26/2/13

Tượng gỗ hóa trầm (C13-14)

Chương 13

Tuệ vừa rút thuốc vừa nói:

- Mày phải giúp tao Thưởng à ! Nếu không tao cũng không làm một công đôi việc nổi Thưởng ngập ngừng:

- Phụ mày đâu có khó . Nhưng tao ngại cô Thuỵ và cả bác Trứ nữa....

Tuệ gắt:

- Ối dào ! Ngại gì mà ngại . Tao đã nói chuyện với ông già mấy đêm liền . Ổng đồng ý cho tao qua giúp bà già rồi Tuệ nhếch môi:

- Dầu sao cũng của chồng công vợ . Vốn ban đầu cuả cơ sở là tiền cuả ba tao . Có của phải có xót chứ ! Lâu nay ông già không ủng hộ bà già vì mặc cảm dở hơn vợ . Ba tao quen làm công nhân viên chức rồi, lao vào làm ăn mà không có....máu mê, ổng không làm được . Lẽ ra phải chăm sóc động viên vợ về mặt tinh thần, ba tao lại đố kỵ, ganh ghét....

Thưởng né tránh:

- Sao lại nói chuyện này với tao ? Tuệ khoát tay:

- Trước sau gì mày cũng là người trong nhà . Hiểu ông bà già vợ vẫn dễ sống hơn . Thú thật . Thuyết phục được ông già tao mừng lắm . Nghĩ lại trước đây mình cũng dỡ....Mà đúng ra tao không nghĩ cơ sỡ của bà già dữ dội thế Thưởng cười nhẹ:

- Cô Thuỵ nguỵ binh khéo lắm ! Tao cũng nghe và biết cơ sở nhà mày khá bề thế . Nhưng nghe là nghe vậy thôi, tao thật sự không quan tâm Tuệ nài nỉ:

- Bây giờ làm ơn quan tâm dùm đi . Đừng sống trên mây nữa thi sĩ ạ ! Kinh doanh phù hợp với chuyên môn cuả mày . Giúp bà già vợ cũng là tự giúp mình mà !

Thưởng nhăn mặt:

- Có Bảo Nhi, mày làm ơn đừng nói thế . Nó không thích, chỉ khổ thân tao thêm !

Tuệ lắc đầu:

- Cái con ngốc ấy....Mày nuông chiều nó cho lắm vào ! Được đằng chân nó lấn đằng đầu đấy !

Thưởng trầm tư:

- Xưa nay cô Thuỵ không ưa tao, cô nghĩ rằng tao đến với Bảo Nhi là vì các cơ sở dệt bao bì . Bởi vậy mày nói câu "Giúp bà già vợ là tự giúp mình" làm tao ngại . Bảo Nhi hiểu sai thì phiền lắm Tuệ vỗ vai Thưởng:

- Tao hiểu mày mà ! Mẹ tao đa nghi không đúng chỗ, bà cụ lầm ông bạn cũ mới đau . Nếu không nhờ người cung cấp tin, tao đâu biết lão già Hiều tung độc chiêu với mẹ tao . Hừm ! Qua những con số, những dữ liệu chính xác, mẹ tao muốn không tin cũng được Thưởng bỗng vào thẳng vấn đề:

- Bây giờ tao phải làm gì đây !

Tuệ nhấn mạnh:

- Muốn chấm dứt làm ăn với ông Hiếu, mẹ tao phải trả vốn lại . Mày bán giúp tao miếng đất ở Long An . Được chứ !

Thưởng ngần ngừ:

- Tao không dám hứa đâu !

Tuệ kêu lên:

- Sao thế !

Thưởng nhún vai làm thinh . Đốt thuốc, anh chậm chạp rit' một hơi rồi nói:

- Không phải người nhà, giúp những chuyện lớn lại liên quan đến tiền bạc, khó lòng lắm ! Đâu phái? ai cũng hiểu tao như mày hiểu Tuệ bật cười:

- Mày muốn danh chánh ngôn thuận chớ gì ? Bây giờ mẹ tao không phản đối nữa đâu . Lo tính tới là vừa rồi . Tao ủng hộ hết mình !

Thưởng nói:

- Nếu thế tao vững tin hơn để đi ăn nói với thiên hạ Tuệ bảo:

- Vậy mày lo tìm người trước đi . Mình phải bán đất càng nhanh càng tốt Nhìn đồng hồ, Tuệ nói:

- Tao đến co( sở bao bì, mày đi không ? Thưởng ngần ngừ:

- Để hôm khác đi Tuệ nháy mắt:

- Vẫn còn ngại bà mẹ vợ tương lai à ? Mày nhát quá ! Thôi tao....biến à !

Thưởng ngồi lại một mình . Quán cà phê giờ này hơi vắng khách . Anh khoan khoái hút thuốc và vẽ trong đầu những kế hoạch cho tương lai Tới thời điểm này, anh bắt đầu gặp thuận lợi . Anh quyết phải đạt được mục đic'h từng đeo đuổi lâu nay Đầu tiên là Bảo Nhi . Có được Bảo Nhi thì cơ sở bao bì ấy sẽ thuộc về anh vì Tuệ là một thằng khù khờ . Nó giống như ông bố chỉ có thể ngồi văn phòng cạo giấy, chớ không chút bản lãnh để ứng phó với thương trường . Ngay cả vốn liếng, cơ ngơi của bà Thuỵ là bao nhiêu, ông Trứ và Tuệ còn không nắm được thì bà ta trông mong gì ở chồng con cơ chứ !

