23/1/13

Chuyện xứ Lang Biang (Q4-C9-10)

Chương 9: NGƯỜI CON GÁI CÀI HOA ĐỎ

Thám tử Eakar tỉnh dậy trên chiếc giường mà sáng nay giáo sư Akô Nô đã nằm.

Lúc vừa mở mắt, thoạt tiên ông tưởng là mình đang ở trong văn phòng hiệu trưởng: Vây quanh ông là những gương mặt quen thuộc của Bộ trưởng giáo dục Kan Kuru, Cục trưởng an ninh Ama Moto và hiệu trưởng N’Trang Long. Nhưng khi thấy pháp sư Lăk đi tới đi lui, mặt mày nghiêm trọng, trán nhăn tít, tay huơ loạn xạ con roi phép như đang đánh đuổi một kẻ thù vô hình, nhà thám tử đảo mắt nhìn quanh và ngạc nhiên nhận ra mình đang ở trong phòng y tế trường Đămri.

- Có chuyện gì thế, ngài Cục trưởng? – Eakar lồm cồm ngồi dậy và sửng sốt kêu lên – Sao tôi lại ở đây? Các ngài nữa, sao các ngài cũng ở hết đây thế?

Những thớ thịt trên mặt ông Cục trưởng đột nhiên co giật dữ dội. Có vẻ ông cố trấn tĩnh, chờ cho cơn xúc động lắng xuống. Nhưng các cơ bắp trên mặt không chịu nghe lời ông nên cuối cùng ông mặc kệ hai gò má đang rung động, lầm lì đáp:

- Chúng ta đã bắt được thủ phạm rồi.

Thám tử Eakar suýt chút nữa đã bay lên khỏi mặt giường, bất chấp câu trả lời của ông Cục trưởng không dính dáng gì đến thắc mắc của mình.

- Tuyệt quá! – Nhà thám tử reo ầm, người nhún nhẩy như thể đang ngồi trên khối lò xo mặc dù chiếc giường ông đang ngồi chắc chắn không phải là loại giường nệm. Ông xoáy cặp mắt sáng trưng vào ông Cục trưởng – Hắn là ai thế, thưa ngài? Chắc ngài không định nói hắn là lão Ôkô Na đó chớ?

- Hắn không phải là Ôkô Na. – Ama Moto lạnh lùng đáp.

- Vậy chắc hắn là một kẻ nào đó trong đám giáo viên trường Đămri?

- Cũng không phải. – Giọng Ama Moto vẫn ráo hoảnh.

Eakar không để ý đến thái độ khác lạ của ông sếp. Đang phấn khích trước tin tên “mông tặc” sa lưới, nhà thám tử cảm thấy người lơ lửng như đang ở trên mây. Ông vớ lấy cây gậy phép gác trên đầu giường, gõ bem bép vô lòng bàn tay:

- Thế thì thủ phạm là người trong đội bảo vệ rồi?

- Rất tiếc là lần này ngươi vẫn cứ nói sai.

Cục trưởng Ama Moto làu bàu, giọng đùng đục như tiếng máy xe bị nén.

Bộ trưởng Kan Kuru và thầy N’Trang Long ngồi bên cạnh chăm chú theo dõi cuộc đối thoại giữa hai thầy trò Eakar, trước sau vẫn không thốt một tiếng nào. Sự im lặng đó làm ông Ama Moto cảm thấy rất khó chịu; ông cảm thấy giống như thể ông và tay thám tử của ông đang làm trò hề còn ông bộ trưởng và ông hiệu trưởng thì đang khoái trá lặng lẽ thưởng thức. Nhưng dù bực bội đến mấy, ông cũng chẳng có lý do gì để châm ngòi cho một cuộc gây gổ. Điều duy nhất ông có thể làm trong lúc này là xã cơn giận lên đầu nhà thám tử.

- Ngươi đoán không ra đâu, Eakar.

Cục trưởng an ninh nhếch mép, nhìn nhà thám tử đang nhíu mày nghĩ ngợi bằng ánh mắt điên tiết. Ông cảm thấy rất rõ mình đang muốn phát khùng lên với tên thuộc hạ. Ngay cả chòm râu dê của Eakar lúc này cũng làm ông ngứa mắt kinh khủng.

- Thế hắn là ai vậy, thưa ngài?

Cuối cùng, Eakar chấp nhận đầu hàng sau khi vắt óc cả buổi vẫn không đoán ra tên “mông tặc” là ai.

- Hắn chính là ngươi đó. – Ama Moto nghiến răng, cay đắng.

Mất một lúc lâu, nhà thám tử vẫn không hiểu ông Cục trưởng nói gì. Eakar ngơ ngác hỏi lại:

- Ngài nói hắn là ai, thưa ngài?

Ama Moto xẳng giọng:

- Là ngươi chớ là ai? Là ngươi, ngươi nghe rõ chưa?

- Là… là… tôi… – Eakar ấp úng, vẫn nghĩ mình nghe nhầm – Ngài không nói lộn đó chớ, ngài Ama Moto?

- Tên “mông tặc” lộng hành mấy hôm nay chính là ông đó, ông Eakar. – Không muốn kéo dài sự nghi hoặc trong lòng nhà thám tử, Bộ trưởng Kan Kuru khẽ khàng cất giọng, cố không làm ông Ama Moto nổi cáu bất tử.

Ngó đăm đăm ông Bộ trưởng một lúc, nhận thấy ông này không có vẻ gì đang nói đùa, Eakar vội quay nhìn thầy N’Trang Long bằng ánh mắt ngờ vực xen lẫn van lơn:

- Ngài nói đi, ngài hiệu trưởng! Tên thủ phạm có phải là tôi thật không?

Thầy N’Trang Long tặc lưỡi, vẻ bất nhẫn:

- Thiệt tình ta không muốn hắn là ông nhưng sự thực thì ông chính là hắn, ông Eakar à.

Y như bị sét đánh trúng đầu, nhà thám tử sụm người xuống, cây gậy phép văng khỏi tay, bắn vào góc phòng, suýt nữa nện trúng đầu pháp sư Lăk đang lui cui gần đó.

- Làm sao tôi là tên “mông tặc” được chớ. – Eakar rên rỉ, đầu gục xuống trên hai đầu gối, chiếc lưng dài lúc này đã thun lại như thể xương sống thình lình bị gãy mất mấy đốt.

- Ngay cả ta cũng không hiểu được. – Ama Moto thở phì phì.

- Ngài phải hiểu cho tôi, ngài Cục trưởng. – Eakar cố nhấc mặt lên khỏi đầu gối, quá kích động nên giọng bắt đầu khào khào – Ngài phải minh oan cho tôi. Chính tôi là người tích cực nhất trong việc truy lùng thủ phạm trong thời gian qua. Ngày nào tôi cũng nằm phục suốt đêm trong trường Đămri. Và cũng chính tôi phát hiện ra mùi dầu mùi nơi thủ phạm gây án…

- Mùi dầu mùi đó là do chính ngươi lưu lại. – Ama Moto cáu kỉnh.

- Làm sao như vậy được! – Eakar ré lên, hoàn toàn không còn bình tĩnh – Tôi thề là tôi không làm chuyện đó. Tôi không có lý do gì để bắt tay với phe Hắc Ám. Các ngài phải tin tôi. Tôi van các ngài.

- Tôi tin ông, ông Eakar.

Tiếng thầy N’Trang Long cất lên chậm rãi khiến không chỉ Eakar mà cả Bộ trưởng Kan Kuru lẫn Cục trưởng Ama Moto đều quay nhìn thầy.

Vẻ mặt Ama Moto đầy cảnh giác:

- Ông không định khôi hài trong lúc này đó chớ, ông hiệu trưởng?

- Tôi nghĩ là tôi rất nghiêm túc, thưa ông.

Như một mũi tên, Eakar bắn ra khỏi giường, lao về phía thầy N’Trang Long. Ông hổn hển nói, lắp ba lắp bắp, đã rất muốn ôm chầm lấy vị hiệu trưởng:

- Tôi rất… rất biết ơn ngài, ngài hiệu trưởng. Hóa ra là ngài vừa… vừa nói đùa. Ngài cũng biết thủ phạm vụ này không… không phải là tôi mà, đúng không?

- À, chỗ này thì… không đúng lắm. – Thầy N’Trang Long xoa xoa tay quanh vầng trán rộng, vẻ khó nghĩ – Có lẽ là tôi cần khẳng định lại một lần nữa: ông chính là tên “mông tặc”.

Trong một thoáng, Eakar trông rất giống người bị ném đá vào giữa mặt. Ông há hốc miệng:

- Thế sao…

- Ông Eakar, ông hãy bình tĩnh nghe tôi nói đây. – Thầy N’Trang Long chép miệng – Ông đúng là người đã làm ra những chuyện tày trời đó. Chuyện này ông Ama Moto và ông Kan Kuru có thể xác nhận.

