Chương 16
Sáng sớm ngày phiên tòa chính thức diễn ra David đến gặp Ashley tại nhà giam. Nàng gần như sắp hóa điên lên.
“Tôi không thể tiếp tục được nữa. Bảo họ hãy để tôi yên”.
“Ashley, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Chúng ta phải đối mặt với họ và chúng ta sẽ giành chiến thắng”.
“Anh không biết ...Anh không biết tôi cảm thấy như thế nào đâu. Như đang sống trong địa ngục vậy”.
“Chúng tôi sẽ đưa cô ra khỏi nơi đó. Đây chỉ là bước đầu thôi”.
Nàng thổn thức:
“Tôi sợ họ .... sẽ làm những chuyện tồi tệ với tôi.”.
“Tôi sẽ không để họ làm vậy với cô đâu”. David quả quyết “Tôi muốn cô phải tin vào tôi. Hãy nhớ, cô không phải chịu trách nhiệm gì về những vụ án đó cả. Cô không hề làm sai điều gì. Họ đang đợi chúng ta đó”.
Nàng hít một hơi dài. “Được. Tôi nhất định sẽ vượt qua. Tôi nhất định sẽ vượt qua. Tôi nhất định sẽ vượt qua.
Ngồi ở hàng ghế đầu tiên là bác sĩ Steven.
Patterson. Ông nhắc đi nhắc lại với đám nhà báo bao quanh phòng xử án chỉ một câu duy nhất:
“Con tôi vô tội”.
Phía sau vài hàng là Jesse và Emlly Quiller, họ đến để ủng hộ David về mặt tinh thần.
Ở bàn công tố là Mickey Brennan và hai trợ lý:
Susan Freeman và Eleanơr Tucker.
Sandra và Ashley ngồi ở bàn luật sư biện hộ, giữa họ là David. Hai người phụ nữ đã gặp nhau vào tuần trước.
“David, anh có thể nhìn Ashley và hiểu rằng cô ấy vô tội”.
“Còn em, em hãy nhìn vào các bằng chứng Ashley để lại trên các xác chết và hiểu rằng cô ấy đã giết họ. Nhưng giết họ và phạm tội lại là hai phạm trù hoàn toàn khác. Tất cả những gì anh phải làm bây giờ là thuyết phục cho bằng được bồi.thẩm đoàn tin theo những gì anh đã tin”.
Thẩm phán Willlams bước vào và tiến về chỗ của mình. Viên mõ tòa hô, “Tất, cả đứng đậy.
Phiên tòa chính thức bắt đầu. Thẩm phán Tessa Williams sẽ là chánh án, chủ tọa phiên tòa”.
Quan tòa Williams nói. “mời các vị ngồi. Đây là vụ Nhân dân California chống lại Ashiey Patterson. Bắt đầu”. Bà quay sang” Brennan. “Ông công tố có phát biểu lời mở màn không”?
Mickey Brennan đứng lên. Có, thưa chánh án”. Ông quay nhìn về bồi thẩm đoàn rồi đi lại phía họ. “Xin chào. Các vị biết đấy thưa các quí ông quí bà, bị cáo cũng có mặt trong phiên tòa này bị buộc tội là hung thủ của ba vụ án mạng”.Ông ta hất đầu về phía Ashley. “Bây giờ cô ta đang trong dáng vẻ một phụ nữ trẻ, ngây thơ, yếu đuối. Nhưng chúng tôi sẽ chứng minh cho các vị thấy đằng sau cái mặt nạ đỏ là một kẻ giết người lạnh lùng, dã man và có tính toán đối với ba nạn nhân vô tội. Để tránh bị phát hiện, mỗi lần gây án ả ta lại dựng một cái tên khác nhau. Ả biết rất rõ mình đang làm gì. Đó là một sát thủ máu lạnh. Lần lượt, tôi sẽ trình ra cho các vị thấy tất cả những gì chứng tỏ bị cáo đang ngồi kia là có tội. Xin cảm ơn.”.
Ông ta về chỗ ngồi.
Chánh án Williams nhìn sang David. “Ông luật sư biện hộ cỏ phát biểu gì không?”.
“Có, thưa chánh án”. David đứng lên, hướng về phía bồi thầm đoàn. Anh hít một hơi thở sâu.
“Thưa các quí ông quí bà, trong phiên tòa này, tôi sẽ chứng minh cho các vị thấy rằng Ashley Patterson không hề phái chịu trách nhiệm về những vụ án mà ngài công tố đã buộc vào thân chủ tôi. Ashley không có động cơ để giết bất kỳ một người nào, thậm chí còn có người cô ấy không hề hay biết. Thân chủ của tôi cũng là một nạn nhân. Cô ấy là nạn nhân của căn bệnh MPD hay còn gọi là rối loạn đa nhân cách, căn bệnh mà ngay bây giờ tôi sẽ giải thích cho quí vị được rõ”.
Anh liếc nhanh chánh án Williams và bình tĩnh nói tiếp. “MPD là một căn bệnh hoàn toàn có thật. Đó là khi có những nhân cách khác, hay chúng ta tạm gọi là những khách thể, thay thế cho người chủ và nắm quyền kiểm soát các hành động của chủ thể. MPĐ đã xuất hiện từ rất lâu.
Beniamin Rush, thầy thuốc và cũng là người đã ký vào bản Tuyên ngôn độc lập đã từng nhắc đến MPD trong các bài giảng của mình. Rất nhiều hiện tượng, sự việc liên quan đến MPD đã được xem xét một cách nghiêm túc trong suốt thế kỷ 19 và ngay cả ở thế kỷ của chúng ta thế kỷ 20”.
Brennan ngồi nghe David nói với nụ cười giễu cợt trên môi.
