Chương 7
Suốt một tuần lễ liền, Tiểu Long không nói gì với anh Tuấn về chuyện đóng phim đóng phiếc nữa. Nó cũng không hé môi với bất kỳ ai trong nhà về chuyện này. Hai anh em đã thoả thuận với nhau như vậy.
Tiểu Long cũng chẳng thấy có lý do gì để tiết lộ bí mật của anh Tuấn. Nếu mẹ biết, mẹ chỉ càng thêm lo. Hơn nữa, anh Tuấn đã hứa với nó là sẽ không nhận đóng bất cứ một vai diễn nào nữa. Mà nó, nó chỉ mong có thế thôi.
Nhưng Tiểu Long cũng không yên tâm được lâu. Mới đây nó nhìn thấy những vết trầy khả nghi trên cườm tay của anh Tuấn.
Tuy anh Tuấn cố mặc áo dài tay để che vết xước nhưng đến ngày thứ ba thì Tiểu Long phát hiện ra.
- Tay anh bị làm sao thế? – Nó nghi hoặc hỏi.
- Tay anh có bị làm sao đâu! – Anh Tuấn đáp với vẻ thản nhiên.
- Anh đừng có dối em! – Tiểu Long khịt mũi – Em thấy tay anh bị trầy!
- Ờ, ờ! – Anh Tuấn lúng túng – Chỉ là một vết trầy nhỏ thôi mà! Anh cũng chả để ý nữa!
- Vết trầy không nhỏ như anh nói đâu! – Tiểu Long liếm môi – Anh đau lắm phải không?
- Anh chả thấy đau tí ti nào!
Tiểu Long nhìn chằm chằm vào mắt ông anh:
- Nhưng làm sao tay anh bị trầy thế?
- Có gì đâu! – Anh Tuấn nhún vai – Anh bất cẩn nên va phải cánh cổng ở nhà máy thôi!
- Va phải cánh cổng mà trầy đến bốn năm đường như thế?
Anh Tuấn tặc lưỡi:
- Biết làm sao được! Trên cổng có rất nhiều sợi kẽm, hễ sơ ý là bị chúng cào phải ngay!
Tiểu Long bán tín bán nghi nhưng không nghĩ ra cách nào để bắt bẻ. Nó quay đi mà bụng cứ lo lắng không đâu.
Ngày hôm sau, Tiểu Long gặp Quý ròm:
- Tao nghi quá mày ạ!
- Nghi chuyện gì?
- Chuyện anh Tuấn tao ấy!
- Anh Tuấn mày sao?
Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi:
- Tao nghi ảnh lại lén đi đóng phim!
Nói xong, Tiểu Long bồn chồn thuật lại những điều nó vừa phát hiện.
Quý ròm nhún vai:
- Muốn biết thật hư trong chuyện này chả có gì khó!
- Không khó? – Tiểu Long trố mắt.
- Ừ! – Quý ròm nhún vai – Đến gặp anh Khế hỏi là biết ngay!
- Hay đấy! – Tiểu Long mừng rơn – Có thế mà tao cũng chẳng nghĩ ra!
Rồi nó nhìn lom lom vào mặt Quý ròm, nôn nóng hỏi:
- Thế chừng nào tụi mình đi?
- Đi đâu?
- Đi gặp anh Khế chứ đi đâu!
Quý ròm lắc đầu:
- Không đi nữa!
Câu trả lời của Quý ròm làm Tiểu Long chưng hửng:
- Sao thế? Vừa rồi mày chả bảo phải đi gặp anh Khế là gì?
- Nhưng tao nghĩ lại rồi! – Quý ròm chậm rãi – Nếu anh Tuấn cố tình làm như thế, chắc chắn ảnh đã nhờ anh Khế che giấu giùm ảnh rồi!
- Ừ, có lẽ thế! – Tiểu Long gật gù, rồi nó cắn môi hỏi – Thế bây giờ tao phải làm sao?
Quý ròm vung tay:
- Đến nhà máy nơi anh Tuấn mày làm việc!
Tiểu Long ngơ ngác:
- Đến đó làm gì?
- Sao lại đến làm gì? – Quý ròm hừ giọng – Đến xem có đúng là trên cánh cổng có những sợi kẽm như anh Tuấn mày mô tả không!
- Tao hiểu rồi! – Tiểu Long thở dài – Nếu trên cổng không có sợi kẽm nào nghĩa là anh Tuấn tao đã phịa chuyện?
