Chương 1
Quới Lương hết đứng lên lại ngồi xuống. Ngồi xuống chưa nóng chỗ, nó lại đứng lên. Rồi nó đi tới đi lui quang nhà, hai tay chốc chốc đấm vào nhau, vẻ bực bội lắm.
Bộ tịch bồn chồn nóng nảy của nó khiến mẹ nó ngạc nhiên:
- Có chuyện gì thế hở con?
- Dạ, không có gì ạ!
Hẳn nhiên mẹ nó không tin lời nó.
- Con vừa bị thầy cô giáo trách phạt hả? - Mẹ nó chép miệng hỏi.
Quới Lương mặt nhăn húm:
- Không có đâu ạ! Sao mẹ lại nghĩ thế?
- Tại mẹ thấy con là lạ! - Mẹ nó đáp bằng giọng nghi hoặc – Hay sáng nay con làm bài không được?
Quới Lương lắc đầu và lặp lại câu nói khi nãy:
- Dạ không có đâu ạ!
Mẹ nó vẫn chưa hết thắc mắc:
- Thế sao con cứ đi loăng quăng trong nhà thế?
Quới Lương dừng lại. Nó cúi xuống đấm tay lên đùi, vờ vịt:
- chân con nó làm sao ấy! Cứ mỏi mỏi là
Rồi nó nhìn mẹ, chớp mắt nói:
- Thôi, con ra phố đây! Con chạy ngoài phố một lát, chân sẽ hết mỏi ngay.
Nói xong, không đợi mẹ kịp ngăn cản, Quới Lương phóng vù ra cửa.
Quới Lương rẽ ngang rẽ dọc một hồi đã ra khỏi hẻm. Nó liếc lại phía sau, thở phào lẩm bẩm:
- Thế là thoát! Mẹ chỉ toàn hỏi là hỏi, khổ ghê!
Thực ra, Quới Lương chẳng làm gì sai trái. Điều nó bực bội trong lòng không liên quan gì đến chuyện học tập. Nó bực chuyện khác. Nó bực thằng Lâm.
Thằng Lâm bạn nó lúc này khang khác thế nào ấy. Từ khi nhận “giải thưởng lớn” trong cuộc thi tài với Quý ròm, “thi sĩ Hoàng Hôn” chẳng có vẻ gì giống thẳng bạn thân của nó trước đây nữa.
Trong băng :tứ quậy”, Lâm là đứa láu lỉnh nhất và cũng nhiều trò nhất. Trước đây, mọi chuyện nghịch phá trong lớp đều do Lâm đầu têu, nó và Quốc Ân, Hải quắn phụ hoạ.
Nhưng nay thì thằng Lâm dường như chả hào hứng gì với những trò thú vị đó nữa. Vô lớp, nó ngồi im ru bà rù như ông Phật sống. Đã thế, gần đây nó lại mắc tật ngủ gục trong giờ học, thật chả ra làm sao!
Cái tật này rõ ràng thằng Lâm lây của thằng Đặng Đạo! – Quới Lương làu bàu nhủ bụng - Từ ngày “thi sĩ Hoàng Hôn” tặng cho Đặng Đạo phần thưởng của mình, thi sĩ bắt đầu nhiễm luôn thói xấu của thằng này. Tháng trước thi sĩ đặt vè trêu chọc Đặng Đạo “Ở nhà chẳng ngủ cho say. Vô lớp ngủ ngày là đít con voi”, thế mà bây giờ thi sĩ lại “vô lớp ngủ ngày”, lại làm “đít con voi”, có xấu mặt băng “tứ quậy” không cơ chứ!
Khổ nỗi sự trái chứng trái nết của thằng Lâm không chỉ có thế. Thấy bạn mình ngày càng mê ngủ hơn mê “quậy”, Quới Lương bực tức trách móc đủ điều. Nhưng thằng Lâm ù lì vẫn nhất mực làm lơ.
Có hôm Quới Lương điên tiết thúc mạnh cùi chỏ vô hông bạn:
- Dậy đi! Cô Nga sắp dò bài rồi kìa!
Quới Lương lo cho bạn. Thế mà thằng Lâm lại mở choàng mắt, cau mày sừng sộ:
- Làm trò khỉ gì vậy mày?
Khiến Quới Lương tức anh ách.
