13/3/13

Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ (C3-4)

Chương 3

Tí Hon biết từ “hạnh phúc”. Nó đã từng nghe những con chuột lớn nói về đ tài này. Nhưng một con mèo khen một con chuột hạnh phúc thì đây là lần đầu tiê nó nghe thấy.

Tí Hon có cảm tưởng trong hoàn cảnh này mà nói về chuyện hạnh phúc ha không hạnh phúc có vẻ không hợp lắm, nhưng lời khen thốt ra từ miệng con mè vẫn rất giống một cơn mưa rào bất ngờ tắm xuống lòng nó.

Mèo Gấu khen chuột nhắt, nhưng giọng lại đượm buồn phiền. Chú định hỏ them vài câu nhưng rồi chú chợt nhận ra cuộc đối đáp giống như những tiếng vọn âu sầu trong lòng chú vẳng ra.

Không muốn đào sâu lòng mình thêm nữa, mèo Gấu quay đầu nhìn tờ giấ trên nền nhà. Bây giờ chú mới nhận ra đó là một bức tranh.

Một tay giữ Tí Hon, tay kia chú khều bức tranh lại gần.

Và khi chú nhìn rõ những gì được vẽ trong đó thì chú ngẩng người ra.

- Nhóc ngươi vẽ đấy à? – Mèo Gấu nheo mắt nhìn chú chuột nhắt, giọng đan lại, vừa tức giận vừa buồn cười.

- Dạ. – Tí Hon lí nhí, trái tim nhỏ bé trong ngực nó đập thình thịch.

Mèo Gấu lại ngoẹo cổ ngắm bức tranh. Những nét vẽ thật linh động, ng nghĩnh, còn con mèo đang bị kéo lê đi kia đích thị là chú rồi – với bộ lông trắng v bốn chiếc vớ đen tuyền.

- Chắc nhóc ngươi chán sống rồi phải không?

Mèo Gấu chép miệng, câu hỏi toát ra vẻ đe doạ nhưng ngữ điệu lại bình thả như đang nói về thời tiết.

Tí Hon cảm nhận được điều đó nhưng vẫn nghe rờn rợn – câu hỏi của mè Gấu như cào lên tim nó.

- Không… không phải em… - Tí Hon nghe mình rên lên, cuống quýt. Sự nhận ra sự mâu thuẫn trong những câu trả lời của mình, nó lật đật nói thêm – Đún là em… Nhung em bị phạt…

Tí Hon kể cho mèo Gấu nghe về giáo sư Chuột Cống.

- Lão ta quả là người độc ác! Rõ rang lão ta muốn đẩy ngươi vào chỗ chết! –

Mèo Gấu nhận xét sau khi con chuột nhắt kết thúc câu chuyện trong tiếng thở hổ hển. Vừa nói mèo vừa nhấc những chiếc vuốt ra khỏi chú chuột.

Tí Hon tỏ vẻ ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này. Nhưng nó không có định bỏ chạy. Nó phát hiện ra mèo Gấu không đáng sợ bằng ngài giáo sư.

- Ngài giáo sư muốn em chết ư? – Tí Hon đau đớn hỏi, câu hỏi mà nó đã biế trước câu trả lời. Từ tối hôm qua đến nay, nó đã tự trả lời câu hỏi này nhiều lần.

- Chú còn gì nữa! Lão ta biết ngươi không thể chạy nhanh được mà!

Mèo Gấu cúi nhìn con chuột nhắt, giọng đột nhiên xa xăm:

- Ngươi mà chết đi chắc con bé Út Hoa buồn lắm!

Tí Hon không biết tại sao con mèo tỏ vẻ quan tâm đặc biệt đến tình bạn giữ nó và Út Hoa. Đây đã là lần thứ hai nó nghe mèo Gấu nhắc đến chuyện này. Co mèo này có vẻ nghĩ ngợi về hạnh phúc và nỗi buồn nhiều hơn là về… thịt chuột! T Hon lạ lùng nghĩ, một mối cảm tình nhú lên trong lòng nó.

- Vì đâu ngươi tập tễnh thế?

- Em bị sập bẫy. Trước khi anh về đây, nhà vua Sang Năm đặt bẫy khắp nơi.

Nghe chú chuột nhắt kể về trường hợp thoát chết của mình, mèo Gấu t nhiên thấy rờn rợn. Nếu mình không bảo được bọn chuột, rất có thể nhà vua sẽ lạ sử dụng bẫy! Chú chuột nhắt này, và cả con bé Út Hoa kia nữa, có thể sẽ toi mạn thật! Mèo Gấu biết những chiếc bẫy sắt. Chú thốt nhiên rùng mình khi nhớ đến dã răng cưa bén như dao. Đó thực sự là những cái máy chém.

Mèo Gấu đợt nhiên rơi vào tư lự.

Tí Hon đăm đăm nhìn con mèo, thấy tâm trí con mèo đã lãng đi. Nó biết bâ giờ mà nó vọt chạy chắc chắn nó sẽ thoát. Nhưng Tí Hon nhận ra mình khôn muốn bỏ đi.

Đã có lúc nó muốn sờ vào tay mèo Gấu để đánh thức con mèo nhưng nó lạ phân vân.

