Chương 48
Cơn mưa ngâu thực sự cuối cùng cũng đã đến.
Ban đêm nước mưa ào ào va vào cửa sổ kính, phát ra thứ âm thanh kỳ lạ, trong vườn hoa nhỏ bên ngoài cửa sổ có rơi rụng nhiều. Thế nhưng, Mễ Nhược Lan dường như chẳng bận tâm đến điều đó. Một tờ giấy trải ra trên bàn, chiếc bút vẽ trong tay cô đang vẽ những đường kẻ kỳ quái, người trợ lý của cô trước khi ra về đã hỏi cô những đường kẻ và hình ảnh này là gì, cô trả lời: “Tôi đang vẽ giấc mơ của Đồng Niên.”
Đồng hồ chỉ đến số 11, chuông điện thoại bỗng vang lên. Cô đặt chiếc bút vẽ trong tay xuống, nhấc điện thoại, trong điện thoại vang lên giọng nói trầm đục của Hứa Văn Minh: “Nhược Lan, em đang ở đâu?”
“Em đang ở phòng khám, anh sao vậy?” Cô lập tức nhận ra giọng nói của Hứa Văn Minh có gì đó khác thường, trong giọng nói của anh có sự run rẩy sợ hãi chưa từng có.
“Em, em, ở chỗ em không sao chứ?” Anh nói lắp bắp.
“Đương nhiên là không sao, mọi việc đều bình thường.”
“Thực sự không sao chứ? Ừ, không sao là tốt rồi.”
“Muộn thế này, anh gọi để hỏi điều này à? Hãy nói cho em biết, anh đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Để đến mai nói sau, tạm biệt em!” Hứa Văn Minh gác máy.
Mễ Nhược Lan nhìn ống nghe đang phát ra tiếng tút…tút…tút…tút, chợt nghĩ ra điều gì, cô vội cầm bút, viết lên giấy một hàng chữ: Lần đầu tiên anh ấy sợ hãi như vậy.
Khi cô vừa mới đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
Mễ Nhược Lan lắc đầu, vừa cầm điện thoại lên đã nói: “Hứa Văn Minh, anh lại định hỏi chuyện gì vậy? Anh mau nói cho em biết rốt cuộc là có chuyện gì?”
Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng rợn người.
Cô nhận ra ngay mình đã nhầm, đây không phải là cuộc điện thoại Hứa Văn Minh gọi đến, cô lập tức đính chính lại: “Xin lỗi, đây là phòng khám tâm lý của Mễ Nhược Lan, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đầu dây bên kia vẫn im lặng, bỗng từ trong điện thoại phát ra tiếng mưa rơi xuống nền đất, trong tiếng mưa hỗn loạn đó còn kèm theo hơi thở nhè nhẹ, âm thanh kỳ quái này truyền qua điện thoại truyền tới tai Mễ Nhược Lan, khiến cô nảy sinh ảo giác cứ tưởng miệng của người đó đang áp sát thì thầm bên tai cô.
“Alo, ai đấy? Có nghe tôi nói không?” Cô tiếp tục nói vào máy điện thoại.
Phía đầu dây bên kia vẫn giữ im lặng, đến tận khi Mễ Nhược Lan chuẩn bị gác máy, cô chợt nghe tiếng trong điện thoại: “Bác sĩ Mễ, chào chị.”
“Chào anh, anh muốn nói với tôi chuyện gì?” Cô dịu dàng trả lời. Cô thường nhận được những cuộc gọi buổi đêm như thế này, thường thì, những người này cần được tâm sự, mà cô lại là đối tượng tốt nhất để tâm sự. Mễ Nhược Lan thấy rằng mình là một bác sĩ tâm lý thì phải có trách nhiệm lắng nghe tiếng lòng của mọi người.
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nói: “Tôi tận mắt chứng kiến một vụ mưu sát.”
Bàn tay cầm điện thoại của Mễ Nhược Lan thoáng run rẩy, sau đó lại nắm chặt cô bình tĩnh trả lời: “Tôi sẵn sàng nghe.”