Thầy mỉm cười:

- Ông cũng quá biết tôi rồi mà, phải không ông Eakar. Tôi không phải là người thích vu oan giá họa cho người khác.

Trước vẻ mặt hoang mang của nhà thám tử, thầy nheo nheo đôi mắt lục lạc, bàn tay lúc này đã nhảy từ trán xuống đâu đó chỗ đám râu xoăn:

- Nhưng cho dù sự thực đúng là như thế, tôi vẫn không tin ông làm việc cho phe Hắc Ám.

Bộ trưởng Kan Kuru cựa quậy chiếc bụng khổng lồ:

- Tôi không hiểu gì hết, ông hiệu trưởng.

Đôi mắt thầy N’Trang Long khẽ nhắm lại, như thể làm thế thì thầy dễ xâu chuỗi những ý nghĩ trong đầu hơn và thầy từ tốn nói trong khi vẫn khép chặt mắt:

- Nếu tôi đoán không lầm thì những ngày qua nhà thám tử của chúng ta đã hành động theo một sự sai khiến trong tiềm thức.

Bộ trưởng Kan Kuru “à” lên một tiếng:

- Có phải ông muốn nói đến hiện tượng mộng du?

- Tôi không nói thế, mặc dù về hình thức thì nó rất giống với chứng mộng du: khi điên cuồng tấn công các nạn nhân, thám tử Eakar không hề nhận thức được mình đang làm gì.

- Và sau đó thì ông Eakar quên sạch trơn? – Kan Kuru tiếp lời.

- Ông đã nói rất chính xác, ông Bộ trưởng.

- Ngài hay thiệt đó, ngài N’Trang Long. – Thám tử Eakar cảm động kêu lên – Tôi thề là tôi không biết chuyện gì đã xảy ra trong những khoảnh khắc đó. Tôi luôn đinh ninh tôi vẫn nằm suốt đêm trên nóc nhà, dĩ nhiên là có lúc tôi cũng mệt mỏi thiếp đi một chút…

- Ông Eakar, – thầy N’Trang Long ngắt lời nhà thám tử và mở bừng mắt ra – lúc mà ông tưởng là mình thiếp đi, thực ra là ông rời khỏi trường Đămri và đi gây án.

- Tôi không biết. – Giọng Eakar đau khổ – Tôi hoàn toàn không biết gì hết…

Cục trưởng Ama Moto quạu quọ:

- Dĩ nhiên là ngươi không biết.

- Ông đã rời khỏi trường, tấn công các nạn nhân, sau đó quay về trường rồi tỉnh dậy. – Thầy N’Trang Long tiếp tục giải thích bằng giọng đều đều – Và ông cứ nghĩ ông chưa hề rời khỏi vị trí, chỉ là thiếp đi một chút xíu thôi.

Cục trưởng Ama Moto ngước đôi mắt nghi ngờ vào mặt thầy N’Trang Long:

- Nhưng làm sao ông suy ra được tất cả những chuyện này, ông hiệu trưởng?

- Thoạt đầu, có cho vàng tôi cũng không dám nghĩ thủ phạm là thám tử của Cục an ninh. Tôi đâu có to gan dữ vậy! – Thầy N’Trang Long cố làm ra vẻ tỉnh queo nhưng có thể thấy hàng ria mép của thầy rung rung như giấu đằng sau nó một nụ cười. (Ông Ama Moto rõ ràng là đoán thấy nụ cười tinh quái đó nhưng chỉ khẽ nhăn mặt để chờ nghe tiếp) – Chỉ đến khi ông Eakar luôn miệng huênh hoang trên tờ Tin nhanh N, S & D rằng ông đã lần ra dấu vết của thủ phạm và quả quyết hắn là người của trường Đămri thì tôi mới bắt đầu chú ý xem xét. Nhỡ những gì Eakar tuyên bố là chính xác thì Cục an ninh đâu có để tôi yên, đúng không?

Thầy khụt khịt mũi và thản nhiên tiếp, phớt lờ tiếng tằng hắng bực bội của Cục trưởng:

- Ông Ama Moto nè, nói thiệt với ông là lúc đầu tôi cũng nghĩ đến lão Ôkô Na. Vì chỉ có lão già thổ tả này mới có khả năng rời khỏi trường mà đám nhân viên của ông và đám bảo vệ của tôi không hề hay biết. Nhưng tôi đã thức canh lão mấy đêm liền, thấy lão vẫn ngáy khò khò trong cũi. Ông cũng biết rồi đó, loại bùa ếm dán ở đền thờ phúc thần Kalăm đâu phải là thứ giỡn chơi.

Thầy khẽ lúc lắc đầu và chòm râu rậm của thầy bay ra một tiếng thở phì:

- Vậy mà ở bên ngoài, đêm nào cũng có nạn nhân ngã xuống vì tên “mông tặc”.

- Thế là ông nghĩ ngay đến thám tử Eakar? – Ama Moto hừ mũi.

- Hổng lẽ ông cho rằng tôi có thể nghĩ đến một ai khác?

Ama Moto cười mát:

- Ông tin tưởng đội ngũ giáo viên và đám bảo vệ của ông đến thế sao?

- Điều then chốt ở đây không phải là niềm tin, ông Ama Moto. – Thầy N’Trang Long khẽ nhún vai và bực mình xoắn lấy một lọn râu cằm – Vấn đề là các giáo viên và nhân viên bảo vệ của tôi không ai có khả năng ra vô trường Đămri mà không bị các siêu phù thủy của Cục an ninh phát hiện. Muốn tránh tai mắt của họ, chỉ có cách duy nhất là độn thổ. Bọn người của lão Chu tất nhiên cũng có quyền độn thổ chút chút, do yêu cầu của công việc, nhưng bọn họ chỉ được phép trồi lên hụp xuống tại chỗ thôi.

- Ông nói vậy thì đã quá rõ ràng rồi, ông hiệu trưởng. – Bộ trưởng Kan Kuru bất thần lên tiếng, trông mặt thì biết là ông vô cùng khoái chí khi tự mình khám phá ra được phần sau của câu truyện – Xưa nay trường Đămri vẫn được ếm bùa Bất khả xâm phạm nên không ai có thể thi thố pháp thuật gì ở đây được. Chỉ có thám tử Eakar và người của Cục an ninh là được hưởng quy chế đặc biệt.

- Cám ơn ông, ông Bộ trưởng. – Thầy N’Trang Long làm một động tác gì đó giống như là nghiêng đầu qua một bên – Nhờ ông mà tôi khỏi phải giải thích lòng vòng có thể khiến ông Cục trưởng mất lòng.

Nhưng một con người như Ama Moto không đến nỗi đánh mất hết bình tĩnh, dù thầy N’Trang Long có vẻ như sẽ còn giữ giọng mỉa mai cho đến chừng nào ông biến khỏi trường Đămri.

Ông nói nhanh:

- Và đến khi Eakar trưng ra lọ dầu mùi thì ông đã khẳng định đến 99% Eakar là thủ phạm?

- Thì ông cũng biết rồi đó. Eakar gây án, quay về trường rồi sáng hôm sau cùng các nhân viên an ninh đi đến chỗ nạn nhân bị tấn công và phát hiện ra mùi dầu mùi của chính mình lưu lại tối hôm trước. – Thầy N’Trang Long tặc lưỡi, đổi giọng khôi hài – Thế là mọi tội vạ lại đổ hết lên cái đầu khốn khổ của tôi.

Ama Moto liếm môi, cơ mặt bắt đầu giần giật:

- Theo ông thì đây là…

- Ông đoán đúng rồi đó, ông Cục trưởng. – Thầy N’Trang Long hít vào một hơi dài – Eakar đã trúng phải tà thuật của phe Hắc Ám.

Vẻ mặt Ama Moto trở nên căng thẳng:

- Ông có biết đây là loại tà thuật gì không?

- Rất tiếc là tôi không biết, thưa ông. – Thầy N’Trang Long thở dài – Những loại pháp thuật bị cấm có hằng hà sa số, mỗi năm đám phù thủy cà chớn của Bastu lại chế ra thêm các thứ thần chú và bùa ếm mới…

Kan Kuru hắng giọng, trông ông có vẻ mệt mỏi vì đứng lâu, hai tay lúc này đang ôm cứng lấy bụng như thể thả ra thì nó sẽ rơi xuống nền nhà:

- Về vụ này, tôi nghĩ có thể thám tử Eakar sẽ cung cấp được điều gì đó…

- Tôi á? – Eakar ngẩn ra.

- Ngươi chứ ai. – Cục trưởng Ama Moto gầm gừ – Chẳng lẽ là ta hay ông bộ trưởng hay ông hiệu trưởng?

