27/12/12

Mắt mèo (C52-54)

Chương 52 

Vào lúc hoàng hôn, trong tòa soạn Họa báo hoa trên biển chỉ có Đồng Niên và La Tư, những người khác đều đã về hết từ lâu rồi, chỉ có hai người bọn họ vẫn đang sắp xếp lại những bức ảnh mới rửa ra mấy hôm nay, chuẩn bị biên tập.

La Tư nhìn cơn mưa ngâu bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng nói: “Đồng Niên, cậu mau về nhà đi, chắc Vũ Nhi đang đợi cậu, để mình làm nốt cho.”

(??) “Thế thì đến nhà mình ăn tối đi, chỉ cách đây mười phút đi bộ.” 

Đồng Niên gật đầu, nhìn La Tư lướt qua. Anh ngồi trước bàn việc của mình, sắp xếp lại những bức ảnh ghi tên Thượng Hải, chợt nghĩ ra điều gì, từ tốn nói: “La Tư, mình cứ luôn cảm thấy đã từng có người chết ở căn phòng này.”

“Cậu nói gì cơ?” Cô kinh ngạc, trợn trừng mắt nhìn anh.

“Cậu sao thế? Sao mà căng thẳng thế, chỉ là mình có cảm giác kỳ lạ thế thôi. Đặc biệt là khi mình nhìn thấy cánh cửa sổ đó.” Anh giơ tay ra, chỉ về phía cửa sổ trước bàn làm việc của mình, bên ngoài cửa sổ là làn mưa giăng giăng.

La Tư thở dài, gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu đoán đúng lắm, anh ấy đã nhảy từ cửa sổ đó. Đó là một năm trước, anh ấy tên Thành Thiên Vũ, ở căn phòng này, đâm vô cửa sổ lao ra ngoài. Hơn nữa, lúc còn sống, anh ấy đã dùng cái bàn mà cậu đang ngồi đây.”

Đồng Niên im lặng một lúc, sau đó đứng dậy, chậm rãi nói: “Anh ấy cũng là phóng viên ảnh à?”

“Đúng vậy, anh ấy rất yêu thích quay phim chụp ảnh.”

“Tại sao anh ấy lại tự tử?”

Sắc mặt La Tư trở nên trắng bệch, cô hoảng hốt trả lời: “Mình, mình không biết.”

Đồng Niên im lặng, anh cúi đầu nhanh chóng hoàn thành công việc dang dở, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi.”

Họ bước ra khỏi ban biên tập bước vào hành lang, La Tư chợt hỏi: “Cậu có quen anh cảnh sát tên Diệp Tiêu không?”

“Có quen, anh ấy là bạn trai của chị gái Vũ Nhi lúc còn sống. Về sau chị gái Vũ Nhi mất, đã mất liên lạc với anh ấy. Bây giờ, anh ấy vì việc liên quan đến vụ án, đã tìm đến ngôi nhà đen điều tra.”

“Anh ấy điều tra được gì rồi?” La Tư thoáng căng thẳng. Đúng lúc đó, cửa cầu thang máy bật mở, họ bước vào trong.

Thang máy nhanh chóng lao xuống nhưng con người lại có cảm giác nổi bồng bềnh. Đồng Niên từ tốn nói: “Mình không biết Diệp Tiêu đã phát hiện ra điều gì. Nhưng hình như anh ấy rất có hứng thú với ngôi nhà đen. Sao cơ, cậu cũng quen anh ấy à?”

“Một năm trước khi Thành Thiên Vũ chết, anh ấy đã đến hỏi mình. Cách đây khoảng một tuần, anh ấy lại đến lần nữa, còn đặc biệt nhắc đến cậu.”

“Cậu nên nói cho anh ấy biết những điều cậu biết.”

Sắc mặt La Tư càng trở nên xấu hơn, cô nói giọng run rẩy: “Đồng Niên, cậu đang nghi ngờ mình giấu giếm chuyện gì sao?”

“Không, mình không có ý như vậy.”

Thang máy đã xuống đến tầng trệt họ bước ra khỏi thang máy, cùng lặng lẽ bước ra khỏi tòa nhà, giương ô lao vào giữa cơn mưa.

Chỉ loáng sau, La Tư đã dẫn Đồng Niên về đến nhà cô. Đến trước cửa, Đồng Niên để ý thấy trên cửa căn hộ của cô cũng lắp một con mắt mèo. Căn hộ không rộng lắm, nhưng rất sạch sẽ, trên tường treo rất nhiều ảnh, trong ảnh, La Tư đang tươi cười tít mắt còn La Tư thật lúc này ủ rũ mặt mày.

