Chương 98: Thổ lộ tâm can
Đợi cho bữa tiệc chấm dứt, Vạn Lương và Vệ Hưng đưa Thương Dịch Chi trở về, các chư tướng còn lại tự mình trở về thành phủ. A Mạch lên ngựa, cùng Đường Thiệu Nghĩa và Lâm Mẫn Thận sóng hàng ngang mà đi. Đường Thiệu Nghĩa vẫn không dám nói chuyện cùng A Mạch, nhìn chằm chằm về phía trước không chớp mắt, Lâm Mẫn Thận thấy anh ta vẫn trầm mặc, không khỏi nhìn chăm chú, đột nhiên cười nói: “Đường tướng quân, mặt ngươi sao vẫn đỏ thế?”
Lời vừa nói ra, khiến tất cả mọi người đi cùng đều nhìn Đường Thiệu Nghĩa, Đường Thiệu Nghĩa thấy A Mạch cũng nhìn về phía mình, trong lòng lại có chút bối rối, vội vàng giải thích: “Uống nhiều rượu quá nên bốc lên mặt.”
Chức quan của Đường Thiệu Nghĩa tuy rằng cao hơn so với mọi người, nhưng bình thường anh ta đối đãi với người khác luôn khoan dung nhân hậu, hơn nữa hán tử trong quân vốn toàn là người ngay thẳng, cho nên mọi người không ai có thái độ e dè với anh ta, nghe anh ta giải thích như thế thì có kẻ lại càng ra sức trêu chọc: “E là chẳng phải say rượu mà là say người thôi!”
Mọi người nghe vậy không khỏi nhớ tới biểu hiện quẫn bách của Đường Thiệu Nghĩa trên bàn tiệc, lại cười ầm lên. Đường Thiệu Nghĩa thận trọng đưa mắt liếc nhìn A Mạch, thấy nàng cũng cười vui hớn hở theo mọi người, không những không cảm thấy buồn phiền mà ngược lại trong lòng lại như có dư vị ngọt ngào dâng lên, vì thế cũng ngây ngô cười theo. Lâm Mẫn Thận thấy thế, khẽ mím khóe môi, ghé sát vào tai Đường Thiệu Nghĩa thấp giọng cười nói: “Đường huynh, đừng nói là ngươi chưa bao giờ chạm tay vào mỹ nhân nào nhé? Hay là để tiểu đệ đưa Đường huynh đi khai giới, thế nào?”
Đường Thiệu Nghĩa nghe xong sửng sốt, lập tức lạnh mặt mà nói: “Lâm tham quân, thỉnh tự trọng!”
Lâm Mẫn Thận nghe xong chẳng thấy giận tí nào, chỉ làm như vô tình quét mắt nhìn thoáng qua A Mạch, khẽ nở một nụ cười, rồi quay đi nói chuyện với người bên cạnh.
Mọi người lại đi tiếp, khi đi ngang qua một tửu lâu phồn hoa khác trong thành, đúng lúc có mấy thị vệ Bắc Mạc đi ra, A Mạch nhìn vài lần, thấp giọng nói: “Thành Thái Hưng của chúng ta tốt như vậy lại để cho lũ thát tử đi ra đi vào như chỗ không người, thật đáng giận!” Một viên tướng bên cạnh nàng vốn nhìn thát tử không lọt mắt, nghe vậy lại càng bốc hỏa, không nhịn được liền quay đầu hướng về phía tửu lâu nhổ một bãi nước bọt, cao giọng mắng: “Con mẹ nó, đúng thật là xui xẻo, đi đường cũng gặp phải dã quỷ!”
Lời vừa nói ra, mấy tên thị vệ Bắc Mạc giận dữ quay lại nhìn đám người A Mạch, tay cầm loan đao sáng loáng sắc nhọn, chư tướng của A Mạch cũng không yếu thế, đều rút kiếm đối ứng. Chính vào lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, thì trong tửu lâu có một vị công tử trẻ tuổi mặc trang phục Bắc Mạc đi ra, thấy tình hình như vậy ôn tồn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một gã thị vệ phía trước vội vàng quay lại cung kính đáp: “Công tử, là do nam nhân kia kiếm chuyện.”
Công tử trẻ tuổi kia nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn qua hướng đó, khi tầm mắt rơi trên ngươi A Mạch thân thể lập tức cứng đờ lại, một lát sau mới lại tiếp tục nhìn tiếp về phía sau. Trong khoảnh khắc thoáng dừng lại đó, Lâm Mẫn Thận và Đường Thiệu Nghĩa đang đứng cạnh A Mạch cùng đã phát hiện ra, không tự chủ được cũng đưa mắt nhìn A Mạch, chỉ thấy nàng bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, không hề biến sắc. Đến khi quay lại nhìn vị công tử trẻ tuổi kia, thấy anh ta cũng đã là thu hồi tầm mắt.
Công tử trẻ tuổi kia thản nhiên nói với thị vệ Bắc Mạc: “Đi thôi.”
