26/2/13

Tượng gỗ hóa trầm (C17-19)

Chương 17

Thưởng giận dữ ném ống nghe xuống bàn:

- Thật là khốn nạn !

Anh nổi điên đánh vào cái ghế làm nó bật mạnh vào vách tường dội trở ra trúng chân anh đau điếng Miệng lảm nhảm, Thưởng tiếp tục chửi:

- Chắc chắn thằng chó ấy đặt tay vào chuyện này . Thế là công sức của anh lâu nay xem như trôi sông hết rồi Cú điện thoại của Tuệ vừa cho biết bà Thuỵ không bán đất . Bà đã tìm ra người bỏ vốn để giải quyết những khó khăn về tiền bạc trước mắt Thưởng không hiểu trong một thời gian tương đối ngắn, làm sao bà ta lại xoay sở tài thế ? Nhấc ống nghe lên, Thưởng gọi cho Bích Ly . Không phái? đợi lâu, anh đã nghe giọng cô ta:

- Anh Thưởng hả !.... Tôi đã nhận được điện thoại của Tuệ hồi tối Thưởng khó chịu:

- Vậy hả ? Hắn mới gọi cho tôi tức thời Ly cười khẽ:

- Chắc Tuệ muốn đêm qua anh được ngủ ngon nên mới điện trễ.... Tiếc thật đấy Thưởng cáu kỉnh:

- Nhất định có đứa phá đám Đương nhiên rồi !

Chị có nghĩ là ai không ? Bích Ly lấp lững:

- Cũng có một vài người Thưởng nghiến răng:

- Ai ? Thì cũng là người quen cả !

Tôi cũng nghỉ là hắn mà Bích Ly chát chúa:

- Minh sẽ cướp mất Bảo Nhi của anh . Anh phải dạy hắn một bài học Thưởng liếm môi uất hận:

- Chị không ghen với Nhi sao ? Bích Ly thản nhiên:

- Tôi vốn không giữ được trái tim Minh từ đầu ! Nếu ghen, tôi vỡ tim lâu lắm rồi . Chỉ tội nghiệp anh thôi Thưởng nóng mặt vì những lời nhẹ nhưng đau điếng hồn của Ly . Chẳng lẽ anh ê chề thú nhận không những anh mất Nhi mà còn mất luôn cả cơ sở bao bì nữa ư ? Thưởng vò đầu:

- Tôi phải làm sao đây ? Ly vẫn đều giọng:

- Theo nguồn tin chính xác nhất, tôi được biết chính Hào mới là người tư vấn cho bà Thuỵ giúp bà ta huy vọng vốn trong thời gian kỷ lục . Nhưng đằng sau Hào chỉ có Minh mới đủ uy tín xúc tiến việc này với giới doanh nhân thành phố . Minh đã tạo được niềm tin nơi mẹ con bà Thuỵ, trong khi thì....Chậc ! Chẳng hiểu họ đã biết anh cố tình hạ thấp giá đất để chênh lệch....

Thưởng rít lên" Chị làm ơn quên chuyện buôn bán ấy đi !

Bích Ly cười nhẹ:

- Chưa gì đã sợ vì chuyện làm ăn mờ ám đó mà mất bồ sao ? Tôi sẽ khiến Bảo Nhi chỉ yêu anh, con bé không mơ tưởng tới Minh nữa Thưởng kêu lên:

- Nếu thế thì còn gì bằng ! Tôi không quên ơn chị đâu . Nhưng nhớ chớ có hé môi chuyện gì đó Ơn nghĩa gì cơ chứ . Tôi phải giữ người đàn ông tôi yêu . Một lát nữa tôi sẽ tìm Nhi ở cổng trường . Anh tới trễ hoặc không tới đón con bé cũng được Thưởng thở phào:

- OK !

Bích Ly nhẹ nhàng gát máy . Tìm trong ví gói thuốc thơm, cô đốt cho mình một điều rồi nhếch môi chua chát Công việc đã khiến Ly cằn cỗi với cách sống, cách nghĩ và cả cách yêu . Cô không giữ được vẻ thơ ngây, trong sáng của Bảo Nhi và chính vì thế cô đã mất Minh Không ngờ một người lạnh lùng, đam mê công việc, coi thường phụ nữ lại chết mệt vì một con bé mới lớn . Minh đã khiến Ly đau đớn khôn nguôi, và bằng mọi gía cô sẵn sàng trả thù Lim dim đôi mắt, phả một hơi khói vào căn phòng máy lạnh, Ly tưởng tượng đến gương mặt ngo( ngác như nai của Bảo Nhi . Đàn ông chết vì vẻ nai tơ ấy, còn những con nai lại chết vì những con hồ ly sành đời như cô Dầu không giữ được Minh, Bích Ly vẫn thích làm cô gái Minh mê khốn đốn . Ly đã không hạnh phúc thì chẳng ai được hạnh phúc hết . Đó là tích cách của cô mà Nhếch môi....Bích Ly dụi điếu thuốc hút dở và lôi đồ trang điểm ra . Cô cần phải thật đẹp, thật sang, thật đàn chị để trấn áp tinh thần con nai tơ đó Tới cổng trường, Ly không phải chờ lâu đã thấy Bảo Nhi bước ra Thấy Ly, Bảo Nhi không giấu được ngạc nhiên . Cô gật đầu chào rồi định đi luôn . Thì Bích Ly đã lên tiếng:

- Chị muốn gặp em một tí Bảo Nhi dè dặt:

- Có chuyện gì không ạ ? Có chớ ! Và đó là chuyện của chúng ta không liên quan gì đến việc mua bán đất đai vừa rồi Bích Ly mời Bảo Nhi vào quán nước bên đường . Dầu chưa nắm được mục đích của Ly, Bảo Nhi cũng mơ hồ đoán chắc chắn cô ta gặp mình vì Minh . Bích Ly sẽ nói gì về anh ? Nhi không hiểu nổi Nhìn vẻ bồn chồn của Nhi, Bích Ly cười thầm . Cô thích chơi trò mèo vờn chuột để con bé thấm mệt trước đã Gọi hai ly cam vắt xong mới hỏi:

- Em thích cam vắt chứ ? Đang hoang mang, Bảo Nhi buột miệng:

- Vâng !

Bích Ly chém ngang:

- Nhưng Minh lại rất ghét . Anh thích cà phê hơn . Em yêu mà không nắm được sở thích cuả người yêu coi chừng mất đấy Bảo Nhi trấn tĩnh lại và trả đũa ngay:

- Điều đó chưa chắc ! Vì có nhiều người từng hiểu chân tơ kẻ tóc của người yêu, nhưng đến lúc mất vẫn mất Bích Ly nhấn mạnh:

- May thay kẻ ngốc ấy không phải là chị . Nào ! Chúng ta trò chuyện thẳng thắn nhé Nhưng đó là chuyện gì, em vẫn chưa hình dung ra Chuyện về Minh . Người mà em và chị cùng yêu Bảo Nhi khó chịu:

- Ai bao? với chị là em yêu Minh ? Cười rất tươi, Bích Ly đáp:

- Chính Minh kể chớ ai, anh chàng rất hãnh diện vì có một cô gái rất yêu mình đến phát bệnh . Không những Minh mà cả chị cũng thích thú nghe anh ấy kể . Nói chắc em không tin, nhưng chính chị khuyên Minh nên đối xử tế nhị với em . Vì nghe lời chị, ảnh đã gặp em và thân thiết hơn trước kia . Nghe Minh kể, hay đúng hơn là báo cáo lại những lần hai người gặp nhau, chị rất thông cảm . Tin Minh nên chị chả đời nào thèm ghen Bảo Nhi run rẩy:

- Chị nói dối Bích Ly thản nhiên:

- Minh nói dối chớ chị thì không . Tất cả những gì anh ta giúp đỡ em đều xuất phát từ lòng thương hại . Nếu phân tích sâu sắc hơn, thì đó là sự mâu thuẫn giữa Minh và ông Hiếu . Anh muốn làm ngược lại những gì ba mình đã làm để thoá? mãn tính tự cao, lòng háo thắng chớ không phải vì yêu em đâu Môi mim? cười, Bích Ly hạ giọng:

- Minh chỉ yêu mỗi mình chị . Còn đối với tất cả các cô gái khác, anh chỉ xem như bạn . Cái từ bạn chung chung ấy khiến khối cô nuôi hy vọng vì Minh, nhưng chị vẫn thành thật khuyên em . Quên đi ! Em có Thưởng thì tội gì phải lao vào con đường không lối thoát . Nếu không tin em cứ hỏi Hào thì sẽ hiểu thêm về Minh Uống một ngụm cam vắt, Bích Ly tung đòn chót:

- Minh luôn tuyên bố không thích bị ràng buộc sớm . Nhưng ảnh sắp rút lời tuyên bố lại rồi....Chị đã có tuổi, chị không kéo lùi được thời gian để trẻ mãi, cũng như chị không thể ngăn đứa bé trong bụng chị hãy chậm lớn để chờ bố nó dừng chân Bảo Nhi trợn trừng nhìn Bích Ly . Cô bấu hai tay vào mép bàn khi nghe Bích Ly nói tiếp:

- Lát nữa chị sẽ báo cho Minh biết anh đã lên chức bố . Vậy là ảnh biết tin mình có con sau cả em đấy ! Sao ! Chúc mừng anh chị đi chớ Bảo Nhi tê tái cả lòng . Cô đứng dậy đi chạy trong tiếng cười hả hê của Bích Ly.


