26/1/13

Cuộc so tài vất vả (C5-6)

Chương 5

Phần thưởng cho phe chiến thắng trong trò chơi cướp cờ là một quả bóng mới toanh. Thằng Thái đại diện phe nó lên nhận giải, sau khi hớn hở đưa quả bóng vào sát mặt hôn một cái rõ kêu, hai tay giơ cao phần thưởng lên khỏi đầu quay vòng vòng tứ phía giữa tiếng hò reo vang dội của đồng bọn, y như Pelé lên nhận Cúp thế giới..

Đến lúc đó, bọn Quý ròm mới nhìn thấy chiếc bàn nhỏ đặt phần thưởng sau lưng anh Việt. Ngoài quả bóng vừa rồi, bọn trẻ còn nhìn thấy sắp hàng những nón, áo thể thao, những hộp kẹo, tập vở, cặp sách và đặt biệt là một quả cầu màu bạc lấp lánh.

Nhỏ Hạnh chả rõ quả cầu xinh xắn kia làm bằng chất liệu gì, nhưng thoạt nhìn nó đã rất thích, nhất là phía dưới quả cầu có những tua làm bằng kim loại mỏng nom rất đẹp mắt. Ban tổ chức treo quả cầu trên một cái giá đỡ, mỗi lần gió thổi qua, những thanh kim loại chạm vào nhau phát ra những âm thanh leng keng nghe thật vui tai.

Nhỏ Hạnh khều Quý ròm:

- Quý xem kìa! Quả cầu xinh quá!

- Ừ.

Thấy Quý ròm đáp bằng giọng hờ hững, nhỏ Hạnh nhăn mặt:

- Quý không thấy gì sao?

- Nghe thấy gì?

- Nhữếng leng keng phát ra từ quả cầu.

Quý ròm nghiêng tai một lát rồi gật gù:

- Ờ há! Nghe giống hệt tiếng reo của chiếc phong linh.

Nhỏ Hạnh chớp mắt:

- Hạnh thích lắm!

Lần này Quý ròm không thờ ơ nữa. Nó gật đầu:

- Ừ, tôi cũng thích!

Lúc này phe thằng Thái và phe Tô Hâm, à quên, phe Tâm hô đang bắt đầu thi tài trong một trò chơi mới.

Không cử dăm ba “đấu sĩ” ra đại diện như khi nãy, lần này toàn bộ gần hai chục đứa phe thằng Thái đều đồng thanh ngoác miệng hô, vừa hô vừa gục gặc đầu đánh nhịp:

- Con cua con cắn con cua cái
Con cua cái cạp con còng con.

Bọn Quý ròm chưa hiểu tụi này định làm gì mà “cắn” với “cạp” loạn cả lên thì phe Tâm hô đọc nối theo ngay:

- Con còng con cõng con còng cái
Con còng cái kẹp con cá con

Phe thằng Thái nhanh nhẩu tiếp:

- Con cá con kéo con cá cái
Con cá cái cấu con cóc con.

Lần này đối phương vừa đọc xong, phe Tâm hô liền nhao nhao phản đối:

- Không được! Con cá làm sao cấu con cóc được!

- Sao không được? – Phe thằng Thái cãi lại.

- Cá làm gì có tay mà cấu! Con cóc cấu con cá thì có!

- Nhưng con cóc cũng đâu có tay!

- Nhưng nó có chân!

- Chân đâu phải là tay!

Thấy cuộc tranh cãi giữa hai phe càng lúc càng trở nên loạn xị, anh Việt vội vàng can thiệp:

- “Cấu” hay “cào” gì cũng được! Trò chơi này chủ yếu tìm ra những từ có âm “cờ” chứ không cần chú trọng đến ý nghĩa thực tế!

Phe Tâm hô nghe vậy không cãi nữa, lấy hơi đọc:

- Con cóc con cào con cóc cái…

Lần này đến lượt phe thằng Thái khiếu nại:

- Không được! Chữ “cào” không được!

- Sao không được? Cũng âm “cờ” kia mà!

- Nhưng chữ đó không do nghĩ ra. Chữ “cào” này anh Việt nói trước, tụi mày học lỏm theo!

Phe Tâm hô liền đưa mắt về phía anh Việt, ý nhờ anh phân xử.

Anh Việt gãi đầu cười gượng:

- Thôi phe kia đã nói vậy, các em tìm chữ khác quách!

- Chữ khác thì chữ khác!

Tâm hô nói, và sau khi chụm đầu hội ý, tụi nó hí hửng oang oang:

- Con cóc con cỡi con cóc cái
Con cóc cái cưa con cọp con.

Thấy đối phương “dám” sáng tác ra hình ảnh con cóc cưa con cọp, phe thằng Thái ngứa tai không thể tả. Bọn nó tính ngoác mồm trả đũa nhưng sực nhờ lời giải thích vừa rồi của anh Việt, cả bọn đành bấm bụng làm thinh.

