26/1/13

Cuộc so tài vất vả (C3-4)

Chương 3

Trò chơi tiếp theo là trò cướp cờ. Bọn trẻ chia làm hai phe để thi tài với nhau.

Lá cờ đuôi nheo cắm ở vòng tròn chính giữa. Ở hai bên, trên một vạch ngang cách vòng tròn khoảng sáu, bảy mét, năm “đấu sĩ” của mỗi phe đứng nhấp nha nhấp nhổm, vẻ như sẵn sàng chạy bổ tới trước bất cứ lúc nào. Bọn Quý ròm thấy có cả thằng Thái lẫn thằng tóc bù trong số đó, dĩ nhiên hai đứa ở hai phe khác nhau.

Người cầm trịch trò chơi này là anh Việt. Anh đứng gần vòng tròn, tay đưa lên khỏi đầu, dõng dạc hô:

- Tất cả chuẩn bị!

Nghe tiếng hô, mười “đấu sĩ” càng nhấp nhổm tợn. Hai mươi cái cẳng chân cứ rục rà rục rịch, lăm le phóng tới trước.

- Số ba!

Tiếng anh Việt thình lình vang lên. Bên mé phải, một chiếc áo xanh lao vụt ra. “Đấu sĩ” mang “bí danh” số ba của phe bên trái là một thằng nhóc mũi hếch. Tiếng hô đột ngột của anh Việt làm nó hơi khựng lại vì bất ngờ, nhưng rồi cũng kịp ba chân bốn cẳng vọt đi.

Thằng nhóc áo xanh tới đích trước. Nhưng đúng vào lúc nó hăm hở thò tay ra định nhổ lá cờ thì thằng nhóc mũi hếch đã kịp phi tới nơi. Nó đành rụt tay lại chống lên đầu gối, lom khom nhìn đối thủ.

Thằng nhóc mũi hếch cũng không dám giật lá cờ. Nó bắt chước thằng kia khom người rình rập, tay cũng chống lên đầu gối, mom lom quan sát nhất cử nhất động của đối phương.

Hai “đấu sĩ” đứng đối diện nhau, không đứa nào dám ra tay trước. Chúng chỉ vờn nhau vòng quanh lá cờ, liên tục chuyển đổi vị trí, mắt gờm gờm nhìn nhau như muốn nói chỉ cần nhà ngươi sơ hở một tích tắc thôi, ta sẽ đoạt lấy lá cờ trước mũi nhà ngươi cho mà xem.

Nhưng rốt cuộc chẳng đứa nào chịu cho đứa nào xem cái quái gì cả. Cũng hệt như hai chú gà chọi bị chặt cựa, tiêu tan hết dũng khí, thằng áo xanh và thằng mũi hếch cứ đảo vòng vòng cả buổi và cuổi cùng khi tụi nó dừng lại thì đứa nào đứa nấy lại đứng ngay chóc vào vị trí cũ, hệt như lúc mới bắt đầu. Còn lá cờ thì vẫn trơ ra đó.

Đám cổ động viên của hai phe thoạt đầu còn ngoác miệng hò hét cổ vũ “gà nhà” nhưng rồi thấy “gà” của mình giống như “gà rù”, tụi nó chán quá chẳng buồn gân cổ nữa.Chỉ còn lác đác vài tiếng hô, nội dung thì có vẻ khích lệ nhưng nghe kỹ lại giống như trách móc, chế giễu:

- Ráng lên chứ tụi mày!

- Hai đứa bây ngủ gục rồi hay sao thế!

Thằng Mạnh bĩu môi bình phẩm:

- Tụi này cướp cờ chẳng chịu cướp, cứ xoay vòng vòng chổng mông vô mặt khán giả, trông chả ra thể thống gì cả!

Anh Việt dường như cũng cảm thấy có điều bất ổn. Hai đấu sĩ số ba này gan bé bằng hạt thóc, cứ để tụi nó rình rập suông thế này không khéo khán giả ngủ khò mất! Nghĩ vậy, anh liền hắng giọng hô lớn:

- Số năm!

Từ bên trái bên phải, hai “số năm” của hai phe vọt ra nhanh như chớp.

