Berlin, Đức
Cảnh sát Trưởng Otto Schiffer cùng với hai nhân viên cảnh sát mặc sắc phục, người quản lý chung cư, ông Karl Goetz chăm chú nhìn xuống xác chết trần truồng nằm co quắp dưới bồn nước tắm. Một vệt bầm tím quanh cổ. Ông Cò cảnh sát thò tay xuống vòi nước còn rò rỉ:
- Nước lạnh. - Ông kề mũi ngửi vô chai rượu đặt bên cạnh bồn tắm, quay qua người quản lý chung cư - Tên nạn nhân là gì?
- Sonja Verbrugge. Chồng bà là Franz Verbrugge, nghe đâu là một nhà khoa học.
- Nạn nhân sống chung với chồng tại đây.
Ở đây bảy năm, hai vợ chồng rất tốt. Tháng nào trả tiền tháng nấy, không có việc gì rầy rà. Mọi người đều muốn… - Ông sực nhớ vừa kể lể việc gì đó.
- Bà Verbrugge có việc làm chứ?
- Có bà làm ở quán cà phê internet hiệu Cyberlin đông khách ra vô chơi vi tính…
- Làm sao ông phát hiện được nạn nhân?
- Là vì vòi nước lạnh bị hỏng tôi lo sửa mấy bữa nay chưa xong.
- Vậy nên…?
- Nên sáng nay nghe hộ ở bên dưới khiếu nại nước rỉ thấm xuống trần nhà. Tôi trở lên gõ cửa, chớ không nghe thấy lên tiếng, tôi có chìa riêng mở cửa. Bước vô buồng tắm nhìn thấy… - ông nói run lập cập.
Nhân viên thám tử bước vô buồng tắm:
- Không thấy chai rượu Wishky nào trong tủ, chỉ có rượu vang.
Ông Cò cảnh sát gật:
- Được rồi, ông chỉ tay xuống chai rượu, bên bồn tắm - Mang về cho lấy dấu tay.
- Vâng.
Ông quay qua hỏi Karl Goetz:
- Ông biết lúc đó Verbrugge đang ở đâu?
- Dạ không, mỗi buổi sáng thấy ông đi làm sớm, mà sao… - Ông rùng mình khó nói.
- Vậy là sáng nay ông không thấy?
- Không.
- Ông biết chuyện ông Verbrugge sắp đi xa?
- Dạ không, không biết.
Cảnh sát trưởng quay qua nhân viên thám tử.
- Cậu cho hỏi lại người thuê nhà chung cư, nếu có ai nhìn thấy được bà Verbrugge mới gần đây có gì khác thường không, hay nghe thấy hai vợ chồng có cãi vã nhau, coi thử bà vợ có nghiện rượu, cậu nhớ thu thập đủ chứng cứ. - Ông nhìn qua Karl Goetz. - Chúng tôi sẽ cho kiểm tra lại chồng của nạn nhân. Nếu có điều gì đáng nghi ông báo cho chúng tôi biết…
Karl Goetz lưỡng lự.
- Tôi không rõ việc nầy đáng nghi hay không, tối qua thấy xe cấp cứu đậu trước chung cư người thuê nhà hỏi có ai đau ốm gì không. Tôi chạy xuống tới nơi thì xe cấp cứu đã chạy đi. Đáng nghi chứ?
Cảnh sát trưởng nói:
- Chúng tôi sẽ xem xét lại việc nầy.
- Còn… còn cái xác của nạn nhân thì sao? – Karl Goetz lóng ngóng hỏi lại.
- Pháp y sẽ tới đây. Ông cho tháo nước ra lấy tấm khăn đắp lên xác nạn nhân.
Chương 4
Một vụ án mạng nữa xảy ra tối qua… xác nạn nhân được phát hiện dưới gầm cầu…
Với Diane Stevens thời gian đã dừng lại. Nàng bước đi thơ thẩn bên trong căn hộ đầy ắp kỷ niệm, nghĩ ngợi: Không còn ai an ủi… Không còn được thấy hơi thở ấm áp… Không được nhìn lại Richard, quanh ta bốn bức tường gạch lạnh tanh, mãi mãi im lìm bất tận.
Diane nằm co mình trên chiếc ghế dài hai mắt nhắm nghiền, nhớ lại Richard hỏi nàng: "Ngày cưới em muốn anh tặng món gì?". Em đã nói không muốn gì hết. Lúc nầy em muốn được một món quà. Anh quay về lại với em. Cho dù không được nhìn thấy anh. Hãy ôm em vào lòng. Anh đang ở đâu đây kia mà, em cần hơi ấm trong vòng tay anh, bàn tay anh sẽ nắn lên ngực trần… Em muốn được nghe lại câu nói anh khen em làm món cơm chiên ăn ngon miệng… muốn được nghe anh nói thôi đừng kéo tấm ra xuống giường… em muốn được nghe anh nói yêu em. Nàng không làm sao ngăn được nước mắt tuôn trào. Không làm sao được:
***
Từ khi hay tin Richard bị giết chết, Diane ẩn mình trong căn hộ tối tăm một cõi không muốn lên tiếng mỗi khi nghe tiếng chuông reo hay tiếng người gõ cửa. Nàng như một con thú mang thương tích đầy mình tìm nơi lẩn trốn. Nàng muốn nhận lấy đau thương một mình.