- Bọn chuột các ngươi từ nay đừng mò vào đục khoét và cắn xé các thứ tron nhà nữa! – Cuối cùng mèo Gấu ra khỏi sự đăm chiêu, nó nhìn con chuột nhắt,

nghiêm nghị nói.

- Nhưng bọn em đói. – Tí Hon chớp mắt, lo lắn - Quanh đây sâu bọ chẳng còn con nào.

Mèo Gấu chép miệng:

- Chuyện đó để ta tính.

Chú vỗ tay lên đầu con chuột nhỏ, thân mật, vỗ về, không ra kiểu mèo:

- Nhóc người về đi! Tối nay, ra vách tường phía sau nhà gặp ta!

Hoàng hậu Năm Ngoái không chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ đó. Mỗi ngày b chỉ thò đầu ra cửa sổ đúng một lần, vào lúc chín giờ sang. Sau đó, bà xách giỏ r chợ rồi quay về đánh bạn với căn bếp cho đến khi bà cảm thấy hài lòng với nhữn món ăn bà chuẩn bị cho nhà vua và cô công chúa nhỏ vào buổi trưa.

Nếu nhìn thấy con mèo Gấu không những không bắt chuột mà còn tỉ tê tr chuyện với con chuột nhắt hàng buổi ngoài ban công như với người bạn tâm gia không biết hoàng hậu sẽ sửng sốt đến mức nào.

Hoàng hậu không yêu cũng không ghét mèo Gấu. Bà chỉ cảm thấy phiề muộn vì chú mèo mà công chúa Dây Leo đem về không giống con mèo trong hìn dung của bà. Bà đã háo hức chờ đợi, đã kỳ vọng rất nhiều ở khả năng săn chuột củ chú nhưng bây giờ thì lòng bà tràn ngập thất vọng.

- Năm ngoái ta có một con mèo tốt hơn nhiều!

Hoàng hậu nói, sự phật ý của bà cũng chỉ đi xa đến thế. Xét mọi khía cạnh,

đó là một lời thở than. Bà là một người tốt bụng.

Ngược lại, thái độ của nhà vua Sang Năm tỏ ra rất sắt đá:

- Có lẽ là tôi không chờ được đến sang năm.

- Là sao hả ba?

Công chúa Dây Leo nơm nớp hỏi. Cô nhìn nhà vua, nghe lòng thắt lại.

Nhà vua không nhìn công chúa, có lẽ ông không muốn quyết tâm của ông b ánh mắt van nài của cô làm cho lung lay:

- Mèo Gấu sẽ chỉ có một tháng nữa để giải tán bọn chuột, con à.

- Một tháng là sao, ba? – Công chúa Dây Leo rên rỉ - Là ba sẽ đem cho n sao?

- Ba sẽ đem nó đi. Nếu không đổi được con Mướp, ba sẽ lại mua bẫy sắt.

Công chúa Dây Leo nhắc, hy vọng sẽ làm cho nhà vua gạt bỏ ý định củ mình:

- Ba đã từng bị dập tay.

- Ba thà bị dập tay còn hơn là giương mắt chứng kiến bọn chuột quậy phá mỗ ngày.

Nhà vua đáp bằng giọng của kẻ sẵn sàng tử vì đạo. Cái cách ông vừa nha một sợi ria như thể thay cho lời thề khiến công chúa Dây Leo cảm thấy tuyệt vọng.

Mèo Gấu không biết số phận của chú đã được định đoạt. Lúc đó chú đan nằm ngoài ban công, mải quan sát con chim vàng anh không biết từ đâu bay tới,

đang hót líu lo trên cành sứ.

Con chim lông màu vàng nghệ, chỉ có chỏm đầu và hai cánh màu đen. C cảm tưởng như nó vừa nghịch một lọ mực. Đó là tác giả thấy thế. Mèo Gấu lại thấ con chim rất giống một ca sĩ đỏm dáng. Và khi nó cất giọng hát thì chú tin nó là c sĩ thật.

Thoạt đầu mèo Gấu lim dim nằm nghe, thinh thích. Nhưng chốc sau, một thích khác sôi lên trong lòng chú: chú muốn vồ con chim. Chú cũng chẳng hiểu tạ sao chú lại có ước muốn đó. Chuột thì chú quá thơ ơ, nhưng chim thì lại khác:

ngắm con vàng anh vừa hát vừa nghiêng đầu nhìn quanh quất, chú cảm thấy bả năng săn bắt của mình đột ngột bị đánh thức. Ước muốn chộp con chim mãnh liệ đến mức chú tưởng như cơ thể của mình bị đốt cháy từng giây một.

Nhưng con chim ở quá xa so với đà phóng của chú. Nhiều cành sứ trên ba công nhà đối diện nhoài qua tận lan can của cung điện, chỗ chú nằm, nhưng co chim lúc này đang đậu trên một cành cây tít đằng xa, kế cục hút nhiệt của máy điề hoà. Có lẽ con vàng anh thấy ấm áp khi đậu ở chỗ đó.

Con chim thỉnh thoảng lại chuyền cành, nhưng chưa lần nào nó đến gần mè Gấu.

