16/3/13

Lộ mặt (C14-16)

Chương 14

Các nhân viên điều tra vụ chết người đã hoàn thành công việc và ra về. Xác của Moody đã được lấy xuống, mọi người đã đi khỏi ngoại trừ Judd, McGreavy và Angeli. Họ đang ngồi trong căn phòng nhỏ của giám đốc, được trang trí với vài hình lịch khỏa thân gợi cảm, một cái bàn cũ, một cái ghế xoay, và hai tủ hồ sơ.

Đèn đã bật sáng và máy sưởi đang hoạt động.
Giám đốc nhà máy, ông Paul Moretti, đã được tìm kiếm và lôi ra khỏi bữa tiệc mừng trước Giáng sinh để trả lời vài câu hỏi. Ông ta giải thích rằng vì là ngày nghỉ lễ cuối tuần, ông đã cho nhân viên nghỉ từ lúc trưa. Ông đã khóa cửa lúc mười hai giờ rưỡi, và theo ông ta biết rõ thì đã không còn ai ở lại cơ sở vào lúc đó. Ông Moretti đã ngà ngà say, và khi McGreavy nhận thấy rằng không thể khai thác gì thêm, ông cho người đưa ông ta về nhà. Judd hoàn toàn ý thức được những gì xảy ra trong phòng. Ông ta suy nghĩ về Moody, ông ta niềm nở làm sao, sống tận tâm làm sao và cái chết của ông ta thật nghiệt ngã tàn bạo làm sao. Và Judd tự trách mình. Nếu ông ta không cầu cứu Moody, thì gã thám tử nhỏ bé này vẫn còn sống đến hôm nay.

Đã gần đến nửa đêm, Judd chán nản kể lại câu chuyện về cú điện thoại của Moody đến lần thứ mười. McGreavy ngồi cúi gập trong chiếc áo khoác của mình, quan sát Judd, nhai nát điếu xì gà. Cuối cùng ông ta nói:
- Ông có đọc những chuyện trinh thám không?
- Không, sao vậy? – Juss nhìn ông ta ngạc nhiên.
- Tôi sẽ bảo ông tại sao. Tôi đã nghĩ ông là kẻ quỉ quái để có thể nói ra sự thật, bác sĩ Stevens à. Ngay từ đầu, tôi đã nghĩ rằng ông đã rất liều lĩnh trong việc này. Và tôi đã bảo ông thế nào? Rồi cái gì xảy ra? Thình lình ông đổi thành mục tiêu thay vì kẻ giết người. Đầu tiên, ông khiếu nại có kẻ chạy xe đụng ông và …
- Một chiếc xe thật ra đã cán phải ông ta. – Angeli nhắc McGreavy.
- Một tân binh cũng có thể lý giải điều đó. – McGreavy độp lại – Nó có thể được sắp xếp bởi ai đó cùng phe với bác sĩ. – Ông ta quay sang Judd. – kế đến ông gọi cho thám tử Angeli với con mắt củ khoai về việc hai gã đàn ông phá cửa văn phòng và cố giết ông.
- Họ đã đột nhập vào đó chứ. – Judd đáp.
- Không hề - McGreavy độp lại
- Họ dùng chìa khóa đặc biệt.
Giọng ông ta cứng lên.
- Ông nói chỉ có hai cái chìa khóa văn phòng dành cho ông và Carol Robert.
- Đúng vậy, tôi đã bảo ông rồi, họ dùng bản sao chìa của Carol.
- Tôi đã nghe ông nói. Tôi đã kiểm tra chất sáp trên chìa khóa. Chìa của Carol chưa bao giờ được sao chép bác sĩ à. – Ông ta dừng lại trấn tĩnh – và khi tôi thu chìa khóa của cô ấy, chỉ còn lại cái của ông, đúng không nào?

Judd nhìn vào ông ta không nói gì.
- Khi tôi không tin cái lý thuyết điên cuồng lỏng lẻo, ông thuê một thám tử tư từ những trang vàng, và ông ta tiện tay tìm ra quả bom cài trên xe hơi của ông. Chỉ có điều, tôi không thể thấy nó, bởi vì quả bom chưa bao giờ xuất hiện ở đó. Rồi ông quyết định đã đến lúc quẳng cho tôi một cái xác khác. Vì thể ông đi huyên thuyên với Angeli về một cú điện thoại hẹn gặp của Moody, người biết cái nút thắt bí ẩn này về kẻ muốn giết ông. Nhưng hãy đoán xem điều gì xảy ra? Chúng tôi tới đây và tìm thấy ông ta bị treo trên cái móc thịt.
Judd phang lại một cách giận dữ.
- Tôi không chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra.
McGreavy quẳng cho ông ta một cái nhìn khó chịu kéo dài.
- Ông có biết lý do duy nhất mà ông chưa bị bắt không? Bởi vì tôi chưa tìm ra động cơ của trò đánh đố kiểu Trung Hoa này. Nhưng tôi sẽ biết, bác sĩ à. Tôi hứa như vậy.
Ông ta đứng lên. Judd thình lình nhớ lại:
- Chờ một chút – Ông nói – Ông có nghe tên Don Vinton không?
- Ông ta làm sao?
- Moody nói Don Vinton là kẻ đứng sau mọi việc này.
- Ông có biết ai tên là Don Vinton không?
- Không – Judd nói – Tôi cho là có thể cảnh sát biết ông ta.
- Tôi chưa bao giờ nghe cái tên đó.
McGreavy quay sang Angeli, nhưng ông ta cũng lắc đầu.
- Được lắm. Hãy gửi yêu cầu thông tin về Don Vinton đến FBI, Cảnh sát quốc tế, Cảnh sát trưởng tại tất cả thành phố lớn của Mỹ. – Ông ta ngó Judd – Ông hài lòng chứ?

