19/3/13

Phía bên kia nửa đêm (C16-18)

Chương 16



NOELLE VÀ CATHERINEAthens 1946


Nếu không vì Noelle Page, Larry Douglas đã được những chuỗi ngày vô ưu. Nàng muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm. Chàng lấy làm thích thú với công việc của mình, thích những người chàng gặp gỡ và mến người chủ của mình. Những lúc chàng không bay, chàng thường giành nhiều thời gian cho Catherine. Tuy nhiên vì công việc của Larry là công việc động cho nên không phải lúc nào Catherine cũng có thể biết được chàng đang ở đâu, Larry càng có rất chiều cơ hội để đi vắng vì việc riêng của chàng. Chàng thường đi tiệc tùng với Bá tước Pappas và với Paul Metaxas, người lái phụ của chàng, và nhiều dịp như vậy đã biến thành các cuộc truy hoan lạc thú. Phụ nữ Hy Lạp cuồng nhiệt như lửa cháy. Chàng đã tìm ra được một người mới, đó là Helena, một cô chiêu đãi viên làm việc cho Demiris và mỗi khi họ phải dừng chân ở đâu đó, xa Athens cô ta cùng với Larry thường sống chung một phòng khách sạn. Helena là một cô gái đẹp, mắt đen, người thanh mảnh và không biết thế nào là thoả mãn. Phải, như là vậy xét về mọi khía cạnh, Larry Douglas nhận thấy cuộc đời chàng thật là đầy đủ. Chỉ trừ cô nhân tình tóc vàng tai quái của Demiris mà thôi.
Larry không tìm ra một dấu hiệu nào để biết lý do tại sao Noelle Page lại căm giận chàng như vậy, song dù thế nào chăng nữa, việc đó cũng đe doạ đến nếp sống của chàng. Larry càng tỏ ra lịch thiệp thân mật, mà vẫn giữ gìn thận trọng, thế mà lần nào Noelle Page cũng thành công trong việc biến chàng thành một thằng đần độn.
Larry biết rằng chàng có thể tìm gặp Demiris, song chàng cũng dễ dàng hình dung ra tình huống sẽ dẫn tới đâu nếu như ông ta phải chọn lựa giữa chàng và Noelle. Đã hai lần, chàng sắp xếp để Paul Metaxas phụ trách chuyến bay đưa Noelle đi, song ngay sau mỗi chuyến bay như vậy cô thư ký của Demiris muốn đích thân chàng phải lái máy bay chở nàng.
Sáng sớm một ngày cuối tháng mười một, Larry nhận được một cú điện thoại báo cho chàng biết sẽ phải lái máy bay cho Noelle Page sang Amsterdam chiều hôm đó. Một trận sương mù bắt đầu cuồn cuộn nổi lên và cho đến đầu buổi chiều tầm nhìn gần như bằng không. Larry gọi điện cho thư ký của Demiris báo cho cô ta biết ngày hôm đó không thể bay sang Amsterdam được. Mười lăm phút sau đó cô ta phôn lại nói rằng tiểu thư Page sẽ có mặt tại phi trường lúc hai giờ, sẵn sàng để ra đi. Larry kiểm tra lại thông tin ở sân bay và chàng cho rằng có thể tình hình thời tiết đã khá hơn, tuy nhiên tin tức báo lại cho biết vẫn không có gì thay đổi.
- Lạy chúa - Paul Metaxas thốt lên - Cô ta làm gì mà vội vã đến Amsterdam đến thế không biết?
Song Larry cảm giác rằng vấn đề ở đây không phải là Amsterdam. Mà đây là sự tranh chấp về ý chí giữa hai người. Chàng bất cần nếu như Noelle Page có phải đâm vào đỉnh núi và chết mất tiêu, song thật nhục nhã nếu như chàng liều lĩnh vì con mụ ngu xuẩn này. Chàng cố gọi điện thoại cho Demiris để bàn lại với ông, nhưng ông lại đang bận họp, không tiếp xúc được. Larry đặt mạnh ống nói xuống, rên rỉ. Chàng chỉ có một nước là phải ra phi trường và cố thuyết phục cô hành khách kia hủy bỏ chuyến bay. Chàng tới phi trường lúc 1 giò 30 phút. Cho đến ba giờ vẫn chưa thấy Noelle Page xuất hiện. Metaxas bảo:
- Có lẽ cô nàng đã thay đổi ý kiến.