Có Bảo Nhi sẽ có tất cả . Thưởng lập đi lập lại nhiều lần ý nghĩ ấy, khỗ nổi tới bây giờ anh chưa có được Nhi . Dù cô đã thân thiết với anh hơn trước rất nhiều . Hai người có nhiều buổi đi chơi đêm khá lãng mạn . Nhi đã tựa đầu vào vai anh, dịu dàng ôm ngang hông anh, tựa vào lưng anh mỗi lúc ngồi xe anh chở . Nhưng tất cả chỉ tới đó . Thưởng khao khát một nụ hôn nhưng chưa có dịp, Nhi luôn biết dừng đúng chỗ, biết khéo léo lẩn tránh những lời tỏ tình của anh . Có lẽ anh phải mạnh bạo hơn mới chiếm được cô bé trọn vẹn Bực bội dụi mạnh điếu thuốc . Anh nghĩ tới Minh . Thằng khốn ấy đã lấy mất phần hồn và giữ luôn trái tim Nhi, dù những thứ thiêng liêng đó với nó cũng chẳng nghĩa lý gì Thưởng đã đau đớn biết bao khi Bảo Nhi gục khóc trên vai anh vì thằng đàn ông đó . Anh biết sau này có là vợ anh đi chăng nữa Bảo Nhi cũng không hoàn toàn là cuả anh . Nhưng đã như thế, anh sẽ xem cô như nấc thang để bước lên đỉnh cao....Rồi anh chớ không ai khác sẽ làm chủ cơ sở bao bì ấy Đang hả hê với những suy nghĩ trong đầu, Thưởng bỗng sa sầm mặt xuống khi thấy Minh bước vào Nhớ tới những giọt nước mắt đêm nào của Nhi, Thưởng nổi nóng vì ghen . Ngần ngừ mãi, lát sau anh bước tới đứng chống nạnh trước mặt Minh, giọng xấc xược Tao cấm mày phiền Bảo Nhi . Con bé là....vợ sắp cưới của tao đấy !

Đang bưng tách cà phê lên, Minh nhếch môi độp lại:

- Chồng sắp cưới của Nhi là người thế này sao ? Thật tội cho cô bé !

Thưởng rít lên:

- Mày nói gì ? Minh ung dung:

- Tôi nghĩ là anh đã nghe rất rõ . Tôi cũng xin thêm vài lời . Lần này tôi bỏ qua, nhưng nếu có lần thứ hai anh noí với tôi như vừa rồi thì bảo đảm anh không yên đâu Thưởng đỏ gay mặt:

- Nhắm mày làm gì được tao ? Minh khinh khỉnh nhìn Thưởng . Vừa lúc đó Hào bước tới chen giữa hai người Sao lại thế ! Chỗ quen biết cả mà !

Thưởng gằn từng tiếng:

- Nhớ lấy những gì tao đã nói đấy đồ khốn !

Nhìn theo vẻ bức bội của Thưởng, Hào hỏi:

- Nó kiếm chuyện à ? Minh thông thả đáp:

- Ghen ấy mà ! tao nghĩ chắc Bảo Nhi sẽ phải khổ nếu lúc nãy tao không dằn mà đấm vào mặt nó Hào nói:

- Cách đây một vài ngày, Tuệ có đến gặp tao . Hắn muốn tao cung cấp những thông tin về công ty của ba mày, hắn trả giá cũng hấp dẫn lắm Nheo mắt nhìn Minh, Hào nói tiếp:

- Cũng may tao còn được một xíu lương tâm nên không nhận cuộc mua bán này . và hắn đã nhờ người khác Minh nhiú mày:

- Theo lời Bảo Nhi thì Tuệ không quan tâm đến kinh doanh, vậy hắn....mua tin về công ty của ba tao làm chi nhỉ ? Hào cười cười:

- Tao nghĩ rằng mày hiểu . Hắn đã có một nghi ngo(` nào đó về mối quan hệ làm ăn giữa mẹ hắn và bác Hiếu . Tao nghe nói Tuệ sẽ phụ bà Thuỵ quản lý cơ sở bao bì ấy với sự trợ giúp của....em rễ Minh buông tách cà phê xuống:

- Ai nói vậy ? Hào lơ lửng:

- Một người bạn thân cuả mày ! Chính người đó bán thông tin công ty ba mày cho Tuệ Trán Minh nhăn lại . Lâu lắm anh mới bật ra:

- Bích Ly à !

Đoán hay lắm !

Minh chép miệng:

- Đúng là lòng dạ đàn bà !

Hào hóm hỉnh:

- Tao lai. nghĩ đó là hậu quả của mày chứ !

Minh nhướng mày:

- Mày gặp Ly hồi nào ? Hồi sáng . Nên tao mới hẹn mày ra đây . Con bé bật mí với tao một vài điều khá thú vị Như chuyện gì ? Hào hạ giọng:

- Chuyện có người muốn tìm hiểu về cơ sở bao bì của bà Thuỵ . Thì ra ngoài bác Hiếu, Vẫn còn kẻ khác lăm le cái xưởng dệt bao ấy !