Nhưng Quới Lương không phải là nạn nhân duy nhất của Lâm.
Lâm, Quới Lương và nhỏ Bội Linh là ba đứa ngồi bàn chót, nhưng Lâm ngồi ngày đầu bàn, sát lối đi, nên dễ bị thầy cô để ý nhất.
Vì vậy, từ hôm Lâm bắt đầu nhiễm tật ngủ gục của Đặng Đạo, tổ trưởng lo ngay ngáy.
Nó nhăn nhó bảo Lâm:
- Mày ngồi thẳng dậy đi chứ! Nếu mày cứ ngáy khò khò trong lớp như thế mãi, tháng này tổ mình sẽ xếp hạng bét mất!
Nghe lời tổ trưởng, Lâm ngồi thẳng dậy. Nhưng nó ngồi thằng mà mắt nhắm nghiền.
Minh Vương càng quýnh:
- Trời đất! Mày làm vậy có khác nào mày khoe với mọi người “tôi đang ngủ đây, ai muốn xem thì xem”!
Lâm tụt người xuống, cười hì hì:
- Vậy để tao ngồi lại tư thế cũ! Mày bảo tao ngồi thẳng dậy chứ có bảo tao mở mắt ra đâu!
Thằng Lâm nói ngang như cua khiến Minh Vương muốn khóc thét. Gặp đứa khác, tổ trưởng Minh Vương chỉ cần rút cuốn sổ thi đua trong túi ra là đối phương lập túc xuôi xị liền. Nhưng thằng Lâm thuộc diện ngoại lệ. Lâm xưa nay nổi tiếng ham chơi hơn ham học, điểm học tập trong sổ ghi điểm của các thầy cô, nó còn không quan tâm, kẻ gì đến điểm thi đua trong cuốn sổ của Minh Vương.
Nói cho đúng ra, kể từ hôm tham gia cuộc thi thơ với Quý ròm và được ban cán sự lớp long trọng biểu dương, Lâm có chí thú với chuyện bài vở hơn tí chút. Nhưng Minh Vương chưa kịp mừng cho sự tiến bộc của Lâm đã phải méo mặt vì cái tật ngủ gục của nó rồi.
Nhưng cũng như nhỏ Xuyến Chi ở tổ 1, Minh Vương chẳng biết phải xử trí như thế nào với tên tổ viên lừ đừ của mình.
Nhor Xuyến Chi vừa là lớp trưởng vừa là tổ trưởng tổ 1, nhưng thằng Đặng Đạo trong tổ của nó đến nay vẫn mắt nhắm mắt mở đến trường. Còn Minh Vương vừa là lớp phó trật tự vừa là tổ trưởng tổ 5 và thằng Lâm trong tổ nó cho đến bây giờ lúc ngồi học cái đầu cứ gục gà gục gặc không thôi.
Bây giờ thì các thầy cô không chỉ nhắc nhở mỗi mình Đặng Đạo. Thầy Quảng nhăn nhó:
- Lâm và Đặng Đạo có ngồi thẳng lên không! Đây là phòng học chứ đâu phải là phòng ngủ hở các em!
Cô Kim Anh thì cau mày:
- Hai em Lâm và Đặng Đạo chạy ra vòi nước rửa mặt đi rồi vô học tiếp!
Sáng nay, cô Trinh lắc đầu than giữa lớp:
- Một mình em Đặng Đạo ngủ gục, lớp ta đã nổi tiếng toàn trường, giờ lại thêm em Lâm nữa!
Nghe cô chủ nhiệm trách cứ, Minh Vương cáu lắm. Nó lừ mắt nhìn Lâm:
- Mày và thằng Đặng Đạo có “chơi” xì ke ma tuý gì không, khai thật đi!
Lâm nhếch mép:
- Tao đâu dại gì mà dính vào ba cái thứ đó!
Quới Lương ngồi cạnh nghe rõ từng lời, bụng giật thót: Ừ, có thể lắm! Chỉ những con nghiện mới thường xuyên ngáp dài ngáp ngắn thế thôi! Nếu thằng Lâm và thằng Đặng Đạo sa vào con đường này, cuộc đời kể như toi! Mình dứt khoát phải hỏi cho ra lẽ mới được!
