27/12/12

Mắt mèo (C55-57)

Chương 55

Diệp Tiêu vẫn canh giữ trong ngôi nhà đối diện ngôi nhà đen. Nhưng Đồng Niên và Vũ Nhi đã ra khỏi nhà, anh ngồi xuống đất nghỉ một lát.

Sáng sớm hôm nay, Diệp Tiêu vẫn còn ở trong Sở mở một cuộc họp. Cả Sở nghiên cứu tỉ mỉ phát hiện mới trong vụ ám sát bóp cổ thứ tư - hung thủ để lại chữ viết trên trần nhà. Tất cả mọi người đều không thể ngờ được, họ chưa bao giờ gặp phải một tình huống như vậy, hung thủ sau khi gây án lại dùng chính máu của nạn nhân để viết một hàng chữ giống như để thách đố cảnh sát.


Diệp Tiêu lại đọc nhẩm hàng chữ này một lượt, anh cảm thấy đây rất có thể là một lời ám thị, hung thủ thật sự đang chơi trò trốn tìm với cảnh sát.

Cái gọi là “chẻ đôi miếng gỗ” và “chuyển dời phiến đá” không phải là nguyên liệu gỗ và đá giống các đồng sự trong Sở đã bàn tán, thật không ngờ họ nói cần đến cửa hàng nguyên vật liệu xây dựng để truy tìm manh mối của hung thủ. Thực ra “gỗ” và “đá” chính là một loại ám thị của biểu tượng, biểu tượng này ở ngay cạnh chúng ta, chỉ có điều chúng ta chưa chú ý đến, chỉ cần lột trần được tầng biểu tượng này, là có thể phát hiện ra được bí mật thật sự.

Diệp Tiêu nghĩ, có lẽ manh mối ở ngay bên cạnh mình? Cứ mải nghĩ, anh lại đứng dậy, phóng tầm mắt về phía đối diện - ngôi nhà đen.

Bỗng anh nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ từ phía sau mình. Anh lập tức quay người ghé sát tai vào cửa phòng, quả nhiên có tiếng bước chân của một người, đang đi qua hành lang để tiến vào đây. Diệp Tiêu hít một hơi thật sâu, yên lặng nghe ngóng động tĩnh phía bên ngoài.

Cuối cùng, tiếng bước chân đó cũng đến trước cánh cửa phòng anh, anh cảm nhận thấy một bàn tay đang kéo cửa. Diệp Tiêu nhanh nhẹn tránh sang một bên, cửa bật mở, dường như người bên ngoài cũng phát hiện ra Diệp Tiêu đang ở trong phòng, lập tức lao về phía bên kia hành lang. Diệp Tiêu đuổi theo, anh giật nẩy mình, chỉ nhìn thấy một cái bóng trắng giống như âm hồn lao nhanh ra khỏi hành lang âm u.

“Đứng lại.” Diệp Tiêu vội bám sát theo. Nhưng động tác của bóng người màu trắng đó nhanh đến kỳ lạ, Diệp Tiêu vốn không nhìn rõ, chỉ nhìn thấy bóng lưng mờ nhạt đó đang lay động.

Diệp Tiêu đuổi theo đến cầu thang, từ tầng ba xuống tầng hai rồi xuống tầng trệt thì đã không còn nhìn thấy bóng người đó nữa, giống như một đám mây mù tan biến giữa không trung. Tầng trệt vô cùng lộn xộn, vô số những tấm gỗ, đồ gia dụng cũ đã che khuất ánh sáng, cũng che khuất luôn tầm nhìn của con người. Anh dường như nghe thấy thứ âm thanh kỳ quái nào đó, nhưng kết cấu căn nhà quá phức tạp, khiến anh không thể nào phát hiện ra phương hướng phát ra âm thanh.

Diệp Tiêu bất giác nhận ra, nếu lúc này có người bắn sau lưng thì anh chỉ có thể ngồi im chờ chết, hơi thở anh lập tức trở nên gấp gáp, anh nhặt một cái gậy ở dưới đất lên.

Chợt anh nghe thấy tiếng mở cửa, anh vội vàng chạy ra ngoài. Khi anh mở cổng, anh nhìn thấy một người đàn ông ngoài 30 tuổi đang đứng ở đó.

“Anh là ai?” Diệp Tiêu đẩy anh ta vào góc tường.

Người đó tỏ ra rất kinh ngạc, muốn kêu lên nhưng lại không thốt lên được, chỉ có thể nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Tôi tên là Hứa Văn Minh, xin hãy thả tôi ra, tôi đưa anh tiền.”

Diệp Tiêu cảm thấy hơi kỳ lạ, sao anh ta lại nói ra những câu như vậy? Lại thành ra mình trộm cướp trấn lột tiền của anh ta. Diệp Tiêu lôi thẻ cảnh sát ra trước mặt anh ta nói: “Tôi là cảnh sát.”

“Tôi không phạm pháp.” Hứa Văn Minh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm trả lời.

“Vừa rồi sao anh lại lên?”

“Lên, tôi chưa lên, tôi vừa đi đến cánh cổng này.”

“Thật sao.”

Hứa Văn Minh nói một cách khốn khổ: “Xin hãy tin tôi, đương nhiên là thật rồi.”