Nhưng khán giả lại thêm một phen thất vọng. Thay vì nhảy xổ vào lá cờ thì hai “đấu sĩ” mới được bổ sung lật đật chạy vòng ra sau lưng “số ba” của đối phương, giang tay giang chân ngăn không cho đối phương cướp cờ chạy về.

Thằng Mạnh không nén được, lại càu nhàu:

- Đây là trò “cướp cờ” chứ đâu phải trò “chống cướp cờ”!

Quý ròm nhún vai:

- Trò này không dễ chơi đâu! Cướp cờ không lẹ, bị đối phương đập trúng người là xem như tiêu tùng!

- Xì! Gặp em, em đã cướp lá cờ đem về từ đời kiếp nào rồi!

Mạnh lại cao hứng ba hoa. Nó quên phắt mới vừa rồi đây Quý ròm đã kê nguyên một cái tủ buýp phê to đùng vô miệng nó. Lần này cũng vậy, ông em vừa huênh hoang dứt câu, Quý ròm liền hấp háy mắt:

- Mày giở trò tàng hình để cướp cờ chứ gì!

Một lần nữa, Mạnh đứng chết trân. Nhưng hên cho Mạnh, đúng vào lúc nó ú ớ như bị ai nhét giẻ vào mồm thì tiếng anh Việt đã vang lên:

- Số ba và số năm về! Số hai lên!

Quý ròm quên ngay Mạnh, quay đầu nhìn ra. Và nó lập tức mở to mắt khi nhận ra “số hai” bên trái là thằng Thái, còn “số hai” bên phải là thằng nhóc tóc bù, hai kẻ “cựu thù” vừa rượt đuổi nhau chí choé khi nãy.

Ngay từ đầu, Quý ròm đã nhìn thấy hai đứa này trong đội hình của hai phe, nhưng không ngờ hai đứa đều mang “bí danh” số hai.

Dường như cả hai “đấu sĩ” cũng không ngờ tới sự trùng hợp đó.

Vừa xông lên, chợt thấy Thái chạy tới, thằng tóc bù ngạc nhiên:

- Ủa, là mày hả Thái?

Thằng Thái cũng ngạc nhiên không kém. Nó nhếch môi gật gù:

- Hà hà! Thì ra quả đất tròn!

Cổ động viên của hai phe cũng tỏ ra vô cùng hào hứng trước sự tái ngộ của hai “đấu sĩ” nhiều duyên nợ này. Xen lẫn giữa những tràng pháo tay là những tiếng hô phấn khích:

- Thái ơi! Bắt thằng Tô Hâm trả nợ đi!

- Bắt nó “chung” đủ cả vốn lẫn lời!

Cái tên Tô Hâm lọt vào tai khiến Mạnh chớp chớp:

- A, ông anh tóc tai bù xù này là người Hoa!

Tiểu Long cười hì hì:

- Ra nó là con cháu Tô Định!

Nhỏ Hạnh bổ sung:

- Tô Đông Pha nữa!

Nhưng mấy đứa trẻ ngay tức khắc phát hiện ra sai lầm của mình. Một giọng oang oang vọng đến tai tụi nó:

- Mày chỉ lấy lá cờ thôi, còn tặng thằng Tâm hô cái cán cờ để nó về đuổi gà cho … vợ!

Nhỏ Hạnh tẽn tò:

- Thì ra anh chàng này tên là Tâm!

Mạnh chả bẽn lẽn như bà chị. Nó cười khoái trá:

- Hì hì! Anh chàng Tâm này có hàm răng hô mà lúc nãy mình không để ý! Tâm hô nói lái thành Tô Hâm, hay thật!

Tâm hô lúc này đang chĩa… hàm răng hô vào mặt thằng Thái, giọng cảnh giác:

- Bây giờ tao và mày đang chơi trò cướp cờ đấy nhé!

Rõ là Tâm hô sợ đối thủ lăm le “tính sổ” chuyện “bịt mắt qua rào” khi nãy.

Nhưng mặc cho Tâm hô giở giọng cầu hoà, Thái vẫn hầm hầm:

- Tao không cần biết! Tao cần phải thanh toán chuyện mày cố tình cho tao vào xiếc!

Tâm hô cố phân trần:

- Trò chơi khi nãy bao nhiêu người tham gia chứ đâu phải mình tao!

- Nhưng mày là đầu trò! – Thái nghiến răng ken két, vừa nói nó vừa khoa chân bước tới – Chính mày đứng ra bịt mắt tao, chính mày làm tao trở thành trò cười cho mọi người!