Chính vì những ý nghĩ đó mà khi nãy Quới Lương bồn chồn đi tới đi lui đến nỗi mẹ nó tưởng nó vừa bị thầy cô quở phạt trên lớp.
Cửa tiệm tạp hoá nhà thằng Lâm hiện dần ra trong tầm mắt khiến Quới Lương bất giác chậm bước lại.
Tuy lo lắng cho bạn và quyết tâm làm sáng tỏ mọi chuyện, Quới Lương vẫn chưa biết lát nữa giáp mặt với Lâm, nó sẽ bắt đầu câu chuyện như thế nào, dò hỏi, chất vấn ra sao và nhất là làm sao để thằng Lâm phải nói ra sự thật.
Đây là một sứ mạng vô cùng trọng đại, khác xa với những cuộc trò chuyện thông thường trước nay, một tình huống chưa bao giờ Quới Lương gặp phải vì vậy nó cảm thấy trách nhiệm trên vai nó sao mà nặng nề quá đỗi!
Quới Lương đứng phân vân trước cổng chợ có đến 10 phút. Đến phút thứ mười một, nó mới hắng giọng một tiếng rõ to và quyết tâm... tiến tới mục tiêu.
- A, Quới Lương!- Lâm hớn hở đón bạn - Đến chơi hả? Vô đây đi!
Vừa nói Lâm vừa cầm tay bạn kéo tuột lên gác.
Quới Lương lặng lẽ đi theo, đầu loay hoay nghĩ xem nên nhập đề bằng cách nào.
- Tao có cái này hay lắm!
Không để ý đến vẻ mặt trầm trọng của bạn, Lâm hồn nhiên khoe.
- Gì vậy?
- Lịch thi đấu vòng chung kết World Cup sắp tới. Có đầy đủ hình ảnh các đội bóng. Lại có cả chân dung các cầu thủ nổi tiếng nữa.
Lâm lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy lớn trải lên bàn, rồi hào hứng chỉ tay vào từng bức ảnh, hăm hở thuyết minh:
- Đây là Ronaldo của Braxin nè, đây là Zidane của Pháp nè, đây là Hagi của Rumani, còn đây là Kluivert của Hà Lan...
Lâm là thành viên của đội tuyển lớp 8A4, thường đá cặp với Minh Vương ở hàng tiền vệ. Hễ đụng tới đề tài bóng đá là mắt nó sáng rỡ, miệng thao thao bất tuyệt.
Quới Lương lại khác. Nó không phải là cầu thủ. Tất nhiên nó cũng thích bóng đá nhưng không say mê như Lâm. Hơn nữa, lúc này nó đang canh cánh mối lo bên lòng, chẳng có đầu óc đâu mà chú ý đến Zidane hay Kluivert.
Vì vậy mặc bạn huyên thuyên, Quới Lương hờ hững:
- Ờ.
Lâm ngạc nhiên ngước nhìn bạn:
- “Ờ” là sao?
Quới Lương lúng túng:
- Ờ... ờ... có nghĩa là tao muốn khen mấy bức tranh này đẹp...
Rồi thấy Lâm nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, Quới Lương lật đật bè lái câu chuyện:
- Tờ lịch bóng đá này ở đâu mày có thế?
- Chú tao cho.
- Chú mày mua ở ngoài hiệu sách hả? – Quới Lương vừa hỏi cầm chừng vừa nghĩ kế.
- Không! – Lâm lắc đầu – Chú tao đặt mua báo tháng nên được tặng. Đây là phụ trương của báo mà.
Lời giải thích của Lâm khiến mắt Quới Lương đột ngột loé lên. Như người chết đuối vớ được cọc, nó nhanh nhảu hỏi:
- Thế mày có hay đọc báo không?
- Không, tao chẳng bao giờ đọc báo! Chỉ có chú tao đọc thôi!
Sự “khai báo thành thật” của Lâm làm Quới Lương xuôi xị, Nó không ngờ câu trả lời của thằng này lại ra ngoài “kịch bản” của nó xa lắc xa lơ như thế.
Nhưng Quới Lương không dễ dàng buông xuôi. Nó nghĩ ra ngay một chiếc bẫy khác:
- Mày không đọc báo nhưng chắc là có xem ti-vi chứ?
- Ừ, ti-vi thì ngày nào tao cũng xem.
Quới Lương nín thở:
- Thế mày thường xem những mục gì?