Diệp Tiêu thoáng băn khoăn, lẽ nào thực sự nhận nhầm người? Vừa rồi người lên tầng là một người khác? Anh buông Hứa Văn Minh ra và nói: “Hãy đưa tôi xem chứng minh thư của anh.”

“Được.” Hứa Văn Minh lập tức rút chứng minh thư của mình trong túi ra đưa cho Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu nhìn một lát, đúng là chứng minh thư của Hứa Văn Minh, nhưng anh vẫn ghi lại tên và số chứng minh thư của Hứa Văn Minh vào trong cuốn sổ. Sau đó, anh lạnh lùng nói: “Ngôi nhà này đóng cửa bỏ trống, bên trong không có ai, anh đến đây làm gì?”

Hứa Văn Minh liền ngẩn người, ngơ ngác nhìn mấy ngôi nhà trước sau trái phải, sau đó anh lau mồ hôi nói: “Tôi đến tìm người.”

“Anh tìm ai?” Khi hỏi câu này Diệp Tiêu rất cảnh giác.

“Tôi tìm một cô gái tên Vũ Nhi.”

Diệp Tiêu ngạc nhiên: “Gì cơ? Anh tìm Vũ Nhi? Anh và cô ấy có quan hệ gì?”

Hứa Văn Minh lấy danh thiếp ra đưa cho Diệp Tiêu: “Tôi là giám đốc công ty của Vũ Nhi, có chút việc cần bàn bạc với cô ấy, không tin, anh có thể gọi điện thoại cho cô ấy.”

“Anh tìm nhầm chỗ rồi, nhà Vũ Nhi là ngôi nhà phía trước.” Diệp Tiêu chỉ vào ngôi nhà đen phía trước.”

“Ồ, thực sự xin lỗi, lâu lắm rồi tôi không đến đây, đã nhầm nhà rồi.”

“Nhưng, hôm nay Vũ Nhi đi làm mà.”

“Thật vậy sao? Tôi không thấy cô ấy ở công ty, có lẽ bây giờ cô ấy đang ở công ty rồi. Thế thì tôi trở về công ty xem sao, tôi có thể đi được chưa?”

Diệp Tiêu nhìn vào mắt anh ta, cuối cùng cũng gật đầu.

“Cám ơn, vậy tôi đi đây.” Hứa Văn Minh định quay người, Diệp Tiêu gọi giật lại: “Hứa Văn Minh, tôi lấy danh nghĩa cảnh sát nói với anh, mọi việc xảy ra hôm nay ở đây, anh không được nói với bất cứ ai.”

Hứa Văn Minh hiểu ý gật đầu: “Đương nhiên tôi hiểu, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, tôi sẽ coi như chưa từng gặp anh.”

“Anh mau đi đi.”

Hứa Văn Minh quay người, bước nhanh khỏi đó. Diệp Tiêu để ý thấy, khi anh ta tới đầu ngõ, còn cố ý nhìn bốn phía, Diệp Tiêu bỗng muốn gọi anh ta lại hỏi thêm vài câu, nhưng anh ta đã ngồi vào trong một chiếc taxi bên đường và đi mất.

Diệp Tiêu thì thầm với chính mình, “Người vừa rồi rốt cuộc có phải anh ta không?”

Diệp Tiêu lắc đầu, lại quay vào trong ngôi nhà, anh tìm kiếm rất lâu ở tầng trệt, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết gì. Thế nên anh đành quay trở lại trong căn phòng tầng ba.

Khi anh mở cánh cửa phòng ở tầng ba, anh lập tức ngẩn người kinh hãi, ngồi bệt xuống trước bức tường hồi lâu giống như một bức tượng.

Trên bức tường khi nãy vẫn là màu trắng tinh, giờ đây, Diệp Tiêu nhìn thấy một hàng chữ vết mực còn chưa khô: “Chẻ đôi miếng gỗ, ta tất sẽ xuất hiện, chuyển dời phiến ta, ngươi tất sẽ tìm thấy ta.”

Chương 56

Cơn mưa ngâu đã tạnh.

Vũ Nhi ngồi trong thư phòng, cô mở cuốn sách Diệp Tiêu trả lại cho cô, nhẹ nhàng đọc tên sách” “Mắt mèo”.

Khi phát hiện ra cuốn sách này, nó được đặt trên chiếc bàn này, bây giờ nó lại về vị trí ban đầu. Cô không hiểu tại sao cuốn sách này lại có sức hấp dẫn mạnh đối với Diệp Tiêu đến như vậy. Cô vốn không định đọc cuốn sách này, nhưng nhớ đến đôi mắt của Diệp Tiêu, cô không kìm lòng được, liền mở trang đầu cuốn sách.

Trong trang sách thứ hai, Vũ Nhi nhìn thấy một hàng chữ viết tay bằng mực đen: “Chẻ đôi miếng gỗ ta tất sẽ xuất hiện, chuyển dời phiến đá ngươi tất sẽ tìm thấy ta.” Vũ Nhi lại nhẹ nhàng đọc lại một lượt, cứ cảm thấy trong 19 chữ này ẩn chứa thứ gì đó vô cùng đặc biệt. Ai đã viết những chữ này? Đang băn khoăn những câu hỏi đó, cô lại giở trang tiếp theo, ở đây in tên cuốn sách: “Mắt mèo”, dưới tên sách còn có tên tác giả: Đồng Tuyết Thôn.

