16/2/13

Khách sạn hoa hồng (C3-4)

Chương 3

Thằng Bá đi học về, vừa đút đầu vô cửa đã nhận ra không khí khang khác trong nhà.

Khi mẹ nó hỏi nó, nó nhận ra sự khang khác đầu tiên:

- Đi học về đó hả con?

Câu hỏi tất nhiên không khác, vẫn là câu hỏi quen thuộc, nhưng những lần trước, khi hỏi cái câu đó mẹ nó bao giờ cũng vui vẻ nhìn thẳng vào mặt nó bằng đôi mắt rõ ràng là chứa rất nhiều âm yếu chứ không vừa hỏi vừa ngoảnh mặt đi như bữa nay.

Cái khang khác thứ hai mang hình thù ba nó. Giờ này ba nó có mặt ở nhà là lạ lắm. Bá biết rõ, giờ này là ba nó có thể có mặt ở bất cứ đâu, trừ ở nhà. Thế mà ba nó lại đang ngồi đằng bàn, lại không có vẻ gì khật khừ nữa mới quái dị.

Cái khang khác thứ ba là sau khi phát hiện hai cái khang khác kia, Bá cảm thấy chờn chợn, bèn xốc tập rón rén đi vào phòng thì ba nó bỗng gọi giật:

- Bá, lại đây con!

Bá dè dặt bước lại, mặt mày không giấu vẻ hoang mang. Nó không nói gì nhưng ánh mắt nó hiện lên bao dấu hỏi.

Bắt gặp cái nhìn dò hỏi của con, dượng Năm “e hèm” một tiếng như để che giấu sự bối rối. Nhưng ông không ngoảnh mặt đi như dì Năm.

Hai cha con im lặng nhìn vào mắt nhau như thế có đến một lúc.

- Bá nè! – Cuối cùng dượng Năm cũng khó nhọc cất tiếng – Thằng Triều em con ấy mà …

- Ông …

Tiếng dì Năm thình lình vang lên khiến hai cha con dượng Năm ngoảnh mặt nhìn sang.

Bắt gặp vẻ mặt lo lắng của mẹ, Bá nghe tim mình đập thình thịch. Nó linh cảm có một chuyện gì đó vừa xảy ra trong nhà mình. Và chắc chắn đó không phải là chuyện tốt lành.

Mặt ngây ra, Bá hết nhìn sang ba lại quay sang mẹ, thấp thỏm chờ đợi.

Dượng Năm trầm ngâm một lúc rồi gật gù:

- Phải cho thằng Bá biết chuyện này, bà à!

Biết dì Năm vẫn chưa hết e ngại, dượng thủng thỉnh nói tiếp:

- Bà đừng lo! Bọn chúng chỉ không cho chúng ta tiết lộ với người ngoài thôi!

Thấy dì Năm không phản ứng gì, dượng chỉ chiếc ghế trước mặt, bảo Bá:

- Con ngồi xuống đây!

Bá líu ríu ngồi xuống, không rõ mình vừa ngồi lên ghế hay vừa đặt mông lên một cái quạt lò. Nó sờ tay vào trong cổ áo, thấy mồ hôi đang chảy thành dòng.

- Chiều nay em con đã mất tích …

Tất nhiên là dượng Năm chỉ mới mở đầu câu chuyện. Nhưng vừa nghe đến đó, Bá đã kêu “Ối” một tiếng và bật ngửa người ra ghế, hệt như bị đá rớt trúng đầu.

Lúc này dì Năm đã đi vòng ra phía sau con trai. Dì đứng sau lưng ghế, đặt tay lên đầu con:

- Bình tĩnh đi con! Cũng chưa có gì tồi tệ lắm đâu!

Bàn tay của dì Năm như truyền hơi ấm sang Bá. Nó ngọ nguậy người, cố ngồi thẳng người lên. Lần này nó không ngả ra sau mà chồm tới trước:

- Đầu đuôi như thế nào hả ba?

Bất chấp vẻ nôn nóng của con trai, dượng Năm kể lại câu chuyện bằng giọng cố tình làm ra chậm rãi. Rồi trước ánh mắt đau đáu của Bá, dượng kết thúc lời tường thuật bằng cách moi một tờ giấy trong túi ra đưa cho nó:

- Đây, con đọc đi!

Đó là lá thư của bọn bắt cóc.

Bá đọc, thoạt đầu rất khiếp hãi nhưng đến khi nhớ ra em mình dù sao cũng còn sống và được bình yên, nó dần dần trấn tĩnh.

- Bây giờ mình phải làm gì hở ba?

