Chương 10:
Sáng sớm, Như Ca đang làm bánh dưới những tia nắng chói chang!
Nàng lau mồ hôi trên trán, vắt bột cần phải nhào cho thật mạnh mới tốt. Ầy, danh tiếng của hiệu bánh ngày một lan xa, khách ngưỡng mộ đến mua mỗi lúc một đông hơn, nàng cũng phải quyết tâm làm cho bánh nướng càng thêm thơm ngon, như thế mới không khiến cho người ta cảm thấy nơi đây hữu danh vô thực, hơn nữa còn có thể đưa thực khách trở lại nhiều hơn.
Như Ca vừa nắn bột vừa mỉm cười, hóa ra nổ lực của mình gặt hái được thành công lại có thể mang đến niềm vui lớn đến như thế!
Đao Liệt Hương vén màn cửa, từ trong phòng bước ra, đầu óc váng vất khiến cô chóng mặt buồn nôn. Cô dựa vào cửa, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía vị tiểu cô nương áo đỏ, mặt mày bám đầy bột đang khe khẽ ngâm nga một khúc nhạc yêu đời.
Nàng ta chỉ là một kẻ làm bánh nướng mà thôi.
Có được Tuyết, nàng ta không chịu ở thanh lâu làm nha hoàn, tưởng thế nào hóa ra lại đi làm cái công việc hạ tiện này.
Như Ca phát hiện ra cô, cười gọi: "Cô tỉnh rồi à."
Ánh mắt Đao Liệt Hương tối tăm.
Như Ca nhào tiếp một vắt bột khác: "Hôm qua hình như cô uống rất nhiều rượu, cả đêm cứ ói suốt, bây giờ nhất định là rất đau đầu phải không? Trên bàn có canh giải rượu, cô uống một chút sẽ đỡ hơn nhiều đó." Lúc ở Phẩm Hoa lầu, các cô nương thường xuyên uống rượu, pha chế canh giải rượu đương nhiên trở thành bản lĩnh không thể thiếu của mỗi vị nha đầu.
Đao Liệt Hương nhìn nàng chăm chú: "Tên ngươi là gì?"
Như Ca liếc nhìn cô, mỉm cười đáp: "Hì hì, cô nói chuyện không cần khách khí như thế đâu. Còn nữa, tối hôm qua ta một mực chăm sóc cho cô, hình như cô còn quên cảm ơn ta đấy."
Đao Liệt Hương cười lạnh: "Ngươi xứng sao?!"
"Uỳnh!"
Một quả cầu lửa nổ tung trên người Đao Liệt Hương!
Cô không kịp đề phòng, áo quần bị thiêu thành một lỗ lớn, không khỏi phẫn nộ quát: "Là ai??!"
Lôi Kinh Hồng ung dung bước đến bên cạnh Như Ca, cười giễu: "Thấy chưa, đã bảo cô đừng nên để ý tới con chồn cái ấy mà, cứ mặc ả say chết ở đầu đường xó chợ cho xong, cô đều không nghe, bây giờ đã thấy hối hận chưa."
Đao Liệt Hương tức giận nhìn y bảo: "Tiểu tử thối, ngươi muốn chết thật ư!"
Như Ca bắt đầu thoa mỡ lên vắt bột: "Phiền các vị có thể ra ngoài nói chuyện được không, bánh nướng cần phải làm gấp, nếu không sẽ không đáp ứng kịp cho những vị khách đầu tiên đâu."
Lôi Kinh Hồng cười lớn: "Ha ha, có bổn thiếu gia ở đây, Tuyết và cô sao có thể bán bánh nướng nữa chứ?" Y lấy ra một xấp ngân phiếu, vỗ bẹp lên bàn bảo: "Bánh trong tiệm này thiếu gia ta mua hết"
Như Ca trố mắt nhìn y như nhìn quái vật..
Nàng bất giác lắc đầu.
Kế đó hô toáng lên...
"Tuyết - ! Dậy mau!"
Tuyết gần như rơi từ trên giường xuống đất...