Lần này, Lâm không trả lời ngay mà nhìn bạn, tỏ ý nghi ngờ:
- Bữa nay mày làm gì mà tra hỏi tao kỹ thế?
- Tao chỉ hỏi cho biết thôi! – Quới Lương ngó lơ chỗ khác - Để xem sở thích của mày có giống tao hay không.
Lâm bấm ngón tay:
- Tao thường xem các mục thể thao này, phim truyện này, chương trình giải trí nước ngoài này...
Lâm kể một lô một lốc. Quới Lương dỏng tai nghe, thất vọng khi chẳng thấy Lâm kể ra mục nó chờ đợi.
Quới Lương hít vào một hơi:
- Thế mày không xem mục “sức khỏe và gia đình” à?
Lâm nhăn mặt:
- Mục đó chán ngắt! Thỉnh thoảng tao mới liếc sơ qua thôi!
Mặt Quới Lương rạng ra được một chút. Nó tuôn một tràng:
- Thỉnh thoảng mày có liếc qua à? Thế mày có thấy người ta nói về tác hại của ma tuý không? Mày có thấy người ta bảo những người nghiện ma tuý sẽ ốm o gầy mòn, thân hình tiều tuỵ, nhà tan cửa nát...
Thoạt đầu, Lâm không hiểu thằng Quới Lương này mắc chứng gì mà bỗng dưng lên án nạn ma tuý ghê thế. Nhưng nhớ tới câu nói của Minh Vương hồi sáng, nó sực hiểu:
- Thôi, thôi, mày tốp lại đi! – Lâm vội vã xua tay – Tao hiểu rồi!
- Tao biết là mày hiểu! – Quới Lương tặc lưỡi – Báo, đài cứ nói suốt về chuyện này, ai mà chả hiểu...
- Không phải thế! – Lâm khịt mũi – Tao nói hiểu là hiểu tại sao mày lại nói với tao về chuyện này kìa!
Rồi Lâm bá vai bạn, cười hì hì:
- Mày chỉ toàn lo hão! Tao chả dại gì rớ vào thứ độc hại đó cho “ốm o gầy mòn, thân hình tiều tuỵ, nhà tan cửa nát” đâu!
Quới Lương nhìn lom lom vào mặt Lâm:
- Mày nói thật đấy hở?
- Thật.
Quới Lương thở phào:
- Thật thì tốt!
Nhưng rồi bụng nó thóp ngay lại:
- Thế tại sao dạo này mày hay gật gà gật gù trên lớp thế?
- À, chuyện đó chẳng liên quan gì đến ma tuý đâu!
Quới Lương tò mò:
- Thế nó liên quan đến chuyện gì?
Lâm không đáp mà chớp chớp mắt, tinh quái hỏi lại:
- Mày hay xem ti-vi, chắc là mày có nghe đến hiện tượng El Nino gần đây chứ?
- Ờ, tao có nghe loáng thoáng!
Quới Lương liếm môi đáp, bụng không hiểu tại sao đang nói chuyện gục thằng Lâm lại nói tạt ngang qua chuyện khác. Vì vậy, đáp xong, nó lại trố mắt:
- Nhưng chuyện đó thì ăn nhập gì ở đây?
Lâm phớt lờ thắc mắc của bạn, thản nhiên hỏi tiếp:
- Thế mày có biết El Nino là hiện tượng gì không?
- Ờ, ờ! – Quới Lương gãi cổ - Hôm trước thì tao biết nhưng bây giờ thì quên khuấy mất rồi!
Lâm “e hèm” một tiếng rồi khoa tay hùng hồn:
- El Nino là một hiện tượng thiên nhiên gây ra những tai hoạ to lớn cho loài người. Lúc bình thường, khu vực phía Đông Thái Bình Dương có khí áp cao còn khu vực phía Tây Thái Bình Dương có khí áp thấp, do đó gió thường thổi từ Đông sang Tây tạo ra những dòng hải lưu mang nước ấm về phía Tây Thái Bình Dương...
Dạo mày mò về môn địa để thi “phổ thơ” với Quý ròm, Lâm có “nghiên cứu” về hiện tượng El Nino qua... chương trình khoa học trên ti-vi, hôm nay nó cao hứng “xổ” một tràng khiến bạn nó phục lăn. Quới Lương ngẩn ngơ:
- Tao có phải là thầy Quảng dạy địa đau mà mày trả bài ghê thế!
