Chương 11
Có tiếng chuông điện thoại. Đó là dịch vụ trả lời tự động của ông ta. Họ đã có thể liên hệ đến tất cả bệnh nhân ngoại trừ Anne Blake. Judd cám ơn điện thoại viên và gác máy. Vậy là Anne sẽ đến đây hôm nay. Ông ta bối rối về niềm hạnh phúc vô lý của mình khi nghĩ đến việc gặp bà ta. Ông ta phải nhớ rằng, bà ta chỉ đến theo lời hẹn của ông ta, vì ông ta là bác sĩ. Ông ta ngồi đó nghĩ về Anne. Ông ta biết về bà ấy nhiều , ít ra sao… Ông ta đặt cuốn băng của Anne vào máy và bắt đầu nghe. Đó là một trong những lần khám đầu tiên của bà ấy.
- Cứ tự nhiên bà Blake.
- Vâng, cám ơn ông.
- Bà thấy thoải mái không?
- Vâng.
- Bà đang nắm chặt tay đấy.
- Có lẽ tôi hơi căng thẳng một tí.
- Về việc gì vậy?
Một khoảng yên lặng kéo dài.
- Hãy kể cho tôi về cuộc sống gia đình của bà. Bà kết hôn được sáu tháng à?
- Vâng.
- Tiếp tục đi.
- Tôi kết hôn với người đàn ông tuyệt vời. Chúng tôi sống trong ngôi nhà đẹp đẽ.
- Đó là loại nhà kiểu gì?
- Kiểu nông thôn Pháp, nó là một nơi cũ kỷ đáng yêu. Có một con đường ô tô dài và quanh co dẫn tới đó. Cao tít trên mái có con gà trống già bằng đồng thau đã rơi mất củ tỏi. Tôi nghĩ tay thợ săn nào đó đã bắn rơi nó từ lâu. Chúng tôi có khoảng năm mẫu Anh, chủ yếu trồng gỗ rừng. Tôi đi bộ xa. Giống như là sống ở nông thôn.
- Bà có thích nông thôn không?
- Thích lắm chứ.
- Chồng bà cũng vậy chứ?
- Tôi nghĩ cũng vậy.
- Một người đàn ông bình thường không mua năm mẫu đất ở nông thôn ngoại trừ anh ta thích ở đó.
- Ông ấy yêu tôi. Ông ấy sẽ mua nó cho tôi. Ông ta rất phóng khoáng.
- Chúng ta hãy nói về ông ấy.
Yên lặng.
- Ông ta có đẹp trai không?
- Anthony đẹp trai lắm.
Judd cảm thấy một cơn đau nhói không rõ lý do, một sự ganh tị ngoài chuyên môn.
- Hai người hợp nhau chứ?
Nó giống như cái lưỡi rà kiếm cái răng đang đau nhức.
- Vâng.
Ông ta biết những trạng thái của bà ta ở trên giường: phấn chấn, yểu điệu và hiến dâng.
Chúa ơi, ông ta nghĩ, lạc đề rồi.
- Bà có muốn có con không?
- Ồ, có chứ.
- Còn chồng bà?
- Vâng, dĩ nhiên.
Một khoảng yên lặng kéo dài ngoại trừ tiếng sè sè của băng. Rồi Judd nói:
- Bà Blake, bà đến gặp tôi vì, như bà nói, bà gặp phải một vấn đề không giải quyết được. Nó liên quan đến chồng bà phải không?
Lại yên lặng.
- Thôi được, tôi giả sử là vậy. Từ những điều bà mới kể cho tôi. Ông bà yêu nhau, ông bà trung thực, ông bà muốn có con, hai người sống trong ngôi nhà đẹp, chồng bà thành công, đẹp trai và đem bổng lộc cho bà, và hai người chỉ vừa mới cưới được sáu tháng. Tôi e rằng, việc này hơi giống như một truyện tiếu lâm.
- Tôi có vấn đề gì, thưa bác sĩ?
Lại yên lặng, ngoại trừ tiếng xào xào vô can của cuộn băng. Cuối cùng bà ta lên tiếng:
- Thật … thật khó cho tôi khi kể về điều đó. Tôi nghĩ tôi có thể bàn bạc với người ngoài, nhưng… - ông ta nhớ một cách sinh động cái cách mà bà ta vặn vẹo trên chiếc đi văng để nhìn lên ông ta với đôi mắt to đầy bí ẩn. – Thật khó quá, ông thấy đấy. – bà ta nói nhanh hơn, cố vượt qua rào cản đã làm cho bà ta phải yên lặng. – Tôi nghe trộm được điều gì đó và tôi .. tôi dễ đi đến một kết luận sai lầm.
- Có việc liên quan đến đời tư của chồng bà à? Phụ nữ chăng?
- Không,
- Về công việc của ông ấy?
- Vâng.
- Bà nghĩ ông ta nói dối điều gì? Hoặc cố lấn lướt ai đó trong kinh doanh?
- Đại loại như thế.
Judd cảm thấy có cơ sở chắc chắn hơn.
- Và nó làm bà giảm đi sự tin tưởng vào ông ta. Nó chỉ cho bà thấy một khía cạnh khác của ông ấy mà bà chưa từng thấy trước đây.
- Tôi … tôi không thể bàn về việc này. Tôi thấy mình như phản bội ông ấy khi có mặt ở đây. Xin đừng hỏi tôi thêm điều gì nữa trong hôm nay, bác sĩ Stevens.
Đã kết thúc buổi khám bệnh. Judd tắt máy.