"Dậy mau! Dậy mau lên!!!!"
Như Ca thi triển Điếc-lỗ-tai thần công, lớn tiếng gọi Tuyết.
Áo trắng lòa xòa trên người, mái đầu có chút xộc xệch, Tuyết mắt nhắm mắt mở bước ra, miễn cưỡng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Lôi Kinh Hồng và Đao Liệt Hương trông thấy y mà si dại.
Giọt nắng tinh sương khiến cho da thịt của Tuyết dường trở nên trong suốt, dáng vẻ phơi phới như loài hoa trắng đương thì nở rộ trong cơn gió sớm mai, y đẹp đến mức dường như lúc nào cũng có thể chuyển hóa thành tiên nhân được.
Như Ca bất đắc dĩ nói: "Tuyết, phiền ngươi mang đám bạn của ngươi đi nơi khác, ta muốn yên tĩnh để làm bánh." Nàng thật không muốn đạp đổ biển hiệu của tiệm bánh Tuyết Ký chút nào.
Tuyết ngáp dài đáp: "Ừm ừm, hiểu rồi." Kế đó, y vẫy vẫy Lôi Kinh Hồng và Đao Liệt Hương, tủm tỉm cười bảo: "Đến đây nào, chúng ta cùng ra ngoài chơi đùa một lúc."
Hôm ấy.
Việc buôn bán của hiệu bánh Tuyết Ký tốt đẹp ngoài mong đợi.
Bởi vì có hai cao thủ đang ở ngoài cửa hiệu mãi nghệ: người con gái sử dụng đao, đao nào đao nấy trí mạng tàn nhẫn; vị thiếu niên thì dùng hỏa khí, giở đủ mọi trò, ngòi nổ pháo hoa của y so ra còn đẹp mắt hơn. Hai người xuất chiêu không chút nương tình, đáng xem hơn mấy kẻ mãi võ bán nghệ chậm rì chậm rịt thông thường rất nhiều, tạo nên một lớp người ủng hộ đông đảo vây quanh!
Woa, màn biểu diễn thật là đặc sắc, mùi bánh nướng thật là thơm ngon.
Dân chúng trấn Bình An vừa ăn bánh nướng vừa thưởng thức màn đánh nhau chí tử.
Ăn thì ngon ơi là ngon, xem lại đẹp mắt vô cùng!
o0o
Lôi Kinh Hồng và Đao Liệt Hương từ đó về sau trở thành khách quen của tiệm bánh.
Hai người tuy vẫn không thuận mắt với nhau, nhưng không hiểu Tuyết dùng cách gì lại khiến cho cả hai cuối cùng cũng thôi cảnh tuốt kiếm giương đao, hăm he quyết chiến.
Hôm ấy.
Tạ Tiểu Phong nói khe khẽ: "Như Ca tỷ tỷ, vị đại tỷ kia tại sao mặt mũi cứ luôn chằm dằm, dáng vẻ như sắp phát hỏa đến nơi ấy, trông đáng sợ quá đi."
Đao Liệt Hương ở bên kia phòng đột nhiên trừng mắt nhìn sang, khiến cho cậu bé sợ đến giật nảy mình.
Như Ca len lén mỉm cười: "Vì tâm tình cô ấy không được tốt mà."
Tạ Tiểu Phong ghé sát tai nàng, thắc mắc hỏi: "Nhưng tại sao tâm tình tỷ ấy lại luôn không tốt chứ?"
Như Ca đáp: "Có lẽ là vì cô ấy không dứt bỏ được."
Tạ Tiểu Phong càng lấy làm lạ hơn: "Thế nào gọi là không dứt bỏ được?"
Như Ca suy nghĩ một thoáng rồi trả lời: "Giả như một món đồ nào đó không phải của đệ, dù đệ có cố gắng thế nào cũng không làm cho nó trở thành của mình được, nhưng đệ thà chết cũng muốn bắt nó trở thành của mình, thế nhưng mọi cách thức đều vô dụng."
