25/3/13

Hai mươi năm sau (C26-28)

Chương 26

D'Artagnan đến kịp thời


Ở Blois d'Artagnan lĩnh số tiền mà Mazarin đang mong muốn gặp lại anh đã quyết định gửi lại cho anh để dùng vào những việc sau này.
Từ Blois đến Paris đối với một kỵ mã bình thường phải đi mất bốn ngày. D'Artagnan đi đến buổi chiều thứ ba đã tới cửa ô Saint-Denis Ngày trước thì anh chỉ đi mất hai ngày. Chúng ta đã thấy Arthos khởi hành sau anh ba giờ mà đã đến trước anh hai mươi tư giờ.
Planchet đã mất thói quen về nhưng cuộc dạo chơi bắt buộc này; d'Artagnan trách hắn về tính nhu nhược.
- Ồ! thưa ông, bốn mươi dặm trong ba ngày! Tôi thấy thật là hãnh diện cho một gã bán hàng bánh kẹo.
- Cậu có thật sự trở thành một gã bán hàng không, và bây giờ khi chúng ta đã gặp nhau, cậu có nghiêm chỉnh tính đến việc sống vật vờ trong cửa hiệu của cậu nữa không?
- Ồ! Planchet đáp, - thực ra chỉ có ông là được tạo ra cho một cuộc sống hoạt động. Hãy xem ông Arthos kia; ai bảo đảm đó là một người thích tìm kiếm chuyện phiêu lưu mà chúng ta đã biết. Bây giờ ông ấy sống như một vị quý tộc trang chủ thực thụ, một lãnh chúa nông thôn thật sự. Này ông ạ, kể ra chỉ có một cuộc sống yên bình là đáng ao ước.
- Đồ đạo đức giả! - D'Artagnan nói, - người ta thấy rành rành là cậu đang về gần đến Paris, và ở Paris chỉ có một sợi dây thừng và cái giá treo cổ đang chờ cậu.
Thật vậy, câu chuyện trao đổi đến đây thì hai lữ khách tới cửa ô. Nhớ rằng mình sắp đi qua những phố mà mình đã nhẵn mặt, Planchet kéo sụp mũ xuống, còn d'Artagnan thì vểnh ria lên nhớ tới Porthos chắc đang đợi anh ở phố Tiquetonne. Anh nghĩ đến những bữa ăn rôm rả ở Pierrefonds.
Rẽ quanh góc phố Montmartre, anh trông thấy ở một khung cửa số khách sạn "Con dê cái nhỏ", Porthos vận một áo chẽn lộng lẫy màu da trởi thêu đầy ngân tuyến và đang ngáp đến trật quai hàm, thành thử khách qua đường ngắm nghía với một vẻ khâm phục cung kính nào đó vị quý tộc đến là bảnh bao và giàu có ấy dường như đang chán ngấy cảnh giàu có và sang trọng của mình.
D'Artagnan và Planchet vừa rẽ sang phố nhà thì Porthos cũng nhận ra họ và kêu lên:
- Ê! d'Artagnan! Cảm ơn Chúa! Cậu đấy à?
- A! Chào bạn thân mến, - D'Artagnan đáp.
Tức thì một nhóm lêu lổng xúm quanh những con ngựa mà mấy tên hầu quán vừa cầm lấy dây cương và vây quanh mấy kỵ sĩ đang hếch mũi lên trời trò chuyện; nhưng một cái cau mày của d'Artagnan và vài ba cử chỉ hăm doạ của Planchet được những người chứng kiến hiểu ý liền xua đám người đang bắt đầu quây đông lại, vì càng không hiểu vì sao họ lại tụ tập thì họ lại càng kéo đến.
Porthos đã xuống đến ngưỡng cửa. Anh nói:
- A! Bạn thân mến ơi, ngựa của tôi ở đây thì khốn mất.
- Thật thế! - D'Artagnan đáp, - tôi cũng lo ngại cho lũ ngựa cao quý ấy.
- Và tôi cũng vậy, tôi cũng hơi khó chịu, - Porthos nói, rồi đung đưa mình trên chân với cái vẻ dương dương tự mãn về bản thân mình, anh nói tiếp - Và nếu như bà chủ quán không khá hoà nhã và biết bông đùa thì có lẽ tôi sẽ tìm một chỗ trú chân khác.
Mỹ nhân Madeleine đã đến gần cuộc đối thoại ấy, vội lùi lại đằng sau một bước và tái nhợt như xác chết khi nghe những lời nói của Porthos; bởi vì bà ngỡ cái cảnh tên lính Thụy Sị lại tái diễn. Nhưng bà hết sức kinh ngạc thấy d'Artagnan không cau mày, và đáng lẽ bực bội, thì anh lại cười nói với Porthos:
- Phải mình hiểu, bạn thân mến ạ, không khí phố Tiquetonne sao bằng không khí thung lũng Pierrefonds được; nhưng cứ yên tâm, mình sẽ cho cậu đi kiếm một không khí tốt hơn.
- Khi nào thế?
- Thực tình cũng sắp rồi đấy, tôi hy vọng như vậy.
- A, càng hay!
Thán từ ấy của Porthos được nối tiếp ngay bằng một tiếng rên rỉ khe khẽ và sâu văng ra từ góc cửa.
D'Artagnan vừa đặt chân xuống đất liền trông thấy nổi sừng sững trên tường cái bụng to kềnh càng của Mouston, mồm hắn rầu rĩ buột ra những tiếng ta thán trầm trầm.
- Còn cậu nữa, ông Mouston thân mến ơi, phải chăng cậu đã được đặt không đúng chỗ vào trong cái khách sạn còm nhom này? - D'Artagnan hỏi với giọng giễu cợt cũng có thể vừa là thông cảm vừa là chế nhạo.
- Hắn thấy bếp núc tồi tệ quá, - Porthos nói.
- Ô này! - D'Artagnan nói, - thế hắn chẳng đích thân làm bếp như ở Chantilly đó sao?
- A, Thưa ông! Ở đây chẳng như ở đằng kia tôi có ao hồ của ông hoàng để câu những con cá chép béo ngậy, và những khu rừng của Điện hạ để đánh bẫy những con chim đa da thơm thịt. Còn cái hầm rượu tôi đã thăm thú kỹ càng, nhưng thực ra chẳng có bao nhiêu.
- Mouston ơi, - D'Artagnan nói, - thực tình tôi ái ngại cho cậu, nhưng lúc này tôi có một việc tối ư cấp bách phải làm.
Rồi kéo riêng Porthos ra và bảo:
- Du Vallon thân mến ơi, cậu đã ăn mặc chính tề thế là hay rồi, tôi sẽ dẫn cậu ngay tức thì đến quan tể tướng.
- Ô kìa! Thật thế ư? - Porthos nói và trố mắt ra nhìn.
- Đúng thế, bạn thân mến ạ?
- Một sự trình diện à?
- Điều ấy làm cậu hoảng sợ ư?
- Không, nhưng nó làm mình xúc động.
- Ồ! Cứ yên tâm; cậu chẳng phải va chạm với tể tướng xưa kia đâu, ông này sẽ chẳng quật ngã cậu trước uy phong của ông ấy.
- Cũng thế thôi, cậu hiểu chứ, triều đình mà!
- Này bạn ơi, bây giờ chẳng còn có triều đình nữa.
- Thì hoàng hậu!
- Tôi nói rằng không có hoàng hậu nữa. Hoàng hậu ư? Cậu cứ tin chắc rằng chúng ta sẽ không trông thấy hoàng hậu.
- À cậu bảo là đi ngay bây giờ đến hoàng cung à?
- Ngay bây giờ. Song, để khỏi bị muộn, tôi mượn cậu một con ngựa.
- Xin tuỳ thích: cả bốn con ngựa đều để cậu sử dụng.
- Ồ lúc này tôi chỉ cần một con thôi.
- Chúng ta mang theo Mouston cũng chẳng sao.
- Còn Planchet hắn có lý do riêng để không đến triều đình.
- Tại sao thế?
- À hắn bất bình với Các hạ.
- Mouston, - Porthos bảo, - thắng yên cương vào con Vulcain và Bayard.