Richard, đã bao nhiêu lần em muốn lên tiếng "em yêu anh" để được nghe anh lên tiếng "anh yêu em". Mà sao em chưa muốn nói ra. Em thật là điên rồ. Giờ đây em thèm muốn được nghe thấy anh nói, nàng nghĩ.
Nằm nghe mãi tiếng chuông reo, tiếng gõ cửa bên ngoài Diane không cầm lòng, đứng lên rón rén bước ra.
Thì ra Carolyn Ter người bạn thân thiết nhất đang đứng chờ. Cô ta nhìn Diane.
- Trông cậu thể thảm ghê. - Giọng nói nhỏ nhẹ - Mọi người chạy đi tìm cậu muốn gặp cho được.
- Xin lỗi Carolyn, mình thấy không thể…
Carolyn nắm tay Diane.
- Tớ hiểu. Nhưng còn bao nhiêu bạn bè muốn gặp cậu.
Diane lắc đầu.
- Không. Thật không…
- Diane, coi như Richard không còn nữa, chỉ còn lại một mình cậu lo liệu. Không nên tránh xa bạn bè thân thương. Tớ sẽ báo tin cho mọi người.
***
Bạn bè Diane và Richard người gọi máy, người thì tới nhà để được ngỏ lời chia buồn sâu sắc nhất.
- Diane cậu nghe đây. Richard giờ đã yên nghỉ… Anh ấy đã về với Chúa.
- Richard đã về với nhà Trời, soi sáng cho em…
- Chàng đã đến một miền đất bình yên…
- Chàng đã được gặp các thiên thần…
Diane úp mặt muốn kêu gào.
Người đến chia buồn không ngớt. Paul Deacon người giúp triển lãm tranh Diane đến chia buồn, ông quàng tay qua người Diane nói.
- Tôi muốn đến ngay nhưng mà…
- Tôi hiểu.
- Tôi thương tiếc Richard, một người đàn ông hiếm có. Nầy Diane, em không thể lánh xa mọi người. Mọi người trông chờ được thưởng thức thêm nhiều tác phẩm mới.
- Tôi không thể. Không còn có ý nghĩa gì nữa, Paul. Hết rồi.
Nàng không muốn bị thuyết phục.
**
Ngày hôm sau nghe chuông cửa reo, Diane lưỡng lự bước ra. Nàng ghé mắt nhìn qua lỗ khoá, bên ngoài dường như là một nhóm người, chưa hiểu sao, Diane mở cửa nhìn ra. Khoảng một chục thiếu niên đứng chờ ngoài cửa.
Một đứa cầm bó hoa trên tay.
- Chào bà Stevens.
Nó trao bó hoa cho Diane.
- Cám ơn các cậu? Nàng sực nhớ bọn trẻ nầy là ai.
Bọn trẻ: những cầu thủ trong đội bóng do Richard huấn luyện.
Diane nhận được rất nhiều hoa chia buồn, điện e-mail, những món quà lần nầy thực sự khiến nàng xúc động hơn cả.
- Các cậu vô đây! - Diane nói.
Bọn trẻ ùa vô bên trong.
- Gia đình chúng em rất đau buồn và thương tiếc vô cùng.
- Chồng của bà là một người quả cảm.
- Ông ấy sống hết mình vì mọi người!
- Ông là một nhà huấn luyện thể thao tuyệt vời.
Diane muốn ngăn dòng nước mắt lại nói:
- Cám ơn mấy cậu. Ông ấy thường nói rất tự hào vì mấy cậu.
Nàng hít vô một hơi nói.
- Các cậu uống nước ngọt giải khát nhé hay là…?
Tim Holm cậu bé chơi bóng dã cầu lên tiếng:
- Dạ thôi, cám ơn bà Stevens. Chúng em đến đây để tỏ lòng thương tiếc ông. Bọn em chung tiền mua hoa phúng điếu hết mười hai đô-la. Dù thế nào chúng em cũng thương tiếc ông vô cùng.
Diane nhìn theo lặng lẽ nói:
- Cám ơn mấy cậu. Tôi hiểu là Richard sẽ nhắc tới mấy cậu đã đến nơi đây.
Nàng đứng nhìn theo bọn trẻ nói lời chào từ biệt ra về.
Diane nhìn theo bước chân bọn trẻ ra về sực nhớ lại lần trước được xem Richard huấn luyện đội banh. Ông đứng nói trước đám cầu thủ trẻ như một người bạn đồng trang lứa, lời nói dễ thấm vô tâm hồn trẻ thơ, bọn trẻ mến phục ông từ đó. Nàng nhớ lại ngày hôm đó nàng đã yêu ông.