- Đúng vậy! Và thế là anh mày hết đường chối quanh!
Tiểu Long tấm tắc:
- Mày thông minh ghê!
Được khen, Quý ròm phổng mũi.
- Thông minh gì đâu! – Nó nói, khiêm tốn một cách sung sướng.
Nhưng Quý ròm sung sướng được có một ngày. Ngày hôm sau, vừa thấy mặt nó, Tiểu Long đã thở đánh thượt:
- Hỏng bét rồi!
- Hỏng bét chuyện gì?
- Chuyện cánh cổng ở nhà máy anh tao ấy!
Quý ròm mở to mắt:
- Mày đã đến đó chưa?
- Đến rồi!
- Thế nào? Có sợi kẽm nào trên cánh cổng không?
- Chả có sợi kẽm nào cả! Cổng chỉ là một tấm sắt dày, có bánh xe ở dưới để đẩy qua đẩy lại thôi!
Quý ròm nín thở:
- Thế mày đã nói chuyện với anh Tuấn mày chưa?
- Rồi! – Tiểu Long vò đầu – Tao giở chuyện cánh cổng, tưởng phen này bắt bí được anh tao, không ngờ anh tao tỉnh khô! Ảnh bảo sau khi ảnh bị trầy tay, người ta đã tháo những sợi kẽm đó đi rồi!
Quý ròm khịt mũi:
- Anh mày phịa đó thôi!
- Tao cũng nghĩ vậy! – Tiểu Long tặc lưỡi – Nhưng chả có cách nào làm cho ra lẽ!
Quý ròm cau mày nghĩ ngợi. Nó định đưa tay vỗ vỗ trán nhưng sực nhớ nó không phải là nhỏ Hạnh, liền bỏ tay xuống, nói:
- Tao nghĩ ra cách rồi!
- Cách gì? – Tiểu Long sáng mắt.
- Kiếm nhỏ Hạnh!
- Kiếm Hạnh làm gì?
- Sao lại làm gì? – Quý ròm tằng hắng – Chắc chắn nhỏ Hạnh sẽ nghĩ ra cách nào đó!
Tiểu Long xì một tiếng:
- Tưởng mày nghĩ ra cách gì, té ra cách nhờ vả người khác!
- Rõ là đồ ngốc tử! – Quý ròm kéo tay bạn – Đây không phải nhờ vả, mà gọi là… là gì nhỉ? À, gọi là “phát huy trí tuệ tập thể”, hiểu chưa?
Nhỏ Hạnh lắng tai nghe Tiểu Long tường thuật lại những dấu hiệu khả nghi vừa được phát hiện, không nói một tiếng nào. Ngay cả khi Tiểu Long kể xong cả buổi rồi, nó vẫn ngồi im cau mày nghĩ ngợi. Thấy “trí tuệ” của cô bạn gái chẳng chịu “phát huy” tẹo nào,Tiểu Long sốt ruột:
- Giờ phải làm sao đây Hạnh?
- Hạnh đang suy tính! – Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, chậm rãi nói – Theo Hạnh, có lẽ tụi mình không cần phải theo dõi anh Tuấn!
Tiểu Long ngạc nhiên:
- Nếu không thế làm sao biết được ảnh có tiếp tục đi đóng phim hay không?
- Tụi mình sẽ điều tra theo hướng khác! – Nhỏ Hạnh trầm ngâm – Tụi mình sẽ tìm hiểu xem đoàn làm phim hôm trước đang quay phim gì, và thăm dò xem bao giờ thì họ sẽ lại quay những cảnh có cascadeur tham gia diễn xuất!
- Hay đấy! – Quý ròm gật gù – Và mình sẽ đến ngay “hiện trường” để bắt quả tang nếu như anh Tuấn có mặt ở đó!
- Đúng rồi! – Mặt Tiểu Long rạng lên – Chỉ có cách đó anh tao mới hết đường chối cãi!
Đang hào hứng, Tiểu Long bỗng thộn mặt:
- Ôi, nhưng làm sao biết được phim người ta đang quay là phim gì?
Quý ròm tủm tỉm:
- Chuyện này chắc phải nhờ Hạnh hỏi giùm! Ba Hạnh là nhà báo cơ mà!
Nhỏ Hạnh nguýt bạn:
- Ba Hạnh là nhà báo chứ Hạnh có là nhà báo đâu!