Lúc này mưa đêm ngoài cửa sổ vẫn đang gào thét, không biết trong vườn hoa nhỏ, bao cánh hoa đã rụng rơi.
Chương 49
Vụ án bóp cổ thứ tư.
Sáng sớm trời đổ mưa rào. Diệp Tiêu lái xe đến hiện trường vụ án gần Từ Gia Hội. Đây là một tòa kiến trúc cao tầng, đi cầu thang máy lên tầng 22, từ cửa sổ hành lang nhìn ra bên ngoài, anh nhìn thấy cả thành phố đều chìm ngập trong mưa, mấy tòa nhà ở tít đằng xa cũng bị mây mù dày đặc bao vây, như là ảo ảnh, vài hạt mưa bay vào làm ướt tóc Diệp Tiêu.
Anh lặng lẽ bước vào hiện trường vụ án.
So với ba vụ án trước, hiện trường vụ án lần này trông hơi lộn xộn, có thể là bởi căn phòng này khá rộng. Đây là căn hộ có một phòng khách và ba phòng ngủ, diện tích xây dựng khoảng 120m2, còn nạn nhân lại là một cô gái trẻ sống độc thân. Diệp Tiêu tỉ mỉ quan sát căn hộ rộng rãi, được trang trí lộng lẫy này, bỗng anh nhớ đến hai nạn nhân của các vụ án bóp cổ trong hai căn phòng chật chội, thế giới này đúng là không công bằng, anh nói thầm với mình.
“Cuối cùng anh cũng đã đến, mấy hôm mai phục có thu hoạch gì không?” Người đồng nghiệp vỗ vai anh, hỏi.
Diệp Tiêu bất lực lắc đầu: “Chẳng thu hoạch được gì.”
Đồng nghiệp nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Diệp Tiêu, nói: “Trông anh kìa, sắc mặt anh tệ quá, thức đêm đến độ mắt đỏ hoe, anh sẽ hủy hoại sức khỏe của anh mất, tôi thấy anh không nên nằm chờ ở cái nơi quỷ quái ấy.”
“Tôi chỉ là cảm thấy vụ án bóp cổ liên hoàn có khả năng có liên quan tới vụ tự sát của Thành Thiên Vũ một năm trước.”
“Tại sao lại có liên quan? Anh không đưa ra được chứng cứ gì, con người anh có quá tin vào trực giác của mình, theo kinh nghiệm của tôi, phá án không thể dựa vào trực giác.” Nói xong, đồng nghiệp đưa Diệp Tiêu đến căn phòng của nạn nhân đang nằm, vừa đi vừa nói: “Từ vụ án thứ ba đến nay, hung thủ đã im hơi lặng tiếng hơn, anh biết trong lòng tôi phức tạp đến thế nào không?”
“Đương nhiên là tôi có thể hiểu được, chúng ta là cảnh sát, hy vọng có thể thu được nhiều manh mối về tội phạm, nhưng khi chúng ta có được nhiều manh mối hơn thì cũng có nghĩa là lại có thêm một người bị sát hại. Có lúc, chúng ta cũng hy vọng hắn ta sẽ không bao giờ gây án nữa, nhưng nếu như vậy, có thể chúng ta chỉ dựa vào những manh mối hiện có sẽ không bao giờ bắt được hắn ta.” Diệp Tiêu thoáng thở dài.
“Đúng vậy, điều này thật quá mâu thuẫn.”
Nạn nhân mặc một bộ đồ ngủ màu trắng nằm ngửa dưới sàn, trên cổ nổi bật vệt màu đen. Diệp Tiêu không muốn nhìn khuôn mặt nạn nhân, anh biết nạn nhân của vụ ám sát bóp cổ liên hoàn sẽ có nét mặt như thế nào.
