16/3/13

Hãy kể giấc mơ của em (C10-11)

Chương 10


Họ có năm người:
Đồn trưởng Dowling, hai cảnh sát mặc thường phủ và hai cảnh sát mặc cảnh phục. “Tất cả trong phòng khách nhìn Ashley đang ngồi thu mình trên ghế rấm rứt khóc.
Đồn trưởng Dowling lên tiếng, “Cô là người duy nhất có thể giúp chúng tôi, cô Patterson”.
Ashley nhìn họ và gật đầu thở của nàng có vẻ ngắt quãng. “Tôi ... tôi sẽ. cố gắng”.
“Hãy bắt đầu lại từ đầu. Đồn phó Blake đã ở đây qua đêm?”.
“Vâng Chính tôi đã yêu cầu ông ấy. Lúc ấy tôi đã quá sợ hãi”.
“Nhà này chỉ có một phòng ngủ?”.
“Vâng”.
“Thế đồn phó Blake đã ngủ ở đâu?”.
Ashley chỉ vào cái đi văng, nơi để gối và chăn.
“Ở đây”.
“Cô đi ngủ lúc mấy giờ?”.
Ashley nghĩ một lúc. “Khoảng ... nửa đêm.
Chúng tôi uống trà, nói chuyện và tôi đã cảm thấy an tâm hơn. Tôi mang chăn gối ra cho ông ấy, sau đó thì vào phòng ngủ”. Nàng cố kiềm chế cảm xúc.
“Đó là lần cuối cô gặp ông ấy phải không?”.
“Vâng.”.
“Và sau đó thì cô ngủ luôn?”.
“Tôi không thể ngủ ngay được. Cuối cùng tôi phải uống thuốc ngủ. Và tôi nhớ là mình chỉ thức dậy khi nghe tiếng phụ nữ hét to ở dưới con hẻm mà thôi”.
Nàng bắt đầu run rẩy.
“Cô có nghĩ là ai đó đã vào đây và giết chết ông ấy không?”.
“Tôi ... tôi không biết”. Ashley trả lời. “Có ai đó đã thường xuyên lọt vào nhà tôi. Hắn còn viết những lời đe dọa trên tấm gương trong phòng tắm”.
“Ông ấy đã kể cho tôi nghe qua điện thoại rồi”.
“Có thể ông ấy đã nghe thấy cái gì và ... và đi ra ngoài kiểm tra”.
Đồn trưởng Dowling lắc đầu. “Tôi không nghĩ là ông ấy lại trần truồng đi ra ngoài đâu”.
Ashley khóc to. “Tôi không biết! Tôi không biết. Đó chỉ là cơn ác mộng thôi”. Nàng lấy tay bưng mặt lại.
Đồn trưởng Dowling hỏi. “Tôi muốn xem xét căn nhà một chút. Tôi cố cần lấy lệnh khám xét không?”.
“Dĩ nhiên không. Ông cứ tự nhiên”.
Ông ta gật đầu với hai người mặc thường phục. Một người đi vào phòng ngủ.
Người kia đi vào bếp.
“Cô và ông ấy đã nói chuyện gì?”.
Ashley hít một hơi dài. “Tôi:.. kể về những chuyện đã xảy ra với tôi. Ông ấy rất ...” Nàng nhìn ông đồn trưởng. “Tại sao ai đó lại muốn giết ông ấy? Tại sao?”.
“Tôi không biết, cô Patterson. Chúng tôi đang điều tra đây”.
Trung úy Elton, người vừa đi vào bếp đã đứng ở ngưỡng cửa. “Tôi muốn gặp riêng ông đồn trưởng một chút”.
“Xin lỗi cô”.
Đồn trưởng Dowling vào bếp.
“Gì cơ?”.
Trung úy Elton nói, “Tôi tìm thấy cái này trong bồn rửa bát đây”. Anh ta giơ lên một con dao làm bếp đẫm máu. “Nó vẫn chưa được rửa.
Tôi nghĩ chúng ta sẽ lấy được dấu vân tay ở đây.
Kostoff, người đi vào phòng ngủ cũng vội vã chạy vào bếp. Anh ta cầm theo chiếc nhẫn ngọc có đính kim cương. “Tôi tìm thấy nó trong hộp trang sức. Nó giống hệt với lời mô tả bên Quebec gửi sang về chiếc nhẫn mà Jean Claude Parent tặng Toni Prescott”.
Ba người im lặng nhìn nhau.
“Không còn nghi ngờ gì nữa.” Dowling phá tan không khí im lặng. Ông thận trọng cầm lấy con dao làm bếp cùng chiếc nhẫn rồi quay lại phòng khách.
Ông ta giơ con dao lên và hỏi. “Cô Patterson, đây là dao của cô?”.
Ashley nhìn nó. “Vâng, hình như là vậy. Sao cơ?”.
Đồn trưởng Dowling giơ tiếp cái nhẫn lên.
“Cô đã nhìn thấy cái nhẫn này bao giờ chưa?”.
Ashley lắc đầu. “Chưa”.
“Chúng tôi tìm thấy nó trong hộp đồ trang sức của cô”.
Ông thấy rõ nàng hoang mang tột độ.
Ashley thì thầm. “Tôi ... Ai đó đã nhét nó vào đấy.”.
“Ai đã làm việc đó chứ?”.
Mặt nàng tái nhợt đi.
“Tôi không biết”.
Một nhân viên khác đi vào gọi. “Đồn trưởng?”.
“Ờ, Bakel Ông ta lôi Baker ra góc nhà. “Bên cậu có cái gì?”.
“Chúng tôi phát hiện ra vết máu ở hành lang và trong thang máy. Hình như là cái xác đã bị bọc trong khăn trải giường, bị kéo lê vào thang máy và bị vứt ở ngõ sau”.
“Cứt!” Đồn trưởng Dowling quay sang Ashley.
“Cô Patterson cô đã bị bắt. Tôi sẽ cho cô biết quyền lợi của mình. Cô có quyền không nói nhưng những gì cô nói có thể sẽ là bằng chứng chống lại cô trước tòa. Cô được phép gọi luật sư cho mình. Nếu cô không có, tòa án sẽ cử người đứng ra bảo vệ quyền lợi cho cô”.
