27/12/12

Mắt mèo (C66-69)

Chương 66

Vũ Nhi vừa tắm gội xong, ngồi trước bàn phấn chải đầu, tóc cô tỏa làn hơi nóng, khiến chiếc gương ở bàn phấn trở nên lờ mờ. Bất chợt, qua phản xạ của tấm gương mờ, cô dường như nhìn thấy có một người phụ nữ đang đứng ngay sau cô chải đầu. Vũ Nhi giật mình hoảng sợ, suýt kêu lên, vội quay đầu lại, thì nhận ra phía sau lưng chẳng có ai cả, cô đứng dậy, vuốt ngực mình.

“Lẽ nào trong ngôi nhà này đúng là có âm hồn ẩn hiện?” Vũ Nhi thầm hỏi mình. Cô lại nhìn vào gương, chiếc gương trong đêm tối luôn là nhân tố đáng sợ nhất, cô ra sức lau làn nước nóng bao phủ trên gương, tấm gương lại trở lại sáng tỏ như cũ, cô nhìn thấy đằng sau không có gì cả. Vũ Nhi trở nên thận trọng hơn, cô cầm cuốn sách có tên “Mắt mèo” đang để trên bàn phấn, đến chập tối ngày hôm nay, cô đã đọc xong toàn bộ cuốn sách này. 

Cô sờ trang bìa cuốn sách, sợi dây chuyền mắt mèo trên trang bìa trông vô cùng nổi bật. Chợt cánh cửa bật mở, Đồng Niên bước vào, anh nhìn thấy cuốn sách trên bàn phấn, sau đó lạnh lùng nói: “Vũ Nhi, anh đã nói, em đừng đọc cuốn sách này mà.”

“Đồng Niên, hãy nói cho em biết, những điều viết trong cuốn sách này đều là thật sao? Em luôn cảm thấy ngôi nhà được miêu tả chính là ngôi nhà đen, ở đây đúng là có âm hồn ẩn hiện như trong cuốn sách viết sao?”

“Em sao vậy? Cứ nghi ngờ không đâu. Đây chỉ là cuốn tiểu thuyết được xuất bản vào những năm 30, là tiểu thuyết, em có hiểu không?”

“Đương nhiên em biết thế nào là tiểu thuyết. Nhưng cuốn tiểu thuyết này miêu tả chân thực quá, chân thực đến độ khiến người ta phải sợ hãi.” Vũ Nhi lại giơ tay sờ ngọc đá mắt mèo trước ngực.

“Cho nên cuốn sách này mới có thể bán rất chạy vào thời kỳ đó.”

“Nhưng, những người phụ nữ được kể trong cuốn sách thì sao. Họ thực sự đã chết cả rồi sao?”

Đồng Niên lắc đầu, nói: “Vũ Nhi, em cần phải nghỉ ngơi.”

“Tác giả cuốn truyện này là Đồng Tuyết Thôn, anh đã từng nghe thấy tác giả này chưa?”

Đồng Niên lạnh lùng nói: “Đó là cụ nội anh.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên, cụ là một nhà văn. Cụ nội anh đã kiếm được số tiền bản quyền lớn nhờ cuốn sách “Mắt mèo” này, mới dựng nên được cơ nghiệp này, hơn nữa, ngôi nhà cũng là do cụ tự thiết kế.” Nét mặt Đồng Niên lại dịu trở lại.

Vũ Nhi nâng sợi dây chuyền mắt mèo trước ngực, giơ trước mặt Đồng Niên, nói: “Nói như vậy, sợi dây chuyền mắt mèo được viết trong cuốn sách này chính là nó, có phải không?”

Đồng Niên nói không chắc chắn lắm: “Cũng có thể.”

“Lẽ nào, trong viên đá mắt mèo này, cũng thực sự ẩn chứa sức mạnh của âm hồn như trong cuốn sách miêu tả?” Cô nhìn chằm chằm vào mặt đá mắt mèo nói.