Tạ Tiểu Phong gãi gãi đầu: "Chẳng hiểu gì cả."
Như Ca bật cười: "Đệ vẫn còn là trẻ con, khi nào lớn sẽ hiểu thôi."
Thân thể Đao Liệt Hương đờ ra, môi mím lại thành một đường.
Đúng lúc này, Lôi Kinh Hồng ung dung bước vào, cười bảo Tạ Tiểu Phong:
"Nghe nói mi là cháu của Tạ Hậu Hữu ở Đoạn Lôi trang?"
Tạ Tiểu Phong ưỡn ngực đáp: "Phải! Ta là Tạ Tiểu Phong!"
"Ừm, không tệ." Lôi Kinh Hồng gật đầu: "Tuổi nhỏ thế mà cũng có khí phách phết..."
Tạ Tiểu Phong mặt mày hớn hở.
"Chỉ tiếc rằng tại sao mi lại sinh ra ở Đoạn Lôi trang chứ?" Lôi Kinh Hồng vuốt cằm thở dài đánh sượt.
Tạ Tiểu Phong tuy nhiều việc còn chưa hiểu rõ nhưng nó cũng nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của y, tức thì nổi giận thét:
"Ngươi nói cái gì?"
Lôi Kinh Hồng cười khục khịch: "Tiểu huynh đệ, ta hỏi mi, mi có biết vì sao Đoạn Lôi trang có thể trụ vững ở trấn Bình An này, trong khi Thiên Hạ Vô Đao thành tuy thế lực lớn nhưng trước sau vẫn nhường nhịn ba phần hay không?"
Đây đâu phải vấn đề mà một đứa bé chín tuổi có thể giải đáp được.
Như Ca kéo Tạ Tiểu Phong vào lòng, phẫn nộ nói: "Muốn gì thì hãy trực tiếp nói với Đao Liệt Hương, không được ăn hiếp trẻ nhỏ."
Lôi Kinh Hồng nhếch mép cười, bờ môi đầy đặn xinh như màu quýt vừa chín tới, thoảng mùi hương dìu dịu.
Tạ Tiểu Phong giãy thoát khỏi Như Ca, ngẩng cao đầu bảo: "Bởi vì ông ngoại và cha cả đời hành hiệp trượng nghĩa, người trong giang hồ đều rất ngưỡng mộ khâm phục, cho nên Thiên Hạ Vô Đao thành cũng rất cung kính với nhà chúng ta!"
Như Ca mỉm cười: "Tiểu Phong nói hay lắm."
Đao Liệt Hương nhìn ra ngoài cửa, đáy mắt hiện lên một tia mờ nhạt.
Lôi Kinh Hồng nhảy lên bàn ngồi, vỗ tay cười:
"Câu trả lời hay lắm, tiếc rằng sự thật lại hoàn toàn không phải vậy!"
Ánh mắt của y chẳng biết vô tình hay cố ý, liếc hờ về phía Đao Liệt Hương bảo:
"Thiên Hạ Vô Đao thành không phải tôn kính Đoạn Lôi trang mà là tôn kính Liệt Hỏa sơn trang! Đoạn Lôi trang chỉ là một công cụ nằm vùng được Liệt Minh Kính sắp đặt dưới mắt Thiên Hạ Vô Đao thành mà thôi. Đao gia chế tạo được bao nhiêu vũ khí, bằng hữu trên giang hồ tới lui ra sao, tiền tài thu vào mỗi năm thế nào, kể cả những đứa trẻ vừa chào đời, Tạ Hậu Hữu cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay, toàn bộ sự thể lớn nhỏ đều bẩm báo về Liệt Hỏa sơn trang tất thảy."
Lôi Kinh Hồng vươn vai nói tiếp: "Đoạn Lôi trang vốn chỉ là một con chó của của Liệt Minh Kính, đáng thương cho Đao Vô Hạ trước sau vẫn sợ đến nỗi hận không thể sang liếm mông Tạ Hậu Hữu, thật là buồn cười quá đi!"