Bộ tịch hùng hổ của Thái khiến Tâm hô chột dạ. Nó bước giật lùi, miệng kêu lên:

- Nè, nè…

Ngay trong lúc đó, tức là ngay trong lúc Tâm hô và mọi người không ngờ nhất, Thái đột ngột cúi xuống và nhanh như chớp giật phắt lá cờ lúc này đã ở ngay dưới chân và co giò chạy về chỗ phe mình, miệng cười ha hả:

- Thế là phe mày thua rồi nhé!

Sau một thoáng sững sờ, phe thằng Thái nhanh chóng ăn mừng thắng lợi bằng những tràng pháo tay và những tiếng hò reo như sấm.

Tâm hô phát hiện ra mình rơi vào bẫy của đối phương thì đã muộn. Nó đứng như trời trồng giữa bãi cỏ một hồi rồi lủi thủi quay về chỗ phe nó, miệng buồn bã “triết lý”:

- Lừa người chớ vội lừa lâu

Lừa người hôm trước, hôm sau người lừa!

Nghe Tâm hô ngâm ngợi ca dao và cố tình sửa chữ “cười” thành chữ “lừa” để than thân trách phận, nhỏ Hạnh tức cười quá xá. Nó quay sang Quý ròm:

- Anh chàng này cũng có vẻ thi sĩ Bình…

Nhỏ Hạnh chưa kịp thốt chữ “Minh” đã thấy nắm đấm của Quý ròm đong đưa ngay trước mắt, liền rụt cổ nín thinh.


Chương 4

Phần thưởng cho phe chiến thắng trong trò chơi cướp cờ là một quả bóng mới toanh. Thằng Thái đại diện phe nó lên nhận giải, sau khi hớn hở đưa quả bóng vào sát mặt hôn một cái rõ kêu, hai tay giơ cao phần thưởng lên khỏi đầu quay vòng vòng tứ phía giữa tiếng hò reo vang dội của đồng bọn, y như Pelé lên nhận Cúp thế giới..

Đến lúc đó, bọn Quý ròm mới nhìn thấy chiếc bàn nhỏ đặt phần thưởng sau lưng anh Việt. Ngoài quả bóng vừa rồi, bọn trẻ còn nhìn thấy sắp hàng những nón, áo thể thao, những hộp kẹo, tập vở, cặp sách và đặt biệt là một quả cầu màu bạc lấp lánh.

Nhỏ Hạnh chả rõ quả cầu xinh xắn kia làm bằng chất liệu gì, nhưng thoạt nhìn nó đã rất thích, nhất là phía dưới quả cầu có những tua làm bằng kim loại mỏng nom rất đẹp mắt. Ban tổ chức treo quả cầu trên một cái giá đỡ, mỗi lần gió thổi qua, những thanh kim loại chạm vào nhau phát ra những âm thanh leng keng nghe thật vui tai.

Nhỏ Hạnh khều Quý ròm:

- Quý xem kìa! Quả cầu xinh quá!

- Ừ.

Thấy Quý ròm đáp bằng giọng hờ hững, nhỏ Hạnh nhăn mặt:

- Quý không thấy gì sao?

- Nghe thấy gì?

- Những tiếng leng keng phát ra từ quả cầu.

Quý ròm nghiêng tai một lát rồi gật gù:

- Ờ há! Nghe giống hệt tiếng reo của chiếc phong linh.

Nhỏ Hạnh chớp mắt:

- Hạnh thích lắm!

Lần này Quý ròm không thờ ơ nữa. Nó gật đầu:

- Ừ, tôi cũng thích!

Lúc này phe thằng Thái và phe Tô Hâm, à quên, phe Tâm hô đang bắt đầu thi tài trong một trò chơi mới.

Không cử dăm ba “đấu sĩ” ra đại diện như khi nãy, lần này toàn bộ gần hai chục đứa phe thằng Thái đều đồng thanh ngoác miệng hô, vừa hô vừa gục gặc đầu đánh nhịp:

- Con cua con cắn con cua cái
Con cua cái cạp con còng con.

