Chương 25:
Lân loạng choạng, gần như là ngã bổ chửng khi cánh cửa bung ra, đột ngột như trêu tức anh cũng nhiều như khi ương bướng thách thức anh ban nãy. Anh đứng thẳng dậy và nhìn vào trong. Ơtec đứng đó, một luồng gió nhẹ cũng có thể thổi ngã cô. Mặt cô trắng bệch và mắt sưng đỏ... Cô loạng choạng.
Lân lập tức bước tới, đỡ cô vào lòng, không ngăn được mình siết chặt lấy cô. Ơtec lạnh quá, chiếc áo dài tím than vân chìm của cô nhăn nhúm và nhếch nhác, nhưng không có vết máu, không gì cho thấy cô bị thương.
Lân hít căng buồng phổi không khí quanh cô, làn hương mà anh thiếu thốn! Cô đây rồi, trong tay anh... “Em không sao chứ?”
Nhũn người vì được sức nóng của anh bảo bọc, Ơtec chậm rãi lắc đầu. Hãy để yên cho cô giây phút này, khi anh đã tìm ra cô, để cô được tin là anh cần cô vô cùng...
Lân đang ôm lấy cô, sự thực chứ không phải ảo giác. Anh đã tìm cô, và tìm thấy cô... Anh chính là ánh sáng của cô! Lân. Lân, Lân!!!
“Không bị thương, trầy xước gì chứ? Em không...” Lân hỏi ngay, vội vã quá mức. “Em ổn.” Ơtec trấn an anh. Cô đã tự do rồi, sao Lân phải lo lắng khẩn trương thế, không giống anh thường ngày, “Em chỉ hơi mệt, choáng váng một chút, có lẽ là tại ête...” “Em bị đánh thuốc sao?” Lân phẫn nộ hỏi. “Vâng, nhưng chỉ thế thôi...”
“Những chuyện gì đã xảy ra? Tên khốn nào...” “Em không biết... Em đến đây tìm tài liệu, giờ em nghĩ đã có ai đó cố tình đánh cắp nó, rồi em nghĩ có ai đó đã gây mê em từ phía sau... khi em tỉnh lại thì mọi cửa đã bị khoá.” Anh nhìn những mảnh giấy vụn dưới sàn. Ơtec nói dùm cho anh kết luận. “Bài viết của em.”
Làm thế nào mà chuyện này có thể xảy ra với Ơtec, ai có thể làm như thế với cô? Lân suy nghĩ. May cho đời hắn là đã không làm gì tổn thương đến cô, có lẽ thuốc mê hết tác dụng trước dự tính của hắn, nhưng suýt chút nữa thì Ơtec đã lỡ lượt thuyết trình...
“Buổi hội thảo? Em phải đến buổi hội thảo, mấy giờ rồi anh?” “Bình tĩnh nào! Chưa đến lượt của em đâu, nhưng cũng ...sắp,” Lân nhìn đồng hồ, “chúng ta phải có mặt ở đó ngay. Em đi được không?”
“Được, em ổn mà.” “Em chắc không? Đủ sức để đứng thuyết trình...” “Em không sao. Em phải đi!”
Lân không tranh cãi với tính trách nhiệm của cô, buổi hội thảo quá quan trọng đối với tương lai của cô để anh ngăn cản cô đi. Anh dẫn cô tới hội trường. Thầy Thành đón họ với cơn giận sắp bùng nổ, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Ơtec, ông dừng mình lại. “Sắp đến lượt em rồi đấy Hồng Bì. Chuyện gì thế, em nói được chứ?” “Em làm được mà thầy...”
“Em nghĩ cô ấy cần thêm thời gian để chuẩn bị,” Lân vội ngắt lời cô “thầy có thể sắp cho cô ấy xếp cuối cùng không ạ?”
“Ừ à được.” Thầy Thành nói, “dĩ nhiên được, em phải chuẩn bị tốt cho buổi thuyết trình chứ!” “Thầy còn giữ của cô ấy bản in bài thuyết trình chứ ạ?”
“Dĩ nhên là còn...” “Thầy có mang theo...” “Có.” Cuối cùng thầy Thành cũng nóng nảy ngắt lời Lân. Thật đáng ngưỡng mộ khi ai đó có thể ngắt lời anh trong bộ dạng như thế. “Đưa con bé ra sau chuẩn bị và thầy sẽ đưa cho em bản in đó!”
