Trí óc và cánh tay (tiếp theo)
Hay thật! - Porthos nói. - Lại thịt cừu!
- Ông de Comminger thân mến ơi, - D'Artagnan tiếp lời - Xin ông biết cho rằng, ông bạn du Vallon của tôi định sẽ làm những chuyện cực đoan ghê gớm, nếu như ông Mazarin cứ khăng khăng nuôi nấng chúng tôi bằng cái thứ thịt này.
- Tôi cũng tuyên bố rằng, - Porthos nói, - tôi sẽ không ăn gì cả nếu họ không mang thứ này đi.
- Mang thịt cừu đi, - Comminger bảo, - tôi muốn rằng ông du Vallon ăn bữa tối khoan khoái, nhất là tôi sẽ báo cho ông một tin tức mà tôi chắc rằng sẽ làm cho ông thấy ngon miệng.
- Ông Mazarin qua đời chăng? - Porthos hỏi.
- Không, tôi cũng lấy làm tiếc phải báo với ông rằng ông ta vẫn khỏe như vâm.
- Mặc kệ, - Porthos nói.
- Tin tức gì vậy, - D'Artagnan hỏi. - Ngồi tù thì tin tức là thú hoa trái thật hiếm hoi, cho nên mong ông de Comminger sẽ miễn thứ cho nỗi sốt ruột của tôi, nhất là nếu ông cho biết rằng đó là một tin lành.
Comminger đáp:
- Liệu ông có vui mừng khi biết bá tước de La Fère vẫn mạnh khỏe không?
D'Artagnan trợn tròn mắt ra và reo lên:
- Tôi vui mừng chứ! Mà còn hơn nữa kia, tôi rất sung sướng.
- Thế thì, tôi đã được chính ông ta ủy nhiệm gửi tới ông những lời chúc mừng và nói với ông rằng ông ta khỏe mạnh.
D'Artagnan suýt nhảy hỏng lên vì mừng rỡ. Anh liếc nhanh nhìn Porthos như muốn bảo: "Nếu Arthos biết chúng ta ở đâu, nếu anh ta nhắn bảo chúng ta, thì Arthos sẽ hành động ngay đấy".
Porthos vốn ít khôn ngoan để hiểu những cái nhìn, nhưng lần này, nghe tên Arthos, anh cũng có cảm tưởng như d'Artagnan và anh hiểu ra.
Chàng Gascon rụt rè hỏi lại:
- Thế ông nói rằng bá tước de La Fère đã nhờ ông chuyển lời chúc mừng đến ông Du Vallon và tôi ư?
- Vâng, thưa ông.
- Ông đã gặp ông ấy à?
- Tất nhiên.
- Ở đâu cơ? Tôi hỏi không có ý tọc mạch.
- Ngay gần đây, - Comminger mỉm cười đáp.
- Ngay gần đây? - D'Artagnan nhắc lại, mắt sáng long lanh.
- Gần đến mức nếu như các cửa sổ phòng này trông ra vườn cam không bị bịt kín thì đứng đây các ông sẽ nhìn thấy ông ta.
"Anh ta rình mò quanh lâu đài", d'Artagnan nghĩ vậy và nói.
- Có lẽ ông đi săn trong khu vườn và gặp ông ta chăng?
- Không đâu, gần hơn, gần hơn nữa. Ngay, ngay sau bức tường này, - Comminger vừa nói vừa gõ vào tường.
Sau bức tường này? Có gì sau bức tường này cơ chứ? Người ta dẫn tôi đến đây ban đêm, thành thử tôi mà biết mình đang ở đâu thì quỷ bắt tôi đi.
- Thế thì, ông hãy giả định một điều, - Comminger bảo.
- Tôi sẽ giả định đủ mọi thứ.
- Giả định rằng có một cửa sổ ở bức tường này.
- Thì sao?
- Thì từ cửa sổ này, ông sẽ trông thấy ông de La Fère đứng ở cửa sổ phòng ông ấy.
Vậy ông de La Fère đang ở trong lâu đài à?
- Phải.
- Với tư cách gì?
- Với tư cách như ông.
- Arthos là tù nhân ư?
Comminger cười đáp:
- Ông biết rằng không có tù nhân ở Reuil, vì đây không có nhà tù.
- Ta không nên chơi chữ, ông ạ. Arthos bị bắt à?
- Phải, ngày hôm qua, ở Saint-Germain, khi ra khỏi chỗ hoàng hậu.
Hai cánh tay d'Artagnan Reuil thõng xuống bên sườn. Anh như bị sét đánh.
Một đám mây trắng nhợt nhạt lướt trên khuôn mặt sạm nâu của anh, rồi vụt tan ngay.
- Tù nhân? - anh nhắc lại.
- Tù nhân? - Porthos nhắc lại theo, chán nản.
Bỗng nhiên d'Artagnan ngẩng đầu lên, và cặp mắt lóe lên một tia sáng mà ngay Porthos cũng không nhận thấy. Rồi vẫn nỗi thất vọng chán chường ban nãy lại nối tiếp ngay tia sáng thoáng qua ấy.
Comminger vốn có tình cảm quý mến thật sự với d'Artagnan từ cái hôm bắt bớ Broussel, khi anh giúp kéo hắn ta ra khỏi tay đám dân chúng Paris, bèn nói:
- Thôi, thôi, đừng vội buồn phiền, ông ạ. Tôi không ngờ là mang đến cho ông một tin buồn đâu? Do đang có chiến tranh, tất cả chúng ta đều là những sinh vật bấp bênh vô định. Hãy vui lên vì sự tình cờ đã khiến bạn ông gần lại với các ông, chứ đừng có thất vọng.
Những lời khuyên giải ấy chẳng có tác dụng gì đến d'Artagnan, anh vẫn giữ vẻ buồn thảm.
Thấy d'Artagnan bỏ Reuil cuộc chuyện trò, Porthos thừa dịp nói chen vào:
- Thế vẻ mặt ông ấy thế nào?