“Chúng tôi sẽ cho các vị thấy rằng đó chỉ là do các nhân cách khác nhau trong con người Ashley Patterson thực hiện các vụ giết người, còn chính bản thân Ashley không hề có lý do gì để hành động như vậy cả. Không hé. Cô ấy hoàn toàn không làm chủ được bản thân nên không thể chịu trách nhiệm. Trong suốt thời gian diễn ra phiên xử, sẽ có hàng loạt các chuyên gia y khoa lỗi lạc trình bày chi tiết về MPD. Thật may mắn, căn bệnh này hầu như có thể chữa khỏi”.
Anh nhìn thẳng vào mặt các thành viên bồi thẩm đoàn. “Ashley Patterson không kiểm soát được hành động của mình, và nhân danh công lý chúng tôi đề nghị Ashley Patterson không bị kết tội về những tội ác mà chính Ashley không hề nhúng tay vào”.
David ngồi xuống.
Chánh án Williams nhìn Brennan, “Ông đã sẵn sàng chưa?”.
Brennan đứng đậy. Rồi, thưa quan tòa. Ông ta khẽ nhếch mép cười với hai cộng sự rồi tiến đến trước mặt bồi thấm đoàn. Ông ta đứng đó và bất thần ợ lên một tiếng rất to. Tất cả bồi thẩm đoàn đều nhìn sững ông ta với vẻ ngạc nhiên.
Brennan nhìn họ ra vẻ bối rối rồi bỗng tươi hẳn nét mặt.
“Ồ, tôi hiểu rồi. Các người đang đợi tôi nói. Tôi xin lỗi. Ờ, tôi không nói đâu vì tôi không làm chuyện đó. Một nhân cách khác của tôi, gã Pete, mới là người tiến hành”.
David giận dữ đứng bật dậy. Phản đối. Thưa quí tòa, đây là sự lăng nhục ...”.
“Phản đối hữu hiệu”.
Nnưng mọi sự đã xong.
Brennan ném cho David một nụ cười kẻ cả rồi quay lại phía bồi thấm đoàn.
“Tôi đoán rằng từ vụ xử phù thủy Salem 300 năm trước đến bây giờ chẳng hề có luật sư nào bào chữa như vậy cả”. Ông ta quay sang nhìn Ashley. “Tôi khôn làm chuyện đó. Không, thưa các ngài. Đó là quỷ sứ bắt tôi phải làm vậy”.
David lại chồm dậy. “Phản đối; ông ta ...”.
“Phản đối vô hiệu”.
David gieo mình xuống ghế.. Brennan bước gần đến bồi thẩm đoàn hơn.
“Tôi xin thề với các vị rằng tôi sẽ chứng minh được bị cáo có chủ ý giết và thiến ba người đàn ông Dennis Tibble, Richard Melton và đồn phó Sam Blake.
Ba người! Bất chấp những gì ông luật sư biện hộ nói. Ông ta quay lại, chỉ vào Ashley. “Chỉ có một bị cáo ngồi đây và cô ta là người bì tình nghi. Ông Singer gọi đó là gì nhỉ?”.
“Rối loạn đa nhân cách à? Vâng, tôi có đưa đến một số bác sĩ tài năng và họ sẽ cho các vị thấy lối cãi đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nhưng trước hết xin mới các vị nghe một vài người:..”.
Breunan quay lại nhìn chánh án Williams.
“Xin phép được gọi nhân chứng đầu tiên. Nhân viên đặc biệt Vincent Jordan”.
Một người đàn ông hói đầu, vóc người tầm thước đứng dậy và tiến về chỗ đành cho nhân chứng.
Người mõ tòa nói. “Xin nói đầy đủ họ tên và đánh vần để tôi ghi âm”.
“Nhân viên đặc biệt Vincent Jordan. J-o-r-đ-o- a-n.”.
Brennan đợi ông ta thề xong và ngồi xuống.
“Ông đang làm việc tại Cục điều tra liên bang ở thủ đô Whasington phải không?”.
“Vâng, thưa ông”.
Công việc chuyên môn của ông ở FBi trả lời.
“Ông Jordan?”.
“Tôi ở bộ phận xét nghiệm vân tay”.
Ông làm việc này bao lâu rồi?
“15 năm”:
năm cơ à? Trong thời gian đó đã lần nào ông gặp trường hợp tự tạo dấu tay để giống hệt như dấu tay người khác chưa?”.
“Chưa, thưa ông”.
Hiện nay ở FBI có lưu lại bao nhiêu dấu tay?”.
“Theo tính toán cuối cùng thì có khoảng hơn 250 triệu, nhưng chúng tôi vẫn tiếp nhận đến 34.000 dấu tay mỗi ngày”.
“Và không có cái nào giống cái nào chứ?”.
“Không, thưa ông”.
“Làm thế nào để ông nhận ra được các dấu tay?”.
Chúng tôi dùng bẩy mẫu vân tay khác nhau để phân biệt. Vần tay thì không ai giống ai cả.
Chúng được hình thành từ trước khi người ta sinh ra và tồn tại suốt một đời người. Ngoại trừ gặp tai nạn hoặc cố tình tẩy xóa vần tay mình mất hoặc sai biệt đi, song không bao giờ có chuyện vân tay giống nhau”.
Ông Jordan, ông đã nhận diện được dấu tay tìm thấy tại hiện trường của ba vụ án mà bị các hiện có mặt tại phiên tòa này bị tình nghi là hung thủ, phải không?”.
“Phải. Chúng tôi đã nhận rạ được”.
“Và ông cũng nhận được dấu tay của bị cáo Ashley Pattenrson rồi, phải không?”.
“Vâng, thưa ông”.
“Ông đã kiểm tra chúng chưa”.
“Rồi”.
“Xin ông vui lòng cho biết kết luận”.
“Các dấu tay tìm thấy tại hiện trường và dấu tay của Ashley Patterson hoàn toàn trùng khớp”.
Trong phòng nổi lên nhưng tiếng xì xào.