“Vâng, cám ơn thầy!” “Em sẽ phải giải thích với thầy sau đấy!” Thầy Thành nói với anh sinh viên xuất sắc của mình, rồi vội vã tìm tới chỗ người sắp xếp chương trình.
Lân tất nhiên không phản đối gì, anh để một trong những chị khoá trên cùng Ơtec vào phòng vệ sinh để chỉnh trang lại.
Cô cần, rửa mặt, chải lại tóc, làm cái gì đó với cái áo dài của mình... Thời gian không còn nhiều khi Ơtec bước ra, Lân chỉ kịp nắm lấy tay cô, cố gắng bảo cô bình tĩnh trước khi cô bước vào phòng hội thảo.
Những dòng đầu tiên của bài viết, Ơtec đọc một cách thụ động, cô gần như không biết nghĩa của những gì mình vừa phát âm. Cô nhìn quanh hội trường, bắt gặp ánh mắt Lân.
Anh nhìn cô trìu mến, ánh mắt dịu dàng khích lệ cô. Anh vẫn ở đây, chờ em. Lân...
Ơtéc hít một hơi thở sâu, cô bắt đầu thuyết trình bài viết của mình. Cô phải làm được điều đó! Đây là bài viết của cô!
Lân nhìn cô đọc bài viết của mình, những quan điểm mới mẻ, cách trình bày sáng tạo,... người con gái anh yêu! Rõ là anh không thể công tâm được nữa! Lân chẳng buồn tìm hiểu kẻ chí-công-vô-tư trong anh đã đi lẫn vào cái xó nào nữa. Cô đang ở trước mắt anh, với Lân, thế là đủ. Anh chờ cho đến khi cô kết thúc phần thuyết trình của mình và lắng nghe bao nhiêu là tiếng vỗ tay cô nhận được, cái gật gù của những vị giáo sư ngồi hàng đầu... anh xem xét kỹ hơn là lúc cho chính bản thân anh ban nãy! Cô thật tuyệt vời biết bao. Và người con gái tuyệt vời ấy lại dành cho tên ngốc là anh đây. Ông bà đã dạy hay không bằng hên. Và anh còn nợ cô một vài điều chưa nói!
Lân bắt đầu nhớ lại hoàn cảnh cô bị nhốt lại,... Tai nạn ư? Quá vô lý... Anh nhìn quanh hội trường, tìm kiếm một người... Lông mày anh nheo lại, đôi mắt đóng băng lạnh lẽo khi không tìm thấy kẻ đó... Dù là ai thì Lân cũng sẽ không bao giờ buông tha vụ này một cách dễ dàng. Hắn ta (hay cô ả, Lân nghi ngờ) sẽ không được buông tha... Kẻ bắt Ơtec còn để lại một số sơ suất, Lân nhận thấy nhiều điểm mà hắn để lại... anh sẽ không trực tiếp nhùng tay vào. Lân lặng lẽ rời khỏi hội trường, bấm vài số điện thoại, đảm bảo sẽ có người để thời gian vào vụ này.
Phạm Quốc Lân là ngươi không dễ tha thứ cho ai dám đụng đến người con gái của anh, chưa kể đó là cô, là Ơtec yếu đuối...
À, anh nghĩ, anh còn phai rgoị cho một tên nữa hẳn đang điên đầu lên vì tìm kiếm cô! Gã ngốc! Anh còn chuyện phải tính với hắn nữa, nhưng là sau này! Sao có lắm chuyện phải lo thế không biết!
Nhưng đó chẳng phải là điều anh quan tâm nhất lúc này.
Lân đi vòng sang cánh cửa phía sau hội trường. Ơtec đang bị vây quanh bởi bạn bè, trong đó có Thu. Gương mặt cô vẫn chưa hết xúc động, đáng yêu làm sao. Ơtec nhìn thấy anh, đôi mắt mở to, sáng lấp lánh. Lân cười. Anh nắm lấy tay cô, hoàn toàn sở hữu, kéo cô ra khỏi đám đông. Sau cùng, có cô ở kề bên thật mới khiến anh an tâm. Tay đan vào tay, cảm giác yên ổn...