Chỉ có tụi Quý ròm là cười rúc rích. Bây giờ tụi nó dã biết đám trẻ trước mặt đang chơi trò gì, vì vậy đứa nào đứa nấy cố dỏng tai tò mò nghe thử hai phe sẽ còn “sáng tạo” ra những mẩu câu kỳ cục gì nữa.

Và trò chơi càng kéo dài, bọn Quý ròm càng ngạc nhiên trước vốn từ phong phú của đám trẻ xa lạ này.

Hết cọp tới cáo, hết cú tới công, kiến, két, cò…, hai phe lôi ra hầu như không thiếu một con vật có âm “cờ” nào. Động từ cũng vậy, nào là cốc, cù, cắt, cà, cán, cãi, cầm, cạo… lại thêm một lô những ếng lóng lạ tai như cuỗm, kênh, cum… nghe một hồi Tiểu Long và thằng Mạnh đã muốn quay mòng mòng.

Nhưng dù sao những từ âm “cờ” không phải là nhiều vô thiên lủng. Đối qua đáp lại một hồi, vốn từ cạn dần, hai phe bắt đầu ngắc ngứ, mỗi lần hội ý kéo dài cả nửa phút, có khi một phút.

Đến khi phe Tâm hô đọc xong câu:

- Con kén con cáu con kén cái
Con kén cái cọ con cút con.

Thì phe thằng Thái xem chừng bí rị. Cả bọn châu đầu vào bàn bạc trao đổi lâu thật lâu vẫn chẳng nghĩ ra được con vật nào.

Tụi nó chỉ hô được mỗi một câu “Con cút con kỳ con cút cái” rồi tắc tị luôn. Mà ngay cả câu đó cũng bị phản ứng tơi tả:

Phe Tâm hô la om sòm:

- “Kỳ” là cái cóc khô gì! Làm gì có chữ “kỳ”?

- Sao lại không có! – Phe thằng Thái gân cổ phản kích - Bộ phe mày tự nhận là chúa ở dơ hả?

- Nè, nè! – Phe Tâm hô nhảy chồm chồm – Không phải chơi thua rồi tìm cách bôi nhọ danh dự đối phương à nghen!

- Tụi tao chẳng thèm bôi nhọ! Thế tụi mày có bao giờ tắm rửa không?

- Sao lại không! – Phe Tâm hô đỏ mặt tía tai.

- Thế khi tắm tụi mày có kỳ cho sạch đất không?

- Sao lại không?

Sợ bị chê là ở dơ, phe Tâm hô nhanh nhẩu đáp. Nhưng đáp xong, như sực nhớ ra, giọng tụi nó bỗng xụi lơ như quả bóng vừa bị gai đâm mười tám lỗ.

- Thôi được rồi! Như vậy là xem như có chữ “kỳ”!

- Xem như sao được mà xem như! Có đứt đuôi đi chứ lị!

- Có đứt đuôi cũng được! Nhưng còn câu thứ hai thì sao? Tụi mày nghĩ không ra phải không?

- Sao lại nghĩ không ra!

- Thế đọc đi!

- Chờ một chút đã!

- Chờ từ nãy đến giờ rồi!

- Thì chờ thêm chút nữa! Khi nãy tụi mày nghĩ ngợi lâu lắc, bên tao có giục đâu!

Nghe đối phương nói vậy, phe Tâm hô không giục nữa. Nhưng dù không bị hối thúc, phe thằng Thái cũng chẳng đỡ bối rối hơn chút nào.

Tụi nó nhăn mày nhíu trán cả buổi rồi ngập ngừng đọc:

- Con cút con kỳ con cút cái
Con cút cái kỵ con ki con.

- Hết “kỳ” lại tới “kỵ”! – Phe Tâm hô lại la toáng – “Kỵ” là cái quái quỷ gì?

- Sao tụi mày ngốc thế! – Phe thằng Thái giở giọng cà khịa – “Kỵ” là “kỵ” chứ là gì! Giống như chuột kỵ mèo hoặc phe mày kỵ phe tao vậy!

- Kỵ cái mốc xì! Nhưng thôi, chữ “kỵ” cũng có thể xem là hợp lệ! Nhưng còn con ki? Con ki là con cóc khô gì thế?

Phe thằng Thái cười hô hố:

- Lại ngốc nữa! Con ki không phải là con cóc khô, mà là con chó!

- Tụi mày đừng có ăn gian! Con chó là con chó, ai gọi là con ki!

- Tụi mày chẳng biết cóc gì mà cũng nói! Con chó tao nuôi tên là con Ki đấy!

- Mặc xác con Ki nhà mày! Đâu phải con chó nào cũng mang tên Ki!

- Nhưng con chó của tao lại mang tên Ki thì tao biết làm thế nào!

Phe thằng Thái tiếp tục cãi bướng, Tâm hô lại quay nhìn anh Việt cầu cứu:

Anh Việt mỉm cười nhìn Thái:

- Các em không được cãi bừa! Ki là tên riêng, không được dùng trong trường hợp này!

- Không được thì thôi!

Thái khụt khịt mũi và rầu rĩ quay sang đồng bọn:

- Thế nào hở tụi mày? Đã nghĩ ra được con vật nào chưa?