Trong phòng liên tục xuất hiện ánh đèn nhấp nháy, họ đang chụp lại hiện trường có cả mấy người lấy dấu vân tay và dấu chân, nhưng Diệp Tiêu hiểu rõ, khả năng lấy được dấu vân tay hoàn chỉnh vô cùng nhỏ bé nhưng dấu chân thì lại có hy vọng, bởi vì hôm qua trời mưa to, dấu chân bị ướt sẽ lộ rõ. Anh nhớ rất rõ cơn mưa rào tối qua. Buổi tối, anh nằm một mình trong ngôi nhà đối diện ngôi nhà đen, chỉ có một manh chiếu, những giọt mưa từ ngoài cửa sổ để mở bay vào rơi vào người anh, suýt chút nữa làm anh cảm lạnh. Thế nên, sau nửa đêm anh không dám nằm nữa, chỉ có thể ngồi bên cửa sổ theo dõi ngôi nhà đen đối diện.
Diệp Tiêu quay người rời khỏi căn phòng nạn nhân đang nằm đứng trước cửa sổ to rộng chạm đất ở ngoài phòng khách. Nhìn từ đây, tầm nhìn rất rộng chỉ có điều cơn mưa rào đã khiến cho mọi vật trước mắt đều trở nên mơ hồ. Diệp Tiêu nói với người đồng nghiệp đứng sát anh: “Tôi cứ cảm thấy hiện trường vụ án lần này lộn xộn hơn ba vụ án trước.”
“Con mắt anh thật tinh tường. Đúng vậy, nạn nhân của ba vụ án trước gần như chưa kịp có bất cứ phản kháng gì, thì đã bị giết còn vụ án này, nạn nhân và hung thủ đã xảy ra giằng co. Tôi nghĩ có lẽ nạn nhân có tính cảnh giác khá cao, cũng có thể là có sức khỏe hơn.”
“Anh không nhận thấy sự thay đổi của hung thủ sao?”
“Sự thay đổi của hung thủ?” Đồng nghiệp hơi ngạc nhiên.
Diệp Tiêu gật đầu sau đó anh từ từ chỉ ngón tay lên trần nhà phía trên đầu. Đồng nghiệp ngẩng đầu lên, liền kêu lên kinh ngạc: “Trời ơi!”
Bởi vì, anh đã nhìn thấy hai hàng chữ đỏ ở trên trần nhà: “Chẻ đôi khúc gỗ ta tất sẽ xuất hiện, di chuyển phiến đá ngươi tất sẽ tìm thấy ta.”
Diệp Tiêu lạnh lùng nhìn hai hàng chữ trên đầu trong chốc lát anh liên tưởng ngay đến cuốn sách: “Mắt mèo” anh cầm từ ngôi nhà đen ra. Anh lại nhìn dãy tủ kệ cửa sổ trên tủ hiện rõ hai vết chân màu đen.
Diệp Tiêu nói với người đồng nghiệp còn đang kinh ngạc: “Chắc chắn hắn đã giẫm lên tủ để viết chữ lên trần.”
“Nhưng hắn lấy gì để viết nhỉ?”
Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Vừa rồi anh không chú ý thấy ở khóe miệng nạn nhân có rất ít máu sao?”
“Đúng vậy, ba vụ án trước ở khóe miệng nạn nhân đều chảy rất nhiều máu.”
Diệp Tiêu gật đầu: “Rõ ràng hung thủ đã lấy khăn để thấm máu trên miệng nạn nhân, sau đó dùng máu tươi trên khăn viết lên trần nhà, giống như là họa sĩ dùng giẻ lau chấm vào mực tàu vẽ tranh vậy.” Vừa nói toàn thân anh vừa run rẩy giống như bị sốt rét.
“Anh sao thế? Có phải là thấm mưa cảm lạnh rồi không?” Đồng nghiệp vỗ vai anh, hỏi đầy quan tâm.
“Không, tôi không sao. Tôi đang nghĩ, chắc chắn hung thủ cố tình chơi trò đấu trí với chúng ta.”
Đồng nghiệp gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nói: “Diệp Tiêu, anh nói phải, xem ra trước đây tôi đã coi thường anh rồi.”
Lúc này, ngoài trời mưa rất to, Diệp Tiêu và đồng nghiệp của anh đều ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào mười chín chữ được viết bằng máu trên trần nhà.
“Chẻ đôi khúc gỗ ta tất sẽ xuất hiện, di chuyển phiến đá ngươi tất sẽ tìm thấy ta.”