Cuối cùng Lân cũng thừa nhận tình yêu của mình, anh hiểu ra cảm giác điên cuồng hận ấy chẳng phải là cơn giận dữ thông thường vì sự phản bội, mà là cơn ghen không thể kiểm soát. Anh đã dối mình khi bảo không cần cô yêu anh, anh cần tình yêu của cô hơn tất thảy. Anh cần cô! Cuộc sống của anh, đời anh sẽ ra sao khi không có cô nữa? Hốt nhiên quá khứ trước khi cô xuất hiện chỉ còn là một mảng tối đen, tương lai không có cô chỉ còn là một màn sương mù mịt. Thế giới của anh, vũ trụ của anh trở thành một khoảng thống nhất chỉ còn có cô làm tâm điểm, vắng cô, chết tiệt Lân sẽ không thể đứng vững nữa.
Anh không chỉ muốn, anh cần cô ấy! Mỗi một giây của cuộc đời anh!
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 26:
Phương nhìn thấy tên Lân đó cứu được con bé Hồng Bì. Còn hơn cả tức giận! Nhưng cô biết không còn cơ hội nữa! Nhưng liệu hắn ta có đoán ra được là cô không? Chà, hắn có đoán được ai có động cơ? Phương kinh hoàng nghĩ lại kế hoạch của mình, cố kiểm tra xem liệu có thiếu sót? Tốt nhất là nên tránh đi, cô nghĩ và rời khỏi hội trường. Cô cũng không cam lòng đứng nghe nghững tràng pháo tay dành cho con bé đó, những tràng pháo tay vốn dành cho cô... Phương quay lại chỗ dãy phòng phía Đông. Đúng là sơ sót, cô đã quẳng mảnh khăn tẩm thuốc lại đó! Nhưng cô không tìm thấy mảnh khăn! Có thể nào tên oắt đó đã nhặt được? Mồ hôi chảy ròng ròng trên má, Phương lập tức rời khỏi, cắm cổ chạy về nhà xe! Chứng cớ ngoại phạm, cô cần rời khỏi nơi này lập tức! Phương đến chỗ chiếc xe của mình, cố tỏ ra bình thường nhất để không bị chú ý... “Chị Phương?” Một giọng nói vang lên!
Phương hoảng hốt dừng lại, không biết có nên quay đầu lại hay không! Kẻ đó tiến đến trước mặt cô! Ánh mắt Tín như có dao, chiếu thẳng vào Phương... Liệu gã ta có biết?
“Chị đến chỗ hội thảo ư? Nó chưa kết thúc mà?” Tín hỏi bằng một giọng thờ ơ, nhưng anh nghe những nghi ngờ của Lân quá cuộc điện ban nãy... Gã biết! Gã biết rồi! Phương cần rời khỏi chỗ này! “Ừm... Ừ! Chị có chút việc phải về gấp!”
“Vậy ư?” Tín cười nhẹ nhàng, nhếch mép chứ ánh mắt thì khiến người phải lạnh gáy. Rõ ràng ở lâu với Phạm Quốc Lân người ta cũng sẽ học được cách giết người không dao, một nghệ thuật hẳn hoi! “Vậy chị về nhé! Tạm biệt, sẽ sớm gặp lại!” Sẽ sớm gặp lại?
Phương rời khỏi nhà xe, cố ngăn cơn run rẩy và nức nở. Cô đã bị bắt gặp! Phải làm sao? Phải làm sao đây? Ôi, bố mẹ sẽ xiết bao thất vọng nếu biết... Phương dừng lại, cô ngồi bệt xuống lề đường, ôm lấy mặt, rấm rức khóc...
Tín tiếp tục vào trường, Lân chỉ kể sơ qua tình hình đủ để anh thôi lo lắng lục tung thành phố. Anh bất ngờ bởi những suy đoán của Lân về kẻ làm hại Bì Bì... Dù sao anh cũng muốn vào trường gặp Ơtec, hẳn cô ấy phải lo sợ lắm... Tín rảo bước. Và anh nhìn thấy hai người đó... Lân nắm lấy tay cô, bàn tay anh ấm áp, kéo cô ra khỏi các bạn không chút lịch sự. Họ đi đến một góc vườn trường vắng vẻ.
Trời đã chuyển sang phút hoàng hôn, không gian tràn ngập sắc hồng. Gió bắt đầu lưu luyến dịu dàng qua những cành cây khô, xôn xao nhè nhẹ. Lân cởi áo vét, khoác vào cho Ơtec.
“Em không sao rồi phải không?” Anh hỏi.
Ý anh là chuyện ở phòng học phía Đông. “Em... ổn.” Ơtec trả lời. “Không biết làm sao cánh của đó lại bị khoá như thế...” “Em nói là bị chụp thuốc mê còn gì. Có kẻ cố tình làm thế.” Giọng Lân rắn đanh.
