12/3/13

Bóng tối kinh hoàng (C34-36)

Chương 34


Ra phố Lexington Avenue. Diane vẫy tay gọi xe taxi.
- Ta đi về đâu?
- Ra sân bay La Guardia.
Kelly nhìn Diane, chưa hiểu gì.
- Cậu không tính chuyện bọn chúng theo dõi cả ở sân bay?
- Chắc là có lẽ…
- Còn cậu… - Kelly nói lầm bầm. - Cậu đã nghĩ mưu, phải không?
Diane vỗ vỗ tay Kelly một cái.
- Thì đấy.
***
Bên trong nhà ga sân bay La Guardia, Kelly bước theo Diane tới quầy vé hãng Alitalia Airlines.
Nhân viên trong quầy lên tiếng.
- Chào quý bà, quý bà cần hỏi việc gì?
Diane mỉm cười.
- Có, tôi đặt hai vé đi Los Angeles.
- Bà muốn đi chuyến mấy giờ?
- Chuyến nào sớm nhất. Tên đây, Diane Stevens và Kelly Harris.
Kelly nhìn qua nhíu mày.
Nhân viên nhìn lên bảng chuyến bay:
- Chuyến bay tới lúc hai giờ mười lăm.
- Được! Diane nhìn theo Kelly.
Kelly cười gượng gạo:
- Khá lắm.
Bà trả tiền thẻ hay tiền mặt?
- Tiền mặt, - Diane móc tiền đưa ra.
Kelly vộỉ nói.
- Sao ta không bật tín hiệu báo cho Kingsley biết ta đang ở đâu?
Diane đáp: - Cậu lo chi mấy việc đó?
Vừa đi ngang qua quầy vé hãng American Airlines, Diane nhìn vô nhân viên quầy vé.
- Chúng tôi cần đặt trước hai vé đi Miami sau chuyến bay nầy.
- Được chứ? Nhân viên quầy nhìn lên bảng chuyến bay:
- Chuyến bay sắp tới còn ba tiếng nữa.
- Được, tên chúng tôi là Diane Stevens và Kelly Harris.
Kelly nhắm mắt lại.
- Trả thẻ hay tiền mặt?
- Tiền mặt.
Diane trả tiền nhận hai vé.
Vừa đi khỏi, Kelly vội nói.
- Có phải ta tính xa hơn bọn chúng, những nhà thiên tài? Chuyện nầy không lừa được đứa bé mười tuổi.
Diane vừa bước ra cổng sân bay.
Kelly vụt chạy theo:
- Cậu bỏ đi đâu vậy?
- Ta phải đi…
- Đừng lo. Tôi thấy không cần biết lý do tại sao.
Bên ngoải bãi đậu xe một dãy xe taxi chở khách.
Thấy hai người bước ra ngoài, một chiếc rời bến tới ngay trước cổng ra vô. Diane và Kelly bước vô xe.
- Quý bà muốn đi đâu?
- Ra sân bay Kennedy.
Kelly vội nói ngay: - Liệu bọn chúng có phải bối rối vì ta. Giá mà ta kiếm ra được một món vũ khí phòng thân.
- Ta kiếm đâu cho được một khẩu súng cối?
Xe taxi gài số, Diane nghiêng người tới trước nhìn thấy tấm thẻ khắc tên Mario Silva phía trên hộp đồng hồ xe.
- Nầy ông Silva, ông có thể lái ra sân bay né tránh xe sau theo dõi được không?
Nhìn vô gương thấy ông nhếch mép cười:
- Vậy là mấy bà lên đúng xe rồi đó.
Ông nhấn ga cho xe tăng tốc độ quẹo cua chữ U gắt. Qua khúc quẹo đầu tiên ông rẽ qua nửa chừng tấp vô con đường hẻm.
Hai người khách ngồi nhìn qua kính chiếu hậu, không thấy chiếc nào bám theo.
Mario Silva cười thích thú:
- OK.
- OK, Kelly nói.
Nửa tiếng sau Mario Silva bất thình lình quẹo qua một khúc cua lần nữa cho xe lách vô đường hẹp, nhìn không thấy xe nào bám theo: chắc ăn, xe taxi chạy thẳng vô cổng chính sân bay Kennedy.
Ta tới nơi rồi, Mario khoan khoái nói.
Diane móc tiền trong ví ra trả:
- Thêm khoản bồi dưỡng cho ông đây.
Người lái xe cầm lấy tiền tươi cười:
- Cám ơn hai bà.
Gã ngồi trong xe nhìn theo hai người khách bước vô nhà ga sân bay. Khi bóng người đã khuất vô trong gã móc điện thoại di động ra gọi.
- Cho tôi gặp ngài Tanner Kingsley.