- Ô rất tươi tỉnh, - Comminger đáp. - Lúc đầu ông ta cũng có vẻ chán nản như các ông; nhưng khi biết rằng ngài giáo chủ sẽ đến thăm ông ta ngay tối nay…
- A! - D'Artagnan thốt lên, - ngài giáo chủ sẽ đến thăm bá tước de La Fère à?
- Phải, giáo chủ đã cho báo trước, và bá tước de La Fère khi biết tin ấy đã nhờ tôi nói với các ông rằng ông ta sẽ thừa dịp ân huệ ấy để khiếu nại về vụ của các ông và của ông ta.
- Ôi cái ông bá tước thân mến ấy.
- Việc khá hay nhỉ, - Porthos càu nhàu, - Ân huệ quá lớn lao! Mẹ kiếp!
- Ông bá tước de La Fère mà gia đình liên kết với những dòng Montmorency và Rohan lại bề vai phải lứa với lão Mazarin ấy.
- Không sao, - D'Artagnan nói với giọng thật vồn vã - Ông Du Vallon thân mến ơi, thế là vinh dự cho bá tước de La Fère lắm đấy, nhất là cuộc viếng thăm đầy hy vọng. Mà theo lời tôi là một vinh dự quá lớn lao đối với một người tù, nên tôi ngỡ rằng ông Comminger nhầm.
- Sao, tôi nhầm ư?
- Có lẽ không phải ngài Mazarin sẽ đến thăm bá tước de La Fère, mà là bá tước de La Fère sẽ được ngài Mazarin gọi đến chăng?
Cố sắp xếp lại mọi việc cho thật chính xác, Comminger cãi:
- Không, không, không! Tôi nghe đầy đủ điều mà giáo chủ nói với tôi Chính giáo chủ sẽ đến thăm bá tước de la Fère.
D'Artagnan thử bắt chợt một cái nhìn của Porthos xem anh ta có hiểu tầm quan trọng của cuộc viếng thăm ấy không, nhưng Porthos chẳng buồn nhìn gì hết.
- Ngài giáo chủ vẫn quen đi dạo ở vườn cam à? - D'Artagnan hỏi.
Tối nào ông ấy cũng vào đó. Hình như ông ta đến đấy để suy nghĩ về công việc quốc gia.
- Thế thì tôi bắt đầu tin rằng ông de La Fère được Các hạ đến thăm - D'Artagnan nói. - Chắc hẳn ngài cũng đi cùng với ai chứ?
- Cùng hai tên lính.
- Ngài bàn việc như vậy trước hai người lính ư?
Bọn lính là những dân Thụy Sĩ ở các làng xóm nhỏ và chỉ nói tiếng Đức. Vả lại rất có khả năng là chúng đợi ở ngoài cửa.
D'Artagnan bấm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, để cho nét mặt của mình chỉ lộ ra những gì mà anh cho phép biểu hiện. Anh nói:
- Ngài Mazarin tránh đi một mình vào nhà bá tước de La Fère như vậy, chắc là vì bá tước điên khùng lắm nhỉ.
Comminger bật cười nói:
- Ai chà! Chẳng trách người ta bảo các ông là những kẻ ăn thịt người! Còn ông bá tước de La Fère thì lịch thiệp, lại không có vũ khí. Vả chăng Các hạ chỉ kêu một tiếng thôi là hai lính tùy tùng sẽ chạy đến ngay.
Có vẻ đang nhớ lại những kỷ niệm d'Artagnan nói:
- Hai tên lính! Phải rồi, thì ra đó là hai người mà tôi nào tôi cũng nghe thấy gọi họ và tôi trông thấy đi dạo có khi đến nửa giờ ở ngoài cửa sổ.
- Đúng đấy: họ đợi giáo chủ hay đúng hơn là đợi Bernouin đến gọi họ khi giáo chủ đi ra.
- Thực tình, - D'Artagnan nói, - trông họ đẹp mã lắm.
- Họ thuộc trung đoàn trước ở Lens và ngài hoàng thân đem tặng giáo chủ cho oai.
Như để tóm tất cả cuộc chuyện trò kéo dài ấy vào một câu, d'Artagnan nói:
- A, ông ơi, miễn là Các hạ nguôi đi và ban lại tự do cho ông de La Fère.
- Tôi hết lòng mong mỏi điều đó, - Comminger nói.
- Thế nếu như giáo chủ quên mất cuộc viếng thăm ấy, ông sẽ chẳng ngần ngại gì mà không nhắc ngài cho.
- Đúng thế.
- A, như vậy tôi yên tâm một chút.
Cách lái câu chuyện khéo léo ấy dường như là một mưu chước tuyệt vời của anh đối với những ai có thể đọc thấu trong tâm hồn chàng Gascon.
- Bây giờ, - anh nói tiếp, xin ông án huệ cuối cùng, ông de Comminger ạ.
- Sẵn sàng phục vụ ông.
- Ông sẽ gặp lại bá tước de La Fère chứ?
- Sáng mai.
- Chúng tôi xin gửi lời chào ông ấy và nhờ ông ấy cũng cầu xin cho tôi một ân huệ như ông ấy đã được hưởng.
- Ông muốn rằng ngài giáo chủ đến đây ư?
- Không đâu, tôi tự biết mình và không đến nỗi đòi hỏi nhiều như thế đâu. Chỉ xin Các hạ ban cho tôi vinh dự là nghe tôi trình bày thôi, đó là tất cả điều tôi mong muốn.
Porthos lắc đẩu lẩm bẩm: "Ôi, ta không bao giờ ngờ cậu ấy lại như vậy. Sự bất hạnh đã đánh quỵ ở anh một con người?"
- Điều ấy sẽ thực hiện thôi, - Comminger đáp.
- Ông cũng nói để bá tước yên tâm là tôi rất khỏe mạnh và ông trông thấy tôi buồn rầu nhưng nhẫn nại.
- Ông nói như vậy cũng làm vui lòng tôi đấy.
- Ông cũng nói điều ấy hộ ông Du Vallon.