“Ai lại...” Ơtec lắc đầu không tin được. Cô quá tốt dể có thể nghi ngờ một ai. “Em không nhớ gì sao?” “Không...”
Nhưng trong đầu Lân lại có những nghi ngờ riêng. Ơtec đối xử với tất cả mọi người rất tốt, chẳng ai có thể hiềm khích để mà hại cô. Hơn nữa, nhốt cô lại trong lúc diễn ra hội thảo là có ý gì? Rõ ràng là muốn cô cơ hội này... Lúc Lân tìm Ơtec ở khu phía Đông, anh đã nhìn thấy bóng dáng một người lảng vảng quanh đó. Quỳnh Phương. Chị ta không có việc gì ở trường vào hôm nay được, mà cũng không thấy xuất hiện ở hội thảo...
“Chuyện cuốn tạp chí Mel gửi cho em, cuốn em để lại nhà anh..., Ơtec, em có nói cho ai biết không? Phương có biết em có nó không?”
“Tạp chí Y học ư? Có,” Ơtec trả lời, “hôm em mới đi nhận số tạp chí ấy, có gặp chị Phương, chị ấy có vẻ không mấy quan tâm...” Quỳnh Phương!
“Sao thế anh?” “Có lẽ anh biết ai đã làm thế...” Lân chậm rãi chắp nối sự kiện. “Có lẽ cô ta muốn em không tham gia được hội thảo...” “Chị Phương á? Tại sao...” “Có lẽ là trả đũa, có khi cô ta nghĩ chính em đã nói với thầy chuyện cô ta sao chép bài luận của người khác!” “Sao chép?”
“Anh đã dịch và so sánh, bài của Phương không có một luận điểm nào mới, toàn bộ đều sao chép y nguyên từ bài báo ấy.” Ít ra chị ta cũng giỏi ngoại ngữ, Lân giễu thầm. “Đó là lý do thầy Thành loại chị ta ra khỏi danh sách thuyết trình hôm nay. Nhà trường còn chưa quyết định hình thức kỷ luật.” “Em không hề biết chuyện đó!” “Phải, các thầy muốn giữ kín chuyện này.”
“Tại sao anh b...” Ơtec hiểu ra, chính anh đã dịch bài báo đó. “Anh là người đã báo cáo với thầy.” Lân nói. “Chị ta đã nhầm người khi thấy em cầm số tạp chí đó...”
“Ít ra chị ấy cũng giỏi ngoại ngữ...” Ơtec nói nhỏ, cúi đầu suy nghĩ. Lân bật cười.
“Chị ta sẽ phải trả giá cho việc này. Hãy chờ xem hình thức kỷ luật đối với hành vi của Phương hôm nay. Bắt cóc là phạm pháp...” “Không tệ như vậy chứ?” Ơtec lo lắng hỏi.
“Dám làm thì phải dám chịu!” Lân nói dứt khoát. Rõ ràng anh không bao giờ bỏ qua chuyện này.
Ơtec im lặng. Cô không muốn Lân tiếp tục suy đoán, không kể cho anh nghe về chậu hoa trên giảng đường ban sáng. Nếu Lân nhìn thấy có mối quan hệ giữa những sự kiện này, không biết anh sẽ làm gì nữa. Mặt khác, chậu hoa đó có thể chỉ là tai nạn, cũng có thể chỉ muốn làm cô bị thương nhẹ... Chuyện xảy ra ở giảng đường... Ơtec có điều cần phải giải thích với anh. Họ ngồi xuống chiếc ghế đã gần đó.
“Lân!” Anh không nói gì, chỉ buông tay Ơtec, cô không thể nhìn thấy mặt anh. Có vẻ như anh còn suy tư điều gì đó nên không để tâm. Có lẽ là về biện pháp kỷ luật Phương?
“Lân, nghe em...” “Ơtec?” Lân rốt cuộc cũng quay lại nhìn cô. Anh nở một nụ cười. Trìu mến. Mặt trời ở sau lưng anh. Giống như có một vầng hào quang bao bọc. Ơtec nín thở, anh huy hoàng biết bao nhiêu?
Hốt nhiên cô phải nhắc mình hít thở trở lại mới có thể thốt lên mấy tiếng. “Lân?” Cô bối rối cúi đầu, tránh đôi mắt anh. “Ừ?”
“Em có chuyện cần giải thích với anh...” “Anh cũng có điều muốn nói... nhưng em cứ nói trước đi đã.”