Có lần mèo Gấu đã thử trèo lên cành sứ, len lỏi qua đám lá mon men tiến lạ gần con mèo.

Chú thấy con chim nhìn chú bằng ánh mắt thản nhiên. Còn hơn cả sự thả nhiên, có lúc con chim làm như đang chế nhạo chú khi nó thình lình ngoảnh đi ch khác, chẳng buồn quan tâm đến chú nữa.

Thế nhưng khi chú dợm phóng mình, con chim tinh ranh kia đã kịp vỗ cán bay đi mất.

Mèo Gấu quên con chim rất nhanh.

Dĩ nhiên Áo Hoa thì chú không quên. Nhưng khi chú đang định đắm mìn vào nỗi nhớ nàng mèo tam thể thì chú sực nhớ tới lũ chuột và cuộc hẹn tối nay.

Thế là chú mọp người xuống, vắt óc suy nghĩ.

Trong lúc đó, Tí Hon cũng đang nhớ tới chú.

Lúc Tí Hon quay trở về hang, cộng đồng chuột xúm lại công kênh nó nh một người hùng vừa trở về từ chiến trận.

- Cừ lắm, Tí Hon! Một cô chuột nhìn nó bằng ánh mắt âu yếm, cất tiếng xuý xoa.

- Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến nay ta chưa từng thấy con chuột nào dám giỡ mặt mèo như thế! – Một lão chuột ông trầm trồ.

- Đã thế chẳng bị sao cả! – Một lão chuột bà hãnh diện tiếp lời.

Những con chuột đồng trang lứa thì khỏi nói, chúng ồn ào khủng khiếp.

Chúng lăn xả vào Tí Hon, đứa kéo tai này, đứa kéo tai kia, một đứa khác kéo đuôi,

còn một đứa khác nữa kéo những sọi ria.

Cả bọn thi nhau tóm bất cứ thứ gì chìa ra trên người thằng Tí Hon, vừa giậ giật vừa hào hứng.

- Tại sao gã mèo Gấu chẳng dám làm gì mày, hả Tí Hon?

- Gã biết mày có võ thì phải?

- Có phải gã năn nỉ mày để cho gã yên, đừng trêu gã nữa?

- Tao nấp trong kẹt cửa nhìn ra, thấy gã mèo khóc lóc xin mày tha mạng nè!

Tí Hon suýt chút nữa đã chết bẹp dưới hàng đống những câu hỏi. Nó nhoà đầu ra khỏi mấy cái đầu, miệng rối rít “Không phải thế! Không phải thế!” nhưn chẳng con chuột nào buồn nghe nó.

Hôm đó người hùng của chúng ta phải mất cả tiếng đồng hồ mới thoát r khỏi sức nặng của vinh quang để đi kiếm nàng chuột lang.

Cách thật xa đám đông, hai đứa nằm nép vào nhau ở góc hang khuất tối.

Nàng Út Hoa không nói gì, cũng không khen Tí Hon câu nào, chỉ chìa r một hạt ngô, thủ thỉ:

- Bạn ăn đi! Mình để dành cho bạn đo!

Tí Hon cũng không hé môi. Nó cảm động và lặng lẽ nhằn hạt ngô. Bất giá nó chợt nhớ tới từ “bạn gái” trong câu nói của mèo Gấu và ngẩn ngơ nhủ bụng:

“bạn gái” có phải là kẻ mà khi ở bên họ, mình cảm thấy một nỗi dịu dàng đang là tổ trong lòng không nhỉ?

Trong cộng đồng chuột, nếu có kẻ nào đó bực bội với sự trở về an toàn củ Tí Hon thì đó chỉ có thể là giáo sư Chuột Cống.

“Thằng oắt không những không chết, lại trở thành người hùng!”. Giáo s hậm hực nhủ bụng. Ý nghĩ đó như mũi dao ghim vào óc ngài làm ngài nhức đầ khủng khiếp.

Nhưng giáo sư không tìm ra lí do gì để lại trừng phạt Tí Hon lần nữa. Ch Chuột nhắt đã thực hiện mệnh lệnh của ngài một cách nghiêm chỉnh.

Ngay cả khi Tí Hon thông báo tối nay nó sẽ có một cuộc gặp quan trọng vớ mèo Gấu để giải quyết vẫn đề lương thực và đề nghị cộng đồng chuột tạm ngưn đột nhập vào cung điện để tấn công vào các bao đựng hạt, Chuột Cống tuy tức an ách vẫn chưa quyết định sẽ xử trí Tí Hon như thế nào.

Những ngày gần đây, nạn đói đang tràn vào hang như một bệnh dịch. Sâu b đã cạn. Hầu hết các bao giấy đựng hạt trong cung điện đã được hoàng hậu Nă Ngoái thay bằng các thùng kim loại. Bọn chuột đành lang thang kiếm ăn ở các bã rác ngoài phố và không ít con trong số chúng đã biến thành mồi ngon cho lũ mè hoang.

Giáo sư Chuột Cống biết rõ chống lại Tí Hon trong lúc này tức là chống lạ cả cộng đồng.

Ngoài chờ Tí Hon thất bại. Ngài không tin một con mèo lại đi lo miếng ă cho bầy chuột. Trong những giấc mơ táo bạo nhất, ngài cũng không bao giờ trôn thấy điều gì tương tự như thế.