Thái hỏi khẽ nhưng bọn Quý ròm nghe rõ mồn một. Lúc mới đến, bọn Quý ròm đứng ở đằng sau kiễng chân quan sát. Nhưng bị các trò chơi của đám trẻ cuốn hút, bọn chúng nhích lần ra phía trước lúc nào chẳng hay. Hiện giờ Tiểu Long, Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh đang đứng lẫn trong phe thằng Thái và những lời bàn tán của tụi này đều lọt hết vào tai chúng.

Vẻ thất vọng trên mặt tụi thằng Thái khiến Tiểu Long động lòng. Nó quay sang nhỏ Hạnh:

- Sao đây Hạnh?

- Sao chuyện gì?

Tiểu Long mỉm cười:

- Hạnh ra tay bồ tát đi!

Tất nhiên nhỏ Hạnh thừa hiểu bạn mình muốn gì. Nó khẽ lắc đầu:

- Không được! Làm như vậy là phạm luật. Phe bên kia biết được thì chết!

- Tụi kia không biết đâu! - Tiểu Long nằn nì - Hạnh nhắc khẽ thôi!

Thấy nhỏ Hạnh lộ vẻ phân vân, Tiểu Long dấn tới:

- Nãy giờ mình đứng ngay đây, xem như mình thuộc phe bên này rồi! Phải đóng góp ý kiến chứ.

Lý do Tiểu Long đưa ra tuy gượng ép nhưng không phải không có tác dụng. Trong thâm tâm, nhỏ Hạnh cũng không muốn phe thằng Thái thua cuộc. Vì vậy, không đợi Tiểu Long van nài thêm, nó quay về phía những gương mặt đang nhăn nhó khổ sở kia, khẽ nhắc:

- Con cừu! Con cừu…

Tụi thằng Thái giật mình ngoảnh lại và sửng sốt khi phát hiện người vừa lên tiếng là một con nhỏ lạ hoắc lạ huơ. Nhưng tụi nó chưa kịp hỏi thì phe Tâm hô đã giục:

- Không nghĩ ra thì chịu thua quách để còn chơi trò khác! Tụi mày định “câu giờ” đến Tết Công-gô chắc?

- Có đây! Có ngay đây! – Thái nghinh mặt - Tụi mày đừng có tưởng bở!

Nói xong Thái hất đầu một cái. Cả bọn lập tức đồng thanh:

- Con cút con kỳ con cút cái
Con cút cái kỵ con cừu con.

Phe Tâm hô có vẻ ngạc nhiên trước sự “thoát nạn” vào giờ chót của đối phương. Tới lượt tụi nó lúng túng. Cả chục đứa xúm xít, vò đầu bứt tai loạn xị.

Phe thằng Thái được dịp chọc tức lại:

- Tụi mày không nghĩ ra thì chịu thua quách để còn chơi trò khác chứ!

- Còn lâu! Nghe đây nè!

Tâm ho đáp và nó vênh mặt lĩnh xướng, đồng bọn hô theo rập ràng:

- Con cừu con cắp con cừu cái
Con cừu cái cứu con cắt con.

- Cắt là con gì? – Phe thằng Thái nhao nhao – Làm gì có con cắt?

- Sao lại không có! Cắt là con chim cắt, cũng như công là con chim công, cú là con chim cú vậy!

Anh Việt gật đầu:

- Phải rồi! Có chim cắt!

Sự xác nhận của anh Việt khiên phe thằng Thái ỉu xìu. Nếu phe Tâm hô chưa thua, có nghĩa tụi nó phải tìm cho bằng được tên một con vật mới. Lúc nãy tụi nó nghĩ muốn nát óc còn moi chẳng ra, may lại thêm con cừu, con cắt xuất hiện, số con vật có âm “cờ” e rằng chẳng còn sót lại mống nào.

Trong khi Thái đang bứt muốn trụi hết tóc thì thằng nhóc mũi hếch đứng bên cạnh huých tay vào hông nó.

- Gì thế? Mày nghĩ ra rồi hả? – Thái ngẩng lên, giọng vui mừng.

Thằng nhóc mũi hếch láu lỉnh chỉ tay về phía nhỏ Hạnh:

- Tao nghĩ không ra nhưng con nhỏ kia chắc chắn nghĩ ra!

Ngay lúc đó, nhỏ Hạnh cũng bắt gặp Thái và thằng nhóc mũi hếch đang đưa mắt nhìn mình. Nó liền nhoẻn miệng cười:

- Con cáy.

- Con gì? – Hai đứa kia tưởng mình nghe lộn.

- Con cáy.

Thái vẫn bán tín bán nghi:

- Có con cáy thật không?

- Thật! Bạn cứ yên tâm đi.

Đến tình thế này không tin cũng không được, phe thằng Thái liền hồi hộp ngoác miệng:

- Con cắt con kiệu con cắt cái
Con cắt cái kê con cáy con.

Quả như sự lo lắng của Thái, phe nó vừa đọc xong, phe Tâm hô liền cực lực phản đối:

- Không được ăn gian! Tụi mày bịa ra chứ làm gì có con cáy!