Mặt Eakar rúm lại:

- Nhưng…

- Ngươi nói đi! – Ama Moto quắc mắt nhìn nhà thám tử – Ngươi gặp gỡ với người của phe Hắc Ám khi nào?

- Làm gì có, thưa ngài. – Eakar ré lên oan ức – Tôi thề là tôi…

Ama Moto một lần nữa chặn họng nhà thám tử.

- Nếu ngươi không gặp phe Hắc Ám làm sao ngươi trúng phải tà thuật của bọn họ?

- Ngài cũng biết rồi mà. – Eakar nói như rên, tay huơ vào khoảng không (có lẽ ông định ngoe nguẩy cây gậy phép nhưng nó đã văng tuốt đằng góc phòng) – Lần gần đây nhất tôi chỉ gặp có mỗi Buriăk khi tham gia hỏi cung hắn ngay tại Cục an ninh theo lệnh của ngài…

- Ngươi làm ta mệt mỏi quá rồi đó, Eakar. – Ama Moto ngán ngẩm nhìn người thuộc hạ.

- Ông Eakar nè. – Thầy N’Trang Long chợt lên tiếng – Tôi rất lấy làm lạ về ông đấy.

- Thưa ngài…

Eakar quay sang thầy hiệu trưởng, ấp úng hai tiếng rồi im lặng nhìn hàng ria đang rung rung của thầy, hồi hộp như thể chờ một lời buộc tội bay ra từ chỗ đó.

- Nói ông đừng giận chớ tôi thấy chiếc áo tím ông đang mặc không hợp với ông chút nào hết á.

Thầy N’Trang Long nhận xét như thuận miệng. Nhưng câu nói bâng quơ của thầy đủ làm gương mặt nhà thám tử đỏ lên:

- Tôi… tôi…

- Ông Eakar, – thầy N’Trang Long tỉnh bơ tiếp, như không nhận thấy vẻ lúng túng của nhà thám tử – màu đen không những rất hợp với ông mà còn hợp với cả cái nghề của ông nữa. Tôi không hiểu tại sao ông lại từ bỏ nó để khoác vào chiếc áo khá là lẳng lơ này.

- Ông N’Trang Long! – Bộ trưởng Kan Kuru kêu lên, rõ ràng ông vô cùng sốt ruột khi thấy sự quan tâm của vị hiệu trưởng càng ngày càng trượt ra ngoài rìa của cuộc điều tra và không biết sẽ dẫn dắt câu chuyện đi tới đâu trong khi hai chân ông đã có vẻ không gánh nổi trọng lượng của chính ông thêm một phút nào nữa – Tôi nghĩ chuyện ăn mặc là sở thích cá nhân.

- Ông cũng khoái mặc áo tím đó thôi, ông hiệu trưởng. – Cục trưởng Ama Moto nhếch mép.

- Sao ông lại nói thế, ông Cục trưởng? – Thầy N’Trang Long phất vạt áo chùng thùng thình làm cho nó tung lên – Màu tím thẫm của tôi là màu của người già. Rất già. Tôi đã già khụ rồi nhưng chiếc áo của tôi hình như còn già hơn tôi gấp bội.

Thầy chỉ tay vào nhà thám tử:

- Ngược lại, các ông nhìn xem, chiếc áo tím hoa cà của ông Eakar trông mới trẻ trung làm sao. Lại còn những đốm hoa vàng li ti nữa. Chà, trông cứ như chàng trai hai mươi tuổi.

Bộ trưởng Kan Kuru nhăn nhó nói, hai tay vẫn thận trọng bợ lấy chiếc bụng:

- Cho dù như vậy thì tôi thấy chuyện ông Eakar trau chuốt cách ăn mặc cũng chẳng hề liên quan đến những gì chúng ta đang muốn biết.

- Ông Bộ trưởng. – Thầy N’Trang Long chỉ tay vào chiếc ghế kê sát vách – Nếu ông cảm thấy cặp giò của ông đã bắt đầu phản đối thì xin mời ông ngồi xuống ghế cho đỡ mệt. Tôi đâu có yêu cầu ông đứng đó để cản trở sự tò mò của tôi.

Cục trưởng Ama Moto nhạt nhẽo xen lời:

- Ngay cả tôi cũng không muốn chứng kiến cái cảnh ông cứ xoáy vào cách phục trang của thám tử Eakar nếu ông không chứng minh được đây là những thắc mắc phục vụ cho công cuộc điều tra.

- Tôi biết, tôi biết. – Thầy N’Trang Long gật đầu chẳng chút phật ý – Tôi cũng muốn kết thúc chuyện này lẹ lẹ cho rồi để tôi còn quay về với công việc chuyên môn của mình. Bộ mấy ông tưởng tôi khoái cà kê dê ngỗng lắm hả?

Thầy liếc nhà thám tử lúc này đang lóng ngóng không biết làm gì với hai bàn tay của mình (ông hết chùi tay vào vạt áo lại bắt chước thầy N’Trang Long đưa lên mò mẫm chỗ râu cằm), hắng giọng nói:

- Ông Eakar, chắc ông cũng rõ là tôi rất muốn biết tại sao ông tự dưng khoái cái màu tím tình tứ này rồi chớ?

Thám tử Eakar giật thót như đang ăn vụng bị bắt quả tang:

- Ơ… tôi…

Giọng thầy N’Trang Long giễu cợt:

- Ông đừng có nói là ngày xưa xa xôi tôi vẫn yêu màu tím đó nha.

Gương mặt Eakar ửng màu gạch cua:

- Ngài hiệu trưởng, tôi nghĩ luật pháp luôn bảo vệ những chuyện riêng tư…

- Ông Eakar, nhưng luật pháp cũng cho phép điều tra viên được quyền đặt bất cứ câu hỏi gì với những can phạm. – Từ chiếc ghế sát vách, Bộ trưởng Kan Kuru hùng hồn cất giọng, thái độ của ông lúc ngồi so với lúc đứng thiệt khác nhau xa.

- Ngươi cứ nói hết ra đi, Eakar. – Cục trưởng Ama Moto thở hắt ra – Nếu chuyện ăn mặc của ngươi không ăn nhập gì đến nội dung vụ án, ta sẽ có cách buộc ngài hiệu trưởng phải trả lời trước pháp luật về hành vi xâm phạm đời tư người khác…

Được sếp động viên, nhà thám tử cảm thấy sự bình tĩnh đang từ từ quay về với mình. Và ông bắt đầu nhớ lại…

oOo


Hôm đó là một ngày rất đẹp. Một buổi chiều vàng. Trời trong văn vắt, đẹp đến nỗi thám tử Eakar vừa đi vừa ngước nhìn lên, cây gậy phép múa vu vơ trên tay, trông vẻ mặt bâng khuâng của ông có thể đoán trái tim ông đang được lấp đầy bởi một cảm giác xao xuyến mơ hồ.

Eakar cứ đi lang thang như thế, cũng không nhớ là mình định đi đâu. Dẫn dắt ông lúc này là một nỗi khát khao kỳ lạ. Chưa bao giờ ông cảm thấy yêu cuộc đời đến vậy. Dĩ nhiên thỉnh thoảng Eakar vẫn bắt gặp những cảm giác lâng lâng như thế. Một sớm mai mở bừng mắt dậy, nghe tiếng chim hoàng yến líu lo ngoài cửa sổ, ông bỗng cảm thấy cuộc đời tuyệt đẹp. Buổi chiều ra thăm vườn, chợt phát hiện trên mảnh đất mình gieo hạt từ nhiều hôm trước có một mầm non mới nhủ, ông cảm nhận rõ rệt niềm vui sướng ran ran trong người.

Nhưng những khoảnh khắc như thế thật là hiếm hoi với một người bận bịu như Eakar. Chiều nay, đã lâu lắm rồi ông mới tự cho phép tâm trí mình lãng đi những vụ điều tra hay đuổi bắt để trôi bồng bềnh theo những cụm mây trắng nõn trên cao.

Chân nhà thám tử dẫm bừa lên cánh đồng cỏ. Ông đã bước chệch khỏi con đường mòn nhưng ông cứ mặc kệ. Thiên nhiên đẹp quá! Những vụ án được khám phá cũng có vẻ đẹp của nó, nhưng không đẹp bằng thiên nhiên! Ông tự nhủ, và lại rảo bước.