Khi họ về đến đồn cảnh sát, đồn trưởng Dowling nói. “Lấy dấu tay rồi đưa cô ta vào phòng giam”.
Ashley thực hiện các thủ tục như một cái máy. Khi tất cả đã xong, đồn trưởng Dowling lên tiếng. “Cô được phép gọi một cú điện thoại”.
Ashley nhìn ông ta và lí nhí trả lời. “Tôi không gọi cho ai cả” Mình không thể gọi cho bố được.
Đồn trưởng Dowling nhìn nàng theo người cảnh sát đi ra. “Thật là mắc dịch.
Các anh đã xem báo cáo kiểm tra nói dối của cô ta chưa. Đọc nó thì tôi dám thề là cô ta hoàn toàn vô tội”.
Kostoff bước vào. “Sam đã làm tình trước khi chết. Chúng tôi đã cho chiếu tia cực tím lên thân thể và tấm khăn bọc xác ông ấy. Đã có kết quả về tinh dịch và dịch âm đạo trên đó. Chúng ta ...”.
Đồn trưởng Dowling lầm bầm. “Chờ đó!” Ông đã chần chừ quá lâu để báo cho em gái cái tin này. Nhưng giờ cũng phải làm thôi. Ông ta thở dài và nói,”.
Tôi sẽ quay lại ngay”.
Hai mươi phút sau, Dowling gõ cữa nhà Sam.
“Ồ, một niềm vui bất ngờ”, Serena thốt lên.
“Sam có về cùng anh không?”.
“Không, Serena. Anh phải hỏi em một câu trước đã. Nó có vẻ không được tế nhị lắm”.
Bà ta nhìn ông ngạc nhiên, “Vâng?”.
“Em ... em có làm tình với Sam trong vòng từ sáng qua đến hôm nay không?
Vẻ mặt bà ta lập tức thay đổi. “Cái gì? Chúng em ... không Tại sao anh lại ...?
Sam không trở về, phải không?”.
“Anh không muốn kể ra chuyện này, nhưng cậu ấy”.
“Anh ấy bỏ em đi theo con điếm kia, phải không? Em biết chuyện này sẽ xảy ra mà. Em không trách anh ấy đâu. Em đúng là một bà vợ không ra gì. Em ...”.
Serena, Sam đã chết”.
“Em luôn quát mắng anh ấy. Em thật sự không muốn làm vậy. Em còn nhớ ...”.
Dowling cầm tay em gái. “Serena, Sam chết rồi”.
“Có một lần bọn em ra biển và ...”.
Ông nắm bả vai Serena lắc mạnh. “Nghe anh nói này, Sam chết rồi”.
“Và bọn em còn đi picnic nữa ...”.
Nhìn Serena, Dowling biết là cô em có nghe và có nhận thức được những gì ông nói.
“Ở đó một người xông đến và nói, Đưa hết tiền đây. Còn Sam thì nói cho tôi xem khẩu súng của anh nào”.
Dowling để mặc Serena nói. Em gái ông đang bị sốc. Nó không dám tin vào sự thật. Ông tự nhủ đó là Sam. Hãy kể cho em nghe về người đàn bà kia đi. Cô ta có đẹp không? Sam nói với em lúc nào trông em cũng đẹp nhưng em biết là không phải vậy. Sam nói thế, chỉ để làm em thấy dễ chịu, vì anh ấy rất yêu em.
Sam sẽ không bao giờ bỏ em. Sam nhất định sẽ quay lại. Rồi anh xem. Anh ấy vẫn còn yêu em ...” Serena lảm nhảm.
Đồn trưởng Dowling ra nhấc điện thoại và bấm số “Cho y tá đến đây ngay”.
Rồi ông đi tới, vòng tay ôm em gái mình. “Mọi việc rồi sẽ ổn thôi”.
“Em đã kể cho anh nghe lúc Sam và em ...”.
Mười lăm phút sau, y tá có mặt.
“Chăm sóc bà ấy cho cẩn thận”. Đồn trưởng Dowling nói.
Có một cuộc họp nhỏ trong phòng đồn trưởng Dowling. “Có điện gọi ông từ đường dây”.
Đồn trưởng nhấc ống nghe. “Tôi đây?”.
“Đồn trưởng, tôi là nhân viên đặc biệt Ramirez ở tổng bộ FBI - Washington.
Chúng tôi mướn cung cấp cho ông vài thông tin về vụ giết người hàng loạt của các ông. Chúng tôi không có hồ sơ của Ashley Patterson, vì cô ta chưa có tiền án nào cả, hơn thế, trước năm 1988, ở California người ta lại không đòi phải lấy dấu ngón tay cái khi cấp bằng lái xe”.
“Tiếp tục đi”.
“Lúc đầu, chúng tôi nghĩ đó là lỗi cửa máy tính nhưng khi kiểm tra lại thì ...”.
Đồn trưởng Dowling ngồi nghe đến năm phút, vẻ hoài nghi hiện rõ trên nét mặt. Cuối cùng ông lên tiếng. “Anh chắc là không có sự nhầm lẫn nào chứ? Có vẻ như ... Tất cả bọn họ ....? Tôi hiểu ... Cảm ơn anh rất nhiều”.
Ông đặt ống nghe xuống rồi ngồi thừ ra ... Sau đó ông ngẩng lên. “Đó là xét nghiệm của FBI ở Washington. Họ vừa kiểm tra tổng thể các dấu vân tay trên xác các nạn nhân. Jean Claude Parent ở Quebec đã cùng với một phụ nữ Anh tên Toni Prescott khi anh tá bị giết”.
“Đúng”.
“Richard Melton ở San Francisco thì cùng với cô Alette Peters người Ý”.
“Đúng”.
“Và đêm qua đến lượt Sam Blake cùng Ashley Patterson”.
“Đúng”.
Đồn trưởng Dowling hít một hơi dài. “Ashley Patterson ...”.
“Sao cơ”.
“Toni Prescott ...?”.
“Sao cơ?”.
“Alette Peters ...”.
“Sao cơ?”.