Tạ Tiểu Phong nhào đến, nghiến răng nghiến lợi đấm y thùm thụp, căm giận nói: "Ngươi mắng ông ngoại và cha ta, ta đánh chết ngươi!!"
Sức lực của nó ngay cả gãy ngứa cho Lôi Kinh Hồng cũng còn chưa đủ.
Lôi Kinh Hồng bắt lấy hai nắm tay của nó, miệng cười vừa hòa nhã vừa đáng yêu: "Có phải sự thật hay không, trở về hỏi ông ngoại mi thì biết."
Tạ Tiểu Phong mím chặt môi, tức giận bỏ chạy ra ngoài hệt như một cơn lốc! Nó muốn đi tìm ông ngoại, nó sẽ bảo ông ngoại đến giáo huấn cái tên xấu xa này!
Như Ca trừng mắt nhìn Lôi Kinh Hồng:
"Ăn hiếp một đứa trẻ như thế, ngươi chẳng lẽ không thấy mất mặt hay sao?!"
Lôi Kinh Hồng tựa như không nghe thấy, gương mặt tí tởn liếc nhìn vẻ sa sầm của Đao Liệt Hương: "Thấy chưa, một đứa trẻ còn biết phẫn nộ hơn các ngươi, Thiên Hạ Vô Đao thành hãy đơn giản sửa lại thành Thiên Hạ Uất Ức thành cho rồi đi!"
Đao Liệt Hương cười gằn một tiếng.
Tay chầm chậm buông thỏng thanh Hồng Hương đao bên người ra.
Cô quay đầu đi, ánh mắt can đảm thoáng vẻ châm biếm.
Cô thấp giọng nói: "Lôi Kinh Hồng, ngươi chớ tưởng ta không biết ý định của ngươi."
Lôi Kinh Hồng khẽ nhướng mi lên.
Đao Liệt Hương nói tiếp: "Lôi Hận Thiên cha ngươi cuồng vọng tự phụ, bao năm qua rắp tâm muốn đoạt lấy ngôi vị dẫn đầu của Liệt Minh Kính, đáng tiếc hai đại thế gia cùng tiến cùng lui, các phái trên giang hồ hòa bình yên ổn, hoàn toàn không có cơ hội cho cha con ngươi động tay động chân. Ngươi thực chất chỉ muốn khơi mào sự tranh chấp giữa Liệt Hỏa sơn trang và Thiên Hạ Vô Đao thành, từ đó nhân cơ hội gây nên sóng gió mà thôi."
Lôi Kinh Hồng lớn giọng cười to: "Thật như thế sao? Chỉ sợ có người đang tự cho mình thông minh đấy!"
Đao Liệt Hương không thèm để ý tới y nữa, tiếp tục ngóng ra ngoài cửa, chờ đợi Tuyết trở về.
Cô sẽ không để cho y cầm trịch, cũng sẽ không để y khiêu khích mà rút đao nữa. Đại ca từng nói, cứ trực tiếp xem lời của Lôi Kinh Hồng như gió thổi rắm bay chính là sự phản kích tốt nhất dành cho y!
Lôi Kinh Hồng khoanh tay cười bảo: "Ha ha, Đao Vô Hạ có thể nhẫn nhịn mà thần phục dưới trướng Liệt Hỏa sơn trang lâu như thế sao? E rằng chẳng chóng thì chầy sẽ có chuyện xấu xảy ra đó!"
Như Ca nhìn bọn họ.
Lòng nàng đột nhiên có cảm giác thật rối rắm.
Trời xanh biêng biếc.
Mây trắng phao phao.
Vầng thái dương rực rỡ nhưng cũng không quá oi ả.
Vừa hay đến ngày lễ dâng hương, người ở trấn Bình An có vẻ đông đúc hơn thường lệ rất nhiều.
"Mợ Hương ơi, mợ cẩn thận một chút nhé."
Một tiểu nha đầu tóc rẽ hai búi cẩn thận đỡ một vị thiếu phụ thanh tú có chiếc bụng thấp thoáng nhô to.