Vậy là chồng của Anne đã giở thủ đoạn trong kinh doanh. Ông ta có thể trốn thuế. Hoặc dồn ai đó đến chỗ phá sản. Anne, hiển nhiên sẽ thất vọng. Bà ta là người nhạy cảm. Sự trung thực làm bà ta sốc về chồng của mình.
Ông ta nghĩ về chồng của Anne như một kẻ tình nghi. Hắn làm trong ngành xây dựng. Judd chưa bao giờ gặp hắn, nhưng bất kỳ vấn đề kinh doanh nào hắn ta liên quan tới, bao gồm bất kỳ sự tưởng tượng méo mó nào, cũng không thể có liên hệ đến John Hanson, Carol, hay Judd.
Nhưng còn bản thân Anne thì sao? Có thể nào bà ta mắc chứng đa nhân cách? Một kẻ giết người điên loạn? Judd ngã lưng xuống ghế và cố nghĩ về bà ta một cách khách quan.
Ông ta không biết biết gì hơn ngoài những điều bà ta đã kể. Câu chuyện của bà ta có thể là hư cấu. Bà ta có thể thổi phồng nó lên, nhưng làm vậy để được lợi gì? Nếu đây là trò chơi ô chữ dàn dựng công phu để che đậy vụ giết người, thì còn phải có một động cơ. Tâm trí ông ta tràn ngập sự nhớ nhung gương mặt và giọng nói của bà ấy, và ông cũng biết rằng bà ta không việc gì phải bận tâm đến mình. Ông sẽ đánh cược cuộc đời của mình vào việc này. Ông ta phá lên cười về sự suy diễn châm biếm của mình.
Ông ta bước qua để lấy cuộn băng của Teri Washburn. Có thể có điều gì trong đó mà ông đã bỏ sót. Teri đã có những phiên khám bệnh ngoại lệ theo yêu cầu riêng của bà ta. Có phải bà ta đang chịu một số áp lực mới mà bà ta chưa giải bày với ông? Vì những mối ưu tư triền miên của bà ta về vấn đề tình dục, khó xác định một cách chính xác tình trạng cùa bà ấy hiện nay. Còn nữa, tại sao bà ấy yêu cầu nhiều thời gian với ông ta một cách khẩn cấp, bất ngờ như vậy? Judd bốc ngẫu nhiên một cuộn băng của bà ta và bỏ vào máy.
- Chúng ta hãy nói về hôn nhân của bà, Teri. Bà đã kết hôn năm lần rồi.
- Sáu, nhưng ai mà đếm chứ.
- Bà có thành thật với những người chồng của bà không?
Có tiếng cười rền.
- Ông đi vào vấn đề rồi đấy. Không có người đàn ông nào trên thế giới có thể thỏa mãn được tôi. Nếu mà có một vấn đề cơ thể.
- Ý bà muốn nói sao về “vấn đề cơ thể”?
- Ý tôi đó là cái mà tôi đã được tạo ra. Tôi có một cái chỗ nóng, mà nó sẽ được làm đầy mọi lúc.
- Bà tin như vậy à?
- Rằng nó có được lấp đầy không à?
- Rằng bà là sự khác biệt với bất kỳ phụ nữ nào khác, về mặt cơ thể.
- Dĩ nhiên rồi. Tay tiến sĩ xưởng phim bảo tôi vậy. Nó là về tuyến … hay gì đó.- Ngưng một lúc – Hắn là một tay nói dối bần tiện.
- Tôi đã xem mọi biểu đồ của bà. Về mặt sinh lý, cơ thể của bà là bình thường về mọi khía cạnh.
- Biểu đồ chết tiệt, Charley. Sao ông không đi tìm cho chính ông đi.
- Bà có bao giờ yêu ai chưa Teri?
- Tôi có thể đang yêu ông.
Im lặng.
- Bỏ cái ánh mắt đó đi. Tôi đã bảo là tôi không thể cứu vãn. Đó là cái mà tôi đã được tạo ra. Tôi luôn luôn thèm khát.
- Tôi tin bà. Nhưng không phải là cơ thể bà thèm khát, mà nó là xúc cảm của bà.
- Tôi chưa bao giờ ngủ với ai vì xúc cảm của mình. Ông có muốn cho vào một cơn lốc không?
- Không.
- Vậy ông muốn gì?
- Giúp bà thôi.
- Sao ông không bước qua đây và ngồi xuống bên tôi?
- Hôm nay thế là đủ.
Judd tắt máy. Ông ta nhớ lại cuộc nói chuyện của họ khi Teri kể về nghề nghiệp của mình đang là ngôi sao tỏa sáng và ông ta hỏi bà tại sao rời bỏ Hollywood.
- Tôi đã tát mấy cú tá hỏa vào tên say rượu tại bửa tiệc. – Bà ta kể - Và hắn ta lại trở thành Ông chủ lớn. Hắn ta quẳng tôi ra khỏi Hollywood như một con điếm Ba lan.
Judd chưa thăm dò sâu hơn, vì lúc đó ông ta quan tâm đến hòan cảnh gia đình của bà ta, và vấn đề chưa bao giờ được nhắc lại. Và bây giờ ông ta cảm thấy mối nghi ngờ nho nhỏ mà lẽ ra ông ta phải khám phá sâu hơn. Ông ta chưa bao giờ quan tâm đến Hollywood ngoại trừ theo cách mà bác sĩ Louis Leakey hay Margaret Mead quan tâm đến thiên nhiên của vùng Patagonia. Có ai biết về Teri Washburn, ngôi sao quyến rủ?
Norah Hadley là người nghiện xem phim. Judd đã thấy bộ sưu tập tạp chí điện ảnh ở nhà họ và đã chơi khâm Peter về chúng. Norah mất cả buổi tối để biện hộ cho Hollywood. Judd cầm ống nghe lên và quay số.