Judd gật đầu. Bất kỳ ai đứng sau việc này phải có chút gì đó trong hồ sơ tôi phạm. Sẽ không quá khó để xác minh hắn ta.
Judd lại nghĩ đến Moody, với câu cách ngôn cửa miệng và trí óc nhạy bén của ông ấy. Chắc chắn ông ta đã bị theo dõi ở đây. Không biết là ông ta có nói với ai khác về cuộc hẹn ở đây không, bởi vì ông ấy đã nhấn mạnh là phải giữ bí mật. Ít ra, bây giờ họ cũng đã biết tên của gã đàn ông mà họ đang tìm kiếm.

Praemonitus, praemunitas (tiếng La tinh)
Báo động, sẵn sàng chiến đấu.

Vụ giết chết Norman Z. Moody đã tràn lan trên trang nhất các tờ báo vào sáng hôm sau. Judd mua một tờ trên đường đến văn phòng. Ông ta được nêu tên vắn tắt như người làm chứng đã nhìn thấy cái xác cùng với cảnh sát, nhưng McGreavy đã ngăn chận toàn bộ câu chuyện không được đăng báo. McGreavy đang chơi bài với lá bài tủ giấu kín. Judd tự hỏi về những điều Anne sẽ nghĩ đến.

Đó là một ngày Thứ Bảy, khi Judd đã xong một tua buổi sáng ở Phòng khám chung. Ông ta đã bố trí bàn giao công việc cho người khác. Rồi đến văn phòng của mình. Ông ta đi một mình trong thang máy và chắc chắn rằng không có ai nấp trong hành lang. Ông tự hỏi rằng, kể cả khi ông làm vậy, bất kỳ ai đó có thể sống như vậy trong bao lâu, trong tâm trạng trông đợi một kẻ ám sát đến tấn công bất kỳ lúc nào.

Hết một nửa khối thời gian trong suốt buổi sáng, ông đã định bốc điện thoại gọi thám tử Angeli để hỏi về Don Vinton, những mỗi lần như thế ông đều kiềm lại sự mất kiên nhẫn của mình. Chắc chắn, Angeli sẽ gọi ngay cho ông khi ông ấy có thông tin mới. Judd bối rối về động cơ của Don Vinton là cái gì. Hắn có thể là một bệnh nhân mà Judd đã từng điều trị nhiều năm trước, có lẽ khi ông ta còn là bác sĩ tập sự. Người nào đó cảm thấy rằng Judd đã coi thường hay xúc phạm hắn bằng cách nào đó. Nhưng ông có thể nhớ không có bệnh nhân nào tên Vinton.

Vào buổi trưa, ông nghe tiếng ai đó mở cửa hành lang bên phòng tiếp tân. Đó là Angeli. Judd không thể phát hiện gì qua biểu lộ của ông ta ngoại trừ trông ông ta hốc hác, phờ phạc hơn. Mũi ông ta đỏ ửng và sục xịt. Ông ta rảo bước vào văn phòng và chán nản ngồi phịch xuống ghế.
- Ông có câu trả lời nào về Don Vinton chưa? – Judd hăm hở hỏi.
Angeli gật đầu.
- Chúng tôi đã nhận được những bức điện từ FBI, cảnh sát trưởng các thành phố lớn của Mỹ, và Cảnh sát quốc tế.- Judd chờ đợi, thở hồi hộp.- Không ai trong số họ từng nghe về Don Vinton.
Judd nhìn vào Angeli một cách hoài nghi, một cảm giác hụt hẩng đột ngột trong lòng.
- Nhưng không thể nào … ý tôi là có ai đó phải biết hắn. Một gã đã làm bao nhiêu chuyện như vậy không thể đến từ hư không.
- McGreavy đã nói vậy – Angeli trả lời chán nản. – Bác sĩ à, tôi và người của mình đã thức suốt đêm để kiểm tra mọi Don Vinton ở Manhattan và tất cả thành phố khác. Chúng tôi không bỏ sót New Jersey và Connecticut.
Ông ta rút một cuộn giấy ra khỏi túi và đưa cho Judd.
- Chúng tôi tìm thấy mười một người tên Don Vintons trong danh bạ đã đánh vần tên của họ là “ton”, bốn người phát âm “ten”, và hai người đọc “tin”. Chúng tôi cố xem như họ cùng tên. Lọc xuống còn năm người khả nghi và kiểm tra từng người một. Một người bị liệt. Một người là mục sư. Một người là phó chủ tịch thứ nhất của ngân hàng. Một là lính cứu hỏa đang làm nhiệm vụ khi hai trong số các vụ giết người xảy ra. Chỉ còn một người cuối cùng. Ông ta kinh doanh cửa hàng thú cưng và thật chết tiệt là ông ta gần tám mươi tuổi.

Cổ họng của Judd khô khốc. Ông chợt nhận ra mình đã trông mong vào việc này đến cỡ nào. Chắc chắn Moody sẽ không cho ông cái tên chừng nào ông ta chưa khẳng định. Và ông ta không nói rằng Don Vinton là kẻ đồng lỏa; mà nói hắn là kẻ chủ mưu. Thật phi lý khi cảnh sát không có hồ sơ của một gã như thế. Moody đã bị giết vì ông ta đang trên đường tìm ra sự thật. Và bây giờ khi Moody đã ra đi, Judd hoàn toàn cô độc. Bức màn bí mật càng đóng chặt hơn.
- Tôi rất tiếc –Angeli nói.
Judd nhìn người thám tử và chợt nhớ rằng Angeli đã không ở nhà cả đêm.
- Tôi ngưỡng mộ sự cố gắng của ông – Judd nói với lòng biết ơn.
Angeli cúi về phía trước.
- Ông có khẳng định rằng ông nghe từ Moody là chính xác chứ?
- Vâng.
Judd nhắm mắt và tập trung nhớ. Ông ta đã hỏi Moody liệu ông ta có chắc là ai đứng đằng sau vụ này. Ông ta như nghe giọng Moody vang lại. Chắc như đinh đóng cột. Ông đã từng nghe đến tên Don Vinton chưa? Don Vinton. Ông ta mở mắt.
- Vâng – Ông lập lại.