Song Larry biết rõ nàng hơn. Thời gian càng trôi qua, chàng mỗi lúc một thêm tức giận. Cô ả cố tình đẩy chàng đến chỗ hành động khinh xuất để rồi mất việc đây mà?
Larry đang đứng ở nhà ga nói chuyện với giám đốc phi trường thì chiếc xe Rolls-Royce màu xám quen thuộc của Demiris đi tới và Noelle Page xuất hiện. Larry đi vội ra đón nàng.
- Tiểu thư Page ạ, tôi e rằng phải hoãn chuyến bay thôi - Chàng nói, cố giữ giọng thật bình tĩnh - Sân bay Amsterdam đang bị sương mù vây kín.
Noelle đưa cái nhìn lướt qua Larry như chàng không hề tồn tại ở đó, rồi bảo Paul Metaxas.
- Phi cơ này có một thiết bị hạ cánh tự động mà?
- Phải, có đấy ạ - Metaxas lúng túng đáp.
- Tôi hết sức ngạc nhiên - Nàng nói - Khi thấy ông Demiris đi thuê một gã phi công ươn hèn. Rồi tôi sẽ báo với ông ấy về chuyện này.
Noelle quay người, đi thẳng tới chỗ máy bay, Metaxas nhìn theo nàng, nói:
- Lạy chúa Jesus? Tôi không hiểu cô ta trái tính trái nết từ bao giờ. Trước đây có bao giờ hành động như thế này đâu. Xin lỗi anh Larry nhé.
Larry ngắm nhìn Noelle đang đi ngang sân bay trước gió. Trong đời, chàng chưa từng căm ghét một ai như cô gái này.
Metaxas nhìn chàng, hỏi:
- Ta bay chứ?
- Thì bay!
Người phi công kép buông một tiếng thở dài ngao ngán, rồi cả hai người chậm chạp đi về phía máy bay.
Noelle đang ngồi trong ca bin, uể oải giở một quyển tạp chí thì hai người bước vào máy bay. Larry trừng trừng nhìn nàng một lúc lâu, đầy uất hận song chàng không dám lên tiếng. Chàng đi thẳng vào buồng lái và kiểm tra lại mọi thông số trước khi bay.
Mười phút sau chàng nhận được lệnh cho phép cất cánh từ tháp đài chỉ huy, họ lên đường, bay về Amsterdam.
Nửa đoạn đầu chuyến bay tình hình không có gì trắc trở. Nước Thuỵ Sĩ nằm phía dưới, giữa một vùng tuyết trắng. Khi họ tới Đức, trời đã xẩm tối, Larry liên lac vô tuyến điện với Amsterdam để kiểm tra lại tình hình thời tiết. Người ta cho biết sương mù từ biển Bắc Hải thổi về ngày một dầy thêm. Chàng tự rủa số phận rủi ro của mình.
Giá như gió đổi chiều, sương mù tan đi, vấn đề của chàng sẽ được giải quyết dễ dàng, nhưng bây giờ chàng phải quyết định ngay, hoặc là cứ liều sử dụng thiết bị để hạ cánh xuống Amsterdam hoặc là bay tới một sân bay đỗ tạm ở đó. Chàng cồ ý định quay trở lại và muốn báo chuyện này với người hành khách tai quái kia, song chàng có thể tưởng tượng ra vẻ khinh miệt hiện ra trên nét mặt nàng.
- Chuyên cơ một không chín, xin cho biết ngay kế hoạch bay của các ông - Tháp đài sân bay Munich hỏi.
Larry phải quyết định rất nhanh. Chàng còn có thể hạ cánh ở Brusels, Cologne hoặc Luxembourg. Hoặc Amsterdam?
Giọng nói lại vang lên trong loa:
- Chuyên cơ một không chín, xin cho biết ngay kế hoạch bay của các ông.
Larry ấn mạnh phím máy truyền tin:
- Chuyên cơ một không chín gọi đài Munich. Chúng tôi đang bay về Amsterdam.
Chàng tắt máy và biết rằng Metaxas đang chăm chú theo dõi chàng.
- Lạy chúa, lẽ ra tôi phải đóng bảo hiểm gấp đôi cho tính mạng của tôi - Metaxas nói - Có thực anh cho rằng chúng ta tới đó được an toàn không?
Larry chua chát đáp:
- Bộ anh muốn biết sự thật? Tôi đếch cần.