Nghe anh ta nói như vậy, mấy thị vệ Bắc Mạc mặc dù không cam tâm, nhưng cũng rất nghe lời mà thu đao lại. Có thị vệ đã dắt ngựa đến, vị công tử trẻ tuổi xoay người lên ngựa, mang theo vài tên thị vệ đi lướt qua đám người A Mạch. Mọi người thấy bọn họ cứ như vậy mà đi, nhất thời đều có chút trố mắt, tướng quân Lĩnh Kỳ, vốn cũng nổi danh trong quân Giang Bắc ngạc nhiên nói: “Ái chà! Lũ thát tử này hôm nay làm sao vậy nhỉ? Tưởng rằng sẽ đánh nhau với chúng một trận cơ đấy, thế nào lại bỏ đi rồi!”
Mấy người cười ầm lên, Đường Thiệu Nghĩa lại giáo huấn: “Chớ có sinh sự nữa, lúc về khó tránh khỏi đại tướng quân trách phạt!”
Mọi người vẫn biết Vệ Hưng đã ban nghiêm lệnh cấm tướng sĩ trong quân xô sát với thát tử, vài lần muốn giết người lập uy, may mà có A Mạch khuyên can mới giữ được tánh mạng, hiện nghe Đường Thiệu Nghĩa nói thế đều thu lại không ít khí thế, nhưng hán tử lỗ mãng kia vẫn kêu lên: “Trách phạt thì trách phạt, cùng lắm thì lại nhận mấy chục quân côn! Vệ đại tướng quân từ Thịnh Đô đến, làm sao biết được quân Giang Bắc chúng ta cùng với thát tử có mối huyết hải thâm cừu, ông ta có thể cùng thát tử xưng huynh gọi đệ, nhưng ta thì cũng không thể!”
A Mạch vốn vẫn trầm mặc, nghe xong lời này đột nhiên mở miệng nói: “Lão Mạc, nhà ngươi cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, nếu ngươi gặp rắc rối một lần nữa, ta cũng không đảm bảo sẽ giữ được cái đầu của ngươi đâu!”
Lão Mạc nghe xong thì xoa đầu hắc hắc cười gượng hai tiếng, rồi không dám tiếp tục càu nhàu nữa.
Khi mọi người trở lại thành thủ thì đã là nửa đêm, có binh sĩ đến dắt ngựa đi, mọi người cũng đều tự tản đi nghỉ ngơi. A Mạch từ biệt Đường Thiệu Nghĩa và mọi người, một mình đi một hướng, đi một mạch đến chỗ không người mới đột nhiên lấy tay chống lên bức tường, thân thể không kiềm chế nổi mà bắt đầu run lên.
Trần Khởi, Trần Khởi, không thể ngờ được anh ta sẽ xuất hiện ở nơi này! A Mạch hít sâu mấy hơi, cố gắng áp chế cảm xúc xuống, nhất thời cố không suy nghĩ nhiều, chỉ bước nhanh về chỗ ở của mình. Trương Sĩ Cường thấy nàng sắc mặt tái nhợt không khỏi có chút lạ, hỏi: “Đại nhân, xảy ra chuyện gì?”
A Mạch lắc đầu, yên lặng ngồi đến hơn nữa ngày, mới đột nhiên hỏi Trương Sĩ Cường: “Điều tra rõ chưa?”
Trương Sĩ Cường gật đầu, đem thứ gì đó đã chuẩn bị tốt đưa cho A Mạch, có chút chần chờ hỏi: “Đại nhân, như vậy có được không? Không bằng để ban ngày hãy đi.”
A Mạch lật xem quần áo và giày mũ mà Trương Sĩ Cường chuẩn bị cho nàng, nói: “Ban ngày tránh sao được tai mắt của nhiều người, nếu ta đi nhất định sẽ khiến Vệ Hưng biết.”
Trương Sĩ Cường vẫn có chút do dự: “Nhưng nếu để người khác phát hiện thì phải làm sao?”
A Mạch nghĩ nghĩ, đáp: “Trước không cần nghĩ nhiều như thế, cứ tùy cơ ứng biến.”
Thấy A Mạch vẫn kiên trì như vậy, Trương Sĩ Cường bất đắc dĩ đành phải đem các con đường bên trong thành phủ cùng quy luật tuần tra của thị vệ trên các tuyến đường đều nhất nhất nói với nàng, lại sợ A Mạch không nhớ rõ, nhịn không được muốn nhắc lại một lần nữa. A Mạch mỉm cười, nói: “Ngươi chỉ cần không nhớ lầm, ta cũng sẽ không nhớ lầm, không cần phải nói lại nữa.”
Trương Sĩ Cường ngượng ngùng cười cười, đứng dậy vội vàng đi ra, đứng ngoài cửa đợi một lát, một lát sau, A Mạch trong trang phục áo xám, mũ quả dưa của người hầu đi ra, đến sát bên cạnh anh ta thấp giọng nói: “Ngươi về phòng đi, nếu có người gõ cửa cũng không được mở, chỉ nói ta ngủ say rồi, có việc gì ngày mai nói sau.”