Angeli thở dài.
- Vậy là chúng ta đi vào ngõ cụt – Ông ta cười buồn bã – Không có đầu mối nào.
Ông ta lại nhảy mũi.
- Tôt nhất là ông nên đi ngủ đi.
- Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. – Angeli đứng lên.
Judd ngần ngại hỏi.
- Ông làm việc cùng với McGreavy trong bao lâu rồi?
- Đây là vụ làm chung đầu tiên. Có gì sao?
- Ông có cho rằng ông ta có thể khép tôi vào tội giết người?
Angeli nhảy mũi lần nữa.
- Tôi nghĩ có lẽ ông nói đúng bác sĩ. Tôi phải đi nghỉ thôi.

Ông ta rảo bước tới cửa.
- Tôi có thể có đầu mối. – Judd nói.
Angeli dừng bước và ngoảnh lại: - Nói tiếp đi.
Judd kể với ông ta về Teri. Ông nói thêm mình cũng đang kiểm tra những bạn trai trước đây của John Hanson.
- Không có gì nhiều – Angeli nói bộc trực – Nhưng tôi cho rằng cũng còn hơn là không có gì.
- Tôi muốn bệnh và mệt mỏi khi làm mục tiêu. Tôi sẽ bắt đầu phản công. Tôi sẽ theo tới cùng.
Angeli nhìn ông ta.
- Chiến đấu với cái gì? Với những cái bóng à?
- Khi nhân chứng mô tả một kẻ tình nghi, cảnh sát có họa sĩ vẽ ra một bức tranh ghép lại tất cả những mô tả, đúng không?
Angeli gật đầu: - Một bức nhận dạng mô phỏng.
Judd bắt đầu tăng tốc sự kích động không ngừng.
- Tôi bắt đầu cung cấp cho ông nhân dạng mô phỏng về tính cách của gã chủ mưu những việc này.
- Ông làm sao được? Ông chưa bao giờ thấy hắn. Hắn có thể là bất kỳ ai.
- Không phải vậy – Judd chữa lại – chúng ta đang tìm một kẻ rất, rất đặc biệt.
- Một kẻ điên cuồng.
- Sự điên cuồng là từ ngữ bao quát. Nó không có ý nghĩa y học. Sự minh mẫn đơn giản là khả năng trí não để điều chỉnh thực tại. Nếu chúng ta không thể điều chỉnh, chúng ta cũng không thể che dấu thực tại. Hoặc là chúng ta đặt bản thân mình ở tầng trên cuộc sống, nơi chúng ta là siêu đẳng không cần tuân theo các qui tắc.
- Cái gã của chúng ta nghĩ hắn là siêu đẳng.
- Chính xác. Trong tình huống nguy hiểm, chúng ta có ba sự lựa chọn: bỏ chạy, thỏa hiệp hoặc tấn công. Gã của chúng ta là tấn công.
- Vậy hắn là kẻ mất trí.
- Không. Kẻ mất trí ít khi giết người. Thời gian tập trung của anh ta cực kỳ ngắn. Chúng ta đang đấu vởi kẻ phức tạp hơn nhiều. Hắn ta có thể là kẻ thô bạo, thiểu năng tâm thần, tâm thần phân lập, quẩn trí hay bất kỳ sự phối hợp của các yếu tố này. Chúng ta có thể đang đấu với kẻ bỏ nhà đi, chứng tạm thời quên dẫn tới những hành động phi lý. Nhưng điểm chính là sự xuất hiện và hành vi của hắn dường như hoàn toàn bình thường dưới mắt mọi người.
- Vậy chúng ta đâu có gì để nắm bắt.
- Ông sai rồi. Chúng ta có điểm hay để tiếp tục. Tôi có thể cho ông sự mô tả cơ thể của hắn ta.- Judd nói. Ông ta nhíu mắt lại tập trung. – Don Vinton cao trên trung bình, thân thể cân đối và từng có tập thể hình. Hắn gọn gàng khi xuất hiện và tỉ mỉ trong công việc. hắn không có tài nghệ sĩ. Hắn không thể vẽ tranh, viết văn hay chơi dương cầm.

Angeli nhìn xoáy vào ông ta, mồm há hốc.
Judd tiếp tục nói nhanh hơn, giọng ấm áp.
- Hắn không tham gia bất kỳ câu lạc bộ hay tổ chức xã hội, trừ khi hắn làm chủ. Hắn là loại người lãnh đạo. Hắn tàn bạo và thiếu kiên nhẫn. Hắn nghĩ việc lớn. Ví dụ, hắn không bao giờ liên can tới những kẻ cắp vặt. Nếu hắn bị lưu hồ sơ, đó có thể là cướp ngân hàng, bắt cóc, giết người. – Sự phấn khích của Judd càng tăng lên, bức tranh trong đầu ông càng rõ nét hơn. – Khi ông bắt hắn, ông có lẽ sẽ biết rằng hắn có lẽ bị cha hay mẹ ruồng bỏ khi còn là cậu bé.
- Bác sĩ. – Angeli chen ngang – Tôi không muốn chọc bể quả bóng của ông, nhưng đó có thể là kẻ điên lang thang mà …
- Không. Gã mà chúng ta truy tìm không nghiện ngập – Giọng Judd khẳng định – Tôi sẽ kể thêm về hắn. Hắn chơi thể thao giao đấu trong trường như bóng đá hay khúc côn cầu. hắn không thích cờ vua, ô chữ hay ghép hình.