“Vũ Nhi, đó chỉ là một cuốn tiểu thuyết mà thôi, một cuốn tiểu thuyết trinh thám nhiều điều huyền bí, không phải là sự thực.” Anh giơ tay ra vuốt tóc Vũ Nhi.

“Thật không anh?” Vũ Nhi nhẹ nhàng hỏi, giống như trẻ con vậy.

Đồng Niên cười, nói: “Trông em sợ hãi kìa. Vũ Nhi, không còn sớm nữa, chúng ta lên phòng đi.”

“Không, đêm nay em sẽ ngủ ở đây.” Vũ Nhi lắc đầu, lùi lại một bước.

“Em không yêu anh sao?” Đồng Niên giơ tay ra, định lại gần cô.

“Đừng động vào em. Em chỉ muốn yên tĩnh một mình.”

“Nếu đã thế, sao em còn quay lại đây? Sao em không ở lại chỗ Diệp Tiêu đi? Anh ta chẳng phải là anh rể của em sao? Anh ta sẽ bảo vệ em, em có thể đi tìm anh ta được đấy?” Đồng Niên nói liền một mạch.

Vũ Nhi thất vọng lắc đầu: “Em thật không ngờ anh lại nói như vậy.”

Chợt nơi khóe miệng Đồng Niên lộ ra một sự khinh mạn: “Chắc là em đã qua đêm ở chỗ Diệp Tiêu chứ gì? Giữa hai người có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Anh đang nghi ngờ chúng tôi?” Vũ Nhi há to miệng ngạc nhiên, cô không dám tin đây là câu nói do chính miệng Đồng Niên nói ra.

Đồng Niên cười nhạt một tiếng: “Thực ra, tôi đã sớm nhìn thấu, anh ta chẳng có ý định tốt đẹp gì với cô đâu, còn cô thì cũng không biết liêm sỉ, có phải cô cũng đã hiến mình cho anh ta không? Đúng vậy, anh ta là anh rể của cô, cô đương nhiên có nghĩa vụ thay thế chị gái cô.”

Vũ Nhi không thể nhẫn nhịn được thêm nữa, cô giơ tay lên, giáng cho Đồng Niên một cái bạt tai.

Đây là lần đầu tiên cô đánh anh.

Đồng Niên ôm mặt không nói gì, sắc mặt u ám lạ thường, anh gật gật đầu nhìn Vũ Nhi, trong ánh mắt lộ ra tia nhìn hung dữ, sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng đó.

Khi chỉ còn lại một mình, cuối cùng Vũ Nhi đã không kìm lòng nổi, cô khóc nấc nghẹn không thành tiếng trước bàn phấn. Hồi lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn vào gương, thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt, sau đó cô từ từ đứng dậy, mở cánh cửa tủ quần áo đó.

Trong tủ toàn là quần áo mẹ Đồng Niên để lại. Cô ngửi thấy mùi phụ nữ trong đám quần áo đó. Lẽ nào thứ mùi này có thể lưu giữ được lại trong tủ những mười mấy năm sao? Không, cô lắc đầu, cô nghĩ, có lẽ chỉ là sự tưởng tượng của mình thôi.

Vũ Nhi muốn sắp xếp lại tủ quần áo của mẹ Đồng Niên. Cô lấy những bộ quần áo đấy ra ngoài, để từng bộ lên giường.

Thoạt nhiên, cô nhìn thấy một cái váy dài màu trắng, chiếc váy dài được đặt ngay ngắn trên giường, như thể thực sự có người phụ nữ dáng người cao ráo đang nằm ngửa trên giường. Ngoài ra còn có rất nhiều quần và áo, đều có kiểu dáng của thời đó, mặc dù có hơi cũ, nhưng đều sạch sẽ. Từ những trang phục của người phụ nữ có thể nhận ra được gu thẩm mỹ của người đó. Vũ Nhi phát hiện ra con mắt thẩm mỹ của mẹ Đồng Niên rất giống mình, màu sắc ưa thích cũng rất giống, có lẽ, bởi vì đều làm về mỹ thuật.