Norah trả lời điện thoại.
- Xin chào. – Judd nói.
- Judd đấy à! - Giọng bà ấy ấm áp và thân mật. - Hãy báo cho tôi khi nào ông sẽ đi ăn tối.
- Chúng ta sắp đi rồi đấy.
- Nhớ đấy nhé. – Tôi đã hẹn với Ingrid rồi – Cô ấy đẹp lắm.
Judd tin là cô ấy đẹp, nhưng không phải cái đẹp như của Anne.
- Ông đã hủy cuộc hẹn với cô ta một lần rồi và chúng ta sẽ có chiến tranh với Thụy Điển.
- Tôi không dám nữa đâu.
- Ông đã thoát nạn rồi à?
- Ồ, vâng.
- Thật là kinh khủng làm sao.
Có sự ngập ngừng trong giọng nói của Norah.
- Judd … ngày lễ Noel này, Peter và tôi mong anh chung vui với chúng tôi. Tôi xin đấy.
Judd cảm thấy cảm xúc gia đình ngày xưa thắt nghẹn trong ngực. Chúng xuyên qua đấy mỗi năm. Peter và Norah là bạn thân nhất của ông ta và họ ghét cách mà Judd đón Noel một mình, đi dạo và đánh mất bản thân trong những đám đông xa lạ, đi trong vô thức cho đến khi tâm tư cạn kiệt. Mặc dù ông ta đang kỷ niệm những sự kiện đen tối chết người, làm chotai họa của ông ta sở hữu và xé tan ông ta thành từng mảnh, xé nát và hạch tội ông ta trong những nghi lễ cổ xưa vượt khỏi sự kiểm soát của ông ta. Mình đang đóng kịch chắc, ông ta tự nhủ một cách mệt mỏi.
- Judd.
Ông ta hắng giọng.
- Tôi xin lỗi, Norah. – Ông ta biết Norah lo lắng làm sao. - Có lẽ đến Giáng sinh tới.
Bà ấy` cố giữ niềm thất vọng không bộc lộ qua giọng nói.
- Chắc nhé, tôi sẽ báo lại Peter.
- Cám ơn. – Ông ta thình lình nhớ lại lý do mà mình gọi điện thoại – Norah, bà có biết Teri Washburn là ai không?
- Teri Washburn, ngôi sao điện ảnh? Tại sao ông hỏi vậy?
- Tôi … tôi thấy bà ấy trên đại lộ Madison sáng nay.
- Người thật à? Thật chứ? Bà ta đã từng là một đứa trẻ háo hức. Bà ta trông ra sao? Già? Trẻ? Mập? Ốm?
- Bà ấy đẹp. Bà ta đã từng là một ngôi sao sáng xinh đẹp, đúng không?
- Ngôi sao xinh đẹp à? Teri Washburn là ngôi sao xinh đẹp nhất – và về mọi mặt, nếu ông hiểu tôi muốn nói gì.
- Điều gì đã khiến một cô gái tốt như vậy rời khỏi Hollywood?
- Chính xác là không phải bà ấy từ bỏ. Mà bị tống đi.
Vậy là Teri đã kể cho Judd nghe sư thật. Ông ta cảm thấy khá hơn.
- Bác sĩ các ông giữ cái đầu vùi trong cát, đúng không? Teri Washburn đã liên quan tới một trong những xì căng đan nóng bỏng mà Hollywood đã từng có.
- Thật vậy sao? – Judd ngạc nhiên – Chuyện gì xảy ra vậy?
- Bà ấy đã giết bạn trai của mình.
Chương 12
Trời lại bắt đầu có tuyết rơi. Từ phía dưới mặt đường số Mười Lăm, tiếng ồn xe cộ vọng lên văng vẳng, bị át đi bởi những làn bông tuyết trắng trong làn gió phương Bắc. Trong một văn phòng sáng đèn ở bên kia đường, ông nhìn thấy khuôn mặt mờ nhạt của một thư ký thấp thóang dưới cửa sổ.
- Norah, bà có chắc không?
- Khi nhắc đến Hollywood, là ông đang nói chuyện với một bộ bách khoa toàn thư biết đi đó bạn yêu quí. Teri đã sống với sếp của phim trường Continental, nhưng bà ấy còn cặp với một trợ lý đạo diễn ở bên cạnh. Đêm nọ, Bà ta phát hiện hắn lừa mình và bà đã đâm hắn tới chết. Sếp phim trường đã giật dây và đấm mõm nhiều người làm cho vụ đó chìm xuồng như một tai nạn. Phần cuối của sự giàn xếp là bà ấy bị tống cổ khỏi Hollywood và không bao giờ trở lại. Không bao giờ.
Judd nhìn chằm chắm vào những phím bấm điện thoại.
- Judd, ông còn đó không?
- Tôi đây mà.
- Ông đang đùa hả?
- Bà nghe những điều đó ở đâu vậy?
- Nghe gì? Nó được đăng trên tất cả báo và tạp chí hâm mộ. Mọi người đều biết mà.
Mọi người, ngoại trừ mình.
- Cám ơn Norah. Gửi lời chào đến Peter. – Ông ta gác máy.
Vậy mà nói là “xô xát thông thường”. Teri Washburn đã giết một người đàn ông và chưa bao giờ kể với ông. Và nếu bà ấy đã giết được một người …
Một cách thận trọng, ông ta lấy một miếng giấy nhỏ và viết ra “Teri Washburn”.
Chuông reo, Judd giở ống nghe.