Trang kế tiếp không có mục lục, vào phần nội dung chính luôn, Vũ Nhi đọc nhẩm đoạn đầu tiên lên.

Mưa ngâu, lại là mưa ngâu, mưa ngâu của Thượng Hải luôn làm tôi khó chịu, buồn bực. Tôi dựa vào cửa sổ, thế giới bên ngoài đã chìm vào cơn mưa đêm, nước mưa rơi theo cánh cửa kính, tụ lại bên bệ cửa sổ. Tôi bỗng nhìn đồng hồ, chắc chiếc đồng hồ lớn treo trong tòa lầu hải quan cũng đang gõ 10 tiếng.

Tôi không bật đèn, mà châm một cây nến, ánh sáng lờ mờ của ngọn nến chiếu vào tủ sách phía sau lưng tôi. Một bóng người màu đen đang ngồi đối diện, khuôn mặt bị màn đêm bao phủ, ngồi trầm mặc hồi lâu. Bất chợt, trên bầu trời xuất hiện một luồng tia chớp, tiếng sấm trong chốc lát tràn ngập cả căn phòng. Tôi cảm thấy cả ngôi nhà đang run rẩy. Mưa càng lúc càng to, gõ mạnh vào cửa kính không biết mệt mỏi, phát ra những âm thanh đáng sợ.

Ngọn nến chập chờn bất định, tôi phát hiện ra bóng người đối diện in lên bức tường trắng tinh, giống như yêu ma quỷ quái hung dữ. “Tại sao lại cứ nhất định chọn đêm nay?” Tôi cất tiếng hỏi nhỏ.

“Ta thích mưa của đêm nay.”

“Nhưng tôi không thích. Trong đêm như thế này, thường xảy ra những việc đáng sợ.”

“Lẽ nào ngươi đã sợ?”

Lại một tiếng sấm rền, làm tủ sách lung lay như muốn đổ ập xuống, tôi vội lùi lại phía sau chặn tủ sách mới thoát khỏi bị những cuốn sách yêu dấu của tôi đè lên người.

“Không, tôi chỉ là có dự cảm không lành, trong ngôi nhà này, dường như có âm hồn xuất hiện, lẽ nào, là hai…”

“Suỵt! Người nghe thấy không?”

“Nghe thấy gì cơ?”

“Tiếng ca của âm hồn.”

Rồi tôi từ từ nhắm mắt lại lắng nghe, cuối cùng tôi thực sự đã nghe thấy…

Khi Vũ Nhi đang nơm nớp lo sợ khi đọc đến đây, bỗng có một bàn tay để lên vai cô, cô lập tức thét lên thất thanh, cô còn tưởng rằng chính là âm hồn trong cuốn sách này đang đứng sau lưng cô.

“Đừng sợ, anh đây mà.” Thì ra là Đồng Niên, anh ôm chặt lấy Vũ Nhi, an ủi cô. Vũ Nhi há miệng thở dốc, vẫn chưa hoàn hồn.

“Em đang đọc gì thế?” Đồng Niên hỏi nhỏ, anh giơ tay ra, nhìn bìa cuốn sách đang để trên bàn. Khi anh nhìn thấy tên cuốn sách “Mắt mèo”, liền run rẩy, lập tức hỏi Vũ Nhi: “Chẳng phải em nói cuốn sách này đã bị Diệp Tiêu mượn rồi sao?”

“Anh ấy đã trả lại cho em rồi, em mới đọc phần mở đầu.”

“Mới chỉ là phần mở đầu sao? Được rồi, về sau đừng đọc nữa.”

Vũ Nhi vùng ra khỏi tay anh, thắc mắc: “Tại sao?”

“Không tại sao cả, điều này tốt cho em.” Đồng Niên cất cuốn “Mắt mèo” vào tủ sách, sau đó dịu giọng nói: “Vũ Nhi, đi theo anh.”

Anh kéo tay Vũ Nhi bước lên cầu thang, bước đến trước cửa phòng căn phòng cuối cùng của hành lang tầng hai.

“Em chưa vào đó bao giờ.” Vũ Nhi nói khi đứng trước cửa.

“Chúng ta vào xem đi.”

Đồng Niên đẩy cửa phòng, lúc này Vũ Nhi mới phát hiện ra đây thực ra là một căn gác xép. Một nửa bức tường xây nghiêng, cánh cửa sổ được xây trên phần nghiêng đó.

Đồng Niên mở cửa sổ, bên ngoài chính là phần mái của ngôi nhà đen. Ánh sáng sau cơn mưa hiếm hoi tràn vào, khiến Vũ Nhi bất giác đi đến trước cửa sổ. Đồng Niên nói bên tai cô: ”Chúng ta ra ngoài xem đi.”

“Ra ngoài? Bên ngoài là mái nhà mà?”

“Em không muốn đứng ở nóc nhà nhìn toàn bộ diện mạo của ngôi nhà đen sao?”

Vũ Nhi do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu. Sau đó Đồng Niên trèo ra ngoài cửa sổ, rồi giơ tay ra đón Vũ Nhi ra. Không khí trên mái nhà vô cùng trong lành, Vũ Nhi hít thở thật sâu, từ khi chuyển đến sống trong ngôi nhà đen, cô chưa bao giờ cảm thấy sảng khoái như thế này.