- Thưa ông, còn tôi, tôi lấy con Rustaud chứ?
- Không, lấy một con ngựa sang trọng, lấy con Phébus hay Superbe ấy, chúng ta đi dự lễ hội mà.
- À, Mousqueton thở phào nói, - thế ra chỉ là một cuộc viếng thăm thôi ư?
- Ê, lạy Chúa, đúng thế, Mouston ạ, chẳng có chuyện gì khác. Nhưng mà ta cứ đề phòng cho súng ngắn vào trong các bao; cậu sẽ thấy ở yên của tôi súng nạp đạn sẵn sàng.
Mousqueton thở dài, hắn khó hình dung những cuộc viếng thăm nghi lễ gì mà phải vũ trang đến tận răng.
Ân cần nhìn người đầy tớ cũ của mình rời bước, Porthos nói:
- Thực tế cậu nói có lý, d'Artagnan ạ, cho Mouston đi theo là đủ, hắn rất đẹp mã.
D'Artagnan mỉm cười.
- Thế còn cậu, - Porthos hỏi, - cậu không thay quần áo mới à?
- Không đâu, tôi cứ để nguyên như thế này.
- Nhưng cậu đầm đìa mồ hôi và bụi bậm, giày cậu đầy bùn thế kia?
- Bụi dường càng chứng tỏ mình gấp gáp trở về theo lệnh của tể tướng.
Vừa lúc ấy Mouston trở lại với ba con ngựa trang bị đầy đủ sẵn sàng. D'Artagnan lại lên yên như anh ta đã nghỉ ngơi tám hôm rồi.
- Ơ này, - anh bảo Planchet, - thanh trường kiếm của ta…
- Còn tôi, - Porthos trỏ vào thanh kiếm nhỏ trang trí có đốc kiếm mạ vàng mà nói, - tôi có thanh kiếm chầu vua.
- Bạn ơi, hãy cầm lấy thanh trường kiếm.
- Vì sao?
- Tôi cũng không biết nữa, nhưng nên luôn luôn mang nó, tin ở tôi:
- Thanh trường kiếm của ta đâu, Mouston! - Porthos bảo.
- Ôi thưa ông, - Mouston nói, - thế là cả một bộ đồ chiến tranh; chúng ta đi trận rồi còn gì? Vậy thì ông cứ bảo tôi ngay, để tôi còn phòng bị.
- Mouston ơi, - D'Artagnan nói, - với chúng ta, những chuyện phòng bị bao giờ cũng tốt. Cậu không có trí nhớ tốt hoặc cậu đã quên rằng chúng ta chẳng có thói quen đi đến để chơi vũ hội hay dạ khúc.
- Than ôi, đúng là tôi đã quên thật rồi! - Mouston vừa nói vừa vũ trang cho mình từ đầu đến chân.
Họ phi khá nhanh và đến Cung giáo chủ vào khoảng bẩy giờ mười lăm. Phố phường đông đúc vì là ngày lễ Pentecôte, và đám đông ngạc nhiên nhìn hai chàng kỵ sĩ mà một đến là bảnh bao như vừa mới lấy ở trong hộp ra, còn chàng kia thì lấm những bụi bậm cứ y như vừa mới ở chiến trường về.
Mouston cũng thu hút cái nhìn của bọn lêu lổng và do cuốn tiểu thuyết Don Quichotte lúc ấy đang thịnh hành tràn lan, nên một vài người bảo rằng đó là Sancho(1) sau khi mất chủ đã tìm thấy hai ông chủ khác.
Đi tới tiền sảnh, d'Artagnan như về đến nhà mình. Đúng phiên đội ngự lâm của anh trực gác. Anh cho gọi người môn vệ đến và đưa cho hắn xem lá thư của tể tướng gọi anh trở về không thể chậm một giây phút. Môn vệ cúi mình và vào chỗ Các hạ.
D'Artagnan quay về phía Porthos và như thấy bạn mình đang xao xuyến hồi hộp. Anh lại gần ghé tai và bảo:
- Can đảm lên, anh bạn dũng cảm của tôi ơi, đừng có hốt hoảng; tin tôi, con mắt của phượng hoàng nhắm lại rồi, chúng ta chỉ còn có chuyện với một con diều hâu tầm thường thôi. Hãy đứng thẳng người như hôm ta đánh chiếm đồn Saint-Gervais, và khẽ chào chớ có cúi mình quá trước cái lão người Ý ấy, để lão khỏi có một ý nghĩ không hay về cậu.
- Được rồi! Được rồi! - Porthos đáp.
Tên môn vệ lại xuất hiện và nói:
- Xin mời các ông vào. Các hạ đang đợi.
Quả nhiên, Mazarin đang ngồi ở văn phòng riêng, hí húi gạch bỏ tới mức tối đa trên một bản danh sách các tên người được hưởng trợ cấp và lợi nhuận. Ông khẽ liếc nhìn d'Artagnan và Porthos vào, và mặc dầu mắt ông đã lóe lên nỗi vui mừng khi nghe tên môn vệ vào báo, ông không tỏ ra xúc động.
- A! Ông đây à, ông trung uý? - Giáo chủ nói - Ông đã về gấp, thế là tốt; xin hoan nghênh ông.
- Xin đa tạ Đức ông, theo lệnh Đức ông tôi đã có mặt cùng với ông Du Vallon, một bạn thân cũ của tôi, ông ngụy trang cái gốc quý phái của mình dưới cái tên Porthos.
Porthos chào tể tướng.
- Một kỵ sĩ lộng lẫy, - Mazarin nói.
Porthos quay đầu sang phải, sang trái và làm những động tác với đầy vẻ hãnh diện.
- Thưa Đức ông, - D'Artagnan nói, - đây là tay kiếm cừ nhất vương quốc, có khối người biết mà không nói ra hoặc không thể nói ra.
Porthos cúi chào Mazarin.
Mazarin yêu thích những người lính đẹp đẽ cũng giống như vua Frédéric de Prusse sau này yêu thích họ.
Ông ta ngồi ngắm những bàn tay gân guốc, đôi vai to rộng và con mắt chăm chăm của Porthos. Ông dường như đang có ở trước mặt mình kẻ cứu nạn cái ngôi tể tướng của mình và của vương quốc đẽo bằng da bằng thịt. Điều ấy nhắc ông nhớ lại cái hội ngự lâm cũ gồm những bốn người. Ông hỏi:
- Thế còn hai ông bạn kia của các anh đâu?
Porthos mở miệng, tưởng có dịp đến lượt mình nói một lời.
D'Artagnan đưa mắt ra hiệu và nói:
- Mấy ông bạn kia của tôi lúc này đang bận, họ sẽ đến sau.
Mazarin ho húng hắng. Ông hỏi:
- Thế còn ông đây rỗi rãi hơn họ, ông sẵn lòng trở lại phụng sự chứ?
- Vâng, thưa Đức ông, - D'Artagnan nói, - và đó là thuần tuý do lòng tận tụy, vì rằng ông de Bracieux giàu có.
- Giàu có ư? - Mazarin hỏi, đối với lão ta chỉ riêng từ đó bao giờ cũng có ưu thế gây ở lão một sự kính nể lớn lao.
- Năm chục nghìn livres niên thu, - Porthos đáp.
Đó là điều đầu tiên anh thốt ra.
- Thuần tuý vì tận tụy, - Mazarin lại nói với nụ cười quỷ quyệt; thế là với lòng tận tụy thuần túy ư?
- Có lẽ Đức ông không tin lắm ở cái từ đó phải không ạ? - D'Artagnan hỏi.
- Còn ông, ông Gascon thì sao? - Mazarin hỏi, tì hai khuỷu tay lên bàn và tỳ cằm lên hai bàn tay.
D'Artagnan đáp:
- Tôi thì tôi tin ở lòng tận tụy như tin ở một cái tên rửa tội chẳng hạn, nó dĩ nhiên có một tên đất đai đi theo. Chắc chắn là bản chất người ta ít nhiều đều tận tụy; song cuối cùng của sự tận tụy đó bao giờ cũng phải có một cái gì đó chứ.