Tuy nói vậy, hai hôm sau nhỏ Hạnh đã tươi tỉnh thông báo:
- Ba Hạnh hỏi giùm rồi! Phim đó là phim “Cạm bẫy giữa ban ngày”!
Tiểu Long nuốt nước bọt:
- Thế chừng nào người ta sẽ lại quay những cảnh có cascadeur tham gia?
Nhỏ Hạnh lắc đầu:
- Chuyện đó thì ba Hạnh không biết!
- Thế thì cũng như không! – Tiểu Long xịu mặt.
- Dễ thôi! – Quý ròm vọt miệng – Muốn biết chuyện đó thì cứ đến hỏi đoàn làm phim!
- Không được đâu! – Nhỏ Hạnh chép miệng – Đoàn làm phim thường xuyên đi đây đi đó, không dễ gì gặp được họ!
- A, tôi nghĩ ra rồi! – Quý ròm thình lình – Dò hỏi các anh chị trong Câu lạc bộ Cascadeur! Hôm trước anh Khế chả bảo người nữ đóng chung với anh Tuấn là một thành viên của Câu lạc bộ là gì!
Nhỏ Hạnh gục gặc đầu:
- Ừ, có lẽ chỉ còn cách đó thôi!
Chương 8
Đúng ba giờ rưỡi chiều thứ bảy tuần này, tức là chỉ còn ba ngày nữa, đoàn làm phim “Cạm bẫy giữa ban ngày” sẽ quay một cảnh khá rùng rợn do các cascadeur thủ vai. Đó là tin tức bọn Quý ròm thu lượm được từ một anh chàng tên Thịnh trong câu lạc bộ.
Anh Khế và cả cô gái đóng chung cảnh phóng người xuống sông với anh Tuấn hôm trước đều tỏ vẻ ù ù cạc cạc khi nghe bọn Quý ròm hỏi về cảnh quay sắp tới, chả rõ là không biết thật hay giả bộ. May mà cuối cùng bọn nó cũng dò la được ít nhiều.
Nhưng bọn Quý ròm chỉ dò la được có thế. Anh chàng tên Thịnh chỉ khẳng định cảnh quay này sẽ được thực hiện vào chiều thứ bảy ngay tại thành phố, nhưng địa điểm cụ thể thì anh ta không rõ.
Trên đường về, Tiểu Long cứ thở dài thườn thượt:
- Chả biết địa điểm thì cũng bằng không!
Quý ròm và nhỏ Hạnh nghe rõ lời than thở của Tiểu Long nhưng không đứa nào nói gì. Tụi nó vẫn chưa nghĩ ra cách nào giúp bạn.
Mãi một lúc nhỏ Hạnh mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Nhưng chắc gì anh Tuấn sẽ tham gia vào cảnh quay này!
Lời an ủi của cô bạn gái càng khiến Tiểu Long thêm ngán ngẩm:
- Nếu không đến tận nơi thì tụi mình chẳng thể biết chắc được điều gì!
Thấy thằng mập bực bội, nhỏ Hạnh liền làm thinh. Nó lầm lũi đạp xe, cặp lông mày nhíu lại. Đã mấy lần nó định đưa tay lên vỗ vỗ trán theo thói quen nhưng lại sợ té, đành tặc lưỡi nắm chặt ghi-đông.
Quý ròm ngồi ngậm tăm nãy giờ phía sau, đột ngột chồm tới vỗ vai Tiểu Long:
- A, có một cách!
- Cách gì? – Tiểu Long ngoảnh cổ hỏi.
Giọng Quý ròm tươi tỉnh:
- Tụi mình đã biết là chiều thứ bảy này sẽ có cảnh quay phải không?
- Ừ.
- Thế từ nay đến đó mày tìm cách trò chuyện với anh mày, dò xem anh mày phản ứng ra sao?
Tiểu Long im lặng một hồi rồi đáp, giọng thiếu tin tưởng:
- Cũng được! Nhưng tao e chả có kết quả gì. Lần này nếu vẫn bí mật đóng phim, chắc chắn anh tao sẽ rất cảnh giác!
- Thì cứ thử xem! – Quý ròm nhún vai – Nếu không có kết quả, tụi mình sẽ tính cách khác!
- Cách gì?
- Đừng nóng ruột! Tối nay cứ dò hỏi anh mày đi đã!