Ngoài trời tiếng sấm ầm ầm, vài giọt mưa hắt lên cửa sổ. Mưa rơi. Hôm ấy là một ngày nghỉ cuối tuần…
- Em thích đi picnic?
Richard hỏi:
- Em thích chứ. - Anh cười - Hãy đợi đấy, chúng ta sẽ làm một buổi picnic đơn giản thôi. Trưa mai anh đến đón em.
Hôm ấy trời nắng đẹp, Richard tổ chức picnic ngay tại Central Park. Đồ đạc bày biện cả một giỏ món ăn nào thịt bò bít tết, món jambon… phó mát… hai phần paté… đủ thứ món uống gần nửa chục món tráng miệng.
- Đủ cho một tiểu đội! Còn ai muốn tham gia với chúng ta? Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu nàng. Còn thiếu ngài mục sư? Hai má nàng đỏ ửng.
Richard nhìn theo nàng.
- Em thấy được chứ.
- Được không hở?
Chưa bao giờ em được vui như hôm nay, Diane nghĩ, nàng nói ngay:
- Được, Richard.
Richard gật đầu:
- Khá lắm. Ta khỏi chờ đủ quân số! Nào ta nhào vô.
Trong bữa ăn qua những câu chuyện kể chàng và nàng mới thấy khăng khít hơn. Mối dục tình dâng trào, hai trái tim cùng đập một nhịp. Giữa chừng trời bỗng đổ mưa. Thoáng chốc hai người ướt như tắm.
Richard mặt mũi buồn xo:
- Anh lấy làm tiếc vì trời đổ mưa. Lẽ ra ta phải phòng xa - nhà báo nói không mưa, vậy là hỏng cả buổi picnic hơn nữa…
Diane xích lại gần nhỏ nhẹ nói.
- Vậy hở anh.
Nàng ngã vô vòng tay anh, hai môi gắn chặt với nhau hơi thở sôi sục dâng tràn khắp thân người. Khi nàng chịu buông ra nói.
- Ta nên thay quần áo ấm.
Chàng cười.
- Em khá lắm, đừng để nhiễm lạnh…
Diane lên tiếng:
- Về nhà em hay nhà anh?
Richard đứng ngây người ra.
- Diane, em nói thật sao? - Anh định hỏi - Nhưng mà… ta không thể ở lại đây.
Diane lặng lẽ nói.
- Em biết.
Nửa giờ sau đã về tới nhà Diane, vứt bỏ lớp quần áo ướt họ ôm chầm lấy nhau, những bàn tay tìm lấy những bàn tay lần tới những vùng nhạy cảm và khi không thể chờ lâu hơn nữa chàng với nàng dìu nhau vô giường.
Richard thật dịu dàng êm ái say đắm cuồng nhiệt ngoài sức tưởng tượng, hai đầu lưỡi giao nhau chờn vờn như từng đợt sóng ấm áp vỗ vô bờ cát êm dịu và chàng ấn sâu vô sát mí tràn lấp lên khắp người nàng.
Cuộc ái ân qua hết một buổi trưa cho đến tận đêm khuya, hai trái tim hoà nhập làm một, không lời nào tả xiết.
Trong khi chờ Diane làm món ăn sáng, Richard hỏi:
- Em chịu lấy anh không, Diane?
Nàng quay lại nhìn, nói khẽ:
- Hở, chịu chứ.
***
Một tháng sau đến ngày cưới, ngày hôm đó thật êm đềm và đẹp đẽ vô cùng, bạn bè, người thân đến chúc mừng và Diane nhìn qua Richard mặt mày tươi cười rạng rỡ, nàng nhớ lại lời bà thầy bói nghĩ thật lố bịch, nàng cười thầm.
Tuần trăng mật sẽ là một nơi trên đất Pháp, nhưng Richard từ phòng làm việc gọi về:
- Anh vừa nhận được việc mới không thể bỏ đi xa. Hay là ta dời lại vài tháng nữa? Em yêu, anh rất tiếc.
- Thế thì cũng được thôi, anh yêu.
- Em muốn đi nhà hàng ăn trưa với anh bữa nay?
- Em muốn chứ.
- Em thích món ăn Pháp, anh sẽ đưa em tới một nhà hàng Pháp, nửa giờ nữa anh sẽ đến đón em.
Nửa giờ sau Richard đến nơi chờ bên ngoài:
- Kìa em. Anh phải tiễn đưa khách hàng ra sân bay, ta cùng đi ra đó rồi đi ăn trưa sau.
Nàng níu lấy người anh:
- Được thôi.
Chàng đưa nàng ra sân bay Kennẻdy, Richard nói:
- Ông ta có máy bay riêng. Ta đến đó gặp.