- Thế bạn của ông chẳng hạn, ông ta ao ước cái gì ở cuối sự tận tụy của mình?
- A! Thưa Đức ông, bạn của tôi có ba mảnh đất đai rất đẹp: mảnh đất Vallon ở Corbeil; mảnh đất Bracieux ở Soissonnais và mảnh đất Pierrefonds ở Valois. Mà, thưa Đức ông, bạn tôi mong ư? Rằng một trong ba mảnh đất ấy được phong Nam tước.
- Chỉ có thế thôi ư? - Mazarin nói, mắt ông ta lóe lên một nỗi vui mừng khi thấy rằng mình có thể khen thưởng đền bù lòng tận tụy mà chẳng mất xu nào. - Chỉ có thế thôi ư; việc có thể sẽ thu xếp được đấy.
- Tôi sẽ là Nam tước! - Porthos vừa kêu lên vừa tiến lên một bước.
D'Artagnan lấy tay giữ Porthos lại và nói:
- Tôi đã bảo ông rồi mà, và Đức ông cũng vừa nhắc lại điều đó.
- Thế còn ông d'Artagnan, ông mong ước cái gì?
- Thưa Đức ông, - D'Artagnan đáp, - đến tháng Chín tôi này là tròn hai mươi năm ngài giáo chủ de Richelieu phong tôi làm trung uý.
- Ừ, và ông muốn rằng giáo chủ Mazarin phong ông làm đại uý chứ gì?
D'Artagnan nghiêng mình thi lễ.
- Ôi dào! Tất cả những điều đó không phải là điều không thể được - Mazarin nói. - Người ta sẽ xem xét các ông ạ, người ta sẽ xem xét. Bây giờ thì ông Du Vallon, ông thích công việc gì ở thành phố hay ở nông thôn?
Porthos mở miệng định trả lời. D'Artagnan vội đáp:
- Thưa Đức ông, cũng như tôi, ông Du Vallon thích công việc phi thường, nghĩa là những sự nghiệp nổi tiếng là điên rồ và không thể làm được.
Lời huênh hoang ấy không làm Mazarin phật lòng, ông ta trầm ngâm. Rồi nói:
- Tuy nhiên, tôi thú thật với ông là tôi cho gọi ông đến để giao cho ông một chức vụ tĩnh tại. Tôi đang có một số điều lo ngại.
Chợt ông ta kêu lên:
- Ơ này! Cái gì đó?
Quả thật, một tiếng động vang lên ngoài tiền sảnh và hầu như cùng lúc ấy cửa văn phòng bật mở. Một người nhìn đầy bụi chạy bổ vào phòng và kêu:
- Ngài giáo chủ đâu? Ngài giáo chủ đâu?
Mazarin tưởng người ta muốn ám sát mình vội lùi lại làm lăn cái ghế bành. D'Artagnan và Porthos cùng xông ra đứng giữa giáo chủ và kẻ mới đến.
- Ê, ông kia? - Mazarin nói. - Có chuyện gì vậy mà ông xông vào đây như vào trong cái chợ thế?
- Bẩm Đức ông, - viên sĩ quan bị quở trách nói, - tôi xin nói một câu thôi, rất gấp và bí mật. Tôi là M. de Poins, sĩ quan thị vệ, đang làm việc ở tháp lâu đài Vincennes.
Viên sĩ quan mặt tái mét và bơ phờ đến nỗi Mazarin tin ngay là hắn mang một tin tức quan trọng lắm, bèn ra hiệu cho d'Artagnan và Porthos nhường chỗ cho kẻ đưa tin.
D'Artagnan và Porthos lui ra một góc phòng.
- Ông nói đi, nhanh lên, - Mazarin bảo, - có chuyện gì vậy?
- Bẩm Đức ông - người đưa tin nói - có chuyện là ông de Beaufort vừa mới trốn khỏi lâu đài Vincennes.
Mazarin thét lên một tiếng và mặt tái xanh tái xám hơn cả kẻ báo cái tin kia, lão rơi mình xuống chiếc ghế bành và gần như ngất xỉu.
- Vượt ngục rồi à? - Ông hỏi, - Ông de Beaufort vượt ngục rồi à?
- Bẩm Đức ông, tôi trông thấy ông ta chạy trốn từ trên sân thượng.
- Thế sao ông không bắn?
- Vì xa quá tầm súng ạ.
- Thế ông De Chavigny làm gì?
- Ông ta vắng mặt.
- Còn La Ramée?
- Người ta thấy ông ta bị trói ở trong phòng của tù nhân, bị nhét giẻ vào miệng và có một con dao găm ở bên cạnh.
- Nhưng còn cái người phó của ông ta đâu?
- Hắn ta là đồng loã với quận công và cùng bỏ trốn với ông ấy.
Mazarin thốt ra một tiếng rên rỉ.
- Thưa Đức ông! - D'Artagnan tiến lên một bước về phía tể tướng và nói.
- Cái gì cơ? - Mazarin hỏi.
- Tôi thấy hình như Các hạ bỏ phí một thời gian quý báu.
- Thế là thế nào?
- Nếu Các hạ ra lệnh cho người ta đuổi theo tù nhân thì còn có cơ đuổi kịp. Nước Pháp rộng lớn, nơi biên giới gần nhất là sáu mươi dặm.
- Thế ai đuổi theo hắn ta? - Mazarin kêu lên.
- Tôi! Mẹ kiếp!
- Vả ông bắt được hắn chứ?
- Tại sao không?
- Ông bắt giữ quận công de Beaufort được vũ trang, tại trận ư?
- Nếu Đức ông ra lệnh cho tôi bắt quỷ dữ, tôi sẽ nắm sừng nó lôi về đây.
- Tôi cũng vậy, - Porthos nói.
- Ông cũng vậy à? - Mazarin kinh ngạc nhìn hai người mà nói. - Nhưng quận công sẽ không đầu hàng đâu, nếu không, có trận kịch chiến.
- Thì chiến đấu chứ sao? - D'Artagnan đáp, mắt nảy lửa. - Đã lâu lắm rồi, chúng ta chưa đi đánh nhau phải không Porthos?
- Chiến đấu! - Porthos nói.
- Và các ông tin rằng bắt được hắn?
- Vâng, nếu như chúng tôi có ngựa tốt hơn.
- Thế thì có lính tráng gì ở đây, các ông cứ lấy mà chạy ngay đi.
- Đức ông ra lệnh chứ?
- Tôi ký lệnh đây, - Mazarin vừa nói vừa lấy tờ giấy viết mấy dòng.
- Xin Đức ông viết thêm rằng chúng tôi có thể lấy tất cả những con ngựa mà chúng tôi sẽ gặp trên đường.
- Được rồi, được rồi, - Mazarin nói - Công vụ của Đức vua! Cầm lấy và chạy đi.
- Tốt! Thưa Đức ông.
- Này, ông Du Vallon, - Mazarin nói, - cái tước vị nam tước của ông nằm trên mông ngựa của quận công de Beaufort; chỉ cần tóm lấy ông ta. Còn ông, ông d'Artagnan thân mến của tôi ơi, tôi chẳng hứa hẹn gì cả với ông, nhưng nếu ông mang quận công về dù sống hay chết, thì ông muốn gì cứ việc đi hỏi.
D'Artagnan cầm tay bạn mà bảo:
- Lên ngựa nào, Porthos!
- Có tôi đây - Porthos đáp lại với vẻ bình tĩnh tuyệt vời.
Rồi họ xuống cầu thang lớn, vơ lấy những lính vệ mà họ gặp trên đường đi và kêu lên: "Lên ngựa đi! Lên ngựa đi!".
Độ một chục người tập họp lại.
D'Artagnan và Porthos nhảy lên con Vulcain và Bayard:
Mouston cưỡi con Phébus.
- Đi theo tôi! - D'Artagnan la lên.
- Lên đường! - Porthos nói.
Và họ thúc đinh ngựa vào sườn những con tuấn mã quý phái phóng theo phố Saint-Honoré như một trận cuồng phong.
- Này, ông Nam tước! Tôi đã hứa với ông việc diễn tập ông xem tôi đã giữ lời đấy.
- Vâng, thưa đại uý, - Porthos đáp.