Nghe Quý ròm nói vậy, Tiểu Long chả buồn vặn vẹo nữa.
Tối, đợi cả nhà cơm nước xong xuôi, nó mon men lại gần anh Tuấn:
- Anh Tuấn nè!
- Gì thế em?
Ánh mắt của anh Tuấn tự dưng làm cổ Tiểu Long khô lại. Định tìm cách thăm dò thái độ của ông anh nhưng khi vào chuyện, nó lại cảm thấy khó khăn làm sao.
Mãi một hồi nó mới mở miệng được, nhưng chỉ để hỏi một câu ngớ ngẩn:
- Anh vẫn đi làm bình thường chứ hả?
- Tất nhiên là bình thường!
Anh Tuấn đáp và Tiểu Long có cảm giác anh phải cố để khỏi phì cười về câu hỏi kỳ quặc của nó. Vì thế, cổ nó đã khô lại càng khô. Đến lúc này Tiểu Long mới hối hận là đã không rủ Quý ròm về nhà. Thằng ròm mồm mép lanh lợi, sắc bén, lại lắm mưu mẹo, có nó bên cạnh dù sao cũng yên tâm hơn nhiều.
Thấy ông em ngồi thuỗn ra, anh Tuấn mỉm cười:
- Em chỉ hỏi anh có thế thôi sao?
- À, không! Còn… còn một chuyện…
Tiểu Long ấp úng đáp, trong một thoáng nó có cảm giác anh Tuấn đang điều tra nó chứ không phải là ngược lại.
- Chuyện gì thế? – Anh Tuấn lại hỏi.
- À! – Tiểu Long nuốt nước bọt, cố trấn tĩnh – Em muốn hỏi về đoàn làm phim ấy mà!
- Đoàn làm phim nào?
- Đoàn làm phim hôm trước chứ đoàn làm phim nào! Đoàn làm phim mà anh đã từng tham gia ấy!
- Đoàn làm phim đó làm sao?
Tiểu Long chớp mắt:
- Anh có biết bộ phim người ta đang quay là phim gì không?
- Tất nhiên là biết! – Anh Tuấn thản nhiên – Đó là phim “Cạm bẫy giữa ban ngày”!
- Thế người ta đã quay xong chưa?
- Điều này thì anh không rõ! – Anh Tuấn giọng thật như đếm – Nhưng anh nghĩ là chưa xong!
Tiểu Long nhìn chăm chăm vào gương mặt điềm tĩnh của ông anh, thất vọng khi chẳng tìm thấy một dấu hiệu bối rối nào. Cho đến lúc này, nó vẫn không đoán được anh Tuấn nó nói thật hay chỉ vờ vịt. Hôm trước hai anh em đã giao ước với nhau là không đề cập gì đến chuyện đóng phim của anh Tuấn nữa nên Tiểu Long không tiện hỏi thẳng. Loay hoay một hồi chẳng nghĩ được mẹo nào, nó quyết định nói huỵch toẹt:
- Chiều thứ bảy này đoàn làm phim “Cạm bẫy giữa ban ngày” có một cảnh quay rùng rợn lắm đấy!
Anh Tuấn ngạc nhiên:
- Sao em biết?
Tiểu Long chẳng buồn giấu giếm:
- Em nghe các anh ở Câu lạc bộ Cascadeur nói!
Mặt anh Tuấn thoáng lộ vẻ khác lạ. Trán anh khẽ cau lại nhưng rồi dãn ra ngay. Anh hỏi với vẻ điềm nhiên:
- Họ quay ở đâu thế?
- Em không rõ! Em chỉ định hỏi xem anh có biết nơi đó không!
- Anh không biết! Đã lâu rồi anh không liên lạc với bọn họ!
Thế là công cốc! Nếu có thằng ròm ở đây, nó có thể nghĩ ra những câu hỏi thông minh! Mình chỉ hỏi toàn câu những câu ngốc nghếch, chả lần ra được chút đầu mối nào! Tiểu Long thở dài và cố tìm cách vớt vát:
- Nhưng anh có thể hỏi giùm tụi em! Tụi em định đi xem!
- Anh không thể hỏi giùm em được! – Anh Tuấn lắc đầu – Từ hôm nay đến thứ bảy, ngày nào anh cũng phải có mặt ở nhà máy!