“Tất cả chỉ là một người mà thôi”.


Chương 11


Robert Crowther, người môi giới bất động sản của Công ty Bryant & Crowther mở cánh cửa trang trí cầu kỳ ra và nói. “Đây là sân thượng. Từ đây các bạn có thể nhìn thấy cả tháp Coit nữa đấy”.
Anh ta nhìn đôi vợ chồng trẻ bước từng bước một tới lan can. Phong cảnh nhìn từ đây quả thật lộng lẫy, toàn bộ thành phố San Francisco trải dài phía dưới tạo nên một tấm thảm nguy nga tráng lệ. Robert Crowther thấy họ thầm trao đổi với nhau bằng ánh mắt và nụ cười bí ẩn, thì bất giác vui mừng. Họ đang cố giấu đi sự thích thú của mình. Xưa nay vẫn vậy. Các khách hàng đều tin rằng nếu họ biểu lộ sự vồ vập quá đỗi với món hàng, giá cả sẽ lập tức tăng cao.
Với căn nhà người crowther nghĩ thầm, giá cao nhưng không đắt. Anh chỉ quan tâm xem đôi vợ chồng này có đủ khả năng chi trả không thôi. Anh chồng làm luật sư, mà các luật sư trẻ thường không có nhiều tiền.
Đôi vợ chồng này trông khá đẹp đôi và có vẻ rất mực yêu thương nhau.
David Singer khoảng trên dưới 30, tóc vàng, thông minh, bộ điệu vẫn còn như trẻ con. Vợ anh ta, Sandra, đáng yêu, tràn đầy tình cảm.
Robert Crowther đã lưu ý điểm lợi thế là cái bụng bầu của cô vợ và nói :
“Căn phòng khách thứ hai rất tiện cho một bà vú. Cách đây một dẫy nhà có một sân chơi, lại còn có hai trường học ở khu bên cạnh”. Anh ta lại thấy họ bí mật cười với nhau lần nữa.
Căn nhà này có một gian gác lửng với phòng ngủ có toa lét và phòng riêng cho khách. Còn ở tầng dưới là một phòng khách rộng, phòng ăn, phòng đọc sách, nhà bếp, lại cũng có phòng ngủ dành cho khách, và hai phòng tắm. Hầu như tất cả các phòng đều nhìn thấy được toàn cảnh thành phố Robert nhìn đôi vợ chồng, một lần nữa kiểm tra căn hộ rồi thì thầm với nhau ở góc nhà.
“Em thích nó quá”. Sandra nói với David. “Nó sẽ rất tiện cho con chúng ta.
Nhưng anh này, mình có chịu nổi giá tiền không? Những 600.000 dollars?”.
“Cộng cả tiền bảo quản”, David thêm vào.
“Tin xấu là, chúng ta không thể chịu được vào hôm nay. Còn tin tốt là chúng ta có thể chấp nhận vào thứ năm. Ông thần đèn sắp xuất hiện và cuộc sống của mình sẽ thay đổi”.
“Em biết”. Cô vợ nói với vẻ vui mừng. “Thật tuyệt”.
“Vậy mình lấy nó chứ?”.
Sandra hít một hơi dài. “Đồng ý”.
David cười toét, vẫy tay và nói. “Mừng ông về đến nhà, ông Singer”.
Tay trong tay, họ đi tới chỗ Robert Crowther đứng:
“Chúng tôi quyết định lấy nó”, David nói.
“Chúc mừng hai bạn. Đây là một trong những chỗ ở đáng chọn nhất tại San Francisco. Các bạn sẽ rất hạnh phúc khi ở đây”.
“Chắc chắn là vậy”.
“Các bạn thật may mắn. Tôi phải nói rằng có rất nhiều người thích căn nhà này”.
“Tiền đặt cọc là bao nhiêu?”.
“10000dollars bây giờ là tết nhất. Tôi có mang tờ cam kết theo đây. Khi các bạn ký vào, chúng tôi sẽ yêu cầu thêm l6.000 dollar nữa.
Ngân hàng của các bạn sẽ tự động hàng tháng giữ một số tiền nhất định vào tài khoản của chúng tôi trong vòng 20-30 năm”.
David liếc Sandra. “Được”.
“Tôi sẽ cho người chuẩn bị giấy tờ”.
“Chúng tôi có thể xem lại một lần nữa không”.
Sandra trăn trở đề nghị Crowther nở nụ cười hiền lành. “Bao lâu cũng được, bà Singer. Nó là của bà mà”.
“Cứ như một giấc mộng đẹp vậy, David. Em không tin là mọi chuyện lại diễn ra suôn sẻ thế này đâu”.
“Thế đấy?”. David nắm tay Sandra. “Anh muốn biến tất cả các giấc mơ của em thành hiện thực”.
“Anh đã làm rồi, anh yêu”!.
Họ đang sống ở một căn hộ nhỏ hai phòng ngủ tại quận Marina, nhưng khi đứa trẻ ra đời nó sẽ trở nên quá chật chội. Cho tới bây giờ họ vẫn không thể chịu nổi giá tiền căn nhà ở Nob Hill nhưng thứ năm tới sẽ là ngày Gia nhập ở Công ty luật quốc tế Kincaid, Turner, Rose ở Ripley, nơi mà David đang làm việc. Ngoài 26 người dự tuyển có khả năng, sẽ có thêm 6 người nữa được gia nhập vào bầu không khí kiêu kỳ của Công ty và tất cả mọi người ở đây đều nhất trí David là mót trong số đó. Kincaid, Tumer, Rose & Ripley với các văn phòng ở San Francisco, New York, London, París và Tokio là một trong những Công ty luật uy tín hàng đầu thế giới.
Mục tiêu tuyển người của nó là những sinh viên xuất sắc nhất của các trường Luật danh tiếng.
Công ti này chuyên dùng chính sách gậy và cà rốt để thử thách các tay luật sư trẻ.. Các nhân viên kỳ cựu sẽ tước đoạt không thương tiếc quyền, lợi của đám trẻ, chẳng thèm đếm xỉa gì đến thời giờ và sức khỏe họ, cho họ ngập đầu vào hàng loạt những vụ việc chán ngắt mà chẳng ai muốn mò tay:
Công việc thì phải làm không phút ngơi tay, áp lực lại rất nặng nề. Đó là cái gậy.