Chương 50
Ngoài trời mưa âm u khiến Vũ Nhi cảm thấy buồn ngủ. Cô dự định tranh thủ hai ngày nghỉ cuối tuần ở nhà hoàn thành nốt công việc Hứa Văn Minh giao cho cô, nhưng bây giờ cô chẳng có chút tâm trạng nào cả, tất cả mọi câu tứ đều biến thành nước mưa, cuối cùng hóa thành một đám mực đen. Giờ đây, cô đang bước vào thư phòng.
Vừa bước vào phòng, cô liền để ý và ngoái đầu lại nhìn máy camera ở góc tường. Hôm qua cô bảo Đồng Niên kiểm tra máy quay tối hôm đó, xem trong phòng này có phải là đã từng xuất hiện ánh nến hay những hiện tượng khả nghi khác không, nhưng Đồng Niên lại bảo với cô là chẳng có gì cả, trong bộ nhớ của máy quay chẳng ghi lại gì chỉ có màn đêm đen dài dằng dặc.
Vũ Nhi đến bên cửa sổ thư phòng, đóng cửa sổ lại, giọt nước mưa gõ vào cửa kính, phát ra âm thanh trong trẻo nhịp nhàng. Cô rút từ trong tủ sách ra một cuốn sách được xuất bản từ những năm 80 - "Những cuộc điều tra của quan Địch - Tứ tất binh” bởi cô thường nghe nói ngồi vào bàn bên cửa sổ nghe mưa rơi và đọc sách là một điều vô cùng thú vị.
Quả nhiên, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ gần như là đang đệm nhạc cho cô, hòa cùng với tiếng giở sách. Vũ Nhi bỗng cảm thấy giữa các trang sách tỏa ra mùi vị kỳ quái, cô biết trong các cuốn sách cũ đều có mùi, nhưng chắc chắn không phải mùi cô đang ngửi thấy.
Cô dần dần cảm thấy căng thẳng, thế nhưng những câu chữ của Robert Hans ven Gulik lại khiến cô bình tĩnh trở lại, từ từ cuốn vào những vụ án ly kỳ thời Võ Tắc Thiên.
Nửa ngày đã trôi qua, mưa vẫn rơi, khi Vũ Nhi giở đến mấy trang cuối sách, đọc đến chỗ Địch Nhân Kiệt lật tẩy linh hồn bỉ ổi âm mưu giết vợ của Đằng huyện lệnh, bỗng từ trang cuối cùng của cuốn sách rơi ra một tấm ảnh.
Vũ Nhi nhìn tấm ảnh trắng đen kẹp trong cuốn sách, bỗng ngẩn người, bởi vì trong bức ảnh chính là khuôn mặt của Vũ Nhi.
Đây là một tấm ảnh chụp trong phòng, không nhìn rõ bối cảnh, khuôn mặt cô trong ảnh không nhìn rõ vào ống kính, mà hướng ra ngoài cửa sổ, lạnh lùng nhìn bầu trời.
Vũ Nhi nhìn khuôn mặt mình trong ảnh, lần đầu tiên cô phát hiện ra, không ngờ ánh mắt mình lại đẹp thê lương đến thế. Đây chính là sự kết hợp hoàn mỹ của duy mỹ và u buồn, có lẽ còn ẩn dấu thứ gì đó thần bí. Trong mắt cô ẩn dấu điều gì? Chính Vũ Nhi cũng không nói rõ được.
Cô ngửi thấy mùi mục nát tỏa ra từ tấm ảnh, giống như mùi của cuốn sách này, bên góc còn hơi quăn lại.
Nhưng, Vũ Nhi không nhớ nổi mình đã chụp bức ảnh này. Cô nghĩ, có thể là Đồng Niên đã chụp lén, cô biết Đồng Niên có một máy ảnh kiểu cũ, loại máy gập, lúc chụp ảnh, mắt phải nhìn từ trên xuống dưới, ảnh chụp ra đều có màu sắc và phong cách kiểu này.
Vũ Nhi cầm lấy tấm ảnh chạy lên căn phòng ở tầng ba, Đồng Niên đang ngồi trong phòng xem ti vi, sáng hôm nay anh đã chuyển cả ti vi và vi tính trong phòng ngủ tầng hai lên đây.