Chợt Vũ Nhi phát hiện ra mấy vết đỏ mờ trên một chiếc áo lót. Lúc đầu cô tưởng là hoa văn, nhưng khi nhìn kỹ thì phát hiện ra không phải thế, những vết màu đỏ nhạt đó, thực ra là… vết máu.

Đúng vậy, vết trên áo lót chính xác là vết máu. Mới nhìn trông giống như mấy bông hoa đào mới hé nở. Trên áo lót mười mấy năm trước, sao lại có vết máu được nhỉ? Chỉ có thể là máu người chủ mặc chiếc áo này.

Bỗng chốc, Vũ Nhi nghĩ ngay tới một số điều rất đáng sợ.

Cô nhìn chiếc áo lót có vết máu này, trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng trên người phụ nữ đó cứ trào ra máu tươi, vết thương chồng chéo. Vũ Nhi lập tức liên tưởng đến bức tranh trong phòng tranh ở tầng ba, một người phụ nữ lưng trần, trên lưng đầy kín vết thương.

Cuối cùng Vũ Nhi đã hiểu ra - chủ nhân của chiếc áo lót này bị đánh đập và ngược đãi.

Bên tai cô liền vang lên tiếng kêu thét thảm thiết của một người phụ nữ, nó vang lên từ từng ngóc ngách trong ngôi nhà. Cô không dám tiếp tục nhìn vào những trang phục mẹ Đồng Niên để lại, cô lại cất số quần áo đó vào trong và đóng chặt cửa tủ lại.

Sau đó, Vũ Nhi hít thở một hơi thật sâu, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực, cô ngã vật người xuống giường. Không biết mất bao lâu, cô chìm dần vào trong giấc ngủ.

Có lẽ đã quá nửa đêm, một thứ âm thanh kỳ quái lọt vào tai cô, từ từ kéo cô ra khỏi giấc ngủ. Đó là tiếng bước chân người, từ tầng trên truyền xuống, từ xa đến gần, trong ngôi nhà vắng vẻ này, nó càng trở nên âm u đáng sợ. Cuối cùng cô cũng mở mắt ra, sờ tay lên ngực, âm thanh đó càng lúc càng gần. Vũ Nhi lặng lẽ bước xuống giường, sau đó mở cửa phòng. Mặc dù trong hành lang tầng hai không có ánh sáng, nhưng Vũ Nhi vẫn nhìn thấy một bóng đen.

Bóng đen đó càng lúc càng tiến lại gần, khiến con tim Vũ Nhi đập loạn xạ, nhưng cô không muốn lẩn trốn, ngược lại, cô còn dồn hết dũng khí tiến đến, cuối cùng cô đã nhìn rõ - đó là Đồng Niên.

Nhưng Đồng Niên mặc dù mở to mắt nhưng lại không có chút phản ứng gì đối với Vũ Nhi chỉ có cách anh trong gang tấc, như thể Vũ Nhi không hề tồn tại. Vũ Nhi cũng không lay gọi anh, mà giữ một khoảng cách nhất định với anh cho đến tận khi Đồng Niên đi vào phòng ngủ. Nhìn vào mắt Đồng Niên, Vũ Nhi cảm thấy vô cùng kỳ lạ, cô giơ tay huơ huơ trước mắt Đồng Niên, nhưng anh không hề chớp mắt, như thể người mù vậy. Vũ Nhi nín thở, đứng ngay cạnh Đồng Niên, quan sát mọi cử chỉ kỳ quái của anh.

Đồng Niên bắt đầu đi vòng quanh phòng, đi hết vòng này đến vòng khác, khiến Vũ Nhi hơi choáng đầu. Cuối cùng, anh mở ngăn kéo bàn, lấy ra một cây nến, anh lấy bật lửa châm nến, ánh nến trong tay anh tỏa sáng.