Minh nhột nhạt vì câu nói của Hào, anh lảng đi bằng câu nói:

- Mày muốn nói ai thế ? Hào nhếch mũi:

- Thằng....cận lúc nãy chớ ai . Tao dám cá nó sẽ nuốt cái cơ nghiệp của bà già vợ . Nó chẳng yêu gì nhỏ Bảo Nhi đâu !

Minh khó chịu:

- Tại sao Bích Ly lại nói chuyện này với mày ? Hào đáp:

- Tại Ly nghĩ rằng tao biết nhiều về cơ sở này qua mối quan hệ trước đây với Tuệ với bà Thuỵ, thậm chí với gia đình mày....

Minh nóng nảy:

- Mày đã nói gì với Ly ? Tao nói "Không biết" . Cô nàng có vẻ tức lắm !

Nhìn Minh, Hào nói:

- Mày đã.....đoạn tình với Bảo Nhi rồi, sao lại nóng bnảy khi nghe chuyện liên quan tới gia đình con bé nhỉ ? Minh làm thinh, Hào nói tiếp:

- Tao biết, mày chia tay với Nhi vì không muốn mang tiếng về việc làm của bác Hiếu đối với bà Thuỵ . Nhưng tất cả những chuyện đó mới trong kế hoạch, nó chưa xảy ra kia mà ! Dầu sao cho tới phút này ba mày vẫn còn là bạn tốt của bà Thuỵ . Hai người vẫn đang vui vẻ hợp tác với nhau Nhưng điều đó rồi sẽ xảy ra, tao không thể khuyên giải ba mình, vì ông là người có lòng tham vô tận . Khi muốn chiếm đoạt bát cơm của bạn mình Hào cười nhẹ:

- Bác Hiếu không mua xưởng bao bì ấy được đâu !

Minh nói:

- Vì Tuệ đã nghi ngờ mối quan hệ làm ăn này chớ gì ? Hào nhún vai:

- Tiếc rằng hắn lại tin một kẻ xảo quyệt như Thưởng . Nếu là mày, tao không đời nào để Bảo Nhi rơi vào tay thằng cận ấy !

Minh cau mặt:

- Đã bảo mày đừng xen vào chuyện của tao mà !

Hào xua tay:

- Tao chỉ....phát biểu cảm tưởng . Nghe hay không là quyền cuả mày Nhìn đồng hồ, Hào đứng dậy:

- Đã nói xong những gì cần nói . Tao biến đây ! Liệu mà suy nghĩ để đừng bao giờ phái ân hận vì lòng tự cao cuả mình Minh uống hết tí cà phê còn sót lại . Anh không muốn nhớ nhưng hình bóng Bảo Nhi lại thấp thoáng trong hồn . Cô bé sẽ là vợ Thưởng sao ? Những lời hắn nói lại vang lên rõ mồn một Minh nhức nhối một nỗi buồn không sao hiểu được Anh luôn tìm ra nhiều ý tưởng chứng mình mình không có tình cảm gì đặc biệt với Bảo Nhi, vậy sao điều Thưởng tuyên bố lúc nãy lại làm hồn anh xao động đến thế !

Dường như Minh chưa bao giờ nghĩ đến việc Bảo Nhi sẽ là cuả ai đó . Vì trong thâm tâm anh luôn tự mãn với việc cô yêu thầm anh, cô thất tình anh đến mức ngã bệnh Vậy mà bây giờ Thưởng lại vỗ ngực tự xưng mình là chồng Bảo Nhi . Tệ hại hơn hết điều đó lại là sự thật, và Minh đang bị dày vò vì sự thật ấy !

Nếu Bảo Nhi đã quên anh và thật lòng yêu Thưởng thì đâu có gì đáng nói . Chỉ sợ cô đến với hắn vì hận Minh, vì muốn lấp đầy sự lẻ loi cuả trái tim thì hậy quả sẽ là việc nâng ly mật đắng đưa lên môi Minh thở dài . Anh đâu thể quay lại để nói với Bảo Nhi những gì anh đang la cho cô . Có nói, đã chắc gì Nhi chịu tin một khi trước đây anh quá phũ phàng Minh vụt đứng dậy, anh gạt bỏ hết những mớ lộn xộn trong đầu qua một bên . Anh cần phải tập trung vào công ty và tất cả vì công việc chớ không vì chuyện trai gái thường tình Trở về phòng, ngồi trước máy tính với chi chít những con chữ, những thông tin về từng con người, Minh thấy sao cuộc sống tẻ nhạt đến thế này Mãi rồi anh thấy mình giống cái máy tính, tối ngày thu nhập, sử lý những dữ liệu khô khan và cứ lưu giữ chúng lại hết ngày này qua tháng nọ Hồ sơ nhân sự mỗi lúc một nhiều, nhưng đó chỉ là những mẫu lý lịch cứng ngắc mà anh chẳng có chút cảm xúc nào khi đọc lên vơi hàng loạt cái tên Hồng, Loan, Tuyết, Phượng thật đẹp, thật kêu Đúng là dầu tiến bộ tới đâu người ta cũng không thể fax cho nhau một cái hôn . Minh chợt nhếch môi với suy nghĩ vừa thoáng qua trong hồn Anh mệt mỏi như người bị stress . Anh cô đơn, anh lạc lõng với trái tim vô cảm, dửng dưng lạnh lùng . Và anh đang khát khao một tình yêu....Một tình yêu trước đây anh từng chối bỏ vì nhiều lý do Ngồi ôm đầu thật lâu, Minh bỗng vụt dậy . Tới nhà xe anh dắt chiếc winh ra và phóng tới trường Bảo Nhi vừa lúc tan học Tim Minh đập mạnh khi Nhi bước về phía mình . Ngang anh, Nhi thản nhiên đi tiếp . Quay ra sau, Minh đau nhói khi thấy cô ngồi trên xe Thưởng và âu yếm ôm eo hắn ta Đang ngẩn ngơ nhìn theo Minh chợt nghe giọng Ngự Bình chua ngoa:

- Săn ai ở đây vậy thưa ông ? Minh sực tỉnh . Anh ngập ngừng:

- Bình khoẻ chứ !

Cô gái hất mặt lên:

- Đương nhiên là khoẻ . Nhưng anh tơi đây chắc đâu để hỏi thăm sức khoẻ cuả tôi ? Minh nhỏ nhẹ:

- Chúng ta nói chuyện một chút nhé !

Ngự Bình cong cớn:

- Được thôi ! Nhưng tôi chỉ dành cho anh sáu mươi giây Tôi muốn gặp Bảo Nhi . Em có thể giúp tôi được không ? Ngự Bình bĩu môi:

- E rằng không, vì với anh con bé chết lâu rồi mà Minh tha thiết:

- Nếu em hứa giúp, tôi sẵn sàng chết để gặp Nhi ở thế giới bên kia Ngự Bình cười khẩy:

- Cảm động quá nhỉ . Nhưng hơi sến !

Minh hạ giọng:

- Tôi thật sự muốn gặp Bảo Nhi đấy !

Bình nghiêm mặt:

- Nhi đang yên ổn bên Thưởng . Anh đừng khuấy động con bé Minh bực bội:

- Nhưng Thưởng không phải là người đáng tin cậy Ngự Bình hất mặt lên:

- Vậy ai là người đáng tin cậy ? Anh à ? Minh im lặng như nghĩ ngợi rồi mới nói:

- Tôi suy nghĩ mãi mà thấy mình không có lỗi gì với Bảo Nhi hết Kể cả việc đang là bạn, anh bỗng trở nên xa lạ dửng dưng vì giận một trò đùa ? Minh nói:

- Tôi không giận Bảo Nhi nhiều như cô bé tưởng, nhưng tôi không thể đến với Nhi như trước đó Ngự Bình ra vẻ hiểu chuyện:

- Vì gia đình anh chứ gì ? Minh nhíu mày:

- Sao Bình lại nói thế ? Bình thản nhiên:

- Vì tôi biết hết thực lực của gia đình anh, kể cả thủ đoạn của ba anh đối với mẹ Bảo Nhi Minh thoáng sững sờ . Anh hỏi:

- Em nghĩ tôi là người như thế nào ? Ngự Bình khoanh tay im lặng . Một lát sau cô lên tiếng:

- Tôi nghĩ anh có lương tâm, nhưng tại sao anh không giải thích với Nhi, sao anh lại giấu con bé tông tích cuả mình ? Minh chua chát:

- Khi hỏi như thế, tôi chắc Bình đã có câu trả lời . Là người đứng giữa, tôi có thể giải thích gì với Nhi đây ? Thà lẳng lặng mà dễ chịu hơn Ngự Bình châm chọc:

- Nhưng anh có dễ chịu như anh tưởng đâu ! Nếu có, anh đã không muốn gặp lại Bảo Nhi . Khổ nổi, tất cả muộn rồi . Dầu không yêu, Nhi cũng đồng ý lấy Thưởng . Tôi chả giúp gì cho anh được . Thôi ! Hết sáu mươi giây rồi ! bye nhé !

Minh thở dài . Đúng là khó có ai giúp anh gặp Bảo Nhi . Anh đã sai lầm khi nghĩ rằng chia tay với Nhi là mọi chuyện sẽ chấm dứt, là anh sẽ yên ổn với những công việc ngập tràn trước mặt Cuộc sống vẫn trôi qua, anh đã quên nhưng trái tim không ngủ yên từ hôm gặp lại Bảo Nhi trong quán cà phê . Rồi đến bây giờ . Minh chịu không nổi khi nghĩ mình mãi mãi mất Nhi, vì cô sẽ là cuả kẻ khác Nói yêu một người đã là hết sức thiêng liêng, vậy mà trước kia Minh đã phủ nhận tình yêu đó vì lòng tự cao lẫn ích kỷ . Ân hận lúc này là muộn rồi, muộn lắm rồi Minh thẫn thờ phóng xe . Thành phố vẫn trôi đi trong sụ huyên náo thường ngày . Và Minh vẫn mãi trôi trong sự lặng lẽ cô độc.