- Không nói hộ tôi đâu! - Porthos la lên. - Tôi ấy à, tôi chẳng nhẫn nại gì hết.
- Nhưng bạn ơi, cậu sẽ nhẫn nại.
- Không bao giờ.
- Ông ta sẽ nhẫn nại đấy, ông de Comminger ạ. Tôi hiểu rõ ông ấy hơn là ông ấy tự hiểu mình. Và tôi còn biết hàng nghìn đức tính tốt của ông ấy mà ông ấy không ngờ đến nữa kia. Thôi, đừng nói nữa, Du Vallon thân mến, và hãy nhẫn nại.
- Xin tạm biệt các ông, - Comminger nói. - Chúc ngủ ngon!
- Chúng tôi sẽ cố gắng.
Comminger chào và đi ra. D'Artagnan nhìn theo và vẫn đứng trong tư thế nhún nhường với vẻ mặt nhẫn nhục. Nhưng khi cánh cửa vừa mới đóng lại sau lưng viên đại uý thì d'Artagnan nhảy bổ lại phía Porthos, ôm chầm lấy bạn với một vẻ vui mừng rõ rệt.
- Ô, ô! - Porthos nói. - Có chuyện gì đấy! Cậu phát điên đấy à, anh bạn khốn khổ của tôi?
- Có chuyện là, - D'Artagnan đáp, - Chúng ta được cứu thoát rồi.
- Tôi chẳng thấy mảy may chút nào, - Porthos nói. - Trái lại, tôi thấy rằng chúng ta bị tóm cả, trừ Aramis, và khả năng đi ra giảm đi từ khi có thêm một người chui vào cái bẫy chuột của Mazarin.
- Không đâu, Porthos ạ. Cái bẫy chuột này chỉ đủ cho hai người với ba người nó trở thành yếu quá.
- Tôi chẳng hiểu gì cả, - Porthos nói.
- Chẳng cần thiết, - D'Artagnan nói, - Ta hãy ngồi vào ăn và lấy sức vì sẽ cần đến nó đêm nay.
- Đêm nay chúng ta làm gì? - Porthos ngày càng tò mò hỏi.
- Có khả năng ta sẽ du hành.
- Nhưng mà…
- Ngồi vào bàn đi, bạn thân mến. ý nghĩ thường đến với tôi khi ăn. Sau bữa ăn, khi ý nghĩ của tôi đầy đủ rồi, tôi sẽ nói với cậu.
Dù rất mong muốn được biết về kế hoạch của d'Artagnan, do biết cách bạn tiến hành công việc như thế nào, Porthos ngồi vào bàn mà không nài thêm câu nào, và ăn với một vẻ ngon lành và nó làm rạng rỡ cho niềm tin cậy mà sức tưởng tượng phong phú của d'Artagnan đã gây cho anh.
Chương 89
Cánh tay và trí óc
Bữa ăn lặng lẽ nhưng không buồn tẻ. Vì rằng nụ cười ranh mãnh quen thuộc với d'Artagnan trong những lúc vui vẻ chốc chốc lại rạng rỡ trên khuôn mặt anh. Porthos không để lọt một nụ cười nào cửa bạn, và mỗi lần như vậy, anh lại thốt ra một lời cảm thán nó chỉ rõ cho bạn rằng, mặc dầu không hiểu nhưng anh vẫn theo dõi điều suy nghĩ đang sục sôi trong đầu óc bạn.
Đến lúc tráng miệng, d'Artagnan nằm kềnh ra ghế, ghếch chân nọ lên chân kia và rung đùi ra vẻ một người hoàn toàn hài lòng về mình.
Porthos chống khuỷu tay lên bàn tì cằm lên hai bàn tay và nhìn, d'Artagnan với vẻ tin cậy nó khiến cho anh chàng khổng lồ ấy có một vẻ chất phác tuyệt vời.
Một lát sau d'Artagnan nói:
- Thế nào?
- Thế nào? - Porthos lập lại.
- Bạn thân mến, cậu nói rằng…
- Tôi có nói gì đâu?
- Có chứ? Cậu nói rằng cậu muốn đi khỏi đây.
- À về điều đó thì có, chẳng phải tôi thiếu lòng mong muốn đâu.
- Và cậu nói thêm rằng, để đi khỏi đây, chỉ cần tháo một cánh cửa, hoặc hích đổ một bức tường.
- Đúng đấy, tôi đã nói và tôi còn nói điều đó.
- Còn tôi, Porthos ơi, tôi đã trả lời cậu rằng đó là một cách dở và chúng ta chẳng đi nổi một trăm bước mà không bị bắt lại và đập chết, trừ phi chúng ta có quần áo cải trang và vũ khí để tự vệ.
- Đúng rồi, chúng ta phải có quẩn áo và vũ khí.
D'Artagnan nhổm dậy nói:
- Thế thì chúng ta có đấy, Porthos ạ, và còn có cả cái gì hơn thế nữa kia.
- Lạ chưa, - Porthos nói và ngơ ngác nhìn quanh.
- Đừng có tìm kiếm, vô ích, tất cả những thứ đó sẽ đến tìm chúng ta vào lúc ta muốn. Hôm qua chúng ta thấy những tên lính gác Thụy Sĩ đi dạo vào khoảng mấy giờ nhỉ?
- Khoảng một giờ, sau lúc nửa đêm.
- Nếu như hôm nay chúng lại ra như hôm qua, chúng ta sẽ chẳng đợi mười lăm phút để được ngắm nhìn chúng.
- Chắc chắn là chúng ta đợi mười lăm phút là cùng.
- Cậu vẫn có cánh tay khá tốt đấy chứ, Porthos?
Porthos cởi cúc tay áo, vén áo sơ-mi lên và khoái trá ngắm nhìn đôi cánh tay gân guốc của mình nó to bằng bắp đùi một người bình thường.
- Có chứ! - anh đáp - Khá tốt.
- Thành thử cậu có thể biến cái kẹp than này thành một cái vòng và cái xẻng này thành một cái mở nút chai, mà không khó nhọc lắm phải không?