Chương 18

Bà Thuỵ cười tươi nâng ly nước:

- Nào ! Uống mừng giông tố đã qua, và đón chào ngày mau nắng ấm nhé !

Tuệ hóm hỉnh:

- Chà ! Hôm nay mẹ văn chương quá nhỉ ? Hào góp lời chen vào:

- Chính xác là cô Thuỵ đang phấn khởi Bà Thuỵ gật đầu:

- Đúng là cô rất phấn khởi . Tất cả cũng nhờ cháu . Cháu đã cứu cô một bàn thua trông thấy . Giờ thì cô đã chuyển bại thành thắng . Vừa tìm được người hợp tác mạnh, vừa tìm được thị trường lớn . Cô không biết phải tạ Ơn cháu như thế nào ? Thật ra những gì cháu làm đều theo kế hoạch của một người . Chính anh ta mới đủ uy tín để huy động vốn cho cô Bà Thuỵ nhíu mày:

- Ai thế ? Hào hạ giọng:

- Minh ! Con trai lớn cuả ông Hiếu Tuệ khó chịu:

- Anh không đùa chứ ? Chúng tôi không hề nhờ anh ta mà nhờ anh Hào xác nhận:

- Đúng vậy ! Nhưng nếu Minh không hỗ trợ, tôi chẳng làm được gì . Minh chỉ muốn tốt cho mọi người Bầu không khí bỗng đằm xuống, bà Thuỵ chép miệng:

- Cô hiểu . Minh làm thế vì lý do gì, nhưng chắc chắn cậu ấy sẽ gặp khó khăn từ ông bố Hào nói:

- Minh phải chấp nhận chuyện đó vì có bao giờ hai cha con hoà thuận đâu !

Bà Thuỵ bồn chồn:

- Cô không hiểu Bảo Nhi và Minh như thế nào . Có lúc hai đứa giận đến Nhi ngã bệnh, có lúc Minh lại đánh nhau với Thưởng vì con bé....

Tuệ gạt ngang:

- Mẹ thắc mắc làm chi, giờ có vì lý do gì chăng nữa thì đâu cũng vào đó cả rồi Bà Thuỵ nhấp một chút rượu, giọng trầm hẳn xuống:

- Bảo Nhi có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình . Trước đây vì căm hận ông Hiếu mẹ đã cắm nó quan hệ với Minh Chẳng lẽ bây gio(` hắn giúp nên mẹ lại đồng ý ? Mẹ có nghĩ tới Thưởng không ? Bà Thuỵ vội nói:

- Mẹ không cho rằng Thưởng không thật tình yêu Bảo Nhi . Qua chuyện đất đai vừa rồi con chưa thấy lòng tham của nó sao ? Nếu Hào sớm không cho chúng ta biết về việc Thưởng và Bích Ly thông đồng hạ giá đất để ăn chênh lệch thì đợt vừa rồi chúng ta đã lỗ nặng . Nói thật mẹ không tin để dám giao con gái mình cho nó Tuệ thở dài . Anh biết mình khó có thể bào chữa cho Thưởng . Hắn thật sự làm anh thất vọng quá . Ngoài mặt, Tuệ vẫn vui vẻ với hắn . Anh không thể phỉ nhổ Thưởng vì làm thế chắc khác nào phỉ nhổ mình tin bạn để bị lừa . Đó phải là khuyết điểm mẹ và anh cùng mắt không ? Suýt chút nữa anh đã mời Thưởng cùng quản lý cơ sở bao bì với mình rồi Không nghĩ thì thôi, càng nghĩ Tuệ càng thấy mình ấu trĩ, hời hợt, giờ đây anh không thể nông cạn nghe lời ba mình quay lưng lại với công viêc. cuả mẹ Nếu biết quản lý tốt, anh sẽ phát triển cơ sở này thành công ty Giọng bà Thuỵ ngắt ngang suy nghĩ của Tuệ:

- Mẹ sẽ nhờ Hào tư vấn cho cơ sở nhà mình . Con thấy sao ? Tuệ ngập ngừng:

- Tốt thôi ! Con sẽ bám anh ấy để học hỏi Hào mỉm cười:

- Tôi không phải là chuyên gia . Nhưng bạn bè tôi rất nhiều người giỏi . Tôi sẽ giới thiệu họ với anh Tuệ mỉm cưo(`i:

- Tôi không bỏ lỡ cơ hội làm giàu chân chính đâu Bà Thuỵ bỗng nói:

- Cô rất muốn gặp Minh, cháu có thể hẹn cậu ấy giúp cô không ? Hào ngần ngừ:

- Cháu sẽ cố gắng Tuệ buột miệng:

- Chuyện đơn giản thế mà cũng cố gắng sao ? Hào nhún vai:

- Kinh nghiệm cho thấy chuyện tưởng là đơn giản nhất lại chính là chuyện tế nhị, khó khăn nhất . Minh cố tình giấu mặt cũng vì chuyện này . Anh ta có thể trách tôi nhiều chuyện đấy Tuệ cười nhạt, tay....thợ săn này biết treo giá gớm . Chỉ cần tinh ý một chút cũng thấy Minh gặt nhẹ cùi chõ Thưởng đã rớt đài . Nhưng không thể trách anh ta vì chính sự tham lam gian xảo của Thưởng đã tạo cơ hội cho Minh lập công lớn với gia đình Tuệ . Anh không hiểu mẹ sẽ nói gì khi gặp Minh nhưng chắc chắn bà sẽ rất trân trọng những việc anh ta đã làm Hào đứng dậy kiếu từ . Bà Thuỵ bảo Tuệ chở mình về xưởng . Anh theo mẹ vào trong . Đi một vòng, ngắc các ông nhân đứng máy, chịu đựng mùi sợi ni lông, chịu đựng sự ngột ngạt, tiếng ồn ào cuả dàn kéo sợi, Tuệ chợt bồi hồi Bao nhiêu năm rồi, anh đã quá thờ ơ với cơ ngơi này đế? đi làm công ty nọ, công ty kia theo ý ba mình . Giờ đây Tuệ đã nhận ra chỗ của mình là ở đây . Cho dù anh chưa có chút kinh nghiệm điều hành phân xưởng, nhưng Tuệ tin chắc anh sẽ vững vàng bước đến thành công Bà Thuỵ vỗ vai Tuệ:

- Mẹ sẽ giao cơ ngơi này cho con . Còn phần Bảo Nhi, mẹ không muốn con gái mình cực khổ . Bởi vậy bằng mọi giá mẹ sẽ tạo hạnh phúc cho nó Tuệ ngập ngừng:

- Dường như Nhi chưa đủ chính chắc trong tình yêu . Tình cảm của nó lúc nghiêng về Thưởng, lúc ngã về Minh . Tới bây giờ con thật sự không hiểu nó yêu ai . Đùa với tình yêu là trò đùa nguy hiểm, Bảo Nhi phải biết điều đó chứ Bà Thuỵ thở dài:

- Chúng ta đã ép đặt Nhi . Mẹ dám chắn nó yêu Minh, nhỏ chẳng thích gì Thưởng . Giờ cứ để nó tự lựa chọn tình yêu cuả mình . Sau sự kiện này ba con cũng thôi đánh giá cao về Thưởng . Ông không bắt buộc Bảo Nhi nữa đâu Im lặng một chút, bà Thuỵ nói tiếp:

- Mẹ mừng vì ông ta đã quan tâm đến việc làm ăn của chúng ta Tuệ để bà Thuỵ Ở lại xưởng . Anh rong xe trên đường phố và tấp vào nhà Thưởng . Dầu sao đi nữa, anh và Thưởng cũng là bạn rất thân . Giận cở nào cũng nên rộng lượng Thấy Tuệ, Thưởng có vẻ ngạc nhiên:

- Có chuyện nữa à ? Ngồi xuống salon Tuệ nói:

- Tao ghé chơi ! Không có mục đích sao ở nhà vậy ? Thưởng chán nản:

- Giờ tan học tao ghé rước Bảo Nhi, con bé nhất định bảo Ngự Bình đưa về làm tao quê hết sức . Tới nhà mày, ngồi đồng cả tiếng, cô nàng cứ trốn trong phòng . Yêu một người hay giận đúng là khổ Tuệ bình thản:

- Mấu chốt cúa? những lần giận hờn là ở đâu . Nếu tụi bây tìm ra được, thì đâu cần giận dỗi Thưởng cau mày:

- Mấu chốt cái quái gì ? Tao chả hiểu ? Nếu thật sự yêu, mày phải hiểu chứ Thưởng cười nhạt:

- Mày cho rằng tao vờ yêu à ? Tuệ khoát tay:

- Không ! Tao chỉ ngại đều chưa yêu như đã tưởng Thưởng ngả đầu ra thành ghế, mắt nhìn lên trần nhà:

- Tao biết Nhi không yêu tao, trái tim và đầu óc con bé hướng hết về Minh . Khổ nổi thằng khốn ấy lại là một thằng điểu . Nó sắp cưới Bích Ly rồi !