Sau đó, Đồng Niên cầm nến bước ra khỏi phòng, Vũ Nhi đi theo sau anh, nhìn thấy mắt anh ghé sát vào mắt mèo trên cửa thư phòng bên cạnh. Đồng Niên mở cửa thư phòng, đặt nến lên bàn viết, rồi rút từ trong tủ sách một cuốn sách. Dưới ánh nến lờ mờ, Vũ Nhi không nhìn thấy rõ tên sách, chỉ nhìn thấy không biết Đồng Niên lấy ở đâu ra một cái bút mực, viết vào trang đầu cuốn sách:

“Chẻ đôi miếng gỗ ta tất sẽ xuất hiện, di chuyển phiến đá người tất sẽ tìm thấy ta.”

Vũ Nhi nhìn thấy hai hàng chữ đó, toàn thân run rẩy, cô vội lấy tay bịt chặt miệng, không cho mình kêu lên.

Rồi Đồng Niên đặt bút xuống, anh gục đầu xuống bàn, nhắm mắt lại. Chỉ một lát sau, Vũ Nhi đã nghe thấy hơi thở đều đều phát ra từ mũi Đồng Niên, anh đã ngủ say.

Giờ thì Vũ Nhi cũng đã hiểu, thì ra Đồng Niên bị mắc bệnh mộng du. Cô sống cùng Đồng Niên lâu như vậy, nhưng Vũ Nhi chưa bao giờ phát hiện ra anh bị mắc căn bệnh này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính ngôi nhà đen này đã khiến anh bị bệnh mộng du. Đồng Niên không hề biết mình đang làm gì, có lẽ khi anh tỉnh dậy, anh sẽ chẳng nhớ gì hết, điều băn khoăn duy nhất là tại sao mình lại nằm đây.

Nhưng Vũ Nhi không muốn đánh thức anh dậy. Cô đóng cửa sổ thư phòng, sau đó lấy từ phòng bên cạnh một cái chăn dạ, cẩn thận đắp lên người Đồng Niên. Cuối cùng, cô thổi tắt nến, trở về phòng ngủ.

Cô lại nằm lên giường, từ từ nhắm mắt lại, thầm nói với mình: “Ngày mai sẽ ra sao đây?”

Chương 67

Khi Đồng Niên tỉnh dậy, phát hiện ra mình đang gục đầu xuống bàn viết, trên người còn đắp một chiếc chăn dạ. Anh mơ màng nhìn xung quanh, không biết phải làm gì, nhưng anh nhanh chóng hiểu ra tại sao mình lại ở đây. Anh nhìn thấy một cây nến đã bị châm và cuốn sách đang giở, trên trang đầu cuốn sách có dòng chữ:

“Chẻ đôi miếng gỗ ta tất sẽ xuất hiện, di chuyển phiến đá người tất sẽ tìm thấy ta.”

Anh lắc đầu, bước ra khỏi thư phòng. Vũ Nhi đã đi làm, anh không biết tối nay cô có còn quay về nữa không, nhưng bây giờ anh quyết định phải đi làm một việc.

Nửa tiếng sau, Đồng Niên đến tòa soạn Họa báo hoa trên biển, từ khi La Tư chết, tòa soạn trở nên vắng vẻ, nhiều người không chịu đi làm, họ đều nói căn phòng này bị xúi quẩy vì Thành Thiên Vũ tự sát ở đây. Lúc này, ban biên tập cũng vẫn vắng tanh, Đồng Niên nhẹ nhàng bước vào, anh lại nhìn thấy cánh cửa sổ đó, chợt cảm thấy trước mắt xuất hiện hình bóng Thành Thiên Vũ, mặc dù anh chưa bao giờ gặp người này, nhưng có thể cảm nhận sự tồn tại của anh ta trong căn phòng này.