***
Bên trong quầy vé hãng Delta Airlines, nhân viên bán vé ngước nhìn bảng chuyến bay:
- Vâng, chúng tôi còn hai vé bay 5.50 chiều nay. Dừng lại một tiếng tại Madrid, đến sân bay Barcelona 9.20 sáng hôm sau.
- Cám ơn ông, Diane nói.
- Trả tiền thẻ hay tiền mặt?
- Tiền mặt.
- Ta ngồi chờ ngoài nầy.
***
Ba mươi phút sau Harry Flint nói qua máy di động với Tanner.
- Tôi đã dò ra dấu vết. Bọn chúng đáp máy bay hãng Delta qua Barcelona. Máy bay rời sân bay Kennedy lúc 5.50 chiều, dừng lại Madrid một tiếng, đến Barelona 9.20 sáng hôm sau.
- Khá lắm! Cậu đón máy bay của công ty để kịp gặp bọn chúng. Tôi nhờ cậu lo săn sóc giùm.
Tanner vừa gác máy, nhìn Andrew bước vô. Một bông hoa cài trên ve áo.
- Lịch chuyến bay đây.
- Thế nầy là cái quái gi?
Andrew nghe chới với.
- Cậu dặn tôi mang theo…
- Tôi không hỏi chuyện đó. Tanner muốn biết vì sao ve áo anh đeo cái bông hoa vớ vẩn kia?
Andrew cảm thấy thích thú.
- Tôi đeo cái nầy trên áo để mừng đám cưới cậu, tôi làm phù rể.
Kingsley cau mày.
- Anh làm quái gì… - Chợt hắn nhớ lại chuyện cũ: - Chuyện đó đã bảy năm ông ơi, làm gì có đám cưới. Thôi đi ra ngoài đi?
Andrew quá đỗi bàng hoàng chưa hiểu gì.
- Đi ra ngoài!
Kingsley đứng nhìn người anh bỏ đi. Ta phải cho anh ta đi chỗ khác chơi. Đã đến lúc.
***
Chuyến bay đi Barcelona êm ru.
Kelly nhìn ra cửa sổ, thành phố New York lùi dần về phía sau.
- Cậu thấy bọn mình đã yên được chưa?
Diane lắc đầu.
- Chưa. Thế nào bọn chúng cũng tìm ra dấu vết, dù sao ta cũng đã đến nơi. Nàng lấy bản in máy tính hôm trước ra dò lại - Sonja Verbrugge, ở Berlin bị giết chết, chồng bị mất tích. Gary Reynolds, ở Denver… Nàng chần chừ - Còn Mark và Richard…
Kelly liếc nhìn qua.
- Thì ra ta đã qua nhiều chặng, Paris, Berlin, Denver rồi trở về lại New York.
- Ờ. Ta sẽ vượt biên giới San Sebastian qua tới Paris.
***
Kelly bồn chồn muốn về lại Paris, để được gặp Sam Meadows, nàng có linh tính ông ta sẽ nhiệt tình giúp đỡ con Angel trông đợi nàng về.
- Cậu đã tới Tây Ban Nha lần nào chưa? - Diane hỏi.
- Có tới một lần khi còn Mark. Phải nói là… Kelly chợt lặng thinh một hồi lâu - Cậu biết tôi tính làm gì cho những ngày còn lại không, Diane?
Ở trên đời nầy chưa có ai được như Mark. Cậu biết không lúc còn nhỏ, coi truyện thấy người ta yêu nhau nhìn đâu cũng thấy đời tươi như hoa. Tôi muốn nhắc lại chuyện giữa tôi với Mark. Nàng nhìn qua Diane thủng thỉnh nói.
- Ờ. - Nàng hỏi - Mark thế nào?
Kelly cười.
- Trông anh chàng có cái nét như trẻ con. Tôi nghĩ là anh chàng tâm hồn như trẻ thơ còn cái đầu như một thiên tài, chợt nàng cười khúc khích.
- Sao vậy?
- Cách anh chàng ăn mặc. Mới gặp lần đầu thấy anh ta diện bộ đồ xám không vừa với khổ người, đi giầy nâu, áo sơ mi xanh, thắt cà vạt đỏ. Lấy nhau rồi, cách ăn mặc đổi khác, đàng hoàng hơn. Nàng im lặng.
Nàng nhớ lại, giọng nói như nấc nghẹn.
- Cậu biết gì chưa. Tôi muốn đánh đổi bất cứ thứ gì để được nhìn lại Mark, mặc bộ đồ xám ngày trước, đi giầy nâu, mặc áo sơ mi xanh, thắt cà vạt đỏ. Nàng nhìn qua Diane, nước mắt lưng tròng. Mark thích nhìn thấy tôi ngạc nhiên mỗi khi được tặng quà. Món quà đáng giá nhất là ông đã dạy cho tôi biết yêu là thế nào. - Nàng lôi chiếc mù soa ra chặm lên mắt. - Cậu kể chuyện Richard đi.