Vị thiếu phụ mỉm cười dịu dàng: "Không sao mà, ta chẳng có gì trở ngại đâu."
Nha đầu tên Hoàn Nhi chau mày bảo: "Nếu người mà xảy ra chuyện gì, mợ Mị chắc sẽ đắc ý đến tận trời cho xem!"
Một chút u sầu thoảng đượm trên khóe môi vị thiếu phụ.
Cô khẽ vuốt lên chiếc bụng của mình, nghĩ đến vị phu quân từng che chở thương yêu mình, nhất thời trong lòng buồn bã không thôi.
Lúc này.
Trong không khí lan đến một mùi bánh nướng thơm phức.
Hoàn Nhi hít hít mũi, bất chợt nhớ ra: "Í, hình như nghe mọi người nói nơi đây có một tiệm bánh nướng tên gọi Tuyết Ký, bánh làm vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, danh tiếng lớn lắm đấy!"
Thiếu phụ vẫn nhíu chặt mày như cũ.
Hoàn Nhi đề nghị: "Mợ Hương này, hay là chúng ta mua mấy cái bánh nướng trở về, thiếu gia không chừng sẽ thích ăn đấy!" Hừ, tóm lại là không thể để cho mỗi mình mợ Mị mới làm cho thiếu gia vui vẻ được.
Người đến Tuyết Ký mua bánh nướng rất đông.
Hoàn Nhi vừa che cho thiếu phụ vừa lách lên phía trước, hướng về người con gái áo đỏ đang vội vã đến mức mồ hôi đổ đầy trán, gọi: "Cô nương, phiền cô cho chúng tôi một cân bánh nướng!"
Thiếu phụ nhìn người con gái áo đỏ ấy, bất thần cảm thấy có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng nàng ta vội đến mức chẳng quay đầu lại khiến cô cũng không thể nhìn rõ được.
Như Ca bận đến mức sắp chết rồi!
Tuyết đáng ghét! Mấy hôm nay không hiểu y đang làm chuyện gì, cả ngày cứ sớm đi tối về, giao toàn bộ chuyện trong cửa hiệu cho nàng gánh vác, lại còn dùng mỹ từ xảo biện rằng muốn tạo cơ hội cho nàng rèn luyện! Ôi cho xin đi, còn rèn luyện nữa tứ chi nàng sẽ chuột rút mất!
Nàng vừa nhanh nhẹn gói bánh vừa bắt chuyện với vị khách tiếp theo:
"Có ngay! Một cân bánh nướng! Cô muốn ngọt, muốn mặn hay trộn lẫn cả hai thứ vào nhau?"
Nói xong nàng ngẩng đầu lên.
Sửng sốt.
Ánh mắt nhấp nháy.
Gương mặt bất ngờ hé cười như hoa nở, Như Ca bật kêu lên mừng rỡ và kinh ngạc:
"Hương Nhi tỷ tỷ, là tỷ đấy ư?!"
Vị thiếu phụ có chiếc bụng khẽ nhô lên ấy, đôi mắt ấm áp xinh đẹp như một chú nai tơ, nụ cười thanh thoát đáng thương như khóm sậy ven bờ sông nhỏ, chẳng phải chính là Hương Nhi lúc trước vì an táng mẫu thân mà bán mình vào Phẩm Hoa lầu, sau đó được Đao Vô Hạ mua lấy hay sao!
"Ta vừa gặp được Hương Nhi tỷ tỷ."
Lúc ăn cơm chiều, Như Ca nói với Tuyết.
Tuyết đang nhai một sợi rau, dáng vẻ thanh nhã giống như thực hiện một chuyện đẹp nhất trên đời vậy.
"Hương Nhi à? Nàng chắc chứ?"
Như Ca hoài nghi nhìn y, không biết y có ấn tượng với vị tiểu nha đầu lúc xưa ấy hay không.
Tuyết cười thật đáng yêu: "Ta chỉ nhớ mỗi mình nàng mà thôi."
Quả nhiên là vậy.
Như Ca thất vọng gục đầu xuống.