- Có!

- Không có!

- Dứt khoát có!

- Dứt khoát không có!

Thái chột dạ quay sang nhỏ Hạnh, hỏi lại cái câu nó vừa hỏi:

- Có con cáy thật không?

- Thật.

- Sao tụi kia bảo không có?

- Tại các bạn đó không biết! Cáy là một loại cua sống ở nước lợ, nhỏ hơn cua đồng, chân có lông. Người ta hay bắt cáy làm mắm, gọi là mắm cáy, còn trứng cáy thường được đóng thành bánh tròn phơi khô dùng để nấu canh! – Rồi nhỏ Hạnh đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười nói thêm - Nếu không có con cáy thì làm sao có thành ngữ “nhát như cáy”?

Thái vểnh tai nghe, mừng khấp khởi. Nhỏ Hạnh vừa nói xong, nó quay phắt lại phía bọn Tâm hô, ưỡn ngực hùng hồn:

- Con cáy mà tụi mày cũng không biết thì sống trên đời làm cái quái gì! Nghe đây nè! Cáy là một loại cua sống ở nước lợ, nhỏ hơn cua đồng, chân có lông. Người ta bắt cáy làm mắm…

Thái tuôn một tràng, lặp lại không sót một chữ của nhỏ Hạnh.

Tụi Tâm hô mắt mở thao láo, không hiểu bữa nay thằng Thái này mắc chứng gì mà ăn nói hệt “giáo sư đại học” vậy không biết. Ngay cả các anh chị trong nhóm hải Âu cũng không khỏi sững sờ, tưởng cái đứa đang thao thao bất tuyệt đằng kia là đứa nào chứ không phải là thằng Thái mọi bữa.

Nhưng rồi mọi người nhanh chóng nhận ra nó chính là thằng Thái chứ không ai khác. Bởi trong khi đang ăn nói lưu loát khiến ai nấy phục lăn, thằng Thái bỗng quên phứt vừa rồi nhỏ Hạnh dùng chữ gì để trỏ ba từ “nhát như cáy”. Nó nhớ mang máng mấy từ “tục ngữ”, “thành ngữ”, “chủ ngữ”, “vị ngữ” gì gì đó nhưng không nhớ chính xác nhỏ Hạnh đã dùng từ nào.

Vì vậy, đang “diễn thuyết” trơn tru, Thái bỗng khựng ngang và quay sang dòm nhỏ Hạnh:

- Cái gì “ngữ”?

- Thành ngữ!

Thái quay lại phía đối phương:

- À, à, nếu không có con cáy thì làm sao có …

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cứ tới chỗ này Thái lại quên béng. Thế là nó lại phải quay đầu sang nhỏ Hạnh:

- Cái gì “ngữ” quên mất rồi!

Khổ cho thằng Thái, nó quay đầu một lần thì không sao, nhưng đến khi nó quay sang nhỏ Hạnh hỏi lần thứ hai thì phe Tâm hô liền phát giác ra kẻ “nhắc tuồng” phía sau. Điều đặc biệt nghiêm trọng là kẻ “nhắc tuồng’ đó không phải thành viên phe thằng Thái mà là một con nhỏ hoàn toàn xa lạ.

Thế là phe Tâm hô liền ngoác miệng la toáng:

- Ăn gian! Phe mày ăn gian!

Thái sửng cồ:

- Đừng ỷ thua rồi đặt điều nói bậy! Tụi tao ăn gian hồi nào?

- Lêu lêu! Nhờ người ngoài mách nước mà không biết mắc cỡ!

- Người ngoài nào? Làm gì có người ngoài ở đây!

Thấy phe đối phương cố cãi chày cãi cối, Tâm hô bước xoẹt lại nắm tay nhỏ Hạnh giơ lên, giọng đắc thắng, như vừa bắt được trộm:

- A ha! Ai đây? Từ trước đến giờ tao đâu nhìn thấy con nhỏ này!

Bị Tâm hô “bắt quả tang”, phe thằng Thái cứng họng.

Trong khi bọn chúng loay hoay chưa biết chống chế như thế nào, anh Việt bỗng kinh ngạc kêu lên:

- Ủa, Hạnh hả? Em đến từ lúc nào thế?

Anh Thức và một số anh chị quen mặt trong nhóm Hải Âu ngồi ở chiếc bàn kế chiếc bàn đặt phần thưởng cũngc nhỏm dậy:

- A, Hạnh! Kìa Tiểu Long, Quý và cả Mạnh nữa! Hay quá! Các em bước vào tham gia sinh hoạt với các bạn đi!


Chương 6

Màn ảo thuật thứ hai của phe Tâm hô vẫn do thằng nhóc áo xanh đảm trách. Và có vẻ như một lần nữa nó sẽ lại biểu diễn với bộ bài trên tay.

Trong khi thằng nhóc áo xanh đang xóc lui xóc tới xấp bài, Quý ròm thình lình quay sang nhỏ Hạnh:

- Tôi nghĩ ra rồi!