Diane cười:
- Anh chàng tính mơ mộng. Mỗi lần vô giường phải dặn dò - Em nhớ khoá nút bí mật tắt máy điện thoại, tôi nghe muốn mắc cười - Có ai nghe lén đâu mà lo. - Nàng nhìn Kelly - Cái nút bí mật là – đừng quấy rầy gắn bên máy điện thoại. Richard dặn dò sống ở đây như một lâu đài, một cõi riêng, còn cái nút gắn bên điện thoại coi như là cái hố ngăn cách thế giới bên ngoài. - Diane chợt nhớ ra, nhếch mép cười - Ông là một nhà khoa học tài ba. Mọi thứ trong nhà tự tay ông làm, sửa chữa đủ thứ điện nước ông làm được tất. Vậy mà có khi tôi phải nhờ thợ tới làm mấy chỗ ông sửa, không nói cho ông biết.
Hai người kể lể đến khuya.
Diane sực nhớ hôm đó hai người mới kể lại chuyện chồng mình cho nhau nghe. Y như là mọi ngăn cách xưa nay giữa hai người đã được tháo gỡ.
Kelly ngáp dài.
- Thôi ta đi ngủ. Tôi cảm thấy ngày mai còn nhiều việc sôi nổi hơn.
Nói vậy thôi nàng chưa mường tượng ra nó sôi nổi cỡ nào.
***
Harry Flint lách qua đám đông trong sân bay El Prat ở Barcelona, bước vội tới chỗ cánh cửa mở rộng nhìn ra đường băng. Hắn ngước mắt nhìn lướt qua một vòng bảng chuyến bay đi và đến. Chuyến bay từ New York ghi trên bảng ba mươi phút nữa sẽ đến đây. Mọi thứ đã sẵn sàng theo như bài bản.
***
Ba mươi phút sau hành khách từ New York đến vừa bước xuống máy bay. Nhìn mọi người hớn hở… khách du lịch, nhà buôn, trẻ em, những cặp vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật. Flint khéo tìm một nơi đứng giấu mặt nhìn dòng người tiến vô nhà ga, tất cả dừng lại một chỗ. Hắn cau mày. Không nhìn thấy Diane và Kelly đâu. Flint ráng chờ thêm ít phút, hắn bỏ đi ra cổng lên xuống máy bay.
- Nầy ông, không được đi lối nầy.
Flint quát:
- Tôi ở cơ quan Hàng không Quốc gia tôi vừa nhận được tin một gói hàng giấu bên trong phòng vệ sinh trên máy bay. Tôi được lệnh kiểm tra ngay.
Flint nhào tới trước đi thẳng tới chỗ chiếc máy bay. Vừa đến nơi, tổ lái cho máy bay chuyển bánh.
Người tiếp viên lên tiếng hỏi:
- Ông cần việc gì ạ?
- Tôi là thanh tra cơ quan Hàng không quốc gia, Flint nói.
Hắn leo lên cầu thang, bước vô trong khoang tàu.
Không thấy một hành khách nào trên máy bay.
Người tiếp viên hàng không hỏi:
- Có sự cố gì chăng?
- Có một quả bom giấu trên máy bay.
Cô ta đứng nhìn theo Flint đi thẳng ra phía sau khoang tàu mở cửa buồng vệ sinh, không tìm thấy ai.
Hai cô nàng đã biến mất.
***
- Tìm không thấy bọn chúng trên máy bay, thưa ông Kingsley.
Tanner nói nhỏ nghe đến rợn người:
- Flint, cậu nhìn thấy họ trên máy bay chứ? - Dạ, có.
Lúc máy bay cất cánh cậu còn thấy chứ?
- Dạ, có.
- Vậy thì ta có thể phỏng đoán bọn chúng nhảy xuống biển Đại Tây Dương không cần dù bọc, hay có thể đã xuống sân bay Madrid không chừng, cậu nghĩ sao?
- Thì vậy, thưa ông Kingsley, nhưng mà…
- Cám ơn cậu. Vậy chắc là bọn chúng có ý đồ xuống Madrid đi qua Pháp. - Ông bỏ ngang.
- Bọn chúng được chọn một trong bốn phương án: chuyển đổi máy bay tại Barcelona, hoặc đáp tàu lửa đi, hoặc lên xe hàng. - Tanner nghĩ ngợi một hồi - Bọn chúng không thể đi xe buýt, máy bay hay tàu hoả vì thấy bất tiện gì đó. Lối suy luận đúng lôgíc mách cho ta thấy bọn chúng thuê xe tự lái tới vùng biên giới San Sebastian từ đây xâm nhập vô nước Pháp.