Từ nơi đây có thể nhìn xuống toàn diện mạo ngôi nhà đen, mái nhà cao cao dựng đứng hai bên, đến phần giữa thì độ dốc lại rất ít, thế nên Đồng Niên và Vũ Nhi có thể thản nhiên dạo bước trên đó. Đồng Niên dắt tay Vũ Nhi đến bên cột ống khói, họ ngắm nhìn các viên ngói đen trên khắp mái nhà. Đồng Niên tiện tay nhặt một miếng ngói, ở kẽ ngói còn mọc rêu xanh.

Bất chợt, họ nhìn thấy thứ gì đó màu trắng từ mái nhà lướt qua, sau đó nó dừng lại, quay lại nhìn Đồng Niên và Vũ Nhi. Đó là con mèo trắng, trên đuôi có mấy đốm lông đỏ đang thu hút tầm mắt của họ.

“Nó đẹp quá, có lẽ nó thường đi dạo trên mái nhà.” Vũ Nhi nhẹ nhàng nói.

Đồng Niên không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm nó. Bỗng nó nhảy về phía trước, và mất hút ở phía bên kia mái nhà. Vũ Nhi thoáng lo lắng, Đồng Niên nắm chặt tay cô, nói: “Không sao đâu, nó là chuyên gia trèo ống nước mà.”

Vũ Nhi gật đầu, rồi lại nhìn về phía xa, cô có thể nhìn thấy các ngôi nhà tầng cổ, còn có cả vài tòa kiến trúc cao tầng bên ngoài đường cái, cô nhẹ nhàng nói: “Chỗ này thật tuyệt.”

“Đúng vậy, hồi nhỏ anh thường xuyên ngồi trên mái nhà ngắm bầu trời. Hồi đó, bầu trời rất đẹp, thường có những đàn bồ câu bay qua, trong không trung vang lên tiếng kêu vui nhộn của chúng, anh cảm thấy anh chính là một con trong đàn bồ câu đó.” Đồng Niên chợt giang tay ra, trông giống như một con chim lớn đang giang cánh bay cao.

Anh giơ tay sang ngang giống như thập tự giá bước đến bên viền mái nhà, nếu cứ tiến thẳng tiếp sẽ là “bờ vực của sự sống”. Vũ Nhi vội theo anh, nắm lấy áo anh, nói: “Đồng Niên, anh định làm gì vậy?”

Đồng Niên nhìn xuống dưới, sau đó chỉ tay xuống đất phía dưới tầng ba, nói: “Bố anh ngã từ đây xuống đấy.”

Vũ Nhi thoáng run rẩy, cô thận trọng thò đầu ra ngoài mái hiên, ánh mắt cô nhìn thẳng xuống dưới đất khiến cô cảm thấy choáng váng. Cô nhìn thấy trên mảnh bùn đất mọc đầy cỏ dại, lẽ nào máu tươi của người chết đã làm cho cỏ mọc tươi tốt? Cô lập tức xua tan đi ý nghĩa đáng sợ này, rồi rụt người trở lại phía trong.

“Chúng ta mau vào đi.” Vũ Nhi thận trọng bước đến cửa sổ gác xép, Đồng Niên lẳng lặng đỡ cô vào trong gác xép, trước khi anh trèo vào trong cửa sổ, anh chợt quay đầu nhìn sang cửa sổ tầng ba của nhà đối diện.

Chương 57

Diệp Tiêu không hiểu tại sao La Tư lại hẹn anh ở những nơi thế này, tiếng người ồn ào khiến anh buồn bực, khó chịu. Anh đi qua hành lang vòng tròn của quán bar, chiếc ti vi trong quán bar đang chiếu World Cup, đội bóng Hàn Quốc và Ý đang bắt đầu vào sân, mọi người trong quán đều chăm chú nhìn vào màn hình, có lẽ họ sẽ uống thâu đêm. Diệp Tiêu chẳng hứng thú với thứ đồ uống trong cốc, cũng chẳng mặn mà gì đối với bóng đá, niềm hứng thú duy nhất của anh chính là bắt được hung thủ thật sự.

Anh nhìn thấy La Tư tại một góc quán bar: “Tại sao lại gặp ở đây?” Vừa ngồi xuống, Diệp Tiêu đã cất tiếng hỏi.

La Tư nhẹ nhàng trả lời: “Bởi vì ở đây đông người, dạo này tôi rất sợ cô độc.”

Trông cô rất mệt, vành mắt đo đỏ, chắc là mất ngủ: “Được rồi, cô có chuyện gì, cô hãy nói đi.”

La Tư dừng trong giây lát, định nói nhưng lại thôi, cô uống một ngụm rượu vang, sau đó gần như cô đã có đủ dũng khí, nhìn vào mắt Diệp Tiêu nói: “Thực sự tôi đã giấu anh một số chuyện.”

Diệp Tiêu sững sờ, quả nhiên là thế, anh đã đoán đúng, nhưng anh vẫn không thể hiện ra điều gì trên nét mặt, nói rất bình tĩnh: “Tốt lắm, bây giờ cô hãy nói cho tôi nghe.”

“Diệp Tiêu, không phải là tôi cố tình giấu anh đâu, chỉ vì tôi sợ.”

“Được rồi, tôi không phải là quan tòa, không có quyền phán quyết cô có tội hay không, chỉ cần cô nói tôi nghe sự việc mà cô biết là được rồi.”