- Bác sĩ Stevens… chỉ là kiểm tra để biết là ông vẫn an toàn.
Đó là thám tử Angeli. Giọng ông ta vẫn còn khản đặc vì cúm.
Một cảm giác biết ơn tràn ngập Judd. Có người đứng về phía ông ta.
- Có tin gì mới không?
Judd ngần ngại. Ông ta thấy rằng không có lý do gì để giấu chuyện về quả bom.
- Họ lại cố sát lần nữa. – Judd kể cho Angeli về Moody và quả bom được gài trong xe ông ta và kết luận. – Việc này sẽ làm sáng mắt thanh tra McGreavy.
- Quả bom đâu rồi? – Giọng Angeli tỏ vẻ ngạc nhiên.
Judd ngập ngừng.
- Nó đã được tháo gỡ.
- Cái gì vậy chứ? – Angeli hỏi một cách ngờ vực – Ai đã làm việc đó?
- Moody làm. Ông ta nghĩ việc đó không thành vấn đề.
- Không vần đề à? Vậy ông ta nghĩ nhiệm vụ của Sở Cảnh Sát là làm cái gì? Chúng tôi lẽ ra đã có thể khám phá ai đã gài bom chỉ bằng cách nhìn vào hiện trường. Chúng tôi có hồ sơ lưu về “phương thức tội phạm”.
- “Phương thức tội phạm”?
- “Phương thức tội phạm” nghĩa là: con người ta rơi vào lối mòn thói quen. Khi mà họ làm việc bằng phương thức gì lần đầu, có khả năng là họ làm giống vậy lần sau. Tôi đâu có nhiệm vụ phải kể hết với ông.
- Không đâu mà. – Judd thận trọng nói. Chắc chắn Moody phải biết điều này. Hẳn là ông ta có lý do để không muốn nộp quả bom cho McGreavy.
- Bác sĩ Stevens. Sao ông giấu chuyện Moody?
- Tôi biết ông ta qua những trang vàng. – Nghe có vẻ buồn cười khi mà ông ta nói vậy.
Ông ta có thể thấy giọng bực tức của Angeli.
- Ồ. Ông không biết chút gì về ông ta đâu.
- Tôi biết rằng tôi tin ông ta. Thì sao?
- Ngay lúc này – Angeli nói – Tôi nghĩ là ông không nên tin bất kỳ ai.
- Nhưng Moody không thể có khả năng liên quan đến bất kỳ điều gì trong chuyện này. Lạy Chúa! Tôi bốc ông ta trong cuốn danh bạ, ngẫu nhiên thôi.
- Tôi bất chấp ông gặp ông ta từ đâu. Có điều gì đó ám muội. Moody nói ông ta đặt bẫy để bắt ai đó rình rập ông, nhưng ông ta không đóng bẫy lại khi sự an toàn đã được thực hiện. Vậy nên chúng tôi không thể bắt giò bất kỳ ai. Rồi ông ta chỉ cho ông thấy bom ở trong ô tô mà có lẽ do ông ta tự đặt vào trong đó và đạt được sự tin cậy của ông. Đúng không nào?
- Tôi cho là ông có thể nhìn nhận sự việc theo cách đó. Nhưng mà …
- Có lẽ ông bạn Moody của ông chơi sòng phẳng, cũng có lẽ ông ta đang điều khiển ông. Tôi muốn ông xử lý đẹp và điềm tĩnh cho đến khi chúng tôi tìm ra sự thật.
Moody chống lại mình sao? Thật khó tin. Nhưng ông ta nhớ lại mình đã từng có thoáng nghi ngờ khi ông ta nghĩ rằng Moody đưa mình vào cuộc phục kích.
Judd hỏi.
- Ông muốn tôi làm gì bây giờ?
- Ông nghĩ sao về việc rời khỏi thị trấn? Ý tôi là thật sự đi khỏi.
- Tôi không thể bỏ mặc bệnh nhân của mình.
- Bác sĩ Steven …
- Bên cạnh đó – Judd thêm vào – Điều đó thật sự không giải quyết được gì, đúng không? Tôi không hình dung là tôi chạy trốn cái gì. Khi tôi quay lại, nó sẽ trở lại như cũ.
Có một chút yên lặng.
- Ông có lý. – Angeli buông tiếng thở dài rồi chuyển sang tiếng khò khè. Giọng ông ta kinh khủng. – Chừng nào Moody lại gặp ông nữa?
- Tôi không biết. Ông ta nghĩ ông ấy có vài nhận định về kẻ đứng đằng sau mọi việc.
- Ông có chợt nghĩ rằng kẻ đứng đằng sau việc này có thể trả cho Moody nhiều hơn ông trả hay không? – Có sự khẩn thiết trong giọng nói của Angeli. – Nếu ông ta hẹn gặp ông, hãy báo cho tôi biết. Tôi sẽ còn nghỉ dưỡng bệnh trong một hai ngày tới. Dù làm bất cứ điều gì, cũng đừng gặp ông ta một mình nhé, bác sĩ.
- Ông đang đặt một trường hợp ngoài dự tính. - Judd phản đối – Chỉ vì Moody tháo bom trong xe tôi…
- Có nhiều điều đáng nói hơn - Angeli nói – Tôi có linh cảm ông tìm sai người rồi.
- Tôi sẽ điện cho ông nếu ống ta gọi. – Judd hứa.