Nhà thám tử đi hoài, đi hoài như vậy, xuyên qua đồng cỏ, xuyên qua nắng, xuyên qua buổi chiều. Rồi đến một lúc, bất chợt ông cảm thấy buồn. Hình như trong cuộc đời này, cái gì quá đẹp đều sinh ra nỗi buồn. Nhà thám tử cảm thấy hiu quạnh và ông vô cùng ngạc nhiên về điều đó – tâm trạng mà ông chưa từng trải qua bao giờ. Lúc này đây, trong lòng ông dồn nén bao nhiêu là cảm xúc, nhưng ông chợt nhận ra là ông không thể chia sẻ cùng ai. Giả dụ bên cạnh ông là những phù thủy của Cục an ninh, ông biết ông không thể nói với họ “cuộc đời đẹp quá”. Thám tử Eakar mà nói một câu như thế thì thiệt là ủy mị, thậm chí quá sức kỳ cục. Chẳng thà ông nói “Lọ dầu mùi này thơm quá”.

Tim nhà thám tử đột nhiên nhói đau khi nhớ đến lời xài xể của giáo sư nhóc tì Akô Nô hôm đụng đầu với ông trong phòng y tế trường Đămri: “Ông từng này tuổi mà chưa từng yêu ai nên khùng khùng là phải. Ông nên tập yêu một ai đó, ông Eakar, cho dù có thể người ta không thèm để ông vào mắt”. Ta mà khùng ư? Hừm, làm gì có chuyện đó! Eakar biết mình rất tỉnh táo, nhưng đầu óc ông không ngừng bị những lời mỉa mai của giáo sư Akô Nô ám ảnh: “Ngoài chuyện suốt ngày ngồi mái nhà, ông còn biết cái quái gì nữa đâu”. Thám tử Eakar từ từ nhớ lại, ông còn nhớ cả cụm từ “tâm hồn khô héo” mà giáo sư Akô Nô gán cho ông.

Eakar biết là tâm hồn mình không hề khô héo, nó chỉ sao nhãng đi bởi công việc. Như lúc này đây, khi nỗi băn khoăn về nghĩa vụ lẫn những khát khao về danh vọng tạm thời lắng xuống, ông bắt gặp mình đang trải qua một buổi chiều thật nhẹ nhõm và lòng ông đang dậy lên bao nỗi xốn xang.

Đúng vào lúc nhà thám tử mắc kẹt trong những mắt lưới của nỗi cô đơn và cảm thấy cuộc đời vắng vẻ hơn bao giờ hết, ông chợt nhìn thấy người đó.

Thám tử Eakar trước đây chưa bao giờ để tâm đến phụ nữ và nếu có lần nào đó ông chăm chú nhìn họ cũng chỉ để tự hỏi họ có gì khả nghi hay không. Phụ nữ dưới mắt một thám tử yêu nghề như Eakar chỉ là một nghi can không hơn không kém. Ông chưa bao giờ ngắm một phụ nữ với tư cách một phụ nữ. Trừ lần này.

Cho nên người phụ nữ mà Eakar trông thấy chắc chắn phải đẹp. Mà người phụ nữ đó đẹp thiệt. Cô ta ngồi trên một phiến đá xanh ở cuối cánh đồng cỏ, mặc chiếc áo trắng thanh nhã, chiếc váy màu tím điểm xuyết những hoa văn li ti, giỏ hoa đong đưa trên tay, đang hồn nhiên chơi đùa với những cánh bướm chập chờn quanh những bông hoa dại mà cô vừa mới hái.

Thám tử Eakar đứng xa xa, ngẩn ngơ nhìn. Trông gương mặt đờ đẫn của ông có thể tin rằng đây là lần đầu tiên ông chính thức nhìn thấy một phụ nữ. Ông nhìn cô gái lạ không chớp mắt, cố giữ mình để không gây ra tiếng động, mặc dù lòng ông đang vô cùng hồi hộp. Thậm chí có lúc ông nhận ra mình không hề thở. Cứ như thể ông lo rằng hơi thở của ông có thể làm xao động bầu không khí trong lành đang vây quanh cô gái.

Cô gái không nhìn thấy nhà thám tử, cho dù ông đã đổi chân hai ba lần. Cô vẫn đùa giỡn với những cánh bướm đủ màu, thỉnh thoảng lại bật ra những tràng cười khanh khách nghe vui tai như tiếng pha lê chạm vào nhau. Thám tử Eakar vẫn chết lặng một chỗ, bần thần, mê mẩn, lòng ông nẩy mầm một cảm giác gì đó như là sự xôn xao trìu mến, nhất là càng lúc ông càng khám phá ở cô gái một vẻ yêu kiều đặc biệt.

Cuối cùng thì cô gái cũng ngẩng đầu nhìn về phía nhà thám tử, không phải vì cô phát hiện ra sự có mặt của ông mà vì lúc đó đằng sau lưng ông một con sóc đang quệt chiếc đuôi dài vào bụi tầm ma làm phát ra những tiếng sột soạt.

- Ôi, thưa ông…

Hết sức ngạc nhiên, cô gái giương đôi mắt tròn xoe ra nhìn nhà thám tử, bối rối thốt.

- Chào em. – Thám tử Eakar cất tiếng chào, sửng sốt về tiếng “EM” lạ lẫm trên môi mình.
This image has been resized. Click this bar to view the full image. The original image is sized 750x1240.



Thám tử Eakar đứng xa xa, ngẩn ngơ nhìn…

- Ông đến đây đã lâu chưa ạ? – Cô gái ngập ngừng hỏi.

- Tôi vừa mới tới. – Eakar nói dối, không muốn làm cô gái xấu hổ. Ông nuốt nước bọt – Còn em?

- Em chơi ở đây lâu rồi, thưa ông. – Cô gái đặt giỏ hoa trên tay xuống, bẽn lẽn đáp – Em rất hay ra đây. Em thích cánh đồng này.

Nhà thám tử vội vàng tán thành, giọng dịu dàng như thể mượn của ai:

- Tôi cũng chưa từng thấy cánh đồng nào đẹp như cánh đồng này.

Vừa nói, Eakar vừa bước tới vài bước để đến gần hơn phiến đá xanh.

- Nhà em ở gần đây không? – Một lát ông đã đứng trước mặt cô gái, chăm chú nhìn cô, mỉm cười hỏi.

- Nhà em ở xa lắm.

Cô gái nói, rồi cô hồn nhiên vỗ tay lên phiến đá mình đang ngồi:

- Sao ông không ngồi xuống đây?

Thám tử Eakar ngần ngừ một thoáng rồi ngồi xuống cạnh cô gái. Trông ông rụt rè như một chàng trai mới lớn…

oOo

Hôm đó, Eakar nhớ lại, ông chưa bao giờ nói chuyện nhiều như thế trong đời, mặc dù ông không nhớ rõ đó là những chuyện gì.

- Những chuyện vẩn vơ thôi. – Ông nói, không nhìn ai trong ba người.

Bộ trưởng Kan Kuru xoa bụng, giọng hồ hởi:

- Tôi nghĩ tôi nên chúc mừng ông, ông Eakar.

Cục trưởng Ama Moto liếc thầy N’Trang Long, vẻ mặt hả hê:

- Ông cũng chúc mừng ông Eakar chứ?

- Ông Cục trưởng, – Thầy N’Trang Long điềm nhiên – ông cũng biết là tôi chẳng phấn khởi gì khi thấy nhà thám tử của chúng ta tới tuổi này rồi mà vẫn thui thủi một mình. Nhưng ông cho phép tôi hỏi ông Eakar thêm vài câu rồi chúc mừng sau cũng không muộn.

Quay sang nhà thám tử, thầy N’Trang Long ôn tồn:

- Ông Eakar, xin lỗi ông, đáng lẽ sau khi nghe xong câu chuyện thơ mộng như vừa rồi, tôi không nên tò mò thêm nữa. Nhưng để tôi có thể chia vui với ông một cách thiệt sự thoải mái, tôi xin hỏi ông vài câu cuối cùng. Nói chính xác thì tôi chỉ hỏi ba câu thôi.

- Ngài cứ hỏi, ngài hiệu trưởng.

Eakar hờ hững đáp, có vẻ như ông cảm thấy ba câu hay ba trăm câu lúc này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Tâm trí ông đang bay đến cánh đồng cỏ ngoài xa kia.

- Về cái vụ tại sao dạo này ông chuyển qua thích màu tím hoa cà thì đã có câu trả lời rồi. Điều tôi muốn biết là có phải sau lần đó ông còn gặp người con gái kia thêm nhiều lần nữa?

- Ờ.

Thầy N’Trang Long nhìn lom lom vào mặt nhà thám tử, thận trọng hỏi tiếp:

- Và tôi chắc là đến giờ này ông vẫn chưa biết được gốc gác của cô ta?

- Ờ. – Eakar vẫn đáp với giọng mơ màng.

- Ông Eakar. – Giọng thầy N’Trang Long đột ngột cất cao, như thể bằng cách đó hy vọng đánh thức nhà thám tử khỏi trạng thái thẫn thờ – Bây giờ là câu hỏi chót của tôi, tôi chờ đợi ở ông một sự tỉnh táo và một trí nhớ cần thiết.