Tuệ nhỏm lên:

- Có chuyện đó nữa à ? Thưởng nhếch môi:

- Chính vì thế nên Nhi mới nhốt mình trong phòng, giận luôn cả tao Tuệ hỏi:

- Mày nghe tin này ở đâu ? Từ Bích Ly !

Thật vô lý !

Thưởng cười khẩy:

- Sao lại vô lý ! Chẳng lẽ Minh cưới Bảo Nhi mới có lý ? Tuệ im lặng anh không thể cho Thưởng biết người đứng sau lưng Hào chính là Minh . Minh đã làm Bích Ly và Thưởng hụt mối đất đai vừa rồi . Không có lý nào anh chồng lại làm thế với vợ sắp cưới . Chắc chắn phía sau chuyện này phải có bí ẩn gì đầy Tuệ nhíu mày nhớ lại . Hôm đó chính Bích Ly ganh tức khi buộc miệng nói "Em gái anh xinh thật ! Thảo nào cậu Hai nhà ông Hiếu không si mê" Một phụ nữ khôn ngoan như Bích Ly mà nói thế thì chẳng khác nào bôi nhọ chồng sắp cưới của mình Không phải nhà tâm lý học Tuệ cũng nhận ra Bích Ly ghen với Bảo Nhi . Khi đã ghen rồi, chuyện gì người ta không dám làm . Nhưng cũng chả nên phân tích làm chi với Thưởng vấn đề này Tuệ nhìn Thưởng:

- Đi uống vài ly nhé ? Thưởng ngần ngừ:

- Mày thừa biết tao không thích rượu Tuệ mỉm cười:

- Nhưng đôi khi phải vì người khác chứ Thưởng nói:

- Thú thật tao không có tâm trí mỗi khi nghĩ đến Bảo Nhi . Cô bé không yêu tao dầu tao đã cố hết sức mình Tuệ lắc đầu:

- Trong tình yêu cố sức không có đồng nghĩa với chiến thắng . Lần này tao hết giúp mày được rồi . Bảo Nhi đã biết chuyện mua bán đất . Dầu chuyện ấy chưa xảy ra, nhưng một người lý tưởng như nó làm sao chấp nhận yêu một kẻ....lừa đảo như thế . Tốt nhất mày nên rút lui Thưởng trợn trừng mắt sau tròng kính:

- Đây không phải là lời khuyên hay Khổ nổi rất hợp với mày ! Cứ từ từ suy nghĩ . Mày không uống rượu, thôi tao về đây Thưởng ngồi rủ ra trên ghế . Anh biết mình đã thua cuộc, nhưng anh đâu thể trách Tuệ hay Bảo Nhi Cuộc đời vẫn trôi . Rồi anh sẽ làm lại tất cả . Anh sẽ yêu chân thật hơn, sống chân chính hơn và viết ra những vần thơ đúng là của mình hơn.

Chương 19

Nhi rót cho mình ly nước, Tuệ nhún vai:

- Đó là những gì anh muốn phân tích cho em hiểu . Theo anh, Minh chẳng đời nào ngốc nghếch để cho Bích Ly trói chân vì một đứa con tưởng tượng như cô nàng đã bịa ra Giọng Bảo Nhi ấm ức:

- Nhưng chắc chắn quan hệ của họ phải hết sức đậm đà . Và em không thể chấp nhận chuyện đó Tuệ thản nhiên:

- Vậy cứ tiếp tục làm khổ mình . Thú thật, anh cũng chả ưa gì cái thằng "săn đầu người" ấy . Nhưng vốn thẳng tính nghĩ sao anh nói vậy . Em cố chấp mặc em,nhưng tối ngày mặt ủ mày ê khó coi quá Bảo Nhi ngang ngạnh:

- Ai biểu anh nhìn em làm chi ? Tuệ hất hàm:

- Ở không đâu mà nhìn mày . Nhưng có một tin mới nhận tao muốn báo với mày là.... là . Mà thôi ! Chắc gì mày muốn nghe, vì tin này liên quan tới Minh Nhi liếm môi:

- Ăn nữa bữa, nói nửa lời là điều anh tối kỵ mà !