"Hương Nhi thế nào?" Nhìn bộ dáng nàng như đang mất mát điều gì đó, Tuyết đành giả ra vẻ rất có hứng thú.
A, rốt cuộc cũng có hồi đáp!
Như Ca bắt đầu kể lại cả đầu đuôi gốc ngọn.
Tuyết chống cằm, cười bảo: "Nói cách khác, Đao Vô Hạ cuối cùng cũng cưới Hương Nhi về làm vợ năm. Thế cũng tốt, đỡ phải ở lại Phẩm Hoa lầu hầu hạ các cô nương khác."
Như Ca nói: "Sao chứ, là vợ thứ năm ư, Đao Vô hạ sao có thể cưới nhiều vợ đến thế, hắn thoạt trông cũng có vẻ đàng hoàng mà."
Tuyết cười đến nghiêng ngả: "Cưới nhiều vợ thì không đàng hoàng à?"
Như Ca trừng mắt nhìn y: "Cười gì mà cười, đúng là nam nhân nào cũng thích tam thê tứ thiếp mà!"
Tuyết giơ tay thề:
"Trời cao minh chứng, ta đời đời kiếp kiếp chỉ yêu có mình nàng!"
Như Ca lườm y: "Ta có ngốc mới tin ngươi!"
Tuyết nhìn lại nàng:
"Cho dù nàng có ngốc nghếch, ta cũng sẽ ở bên cạnh nàng."
Chịu không nổi rồi, nàng phủi phủi mấy sợi lông tơ đang dựng ngược trên cánh tay, chuyển lại chủ đề vừa rồi:
"Có điều, ta thấy ánh mắt của Hương Nhi tỷ tỷ dường như rất u buồn. Tỷ ấy vừa hoài thai, hẳn phải vui vẻ mới đúng... Hơn nữa, nha hoàn của tỷ ấy hình như có nhắc đến việc Đao Vô hạ vừa mới cưới về một người vợ mới, sao lại như vậy chứ?"
Như Ca lẩm nhẩm nói, ngẩng đầu lên lại phát hiện Tuyết đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dáng vẻ xuất thần, ánh mắt không thể đoán định.
"Tuyết? Ngươi làm sao thế?"
Nàng trước nay chưa bao giờ trông thấy y như vậy, dường như y đang có tâm sự, gương mặt chất chứa lo lắng.
Tuyết mỉm cười.
Như Ca nhìn y: "Mấy ngày nay ngươi luôn đi sớm về muộn, rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tuyết lắc đầu, cười đáp: "Đừng lo lắng."
Hy vọng mọi chuyện sẽ không như y ước đoán, hy vọng tất cả chỉ là do y tính sai mà thôi.
Bên ngoài song cửa đương mở toang ấy...
Ánh trăng đột nhiên bị mây đen che phủ.
Một luồng sáng đỏ sậm lướt qua trời đêm.
Ngón tay của Tuyết bất thần siết chặt lại!
Trấn Bình An.
Một vụ huyết án động trời xảy ra!
Hai hôm trước vào lúc nửa đêm, vị trang chủ nổi tiếng nghĩa hiệp của Đoạn Lôi trang là Tạ Hậu Hữu bị ám sát ngay trên giường ngủ của mình bởi một kiếm xuyên tim!
Đoạn Lôi trang và Liệt Hỏa sơn trang từ trước tới nay qua lại mật thiết, Tạ Hậu Hữu càng là tri giao thân tín của Liệt Minh Kính, tới lui thường xuyên. Người trên giang hồ luôn cho rằng, Đoạn Lôi trang là do Liệt Minh Kính cố ý sắp đặt bên cạnh Thiên Hạ Vô Đao thành, mục đích để ngăn ngừa Đao gia không ngừng khuếch trương thế lực.
Tạ Hậu Hữu bị giết.
Vì sao bị giết?
Là do ai giết?
Việc ấy trong lúc nhất thời bỗng dưng trở thành một vụ án ly kỳ trong võ lâm.