Eakar gật đầu, ánh sáng thoáng trở lại trong đôi mắt tinh nhanh:

- Ngài hỏi đi. Tôi sẵn sàng nghe đây.

Vẫn xoáy mắt vào mặt nhà thám tử, thầy N’Trang Long nói thật chậm như đang nhai từng từ:

- Cô gái đó có trang điểm thứ gì đặc biệt trên mái tóc hay không?

Trước ánh mắt đau đáu của thầy N’Trang Long, của ông Bộ trưởng và ông Cục trưởng, cả của pháp sư Lăk đang đứng thập thò gần đó, nhà thám tử hân hoan gật đầu:

- Dĩ nhiên là có. Ôi, các ngài không thể hình dung ra đâu. Một thứ trang sức vô cùng giản dị và mộc mạc. Một vẻ đẹp hương đồng gió nội làm say đắm lòng người. – Eakar càng nói mặt mày càng hớn hở, ông đột nhiên giống như đang làm thơ chứ không phải đang trả lời chất vấn – Tôi yêu và vĩnh viễn yêu đóa hoa cài trên mái tóc cô ấy…

Nhà thám tử si tình vừa nói tới đây, cả ông Bộ trưởng giáo dục lẫn ông Cục trưởng an ninh đều giật bắn người.

Ông Ama Moto hỏi như quát:

- Bông hoa đó màu gì?

- Màu đỏ, thưa ngài. – Eakar xuýt xoa đáp, vẫn chưa dứt ra khỏi trạng thái hưng phấn – Một bông hoa đỏ trên mái tóc xanh, ôi, trông mới đẹp làm sao!

- Đẹp cái con khỉ! – Ama Moto gầm lên, những cơ mặt giật đùng đùng – Ngươi có biết người con gái đó là ai không hả?

Nhà thám tử ngơ ngác nhìn ông sếp:

- Là ai, thưa ngài?

Ama Moto rít qua kẽ răng:

- Ả chính là Balikem, hữu hộ pháp của trùm Hắc Ám.

Chương 10: XÀ LÁCH ÁO QUẦN

Ngày hôm sau, tờ Lang Biang hằng ngày phát hành phụ trương buổi sáng, thông báo về việc tên “mông tặc” đã sa lưới pháp luật. Tờ phụ trương của Kan Blao bán chạy như tôm tươi vì Tin nhanh N, S & D, đối thủ cạnh tranh lâu nay, không phát hành phụ trương mỗi khi có sự kiện đặc biệt như thông lệ.

Sáng sớm, Nguyên, Kăply, Êmê và K’Tub vừa ôm cặp bước xuống cầu thang, đứa nào đứa nấy trố mắt khi thấy tờ phụ trương Lang Biang hằng ngày nằm trên bàn ăn giữa vườn và bà Êmô đang chúi đầu vô tờ báo, say sưa đến mức không nghe thấy tiếng chân của bọn trẻ.

- Cậu K’Tul lại đặt mua tờ báo này hả mẹ? – Êmê lại gần, ngạc nhiên hỏi.

- Không. – Bà Êmô ngẩng mặt lên – Chính mẹ đã đăng ký mua. Trong tình hình rối ren như hiện nay, mẹ nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta biết thông tin từ nhiều nguồn.

Bà buột miệng “à” lên một tiếng:

- Tên “mông tặc” đã bị Cục an ninh bắt giữ rồi. Thiệt là may quá!

Bọn trẻ dĩ nhiên chẳng hề bất ngờ về tin này. Hôm qua chính thầy N’Trang Long đã nói oang oang giữa sân trường về chuyện sẽ tóm cổ tên “mông tặc”. Điều tụi nó quan tâm trong lúc này là danh tính thủ phạm.

- Hắn là ai thế hở mẹ? – Vẫn Êmê đại diện cho cả bọn.

- Họ cũng chỉ nói chung chung thế thôi. – Bà Êmô lại quay vô tờ báo – Có lẽ Cục an ninh không muốn tiết lộ danh tính kẻ bị bắt.

Đột nhiên, như sực nhớ ra chuyện gì, bà lại ngước lên, quét mắt qua Nguyên và Kăply, giọng đầy ẩn ý:

- Mẹ nghĩ K’Brăk và K’Brêt hẳn phải biết thủ phạm là ai chứ.

- Tụi con không biết, dì à.

Nguyên dè dặt đáp, thận trọng nhìn lại bà Êmô khiến bà vội quay đi chỗ khác và tự nguyền rủa cái tật thiếu kềm chế của mình tơi bời.

Dọc đại lộ Brabun người ta đổ ra đầy đường y như đi trẩy hội, và cũng như bà Êmô, người nào cũng cầm trong tay hay kẹp trong nách một tờ phụ trương Lang Biang hằng ngày. Bọn trẻ bán báo dạo chạy lăng xăng từ đầu đường này đến góc phố nọ, ngoác miệng rao inh ỏi, tay trĩu xuống với xấp báo cao ngất mới vừa lấy ra từ nhà in đang chạy hết công suất.

Tiệm CÁI CỐC VÀNG của vợ chồng lão Bebet hốt bạc nhân dịp này đã đành, cả CỬA HIỆU THẤT TÌNH của lão Seradion hôm trước vắng tanh sáng nay cũng đông nghẹt người. Khi mối đe dọa về tính mạng đã được gỡ bỏ hình như con người ta hăng hái hơn trong việc chữa trị sự đau ốm của con tim.

Cả điệu nhạc phát ra từ ban nhạc củ cải hôm nay nghe cũng khác, dồn dập hơn, hùng hồn hơn, giống như đang rao giảng chân lý:

- “Yêu thì khổ
Không yêu thì lỗ”
Sai bét nhè
Sai bét bè be!

Đoạn này lặp đi lặp lại đến ba lần. Và cất lên ngay sau đó là một giọng đọc du dương trên nền nhạc, đậm đặc hơi hướm quảng cáo: “Từ khi có cửa hiệu thất tình – Yêu không hề khổ – Từ khi có cửa hiệu thất tình – Không yêu thì lỗ”. Tiếp theo là một chuỗi ca từ nghe giống như nhạc Rap: “Ai không tin – Xin đến đây – Chỉ một lần – Sẽ biết ngay”…

Tới đây thì Êmê co giò bỏ chạy.

Êmê chỉ dừng chân khi cổng trường Đămri hiện ra trước mặt. Lúc đó, nó mới sực nhớ hôm nay lớp Cao cấp 2 của Nguyên và Kăply không có giờ Thần chú chiến đấu.

- Ủa? – Êmê ngoảnh đầu ra sau, hét lớn – Hôm nay anh K’Brăk và anh K’Brêt…

Không đợi nhỏ bạn hỏi hết câu, Nguyên nói luôn:

- Tụi anh định đến gặp thầy hiệu trưởng, Êmê.

oOo

- Đầu đuôi là như vậy đó, tụi con.

Thầy N’Trang Long kết thúc câu chuyện về thám tử Eakar bằng một tiếng thở dài. Thầy nhìn hai đứa học trò đang nghệt mặt nhìn mình, xoắn một lọn râu cằm và giữ nó trong đầu ngón tay, tặc lưỡi nói thêm:

- Nếu tụi con không phải là chiến binh giữ đền, ta cũng chẳng xì bí mật này ra làm chi. Nhưng ta e rằng sự xuất hiện của Balikem có liên quan đến sứ mạng của tụi con ở lâu đài K’Rahlan.

Giọng thầy đột nhiên nghiêm nghị:

- Nhưng tụi con phải nhớ giữ mồm giữ miệng đó. Đây là một vố quá nặng đối với Cục an ninh. Tuy ta không ưa gì bọn người của Ama Moto nhưng cũng không muồn làm họ mất mặt.

- Tụi con nhớ, thưa thầy. – Nguyên lễ phép, mắt nó chợt sáng lên – Nhưng loại tà thuật mà Eakar trúng phải là loại gì vậy hả thầy?

- Ta không biết chính xác, con à.

- Thuật thôi miên đó thầy. – Kăply bộp chộp vọt miệng, nhớ đến lần Buriak ẩn trong con chim đầu rìu dùng ánh mắt sai khiến tụi nó đánh lẫn nhau đến u đầu sứt trán.

- Không phải đâu con. Đây là một loại tà thuật có nhiều điểm giống như thôi miên, nhưng trình độ cao hơn và khó đề phòng hơn nhiều. – Ánh mắt to cồ cộ của thầy N’Trang Long lang thang đâu đó trên trần nhà – Thuật thôi miên chủ yếu sử dụng ánh mắt và những siêu phù thủy cỡ Eakar sẽ phát hiện ngay lập tức khi có ai đó định thôi miên mình. Nếu Eakar trúng phải tà thuật, chắc chắn vì ánh mắt của Balikem không có gì khác lạ.