Anh ấy định nói gì? Anh ấy có thể nói gì? “Chuyện sáng nay... cảnh sáng nay... anh thấy em và Tín...,” Ơtec ấp úng, “thực ra...” Nhắc lại chuyện ban sáng, đó là những gì cô muốn ư? Lân nhìn cô ấp úng.
“Anh biết.” Lân nhẹ nhàng ngắt lời cô. “Anh biết anh đã cư xử tệ hại, nhưng anh tin em!” Mắt Ơtec mở lớn nhìn anh. Cô không biết phải nói gì.
Chỉ có tim cô loạn lên trong những nhịp đập vui mừng. Ngôn từ trở nên ngèo nàn và lộn xộn. Cô vô thức tiếp tục.
“Tất cả chỉ là hiểu lầm... giữa bọn em chẳng có gì cả. Tín... Em.. Em không hôn anh ấy. Phải, em không có tình cảm gì với anh ấy hơn một người bạn, một người anh.”
Anh đã biết thế, Lân đắc thắng trong lòng, nó phải như thế! À, Lân chợt nhớ đôi chuyện lặt vặt khi tia nhìn của anh vô tình hướng về lối dẫn ra nhà gửi xe. Anh có lẽ có vài chuyện cần chuộc lỗi. Có lẽ anh đã cư xử hơi quá một... nhiều hơn một chút. Anh đã bắt gặp cái xe địa hình yêu quý của Tín... hà, có lẽ anh nên mua cho cậu ta một cái mới sau khi biến con ngựa sắt oai hùng đó thành một đống sắt vụn không hơn. Nhưng làm thế nào nhỉ? Âm thầm mua một cái xe mới và đặt trước nhà cậu ta vào lúc sáng sớm? Hay gửi nặc danh qua đường bưu điện? Anh đã có thể rộng lượng được rồi. Cô đã không yêu Tín. Cô vẫn... vẫn yêu anh phải không? “Em...” Lân chậm rãi tìm cách mào đầu. Làm thế nào mới khiến cô nói ra tình cảm của mình? Lân nhanh chóng cảm thấy bực bội với tốc độ làm việc của não bộ. “Lúc nãy anh có gặp Thu...” Hay là tình cảm của cô vẫn chỉ ở mức thích thôi. Trời đất nhưng có thể cô cũng chỉ coi anh hơn một người anh một chút thôi... Không thể, cái cách cô ở bên anh, tình cảm của cô,... có thể cô chưa nhận ra. Dù cho cô chưa yêu anh, anh quyết định, Lân cũng sẽ ở bên cô, theo đuổi cô cho đến lúc con tim cô bị anh làm cho chao đảo, buộc cô phải đem lòng yêu anh suốt đời mới thôi! “Thu? Anh nói chuyện với cô ấy ư?” “Ừ, chút chút... “ Lân cười thầm “Cô ấy là bạn thân của em mà, phải không?” “Mấy năm gần đây chúng em không liên lạc nhiều...”
Thu học Y Hà Nội, lần này cô ấy được tham dự hội thảo ở H, Ơtec vẫn chưa gặp cô ấy.
“Cô ấy nói với anh một số chuyện... về em ngày trước...” “?” “Cô ấy kể rằng,” Lân cười trước vẻ mặt cảnh giác của cô, “em phải lòng một ai đó từ thời cấp hai...”
Mặt Ơtec đỏ lựng lên trong niềm vui sướng không thể tả thành lời của Lân. “Rằng, em thích anh ta mà không hề nói ra...” “Thu!” Ơtec quay đi không nhìn anh vì quá xấu hổ. Cô thì thầm trách móc cô bạn, giọng nhỏ và ngẹn ngào. Nhưng anh không thể để cô quay đi dễ dàng như thế. “Nghe này, Ơtecpơ của anh.” Lân nói, quay cô lại, vào vòng tay anh. Anh nắm lấy vai cô để buộc cô phải hướng lên nhìn anh. Của anh! Lân lấy một hơi thở. Gò má ửng hồng của Ơtec khiến tim anh muốn vỡ vụn. “Nhìn anh.” Anh ra lệnh bằng một giọng trang nghiêm.
Đôi mắt Lân trong, màu nâu ấm áp với đường viền sáng bạc quen thuộc. Đôi mắt anh rực sáng khiến cô một lần nữa quên hô hấp. Đôi mắt đã từng chiếm lấy hồn cô thuở nhỏ, nó nhìn cô thẳng thắn, đầy sức mạnh như muốn thôi miên cô. Cô sẽ phải tin từng lời anh nói. “Anh yêu em, Ơtec.”