“Một mình cậu sống ở đây à?”

“Đương nhiên.” Nói xong cô chạy vào bếp bắt đầu nấu cơm.

Nửa tiếng sau một bữa tối thịnh soạn đã được bày ra bàn ăn. Đồng Niên gần như không hề làm khách, cầm đũa lên ăn ngay, La Tư nhìn bộ dạng của Đồng Niên, mới nở nụ cười nói: “Đồng Niên, trước đây cậu không giống thế này.”

“Sao cậu cứ nói như vậy mãi? Lẽ nào trong mắt cậu, mình mãi là trẻ con sao?”

“Cậu cần phải biết, những ký ức hồi nhỏ của con người thường có thể ảnh hưởng tới cả đời.”

Đồng Niên nhận ra ý tứ trong lời nói của cô, anh hỏi khẽ: “Ký ức của cậu là gì?”

“Ký ức của mình không quan trọng, quan trọng là ký ức của cậu.”

“Của mình?” Đồng Niên chỉ tay vào đầu mình, sau đó lẩm bẩm: “Ký ức của mình, không, mình không có ký ức, không có.”

“Có phải là ký ức của cậu quá đáng sợ không?”

Đồng Niên cúi đầu, nói đầy đau khổ: “Đừng có kích thích mình, xin cậu đấy.”

La Tư lạnh lùng nhìn anh, nói khẽ: “Cậu bé mít ướt, mau ăn cơm đi.”

Đồng Niên không còn tâm trạng để ăn ngấu nghiến nữa, anh chẳng ăn được mấy nữa. Sau khi La Tư ăn xong liền thu dọn bàn ăn, cô từ tốn nói: “Vào phòng ngồi một lát đã.”

Đồng Niên bước vào phòng, bức tường trong phòng được quét màu hồng nhạt, thêm cả chiếc giường khiến ta có cảm giác ấm cúng. Anh vừa ngồi xuống đã định đứng dậy, nhưng La Tư kéo tay anh lại, cô nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài vẫn đang mưa.”

“Mình mang ô mà.”

“Hãy ngồi với mình thêm chút nữa, được không?” Cô dịu dàng nói, thứ âm thanh dường như có thể làm tan chảy mọi thứ.

Cuối cùng Đồng Niên cũng ngồi xuống, anh nhìn vào mắt La Tư, nói: “Chắc cậu đang có tâm sự.”

“Đúng vậy, mình đã nói với cậu, Sảnh Sảnh - phóng viên ảnh trước cậu cũng là người bạn thân của mình, cô ấy từng bị người khác mưu sát. Chính mình đã phát hiện ra thi thể của Sảnh Sảnh, cô ấy chết vô cùng đáng sợ, cô ấy đã bị bóp cổ cho đến chết.” Vừa nói cô vừa sờ lên cổ mình.

“Bóp cổ chết?” Đồng Niên chợt giơ tay ra giữa khoảng không làm một động tác bóp cổ.

La Tư gật đầu: “Mình rất sợ, mình sợ tên hung thủ đó cũng sẽ tìm đến đây. Dạo này, mình hay gặp ác mộng, mình thường mơ thấy có một người đứng bên giường mình giơ đôi tay lạnh giá ra bóp chặt lấy cổ mình, khiến mình dần dần ngạt thở, cho đến chết.”

“Cậu rất lo sợ.”

“Đúng vậy, mình rất lo sợ, vô cùng lo sợ. Cứ mỗi khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, mình đều hồn bay phách lạc, cho nên, mình đã lắp mắt mèo lên cửa, mình không mở cửa cho bất cứ người lạ mặt nào.” Đột nhiên cô nắm lấy tay Đồng Niên.

Đồng Niên cảm thấy tay cô rất lạnh, hơn nữa còn đang run rẩy, anh biết cô đang lo sợ, cô cần bàn tay ấm áp của một người đàn ông, thế nên anh cũng nắm chặt tay cô. Anh nhẹ nhàng nói: “Cậu sẽ không sao đâu.”

Đến lúc này, La Tư mới bình tĩnh đôi chút, nói: “Đồng Niên, ngoài ra mình còn thường mơ thấy một người.”

“Ai?”

“Mẹ cậu.”

Đồng Niên há to miệng: “Cậu nói mơ thấy ai cơ?”