Kăply nhấp nhổm không yên trên ghế:

- Thế Balikem đã hạ thủ bằng cách nào hả thầy?

- Mối nguy hiểm của Balikem đến từ bông hoa trên mái tóc của cô ta, tụi con à. – Thầy N’Trang Long thở phì – Balikem có một biệt danh ít người biết “NGƯỜI CON GÁI CÀI HOA ĐỎ”. Eakar có thể cũng từng nghe nói tới biệt danh này, nhưng vì Balikem biệt tích đã quá lâu nên chắc ổng quên khuấy mất rồi. Ngu ngốc thiệt tình!

- Thầy có biết đó là hoa gì không? – Kăply lại ngứa cái miệng.

- Dĩ nhiên là hoa hồng. Xưa nay người ta vẫn biết đến hoa hồng như là biểu tượng của tâm hồn, trái tim, nhan sắc và tình yêu – tóm lại là những phần thưởng của cuộc sống. Vì vậy mà Eakar đã bị mê hoặc. Ít ai biết cùng với cây tầm xuân và cỏ chân ngỗng, hoa hồng còn tượng trưng cho sự phục sinh huyền bí, vì màu đỏ của hoa hồng chính là màu của máu. Những con chim đầu người quanh hồ Ma hay những phù thủy bị lời nguyền hóa thú nếu ăn được những cánh hoa hồng trồng ở đền thờ phúc thần Kalăm trong suốt một tháng liền đều có thể trở lại thành người, chứ không nhất thiết phải ăn những quả táo vàng trên núi Lưng Chừng.

Ánh mắt thầy nhẹ nhàng đáp xuống trên mặt bọn trẻ và giọng thầy trở nên trầm ấm:

- Đâu phải tự nhiên mà người ta có thói quen đặt hoa hồng lên những nấm mộ hở tụi con.

- Vậy thì tại sao nó trở nên nguy hiểm đến thế, thưa thầy? – Nguyên liếm môi hỏi, một sợi tóc vừa rời khỏi đầu nó theo cái dứt khá mạnh.

- Chính vì đặc tính thần bí đó của hoa hồng, các siêu phù thủy dần dần đi đến chỗ phát hiện mỗi cánh của nó tương ứng với một thứ kim loại. Khám phá động trời này khiến hoa hồng nhanh chóng trở thành một loại dược liệu được các nhà luyện bùa ưa chuộng.

Thầy buông lọn râu cằm quấn trên ngón tay ra để tóm lấy một lọn râu khác, giọng rầu rĩ:

- Chắc chắn bông hoa đỏ trên mái tóc của Balikem là một loại bùa cực mạnh. Nó không chỉ sai khiến Eakar hành động đúng vào giờ giấc đã định sẵn mà qua Eakar, nó có thể khiến nạn nhân của ông hôn mê theo ý muốn. Cũng may là Balikem chưa có ý định giết người. Nếu không mấy hôm nay xác chết đã tràn lan ngoài phố rồi.

Một ý nghĩ chợt hiện ra trong đầu khiến Nguyên muốn ngừng thở:

- Thế tối nay thám tử Eakar có sẽ lại đi gây án nữa không, thầy?

- Con hỏi hay lắm, K’Brăk. – Thầy N’Trang Long nhìn đứa học trò, vẻ tán thưởng – Nói thiệt, nếu ta không nhốt Eakar lại thì ổng sẽ đi quậy tùm lum cho coi. Nhưng tụi con yên tâm đi, trong vòng ba ngày nữa, pháp sư K’Buđăng và pháp sư Lăk chắc chắn sẽ trả nhà đại thám tử của chúng ta về với trạng thái bình thường.

Giọng thầy đột nhiên trầm ngâm:

- Điều đáng lo nhất bây giờ là…

Kăply láu táu:

- Trùm Bastu sắp quay lại hả thầy?

- Hừm, hắn chưa quay lại được đâu. – Thầy N’Trang Long nhún vai – Nếu ta đoán không lầm thì hiện nay vợ chồng K’Rahlan đang tìm mọi cách giữ chân hắn.

Ánh mắt thầy N’Trang Long thình lình dội vào mặt Nguyên:

- Con có biết tại sao ba mẹ con làm thế không, K’Brêt?

- Dạ biết, thưa thầy. – Nguyên đáp và nghe mặt nóng ran – Ba mẹ con làm vậy để tụi con có thời gian tìm ra báu vật ở lâu đài K’Rahlan.

- Vậy mà đến giờ này hai đứa con vẫn giống y chang hai con rùa. – Thầy N’Trang Long khẽ lắc đầu và một lần nữa thầy nhắm mắt lại, như thể nếu nhìn hai đứa học trò lề mề này thêm một phút nữa thầy sẽ tức đến chết mất.

Chuyện chưa từng có đã xảy ra: khách của vị hiệu trưởng trường Đămri chủ động cáo từ trước khi bị đuổi khéo.

- Thưa thầy, tụi con về. – Nguyên đứng lên khỏi ghế.

- Hãy cố mà nhanh chân lên. Thời gian không đủng đỉnh chờ tụi con đâu.

Thầy N’Trang Long nói, vẫn không mở mắt hoặc ít ra là Nguyên và Kăply tưởng như vậy. Nhưng dù sao điều đó vẫn khiến tụi nó bình tĩnh để mà rút lui hơn là thầy nhìn chằm chằm vào tụi nó.

Khi hai đứa xuống tới sân trường, chuông tan học vừa vặn réo lên và trước mắt tụi nó, bọn học trò đang chen nhau tuôn ra từ các cửa lớp với một vẻ hớn hở đặc biệt.

Có lẽ sau khi tên mông tặc bị tóm mà chiếc ghế hiệu trưởng của thầy N’Trang Long vẫn không rung rinh chút xíu nào hết, bọn nhóc lại bắt đầu cảm thấy cuộc đời thiệt là đáng sống.

Dĩ nhiên không phải tất cả học trò trường Đămri đều có chung một cảm xúc. Kăply khoái chí hết sức khi thấy Amara và cái đuôi của nó là thằng Y Đê lặng lẽ lướt ngang qua chỗ tụi nó đứng, mặt cúi gằm như vừa bị ai đá vô mông.

- Bộ nhà máy giấy của ba mày đóng cửa rồi hay sao mà hổng thấy tờ Tin nhanh N, S & D ra phụ trương hả Amara? – Kăply không làm sao ngăn mình đừng phun ra một câu cà khịa.

Nhưng Amara làm như không nghe thấy. Nó lùi lũi đi thẳng ra cổng, chiếc nón chóp kéo sụp xuống trán ép chặt mớ tóc xoắn, trông nó giống như một con thú đang chạy trốn.

- Thôi, bỏ đi! – Nguyên khẽ kéo tay Kăply – Đừng chọc nó nữa.

Kăply có muốn cãi lời Nguyên cũng không được: Thằng Amara đã biến mất chỗ lớp học có cửa kính tím, nhanh như khói. Kăply quay nhìn vào lớp Cao cấp 2 của mình, lập tức nhớ ra có đứa đáng trêu hơn: thằng Tam.

Nhưng dường như có cả đống đứa đang làm rất tốt điều đó rồi, Kăply nghĩ bụng khi thấy thằng Tam vừa bước đi vừa đưa cặp sách lên che mặt trong khi vây quanh nó là tụi bạn cùng lớp đang không ngừng chọc ghẹo, to mồm nhất vẫn là thằng Lung và thằng Hailibato.

Hailibato lạch bạch bám sát Tam, tay không ngừng khều chiếc cặp sách mà thằng này hết che bên trái lại che bên phải để ngăn cản sự tấn công ồ ạt của tụi bạn, miệng cười khì khì:

- Hôm nào mày dạy tao làm thơ với nha Tam. Tao đang mê tít con nhỏ hàng xóm mà hổng biết làm sao cưa nó nè.

Thằng Lung thì bô bô:

- Nếu tôi không là bạn
Chỉ vì tôi là tôi
Một ngày không cắn bạn
Thì chó sẽ cắn tôi.

Thằng Tam mặt mày đỏ gay, lúc này nó phải dùng tới cả hai cùi chỏ để huých đám bạn quỷ quái mỗi lúc mỗi áp sát vô người nó.

Kăply thoạt đầu tính hùa vô trêu Tam chơi nhưng khi thấy thằng này sắp khóc tới nơi, con nhỏ Bolobala thì đi tách ra một quãng, bộ tịch giận dữ đùng đùng, Kăply bỏ ngay ý định đó.

- Ê!