Đồng Niên mở tủ hồ sơ để ở góc trong cùng trong phòng, ở đây cất giữ tất cả số tạp chí từ khi thành lập tờ Họa báo hoa trên biển. Họa báo hoa trên biển là tòa soạn báo lâu đời có lịch sử hơn bảy mươi năm, thành lập năm 1930 tại Thượng Hải. Có một thời, đây là tạp chí bán chạy trong giới Tô giới Pháp ở Thượng Hải, nhưng vào cuối những năm 50, bị đình chỉ xuất bản, đến tận những năm 80 mới được khôi phục lại.

Anh giở tập dưới cùng, đó là số ra đầu tiên của tờ Họa báo hoa trên biển. Anh nhìn thấy rất nhiều bài viết của các danh nhân văn hóa và rất nhiều những bức ảnh chụp các tòa kiến trúc thịnh hành thời đó trong cuốn tạp chí cổ xưa này. Đồng Niên giở tiếp số thứ hai, sau khi lật giở tới số thứ mười mấy được sắp xếp theo thứ tự thời gian xuất bản, trước mắt anh bỗng hiện lên một bức ảnh trắng đen chụp ngôi nhà đen.

Lập tức, Đồng Niên nín thở, anh thậm chí sợ rằng hơi thở của mình có thể thổi tan tờ giấy mỏng manh này. Đúng vậy, đó đúng là bức ảnh ngôi nhà đen, cột ống khói cao cao, mái nhà có hai bên thật dốc, còn có cả tường vây quanh nhà, giống y như bây giờ. Bên dưới bức ảnh ngôi nhà đen còn có một dòng chữ chú thích: Nơi xảy ra vụ huyết án thần bí.

Sắc mặt Đồng Niên chợt trở nên trắng bệch, anh không dám đọc tiếp nữa, gập tờ tạp chí được xuất bản năm 1936 này lại. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời càng lúc càng xám xịt, anh hít thở sâu một hơi, rồi lại mở tờ Họa báo hoa trên biển ra. Thì ra bức ảnh ngôi nhà đen được đính kèm với một chuyên đề tin tức. Anh chưa vội xem phần chính của bài viết, mà giở sang trang sau, ở đây có một bức ảnh trắng đen, dưới bức ảnh cũng có kèm theo một hàng chữ chú thích: “Nghi phạm giết người Đồng Tuyết Thôn”.

Đồng Niên nhìn thấy một người đàn ông trầm uất trong bức ảnh, khoảng chừng ba mươi tuổi, ánh mắt dường như đang nhìn vào một cõi xa xăm nào đó, tràn ngập mối thương cảm.

Đột nhiên, Đồng Niên giơ bàn tay phải của mình ra, giơ lên trước mắt và chăm chú nhìn.

Chương 68

Khi Diệp Tiêu rời khỏi ngôi nhà đối diện ngôi nhà đen, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng hai và tầng ba của ngôi nhà đen, những cánh cửa sổ này đều chìm trong bóng đêm. Bất chợt anh có một dự cảm có thể hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó? Anh do dự trong giây lát, nhưng cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi đây, lái xe đi về hướng Trung tâm quản lý hồ sơ.

Bây giờ là mười giờ, anh cầm giấy giới thiệu của Sở công an, gõ cửa Trung tâm quản lý hồ sơ. Anh chậm rãi bước vào căn phòng lưu giữ tất cả các vụ án hình sự từ năm 1930 đến năm 1940. Nơi đây đã rất lâu rồi không có ai đến, có người bật đèn cho anh, anh nhìn thấy có chút bụi bay lên, sau đó căn phòng chỉ còn lại mình Diệp Tiêu. Anh quay người, nhìn thấy một dãy để hồ sơ, trong từng ô hồ sơ đều lưu giữ những ghi chép của tất cả các vụ án hình sự xảy ra trong mười năm phồn thịnh nhất của Thượng Hải.