Trương Sĩ Cường gật đầu, chờ đến khi thân ảnh của A Mạch không chút động tĩnh biến mất trong bóng đêm, lúc này mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thành phủ mặc dù bảo vệ rất nghiêm, nhưng A Mạch ở trong phủ đã nhiều ngày, hơn nữa lại biết rõ quy luật tuần tra trên các tuyến đường của thị vệ nên dọc đường đi không gặp phải nguy hiểm gì, thuận lợi ra khỏi khuôn viên của thành thủ. Vừa ra khỏi thành thủ, A Mạch liền đi rất nhanh, không bao lâu sau đã đến nơi ở của Thương Dịch Chi.
Lần này Thương Dịch Chi đến Thái Hưng với thân phận sứ thần nghị hòa, vốn nên ở tại thành phủ của Vạn Lương, nhưng trưởng công chúa vốn có phủ đệ ở Thái Hưng, hơn nữa Vệ Hưng và chư tướng quân Giang Bắc đều ở bên trong thành phủ, Thương Dịch Chi vì tránh hiềm nghi, liền đến ở trong phủ đệ của mình.
A Mạch cân nhắc vài lần, cuối cùng quyết định từ bỏ ý định trèo qua tường, đi ra cửa sau cầu kiến Quý Thuận. Đã quá nửa đêm, ở cửa sau lại có người cầu kiến đại quản gia từ Thịnh Đô đến, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy có chút quái dị, nhưng người giữ cửa kia lại không chút kinh ngạc, ngay cả hỏi cũng không hỏi một câu, chỉ cúi đầu mời A Mạch vào, sau đó đưa A Mạch đến gặp Thương Dịch Chi.
Thương Dịch Chi đã là thay áo bào, trên người chỉ mặc một tấm áo đơn màu trắng, có chút lười nhác dựa trên giường La Hán(1) đọc sách.
A Mạch trịnh trọng cúi xuống hành quân lễ, cung kính nói: “Nguyên soái.”
Thương Dịch Chi buông quyển sách trên tay xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn, ngừng một lát lúc này mới nhẹ giọng nói: “Đứng lên! Ngồi đi!”
Anh ta tuy nói vậy, song A Mạch nào dám ngồi, chỉ thành thật đứng một bên, không đợi Thương Dịch Chi hỏi liền đem tình hình quân vụ của quân Giang Bắc trong một năm qua bẩm báo với Thương Dịch Chi. A Mạch chưa bẩm báo xong, Thương Dịch Chi đã đột nhiên lên tiếng hỏi: “A Mạch, ngươi tìm ta là muốn nói việc này sao?”
A Mạch đờ người ra, nàng tìm anh ta quả thật không phải vì chuyện này, hơn nữa những việc này sợ là không cần nàng nói, Thương Dịch Chi đã sớm biết cả rồi. Chỉ có điều, trước khi nói chuyện đại sự thì dù sao cũng phải đem mấy việc nhỏ nhặt khác ra làm bước đệm thì mới tốt.
A Mạch đang không biết nên trả lời như thế nào, Thương Dịch Chi lại khẽ cười, khích lệ nàng: “Ngươi làm tốt lắm.”
A Mạch thật không có thói quen nhìn Thương Dịch Chi dùng vẻ mặt ôn hoà như vậy nói chuyện với mình, tiểu Hầu gia phong lưu tiêu sái như vậy làm sao khiến người ta nhìn thuận mắt như vị nguyên soái mặt lạnh như tiền trong núi Ô Lan kia được. A Mạch lo nghĩ, rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng Thương Dịch Chi, hỏi: “Trong triều thật muốn cùng thát tử nghị hòa sao?”
Thương Dịch Chi yên lặng nhìn A Mạch, dần dần thu lại vẻ tươi cười trên mặt, gật đầu nói: “Không sai.”
“Như vậy sao được!” A Mạch nóng nảy nói: “Bây giờ mà nghị hòa, chẳng phải đem bao công sức của chúng ta từ trước đến nay ra làm trò cười sao? Cho dù phải nghị hòa, cũng phải chờ chúng ta đánh đuổi thát tử ra khỏi cửa khẩu Tĩnh Dương rồi mới có thể bàn đến chứ!”
Thương Dịch Chi bình tĩnh đợi A Mạch nói xong, mới thản nhiên nói: “Nói một chút tình hình trong triều cho ngươi nghe, hiện giờ thực sự không đủ thực lực để tác chiến từ hai phía, nên chỉ có thể nghị hòa với thát tử, tạm thời dập tắt một mối họa.”
A Mạch vội la lên: “Thát tử đâu phải là đồ ngốc, sao lại không biết! Nguyên soái! Ngài không phải…”
“Ta sớm không còn là nguyên soái quân Giang Bắc nữa rồi!” Thương Dịch Chi đột nhiên lạnh giọng cắt ngang lời A Mạch, nói: “Ta giờ là đại sứ nghị hòa của Nam Hạ, Vĩnh Xương hầu Thương Dịch Chi.”
A Mạch nhất thời trố mắt, ngơ ngác nhìn Thương Dịch Chi, một lúc lâu sau, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Quân Giang Bắc thì thế nào?”
“Vượt sông rút về phía Nam, điều động đi bình định Vân Tây.” Thương Dịch Chi đáp.