Kăply ngoắt Kan Tô, Mua, Y Gok và Diradivo khi thấy tụi học trò lớp Cao cấp 1 sắp sửa đổ xô tới chỗ thằng Tam.

- Gì vậy mày? – Kan Tô tiến đến chỗ Nguyên và Kăply đứng, giọng ngạc nhiên.

- Tha cho thằng Tam đi. Nó sắp xỉu rồi.

Kăply nói và vội đánh mắt sang Mua:

- Ba của bạn…

Mua suỵt khẽ và bước sát đến bên Kăply, nó hạ giọng thì thầm:

- Đã về nhà rồi.

- Thế dòng chữ trên…

- Đã tẩy sạch rồi. – Mua xích sát vào Kăply thêm chút nữa, giọng vo ve như muỗi kêu.

Kăply cảm thấy máu trong người như ngừng chảy khi bím tóc của Mua vô tình quệt má nó. Trái tim nó như đang rơi xuống đâu đó chỗ dạ dày.

Thu hết can đảm, Kăply khẽ liếc Mua một cái rồi ngoảnh đi ngay, biết mình không đủ bình tĩnh để nhìn thẳng vô gương mặt đáng yêu của nhỏ bạn. May mà lúc đó đám Êmê, Păng Ting và K’Tub kịp trờ tới.

- Sao tụi em ra trễ quá vậy?

Kăply nói lớn, ra vẻ ta đây sở dĩ không kéo dài cuộc trò chuyện với Mua chẳng qua do cái đám nhí nhố này xuất hiện hổng đúng lúc chút nào hết, bực ơi là bực!

oOo

Giống như thường lệ, có tất cả là chín đứa sóng bước trên đường về. Bữa nay chỉ khác một chút về mặt đội hình: tám đứa vẫn kề vai sát cánh trên đại lộ Brabun, chỉ có Bolobala là đi tuốt ngoài rìa, mặt phủ đầy băng giá.

Trưa hôm qua, lúc tình cờ phát hiện bài thơ BẠN TÔI trên tờ Tin nhanh N, S & D, tụi Nguyên, Kăply, Êmê và K’Tub mừng húm khi vớ được một đề tài hấp dẫn, định bụng sáng nay cả bọn sẽ xúm vô trêu Tam. Suốt buổi chiều, đứa nào cũng náo nức mong chóng đến ngày mai, nhưng bây giờ chứng kiến thái độ lạnh lùng của Bolobala lẫn nét mặt xanh xao ủ rũ như sắp chết của thằng Tam, đứa nào đứa nấy xụi lơ.

Không khí đột nhiên nghiêm trọng đến mức tụi Kan Tô, Mua và Păng Ting cũng im như thóc, lẽo đẽo lê bước như những hòn đá biết đi.

Nguyên tìm cách phá tan sự căng thẳng:

- Tôi và K’Brêt vừa ở văn phòng hiệu trưởng ra…

- Ồ, có gì mới không, K’Brăk? – Kan Tô kêu lên, bây giờ nó mới kịp ngạc nhiên về sự có mặt của Nguyên và Kăply ở trường sáng nay.

Păng Ting hồi hộp:

- Thầy hiệu trưởng có tiết lộ tên “mông tặc” là ai không?

- Có.

Nguyên thấp giọng, kín đáo quan sát thằng Tam qua khóe mắt, cười thầm khi thấy hai vành tai thằng này đang dỏng lên, vẻ tiu nghỉu trên mặt như bị ai chùi mất.

- Hắn là ai vậy, anh K’Brăk?- K’Tub nhảy tưng tưng.

- Hắn chính là…

Nguyên cố ý kéo dài giọng để đợi Bolobala lúc này đang làm ra vẻ vô tình rời khỏi lề đường, đi sát vô tụi nó.

K’Tub sốt ruột đấm thùm thụp vô lưng Nguyên, không biết dụng tâm của ông anh:

- Anh nói lẹ đi! Hắn là ai?

Nguyên hít vô một hơi:

- Thám tử Eakar.

Trừ Kăply, những đứa còn lại cảm thấy chới với như thể mặt đất đang nghiêng đi dưới chân.

- Bạn không nói đùa đó chớ, K’Brăk? – Bolobala thảng thốt kêu lên, quên mất nó đang len vô giữa Păng Ting và Êmê – Chính Eakar là người hăng hái nhất trong việc truy bắt thủ phạm mà. Ngày nào mà ổng chẳng khoe khoang khắp xứ về kết quả điều tra của ổng.

Thằng Tam cũng không giấu vẻ ngỡ ngàng trước tiết lộ của Nguyên (cũng như Bolobala, nó quên phắt là nó đang buồn thúi ruột về chuyện từ sáng đến giờ con nhỏ này không thèm nhìn mặt nó):

- Làm sao Eakar là thủ phạm được hả? Ổng là thám tử kỳ cựu và là cộng tác viên ruột của Cục an ninh kia mà!

- Mà Eakar làm vậy để làm gì chớ, anh K’Brăk? – K’Tub tru tréo – Hổng lẽ ổng cố tình tạo ra chứng cớ giả để hại thầy N’Trang Long?

Nguyên lướt mắt qua lũ bạn:

- Chuyện này đúng là khó tin. Nhưng rất tiếc đó là sự thật. Thầy hiệu trưởng đã dặn tôi không được nói om sòm chuyện này ra ngoài, vì vậy tôi yêu cầu…

- Anh cứ kể đi, anh K’Brăk! – K’Tub lắc lắc tay Nguyên, miệng tía lia – Tụi em biết rồi. Là nghe xong, không đứa nào được hé môi với bất cứ ai chứ gì!

Có thể thấy cả đống cái miệng há hốc, cả đống cặp mắt dán chằm chằm vào mặt Nguyên khi thằng này nghiêm trang thuật lại câu chuyện mà nó nghe được từ thầy N’Trang Long. Mười tám cái cẳng chân tự nhiên đi chậm lại, túm tụm vào nhau, và Nguyên đã có thể yên tâm là chín đứa tụi nó bây giờ đúng là 9 chứ không phải là 8+1 như khi nãy.

- Ớn thiệt đó! – Kan Tô thè lưỡi khi Nguyên kể xong – Nếu không biết chuyện này, mai mốt lỡ gặp Balikem tụi mình chẳng biết đâu mà đề phòng.

- Khoái ghê! – K’Tub bô bô – Kỳ này chắc lão Ama Moto phải cắt cái mặt liệng đi mới hết xấu hổ.

Êmê nhìn Nguyên, không giấu vẻ lo lắng:

- Anh K’Brăk! Anh và anh K’Brêt từ nay phải hết sức cẩn thận đó.

Câu nói của Êmê khiếm Kăply len lén nhìn Mua và khi bắt gặp Mua đang nhìn lại nó bằng nét mặt lo lắng không kém gì Êmê thì nó giật mình và hấp tấp quay đi, mặt mày nóng ran như đút trong lò nướng.

- Lo làm gì cho mệt! – Bolobala hừ mũi – K’Brăk và K’Brêt đã không ngán Balibia thì hổng việc gì phải ngán Balikem hết á.

Bolobala vừa nói vừa vung mạnh chiếc cặp sách trên tay, trông bộ tịch hùng hổ của nó khi nói về tả hữu hộ pháp của phe Hắc Ám tưởng như một con mèo đang nhận xét về hai con chuột nhắt.

- Chị Bolobala nói đúng đó. – Păng Ting hào hứng tán thành, nhưng khi con nhỏ vô tâm này nói tiếp thì mặt Nguyên liền xệ xuống – Thiệt ra thì người lão luyện như Eakar cũng không dễ gì mắc bẫy Balikem, chỉ tại lão yêu iếc lôi thôi…

Như chợt nhận ra mình lỡ lời, Păng Ting im bặt và bối rối đưa tay vuốt vuốt mái tóc bữa nay trông y chang một chiếc bắp cải.

Nhưng chỉ cần chừng đó thôi, đám bạn đã thấy Bolobala lại đứng tuốt ngoài lề đường, còn thằng Tam không biết từ lúc nào đã tiếp tục tròng vô mặt vẻ sầu bi của người thấy đời chẳng có gì vui.

Trong khi không đứa nào trong những đứa còn lại biết nói gì trước tình huống bất ngờ đó thì thằng K’Tub tỉnh bơ cất tiếng:

- Anh Tam nè. Bài thơ mà anh làm tặng chị Bolobala hay thiệt đó.

Lời khen khơi khơi của thằng oắt lập tức gây ra đủ kiểu phản ứng khác nhau: Trong khi tụi Êmê tay chân rụng rời, Nguyên và Kăply nghiến răng ken két thì đôi chân Bolobala càng nhích ra xa hơn. Còn bộ mặt của Tam rõ ràng đang bắt đầu chuyển từ xanh qua trắng.