Diệp Tiêu mở sách hướng dẫn tra cứu, nhanh chóng tìm thấy mục lục cuốn hồ sơ vụ án năm 1936. Trong hồ sơ các vụ trọng án của năm đó, có một dòng chữ nổi bật: Vụ án giết người của Đồng Tuyết Thôn. Nhìn thấy cái tên này, cuối cùng Diệp Tiêu cũng gật đầu, có một cảm giác như đã từng quen biết. Chiều hôm nay, Diệp Tiêu đã đến Ban quản lý nhà ở điều tra các tư liệu về ngôi nhà đen, ngôi nhà đen được xây dựng vào những năm 1935, là nhà riêng của nhà văn Đồng Tuyết Thôn nổi tiếng thời đó, và Đồng Tuyết Thôn chính là cụ nội của Đồng Niên.

Diệp Tiêu mở sách hướng dẫn tra cứu, nhanh chóng tìm thấy mục lục cuốn hồ sơ vụ án năm 1936. Trong hồ sơ các vụ trọng án của năm đó, có một dòng chữ nổi bật: Vụ án giết người của Đồng Tuyết Thôn. Nhìn thấy cái tên này, cuối cùng Diệp Tiêu cũng gật đầu, có một cảm giác như đã từng quen biết. Chiều hôm nay, Diệp Tiêu đã đến Ban quản lý nhà ở điều tra các tư liệu về ngôi nhà đen, ngôi nhà đen được xây dựng vào những năm 1935, là nhà riêng của nhà văn Đồng Tuyết Thôn nổi tiếng thời đó, và Đồng Tuyết Thôn chính là cụ nội của Đồng Niên.

Mười phút sau, cuối cùng Diệp Tiêu đã tìm thấy tập hồ sơ dày cộm của vụ án Đồng Tuyết Thôn năm xưa. Tập hồ sơ dày này không ngờ nặng đến thế, khiến lần đầu cầm nó lên, chút nữa anh đã tụt tay làm rơi xuống đất. Anh cẩn thận phủi lớp bụi bám trên tập hồ sơ, vẫn không thể hiểu nổi tại sao nó lại có thể nặng đến thế, lẽ nào nó còn có sức nặng của thời gian? Anh hít thở một lát thật sâu, nhìn ánh đèn lờ mờ, sau đó từ từ mở tập hồ sơ.

Trước tiên, anh nhìn thấy sơ yếu lý lịch cá nhân của Đồng Tuyết Thôn.

Đồng Tuyết Thôn nguyên quán Hải Ninh - Chiết Giang sinh vào thời nhà Thanh. Năm thứ tám thời Dân quốc, đi du học ở Pháp, học chuyên ngành văn học Âu châu thời kỳ trung đại. Năm 20 thời Dân quốc, làm việc cho một tờ báo tô giới Pháp ở Thượng Hải. Từ năm 22 thời Dân quốc, phụ trách đăng tải nhiều kỳ tiểu thuyết trinh thám cho các tờ báo lớn, tạo được tiếng vang trên văn đàn và tên tuổi được xếp cùng với những tác giả nổi tiếng như Trình Tiểu Thanh. Năm 23 thời Dân quốc, xuất bản cuốn tiểu thuyết dài: “Mắt mèo” đã trở thành sách bán chạy ở Thượng Hải, được mọi người bình luận “cả thành phố tranh nhau mua truyện của Đồng Tuyết Thôn”. “Mắt mèo” bán được với số lượng rất lớn đã đem lại cho Đồng Tuyết Thôn số tiền bản quyền khổng lồ, năm sau liền xây dựng một căn nhà riêng lẻ tại số 35 đường Trần Đức, trong khu vực tô giới Pháp, được mệnh danh là “Ngôi nhà đen”. Năm 25 thời Dân quốc, Đồng Tuyết Thôn gây án và bị xử tử hình bằng án phạt treo cổ.