Lính gác cho hai người đi vô khu vực dành riêng nơi chiếc Challenger đang đậu. Richard nhìn quanh:
- Ông ta chưa thấy tới. Mình lên máy bay ngồi chờ.
- Vâng.
Hai người bước lên cầu thang leo vô trong chiếc phi cơ hạng sang. Tiếng máy đang khởi động.
Người tiếp viên từ trong buồng lái bước ra.
- Chào hai ông bà.
- Chào anh, - Richard nói.
Diane mỉm cười:
- Chào anh.
Hai người ngồi nhìn theo anh ta khoá cửa cabin.
Diane nhìn qua Richard:
- Còn bao lâu nữa thì khách hàng mời tới nơi?
- Không lâu đâu.
Tiếng động cơ mấy bay gầm rú lên lăn bánh từ từ tiến ra đường băng.
Diane nhìn qua cửa sổ mặt mũi tái nhợt.
- Richard, máy bay đang cất cánh.
Richard ngạc nhiên nhìn lại Diane:
- Em nói thiệt chứ?
- Nhìn ra ngoài kìa. - Nàng hoảng hốt.
- Nói… Nói với người phi công…
- Em muốn anh nói sao?
- Dừng lại!
- Không được. Anh ta đang chuẩn bị cất cánh - một thoáng lặng lẽ Diane nhìn qua Richard, nàng trố mắt - Anh tính đưa em đi đâu?
- Ồ anh đã nói với em rồi kia mà? Ta đi qua bên Pháp, em thích món ăn Pháp.
Nàng thở hắt ra một hơi mặt mũi biến sắc:
- Richard, em chưa muốn tới Paris ngay lúc nầy! Em không mang theo quần áo, không son phấn. Em không…
Richard điềm nhiên:
- Hình như bên Paris có nhiều cửa hàng.
Nàng nhìn theo một lúc, rồi choàng tay qua người anh.
- Ồ, anh đùa đấy hở. Em yêu anh.
Anh mỉm cười.
- Em muốn đi hưởng tuần trăng mật. Thì đây.
Chương 5
Đến phi trường Orly một chiếc limousine chờ sẵn đưa hai người về khách sạn Hotel Plaza Athénêe.
Đến nơi người quản lý báo:
- Phòng đã có sẵn, xin mời hai ông bà Stevens.
- Cám ơn.
Nơi ở là căn phòng 310. Người quản lý mở cửa, Diane và Richard bước vô. Diane dừng bước lại ngỡ ngàng. Trên tường treo đầy tranh nàng vẽ. Nàng quay qua nhìn Richard.
- Em… sao thế nầy…
Richard vô tư đáp:
- Anh có biết gì đâu. Nơi đây họ cũng biết chọn tranh.
Diane bước lại ôm hôn Richard rất lâu.
***
Paris là một thành phố thần tiên. Điểm đến đầu tiên là cửa hiệu Givenchy, nàng mua sắm nhiều món cần thiết, qua cửa hiệu Louis Vuitton sắm vali đựng quân áo.
Thong thả đi bộ dạo chơi trên đại lộ Champs Elysées đến quảng trường La Concorde, cổng Khải hoàn môn, La Madeleine, lâu đài Bourbon. Chàng đưa nàng dạo chơi quảng trường Vendôme, tham quan Bảo tàng Louvre một ngày. Dạo chơi khu vườn tượng Bảo tàng Rodin, dùng bữa tối tại nhà hàng ăn khung cảnh tình tứ Auberge de Trois Bonheurs, Au Petit Chez Soi và D Chez cux.
***
Một điểm khiến Diane ngạc nhiên hơn hết là những cuộc gọi nhằm, giờ khắc khác thường.
- Ai gọi vậy? Một lần Diane hỏi lại lúc đó 3 giờ sáng. Khi Richard vừa nói chuyện xong.
- Chuyện giao dịch thường ngày.
Sao phải gọi lúc nửa đêm? Diane phân vân.
***
- Diane? Diane!
Nàng chợt tỉnh cơn mê. Carolyn Ter nghiêng người xuống hỏi:
- Cậu không sao chứ?
- Tôi… Tôi không sao.
Carolyn vòng tay qua người nàng.
- Thời gian còn dài mới được có mấy hôm. - Ngần ngừ một lúc - Vậy… cậu đã tính lo đám tang chưa?
Đám tang, nghe mới buồn làm sao. Nhắc đến chuyện chết chóc, tuyệt vọng.
- Tôi… Tôi không thể… làm thế nào…?
- Để mình lo giúp cậu. Mình lo đặt một cỗ áo quan.
- Thôi! Nàng buột miệng nói ra một lời nghe chói tai, một lời nói miễn cưỡng.
Carolyn nhìn lại ngỡ ngàng.
Diane nhắc lại giọng còn run run.
- Cậu không biết sao? Đây là… là lần cuối tôi phải lo cho Richard.
- Tôi muốn tổ chức lễ tang khác thường hơn. Ông ấy muốn thấy đông đủ bạn bè đến chào lần cuối. - Nước mắt lăn dài hai bên má.