Nhưng những ai còn tồn tại nồi sau đó sẽ được hưởng củ cà rốt. Đó là lời hứa yề một vị trí trong công ty. Điều này đồng nghĩa với lương cao, được hưởng một phần trong cái bánh ngọt lợi nhuận kếch xù, một văn phòng rộng rãi, có phòng vệ sinh riêng, công việc trên khắp toàn cầu và còn vô số lợi ích khác.
David đã nếm trải bao khốn khó ở Kincaid, Turnel, Rose ở Ripley được sáu năm, buồn vui lẫn lộn. Giờ làm việc dài dằng dặc, stress triền miên nhưng anh đã quyết định vượt qua tất cả để được gia nhập Công ty. Và bây giờ thì cái ngày đó cũng đã trong tầm tay anh.
Sau khi chia tay với người môi giới nhà đốt, David và Sanđra rủ nhau đi mua sắm. Họ mua xe nôi, cũi, tã lót và quán áo cho đứa con trong bụng Sandra, đứa con mà họ đã chuẩn bị sẵn cho nó cái tên Jeffrey.
“Mua cho con một ít đồ chơi nữa”, David nói.
“Mình còn nhiều thời gian mà”. Sandra cười.
Mua sắm xong, họ đi tản bộ dọc theo khu cảng ở Ghlrardello Square, vượt qua nhà máy đồ hộp tới cầu tầu Fisherma. Rồi họ ăn trưa tại nhà hàng American Blstro.
Hôm đó là thứ bảy, thời tiết ở SanFrancisco rất đẹp, phù hợp với bộ veston đen, cavat sáng màu, cặp da và bữa ăn trưa ngon miệng cùng ngồi nhà ưng ý Hôm đó là ngày của chàng luật sư.
David và Sandra gặp nhau ba năm trước, trong một bữa tiệc nho nhỏ. David tới dự cùng con gái một khách hàng của công ty Sandra lúc đó thì đang làm việc cho một công ty cạnh tranh Tại bữa tiệc ấy, David và Sandra đã tranh luận về một quyết định được đưa ra tròng một vụ án chính trị ở Washington. Cụộc tranh luận của họ càng lúc càng gay gắt hơn và cho đến nứa chừng thì cả hai chợt nhận ra rằng họ đã không quan tâm đến phán quyết của tòa án. Họ đang khoe khoang tài năng với nhau, chỉ là thế thôi.
Ngay hôm sau David gọi điền cho Sandra. “Tôi muốn kết thúc vấn đề ở đây”, David trình bày. “Tôi nghĩ thế là đủ rồi”.
“Tôi cũng vậy”. Sandra đồng ý.
“Chúng ta có thể gặp nhau vào bữa tối chứ?”.
Sandra lưỡng lự. Nàng đã có hẹn rồi “Được”.
Nàng trả lời. “Tối nay cũng được”.
Họ đã kết bạn với nhau ở bữa ăn đó. Một năm sau, họ làm lễ cưới.
Joseph Kincaid, một trong cổ đông lớn của Công ty đã tặng David món quà cưới giá trị là một tuần nghỉ ngơi. Lương của David tại Kincaid, Turner, Rose & Ripley là 45.000 dollar một năm. Sandra vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
Nhưng bây giờ, với đứa trẻ sắp ra đời, chi tiêu của họ đã gia tăng rất nhiều.
“Em sẽ phải nghỉ việc trong vài tháng”. Sandra nói. “Em không muốn thuê bà vú, anh ạ. Em muốn tự mình lo cho con nó”. Kết quả siêu âm đã cho biết họ sẽ có con trai.
“Mình sẽ lo liệu được mà”. David quả quyết. Ngày gia nhập sẽ làm thay đổi cuộc đời họ.
Sáng thứ năm, David vừa mặc quần áo vừa xem bản tin trên ti vi.
Người phát thanh viên nói với giọng nghiêm trọng. “Chúng tôi có một câu chuyện li kỳ ... Ashley Patterson, con gái của bác sĩ lỗi lạc Steven Pat-terson ở San Francisco đã bị bắt vì bị tình nghi là thủ phạm của hàng loạt vụ giết người giống nhau. Cảnh sát và FBI đang truy tìm ...”.
David đứng sững trước tivi, lặng người đi. “Đêm qua, đồn trưởng cảnh sát Matt Dowling ở hạt Santa Clara đã công bỏ việc bắt giữ Ashley Patterson bởi hàng loạt vụ giết người hết sức dã man. Đồn trưởng Dowling đã trả lời các phóng viên như sau, Không còn nghi ngờ gì nữa, chúng tôi đã tóm đúng thủ phạm. Các bằng chứng đã nói lên tất cả..”.
Bác sĩ Steven Patterson. Đầu óc Dayid bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.
Năm đó anh 21 tuổi và bắt đầu học năm thứ nhất trường Luật. Một ngày kia anh về nhà và phát hiện mẹ mình nằm bất tỉnh trong phòng ngủ. Anh gọi số. Xe cứu thương đến đưa mẹ anh vào bệnh viện Memorial San Francisco.
David đợi bên ngoài phòng cấp cứu cho đến khi bác sĩ bước ra nói chuyện với anh.
Mẹ tôi ... mẹ tôi sẽ không sao chứ?”.
Bác sĩ lưỡng lự. “Chúng tôi đã mới bác sĩ chuyên khoa tim kiềm tra. Bà ấy bị dãn dây chằng van tim”.
“Thế nghĩa là sao?” David hỏi.
“Tôi e là chúng tôi đã hết khả năng. Bà cụ đã quá tuổi cấy ghép rồi, mà làm tiêu phẫu tim thì ... nguy hiểm”.
Daviđ cảm thấy đau nhói. “Vậy mẹ tôi ... bao lâu nữa?”.
“Vài ngày, hoặc một tuần. Xin lỗi, cậu trai ạ”.
David đau đớn đứng thừ ra. “Còn ai có thể giúp mẹ tôi không?”.