La Tư gật đầu, rồi lại uống một ngụm nước, cúi đầu, chậm rãi nói: “Một năm trước, vào cái đêm Thành Thiên Vũ tự sát, anh ấy đã đi đến ngôi nhà đen.” Rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Diệp Tiêu, thấy Diệp Tiêu trông rất bình tĩnh, cô tiếp tục nói: “Thành Thiên Vũ rất thích quay phim, lúc ấy anh ta đang chuẩn bị tham gia cuộc thi phim tài liệu cá nhân. Một lần, anh ấy hỏi tôi, ở đâu có căn nhà cổ thần bí có thể quay phim, tôi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, tại sao phải đi đến ngôi nhà cổ thần bí để quay phim tài liệu? Anh ấy trả lời, anh ấy thích mạo hiểm và có sự thách thức. Lúc đó, anh ấy cứ lẵng nhẵng bám theo tôi, vì vô tình tôi đã nhắc đến một số việc liên quan đến ngôi nhà đen. Cuối cùng, tôi đành phải nói cho Thành Thiên Vũ địa chỉ của ngôi nhà đen.”

“Ngôi nhà cổ thần bí? Tại sao nói ngôi nhà đen là ngôi nhà cổ thần bí?”

Cô chậm rãi nói: “Đây chỉ là một thứ cảm giác, bởi vì trong ngôi nhà đó cất giấu nhiều bí mật. Hồi tôi còn nhỏ, tôi thường nghe thấy bà nội tôi kể những chuyện kỳ quái về ngôi nhà đen.”

“Chuyện kỳ quái?”

La Tư trầm ngâm, cô nhìn trừng trừng vào mắt Diệp Tiêu, có lẽ cô còn đang do dự.

“Xin hãy nói cho tôi.” Diệp Tiêu tiến lại gần cô, trịnh trọng nói: “La Tư, tôi muốn nói với cô, từng câu nói của cô lúc này đều có thể rất giúp ích cho việc phá án, lẽ nào cô không muốn tìm ra hung thủ thực sự đã giết Sảnh Sảnh sao?”

Cuối cùng, La Tư cũng gật đầu, cô nhẹ nhàng nói: “Được, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ nói cho anh tất cả. Hơn mười năm trước, mẹ Đồng Niên mất tích một cách vô cùng thần bí, bố Đồng Niên cũng bỏ mạng vì sự cố, Đồng Niên rời khỏi Thượng Hải, ngôi nhà đen bị đóng cửa từ đó, không ai dám vào đó nữa. Vài năm sau, gia đình tôi cũng chuyển đi, nhưng tôi không bao giờ quên được ngôi nhà đen, cũng không thể quên được Đồng Niên và mẹ Đồng Niên, có lẽ ký ức tuổi thơ ảnh hưởng quá lớn tới con người.”

Đúng lúc đó, cầu thủ Vieri đã ghi bàn cho nước Ý, cả quán bar chìm ngập trong tiếng reo hò hoan hô, nên cô ngước đầu, uống thêm ngụm rượu. Diệp Tiêu gật đầu: “Những việc này tôi đều biết, La Tư, cô uống ít thôi.”

“Không, chỉ thế này tôi mới có thể gây mê cho thần kinh của mình được, như vậy dễ chịu hơn. Về ngôi nhà đen, có một truyền thuyết mà chắc chắn tôi sẽ nói với anh. Khi tôi còn nhỏ, thường nhìn thấy mẹ Đồng Niên đeo một sợi dây chuyền có ngọc đá.”

“Là mắt mèo?” Diệp Tiêu nhớ đến sợi dây chuyền Vũ Nhi cho anh xem hôm trời mưa.

“Sao anh biết? Đúng vậy, là đá mắt mèo, rất mê hồn, đặc biệt là khi ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào có thể phát ra phản quang kỳ lạ, đeo trên cổ mẹ Đồng Niên quả là sự kết hợp hoàn hảo. Nhưng về viên ngọc mắt mèo này lại có một truyền thuyết vô cùng đáng sợ.” La Tư tiến sát gần Diệp Tiêu, ra vẻ thần bí nói bên tai Diệp Tiêu: “Trong viên đá mắt mèo, giam cầm một linh hồn tội lỗi.”

Diệp Tiêu lập tức né đầu tránh, cố gắng giữ khoảng cách với cô, lạnh lùng nói: “Đây chỉ là truyền thuyết mà thôi.”

“Nhưng, những người sống xung quanh ngôi nhà đen đều tin vào truyền thuyết này. Bà nội tôi đã nói cho tôi nghe, hồi “Cách mạng văn hóa”, trong ngôi nhà đen đã xảy ra mấy việc đáng sợ liền.”

“Vụ hung án nhà họ Kim?” Diệp Tiêu nhớ đến vụ thảm án của gia đình Kim Văn Dung xảy ra năm 1975.