Họ ngoái đầu lại: Mouston vã mồ hôi hơn cả ngựa, đi ở cự ly cần thiết. Theo sau Mouston, mười lính vệ phóng nước đại.
Các thị dân kinh ngạc đi ra ngưỡng cửa, và những con chó hoảng sợ vừa chạy theo các kỵ sĩ vừa sủa váng lên. Đến góc nghĩa trang Saint-Jean, d'Artagnan xô ngã một người đàn ông; nhưng đó là một sự cố nhỏ nhặt chẳng đáng để bắt dừng lại những con người gấp gáp đến thế. Toán ngựa phi tiếp tục con đường cứ như là chúng có cánh.
Than ôi! Chẳng có biến cố nào nhỏ nhặt ở trên đời này, và chúng ta sẽ thấy rằng cái biến cố này tưởng đến làm mất cả nền quân chủ.
Chú thích:
(1) Păngsa Xăngsô người hầu của Don Quichotte.


Chương 27

Con đường cái lớn


Họ cứ phóng như thế suốt dọc ngoại ô Saint-Antoine và con đường cái Vincennes; chẳng mấy chốc họ ra khỏi thành phố, rồi đến cánh rừng, rồi thấy làng xóm.
Các con ngựa mỗi bước chạy như càng thêm phấn khích, mũi chúng bắt đầu đó rực như những lò than hồng. D'Artagnan thúc đinh vào bụng ngựa, vượt trước Porthos hai bộ là cùng. Mouston đi sau độ hai quãng. Các lính vệ tuỳ xa gần tuỳ theo sức ngựa của họ.
Từ trên một gò cao, d'Artagnan trông thấy một nhóm người dừng lại ở bên kia bờ hào, trước mặt phần ngọn tháp trông sang Saint-Maur. Anh hiểu rằng người tù trốn qua phía ấy và có thể anh sẽ lượm được tin tức ở đó. Năm phút sau anh đã tới nơi, và bọn lính lần lượt đến sau.
Đám người ở đấy rất rộn rịch, họ nhìn sợi dây bẫy còn treo lủng lăng ở cái ụ súng và đứt ở cách mặt đất hai mươi bộ. Họ đo chiều cao của tường và trao đổi với nhau biết bao nhiêu lời phỏng đoán.
Trên bờ tường thành cao nhưng lính canh đi đi lại lại, vẻ hoảng sợ.
Một toán lính do một viên đội chỉ huy, xua đám thị dân khỏi chỗ ông quận công đã lên ngựa.
D'Artagnan phóng thẳng đến chỗ viên đội.
- Thưa ngài sĩ quan, - viên đội nói, - không ai được dừng lại ở đây.
- Lệnh ấy không phải cho tôi, - D'Artagnan nói, - đã có ai đuổi theo những kẻ chạy trốn chưa?
- Thưa có rồi, nhưng tiếc thay họ lại có ngựa tốt hơn.
- Họ có mấy người?
Bốn người khỏe mạnh và một người thứ năm bị thương được mang theo.
- Bốn người - D'Artagnan vừa nói vừa nhìn Porthos - cậu có nghe thấy không, Nam tước? Họ chỉ có bốn người thôi.
Một nụ cười làm rạng rỡ gương mặt Porthos.
- Thế họ đi được bao lâu rồi?
- Thưa ngài sĩ quan, hai giờ mười lăm phút.
- Hai giờ mười lăm phút, chẳng có nghĩa lý gì. Chúng ta có ngựa tốt hơn, phải không Porthos?
Porthos thở dài, anh nghĩ đến cái gì đang chờ đợi những con ngựa đáng thương của anh.
- Rất tốt! - D'Artagnan nói, - bây giờ hãy cho biết họ đi phía nào?
- Về điều này, thưa ngài sĩ quan, cấm nói ạ.
D'Artagnan rút tờ giấy ở trong túi ra.
- Lệnh của Đức vua, - anh nói.
- Thưa ngài sĩ quan, xin ngài gặp nói với ông tổng quản.
- Ông tổng quản ở đâu?
- Ở trong làng…
Cơn giận dữ bốc lên mặt d'Artagnan, trán anh cau lại, thái dương đỏ bừng.
- A! Tên khốn kiếp! - Anh bảo viên đội. - Ta cho là mi muốn nhạo ta đó. Đợi đấy.
Anh mở tờ giấy ra, một tay đưa cho viên đội, tay kia rút khẩu súng ở trong bao ra và lên đạn.
- Lệnh của Đức vua, ta bảo cho mi biết. Đọc đi và trả lời, nếu không ta bắn vỡ sọ. Họ đi theo đường nào?
Viên đội thấy rõ là d'Artagnan nói nghiêm chỉnh.
- Đường đi Vendômois, - hắn đáp.
- Đi ra cửa ô nào?
- Cửa ô Saint-Maur.
- Nếu mi lừa dối ta, tên khốn kiếp, - D'Artagnan bảo, - thì ngày mai mi sẽ bị treo cổ!
- Còn ông, nếu ông đuổi kịp họ, thì cũng sẽ chẳng còn về để treo cổ tôi, - viên đội lầu bầu nói.
D'Artagnan nhún vai, ra hiệu cho toán lính và thúc ngựa.
- Lối này cơ, các ông ơi, lối này cơ!- Anh vừa la lên vừa đi về phía khu vườn đã chỉ.
Nhưng lúc này khi ông quận công trốn thoát rồi, người gác cổng đã tính nên đóng chặt cửa hai lần khoá.
Thế là phải cưỡng bức bác ta mở cửa cũng như đã cưỡng bức viên đội, và lại mất thêm mười phút nữa. Vật chướng ngại cuối cùng vượt qua, toán binh sĩ lại tiếp tục phóng đi với tốc độ như trước.
Nhưng các con ngựa chẳng tiếp tục chạy với sự hăng hái như nhau; vài con không chịu đựng lâu được cuộc đua điên loạn ấy, một giờ sau ba con dừng lại, một con ngã quỵ. D'Artagnan không ngoái đầu lại nên cũng chẳng biết. Porthos nói lại với anh, vẻ bình thản.
- Miễn là còn hai chúng ta đến được, - D'Artagnan nói, - chỉ cần thế thôi, vì họ chỉ có bốn người.
- Đúng thế - Porthos đáp.
Và anh thúc đinh vào bụng ngựa.
Trong hai tiếng đồng hồ, mấy con ngựa phi mười hai dặm không nghỉ; chân chúng bắt đầu run, bọt mép chúng sùi ra bắn cả vào áo chẽn của các kỵ sĩ, trong khi mồ hôi thấm vào dưới quần cụt của họ.
Porthos nói:
Ta hãy nghỉ một lát để những con vật khổn khổ này thở.
- Ta hãy giết chết chúng, trái lại, ta hãy giết chết chúng, và đi tới nơi, - D'Artagnan đáp. - Tôi trông những dấu vết còn mới, họ qua đây chưa đầy mười lăm phút.
Quả thật, bờ đường bị vó ngựa xới lên; những vết chân trông rõ dưới những tia nắng cuối cùng.
Họ tiếp tục đi, nhưng được hai dặm thì con ngựa của Mouston ngã lăn ra.
- Thôi! - Porthos nói, - con Phébus toi rồi!
- Tể tướng sẽ trả cậu một nghìn pistol.
- Ồ, - Porthos nói, - tôi còn trên tài nữa kia.
- Ta lại đi thôi, và phi nước đại!
- Ừ nếu chúng ta có thể.
Quả nhiên con ngựa của d'Artagnan không chịu đi xa hơn, nó không thở nữa. Một mũi đinh thúc cuối cùng đáng lẽ đẩy nó đi lên thì làm nó ngã xuống.
- A! Chết cha rồi! - Porthos kêu lên, con Vulcain bị bầm máu ở chân?
- Mẹ kiếp! - D'Artagnan vừa kêu vừa túm lấy tóc mình day lòng bàn tay, - Ta phải dừng lại vậy! Đưa ngựa của cậu cho tôi, Porthos! Ơ này? Nhưng cậu làm cái trò quỷ quái gì thế?