“Tôi nghĩ là không. Người duy nhất. đủ khả năng là Steven Patterson, nhưng ông ấy rất ...”.
“Steven Patterson là ai?”.
“Ông ấy là bác sĩ hàng đầu trong lĩnh vực tiểu phẫu tim. Nhưng thời gian biểu của ông ấy thì không bao giờ ...”.
David đã bỏ đi.
David gọi đến văn phòng bác sĩ Patterson từ điện thoại công cộng ở góc hành lang bệnh viện.
“Tôi muốn hẹn gặp bác sĩ Patterson. Về mẹ của tôi Bà ấy ...”.
“Xin thứ lỗi. Chúng tôi không chấp nhận cuộc hẹn mới nào. Anh hãy gọi lại sau sáu tháng nữa”.
“Mẹ tôi không chờ được sáu tháng đâu”. David quát lên.
“Tôi xin lỗi. Tôi có thể chuyển anh cho ...”.
David dập điện thoại xuống. Sáng hôm sau, David đến văn phòng của bác sĩ Patterson. Phòng chờ đông cứng người. David đi tới bàn tiếp tân. “Tôi muốn hẹn gặp bác sĩ Patterson. Mẹ tôi rất yếu và ...
Cô gái ngẩng đầu lên, nói “Anh đã gọi điện hôm qua, phải không?”.
“Vâng”.
“Tôi đã bảo anh rồi. Chúng tôi đã đóng sổ hẹn và không chấp nhận thêm bất kỳ trường hợp nào”.
“Tôi sẽ đợi”. David ngang bướng nói.
“Anh không đợi được đâu. Bác sĩ ...”.
David ngồi xuống. Anb nhìn từng người một được gọi vào phòng khám cho đến lúc chỉ còn mình anh.
Sáu giờ chiều, cô tiếp khách nói. “Không còn gì ở đây nữa. Bác sĩ đã về rồi”.
David đến thăm mẹ ở phòng điều trị đặc biệt tối hôm đó.
“Một phút thôi nhé”, cô y tá nhắc. “Bà ấy yếu lắm”.
David rón rén bước vào, đầm đìa nước mắt. Mẹ anh đang nằm đó với máy hô hấp nhân tạo. Trông bà còn bợt bạt hơn cả tấm khăn trải giường. Cặp mắt bà nhắm nghiền.
David tiến lại gần bà và nói khẽ. “Mẹ ơi, con đây Con sẽ không để cái chết đến với mẹ đâu. Rồi mẹ sẽ khốc lại mà”. Nước mắt vẫn lăn trên má anh. “Mẹ có nghe thấy con nói không? Mình sẽ cùng nhau chiến đấu. Không gì có thể đánh bại chúng ta khi mẹ con mình ở bên nhau. Con sẽ gọi bác sĩ giỏi nhất đến chữa cho mẹ. Mẹ hãy nghỉ ngơi đi. Ngày mái con quay lại”. Anh cúi xuống và hôn lên má bà.
“Liệu ngày mai bà có còn sống không?”.
Chiều hôm sau, David đi tới gara để xe dưới tầng hầm khu nhà đặt văn phòng của bác sĩ Patterson. Người bảo vệ nhà xe đang đi loanh quanh trong đó.
Ông ta tiến lại gần David. “Tôi có thể giúp gì cho anh?”.
“Tôi đang đợi bà xã”. David nói. “Cô ấy khám bệnh ở chỗ bác sĩ Patterson”.
“Người bảo vệ mỉm cười. Ông ấy là người tuyệt vời đấy.”.
“Ông ấy thường kể cho chúng tôi nghe về chiếc xe ưa thích của mình”.
David ngừng lại, làm ra vẻ cố nhớ. “Cadillac thì phải?”.
Người bảo vệ lắc đầu. “Không”, ông ta chỉ chiếc Rolis-Royce đỗ ở góc gara.
“Nó kia kìa”.
“Ồ, đúng vậy. Tôi lại cứ nhớ là ông ấy nói về chiếc Cadillac”.
“Tôi hơi ngạc nhiên đấy”. Người bảo vệ nói.
Rồi ông ta vội vã chạy tới một chiếc xe mới đến.
David cẩn thận đến gần chiếc Rolls-Royce. Khi biết chắc rằng không có ai nhìn mình, anh bèn mở cửa xe và chui tọt vào băng sau rồi nằm bẹp xuống sàn xe. Anh nằm đó, chật chội và khó chịu, chờ đợi bác sĩ Patterson xuất hiện. Sáu giờ mười lăm phút, David nghe thấy tiếng mở cửa xe, thấy xe hơi lún xuống, chứng tỏ đã có người ngồi vào. Anh nghe thấy tiếng động và chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
“Xin chào, bác sĩ Patterson”.
“Chào, Marco”.
Chiếc xe rời khỏi gara và David cảm thấy nó lượn theo khúc rẽ. Anh đợi thêm hai phút, sau đó hít mạnh và ngồi thẳng dậy.
Bác sĩ Patterson nhìn thấy anh qua tấm gương chiếu hậu. Ông nói bình tĩnh.
“Nếu anh có ý định ăn cướp thì rất tiếc là tôi không mang tiền mặt trong người”.
“Rẽ vào phố nhỏ kia và đỗ xe sát lề đường”.
Bác sĩ Patterson gật đầu. David hồi hộp theo dõi ông ngoặt xe vào con phố nhỏ và dừng xe sát vỉa hè.
“Tôi sẽ đưa anh tất cả tiền trong người,” Bác sĩ Patterson nói, “anh lấy luôn cả xe cũng được.
“Không cần phải dùng vũ lực đâu. Nếụ.”.
David trườn lên ngồi cạnh ông. “Đây không phải là một vụ cướp. Tôi cũng chẳng cần xe của ông làm gì”.
Bác sĩ Pattersonnhìn anh khó chịu. “Thế anh cần cái quái gì ở tôi?”.
“Tên tôi là Singer. Mẹ tôi sắp chết lồi. Tôi cần ông đến cứu bà”.
Khuôn mặt bác sĩ Pattrson thoáng dịu đi, nhưng thay vào đó lại là sự giận dữ.