”Đúng vậy, đó chỉ là một việc trong số đó. Toàn bộ những điều này đều do bà nội nói với tôi, bởi vì hồi đó bà tôi rất thân với gia đình nhà họ Kim chuyển vào sống trong ngôi nhà đen, thường xuyên sang chơi nhà nhau. Tôi còn nhớ bà nội tôi có nói, vào một buổi tối cuối thời kỳ “Cách mạng văn hóa”, bà đến ngôi nhà đen chơi với gia đình nhà họ Kim, chợt phát hiện ra trên cổ bà chủ nhà họ Kim có đeo một sợi dây chuyền. Cần phải biết rằng, vào thời kỳ “Cách mạng văn hóa”, gần như không có ai đeo những đồ trang sức như dây chuyền. Cho nên, bà nội tôi lấy làm kinh ngạc vô cùng, hơn nữa, trên sợi dây chuyền đó, còn khảm một viên đá, chính là viên đá mắt mèo đó.”

Lúc đó, trước mặt Diệp Tiêu hiện ra hình ảnh Vũ Nhi đang đeo sợi dây chuyền đó, cuối cùng anh cũng thể hiện chút căng thẳng: “Bà nội cô có biết sợi dây chuyền đó sao?”

“Đúng vậy, bà nội tôi sống ở ngôi nhà đối diện với ngôi nhà đen hơn 50 năm, bà tôi thân quen với từng người sống trong ngôi nhà đen. Bà nói với tôi, bà nội Đồng Niên đã từng đeo sợi dây chuyền đó, vào năm xảy ra “Cách mạng văn hóa” hồng vệ binh tiến vào ngôi nhà đen, đấu tố và đánh đập người nhà Đồng Niên, kết quả, ông nội và bà nội Đồng Niên không thể chịu đựng được sự lăng nhục của họ nên cả hai người đã uống thuốc ngủ tự tử tại tầng ba của ngôi nhà đen. Nghe nói, vào cái đêm họ tự sát, hàng xóm xung quanh còn nghe thấy tiếng nhạc khiêu vũ vọng ra từ ngôi nhà đen. Khúc nhạc khiêu vũ vang lên suốt cả một đêm, như thể thực sự có mấy chục người đang ca hát nhảy múa trong ngôi nhà đen vậy. Và ngày hôm sau, khi hồng vệ binh lao vào trong ngôi nhà đen, thì phát hiện thấy họ đã trở thành những cái xác cứng đơ rồi.”

“Đúng là rợn tóc gáy, La Tư, cô chắc chắn bà nội cô nhớ rõ mọi chuyện xảy ra trong quá khứ chứ?”

“Lẽ nào anh nghi ngờ bà nội tôi đã lẫn sao?”

Diệp Tiêu không biết trả lời ra sao.

“Không, tôi nhớ hồi tôi còn nhỏ, bà nội rất khỏe mạnh, tinh thần cũng rất ổn, đặc biệt là trí nhớ rất tốt, không bị đãng trí như những người già khác. Tôi tin chắc là bà không nhớ nhầm, hơn nữa, không chỉ mình bà, những người hàng xóm xung quanh ngôi nhà đen đôi khi trong lúc trò chuyện cũng nhắc đến những việc kỳ quái xảy ra trong ngôi nhà đen. Cho nên, bà nội tôi không cho tôi vào trong ngôi nhà đen, nhưng tôi vẫn cứ lén đi, bởi mẹ Đồng Niên rất quý tôi.” La Tư lại uống thêm ngụm rượu, mặt cô đã ửng đỏ. “Phải rồi, phần trước tôi đã nói đến đâu rồi nhỉ?”

“Cô nói tới một buổi tối cuối thời kỳ “Cách mạng văn hóa” bà nội cô phát hiện ra trên cổ cô chủ nhà họ Kim đeo sợi dây chuyền có viên đá mắt mèo.”

“Phải rồi, điều này khiến bà nội tôi vô cùng kinh ngạc, bởi vì bà biết sợi dây chuyền này thuộc về nhà họ Đồng, đã từng được đeo trước ngực bà nội Đồng Niên. Từ sau khi ông nội và bà nội Đồng Niên tự sát, mọi người không còn nhìn thấy sợi dây chuyền này nữa. Không biết bà chủ nhà họ Kim tìm được sợi dây chuyền mắt mèo này ở đâu. Hơn nữa, còn có người nói, chính sợi dây chuyền này đã đem đến vận xui cho gia đình nhà họ Đồng trong ngôi nhà đen. Lúc đó, khi bà nội tôi nhìn thấy bà chủ nhà họ Kim đeo sợi dây chuyền đó, đã cảm thấy người nhà họ Kim có gì đó không bình thường, cảm giác rất khó nói ra, từ động tác, từ những câu nói kỳ quặc của họ. Quả nhiên, mấy tháng sau, cả nhà họ Kim sống trong ngôi nhà đen đã xảy ra thảm án, người phụ nữ đeo sợi dây chuyền mắt mèo cầm dao chém chết chính chồng mình, rồi lại chém bị thương con trai của mình, sau cùng treo cổ tự vẫn.”

Diệp Tiêu nhớ lại những tài liệu về gia đình nhà họ Kim được tìm thấy trên vi tính trong Sở, những ghi chép trong hồ sơ về vụ thảm án xảy ra trong ngôi nhà đen vào năm 1975 quả đúng như vậy, La Tư không hề lừa dối anh. Giờ đây, điều anh muốn biết là tại sao người phụ nữ nhà họ Kim lại làm như vậy, anh nói với La Tư nghi vấn của mình.