- Quái gở thật? Mình lên trời cùng với hai đứa điên khùng - Metaxas rên rỉ.
Một giờ sau Larry hoàn toàn để tâm vào việc điều khiển chiếc phi cơ, chàng chăm chú lắng nghe các bản tin thời tiết đưa ra đều đặn và không có một lời bình luận gì. Chàng vẫn tin rằng gió sẽ đổi chiều song khi còn cách Amsterdam ba mươi phút bay, bản tin vẫn không có gì khác. Vẫn là sương mù dày đặc. Sân bay đã đóng cửa đối với mọi loại máy bay, chỉ trừ những trường hợp khẩn cấp. Larry đã liên lạc với đài kiểm soát của sân bay Amsterdam.
- Chuyên cơ một không chín gọi đài Amsterdam. Máy bay đang cách Cologne 75 dặm về phía đông. Giờ đến ước định vào lúc 19 giờ.
Gần như lập tức một giọng vang lên trong đài, đáp:
- Đài Amsterdam gọi chuyên cơ một không chín. Sân bay chúng tôi hiện đóng cửa. Đề nghị các ông quay trở lại Cologne hạ cánh xuống Brussels.
Larry nói vào trong máy:
- Chuyên cơ một không chín gọi Đài Amsterdam. Không đồng ý. Chúng tôi gặp trường hợp khẩn cấp.
Metaxas ngạc nhiên, quay lại nhìn chàng trừng trừng.
Một giọng nói mới vang lên trong loa:
- Chuyên cơ một không chín, tôi là trưởng Đài điều phối hoạt động tại phi trường Amsterdam. Sân bay chúng tôi hoàn toàn bị sương mù bao phủ. Tầm nhìn bằng không. Xin nhắc lại: tầm nhìn bằng không. Trường hợp khẩn cấp của ông như thế nào?
- Chúng tôi sắp hết xăng rồi - Larry nói - Chỉ còn vừa đủ để tới sân bay của ông.
Metaxas đưa mắt nhìn đồng hồ đo nhiên liệu thấy còn một nửa, anh ta bật nói:
- Lạy Chúa, chúng ta đủ xăng bay đến Trung Quốc cũng được!
- Máy vô tuyến điện đã ngừng. Đột nhiên nó lại bật nói trở lại.
- Đài Amsterdam gọi chuyên cơ một không chín. Các ông được phép hạ cánh khẩn cấp. Chúng tôi sẽ hướng dẫn cho máy bay xuống.
- Rõ! - Larry tắt máy liên lạc và quay sang Metaxas, ra lệnh:
- Xả nhiên liệu ra.
Metaxas nuốt nước bọt, nói tắc nghẹn:
- Xả, xả bớt nhiên liệu
- Paul, anh có nghe rõ lệnh tôi không. Chỉ giữ đủ lượng xăng để xuống tới sân bay.
- Nhưng, Larry…
- Con khỉ, không tranh luận nữa. Nếu chúng ta xuống đó mà còn nửa thùng xăng thì họ sẽ lột bằng lái của chúng ta.
Metaxas nhăn nhó gật đầu và giơ tay với cần điều khiển xả nhiên liệu. Anh ta bắt đầu bơm tháo, mắt không rời đồng hồ đo nhiên liệu. Năm phút sau họ đã ở giữa khu vực sương mù như một lớp bông trắng bao bọc lấy họ, xoá đi mọi hình ảnh khác trừ cái buồng lái họ đang ngồi với ánh sáng lờ mờ.
Họ có một cảm giác kỳ quặc không còn phân biệt được thời gian, không gian và những thứ khác còn lại trên đời. Lần cuối cùng, Larry trải qua cảm giác này là lần chàng bay trên chiếc Link Trainer. Song đó chỉ như một trò chơi chứ không hề có nguy hiểm đe doạ. Còn đây là sự liều lĩnh một sống một chết. Không biết người hành khách của chàng có ảnh hưởng gì hay không. Chàng hy vọng tình thế này phải làm cho cô ta rung tim mới đáng.
- Đài chỉ huy gọi chuyên cơ một không chín. Tôi sẽ hướng dẫn cho ông hạ cánh theo hệ thống hạ cánh tự động. Ông phải tuân thủ thật chính xác các chỉ dẫn của tôi. Chúng tôi đã phát hiện được máy bay các ông trên radar. Hãy quay sang phía tây ba độ và giữ vững độ cao hiện nay cho đến khi nhận được những chỉ thị tiếp theo. Với tốc độ bay hiện nay, mười tám phút nữa ông phải hạ cánh. - Giọng nói vang lên trong radio đầy vẻ căng thẳng.