“Rồi ta sẽ có cớ để dìm chết nó! Bắt tay với kẻ thù, tội đó không thể dun thứ!”. Giáo sư Chuột Cống đưa tay vuốt ria, điệu bộ trịnh trọng giống như ngà đang điều chỉnh cần ăng ten để chuẩn bị thu vào bộ nhớ nhất cử nhất động của ch chuột nhắt.

Tối đó, Tí Hon tha về một bịch cơm.

Một bịch cơm nhỏ không phải là nhiều nhưng đủ để biến những đôi mắ chuột lờ đờ thành những ngôi sao lung linh bé xíu xẹt ngang xẹt dọc một cách hâ hoan dưới vòm hang tối.

Một con chuột hỏi:

- Của gã mèo Gấu à?

Một con chuột khác:

- Ôi, ta không tin vào mắt mình nữa rồi!

- Gã mèo toan tính chuyện gì đây hở con? – Một chuột ông nhấm nháp dă hạt cơm, vừa nghiêng đầu xuống Tí Hon, cọ ria vào cành tai nó, giọng băn khoăn.

Bọn chuột trẻ nhìn đời dưới thứ ánh sáng khác, kiêu hành hơn là nghi kỵ:

- Mày bắt mèo Gấu cống nạp hả, Tí hon?

- Từ nay gã có bổn phận cung phụng bọn ta phải không?

Tí Hon không biết trả lời thế nào trước những thắc mắc của bô lão chuột lẫ nhóc chuột.

Nó biết bọn họ nghĩ sai bét, nhưng ngay cả bản thân nó cũng không giả thích được hành động của mèo Gấu.

“Không phải thế! Không phải thế!”, Tí Hon lắc đầu nguây nguẩy, lặp đi lặ lại câu nói duy nhất nó có thể nói về con mèo.

Trong khi những con chuột khác chưa kịp gặng lại “Không phải thế thì là th nào?”, Tí Hon đã tập tễnh chạy mất.

Nó biết nàng chuột lang đang đợi nó ở một góc khuất nào đó.

Tối hôm sau, Tí Hon tha về hai bịch cơm. Lần này Út Hoa phải đi theo giú nó một tay.

Đấy là do mèo Gấu trút hết phần ăn trong dĩa của mình vào túi ni-lông rồ đem giấu đằng sau thùng các-tông đặt cạnh chậu tóc tiên ở cuối ban công.

Thùng các-tông là chỗ ngủ của mèo Gấu. Ngày nắng ráo, chú cuộn mìn trong thùng vẫn có thể thò đầu ra ngoài ngắm mây bay, ngắm sao đêm và hít th làn không khí trong lành. Hôm nào trời đổ mưa, công chúa Dây Leo làm thêm mộ mái che bằng vải bạt để chú không bị mưa tạt.

Sau khi giấu bịch cơm đằng sau thùng các-tông, mèo Gấu chạy vào nh kiếm công chúa Dây Leo, cào tay lên áo cô chủ, miệng không ngừng phát ra nhữn tiếng “meo meo”.

Thoạt đầu công chúa không biết mèo Gấu muốn gì. Đến khi ra ngoài ba lơn, nhìn chiếc dĩa sạch bóng của chú, cô biết chú đói:

- Hôm nay mày làm sao thế hở, Gấu? Mày có săn chuột đâu mà đói thế hử?

Công chúa ngạc nhiên, cô mắng mèo Gấu nhưng giọng lại hoan hĩ. Nếu c mặt ở đó, bạn sẽ thấy cô vui vẻ biết chừng nào khi cầm đĩa vào bếp để dọn cho cò mèo một phần ăn khác.

Như mọi quy luật của cuộc đời (tất nhiên trừ quy luật mèo-chuột), mèo Gấ và chú chuột nhắt nhanh chóng trở thành một đôi bạn.

Đêm nào Tí Hon cũng bò lên ban công chơi với mèo Gấu sau khi đã th những bịch cơm về hang.

Tí Hon thích chơi với mèo Gấu không chỉ vì mèo Gấu đã giúp đỡ cộng đồn chuột. Tí Hon mê những câu thơ của con mèo.

Ban đêm, nằm cạnh mèo Gấu, chú chuột nhắt ngẩn ngơ nghe con mèo đọ thơ.

Gọi tên em là gi Em bay lên đại ngà Gọi tên em là suố Em xuôi về đại dươn Gọi tên em là nh Em càng thêm cách x Gọi tên em là đợ Biết bao lâu về nh Thôi thì anh sẽ gọ Tên em là Áo Ho Đề ngày nào cũng thấ Em đi ra đi vào…

Tí Hon thích lắm. Nó lim dim, lắng nghe, thả hồn theo từng vần điệu và c nhẩm từng câu trong đầu.

- Anh làm thơ hay quá!

- Anh làm thơ cho bạn gái anh đấy. – Mèo Gấu đáp, tự hào, xưng “anh em”

với Tí Hon lúc nào không hay.

- Chị ấy tên Áo Hoa phải không? – Bây giờ thì Tí Hon đã mơ hồ hiểu ra “bạ gái” là gì.

- Ừ.