Diệp Tiêu giở trang sau, đây là toàn bộ báo cáo điều tra vụ án Đồng Tuyết Thôn, được chia làm hai bản dày cộm, một bản là tiếng Pháp, một bản tiếng Trung, tên người viết báo cáo là Joke, cảnh sát quốc tịch Pháp của tô giới Pháp. Có thể nhận ra, bản báo cáo này vốn được viết bằng tiếng Pháp, sau khi hoàn thành mới được đồn cảnh sát dịch ra bản tiếng Trung, Diệp Tiêu từ từ giở báo cáo bằng tiếng Trung ra, trang đầu tiên của bản báo cáo viết như sau:

Tôi - Joke bằng sự trung thành và trách nhiệm đối với trị an của Tô giới đã hoàn thành việc phá vụ án kỳ bí này. Đây là vụ án kỳ bí nhất mà tôi đã từng trải qua, để phòng ngừa hậu họa, tôi xin được yêu cầu nhà cầm quyền Tô giới bảo mật bản báo cáo này, tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài.

Diệp Tiêu rất băn khoăn, đã phá vụ án sao lại phải bảo mật bản báo cáo vụ án? Vả lại còn phải “phòng ngừa hậu họa” vậy là có ý gì?

Lúc này, ánh đèn lạnh lẽo trong căn phòng hồ sơ chiếu lên gương mặt Diệp Tiêu, trong con ngươi mắt anh phản chiếu những hàng chữ được viết cách đây hơn 60 năm. Những chữ này như là một bức tranh sinh động tái hiện lại cho anh câu chuyện giống như cơn ác mộng xảy ra cách đây 66 năm.


Chương 69

Vũ Nhi nằm trên giường trong phòng ngủ ở tầng hai, cô mơ thấy mình đang đi giữa đám cỏ bên sông.

Trên đám cỏ bên sông đều đọng những giọt sương, cơn gió thổi qua khiến chúng thoáng lay động. Cô cứ đi, đi mãi giữa đám cỏ, đi từ sáng sớm cho đến tối, đến tận khi mặt trăng đã treo lơ lửng giữa bầu trời. Cuối cùng khi màn đêm đã hoàn toàn bao vây quanh cô, cô bắt đầu chạy cuống cuồng trên đường, ven bờ sông. Cô vừa trẻ trung, vừa khỏe mạnh, cô chạy khỏe khoắn trông như một con tuần lộc.

Không biết đã chạy mất bao lâu thời gian Vũ Nhi chạy đến thượng nguồn của con sông, ở đó hiện ra một cánh đồng hoang. Thượng nguồn rất hoang vu, hoang vu đến độ nhức mắt, nhưng cô vẫn đi dọc theo sông không mục đích.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một bộ xương trắng nổi lềnh bềnh giữa dòng nước trong vắt, dưới ánh sáng trăng phát ra phản quang âm. Từ bộ phận xương hông của bộ xương này có thể đoán được đây là bộ xương của phụ nữ. Những chiếc xương thon dài, dường như là một thứ sản phẩm nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ, trắng đến độ hơi hoa mắt. Mặc dù dáng vẻ đầu lâu này khiến cô phát buồn nôn, nhưng bộ xương này vẫn thu hút toàn bộ sự chú ý của cô. Một vài cây rong quấn lấy ngón chân bộ xương. Vũ Nhi chợt cảm thấy tư thế này rất đẹp, nó có khí chất cao quý khó có thể diễn tả được thành lời. Thế là Vũ Nhi từ từ tiến lại gần bộ xương, cô muốn nhìn rõ hơn nữa, ví dụ trong hốc mắt bộ xương rốt cuộc còn ẩn dấu điều gì. Cuối cùng cô bước lên phía trước, nhưng chưa kịp bước thứ hai, cô đã rơi xuống nước.