Bá ngước nhìn ba nó, bồn chồn hỏi.

- Ba định đi báo công an, nhưng mẹ con không cho! – Dượng Năm thở dài – Đành phải chờ tin tức của bọn chúng thôi con à.

Dì Năm căn dặn:

- Con chớ có nói chuyện nàyho người nào biết đấy nhé! Nếu ai hỏi, con bảo ba mẹ đã gửi em con xuống nhà cô Tám.
Cô Tám là em ruột của dượng năm, lập nghiệp ở Mỏ Cày, Bến Tre, sinh sống bằng nghề làm vườn. Bao giờ xuống chơi nhà cô, Bá cũng mê tít các vườn mận trĩu trái và lang thang suốt ngày trong đó để khoái trá tưởng tượng mình là Tôn Ngộ Không lạc giữa vườn đào.

Bây giờ, nếu bảo thằng Triều xuống ở chơi với cô Tám, thật không có gì hợp lý hơn, và quan trọng là chẳng ai có thể xác minh được điều đó có thật hay không.

- Dạ, con nhớ.

Bá buồn bã gật đầu. Lúc đó, thật tình nó thấy sao nó bất lực quá. Nó mong phải chi nó có được phép thần thông, nó sẻ lần ra nơi trú ngụ của bọn bắt cóc, sẽ vạch mặt chúng, sẽ giao nộp chúng cho công an và nhất là sẽ giải cứu được đứa em đáng thương của nó.

Nghĩ đến thằng Triều, mắt Bá bất giác rưng rưng. Triều nhỏ hơn Bá sáu tuổi, đối với Bá đó chỉ là thằng oắt hỉ mũi chưa sạch, thường ngày Bá chẳng bao giờ chịu chơi chung. Bây giờ, khi Triều đã mất tích rồi, Bá mới nhận ra là nó thương em nó biết ngần nào. Nó tự hỏi không biết bây giờ em nó đang sống ra sao. Cho dù bọn bắt cóc không hành hạ Triều, chỉ riêng nỗi sợ hãi khi rơi vào tay kẻ lạ đủ khiến thằng oắt khóc hết nước mắt. Nhớ đến những gì mình đối xử không phải với thằng Triều trước đây, Bá thấy cổ họng bỗng dưng nghèn nghẹn.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến Bá như bừng tỉnh. Chắc bọn chúng gọi tới! Bá hồi hộp nhủ bụng và nín thở dõi mắt theo từng cử động của mẹ nó.

- A lô! À, cô giáo hả? Dạ, à … dạ, cháu đã về nhà rồi cô giáo. Vâng, chính ba cháu đón cháu! – Tới đây, dì Năm hơi ấp úng, rõ ràng dỉ phải vừa nói vừa loay hoay sắp xếp những ý nghĩ trong đầu – Dạ … thưa cô … sắp tới tôi xin phép cô cho cháu nghỉ một thời gian. Cháu đi Bến Tre … Dạ, cháu dự đám giỗ của ông cháu … Dạ, cảm ơn cô. Chào cô.

Vừa buông ống nghe, dì Năm đã hai tay ôm lấy ngực, như thể vừa thoát khỏi một cuộc tra tấn.

Vẫn giữ tay như thế, dì quay nhìn dượng:

- Tôi quên mất cô bảo mẫu lớp thằng Triều. Suýt một chút nữa đã lộ chuyện. May quá!

Bá không quan tâm đến cô bảo mẫu cho lắm. Khi biết người gọi điện tới không phải là bọn bắt cóc, nó thở ra một hơi đầy thất vọng và uể oải đứng dậy, vớ lấy chiếc cặp rồi lệt bệt bước vào phòng trong.

Đêm đó, Bá trằn trọc mãi, cứ chợp mắt là thấy thằng Triều hiện ra, hai tay bị trói chặt và nước mắt nước mũi tèm lem. Cả chục lần như vậy. Sáng ra, cặp mắt Bá đỏ kè.

Khi người ta mất ngủ, không những con mắt đỏ kè mà cái đầu cũng phụ họa bằng cách gật gà gật gù như con nghiện lên cơn. Thằng Bá rơi ngay chóc vào trường hợp đó. Nó ngồi trong lớp, bộ dạng lừ đừ, cái đầu trên cổ nó bữa nay dường như quá nặng so với cái cổ, lúc nào cũng như sắp sửa đổ gục xuống bàn.