- Nếu…
- Khoan chờ tôi nói hết, Flint. Tôi đoán là xe từ Madrid đi San Sebastian mất hết năm tiếng. Tôi muốn cậu thi hành ngay. Đáp máy bay trở lại Madrid, kiểm tra mấy điểm cho thuê xe. Phát hiện đúng kiểu xe đã thuê mướn màu gì, hiệu xe, đủ các thứ.
- Tôi nghe rõ.
- Xong, tôi muốn cậu bay tới San Sebastian thuê một chiếc ô tô… loại xe tải. Cho xe đậu dọc theo quốc lộ phục kích chờ bọn chúng đi ngang qua, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng tới biên giới San Sebastian. Nầy Flint…
- Vâng, tôi nghe đây.
- Cậu nhớ… phải tạo ra hiện trường như là một vụ đụng xe.


Chương 35


Diane và Kelly đã tới Barajas, sân bay thủ đô Madrid. Thành phố có nhiều điểm cho thuê xe, chỉ có một cửa hiệu Alesa là địa điểm kín đáo.
- Muốn đi từ đây tới San Sebastian theo quốc lộ nào nhanh nhất? - Diane hỏi.
- Dễ thôi, thưa bà. Theo quốc lộ số 1 tới biên giới Pháp tại cửa khẩu Hondarribia rẽ qua phải về hướng San Sebastian. Từ đây ra tới đó mất khoảng bốn năm tiếng.
- Cám ơn ông!
Kelly và Diane đã sẵn sàng ngồi lên xe.
***
- Chiếc máy bay riêng của cơ sở KIG đáp xuống Madrid, một giờ sau đó Harry Flint vội vã đi tìm điểm thuê mướn xe ô tô.
- Tôi tới đây muốn tìm em gái tôi và một người bạn gái… người bạn lai Mỹ đen… tôi đi tìm cô ta. Hai người từ New York qua đây lúc 9.20. Ông nhìn thấy họ tới đây thuê xe? Qua từng điểm thuê hắn đều lên tiếng hỏi và được trả lời cùng một câu.
- Thưa ông không thấy…
- Thưa ông không thấy…
- Thưa ông không thấy…
Flint gặp may, tìm tới ngay điểm cho thuê treo bảng hiệu Alesa.
- Dạ có thưa ông. Tôi còn nhớ mặt. Hai người…
- Họ thuê chiếc xe hiệu gì?
- Hiệu Peugeot.
- Sơn màu gì?
- Màu đỏ. Mỗi một xe…
- Xe phải có biển số chứ?
- Dạ có, ông chờ một lát.
Flint đứng chờ gã giở sổ.
Flint ghi lại biển số.
- Chúc ông may mắn.
- Sẽ gặp thôi.
***
Mười phút sau Flint lên máy bay đi San Sebastian.
Đến nơi hắn sẽ thuê xe ô tô đuổi theo kịp, đến một đoạn không xe qua lại, hắn cho xe đụng vô văng qua bên kia, dừng xe lại coi bọn chúng đã đền tội xong chưa.
***
Diane và Kelly đã vượt qua San Sebastian chừng mươi phút, trên xe không khí tĩnh lặng, lưu thông trên quốc lộ giờ nầy chưa đông xe, một yếu tố thuận lợi.
Ngoài kia đồng cỏ xanh mướt đẹp mắt. Xe băng qua vùng trồng cây trái, thơm ngát mùi quả lựu chín mọng, nào lê, táo, cam, quít, phía xa xa những xóm nhà cũ kỹ, cây hoa nhài trổ dây leo bám đầu tường.
Qua khỏi ngôi làng cổ kính Burgos nhìn ra một vùng phong cảnh núi đồi, vùng Pyrénées.
- Ta gần tới nơi, Diane nói. Nàng đưa mắt nhìn về phía trước, bất chợt cau mày chân đạp phanh xe. Cách đầu xe chừng vài trăm mét thấy một chiếc xe đang bốc cháy, đám đông người xúm lại coi. Binh lính mặc quân phục ra dấu cho xe qua.
Diane ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy?
- Ta đã tới xứ Basque chống lại nhà nước Tây Ban Nha nửa thế kỷ nay.
Một người lính đội mũ bêrê đen đứng trước đầu xe giơ tay chỉ đi về hướng bên kia đường.
Kelly vừa thở ra nói.
- Giờ đã điểm. Ta không thể dừng lại đây, chỉ có chúa mới biết chừng nào họ mới cho đi qua.
Một tên chỉ huy bước tới bên hông xe lên tiếng:
- Tôi là đại uý Iradi. Yêu cầu quý bà xuống xe.