- Tất nhiên rồi, - Porthos đáp.
- Xem nào, - D'Artagnan bảo.
Chàng khổng lồ cầm lấy hai vật kia và với thao tác dễ dàng như không tỏ ra phải gắng sức chút nào, biến chúng thành hai vật mới mà bạn mình mong muốn.
- Đây này? - anh nói.
- Tuyệt điệu! Và thật sự là cậu có tài đấy.
Porthos nói:
- Tôi có nghe kể về một chàng khổng lồ Milon de Crotone(1) nào đó đã làm những điều phi thường, như cuộn dây thlừng vào quanh trán, rồi làm đứt dây ra, đấm một cái chết con bò, rồi vác nó lên vai, tóm hai chân sau một con ngựa đang chạy, v v… Tôi bảo người ta kể cho tôi nghe tất cả những kỳ tích của anh ta hồi ở Pierrefonds ấy và tôi đều làm được cả, trừ cái trò phùng thái dương ra làm đứt dây thừng.
- Ấy là vì sức lực của cậu không nằm trong đầu cậu, - D'Artagnan nói.
- Không, nó nằm ở cánh tay và bắp vai tôi chứ! - Porthos ngây thơ đáp.
- Bạn ơi, bây giờ ta lại chỗ cửa sổ và cậu dùng sức bẻ một thanh chấn song. Đợi tôi tắt đèn đã.
Chú thích:
(1) Lực sĩ Hy Lạp (thế kỷ 16), đã lập nhiều thành tích và kỷ lục ở các hội thi đấu Olimpich. Tục truyền là về sau anh đẵn và bửa một cây to bì cây kẹp người lại, anh không thoát ra được và bị mãnh thú đến ăn.
Chương 90
Cánh tay và trí óc (tiếp theo)
Porthos đến cửa sổ, dùng hai tay nắm chặt một thanh chắn kéo mạnh về phía mình khiến nó cong lại như cánh cung và hai đầu thanh sắt bật ra khỏi bậc nơi nó đã được gắn chặt bằng xi-măng từ ba chục năm rồi.
- Này bạn ơi, - D'Artagnan nói, - đó là điều mà ngài giáo chủ không bao giờ làm được dù ngài thật là một thiên tài.
- Có cần bẻ những thanh khác nữa không? - Porthos hỏi.
- Không cần một thanh là đủ, một người có thể chui qua được rồi.
Porthos thử và chui lọt cả mình.
- Được đấy - anh nói.
- Quả thật đó là một cái cửa ra vào khá đẹp. Bây giờ cậu thò tay ra.
- Qua đâu?
- Qua lỗ cửa ấy.
- Để làm gì?
- Lát nữa cậu sẽ biết. Làm đi.
Porthos tuân lệnh, dễ bảo như một người lính, và thò cả cánh tay ra khỏi chấn song.
- Tuyệt lắm? - D'Artagnan nói.
- Hình như việc đó tiến hành thuận lợi phải không?
- Như chạy trên bánh xe ấy.
- Bây giờ tôi phải làm gì?
- Không có gì đâu.
- Thế là xong hết rồi à?
- Chưa đâu.
- Nhưng tôi cũng muốn hiểu rõ một chút, - Porthos nói.
- Cậu hãy nghe đây, chỉ hai câu là cậu rõ. Cửa cái phòng giam đang mở như cậu thấy đấy.
- Tôi có trông thấy.
- Ông Mazarin sẽ đi qua sân này để đến vườn cam, và người ta sẽ cử hai tên lính gác đi theo ông ta.
- Chúng đang đi ra kìa…
- Miễn là chúng đóng cửa lại! Tốt rồi, chúng đã đóng lại.
- Rồi sao?
- Im nào, khéo chúng nghe thấy.
- Tôi chẳng hiểu tí gì cả, - Porthos nói.
- Có chứ, vừa làm cậu sẽ vừa hiểu.
- Tuy nhiên tôi thích…
- Cậu sẽ thích thú về sự bất ngờ.
- Đúng thế, - Porthos nói.
- Sụyt!
Porthos im lặng và không động đậy.
Quả nhiên hai tên lính tiến về phía cửa sổ vừa đi vừa xoa xoa bàn tay, vì đang là tháng Hai, trời rét.
Vừa lúc ấy cửa phòng canh mở và người ta gọi một tên lính lại. Tên này rời bạn và trở vào đơn vị.
- Thế vẫn tiến hành chứ, - Porthos hỏi.
- Tốt hơn là khác, - D'Artagnan đáp. - Bây giờ cậu nghe đây.
- Tôi sẽ gọi tên lính này đến và nói chuyện với nó, như hôm qua tôi đã làm với một đứa, cậu có nhớ không?
- Có, nhưng tôi chẳng hiểu nó nói gì.
- Đó là vì giọng nó hơi nặng. Nhưng cậu phải chú ý nghe rõ từng lời tôi sắp nói với cậu; tất cả là ở sự thực hiện, Porthos ạ.
- Được rồi. Thực hiện đó là mặt mạnh của tôi.
- Tôi biết quá đi chứ, cho nên tôi trông cậy vào cậu - Nói đi.
- Tôi sẽ gọi tên lính vào và nói chuyện với nó.
- Cậu vừa nói rồi.
- Tôi sẽ quay lại bên trái, thành ra khi nó bước lên chiếc ghế dài nó sẽ ở bên phải cậu.
- Nhưng nếu nó không bước lên thì sao?
- Nó sẽ lên, cứ yên trí. Lúc nó bước lên ghế cậu sẽ thò cánh tay ghê gớm của cậu ra và tóm lấy cổ nó. Rồi nhắc lên như Tôby bắt con cá bằng mang, cậu lôi nó vào phòng này, và chú ý siết cổ nó khá chặt để nó khỏi kêu.
- Được rồi, - Porthos đáp, - Nhưng nếu tôi bóp chết nó thì sao?