“Trật tự! Trật tự!” Chánh án đập mạnh búa, quát lên.
Brennan đợi cho đến khi tiếng ồn lắng xuống.
“Chúng giống hệt nhau à.”“ Ông có lầm lẩn gì không, ông Jordan? Có” sơ suất gì không?”:
“Không, thưa ông. Tất. cả các dấu tay đều rõ ràng và dễ nhận ra”.
Chúng ta đang nói về dấu tay để lại ở hiện trường ba vụ án Dennis Tibble, Richal Melton và đồn phó Sam Blake đấy chứ”.
“Vâng, thưa ông”.
“Và dấu tay của bị cáo Ashley Patterson đã được tìm thấy ở đó”?
“Đúng vậy”.
“Và ông có nghĩ đến một sự lầm lẫn nào không.”.
“Không”.
“Cảm ơn, ông Jordan”. Brennan quay sang David. “Tới lượt ông”.
David ngồi yên một lát rồi đứng dậy đi đến gần bục nhân chứng.
“Nhân viên đặc biệt Jordan, khi ông kiểm tra các dấu tay, có bao giờ gặp trường hợp cố ý tẩy xóa hoặc, cắt, bỏ, vân, tay trên ngón tay để che giấu tội ác của mình không?”.
“Có, nhưng chúng tôi thường dùng các máy laze cường độ mạnh để khôi phục chúng”.
“Ông có làm thế trong vụ Pattlson này không?”.
“Không, thưa ông”.
“Tai sao vậy?”.
“Ờ” như tôi đã nói ... tất cả các dấu tay đều rõ ràng”.
David liếc nhìn bồi thẩm đoàn. “Vậy ý ông muốn nói là bị cáo không hề cố ý tẩy xóa hoặc sửa chữa dấu tay của mình.”.
“Đúng vậy”.
“Cảm ơn. Tôi không còn gì để hỏi”. Anh quay ngang phía bồi thẩm đoàn.
“Ashley Patterson không cố ý thấy đổi dấu tay của mình vì cô ấy vô tội và.”.
Chánh án Williams gõ búa. “Đủ rồi, ông luật sư biện hộ. Ông sẽ có cơ hội để bào chữa cho thân chủ của mình”.
David quay lại chỗ ngồi.
Brennan nói với Jordan. “Xin cảm ơn ông”.
Nhân viên FBI trở về chỗ ngồi của mình.
Brennan nói tiếp. “Tôi xin mời nhân chứng thứ hai, Satanley Clarke”.
Một người đàn ông trẻ tuổi tóc dài tiến vào phòng xử án. Anh ta đi thẳng tới bục nhân chứng.
Sau khi tuyên thệ xong, anh ta ngồi xuống.
Breunan bắt đầu hỏi. “Ông làm nghề gì, ông Crlarke?”.
“Tôi làm ở Trung tâm Công nghệ sinh học quốc gia. Nghề chính của tôi là nghiên cứu”.
“Đối với những người không chuyên như chúng tôi thì có thể hiểu đó là DNA.
“Đúng vậy, thưa ông”.
“Ông làm việc ở đó bao lâu rồi?”.
“Bẩy năm”.
“Chức vụ của ông là gì?”.
“Giám sát viên”.
“Bẩy năm, tôi cho là ông đã có rất nhiều kinh nghiệm trong việc thử DNA?”.
“Có thể coi như vậy. Bởi tôi vẫn làm việc đó hàng ngày Brennan liếc nhìn bồi thẩm đoàn. “Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều biết đến tầm quan trọng của DNA”. Ông ta chỉ xuống đám đông dự khán.
“Liệu một nửa số người ngồi kia có DNA giống hệt nhau chứ?”.
“Dĩ nhiên là không. Nếu chúng ta lấy các mẫu DNA và phân tích theo các cơ sở dữ liệu thì cứ 500 tỷ người mới thấy một người có DNA giống như một người khác”.
Brennan làm vẻ kinh ngạc. “Một trong 500 tỷ ông Clarke, làm thế nào để lấy DNA từ một hiện trường vụ án?”.
“Rất nhiều cách. Chúng tôi lấy DNA từ nước bọt, tinh dịch, dịch âm đạo, máu, tóc, răng, tủy xương ... và chỉ từ một trong những thứ đó thôi cũng đủ tìm ra một con người!”.
“Đúng vậy”.
“Ông đã so sánh DNA tìm thấy trong ba vụ án Dennis Tibble; Richarl Melton và Sanluel Blake chưa?”.
“Rồi”.
“Và ông cũng nhận được mẫu tóc của bị cáo Ashley Ptterson rồi chứ?”.
“Tôi đã nhận được”.. “Thế sau khi so sánh DNA từ hiện trường các vụ án và DNA của bị cáo, kết quả thế nào?”.
“Chúng giống hệt nhau”.
Phản ứng từ phía đám đông lại trỗi dậy. Ồn ào hơn lần trước.
“ Chánh án Williams gõ búa. “Trật tự! Giữ im lặng, nếu không tất cả sẽ phải ra ngoài”.
Brennan đợi cho đến khi căn phòng hoàn toàn im lặng trở lại. “Ông Clarke, có phải ông muốn nói DNA lấy từ mỗi hiện trường mỗi vụ án và DNA của bị cáo hoàn toàn giống nhau?”.
Brennan cố ý nhấn mạnh ở từ cuối cùng.
“Vâng, thưa ông”.
Breunan liếc về phía Ashley đang ngồi rồi hỏi tiếp! Thế có bao giờ bị lẫn không? Giả sử như là DNA trong những vụ án này không được quản lý tốt và không còn giá trị ....”.
“Không, thưa ông. Các mẫu DNA ở cả ba vụ án này đều được niêm phong và bảo quản vô cùng cẩn thận”.. “Vậy là không còn nghi ngờ gì nữa. Bị cáo đã giết chết ba ...?”.