- Diane…
- Tôi muốn chọn một cỗ áo quan để cho ông ấy… yên nghỉ giấc ngàn thu êm đẹp.
Carolyn không biết nói gì hơn.
***
Buổi trưa một mình trong văn phòng, thám tử Earl Greenburg nghe chuông điện thoại reo.
Diane Stevens muốn nói chuyện với cậu. Ô, không phải, Greenburg sực nhớ lại cái tát nàng ban tặng cho ông ở lần gặp gỡ hôm nọ. Nàng hiện giờ ra sao?
Có thể nàng sẽ ngỏ lời phân bua, chợt nghĩ ông giơ tay nhấc máy.
- Thám tử Greenburg nghe.
- Tôi là Diane Stevens. Tôi có hai việc muốn nhờ ông. Trước tiên tôi muốn ngỏ lời xin lỗi vì đã một lần đối xử khiếm nhã với ông, tôi thành thật lấy làm ân hận.
Chàng thám tử chưng hửng:
- Bà không có việc gì phải xin lỗi, thưa bà Stevens. Tôi hiểu được hoàn cảnh của bà.
Ông chờ máy, một thoáng lặng thinh.
- Bà có hai việc cần phải gọi?
- Vâng. Chuyện chồng tôi… - Nàng muốn nức nở. - Hiện giờ cơ quan cảnh sát đang cất giữ xác chồng tôi. Làm sao cho tôi nhận lại xác Richard? Tôi lo thu xếp tổ chức lễ tang tại cơ sở dịch vụ Dalton Mortuary.
Nghe tiếng nói đau khổ của nàng ông cau mày:
- Tôi e là khó lắm, phải qua nhiều thủ tục nhiêu khê. Phải chờ đủ hồ sơ của cơ quan điều tra tư pháp cho giải phẫu tử thi, thông báo đến nhiều nơi… - Ngẫm nghĩ một hồi ông nói. - Nầy… bà đã tính toán đâu vào đó, tôi sẽ lo liệu giúp. Bà ráng chờ trong hai bữa?
- Ô Tôi… tôi cám ơn ông. Cám ơn rất… - Nàng muốn nói mà không thể.
Earl Greenburg ngồi nán lại một hồi lâu, nghĩ tới hoàn cảnh đau đớn của Diane Stevens. Ông quyết làm vượt qua thủ tục hành chính.
***
Cơ sở mai táng Dalton Mortuary nằm trên phố đông Madison Avenue, nhà cao hai tầng mặt tiền xây theo kiểu lâu đài miền nam, trang trí hời hợt, màn cửa phất phơ mờ nhạt.
Diane đang đứng ở quầy tiếp tân.
- Tôi có hẹn gặp ông Jones. Tôi là Diane Stevens.
- Cám ơn.
Nhân viên tiếp tân gọi máy, lát sau người quản lý bước ra hớn hở chào Diane.
- Tôi là Ron Jones, đã nói qua trên máy. Ngay thời điểm có nhiều việc khó giải quyết, phải lo bớt một phần gánh nặng cho bà. Bà cho biết đang cần gì chúng tôi có cách giải quyết.
Diane chần chờ nói:
- Tôi… Tôi chưa biết nói sao?
Ron Jones gật.
- Dịch vụ của chúng tôi bao gồm một cỗ áo quan, một buổi lễ dành cho bạn bè người thân, một khu đất ở nghĩa trang, phí tổn chôn cất. - Ông ngẫm nghĩ. - Theo như tôi được biết tin đăng trên báo, cái chết của chồng bà, thưa bà Steyens, bà phải chọn một cỗ quan tài niêm kín trong thời gian lễ tang, cho nên…
- Không được?
Jones kinh ngạc nhìn lại:
- Nhưng mà…
- Tôi yêu cầu mở nắp quan tài, để cho Richard được được nhìn thấy bạn bè người thân trước khi… -
Nàng nghẹn ngào.
Jones nhìn theo, ánh mắt chia sẻ:
- Tôi hiểu. Tôi đề nghị một chuyên gia thẩm mỹ đến giúp cho việc nầy… - Ông khéo léo ăn nói đúng lúc. - Bà thấy được chứ?
Richard chắc là không chịu, dù sao… nàng nghĩ, dù sao cũng phải nói:
- Được.
- Còn một việc nữa, bà nên mang theo quần áo của ông mặc để chôn cất.
Nàng hốt hoảng nhìn theo:
- Quần áo… Diane có cảm giác bàn tay lạnh lẽo của người lạ sờ vô thân xác Richard trần truồng, nàng rùng mình.
- Bà Stevens, bà thấy sao?
- Thôi để tôi mặc quần áo cho Richard, nhưng mà không muốn nhìn thấy thân thể ông như thế đó. Tôi muốn được nhớ lại… - nàng ngưng bặt.
- Thưa bà Stevens.