Bọn Quý ròm chưa hiểu tụi này định làm gì mà “cắn” với “cạp” loạn cả lên thì phe Tâm hô đọc nối theo ngay:

- Con còng con cõng con còng cái
Con còng cái kẹp con cá con

Phe thằng Thái nhanh nhẩu tiếp:

- Con cá con kéo con cá cái
Con cá cái cấu con cóc con.

Lần này đối phương vừa đọc xong, phe Tâm hô liền nhao nhao phản đối:

- Không được! Con cá làm sao cấu con cóc được!

- Sao không được? – Phe thằng Thái cãi lại.

- Cá làm gì có tay mà cấu! Con cóc cấu con cá thì có!

- Nhưng con cóc cũng đâu có tay!

- Nhưng nó có chân!

- Chân đâu phải là tay!

Thấy cuộc tranh cãi giữa hai phe càng lúc càng trở nên loạn xị, anh Việt vội vàng can thiệp:

- “Cấu” hay “cào” gì cũng được! Trò chơi này chủ yếu tìm ra những từ có âm “cờ” chứ không cần chú trọng đến ý nghĩa thực tế!

Phe Tâm hô nghe vậy không cãi nữa, lấy hơi đọc:

- Con cóc con cào con cóc cái…

Lần này đến lượt phe thằng Thái khiếu nại:

- Không được! Chữ “cào” không được!

- Sao không được? Cũng âm “cờ” kia mà!

- Nhưng chữ đó không do nghĩ ra. Chữ “cào” này anh Việt nói trước, tụi mày học lỏm theo!

Phe Tâm hô liền đưa mắt về phía anh Việt, ý nhờ anh phân xử.

Anh Việt gãi đầu cười gượng:

- Thôi phe kia đã nói vậy, các em tìm chữ khác quách!

- Chữ khác thì chữ khác!

Tâm hô nói, và sau khi chụm đầu hội ý, tụi nó hí hửng oang oang:

- Con cóc con cỡi con cóc cái
Con cóc cái cưa con cọp con.

Thấy đối phương “dám” sáng tác ra hình ảnh con cóc cưa con cọp, phe thằng Thái ngứa tai không thể tả. Bọn nó tính ngoác mồm trả đũa nhưng sực nhờ lời giải thích vừa rồi của anh Việt, cả bọn đành bấm bụng làm thinh.

Chỉ có tụi Quý ròm là cười rúc rích. Bây giờ tụi nó dã biết đám trẻ trước mặt đang chơi trò gì, vì vậy đứa nào đứa nấy cố dỏng tai tò mò nghe thử hai phe sẽ còn “sáng tạo” ra những mẩu câu kỳ cục gì nữa.

Và trò chơi càng kéo dài, bọn Quý ròm càng ngạc nhiên trước vốn từ phong phú của đám trẻ xa lạ này.

Hết cọp tới cáo, hết cú tới công, kiến, két, cò…, hai phe lôi ra hầu như không thiếu một con vật có âm “cờ” nào. Động từ cũng vậy, nào là cốc, cù, cắt, cà, cán, cãi, cầm, cạo… lại thêm một lô những ếng lóng lạ tai như cuỗm, kênh, cum… nghe một hồi Tiểu Long và thằng Mạnh đã muốn quay mòng mòng.

Nhưng dù sao những từ âm “cờ” không phải là nhiều vô thiên lủng. Đối qua đáp lại một hồi, vốn từ cạn dần, hai phe bắt đầu ngắc ngứ, mỗi lần hội ý kéo dài cả nửa phút, có khi một phút.

Đến khi phe Tâm hô đọc xong câu:

- Con kén con cáu con kén cái
Con kén cái cọ con cút con.

Thì phe thằng Thái xem chừng bí rị. Cả bọn châu đầu vào bàn bạc trao đổi lâu thật lâu vẫn chẳng nghĩ ra được con vật nào.

Tụi nó chỉ hô được mỗi một câu “Con cút con kỳ con cút cái” rồi tắc tị luôn. Mà ngay cả câu đó cũng bị phản ứng tơi tả:

Phe Tâm hô la om sòm:

- “Kỳ” là cái cóc khô gì! Làm gì có chữ “kỳ”?

- Sao lại không có! – Phe thằng Thái gân cổ phản kích - Bộ phe mày tự nhận là chúa ở dơ hả?

- Nè, nè! – Phe Tâm hô nhảy chồm chồm – Không phải chơi thua rồi tìm cách bôi nhọ danh dự đối phương à nghen!