David bật dậy. “Phản đối, thưa quý tòa. Ông công tố viên có ý định ...”.
“Phản đối bữu hiệu”.
David ngồi xuống.
“Cảm ơn ống Clarke”. Brennan quay sang David:
“Tôi không còn gì để hỏi”.
“Tôi cũng không có gì để hỏi”.
Bồi thẩm đoàn ngạc nhiên nhìn anh Breunan cũng ngạc nhiên nhắc lại.
“Không có gì để hỏi? Rồi ông ta quay sang nhân chứng.
“Anh có thể về chỗ”.
Sau đó ông ta nhìn bồi thẩm đoàn và nói.
“Tôi rất kinh ngạc vì luật sư biện hộ đã không hỏi gì nhân chứng, bởi.vì điều đó chứng tỏ rằng bị cáo đã giết và thiến ba nạn nhân, và ...”.
David đứng lên. “Thưa quý tòa ...”.
“Phản đối hữu hiệu:
Ông Breunan, ông đã vượt quá giới hạn đấy”.
“Tôi xin lỗi, thưa quý tòa. Tôi không còn gì để nói”.
Ashley đang sợ hãi nhìn David.
Anh thì thầm.“Đừng lo. Sẽ chóng kết thúc thôi”.
Thêm vài nhân chứng được hỏi vào buổi chiều hôm đó và lời khai của họ đều rất bất lợi cho Ashley.
“Người trông coi tòa nhà đã gọi ông đến căn hộ của “Dennis Tibbie phải không, thanh tra Lightman?”.
“Đúng vậy!”.
“Xin cho biết ông đã thấy gì ở đó”.
Quang cảnh vô cùng bừa bộn. Máu chảy đầy căn phòng”.
“Thế còn tình trạng của nạn nhân?”.
“Bị đâm chết và bị thiến”.
Brennan nhìn bồi thẩm đoàn, cố làm ra vẻ ghê sợ. “Bị đâm chết” và bị thiến?
“ Thế ông có tìm thấy bằng chứng gì không?”.
“Ồ, có nạn nhân đá làm tình trước khi bị giết. Chúng tôi có tìm thấy dịch âm đạo và nhiều dấu tay.
“Vậy tại sao ông không ngay lập tức cho bắt một ai đó?”.
“Dấu tay ở hiện trường không phù hợp với bất kỳ dấu tay nào chúng tôi có trong hồ sơ, nên đành phải chờ đợi”.
“Nhưng đến khi các ông nhận được mẫu dấu tay và DNA của Ashley Patterson, tất cả đều trùng khớp chứ?”.
“Đúng vậy. Tất cả giống hệt nhau”.
Bác sĩ Patterson ngày nào cũng có mặt tại phiên tòa. Ông ngồi ở hàng ghế đầu tiên, ngay sau chỗ ngồi của bị cáo. Mỗi khi ông đến hoặc rời khỏi phòng xử đều bị đám ký giả vây chặt lấy.
“Bác sĩ Patterson, ông nghĩ thế nào về phiên tòa?”.
“Tiến triển rất tốt”.
“Theo ông thì chuyện gì sẽ xảy ra?”.
“Con gái tôi sẽ được chứng minh là vô tội”.
Một buổi chiều muộn, khi David và Sandra về đến khách sạn, có một thông điệp đang chờ sẵn họ. “Xin hãy gọi đến ông Kwopg ở ngân hàng”.
Hai vợ chồng nhìn nhau. “Đến lúc phải trả tiền tiếp rồi ư?” Sandra hỏi.
“Ừ, Khi vui vẻ thì thời gian trôi qua thật nhanh”. David nói một cách khô khan. Rồi anh nghĩ ngợi giây lát. “Phiên tòa sẽ kết thúc sớm thôi. Chúng ta còn đủ tiền trong tài khoản để trả cho họ tháng này”.
Sandra lo lắng nhìn anh. “David, nếu chúng ta không trả đủ thì sẽ mất hết sao?”.
“Đúng. Nhưng em đừng lo. Ở hiền nhất định sẽ gặp lành”.
Và anh nghĩ đến Helen Woodman.
Brian Hill ngồi vào ghế nhân chứng sau khi đã tuyên hệ xong. Brennan tặng cho anh một nụ cười thân thiện.. “Xin cho biết ông đang làm gì, ông Hill?”.
“Vâng. Tôi là bảo vệ tại bảo tàng De Young ở San Franciso”.
“Đây hẳn là một công việc thú vị”.
“Vâng, nếu ông yêu nghệ thuật. Tôi rất mê hội họa”.
“Ông đã làm việc này bao lâu rồi?”.
“Bốn năm”.
“Có nhiều người thường xuyên đến bảo tàng không? Ý tôi là người ta đến, đi rồi lại đến và đi nhiều lần ấy?”.
“Ồ, có”.
“Vậy tôi đoán rằng sau nhiều lần như thế họ sẽ quen biết với ông hay ít ra thì ông cũng quen mặt họ?
“Đúng vậy”.
“Và người ta nói rằng các họa sĩ được phép sao chép tranh trong báo tang”.
“Đúng vậy. Có rất nhiều họa sĩ đến đó.”.
“Ông có quen ai trong số họ không, ông Hill?”.
“Có và chúng tôi dễ trở nên thân thiện hơn sau một thời gian”.
“Ông có quen một người tên là Richal Melton không?”.
Brian Hlll thở dài. “Có. Anh ấy rất có tài.”.
“Có tài, nên ông đã nhờ anh ta dạy ông vẽ?”.
“Đúng”.
David đứng lên. “Thua quý tòa, thật là nực cười, tôi không hề thấy chuyện này có gì liên quan đến vụ án cả. Nếu ông Brennan.”.