“Đồng Niên, anh chụp lén bức ảnh này phải không?”
Đồng Niên cầm lấy bức ảnh từ trong tay Vũ Nhi, ngay lập tức, mặt anh lộ ra thứ cảm xúc rất đặc biệt, rõ ràng anh tỏ ra hơi sợ hãi, sau đó ngẩng đầu nhìn Vũ Nhi chằm chằm, nhưng lại không nói gì.
“Anh trả lời đi chứ.”
Đồng Niên vẫn nhìn bức ảnh, trong mắt anh dường như ẩn dấu điều gì.
“Anh im lặng là ngầm thừa nhận phải không?”
Vũ Nhi lấy lại tấm ảnh trong tay Đồng Niên, sau đó rời khỏi phòng, chợt cô đưa tay sờ vào viên đá mắt mèo trên ngực mình.
Chương 51
Ở tầng ba của ngôi nhà đen, Vũ Nhi và Đồng Niên nằm ép vào nhau trên chiếc giường hẹp.
Đã nửa đêm nhưng họ đều chưa ngủ. Bỗng giữa đêm đen vang lên giọng Vũ Nhi: “Tối qua, có phải con mèo đó lại đến không?”
“Anh quên rồi.” Đồng Niên lạnh lùng trả lời.
“Anh đã vuốt ve nó, ôm nó, phải không?”
Đồng Niên ngừng một lát, sau đó nói bằng giọng mũi trầm đục: “Anh đã làm như vậy à? Anh không biết, cũng có thể, có thể là anh đã xem nó như con mèo mẹ anh nuôi hồi anh còn nhỏ.”
“Anh và nó có thân thiết không?”
“Em nói tới con nào? Con trước đây hay con bây giờ? Anh chỉ nhớ anh đã từng rất yêu con mèo đó, yêu đến phát điên, nó đẹp lắm, đẹp đến mê hồn, khiến ta khó mà có thể kìm lòng nổi, nhưng hồi đó anh chỉ là một đứa trẻ.” Anh bỗng cười đau khổ.
“Anh nói bố anh đã giết nó, sao ông lại làm như vậy?”
“Bởi vì ông ghen.”
Trong đêm tối vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Vũ Nhi: “Ghen với một con mèo?”
“Đúng vậy, bố anh ghen với con mèo đó, bởi mẹ anh ngoài tình yêu dành cho anh thì đều dồn cả vào con mèo đó.”
“Nói như vậy, có nghĩa bố anh coi con mèo đó như tình địch? Cho nên mới giết nó.”
“Gần như thế.”
“Đồng Niên, dòng họ nhà anh có phải là có căn bệnh di truyền gì không?” Vũ Nhi bạo gan hỏi.
“Ý em là gì vậy?” Hơi thở của Đồng Niên trở nên gấp gáp.
“Ý em muốn nói về phương diện tâm lý.”
“Em muốn nói là thần kinh anh không bình thường?”
Vũ Nhi thở dài: “Em xin lỗi, em chỉ lo anh có bị di truyền bệnh tâm lý của dòng họ anh không, chứ em không có ý gì khác, có thể bác sĩ Mễ nói đúng, nơi sâu kín trong tâm hồn mỗi người chúng ta đều ẩn chứa một con quỷ. Có lẽ trong trái tim em cũng có một con.”
“Đủ rồi, đừng nói những lời kiểu như vậy trong căn phòng này.”
“Tại sao? Căn phòng này có gì đặc biệt sao?” Vũ Nhi hỏi đến cùng.
“Đúng vậy, căn phòng này có ý nghĩa đặc biệt đối với gia đình anh. Được rồi, đừng hỏi nữa, nếu không em sẽ gặp phiền phức đấy.” Sau đó, anh ra hiệu không được lên tiếng, miệng khẽ suỵt một tiếng, như là sợ lời trò chuyện của họ sẽ bị người khác nghe lén vậy.
Nhưng Vũ Nhi vẫn hỏi nhỏ một câu: “Anh nói xem, tối nay nó có đến không?”