Diane nhếch mép cười nhìn lại.
- Tôi rất mong được đóng góp cho cuộc chiến đấu của các ông nhưng tôi còn phải lo cho cuộc chiến của chúng tôi đây, nói xong chân nhấn ga xe vọt nhanh tới trước vòng qua đầu chiếc xe bốc cháy chạy thẳng tới luồn lách qua đám đông người đứng la ó.
Kelly nhắm mắt từ nãy giờ.
- Ta đã tới nơi được chưa?
- Xong rồi.
Kelly vừa mở mắt ra, nhìn qua kính chiếu hậu mặt mày choáng váng. Chiếc xe Citroen đen bám sát theo sau, nàng nhận dạng được kẻ đang ngồi sau tay lái là ai.
- Godzilla đó! Kelly há hốc mồm - Hắn đang đuổi theo bọn mình.
- Sao? Làm sao hắn bám theo nhanh vậy?
Diane nhấn ga vọt nhanh hơn. Chiếc Citroen đuổi theo kịp. Diane nhìn kim đồng hồ một cái chỉ 175 kilômet/giờ, một cái chỉ 110 miles/giờ chới với, Kelly nói:
- Cậu xứng đáng tay lái "lụa" trên đường đua ô tô Indianapolis.
Cách đầu xe chừng một cây số phía trước là chốt kiểm soát hải quan biên giới Tây Ban Nha, Pháp.
- Cậu đánh vô mặt tôi đi.
Kelly cười.
- Tôi cứ tưởng là, tôi vừa…
Chiếc xe Citroen đang tiến tới gần.
- Cậu nói sao…
- Đánh tôi đi nào?
Ngại ngùng, Kelly tát vô mặt Diane một cái.
- Chưa được. Làm mạnh tay nữa đi.
Nhìn lui xe mắc kẹt giữa hai chiếc xe sau và chiếc Citroen.
- Làm tới đi! - Diane la lên.
Nhăn mặt, Kelly đấm một thôi vô mặt Diane.
- Mạnh hơn nữa.
Kelly bồi thêm một đấm vô mặt. Nhìn lại chiếc nhẫn kim cương đeo trên tay in dấu lên vết thương, một bên má máu tươm ra.
Kelly nhìn lại Diane, hoảng hốt:
- Xin lỗi, Diane tôi không muốn…
Xe trờ tới bên chốt kiểm soát hải quan.
Diane chân đạp thắng xe.
Người lính biên phòng bước tới:
- Chào quý bà.
- Chào ông - Diane quay qua để người lính nhìn thấy vết thương chảy máu một bên má.
Người lính kinh ngạc nhìn thấy:
- Thưa bà, có chuyện gì?
Diane bặm môi: ông chồng cũ đánh đập tôi hoài. Tôi cố gắng giữ hắn mà tôi… tôi không làm gì được. Hắn đuổi theo. Hắn ở đàng sau kia. Ông làm ơn cứu tôi. Không ai giữ hắn lại được.
Người lính đảo mắt một vòng nhìn theo hàng xe nối đuôi phía sau, mặt đanh lại.
- Hắn ngồi xe nào?
- Chiếc Citroen đen, cách hai xe sau. Hắn đòi theo giết tôi.
- Giết à, thiệt sao? Người lính nói lầm bầm - Quý bà cho xe đi tới đi. Không lo.
Diane nhìn lại:
- Ôi, cám ơn ông. Cám ơn.
Một lát sau xe đã băng qua biên giới vô nước Pháp.
- Diane…
- Ồ, hở?
Kelly quàng tay qua vai Diane nói:
- Thiệt tình tôi xin lỗi chuyện… Nàng chìa tay chỉ vô một bên má Diane.
Diane nhếch mép cười.
- Ta đã thoát khỏi tay Godzilla, phải không? - Diane nhìn qua Kelly - Cậu khóc hở?
- Không, có đâu! - Kelly hít vô một hơi.
- Tại cái cây kẻ mắt mascara nó vậy đó. Cậu muốn tôi làm theo… mặt mũi giờ thấy xấu xí, có đau không? - Kelly nói tay cầm miếng khăn giấy lau lên vết thương.
Diane nhìn vô kính chiếu hậu nhìn.
- Hết rồi, không sao.
***
Xe chở Harry Flint vừa tới trạm kiểm soát biên giới lính biên phòng chặn lại.
- Yêu cầu ông xuống xe.
- Tôi không thể, Flint nói. Tôi đi có việc gấp. Tôi còn phải…
- Yêu cầu ông bước xuống xe.
Flint nhìn lại gã.
- Sao vậy? Có chuyện gì lạ vậy?