A Mạch đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập nỗi khiếp sợ: “Chẳng lẽ thật sự sẽ đem toàn bộ vùng Giang Bắc giao cho thát tử sao?”
Thương Dịch Chi cười tự giễu, nói: “Bằng không thì tại sao thát tử đang chiếm ưu thế khắp nơi lại đồng ý nghị hòa? Không phải như vậy, sao lại để cho ta tới đây làm đại sứ nghị hòa? Tất nhiên là để tìm người làm cái chuyện bị bêu danh thiên cổ rồi.”
Từ nay về sau, cái mà mọi người nhớ đến không phải là nguyên soái quân Giang Bắc Thương Dịch Chi, người cầm quân đánh thát tử Bắc Mạc, mà là kẻ ký kết hiệp ước bán nước nhục nhã Thương Dịch Chi. Dùng chuyện bị bêu danh thiên cổ để đổi lấy sự yên tâm của Tề Cảnh, dùng nửa giang sơn để đánh cược cho một lần phản kích của anh ta… Từ nay về sau sau, Thịnh Đô sẽ không còn người nào nghi kỵ anh ta nữa.
A Mạch vẫn kinh ngạc nhìn Thương Dịch Chi, Thương Dịch Chi quay đi tránh tầm mắt của A Mạch, một lát sau khi nhìn lại, ánh mắt đã trở nên bình tĩnh. A Mạch không nói gì, Thương Dịch Chi cũng chỉ nở nụ cười, nói: “A Mạch, ngươi còn có rất nhiều điều chưa hiểu.”
A Mạch đang muốn tiếp tục giả ngu, lại nghe Thương Dịch Chi thản nhiên nói: “Nếu muốn cùng người khác thổ lộ tâm can, chi bằng giãi bày toàn bộ tâm can của mình ra trước. Ngươi sẽ làm như thế nào, có đổi lấy tâm tư của người khác hay không?”
A Mạch chần chờ một lát, cuối cùng quỳ hai gối xuống, cúi thấp người trước mặt Thương Dịch Chi, trầm giọng nói: “A Mạch nguyện lĩnh quân Giang Bắc ở lại Giang Bắc, thay nguyên soái giành lại nửa giang sơn này!”
Hồi lâu vẫn không thấy Thương Dịch Chi trả lời, trên trán A Mạch cũng toát mồ hôi, chờ đến khi nóng ruột thì nghe thấy Thương Dịch Chi chậm rãi hỏi: “Ai?”
A Mạch dứt khoát nói: “Mạch Tuệ nguyện lĩnh quân Giang Bắc ở lại Giang Bắc, thay nguyên soái giành lại nửa giang sơn này!”
Thương Dịch Chi từng bước ép sát: “Mạch Tuệ là ai? Nguyên soái là ai?”
A Mạch cắn chặt hàm răng, hơn nửa ngày mới chậm rãi thả lỏng, cuối cùng lớn tiếng đáp: “Mạch Tuệ, con gái Tĩnh quốc công Hàn Hoài Thành, nguyện lĩnh quân Giang Bắc ở lại Giang Bắc, thay chủ thượng ta là Thương Dịch Chi giành lại nửa giang sơn này!”
Lời nói biến mất ở trong không khí, tiếp đó là một sự yên tĩnh đến dọa người. A Mạch quỳ trên mặt đất, im lặng chờ đợi Thương Dịch Chi. Không biết qua bao lâu, mới nghe thấy Thương Dịch Chi nhẹ giọng nói: “A Mạch, ngươi ngẩng đầu lên.”
A Mạch theo lời ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn về phía Thương Dịch Chi.
Ánh mắt Thương Dịch Chi quan sát rất lâu trên khuôn mặt của A Mạch, cuối cùng dừng lại ở mắt nàng.
“Tên ta là Tề Hoán.” Thương Dịch Chi đột nhiên nói.
A Mạch không khỏi ngạc nhiên.
Thương Dịch Chi nhìn A Mạch chằm chằm, nói thật rõ ràng: “Con trai Vũ đế thái tử Tề Hiển, Tề Hoán.”
Những lời chấn động này khiến đầu óc A Mạch trở nên trống rỗng, chỉ ngây ngốc nhìn Thương Dịch Chi.
Khóe miệng Thương Dịch Chi khẽ hiện lên ba phần ý cười, chậm rãi nói: “A Mạch, ngươi nhớ kỹ, ta có thể đưa ngươi lên thì cũng có thể hạ ngươi xuống.”
Ngữ điệu Thương Dịch Chi mềm mại nhẹ nhàng, nhưng A Mạch nghe lại thấy cả người phát lạnh mà rùng mình, lại phủ phục xuống, cẩn thận nói: “A Mạch nhớ kỹ.”
Chương 99: Hứa hẹn
Theo cửa sau ra khỏi phủ của Thương Dịch Chi, A Mạch một mình đứng trong ngõ nhỏ hồi lâu mới khẽ buông ra tiếng thở dài. Bầu trời đêm nay dát đầy ánh sáng của trăng sao, ánh trăng dọi xuống in bóng nàng gấp khúc ở góc tường. A Mạch cười tự giễu bản thân, xoay người khẽ vỗ lên đầu gối phủi bụi đất, vỗ đến nửa ngày cũng chẳng thấy có chút bụi nào rơi ra, nhưng nàng lại vẫn bướng bỉnh vỗ tiếp, cho đến khi đầu gối phát run lên, tảng đá trong lòng dần dần được buông xuống, lúc này mới ngừng tay lại.