Lâm hấp háy mắt, tiếp tục thao thao:
- Nhưng khi hiện tượng El Nino xảy ra, giớ liền thổi ngược lại, kéo dòng hải lưu đi theo và nước ấm giờ đây lại dồn ngược trở lại phía Đông Thái Bình Dương khiến khí hậu xáo trộn, thời tiết biến đổi gây ra nhiều thiên tai, khu vực này thì hạn hán, khu vực kia thig mưa bão, lũ lụt...
Quới Lương ngóc cổ ngồi nghe một hồi, chả hiểu thằng bạn mình huyên thuyên những chuyện đó để làm gì, mông cứ nhấp nha nhấp nhổm.
Lâm vờ như không biết, vẫn hùng hổ:
- ở châu Á, nắng hạn kéo dài, mùa màng thất bát, năng suất cây trồng giảm sút, nạn cháy rừng bộc phát, còn con người thì... thì...
Thấy bạn ấp a ấp úng lâu lắc, Quới Lương không nhịn được:
- Con người thì sao?
- Thì dễ sinh tật... ngủ gục trong lớp chứ là sao!
Nói xong, Lâm toét miệng cười. Còn Quới Lương phải ngớ ra mất một lúc mới biết từ nãy đến giờ thằng Lâm cố tình làm trò
- Dẹp mày đi! – Quới Lương đổ quạu, nó đập tay xuống bàn – Tao hỏi thật mà mày cứ giỡn hoài!
- Hỏi thật hả?
Lâm gãi gãi đầu. Nó nhìn Quới Lương, đắn đo không biết có nên nói thật mọi chuyện với bạn hay không.
Quới Lương sốt ruột:
- Bộ mày có bí mật gì khó nói hay sao?
- Không phải là khó nói! – Lâm nhăn nhó – Nhưng để từ từ tao sắp xếp cho có đầu có đuôi đã!
Nghe bạn nói vậy, Quới Lương chẳng buồn gấp gáp:
- Được, mày cứ từ từ sắp xếp đi! Nếu mày không nói, tao cứ ngồi lì ở đây đến tối xem mày làm sao!
Nói xong, Quới Lương thu chân lên ghế, hai tay khoang lấy gối, gật gù chờ Lâm “sắp xếp”.
Chương 2
Lâm nắm trằn trọc trên giường. Nãy giờ nó chạy ra ngoài lan can ròi chạy vô có đến bốn, năm lần nhưng chẳng thấy mẹ con Đặng Đạo đâu.
Ngôi chợ trước nhà nó là ngôi chợ lớn, buôn bán suốt từ trưa đến tối, một ngày xe rác phải đi quét hai, ba lần. Mẹ Đặng Đạo quét ca khuya nên muốn gặp, Lâm phải cố thức.
Lâm nằm dỏng tai nghe ngóng, mi mắt càng lúc càng nặng như chì. Nhưng đúng vào lúc sắp sửa thiếp vào giấc ngủ, Lâm chợt nghe tiếng mì gõ từ dưới đường vọng lên
Ông già Tàu thường đẩy xe mì đi bán rất khuya. Và đã thành lệ, khi tiếng mì gõ quen thuộc vang lên, bao giờ cái xe rác cùng xuất hiện ngay sau đó.
Lâm phóc khỏi giường,chạy ra lan can dòm xuống. Quả như nó dự đoán, một người phụ nữ đang chậm rãi kéo chiếc xe rác đi dọc nhà lồng chợ, chiếc đèn bão lắc lư phía sau. Một người phụ nữ khác đang lui cui đưa từng nhát chổi, dồn rác vào một chỗ.
Lâm biết một trong hai người đó là mẹ Đặng Đạo nhưng đứng từ xa, nó không nhận ra ai là mẹ của bạn mình.
Lâm đảo mắt nhìn quanh, cố tìm xem Đặng Đạo đang ở đâu nhưng không thấy. Có bao giờ bị mình bắt gặp, nó mắc cỡ ở nhà luôn không nhỉ? Lâm áy náy nghĩ bụng và dán mắt vào khoảng tối trong nhà lồng chợ, thấp thỏm chờ đợi.