Larry chua chát nghĩ: họ lo lắng cũng phải. Chỉ một sai lầm nhỏ là máy bay sẽ lao xuống biển. Larry chấn chỉnh lại đôi chỗ, sau đó chàng gác mọi chuyện lại để tập trung vào giọng nói rời rạc kia, bởi vì đó là sợi dây duy nhất của chàng nối với sự sống. Chàng điều khiển chiếc phi cơ như thể nó là một bộ phận của cơ thể chàng, chàng điều khiển nó với tất cả trái tim khối óc và tâm hồn của chàng. Chàng mơ hồ cảm thấy Paul Metaxas đang vã mồ hôi bên cạnh, chàng thúc anh ta thường xuyên kiểm tra các thiết bị bằng một giọng trầm, căng thẳng, song nếu như họ có thoát chết phen này thì công lao sẽ là do Larry Douglas hết, Larry chưa từng bao giờ gặp một trận sương mù dày đặc như thế này. Nó như một kẻ thù hiểm độc tấn công chàng từ khắp mọi phía, làm cho chàng trở nên mù loà.
Chàng đang bay trên trời với tốc độ hai trăm năm mươi dặm một giờ, không nhìn thấy gì ngoài tấm kính chắn của buồng lái. Các phi công rất căm ghét sương mù: nguyên tắc đầu tiên của họ là: hoặc vọt lên cao hoặc chui xuống bên dưới, song phải tìm cách thoát ra khỏi đám sương mù ấy? Còn bây giờ không còn cách nào khác bởi vì lần này chàng phải lao vào một cái đích không thể nào tránh được.
- Đài chỉ huy Amsterdam gọi chuyên cơ một không chín. Ông bắt đầu giai đoạn hạ cánh thứ nhất như sau: Hạ độ cao, bắt đầu xuống thấp. Xuống hai ngàn foot… một ngàn năm trăm foot… một ngàn foot…
Vẫn chưa thấy tín hiệu gì của phi trường bên dưới, chàng có cảm giác mặt đất đang lao ra đón chiếc phi cơ.
- Giảm tốc độ bay xuống một trăm hai mươi… Hạ bánh xe xuống… Máy bay đang bay cao sáu trăm foot. Tốc độ đang bay một trăm… Máy bay đang bay ở độ cao bốn trăm foot.
Vẫn chưa thấy tín hiệu của cái sân khốn khiếp kia đâu! Cái màn sương mù bây giờ càng thêm dày đặc hơn.
Trán Metaxas đầm đìa mồ hôi, anh ta thì thào:
- Nó ở chỗ quái quỉ nào nhỉ?
Larry liếc nhanh nhìn sang bộ phận đo độ cao kim nhích dần tới ba trăm foot. Mặt đất đang chạy tới đón họ với tốc độ một trăm dặm một giờ. Độ cao chỉ còn một trăm năm mươi foot. Có gì không ổn rồi. Lẽ ra lúc này chàng phải nhìn thấy đèn pha của phi trường chứ. Chàng căng mắt ra nhìn về phía trước máy bay nhưng chỉ thấy màn sương mù nham hiểm giăng ngang tấm kính chắn gió như bịt lấy mắt chàng.
Larry nghe giọng nói của Metaxas lạc hẳn đi vì căng thẳng:
- Chúng ta đã xuống còn sáu chục foot.
Vẫn chẳng thấy gì.
- Bốn chục foot.
Mặt đất đang chạy ngược lại đón họ trong đêm đen.
- Còn hai mươi foot.
Đã xong đâu. Chỉ hai mươi giây nữa, họ sẽ vượt qua khỏi giới hạn an toàn và họ sẽ tan tành. Chàng phải có quyết định ngay lập tức.
- Tôi sẽ đưa nó lên cao - Larry nói. Tay chàng nắm chặt vào bánh lái và bắt đầu kéo giật lại, và đúng lúc đó một hàng mũi tên điện sáng lên trên mặt đặt phía trước mặt họ, rọi chiếu đường băng bên dưới. Mười giây sau họ đã chạm tới đất, và chạy trên đường băng tới ga đỗ Schipol.