Bên ngã tư đường, người canh phu(1) gõ lên ba tiếng “Tùng… tùng… tùng…”, A Mạch không dám chậm trễ nữa, tránh canh phu, bước nhanh về thành phủ. Đợi đến khi đi đến bức tường bên ngoài thành phủ, lại tìm đi ra chỗ để vào bên trong, cẩn thận tránh đường đi của thị vệ tuần tra ban đêm, thận trọng trở về tiểu viện của mình. Đến khi qua cửa viện, A Mạch mới buông lỏng bản thân, xoay người nhấc chân về phòng, lại đột nhiên dừng chân đứng bất động.
Trong bóng tối của tường viện, Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch thông minh như thế, cũng khẽ nở nụ cười, đem mũi kiếm ở trước người A Mạch thu về phía sau nửa tấc, thấp giọng cười nói: “Mạch tướng quân quả nhiên là kẻ rất thức thời.”
A Mạch trầm mặc một chút, đột nhiên hỏi: “Ngươi đã làm gì thị vệ trong phòng của ta?”
Lâm Mẫn Thận cười hỏi ngược lại: “Nếu đã giết rồi thì ngươi định làm gì?”
A Mạch đưa mắt nhìn Lâm Mẫn Thận, thản nhiên đáp: “Giết ngươi.”
Lâm Mẫn Thận nghe vậy khẽ giật mình, sau một lúc lâu đột nhiên mỉm cười, nói: “A Mạch, ta thật sự rất thích tính cách của ngươi, đợi xong việc ở đây, ngươi đi cùng ta được không?”
A Mạch lạnh lùng nhìn anh ta không nói gì, Lâm Mẫn Thận cảm thấy không chút thú vị, liền thu lại ý cười trên mặt, nói: “Mạch tướng quân, đêm khuya còn đi đâu thế?”
A Mạch không đáp, cũng hỏi: “Lâm tham quân không tiếp tục hóa trang mà diễn tuồng tiếp à? Hay hiện tại ngươi đã hết kiên nhẫn rồi.”
Lâm Mẫn Thận đem mũi kiếm chậm rãi nâng lên tới yết hầu của A Mạch, lạnh lùng hỏi: “Ngươi thật không sợ chết sao?”
A Mạch cười khẩy, đáp: “Sao lại không sợ? Chỉ có điều… biết chắc rằng ngươi chẳng có lý do gì để giết ta.”
Lâm Mẫn Thận lắc đầu, nói: “Nếu tối nay ngươi không đi ra ngoài, có lẽ ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng, nhưng vì ngươi đi, nên ta không thể lưu ngươi lại được nữa.”
Trong lòng A Mạch vừa động, từ lúc ở Thịnh Đô, nàng đã đoán mối quan hệ giữa Lâm tể tướng và Thương gia không phải là nước lửa bất dung giống như bên ngoài đồn đại, hiện nghe Lâm Mẫn Thận nói vậy, thâm tâm càng thêm chắc chắc, vì thế liền cố ý hỏi thử: “Nếu ngươi giết ta, thì phải giải thích với anh ta như thế nào?”
“Anh ta?” Lâm Mẫn Thận ngừng lại, rồi nói tiếp: “A Mạch, ngươi thật sự rất thông minh, nhưng ngươi cũng không biết Lâm gia ta và anh ta có quan hệ gì, Lâm gia ta đặt cược vào anh ta nhiều lắm, nên không chấp nhận dù chỉ là nửa điểm sơ xuất, mà hiện giờ trừ ngươi ra, anh ta sẽ không hành xử tùy tiện với Lâm gia, nhưng nếu để chậm trễ e rằng sẽ phát sinh chuyện không hay.”
A Mạch nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Ta vẫn không hiểu, vì sao các ngươi nhất định phải giết ta.”
Lâm Mẫn Thận nhìn A Mạch, thấy nàng không giống như đang giả bộ, nhíu mày hỏi: “Ngươi không biết nguyên nhân thật sao?”
A Mạch cười nói: “Nếu chúng ta cùng bảo vệ một người, thì phải nhận nhau là đồng chí mới đúng, ta cùng với Lâm gia các ngươi cũng không có khúc mắc gì, tại sao lại khiến các ngươi ngứa mắt?”
Lâm Mẫn Thận yên lặng nhìn A Mạch, đột nhiên thở dài, đáp: “Nếu anh ta thành công, Tắc Nhu sẽ trở thành hoàng hậu.”
A Mạch nghe anh ta nhắc đến Tắc Nhu, không khỏi nhớ đến người con gái ôn nhu nhàn nhã ở Thúy Sơn, lập tức liền nói: “Tắc Nhu tiểu thư dĩ nhiên rất thích hợp để làm hoàng hậu.”
Lâm Mẫn Thận vô cùng sửng sốt.