Ông ta gác máy, lắc đầu. Liệu Angeli có nghi ngờ quá đáng không? Đúng là Moody có thể nói dối về quả bom để đạt được lòng tin của Judd. Rồi những bước kế tiếp sẽ thuận lợi hơn. Việc còn lại phải làm là ông ta sẽ hẹn gặp ông ở một nơi hoang vắng lấy cớ là có những bằng chứng dành cho mình. Và rồi … Judd rùng mình. Có lẽ nào ông hiểu sai về tính cách của Moody? Ông ta nhớ lại phản ứng của mình khi lần đầu tiên gặp Moody. Ông đã nghĩ rằng ông ta bất tài và không thông minh lắm. Rôi ông nhận ra rằng sự thô kệch bên ngoài của ông ta che đậy cho sự nhanh nhẹn và sắc xảo. Nhưng điều đó không có nghĩa là Moody có thể tin tưởng được. Vả lại … Ông ta nghe tiếng người bên ngoài cửa và nhìn đồng hồ. Đó là Anne! Ông ta nhanh chóng khóa tủ đựng băng, đi vòng qua cửa hành lang riêng và mở ra.
Anne đang đứng trong hành lang. Bà ta mặc bộ complê màu xanh biển được may khéo léo và đội một cái mũ nhỏ vừa với khuôn mặt. Bà ta đang mơ màng trong vô thức, không nhận ra Judd đang đứng nhìn mình. Ông ta chăm chú nhìn, cảm nhận vẻ đẹp của bà, cố tìm điểm nào chưa hoàn hảo, vài lý do nào đó để tự nhủ rằng bà ta không hợp với mình, rằng một ngày nào đó ông ta sẽ tìm thấy một người khác thích hợp với mình hơn. Con cáo và những chùm nho. Freud không phải là cha đẻ của môn tâm thần học. Mà chính là Aesop cơ.
- Xin chào – Ông ta lên tiếng.
Bà ta nhìn lên , giật mình một cái, rồi mĩm cười.
- Xin chào.
- Vào đi bà Blake.
Bà ấy lướt ngang qua ông ta đi vào văn phòng, cơ thể rắn chắc của bà ta cọ vào ông ấy. Bà ta ngoảnh lại nhìn ông với đôi mắt màu tím lạ thường.
- Họ đã tìm ra gã tài xế đụng ông rồi bỏ chạy chưa?
Có sự quan tâm trên mặt bà ta, một sự quan tâm chân thực và lo lắng.
Ông ta lại cảm thấy sự thôi thúc điên cuồng để kể cho bà mọi việc. Nhưng ông ta biết rằng mình không thể. May ra thì đó chỉ là trò lừa gạt rẻ tiền để có sự thông cảm của bà ấy. Nếu tệ hơn, thì nó sẽ lôi kéo bà ấy vào những mối nguy hiểm không lường trước được.
- Chưa đâu - Ông ta chỉ vào chiếc ghế.
Anne quan sát gương mặt ông ta.
- Ông trông mệt mỏi quá. Sao ông trở lại công việc sớm vậy?
Ôi trời. Ông ta không nghĩ mình lại có bất kỳ sự đồng cảm như vậy. Lại là ngay lúc này, mà lại là của bà ấy nữa chứ. Ông ta nói:
- Tôi khỏe rồi. Tôi đã hủy những cuộc hẹn ngày hôm nay. Người của tôi đã không thể liên lạc được với bà.
Một thoáng băn khoăn lộ trên nét mặt bà ấy. Bà ta nghĩ rằng mình quá đường đột.
- Tôi thật xin lỗi. Có lẽ tôi nên về thôi …
- Xin đừng … - ông ta nói nhanh – Tôi mừng là họ không báo được cho bà …
Đây sẽ là lần cuối cùng ông gặp bà ấy.
- Bà cảm thấy thế nào?
Bà ta ngập ngừng, muốn nói gì đó, rồi bà ta chuyển giọng.
- Có một chút nhầm lẫn.
Bà ấy nhìn ông một cách kỳ quặc, và có điều gì trong ánh mắt ấy chạm đến một nỗi niềm sâu kín mờ ảo mà ông ta còn nhớ được trong tiềm thức. Ông ta cảm thấy một luồng hơi ấm từ bà ta, một niềm khát khao vật chất mãnh liệt – và ông ta thình lình nhận ra mình đang làm gì. Ông ta đang dồn hết tình cảm của mình cho bà ấy. và trong một khoảnh khắc, ông ta trở thành ngốc ngếch như một gã sinh viên khoa tâm thần học trong năm thứ nhất.
- Khi nào bà sẽ đi Châu Âu? – Ông ta hỏi.
- Vào sáng ngày Chúa Giáng Sinh.
- Chỉ có hai ông bà thôi à? – Ông ta cảm thấy mình giống một thằng khờ nói lắp, thốt lên lời sáo rỗng. Một gã đánh mất chính mình. - Ông bà sẽ đi những đâu?
- Stockholm - Paris - London - Rome.
Judd nghĩ, tôi muốn hướng dẫn bà đi chơi ở Rome. Ông ta đã trải qua một năm thực tập ở đó, trong một bệnh viện Mỹ. Có một khách sạn cổ hấp dẫn tên là Cybele ở gần khu vườn Tivoli, nằm tít trên đỉnh núi là ngôi đền thờ đa thần giáo cổ xưa, nơi mà bà có thể ngồi lúc hoàng hôn và quan sát hàng trăm con bồ câu hoang dã điểm đen trên bầu trời phía trên những vách đá lởm chởm.
Và Anne đang trên đường tới Rome với chồng bà ta.
- Đó sẽ là tuần trăng mật thứ hai – bà ta nói.
Có một sự căng thẳng trong giọng nói của bà ta. Rất mờ nhạt để ông có thể tưởng tượng thấy. Một cái tai không thành thạo, sẽ không cảm nhận được.