Angeli quan sát ông ta một cách hoài nghi.
- Có hơn một người như vậy – Ông ta phản đối – Ông nói chính ông đó.
- Tôi đang cho ông mô tả về Don Vinton. – Judd nói – Kẻ chủ mưu trong vụ này. Tôi sẽ kể thêm nữa về hắn. Hắn thuộc kiểu La tinh.
- Cái gì khiến ông nghĩ vậy.
- Nhờ vào phương pháp dùng để giết người. Một con dao, axit, một quả bom. Hắn ta là người Nam Mỹ, Ý hay Tây Ban Nha. – Ông ta lấy hơi – Đó là mô phỏng nhân dạng cho ông. Đó là kẻ gây ra ba cái chết và đang cố giết tôi.
Angeli nuốt nước miếng.
- Địa ngục nào khiến ông biết tất cả những điều này.
Judd ngồi xuống và nghiêng về phía Angeli.
- Đó là chuyên môn của tôi.
- Về mặt tâm thần, chắc là đúng. Nhưng làm sao ông có thể cho mô tả cơ thể của một gã mà ông chưa bao giờ gặp.
- Tôi đang chơi cá cược. Một bác sĩ tên là Kreischmer tìm ra rằng tám mươi lăm phần trăm người mắc chứng hoang tưởng đều mạnh mẽ, có thể hình tốt. Gã của chúng ta hiển nhiên là hoang tưởng. Hắn có ảo tưởng quyền thế. Hắn có hoang tưởng tự đại để nghĩ hắn đứng trên luật pháp.
- Vậy tại sao hắn không bị phát hiện thời gian dài trước đây.
- Vì hắn mang mặt nạ.
- Hắn là cái gì?
- Chúng ta đều mang mặt nạ đó Angeli. Từ lúc còn thơ, chúng ta được dạy bảo phải che dấu cảm xúc thật, giấu đi lòng hận thù và sự sợ hãi. – Có uy lực trong giọng nói ông ta – Nhưng dưới cơn stress, Don Vinton làm rơi cái mặt nạ và lộ cái mặt thật của hắn.
- Tôi hiểu rồi.
- Cái “tôi” của hắn là điểm làm cho hắn bị tổn thương. Nếu bị đe dọa một cách thật sự, hắn sẽ điên loạn. Hắn đang ở đường biên mỏng manh. Sẽ không khó khăn để giúp hắn hoàn toàn vượt qua. – Ông ngập ngừng, rồi tiếp tục nói, như với chính mình. – Hắn là kẻ MANA.
- Đó là gì?
- Mana. Đó là một thời kỳ mà người tiền sử dùng sự mê tín để gây ảnh hưởng đến người khác bằng ma thuật của mình, một gã có tính cách áp đảo.
- Ông nói hắn không vẽ, viết hay chơi dương cầm. Làm sao ông biết vậy?
- Thế giới có đầy những nghệ sị bị tâm thần phân lập. Hầu hết họ kiểm soát được để sống cả đời mà không có vi phạm, bởi vì công việc của họ cho họ con đường để tự khẳng định mình. Gã của chúng ta không có con đường đó. Vì thế hắn giống như núi lửa. Cách duy nhất giúp hắn có thể thoát khỏi áp lực nội tại là phun trào vào Hanson – Carol -Moody.
- Ý ông đây là tội ác vô thức mà hắn gây cho …
- Không phải vô nghĩa đối với hắn. Mà là ngược lại… - Trong đầu ông diễn ra cuộc đua nước rút. Vài mảnh hình ghép còn lại bắt đầu rơi vào đúng chỗ, Ông tự nguyền rủa mình đã quá mù quáng hay lo sợ để nhìn nhận điều đó. – Tôi là người duy nhất mà Don Vinton nhắm đến, là mục tiêu đầu tiên. John Hanson bị giết bởi vì hắn lầm tưởng đó là tôi. Khi kẻ sát nhân biết mình bị nhầm, hắn trở lại văn phòng để làm lại. Nhưng tôi đã đi, và hắn gặp Carol ở đó. – Giọng ông ta giận dữ.
- Hắn giết cô ấy để cô ấy không thể nhận dạng hắn nhỉ?
- Không đâu. Gã mà chúng ta đang tìm không phải là kẻ ác dâm. Carol bị tra tấn vì hắn muốn khai thác điều gì. Có thể là một bằng chứng buộc tội. Và cô ấy sẽ không có hoặc không thể giao nó cho hắn.
- Bằng chứng loại gì? – Angeli dò xét.
- Tôi chưa biết. – Judd nói – Nhưng nó là chìa khóa cho cả sự kiện. Moody đã tìm ra câu trả lời và đó là lý do tại sao họ giết ông ấy.
- Có một việc tôi còn chưa thông. Nếu họ giết được ông trên đường, thì họ cũng không thể lấy được bằng chứng. Nó không khớp với phần còn lại của giả thiết của ông. – Angeli vẫn cố chấp.
- Có thể khớp chứ. Chúng ta giả sử bằng chứng là một cuộn băng của tôi. Tự nó hoàn toàn vô hại. Nhưng nếu tôi gắn nó với một sự thật khác, nó có thể đe dọa họ. Nên họ có hai lựa chọn. Hoặc lấy nó từ tôi, hoặc trừ khử tôi để không tiết lộ nó với bất kỳ ai. Đầu tiên, họ cố trừ khử tôi. Nhưng họ nhầm lẫn và giết Hanson. Rồi họ đi đến sự lựa chọn thứ hai. Họ cố đoạt nó từ Carol. Khi thất bại, họ quyết định tập trung vào việc giết tôi. Đó là vụ đụng xe. Có lẽ tôi bị theo dõi khi tôi thuê Moody, và đến phiên ông ấy bị theo dõi. Khi ông ta tìm ra sự thật, họ giết ông ta.

Angeli nhìn Judd vẻ tư lự trên nét mặt.
- Đó là lý do tại sao kẻ giết người chưa dừng lại cho đến khi tôi chết. – Judd kết luận một cách thầm lặng. – Nó đã trở thành trò chơi chết người, và gã mà tôi đã mô tả đừng hòng thắng cuộc.