- Quý nghĩ ra chuyện gì thế? - Nhỏ Hạnh ngơ ngác.

- Chuyện khi nãy ấy! - Giọng Quý ròm hào hứng – Tôi biết lá ách bích kia từ đâu ra rồi!

- Từ đâu ra? - Nhỏ Hạnh trố mắt.

Quý ròm khịt khịt mũi:

- Nãy giờ tôi cứ thắc mắc hoài! Bây giờ thì tôi biết chắc đó là lá bài phía ngoài cùng trong xấp bài bên tay phải của thằng áo xanh.

- Lá bài phía ngoài cùng?

- Đúng vậy! - Quý ròm tặc lưỡi – Lá bài phía trong cùng là lá bài ngửa, đó là lá sáu cơ. Còn lá bài phía ngoài cùng là lá bài sấp, đó là lá ách bích. Khi để dựng đứng xấp bài bên tay phải lên xấp bài bên tay trái thì những ngón tay trái của đối phương đã ép sát vào lá ách bích. Và khi đối phương đẩy xấp bài trượt đi thì những ngón tay trái đã giữ lá ách bích ngoài cùng lại và ấn nó xuống xấp bài đang nằm trên lòng bàn tay.

Nhỏ Hạnh gật gù:

- Hạnh hiểu rồi! Có nghĩa là lá đầm chuồn mà chúng ta trông thấy ban đầu vẫn còn nằm ngay dưới lá ách bích?

- Hoàn toàn đúng! - Quý ròm đáp bằng giọng tiếc rẻ - Nhưng dù sao thì tôi cũng nghĩ ra điều đó quá muộn!

Nhỏ Hạnh cười:

- Thì lần này Quý cố nghĩ ra sớm hơn!

Quý ròm cười méo xẹo. Nó không tin trong mười tiếng đếm, nó có thể phát hiện được những ngón nghề ma mãnh của đối phương.

Lần này thằng nhóc áo xanh bày một trò mới. Nó xoè xấp bài trước mắt, săm soi tìm kiếm một hồi rồi rút hai lá cầm trên tay.

Xong, nó ngước mắt nhìn bọn Quý ròm, nói bằng giọng tinh quái:

- Bây giờ tao sẽ cho tụi mày xem hai lá bài này!

Mạnh bực mình hừ giọng:

- Muốn cho xem thì đưa phứt ra đi, việc gì phải rào trước đón sau dài dòng thế!

Thằng nhóc áo xanh rùn vai:

- Nhưng tao phải giao hẹn trước! Tao chỉ cho tụi mày xem một lần thôi! Tụi mày cố nhìn cho kỹ, không được đòi xem lại lần thứ hai đâu đấy!

Quý ròm gật đầu:

- Được rồi! Tụi tao đồng ý!

- Thế thì xem đây!

Thằng nhóc áo xanh vừa nói vừa giơ hai lá bài trong tay lên. Tuy miệng hù doạ rất ghê nhưng thằng nhóc đưa hai lá bài ra rất từ tốn. Bọn Quý ròm đều nhìn rõ đó là lá chín rô và lá tám cơ.

Thằng nhóc mỉm cười hỏi:

- Xem rõ chưa?

- Rõ rồi!

Quý ròm vừa đáp xong, thằng nhóc liền lật sấp hai lá bài xuống và đưa cho Quý ròm:

- Mày cầm lấy hai lá bài này!

Đợi Quý ròm cầm lấy hai lá bài, thằng nhóc ung dung chìa xấp bài còn lại trên tay ra:

- Nhét hai lá đó vào xấp bài này!

Quý ròm nhíu mày:

- Nhét vào chỗ nào?

- Nhét vào bất cứ chỗ nào mày muốn!

Quý ròm ngần ngừ một thoáng rồi mím môi làm theo lời đối phương. Nó thận trọng nhét hai lá bài vào hai nơi riêng rẽ.

- Xong rồi!

Thằng nhóc áo xanh gõ cạnh xấp bài vào lòng bàn tay vài lần cho bộ bài nằm thật gọn gàng, vuông vức, rồi nói:

- Bây giờ tao sẽ biểu diễn đây!

- Biểu diễn như thế nào? - Mạnh ngứa miệng.

Thằng nhóc áo xanh nhướn mày:

- Tao sẽ lấy hai lá bài khi nãy ra!

- Cái gì? - Mnh trợn mắt - Biểu diễn như thế có gì là hay ho! Đã biết trước là hai lá nào, ai lấy ra mà chẳng được!

Thằng nhóc áo xanh hừ mũi:

- Thì tụi mày cứ xem đi đã!

Nói xong, nó rùn thấp người xuống sát mặt đất và vung vụt tay một phát. Bộ bài trên tay nó lập tức văng tứ tung,bay như bươm bướm và nằm vương vãi khắp nơi trên cỏ.

Trong khi bọn Quý ròm chưa hiểu ra chuyện gì thì thằng nhóc áo xanh đã đứng thẳng người dậy và giơ tay lên, trên tay nó còn đúng hai lá bài.