La Tư cúi đầu, nói: “Mình không nói dối cậu đâu, mình thực sự mơ thấy mẹ cậu, mình mơ thấy bà thơm mình. Bà là một người phụ nữ rất đẹp, bà đã từng là thần tượng của mình, thật đấy.”

“Nhưng, bà đã mất tích mười mấy năm rồi.”

“Mình cảm giác bà vẫn ở trong ngôi nhà đen.”

Đồng Niên thoáng run lên: “Sao lại nói vậy?”

“Hôm đó trời mưa và có sấm sét mình vào ngôi nhà đen cùng trò chuyện với Vũ Nhi một lúc, mình cứ cảm thấy vẫn có hình bóng mẹ cậu trong ngôi nhà đen, khi mình lên tầng hai nhà cậu dường như có một bóng đen của một người phụ nữ lay động.”

“Đừng nói nữa.” Đồng Niên cắt ngang lời cô, hai người cùng yên lặng, chỉ có mưa ngoài cửa vẫn đang rơi.

Cuối cùng Đồng Niên đứng dậy, bàn tay La Tư vẫn kéo chặt tay anh. Anh quay đầu lại, nhìn vào mắt La Tư nói: “La Tư, đã đến lúc mình đi.”

La Tư thoáng thở dài, cuối cùng cũng thả tay ra nhẹ nhàng nói: “Đồng Niên, cậu nhất định phải đối xử tốt với Vũ Nhi.”

“Đương nhiên mình sẽ làm như vậy.”

Nói xong, Đồng Niên rời khỏi đó, sau khi bước ra khỏi phòng, anh quay đầu lại nhìn con mắt mèo trên cửa nhà La Tư. Sau đó, theo thói quen, anh ghé mắt vào mắt mèo, ngoài chút ánh sáng, anh chẳng nhìn thấy gì nữa cả. Anh lắc đầu, tự cười nhạo sự ngu ngốc của mình, bước nhanh ra ngoài.

Chương 53

Mưa tiếp tục rơi.

Diệp Tiêu lái xe đến trước ngôi nhà thờ nhỏ trên đường Cao Lan, anh nhìn thấy Vũ Nhi đang đứng đợi anh trước cổng. Vũ Nhi cầm ô, dáng vẻ đứng trong mưa trông rất quyến rũ. Không đợi Diệp Tiêu xuống xe, cô đã vội chạy bước ngắn đến, tự mình mở cửa xe, ngồi vào trong xe.

Diệp Tiêu chăm chú nhìn Vũ Nhi rồi nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại phải ra ngoài hôm trời mưa gió thế này?”

“Bởi vì hôm nay Đồng Niên ở nhà, có vài lời em không tiện nói.” Trên tóc Vũ Nhi có dính vài hạt mưa, những hạt mưa này long lanh trong suốt khiến Diệp Tiêu chú ý.

“Nhưng tại sao lại chọn chỗ này để gặp mặt?” Diệp Tiêu chỉ ra nhà thờ nhỏ bên ngoài cửa xe.

“Bởi vì em thấy nhà thờ này rất đẹp, đáng tiếc, bên trong lại chỉ là tiệm ăn.” Vũ Nhi nói vẻ đầy luyến tiếc. Thực ra, là vì cô nhớ lần đầu tiên cô và Đồng Niên gặp nhau, cũng chính tại nhà thờ này.

“Nhà thờ này được người Nga lưu vong tại Thượng Hải xây dựng vào những năm 30, nhưng hiện nay ở Thượng Hải dường như không còn tín đồ Cơ đốc chính thống nữa. Vũ Nhi, vừa rồi lái xe đến đây, dọc đường anh nhìn thấy rất nhiều ngôi nhà cổ từ những năm 20, 30. Những ngôi nhà đó tạo cho anh cảm giác rất dễ chịu, nhưng chỉ có ngôi nhà đen đem lại cho ta cảm giác âm u. Vũ Nhi, lần trước em gọi di động cho anh là có việc gì vậy?”

“Chỉ là em cảm thấy sợ hãi. Hôm đó sao anh lại ở Sùng Minh?”

Diệp Tiêu quay đầu, nhìn cửa xe phía bên kia, nói: “Có chút việc riêng thôi. Em nói đi, trong ngôi nhà đen lại xảy ra việc gì vậy?”