“Em nói ai?” Đồng Niên chợt căng thẳng.
“Em nói con mèo đó.”
Lúc này anh mới thở phào, nói: “Anh muốn giết nó.”
Vũ Nhi hẩy nhẹ Đồng Niên: “Nếu anh giết nó, em sẽ lập tức chuyển khỏi ngôi nhà đen.”
Cả hai đều im lặng, họ đều hy vọng sớm chìm vào giấc ngủ.
Nửa giờ đồng hồ sau…
“Nghe kìa!” Đồng Niên phá vỡ sự im lặng.
“Em nghe thấy rồi, rất nhẹ, giống như tiếng nhạc.” Vũ Nhi trả lời bên tai anh, giọng nói của cô thoáng run rẩy.
“Đúng vậy, đúng là thứ âm thanh này. Thật lạ quá, sao có thể được truyền từ trong phòng ngủ tầng dưới lên nhỉ? Vũ Nhi, có phải là em quên chưa tắt máy CD không?”
“Không thể nào, hôm nay em còn chưa bật máy CD.” Vũ Nhi càng nói càng sợ.
Đồng Niên lặng lẽ ngồi dậy: “Anh nhất định phải đi xem cho rõ.”
Vũ Nhi kéo tay anh: “Đừng, anh đừng đi.”
“Em đừng cản anh.” Đồng Niên xuống giường, mở cửa phòng. Khi anh bước vào hành lang, phát hiện Vũ Nhi đang ở phía sau, anh ra hiệu Vũ Nhi không được nói, nhẹ nhàng bước xuống tầng hai.
Đồng Niên đi tới trước phòng ngủ ở tầng hai, Vũ Nhi thận trọng theo sát anh. Quả nhiên cô nghe thấy thứ âm thanh nhẹ nhẹ đó, hình như là nhạc khiêu vũ du dương, hơn nữa từ trong phòng truyền ra tiếng bước chân khiêu vũ nhịp nhàng. Lúc này, Vũ Nhi cảm thấy trái tim mình dường như không thể chịu đựng nổi nữa.
Cô nhìn thấy Đồng Niên không mở cửa ngay, mà thận trọng ghé mắt vào mắt mèo trên cửa, nhìn vào trong, Vũ Nhi nhìn Đồng Niên, cô không biết Đồng Niên rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì, chỉ thấy anh đờ người đứng trước cửa, mắt dán chặt vào mắt mèo, cứ giữ nguyên tư thế đó suốt mấy phút liền.
Đột nhiên, Đồng Niên quay đầu lại nhìn Vũ Nhi, trong ánh mắt anh tràn đầy nỗi sợ hãi, toàn thân run rẩy, bộ dạng anh lúc này khiến cho Vũ Nhi cũng căng thẳng theo. Vũ Nhi bạo gan hỏi Đồng Niên: “Anh đã nhìn thấy gì vậy?”
Đồng Niên muốn nói, miệng há rất to, nhưng lại không thốt ra lời nào, xem ra anh đã sợ hãi đến cực độ, gần như mắc chứng mất tiếng. Cuối cùng, anh chỉ có thể chỉ tay vào cửa phòng ngủ.
Vũ Nhi hít thở sâu, cô nghĩ, dù là trong phòng có thứ hãi hùng đến đâu, cô cũng phải nhìn cho rõ, cô mở cửa phòng.
Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng, không có ai cả, tiếng nhạc kỳ quái đó cũng biến mất tăm mất tích. Trong phòng chỉ có sự im lặng đến rợn người, còn có cả Đồng Niên và Vũ Nhi đang im lặng nhìn nhau không nói.
Sắc mặt Đồng Niên đã trở thành một mảng xám xịt.
Bỗng nhiên, Vũ Nhi phát hiện ra cửa tủ quần áo cũ của mẹ Đồng Niên để lại đang mở. Trên sàn nhà còn có một chiếc váy liền của phụ nữ. Cô nhặt chiếc váy màu trắng này lên, chiếc váy này không phải của cô, rõ ràng nó là váy để trong tủ quần áo mà mẹ Đồng Niên đã mặc.