La Tư lắc đầu nói: “Trời mới biết tại sao người phụ nữ đó lại gây ra chuyện đáng sợ như vậy. Bà nội tôi nói với tôi, bình thường người phụ nữ nhà họ Kim cư xử rất hòa nhã, chồng của bà cũng rất bình thường, thế nên bà nội tôi mới thường xuyên qua lại với họ, nếu không, bà nội tôi sẽ không dễ dàng gì mà vào trong ngôi nhà đen. Tóm lại, đây là một vụ án vô cùng kỳ lạ, nhưng bà nội tôi lại khẳng định, sự điên rồ của người phụ nữ nhà họ Kim chắc chắn có liên quan đến sợi dây chuyền mắt mèo. Tôi tin vào phán đoán của bà nội tôi, bà nhìn người rất chuẩn.”

Giờ đây Diệp Tiêu có thể khẳng định tại sao khi Kim Văn Dung nhìn thấy sợi dây chuyền mắt mèo Vũ Nhi sơ ý để lộ ra, lại kinh ngạc đến cực độ, giống như nhìn thấy ác quỷ vậy, cuối cùng đã nhảy xuống đường ray tàu, không may trở thành ma dưới đường xe sắt.

Thì ra tất cả mọi sự việc này đều bắt đầu từ vụ hung án ly kỳ xảy ra trong ngôi nhà đen vào năm 1975. Không rõ mẹ của Kim Văn Dung do đâu mà có được sợi dây chuyền đó. Dù thời đó không có ai đeo đồ trang sức, nhưng mê lực của ngọc đá mắt mèo đủ để khiến mọi phụ nữ khó lòng chống đỡ nổi. Cho nên, bà đã lén đeo sợi dây chuyền mắt mèo ở nhà. Nhưng chỉ mấy tháng sau, mẹ Kim Văn Dung đã trở nên điên khùng, không ngờ đã chém chết chồng mình, còn suýt chém chết cậu con trai Kim Văn Dung của mình, cuối cùng tự sát, từ đó Kim Văn Dung trở thành trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ.

Chả trách, trong ký ức tuổi thơ của Kim Văn Dung, viên đá mắt mèo này lại để lại một vết thương lớn không gì chữa lành được, trong suy nghĩ của Kim Văn Dung, viên đá mắt mèo này gắn liền với ký ức đầy máu tanh đáng sợ, là sự sợ hãi, chết chóc và hủy diệt. Cho nên, sau hơn 20 năm, khi ông lại một lần nữa nhìn thấy viên đá mắt mèo đó ở trên ngực Vũ Nhi, đã lập tức gợi lại ký ức mà ông không bao giờ muốn nhớ đến, ông quá sợ hãi viên đá mắt mèo đó, lòng ông tràn ngập sự đau khổ, khiến tinh thần ông bỗng chốc bị suy sụp hoàn toàn, cách giải thoát duy nhất chỉ có thể là cái chết.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” La Tư thấy Diệp Tiêu ngồi ngẩn người, mãi chẳng nói tiếng nào, dường như đang đăm chiêu nghĩ ngợi điều gì.

Lúc này, Diệp Tiêu mới định thần lại, anh nhận ra mình đã có thái độ không phải, liền ngại ngùng nói: “Xin lỗi, có phải bộ dạng vừa rồi của tôi ngố lắm không?”

“Có phải anh sợ rồi không?”

Diệp Tiêu lắc đầu: “Cô nghĩ tôi là ai chứ? Tôi là cảnh sát đây.”

“Thôi đi, cảnh sát thì không phải là người sao? Là người thì đều biết sợ.” La Tư nói thẳng.

Diệp Tiêu thoáng run, anh phát hiện ra ánh mắt của người phụ nữ đối diện rất sắc bén, giống như bà nội của cô vậy. Anh nhẹ nhàng nói: “Có thể cô nói đúng, cô nói tiếp đi.”

“Bà nội tôi nói với tôi, sau khi xảy ra vụ huyết án nhà họ Kim, sợi dây chuyền mắt mèo từng đeo trên cổ bà chủ nhà lại biến mất. Đã từng có người tỉ mỉ tìm kiếm sợi dây chuyền trong ngôi nhà đen, nhưng đều không thấy. Hồi đó trong ngôi nhà đen, ngoài gia đình nhà họ Kim, còn có mười mấy hộ gia đình nữa, họ vào ở hồi cướp nhà. Bà nội còn nói, sau khi xảy ra vụ huyết án nhà họ Kim không lâu, lại xảy ra một vụ án nữa. Một hộ gia đình họ Trương, vợ ông Trương tự nhiên chết mà không rõ nguyên nhân, rất nhiều người đều đoán là bị đầu độc chết. Còn con trai nhỏ nhà họ Trương về sau cũng ngã từ tầng trên xuống chết. Xảy ra nhiều vụ án như vậy, chẳng ai biết được nguyên nhân, cho nên, những hộ gia đình khác đều rất sợ hãi, dần dần chuyển ra khỏi ngôi nhà đen, không dám quay trở lại nữa.”

“Nói như vậy, ngôi nhà đen bị bỏ trống à?”

“Không, bà nội nói, trong ngôi nhà đen vẫn còn lại một người, ông ta chính là người duy nhất của nhà họ Đồng. Hai năm sau ông lấy vợ, đón một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp vào sống trong ngôi nhà đen, rồi sinh ra Đồng Niên.”