- Thế bây giờ chị ấy ở đâu?

- Chị ấy ở xa lắm.

Chương 4

Giọng mèo Gấu đột nhiên chùng xuống và chú ngập ngừng kể cho Ti Ho nghe Áo Hoa là ai và chú đã rời xa nàng trong hoàn cảnh nào.

Từng phút một, câu chuyện của mèo Gấu tí tách rơi vào lòng chú chuột nhắ như một giọt buồn.

Qua từng ngày, Tí Hon nhận ra nó thích mèo trên ban công hơn nó nghĩ.

Hôm đó, khi từ giã mèo Gấu để quay về hang dưới ánh sao đêm, sau đó nằ cạnh nàng chuột lang trong xó tối hạnh phúc, chú chuột nhắt bắt gặp mình ngâ nga những câu thơ của con mèo trong đầu.

Năm phút sau, chú đọc lên những câu thơ, hoàn toàn không tự biết:

Gọi tên em là gi Em bay lên đại ngà Gọi tên em là suố Em xuôi về đại dương…

Nàng chuột lang tròn mắt:

- Hay quá! Thơ của bạn à?

Tí Hon định nói đó là thơ của mèo Gấu, nhưng ánh mắt ngưỡng mộ của Ú Hoa làm nó ngần ngừ.

Rồi nó “Ừ”, cố vượt qua cảm giâc hổ thẹn để đọc tiếp, ở khổ cuối nó láu lỉn sửa lại một từ:

Thôi thì anh sẽ gọ Tên em là Út Ho Đề ngày nào cũng thấ Em đi ra đi vào…

Nàng Út Hoa cảm thấy một dòng suối bằng kem đang chảy trong lòng mình.

Nàng ngước nhìn Tí Hon bằng ánh mắt thích thú:

- Bạn đọc nữa đi!

- Tối mai nhé?

- Mình muốn nghe bây giờ cơ?

Nàng chuột lang cọ tấm lưng mềm và ấm vào Tí Hon, nũng nịu rung run hàng ria đẹp khiến chàng chuột nhắt đưa tay lên gãi tai bối rối:

- Tôi chưa kịp làm bài mới.

Nàng Út Hoa bắt chàng chuột mới lớn đọc thơ mỗi ngày nên Tí Hon phả mò lên ban công năn nỉ con mèo mỗi ngày.

Nghe mèo Gấu đọc thơ, nhẩm cho thuộc, sau đó sửa “Áo hoa” thành “Ú Hoa” là chuyện quá dễ dàng.

Mỗi ngày, Tí Hon đi gặp con mèo, tha quà tặng tình yêu về ướp vào tâm hồ nàng chuột lang.

Có một lần Tí Hon gặp nguy hiểm. Đó là một tối mưa, công chúa Dây Le cầm đèn pin ra ban công để căng tấm che cho con mèo.

Mèo Gấu đang đọc thơ, thấy cửa xịch mở vội tóm gáy con chuột nhắt, giấ nó ra sau lưng.

Bất ngờ, Tí Hon kêu lên hoảng hốt.

Chít! Chít! Chít!

Công chúa rọi đèn ngay chỗ mèo Gấu nằm, mắt mở to:

- Mày có nghe thấy tiếng chuột kêu không hở Gấu?

Mèo Gấu ngước nhìn cô chủ, ngơ ngác, như muốn nói: chắc tai cô bị làm sa rồi, tôi đây có nghe thấy gì đâu!

Công chúa quay đầu một vòng, ánh đèn trên tay cũng quay theo cô. C nghiêng tai bên này rồi nghiêng tai bên kia, lại nói:

- Chắc chắn có con chuột ở quanh đây!

Giọng công chúa như thể cô đã nhìn thấy con chuột đó rồi, nếu không thấ hoàn toàn thì ít nhất cũng thấy một mẩu đuôi. Tí Hon nấp sau lưng con mèo, s quíu ria, lại rên lên.

Chít! Chít! Chít!

Một lần nữa công chúa lia đèn vào mặt mèo Gấu, vì cô nghe rõ âm thanh ki phát ra từ chỗ con mèo nằm.

Cô ngạc nhiên thấy đôi môi con mèo đang mấp máy.

Lại chít! chít! chít!

Dán chặt mắt vào mèo Gấu, lần này thì công chúa tin chắc những tiếng chí chít kia phát ra từ miệng con mèo.

- Mày học kêu tiếng chuột à?

Trong khi công chúa ngạc nhiên tột độ thì mèo Gấu lấy chân khẽ thúc và con chuột nhắt sau lưng, ý báo thằng chuột dở hơi im mồm lại.

Mèo Gấu lo rằng nếu thằng Tí Hon cứ chít chít liên tục, chú không tin c động của đôi môi chú có thể ăn khớp với những âm thanh kia mãi được.

- Có thật vậy không con?

Hoàng hậu năm ngoái lộ vẻ kinh ngạc khi nghe công chúa Dây Leo kể v những gì cô chứng kiến tối hôm qua.

- Con nói thật mà. Chính mắt con nhìn thấy rõ ràng. Mèo Gấu nhà mình kê thế này này: Chít! Chít! Chít!