“Đồng Niên đã chuyển lên ở tầng ba rồi, buổi tối em không dám ngủ một mình, đành phải lên tầng ba ngủ. Em thực sự rất sợ hãi, em luôn cảm thấy có ai đó đang ẩn nấp trong ngôi nhà đen.”

“Em có tận mắt nhìn thấy không?”

Vũ Nhi lắc đầu nói: “Không, em không nhìn thấy rõ.”

“Nếu đã thế, em cũng đừng suy nghĩ lung tung.”

“Em còn phát hiện ra trong một căn phòng trên tầng ba có rất nhiều tranh sơn dầu, nội dung những bức tranh đó làm cho em sợ. Trong tranh có một người phụ nữ, nhưng phần mặt đều bị mực xóa nhòa hết. Diệp Tiêu, anh có thể giúp em điều tra về hồ sơ của bố mẹ Đồng Niên không?”

“Vì sao?”

“Mẹ Đồng Niên mất tích hơn mười năm trước, nhưng Đồng Niên luôn cho rằng mẹ anh vẫn chưa hề đi khỏi, vẫn ở lại trong ngôi nhà đen. Em muốn làm rõ chuyện này.”

“Được, đợi anh bận hết vụ án gần đây, anh nhất định sẽ điều tra giúp em.” Diệp Tiêu nhìn vào mắt Vũ Nhi, buột miệng nói: “Vũ Nhi, mắt em thật giống mắt chị em.”

“Chị? Có phải là anh nhìn thấy em là lại nghĩ đến chị? Có phải anh rất nhớ chị gái em?”

Diệp Tiêu bỗng cảm thấy trong đôi mắt có một mê lực kỳ lak, loại mê lực này vượt xa Tuyết Nhi. Hơi thở của anh bỗng trở nên gấp gáp, không dám nhìn cô nữa, nhìn thẳng phía trước nói: “Vũ Nhi, có một việc anh muốn nói với em. Dạo này xảy ra mấy vụ ám sát, tất cả nạn nhân đều là những cô gái trẻ độc thân, họ đều bị bóp cổ chết, có thể khẳng định một điều, mấy vụ án này đều do cùng một kẻ gây nên.”

“Đã bắt được hắn chưa?” Vũ Nhi giật nảy mình.

Diệp Tiêu thở dài, hơi ngượng ngùng nói: “Tạm thời vẫn chưa, nhưng em hãy tin rằng, sớm muộn gì anh cũng bắt kẻ đó phải chịu sự trừng trị của pháp luật. Còn về động cơ gây án của hung thủ, đến giờ vẫn chưa điều tra ra. Có lẽ, hung thủ vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm mục tiêu để gây án, trước khi phá được vụ án này, anh mong em cũng nên cẩn thận một chút, sau khi tan ca, cố gắng về nhà sớm. Nếu không được thì hãy gọi Đồng Niên đến đón em. Buổi tối không được mở cửa cho người lạ, đặc biệt là lúc ở nhà một mình.”

Vũ Nhi giơ tay sờ cổ mình, nói: “Đáng sợ như vậy sao?”

“Anh không đùa đâu, đã có bốn mạng người rồi, bốn cô gái vô tội. Anh nghĩ, tên hung thủ máu lạnh hiện giờ vẫn không ngừng tìm kiếm đối tượng gây án, em nhất định phải cẩn thận. Anh đã hứa với chị em sẽ bảo vệ em, đây là trách nhiệm của anh.” Sắc mặt Diệp Tiêu vô cùng nghiêm túc.

“Em sẽ cẩn thận.”

Diệp Tiêu gật đầu, khởi động xe: “Được rồi, bây giờ anh đưa em về nhà, sau này khi ra ngoài một mình, cần phải chú ý.”

Xe đi một lát trên con phố nhỏ, rồi nhanh chóng lướt trên cầu vượt. Cần gạt nước mưa liên tục gạt lên gạt xuống trên cửa kính. Vũ Nhi nhìn những tòa nhà cao ốc bên ngoài cửa xe, cảm giác như thể mình đang ở giữa khe núi có cơn hồng thủy đang trào dâng.

Khoảng hai mươi phút sau, họ đến trước ngôi nhà đen. Diệp Tiêu dừng xe, lấy từ trong túi ra một cuốn sách, đặt vào trong tay Vũ Nhi: “Trả lại cho các em.”

Tên cuốn sách này là - “Mắt mèo”.

“Đây là cuốn sách anh lấy ở trên bàn trong thư phòng phải không?” Vũ Nhi vuốt bìa ngoài lạnh giá của cuốn sách.