Vũ Nhi đi đến trước gương ở bàn trang điểm, ướm chiếc váy đang tỏa mùi kỳ quái lên mình. Cô chợt phát hiện chiếc váy này rất vừa với cô, mặc dù kiểu cách của chiếc váy là mười mấy năm về trước, nhưng vẫn rất sạch sẽ, vẫn giữ được màu trắng tinh khiết. Vũ Nhi để chiếc váy lên trước người, giống như là cô đã mặc chiếc váy này vậy, chợt cô cảm thấy mình trong gương lại biến thành một người khác. Đúng lúc này, Vũ Nhi nhận ra sắc mặt của Đồng Niên ngày càng tệ hơn, anh không nói một lời nào, bước ra khỏi phòng.
Vũ Nhi thở dài, cất chiếc váy trắng trở lại trong tủ quần áo. Cô sờ những bộ trang phục cách đây mười mấy năm trong tủ, cô cảm giác thật đặc biệt trên những ngón tay cô, dường như đã sờ đến được thân thể người phụ nữ đã mất tích một cách thần bí.
Vũ Nhi đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó bước ra hành lang, cô nhìn thấy ánh đèn sáng trong một gian phòng khác, cô bước vào, thấy Đồng Niên đang xem máy quay camera. Anh vừa mới bật đoạn quay vừa rồi ở trong phòng, như phát hiện ra chẳng có gì cả, đoạn băng đó lại bị xóa đi, giống như có một bàn tay che trước ống kính. Anh ngồi bệt xuống sàn, lặng yên không nói.
Vũ Nhi bước đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nói: “Đồng Niên, rốt cuộc vừa rồi anh đã nhìn thấy gì vậy?”
Đồng Niên từ từ quay mặt lại, sắc mặt anh vô cùng nhợt nhạt khiến Vũ Nhi cảm thấy sợ hãi, anh nói bằng chất giọng khô khốc: ”Cô ấy đang khiêu vũ?”
“Khiêu vũ! Anh nói ai đang khiêu vũ?”
“Anh nhìn qua mắt mèo vào trong phòng, nhìn thấy một người phụ nữ đang khiêu vũ theo điệu nhạc. Không, không phải một người phụ nữ, không có đầu, cũng không có đôi chân, chỉ là một chiếc váy màu trắng, chiếc váy mẹ anh đã từng mặc. Nói cách chính xác hơn, tự chiếc váy đó đang khiêu vũ, nó cứ quay tròn, kết hợp với điệu nhạc, bước từng bước nhịp nhàng, giống như một linh hồn màu trắng, trông giống như có một người phụ nữ đang mặc chiếc váy đó khiêu vũ.”
“Anh tận mắt nhìn thấy điều này sao?” Vũ Nhi há to miệng.
“Tuyệt đối chính xác, chính mắt anh nhìn thấy.” Đồng Niên khẳng định chắc chắn, sau đó anh ngẩng đầu nhìn trần nhà, ghé sát miệng vào tai Vũ Nhi, như là đang nói một bí mật nào đó: “Anh đã nói với em, mẹ anh không hề bỏ đi, bà vẫn luôn ở trong ngôi nhà này. Anh biết bà thích khiêu vũ, bà thường mặc chiếc váy màu trắng đó, nghe đoạn nhạc đó, giống y như vừa rồi.”
“Anh nói là âm hồn sao?” Vũ Nhi cũng bị chính câu nói của mình làm cho sợ hãi.
“Không, không phải là âm hồn, bà, bà đang ở cạnh chúng ta.” Đột nhiên, Đồng Niên giơ tay ra, nắm lấy thứ gì đó giữa không trung, Vũ Nhi lùi mấy bước, dựa vào bức tường lạnh giá. Đúng lúc đó, cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ tối đen, con mèo đó đang trèo lên bệ cửa sổ, lạnh lùng nhìn con người đang ở trong phòng qua lớp cửa kính.
Đồng Niên quay đầu lại, anh cũng phát hiện ra con mèo đó, anh lập tức lao tới trước cửa kính, đuổi con mèo đi.
Nguồn: vnthuquan.net