Hoàng hậu đặt cuộn len và cây kim đan xuống đùi, hy vọng động tác đó s làm đầu óc bà tập trung hơn. Nhưng bà cũng cần thêm một cái nhíu mày trước kh nêu ra thắc mắc:

- Mèo Gấu học tiếng chuột để làm gì nhỉ? Mẹ nghĩ một con mèo có thể sốn tốt đẹp đời mèo mà không cần học ngoại ngữ.

- Có lẽ mèo Gấu nhà ta muốn dùng tiếng chuột để dụ bọn chuột. – Công chú suy đoán, cô không tìm ra cách giải thích nào khác.

Hoàng hậu Năm Ngoái một tay lăn tròn cuộn len trên váy áo, tay kia ve vẩ cây kim đan một cách kích động.

- Đúng rồi! – Bà nói (reo lên thì đúng hơn) – Hèn gì mấy ngày gần đây m không thấy bọn chuột cắn phá đồ đạc trong nhà ta nữa.

- Con nghĩ bọn chuột đã bị mèo Gấu bắt gần hết rồi.

Công chúa nói, mặt rạng ra, cô đang nhớ tới cái hạn định một tháng của nh vua.

Nhà vua Sang Năm đón nhận tin đó bằng một cái khoát tay:

- Anh không tin! Bọn chuột vẫn còn đầy ra đấy!

Trước thái độ của chồng, hoàng hậu Năm Ngoái chỉ biết ngân lên một tiến “ơơơ… ơ… ơ” và nhìn nhà vua bằng đôi mắt rất tròn.

- Ơ gì mà ơ! – Nha vua nhún vai, hàng ria mép rung rung, trông ông rất giốn một con chuột già khó tính – Anh nói có gì không đúng sao?

- Em không rõ lắm! – Hoàng hậu đột nhiên dè dặt – Nhưng sự thực là và ngày nay em không thấy dấu vết quậy phá của lũ chuột. so với năm ngoái.

- Một lũ chuột không quậy phá thì vẫn là một lũ chuột.

Nhà vua cắt lời vợ bằng một câu nói có vẻ được trích từ một giáo trình triế học, và dĩ nhiên là hoàng hậu rất muốn ngân lên một tiếng “ơ” nữa nhưng bà kề lại được.

- Ba nói vậy là sao? – Công chúa Dây Leo cảm thấy mình cần phải lên tiếng.

Trông cái cách cô nhím chằm chằm vào mặt nhà vua có cảm tưởng cô đang ch đợi một câu giải thích tồi tệ nhất – nghĩa là ít dính dáng đến số phận của mèo Gấ nhất.





Nhà vua gõ những ngón tay lên mặt bàn, cử chỉ ông chỉ làm khi muốn ngh chú ý :

‐ Ba muốn nói là lũ chuột trong nhà ta vẫn còn y xì ra đó chứ chẳng biến đ đâu hết !

‐ Nhưng…

Công chúa cứ như muốn nhỏm người lên khỏi chỗ ngồi, nhưng nhà vua ch để cô nói đúng một từ.

Ông đáp ngay, không cần nghe hết câu :

‐ Nếu lũ chuột không cắn xé có thể vì chúng đang có vấn đề về răng. Chún không cắn xé được nhưng chúng kêu được. Con tưởng ba có thể yên giấc mỗi đê giữa dàn đồng ca của lũ chuột hay sao?

Nhà vua thở phì phì :

‐ Căn cứ vào những tiếng rúc rich hằng đêm, ba có cảm giác lũ chuột tron nhà ta vẫn chẳng thiếu vắng con nào !

Rồi ông kết luật bằng một nhận xét chắc chắn làm công chúa rất buồn phiề ‐ Con mèo của nhà ta đúng là một con mèo vô tích sự !

Mèo Gấu buồn phiền không kém gì công chúa.

Chú nhớ những lúc công chúa Dây Leo ôm chú vào lòng và rúc những ngó tay vào bộ lông mềm của chú, giọng rên rỉ:

‐ Thế thì khốn khổ cho mày rồi, Gấu ơi! Bọn chuột đã thôi cắn phá nhưn chúng vẫn lít chit hằng đêm, mày nghe thấy chứ?

Cô cúi nhìn Gấu, mái tóc đẹp rũ xuống trên trán con mèo:

‐ Hóa ra lâu nay mày chẳng tóm được con chuột nào hở Gấu? Mày giả tiến chuột hay đến thế cơ mà!

Gấu nằm im trong lòng công chúa, chú nghe tất cả, nhưng không biết nói gì,

dù là nói tiếng mèo hay tiếng chuột.

Nỗi lo lắng đã khóa miệng chú lại, khóa cả tâm trí chú. Mèo Gấu đã thấy đầ óc mình vón cục lại, chẳng ý tưởng nào mọc lên cũng chẳng có ý tưởng nào gie xuống.

Chú đã cố giúp con chuột nhắt và bạn bè của nó. Chú đã làm tất cả những g một con mèo có thể làm được, điều mà những con mèo khác không bao giờ làm.

Nhưng bây giờ thì hỏng bét. Những tiếng chít chít chít.