Nước sông sâu đến không ngờ, nước lạnh thấu xương. Vừa rồi cô vẫn còn có thể nhìn được đáy sông qua làn nước trong vắt, thế mà bây giờ cô lại phát hiện ra mình bị rơi vào màn đêm đen dày đặc, thậm chí cô không nhìn thấy được gì cả. Cô không hề phản kháng giãy giụa, tất cả như đã được sắp xếp trước, cô buộc phải đến con sông này, cô cũng buộc phải rơi xuống nước.

Giờ đây, cô đã chìm xuống đáy, những cây rong quấn quanh lấy cổ cô. Những cọng rong quấn vào cổ cô ngày càng chặt, cảm giác giống như sợi dây thừng trên giá treo cổ. Cô cũng sắp trở thành phụ nữ bị chết đuối, vĩnh viễn nằm yên dưới đáy nước tối đen, bị rong rêu bao phủ, giống như là xác ướp dưới nước, cuối cùng cũng sẽ trở thành một bộ xương trắng mới, cùng làm bạn với bộ xương trắng kia đến muôn đời.

Trước khi chết, cô chỉ muốn cố mở mắt nhìn.

Cô đã mở được mắt ra.

Dưới ánh đèn ngủ lờ mờ của phòng ngủ, cô nhìn thấy khuôn mặt Đồng Niên. Mặt anh đang đối diện với Vũ Nhi, khuôn mặt đỏ bừng bừng, nhưng đôi mắt lại đang nhắm, dưới mi mắt là con ngươi mắt dường như liên tục cử động. Miệng anh tím ngắt và run rẩy. Cô muốn gọi anh nhưng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh gì, lúc này cô mới chợt nhớ ra, những cọng rong rêu lạnh giá đang thít chặt lấy cổ cô, cô sẽ nhanh chóng bị chết đuối. Giờ đây, cọng rong rêu bám quanh cổ cô đã biến thành đôi tay của Đồng Niên, đôi tay này đang bóp chặt lấy cổ Vũ Nhi.

Đây không phải là giấc mơ.

Vũ Nhi cảm thấy đôi tay bóp cổ cô ngày càng mạnh hơn, dần dần, tầm nhìn của cô cũng bị nhòa đi, không còn nhìn thấy rõ khuôn mặt Đồng Niên nữa, chỉ cảm thấy nét mặt anh rất đau khổ. Đầu óc Vũ Nhi cũng càng lúc càng nóng, mặt cô dường như sắp bị thiêu đốt, cô cảm thấy có một đám lửa đang cháy trong não cô, còn thân thể cô thì lại giống như bị đưa vào phòng ướp lạnh băng. Cô cảm thấy mình lại sắp bị chìm xuống, trước mắt là màn đêm đen tối mịt mù, lần này không phải cô chìm xuống đáy nước mà là địa ngục.

Đột nhiên, đôi tay đang bóp nghẹt lấy cổ cô bỗng lỏng ra.

Đồng Niên cuối cùng cũng cắt đứt được những cọng rong rêu trong tích tắc, khi Vũ Nhi bị rơi xuống địa ngục.

Anh mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt đỏ của Vũ Nhi, còn cả đôi mắt vô hồn. Anh hả miệng to, giơ đôi tay lên trước mắt nhìn. Anh không dám tin đây lại có thể chính là tay của mình.

Vũ Nhi đã hồi sinh, từ từ nổi lên mặt nước, khi cô thò đầu ra khỏi mặt nước, cô lại nhìn thấy Đồng Niên.

Cô mở to mắt và chớp mấy cái, sau đó cô cũng như những người suýt chết đuối vừa được vớt lên, hả to miệng nôn nước ra ngoài, nhưng cô chỉ nôn khan, chẳng nôn ra được gì cả. Cô hả to miệng hít thở, khi sắc mặt dần dần trở lại bình thường, cô ho khan mấy tiếng, đến khi trong cổ họng có thể phát ra âm thanh.

“Anh muốn giết em à?”

Nguồn: vnthuquan.net