Judd nhìn vào bà ta kỹ hơn. Trên mặt bà ta dường như bình thường, tĩnh lặng, nhưng trong sâu thẳm ông ta cảm nhận một sự căng thẳng. Nếu đây là một bức tranh về một cô gái trẻ đang yêu, đi Châu Âu trong một tuần trăng mật thứ hai, thì một mảnh của bức tranh đã bị thiếu mất.
Và ông ta đột nhiên nhận ra đó là gì.
Anne không bị kích động. Hoặc giả nếu có, thì nó rất mờ nhạt bị che khuất bởi tình cảm mạnh mẽ. Sư đau buồn? Niềm hối tiếc?
Ông ta nhận ra mình đang chú tâm vào bà ấy.
- Ông bà sẽ đi trong bao … bao lâu? - Thằng ngốc nói lặp lại nổi lên.
Một cái mĩm cười hé trên cặp môi của bà ta, bà ta biết rõ ông ấy đang làm gì.
- Tôi không chắc. – bà ta trả lời nghiêm túc. - Kế hoạch của Anthony không cụ thể.
- Tôi hiểu. – Ông ta ngó xuống tấm thảm, đau khổ. Ông ta phải đặt dấu chấm hết cho hành động này. Ông ta không thể đế Anne ra đi với cảm nghĩ ông ta giống như một tên hề. Phải tiễn bà ấy đi thôi.
- Bà Blake … - Ông ta lên tiếng.
- Vâng.
Ông ta cố giữ giọng thanh thản.
- Thật ra, tôi hẹn bà trở lại đây là hơi quá đáng. Bà không cần thiết phải trở lại tái khám. Tôi chỉ muốn nói… nói lời tạm biệt.
Trong trạng thái kỳ quặc, bối rối, sự căng thẳng dường như được rủ bỏ khỏi bà ấy.
- Tôi biết – Bà ta thì thào – Tôi cũng muốn nói lời tạm biệt với ông.
Có gì đó trong giọng nói của bà ta cuốn lấy ông lần nữa.
Bà ta nhón chân lên.
- Judd …
Bá ta nhìn ông. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Và ông ta thấy trong mắt bà, những điều mà bà ấy phải thấy được trong mắt mình. Đó là sự phản chiếu tương hợp trong khoảnh khắc, rất mạnh mẽ và bao trùm cả cơ thể. Ông ta bắt đầu tiến về phía bà ấy, rồi dừng lại. Ông ta không thể để cho bà ấy dính líu đến những nguy hiểm đang vây quanh mình.
Khi ông ta bắt đầu lên tiếng, giọng ông ta đã bình thản trở lại.
- Hãy gửi cho tôi một bưu ảnh từ Rome.
Bà ta nhìn ông một lúc lâu.
- Hãy bảo trọng, Judd.
Ông ta gật đầu, không biết nói gì.
Và bà ta đã đi rồi.
Điện thoại reo ba hồi rồi Judd mới nghe, ông ta cầm máy.
- Bác sĩ hả - Đó là Moody, giọng ông ta rền vang ra khỏi ống nghe, rổn rảng với sự kích động. – Ông đang ở một mình phải không?
Có một dấu hiệu kỳ quặc trong sự kích động của Moody mà Judd không thể xác định rõ. Đề phòng? Sợ hãi?
- Bác sĩ, ông có nhớ tôi kể với ông là tôi có linh cảm ai có thể đứng đằng sau vụ này?
- …
- Tôi đã nói đúng rồi đấy.
Judd cảm thấy một luồng điện chạy qua mình.
- Ông biết ai đã giết Hanson và Carol?
- Vâng. Tôi biết là ai. Và tôi biết tại sao. Ông là người kế tiếp đó, bác sĩ.
- Cho tôi biết …
- Không phải qua điện thoại. – Moody nói - Tốt nhất là ta nên gặp nhau ở đâu đó để nói chuyện. Một mình ông thôi.
Judd nhìn chằm vào ông nghe trên tay.
MỘT MÌNH ÔNG THÔI!
- Ông có nghe không đấy? - Giọng Moody hỏi.
- Vâng – Judd nói nhanh.
Angeli đã nói gì? Dù có làm gì đi nữa, thì đừng có gặp ông ta một mình.
- Tại sao chúng ta không thể gặp nhau ở đây? – Ông ta hỏi sau khi ngưng một lúc.
- Tôi nghĩ tôi đang bị theo dõi. Tôi phải cắt đuôi họ. Tôi gọi từ Công Ty Bao Bì Thịt Năm Sao, trên đường số Hai Mươi Ba, phía tây đại lộ Số Mười, gần bến cảng.
Judd vẫn chưa tin rằng Moody đang cài bẫy ông ta. Nên ông ta quyết định kiểm tra.
- Tôi sẽ dẫn theo Angeli.
Giọng Moody cứng rắn.
- Đừng mang ai theo, chỉ mình ông thôi.
Vậy đó. Judd nghĩ về ông Phật bé bự đang ở đầu dây bên kia. Ông bạn thô kệch của ông ta tính phí năm mươi đô la một ngày và còn các chi phí khác nữa để đưa ông vào cái bẫy giết người của mình.
Judd giữ giọng bình thản.
- Được lắm. Tôi sẽ tới đó ngay. – Ông ta cố thử lần nữa – Ông có chắc là ông thật sự biết ai đứng đằng sau vụ này không, Moody?
- Chắc như đinh đóng cột, bác sĩ à. Ông đã từng nghe nói đến Ngài Vinton chưa? – Và Moody gác máy.