Chương 14

Bảo Nhi ngóng cao cổ để đợi Thưởng . Đã trễ nữa tiếng, mà anh vẫn chưa tới đón cô Mưa vẫn đều hạt, không lớn nhưng đủ thấm lạnh . Nhi co ro trong cái áo mưa kiên nhẫn chờ đợi Tối nay Thưởng bận gì nhỉ ? Nếu biết anh....quên cô thế này, lúc nãy Nhi đã để Ngự Bình chở mình về rồi chớ đâu đứng để dầm mưa như vầy Những người trong bãi giữ xe trước cổng trường đã về hết . Đứng một mình Nhi bắt đầu lo . Cô men theo vỉa hè để đón xích lô . Vừa chờ xe . Nhi vừa....rủa thầm Thưởng....Anh thường viện cớ khu trường đại học này nằm trên những con đường vừa tối vừa vắng để được đưa đón Nhi mỗi đêm . Vậy mà đêm nay anh bỏ cô một mình Một chiếc xe gắn máy chở đôi tấp vào lề . Hai gương mặt nhăn nhỡ đưa ra dưới chiếc mũ áo đi mưa:

- Về đâu em gái . Anh đưa về !

Nhi mím môi bước tiếp . Hai gã thanh niên vẫn bám theo cô . Nhi vội nép vào tường mà đi như chạy để ra khỏi khúc đường vắng vừa tối trước mặt Gã ngồi phía sau lè nhè những lời thô tục khó nghe, khiến Nhi vừa tức vừa sợ . Tới ngã tư, Nhi đang ngần ngừ không biết nên băng qua đường hay quẹo cua đi tiếp thì hai gã thanh niên đã vọt lên khỏi lề ép sát Nhi vào tường Cô hoảng hốt kêu lên:

- Ăn cướp !....Ăn cướp !

Gã ngồi phía sau nhảy xuống sán cho Nhi hai bạt tay siểng niểng . Nhi ôm mặt thụp xuống, nhưng cô vẫn hết sức kêu cứu Bị đánh, gã nổi điên xô mạnh Nhi, cô ngã bổ vào tường . Gã thanh niên còn lại dựng chống xe bước đến Lúc Bảo Nhi chết điếng vì kinh hoàng thì cô thấy có ánh đèn loé lên . Chiếc xe đâm thẳng vào hai gã thanh niên khiến chúng dạt hai bên Một giọng đàn ông rít lên:

- Cút ngay ! Nếu không đừng trách tao !

Gã thanh niên bước xuống sau không nói không rằng vung tay đấm thẳng vào mặt người ngồi trên xe . Nhưng thật bất ngờ, hắn bị Ông ta gạt mạnh và bẻ ngoặt tay lại Gã thanh niên kia liền xong vào . Bảo Nhi la thất thanh khi thấy con dao trên tay hắn léo lên dước ánh chớp Vừa giữ cân bằng chiếc xe, vừa ghịt gã thanh niên thứ nhất, người đàn ông đành phải nghiêng sang một bên để né con sao vừa được vun tới Chiếc xe ngả ra vỉa hè đè lên người ông ta . Bảo Nhi tiếp tục la lớn . Hai gã thanh niên buột miệng chửi thề rồi vọt mất Bảo Nhi run lẩy bẩy, cô không đứng nổi nữa . Nhi cố lếch tới chiếc xe bị ngã, trong lúc người đàn ông cũng đã gượng dậy và chạy vội đến bên cô Ông ta hối hả hỏi:

- Cô có....có sao không vậy ? Nhi lắc đầu . Tim cô muốn vỡ tung khi nhận ra người đàn ông ấy chính là Minh . Anh cũng thảng thốt gọi tên cô rồi hoảng hốt kêu lên:

- Trời ơi ! Máu ! Đúng là máu rồi !

Tay run rẩy, anh vuốt mặt Nhi, máu từ mũi cô nhoà vào nước mưa ướt cả tay Minh Nghe nói tới máu . Nhi vụt oà lên khóc, cô sợ hãi níu lấy Minh, như người chết đuối vớ được phao Anh lấy khăn tay lau cho Nhi:

- Bọn chúng đánh vào mặt em à ? Bảo Nhi mếu máo gật đầu . Minh trấn an:

- Chắc là chảy máu cam . Không sao đâu ! Tại sao lại một mình trên đường vắng vừa mưa thế này chứ ! Giả dụ tôi không đi ngang đây, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, em có hình dung ra chưa ? Nếu là Thưởng, tôi không đời nào để em đi như vậy Bảo Nhi như bừng tỉnh vì những lời nói của Minh, cô mím ôi:

- Tôi nhớ anh từng nói với tôi như thế nào mà ! Cám ơn anh ! Một người lạ qua đường !

Dứt lời Nhi vụt chạy đi . Minh kéo mạnh cô rồi giữ chặt cô trong tay mình . Nhi cố vùng ra nhưng không được, cô như người nhũn ra trong vòng tay siết chặc của Minh Ngước lên, Nhi nhìn anh bằng cái nhìn đớn đau, căm hận Cô gằn từng tiếng:

- Tôi thù anh ! Buông tôi ra !

Minh cúi xuống:

- Tôi không tin !