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chương 27:
Lân nói, giọng anh nhỏ, trầm mà vững chãi, đầy khẳng định. Ơtec không thể tin vào tai mình. Cô cảm thấy mông lung. Anh yêu em, Ơtec. Anh yêu em, Ơtec. Anh yêu em, Ơtec. Anh yêu em, Ơtec.
Đó là những gì Lân vừa nói ư? Mắt Ơtec đong lệ, cô thở hắt, vẻ mặt cô không phải theo chiều hướng xúc động ngẹn ngào mà Lân dự tính. Cô không có vẻ hạnh phúc tột cùng, vui sướng mà anh đã nghĩ. Thay vào đó, cô thở hắt kinh ngạc. Cô không tin?! Anh phải làm sao để cô hiểu, cô tin được điều đó. Lân bất lực hơn bao giờ hết! “Anh yêu em, yêu em, Ơtecpơ, Nguyễn Dương Hồng Bì.” Anh lặp lại, từng chữ, từng chữ. “Lân yêu em, chỉ một mình em thôi, tình yêu của anh!”
Cô ngước nhìn anh, đôi mắt đầy những cảm xúc không sao hiểu nổi. Lân ôm lấy gương mặt người con gái ấy. Anh gắn môi mình lên môi cô.
Trong tích tắc, như thể cô không thể hiểu được sự việc đang diễn ra, chỉ có môi anh chiếm lấy môi cô. Rồi cơ thể cô tìm đến với câu trả lời cho anh ngay sau đó, trước cả nhận thức của cô, môi cô mở ra cho sự Anh có thể cảm nhận được nó, niềm hạnh phúc, tình yêu ngọt ngào, nồng nhiệt của cô, ngay ở trên môi anh. Và Lân biết, cô cũng cảm nhận được điều tương tự. Cô phải cảm nhận được!
Ơtec cảm thấy nụ hôn chan chứa những cảm xúc của Lân, khao khát biểu lộ một tình cảm lớn lao bất lực khi diễn tả bằng lời. Cảm thấy như họ đang nuốt trọn linh hồn của nhau. Sự thực khắc vào tim Ơtec, cô bàng hoàng đón nhận nó. Tình yêu của anh? Cô tin, phải, cô tin anh! Cho đến lâu, lâu sau đó, khi môi họ rời nhau, những cảm xúc còn nóng hổi trên gương mặt cả hai người, mắt nhìn nhau không dứt.
Đôi mắt anh sâu, sâu quá. Tình anh thậm chí còn mênh mông hơn thế.
“Bây giờ,” giọng Lân quả thực khó nghe, quá trầm đục, nhưng với khoảng cách giữa họ thì không phải là khó khăn, anh cười với cô, “ em có thể nói cho anh biết, người mà em phải lòng từ thuở ấy, là ai không?”
Ơtec cũng cười. Gương mặt cô phủ một màu sắc dịu nhẹ của hoa hồng. Cô thầm thì, nhỏ nhẹ, nhưng với khoảng cách giữa họ thì cũng không phải vấn đề. “Là anh, Lân.” Cô nói.
Lân hôn lên má cô, siết cô vào lòng. Anh muốn chiếm môi cô một lần nữa, nhưng chưa, chưa cho đến khi cô thú nhận xong. “Đến bây giờ?”
“Đến bây giờ thì...” Cô kéo dài như chọc tức anh. Lân xích người lùi lại để nhìn rõ gương mặt cô. Cô vừa mỉm cười, vừa nói, giọng cô đong đầy hạnh phúc.
“Em yêu anh, Lân. Phải, em luôn yêu anh.” Cô thành thật. Lân muốn thưởng thức lời tỏ tình ấy lâu hơn, nhưng cơn nóng vội trong anh không cho phép. Môi anh riết lấy môi cô. Say đắm.