Và trước cặp mắt tò mò của bọn Quý ròm, nó xoay hai lá bài về phía trước. Ngay lập tức bọn Quý ròm bỗng rùng mình như bị điện giật: hai lá bài trên tay thằng nhóc áo xanh chính là hai lá bài khi nãy Quý ròm vừa nhét vào.

- Sao lại như thế được nhỉ? - nhỏ Hạnh vỗ vỗ tay lên trán, lẩm bẩm.

Thằng Mạnh còn hoang mang hơn. Nó nuốt nước bọt:

- Phù thuỷ! Đúng là trò phù thuỷ!

Quý ròm liếc Tiểu Long, thấy thằng này đang bần thần nghĩ ngợi. liền quay sang nhỏ Hạnh:

- Hạnh nghĩ ra gì chưa?

Nhỏ Hạnh lắc đầu:

- Khi lẳng mạnh một xấp bài, tất nhiên lá bài trên cùng và dưới cùng bị hai ngón tay kẹp giữ lại, nguyên tắc đó ai cũng biết! Nhưng Hạnh không hiểu tại sao đó lại là hai lá bài vừa rồi.

Quý ròm thở dài:

- Ừ, lạ thật! Khi nãy chính tôi đã nhét lá chín rô và lá tám cơ vô giữa bộ bài cơ mà!

Lúc này anh Việt đã đếm đến “năm” và cả Quý ròm lẫn nhỏ Hạnh đều hiểu rằng trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại, tụi nó không thể nào tìm ra bí mật của màn ảo thuật vừa rồi.

Nhưng đúng vào lúc Quý ròm định mở miệng nhận thua thì Tiểu Long đột ngột lên tiếng:

- Tôi biết rồi!

Câu nói của Tiểu Long khiến Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh như không tin vào tai mình.

Nhỏ Hạnh ngó bạn, giọng nghi hoặc:

- Long biết thật ư?

- Ừ.

Anh Việt nhìn Tiểu Long:

- Em nói đi!

Tiểu Long chỉ tay vào hai lá bài trên tay thằng nhóc áo xanh, liếm môi rồi nói:

- Đây không phải là hai lá bài khi nãy!

- Mày nói gì thế? - Quý ròm giật bắn – Rõ ràng chính tay tao...

Tiểu Long không để Quý ròm nói hết câu. Nó lắc đầu, quả quyết:

- Khi nãy là hai lá chín rô và tám cơ! Còn hai lá bài này là tám rô và chín cơ!

Khác với Quý ròm và nhỏ Hạnh, Tiểu Long là đứa đầu óc chậm chạp. Hai đứa bạn “siêu học sinh” của nó khi tới lớp chỉ nghe thầy cô giảng qua một lần đã nắm vững bài học, khi đi thi chỉ cần ôn qua loa những ý chính. Tiểu Long không được trời phú cho trí thông minh như thế, để nhớ bài nó phải ê a tụng tới tụng lui đến rã họng. Phương pháp “lấy cần cù bù chậm chạp” của nó tuy cực nhọc nhưng chắc chắn.

Và nhờ cái ưu thế “chậm mà chắc” đó, trong “vụ án ba lô” mới đây chính nó,chứ không phải Quý ròm và nhỏ Hạnh, đã phát hiện nhóm Hải Âu cố tình viết “trăm năm trước” thành “năm trăm trước” trong bức mật thư chép trên tường.
Hôm nay cũng vậy, hồi nãy khi thằng nhóc áo xanh phô hai quân bài ra, thay vì ghi nhớ bằng mắt theo kiểu những người thông minh, Tiểu Long mấp máy môi lẩm nhẩm theo thói quen “chín rô, tám cơ… chín rô, tám cơ”. Và chính nhờ vậy, sau một thoáng ngỡ ngàng, nó kịp nhận ra hai lá bài trên tay đối phương lúc này không khớp với bài “học thuộc lòng” mình đang “tụng”.

Khi Tiểu Long buột miệng nêu ra nhận xét động trời đó và nói tên cụ thể từng quân bài, lúc đó nhỏ Hạnh, Quý ròm và thằng Mạnh mới cảm thấy ngờ ngợ. Nhỏ Hạnh gật gù:

- Ờ, ờ, đúng rồi! Đây là hai lá bài khác, “hoán vị” với hai lá bài ban đầu nhằm đánh lừa mình!

Quý ròm nhì đăm đăm vào mặt thằng nhóc áo xanh:

- Sao? Phe mày chịu thua chưa?

Miệng tuy nói cứng nhưng bụng Quý ròm giật thon thót. Nó không chắc thằng mập phe nó có quáng mắt hay không. Nào ngờ, nó vừa hỏi xong, thằng nhóc áo xanh gật đầu ngay tút xuỵt:

- Tao chịu thua!

Rồi nó cười hì hì:

- Giờ tới phiên phe mày trổ tài đi!

Quý ròm trổ tài với một viên bi ve.