“Hãy hẹn với ...”.
“Không còn thời gian để hẹn hò nữa”. David quát lên. “Mẹ tôi sắp chết và tôi sẽ không để điều đó xảy ra đâu”. Anh cố trấn tĩnh mình. “Xin ông làm ơn. Các bác sĩ khác bảo ông là niềm hi vọng cuối cùng của tôi”.
Bác sĩ Patterson vẫn nhìn anh bằng cặp mắt giận dữ. “Thế bà cụ bị làm sao?”.
“Mẹ tôi bị .... dãn dây chằng van tim. Các bác sĩ khác không đám làm phẫu thuật. Họ nói rằng chỉ có ông mới đủ khá năng cứu mẹ tôi”.
Bác sĩ Patterson lắc đầu. “Lịch của tôi ...”.
“Tôi không quan tâm đến lịch của ông”. Đây là mẹ tôi. Ông phải cứu bà ấy vì Bà ấy là tất cả đối với tôi”.
Im lặng kéo dài. David ngồi đó, cặp mắt nhắm nghiền. Anh nghe thấy giọng bác sĩ Patterson.
“Tôi không hứa trước nhưng tôi sẽ qua thăm bệnh cho bà. Hiện giờ bà đang nằm ở đâu?”.
Davld mở mắt nhìn ông ta. “Phòng điều trị đặc biệt bệnh viện Memorial San Francisco”.
“Gặp anh 8 giờ sáng mai ở đó”.
Giọng David lạc hẳn đi. “Tôi không biết ...”.
“Nhờ đấy, tôi không hứa hẹn điều gì cả. Và tôi cũng không tán thành kiểu thử thách long can đảm thế này đâu, cậu trẻ ạ. Lần sau hãy cố gọi điện trước”.
David ngồi bất động.
Bác sĩ Patterson nhìn anh. “Sao?”.
“Còn một chuyện nữa”.
“Thế à?”.
“Tôi ... tôi không có tiền tôi là sinh viên luật và tôi còn một chặng đường dài trước mặt”.
Bác sĩ PatterBOn nhìn anh chằm chằm.
Chợt David thốt lên mạnh mẽ. Nhưng tôi thề tôi sẽ tìm mọi cách để trả tiền cho ông, dù có phải lao lực hết cả cuộc đời. Tôi biết giá tiền của ông và tôi ...”.
“Tôi không nghĩ anh phải làm thế đâu, con trai”.
“Tôi không còn ai để nhờ cậy nữa, bác sĩ Pat- terson. Tôi ... Tôi cầu xin ông”.
Bầu không khí trong xe lại lắng xuống.
“Cậu đã học được mấy năm rồi?”.
“Tôi vừa mới nhập học xong”.
“Và cậu muốn sau này sẽ trả tiền cho tôi?”.
“Tôi thề là như vậy”.
Khi David về đến nhà, anh chắc mẩm trong bụng rằng thế nào mình cũng bị cảnh sát tóm cổ về tội bắt cóc hoặc có hành vi đe dọa hoặc cái gì đó tương tự như thế. Nhưng anh đã nhầm. Bây giờ tất cả chỉ còn là chuyện ngày mai bác sĩ Patterson có xuất hiện hay không mà thôi.
Sáng hôm sau, khi David đi vào phòng đặc biệt thì bác sĩ Patterson đã có mặt ở đó và đang khám bệnh cho mẹ anh.
David chỉ biết đứng nhìn, tim đập mạnh, mồm khô đắng.
Bác sĩ Patterson quay sang đám bác sĩ đứng xung quanh giường bệnh. “Đưa, bà ấy vào phòng mổ nga. Khi người ta đưa mẹ anh đi, David, mới dám cất tiếng hỏi, “Liệu mẹ tôi ...”.
“Chúng tôi sẽ cổ”.
Sáu giờ sau, bác sĩ Patterson ra gặp David trong phòng chờ.
Anh nhầy dựng lên. “Mẹ tôi ...?”, anh không dám kết thúc câu hỏi.
“Bà ấy sẽ bình phục thôi. Mẹ anh chịu đựng tốt lắm”.
David đứng đó, lòng tràn ngập cảm giác biết ơn Anh thầm cầu nguyện. Con xin tạ ơn Chúa.
Bác sĩ Patterson nhìn anh. Tôi còn chưa biết cả tên anh”.
“David, thưa ông”.
“Được anh David này, ảnh có biết tại sao tôi lại quyết định làm việc này không?”.
“Không ạ ....”.
“Có hai lý do. Bệnh tình của mẹ ảnh quả là một thử thách đối với tôi. Còn lý do thứ hai là ... vì anh”.
“Tôi ... tôi không hiểu”.
“Những gì anh đã làm cũng giống như tôi hồi trẻ. Anh làm tôi nhớ lại quá khứ:
Còn bây giờ ...- giọng ông thay đổi, anh có nói là sẽ trả tiền tôi sau phải không?”.
David thấy ngực mình nặng trĩu. “Vâng, thưa ông. Một ngày ...”.
“Thế ngay bây giờ thì sao.?”.
David nuốt nước bọt. “Bây giờ?”.
“Tôi với anh thỏa thuận nhé. Anh có biết lái xe không?”.
“Có, thưa ông.”.
“Tốt. Tôi lại rất ghét tự mình lái xe. Anh sẽ lái xe đưa tôi đi làm và đón tôi vào sáu giờ chiều trong vòng một năm. Đến cuối kỳ hạn, tôi sẽ trừ cho anh ...?”.
Vậy là xong. Bác sĩ Patterson đã cứu sống mẹ David và để đổi lại, anh đưa đón ông đi làm trong một năm trời.
Dần dần, David trở nên sùng hái bác sĩ Patterson. Không kể việc ông thỉnh thoảng có những cơn giận khủng khiếp thì đây là người đàn ông vị tha nhất mà Dayid từng biết. Ông chủ yếu tập trung vào các hoạt động từ thiện và dành gần hết thời gian rỗi vào việc nghiên cứu thực hành ở buồng bệnh.
David và ông thường trò chuyện với nhau khi anh lái xe đưa đón ông đi làm:
“Anh đang học luật gì vậy, David?”.