A Mạch là người thông minh, sao lại không biết anh ta đang nghĩ gì, thản nhiên cười, nói: “Nếu là vì chuyện này, các ngươi không cần phải giết ta, A Mạch ta chỉ là một bông lúa mạch thô ráp trên đồng ruộng, so với Tắc Nhu tiểu thư khác biệt rất lớn. A Mạch không có chí này, nếu không đã chẳng quay về Giang Bắc.”
Lâm Mẫn Thận nghe vậy thì thâm tâm có chút dao động, nhưng vẫn chưa thu lại thanh kiếm trên tay.
A Mạch vươn hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, chậm rãi đẩy ra khỏi yết hầu của mình, lại hỏi: “Lần này đến Thái Hưng nghị hòa là ý của Lâm tể tướng?”
Lâm Mẫn Thận trong lòng cảm thấy khó hiểu, không khỏi hỏi: “Sao lại nói như thế?”
A Mạch cười nói: “Nếu bắt buộc phải nghị hòa, tất sẽ phải tiêu giảm quân Giang Bắc, một việc phản quốc đến bậc này tất nhiên phải tìm một người cực kỳ tín nhiệm để làm, vì thế liền xuất hiện “bao cỏ” Lâm công tử đi theo quân Giang Bắc diễn một vở tuồng, sau đó là thất bại của Vệ Hưng, đại quân Giang Bắc khó nhọc xây dựng trong hai năm chỉ trong chốc lát liền bị hủy hoại.”
Lâm Mẫn Thận lại nói: “Ngươi nói sai rồi, nếu quân Giang Bắc người đông thế mạnh khiến Bắc Mạc phải e ngại thì chẳng phải là càng có lợi cho nghị hòa sao?”
A Mạch hỏi ngược lại: “Nếu quân Giang Bắc người đông thế mạnh, các đại thần thuộc phe chủ chiến trong triều liệu có cam tâm tình nguyện mà nghị hòa không? Chỉ khi nào quân Giang Bắc đại bại thì mới cắt đứt mọi hy vọng của bọn họ, lúc này mới có thể thúc đẩy việc nghị hòa được.”
Lâm Mẫn Thận mỉm cười, thấp giọng nói: “A Mạch, ngươi quả thực rất thông minh, chẳng qua ngươi vẫn đoán sai một chút, nghị hòa không phải ý của gia phụ, mà là… ý của Trưởng công chúa.”
A Mạch nghe vậy thì sững sờ, Lâm Mẫn Thận lại thấp giọng hỏi nói: “Có phải ngươi đang nghĩ, phải chăng anh ta cũng đã biết chuyện này rồi hay không?”
A Mạch bị Lâm Mẫn Thận đoán trúng tâm tư, cũng không nguyện ý thừa nhận, chỉ lạnh lùng đáp: “Sai rồi, ta chỉ đang nghĩ, dùng tính mạng mấy vạn tướng sĩ đổi lấy chuyện nghị hòa nhục nhã, làm mất chủ quyền đất nước, chẳng lẽ đầu óc của Trưởng công chúa đã bị heo ăn rồi sao?”
Lâm Mẫn Thận nghe vậy thì lộ vẻ buồn bã, sau một lúc lâu mới nói: “A Mạch, ngươi chưa từng phải tranh đoạt vị trí đó, cho nên ngươi không thể hiểu, mặc dù Vệ Hưng đã thay anh ta làm đại tướng quân Giang Bắc, nhưng Hoàng Thượng vẫn úy kị uy tín của anh ta ở trong quân Giang Bắc, cho nên, một ngày chưa diệt trừ được quân Giang Bắc, sự đề phòng và nghi kỵ của Hoàng Thượng đối với anh ta cũng không hề giảm đi.”
A Mạch cười lạnh không nói.
Lâm Mẫn Thận lại nhìn A Mạch, thấp giọng nói: “Kỳ thật ta rất trân trọng tài năng của ngươi, thật sự không đành lòng giết ngươi, nếu ngươi đồng ý rời đi, không tiếp tục gặp anh ta nữa, ta liền thả ngươi đi.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, nói: “Ta là người nổi tiếng nói mà không giữ lời, vậy mà ngươi cũng dám tin ta sao.”
Lâm Mẫn Thận không nói, chỉ yên lặng nhìn A Mạch.
A Mạch nhìn thẳng vào mắt anh ta một lát, đột nhiên nhếch môi cười mỉa mai, làm như không thấy mũi kiếm đang chĩa thẳng vào mình, nhấc chân đi vào phòng. Lâm Mẫn Thận hơi giật mình, lập tức cũng cười, rồi cầm theo kiếm đuổi theo, hỏi: “Sao ngươi biết ta sẽ không giết ngươi?”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, đáp: “Muốn giết thì đã sớm giết rồi, cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa với ta như vậy!” Nàng nhìn quanh phòng tìm Trương Sĩ Cường, Lâm Mẫn Thận thấy nàng đi đến màn trướng, liền nhắc: “Ở dưới gầm giường.” A Mạch ngẩn ra, lập tức ngồi xổm, cúi người nhìn xuống dưới gầm giường, quả nhiên thấy trong bóng tối có bóng dáng một người đang nằm đó, vội vàng đưa tay kéo ra.