Anh nói nửa chừng chứ không phải nói nửa lời Nhìn gương mặt hậm hực của Nhi, Tuệ ư ư? ngâm nga:

- Người khôn ăn nói nửa chừng Để cho người dại nửa mừng nửa lo Hà em đang lo vì không biết tin gì đây phải không ? Bảo Nhi chống tay dưới cầm:

- Dạo này anh nhiều thay đổi thật . Phải yêu cầu ba mẹ cưới vợ cho anh mới được Tuệ nhún vai:

- Trai lấy vợ, chuyện nhỏ ! Gái lấy chồng thế mà gay ! Này ! Sáng mai thằng Minh bay sang canada hai năm để tập huấn nghiệp vụ . Em tính sao thì tính, coi chừng lỡ cả một đời người vì ba cái chấp nhất trẻ con cuả em đấy Bảo Nhi sửng sốt:

- Anh nói sao, Minh đi học hai năm à ? Nghe rồi còn hỏi lại . Hai năm dài lắm đó . Chẳng ai đủ sức chơi một trò chơi lâu những sáu bảy trăm ngày lê thê, đăng đẳng đâu Nhi thừ người ra ghế:

- Sao anh biết vậy ? Tuệ nghênh nghênh mặt:

- Hắn ta điện thoại chào tao trước khi đi ! Hè ! Cái sự chào ấy có tác dụng như một tin mà nếu tao im lặng thì đâm ra quá hẹp hòi Bảo Nhi rối cả lên:

- Giờ....sao ? Tuệ nhún vai:

- Ai....biết ! Anh đã bảo không thích thằng đó, nhưng cũng chẳng cấm đoán em như trước đây . Lớn rồi phải thôi bộp chộp đi chớ . Chả lẽ em không biết mình yêu ai à ? Thấy Tuệ dắt xe đi ra, Nhi cuống lên:

- Anh đi đâu vậy ? Vào xưởng cho mẹ về nghỉ chứ đi đâu !

Nhi nhăn nhó:

- Nhưng em....em phải làm gì đây ? Tuệ lắc đầu:

- Anh không biết, thật đó Bảo Nhi ngồi phịch xuống salon . Rồi chạy đến điện thoại cho Minh . Cô được nghe trả lời máy đang nằm ngoài vùng phủ sóng Anh đi đâu vậy kìa ? Bảo Nhi ân hận vô cùng khi lâu nay cô cắt đứt mọi thông tin liên lạc với Minh . Mà dường như anh cũng chẳng hề gọi điện hoặc tìm Nhi ở cổng trường . Chính vì sự im lặng ngột ngạt đó mà Nhi đã rất tin lại càng tin hơn những lời Bích Ly nói Có một lần, cô đánh bạo điện hỏi thăm Hào:

- "Phải Minh sắp lấy vợ không ?" Thì Nhi nhận được câu trả lời:

- Chắc là vậy vì sau khi thành công ở một công việc nào đó, người ta thích lên chức chồng, chức cha Vậy mà bây giờ Tuệ lại phân tích, suy luận rồi khẳng định "Không có" . Qua phân tích Nhi thấy "Có Lý", chồng sắp cưới đâu thể nào phá công việc làm ăn của vợ . Nhưng chuyện đời mà ! Cái gì khôgn có thể xảy ra Tuy nhiên sáng mai Minh sẽ bay sang Canada . Điều đó khẳng định cưới Bích Ly là không thể . Vậy mà !....Nhi đúng là u mê Nhấc ống nghe lên, Nhi lại gọi, nhưng điện thoại của Minh vẫn....Ngoài tầm phủ sóng . Nhi thất vọng ôm đầu . Nếu không gặp Minh đêm nay, biết đâu chừng mãi mãi anh sẽ ngoài tầm tay cuả nó Không chịu nổi sự dày vò, bức rức . Bảo Nhi quyết định tới nhà Minh, dầu thừa biết lúc này anh không có ở nhà Đứng dựa vào tường . Cô chờ đợi và tự kiểm tra lại những việc đã làm trong thời gian vừa qua Việc khó khăn đòi hỏi nhiều can đảm nhất là gặp Thưởng để chia tay, cô cũng đã làm xong . Hôm đó trời mưa . Ngồi trong quán cà phê, nghe những bài nhạc thật buồn, Nhi không biết mở lời thế nào trong khi Thưởng hết sức tình tứ với cô Sau khi nghe Thưởng đọc thơ ca ngợi mối tình đơn phương của một tác giả trẻ nào đó . Nhi đã dựa vào nội dung bài thơ để bắt qua chuyện cuả mình Thưởng im lặng nghe, anh trầm lắng hơn khi cô dứt lời . Khi đưa Nhi về đến nhà Thưởng đã nắm tay cô thật lâu:

- Hãy tin rằng luc' nào anh cũng nghỉ tới em Kể lại cho Tuệ nghe thái độ của Thưởng, Nhi vẫn cứ thắc mắc sao anh ta dễ bỏ cuộc như thế, trong khi trước kia, Thưởng luôn tuyên bố sẽ theo đuổi cô tới cùng Tuệ cười ha há và giải thích rằng Thưởng đã bị rớt mặt nạ rồi, bộ mặt thật của hắn có dầy đến cỡ nào cùng không giúp hắn tiếp tục đeo theo Nhi nữa Nhi biết anh Tuệ cười là cười gượng thế thôi . Chứ anh ấy rất buồn vì bạn thân lừa đảo Nhi cũng....tội nghiệp ba mình . Dầu ông không nói ra, nhưng trong nhà ai cũng biết tình bạn giữa ba và bác Hướng đã có những vết tì Tiếng xe phân khối lớn dừng lại làm Nhi giật mình . Tim cô càng đập mạnh hơn khi Minh bước xuống chạy ào đến bên cô Giọng anh tràn đầy vui sướng:

- Anh biết sẽ có giây phút này....Nhưng không ngờ là tối nay, trước hiên nhà anh Bảo Nhi chớp mắt vì những lời nồng nàn của Minh . Nhưng cô vẫn cong môi lên:

- Anh biết trước em sẽ tìm anh à ! Đúng là tự cao, phách lối !

Vừa nói, Nhi vừa quay đi . Minh vội giữ cô lại:

- Đừng như vậy mà Nhi . Anh rất nhớ em....

Nhớ....nhưng anh không hề tìm em..... Minh im lặng . Anh mở cửa và dịu dàng:

- Vào nhà đi em Bảo Nhi ngần ngừ:

- Nghe anh Tuệ nói ngày mai anh đi Canada những hai năm . Em đến để chào anh.... Chúc anh lên đường may mắn Nhìn xuống chân mình, Nhi nghe giọng như nghẹn lại:

- Giờ em phải về Minh hốt hoảng:

- Anh không cho em về ! Anh muốn nói với em rất nhiều điều Nắm hai tay Nhi, đặt cô ngồi xuống đối diện với mình, Minh hỏi:

- Em có hiểu vì đâu anh không hề tìm em không ? Bảo Nhi mím môi lặng thinh . Minh tự trả lời:

- Anh không muốn gia đình em và cả em xem anh là một gã cơ hội, đã dùng nhiều thủ đoạn để có trái tim em . Sau khi anh nhúng ta vào việc, cơ sở của mẹ em đã ổn định, anh rất vui khi nghĩ rằng mình đã chuộc được phần nào lỗi lầm của ba . Anh muốn bay ngay đến bên em nhưng lòng tự trọng đã giữ chân anh lại Thở dài ray rứt anh nói tiếp" Anh đã sai khi đặt mình qúa cao, hay quá tự ti khi bị ám ảnh bởi nhừng~ lời Thưởng tuyên bố :

- 'Bảo Nhi là vợ sắp cưới của tao" . ANh thật tình không biết ! Trong công việc, anh rất lọc lõi, nhưng trong tình yêu anh cứ như một thằng ngốc học cấp ba ngu ngơ, khù khờ Mặt nóng bừng, Bảo Nhi lí nhí:

- Sao lại nói chuyện yêu đương khi anh chỉ có bạn và sự nghiệp thôi ? Minh mỉm cười:

- Em thật tình muốn biết phải không ? Bảo Nhi nhún vai:

- Em vốn tò mò cơ mà !

Minh trầm giọng:

- Đúng là anh đã từng đặt sự nghiệp lên trên mọi thứ và xem tình yêu là vật cản cuả thành công . Nhưng khi gặp em thì quan niệm đó đã dần dà bị phá vỡ . Vốn là một gã cứng đầu, anh khôgn sao chấp nhận chuyện đó . Anh luôn tự nhủ mình đang buồn nên thích gặp cô bé ấy để đùa vui ngoài ra là....chấm hết . Khi biết em là con của cô Thuỵ, là đối tượng ba anh nhắm cho Mẫn, anh hết sức bối rối . Anh không đủ bãn lĩnh để thừa nhận mình đã yêu, cũng như không thể cho em biết anh là con ông Hiếu Bảo Nhi tiếp lời anh:

- Vì khôgn đồng ý với việc bác Hiếu làm, cũng như không thể nói thật việc ấy với em, nên anh đã vịnh vào trò đùa của Ngự Bình để....nghỉ chơi với em chứ gì ? Bảo Nhi ấm ức:

- Bỏ mặc em dưới mưa, bỏ mặc em bếnh suýt chết . Anh ác lắm, anh biết không . Em từng thề sẽ không tha thứ cho anh Minh ủ tay Nhi trong tay mình:

- Nhưng vì yêu anh, em đã bỏ lời thề ấy . đúng không ? Bảo Nhi kêu lên:

- Ai bảo là em yêu anh ? Minh tủm tỉm" Nếu không yêu, chẳng ai phải thề..... Mặt bất ngờ nghiêm lại, Minh nói:

- Nhưng anh thật đáng trách khi biết em bệnh mà không hề thăm hỏi . Thú thật suốt khoảng thời gian đó anh như người mất hồn, suốt ngày chỉ biết lao vào công việc để tìm quên . Gặp em âu yếm nep' bên Thưởng, anh không thể nào chịu đựng nổi . Lần đầu tiên trong đời anh nếm mùi cay đắng vì tình Nhi xụ mặt:

- Bộ anh nghĩ ở cạnh Thưởng, em vui lắm sao ? Minh dịu dàng:

- Anh không nghĩ thế, vì khi bên cạnh những cô gái khác, trái tim anh đã cô đơn, càng cô đơn hơn bao giờ hết, cho nên anh hiểu em Im lặng một lúc, Minh ngập ngừng:

- Anh thật bất ngờ khi nghe Tuệ nói Bích Ly đến gặp em và tuyên bố vì đã có con sẽ đám cưới với anh Bảo Nhi nhấn mạnh:

- Anh phải có gì nên người ta mới dám nói chứ Minh cười:

- Nếu anh....có gì, chắc chắc em đã không tới đây Bảo Nhi chớp mắt:

- Em tới tiễn anh đi Canada chứ bộ Nghĩa là nếu anh không đi, em nhất định không tới ? Bảo Nhi gật đầu:

- Đúgn vậy ! Em ngốc lắm phải không ? thường thì người ta tới chào người ở lại, đằng này em đã làm khác . Nếu em không đến thì những lời vừa nói chừng nào anh mới nói ? Minh trầm giọng:

- Anh sẽ noí khi đã giảI quyết xong những chuyện rắc rốu mà người khác mang đến cho anh . Từ chiều tới giờ, anh ngồi với Bích Ly để nghe cô ấy giải thích . Ly nhận đã bày đặt chuyện để tác độgn tới em . Xem ra, độc chiêu của Bích Ly có tác dụng mạnh . Suýt nữa anh mất em mà không biết vì sao ? Bảo Nhi ấm ức:

- Ngày mai anh đi rồi, nhưng hình như anh chẳng nghĩ gì tới nhau ? Nâng cằm Nhi lên, Minh khẽ hỏi:

- Ai bảo với em thế ? Bảo Nhi phụng phịu:

- Tự em nhận thấy . Nếu em không đến, anh đã lẳng lẳng mà đi . Anh đúng là một người máu lạnh Minh lại cười, vừa cười anh vừa kéo Nhi sát vào người và cúi xuống . Bảo Nhi hốt hoảng ngước nhìn lên, và như vô tình, môi anh chạm nhẹ vào môi cô . Lúc Nhi còn run rẩy khép mi, Minh lại hôn lên mặt cô, những nụ hôn âu yếm, dịu dàng, vừa hôn anh vừa khe khẽ gọi tên cô . Bảo Nhi bàng hoàng và hoàn toàn bị khuất phục bởi nụ hôn dài mê đắm . Minh n hẹ nhàng đặt lên môi cô với tất cả yêu thương khao khát Nâng gương mặt còn ngẩn ngơ của Nhi trong tay, Minh thì thào:

- Dầu máu lạnh đi chăng nữA,anh cũng biết yêu, và yêu bằng tất cả trái tim . Anh yêu em và rất hạnh phúc khi ôm em trong tay, hôn em như thế này....cô ngố ạ ! Nếu đêm nay em khôgn đến, anh sẽ nói yêu em vào đêm mai, vì thật ea anh không hề đi đâu hết . Tuệ bày ra chuyện để trêu em đấy Siết Nhi thật chặt, Minh nói:

- Dầu sao cũng cám ơn Tuệ, ông ta khó chịu thật, nhưng kha tế nhị . Nhờ Tuê, anh được hôn em sớm hơn dự định Bảo Nhi tròn xoe mắt:

- Nói yêu....người ta mà cũng lên kế hoạch nữa à !

Minh tủm tỉm:

- Với anh tất cả đều có kế hoạch . Nhưng kế hoạch được yêu thảo ra bởi trái tim . Trái tim cuả ngưỜi máu lạnh thường bị đánh giá khô cằn, chai sạn . Riêng anh thì đã thực hiện kế hoạch yêu rồi sẽ không bao giờ thay đổi Hôn nhẹ lên mi Bảo Nhi, Minh hỏi:

- Có ân hận khi yêu một người như anh không ? Nép đầu vào sát ngực Minh . Bảo Nhi lắng nghe nhịp đập tim anh . Không trả lời câu Minh hỏi . Nhi khe khẽ nói:

- Trái tim anh có cùng nhịp đập với trái tim em, bởi vậy dầu nó khô cằn, chai sạn cỡ nào em cũng yêu thương nó đến hết cuộc đời mình...


Nguồn: http://vietmessenger.com/