- Chúng tôi được lệnh chặn giữ xe mang biển số nầy lại vì chở theo ma tuý. Chờ khám xét.
Flint trợn mắt hỏi:
- Ông điên sao? Tôi đã nói tôi đi có việc gấp. Không có chuyện chở ma tuý… Hắn không nói, nhếch mép cười.
- Tôi hiểu mà. Hắn thò tay vô túi lôi ra tờ trăm đô-la đưa người lính.
- Đây cầm lấy, bỏ qua giùm cho.
Người lính cất tiếng gọi:
- José!
Một sĩ quan bước ra. Người lính giao lại ông tờ trăm đô-la.
- Tội hối lộ.
Ông đại uý nhìn Flint nói.
- Yêu cầu ông xuống xe, ông bị bắt vì tội hối lộ. Cho xe vô trong bãi.
- Không… ông không thể bắt tôi. Tôi đang đi…
- Thêm tội chống lệnh! - Ông quay qua người lính biên phòng. - Gọi người ra đây.
Flint hít vô một hơi đưa mắt nhìn ra ngoài mé xa lộ. Chiếc xe Peugeot đã mất dấu.
Flint quay qua ông đại uý.
- Cho tôi gọi điện thoại
***
Xe chở Diane và Kelly phóng nhanh về phía vùng ngoại ô nước Pháp, Diane hỏi.
- Cậu có nhà người thân ở Paris?
- Có Sam Meadows. Ông ta làm chung với Mark, ông có thể giúp bọn mình. Kelly thò tay vô túi xách, lôi ra chiếc điện thoại di động mới mua bấm số gọi Paris.
Tổng đài lên tiếng:
- Đây là cơ sở KIG.
- Cho tôi gặp Sam Meadows.
Một phút sau Kelly nhận ra giọng nói.
- Alô.
- Sam, Kelly đang nói đây. Tôi đã về lại Pháp.
- Lạy chúa! Tôi cứ nhắc hoài. Em khỏi luôn chứ?
Kelly ngần ngừ.
- Khỏi.
- Chuyện như trong mơ, - Sam Meadows nói - Tôi không tin nổi.
Ta cũng nghĩ như ông, Kelly nghĩ:
- Sam, tôi muốn kể cho ông nghe một việc. Tôi biết rõ là Mark đã bị giết chết.
Nghe Sam Meadows trả lời nàng cảm thấy ớn lạnh trong người.
- Tôi cũng nghĩ vậy.
Kelly không biết nên nói sao.
- Tôi cần phải biết hết mọi chuyện. Ông giúp tôi được chứ?
- Việc nầy tôi thấy chẳng cần nói trên máy làm gì? Ông cố giữ giọng nói bình thản.
- Tôi… tôi hiểu.
- Thôi để đó tối nay ta bàn lại được chứ? Luôn tiện đến dùng cơm tại nhà.
- Được - Nhớ bảy giờ.
- Tôi nhớ, Kelly nói.
Kelly tắt máy.
- Tối nay ta phải tìm ra lời giải đáp. Trong lúc chờ đợi, tôi phải bay qua Berlin gặp gỡ những người từng cộng tác với Franz Verbrugge.
Kelly bất chợt ngồi lặng thinh. Diane liếc nhìn qua:
- Cậu nghĩ gì vậy?
- Chả nghĩ gì. Tôi chợt nhớ bọn mình là đôi bạn gắn bó với nhau. Tôi không muốn thấy ngày phải xa cách nhau. Ta nên đi cùng một chuyến qua Paris thử coi sao?
Diane cười:
- Ta không thể xa cách nhau, Kelly. Trong khi còn gặp gỡ với Sam Meadows cậu có thể gọi máy qua cho tôi. Ta có thể gặp nhau tại Berlin, qua đây tôi muốn tìm hiểu một số tin tức. Có điện thoại sẵn đó ta thấy được gần lại với nhau. Tôi muốn biết tối nay cậu sẽ tìm thấy những điều gì?
***
Cả hai cùng đến Paris.
Diane ngồi nhìn qua kính chiếu hậu.
- Không thấy chiếc Citroen. Vậy là ta đã thoát được. Cậu muốn đi tới chỗ nào?
Kelly nhìn ra cửa sổ, xe chạy tới Quảng trường La Concorde.
- Diane, cậu dừng xe tấp vô lề cho tôi xuống đây rồi cứ đi. Còn tôi đón taxi.
- Thiệt sao, bạn?
- Thiệt chứ, bạn của tôi.
- Cẩn thận đấy!
- Cậu cũng phải lo giữ mình.
***
Hai phút sau Kelly đã ngồi trên xe taxi trở về nhà, tâm trạng bồn chồn. Rồi nàng sẽ tới nhà Sam Meadows dùng bữa cơm tối.