Lâm Mẫn Thận theo sau nàng, lại hỏi tiếp: “Nếu ta là người thiện tâm, chẳng lẽ ngươi là quỷ hồ đồ sao?”
A Mạch cố sức lôi Trương Sĩ Cường bị trói như bánh chưng từ dưới gầm giường ra, tức giận nói: “Vậy thì cứ làm quỷ hồ đồ đi, hồ đồ hay không hồ đồ thì đã sao!”
Trương Sĩ Cường thần trí vẫn tỉnh táo, nhưng miệng lại bị bịt kín, không cách nào thốt được nên lời, chỉ trừng lớn hai mắt căm tức nhìn Lâm Mẫn Thận. Lâm Mẫn Thận cũng cười, nói: “Ngươi chớ trừng mắt nhìn ta, ta không đánh ngươi bất tỉnh đã là hạ thủ lưu tình với người nhà của tướng quân rồi.”
A Mạch thấy Trương Sĩ Cường bị trói rất chặt, liền rút đao cắt đứt dây trói. Trương Sĩ Cường rút được hai tay ra, một tay giật mảnh vải trong miệng, tức giận nói: “Anh ta dùng kế lừa ta!”
Thì ra khi A Mạch đi rồi, Trương Sĩ Cường cũng không dám ngủ, chỉ tắt đèn canh giữ ở trong phòng, ai ngờ chỉ một lúc sau đã có người đến. Để thuận tiện hành động, A Mạch đã dặn anh ta đừng đóng cửa viện, vì vậy Lâm Mẫn Thận đi vào cũng rất dễ dàng, vượt qua sân mà đến thẳng phòng ngủ. Trương Sĩ Cường nhớ rõ lời A Mạch dặn, nên nói A Mạch uống say đã đi ngủ rồi, bất kể có chuyện gì cũng chờ đến ngày mai rồi hãy nói. Ngoài phòng, Lâm Mẫn Thận cũng không dây dưa, chỉ thân thiết hỏi han vài câu liền đi. Trương Sĩ Cường vừa trấn định lại, chợt nghe Lâm Mẫn Thận gấp giọng kêu lên “Mạch tướng quân! Sao lại thế này? Sao toàn thân lại đầy máu thế?” Trương Sĩ Cường như không thở nổi, liền vội vàng mở cửa phòng, đợi đến lúc đó thì không còn kịp nữa.
Lâm Mẫn Thận thấy Trương Sĩ Cường giận dữ, lại càng cười đắc ý, chỉ rung đùi nói: “Binh bất yếm trá, chiêu này học được từ tướng quân nhà ngươi đấy.”
A Mạch không để ý đến hai người đang đấu võ mồm, chỉ lạnh mặt hỏi Lâm Mẫn Thận: “Lâm tham quân giữa đêm khuya đến thăm, lại vũ đao lộng kiếm, chẳng lẽ chỉ vì muốn cùng thị vệ của ta khua môi múa mép?”
Lâm Mẫn Thận cười nói: “Không bằng ngươi nói chuyện với ta nhiều hơn một chút đi?”
A Mạch tức giận đến không nói nên lời, không buồn để ý đến anh ta nữa, nhìn ra bên ngoài thấy trời đã bắt đầu sáng, liền quay lại sai Trương Sĩ Cường đi lấy nước rửa mặt. Lâm Mẫn Thận chờ Trương Sĩ Cường đi, lúc này lại chau mày nói: “A Mạch, ta chỉ cần ngươi hứa một câu, rằng mặc kệ sau này như thế nào, ngươi cũng không được ở lại bên cạnh anh ta.”
A Mạch suy nghĩ, trong lòng đột nhiên thông suốt, quay lại nhìn Lâm Mẫn Thận: “Ngươi tối nay đến đây đe dọa ta, là làm trái với ý của Lâm tể tướng?”
Lâm Mẫn Thận nghe A Mạch đột nhiên hỏi câu này, thấy có chút ngoài ý muốn, liền hỏi: “Sao ngươi biết?”
A Mạch cười, chế giễu: “Đường đường là Lâm tể tướng tinh quái như hồ ly trên núi, sao lại không biết hiện giờ giết ta sẽ gây mầm tai họa cho Lâm gia, sao lại còn muốn quanh co bắt ta phải hứa hẹn, e là cũng chỉ có Lâm công tử tuổi trẻ đa tình mới nhàn nhã như vậy”
A Mạch đem Lâm tể tướng so sánh với hồ ly tinh, thuận tiện chiếm chút tiện nghi. Nhưng Lâm Mẫn Thận nghe xong cũng không bực mình mà hào phóng thừa nhận: “Tắc Nhu là muội tử duy nhất của ta, từ nhỏ đã nhu thuận, muội ấy vì thế sự mà đã phải trả giá quá nhiều, ta không thể để muội ấy bị tổn thương thêm nữa.”
A Mạch mỉm cười, vui vẻ nói: “Huynh muội các ngươi tình nghĩa thật sâu nặng, chẳng qua đến một ngày nào đó nếu anh ta thật sự có thể ngồi lên được vị trí kia, sợ là muội tử của ngươi còn phải đối mặt với ba ngàn người đẹp, chẳng lẽ người làm ca ca như ngươi nhất định phải đi giết hết cả đám ấy sao?”