Judd đứng đó, cố dằn lại cơn bão cảm xúc đang đua ngang qua mình. Ông ta tìm số điện thoại nhà Angeli và gọi. Chuông reo năm lần, và lòng Judd tràn đầy nỗi hoang mang sợ hãi nếu Angeli không có ở nhà. Liệu ông ta có dám đi gặp Moody một mình không?
Rồi ông ta cũng nghe giọng mũi của Angeli:
- Xin chào.
- Judd Stevens đây. Moody vừa mới gọi.
Giọng Angeli sôi nổi hẳn lên.
- Ông ta bảo sao?
Judd ngập ngừng, một chút cảm giác còn lại của bản chất trung thực và - phải, sự ảnh hưởng - từ gã mập đầy tự kiêu, người đã lập mưu để giết ông ta một cách lạnh lùng.
- Ông ta hẹn gặp tôi tại Công Ty Bao Bì Thịt Năm Sao, trên đường số Hai Mươi Ba gần Đại lộ số Mười. Ông ta bảo tôi tới một mình.
Ông ta cười buồn.
- Tôi cá là ông ta muốn vậy. Đừng đi đâu khỏi văn phòng nha bác sĩ. Tôi sẽ gọi trung úy McGreavy. Chúng tôi sẽ tới đón ông.
- Được. - Ông ta từ từ gác máy.
Norman Z. Moody. Ông Phật vui vẻ từ những trang vàng. Judd cảm thấy một nỗi buồn đột ngột không thể giải thích. Ông thích Moody, và tin tưởng ông ấy.
Và Moody đang chờ để giết mình.
Chương 13
Hai mươi phút sau, Judd mở cửa văn phòng đón Angeli và trung úy McGreavy. Đôi mắt của Angeli đỏ và chảy nước. Giọng ông ta khàn khàn. Judd có một chút ray rứt khi phải lôi ông ta ra khỏi giường bệnh. Lời chào của McGreavy là một cái gật đầu cộc lốc và không có thiện cảm.
- Tôi báo cho trung úy McGreavy về cú điện thoại của Norman Moody. – Angeli nói.
- Phải. Chúng ta hãy tìm ra có cái quái quỷ gì trong việc này. – McGreavy nói chua chát.
Năm phút sau, họ đã ở trong một chiếc xe cảnh sát chìm lao nhanh về hướng phía tây thị trấn. Angeli ngồi sau tay lái. Tuyết lác đác ngừng rơi và những tia sáng yếu ớt của buổi chiều tà bị lấn át bởi sự bao phủ của những đám mây bão quét ngang qua bầu trời Manhattan. Một tiếng sấm nổ lớn trong không trung và tiếp sau là một tia chớp như lưỡi kiếm ngoằn ngoèo sáng lóe. Những hạt mưa bắt đầu rơi tung tóe theo làn gió cuốn. Chiếc xe lướt ngang thị trấn, những tòa nhà chọc trời cao vút lướt qua, rồi đến những căn phòng trọ nhỏ cáu bẩn hòa quyện lẫn nhau thành chỗ trú chống lại những cơn giá lạnh rét buốt.
Chiếc xe rẽ vào đường số Hai Mươi Ba, đi về phía Tây con sông Hudson. Họ đi vào khu vực những bãi phế liệu, cửa hàng sửa chữa, và những quán bar xám xịt, băng qua đó tiến đến khu vực những garage, xưởng xe tải và các công ty vận tải. Khi chiếc xe đến gần Đại lộ số Mười, McGreavy bảo Angeli tấp xe vào lề.
- Được rồi, chúng ta xuống đây. – Rồi quay sang Judd – Moody có nói rằng ai sẽ đi với ông ta hay không?
- Không.
McGreavy mở nút áo khoác và chuyển khẩu súng lục từ bao súng vào túi áo khoác. Angeli bước theo sau.
- Hãy ở phía sau chúng tôi – McGreavy lệnh cho Judd.
Cả ba người đàn ông bắt đầu đi bộ, gục đầu xuống tránh làn mưa quất theo gió. Trên nửa đường đi đến khối nhà, họ thấy một tòa nhà trông xác xơ với tấm bảng mờ nhạt treo trên cửa:
CÔNG TY BAO BÌ THỊT NĂM SAO
Không có chiếc xe hơi, xe tải hay ánh sáng gì. Không có dấu hiệu hoạt động nào.
Hai thám tử bước đến cánh cửa chết chóc. Mỗi người đứng một bên. McGreavy lay cửa. Nó đã bị khóa. Ông ta nhìn quanh mà không thấy chuông cửa. Họ lắng nghe. Không có âm thanh nào ngoài tiếng mưa rơi.
- Công ty trông như đóng cửa rồi. –Angeli nói.
- Có lẽ vậy – McGreavy trả lời – Ngày thứ Sáu trước lễ Giáng Sinh, hầu hết công ty đóng cửa từ buổi trưa.
- Phải có một lối vào chứ.
Judd theo sau hai thám tử trong khi họ bước cẩn thận về phía đầu kia của tòa nhà, cố tránh những vũng nước trên lối đi.
Họ đến một ngỏ hẻm dành cho dịch vụ và nhìn vào, họ có thể nhận ra bãi lên xuống hàng với những chiếc xe tải hiu quạnh đậu ở phía trước. Không có một hoạt động nào. Họ tiến lên về phía bãi lên hàng.
- Được lắm. – McGreavy nói với Judd – Hãy hát lên đi.
Judd ngần ngại, cảm thấy một nổi buồn vô cớ khi mình bị Moody lừa. Rồi ông ta lên giọng.
- Moody.
Lời đáp duy nhất là tiếng kêu ngao giận dữ của chú mèo đực bị làm phiền khi đi tìm chỗ trú ẩn khô ráo.