Diane đành chịu:
- Tôi chưa nghĩ tới… Nàng nghẹn ngào - Tôi xin lỗi.
Ông nhìn theo nàng chệnh choạng lê bước ra ngoài vẫy tay đón xe.
***
Diane bước vô nhà, nàng tới ngay tủ quần áo của Richarđ, treo đầy hai dãy móc. Mỗi một thùng quần áo là một chuỗi kỷ niệm. Vẫn còn đó bộ quần áo sẫm màu Richard mặc đi coi triển lãm tranh. Nàng còn nhớ.
Tôi thích nhìn đường nét trong tranh bà. Nó khiến tôi nhớ lại tranh của Rossetti hay là tranh Manet. Nàng có nên lấy bộ đồ nầy đi? Không nên.
Nàng lần tay sờ qua bộ khác. Bộ đồ màu xám tro Richard mặc đi chơi picnic, nửa chừng bị mắc mưa.
Nàng nhớ lại:
- Về nhà em hay nhà anh?
- Đây không phải chỉ một đêm. Em hiểu.
Sao nàng không muốn giữ lại?
Nàng nhìn qua bộ đồ sọc:
- Em thích ăn món Pháp… Có một nhà hàng Pháp nổi tiếng…
- Chiếc áo bờ lu đông… chiếc áo jacket da lật… Diane quấn chiếc áo màu xanh quanh người nàng. Ta không thể đưa mấy món nầy ra khỏi đây, nàng nghĩ. Cuối cùng nàng vớ bừa một bộ rồi vụt chạy đi.
***
Hôm sau Diane nhận được tin trên hộp thư thoại:
"Thưa bà Stevens, đây là thám tử Greenburg. Tôi xin được báo cho bà mọi việc đã xong xuôi. Tôi đã bàn với cơ sở dịch vụ mai táng Dalton Mortuary. Bà được tuỳ nghi chọn cách nào cũng được…
Im lặng một lúc.
Xin chúc bà được toại nguyện… Chào bà.
***
Diane gọi Ron Jones tại cơ sở mai táng.
- Tôi được biết ông đã nhận được xác chồng tôi về tại đó?
- Vâng, thưa bà Stevens. Cái xác đã được chuyên gia mỹ viện bảo quản tốt, chúng tôi đã nhận được quần áo bà gởi đến. Cám ơn.
- Tôi nghĩ… có thể tổ chức tang lễ vào ngày thứ Sáu được chứ?
- Thứ Sáu là ngày tốt. Bữa đi chúng tôi sẽ lo đầy đủ thủ tục. Việc làm lễ là mười một giờ trưa.
Ba hôm nữa ta sẽ không còn nhìn thấy nhau, hay chỉ là khi em đi theo anh.
***
Sáng thứ Năm Diane chuẩn bị đanh sách người đi đưa và khiêng quan tài, nghe chuông điện thoại reo.
- Thưa bà Stevens?
- Vâng!
- Tôi là Ron Jones. Tôi xin được báo cho bà hay chúng tôi đã lo xong mọi thủ tục bà giao phó, theo như lời dặn của người thư ký riêng.
Diane bối rối hỏi lại:
- Thư ký riêng nào?
- Vâng, người nói chuyện qua điện thoại.
- Tôi không có ai là…
- Thật mà, tôi lấy làm ngạc nhiên, nhưng nghĩ phải làm theo lời bà dặn. Chúng tôi đã cho hoả táng xác chồng bà mới cách đây một giờ.
Chương 6
Paris, Pháp.
Kelly Harris nổi bật trong làng người mẫu như điều gặp gió. Nàng đang độ tuổi hai mươi, là dân Mỹ gốc da đen, nước da màu bánh mật, gương mặt nàng là một cơ hội để cho những chàng phó nháy trổ tài thu vô ống kính. Đôi mắt một màu nâu địu dàng và thông minh, đôi môi mọng khêu gợì tình tứ, cặp đùi thon dài, trời cho một dáng dấp quyến rũ gợi tình.
Mái tóc đen cắt ngắn theo kiểu để loà xoà mấy lọn trước trán. Nàng Kelly vừa được bầu người mẫu đẹp nhất thế giới trong năm do tạp chí Elle và Mademoiselle tổ chức.
Mặc đồ xong Kelly đứng nhìn quanh và như mọi khi nàng cảm thấy một cảm giác khác lạ. Căn hộ sang trọng nằm trên con phố của giới nhà giàu St. Louis-en l Ile, Quận Tư, Paris. Căn hộ trổ hai lối đi nhìn ra phía nhà trước trông đẹp mắt, trần nhà cao, ốp gạch nổi màu vàng nhạt, phòng khách bày biện bàn ghế theo kiểu Pháp và kiểu thế kỷ mười chín. Đứng trước thềm bao lơn nhìn qua bên kia song Seine là Nhà thờ Đức bà.