Khi họ đã dừng hẳn, Larry tắt hết các động cơ bằng những đầu ngón tay đã tê đờ. Chàng ngồi lặng đi một lúc lâu. Cuối cùng chàng cố gượng đứng dậy, ngạc nhiên khi thấy hai đầu gối mình run bắn. Chàng chú ý thấy một thứ mùi lạ trong không khí, chàng quay sang Metaxas thấy anh ta cười bẽn lẽn:
- Xin lỗi. Tôi đã "bĩnh" ra quần.
Larry cúi đầu nhìn anh ta, gật đầu:
- Cho cả hai xuất chúng ta.
Chàng quay lại, bước vào trong cabin. Con mụ chó cái vẫn ngồi, bình tĩnh lần giở tạp chí. Larry đứng lặng, chăm chú ngắm nhìn cô ta, cảm thấy buồn nản vì phải bảo cô ta đi xuống, mà chàng vẫn chưa biết được lý do tại sao cô ta giở trò tai quái như vậy. Nhất định là Noelle Page cũng phải biết rằng mấy phút vừa qua cô ta kề với thần chết trong gang tấc, thế mà cô ta vẫn cứ ngồi trơ trơ với bộ dạng điềm tĩnh, tỉnh bơ bất cần đời.
Larry tuyên bố.
- Đến Amsterdam rồi.
Họ đi xe vào thành phố trong một không khí im lặng nặng nề, Noelle ngồi ở ghế sau của chiếc xe Mercesdes 300, còn Larry ngồi ở ghế trước cùng tài xế. Metaxas ở lại phi trường để trông coi việc bảo dưỡng máy bay. Sương mù vẫn dày đặc, họ chạy xe rất chậm cho đến khi tới quảng trường Lindenphotz thì sương mù bắt đầu tan.
Họ đi qua Quảng trường thành phố, qua cầu Eider bắc qua sông Amstel và dừng lại trước khách sạn Amstel. Khi họ bước vào sảnh, Noelle bảo với Larry:
- Đúng mười giờ tối nay anh lên đánh thức tôi dậy.
Sau đó nàng quay ngoắt, đi thẳng về phía thang máy.
Người quản lý khách sạn cúi chào và nhìn theo bước chân của nàng. Một người trực tầng dẫn Larry vào một phòng đơn nhỏ bé, thiếu tiện nghi ở tầng một phía sau khách sạn. Căn phòng này nằm cạnh nhà bếp, bên kia bức tường Larry nghe rõ cả tiếng bát đĩa lách cách và mùi hành tỏi, thức ăn từ các chảo đang nấu nướng đưa sang thơm lừng.
Larry liếc nhìn căn phòng bé tẹo quát rầm lên:
- Tao gí c… vào cái chỗ này.
- Xin lỗi ông - Người trực tầng rlói - Tiểu thư Page yêu cầu xếp cho ông một phòng rẻ tiền nhất.
Larry nghĩ: "Cũng được. Mình phải tìm cách quật cho con này một trận. Trên đời này đâu phải chỉ có một mình Constantin Demiris cần đến phi công riêng. Ngày mai mình sẽ bắt đầu kiểm tra lại các mối. Mình đã từng gặp khối người bạn giàu sang của lão ta. Phải có đến nửa tá người ao ước thuê được phi công như mình - Sau đó chàng lại nghĩ - Nhưng nếu Demiris sa thải mình thì tình hình không ổn. Nếu như vậy thì chẳng có ma nào dám vời đến mình. Mình vẫn phải bám vào đây thôi".
Buồng tắm ở cuối nhà, Larry giở đồ, lấy ra một chiếc áo choàng để mặc đi tắm. Chàng lại nghĩ:
- Mà việc gì phải tắm nhỉ, tắm vì cô ả sao? Mình cứ để cái mùi chua như lợn này đến chỗ cô ả có sao đâu!
Chàng đi ra quầy rượu của khách sạn và uống một chầu. Chàng đang uống đến ly Martini thứ ba thì chợt ngước lên nhìn cái đồng hồ treo bên trên quầy bar. Lúc đó là 10 giờ 15. Đúng mười giờ, nàng đã dặn như vậy, Larry bỗng cảm thấy một nỗi kinh hãi bất ngờ. Chàng vội đặt mấy tờ giấy bạc lên quầy, rồi lao về phía thang máy.