Chiếc taxi vừa dừng lại trước cửa. Kelly cảm thấy nhẹ nhõm. Nàng đã về tới nhà, người trực cửa bước ra mở cửa.
Kelly ngước nhìn toan buột miệng nói: "Tôi mới về, Martin!"
Chợt nàng im bặt. Người mở cửa hoàn toàn xa lạ.
- Chào bà.
- Chào ông… Martin đâu rồi?
- Martin nghỉ làm từ lâu.
Kelly bàng hoàng.
- Ôi, xin lỗi.
- Thưa bà cho tôi được phép tự giới thiệu. Tôi là Jérôme Malo.
Kelly gật đầu.
Nàng bước vô phòng khách. Nhìn anh chàng cao gầy đứng phía trong quầy tiếp tân mặt mũi lạ hoắc bên cạnh là Nicole Paradis đang cặm cụi bên bảng cắm ổ điện thoại.
Anh chàng tiếp tân tươi cười.
- Chào bà Harris.
- Chúng tôi mong bà về. Tôi là Alphonse Girouard, quản lý chung cư.
Kelly nhìn quanh, ngỡ ngàng.
- Cho tôi hỏi thăm Philippe Cendre.
À Philippe đã dọn đi cùng với gia đình qua đâu bên Tây Ban Nha. Gã nhún vai.
- Vì lý do đi làm ở xa.
Tự dưng Kelly thấy lo ngại hơn.
- Ông còn một đứa con gái?
- Đi theo luôn.
Chợt Kelly nhớ lời Phillippe khoe "Bà đã hay con gái tôi được vô học trường Sorbonne chưa? Y như là một giấc mơ" - Kelly cố giữ giọng điềm nhiên:
- Họ dọn đi lâu mau?
- Mới vài bữa, thưa bà lo gì. Bà yên tâm ở lại đây. Căn hộ còn đó chờ bà về.
Nicole Paradis ngồi bên tấm bảng ổ cắm điện thoại ngước nhìn:
- Chào bà đã về tới. - Nhìn cặp mắt nàng có vẻ khác lạ.
- Con Angel chạy đâu?
- À chuyện con cún. Philippe mang đi theo.
Kelly cố dằn cơn xúc động, hơi thở dồn dập.
- Xin mời bà lên nhà được chứ? Chúng tôi muốn dành cho bà một chút ngạc nhiên.
Chắc là có gì đây rồi, Kelly nghĩ ngay.
- Vâng, chờ cho một lát! - Kelly nói. - Tôi quên mang theo một món.
Girouard chưa nói hết câu, Kelly bỏ đi băng ra giữa lộ.
Jérôme Malo đứng bên Aìphonse Girouard trước thềm nhà nhìn theo, không đề phòng kịp, nàng đã bỏ đi xa. Hai người đứng nhìn Kelly bước vô trong xe taxi.
Lạy chúa! Rồi cả nhà Philippe giờ nầy ra sao, còn con Angel? Kelly nghĩ.
- Thưa bà muốn đi đâu?
- Anh cứ chạy đi.
Tối nay ta sẽ chờ nghe Sam trả lời, Kelly nghĩ. Ta còn được bốn tiếng đồng hồ nữa…
***
Bên trong căn hộ, Sam Meadows nói hết câu:
- Vâng, tôi biết việc nầy ghê gớm lắm. Sẽ có người lo. Tôi đang chờ đây, chỉ ít phút nữa cô ta sẽ tới nhà dùng cơm… vâng… Tôi đã sắp xếp một người lo đem xác vứt đi. Cám ơn… Cám ơn ông đã quá lo, ông Kingsley.
Sam Meadows vừa gác máy, liếc mắt nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Vị khách mời sẽ tới đây trong chốc lát.

Chương 36


Berlin, Đức.
Lúc Diane tới sân bay Tempelhof ở Berlin, mất hết mười lăm phút chờ taxi. Và nàng đã đón được xe.
Người lái xe vui cười.
- Bà đi đâu?
- Ông nói được tiếng Anh chứ?
- Vâng.
Cho tôi về khách sạn Kempinski Hotel.
- Vâng.
***
Hai mươi phút sau, Diane đã tới phòng khách sạn đăng ký phòng trọ.
- Tôi muốn thuê xe có người lái.
- Thưa bà có ngay, - người nhân viên nhìn xuống - Còn hành lý?
- Sẽ giao tới sau.
***
Chiếc xe hơi thuê đã tới nơi, người lái xe hỏi:
- Bà muốn đi đâu?
Nàng chần chờ một lúc. Tôi muốn lái xe chạy vòng quanh một hồi.
- Được! Bà muốn thăm thành phố Berlin.