Xin đừng gấp, thưa quý tòa. Tôi muốn ông Hill đây có thể nhận rõ nạn nhân qua hình ảnh và tên tuổi. Sau đó sẽ nói cho chúng ta biết nạn nhân có liên quan đến ai”.
“Phản đối vô hiệu. Ông công tố có thể tiếp tục”.
“Và anh ta nhận lời chứ?”.
“Vâng, khi nào anh ta rỗi.”.
“Khi nạn nhân Melton đến bảo tàng, có bao giờ ông thấy anh ta đi cùng một phụ nữ trẻ không?”.
“Lúc đầu thì không. Nhưng sau đó hình như anh ấy đã gặp đúng người thích hợp và tôi thường thấy hai người đi với nhau”.
“Tên cô ấy là gì?”.
“Alette Peters”.
Brennan tỏ ra bối rối. “Alette Peters? Ông có chắc là cái tên này không?”.
“Có thưa ngài. Đó là tên mà anh ấy giới thiệu cô ta với tôi”.
“Vâng”. Anh ta chỉ Ashley. _”Cô ta ngồi ở kia”.
Brennan nói. “Nhưng đó không phải Alette Peters. Đó là bị cáo Ashley Patterson”.
David lại. đứng lên. “Thưa quý tòa, chúng tôi đã nói rằng Alette Peters chỉ là một phần của vụ án này thôi. Cô ta là một trong những nhân cách điều khiển Ashley Patterson và ...”.
“Phản đối vô hiệu. Ông Brennnan, ông có thể tiếp tục”.
“Bây giờ, ông Hill, ông có tin chắc rằng bị cáo đang ngồi kia với cái tên Ashiey Patterson, thực sự có quen biết Richarl Melton với cái tên là Alette Peters?”.
“Đúng vậy”.
“Và không nghi ngờ gì họ là một?”.
Brian Hill lưỡng lự. “Ờ” ...vâng, họ chỉ là một người”.
“Và ông đã gặp cô ta đi cùng Richarl Melton trong ngày anh ta bị giết?”.
“Vâng”.
“Cảm ơn ông”. Breunan quay sang David. “Tới lượt ông”.
David đứng dậy và chậm rãi tới gần bục nhân chứng. “Ông Hill, tôi nghĩ rằng trách nhiệm bảo vệ ở một nơi lưu giữ các tác phẩm nghệ thuật trị giá hàng trăm triệu dollar là rất quan trọng?”.
“Vâng, thưa ông”.
“Và để trở thành một người bảo vệ tốt, ông phải nhận biết được những sự khác nhau thường xảy ra ở đó?”.
“Đúng vậy”.
“Ông phải nhận biết được mọi chuyện xảy ra?.
“Đúng vậy”.
Ông nói rằng khả năng nhận biết của ông đã trải qua một quá trình rèn luyện lâu dài?
“Vâng, đúng vậy”.
“Tôi hỏi như thế bởi vì tôi nhận thấy khi ông Breunan hỏi ông có phải Ashley Patterson là người đi cùng Richarl Melton không, ông đã tỏ ra lưỡng lự.
Ông không thật chắc à?”.
Anh ta im lặng một lát. “Hầu như là chắc chắn, nhưng họ vẫn có vài nét khác nhau”.
Ở điểm nào vậy, ông Hill?”.
“Alette Paters rất có vẻ Italia, và cô tạ cũng nói giọng Italia. Hơn thế trông cô ta trẻ hơn bị cáo”.
“Chính xác, ông Hill. Người mà ông gặp ở san Francisco là một nhân cách khác của Ashley Patterson. Cô ấy sinh ra ở Rome và trẻ hơn đến tám tuổi ...”.
Brennan giận đi đứng dậy. “Phản đối”.
David quay lại phía chánh án Williams. “Thưa. quý tòa, tôi ...”.
“Hai vị làm ơn đến gần đây?” David và Brennan cùng tiến tới. Tôi rất không muốn phải nhắc nhở ông thêm một lần nữa, ông “Singer. Sẽ đến lượt luật sư biện hộ sau khi ông công tố công việc Từ giờ đến lúc đó, xin ông ngừng ngay cái việc thanh minh cho thân chủ của mình.”.
Đến lượt Bernice Jenkins làm nhân chứng.
“Xin cô cho biết nghề nghiệp của mình, cô Jenkins?.
“Tôi phục vụ tận nhà hàng”.
“Nhà hàng nào vậy?”.
“Nhà hàng trong bảo tàng Đe Young”.
“Quan hệ của cô với Richard Melton thế nào?”.
“Chúng tôi là bạn tốt”.
“Xin cô nói rõ thêm”.
“Ờ, đầu tiên thì tình cảm của chúng tôi rất nồng thắm, hay nói cách khác là lãng mạn, nhưng sau đó lại nguội dần đi. Có cái gì đó đã xảy ra”.
Sau nữa thi sao?
“Chúng tôi trở nên giống như anh em vậy. Ý của tôi là, chúng tôi tâm sự với nhau tất cả mọi vấn đề của mình”.
“Có bao giờ anh ấy kể về bị cáo không”.
“Ờ ...có nhưng cô ấy mang một cái tên khác”.
“Tên gì?”.
“Alette Peters”.
“Nhưng anh ấy hẳn biết rõ tên thật của cô ta là Ashley patterson?”.
“Không. Anh ấy nghĩ tên cô ta là Alette Peters”.
“Ý của cô là cô ta đã lừa gạt Richard Melton?”.
David đứng phắt dậy. “Phản đối”.
“Phản đối hữu hiệu. Ông không được phép mớm cung cho nhân chứng, ông Brennan”.
“Xin lỗi, thưa quý tòa”. Brennan quay lại với Bemice Jenkins. “Anh ta có kể với cô về cô Alette Peters này, nhưng cô đã bao giờ thấy họ đi cùng nhau chưa?”.