Lời từ chối của anh Tuấn kết thúc luôn cuộc điều tra vụng về của “thám tử” Tiểu Long.
Khi nghe thằng mập thuật lại mọi chuyện, Quý ròm ôm bụng cười bò:
- Trời ơi là trời! Như vậy là mày thú tội với anh Tuấn chứ đâu phải mày điều tra!
- Thú tội? – Tiểu Long giương mắt ếch – Tao thú tội gì đâu?
- Vậy mà còn cãi! – Quý ròm nheo mắt – Chả phải sau cuộc “điều tra” ngốc nghếch kia, anh Tuấn đã biết tỏng hành động cũng như ý định của mày, còn mày thì chẳng biết cóc gì về hành động của anh Tuấn hay sao?
Nhận xét của Quý ròm khiến Tiểu Long ngẩn tò te. Nó gãi gãi tai:
- Ờ há!
Rồi nó liếc Quý ròm:
- Thế mình phải tính cách sao?
Quý ròm nghiêm nghị:
- Chỉ còn một cách cuối cùng!
Tiểu Long hồi hộp:
- Cách gì vậy?
Quý ròm hắng giọng:
- Chiều thứ bảy này tao và mày sẽ đến…
- Đến sao được mà đến! – Tiểu Long vùng kêu lên – Tụi mình đã biết người ta quay phim ở địa điểm nào đâu!
- Rõ là đồ ngốc tử! – Quý ròm trừng mắt – Đã không biết thì làm thinh quách đi cho rồi! Ai bảo mày là tụi mình sẽ đến chỗ quay phim?
- Không phải đến chỗ quay phim ư? – Tiểu Long ngơ ngác – Thế đến đâu?
Quý ròm buông từng tiếng một:
- Đến nhà máy nơi anh Tuấn mày làm việc!
- Chi vậy? – Tiểu Long vẫn chưa hiểu.
- Mình sẽ mai phục trước nhà máy chứ chi! – Quý ròm lườm bạn – Nếu chờ đến ba giờ vẫn không thấy anh Tuấn mày ra khỏi nhà máy thì có thể yên tâm là anh mày thực sự không tham gia vào chuyện phim phiếc này nữa! Còn nếu ảnh ra ngoài thì tao và mày sẽ bí mật bám theo!
Tiểu Long lại gãi gãi tai:
- Ờ há!
Và lại khen bạn:
- Mày thông minh ghê!
Lần này Quý ròm không buồn khiêm tốn như hôm trước. Nó cười toét miệng:
- Còn phải nói!
Tiểu Long lại hỏi:
- Rủ Hạnh đi không?
- Đi đâu?
- Đi đến nhà máy ấy!
Quý ròm ngần ngừ:
- Thôi khỏi! Những chuyện “trinh sát” như thế này, càng ít người càng tốt!
Quý ròm bảo “ít người” tức là chỉ có nó và Tiểu Long. Nhưng Tiểu Long dường như muốn “ít người” hơn nữa cho nên đến đến chiều thứ bảy, ngay trước giờ lên đường, nó đột nhiên nằng nặc đòi ở nhà:
- Thôi, mày đi một mình đi! Có gì thì chạy về cho tao hay!
Quý ròm chưng hửng:
- Mày làm sao thế? Có ấm đầu không đấy?
- Tao chả làm sao cả! – Tiểu Long nhăn nhó – Nhưng tao không muốn để anh Tuấn bắt gặp tao lảng vảng quanh nhà máy!
- Anh Tuấn bắt gặp thì sao?
- Hai anh em đã thoả thuận rồi! Nếu ảnh biết tao theo dõi ảnh tới tận chỗ làm, tao sẽ không yên thân đâu!
- Xạo đi mày! – Quý ròm nheo nheo mắt – Hôm trước mày mò tới nhà máy để xem xét cánh cổng sao mày chẳng sợ, bây giờ lại sợ?
Tiểu Long liếm môi:
- Hôm trước tao đến vào lúc chiều tối, mọi người trong nhà máy đã ra về. Còn hôm nay mới hai giờ đã dẫn xác tới đó thế nào anh Tuấn ngồi trong phòng bảo vệ trông ra cũng sẽ nhìn thấy!
- Ngốc ơi là ngốc! – Quý ròm giơ hai tay lên trời – Ai bảo mày lượn lờ trước cổng làm chi cho ảnh thấy! Tụi mình nấp ở góc đường gần đó quan sát là được rồi!