Tín lặng lẽ bỏ đi. Thế là đủ rồi, anh đã nhìn quá những gì con tim anh đủ khả năng chịu đựng, nó đang rên rỉ nỗi cô độc đói khát của kẻ hành khất! Họ đang yêu, và chẳng có chỗ cho kẻ đến sau như anh trong hạnh phúc đó... Nụ hôn thật dài... Hạnh phúc là giản dị vậy thôi, đắm mình trong bờ vai của người yêu dấu, hôn như sẽ chết ngay ngày mai, yêu như chưa bao giờ được yêu, được sống. Lân ôm cô vào lòng, để giữa họ không còn chút khoảng cách. Ơtec cũng lười nhác tựa vào anh, để mình như ngủ thiếp đi trong hạnh phúc ấy. Trọn vẹn. Ngón tay cô bắt gặp một vật gì đó. Một cái hộp trong... túi áo cô. Ơtec khẽ tách khỏi anh để lôi cái hộp đó ra nhìn cho rõ. Một cái hộp bọc nhung xanh. Cô chưa từng nhìn thấy nó trước đây.
Mặt khác, Ơtec chợt nhớ, đây là áo khoác của Lân. Lân nhìn thấy Ơtec lôi ra cái hộp mà bản thân anh cũng đã quên. Lân khẽ cười. Ơtec nhìn anh đong đầy thắc mắc. “Em mở ra đi.”
Giọng Lân là lạ, Ơtec phải ngẩng lên để quan sát nét mặt anh trước, đầy bí hiểm. Ơtec mở hộp, cô nín thở. Nó quá lộng lẫy. “Ôi!”
Ơtec ngẩn người, cô nhìn Lân nghi hoặc. Trước khi cô kịp suy nghĩ, chiếc nhẫn đã biến khỏi hộp, Lân lồng nó vào ngón đeo nhẫn của cô. Vừa khít. “Lân?”
“Dành cho người con gái anh yêu,” Lân thì thầm, đặt làn môi nóng bỏng của anh lên trên chiếc nhẫn. Da cô muốn bốc cháy ở điểm anh chạm vào. “anh mua nó khá lâu rồi!”
Ơtec nhìn chiếc nhẫn tuyệt đẹp, thanh mảnh gọn gàng trên ngón tay mình, hoàn hảo đến mức cô cảm thấy mình hồ đồ. Lâu, là lâu đến mức nào? Dành cho người con gái...
“Anh mua cho Lan ư?” Cô hỏi trước khi kịp suy nghĩ, lời buột khỏi miệng mà Ơtec muốn cắn lưỡi. Lân nhìn cô. Anh giận rồi ư? Vì cô nhắc đến người con gái ấy?
Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người đó? Những chuyện gì đã xảy ra? “Sao em có thể nhắc đến Lan ở đây nhỉ?” “Em... không biết.” Ơtec ngẹn ngào. “Hôm nay....”
Lân đặt tay lên cằm cô, hướng mắt cô phải nhìn vào mắt anh chứ không phải đâu đó quanh ngoài kia. Anh ngạc nhiên thấy mắt cô đong lệ. “Em đã gặp Lan ở nhà anh ư?”
Ơtec chỉ gật đầu. Lân cúi xuống hôn trên những giọt lệ vừa tràn trên khoé mi cô. “Ôi cô công chúa ngốc ngếch của anh.” Lân nói nho
nhỏ. Anh bắt đầu hôn lên những điểm dọc hành trình của một giọt nước mắt, cho đến khi chạm vào môi cô. “Nín đi nào, Ơtec của anh.” Ôi những nụ hôn nhẹ dịu dàng của anh. Mê đắm cô.
Ơtec lắc đầu, ra ý cô không khóc, không muốn khóc đâu. Lân hài lòng nhận thấy cô đã kiềm chế được nước mắt. “Khi ta bên nhau, khi anh hôn em như thế này, chạm vào em như thế này,” Lân thì thào dọc quai hàm cô, tay anh xoa nhẹ dọc theo sống lưng Ơtec, “em không cảm nhận được gì sao?”
Anh hỏi cô như thế ư? Nếu Ơtec có thể hô hấp bình thường, thì cô đã cười trước cách trêu chọc ấy. Thay vào đó, cô ngẹn ngào gật đầu. “Em cảm nhận được gì?”
“Anh... anh yêu em.” “Đúng rồi.” Lân cười, môi anh đặt trên vành tai cô, “Anh yêu em, chỉ một mình em. Em có nghi ngờ anh không?” Ơtec lắc đầu.
Lân dừng những nụ hôn ngay tức khắc. Anh lùi lại để cô nhìn thấy nụ cười chiến thắng bừng sáng trên mặt anh. Anh cầm lấy bàn tay cô, gỡ chiếc nhẫn ra. Tay Ơtec tự động co lại. Lân lại cười.