Lâm Mẫn Thận cũng không cười, đứng đắn nói: “Ngươi cùng bọn họ không giống nhau.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, cố ý hỏi: “Ta sao lại không giống? Cũng tham phú quý, cũng sợ sinh tử, nếu anh ta thực sự có thể thành bậc cửu ngũ chí tôn, dùng quyền thế ép ta, ta có thể làm gì được?”
Lâm Mẫn Thận lẳng lặng nhìn A Mạch một lúc lâu, sau đó đáp: “Anh ta sẽ không ép ngươi, ngươi cũng sẽ không để cho anh ta ép!”
Lời này vừa nói ra, A Mạch cũng trầm mặc, nhất thời không biết nên trả lời anh ta như thế nào. Đúng lúc hai người đang im lặng nhìn nhau thì Trương Sĩ Cường đã bưng nước từ bên ngoài vội vã bước vào, đưa mắt lo lắng nhìn Lâm Mẫn Thận chằm chằm, rồi nói với A Mạch: “Đại nhân, nước đây.”
A Mạch gật đầu, cân nhắc một chút rồi quay lại nói với Lâm Mẫn Thận: “Ta hiện giờ nhận lời với ngươi, sau này cũng sẽ không đoạt chồng của người khác, đáp ứng ngươi như vậy, ngươi đã vừa lòng chưa?”
Lâm Mẫn Thận cười sang sảng, nói: “Vừa lòng, vừa lòng, tất nhiên là vừa lòng.”
A Mạch vất vả cả một đêm, trên người đã đầy mồ hôi dấp dính, thật không muốn sẽ cùng Lâm Mẫn Thận tiếp tục dây dưa, lập tức tiễn khách: “Mời Lâm tham quân quay về thôi, trời sắp sáng rồi, để người khác nhìn thấy không hay.”
Lâm Mẫn Thận biết A Mạch sốt ruột muốn tắm rửa thay quần áo, lại nhận được lời hứa hẹn của A Mạch, vốn dĩ đã rất vừa lòng, nên cũng không tranh luận tiếp với nàng, đứng dậy đi ra ngoài, trong lúc vô tình nhìn thấy Trương Sĩ Cường vẫn trợn mắt nhìn anh ta, lại cố ý dừng lại ở cửa, cười nhẹ hỏi A Mạch: “Không biết người trong mộng của Mạch tướng quân như thế nào?”
A Mạch lúc này hận không thể một cước đá bay Lâm Mẫn Thận lắm điều này ra ngoài, lại e ngại vũ lực của anh ta nên không dám, liền thuận miệng bịa chuyện nói: “Tất nhiên là giống như Lâm tham quân rồi, Lâm tham quân phong lưu, trẻ tuổi, mĩ mạo, đa tình, một thân hương khí ngạt ngào đón gió tỏa đi trăm dặm, chỉ một lần gặp mặt tại Thúy Sơn mà Mạch mỗ lập tức đã bị khuynh đảo.”
Lâm Mẫn Thận sao không biết A Mạch cố ý chế nhạo anh ta, cũng không muốn bóc trần, chỉ ra vẻ kinh ngạc, thất thanh kêu lên: “Khó mà thực hiện được, Lâm mỗ đã hứa với nương tử của mình là bất kể bên ngoài có hái hoa ngắt cỏ trăm phương, thì cũng chỉ được phép cưới một mình nàng ấy, sợ là phải cô phụ lại tấm thâm tình của Mạch tướng quân.”
Thấy bộ dáng của anh ta như thế, Trương Sĩ Cường càng trở nên tức giận, chỉ hận không thể hắt cả chậu nước vào mặt anh ta cho hả giận. A Mạch lại đáp: “Một khi đã như vậy, từ nay về sau Lâm tham quân nên tránh xa Mạch mỗ một chút, tốt nhất chớ lọt vào tầm mắt của Mạch mỗ, nếu không sẽ khiến Mạch mỗ thương tâm.” Nói xong, không đợi Lâm Mẫn Thận tiếp lời, đẩy thẳng anh ta ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.
A Mạch quay lại, thấy Trương Sĩ Cường vô cùng giận dữ, nhìn nàng nói: “Thằng nhãi này khinh người quá đáng, đại nhân làm thế quá dễ dàng cho anh ta rồi!”
A Mạch cười cười, chưa tiếp lời, lại nghe Lâm Mẫn Thận gõ nhẹ cửa phòng, thấp giọng cười nói: “Đúng rồi, Mạch tướng quân, có chuyện này quên nói cho ngươi biết, đêm qua khi ta đến đây có gặp Đường tướng quân ngồi ngoài cửa viện của ngươi, xem tình hình này dường như trong lòng có điều khó xử, đến khi trời sáng e là sẽ lại đến đây tìm Mạch tướng quân để thương lượng.”
—————————-
Chú thích:
1- Canh phu: người phu đánh trống báo sang canh giờ.
Nguồn: vanvietbooks