“Có. Một hôm anh ấy đưa cô ta đến nhà hàng và giới thiệu hai chúng tôi với nhau”.
“Có phải cô đang nói đến bị cáo. Ashley Patterson?”.
“Vâng. Chỉ có điều cô gái đi cùng Richarđ lại xưng tên mình là Alette Petere”.
Gary King ngồi vào ghế nhân chứng.
Brennan hỏi. “Anh là bạn cùng phòng với Rich- ard Melton phải không.”.
“Vâng”.
“Các anh cũng là bạn nhau chứ? Anh có thường xuyên đi chơi với nạn nhân không?”.
“Có Chúng tôi là cặp bài “trùng mà”.
“Thế anh Melton có đặc biệt để ý đến một phụ nữ trẻ nào không?”.
“Có”.
“Anh có biết tên cô ta không?”, “Có Richard khoe tên bạn gái mình là Alette Peters”.
“Anh có trông thấy cô ta trong phòng xử án này không?”.
“Có Cô ta ngồi ở kia”.
“Người anh đang chỉ là bố cáo Ashley Patterson, anh có nhìn nhầm không “Không”.
“Khi anh về nhà, hôm vụ án xảy ra, anh phát hiện thấy xác của Richard Melton trong phòng?”.
“Đúng như vậy”.
“Tình trạng như thế nào?”.
“Máu me đầm đìa”.
“Cái xác bị rạch nát chứ?”.
Một cái rùng mình. “Vâng, thưa ông. Thật là kinh khủng”.
Brennan liếc mắt thăm dò phản ứng của bồi thẩm đoàn. Đúng như những gì ông ta mong đợi.
“Sau đó anh làm gì?”.
“Tôi gọi cảnh sát”.
“Cảm ơn”. Ông ta quay sang David. “Tới ông”.
David đứng lên và đến gần Gary King.
“Hãy kể cho chúng tôi nghe về Richarđ Melton. Anh ta là người như thế nào?”.
“Rất tuyệt”.
“Anh ta có nóng nẩy không? Có hay gây gổ đánh nhau không?”.
“Richard à? Không. Hoàn toàn ngược lại. Rất, trầm tĩnh và còn có phần rụt rè.”.
“Nhưng anh ta lại thích loại đàn bà buông thả và tràn đầy nhục dục chứ?”.
Gary ngạc nhiên nhìn David. “Không hề. Richard thích những phụ nữ trầm lặng, nhẹ nhàng”.
“Anh ta và Alette có hay cãi nhau không? Cô ta có hay quát nạt anh ta không?”.
Gary tỏ ra bối rối. “ông hoàn toàn nhầm rồi. Họ không bao giờ cãi nhau hết.
Họ rất hợp nhau”.
“Có bao giờ anh thấy một sự việc gì đó khiến anh nghĩ rằng Alette lại có thể sát hại ...”.
“Phản đối. Ông luật sư biện hộ đang mớm cung cho nhân chứng”.
“Phản đối hữu hiệu” ...
“Tôi không còn gì để hỏi nữa David nói.”.
Khi David ngồi xuống, anh nói với Ashley.
“Đừng lo. Họ đang giúp chúng ta tìm đến chiến thắng”.
Giọng David tự tin hơn nhiều so với tâm trạng của anh.
David và Sandra đang ngồi ăn tối ở nhà hang San Fransico trong khách sạn Wyndham thì người bồi bàn đi tới và nói, “Có một cú điện khẩn gọi ông, ông Singer”.
“Cám ơn”. David nói với Sandra, “Anh sẽ quay lại ngay”.
Rồi anh đi theo người bồi bàn ra nghe điện.
“David Singer đây”.
“Đavid. Jesse đây. Lên phòng và gọi lại cho tôi ngay. Có chuyện xảy ra rồi đấy”.
Chương 17
David, tôi biết là mình không nên quấy rầy, nhưng tôi nghĩ anh nên trình bày” chuyện này với tòa án”.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”.
“Mấy hôm nay anh có lên mạng Intemet không”.
“Không. Tôi đang bận mà”.
“Ờ, Nội dung phiên tòa đã có đầy trên đó rồi. Họ bàn luận với nhau ở mục tán gẫu”.
“Thật là lố lăng”, David nói,. “Nhưng có cái gì khiến anh phải gọi điện cho tôi”:
“Tồi tệ lắm, David. Họ nói rằng Ashley có tội và sẽ bị kết án. Họ diễn ra điều này sinh động lắm. Cậu không thể tưởng.tượng được họ tàn nhẫn đến mức nào đâu”.
David bất ngờ nghĩ ra, nói. “Chúa ơi! Nếu có người nào trong bồi thẩm đoàn cũng vào mạng Internet ở mục đó”.
“Điều bất lợi chính là ở chỗ đó. Chỉ cần một ai đấy trong số họ lên mạng là tất cả sẽ truyền tay nhau và cùng sẽ bị ảnh hưởng. Cậu nên đề nghị xử lại, hoặc ít nhất thì cũng phải cách ly toàn bộ bồi thẩm đoàn”.
“Cảm ơn, Jesse. Tôi sẽ làm như thế”. David đặt ống nghe xuống. Anh trở lại nhà hàng nơi Sandra đang chờ. Nàng hỏi. “Xấu đi à?”.
“Xấu đi”.
Sáng hôm sau, trước khi phiên tòa bắt đầu, David yêu cầu gặp chánh án Williams. Anh được đưa vào văn phòng của bà, cùng với Mickey Brennan.
“Ông muốn gặp tôi à?”.