“Anh không định lấy lại đâu,” Anh trêu cô. Ơtec lại một lần nữa đỏ mặt. “Anh chỉ cho em xem cái này thôi!” Ơtec ngoan ngoãn để anh tháo chiêc nhẫn ra khỏi tay cô, anh mân mê nó một lúc, tự cười với mình, rồi đặt nó vào lòng bàn tay cô. “Em xem đi!” Giọng anh háo hức như trẻ con.
Chỉ nhìn qua ban đầu Ơtec cũng đã biết chiếc nhẫn giá trị tới mức nào, cô có con mắt của gia đình truyền lại. Dù không thường xuyên đến công ty của bố nhưng cô cũng học hỏi đôi chút về cách định giá trang sức... Nhưng bỏ qua những băn khoăn về giá trị vật chất, chiếc nhẫn này quả thục là một kiệt tác của người nghệ nhân. Ơtec nhìn từng chi tiết tinh tế và khéo léo của nó, không chút phô trương. Mặt đá được khắc bằng công nghệ _____? Khiếu thẩm mỹ đáng kinh ngạc! Những hoa văn... Lân sốt ruột nhìn cô ngắm chiếc nhẫn, không chờ được, anh cầm lấy nó trong tay cô, ngiêng lại để cô nhìn thấy dòng chữ khắc bên trong. Không phải là My heart will go on, Forever be yours... Không hoa mỹ, không cầu kỳ, nó thực sự là điều anh muốn nói với cô, là tiếng nói tận sâu thẳm lòng anh. Vỏn vẹn mấy chữ... -Give me your hand. - For Euterpe, my princess. Ôi! “Anh đã nghĩ ngay đến em khi vừa nhìn thấy nó, nên...”
Có lẽ anh đã yêu cô từ lâu, trước đó, Lân nhận ra. Cuộc sống của anh tràn đầy những hình ảnh của cô. Anh yêu cô và nhìn thấy cô trong từng khoảnh khắc. Nhìn thấy một chiếc nhẫn hợp với cô, anh đã không thể dừng mình mua nó cho cô... Anh thực sự rất, rất yêu cô! Sao cô lại khóc nữa thế? Ơtec ngước lên nhìn anh, chẳng che dấu nước mắt chảy dài. Cô quấn tay quanh cổ anh, ôm lấy anh mà khóc. Giọng cô ngèn ngẹn... “Anh đúng là...” Cô định nói gì nhỉ? “...đồ ngốc!” Cô dám nói anh ngốc à? “Anh ngốc lắm, biết không?”
“Anh không ngốc!” Lân cãi, nhưng chợt dừng lại, “anh chỉ ốm thôi, cô bác sĩ tương lai ạ, bệnh nan y chỉ có một thuốc chữa mà thôi...” “Bệnh gì vậy?” “Em không hỏi xem thứ thuốc đó là gì ư?”
“Vậy thuốc gì nào?” Lân kéo tay cô ra khỏi cổ anh, nhìn cô chăm chú. Ơtec thấy mắt anh ánh lên những tia đáng ngờ. “Em.” Anh trả lời. “Bệnh nặng lắm rồi, anh cần thuốc ngay bây giờ.
“Thuốc này đắt lắm đấy.” Cô bác sĩ tương lai trả lời. “Anh phá sản mất thôi!” “Nói với anh, em yêu anh.” Lân yêu cầu. “Không!” “Gì đó?” “Tiền trao cháo múc, anh phải trả giá trước chứ?” “Giá gì vậy?”
“Nói với em,” Ơtec thì thầm, kề sát với môi anh, “rằng anh yêu em.” Cái giá này rõ là quá hời! “Anh yêu em!” Lân nói.
Ơtec đặt môi mình lên môi anh. Nhưng Lân còn điều phải nói. “Anh xin lỗi, vì đã để em phải chờ đợi quá lâu!” “Phải, rất lâu... Anh có biết nơi đó tối tăm và vô vọng thế nào không?” Quá lạnh lẽo!
Lân ôm lấy cô, sưởi ấm cô bằng nhiệt lượng của trái tim và cơ thể anh... “Nên suốt những ngày còn lại, trọn vẹn tương lai của anh, sẽ dùng để nói với em rằng: Anh yêu em!”
Ơtec mỉm cười. Ánh mặt trời cuối ngày rạng rỡ toả trên đôi má hồng. Khoé môi cô khẽ nhếch lên, rồi... Lân siết lấy nó! “Và em cũng yêu anh!”