“Vậy họ chính là bố mẹ Đồng Niên.” Diệp Tiêu gật gật đầu.

“Đúng vậy, sau khi bố mẹ Đồng Niên kết hôn không lâu, bỗng một hôm, mọi người lại nhìn thấy sợi dây chuyền đẹp mê hồn xuất hiện trên cổ cô dâu mới nhà họ Đồng, cũng chính là sợi dây chuyền mắt mèo thần bí đó. Chẳng ai biết được sợi dây chuyền đã mất tích lại được tìm thấy ở đâu. Khi đó, truyền thuyết đáng sợ về sợi dây chuyền đó đã được truyền ra xung quanh ngôi nhà đen, mọi người đều không dám đến gần sợi dây chuyền đó, sợ rằng sợi dây chuyền đó sẽ đem đến vận xui cho mình. Nhưng khi tôi còn nhỏ, tôi rất bạo, chẳng biết sợ là gì, cho dù bà nội tôi đã dặn đi dặn lại, tôi vẫn thường đến ngôi nhà đen. Có thể, ngoài sự quý mến mẹ Đồng Niên, tôi còn say mê viên đá mắt mèo tuyệt đẹp trên ngực bà nữa.”

“Ấn tượng của cô về bố Đồng Niên ra sao?”

“Tôi rất ít gặp ông ấy, trong ký ức hồi nhỏ của tôi, ông là một người đàn ông trầm mặc, tôi không thích ông. Hồi tôi 11 tuổi, mẹ Đồng Niên đã biến mất một cách rất thần bí, từ đó trở đi, ngọc đá mắt mèo cũng biến mất luôn.” La Tư thở dài một hơi rất nhẹ nhõm, cuối cùng, cô cũng cảm thấy dễ chịu, đã nói hết mọi điều cất giấu trong lòng, cũng coi như là một sự giải thoát trên phương diện tinh thần.

“Đây là tất cả những gì cô biết sao?”

“Đúng vậy, tất cả.” Cô lại uống một ngụm, tiếp tục nói: “Tôi vốn không muốn nói những việc liên quan đến ngôi nhà đen và đá mắt mèo cho Thành Thiên Vũ nghe, nhưng anh ấy cứ bám riết lấy, tôi chẳng còn cách nào khác, đành phải nói những việc này cho anh ấy.”

“Lúc đó, sao không nói với tôi?”

“Bởi lúc đầu, tôi không ngờ Thành Thiên Vũ lại đến ngôi nhà đen thật, nhưng về sau, tôi càng nghĩ, càng thấy kỳ lạ, hơn nữa phát hiện thấy máy quay phim của anh ấy bị anh đưa về Sở công an, thì tôi mới nghĩ có thể Thành Thiên Vũ đã đi tới ngôi nhà đen thật. Một năm sau, tôi luôn thấy rất áy náy, tôi nghĩ, sẽ có một ngày tôi nói toàn bộ sự việc này cho anh.” Khóe mắt cô hơi ướt.

“Vậy sao giờ cô mới nói cho tôi?”

“Bởi cái chết của Sảnh Sảnh. Cô ấy chết thảm quá, cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, tôi rất sợ, sợ hung thủ sẽ đến tìm tôi. Hơn nữa, tôi đã đến ngôi nhà đen, đã gặp Vũ Nhi, còn sắp xếp cho Đồng Niên làm bù vào chỗ trống của Sảnh Sảnh, càng lúc tôi càng cảm thấy, trong ngôi nhà đen thực sự có điều gì đó bí mật. Và tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy hung thủ bóp chặt lấy cổ tôi”. Giọng cô càng lúc càng nhỏ, đến tận khi không thốt nên lời.

Diệp Tiêu thở dài, hễ nhìn thấy phụ nữ rơi lệ là anh lại khó xử, chỉ có thể an ủi cô: “La Tư, cảm ơn cô đã nói cho tôi tất cả những điều cô biết. Cô sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nếu cô cảm thấy có nguy hiểm, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến ngay.”

“Diệp Tiêu, anh có thể ở cùng tôi thêm một lúc nữa không?”

“Có một anh cảnh sát bên cạnh có cảm giác an toàn hơn phải không?” Diệp Tiêu cười nói: “Cô xem kìa, xung quanh có nhiều người như thế, có ai dám mưu hại cô chứ? Được rồi, đừng sợ, tôi đưa cô về nhà.”

Họ rời khỏi quán bar, khi Diệp Tiêu thanh toán tiền, liếc qua màn hình ti vi, đội Ý vẫn đang dẫn trước một bàn, thời gian còn lại của trận đấu còn rất ít, anh nghĩ, đội Hàn Quốc chắc bị loại thôi. Đáng tiếc, khi Diệp Tiêu và La Tư rời khỏi quán bar không lâu, người Ý đã bị ông trọng tài tiễn về nhà.

Sau khi bước ra khỏi quán bar, thế giới bên ngoài vẫn rực rỡ ánh đèn xanh đỏ, Diệp Tiêu hỏi cô: “Có cần tôi lấy xe đưa cô về nhà không?”

“Không cần đâu, tôi tự về được rồi. Tạm biệt.” La Tư vẫy tay, nhưng khi vừa định bước đi, lại quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tiêu nói: “Tôi cứ cảm thấy đêm nay sẽ xảy ra chuyện.”


Nguồn: vnthuquan.net