- Ôi, mẹ kiếp! Tôi ngã bây giờ - Porthos nói, - hay đúng hơn là con Bayard qụy.
D'Artagnan muốn đỡ anh dậy, trong khi Porthos cố rút chân ra khỏi bàn đạp, nhưng anh trông thấy máu ộc ra ở mũi con ngựa.
- Thế là ba con rồi! - anh nói. - Bây giờ thế là hết tất cả rồi.
Vừa lúc ấy một tiếng ngựa hí vang lên.
- Sụyt! - D'Artagnan nói.
- Cái gì đấy?
- Tôi nghe tiếng một con ngựa.
- Chắc là ngựa một ngươi nào đó trong bọn mình theo kịp.
- Không đâu, - D'Artagnan nói, - Ở phía trước cơ mà.
- Thế lại là chuyện khác.
Porthos nói và đến lượt mình giỏng tai về phía mà bạn trỏ.
Mouston sau khi bỏ lại con ngựa trên đường cái lớn, đi bộ đuổi theo chủ và vừa đến nơi nói:
- Thưa ông, còn Phébus không thể chịu đựng nổi, và…
- Im nào! - Porthos bảo.
Quả nhiên một tiếng hí thứ hai theo ngọn gió đêm thoáng qua.
- Đấy là từ phía trước chúng ta, cách đây trăm mét.
- Đúng đấy, ông ạ, - Mouston nói, - quả là ở cách ta năm trăm mét có một ngôi nhà đi săn thỏ.
- Mouston, cầm lẩy súng ngắn, - D'Artagnan bảo.
- Tôi cầm ở tay rồi, ông ạ.
- Porthos cầm lấy súng cậu ở trong bao.
- Đây rồi.
- Được! D'Artagnan nói và cũng lấy súng của mình ra. - Bây giờ cậu hiểu chứ, Porthos?
- Không rõ lắm.
- Chúng ta đi vì công việc của nhà vua.
- Thì sao?
- Vì công việc nhà vua, chúng ta đòi mấy con ngựa.
- Đúng thế. - Porthos nói.
Vậy thì không nói một lời và vào việc luôn.
Cả ba người đi trong đêm tối lặng im như những bóng ma. Đến một chỗ đường ngoặt, họ trông thấy một ánh lửa ở giữa lùm cây.
- Nhà kia rồi? - D'Artagnan khẽ nói. - Porthos, cậu cứ để mặc mình và làm theo nhé. Họ luồn lách từ cây này sang cây khác và đến cách nhà hai mươi bước mà không ai nhìn thấy. Đến đó, nhờ có ngọn đèn treo ở nhà kho, họ nhận ra bốn con ngựa rất đẹp mã. Một tên đầy tớ đang băng cho chúng.
Bên cạnh là đống yên cương.
D'Artagnan bước sấn tới và ra hiệu cho hai đồng đội đứng sau mình mấy bước.
- Tôi muốn mua những con ngựa này, - anh bảo.
Tên này quay lại, kinh ngạc nhưng chẳng nói chẳng rằng.
D'Artagnan quát:
- Mày không thấy à, đồ vô lại?
- Có chứ, - tên này đáp.
- Tại sao mày không trả lời.
- Bởi vì ngựa này không phải để bán.
- Thế thì lấy đi vậy, - D'Artagnan nói.
Và anh đặt tay lên con ngựa gần nhất. Hai đồng đội đồng thời làm theo anh.
- Ấy các ông ơi! - Tên hầu la lên - Chúng vừa mới chạy sáu dặm mà vừa mới tháo yên cương chưa được nửa giờ.
- Nghỉ nửa giờ là đủ rồi, - D'Artagnan nói, - và chúng chỉ càng thêm hăng thôi.
Tên coi ngựa gọi người ra giúp mình. Một người kiểu như quản lý ra đúng vào lúc d'Artagnan và đồng đội đặt yên lên lưng ngựa.
Viên quản lý toan to tiếng.
- Bạn thân mến ơi, - D'Artagnan nói, - nếu anh kêu một tiếng, tôi bắn vỡ sọ anh ra.
Và anh trỏ cái nòng súng ngắn mà anh đặt ngay dưới cánh tay để tiếp tục công việc.
- Nhưng ông ơi, - viên quản lý nói, - Ông có biết rằng những con ngựa này là của ông de Montbazon không?
- Càng hay, - D'Artagnan nói, - như vậy chắc hẳn phải là ngựa tốt.
Viên quản lý lùi dần mấy bước toan ra cửa và nói:
- Này ông, tôi xin báo trước là tôi sẽ gọi người nhà ra.
- Và tôi cũng sẽ gọi người của tôi, - D'Artagnan nói, - tôi là trung uý ngự lâm quân của nhà vua, tôi có mười lính đi theo, và này, anh có nghe thấy họ đang phi không? Ta xem nào.
Người ta chẳng nghe thấy gì hết, nhưng viên quản lý sợ rằng nghe thấy thật.
- Xong chưa, Porthos? - D'Artagnan hỏi.
- Tôi xong rồi.
- Còn cậu, Mouston.
- Tôi cũng vậy.
- Thế thì ta lên ngựa và đi thôi.
- Cứu tôi với! - Viên quản lý kêu - Cứu tôi với, các đầy tớ và súng ống ra đây.
- Lên đường? - D'Artagnan bảo, - sẽ có nổ súng Và cả ba người phi như gió.
- Cứu tôi với! - Viên quản lý gào lên, trong khi tên coi ngựa chạy sang toà nhà bên cạnh.
D'Artagnan cười phá ra và bảo:
- Cẩn thận không có lại bắn vào ngựa của chúng mày đấy.
- Bắn! - Viên quản lý đáp lại.
Một ánh sáng như tia chớp soi sáng đường; rồi đồng thời với tiếng nổ, ba người kỵ sĩ nghe tiếng đạn réo và tan đi trong không trung.
- Chúng bắn như những tên hầu, - Porthos nói, - Thời ông de Richelieu, người ta bắn khá hơn. Cậu còn nhớ con đường Crèvecoeur không, Mousqueton?
- A, ông ơi, cái mông bên phải nay vẫn còn đau.
- D'Artagnan ơi, cậu có chắc là đuổi đúng đường không? - Porthos hỏi.
- Mẹ kiếp! Cậu không nghe thấy họ nói gì à?
- Nói gì cơ?
- Rằng những con ngựa này là của ông de Montbazon.
- Thế thì sao?
- Ông de Montbazon là chồng bà de Montbazon.
- Sao nữa?
Mà bà de Montbazon lại là tình nhân của ông de Beaufort.
- A! Mình hiểu rồi, - Porthos nói, - bà ta đã xếp đặt các trạm thay ngựa.
- Đúng thế.
- Và chúng ta chạy theo quận công bằng những con ngựa mà ông ta vừa mới rời ra.
- Porthos thân mến ơi, cậu thật là thông minh tuyệt vời đấy! - D'Artagnan nói, giọng nửa nạc nửa mỡ.
- Ô chà! - Porthos nói - thế mà mình vẫn như thế này đấy thôi.
Họ phóng như vậy một tiếng đồng hồ, mấy con ngựa sùi bọt mén trắng xoá, và máu từ bụng chảy ra.
- Hừ! Mình nhìn thấy gì kia nhỉ? - D'Artagnan nói.
- Cậu thật là may mắn nếu cậu trông thấy cái gì đó trong đêm tối mù mịt như thế này - Porthos nói.
- Những đốm lửa.
- Tôi cũng trông thấy, - Mouston nói.
- A, a? Có lẽ chúng ta đuổi kịp họ.
- Hay! Một còn ngựa chết! - D'Artagnan vừa nói vừa kéo con ngựa của mình ra khỏi chỗ nó vừa nhảy tránh, - dường như bọn họ cũng mệt bở hơi tai ra rồi.
Porthos cúi rạp mình xuống bờm ngựa và nói:
- Hình như có tiếng một toán kỵ sĩ.
- Vô lý
- Mà đông nữa kia.
- Thế thì lại là chuyện khác.
- Lại một con ngựa nữa. - Porthos nói.
- Chết à?
- Không, ngắc ngoải.