“Đúng vậy, anh đã đọc hết cuốn sách rồi. Bây giờ trả nó về với chủ. Được rồi em mau vào nhà đi, anh không vào đâu.”

“Tạm biệt.” Vũ Nhi nhét cuốn sách vào trong túi của mình, sau đó xuống xe, bước vào trong ngôi nhà đen. Diệp Tiêu không đi ngay, mà dừng xe vào trong ngõ nhỏ phía bên kia đường, sau đó tiếp tục đi về hướng ngôi nhà đằng sau ngôi nhà đen.

Vũ Nhi vừa bước vào phòng khách, đã nhìn thấy sắc mặt nặng trịch của Đồng Niên: “Em đi gặp Diệp Tiêu phải không?”

Vũ Nhi lặng yên giây lát, sau đó gật đầu.

“Anh biết em đi ra ngoài thì nhất định là tìm anh ta.” Đồng Niên ngồi trên ghế sofa, ngẩng mặt nhìn trần nhà.

“Không được sao?” Vũ Nhi không vui, nhưng trước khi cô ra khỏi cửa, cô đã đoán biết được thái độ của Đồng Niên.

“Đương nhiên là được, em có quyền và lý do của mình.” Dường như anh rất buồn ngủ, thở một hơi dài thườn thượt.

Vũ Nhi ngồi xuống cạnh anh, ghé sát bên tai anh, hỏi: “Đồng Niên, các bức tranh ở tầng ba là do ai vẽ?”

“Các bức tranh ở tầng ba?” Đồng Niên nhíu mày nói: “Vừa khéo, khi nãy anh cũng mới xem, đó là tranh mẹ anh để lại, anh đã từng nói với em, bà là giảng viên của học viện Mỹ thuật.”

“Em thấy tranh của bà, đứng từ góc độ nghệ thuật rất đẹp, nhưng lại tạo cho người xem cảm giác sợ hãi.”

“Tất cả mọi sợ hãi đều là duy mỹ.”

“Ai nói vậy chứ?”

“Anh nói đấy.” Đồng Niên lấy tay chỉ vào mình.

Vũ Nhi không muốn tranh luận thêm về vấn đề này, cô nói với Đồng Niên: “Đồng Niên, hôm nay Diệp Tiêu nói với em dạo này xảy ra mấy vụ ám sát liên hoàn, nạn nhân đều là những cô gái trẻ sống độc thân, họ đều bị bóp cổ chết.” Nói xong, cô thoáng phác một cử chỉ trên cổ mình.

Thần sắc Đồng Niên lập tức trở nên nặng nề, anh nhìn vào cổ Vũ Nhi, rồi quay đầu, chậm rãi nói: “Em còn nhớ người phóng viên trước đây của Họa báo hoa Thượng Hải mà anh đã từng nói với em không?”

“Em còn nhớ, anh nói cô ấy bị mưu sát.”

“Thực ra, cô ấy chính là một trong những nạn nhân của vụ ám sát liên hoàn mà em vừa nhắc tới.”

Vũ Nhi mặt biến sắc, cô không ngờ vụ ám sát lại gần họ như vậy, cô trầm ngâm hồi lâu, rồi mới hỏi: “Sao anh biết?”

“La Tư nói cho anh biết.”

“Vậy anh vẫn muốn tiếp tục làm công việc này sao?” Vũ Nhi thoáng cảm thấy bất an.

“Vũ Nhi, chẳng phải em vẫn luôn khuyến khích anh sao?”

“Nhưng, nhưng bây giờ xảy ra bao nhiêu chuyện đáng sợ như vậy.”

Chợt Đồng Niên ôm chặt lấy cô, dịu dàng nói bên tai cô: “Vũ Nhi, chỉ cần có anh ở bên em, em sẽ không sao cả.”

Vũ Nhi nhìn chằm chằm vào mắt anh, cảm thấy trong đôi mắt anh có một loại mê lực đặc biệt, khiến cô trở nên thư thái, cô mỉm cười gật đầu.

Chương 54 

“Cậu đến đấy à?”

Mễ Nhược Lan mỉm cười nói với Đồng Niên. Tóc cô che lấp hất phân nửa khuôn mặt, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Đồng Niên khiến anh cảm thấy hơi lúng túng. Cô tiếp tục nói: “Thực ra tôi đã đoán được cậu sẽ đến đây, Vũ Nhi của cậu đâu? Cô ấy không đi cùng cậu sao?”