Nó bỏ viên bi trong lòng bàn tay phải, chìa ra trước mặt phe Tâm hô, miệng tủm tỉm:

- Tao giao hẹn trước! Tao chỉ cho tụi mày xem một lần thôi! Tụi mày cố nhìn cho kỹ, không được đòi xem lại lần thứ hai đâu đấy!

Thấy đối phương nhại lại câu nói khi nãy của mình, thằng nhóc áo xanh nhăn mặt:

- Nhưng mày định làm gì với viên bi này?

Quý ròm ưỡn ngực:

- Tao nhét nó vào trong người!

- Nhét vào trong người?

- Ừ, nhét vào trong cơ thể ấy!

- Nhét vào trong lỗ mũi ấy ư? - Một đứa lại hỏi.

Quý ròm hừ giọng:

- Nhét vào trong lỗ mũi thì nói làm gì! - Rồi nó khoa tay – Tao sẽ nhét viên bi xuyên qua da!

- Xuyên qua da? - Bọn Tâm hô tỏ ý ngờ vực.

Quý ròm gật đầu:

- Ừ, viên bi sẽ xuyên qua da, xuyên qua thịt, rồi lút dần vào trong người, cuối cùng là… biến mất!

Tâm hô ôm bụng:

- Ha ha! Xạo ơi là xạo! Viên bi mà mày làm như cây kim gút không bằng!

- Nếu không tin thì tụi mày xem đây!

Quý ròm vừa nói vừa gập cánh tay trái lại và dùng tay phải ấn viên bi vào khuỷu tay trái. Nó đè tay lên viên bi, lăn qua lăn lại và trịnh trọng nhắc:

- Tụi mày nhìn kỹ nha! Tao bắt đầu ấn viên bi vào trong cánh tay đây!

Thằng nhóc mũi hếch nhô đầu ra:

- He hé bàn tay ra xem chút nào!

Quý ròm trừng mắt:

- Hé sao được mà hé! Nếu tao hé tay, viên bi sẽ trôi ngược trở ra tức thì!

Nghe doạ, thằng nhóc mũi hếch không đòi Quý ròm hé tay nữa. Nó lẳng lặng khom người xuống, tò mò quan sát
Quý ròm lăn qua lăn lại viên bi một hồi, mặt làm ra vẻ nghiêm nghị:

- Chà, sắp lút vào trong rồi! À, đã lút được một phần ba!

Tâm hô bĩu môi:

- Dóc tổ!

Thằng nhóc áo xanh “xì” một tiếng:

- Mày chỉ bịa! Tao chả tin tí ti ông cụ nào!

- Tụi mày không tin phải không? - Quý ròm nheo mắt.

- Không tin! Nhất định không tin! - Thằng nhóc áo xanh khăng khăng.

- Không tin thì xem đây.

Quý ròm nói giọng giận dỗi. Và nó ngửa bàn tay phải ra.

Lập tức, mấy chục cái cổ vươn dài, nhướn mắt dòm. Khi thấy viên bi vẫn còn trong lòng bàn tay Quý ròm, mấy chục cái miệng đang nín thở bật cười hê hê:

- Ha ha! Thế mà dám bảo là đã lút được một phần ba, xạo ơi là xạo!

- Ảo thuật hay thật đấy!

Có đứa châm chọc:

- Nếu làm cho viên bị chạy vào trong cơ thể rồi chạy trở ra nhanh như chớp, chả ai kịp nhìn thấy thì tao làm cũng được!

Những lời giễu cợt, nhạo báng thi nhau vang lên khiến Mạnh tức điên. Cả Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng không giấu vẻ lo lắng. Cả ba đưa mắt nhìn Quý ròm, ngạc nhiên thấy thằng này vẫn tỉnh khô.

Quả thật, trái với bản tính nóng nảy thường ngày, Quý ròm dường như không để những lời khích bác của đối phương vào tai. Nó đặt viên bi xuống đất, xoa xoa hai tay vào nhau, nhíu mày lẩm bẩm.

- Lạ thật! Sao viên bi lại bật trở ra kìa?

Tâm hô cười hô hố:

- Không vào thì nó bật trở ra chứ sao!

Mặc Tâm hô cà khịa, Quý ròm vẫn phớt lờ, Nó tiếp tục tự nói với mình:

- Có thể có sai sót gì đây! Thử lại một lần nữa xem sao!

Rồi chầm chậm đảo mắt quanh một vòng để đánh lạc sự chú ý của phe đối phương, Quý ròm thò tay trái cầm lên viên bi, bỏ qua tay phải. Xong, nó chậm rãi lặp lại động tác ban nãy, nghĩa là áp bàn tay phải lên khuỷu tay trái, lăn qua lăn lại viên bi để cố nhét vào.

Thằng nhóc mũi hếch lại khom người nghiêng ngó. Những đứa khác căng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ khuỷu tay của Quý ròm, hy vọng sẽ phát hiện ra trò ma mãnh của đối phương.

Và cũng như ban nãy, Quý ròm lại tặc tặc lưỡi:

- Chà, sắp lút vào trong rồi! À, đã lút được một phần ba!

Tâm hô cười hí hí:

- Và đã sắp trồi ra hai phần ba rồi!