Angeli chăm chú nhìn Judd, cân nhắc những gì ông ta nói.
- Nếu ông đúng. – Cuối cùng ông kết luận – ông cần phải được bảo vệ.
Ông ta móc khẩu súng lục ra, búng hộp đạn mở để chắc rằng nó được nạp đầy.
- Cám ơn Angeli. Nhưng tôi không cần khẩu súng. Tôi sẽ chiến đấu với những vũ khí của riêng tôi.
Có tiếng lắc cắc của cánh cửa ngoài mở.
- Ông đang đợi ai à?
- Không. - Judd lắc đầu – Tôi không hẹn bệnh nhân nào chiều nay.
Súng còn trong tay, Angeli di chuyển êm tới cánh cửa dẫn tới phòng tiếp tân. Ông ta bước sang một bên và giất mạnh cánh cửa ra. Peter Hadley đứng đó, biểu hiện ngơ ngác trên mặt.
- Anh là ai? – Angeli độp ngay.
Judd vượt qua cửa.
- Không sao đâu. – Judd nói nhanh – Anh ta là bạn tôi.
- Ái chà! Quái quỉ gì vậy?
- Xin lỗi. – Angeli xin lỗi và cất súng.
- Đây là bác sĩ Peter Hadley, còn đây là thám tử Angeli.
- Đây là kiểu khám bệnh điên khùng gì mà các ông tiến hành ở đây? – Peter hỏi.
- Có một chút nhầm lẫn. – Angeli giải thích. – Văn phòng bác sĩ Stevenson bị bẻ khóa và chúng tôi cho rằng kẻ đã làm việc đó có thể quay trở lại.
Judd chớp lấy cơ hội.
- Vâng, chúng chưa lấy được cái mà chúng đang tìm.
- Có liên quan gì đến vụ giết Carol không?
Angeli lên tiếng trước khi Judd có thể trả lời.
- Chúng tôi khôhg chắc. Thưa bác sĩ Hadley. Trong lúc này, Sở cảnh sát yêu cầu bác sĩ Stevenson không bàn bạc việc này.
- Tôi hiểu – Peter nói, ông ta nhìn Judd – Cuộc hẹn ăn trưa của chúng ta còn hiệu lực không?
Judd nhận ra ông đã quên bẳn việc này.
- Dĩ nhiên – Judd nói nhanh, quay sang Angeli – Tôi nghĩ chúng ta đã bàn đủ.
- Vậy thì – Angeli đồng ý – Ông có chắc là ông không muốn … - Ông ta nhìn vào khẩu súng lục.
- Cám ơn – Judd lắc đầu.
- Được, hãy bảo trọng. – Angeli nói.
- Tôi nhớ - Judd lập lại – Tôi biết mà.

Judd bức rức suốt buổi ăn trưa. Peter không thúc giục ông ta. Họ nói về những người bạn, những bệnh nhân chung của hai người. Peter kể rằng ông đã nói với sếp của Harison Burke và họ đã âm thầm bố trí cho Burke một cuộc trắc nghiệm tâm thần. Ông ta đã được gởi đến một viện tâm thần tư nhân.

Sau khi uống cà phê, Peter nói.
- Tôi không biết ông gặp rắc rối gì, Judd à, nhưng tôi có thể giúp gì được chăng …
Judd lắc đầu.
- Cám ơn Peter. Đây là việc mà tôi phải tự mình làm thôi. Tôi sẽ kể hết cho anh khi mọi việc đã xong.
- Hy vọng nó xong sớm. – Peter nói nhẹ nhàng, ngần ngại – Judd, anh gặp nguy hiểm phải không?
- Dĩ nhiên là không rồi –Judd đáp. Nếu không kể đến kẻ giết người hoang tưởng đã gây ra ba cái chết và xác định Judd là nạn nhân thứ tư của hắn.
Sau khi ăn trưa, Judd trở về văn phòng. Ông đi với vẻ cẩn thận như thường lệ, kiểm tra để chắc rằng không tự phô mình để ít bị tấn công.

Việc gì cũng làm hết sức mình.

Ông ta bắt đầu nghe lại các cuộn băng. Nghe coi có gì có thể lần ra đầu mối nào. Điều đó giống như mở ra cả cơn lũ của những đối thoại phức tạp. Những cái guồng âm thanh tuôn trào đầy ắp lòng căm thù … sự đồi bại … sự sợ hãi … sự tự cảm … hoang tưởng tự đại … sư cô độc … sự trống trải … sự đau khổ …

Sau ba giờ, ông ta chỉ tìm thấy một cái tên duy nhất để thêm vào danh sách của mình: Bruce Boyd, cái gã mà John Hanson đã sống chung sau cùng. Ông lại bỏ cuộn băng của Hanson vào máy ghi âm.
- … Tôi cho rằng tôi đã yêu Bruce ngay lần đầu tôi gặp anh ta. Anh ấy là người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi từng gặp.
- Anh ta là đối tác thụ động hay làm chủ vậy John?
- Làm chủ. Đó là điều lôi cuốn tôi đến với anh ta. Anh ấy rất mạnh mẽ. Thực tế, về sau, khi chúng tôi yêu nhau, chúng tôi thường cãi cọ về việc đó.
- Tại sao vậy?
- Bruce không nhận ra anh ta thật sự mạnh đến thế nào. Anh ta thường đi ra sau lưng và kích tôi từ phía sau. Theo anh ấy đó là biểu lộ tình yêu. Nhưng ngày nọ, anh ta gần như làm gãy xương sống của tôi. Tôi muốn giết anh ta. Khi anh ta bắt tay, anh ta có thể nghiền nát các ngón tay. Anh ta luôn luôn giả vờ xin lỗi, nhưng Bruce thích làm đau người khác. Anh ta không cần roi. Anh ta rất mạnh.

Judd dừng cuộn băng và ngồi đó suy nghĩ. Kiểu mẫu đồng tính không gắn ông ta vào nhận định về kẻ giết người, nhưng một mặt nào đó, Boyd đã dính líu đến Hanson và là kẻ bạo dâm lẫn tự tôn.

Ông nhìn vào hai cái tên trong danh sách: Teri Washburn đã giết một gã ở Hollywood và chưa bao giờ kể về điều đó; còn lại là Bruce Boyd, người yêu sau cùng của John Hanson. Nếu là một trong số họ thì đó là ai?