Khổ nỗi, Bá ngồi ngay chiếc bàn trên cùng, lại ngay đầu bàn cạnh lối đi, tức là ngay tầm mắt của cô Vĩnh Bình dạy văn hai tiết đầu. Ngồi ở vị trí đó mà gật gà chẳng khác nào muốn nói “Cô ơi, kiếm giùm em cái gối đi cô!”.

Thằng Bá làm nhỏ Xuyến Chi ngồi ngay sau lưng nó sợ xanh mặt. Xuyến Chi vừa là lớp trưởng, vừa là tổ trưởng của Bá, trách nhiệm trên vai nó nặng nề lắm, đặc biệt là vào những lúc gay cấn như lúc này.

- Bá! – Xuyến Chi chồm người tới trước, thì thào – Bạn làm sao thế? Ngồi thẳng dậy đi!

Bá ngồi thẳng dậy, tự nó, nó cũng thấy một học sinh gương mẫu thì không nên cúi đầu sát mặt bàn như thế.

Nhưng Bá chỉ khôi phục lại tư thế ngay ngắn được có một lúc. Nhỏ Xuyến Chi mới vừa thở ra nửa chừng đã lại phải hít hơi vào. Vì cái đầu thằng Bá một lần nữa lại nghiêng qua một bên. Mặc dù Bá đã khôn khéo chống tay lên cằm theo cái cách người ta vẫn chống một cái giá đỡ vào bức tường sắp đổ nhưng lúc này rõ ràng cái giá đỡ đó có vẻ quá mỏng manh so với sức nặng của cái đầu cứ mỗi lúc mỗi chúi xuống kia.

Nhỏ Xuyến Chi nơm nớp nhìn tên tổ viên vô kỷ luật của mình, biết rằng không có gì vô nghĩa cho bằng sử dụng lời lẽ trong lúc này.

Sau một thoáng ngần ngừ, nó đưa tay đập đập lên lưng Bá, mắt không ngừng canh chừng nhất cử nhất động của cô Vĩnh Bình đang viết bài học trên bảng:

- Bá! Bạn muốn điểm thi đua của tổ mình tháng này tụt xuống hạng bét hở?

Rồi thấy đem một cái chuyện cao cả là nghĩa vụ đối với tập thể rót vào tai của một đứa nửa thức nửa ngủ là chuyện vừa lãng phí vừa vô ích, Xuyến Chi đổi chiến thuật:

- Tỉnh dậy đi! Cô Vĩnh Bình nhìn xuống kìa!

Câu hù dọa của nhỏ Xuyến Chi hiệu nghiệm như thần. Bá giật nảy người như bị ong chích. Nó ngẩng phắt đầu và mở choàng mắt ra. Ngay lập tức, nó biết là mình bị lừa. Cô Vĩnh Bình vẫn đang cặm cụi đè viên phấn trên mặt bảng, những tiếng kin kít không ngừng vang lên dưới bàn tay cô.

Nhưng Bá không tức. Vì nó biết là nó sai đứt đuôi rồi.

Thằng Đặng Đạo ngồi cạnh quay sang:

- Bộ tối hôm qua mày thức học bài khuya lắm hở?

- Ừ.

Bá gật đầu, tự nhiên thấy buồn chi lạ.

Đặng Đạo không hiểu tâm sự bạn, lại nheo mắt:

- Chắc suốt buổi chiều mày chạy lông nhông ngoài phố nên khuya phải è cổ ngồi tụng bài chứ gì!

Bá muốn hét vào mặt Đặng Đạo đến chết được: “Chạy lông nhông cái đầu mày! Nếu em tao không bị bọn bắt cóc đem đi mất, khiến tao phải thao thức suốt đêm, còn lâu tao mới gà gật như thế này!”. Nhưng vừa mấp máy môi, Bá đã kịp dừng lại. Nhớ đến lời hăm dọa của bọn bắt cóc, Bá cố nuốt nỗi ấm ức chực trào lên ngang cổ họng, cảm thấy khó khăn như nuốt phải một cục xương quá lớn.

Cơn giận giúp Bá tỉnh ra được một chút. Nhưng khi Đặng Đạo quay sang bên phải trò chuyện với nhỏ Vành Khuyên thì sự hậm hực nhanh chóng rời bỏ Bá. Lòng nó bỗng dưng nguội ngắt và tất cả những gì nó cảm thấy trong lúc này là mí mắt nó đang từ từ díp lại.