Chuột kêu chít chít chít cũng như mèo kêu meo meo meo, chó kêu gâu gâ gâu, lá kêu rì rào và cỏ kêu xào xạc. Đó là âm thanh của tự nhiên, chú có quyề năng gì bắt cuộc sống phải ngưng lại đề nhà vua Sang Năm dễ ngủ và chú khỏi b tống khỏi nhà.

Chán nản và bất lực, mèo Gấu chả buồn nghĩ ngợi nữa. Chú để mặt cho đầ óc bềnh bồng, bềnh bồng.

Trong một lúc chú thấy tâm trí chú loãng đi, trắng và xốp, như những đá mây và một nỗi nhớ dịu nhẹ tràn về:

Chỗ em nắng đã lên chư Nửa đêm gió lạnh sương lùa làm sao?

Mùa đông về tới cổng rà Nhớ tìm áo ấm mặc vào, Áo Hoa!

Công chúa Dây Leo buồn phiền, mèo Gấu buồn phiền. Và Tí Hon khi biế chuyện, cũng rất buồn phiền.

Nó chẳng biết làm gì để giúp con mèo, đúng ra là giúp bản thân nó và cộn đồng chuột.

Mèo Gấu bị tống đi, sẽ có một con mèo hung dữ khác được đưa về. Hoặc l những chiếc bẫy sắt với vô số lưỡi dao sắc nhọn.

Tí Hon có thể khuyên lũ chuột đừng mò vào lâu đài cắn xé các loại bao bì,

đục khoét các loại hạt. Nhưng nó không thể bảo chuột đừng kêu mỗi đêm cũng nh bảo mặt trời đừng mọc mỗi ngày.

Để khỏa lấp nỗi buồn, Tí Hon suốt ngày lôi bút chì ra vẽ.

Nó vẽ chuột. Nó chán vẽ ông chuột, bà chuột. Nó vẽ nàng chuột lang. Bứ nào cũng chuột lang. Nàng chuột lang trèo. Nàng chuột lang đi. Nàng chuột lan chạy. Nàng chuột lang ng Rồi nó vẽ nó. Nó vẽ nó đang nằm ngủ trên một bãi cỏ xanh, dưới bóng câ bạc hà miêu.

Và giống như mọi con chuột đang ngủ khác, nó nằm mơ. Nó thể hiện giấ mơ bằng cách vẽ những vòng tròn từ nhỏ đến to. Những vòng tròn đó bay ra từ đầ nó, như thể nó đang thổi bong bóng bằng tai. Ở vòng tròn lớn nhất, nàng Út Ho đang nằm bình yên như một quả xoài trầm ngâm đợi chín.

Chú chuột nhắt đang mơ thấy “bạn gái” của mình đấy.

Nàng chuột lang khoét một cái ngách bí mật để cất giữ những bức tranh T Hon tặng mình.

Nàng, và tất nhiên cả chàng nữa, không muốn bất cứ một con chuột nà khác nhìn thấy những bức tranh đ Chúng sợ bị trêu chọc.

Sau khi vẽ chuột, Tí Hon xoay qua vẽ mèo.

Trước đây, Tí Hon chưa từng vẽ mèo.

Bức tranh mèo duy nhất nó vẽ chính là bức tranh nó buộc phải vẽ theo giáo sư Chuột Cống.

Khi bắt nó vẽ bức tranh khiêu khích đó và buộc nó kéo ngang qua trước mặ con mèo trong cung điện, ngài giáo sư muốn đẩy nó vào ngục.

Nhưng Tí Hon không những không mất mạng, còn kết thân với con mè trước ánh mắt hằn học của ngài giáo sư.

Nhưng Tí Hon không quan tâm giáo sư Chuột Cống nghĩ gì. Càng ngày n càng mến mèo Gấu.

Mèo Gấu tặng nó lương thực.

Mèo Gấu tặng nó những bài thơ.

Và với tư cách một người mẫu, mèo Gấu giúp nó hoàn thành những bứ tranh mèo.

Chưa bao giờ nó vẽ mèo sinh động đến thế.

Nó vẽ mèo Gấu trèo. Nó vẽ mèo Gấu đi. Nó vẽ mèo Gấu chạy. Nó vẽ mè Gấu ngủ.

Nó vẽ mèo Gấu nằm bên một con chuột nhắt. Con chuột đó hẳn nhiên là nó.

Cuối cùng nó vẽ mèo Gấu nằm ngủ trên ban công, bên cạnh dãy lan can ph kín dây tóc tiên với những đốm hoa đỏ li ti.

Trong giấc ngủ của con mèo cũng có những vòng tròn từ nhỏ đến to.

Trong vòng tròn lớn nhất, nó vẽ một nàng mèo tam thể xinh đẹp và yêu kiều.

Mèo Gấu đang mơ thấy “bạn gái” của mình đấy. Tí Hon tủm tỉm khi quẹ nét bút cuối cùng lên bức tranh nó tin mèo Gấu sẽ rất thích.

‐ Ờ, hơi hơi giống! – Mèo Gấu nói, chú nhìn bức tranh bằng ánh mắt nhiề cảm xúc.

‐ Chỉ hơi hơi thôi á? – Tí Hon hỏi lại bằng giọng phụng phịu.

‐ Ờ, đuôi của Áo Hoa dài hơn.