***
Diane nhìn thấy Berlin lạ mắt, một nơi từng hứng chịu những trận bom tàn phá quyết liệt trong thời thế chiến 2, nay hiện ra trước mắt nàng là một thành phố nhộn nhịp xinh đẹp, nhiều nhà cao tầng hiện đại, một thành phố phát triển năng động.
Tên nhưng con đường nghe thật lạ tai Windsheidstrasse, Regensburgerstrasse, Lutzowufer…
Đi qua từng nơi người lái xe kể lai lịch từng ngôi nhà, công viên, Diane thì không để tâm lắng nghe.
Nàng mong gặp lại người thân nơi trước đây Frau Verbrugge phục vụ, để được nghe họ kể lại. Nàng dò trên Internet và được biết người vợ ông Franz Verbrugge đã bị giết chết, còn Franz thì mất tích.
Diane nghiêng người tới trước hỏi:
- Ông biết quán cà phê Internet Cyberlin nằm ở đâu?
- Có, tôi biết.
- Nhờ ông đưa tôi tới đó.
- Được chứ, bà sẽ tìm thấy đủ thứ thông tin cần biết.
Được vậy thì hay biết mấy, Diane nghĩ.
***
Quán cà phê Cyberlin không rộng rãi như ở bên Manhattan, nhưng ở đây đông người hơn.
Diane vừa bước vô, một bà nhân viên đứng sau quầy lên tiếng:
- Xin bà vui lòng chờ mười phút nữa có ngay.
- Cho tôi gặp người quản lý - Diane nói.
- Người quản lý là tôi đây. Bà cần gặp tôi có việc gì?
- Tôi muốn hỏi thăm chuyện bà Sonja Verbrugge.
Người đàn bà lắc đầu:
- Frau Verbrugge không còn ở đây.
- Tôi biết, - Diane nói.
- Bà ấy đã chết. Tôi muốn biết rõ hơn nạn nhân chết như thế nào?
Bà nhìn theo Diane dè dặt:
- Bà chết do một tai nạn. Lúc cảnh sát thu giữ chiếc máy tính họ mới biết… vẻ mặt bà biến sắc, bà vui lòng chờ đây, tôi sẽ mời người phụ trách tới nói chuyện. Bà chờ cho chút, Diane nhìn theo người đàn bà vừa khuất sau nàng nhanh chân bỏ đi ra ngoài đón xe. Làm gì có người nào muốn giúp ta rõ việc nầy. Ta phải đi ngay tìm người thư ký riêng của Franz Verbrugge may ra, nàng nghĩ.
Bước vô buồng điện thoại công cộng, Diane tìm số máy gọi cơ sở KIG.
- Cơ sở KIG Berlin đây.
- Cho tôi gặp thư ký ông Franz Verbrugge.
- Yêu cầu cho biết quý danh?
- Tôi là Susan Stratford.
- Bà vui lòng chờ máy.
***
Manhattan, New York
Bên trong văn phòng Tanner đèn tín hiệu màu xanh chớp chớp. Tanner nhếch mép cười nhìn qua người anh:
- Diane Stevens đang gọi. Để coi ta có thể làm gì được.
Hắn chuyển lời qua loa phát thanh.
Tổng đài KIG lên tiếng:
- Thư ký riêng không có đây. Bà có thể gặp trợ lý?
- Vâng, cho tôi gặp.
- Bà vui lòng chờ máy.
Một giọng nữ trong máy.
- Tôi là Heidi Fronk. Bà cần hỏi việc gì?
Diane lưỡng lự.
- Tôi là Susan Stratford, phóng viên báo Wall Street Journal. Tôi muốn viết một bài về cái chết những nạn nhân phục vụ tại cơ sở KIG. Bà vui lòng cho tôi được làm một cuộc phỏng vấn?
- Tôi không biết nói sao…
- Tôi muốn biết một số thông tin cần thiết.
Tanner ngồi chăm chú lắng nghe.
- Thôi để ta bàn trong giờ cơm trưa. Bà thấy sao?
- Rất tiếc là không được.
- Tối nay vậy?
Bà đang còn lưỡng lự, dè dặt nói:
- Vâng, thôi thế cũng được.
- Bà muốn tới chỗ nào?
- Ta tới nhà hàng Roekendorf, một nơi lịch sự.
- Cám ơn bà.
- Tám giờ rưỡi được chứ?
- Được.
Tanner quay qua Andrew:
- Tôi đã tính toán phải ra tay ngay lúc nầy. Tôi báo cho Greg Holliday lo mọi việc hắn là đệ tử trung thành.
Gã nhìn lại Andrew.
- Hắn có tật khoe khoang tự cao… gã cười nhạt -… nhưng hắn làm được việc.

Nguồn: http://www.sahara.com.vn/