Bảo Nhi quắt mắt:

- Buông ra ! Nếu không tôi la như hồi nãy....

Mặc cho Nhi hăm he . Minh lì lợm giữ Nhi trong tay . Anh im lặng nhìn cô . Trong bóng tối mưa lạnh, ánh mắt của Minh như có lửa, nó khiến Bảo Nhi chịu không nổi . Cô quay mặt đi mặc cho mưa quất vào mặt tê buốt Giọng Minh trầm trầm vang lên:

- Có hận, có thù cỡ nào, xin em hãy nghe anh nói . Anh đã không phải với em, và không dám mong em tha thứ . Nhưng thật sự suốt thời gian qua, anh đã sống trong ân hận . Anh không có gì để biện minh cho mình hết . Điều anh muốn nói với em là phải hết sức cân nhắc khi lựa chọn hạnh phúc một đời cuả mình . Đúng là anh không có quyền phê phán Thưởng, vì anh tệ hơn anh ta rất nhiều, tệ đến mức đã đánh mất cô gái tuyệt nhất mà anh đã được làm bạn Buông Bảo Nhi ra, Minh nhỏ nhẹ:

- Anh đưa em về ! Khuya lắm rồi @ Bảo Nhi đứng bất động . Cô chỉ muốn khóc vì những lời của Minh . Nhưng nước mắt đâu cả rồi, gương mặt cô nhoà mưa, chỉ mưa mà thôi Cô không ngờ gặp Minh trong hoàn cảnh này . Hôm trước Nhi có nghe Ngự Bình kể về Minh . Con bé kết luận, Minh rất khổ khi phải làm mặt lạ với Nhi . Anh cố tình nhẫn tâm vì lòng tự trọng nhiều hơn là tự cao Ngự Bình cho rằng vì không thể khuyên được ba mình bỏ dã tâm chiếm đoạt xí nghiệp bao bì cuả mẹ Nhi nên Minh đành lặng lẽ rời xa Nhi Nghe Ngự Bình phân tích với giọng hùng hồn đầy thuyết phục, Nhi không biết mình nên tin hay không . Nhưng tin hay không thì mọi việc cũng đã muộn . Gia đình Thưởng đã sắp xếp ngày để dạm hỏi . Mẹ Nhi không muốn cũng không được khi anh Tuệ đã dẫn ra những chứng cớ dã tâm cuả ông Hiếu....Tình bạn bao năm đã rạn vỡ . Bởi vậy dạo này mẹ buồn bực thấy rõ . Nhưng bà không dám trái ý chồng . Ba có vẻ hả hê trước sự thất bại của mẹ . Bầu không khí gia đình luôn ngột ngạt khiến Bảo Nhi cứ muốn sớm rời khỏi nhà càng tốt Điều này không biết phải là một trong nhiều động lực khiến cô chấp nhận Thưởng không . Bảo Nhi chẳng biết nữa . Cô mệt mỏi và cô đơn lắm rồi, cô cần một người yêu thương mình, người đó chíng là Thưởng Dè dặt, Nhi ngồi lên sau lưng Minh . Mưa gió làm cô rét run Minh nói nhẹ như gió thoảng:

- Ngồi sát một chút, em sẽ ấm hơn....

Thấy Nhi im lặng, Minh lặng nói tiếp:

- Đây là lần đầu nhưng chắc cũng là lần cuối anh được chở em . Anh chỉ lo cho em bệnh chứ không có ý gì đâu....

Bảo Nhi chỉ muốn vùi mặt vào lưng Minh để khóc, để nhận được hơi ấm từ anh chuyển sang, nhưng cô cố nén lòng, vì dẫu sao giữa hai người cũng có những chuyện buồn . Nhi không thể để Minh coi thường cô hơn nữa Bảo Nhi ngập ngừng:

- Tôi muốn hoi? anh một điều:

- Minh nhỏ nhẹ:

- Em hoi? đi !

Có phải từ đầu anh biết bác Hiếu lợi dụng cơ sở của mẹ tôi ? Minh cắt ngang lời Nhi:

- Anh chỉ biết hôm được em mời ăn cơm lề đường . Trưa hôm đó, anh hết sức giận vì đã hiểu thâm ý cuả ba mẹ khi mời cô Thuỵ và em đến nhà . Vì không muốn gặp em trong hoàn cảnh đó, anh bỏ đi . Vừa tới cửa thì gặp mẹ em . Anh rất mừng khi em vắng mặt . Nhận được điện thoại, anh liền thoát thân ngay vì đã có lý do chính đáng . Trên đường đến với em . Anh suy nghĩ rất nhiều và không để mình dấn sâu vào tình cảm, anh tuyên bố mình chỉ có bạn chú không có, và cũng không nghĩ đến tình yêu Bảo Nhi liếm môi:

- Nếu không vì bác Hiếu, anh có xem tôi là bạn như trước kia không ? Minh chợt ngừng xe xát lề . Xoay hẳn người ra phía sau, anh trầm giọng:

- Không ! Anh không thể xem em là bạn nữa rồi....

Bảo Nhi mím môi:

- Cám ơn anh đã noí thật !