“Luật hình sự”.
“Tại sao Vậy? Bộ anh muốn giúp bọn côn đồ trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật lắm sao?”.
“Không, thưa ông. Cũng còn có rất nhiều người lương thiện bị dính dáng đến pháp luật cần sự giúp đỡ. Tôi muốn giúp những người đó kia.”.
Khi hết thời hạn, bác sĩ Patterson giữ tay David và nói, “Chúng ta thậm chí ...”.
Đã nhiều năm qua David không gặp bác sĩ Patterson nhưng anh vẫn thường nghe nhắc đến tên ông.
“Bác sĩ PatterBon mở phòng khám miễn phí cho các trẻ em bị AIDS ...”.
Hôm nay bác sĩ Patterson sang Kenya để mở Trung tâm Y tế Patterson ...”.
“Trung tâm từ thiện Patterson chính thức đi vào hoạt động ...”.
Dường như ông có mặt ở mọi nơi, dành hết thời gian và tiền bạc cho những người cần ông giúp đỡ Giọng nói của Sandra làm David bừng tỉnh.
“David. Anh không sao đấy chứ .”.
Anh rời mắt khỏi màn hình tivi. “Cảnh sát vừa bắt con gái của bác sĩ steVen Patterson vì tội giết người hàng loạt”.
“Thật kinh khủng. Em rất tiếc, anh ạ”.
“Ông ấy đã tặng Mẹ thêm bảy năm tuyệt vời trên cõi đời này. Thật không công bằng khi một chuyện tồi tệ đến thế này lại xảy ra với một người như bác sĩ Patterson. Ông là người tốt bụng nhất mà anh từng gặp, ông không đáng chịu những hậu quả này. Làm sao mà ông ấy lại có thể có được cô con gái quái vật như vậy?” Anh nhìn đồng hồ. “Mẹ kiếp? Anh sẽ bị muộn mất”.
“Anh còn chưa ăn sáng mà”.
“Anh chẳng muốn ăn nữa” David lại liếc vào tivi “Đây và hôm nay là ngày gia nhập ...”.
“Anh coi như ổn rồi còn gì? Không thể còn trục trặc gì nữa”.
“Luôn luôn có khúc mắc đấy em ạ. Năm nào cũng có những người chắc mười mươi nhưng rồi lại bị ra rìa”.
Sandra ôm chặt David và nói, “Có được anh là sự may mắn của họ đấy”.
David hôn nhẹ lên má vợ. “Cảm ơn em. Anh thật không biết cuộc đời sẽ ra sao nếu thiếu em”.
“Gọi cho em ngay khi biết kết quả, được không David?”.
“Dĩ nhiên. Chúng ta sẽ đi ăn mừng”.
Câu nói này cứ vang vọng trong đầu David.
Nhiều năm trước, anh đã nói với một người, “Chúng ta sẽ đi ăn mừng”?
Và anh đã giết chết cô ta.
Trụ sở của Kincaid, Turner, Rose ở Ripley chiếm hết ba tầng trong tòa cao ốc Trans America Pyramid ở trung tâm San Francisco. Khi David bước vào, anh được đón tiếp bằng những nụ cười đầy ý nghĩa. Điều đó khác hẳn với câu “chào buổi sáng” thông thường. Họ biết họ sắp thu nhận thêm một đồng xu mới vào Công ty. Và quan trọng là người này đã tỏ ra rất xứng đáng.
Trên lối dẫn về góc làm việc nhỏ bé của mình, Daviđ đi ngang qua căn phòng đã được bầy biện sẵn dành cho người sắp được gia nhập. Và anh không thể không liếc vào bên trong. Căn phòng thật rộng rãi, có buồng vệ sinh riêng, một bộ bàn ghế làm việc, một cửa sổ hướng ra phía vịnh San Francisco. Anh đứng lặng đi một lúc, chìm vào suy nghĩ.
Khi David ngồi xuống bàn làm việc, thư ký của anh, Holly nói. “Chào buổi sáng, ông Singer”.
Cô ta có vẻ hơi cao giọng.
“Chào buổi sáng, Holly”.
“Tôi có tin tức cho ông đây”.
“Mời cô”.
“Ông Kincaid muốn gặp ông tại văn phòng của ông ấy vào lúc năm giờ chiều nay”. Cô ta dừng lại và mỉm cười.
Vậy là thật sướng rồi. “Cảm ơn cô”.
Cô ta đến gần David hơn và nói, “Tôi nghĩ là tôi nên tiết lộ cho ông. Tôi đã uống cà phê cùng Dorothy, thư ký của ông Kincaid sáng nay. Cô ấy bảo ông là người đứng đầu danh sách đấy”.
David cười. “Cảm ơn, Holly”.. “Ông dùng cà phê chứ?” .
“Được lắm!”.
“Đen nóng, đến ngay”.
David ngồi vào bàn làm việc. Hàng đóng hồ sơ, tài liệu và hợp đồng.
Hôm nay quả là một ngày tốt. Xong. “Ông Kincaid muốn gặp ông tại văn phòng của ông ấy lúc năm giờ chiều nay ... Anh là người đứng đầu danh sách đấy?
Anh định báo cho Sandra biết tin ngay.
Nhưng có cái gì đó níu kéo anh lại. Mình sẽ chờ đến lúc đó, anh nghĩ.
Mười một giờ, Holly bước vào. “Có bác sĩ Patterson muốn gặp ông. Ông ấy không hẹn..,”.
Anh ngẩng lên. “Bác sĩ Patterson ở đây à?”.
“Vâng”.
David đứng dậy. “Mời ông ấy vào ngay”.
Steven Patterson đi phía sau Holly. David cố giấu thái độ của mình. Trông ông già đi nhiều và có vẻ mệt mỏi.
“Chào David”.
“Bác sĩ Patterson. Mởi ông ngồi”. David nhìn ông chậm chạp ngồi xuống ghế. “Tôi đã xem bản tin sáng nay. Tôi ... rất lấy làm tiếc”.
Bác sĩ Patterson chán nản gật đầu. “Ư. Đúng là một đòn nặng”. Ông ngẩng lên. “David, tôi cần cậu giúp đỡ”.