“Cô ấy không biết tôi đến đây.”

Mễ Nhược Lan lắc đầu nói: “Cậu không nên giấu cô ấy.”

Ánh mắt Đồng Niên dừng lại bên ngoài cửa sổ phía sau cô, các bông hoa bên ngoài vườn hoa đã tàn hết, anh nói đầy luyến tiếc: “ Tiết xuân dài sợ hoa sớm nở, huống hồ lạc hồng vô số.”

“Anh cũng thích tân từ ư?”

“Tôi chỉ nhớ hồi tôi còn nhỏ, bố tôi thường đọc bài từ này.”

“Hãy nói về bố cậu đi.”

Đồng Niên lắc đầu: “Đó là việc xa xưa rồi, ấn tượng của tôi về ông chỉ có thế mà thôi. Năm tôi mười tuổi, ông đã mất do một sự cố.”

“Thế còn mẹ cậu?”

“Trước khi bố tôi qua đời không lâu, bà đã mất tích, không hề thấy xuất hiện nữa.”

“Trông bà ấy thế nào?”

“Mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp nhất trên đời.”

Mễ Nhược Lan mỉm cười: “Thế thì cậu rất hạnh phúc.”

“Không, tôi không hạnh phúc. Chính vì thế mà tôi đã mất mẹ.”

“Đồng Niên, xinh đẹp không có tội.” Mễ Nhược Lan chậm rãi nói, dường như đang chỉnh lại cách nói của anh.

Ánh mắt của Đồng Niên bỗng trở nên lạnh lùng đến lạ thường, trả lời: “Trong con mắt của một số người, xinh đẹp là cái tội bẩm sinh.”

Mễ Nhược Lan lấy tay xoa cằm mình, nghĩ một lát, nói: “Được rồi, giờ hãy nói về giấc mơ của cậu đi.”

Một đồng hồ sau, Đồng Niên đứng dậy, tự mở cửa, rồi anh chợt quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Mễ Nhược Lan nói: “Bức tranh ở cuối hành lang là do ai vẽ?”

“Cậu muốn nói bức tranh mắt mèo hút hồn người à?”

Đồng Niên gật đầu.

“Đó là bức tranh do Hứa Văn Minh vẽ.”

“Cám ơn.” Đồng Niên đi thẳng không quay đầu lại.

Mễ Nhược Lan thở dài, lập tức cầm bút viết một hàng chữ vào cuốn sổ: Cậu ấy có một ký ức tuổi thơ khủng khiếp và bóng đen tâm lý.

Đột nhiên, một cánh cửa nhỏ trong văn phòng này chợt bật mở, người từ đó bước ra chính là Hứa Văn Minh.

“Em không thích anh nghe lén cuộc nói chuyện của em với người khác.”

Sắc mặt Hứa Văn Minh trầm xuống. Anh nói: “Đối với em, anh ta chỉ là một bệnh nhân của em mà thôi.”

“Không, ở đây không có bệnh nhân gì cả, nếu có, chúng ta đều là bệnh nhân. Chúng ta không thể cứu vớt người khác, chúng ta chỉ có thể cứu vớt được chính mình thôi.” Mễ Nhược Lan lạnh lùng nói.

“Nhưng, hình như em rất có hứng thú đối với anh ta?”

“Đúng thế, em có hứng thú đối với giấc mơ của anh ấy. Thế còn anh, anh hứng thú với cái gì của anh ấy.”

Hứa Văn Minh không trả lời, anh ngồi xuống đối diện với Mễ Nhược Lan, nhìn ra ngoài cửa sổ, vườn hoa bên ngoài còn rất ít hoa, chỉ còn lại màu xanh mướt.

Mễ Nhược Lan tiếp tục nói: “Có phải gần đây anh gặp chuyện gì rắc rối lắm phải không?”

“Đúng vậy, vô cùng rắc rối.”

“Anh có thể giải quyết được không?” Giọng cô dịu dàng hẳn, xem ra, cô vẫn còn quan tâm đến Hứa Văn Minh.

Hứa Văn Minh tuyệt vọng nói: “Không, anh vĩnh viễn không thể giải quyết được.”

“Vậy em có thể giúp gì được anh không?”

“Em vừa nói, chẳng ai có thể cứu vớt được người khác, chúng ta chỉ có thể cứu vớt được chính mình thôi.”

Nói xong Hứa Văn Minh đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng.

Nguồn: vnthuquan.net