Minh da diết:

- Em không hỏi tại sao à ? Nhi lắc đầu và đôi mắt cay xè . Minh chợt nâng cằm cô lên, anh vuốt những sợi tóc ướt mưa trên gương mặt Nhi và nhìn cô đăm đăm . Bảo Nhi không chịu nổi ánh mắt ấy . Cô run giọng:

- Tôi phải về....

Minh năn nỉ:

- Ngồi với anh một chút nữa thôi . Bảo Nhi kêu lên:

- Tôi không hiểu nổi anh Vừa nói, cô vừa leo xuống khỏi xe và lầm lũi đi trong mưa . Minh dựng chống rồi bước theo níu Nhi lại, giọng gấp rút:

- Em hiểu ! Anh biết chắc em hiểu anh !

Kéo Nhi vào lòng và siết mạnh . Minh nói:

- Quay lại với anh đi Nhi . Suốt thời gian qua anh đã thấm thía thế nào là để vuột mất hạnh phúc khỏi tay rồi . Anh không xứng với những gì em dành cho anh, nhưng nhất định anh sẽ thay đổi Bảo Nhi cố giằn khỏi tay anh:

- Tất cả đã muộn rồi . Xin anh để tôi yên . Tôi yêu và cần được yêu . Tôi cần một người đàn ông biết lo cho hạnh phúc gia đình tầm thường, chớ không cần một người chọn sự nghiệp thay vì tình yêu . Tôi đã có một người mẹ đặt sự nghiệp lên hàng đầu, tôi sợ lắm rồi . Anh biết không ? Nói dứt lời Nhi bật khóc . Minh đứng rũ ra dưới mưa Dường như lâu lắm, Minh mới lên tiếng:

- Anh xin lỗi !....Bây giờ anh đưa em về Suốt đoạn đường còn lại chẳng ai nói với ai lời nào . Tới nhà Nhi, Minh dừng xe, giọng trầm hẳn xuống:

- Anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa . Nhưng luôn luôn cầu mong em được hạnh phúc với tình yêu mình đã chọn Cửa cổng chợt mở toan ra . Thưởng xuất hiện với gương mặt hết sức giận dữ . Mắt trợn ngược sau tròng kính, giọng lạc đi vì tức . Thưởng gầm gừ:

- Thì ra là mày ! Đồ khốn nạn ! Mày làm tao đi tìm Nhi muốn điên lên Vừa mắng, Thưởng vừa co chân đạp mạnh . Mất thăng bằng, Minh và chiếc Win lăn kềnh ra đường . Thừa thắng, Thưởng xông lên đá tới tấp vào mặt Minh, mặt cho Minh la hét inh ỏi Ông Trứ, Tuệ và bà Thuỵ chạy ào ra khi nghe tiếng Nhi . Lúc này Minh đã gượng dậy và đang đánh trả lại Thưởng Tuệ nhảy đổng lên khi nhận ra Minh:

- Thằng khốn này gan thật ! Đánh cho nó bỏ xác luôn đi Thưởng Ông Trứ trầm tĩnh hơn:

- Chuyện đâu còn có đó, mau can nó ra Bà Thuỵ cũng la lớn:

- Trời ơi ! Thôi ! Không đánh nữa ! Lỡ có án mạng thì chết !

Tuệ vội kéo Thưởng ra sau, trong lúc gườm gườm nhìn mọi người Ông Trứ hất hàm hỏi Nhi:

- Ai vậy ? Nhi chưa kịp trả lời, Tuệ đã nói:

- Con trai lớn của ông Hiếu, bạn mẹ đấy !

Ông Trứ quát Bảo Nhi:

- Sao mày lại đi với nó hả con ? Thưởng chỉ tay vào Minh:

- Nó luôn bám theo Bảo Nhi . Con đã dằn mặt nó một lần nhưng nó vẫn không chừa Nhi vội nói:

- Minh là bạn em, anh không được nhục mạ ảnh Thưởng gằn giọng:

- Bạn à ! Giờ này em còn xem nó là bạn sao ? Cha nào con nấy, toàn một thứ gian xảo lừa thầy phản bạn, không xài được Minh lầm lì bước tới:

- Mày phải xin lỗi tao những lời mày vừa nói Thưởng bật cười:

- Xin lỗi à ! Đúng là ảo tưởng Minh mím môi tung một cú đá làm Thưởng và Tuệ bật ngữa ra sau . Trời vẫn mưa, đất cát bê bết trong cả ba thật dễ sợ Lúc Minh còn đang hăng máu xông vào Thưởng thì Bảo Nhi cũng nhào tới . Cô đứng giữa hai người đàn ông giọng sũng nước Anh về đi ! Em van anh đó !

Minh đưa tay quẹt miệng . Những cú đá đầy hằn thù lúc nãy của Thưởng khiến miệng anh rướm máu . Minh chỉ muốn đập vỡ đầu thằng mà Bảo Nhi sẽ gọi là chồng nay mai . Nhưng làm thế anh cũng chẳng có được cô . Tốt hơn hết là bỏ đi để khỏi mích lòng người lớn Quay sang ông Trứ, bà Thuỵ, Minh dịu giọng:

- Cháu xin lỗi đã làm phiền hai bác Minh nhìn Bảo Nhi rồi nhảy lên xe . Trước khi phóng đi, anh nói với Thưởng:

- Chuyện tao với mày chưa xong đâu !