Kelly chợt nghĩ ngày cuối tuần sắp tới. Chồng nàng sẽ dành cho nàng một buổi chiêu đãi bất ngờ.
- Em phải ăn mặc khác lạ, em tuỳ ý lựa chọn nơi nào muốn tới.
Kelly mừng thầm trong bụng. Mark là người đàn ông tuyệt vời nhất trên đời. Kelly liếc nhìn đồng hồ thở ra một hơi. Ta phải lo đi cho kịp buổi trình diễn nửa giờ nữa thôi.
Thoáng chốc nàng đã ra tới ngoài cầu thang máy. Vừa lúc bên kia căn hộ, bà hàng xóm Josette Lapointe vừa bước ra như mọi ngày và niềm nở cất tiếng.
- Chào Bà Harris.
Kelly tươi cười.
- Chào bà Lapointe.
- Bà vẫn đẹp như mọi ngày.
- Cám ơn. - Kelly nhấn nút thang máy.
Từ đàng xa người thợ chung cư lo sửa chữa thiết bị gắn trên tường. Gã liếc nhìn về phía hai người đang đứng rồi quay đầu lại ngay.
- Công việc người mẫu dạo nầy ra sao? - Bà Lapointe hỏi.
- Cũng khá, cám ơn bà.
- Tôi phải đến nơi xem cô trình diễn một lần mới được.
- Tôi rất hân hạnh được đón tiếp bà.
Thang máy dừng lại Kelly và bà Lapointe bước vô. Người thợ mở máy bộ đàm nói vài câu rồi bỏ đi.
Cầu thang vừa đóng lại Kelly nghe chuông điện thoại trong phòng reo. Nàng chần chờ, dù biết phải đi vội nàng đoán chừng Mark gọi.
- Bà đi trước nhá, - nàng nói với bà Lapointe.
Kelly bước ra ngoài thang máy, lục túi tìm chìa khoá vụt chạy trở lại phòng, bước ngay tới bên bàn điện thoại nhấc máy:
- Mark?
Một giọng nói nghe lạ tai:
- Nanette?
Kelly chán nản:
- Tôi không biết tên người gọi tới là ai.
- Xin lỗi bà, tôi gọi nhầm số.
Gọi nhầm số! Kelly buông máy xuống. Vừa lúc đó một tiếng động làm rung chuyển cả toà nhà. Tiếp theo là tiếng người lao xao xen lẫn tiếng gào thét. Quá sợ hãi Kelly chạy ra ngoài xem sự thể ra sao. Phía bên dưới đang lộn xộn. Kelly chạy bộ xuống cầu thang tới nhà dưới, tiếng người la hét dữ dội từ bên dưới tầng hầm.
Quá hoảng sợ nàng bước tới chỗ tầng hầm ngây người ra đứng nhìn cầu thang máy bẹp dúm. Bên trong là xác bà Lapointe trơ ra một đống nát vụn. Kelly muốn ngất xỉu, tội nghiệp cho bà. Mới lúc nãy đây bà còn tươi cười. Lẽ ra ta đi cùng với bà nếu không vì tiếng chuông điện thoại reo… nàng nghĩ.
Đám đông xúm lại quanh chiếc thang máy. Xe cấp cứu hụ còi đến nơi. Ta phải ở lại đây nhưng mà làm sao được, Kelly buồn bã nghĩ. Ta phải đi ngay. Nàng nhìn xuống cái xác, nói khẽ:
- Tôi lấy làm đau buồn, thưa bà Lapointe.
***
Kelly đến salon thời trang, bước qua cửa hậu nàng nhìn thấy Pierre người thiết kế thời trang đợi sẵn. Tay đấm vô vai nàng.
- Kelly! Kelly! Cậu tới trễ? Buổi trình diễn đã mở màn làm sao…
- Xin lỗi, Pierre, mình vừa gặp tai nạn.
Gã hoảng hốt:
- Cậu có sao không?
- Không sao.
Kelly nhắm mắt lại một lúc. Nhớ lại cảnh tượng ban nãy nàng muốn lợm giọng, thôi phải chịu, làm sao bỏ cuộc. Nàng là ngôi sao của buổi trình diễn…
- Nhanh lên! Pierre nói.
Kelly vội chạy vô buồng trang điểm.
***
Buổi trình diễn có giá nhất trong năm được tổ chức tại 31 phố Cambon, nơi trước đây… salon của nhà thời trang Chanel. Mấy tay phó nhòm săn ảnh tập họp trên hàng ghế trước, không còn ghế trống, khán giả đứng đầy nghẹt phía dãy cuối, lóng ngóng chờ xem mode mới nhất mùa trình diễn thời trang. Bên trong gian phòng trang trí đầy sắc hoa, màn treo đẹp mắt vậy mà chẳng có ai để ý dòm ngó. Mọi cặp mắt đổ dồn về phía sàn diễn chạy dài tít tắp - một dòng chảy muôn màu sắc người đẹp và thời trang. Phía sau hậu trường nhạc nền dạo lên chậm rãi, theo nhịp từng bước đi rậm rật trên sàn diễn.