Teri Washburn sống trong một căn hộ cao cấp ở Sutton Place. Toàn bộ căn hộ được trang trí bởi một màu hồng kinh tởm: tường, bàn ghế, màn. Có nhiều món đắt giá rãi ra khắp phòng, còn tường thì phủ đầy tranh theo trường phái ấn tượng Pháp. Judd nhận ra hai của Manets, hai Degas, một Monet, và một Renoir trước khi Teri bước vào phòng. Ông đã gọi điện trước để báo là ông muốn ghé qua. Bà ta đã sẵn sàng tiếp ông. Bà ta mặc một nùi màu hồng kết lại mà không có gì bên dưới.
- Ông đã đến thật rồi – Bà ta kêu lên vui sướng.
- Tôi muốn nói chuyện với bà.
- Chắc rồi. Uống chút gì nhé.
- Không, cám ơn.
- Em nghĩ rằng em làm cho mình hấp dẫn vào ngày lễ kỷ niệm. – Teri nói và đi về phía quầy bar bằng san hô ở góc căn phòng lớn.
Judd nhìn bà ta một cách tư lự.
Teri quay lại với đồ uống của mình và ngồi cạnh ông trên cái salon màu hồng.
- Vậy là cuối cùng cái của quí của ông đã mang ông tới đây hả cưng. – Bà ta nói – Em biết ông không thể kiềm chế với Teri bé bỏng. Em thích ông, Judd à. Em sẽ làm mọi việc vì ông. Ông muốn gì cứ nói. Ông đã làm cho mọi cây gậy núng nính mà em đã biết trong đời em trông giống như đồ bỏ.
Bà ta đặt đồ uống xuống và đặt tay lên quần tây của Judd. Judd cầm hai bàn tay bà ta.
- Teri – Ông nói – Tôi cần sự giúp đỡ của bà.
Tâm trí bà ta đang chu du theo lối mòn cũ.
- Em biết, cưng à. – Bà ta rên rỉ - Em sắp làm tình với ông như là ông chưa từng làm tình trong đời.
- Teri. Hãy nghe tôi. Ai đó đang cố giết tôi.
Đôi mắt bà ta đọng lại sự ngạc nhiên chậm rãi. Đóng kịch hay là thật đây. Ông nhớ lại một pha diễn mà ông đã xem bà ta diễn trong những sô ngày xưa. Là thật. Bà ta tốt, nhưng không phải một nữ diễn viên tốt.
- Lạy Chúa. Ai vậy? Ai muốn giết ông?
- Có thể là ai đó có liên quan đến một trong những bệnh nhân của tôi.
- Nhưng mà, Chúa lòng lành, tại sao vậy?
- Đó là điều mà tôi đang cố tìm hiểu. Teri à, liệu có ai ở chỗ phục hồi sức khỏe của bà từng nói tới giết người hay kẻ bị giết? Có thể là trong bữa tiếc hay lúc cười đùa?
- Không có. – Teri lắc đầu.
- Bà có biết ai tên là Don Vinton không? – Ông ta nhìn bà ấy thật gần.
- Don Vinton à? Ồ, ồ. Tôi có nên không?
- Teri? Bà cảm thấy thế nào về vụ giết người? –
Một cái rùng mình nhỏ chạy ngang người bà ta. Ông đang cầm cổ tay bà ấy và ông cảm thấy nhịp tim bà ta nhanh lên.
- Việc giết người kích động bà à?
- Tôi không biết.
- Hãy nghĩ về điều đó – Judd khăng khăng – Việc nghĩ về nó có kích động bà không?
Nhịp tim bà ta bắt đầu nhảy loạn xạ.
- Không. Tuyệt nhiên không.
- Tại sao bà không kể cho tôi nghe về vụ giết người ở Hollywood?
Không cảnh báo, bà ta chồm tới và cào vào mặt ông bằng móng tay dài. Ông nắm lấy cổ tay bà.
- Đồ chó đẻ bẩn thỉu. Đã hai mươi năm rồi … Đó là lý do ông tới đây hả? Hãy cút xéo đi.

Bà ta đổ sụp trong cơn thổn thức cuồng loạn.
Judd nhìn bà ta một lúc. Teri có khả năng liên quan đến vụ giết người giật gân. Sự thiếu tự tin lẫn thiếu tự trọng sẽ khiến bà ta dễ làm mồi ai đó muốn lạm dụng bà ta. Bà ấy giống như miếng đất sét mềm trong đống cặn bã. Người lôi bà ta lên có thể nhào nặn bà thành một bức tượng đẹp hay thành vũ khí chết người. Câu hỏi là, ai đã lôi bà ta lên sau cùng? Don Vinton?
Judd đứng lên, nói.
- Tôi xin lỗi.
Ông ta bước ra khỏi căn hộ màu hồng.

Bruce Boyd sở hữu một căn nhà trong chuồng ngựa đã chuyển đổi bên ngoài công viên của làng Greenwich. Một người quản gia mặc áo khoác trắng ra mở cửa. Judd báo tên và được mời vào phòng chờ. Người quản gia biến mất. Mười phút, rồi mười lăm phút trôi qua. Judd kiểm nghiệm sự bực tức của mình. Có lẽ ông ta nên báo cho Angeli biết mình tới đây. Nếu giả thiết của Judd là đúng, sự cố gắng tiếp theo trên mạng sống của ông ta sẽ có kết quả rất sớm. Và kẻ tấn công ông ta sẽ cố bám chắc sự thành công của hắn.

Người quản gia trở lại.
- Ngài Boyd sẽ gặp ông bây giờ.
Ông ta dẫn Judd lên lầu đến một phòng làm việc được trang trí lịch thiệp, rồi dè dặt rút lui.
Boyd ngồi tại bàn làm việc, đang viết. Ông ta là mẫu người đàn ông đẹp, rắn chắc, có nét thanh tú, mũi khoằm, và cái miệng đầy đặn, khoái lạc. Ông ta có mái tóc vàng xoăn thành hình chiếc nhẫn. Ông ta đứng lên khi Judd vào. Ông ta cao khoảng một mét chín với ngực và vai của một cầu thủ. Judd nghĩ về mô phỏng nhân dạng của mình về kẻ giết người. Boyd khớp với điều này. Judd ao ước thiết tha hơn bao giờ hết về việc mình phải nhắn vài lời với Angeli.