“Dĩ nhiên,” David hăng hái trả lời. “Bất cứ việc gì tôi có thể làm được. Bất cứ việc gì?
“Tôi muốn cậu bào chữa cho Ashley!.
Giọng của David chìm xuống. “Tôi ... tôi không thể. Tôi không còn là luật sư hình sự chuyên bào chữa cho tội phạm nữa”.
Bác sĩ Patterson nhìn anh và nói, “Ashley không phải là tội phạm”:
“Tôi:.. ông không hiểu đâu, bác sĩ Patterson.
Hiện tôi đang là luật sư thực tập thôi. Tôi có thể giới thiệu.”.
“Tôi đã nhận được hàng chục cú điện thoại của các luật sư tội phạm nổi tiếng. Tất cả bọn họ đều muốn nhận vụ này”. Ông dựa lưng vào ghế. “Nhưng tôi biết họ không quạn tâm đến con gái tôi. Đây là vụ án nghiêm trọng và họ chỉ nhằm vào chuyện tiếng tăm mà thôi. Họ chẳng giúp gì được cả. Mà Ashley là tất cả đối với tôi”.
“Tôi muốn ông cứu mẹ tôi. Bà ấy là tất cả đối với tôi? David nói, “Tôi thật sự muốn giúp ông, nhưng”.
“Khi cậu ra trường, cậu đã làm cho Công ty luật hình sự cơ mà?”.
Tim David bắt đầu đập nhanh hơn. “Đúng vậy nhưng ...
“Cậu đã là luật sư chuyên về án hình sự được vài năm?”.
David gật đầu. “Đúng, nhưng tôi đã từ bỏ rồi. Đã quá lâu và ...”.
“Không lâu thế đấu, David. Và cậu đã bảo cậu thích công việc này lắm cơ mà. Tại sao cậu, lại bỏ nó để chạy sang đây vậy hả?”.
David ngồi yên, rồi trả lời, “Chuyện đó không quan trọng”.
Bác sĩ Patterson rút ra một bức thư viết tay và đưa cho David. Dù không cần đọc nhưng David cũng biết trong bức thư viết gì.
Thưa bác sĩ Patterson, Tôi không biết phải nói thế nào về tâm long độ lượng của ông và món nợ quá lớn của tôi đối với ông. Nếu có việc gì tôi có thể giúp ông, chỉ cần ông nói với tôi và việc đó sẽ được hoàn thành không một lời hỏi han.
David vẫn cầm bức thư trong tay.
“David, cậu sẽ nói chuyện với Ashley chứ?”.
David gật đầu. “Vâng, dĩ nhiên là như vậy, nhưng ...”.
Bác sĩ Patterson đứng lên. “Cảm ơn cậu”.
David đứng nhìn theo ông đi ra khỏi cửa.
“Tại sao cậu lại bỏ nó và sang đây thế hả?”.
Vì tôi đã phạm phải một sai lầm, và người phụ nữ vô tội tôi yêu đã chết. Tôi sẽ không để ai chết trên tay tôi nữa. Không bao giờ.
Tôi không thể bào chữa cho Ashley Patterson được.
David nhấn nút máy liên lạc. “Holly, cô làm ơn hỏi ông Kincaid xem ông ấy có thể gặp tôi ngay bây giờ được không?” .
“Vâng, thưa ông”.
Ba mươi phút sau, David bước vào văn phòng trang trí vô cùng cầu kỳ của Joseph Kincaid. Kincaid khoảng 60 tuổi, khỏe mạnh, chắc chắn song nom hơi đơn điệu.
“Được” Ông ta nói với David, “Cậu đang rất lo lắng phải không? Cuộc gặp của chúng ta sẽ vào lúc năm giờ cơ mà?”.
David bước đến cạnh bàn làm việc của ông ta. “Tôi biết. Tôi đến đây để bàn về một chuyện khác, Joseph”.
Nhiều năm trước, Davld đã mắc phải một sai lầm khi gọi ông ta là Joe và ông ta đã nổi cơn tam bành lên. “Đừng bao giờ gọi tôi là Joe.
“Ngồi đi, David”.
Anh ngồi xuống.
“Xì gà nhé? Hàng Cuba đấy”.
“Không, cảm ơn”.
“Có việc gì vậy?”.
“Bác sĩ Steven Patterson vừa đến gặp tôi”.
Kincaid xì một tiếng. “ông ấy vừa lên bản tin sáng nay xong. Thật đáng xấu hổ. Thế ông ta cần gì ở cậu?”.
“Ông ấy yêu cầu tôi bào chữa cho con gái ông ấy”.
Kincaid ngạc nhiên nhìn David. “Cậu không còn làm luật sư hình sự nữa mà”.
“Tôi cũng bảo ông ấy rồi”.
“Vậy thì thế này”, Kincaid nghĩ một lúc. “Cậu biết không, tôi rất muốn bác sĩ Patterson trở thành khách hàng của mình. Ông ấy có ảnh hưởng rất lớn. Ông ấy có thể mang lại nhiều vụ kinh doanh béo bở cho Công ty đấy. Ông ta có mối liên hệ với nhiều tổ chức y tế ...” .
“Còn nữa”.
Kincaid lại ngạc nhiên nhìn David. “Ồ?”.
“Tôi đã hứa sẽ đến nói chuyện với con gái ông ấy”.
Tôi hiểu. Dù sao, tôi cho là chuyện này không có hại gì cả. Cứ đến nói chuyện đi rồi chúng ta sẽ giới thiệu một luật sư thích hợp cho ông ta”.
“Đó là kế hoạch của tôi”.
“Tốt. Chúng ta đang xây dựng nền móng quan hệ với ông ta. Cậu tiến hành đi”. Ông ta mỉm cười “Gặp lại lúc năm giờ”:
“Vâng. Cảm ơn ông, Joheph”.
Lúc ra khỏi văn phòng của Kincaid, David tự hỏi, có cái quái gì khiến bác sĩ Patterson cứ khăng khăng đòi mình bào chữa cho con gái ông ấy nhỉ?

Nguồn: http://www.sahara.com.vn/