Cô Vĩnh Bình đã viết xong dàn ý của bài Lục Vân Tiên gặp nạn và quay mặt xuống lớp, lật cuốn sách trên tay và bắt đầu bài giảng. Trong tình huống này thì bất cứ một đầu óc kém tưởng tượng nào cũng có thể hình dung lời giảng êm như ru của cô Vĩnh Bình sẽ giúp Bá đi vào giấc ngủ nhanh chóng như thế nào, dẫu thực tình không ai rõ như vậy là sướng thân hay khổ thân nó.

Ngay cả Bá, khi cô Vĩnh Bình vừa cất lời, nó cũng đã biết một cách chắc chắn rằng lời giảng êm ái của cô sẽ dễ dàng đánh quỵ nó. Cho nên trước khi đầu hàng, nó cẩn thận mở cuốn tập đặt ngay ngắn trước mặt, tay phải cầm viết lăm lăm như sẵn sàng lượm lặt những ý hay rơi ra từ bài giảng, còn tay trái thì chống lên trán, theo cái kiểu những học trò chăm chỉ thường làm khi đang mê mải suy tư.

Xong xuôi đâu đó, nó yên tâm khép mắt như người ta yên tâm khép cửa trước khi đi ngủ.

Nhỏ Xuyến Chi tất nhiên không bị thằng Bá lừa. Năm ngoái thằng Đặng Đạo trong tổ nó chuyên ngủ gục trong giờ học. Đặng Đạo ngủ giờ này qua giờ khác, ngày này qua ngày khác, đến nỗi các thầy cô than trời như bộng và Hội đồng Kỷ luật nhà trường buộc phải mời mẹ nó lên.

Cho nên, Xuyến Chi chẳng lạ gì mánh khóe của những “chuyên gia ngủ gục”. Với kinh nghiệm đầy mình, nhìn thoáng qua cái thế ngồi đăm chiêu bất thường của thằng Bá, nó biết ngay thằng này đang thả hồn vào cõi một ít ra cũng mười lăm, hai chục phút rồi.

Xuyến Chi lo ngay ngáy, không biết phải xoay xở như thế nào. Cô Vĩnh Bình đang nhìn đăm đăm xuống lớp, có cho vàng nó cũng không dám đụng vào người thằng Bá. Thằng này đang say sưa giấc điệp, bất thần đụng vào nó, nhỡ nó giật mình hét toáng lên hay sẩy tay đập mặt đánh cốp” xuống bàn thì tình cảnh càng tồi tệ hơn.

Rốt cuộc, nhỏ Xuyến Chi đành thấp thỏm đưa mắt ngó, vừa lầm bầm nguyền rủa vừa tự an ủi rằng dù sao tên tổ viên láu cá của mình cũng đã thành công rực rỡ trong việc đánh lứa cô giáo.

Quả thực, cô Vĩnh Bình hoàn toàn bị thằng Bá qua mặt. Cô cứ đinh ninh nó đang nghiền ngẫm từng lời vàng ngọc của cô. Thỉnh thoảng lướt mắt qua dãy bàn của tổ 3, bắt gặp dáng vẻ trầm tư của Bá, cô cảm động quá chừng.

Lòng cô lâng lâng, mắt cô ngời sáng, giọng nói của cô đầy phấn khích và cô có cảm giác rõ rệt là bữa nay cô giảng bài hay hơn mọi bữa rất nhiều.

Cuối cùng, không ngăn được những xúc cảm đang trào dâng, cô kết thúc bài giảng bằng cách nhìn xuống chỗ Bá ngồi, cất giọng trìu mến:

- Bá! Em hãy cho cô biết, tuy Trịnh Hâm đối xử với Lục Vân Tiên độc ác như vậy, nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu có mất lòng tin ở con người không?

Tất nhiên là còn khuya Bá mới nghe được lời cô giáo hỏi. Trước mấy chục con mắt đổ dồn vào chỗ nó, Bá vẫn tiếp tục “trầm tư”, không mảy may động đậy, cứ như thể nó sợ ngước lên sẽ vô tình làm hỏng cái tư thế mà nó đã tốn công sắp xếp.

Ở tổ 3, thằng Đặng Đạo mặt xám ngoét,tổ trưởng Xuyến Chi lúc này đang cố làm sao để đừng nấc lên. Những đứa còn lại trong tổ cũng nhanh chóng nhận ra trời sắp sập xuống đầu tụi nó.

- Bá! Em có nghe cô hỏi không?

Cô Vĩnh Bình lại cất tiếng và bọn học trò có thể thấy rõ mày cô đang nhíu lại.

Lần này thì Bá không hoàn toàn làm thinh như khi nãy. Khi nãy cả lớp nhốn nháo nên ai cũng tưởng Bá ù lì. Bây giờ, lớp học lặng phắt như tờ nên mọi đôi tai đều có thể nghe rõ Bá đang dõng dạc đáp lại câu hỏi của cô giáo bằng những tiếng “khò khò” đều đặn.