Trấn Bình An cũng trở thành nơi tụ hội của nhân sĩ giang hồ.
Hiệu bánh Tuyết Ký.
Đôi mày của Như Ca vẫn chưa hề giãn ra.
Đã rất lâu rồi nàng không gặp được Tiểu Phong. Xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết một đứa trẻ như nó có chịu đựng nổi không.
"Ta nghĩ, kẻ giết Tạ Hậu Hữu hết tám phần là người của Thiên Hạ Vô Đao thành!"
Tại một sạp bánh bao ngoài trời sát bên hiệu bánh Tuyết Ký, bảy tám gã đàn ông dáng vẻ thô lỗ, tay cầm các loại binh khí khác nhau đang cao giọng trò chuyện một cách vô tư.
"Có lý! Tạ Hậu Hữu là do Liệt Hỏa sơn trang phái đến giám sát Thiên Hạ Vô Đao mà, nhất định là lão ta đã phát hiện ra một bí mật lớn nào đó nên mới bị diệt khẩu!"
"Cũng chưa chắc, Thiên Hạ Vô Đao nếu muốn xuống tay sao không làm bí mật một chút, giết người một cách ngang nhiên như vậy thật không giống tác phong của Đao Vô Hạ chút nào."
"Ừ nhỉ!"
"Có lẽ là cố tình tung hỏa mù đây?!"
"Này, hay là vì Liệt Hỏa sơn trang thấy thế lực của Thiên Hạ Vô Đao đang dần lớn mạnh, muốn tìm cớ để diệt trừ, thế nên Tạ Hậu Hữu mới trở thành ma xui xẻo."
"Ôi chao! Nhẫn tâm quá đi mất!"
"Nhẫn tâm ư?! Năm đó huynh đệ kết bái với Liệt Minh Kính là Chiến Phi Thiên bị chết một cách kỳ quặc, như thế mới gọi là nhẫn tâm đấy! Nhân vật cỡ thần tiên như Chiến Phi Thiên còn có thể chết dễ dàng, Tạ Hậu Hữu thì kể làm gì?!"
"Suỵt, nói nhỏ một chút đi, nghe nói khắp nơi đều là bọn thám tử Thanh Hỏa đường của Liệt Hỏa sơn trang đấy, coi chừng họ bắt ngươi về lột da nuốt sống!"
"Còn một khả năng nữa.."
"Là gì thế?"
"Nghe nói có người từng trông thấy thiếu chủ Lôi Kinh Hồng của Giang Nam Phích Lịch môn xuất hiện ở đây. Liệu có phải là do hắn giết Tạ Hậu Hữu rồi giá họa cho Liệt Hỏa sơn trang và Thiên Hạ Vô Đao, muốn đục nước béo cò hay không!"
"Đúng đó! Không loại trừ khả năng này được!"
"..."
"..."
"Ha ha ha ha!!! Bất kể ra sao, sóng to gió lớn tất sẽ nổi trong giang hồ, các huynh đệ có thể rửa mắt chờ xem kịch vui được rồi đấy!"
"Ha ha ha ha ha..."
"Nha đầu!"
Bàn tay của Tuyết vẫy vẫy trước gương mặt mất hồn của Như Ca.
Như Ca chầm chậm chớp chớp mắt:
"Hả?"
Tuyết vừa thu lại lại sọt bánh vừa cười bảo: "Nha đầu ngốc, bánh nướng đã bán hết rồi, còn ngây ra đó làm gì."
Như Ca gật đầu, chẳng nói chẳng rằng tiếp lấy sọt bánh từ tay y, trở vào bên trong tiệm.
Sau đó, nàng lại tiếp tục ngẩn người ngồi trên ghế.
Tuyết khom người xuống, tỉ mỉ quan sát nàng: "Này, có tâm sự gì hãy nói với ta được không?"
Như Ca nhìn y.
Hồi lâu mới cất tiếng: "Theo ngươi, là ai đã giết Tạ Hậu Hữu?"
Tuyết bật cười, nụ cười có chút kỳ lạ.