Bảo Nhi bỏ vào nhà trước . Nhưng vừa tới phòng khách, cô đã nghe giọng Tuệ gắt gỏng:

- Đứng lại tao bảo coi . Hừ ! Mày không biết xấu hổ nên mới đi với nó tận giờ này, trong khi Thưởng lo lắng đi tìm mày Bảo Nhi chạy tuốt lên lầu, cô vừa khóc vừa thay quần áo rồi nằm vùi vào mền . Mãi đến khi nghe tiếng bà Thuỵ, cô mới ngóc đầu lên Giọng mẹ cô khó chịu:

- Con nghĩ sao về chuyện vừa xảy ra ? Thấy Nhi im lặng, bà nói tiếp:

- Gia đình Thưởng sẽ tiến tới đấy ! Con phải biết giữ gìn ý tứ chứ ! Chính con đã chọn Thưởng chứ mẹ không hề ép, vì vậy con đừng để ba mẹ mất mặt Bảo Nhi sụt sùi:

- Nhưng con không thương anh ấy !

Bà Thuỵ thở dài:

- Dầu hiện giờ mẹ và ông Hiếu vẫn vui vẻ hợp tác với nhau, nhưng tình cám? bạn bè hết rồi . Ông ta đang chờ mẹ sa lầy vào bất động sản ở Long An để mua rẻ lại cơ sở bao bì . Mẹ sẽ không để chuyện đáng tiếc đó xảy ra . Hai bên vẫn sẽ tiếp tục làm ăn, nhưng con không thể nào với Minh được . Thà mẹ không biết gia đình nó thì đành chịu lầm người Bảo Nhi thút thít:

- Nhưng Minh chưa bao giờ ủng hộ chuyện bác Hiếu làm Nhưng nó cũng không hề hé môi với con những thủ đoạn của ba nó Làm sao ảnh có thể làm thế được hở mẹ !

Bà Thuỵ nghiêm mặt:

- Quên Minh đi ! Mẹ chỉ có thể khuyên con như vậy Bảo Nhi kêu lên:

- Mẹ nghĩ con sẽ được hạnh phúc bên Thưởng sao ? Bà Thuỵ ngập ngừng:

- Có thể vì Thưởng rất yêu con Bảo Nhi nức nở:

- Nhưng con không thế? mẹ Ơi !

Bà Thuỵ nhìn Bảo Nhi:

- Cứ khóc đi ! Khóc được con sẽ quên được . Tất cả rồi sẽ qua khi con đã bình tâm nghĩ lại Bảo Nhi cố tìm sự đồng cảm nơi mẹ:

- Trước đây mẹ ghét Thưởng lắm kia mà !

Mặt bà Thuỵ đanh lại:

- Nhưng giờ mẹ ghét lão Hiếu hơn cả thằng Thưởng . Mẹ không thể chấp nhận thằng Minh . Ba con và anh Tuệ cũng vậy . Con có thể yêu một người mà cả gia đình ghét hay sao ? Bảo Nhi lắc đầu:

- Minh không có lỗi gì với gia đình mình hết . Rồi mọi người sẽ hiểu ảnh Môi nhếch lên, bà Thuỵ dài giọng:

- Hiểu hành vi côn đồ vừa rồi của nó hả ? Ba mày đang lên cơn thịnh nộ dưới nhà kìa . Mày không cần bênh vực nó một cách mù quáng nữa Liếc Nhi một cái bà gắt gỏng:

- Liệu lời để nói với Thưởng đi . Mọi việc làm cuả con đều xúc phạm tới nó Bảo Nhi ngang ngạnh:

- Tất cả tại ảnh . Con đang chờ....cả tiếng ngoài mưa nhưng chẳng thấy Thưởng đâu . Đã vậy còn bị bọn lưu manh....

Giọng nghẹn lại vì tức, Nhi tức tửi:

- Bọn chúng lôi con vào sát tường, đánh con sặc cả máu mũi . Nếu không gặp Minh con không biết chuyện gì đã xảy ra Bà Thuỵ sững sờ nhìn chiếc khăn tay vấy máu Nhi vứt ở gốc phòng cùng với bộ quần áo bê bết bùn đất Cô tiếp tục khóc:

- Chưa cám ơn Minh tiếng nào . Cả nhà đã ùa ra mắng người ta . Tóm lại con chả làm gì xúc phạm tới Thưởng cả . Trong khi con thấy Thưởng quá đáng khi lớn tiếng quơ đũa "cha nào con nấy" . Ảnh vẫn còn chưa là thành viên của gia đình mình, ảnh đâu có quyền mắng Minh như vậy Bà Thuỵ xua tay:

- Đừng vạch lá tìm sâu nữa . Mọi việc đã an bài, con không cãi được đâu . Lớn rồi khi quyết định chuyện gì phái? biết vì mọi người Bảo Nhi buột miệng:

- Nhưng có ai vì con đâu !

Mẹ không tranh luận nữa ! Nằm gát tay lên trán mà tự vấn lòng mình đi Bà Thuỵ giận dữ đóng cửa cái rầm . bảo Nhi gục đầu vào tay mà khóc.


Nguồn: http://vietmessenger.com/