Những tiếng cười rúc rích lập tức vang lên từ các dãy bàn. Trừ các thành viên của tổ 3, gần như cả lớp không đứa nào nhịn được cười. Thằng Lâm không bỏ lỡ cơ hội ứng khẩu:

- Tưởng chàng nghe giảng say mê
Hóa ra chàng đã đi về cõi âm!

Cô Vĩnh Bình trừng mắt nhìn Lâm rồi không nói một tiếng nào, cô chậm rãi đi xuống chỗ thằng Bá ngồi.

Nhỏ Xuyến Chi không dám nhìn những bước chân đầy đe dọa của cô. Nó quay mặt đi chỗ khác, nghe bụng thót lại. Nó không biết cô Vĩnh Bình còn đau khổ hơn nó nhiều. Nhà thơ Nguyễn Đình Chiểu chắn chắn là không đánh mất lòng tin vào con người nhưng lúc này thực tình cô mất lòng tin vào thằng Bá quá xá.


Chương 4


Sau đó, thẳng Bá dĩ nhiên bị phạt. Cô Vĩnh Bình bắt nó đứng suốt đến giờ ra chơi. Người ta không thể ngủ khi đang đứng. Cô bảo thế.

Khi cô bảo, cả lớp đều nghe. Chỉ có một người không nghe. Đó là thầy Vĩnh Long dạy hai tiết toán tiếp theo. Cho nên, thằng Bá được ngồi trong tiết toán. Và như để đền đáp lại sự rộng rãi của thầy, Bá không tìm cách đánh lừa thầy. Nó không chống tay lên trán, cũng không chống tay lên cằm. Nó nghiến răng cố chống lại cơn buồn ngủ. Nó căng tai nghe lời thầy giảng, căng mắt nhìn những dãy số thầy viết chi chít trên bảng và căng óc cố hiểu những lời giảng đó và những con số đó thực ra thì có bà con gì với nhau.

Tụi tổ 3 thấy thằng Bá chịu phấn đấu sửa đổi thì mừng lắm. Nhưng thằng Bá dường như cho rằng một mình nó phải chống chọi khổ sở với cơn buồn ngủ để làm cho những đứa khác vui lòng thì bất công quá, cho nên khoảng mười lăm phút sau khi tiết toán bắt đầu, nó bất thần động đầu xuống bàn đánh rầm một cái như trời giáng khiến cả lớp nhất tề ngoảnh phắt về phía nó, còn ở trên bảng thầy Vĩnh Long giật nảy người đến nỗi viên phấn rơi tuột khỏi tay.

Một phút sau, cả lớp đều nhìn thấy thằng Bá đứng trên bảng. Thầy Vĩnh Long lấy phấn chia tấm bảng ra làm hai phần không đều nhau. Phần lớn dành cho thầy tiếp tục bài giảng. Ở phần còn lại, thầy ra một chùm ba bài toán nhỏ để Bá đứng giải tại chỗ.

Học trò ở dưới lớp nhìn lên, thấy thầy Vĩnh Long một bên thằng Bá một bên, người quay lên kẻ quay xuống, không cái miệng nào là không tủm tỉm.

Nhỏ Hạnh vừa tủm tỉm vừa quay sang Quý ròm:

- Lạ quá hở Quý? Làm như suốt đêm qua Bá không ngủ hay sao ấy!

Tiểu Long ngồi cạnh Quý ròm vọt miệng:

- Đứa nào thức khuya học bài mà chả vậy!

- Không đúng! – Nhỏ Hạnh lắc đầu – Hạnh cá với Long là bữa nay Bá ngủ gục trong lớp không phải do thức khuya học bài.

Nghe nhỏ Hạnh nói chắc như đinh đóng cột, Tiểu Long bất giác đâm ngần ngừ. Nhưng nó chưa kịp tuyên bố rút lui, Quý ròm đã nheo mắt, khích:

- Sao, sợ rồi phải không?

Thế là nó nóng mũi lên:

- Cá thì cá, sợ gì! Ai thua phải bao một chầu kem!

- Mỗi đứa được quyền ăn ba ly đấy nhé! – Quý ròm gian ác bổ sung.

- Mười ly cũng được! – Tiểu Long gầm gừ.

Thằng Bá không nghe được cuộc đánh cược nảy lửa này cho nên khi trống tan học vang lên, vừa ôm cặp bước ra tới cổng, nó vô cùng ngạc nhiên khi thấy bọn Quý ròm lẽo đẽo bám theo mình.