Câu trêu ghẹo đầy vẻ hài hước của Tâm hô kéo theo những tràng cười ngặt nghẽo. Cả Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng phải đưa tay lên bụm miệng để khỏi phì cười. Chỉ có thằng Mạnh là mắt long lên vì tức tối.

Quý ròm vẫn điềm tĩnh:

- À, bây giờ thì đã lút vào hai phần ba rồi, à ba phần tư, à như vậy là viên bi đã lút hẳn vào trong khuỷu tay rồi!

Quý ròm nghiêm nghị thông báo một lèo khiến những chuỗi cười lập tức ngưng bặt.

Trong khi phe Tâm hô không biết Quý ròm nói thật hay chơi trò dóc tổ, đang định lên tiếng hỏi, thì Quý ròm tự động lật ngửa bàn tay phải lên. Lòng bàn tay nó trống không: Viên bi đã biến mất.

Cả chục cái miệng lập tức “ồ” lên sửng sốt. Bỗng một đứa hét giật:

- Khám tay nó! Chắc nó giấu viên bi trong kẽ tay.

Tâm hô nhìn lom dom bàn tay phải Quý ròm, khịt mũi:

- Mày giơ cao bàn tay lên xem!

Quý ròm tinh nghịch giơ cao tay trái khiến Tâm hô sầm mặt:

- Tao cần quái gì tay trái! Tay phải cơ!

Quý ròm lại giơ cao tay phải, hướng lòng bàn tay ra phía trước.

Săm soi một lúc chẳng thấy gì, Tâm hô lại nói:

- Quay lưng bàn tay lại!

Quý ròm quay lưng bàn tay lại. Vẫn chẳng có gì.

- Xoè các ngón tay ra!

Tâm hô tiếp tục đề nghị. Và Quý ròm tiếp tục làm theo. Nó thản nhiên xoè rộng năm ngón tay. Và dĩ nhiên không có viên bi nào trong những kẽ tay.

- Lạ thật! - Thằng nhóc áo xanh vò đầu – Hay nó ném viên bi xuống đất!

- Không có đâu! - Thằng nhóc mũi hếch lắc đầu – Khi nãy tao đã nhìn kỹ, viên bi không hề rơi xuống đất!

Thằng nhóc mũi hếch phản bác, thằng nhóc áo xanh và dăm đứa khác vẫn ngồi xổm xuống đất, lui cui sục sạo.

- Không có dưới đó đâu! - Quý ròm nheo mắt nói – Tao đã nhét khuỷu tay rồi!

- Khuỷu tay cái mốc xì!

Tâm hô gầm gừ, dù vậy nó vẫn không đoán ra Quý ròm đã giấu viên bi ở đâu. Trong khi đó, anh Việt đã đếm đến “năm” khiến nó lo sốt vó.

Tiểu Long kề miệng vào tai Quý ròm:

- Mày giấu viên bi ở đâu thế?

Quý ròm mỉm cười:

- Ở dưới da chứ đâu! Giờ này chắc nó đã chạy lẫn vào trong máu rồi!

- Dẹp mày đi! - Tiểu Long nhăn nhó – Tao hỏi thật mà mày cứ đùa!

Nhỏ Hạnh cười cười:

- Hạnh biết Quý giấu viên bi ở đâu rồi!

- Ở đâu?

- Ở trong bàn tay trái! Khi Quý dùng tay trái cầm lên viên bi để bỏ sang tay phải, Quý chỉ làm động tác thế thôi chứ thật ra Quý vẫn giữ viên bi ở lại trong tay trái, đúng không?

Đúng lúc đó, anh Việt đã đếm đến mười và Tâm hô cất giọng ỉu xìu:

- Keo này phe tao chịu thua!

Tiểu Long thúc vào hông Quý ròm:

- Phe rồi, mày xoè tay trái ra đi!

Quý ròm dễ dãi xoè bàn tay trái ra. Và nhỏ Hạnh há hốc miệng khi thấy trong tay Quý ròm không có viên bi nào.

- Lạ thật! - Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán - Chẳng lẽ Hạnh đoán sai?

Quý ròm mỉm cười:

- Hạnh không đoán sai đâu! Nhưng khi gập cánh tay trái để chìa khuỷu tay ra, bàn tay tôi đã đưa lên cao và bỏ tọt viên bi vào trong cổ áo rồi…

Đang nói tới đó, Quý ròm bỗng nhảy dựng lên:

- Á, đứa nào thọc lét tao vậy?

Vừa la bài hãi, Quý ròm vừa lật đật người quay người lại. Bắt gặp thằng Mạnh đang rụt tay về, Quý ròm tức muốn xịt khói lỗ tai:

- Mày chơi cái trò gì vậy hở thằng quỷ con?

Tiếng gầm của ông anh làm Mạnh hoảng vía. Nó méo xệch miệng:

- Nghe anh bảo anh bỏ viên bi vào trong áo, em rờ thử xem nó còn nằm trong đó không chứ đâu phải em chơi trò thọc lét!

Nguồn: diendan.game.go.vn