- Tụi tao chẳng thèm bôi nhọ! Thế tụi mày có bao giờ tắm rửa không?

- Sao lại không! – Phe Tâm hô đỏ mặt tía tai.

- Thế khi tắm tụi mày có kỳ cho sạch đất không?

- Sao lại không?

Sợ bị chê là ở dơ, phe Tâm hô nhanh nhẩu đáp. Nhưng đáp xong, như sực nhớ ra, giọng tụi nó bỗng xụi lơ như quả bóng vừa bị gai đâm mười tám lỗ.

- Thôi được rồi! Như vậy là xem như có chữ “kỳ”!

- Xem như sao được mà xem như! Có đứt đuôi đi chứ lị!

- Có đứt đuôi cũng được! Nhưng còn câu thứ hai thì sao? Tụi mày nghĩ không ra phải không?

- Sao lại nghĩ không ra!

- Thế đọc đi!

- Chờ một chút đã!

- Chờ từ nãy đến giờ rồi!

- Thì chờ thêm chút nữa! Khi nãy tụi mày nghĩ ngợi lâu lắc, bên tao có giục đâu!

Nghe đối phương nói vậy, phe Tâm hô không giục nữa. Nhưng dù không bị hối thúc, phe thằng Thái cũng chẳng đỡ bối rối hơn chút nào.

Tụi nó nhăn mày nhíu trán cả buổi rồi ngập ngừng đọc:

- Con cút con kỳ con cút cái
Con cút cái kỵ con ki con.

- Hết “kỳ” lại tới “kỵ”! – Phe Tâm hô lại la toáng – “Kỵ” là cái quái quỷ gì?

- Sao tụi mày ngốc thế! – Phe thằng Thái giở giọng cà khịa – “Kỵ” là “kỵ” chứ là gì! Giống như chuột kỵ mèo hoặc phe mày kỵ phe tao vậy!

- Kỵ cái mốc xì! Nhưng thôi, chữ “kỵ” cũng có thể xem là hợp lệ! Nhưng còn con ki? Con ki là con cóc khô gì thế?

Phe thằng Thái cười hô hố:

- Lại ngốc nữa! Con ki không phải là con cóc khô, mà là con chó!

- Tụi mày đừng có ăn gian! Con chó là con chó, ai gọi là con ki!

- Tụi mày chẳng biết cóc gì mà cũng nói! Con chó tao nuôi tên là con Ki đấy!

- Mặc xác con Ki nhà mày! Đâu phải con chó nào cũng mang tên Ki!

- Nhưng con chó của tao lại mang tên Ki thì tao biết làm thế nào!

Phe thằng Thái tiếp tục cãi bướng, Tâm hô lại quay nhìn anh Việt cầu cứu:

Anh Việt mỉm cười nhìn Thái:

- Các em không được cãi bừa! Ki là tên riêng, không được dùng trong trường hợp này!

- Không được thì thôi!

Thái khụt khịt mũi và rầu rĩ quay sang đồng bọn:

- Thế nào hở tụi mày? Đã nghĩ ra được con vật nào chưa?

Thái hỏi khẽ nhưng bọn Quý ròm nghe rõ mồn một. Lúc mới đến, bọn Quý ròm đứng ở đằng sau kiễng chân quan sát. Nhưng bị các trò chơi của đám trẻ cuốn hút, bọn chúng nhích lần ra phía trước lúc nào chẳng hay. Hiện giờ Tiểu Long, Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh đang đứng lẫn trong phe thằng Thái và những lời bàn tán của tụi này đều lọt hết vào tai chúng.

Vẻ thất vọng trên mặt tụi thằng Thái khiến Tiểu Long động lòng. Nó quay sang nhỏ Hạnh:

- Sao đây Hạnh?

- Sao chuyện gì?

Tiểu Long mỉm cười:

- Hạnh ra tay bồ tát đi!

Tất nhiên nhỏ Hạnh thừa hiểu bạn mình muốn gì. Nó khẽ lắc đầu:

- Không được! Làm như vậy là phạm luật. Phe bên kia biết được thì chết!

- Tụi kia không biết đâu! - Tiểu Long nằn nì - Hạnh nhắc khẽ thôi!