- Thì cũng chỉ là bớt đi một tên gác Thuỵ Sĩ. Nhưng tôi mong rằng cậu đừng bóp chết nó. Cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống đây; ta sẽ nhét giẻ vào miệng nó và trói nó lại. Nhưng thế trước hết ta sẽ có một bộ quân phục và một thanh gươm.
- Tuyệt diệu! - Porthos reo lên và nhìn d'Artagnan với vẻ khâm phục vô cùng.
- Hèm? - chàng Gascon nói.
- Ừ nhưng mà, - Porthos thay đổi ý kiến nói, - một bộ quân phục và một thanh gươm chẳng đủ cho hai người.
- Ơ! Thế nó không còn thằng bạn nữa à?
- Đúng rồi!
- Vậy thì khi tôi ho thì cậu lại vươn tay ra, sẽ đến lúc đấy.
- Được!
Đôi bạn đứng vào vị trí đã định. Porthos đứng khuất hẳn vào góc cửa sổ.
- Xin chào anh bạn? - D'Artagnan cất cao giọng ngọt ngào nhất và ôn hoà nhất nói.
- Xin chào ông? - Tên lính đáp.
- Đi dạo thế chẳng ấm lên được lắm đâu, - D'Artagnan nói.
- Brrun… - tên lính ậm ừ.
- Tôi chắc rằng một cốc rượu vang sẽ chẳng làm ông khó chịu đâu nhỉ
- Một côôc lượu phang à, nó sẽ tược hoan nghêng.
- Cá cắn câu, cá cắn câu! - D'Artagnan lẩm bẩm bảo Porthos.
- Tôi hiểu rồi - Porthos đáp.
- Tôi có một chai rượu đây, - D'Artagnan nói.
- Mộc chai tầy à?
- Đầy nguyên, và nó sẽ thuộc về ông nếu ông vui lòng uống mừng sức khỏe cho tôi.
- Hê hê! Tôi phui loòng lắm, - tên lính vừa nói vừa bước gần lại.
- Nào, anh bạn, - chàng Gascon bảo, - lại đây mà lấy.
- Lất phui loòng! Tôi ngô là có mộc cái ghế.
- Ô lạy Chúa, có một cái ghế đặt ở ngay đây này.
- Trèo lên đi… Thế, thế, được rồi, anh bạn ạ.
Và d'Artagnan ho lên.
Cùng lúc ấy cánh tay của Porthos hạ xuống nhanh như tia chớp, chắc như gọng kìm, bàn tay sắt của anh tóm lấy cổ tên lính bóp chặt lại và kéo nó vào qua lỗ trống chỉ sợ nó xước da, và đặt nó xuống sàn. Để nó vừa đủ thời gian lấy lại hơi thở, d'Artagnan nhét giẻ vào mồm nó, rồi cởi bỏ quần áo nói với sự nhanh nhẹn và khéo léo của một người đã từng học nghề ấy trên chiến trường.
Rồi tên lính bị bịt miệng và trói chặt được mang đến lòng lò sưởi mà các anh đã tắt lửa từ trước.
- Vẫn chỉ là một thanh gươm và một bộ quân phục, - Porthos nói.
- Tôi sẽ lấy dùng, - D'Artagnan nói. - Nếu cậu muốn một bộ y phục và một thanh kiếm khác, thì lại phải làm lại trò này. Chú ý, tôi thấy rõ tên lính kia đi ra và đang đến đây.
Porthos nói:
- Tôi cho rằng làm lại mưu chước ấy là không khôn ngoan. Một cách mà làm đến hai lần chắc chắn là không thành công. Nếu tôi tóm hụt nó thì hỏng bét cả. Tôi sẽ ra và tóm nó vào lúc không ngờ nhất, và tôi sẽ nộp cậu thằng lính bịt miệng sẵn rồi.
- Thế thì tốt hơn, - chàng Gascon nói.
- Cậu hãy sẵn sàng. - Porthos vừa nói vừa trườn qua lỗ hổng.
Công việc tiến hành đúng như Porthos đã hẹn. Chàng khổng lồ nấp ở trên đường, khi tên lính đi qua, anh tóm lấy cổ nó, bịt miệng và đẩy nó như một xác ướp qua những song cửa đã bẻ doãng ra và chui vào theo.
Các anh lột quần áo nó cũng nhanh như lột thằng trước. Các anh đặt nó lên giường và lấy dây đai cột chặt nó lại. Do giường bằng gỗ sến cả tấm, dây đai lại chập đôi, cho nên các anh có thể yên tâm về nó như về tên trước.
D'Artagnan nói:
- Công việc tiến hành tuyệt diệu. Bây giờ cậu hãy mặc thử bộ quần áo của thằng kia, chắc không vừa.
- Nhưng nếu có chật thì cũng không lo, cái dải đeo gươm là đủ, nhất là cái mũ có lông chim đó.
May sao thằng lính thứ hai là một tên Thụy Sĩ to lớn, thành thử trừ một vài chỗ bị bật chỉ, có thể nói là bộ quần áo mặc rất vừa.
Trong một lúc, có (tiếng vải sột soạt) Porthos và d'Artagnan mặc vội vàng.
- Xong rồi! - cả hai người cùng nói. Rồi quay lại phía hai tên lính anh bảo - Nếu các anh ngoan ngoãn thì sẽ chẳng có chuyện gì ra đâu, nhưng nếu động đậy thì toi mạng đấy.
Hai tên lính câm như hến. Chúng đã nếm bàn tay Porthos và hiểu rằng đây là chuyện hết sức nghiêm túc và chẳng nên kêu ca phàn nàn gì cả.
Bây giờ, - D'Artagnan nói - chắc là cậu chẳng bực mình vì đã hiểu ra có phải không?
- Phải lắm.
- Nào, ta ra sân.
- Chúng ta thay thế hai thằng cha kia.
- Được - Chúng ta đi lại dọc ngang.
- Và trông thật là hay, vì trời không nóng.
- Lát nữa tên hầu phòng sẽ đến gọi như hôm qua và hôm kia.
- Chúng ta trả lời chứ?
- Không, trái lại.
- Tùy cậu thôi… Tôi chẳng thiết trả lời.