Lâm không phải đợi lâu. Chừng vài phút sau, một thằng nhóc từ trong chợ bước ra. Vẫn với bô rác to tướng trước ngực như tối hôm qua, nó đi về phía chiếc xe lúc này đang đỗ cạnh dãy sạp chất đầy những giỏ cần xé rỗng.
Đúng là Đặng Đạo rồi! Thoáng thấy hình ảnh quen thuộc đó, Lâm bật reo khẽ và bồn chồn quét mắt xuống mái hiên bên dưới, tìm cách leo qua.
Lâm không dám lần xuống dưới nhà mở cửa, sợ mẹ phát hiện sẽ hỏi han lôi thôi. Nó trèo qua lan can và sè sẹ đặt chân lên mái tôn. Xong, nó thận trọng bước về mé trái, chỗ có cây cột xi-măng.
Một tiếng “rắc” bất thần vang lên khiến Lâm tái mặt. Nó lập tức đứng yên tại chỗ dáo dác nhìn vào trong nhà, phập phồng nghe ngóng.
Chờ một lát, không nghe động tĩnh gì, Lâm nhè nhẹ thở ra và khoa chân bước tiếp. Sờ soạng mò mẫm một hồi, cuối cùng Lâm cũng lần ra tới ngoài rìa và ôm cây cột lẹ làng tụt xuống:
- Đặng Đạo!
Tiếng Lâm thình lình vang lên sau lưng khiến Đặng Đạo giật thót:
- Ủa, mày chưa ngủ à?
- Chưa.
- Mày ra ngoài này chi vậy? – Đặng Đạo đưa tay kéo tấm khẩu trang che mặt xuống, giọng chưa hết ngạc nhiên - Lại làm rớt vật gì từ trên gác nữa hả?
- Không, tao ra chơi thôi! – Lâm nhoẻn miệng cười – Tao ra chơi với mày!
- Chơi với tao? – Đặng Đạo tròn xoe mắt – Tao khuân các bô rác giùm mẹ tao, có gì hay đâu mà chơi?
Lâm vung tay:
- Thì tao khuân phụ với mày!
- Thôi đi, đừng có điên! – Đặng Đạo gặt phắt - Ngủ không ngủ, tự nhiên lại chạy ra đây khuân rác!
Lâm nheo mắt:
- Chứ mày thì sao?
- Tao khác! – Đặng Đạo khụt khịt mũi – Tao khuân phụ cho mẹ tao!
- Thì tao cũng thế! – Lâm đấm tay lên ngực – Mày khuân phụ cho mẹ mày, còn tao khuân phụ cho bạn tao!
Lâm làm Đặng Đạo cảm động quá xá. Nó không ngờ một “nhân vật” trong băng “tứ quậy” lại đối xử tốt với bạn như vậy. Hồi sáng ở trên lớp, lúc thằng Lâm tiến đến trước mặt và trịnh trọng trao gói quà vào tay nó thay cho lời xin lỗi, nó đã thấy ngỡ ngàng. Bây giờ thằng Lâm lại chạy ra khỏi nhà lúc nửa đêm và khăng khăng đòi phụ khuân rác với nó, bảo lòng nó không xao xuyến sao được!
Đặng Đạo nhìn chăm chăm vào mặt bạn:
- Mày nói thật đấy hở?
- Thằng này lạ! – Lâm nhăn nhó – Sao lại không thật?
Rồi Lâm láu lỉnh nói:
- Có tao phụ một tay, công việc sẽ xong sớm hơn, đúng không?
- Ờ.
- Công việc xong sớm hơn thì mày sẽ được đi ngủ sớm hơn, đúng không?
- Ờ... ờ...
-Nếu mày đi ngủ sớm hơn thì đến lớp mày sẽ... không ngủ gục nữa, đúng không?
Lần này Đặng Đạo không “ờ, ờ” nữa mà đưa tay gãi đầu:
- Cái này thì...
- Còn “cái này, cái kia” gì nữa! – Lâm cắt ngang – Tao phụ với mày nhé?
Thấy bạn sốt sắng quá mức, Đặng Đạo đã định gật đầu. Nhưng rồi sực nhớ tới một chuyện, cặp lông mày nó liền cau lại:
- Nhưng mày ra ngoài này ba mẹ mày có biết không?