Thấy nhỏ Hạnh lộ vẻ phân vân, Tiểu Long dấn tới:

- Nãy giờ mình đứng ngay đây, xem như mình thuộc phe bên này rồi! Phải đóng góp ý kiến chứ.

Lý do Tiểu Long đưa ra tuy gượng ép nhưng không phải không có tác dụng. Trong thâm tâm, nhỏ Hạnh cũng không muốn phe thằng Thái thua cuộc. Vì vậy, không đợi Tiểu Long van nài thêm, nó quay về phía những gương mặt đang nhăn nhó khổ sở kia, khẽ nhắc:

- Con cừu! Con cừu…

Tụi thằng Thái giật mình ngoảnh lại và sửng sốt khi phát hiện người vừa lên tiếng là một con nhỏ lạ hoắc lạ huơ. Nhưng tụi nó chưa kịp hỏi thì phe Tâm hô đã giục:

- Không nghĩ ra thì chịu thua quách để còn chơi trò khác! Tụi mày định “câu giờ” đến Tết Công-gô chắc?

- Có đây! Có ngay đây! – Thái nghinh mặt - Tụi mày đừng có tưởng bở!

Nói xong Thái hất đầu một cái. Cả bọn lập tức đồng thanh:

- Con cút con kỳ con cút cái
Con cút cái kỵ con cừu con.

Phe Tâm hô có vẻ ngạc nhiên trước sự “thoát nạn” vào giờ chót của đối phương. Tới lượt tụi nó lúng túng. Cả chục đứa xúm xít, vò đầu bứt tai loạn xị.

Phe thằng Thái được dịp chọc tức lại:

- Tụi mày không nghĩ ra thì chịu thua quách để còn chơi trò khác chứ!

- Còn lâu! Nghe đây nè!

Tâm ho đáp và nó vênh mặt lĩnh xướng, đồng bọn hô theo rập ràng:

- Con cừu con cắp con cừu cái
Con cừu cái cứu con cắt con.

- Cắt là con gì? – Phe thằng Thái nhao nhao – Làm gì có con cắt?

- Sao lại không có! Cắt là con chim cắt, cũng như công là con chim công, cú là con chim cú vậy!

Anh Việt gật đầu:

- Phải rồi! Có chim cắt!

Sự xác nhận của anh Việt khiên phe thằng Thái ỉu xìu. Nếu phe Tâm hô chưa thua, có nghĩa tụi nó phải tìm cho bằng được tên một con vật mới. Lúc nãy tụi nó nghĩ muốn nát óc còn moi chẳng ra, may lại thêm con cừu, con cắt xuất hiện, số con vật có âm “cờ” e rằng chẳng còn sót lại mống nào.

Trong khi Thái đang bứt muốn trụi hết tóc thì thằng nhóc mũi hếch đứng bên cạnh huých tay vào hông nó.

- Gì thế? Mày nghĩ ra rồi hả? – Thái ngẩng lên, giọng vui mừng.

Thằng nhóc mũi hếch láu lỉnh chỉ tay về phía nhỏ Hạnh:

- Tao nghĩ không ra nhưng con nhỏ kia chắc chắn nghĩ ra!

Ngay lúc đó, nhỏ Hạnh cũng bắt gặp Thái và thằng nhóc mũi hếch đang đưa mắt nhìn mình. Nó liền nhoẻn miệng cười:

- Con cáy.

- Con gì? – Hai đứa kia tưởng mình nghe lộn.

- Con cáy.

Thái vẫn bán tín bán nghi:

- Có con cáy thật không?

- Thật! Bạn cứ yên tâm đi.

Đến tình thế này không tin cũng không được, phe thằng Thái liền hồi hộp ngoác miệng:

- Con cắt con kiệu con cắt cái
Con cắt cái kê con cáy con.

Quả như sự lo lắng của Thái, phe nó vừa đọc xong, phe Tâm hô liền cực lực phản đối:

- Không được ăn gian! Tụi mày bịa ra chứ làm gì có con cáy!

- Có!

- Không có!

- Dứt khoát có!

- Dứt khoát không có!

Thái chột dạ quay sang nhỏ Hạnh, hỏi lại cái câu nó vừa hỏi:

- Có con cáy thật không?

- Thật.

- Sao tụi kia bảo không có?