- Chúng ta không trả lời. Chúng ta chỉ chụp mũ lên đầu và đi hộ tống Các hạ.
- Đi đâu?
- Đi theo ông ta, đến chỗ Arthos. Cậu tưởng rằng anh ta sẽ bực mình phải gặp chúng ta hay sao?
- Ồ, ồ -Porthos kêu lên, - tôi hiều rồi.
- Hãy đợi mà kêu, Porthos ạ, vì tôi xin thề với cậu là chưa đến chỗ kết thúc đâu, - Chàng Gascon nói giễu cợt.
- Có chuyện gì sẽ xảy ra? - Porthos hỏi.
- Hãy theo tôi, - D'Artagnan đáp, - Ai sống thì sẽ thấy.
Rồi chui lại qua lỗ hổng anh nhẹ nhàng rườn xuống sân. Porthos ra cũng bằng lối ấy mặc dầu khó khăn hơn và chậm chạp hơn.
Người ta nghe thấy hai tên lính bị trói ở trong phòng run lên vì sợ hãi.
D'Artagnan và Porthos vừa chạm chân tới đất thì một cánh cửa mở ra và tiếng tên hầu phòng vang lên:
- Lính hầu đâu?
Cùng lúc ấy phòng giam mở ra và có tiếng kêu:
- La Bruye và Bactoa, ơi!
D'Artagnan nói nhỏ:
- Hình như tôi tên là La Bruye.
- Còn tôi là Bactoa, - Porthos nói.
Tên hầu phòng mắt quáng vì ánh sáng chắc hắn không nhận ra hai nhân vật của chúng ta đứng trong bóng tối, nên hỏi:
- Các ông ở đâu?
- Chúng tôi đây, - D'Artagnan đáp. Rồi anh quay lại hỏi Porthos.
- Ông Du Vallon, thấy việc này thế nào?
- Thực tình, miễn là cứ như cái đà này, tôi cho là tốt đẹp.
Hai ngươi lính bất ưng trịnh trọng bước sau tên hầu phòng; hắn mở một cửa gian tiền sảnh, rồi mở một của khác như cửa phòng đợi, trỏ hai cái ghế đẩu và bảo:
- Mệnh lệnh thật đơn giản. Các ông chỉ cho một người vào đây thôi, một người duy nhất, các ông nghe rõ chưa? Không có gì hơn.
- Các ông phải tuyệt đối phục tùng người ấy. Còn lúc trở về, dĩ nhiên là các ông phải đợi tôi cho người thay.
D'Artagnan thì tên hầu phòng biết rõ quá, hắn chẳng phải ai khác là Bernouin, từ bảy tảm tháng nay đã chục lần đưa anh vào chỗ tể tướng. Cho nên anh không trả lời mà chỉ, làu bàu tiếng ia là tiếng giống tiếng Gascogne ít nhất và giống tiếng Đức nhiều nhất.
Còn về Porthos thì d'Artagnan đòi hỏi và được anh hứa hẹn là bất cứ trường hợp nào cũng không được mở miệng. Cùng bất đắc dĩ thì anh ta chỉ được phép thốt ra tiếng tacteflơ phổ biến và trang trọng.
Bernouin đóng cửa và đi ra.
Nghe tiếng khoá cửa lách cách, Porthos nói:
- Ô ô! Dường như ở đây nhốt người là cái mốt hay sao ấy. Hình như chúng ta chỉ có đổi phòng giam mà thôi, đang lẽ bị giam đằng kia, chúng ta bị giam ở vườn cam. Tôi chẳng biết rằng mình đã thắng hay chưa?
- Bạn thân mến ơi, - D'Artagnan khẽ bảo, - Đừng có nghi ngờ Thượng đế và hãy để tôi suy nghĩ.
- Thì cậu cứ suy nghĩ đi? - Porthos bực dọc nói khi thấy sự việc lại xoay chuyển như vậy.
D'Artagnan lẩm bẩm:
- Chúng ta đã bước tám mươi bước, đã leo lên sáu bậc, vậy thì như ông bạn de Comminger trứ danh của ta nói ban nãy, đây là khu nhà song song với khu nhà ở và người ta gọi là khu vườn cam. Bá tước de La Fère ở không xa đây đâu, song các cửa đều đóng kín.
- Khó cái gì! - Porthos nói, - chỉ hích vai một cái…
- Ấy chết, Porthos thân mến ơi, hãy giữ gìn sức lực của cậu kẻo đến lúc cần nó chẳng còn giá trị nữa. Cậu không nghe tiếng người nào đó đang đến ư?
- Có chứ.
- Thế thì, cái người nào ấy sẽ mở cửa cho chúng ta.
- Nhưng bạn thân mến ơi nếu cái người nào ấy nhận ra chúng ta, và nếu khi nhận ra, hắn kêu lên thì chúng ta bỏ đời; vì tôi chắc rằng cuối cùng cậu không có ý định cho tôi đập chết hoặc bóp cổ cái người nhà thờ ấy đâu. Những kiểu cách ấy rất tốt đối với bọn Anh và bọn Đức.
- Ôi nhờ Trời che chở cho tôi và cho cậu! - D'Artagnan nói.
- Ông vua trẻ có lẽ sẽ biết ơn chúng ta đấy; nhưng hoàng hậu sẽ chẳng tha tội cho ta đâu, và chính là phải vì nể bà ấy. Với lại, đổ máu vô ích. Không, không bao giờ! Tôi có kế hoạch rồi. Hãy để tôi làm và chúng ta sẽ được cười thoả thích.
- Tốt thôi, - Porthos nói, - tôi đang muốn được cười đấy.
- Sụyt! - D'Artagnan bảo, - người ấy đến đấy.
Lúc ấy ở phòng phía trước, tức là ở tiền sảnh, có tiếng chân bước nhè nhẹ. Bản lề cửa rít lên và một người vận kiểu kỵ sĩ trùm áo choàng nâu, đội mũ rộng vành sụp xuống mắt, tay cầm đèn xuất hiện.