“Vâng, thưa bà thẩm phán. Đêm qua tôi mới phát hiện ra phiên tòa đã là chủ đề số một trên Intemet. Tất cả mọi người đều nói về nó và họ đều đòi kết tội thân chủ của tôi. Việc này rất bất lợi cho phía chúng tôi. Và, tôi chắc rằng nếu có vị nào trong bồi thẩm đoàn có máy tính nói mạng hoặc trao đổi với bạn bè thường hay lên mạng thì việc này sẽ có ảnh hưởng rất xấu đến công việc bào chữa của tôl. Vì thế, tôi đề nghị được xử lại.
Bà ta nghĩ ngợi một lúc. “Không chấp nhận”.
David cố kiềm chế mình. “Hoặc là tôi đề nghị các thành viên bồi thẩm đoàn phải bị cách ly ngay ...”.
“Ông Singer, áp lực hàng ngày ở tòa đã quá đủ rồi. Phiên tòa này đã là chủ đề số một trên các phương tiện thông tin đại chúng toàn thế giới. Tôi đã cảnh cáo ông đừng biến nó thành trò hề, nhưng ông đâu có nghe tôi”. Bà đứng dậy.
“Được, đây là trò hề của ông. Nếu. ông muốn bồi thẩm đoàn phải bị cách ly, ông nên đề nghị trước khi phiên tòa diễn ra. Vả lại tôi cũng có thể không chấp nhận lời đề nghị đó cơmà. Còn gì nữa không?”.
David ngồi yên, trong bụng rối bời. “Không, thưa thẩm phán?”.
“Vậy hãy về phòng xử ngay”.
Mickey Brennan đang hỏi đồn trưởng Dowling.
“Đồn phó Sam Blake đã gọi điện báo cho ông biết ông ấy sẽ ở lại nhà bị cáo qua đêm để bảo vệ cô ta phải không” “Có phải cô ta đã nói với ông ấy rằng ai đó đang đe dọa mạng sống của mình?
“Đúng vậy”.
“Đồn phó Blake có gọi lại cho ông nữa không”?
“Không. Tôi chỉ nhận được cú điện báo rằng có người tìm thấy xác cậu ấy ở ngõ sau nhà cô Patterson mà thôi”.
“Vạ dĩ nhiên là ông đến đó ngay?”.
“Vâng”.
“Ông đã thấy gì?”.
Ông ta nuốt khan. “Cái xác của Sam bọc trong một tấm khăn trải giường đẫm máu. Bị đâm chết và bị rạch nát người, hệt như hai nạn nhân kia.
“Như hai nạn nhân kia ư?” Vậy là các vụ án đều có cùng một kiểu giết người?”.
“Đúng vậy”.
“Dường như là do một người làm ra?”.
David đứng lên “Phản đối”.
“Phản đối hữu hiệu”.
“Xin lỗi quý tòa. Thế sau đó ông làm gì, ông đồn trưởng?”.
“Ờ, cho đến trước lúc đó thì Ashley Patterson vẫn chưa hề bị nghi ngờ.
Nhưng sau khi chuyện này xảy ra thì chúng tôi đã bắt giữ và lấy dấu vân tay cô ta”.
“Tiếp theo?”.
“Chúng tôi gửi dấu tay cho FBI và nhận được kết, quả hết sức rõ ràng”.
“Ông có thể nói kết quả đó cho bồi thẩm đoàn nghe không?”.
Đồn trưởng Dowling quay về phía bồi thẩm.
“Dấu tay của Ashley hoàn toàn phù hợp với những dấu tay mà FBI có được từ những vụ án trước”.
“Cảm ơn “ ông đồn trưởng”. Brennan nhìn David. “Tới lượt ông”.
David đứng dậy và tiến gần đến bục nhân chứng “Ông đồn trưởng, chúng tôi thấy ông viết trong tờ khai ở phiên tòa này rằng con dao có dính máu được tìm thấy trong gian bếp căn hộ của Ashley Patterson?”.
“Đúng”.
“Nó được giấu như thế nào?” Bọc trong cái gì? Hay được cất ở một chỗ khó tìm thấy?”.
“Không. Nó vẫn để đớ như bình thường”.
“Để đó như bình thường? Để đó bởi một người không có cái gì phải giấu giếm. Một người vô tội và”.
“Phản đối”.
“Phản đối hữu hiệu”.
“Tôi không còn gì để hỏi”.
“Mời nhân chứng về chỗ”.
Brennan nói. “Xin quý” tòa cho phép ... Ông ta ra hiệu cho một người ngồi ở cuối phòng và người này đi lên, mang theo tấm gương lấy từ phòng tắm của Ashley Patterson, trên đó có dòng chữ viết tay “MÀY PHẢI CHẾT”.
David đứng dậy. “Cái gì đây?”.
Thẩm phán Williams quay sang Brennan.
“Ông Bennan ...?”.
“Đây chính là miếng mồi mà bị cáo đã sử dụng để nhử đồn phó Blake đến nhà mình rồi ra tay giết chết ông ta. Nó được lấy ra từ phòng tắm nhả bị cáo”.
“Phản đối, thưa quý tòa. Chuyện này không liên quan”.
“Tôi sẽ chứng minh rằng nó có liên quan”.
“Chúng ta sẽ xem xe.m. Ông có thể tiếp tục”.
Brennan đặt tấm gương để cho bồi thẩm đoàn trông thấy.
“Tấm gương này được lấy từ phòng tắm của bị cáo”. Ông ta nhìn bồi thẩm đoàn. “Như các vị thấy đấy, hàng chữ viết tay nguệch ngoạc này là MÀY PHẢI CHẾT. Đây chính là lý do để bị cáo dụ đồn phó Sam Blake đến bảo vệ cô ta”.
Ông ta quay sang chánh án Williams. “Tôi xin được gọi nhân chứng tiếp theo, bà Laura Niven”.
Một phụ nữ trung niên bước vào, bước lên bục nhân chứng và đọc lời tuyên thệ.
“Bà làm việc ở đâu, bà Niven?”.
“Tôi làm ở Cơ quan hành chính San Jose”.
“Bà làm công việc gì ở đó?”.