- Tại các bạn đó không biết! Cáy là một loại cua sống ở nước lợ, nhỏ hơn cua đồng, chân có lông. Người ta hay bắt cáy làm mắm, gọi là mắm cáy, còn trứng cáy thường được đóng thành bánh tròn phơi khô dùng để nấu canh! – Rồi nhỏ Hạnh đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười nói thêm - Nếu không có con cáy thì làm sao có thành ngữ “nhát như cáy”?

Thái vểnh tai nghe, mừng khấp khởi. Nhỏ Hạnh vừa nói xong, nó quay phắt lại phía bọn Tâm hô, ưỡn ngực hùng hồn:

- Con cáy mà tụi mày cũng không biết thì sống trên đời làm cái quái gì! Nghe đây nè! Cáy là một loại cua sống ở nước lợ, nhỏ hơn cua đồng, chân có lông. Người ta bắt cáy làm mắm…

Thái tuôn một tràng, lặp lại không sót một chữ của nhỏ Hạnh.

Tụi Tâm hô mắt mở thao láo, không hiểu bữa nay thằng Thái này mắc chứng gì mà ăn nói hệt “giáo sư đại học” vậy không biết. Ngay cả các anh chị trong nhóm hải Âu cũng không khỏi sững sờ, tưởng cái đứa đang thao thao bất tuyệt đằng kia là đứa nào chứ không phải là thằng Thái mọi bữa.

Nhưng rồi mọi người nhanh chóng nhận ra nó chính là thằng Thái chứ không ai khác. Bởi trong khi đang ăn nói lưu loát khiến ai nấy phục lăn, thằng Thái bỗng quên phứt vừa rồi nhỏ Hạnh dùng chữ gì để trỏ ba từ “nhát như cáy”. Nó nhớ mang máng mấy từ “tục ngữ”, “thành ngữ”, “chủ ngữ”, “vị ngữ” gì gì đó nhưng không nhớ chính xác nhỏ Hạnh đã dùng từ nào.

Vì vậy, đang “diễn thuyết” trơn tru, Thái bỗng khựng ngang và quay sang dòm nhỏ Hạnh:

- Cái gì “ngữ”?

- Thành ngữ!

Thái quay lại phía đối phương:

- À, à, nếu không có con cáy thì làm sao có …

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, cứ tới chỗ này Thái lại quên béng. Thế là nó lại phải quay đầu sang nhỏ Hạnh:

- Cái gì “ngữ” quên mất rồi!

Khổ cho thằng Thái, nó quay đầu một lần thì không sao, nhưng đến khi nó quay sang nhỏ Hạnh hỏi lần thứ hai thì phe Tâm hô liền phát giác ra kẻ “nhắc tuồng” phía sau. Điều đặc biệt nghiêm trọng là kẻ “nhắc tuồng’ đó không phải thành viên phe thằng Thái mà là một con nhỏ hoàn toàn xa lạ.

Thế là phe Tâm hô liền ngoác miệng la toáng:

- Ăn gian! Phe mày ăn gian!

Thái sửng cồ:

- Đừng ỷ thua rồi đặt điều nói bậy! Tụi tao ăn gian hồi nào?

- Lêu lêu! Nhờ người ngoài mách nước mà không biết mắc cỡ!

- Người ngoài nào? Làm gì có người ngoài ở đây!

Thấy phe đối phương cố cãi chày cãi cối, Tâm hô bước xoẹt lại nắm tay nhỏ Hạnh giơ lên, giọng đắc thắng, như vừa bắt được trộm:

- A ha! Ai đây? Từ trước đến giờ tao đâu nhìn thấy con nhỏ này!

Bị Tâm hô “bắt quả tang”, phe thằng Thái cứng họng.

Trong khi bọn chúng loay hoay chưa biết chống chế như thế nào, anh Việt bỗng kinh ngạc kêu lên:

- Ủa, Hạnh hả? Em đến từ lúc nào thế?

Anh Thức và một số anh chị quen mặt trong nhóm Hải Âu ngồi ở chiếc bàn kế chiếc bàn đặt phần thưởng cũngc nhỏm dậy:

- A, Hạnh! Kìa Tiểu Long, Quý và cả Mạnh nữa! Hay quá! Các em bước vào tham gia sinh hoạt với các bạn đi!

Nguồn: diendan.game.go.vn