Porthos đứng nép vào góc tường, nhưng anh không thể nào tránh khỏi người mới vào trông thấy. Ông ta đưa đèn cho anh và bảo.
- Châm đèn ở trần lên.
Rồi quay lại d'Artagnan và hỏi:
- Ông biết mệnh lệnh chứ?
Và chàng Gascon đáp, anh cố tự giới hạn ở cái mẫu tiếng Đức ấy.
Người kỵ sĩ nói:
- Teđescô, va bene.
Rồi đến phía cửa trước mặt nơi đã vào, ông mở ra và biến mất sau khi khép cửa lại.
- Thế bây giờ chúng ta làm gì? - Porthos hỏi.
Bây giờ chúng ta sẽ dùng đến cái vai của cậu nếu cái cửa này đóng, Porthos ạ. Giờ nào việc ấy, và mọi việc đều đến đúng lúc đối với ai biết chờ đợi. Nhưng trước hết chúng ta hãy chặn cái cửa trước một cách thích đáng, sau đó chúng ta sẽ đi theo người kỵ sĩ.
Đôi bạn lập tức bắt tay vào việc và khuân hết đồ đạc trong phòng ra chèn vào cửa, cửa lại mở vào phía trong nên càng khó mà đi qua được.
- Đấy - D'Artagnan nói. - Thế là chúng ta yên tâm không bị đột kích từ phía sau. Nào, tiến lên!
Chương 91
Những hầm nhốt người của Mazarin
Đôi bạn tới cái cửa mà Mazarin đã đi ra. Cửa đóng chặt, d'Artagnan thử mở mà không được. Anh nói:
- Porthos, đây là chỗ mà cậu cần đặt vai vào. Đẩy đi, nhưng từ từ đừng gây tiếng động. Đừng phá, mà làm bật cánh cửa ra thôi.
Porthos tì bắp vai lực luỡng vào một bên cánh cửa khiến nó ưỡn ra. D'Artagnan lách mũi gươm vào giữa cái chốt và ổ khoá. Cái chốt bị vạt chéo bật ra và cửa mở.
Porthos ơi, khi nào tôi nói với cậu rằng cứ nhẹ nhàng là đạt được tất cả ở đàn bà và các cánh cửa nhỉ?
- Chắc chắn rằng cậu là một nhà đạo lý học lớn rồi, - Porthos đáp.
- Ta vào đi, - D'Artagnan bảo.
Họ vào. Phía sau một tấm kính, nhờ ánh sáng ngọn đèn của giáo chủ đặt ở giữa hành lang, họ trông thấy những cây cam và cây lựu của lâu đài Reuil xếp thẳng hàng thành một lối đi lớn và hai lối ngang nhỏ hơn.
- Không thấy giáo chủ, - D'Artagnan nói, - mà chỉ có mỗi cái đèn. Lão ta biến đâu nhỉ?
Anh bảo Porthos tìm kiếm một bên đường ngang và anh một bên thì bỗng nhiên trông thấy ở phía trái một cái bồn cây để trệch sang bên cạnh và ở chỗ cũ của nó là một cái hố mở toang hoác.
Mười người có xoay cái bồn ấy cũng gay go, nhưng nhờ một bộ máy nào đó, nó đã xoay ra cùng phiến đá. D'Artagnan nhìn xuống hố thấy có những bậc thang đi xuống của chiếc cầu thang xoay.
Anh vẫy Porthos lại và chỉ cho xem cái hố và những bậc thang.
Hai người nhìn nhau với vẻ kinh hãi.
D'Artagnan nói thầm:
- Nếu chúng ta chỉ muốn có vàng thôi, thì chúng ta đã toại nguyện và sẽ giàu có suốt đời.
- Sao vậy?
- Cậu không hiểu à, Porthos Dưới chân cầu thang này chắc chắn là kho vàng trứ danh của giáo chủ mà người ta đồn mãi. Chúng ta chỉ có việc đi xuống, vét rỗng một két, nhốt ông giáo chủ vào đó và khoá hai vòng lại, rồi chúng ta có sức mang được bao nhiêu vàng đi thì cứ việc lấy, xong chúng ta để lại bồn cam vào chỗ cũ. Chẳng có ai trên đời này, kể cả ông giáo chủ sẽ đến tra hỏi chúng tra xem của cải của chúng ta ở đâu mà ra.
- Đối với bọn tiện dân. - Porthos đáp - thì đó là một vố chơi rất hay, nhưng tôi thấy nó như không xứng đáng với hai nhà quý tộc.
- Tôi cũng nghĩ vậy, - D'Artagnan nói, - cho nên tôi mới nói. "Nếu chúng ta chỉ muốn có vàng… ", nhưng chúng ta muốn cái khác.
Cùng lúc đó, do d'Artagnan cúi đầu xuống hầm để nghe ngóng, thì thấy có tiếng kim loại như một túi vàng lóc xóc đập vào tai, anh giật mình. Sau đó có tiếng khép cửa và ánh đèn le lói ở chân cầu thang.
Mazarin đã để đèn lại ở vườn cam để người ta tưởng rằng ông vẫn đi dạo. Nhưng ông đã dùng một cây nến để tìm kiếm két vàng bí mật của mình.
Vừa trèo lên cầu thang, vừa ngắm nghía cái túi căng phồng những đồng tiền vàng Tây Ban Nha, ông ta hỉ hửng nói:
- Hê hê! Đây là để trả cho năm ông tham nghị và hai ông tướng ở Paris. Ta cũng vậy, ta là một vị chỉ huy lớn song ta làm chiến tranh theo kiểu của ta…
D'Artagnan và Porthos mỗi người nấp sau một bồn cây ở một đường ngang và chờ đợi.
Mazarin đến cách d'Artagnan ba bước và ấn vào một chiếc lò-xo ẩn trong tường. Phiến đá xoay lại và đưa bồn cam trở lại chỗ cũ.
Rồi giáo chủ tắt nến bỏ vào túi, xách cái đèn lồng và nói:
- Ta đến thăm lão de La Fère nào.