Góc đường mà Quý ròm và Tiểu Long nấp cách cổng nhà máy chừng ba mươi mét. May làm sao ở đó có một cây trứng cá. Hai ông nhóc thu mình dưới tàng cây, hồi hộp chong mắt về phía nhà máy.
Tiểu Long ngồi chống chân trên xe đạp, chốc chốc lại quay sang Quý ròm, thấp thỏm hỏi:
- Mấy giờ rồi hở mày?
- Hai giờ mười lăm.
- Mấy giờ rồi hở mày?
- Hai giờ ba mươi.
Tiểu Long hỏi đến lần thứ ba thì Quý ròm nổi cáu:
- Mấy giờ cái đầu mày! Nhìn xem ai tới kia kìa!
Tiểu Long ngước mắt nhìn ra phía trước, miệng đột nhiên há hốc.
Tít từ đầu đường đối diện, anh Tuấn nó đang cưỡi chiếc mobylette cọc cạch rề rề chạy tới.
- Ngồi xuống!
Tiểu Long hoảng hốt kêu lên, vừa nói nó vừa phóc ra khỏi xe, ngồi thụp xuống. Ở bên cạnh Quý ròm cũng lật đật làm theo.
Nhưng anh Tuấn không trông thấy hai đứa trẻ. Tới cổng nhà máy, anh ung dung xuống xe và thong thả dắt vào sân.
Quý ròm quay qua Tiểu Long, vừa hỏi vừa từ từ đứng lên:
- Sao anh Tuấn mày đi làm trễ quá vậy?
- Tao cũng chả rõ! – Tiểu Long đứng lên theo – Thường ngày anh tao vẫn đến nhà máy từ sáng sớm, trưa ở lại, chiều tối mới về nhà!
Quý ròm tặc tặc lưỡi:
- Như vậy chắc anh mày vừa đi đâu về!
Câu nói của Quý ròm làm Tiểu Long giật thót:
- Hay là anh tao vừa ở chỗ quay phim về?
- Không có đâu! – Quý ròm lắc đầu – Theo lời anh Thịnh thì ba giờ rưỡi đoàn làm phim mới…
Quý ròm chưa nói dứt câu, Tiểu Long đã cuống quýt:
- Coi chừng! Anh tao ra đấy!
Lần này không đợi Tiểu Long ra lệnh, Quý ròm vội vàng thụp người xuống và lia mắt về phía trước.
Quả nhiên, ông anh của Tiểu Long đang dắt xe ra cổng, chuẩn bị đạp máy.
Quý ròm thì thào:
- Thế thì đúng rồi!
Quý ròm không nói rõ đúng rồi chuyện gì nhưng Tiểu Long thừa hiểu. Nó bất giác thót bụng lại.
Mãi đến khi Quý ròm giục:
- Đuổi theo lẹ đi! Coi chừng mất dấu đấy!
Tiểu Long mới bừng tỉnh và hấp tấp nhấn mạnh bàn đạp rượt theo chiếc mobylette vừa khuất sau cua đường trước mặt.
Quý ròm không hiểu tâm sự của Tiểu Long. Nó ngồi phía sau, miệng cứ bô bô:
- Phen này thì anh mày hết chối nhé!
Giọng điệu hí hửng như sắp bắt được trộm của thằng ròm càng làm Tiểu Long thêm lo lắng. Nó không buồn hé môi, cứ cắm cúi guồng mạnh cặp giò.
Đằng trước, anh Tuấn dường như chẳng tỏ vẻ gì vội vã. Hơn nữa, với tốc độ của chiếc xe cà tàng kia anh có muốn vội vã cũng không được.
Nhờ thế, dù chở thêm Quý ròm phía sau, Tiểu Long vẫn chẳng khó khăn gì trong việc bám theo ông anh. Tuy vậy, nó vẫn giữ một khoảng cách vừa phải, bụng nơm nớp sợ hành tung của mình bị phát giác.
Nhưng Tiểu Long chỉ lo xa. Anh Tuấn trước sau chẳng hề quay đầu lại, vẻ như anh chẳng hay biết gì về những động tĩnh sau lưng.
Quý ròm khoái lắm. Nó cười hi hi:
- Mưu của tao cứ là thánh nhé! Anh mày chẳng nghi ngờ lấy mảy may!