Giọng Boyd nhẹ nhàng lịch thiệp.
- Xin lỗi vì tôi đã để ông chờ, bác sĩ Stevens. – Ông ta nói lịch sự - Tôi là Bruce Boyd.
Ông ta chìa tay ra.
Judd chồm tới để bắt và Boyd đấm ông vào mồm với cú đánh như đá tảng. Cú đòn hoàn toàn không đoán trước, và sự va chạm làm Judd ngã vào cây đèn có chân đứng, đánh bật nó ra khi ông ta ngã dài xuống sàn.
- Tôi xin lỗi, bác sĩ. –Boyd nói, nhìn xuống ông ta. – Ông đã đến, Ông là gã trai lẳng lơ phải không? Đứng lên và tôi sẽ đãi ông một chầu.
Judd lảo đảo lắc đầu. Ông ta bắt đầu gượng dây trên sàn. Khi ông ta đứng lên nửa chừng, Boyd đá vào háng ông ta bằng mũi giày và Judd ngã quằn quại xuống sàn trong sự đau đớn.
- Tôi đang chờ điện thoại của ông. – Boyd nói.
Judd nhìn lên qua những cơn đau quặn vào hình ảnh kẻ mạnh hơn hẳn ông. Ông cố nói, nhưng không thốt nên lời.
- Đứng cố nói – Boyd nói vẻ thông cảm - Nó phải đau. Tôi biết tại sao ông ở đây. Ông muốn hỏi tôi về Johnny.

Judd bắt đầu gật đầu và Boyd đá ông ta vào đầu. Qua màn đỏ mờ, ông ta nghe giọng của Boyd đến từ nơi xa xuyên qua một tấm vải lược, khi xa khi gần.
- Chúng tôi yêu nhau cho đến khi hắn ta tới gặp ông. Ông làm cho hắn cảm thấy giống như một kẻ đồng bóng. Ông làm cho hắn cảm thấy chúng tôi yêu nhau là đồi bại. Ông có biết ai làm cho nó bẩn thỉu không, bác sĩ Stevens? Là ông đó.
Judd cảm thấy vật gì cứng đâm mạnh vào xương sườn của mình, đưa một cơn đau thấm thía xuyên qua tĩnh mạch. Ông ta nhìn thấy mọi vật đang trong những màu sắc đẹp đẽ, mặc dù cái đầu được lấp đầy những sắc cầu vồng lung linh.
- Ai cho ông quyền bảo người ta cách yêu như thế nào hả bác sĩ? Ông ngồi đó trong văn phòng của mình, giống như một loại Chúa trời, kết tội những kẻ không nghĩ giống như ông.
- Không phải vậy. – Judd đang trả lời đâu đó trong tâm trí ông. Hanson chưa bao giờ có sự lựa chọn trước đó. Tôi cho ông ta sự lựa chọn và ông ấy đã không chọn ông.
- Bây giờ Johnny đã chết. – Gã khổng lồ tóc vàng đè lên ông – Ông đã giết Johnny của tôi, và bây giờ tôi sẽ giết ông.
Ông cảm thấy một cú đá nữa đàng sau mang tai, và ông bắt đầu rơi vào vô thức. Một vài bộ phận rời xa tâm trí ông nhìn xuống với sự thú vị vô tư khi phần còn lại của ông bắt đầu chết.
Cái mảnh nhỏ cách ly của sự thông minh trong trí não ông ta tiếp tục hoạt động. Nó thôi thúc làm lóe lên một mẫu yếu ớt của sự suy nghĩ. Ông ta tự trách mình đã không tới gần hơn với sự thật. Ông ta mong chờ một kẻ giết người tóc sậm kiểu La tinh, và hắn ta tóc vàng. Ông ta chắc rằng kẻ giết người không phải đồng tính, và ông ta đã sai. Ông ta đã tìm ra kẻ giết người hoang tưởng, và bây giờ ông đang đi dần đến cái chết vì điều đó.

Ông rơi vào vô thức.


Chương 15-16

(Trong nguyên bản tiếng Anh không có chương 15 - Có lẽ tác giả Sidney Sheldon không thích số 15 trong lần này - Nhưng các bạn sẽ xem tiếp không bị ngắt quãng với chương 16)


CHƯƠNG 16

Một phần tách rời từ xa trong tâm trí ông ta đang cố gởi cho ông ta một thông điệp, cố liên lạc với điều gì thật quan trọng trong vũ trụ, nhưng mà trận đòn nặng nề táng sâu vào trong sọ ông ta quá đau đớn làm cho ông ta không thể tập trung vào bất kỳ điều gì khác. Đâu đó chung quanh, ông ta có thể nghe thấy tiếng bài hát tang cao vút, giống như con thú hoang bị thương. Thật chậm và cực kỳ đau đớn, Judd mở mắt ra. Ông ta đang nằm trên giường trong một căn phòng xa lạ. Trong một góc phòng, Bruce Boyd đang khóc tức tưởi không kiềm chế.

Judd gượng ngồi dậy. Cơn đau rã rời trong cơ thể ông cuốn vào trí óc ông gợi nhớ lại những gì đã xảy ra cho mình, và ông chợt nổi lên cơn thịnh nộ man dại.