- Có yên cương hay tháo ra rồi?
- Có yên cương.
- Thế thì đúng là họ đấy.
- Can đảm lên! Ta sẽ tóm lấy họ.
- Nhưng mà nếu họ đông, - Mouston nói, - không phải ta tóm họ, mà chính họ tóm ta.
- Ô hay? - D'Artagnan nói, - họ tưởng chúng ta mạnh hơn họ, bởi vì chúng ta truy đuổi mà, cho nên họ sẽ sợ hãi và tản mát ra.
- Chắc chăn đấy! - Porthos nói.
- A! Các cậu có trông thấy không nào? - D'Artagnan kêu lên.
- Phải rồi, lại những đốm lửa, đến lượt tôi cũng trông thấy, - Porthos nói.
- Tiến lên! Tiến lên nào? - D'Artagnan nói, giọng the thé, - sau năm phút nữa chúng ta sẽ được cười.
Và họ lại lao đi. Những con người giận dữ vì đau đớn và vì ganh đua, bay trên con đường tối, ở giữa dường người ta đã bắt đầu nhận thấy một đám đông dài dặc hơn và đen sẫm hơn khoảng còn lại của chân trời.

Chương 28

Gặp gỡ


Họ còn phóng mười phút nữa như vậy.
Chợt có hai chấm đen tách ra khỏi mảng tối, tiến lên, to dần và càng to ra càng rõ hình thù hai kỵ sĩ.
- Ô, ô! - D'Artagnan nói, - họ tiến đến chúng ta đấy.
- Mặc xác những kẻ đi đến, - Porthos nói.
- Ai đi kia? - Một giọng ồ ồ hô lên.
Ba kỵ sĩ vẫn lao, chẳng dừng lại mà cũng chẳng trả lời tuy nhiên người ta nghe thấy tiếng kiếm rút ra khỏi vỏ và tiếng cò súng lách cách của hai bóng đen.
- Ngậm dây cương vào miệng! - D'Artagnan bảo.
Porthos hiểu y và cả hai người lấy tay trải rút súng ngắn ở bao dưới yên ra và lên cò súng.
- Ai kia? - Lại một tiếng quát vang lên. - Không được tiến thêm một bước nếu không sẽ chết!
Porthos hầu như bị nghẹt thở vì bụi và miệng nhai dây cương như ngựa nhai hàm thiếc, đáp:
- Ghê nhỉ! Chúng ta đã thấy khối chuyện ghê gớm hơn thế!
Anh vừa dứt lời, thì hai bóng đen chặn đường lại và dưới ánh sao lấp lánh những nòng súng đang hạ thấp xuống.
- Lùi lại ngay? - D'Artagnan quát to, - nếu không chính các ngươi sẽ chết!
Hai phát súng ngắn đáp lại lời doạ ấy, nhưng hai người công kích đã xông lên nhanh đến nỗi cùng lúc đó đã nhào vào địch thủ.
Một phát súng thứ ba vang lên do d'Artagnan bắn sát đầu họng súng và kẻ thù của anh ngã gục. Còn Porthos va vào địch thủ của mình mạnh đến nỗi mặc dầu thanh kiếm của anh đã bị gạt ra, anh đã hất hắn ngã lăn ra cách ngựa anh mười bước.
- Kết liễu đi, Mouston, kết liễu đi!- Porthos bảo.
Và anh lao lên phía trước cùng bạn mình đã lại tiếp tục cuộc truy lùng.
- Thế nào? - Porthos hỏi.
- Tôi đã bắn vỡ sọ nó, - D'Artagnan đáp, - còn cậu?
- Tôi chỉ xô ngã nó thôi, nhưng này…
Một tiếng súng trường nổ: đó là Mouston khi đi qua đã thi hành lệnh của chủ mình.
- Nào! Nào? - D'Artagnan nói - Việc trôi chảy đấy và chúng ta đã tiền đầu có lợi!
- A! A! - Porthos nói, - những tay chơi khác kìa! Quả nhiên, hai kỵ sĩ khác tách ra khỏi tốp chính đã nhanh chóng xông ra chặn đường.
Lần này d'Artagnan chẳng đợi họ cất tiếng hỏi mình.
- Tránh ra! - Anh la lên trước. - Tránh ra!
- Anh muốn gì? - Một người hỏi.
- Ông quận công! - Cả Porthos và d'Artagnan cùng gầm lên.
Một tiếng cười bật ra đáp lại, nhưng nó chấm dứt ngay trong một tiếng rên rỉ: d'Artagnan đã đâm xuyên vào thân kẻ đã cười.
Hai tiếng nổ vang lên đồng thời. Porthos và địch thủ của mình đã bắn nhau.
D'Artagnan quay lại thấy Porthos bên cạnh.
- Hoan hô Porthos! - Anh nói, - hình như cậu đã giết chết nó.
- Tôi chắc rằng chỉ bắn trúng ngựa của nó thôi.
Bạn thân mến ơi, biết làm thế nào! Chẳng ai bắn bách phát bách trúng, và khi đã đặt bạc thì chẳng nên than vãn. Ô! Mẹ kiếp! Con ngựa của tôi nó làm sao thế này?
- Nó sắp qụy rồi, - Porthos nói và dừng ngựa mình. Quả nhiên, con ngựa của d'Artagnan vấp một cái và khuỵu chân xuống, rồi nó rên rỉ và lăn kềnh ra.
Nó đã bị địch thủ đầu tiên của d'Artagnan bắn vào ngực từ nãy.
D'Artagnan thét lên một tiếng chửi rủa to đến sập trời.
- Ông có muốn một con ngựa không? - Mouston hỏi.
- Mẹ kiếp? Có chứ, ta cần một con! - D'Artagnan reo lên.
- Đây ông? - Mouston nói.
- Làm thế nào mà cậu dắt được hai con ngựa? - D'Artagnan vừa nói vừa nhảy lên một con.
- Chủ của chúng chết rồi. Tôi nghĩ chúng có thể có ích cho ta, nên tôi lấy đi.
Trong lúc ấy Porthos nạp đạn vào súng.
Chợt d'Artagnan kêu:
- Báo động! Có hai tên khác.
- Ái chà! Thế thì chúng sẽ tiếp tục ra cho đến ngày mai chắc? - Porthos nói.
Quả thật hai kỵ sĩ khác đang tiến nhanh lại.
- Ô, ông ơi, - Mouston nói, - cái thằng mà ông quật ngã nó trở dậy.
Tại sao cậu không kết liễu như thằng trước?
- Tôi đang lúng túng vì dắt hai con ngựa, ông ạ.
Một phát súng nổ, Mouston kêu lên đau đớn:
- Ôi, ông ơi, ở bên hông kia, đúng bên mông! Cái phát bên này sẽ làm thành đôi câu đối với phát ở trên đường Amiens hồi xưa. Porthos quay lại như một con sư tử, nhào vào tên kỵ sĩ đã mất ngựa đang chực tuốt kiếm, nhưng trước khi gươm hắn ra khỏi vỏ, thì Porthos đã dùng đuôi gươm của mình giáng một đòn khủng khiếp xuống đầu hắn khiến hắn đổ kềnh ra như con bò dưới nhát búa của người đồ tể.
Mouston vừa rên rỉ vừa tụt khỏi mình ngựa, vết thương không cho phép hắn ngồi trên yên.
Trông thấy các kỵ sĩ, d'Artagnan đã dừng lại và nạp đạn vào súng ngắn, thêm nữa, con ngựa mới lại có một khẩu súng trường móc ở yên.
- Có tôi đây? - Porthos nói, - Chúng ta đợi hay là công kích?
- Công kích, - D'Artagnan bảo.
- Công kích, - Porthos nói.
Họ thúc đinh vào bụng ngựa.
Mấy kỵ sĩ chỉ còn cách hai chục bước.
- Theo lệnh Đức vua, hãy để chúng ta đi qua – d'Artagnan kêu lên.
- Nhà vua chẳng có gì để làm ở đây cả? - Một giọng âm vang đáp lại, nó như thoát ra từ một đám mây, vì rằng người kỵ sĩ đến với một cơn lốc bụi bao quanh.