Tí Hon cặm cụi vẽ lại mẩu đuôi.

‐ Tai Áo Hoa Bé hơ Tí Hon sửa lại vành tai.

‐ Những đốm màu trên người Áo Hoa nữa. Nó nằm ở chỗ này, chỗ này, ch này…

Mèo Gấu chỉ tay vào bức tranh. Chú di chuyển những ngón tay trên tờ giấ như một tướng lãnh đang giải thích cho sĩ quan tác chiến cách bố trí hỏa lực trê bản đồ quân sự.

Sĩ quan chuột nhắt bôi bôi xóa xóa tô tô vẽ vẽ theo sự hướng dẫn của tướn lãnh mèo.

Hí hoáy một lúc, Tí Hon ngước đôi mắt nhỏ xíu lên nhìn con mèo:

‐ Đã giống chưa hả anh?

‐ Giống rồi! Giống lắm!

Mèo Gấu khen, những ánh mắt chú đột nhiên xa xăm.

Chú chuột nhắt nhìn sững con mèo, nhưng nó không hỏi. Nó biết con mè này đang nhớ con mèo kia.

Nó cũng thế thôi. Nó là một con chuột, nhiều lúc nhớ quay quắt một co chuột khác.

Những khoảnh khắc đó, có dùng cả trời xanh làm gàu cũng không tát cạ được nỗi buồn.

Sau một lúc, mèo Gấu có vẻ lần ra được ngoài rìa của cơn mơ. Nó đập ta lên vai con chuột nhắt:

‐ Tí Hon nè!

‐ Dạ.

‐ Ảnh bảo em chuyện này nhé!

‐ Chuyện gì hả anh?

‐ Em vẽ chị Áo Hoa đã giống lắm rồi!

‐ Dạ. – Tí Hon ngơ ngác, vẫn chưa biết con mèo muốn gì.

Mèo Gấu đưa mắt nhìn ra ngoài trời, thấp giọng:

‐ Em có thể vẽ thật thật nhiều bức tranh giống như vậy chứ?

‐ Thật nhiều là bao nhiêu ạ?

‐ Anh cũng chẳng biết.

Tí Hon liếm mép như thể nó vừa ăn kem:

‐ Mười bức hả anh?

‐ Nhiều hơn thế!

‐ Hai mươi bức?

‐ Vẫn còn ít lắm!

Tí Hon gãi tai:

‐ Thế một trăm bức hả anh?

Mèo Gấu chép miệng:

‐ Anh không rõ một trăm bức đã đủ chưa?

Đầu chú chuột nhắt quay tít mù:

‐ Thế anh định làm gì với những bức tranh?

‐ Chúng ta sẽ dán những bức tranh ngoài phố. Dán lên tường.

‐ Dán lên tường?

‐ Ờ, bắt đầu từ nhà mình.

‐ Để làm gì vậy?

‐ Nếu chị Áo Hoa trong thấy, chị ấy sẽ biết đường đi tìm anh.

‐ Em biết rồi. Chị ấy sẽ lần theo những bức tranh.

‐ Đúng rồi.

‐ Như vậy sẽ phải vẽ nhiều lắm đấy.

‐ Em làm được không?

‐ Em sẽ làm được. Em muốn một ngày nào đó được gặp chị Áo Ho ‐ Rồi em sẽ gặp.

‐ Thế em vẽ ngay hôm nay hở anh?

‐ Ờ, ngay hôm nay.

Từ hôm đó mèo Gấu nhặt nhạnh (cả đánh cắp nữa) bất cứ tờ giấy nào nó tì thấy trong cung điện, đem cho chú chuột họa sĩ.

Còn Tí Hon từ sang đến tối chỉ làm mỗi việc: vẽ, vẽ và vẽ.

Bọn chuột nhóc xúm lại xem, bàn tán ầm ĩ:

‐ Mày vẽ con mèo nào thế?

‐ Một con mèo tam thể à?

Tí Hon thì thầm:

‐ Chị Áo Hoa đấy.

‐ Chị Áo Hoa nào?

Tí Hon nói giọng bí mật:

‐ Tụi mày không biết đâu!

‐ Thế mày biết à?

‐ Tao hở? Tao cũng… không biết!

‐ Hi hi hi…

Buổi tối, Tí Hon cùng Út Hoa lẻn ra ngoài, và cùng với mèo Gấu đi dán cá bức tranh lên các dãy tường dọc phố.

Tối hôm sau, cả ba đi xa hơn, qua thật nhiều những ngã tư để đến những kh phố khác.

Tối hôm sau nữa, cả ba đi xa hơn nữa, qua thật nhiều những ngã tư khá nữa.

Tụi nó đi về các hướng khác nhau (vì thực sự mèo Gấu chẳng biết căn nh cũ của nó ở về phía nào) và lấp đầy bất cứ khoảng tường nào còn trống bằng bứ chân dung nàng mèo tam thể.

Đã không ít lần Tí Hon và Út Hoa gặp nguy hiểm trước lũ mèo hoang,

nhưng những lúc như vậy mèo Gấu đều kịp thời can thiệp, sau đó chú lếch thếc trở về với thân thể đầy thương tích.


Nguồn: http://alobooks.vn/