- Tụi mày đi đâu đây? – Bá nhìn lướt qua ba khuôn mặt khả nghi, hỏi giọng cảnh giác.

Quý ròm cười hề hề:

- Thằng này hỏi lạ! Tan học thì đi về nhà chứ đi đâu!

Trước miệng lưỡi của Quý ròm, Bá lúng túng đưa tay gãi đầu, không biết phải đối đáp như thế nào.

- Quý đùa đấy! – Nhỏ Hạnh cất giọng nhỏ nhẹ – Thực ra thì tụi này muốn biết tại sao sáng nay bạn lại như vậy. Xưa nay, bạn đâu có ngủ gục trong lớp.

- Ừ.

Tiếng “ừ” của thằng Bá rõ ràng không phải là câu trả lời. Cho nên Tiểu Long lại hỏi:

- Bộ hồi hôm mày thức khuya lắm hả?

- Ừ, khuya lắm.

Quý ròm chợt cười hề hề:

- Xạo đi mày! Đứa nào trong lớp lại chẳng thức khuya học bài, đâu chỉ mình mày! Nhưng có đứa nào vô lớp nằm ngáy khò khò như mày đâu!

Bị Quý ròm kêu xạo, lại còn nhắc đến chuyện hồi sáng với giọng chế giễu, mặt Bá đỏ lên:

- Mày chẳng biết cóc gì mà cũng nói! Hồi hôm tao thức đến ba bốn giờ sáng chứ có phải ít đâu!

- Thức đến ba bốn giờ sáng? Tao có nghe nhầm không vậy? – Quý ròm kêu lên, lần này thì nó không cười mà trợn ngược hai mắt ra cái điều như vừa thấy ma – Mày định học để tháng sau đi thi tiến sĩ hở Bá?

Bị Quý ròm trêu già, Bá gầm lên. Nó nghe hai lỗ mũi nóng ran, y như thể có hai luồng khói vừa xịt ra theo câu nói:

- Ai bảo mày là tao thức đến ba bốn giờ sáng để học bài?

Quý ròm nheo mắt:

- Chứ mày thức làm gì?

- Làm gì hở? – Đang hùng hổ, đột nhiên Bá xụi lơ – Để … để … à, tóm lại là chẳng để làm gì cả!

Thái độ của Bá khiến bọn Quý ròm ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Tiểu Long quên phắt nó vừa thua nhỏ Hạnh chầu kem, thò lỏ mắt nhìn Bá:

- Làm gì mà mày ấp a ấp úng thế? Thức khuya như thế dĩ nhiên phải có lý do chứ?

- Lý do hở? – Bá khịt khịt mũi để che lấp sự bối rối – Tất nhiên là có! Lý do là … tao không ngủ được.

Quý ròm gật gù:

- Tuyệt vời! Phải rất thông thái mới biết được con người ta thức khuya là do không ngủ được. Mày sắp trở thành nhà bác học rồi đó Bá!

Phớt lờ sự châm chọc của Quý ròm, nhỏ Hạnh dịu dàng hỏi:

- Nhưng bạn có thể cho tụi này biết tại sao bạn không ngủ được không?

Giọng điệu ân cần của nhỏ Hạnh tương phản hoàn toàn với lối ăn nói xóc hông của Quý ròm. Nó khiến sự cáu kỉnh của Bá vừa trỗi lên đã xẹp ngay tắp lự.

Tại sao ấy à? – Bá chuồi năm ngón tay vào mái tóc khiến tóc nó xù lên như tổ quạ – Tại vì … tại vì …

Thằng Bá ấp úng cả buổi khiến nhỏ Hạnh sốt ruột quá:

- Tại vì sao hở Bá?

- Tại vì … tại vì … tôi lo …

- Bá lo sáng nay không trả bài được hở?

- Không phải chuyện đó.

- Vậy chứ chuyện gì? – Nhỏ Hạnh liếm môi.

Trong một thoáng, Bá đâm ra ngần ngừ. Nó không biết có nên tiết lộ bí mật của gia đình nó cho ba đứa này biết không. Bọn bắt cóc đã đe rồi, nếu chuyện này lộ ra ngoài, tính mệnh em nó sẽ không bảo đảm. Nhớ lại những lời lẽ trong bức thư, Bá bất giác thót bụng lại, và nó không thể ngăn mình quay đầu nhớn nhác nhìn quanh.

- Mày lo chuyện gì hở mày?