- Ông Moody!.
Có một cái cửa lùa bằng gỗ lớn ở phía trên cao của bãi lên hàng, dùng để chuyển hàng trong nhà kho về phía những xe tải đậu. Không có bậc thang nào dẫn tới bãi lên hàng.
McGreavy đu mình lên, di chuyển với sự nhanh nhẹn đáng ngạc nhiên đối với một người to lớn như vậy.
Angeli theo sau, rồi đến Judd. Angeli đứng đợi ở đầu kia cánh cửa lùa và đẩy nó lần nữa. Nó bật ra. Cánh cửa mở ra, với tiếng rít lớn của con lăn như tiếng thét ở âm vực cao của cuộc biểu tình. Con mèo đực đáp trả đầy hy vọng, quên đi chỗ trú của nó.
- Ông có mang đèn pin không? - McGreavy hỏi Angeli.
- Không.
- Tệ thật!.
Một cách cẩn thận, họ bước từng bước một vào bóng tối mờ mờ. Judd kêu lên lần nữa.
- Ông Moody! Tôi là Judd Stevens.
Không một tiếng động, ngoại trừ tiếng cọt kẹt của sàn nhà khi họ băng qua căn phòng.
McGreavy lục lọi trong túi của mình và lấy ra một hộp diêm. Ông ta đốt một que và giơ lên. Que diêm kêu xèo xèo tỏa ánh sáng mờ nhạt trong cái quầng sáng màu vàng ở một nơi dường như là cái hang động trống rỗng khổng lồ. Que diêm lụi dần.
- Tìm cái công tắc đèn chết tiệt đi – McGreavy nói – Đấy là que diêm cuối cùng của tôi đó.
Judd có thể nghe Angeli sờ soạng dọc theo các bức tường để tìm công tắc đèn. Judd vẫn tiến về phía trước. Ông ta không thể thấy hai thám tử. Ông ta gọi:
- Moody.
Ông ta nghe tiếng Angeli kêu lên từ đầu kia căn phòng.
- Công tắc đây rồi.
Có một tiếng “tách”. Không có gì xảy ra.
- Cầu dao chính bị ngắt rồi. – McGreavy nói.
Judd va mạnh vào bức tường, khi ông ta đưa tay lên để chống vào đó, ngón tay ông ta sờ vào một cái chốt cửa. Ông ta đẩy chốt lên và kéo ra. Một cánh cửa nặng nề lúc lắc mở ra và một luồng gió lạnh lẽo phà vào ông ta.
- Tôi tìm thấy cánh cửa này. – ông gọi vọng ra.
Ông ta bước qua ngưỡng cửa và thận trọng tiến về phía trước. Ông ta nghe tiếng cánh cửa đóng sầm lại sau lưng mình và trái tim ông ta bắt đầu đập thình thịch. Điều không thể tưởng, là ở đây còn tối hơn ở phòng ngoài, dù vậy ông ta vẫn tiếp tục bước sâu vào bóng tối.
- Moody. Moody …
Một sự yên lặng nặng nề. Moody phải ở đâu đó quanh đây. Nếu ông ta không ở đây, Judd biết McGreavy sẽ nghĩ gì. Đó sẽ là cậu bé khóc lóc trước con sói.
Judd bước thêm vài bước về phía trước và bất ngờ cảm thấy một bàn tay thịt đập vào mặt mình. Ông giật mình né tránh trong sự sợ hãi, cảm thấy những sợi tóc ở sau gáy đang dựng đứng lên. Ông ta bỗng nhận ra cái mùi nồng nặc của máu và chết chóc đang vây quanh mình. Có một kẻ ác trong bóng tối quanh đây đang chờ để kết liễu ông ta. Ông ta nổi da gà sợ hãi, tim đập mạnh dồn dập trong một cảm giác khó thở. Bằng những ngón tay run lẫy bẫy, ông ta sờ soạng trong túi áo khoác của mình tìm thấy hộp diêm, lấy ra một que và quẹt lên. Trong ánh sáng lờ mờ, ông trông thấy một con mắt chết không lồ nổi lên trước mặt, ông bỗng sốc vài giây trước khi nhận ra rằng mình đang thấy một con bò bị xẻ thịt đang đu dưa trên cái móc. Ông ta nhìn lướt qua các xác súc vật khác đang treo trên móc và định vị được một cái cửa ở góc xa trước khi que diêm tắt. Cánh cửa có lẽ dẫn tới một văn phòng. Moody có lẽ đang ở đó đợi ông ta. Judd di chuyển sâu hơn vào trong cái hang tối đen như mực về phía cánh cửa. Ông ta cảm thấy cái đuôi lạnh lẽo của súc vật chết cọ qua lần nữa. Ông ta nhanh chóng bước tránh và bước thận trọng về phía cửa văn phòng, và gọi:
- Moody.
Ông ta ngạc nhiên rằng cái gì đang cản trở Angeli và McGreavy, ông đi qua những súc vật bị giết mổ, cảm thấy như có ai đó với óc hài hước rùng rợn, đang bày trò đùa điên cuồng, khủng khiếp. Nhưng ai và tại sao là điều nằm ngoài sự tưởng tượng của ông ta. Khi gần đến cửa ông lại đụng vào một cái xác súc vật đang treo khác.
Judd dừng lại để trấn tĩnh. Ông ta đốt que diêm cuối cùng của mình. Phía trước mặt ông ta, bị đâm xiên trên cái móc thịt và mồm há ngoác một cách tục tĩu là cái xác của Norman Z. Moody. Que diêm vụt tắt.
Nguồn: http://bacbaphi.com.vn/