- Được rồi, hãy xem nhà vua có đi qua được mọi chỗ không, - D'Artagnan lại nói.
- Nào? - Vẫn một giọng ấy nói.
Hai phát súng ngắn nổ đồng thời, một do d'Artagnan, một do địch thủ của Porthos. Viên đạn của d'Artagnan làm bay mũ kẻ thù của anh; viên đạn của địch thủ kia xuyên qua họng con ngựa Porthos, nó ngã vật ra rên rỉ.
- Lần cuối cùng, các anh đi đâu? - Vẫn giọng lúc nãy hỏi.
- Đi đến quỷ sử! - D'Artagnan đáp.
- Được, cứ yên tâm, các anh sẽ đến đó như ý muốn.
D'Artagnan nhìn thấy nòng một khẩu súng trường hạ xuống. Anh không còn thì giờ moi bao súng ra nữa, và chợt nhớ đến một lời khuyên của Arthos hồi xưa. Anh cho ngựa chồm lên.
Viên đạn bắn trúng giữa họng con ngựa, d'Artagnan thấy hẫng dưới chân mình, và với một sự nhanh nhẹn kỳ lạ anh nhảy phắt sang một bên.
- Ái chà! Vẫn cái giọng ngân vang và châm biếm ấy nói, - đó là cái lò mổ ngựa chứ không phải một cuộc chiến đấu của con người mà ta làm ở đây. Hãy đấu kiếm! Ông ơi, hãy đấu kiếm.
Và người ấy nhảy xuống ngựa.
- Đấu kiếm, được lắm!- D'Artagnan đáp, - đó là việc của tôi!
Và nhảy hai bước, d'Artagnan đã tới sát địch thủ và hai thanh kiếm, đã chạm nhau ngay. Với sự khéo léo thông thường của mình, d'Artagnan giơ kiếm theo thế ba cách phòng ngự anh ưa thích.
Trong khi đó Porthos quỳ sau con ngựa của mình, nó đang giậm chân trong cơn giãy chết, anh cầm mỗi tay một khẩu súng ngắn.
Cuộc chiến đấu đã bắt đầu giữa d'Artagnan và địch thủ của mình. Anh tấn công dữ dội theo thói quen; nhưng lần này anh đã gặp một cách đánh và một bàn tay khiến anh phải suy nghĩ. Hai lần trở sang thế bốn, d'Artagnan lùi một bước lại phía sau; địch thủ vẫn đứng yên; d'Artagnan tiến lên và lại xoay kiếm sang thế ba.
Hai ba nhát đánh lung tung không kết quả, lửa tóe ra thành chùm từ các thanh gươm.
Cuối cùng, d'Artagnan nghĩ đã đến lúc dùng miếng nghi binh hay nhất của mình; anh dẫn dắt rất khôn khéo, thực hiện nhanh như chớp: và đâm với sức mạnh ghê gớm mà anh tưởng như không ai chống đỡ nổi.
Nhưng nhát kiếm đã bị chặn đứng.
- Mẹ kiếp? - Anh kêu lên với cái giọng Gascon của mình.
Nghe tiếng kêu ấy, địch thủ của anh nhảy lùi lại đằng sau, và nghiêng cài đầu trần cố phân biệt qua màn đêm khuôn mặt của d'Artagnan.
Về phần d'Artagnan, sợ có một sự nghi binh, anh đứng ở thế phòng ngự.
Porthos nói với địch thủ của mình:
- Hãy coi chừng, tôi còn hai khẩu súng đã nạp đạn.
- Thêm lý do để anh có thể bắn trước, - địch thủ đáp.
Porthos bắn luôn, hai đấu thủ kia cùng kêu lên.
- Arthos! - D'Artagnan gọi.
- D'Artagnan! - Arthos gọi.
Arthos nâng kiếm lên; d'Artagnan hạ kiếm xuống.
- Aramis? - Arthos kêu lên - Đừng bắn!
- A! A! Cậu đấy à, Aramis? - Porthos nói.
Và anh quăng súng đi.
Aramis bỏ súng vào bao và nhét gươm vào vỏ.
Arthos giơ tay ra phía d'Artagnan mà nói.
- Con trai của tôi!
Đó là cái tiếng ngày xưa anh thường gọi d'Artagnan trong những lúc âu yếm.
- Arthos ơi! - D'Artagnan vặn vẹo bàn tay anh và nói, - anh bảo vệ ông ta à? Còn tôi thì đã thề rằng sẽ mang ông ta về hoặc sống hoặc chết? Ôi! Tôi bị mất thể diện rồi!
Arthos phanh ngực mình ra và bảo:
- Hãy giết tôi đi, nếu như danh dự của cậu cần thiết đến cái chết của tôi.
- Ôi khốn khổ thân tôi? Khốn khổ thân tôi - D'Artagnan kêu la. - Ở trên đời này chi có một người có thể ngăn cản tôi; và chắc hẳn là định mệnh đã đặt người ấy trên con đường tôi đi. A! Tôi sẽ nói với giáo chủ thế nào bây giờ?
Một giọng nói át cả chiến trường đáp lại:
- Này ông! Ông hãy nói với giáo chủ rằng ông ta đã cử đi để chống lại tôi, hai người duy nhất có thể quật ngã bốn người, đánh giáp lá cà mà không phân thắng bại với bá tước de La Fère và hiệp sĩ De Herblay, và chỉ đầu hàng trước năm chục người thôi.
- Hoàng thân! - Arthos và Aramis cùng kêu lên và làm một cử chỉ tiết lộ quận công de Beaufort, còn d'Artagnan và Porthos lùi một bước lại phía sau.
- Năm mươi kỵ sĩ - D'Artagnan và Porthos lẩm bẩm.
- Các ông hãy nhìn xung quanh xem, nếu như các ông còn hoài nghi. - Quận công nói.
D'Artagnan và Porthos nhìn quanh mình; quả thật các anh đang hoàn toàn bị vây chặt giữa một toán người cưỡi ngựa. Quận công nói tiếp:
- Nghe tiếng các ông đánh nhau, tôi cứ tưởng các ông có hai chục người, và tôi trở ra với tất cả những người đi theo tôi, vì chạy trốn mãi cũng chán, và cũng thèm đến lượt mình tuốt kiếm ra một chút. Không ngờ các ông chỉ có hai người.
- Đúng đấy, thưa Đức ông, - Arthos nói, - nhưng ngài đã nói, hai người bằng hai mươi người.
- Nào, các ông, nộp kiếm đi? - Quận công bảo.
- Nộp kiếm của chúng tôi ư? - D'Artagnan ngẩng đầu lên và hỏi lại, anh nói, - nộp kiếm của chúng tôi ư? Không bao giờ!
- Không bao giờ! - Porthos cũng nói.
Mấy người trong đám đông động đậy.
- Đức ông đợi một chút, - Arthos nói, - cho tôi xin nói đôi lời.
Và anh đến gần hoàng thân, ông ta cúi xuống và nghe anh nói thầm mấy câu.
- Xin tuỳ ý bá tước, - hoàng thân nói, - tôi chịu ơn ông quá nhiều nên không thể từ chối điều thỉnh cầu đầu tiên của ông.
Rồi hoàng thân bảo những người tuỳ tùng của mình:
- Các ông hãy giãn ra. Còn các ông d'Artagnan và Du Vallon, các ông được tự do.
Mệnh lệnh lập tức được thi hành, và d'Artagnan cùng Porthos thấy mình là trung tâm của một vòng tròn rộng rãi.
- Bây giờ, D' Herblay hãy xuống ngựa và đến đây, - Arthos nói.
Aramis xuống và đến gần Porthos, còn Arthos đến gần d'Artagnan. Thế là cả bốn người lại đoàn tụ.
- Các bạn ơi, - Arthos nói, - các bạn có tiếc là chưa đổ máu của chúng ta không?
- Không. - D'Artagnan đáp, - tôi tiếc là trông thấy chúng mình chống lại nhau mà từ xưa chúng ta đoàn kết là thế? Tôi tiếc rằng chúng ta gặp nhau ở hai phe đối lập. Ôi! Chúng ta sẽ chẳng còn làm nên trò trống gì nữa?