Các người mẫu lần lượt tiếp bước lui tới trên sàn diễn theo nhịp lời giới thiệu trên loa phát thanh bình luận mẫu quần áo thời trang.
Người mẫu châu Á vừa xuất hiện trên sàn diễn - đây là kiểu chiếc áo vải xa tanh, quần vải chất liệu mỏng khoác thêm chiếc áo bơlu trắng…
Người mẫu tóc vàng mảnh mai đang nhún nhẩy từng bước đi -… đây là kiểu áo cổ tròn chất liệu vải ca sơ mia quần vải cô tông trắng…
Người mẫu Pháp ra mắt -… đây là kiểu jacket ba pút màu hồng cổ viền, quần vải đen xắn gấu…
Người mẫu Thuỵ Điển -… đây là bộ áo vải len xa tanh màu xanh biển, áo bờlu Charmeuse…
Sắp đến màn trình diễn khán giả trông chờ từ lâu.
Người mẫu Thuỵ Điển vừa rời khỏi sàn diễn trống trơn. Loa phát thanh lên tiếng:
- Đây là màn trình diễn thời trang mùa hè, chúng tôi hân hạnh được giới thiệu kiểu áo tắm mới.
Giây phút hồi hộp chờ đợi đã đến, Kelly Harris xuất hiện ngay giờ phút cao điểm. Nàng mặc trên người bộ bikini trắng. Chiếc áo nịt ngực vừa che đủ phần trên bộ ngực căng phồng bó sát mông. Những bước đi nhún nhẩy khêu gợi trên sàn diễn thu hút mọi cặp mắt dồn về một phía khán giả reo hò như sấm dậy. Kelly đáp lại bằng một nụ cười cởi mở, đảo một vòng rồi mất hút sau sân khấu.
Phía trong hậu trường đã có hai gã đàn ông chờ sẵn.
- Thưa bà Harris, bà có thể dành cho ít phút…
- Tôi rất tiếc. Kelly lịch sự cáo lỗi - Tôi phải thay đồ nhanh. Nàng toan bỏ đi.
- Thưa bà Harris. Chúng tôi nhân viên Sở Cảnh sát Tư pháp. Tôi là Thanh tra Dune, và đây là Thanh tra Steunou. Chúng tôi muốn trao đổi với bà một việc.
Kelly đứng lại.
- Cảnh sát Tư pháp. Các ông cần bàn chuyện gì?
- Bà đây là Mark Harris, phải không?
- Vâng ! Nàng vô cùng ngạc nhiên.
- Chúng tôi lấy làm tiếc báo tin… lá chồng bà mới chết đêm qua.
Kelly cảm thấy miệng mồm khô khốc:
- Chồng tôi? Mà sao…?
- Rõ ràng, ông ta đã tự tử.
Tai Kelly nghe lùng bùng. Nàng chỉ có thể nhớ mang máng những gì ngài Chánh thanh tra -… Tháp Eiffel… lúc nửa đêm… thư tuyệt mệnh… lấy làm tiếc… thành thật chia buồn. Lời nói như trong mơ. Tất cả là những lời nói vô nghĩa.
- Thưa bà…
"Cuối tuần nầy, ta muốn em ăn mặc khác thường, em muốn tới nơi đâu tuỳ ý em lựa chọn". Nàng còn nhớ những tiếng nói sau cùng của chàng.
- Tôi e có điều… nhầm lẫn chăng? Kelly nói - Mark, không thể…
- Tôi lấy làm tiếc. Ngài Chánh thanh tra nhìn theo Kelly.
- Bà vẫn bình yên chứ, thưa bà?
- Vâng! - Có điều đời tôi tới đây coi như hết, nàng nghĩ.
Pierre vụt chạy tới bên Kelly, mang theo chiếc áo bikini sọc tuyệt đẹp.
- Nầy cưng, thay đồ nhanh đi. Đừng có chần chừ. - Gã dúi vô tay nàng chiếc áo bikini. - Nhanh! Nhanh lên!
Kelly chậm rãi buông xuống sàn.
- Pierre?
Gã ngạc nhiên nhìn qua:
- Sao?
- Cậu mặc vô đi.
***
Kelly được đưa về nhà trên chiếc limousine, ông quản lý salon muốn cho người đi kèm, nàng từ chối.
Kelly muốn đi một mình. Vừa về tới trước cửa nhà, Kelly nhìn thấy người bảo vệ chung cư Philippe Cendre cùng với một công nhân đứng giữa đám đông người thuê nhà.
Một người hàng xóm lên tiếng:
- Tội nghiệp bà Lapointe, tai nạn thật khùng khiếp.
Người công nhân sửa chữa trên tay nắm hai đầu mối dây cáp đứt lìa ra:
- Không phải do tai nạn, thưa bà. Thủ phạm cắt đứt dây thắng thang máy.