Quý ròm xích lại gần Bá, thấp giọng hỏi. Thái độ lạ lùng của thằng này khiến Quý ròm thấy khó hiểu quá.

- Bá cứ nói ra đi! – Nhỏ Hạnh chớp mắt – Nếu bạn gặp khó khăn, tụi này sẵn sàng giúp đỡ bạn mà!

- Đúng vậy! – Tiểu Long cất giọng khẳng khái – Chuyện của mày cũng là chuyện của tụi tao!

Nhiệt tình của bọn Quý ròm làm Bá cảm động quá. Ừ, biết đâu bọn Quý ròm chẳng giúp được mình điều tra ra tung tích của thằng Triều. Quý ròm và nhỏ Hạnh là những đứa siêu thông minh, trong khi đó Tiểu Long võ nghệ có một không hai. Những đứa này mà chịu ra tay, biết đâu em mình chẳng được giải thoát! – Bá đắn đo nghĩ – Bọn bắt cóc dọa nạt như thế chỉ nhằm ngăn gia đình mình báo công an thôi, chứ tiết lộ cho bọn Quý ròm chắc cũng chẳng sao. Hơn nữa, bọn bắt cóc làm sao biết mình kể chuyện này cho bạn bè trong lớp, chúng đâu có thể theo mình tò tò mọi lúc mọi nơi!

Bá nghĩ và nghĩ, trán nó nhăn lại, rồi dãn ra, rồi nhăn lại. Bọn Quý ròm nhìn chăm chăm vào gương mặt không ngừng thay đổi của Bá, hồi hộp không thua gì các nhà thiên văn đang nghiên cứu những chuyển động trên bề mặt sao Hỏa.

Mãi một lúc, bề mặt sao Hỏa mới ngừng nhúc nhích.

- Chuyện này ghê lắm! – Bá mấp máy môi.

Bọn Quý ròm đồng loạt nín thở:

- Chuyện gì vậy?

Một lần nữa, Bá lại nơm nớp đảo mắt nhìn quanh. Rồi hạ giọng vo ve như muỗi kêu:

- Em mình bị bắt cóc.

Giọng thằng Bá khi nói ra cái bí mật ghê gớm đó thực tình là hầu như không nghe thấy nổi nhưng gì chứ hai tiếng “bắt cóc” rùng rợn kia thì dứt khoát là đã chui vào tai bọn Quý ròm.

Cho nên ba cái miệng lập tức há hốc:

- Thật hở?

- Thật.

Bá sè sẹ gật đầu, và không để các bạn gặng hỏi, nó lần lượt thuật lại những chuyện vừa xảy ra trong nhà nó.

Nghe xong, bọn Quý ròm lập tức nghệt ra. Không đứa nào nghĩ câu chuyện mà tụi nó chờ đợi lại nghiêm trọng đến thế.

- Hèn gì sáng nay mày gục lên gục xuống! – Tiểu Long buột miệng cảm khái.

Quý ròm chau mày:

- Thế ba mẹ mày không báo công an à?

- Không! – Bá thở hắt ra – Ba tao định đi báo nhưng mẹ tao cản.

Nhỏ Hạnh gật gù tỏ vẻ thông cảm:

- Tâm lý bà mẹ nào chẳng vậy.

Quý ròm nhìn Bá:

- Từ hôm qua đến nay bọn bắt cóc đã liên lạc lại chưa?

- Chưa.

- Thế nhà mày không nghi ngờ gì ai à?

Bá nhăn nhó:

- Cả nhà tao nghĩ mãi mà chẳng phăng được đầu mối nào. Đã thế, lại chẳng dám bàn bạc với ai.

Bá rụt rè nói thêm:

- Bữa nay tao tâm sự với tụi mày cũng là liều lĩnh lắm!

- Không hề gì đâu …

Quý ròm vừa trấn an Bá vừa dòm dáo dác. Bất chợt, nó đưa ngón tay trỏ lên miệng “suỵt” khẽ:

- Cứ nói chuyện bình thường nhé! Đừng đứa nào ngoảnh cổ lại!

Bá thì thào:

- Gì thế?

- Có người theo dõi tụi mình! – Giọng Quý ròm căng thẳng.

Lúc này, Tiểu Long, nhỏ Hạnh và Bá muốn mọc thêm con mắt thứ ba ở sau gáy đến chết được, để xem thằng ròm thấy gì mà bộ tịch thấp thỏm thế.

- Cứ bước đều! Mắt nhìn thẳng phía trước!