“Tôi là chuyên gia tự dạng”.
“Bà làm ở đó bao lâu rồi, bà Niven?”.
“22 năm”.
Brennan hất đầu về phía tấm gương. “Bà đã thấy tấm gương này chưa?”.
“Rồi”.
“Và bà đã kiểm tra nó chứ?”.
“Vâng”.
“Và bà cũng đã có mẫu chữ viết tay của bị cáo chứ?”.
“Vâng”.
“Bà đã kiểm tra nó chưa?”.
“Bà đã so sánh hai mẫu chữ chưa?”.
“Rồi”.
“Kết luận như thế nào?”.
“Do cùng một người viết”.
Tiếng xì xào nổi lên trong phòng.
“Bà muốn nói rằng chính Ashley Patterson đã tự viết lên tấm gương?”.
“Đúng vậy”.
Brennan quay sang David. “Tới lượt ông”.
David lưỡng lự. “Anh liếc Ashley. Nàng cúi gằm mặt xuống bàn lắc đầu.
“Tôi không có gì để hỏi” ...
Chánh án Williams nhìn David. “Không hỏi gì sao, ông Singer?”.
David đứng lên. - “Không. Tất cả những lời khai này đều vô nghĩa”. Anh quay sang phía bồi thẩm đoàn. “Ông công tố viên sẽ phải chứng minh rằng Ashley Patterson đều biết các bị cáo và không có động cơ ạ”.
Chánh án Williams giận dữ nói to. Tôi đã cảnh cáo ông rồi. Đây không phải là chỗ dạy luật pháp cho bồi thầm đoàn. Nếu ...”.
David bùng lên. Bà đã để ông ta đi quá xa vời”.
“Đủ rồi, ông Singer. Xin ông hãy lại đây”.
David đến gần bà ta.
“Tôi sẽ kiện ông về thái độ của ông trước tòa và kết tội ông một đêm trong trại giam ngay sau phiên tòa này kết thúc”.
“Khoan đã, thưa quý tòa. Bà không thể ...”.
Bà ta nói dứt khoát. “Tôi đã kết án ông rồi. Hay là ông muốn thêm một đêm nữa?”.
David đứng nhìn bà ta hít một hơi thở sâu.
“Vì thân chủ của tôi, tôi sẽ ... tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân”.
“Một quyết định khôn ngoan”. Chánh án Williams gõ búa.
“Phiên xử tạm hoãn”. Bà ta quay sang viên mõ tòa. “Khi phiên tòa kết thúc, tôi muốn ông Singer phải vào trại giam”.
“Vâng, thửa chánh án”.
Ashley quay sang Sandra. Chúa ơi! Chuyện gì xẩy ra vậy?”.
Sandra nắm chặt tay nàng. “Đừng lo. Cô phải tin vào David”.
Sandra gọi điện cho Jesse Quiller.
“Tôi biết rồi”, ông nói, “qua các bản tin, Sandra. Tôi không trách David đã mất bình tĩnh đâu. David luôn bị bà chánh án xử từ đầu đến giờ. Song cậu ấy đã làm gì để bà ta dịu lại vậy?”.
“Tôi không biết, Jesse. Chuyện càng ngày càng tồi tệ Anh nhìn bồi thẩm đoản mà xem. Họ ghét Ashley ra mặt. Họ chỉ chờ để kết tội cô ấy thôi. Nhưng sắp đến lượt bên biện hộ rồi. David sẽ làm họ phải thay đổi”.. “Hy vọng là thề”.
Chánh án Williams ghét anh, và chuyện này ảnh hưởng xấu đến Ashley.
Nếu anh không làm một cái gì đó để cải thiện tình hình thì Ashley có thể sẽ phải lên ghế điện. Mà anh thì không thể để chuyện đó xẩy ra được”.
“Vậy anh định làm gì Sandra hỏi. David thở dài. “Rút lui khỏi vụ này”.
Cả hai người đều biết hậu quả của nó. Báo chí sẽ ầm ầm lên về thất bại của David.
“Thế ra anh không bao giờ nên nhận nó”.
David cay đắng. “Bác sĩ Patterson tin tưởng anh sẽ cứu được con gái ông ấy, nhưng anh đã ...” Anh không thể nói tới được nữa.
Sandra vòng tay ôm chặt David. “Đừng lo, anh yêu. Mọi việc sẽ lại tốt đẹp thôi mà”.
Mình đã làm mọi người thất vọng, David nghĩ. Ashley, Sandra ... Mình sắp bị Công ty sa thải, không có việc làm mà đứa bé lại Bắp ra đời. Mọi thứ sẽ lại tốt đẹp thôi mà.
Đúng.
Sáng hôm sau, David yêu cầu gặp chánh án WilllamB trong văn phòng của bà. Mickey Brennan cũng có mặt.
Thẩm phán Williams hỏi. “Ông muốn gặp tôi à ông Singer?”.
“Vâng, thưa thẩm phán. Tôi muốn rút lui khỏi vụ này”.
“Thế là thế nào”.
David chậm rãi trả lời. “ôTồi cho rằng mình không phảí là người thích hợp với nó. Tôi nghĩ mình đang làm hại thân chủ của mình. Tôi muốn được thay thế”.
Thẩm phán Williams nói khẽ. “Ông Singer, nếu ông nghĩ rằng tôi để ông ra đi và bắt đầu lại phiên tòa này, tiêu phí thêm không biết bao nhiêu tiền bạc và thời gian, thì ông đã nhầm to rồi đấy. Câu trả lời là không. Ông có hiểu không”.
David nhắm mắt lại cố ép mình phải bình tĩnh. Rồi anh mớ mắt ra và nói “Vâng, thưa bà chánh án. Tôi hiểu bà”.
Anh đã rơi vào mê hồn trận.
Nguồn: http://www.sahara.com.vn/