"Nàng hy vọng là ai giết Tạ Hậu Hữu chứ?"
Đôi mày Như Ca trợn lên:
"Nói thế là ý gì? Ta hy vọng ai giết Tạ Hậu Hữu chính là mong muốn có người giết ông ấy à? Ta hy vọng việc này chưa từng xảy ra!"
Tuyết chăm chú nhìn nàng, thở dài bảo: "Chuyện đã xảy ra rồi! Thế, nàng hy vọng là do Liệt Hỏa sơn trang làm ư?"
"Không!"
Như Ca hoảng hốt thốt lên.
"Hay hy vọng là do Thiên Hạ Vô Đao làm?"
Như Ca lắc đầu. Họ đã lặng tiếng trong nhiều năm như vậy, không lý nào lại dễ dàng phá vỡ.
"Hoặc hy vọng là do Lôi Kinh Hồng làm?"
Như Ca vẫn lắc đầu như cũ.
Giang Nam Phích Lịch môn nếu thật sự hạ độc thủ thì một màn mưa máu tanh hôi xảy ra là điều không thể tránh khỏi.
Tuyết nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Như Ca, nhẹ nhàng giữ lấy bờ vai nàng.
Giọng nói của y rất khẽ:
"Yên tâm đi, sẽ có người xử lý thật tốt mà."
o0o
"Phong Nhi, việc của Đoạn Lôi trang tùy ngươi xử lý."
Liệt Hỏa sơn trang.
Liệt Minh Kính đang đứng chắp tay.
Ánh chiều tà khiến cho làn tóc trắng của ông trở nên ửng đỏ.
Chiến Phong ở phía sau ông, đôi mắt tăm tối lóe hiện sắc lam, viên bảo thạch bên tai phải toát ra luồng hơi lạnh lẽo. Thân thể thiếu niên của y cao lớn và mạnh mẽ, hệt như một gã chiến thần cô độc giữa những áng mây chiều rực rỡ.
"Vâng."
Y đáp.
Liệt Minh Kính xoay người lại, vỗ vỗ lên bờ vai y: "Hài tử ngoan, đừng khiến cho ta phải thất vọng."
Ánh mắt Chiến Phong se sắt lại: "Vâng."
Liệt Minh Kính nhìn y trở nên xa lạ và lạnh lùng như vậy, ánh mắt ông âu sầu, cõi lòng phức tạp, không khỏi hạ giọng bảo:
"Phong Nhi, có những việc thoạt trông phức tạp hơn thế nhiều. Cha của ngươi..."
Sát na ấy trong đầu ông hiện lên một gương mặt, đồng thời yết hầu như có một cánh tay bóp nghẹn lấy, khiến cho ông không thể thốt nên lời được nữa.
Chiến Phong hờ hững đáp: "Vâng."
Y biết nhiều chuyện còn xấu xa hơn bề ngoài nhiều.
Liệt Minh Kính phất tay: "Ngươi đi đi."
Chiến Phong lui ra.
Bóng dáng của Chiến Phong xa dần.
Trong rừng trúc chợt lóe lên một bóng người màu xám tro.
Đôi mắt Duệ Lãng hiển hiện một tia nhìn chết chóc và tàn nhẫn, y nói với Liệt Minh Kính: "Có thể an tâm hay không?"
Liệt Minh Kính nhắm mắt lại.
Ông trầm giọng bảo: "Tin nó một lần vậy."
Trong bóng chiều.
Chiến Phong bước đến bên ao sen.
Nơi này chẳng thể gọi là ao sen được nữa.
Vì trước khi Như Ca bỏ đi, nàng đã sai người mang bùn đất vùi lấp hoàn toàn mặt ao ấy rồi.
Hoa sen vắng bóng.
Lá nay tìm đâu.
Nước hồ cũng khô cạn.
Một mảnh đất tiêu điều, thoạt trông có vẻ hoang phế đến buồn cười.
Đôi mắt Chiến Phong khẽ nheo lại.
Hết chương 10
Nguồn: e-thuvien.com