D'Artagnan nghĩ thầm: "Tốt! Đó là đường của ta, chúng ta sẽ cùng đi".
Cả ba người cất bước. Mazarin đi ở đường giữa, Porthos và d'Artagnan đi lối hai bên. Hai anh cẩn thận tránh những vệt sáng dài do cái đèn của giáo chủ chiếu ra những khoảng trống giữa các bồn cây.
Các anh bước rất êm trên cát mềm nên giáo chủ đến cửa kính thứ hai mà vẫn không biết mình bị theo dõi.
Ông ta quay sang bên trái đi vào một hành lang mà hai anh chưa nhìn thấy. Nhưng lúc sắp mở cửa thì ông ta dừng lại, đăm chiêu:
- A! Quỷ thần ạ! - Ông nói, - ta quên mất lời dặn của de Comminger rồi. Cần phải lấy mấy tên lính đặt ở cửa này để ta khỏi bị rơi vào tay tên thiên lôi quỉ sứ ấy. Nào đi.
Và với vẻ sốt ruột ông ta quay lại định trở lui.
D'Artagnan bước lên, mũ cầm tay, vẻ mặt nhã nhặn nói:
- Chẳng phải mất công đâu, thưa Đức ông, chúng tôi đi theo ngài từng bước, và có chúng tôi đây rồi.
Và anh lại cúi chào rất nhã nhặn.
- Vậy có chúng tôi đây, - Porthos nói theo.
Mazarin đưa mắt kinh hãi nhìn từ người này sang người kia, nhận ra cả hai và vừa để tuột cái đèn vừa thốt lên một tiếng rên rỉ hết hồn.
D'Artagnan nhặt đèn lên, may thay nó rơi mà không bị tắt.
- Ồ! Đức ông thật là khinh suất, - D'Artagnan nói.
- Đi ở đây mà không có đèn thì chẳng tốt đâu Các hạ có thể vấp vào một bồn cây nào đó và rơi xuống một cái hố nào đó.
- Ông d'Artagnan, - Mazarin lẩm bẩm, chưa hết kinh ngạc.
- Vâng, thưa Đức ông, chính tôi đây, và tôi rất vinh hạnh được giới thiệu ông Du Vallon, người bạn quý của tôi mà hồi trước Đức ông đã hạ cố quan tâm thật là sốt sắng.
Và d'Artagnan chiếu đèn lên bộ mặt hớn hở của Porthos lúc ấy mới hiểu ra và rất lấy làm tự hào.
- Ngài đi đến chỗ ông de La Fère, - D'Artagnan nói tiếp.
Chúng tôi sẽ chẳng làm phiền Đức ông đâu. Xin ngài hãy dẫn đường và chúng tôi sẽ đi theo.
Mazarin dần dần lấy lại bình tĩnh. Ông nghĩ đến việc thăm kho vàng của mình vừa rồi và hỏi bằng một giọng run run:
- Các ông đến vườn cam lâu chưa?
Porthos mở miệng toan nói, nhưng d'Artagnan ra hiệu, anh đành im và miệng anh từ từ ngậm lại.
- Chúng tôi vừa mới đến xong, - D'Artagnan đáp.
Mazarin thở phào một cái: ông không lo cho kho vàng nữa, chỉ còn phải lo cho bản thân mình. Một nụ cười lớn nở trên môi ông.
- Nào, - Ông nói, - các ông đã đánh bẫy được tôi rồi, tôi xin chịu thua. Các ông yêu cầu được tự do phải không? Tôi xin trả lại tự do cho các ông.
- Ồ, thưa Đức ông, - D'Artagnan nói, - Ngài thật tử tế quá nhưng chúng tôi đã có tự do rồi, và chúng tôi còn thích yêu cầu ngài cái khác cơ.
- Các ông tự do rồi ư? - Mazarin hoảng hốt hỏi.
- Tất nhiên rồi, và trái lại Đức ông mới mất tự do và biết làm thế nào, thưa Đức ông, luật lệ chiến tranh mà, phải chuộc lại tự do thôi.
Mazarin thấy ớn lạnh đến tận xương tuỷ. Con mắt sắc như dao của ông nhìn thẳng chằm chằm vào khuôn mặt giễu cợt của d'Artagnan và bộ mặt lạnh lùng của Porthos. Cả hai khuôn mặt đều khuất trong bóng tối, và cả đến cô đồng bói toán ở động Quymơ(1) cũng đành chịu chẳng đoán được gì ở đó.
Chuộc lại tự do của tôi ư? - Mazarin đáp.
- Phải, Đức ông ạ.
- Thế tôi phải trả bao nhiêu tiền hả, ông d'Artagnan?
- Ấy chết, thưa Đức ông, tôi chưa biết được đâu. - Nếu Các hạ cho phép, chúng tôi sẽ đến hỏi bá tước de La Fère. Vậy xin ngài chiếu cố mở cái cửa đến chỗ ông ấy, và trong mười phút ta sẽ ngã giá.
Mazarin rùng mình.
- Thưa Đức ông, - D'Artagnan nói, - ngài xem chúng tôi nhã nhặn biết chừng nào; tuy nhiên chúng tôi buộc lòng phải báo trước với ngài là chúng tôi không có thì giờ để mất đâu. Vậy xin Đức ông hãy mở cửa ra, và một lần cho mãi mãi, xin ngài nhớ cho rằng nếu ngài chỉ kêu lên một tiếng hoặc toan chạy trốn, thì vì tình thế của chúng tôi là rất ngoại lệ, xin ngài chớ oán giận nếu như chúng tôi phải làm một việc bạo hành.
- Các ông cứ yên trí, - Mazarin nói, - Tôi không mưu toan gì đâu, xin lấy danh dự mà thề.
D'Artagnan ra hiệu bảo Porthos giám sát cẩn thận, rồi quay lại bảo Mazarin:
- Bây giờ, thưa Đức ông chúng ta đi vào nào.
Chú thích:
(1) Trong thần thoại Hy Lạp.
Nguồn: http://vnthuquan.net/