Boyd quay sang khi nghe Judd cử động. Ông tiến lại bên giường.
- Đó là lỗi của ông – Hắn rên rỉ thút thít. – Nếu không vì ông, Johnny sẽ vẫn an toàn với tôi.
Không có chủ đích, bị thúc đẩy bởi bản năng báo thù đã chôn sâu từ lâu trong tiềm thức, Judd chộp lấy cổ họng của Boyd, những ngón tay ông siết chặt khí quản hắn, bấu chặt với tất cả sức mạnh của nó. Boyd không di chuyển để tự vệ. Hắn đứng đó, dòng lệ tuôn trên mặt. Judd nhìn vào mắt hắn, giống như là nhìn vào cái hố sâu địa ngục. Tay ông từ từ buông xuống. Lạy Chúa, ông nghĩ, mình là bác sĩ.
Một gã bệnh hoạn tấn công mình, và mình muốn giết hắn. Ông nhìn Boyd, và cái ông ta đang nhìn là đứa trẻ ngơ ngác bị khuất phục.

Bất thình lình, ông nhận ra cái mà tiềm thức của ông cố báo cho ông biết: Bruce Boyd không phải là Don Vinton. Nếu là hắn, Judd không thể sống sót đến bây giờ. Boyd không hợp với kẻ gieo chết chóc. Vậy là ông đã đoán đúng rằng hắn không khớp với mô phỏng nhân dạng của kẻ sát nhân. Có sự an ủi mỉa mai nào đó trong việc này.
- Nếu không gặp ông, Johnny sẽ còn sống. – hắn thổn thức – Anh ấy sẽ ở đây với tôi và tôi đã có thể bảo vệ anh ta.
- Tôi không bảo John bỏ rơi ông. – Judd nói chán nản – Đó là quan điểm của anh ta.
- Ông là kẻ nói dối.
- Mọi việc đã đổ vỡ giữa ông và John trước khi anh ta đến gặp tôi.

Có khoảng yên lặng dài. Rồi Boyd gật đầu.
- Vâng, chúng tôi … chúng tôi cãi nhau luôn.
- Anh ta cố tìm lại chính mình, và tiềm thức của anh ta mách rằng anh ta muốn trở về với vợ, con mình. Sâu trong bản chất, John muốn làm người có tình dục khác giới.
- Đúng –Boyd thì thầm – Anh ta thường nói về điều đó mọi lúc, và tôi nghĩ đó chỉ là trừng phạt tôi. – hắn nhìn lên Judd. – Nhưng ngày anh ta bỏ đi, anh ta chỉ một mực bỏ đi, anh ta không yêu tôi nữa.
Có nỗi tuyệt vọng trong giọng nói của hắn.
- Anh ta không phải hết yêu ông. – Judd nói – không chỉ là bạn bè.
Boyd nhìn chăm vào ông ta, mắt dán chặt vào mặt Judd.
- Ông giúp tôi chứ? – Cặp mắt hắn đầy nỗi tuyệt vọng. – Giúp .. tôi, ông phải giúp tôi.
Đó là tiếng khóc của nỗi thống khổ. Judd nhìn hắn một lúc lâu.
- Được, tôi sẽ giúp ông.
- Tôi sẽ bình thường chứ?
- Việc thế này không như bình thường. Mỗi người mang cái bình thường riêng đi theo bên mình, và không có hai người nào là giống nhau.
- Ông có thể làm cho tôi trở thành người tình dục khác giới không?
- Điều đó tùy thuộc vào ông thật sự muốn ra sao. Chúng tôi có thể làm cho ông một cuộc phân tích tâm lý.
- Và nếu nó thất bại?
- Nếu chúng tôi nhận thấy rằng ông thật sự là người đồng tính, ít nhất ông sẽ thấy tốt hơn là điều chỉnh theo hướng đó.
- Khi nào ta bắt đầu được – Boyd hỏi.

Judd giật mình trở về thực tại. Ông ta đang ngồi đây bàn về việc điều trị cho một bệnh nhân trong khi mà, theo những điều ông biết, ông sắp bị giết trong vòng hai mươi bốn giờ tới. và ông vẫn chưa chắc tìm ra ai là Don Vinton. Ông ta loại trừ Teri và Boyd, kẻ tình nghi cuối cùng trong danh sách. Ông không biết gì hơn, bây giờ ông trở lại điểm khởi đầu. Nếu những phân tích về kẻ sát nhân là đúng, ngay bây giờ ông có lẽ phải tự thân chống lại cơn thịnh nộ tàn sát. Cuộc tấn công kế tiếp sẽ đến rất, rất sớm.
- Hãy gọi cho tôi vào ngày thứ Hai – Judd nói.

Một chiếc taxi chở ông về căn hộ của mình. Judd cố ước lượng cơ hội sống sót của mình. Thật là ảm đạm. Những gì ông biết được là Don Vinton quá liều lĩnh. Và ai là Don Vinton? Tại sao hắn không có trong hồ sơ tội phạm của cảnh sát? Hắn có thể dùng tên khác không? Không. Moody đã nói rõ là “Don Vinton”.

Thật khó để tập trung. Mỗi khi taxi dằn sốc, lại truyền đến cơn đau quằn quại trên thân thể tím bầm của ông. Judd nghĩ về những vụ giết người và vụ cố sát đã được thực hiện cho đến nay, cố tìm hiểu loại kiểu mẫu đã thực hiện. Một vụ đâm bắng dao, một vụ nhục hình, một vụ đâm xe bỏ chạy, một quả bom cài trong xe, một vụ bóp cổ. Không có kiểu mẫu nào ông có thể rút ra được. Chỉ có sự bạo lực tàn nhẫn, điên rồ. Ông không có cách nào biết được vụ kế sẽ được thực hiện như thế nào, và do ai làm. Nơi ẩn náu tốt nhất là ở văn phòng hoặc trong căn hộ của ông. Ông nhớ lời khuyên của Angeli. Ông phải có ổ khóa vững chắc gắn trên cửa căn hộ. Ông sẽ bảo Mike, người gác cửa và Eddie, người giữ thang máy, để ý canh chừng. Ông có thể tin họ.

Taxi dừng lại phía trước tòa nhà căn hộ của ông. Người gác cửa ra mở cửa taxi.

Hắn ta hoàn toàn xa lạ.


Nguồn: http://bacbaphi.com.vn/