Quý ròm lại nhắc và như để làm mẫu, nó cố bước những bước thật ngắn, giữ cái đầu trên cổ còn ngay ngắn hơn.

- Ai đằng sau thế? – Tiểu Long khẽ hỏi.

- Một người đàn ông đeo kiếng đen.

Nhỏ Hạnh bật “à” một tiếng và đưa tay vỗ trán:

- Người dong dỏng?

- Ừ.

- Mặc áo xanh.

- Ừ! – Quý ròm ngạc nhiên – Sao Hạnh biết?

Nhỏ Hạnh không trả lời câu hỏi của Quý ròm, thản nhiên tiếp:

- Trên ngực áo có thêu một bông hồng trắng?

Quý ròm có vẻ phật ý:

- Bộ Hạnh vừa quay ra sau hở?

Nhỏ Hạnh lắc đầu:

- Hạnh trông thấy người đàn ông này cả tuần nay rồi.

Bá không nén được hồi hộp:

- Hạnh thấy ông ta ở đâu?

- Lảng vảng trước trường mình.

- Thôi rồi! – Bá đập hai tay vào nhau, giọng khích động – Như vậy đích thị hắn ta là một tên trong bọn bắt cóc rồi!

Tiểu Long đề nghị:

- Tụi mình tấp vào quán nước trước mặt đi!

- Hay đấy! – Bá reo khẽ – Như vậy hắn ta buộc phải đi ngang qua mặt mình.

Quý ròm nghiêm nghị dặn:

- Nhớ tuyệt đối cẩn thận! Đừng làm bất cứ một cử chỉ nào khiến đối phương nghi ngờ.

Cả bọn kéo nhau vào quán nước bên đường, dáng điệu tự nhiên như thể ngày nào tụi nó cũng ghé vào đó cả chục lần.

Quý ròm cố ý chọn vị trí ngồi quay mặt về phía cổng trường. Nhưng khi ngước lên, cặp mắt nó bỗng tròn xoe.

Người đàn ông đeo kiếng đen vừa lẽo đẽo sau lưng tụi nó bỗng biến đâu mất tăm. Quý ròm quay đầu sang trái, rồi sang phải, phóng tầm mắt ra tít ngoài xa, nhưng người đàn ông khả nghi kia như đã bốc hơn từ đời tám hoánh nào.

- Có chuyện gì thế hở ròm? – Tiểu Long liếm môi hỏi, vẻ ngơ ngác của Quý ròm khiến nó thắc mắc quá.

Quý ròm thở hắt ra:

- Hắn ta biến rồi!

Câu trả lời của Quý ròm khiến cả bọn giật mình ngoảnh cổ ra sau.

Có vài người đàn ông trên đường, trong đó có vài người mặc áo xanh, nhưng rõ ràng chẳng có ai mang kiếng đen và nhất là chẳng có ai thêu bông hồng trắng trên ngực áo như nhỏ Hạnh mô tả.

- Lạ thật! – Quý ròm vò đầu – Tụi mình đâu có làm gì để hắn phải ngờ vực!

Nhỏ Hạnh đẩy gọng kính trên sống mũi, nhún vai nói:

- Nếu hắn ta đã theo dõi bạn Bá cả tuần nay thì chỉ nội việc Bá đi chung với tụi mình cũng đủ khiến hắn nhận ra sự khác thường rồi.

Bá khụt khịt mũi, vẻ lo lắng:

- Thế bây giờ phải làm sao hở Hạnh?

- Nếu người đàn ông này là một tên trong bọn kia, tao không nghĩ hắn định bắt cóc mày đâu! – Quý ròm vọt miệng.

Bá vẫn phập phồng:

- Thế hắn theo dõi tao để làm gì?

- Trước đây, có lẽ hắn muốn nắm quy luật đi lại của từng thành viên trong gia đình mày để lập kế hoạch bắt cóc em mày. Còn bây giờ hắn chỉ muốn thăm dò phản ứng thôi!

Nhỏ Hạnh gật gù:

- Chính xác là hắn muốn biết bạn có đến đồn công an hay không.

Nhỏ Hạnh nói thêm:

- Nhưng bạn đừng lo! Hắn theo dõi bạn thì tụi này sẽ bí mật theo dõi ngược lại hắn. Kể từ ngày mai, tụi mình không nên đi chung với nhau ngoài phố nữa, chỉ gặp nhau trong lớp thôi.

Nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Bá, Tiểu Long biết đã đến lúcẠchấm dứt đề tài không vui này. Nó quay vào trong, kêu lớn:

- Cho bốn chai Fanta!


Nguồn: diendan.game.go.vn