- Anh tập làm thơ suốt sáu năm nay chỉ để viết cho được bài thơ đó hả anh Tam? – Nguyên và Kăply chưa kịp véo tai K’Tub, thằng oắt lại níu lấy tay Tam líu lo hỏi tiếp.

Lần này thì Tam không thể không trả lời, nhất là thằng K’Tub đang bám cứng lấy nó. Tam gỡ tay thằng oắt, nhăn nhó:

- Ai bảo em là anh tập làm thơ suốt sáu năm nay?

K’Tub dài môi ra:

- Ai chẳng biết ngay từ khi bước chân vô lớp Sơ cấp 1, anh đã mắc cái tật lầm bầm trong miệng rồi. Vì vậy mọi người mới nghĩ anh là quái nhân chớ. Hì, té ra là anh tập làm thơ.



- Bài thơ mà anh làm tặng chị Bolobala hay thiệt đó.


- Đúng đó Tam. – Nguyên đột ngột xen lời, khi Tam đã chịu mở miệng, nó cảm thấy nên quay sang ủng hộ K’Tub – Tại mày không nhớ đó thôi. Lúc nhìn thấy hai pho tượng đá ở thung lũng Plei Mo, mày đã bị kích động đến ngất đi. Trước khi ngất, tụi tao đều nghe rõ mày lẩm nhẩm mấy câu thơ gì đó, hình như là “Nhắm mắt, nhắm mắt. Quay đầu, quay đầu”…

Kăply hí hửng tiếp lời Nguyên:

- Rồi hôm mày đi với bác Bolorađam vô CỬA HIỆU THẤT TÌNH nữa. Hôm đó trên đường về, thằng Suku nghe rõ mày đọc bài thơ gì lạ lắm. Cái gì mà “Xà lách, áo quần. Độn thổ, chiến đấu”…

- Trời ơi! Tất cả những thứ đó đâu phải là thơ. – Tam đỏ mặt kêu lên – Chẳng qua…

Đang nói, đột nhiên Tam nhìn sững Kăply như thể thằng này vừa mọc ra thêm một cái tai:

- Ủa, làm sao tụi mày biết tao và bác Bolorađam vô CỬA HIỆU THẤT TÌNH? Còn thằng Suku nữa, làm sao nó…

- Tam ơi là Tam! – Kăply giơ hai tay lên trời – Bộ mày tưởng đến giờ này tụi tao vẫn nghĩ mày là một buyagan sao. Tụi tao biết tỏng mọi chuyện từ lâu rồi. Hôm mày hẹn với bác Bolorađam ở CỬA HIỆU THẤT TÌNH, tụi tao ở ngay phòng bên cạnh chứ đâu. Sau đó, thằng Suku mặc áo tàng hình bám theo mày…

Như trúng phải gió độc, miệng thằng Tam đột ngột méo xệch qua một bên.

- Đừng trố mắt lên như thế. – Nguyên đập tay lên vai Tam – Hôm đó Bolobala bị mất tích. Tụi tao buộc phải tìm hiểu…

K’Tub lại chộp lấy tay Tam:

- Anh đừng có lảng đi như vậy chớ. Anh nói em nghe đi, anh Tam. Cái vụ anh làm thơ đó…

Tam cúi nhìn K’Tub, chớp chớp mắt, cảm thấy khó mà làm ngơ với thằng oắt dai như đ ỉ a này được:

- K’Tub nè.

- Dạ. – K’Tub ngoan ngoãn, biết là mình sắp được nghe một câu chuyện hay ho.

- Nhà anh ấy mà.

- Dạ.

Giọng Tam trở nên xa xăm:

- Nhà anh từ ông cố anh trở xuống hình như ai cũng mắc cái tật đãng trí. Ông cố anh và ông nội anh đều suýt mất mạng dưới tay các phù thủy Hắc Ám chỉ vì quên những câu thần chú quan trọng vào phút chót. Ngay cả ba anh cũng vậy. – Chỗ này tụi bạn đều nghe rõ giọng Tam như nghẹn lại – Chắc chắn là ba anh đã quên áp dụng những biện pháp cần thiết nên mới bị con basilic làm cho hóa đá.

- Ờ. – K’Tub bật ra một tiếng gì như tiếng “hic”, nó đang hồi hộp nhớ đến khu vườn tượng ở thung lũng Plei Mo.

- Từ khi được bác Bolorađam cho biết sự thật về vụ mất tích của ba anh, đêm nào anh cũng nằm mơ thấy con basilic. Anh thấy anh gặp nó, nhưng rồi cũng như ba anh, lần nào anh cũng quên mất những điều cần làm. Anh cứ nhìn vào mắt nó. Nó đã biến anh thành tượng đá hàng trăm lần trong giấc mơ, em biết không K’Tub?

Tam hỏi cho có hỏi. Không đợi thằng oắt trả lời, nó nói tiếp bằng giọng buồn buồn, đã nghe ra chiều tâm sự:

- Anh sợ lắm, K’Tub à. Anh lo một ngày nào đó anh cũng sẽ bị hóa đá như ba anh. Anh buộc phải nghĩ cách rèn luyện trí óc. Anh cố sắp xếp những điều cần nhớ thành những câu vần vèo và lẩm nhẩm suốt ngày cho khỏi quên.

- Em hiều rồi, anh Tam. – K’Tub hớn hở reo lên – Khi gặp con basilic phải “nhắm mắt nhắm mắt, quay đầu quay đầu”.

- “Nếu muốn sống lâu, quay đầu nhắm mắt”. – Ở bên cạnh, Kan Tô lầm bầm bổ sung.

- Nhưng còn “Xà lách, áo quần. Độn thổ, chiến đấu. Nước ngọt ba chai. Nhớ đừng hậu đậu”? – K’Tub lại lay lay Tam, có vẻ như nếu chưa thỏa mãn nó sẽ dứt khoát không buông tay thằng này ra – Những câu thơ này là dùng để đối phó với… với…

- Với thầy Haifai và với mẹ anh, K’Tub à. – Tam mỉm cười nhìn thằng oắt, sắc hồng đã dần dần trở lại trên gương mặt xanh xao của nó – Hôm đó có các tiết học Độn thổ và Thần chú chiến đấu, anh phải nhớ để ôn bài. Anh còn phải đi mua các thứ linh tinh như nước ngọt, xà lách rồi chiều về nhà lôi quần áo ra giặt giúp mẹ anh…

K’Tub không nén được phấn khích. Nó buông tay Tam ra để nhảy vòng quanh thằng này, hét toáng:

- Hay quá! Hay thiệt là hay! Và thế là anh trở thành nhà thơ hả anh Tam?

Păng Ting bước lại gần và cầm lấy tay Tam, ngay chỗ K’Tub vừa buông ra, giọng cảm động:

- Anh Tam, không ngờ anh vất vả quá…

Thái độ của Păng Ting khiến những đứa đứng quanh bất chợt lặng người đi, một cảm xúc gì đó thật khó tả dâng lên lăn tăn trong lòng. Nắng trên đầu chợt dịu đi và trong một thoáng cả bọn dường như nghe thấy trong không khí thoang thoảng mùi hoa cải hương – ngọt ngào và vô cùng dễ chịu.

Trong khi cả bọn đang bị nỗi xúc động nhấn chìm và cái khoảnh khắc êm đềm đó không biết sẽ kéo dài đến bao lâu, bất thần một tiếng quát vang lên khiến đứa nào đứa nấy giật bắn:

- Tam! Bạn có buông tay Păng Ting ra không?

Bọn Kăply ngoảnh lại, thấy Bolobala đang nhìn về phía Tam và Păng Ting, mặt mày sừng sộ.

Nó vẫn đứng bên vệ đường, nhưng lúc này đã rất giống một con mèo nổi khùng nên không thể bảo là không nguy hiểm.

Păng Ting vội buông tay Tam ra, hấp tấp quay lưng về phía Bolobala, cố giấu một nụ cười tủm tỉm.

Và không chỉ Păng Ting, sáu đứa còn lại cũng cuống quít quay lưng về phía Bolobala, rập ràng y như lính tập: Không đứa nào dám tin là mình sẽ không phá ra cười trước vẻ mặt sắp giết người của Bolobala.

Chỉ có Tam là không dám quay mặt đi, mặc dù nó thấy nó oan quá. Păng Ting cầm tay nó chứ nó đâu có cầm tay Păng Ting.

Tam trân trân nhìn Bolobala, bồi hồi, ngượng nghịu, mặt ngẩn ra, ngạc nhiên thấy mình đang ước gì ngày nào cũng bị oan ức vài lần như vậy. Vì bị oan mà không hiểu sao Tam lại thấy người lâng lâng như sắp sửa bay tuốt lên mây.

Nguồn: diendan.game.go.vn