- Ba mẹ tao hở? - Tới lượt Lâm gãi đầu - Mẹ tao thì không biết. Mẹ tao ngủ rồi.
Đặng Đạo chớp mắt:
- Còn ba mày?
- Ba tao thì biết! – Lâm liếm môi – Lúc tao ra đây, đích thân ba tao... tiễn tao tới tận cửa. Ba tao còn bảo “ Giúp bạn là điều tốt, con ạ!”.
- Ba mày bảo thế à?
Lâm gật đầu:
- Ừ, ba tao bảo thế. Nếu mẹ tao còn thức, chắc chắn mẹ tao cũng bảo thế.
- Thế thì được! – Đặng Đạo gục gặc đầu, nhưng rồi nó chợt ngẩng lên – À, nhưng mà không được!
Lâm thóp bụng:
- Sao lại không được?
Đặng Đạo nheo mắt:
- Mày không có nón bảo hộ, không có áo phản quang, không có cả khẩu trang, làm sao phụ tao được?
Lâm trố mắt:
- Nón bảo hộ để làm gì?
- Để phòng tránh tai nạn lao động.
- Thế áo phản quang ?
- Để xe cộ từ xa có thể nhìn thấy mình, nếu không tài xế sẽ đâm vào những người quét rác đêm.
- À, tao hiểu rồi! - Mắt Lâm sáng lên – Thì ra chiếc đèn bão vẫn treo trên xe rác không phải để soi đường...
- Đúng vậy! Chiếc đèn bão cũng giống như áo phản quang vậy, chỉ để báo cho xe khác biết chỗ xe rác đỗ, chứ chiếc đền bé xíu đó soi đường gì nổi!
Lâm ậm ừ ra vẻ thông hiểu. Rồi nó bất chợt cười toe:
- Nhưng mày thì sao? Mày đâu có đội nón bảo họ, cũng đâu có mặc áo phản quang!
Câu vặn vẹo của Lâm khiến Đặng Đạo chết đứng. Bây giờ nó mới sực nhớ ra nó ăn mặc cũng chẳng giống công nhân vệ sinh tí tẹo nào.
- Ờ, ờ... tại vì đây là quét chợ. Trong chợ thì không có xe cộ. Chứ nếu quét đường...
Lâm đắc thắng:
- Thì tao phụ mày khuân rác trong chợ chứ có phguj mày khuân rác ngoài đường đâu!
Đặng Đạo hừ mũi:
- Nhưng mày không đeo khẩu trang!
- Tưởng gì! – Lâm hếch mặt, vừa nói nó vừa vén áo lên – Tao kéo vạt áo này lên che mặt thì sẽ có khẩu trang ngay thôi!
Tới nước này thì Đặng Đạo hết cách ngăn cản. Nó nhún vai, giọng xuôi xị:
- Tuỳ mày! Mày muốn làm gì thì làm!
Chỉ đợi có vậy, Lâm ba chân bốn cẳng hí hửng chạy vào nhà lồng chợ.
Nhưng đến khi nó ì ạch khuân bô rác to tướng đến gần chiếc xe rác thì mẹ Đặng Đạo trông thấy.
- Ôi, Lâm đấy hở cháu? – Bà kêu lên – Cháu vào nhà đi ngủ đi, để đó cho cô!
Lâm kiễng chân đổ rác vào thùng xe rồi đặt chiếc bô rỗng xuống đất, lật đật kéo vạt áo xuống khỏi mặt:
- Sao thế hở cô? Ba cháu bảo cháu ra đây giúp bạn mà!
Thấy Lâm đem ba ra làm bằng chứng, mẹ Đặng Đạo bất giác ngẩn người. Bà chớp chớp mắt:
- Ba cháu bảo thế hở?
- Dạ.
- Nếu ba cháu bảo thế thì...
Mẹ Đặng Đạo không nói hết câu, phần vì cảm động phần vì không biết nên nói như thế nào. Bà ngần ngừ một thoáng rồi bảo:
- Nhưng cháu chỉ phụ bạn một lát thôi nhé! Rồi lại phải vào nhà ngay đấy!
- Dạ.
Lâm mừng rỡ đáp rồi sợ mẹ Đặng Đạo bất thần đổi ý, nó hấp tấp quay mình chạy đi.
Nguồn: hgth.vn