Noelle ở một căn phòng cỡ đế vương ở tầng năm. Chàng chạy dọc hành lang dài xuống phía cuối, vừa chạy vừa tự rủa mình sao lại để cho cô ả "hành" mình như vậy. Chàng gõ cửa phòng trong lúc đó đầu óc chàng cố tìm ra một cái cớ gì cho việc chậm trễ này. Không thấy tiếng trả lời và khi chàng xoay tay nắm cửa, cửa không gài chốt. Chàng bước vào phòng khách rộng rãi, đồ đạc sang trọng đắt tiền.
Chàng đứng một lúc, phân vân, sau đó cất tiếng gọi:
- Tiểu thư Page.
Không thấy tiếng đáp. Mưu mô của nàng là như vậy đó.
- Anh Costa thân mến, em rất lấy làm tiếc, song em đã báo trước với anh rằng hắn là một gã không thể tin được. Em đã yêu cầu hắn phải đánh thức em lúc mười giờ, vậy mà hắn chúi xuống quầy bar rồi nốc rượu say tuý luý. Em phải bỏ hắn lại mà đi một mình.
Larry nghe thấy có một tiếng động ở buồng tắm vọng ra, chàng tiến về phía đó. Cửa buồng tắm mở ngỏ. Chàng bước vào cũng đúng là lúc Noelle Page bước ra khỏi vòi tắm. Trên người nàng không có một thứ đồ gì trừ một chiếc khăn Thổ Nhĩ Kỳ quấn quanh mái tóc.
Noelle quay lại thấy chàng đang đứng đó. Larry mấp máy miệng xin lỗi, cố tránh không cho nàng phải nổi đoá, song chàng không tìm được lời nào trong khi đó Noelle vẫn điềm nhiên bảo:
- Đưa cho tôi cái khăn mặt kia?
Cứ như chàng là một con đầy tớ. Hay một hoạn quan vậy Giá như nàng nổi đoá thì Larry có thể khắc phục được, song sự thản nhiên đến lì lợm của nàng đã khuấy dậy bên trong chàng một cái gì đó bùng nổ. Chàng tiến lại phía nàng, ôm ghì lấy nàng. Chàng biết rằng làm như vậy chàng sẽ vứt bỏ hết thảy những gì chàng mong ước chỉ nhằm để thoả mãn một sự phục thù nhỏ nhen, rẻ tiền, song chàng không còn cách nào khác để tự dừng bản thân lại. Sự uất hận bên trong chàng đã tích luỹ qua nhiều tháng nay, do bị những hành động miệt thị của nàng, do những lời thoá mạ vô căn cứ, sự nhục nhã lâu nay cùng với việc liều mạng vừa rồi. Tất cả những cái đó bừng bừng trong con người chàng khi chàng tiến đến sát cái cơ thể trần truồng của nàng. Nếu Noelle thét lên một tiếng, Larry sẽ đánh nàng bất tỉnh. Song nhận thấy vẻ mặt man dại của chàng, nàng cứ để mặc cho chàng bế thốc nàng lên, đưa vào phòng ngủ.
Ở một góc độ nào đó trong đầu óc chàng có tiếng gọi chàng hãy dừng lại, xin lỗi nàng đi, và nói rằng chàng say quá sau đó rút lui trước khi mọi chuyện quá muộn, chàng không thể tự cứu được mình nữa; song chàng nhận thấy tình thế đã quá muộn rồi. Không thể rút lui được. Chàng giận dữ ném nàng lên giường rồi tiến lại phía nàng.
Chàng tập trung vào cái cơ thể của nàng, và cũng không muốn nghĩ đến hình phạt sẽ phải hứng chịu cho cái hành động chàng đang làm lúc này.


Chương 17



NOELLE VÀ CATHERINEAthens 1946


Thật khó cắt nghĩa được tại sao thời gian lại trở thành kẻ thù của Catherine. Thoạt đầu nàng không ý thức được điều đó và khi kiểm điểm lại nàng cũng không thể nói chính xác vào lúc nào thời gian bắt đầu chống lại nàng.