- Ôi lạy Chúa? Thôi, thế là hết! - Porthos nói.
- Thế thì, hãy đi với tôi, - Aramis nói.
- Đừng nói vậy, D' Herblay? - Arthos bảo, - không ai lại đưa ra những đề nghị như thế với những người như các ông đây. Nếu các ông ấy vào phe Mazarin tức là ý thức của các ông đã thúc đẩy các ông về phía ấy; cũng như ý thức của chúng ta đã thúc đẩy chúng ta về phía các hoàng thân.
- Trong khi chờ đợi, chúng ta là kẻ thù của nhau còn gì, - Porthos nói - trời ạ! Có ai ngờ như thế này bao giờ không?
D'Artagnan không nói gì, mà buông một tiếng thở dài.
Arthos nhìn hai bạn và nắm lấy tay họ.
- Các ông ơi, - anh nói, - việc này nghiêm trọng lắm, và lòng tôi đau đớn như các ông đâm nát nó ra.
- Phải, chúng ta đă xa cách nhau, đó là sự thật hiển nhiên, sự thật đáng buồn; song chúng ta chưa hề tuyên chiến với nhau; có thể chúng ta sẽ đưa ra những điều kiện, một cuộc hội đàm cuối cùng là rất cần thiết.
- Về phần tôi tôi đòi hỏi cuộc họp đó, - Aramis nói.
- Tôi chấp nhận, - D'Artagnan nói, vẻ hãnh diện.
Porthos cúi đầu tỏ về tán thành.
- Vậy ta hẹn nhau, -Arthos nói, - Ở một nơi thuận tiện với tất cả chúng ta, và trong một cuộc hội kiến cuối cùng, chúng ta quy định dứt khoát lập trường và thái độ mà chúng ta phải giữ và cư xử đối với nhau.
- Được! - Ba người kia đều nói.
- Thế các bạn tán đồng với tôi chứ? - Arthos hỏi.
- Hoàn toàn.
- Vậy ở đâu?
- Quảng trường Hoàng gia (1) có tiện không? - D'Artagnan hỏi.
- Ở Paris ư?
Arthos và Aramis nhìn nhau. Aramis gật dầu.
- Được rồi, Quảng trường Hoàng gia.
- Thế bao giờ?
- Tối mai, nếu anh muốn.
- Anh có trở về không?
- Mấy giờ?
Mười giờ tối, được chứ?.
- Hay lắm.
- Từ đấy, - Arthos nói, - sẽ ra vấn đề hoà bình hay chiến tranh, nhưng ít nhất danh dự của chúng ta được cứu vãn, các bạn ạ.
- Than ôi! - D'Artagnan lẩm bẩm, - danh dự người lính của chúng ta bị mất.
- Này, d'Artagnan ơi, - Arthos nghiêm trang nói, - tôi thề rằng cậu đã làm tôi đau lòng thấy cậu nghĩ đến điều ấy trong khi tôi nghĩ đến một điều là chúng ta đã chạm kiếm đánh lại nhau. Phải, - anh vừa đau khổ lắc đầu vừa nói tiếp, - phải đó, tai hoạ rơi vào chúng ta, lại đây Aramis.
- Còn chúng ta, Porthos ơi, - D'Artagnan nói, - chúng ta hãy mang nỗi nhục của mình về cho tể tướng.
- Và nhất là nói với lão ta rằng tôi không đến nỗi quá già để làm một con người hành động.
Một tiếng nói cất lên, và d'Artagnan nhận ra tiếng Rochefort.
- Này, các ông, tôi có thể làm được chút việc gì cho các ông? - Hoàng thân nói.
- Thưa Đức ông, làm chứng cho những gì chúng tôi đã làm và có thể làm được.
- Yên tâm, điều ấy sẽ được thực hiện. Xin tạm biệt các ông; sau một thời gian nữa chúng ta sẽ gặp lại nhau, tôi hy vọng như vậy, ở giáp Paris, và có khi ở ngay thành phố Paris nữa, và lúc ấy các ông có thể phục thù.
Nói xong, quận công giơ tay chào, cho ngựa phi nước đại cùng với đoàn tuỳ tùng biến vào trong bóng đêm, tiếng họ tan vào trong không trung.
Còn lại có d'Artagnan và Porthos trên đường cái lớn cùng với một người tay dắt hai con ngựa.
- Ô! Ai thế này? - D'Artagnan kêu lên, - Grimaud đấy phải không?
- Grimaud!- Porthos nói.
Grimaud ra hiệu với hai người bạn là họ không lầm.
- Ngựa của ai thế? - D'Artagnan hỏi.
- Ai cho chúng tôi? - Porthos hỏi.
- Bá tước de La Fère.
- Arthos, Arthos! - D'Artagnan lẩm bẩm, - anh nghĩ tới mọi điều, anh thực sự là một nhà quý tộc.
- Hay quá? - Porthos nói, - tôi đã sợ là phải cuốc bộ.
Và anh nhảy lên yên. D'Artagnan đã lên yên rồi.
- Bây giờ bác đi đâu? - D'Artagnan hỏi. - Bác từ giã chủ bác à?
- Vâng, - Grimaud đáp, - tôi đi theo tử tước de Bragelonne đến đội quân ở Flandre.
Rồi họ im lặng đi mấy bước trên con đường lớn về phía Paris; nhưng bỗng nhiên họ nghe thấy những tiếng than vãn như vọng từ một cái hào.
- Cái gì thế? - D'Artagnan hỏi.
- Mouston đấy! - Porthos nói.
- Phải đấy, thưa ông, tôi đây, - một tiếng nói ai oán cất lên, trong khi một cái bóng đứng lên trên bờ đường.
Porthos, chạy ngay tới viên quản gia của mình mà anh thật sự yêu mến. Anh hỏi:
- Cậu bị thương có nguy hiểm không hả Mouston thân mến của tôi?
- Mouston à? - Grimaud giương đôi mắt kinh ngạc mà thốt lên.
- Thưa ông, tôi không thấy là không nguy hiểm đâu, nhưng vết thương rất là khó chịu.
- Thế cậu không lên ngựa được à?
- Trời ơi, ông bảo tôi cái gì vậy!
- Cậu đi bộ được không?
- Tôi sẽ cố, cho đến ngôi nhà đầu tiên.
- Làm thế nào bây giờ? D'Artagnan nói. - Mà chúng ta phải trở về Paris ngay.
- Tôi xin đảm nhiệm Mouston, - Grimaud nói.
- Cảm ơn Grimaud của tôi! - Porthos nói.
Grimaud đặt chân xuống đất và giơ tay ra đỡ người bạn cũ của mình, anh đón bác mà nước mắt lưng tròng.
Grimaud không thể hiểu đích xác rằng những giọt nước rnắt ấy là do vui mừng gặp lại bác hay là do vết thương đau quá gây nên.
Còn d'Artagnan và Porthos lặng lẽ tiếp tục con đường trở về Paris.
Ba giờ sau có một người như kiểu phu trạm mình cuốn đầy bụi vượt qua hỏi; đó là người do quận công sai mang đến cho tể tướng một bức thư như quận công đã hứa, chứng nhận những điều mà Porthos và d'Artagnan đã làm.
Mazarin trải qua một đêm thật tệ hại khi nhận được thư ấy, trong đó hoàng thân đích thân báo rằng mình đã tự do và sẽ tiến hành một cuộc tử chiến chống lại lão.
Tể tướng đọc đi đọc lại mấy lần rồi gấp thư lại và bỏ vào túi.
Ông nói:
- Điều an ủi ta là dù d'Artagnan đã bắt hụt hoàng thân, ít ra khi đuổi theo lão ta, hắn đã đè nát Broussel. Dứt khoát tên Gascogne là một người quý giá và trong tất cả những cái vụng về của hắn, hắn cũng giúp ích cho ta.
Giáo chủ ý muốn nói đến cái người mà d'Artagnan đã xô ngã ở góc nghĩa trang Saint-Jean Paris, và đấy chẳng phải ai khác là ông tham nghị Broussel.
Chú thích:
Quảng trường Hoàng gia : Place Royale


Nguồn: http://vnthuquan.net/