Thấy Tiểu Long làm thinh, Quý ròm lại cười hì hì:
- Lát nữa gặp mày chỗ quay phim, chắc anh mày sẽ khóc thét!
Đang chuẩn bị chuyển qua cười hí hí thì Quý ròm bỗng khựng lại. Ông anh của Tiểu Long chưa kịp khóc thét thì nó đã mếu xệch miệng:
- Ôi, anh mày sao lại đến chỗ này?
- Ừ, lạ thật! – Tiểu Long cũng giật thót, nó thắng kít xe lại – Tại sao anh Tuấn lại đến nhà máy giày của anh Tú kìa?
Quý ròm vò đầu:
- Hay là người ta quay phim ngay tại đây?
- Không thể như thế được!
Tiểu Long lắc đầu. Đang lẩm bẩm, nó chợt hét giật:
- Thôi, hỏng bét rồi!
- Gì thế? – Quý ròm ngơ ngác.
Tiểu Long mặt mày tái xám:
- Hình như từ nãy đến giờ tụi mình đang theo dõi anh Tú chứ không phải anh Tuấn!
- Làm gì có chuyện đó! – Quý ròm tròn mắt – Chẳng lẽ chính mày cũng không phân biệt được ai là anh Tuấn ai là anh Tú sao?
Tiểu Long vẫn chưa hết bàng hoàng:
- Tất nhiên là phân biệt được! Nhưng với khoảng cách xa như thế thì khó nói lắm! Hơn nữa, chiếc mobylette kia là chiếc xe anh Tuấn tao vẫn đi thường ngày!
Quý ròm hít vào một hơi:
- Tao và mày chạy lại xem sao!
- Nhỡ đó là anh Tuấn thật thì sao? – Tiểu Long tỏ vẻ e ngại.
Quý ròm trấn an:
- Thì tụi mình bảo là tụi mình tình cờ chạy ngang qua đây! Làm sao anh mày biết tao và mày bám theo nãy giờ được!
Lý lẽ của Quý ròm giúp Tiểu Long mạnh dạn lên một tẹo. Nó phân vân một thoáng rồi nhấn mạnh bàn đạp.
Ông anh của Tiểu Long vừa giảm ga tắt máy chưa kịp dắt xe qua cổng đã thấy Tiểu Long và Quý ròm trờ tới, liền trố mắt:
- Ủa, các em đi đâu đây?
Bỏ xừ rồi! Quả nhiên là anh Tú! Tiểu Long kêu khổ thầm và vờ đáp:
- Tụi em đi lại nhà bạn!
Rồi nó liếc chiếc mobylette, ngạc nhiên:
- Sao hôm nay anh lại đi xe của anh Tuấn?
Anh Tú mỉm cười:
- À, chiều nay anh Tuấn nghỉ làm nên giao xe cho anh nhờ anh đi xin phép giùm!
Quý ròm có cảm giác như bị ai gõ búa vào đầu: Thế là rõ! Mình và Tiểu Long đã trúng phải kế “Kim Thiền thoát xác”! Anh Tuấn đã liệu trước chiều nay thế nào mình và Tiểu Long cũng sẽ giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của anh nên đã rời khỏi nhà máy từ trưa. Đã thế anh lại vờ nhờ anh Tú đến xin phép để lợi dụng sự giống nhau giữa hai anh em hòng cho mình và Tiểu Long vào bẫy! Thằng Tiểu Long khù khờ bị trúng kế không nói làm gì, ngay cả mình cũng bị lừa thì quả là ức thật!
Tiểu Long không để ý đến tiếng nghiến răng ken két của Quý ròm ở phía sau, nín thở hỏi dò:
- Thế anh có biết anh Tuấn đi đâu không?
- Không! Anh Tuấn không nói! – Anh Tú lắc đầu, rồi anh chớp mắt nhìn Tiểu Long – Nhưng em tìm anh Tuấn làm gì mà gấp thế?
- Không! Chả có chuyện gì đâu ạ! – Tiểu Long ấp úng – Em chỉ hỏi thế thôi!
Rồi sợ ông anh gặng tới gặng lui, nó hấp tấp chào:
- Thôi, tụi em phải đi đây!
Nói xong, nó đạp mạnh một cái, chiếc xe đột ngột lao vút đi khiến Quý ròm la oai oái:
- Mày làm gì thế? Tao sắp rơi xuống đất rồi đây nè!
Nguồn: sahara.com.vn