Nàng cũng không biết từ lúc nào tình yêu Larry đối với nàng bắt đầu phai nhạt, lý do vì sao và như thế nào, song chỉ biết rằng đến một ngày nào đó nó sẽ biến mất ở đâu đó phía cuối hành lang dài dằng dặc của thời gian và tất cả chỉ còn lại một tiếng vang lạnh lẽo mơ hồ. Nàng ngồi một mình trong phòng hết ngày này qua ngày khác cố nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, đã có gì không ổn. Catherine không thể nghĩ được một điều gì cụ thể, cũng không thể xác định ra một khoảnh khắc nào đó có tính chất quyết định để có thể nói được rằng: "Đấy, từ lúc đấy trở đi Larry không còn yêu mình nữa". Có lẽ nó bắt đầu từ dịp Larry trở về sau chuyến đi châu Phi ba tuần mà chàng đã đưa Constantin Demiris sang bên đó đi săn. Catherine nhớ Larry nhiều hơn bất cứ dịp nào trước đó, nàng nghĩ: Chàng lúc nào cũng đi vắng. Cứ như đang ở vào thời chiến, chỉ có điều lần này không có kẻ thù mà thôi.
Song nàng đã lầm. Có một kẻ thù đấy.
- Anh báo cho em một tin vui - Larry bảo - Anh đã được tăng lương. Bảy trăm một tháng. Em thấy thế nào?
- Tuyệt quá - Nàng đáp - Như vậy chúng ta sẽ càng sớm được trở về nước - Nàng bỗng thấy nét mặt chàng nghiêm hẳn - Sao vậy, anh.
- Đây là nhà rồi - Larry đáp cộc lốc.
Nàng ngó nhìn chàng, phân vân khó hiểu, rồi nàng đồng ý, một cách yếu ớt.
- Phải, nhưng chỉ lúc này thôi, em muốn nói anh không muốn ở lại đây mãi mãi.
- Em chưa bao giờ thoải mái như bây giờ? - Larry vặn lại - Em được sống như ở một nơi nghỉ hè phải không?
- Nhưng không giống như sống ở nước Mỹ.
- Quẳng mẹ cái nước Mỹ đi. - Larry nói - Tôi đã liều thân vì nó bốn năm trời, rồi được hưởng cái gì nào? Một vốc mề đay đáng ba xu kẽm. Hết chiến tranh, đến một việc nhỏ người ta cũng không cho tôi…
- Không đúng thế - Nàng phản đối - Anh đã…
- Tôi… làm sao?
Catherine không muốn gây ra một cuộc tranh cãi đặc biệt vào tối đầu tiên chàng trở về, nàng nói:
- Không có gì đâu cưng. Anh mệt đấy mà. Thôi ta đi ngủ sớm đi.
- Khỏi cần - Chàng đi ra chỗ quầy để rượu, rót lấy một ly cho mình - Tối nay ở câu lạc bộ Đêm Achentina có khai diễn một vở mới. Anh có bảo với Paul Metaxas là chúng ta sẽ đến dự cùng với anh ấy và mấy người bạn nữa.
Catherine nhìn chàng:
- Larry - Nàng cố giữ giọng bình thản - Larry, gần một tháng nay chúng ta chẳng gặp nhau. Chúng mình không có dịp nào… ngồi lại tâm sự.
- Làm thế nào được, công việc đòi hỏi anh phải đi vắng luôn - Chàng đáp - Thế em tưởng anh thích xa em sao?
Nàng lắc đầu:
- Em không biết. Em sẽ phải xin lỗi các ông ấy…
Chàng giơ tay ra ôm nàng, toe toét cười, nụ cười ngây ngô trẻ con:
- Mặc thằng Metaxas với cái lũ kia. Tối nay ta ở nhà, chỉ có hai ta thôi. Ô kê?
Catherine quan sát kỹ nét mặt chàng và nhận thấy là nàng đã đòi hỏi vô lý. Tất nhiên nếu như công việc buộc chàng phải xa nàng luôn thì chàng phải chịu chứ sao. Và khi chàng trở về, một điều đương nhiên là chàng muốn gặp mặt những người bạn.
Nàng quyết định:
- Nếu anh thích thì chúng ta cùng đi.
- Ừ hữ - Chàng ghì chặt lấy nàng - Chỉ có đôi ta thôi.
Suốt ngày nghỉ cuối tuần đó họ không rời nhà.
Catherine nấu nướng, họ ân ái với nhau rồi ngồi trước lò sưởi, nói chuyện, chơi đùa và đọc sách, nghĩa là bất kỳ việc gì theo yêu cầu của Catherine.
Tối chủ nhật, sau một bữa ăn thịnh soạn do Catherine nấu nướng, họ đi ngủ sớm. Nàng nằm trên giường, nhìn theo Larry khi chàng trần truồng đi vào buồng tắm: Nàng tự nhủ: chàng thật là một người khỏi đẹp, mình thật diễm phúc có được một người như chàng. Nụ cười còn vương trên môi nàng thì Larry từ cửa buồng tắm quay lại nói với nàng một cách vô tình:
- Tuần sau, em hãy sắp đặt nhiều cuộc họp mặt để chúng ta khỏi phải xoắn xuýt với nhau như thế này mà chẳng biết làm gì.
Rồi chàng đi thẳng vào buồng tắm để kệ Catherine với nụ cười chưa kịp tắt trên môi.
Hay có thể rắc rối là bắt đầu từ Helena, cô chiêu đãi viên xinh đẹp người Hy Lạp? Một buổi chiều mùa hè oi bức, Catherine đi ra phố mua hàng, Larry đi vắng xa thành phố. Nàng hy vọng hôm sau chàng sẽ trở về, vì thế muốn nấu một số món chàng thích ăn để cho chàng phải ngạc nhiên. Lúc Catherine đang rời khỏi chợ, với một ôm, một mớ rau quả trên tay thì có một chiếc xe taxi chạy ngang qua. Ngồi ở ghế sau xe là Larry, tay quàng ngang lưng một cô gái mặc bộ quần áo chiêu đãi viên. Catherine nhìn thoáng thấy họ đang vui cười với nhau, sau đó chiếc xe taxi quẹo ở góc phố rồi mất hút.
Catherine đứng đờ đẫn ra đó, đến lúc đó, mấy chú bé chạy lại gần, nàng mới nhận ra rằng hai chiếc túi đựng thực phẩm đã tuột khỏi những ngón tay tê dại của nàng.
Chúng giúp nàng lượm các thứ lên. Nàng thất thểu bước về nhà, đầu óc trơ ra không nghĩ được gì. Nàng cố tự nhủ thầm rằng con người mà hình ảnh thấy trong chiếc taxi không phải là Larry, mà chẳng qua là một ai đó giống chàng. Song ác thay trên đời này khó có ai giống chàng. Chàng là một người độc đáo, một tạo vật vô giá, một báu vật của thượng đế. Và chàng là kho báu của nàng. Mà đâu phải của riêng nàng, còn là của cô gái da nâu ngồi trong taxi và biết bao cô gái khác nữa? Suốt buổi tối hôm đó Catherine thức chờ Larry và khi chàng không về nhà, nàng cảm thấy chàng sẽ không thể đưa ra một lý do bào chữa khả dĩ duy trì được quan hệ vợ chồng giữa hai người.
Chàng là một kẻ lừa lọc, dối trá và nàng sẽ không thể là vợ chàng được nữa.
Mãi đến tận chiều tối hôm sau Larry mới về nhà.
- Chào em - Chàng vui vẻ nói khi bước vào phòng, đặt chiếc túi bay xuống và ngó nhìn vào mặt nàng.
- Sao thế, em?
- Anh về đến thành phố từ bao giờ - Catherine nghiêm nghị hỏi.
Larry nhìn nàng, lúng túng:
- Mới cách đây khoảng một giờ. Sao vậy?
- Hôm qua em nhìn thấy anh ngồi trong taxi với một cô gái.
Catherine nghĩ: Đơn giản có vậy thôi. Đấy là những lời cuối cùng chấm hết cuộc hôn nhân của mình. Chàng sắp chối và mình sẽ bỏ chàng mà đi, không bao giờ gặp lại nữa.
Larry đứng ngây ra, trân trân nhìn nàng.
- Anh cứ nói tiếp đi - Nàng bảo - Anh hãy nói là không phải anh đi.
Larry nhìn thẳng vào nàng, gật đầu:
- Chính anh đấy.
Catherine bỗng thấy thót đau ở bụng, nàng muốn chàng chối việc đó thì hơn. Lạy Chúa, thế em nghĩ những gì về chuyện đó?
Nàng định nói, song giọng nàng run lên vì giận.
- E… em…
Larry giơ một bàn tay ra:
- Em chớ có nói điều gì để sẽ phải ân hận đấy nghe?
Catherine nhìn chàng, khó hiểu:
- Em sẽ phải ân hận vì chuyện gì.
- Hôm qua anh đã bay về Athens mười lăm phút để đón cô gái tên là Helena Merelis, rồi đưa nàng tới đảo Crete cho Demiris. Helena làm chiêu đãi viên cho ông ta.
Nhưng…
Có thể đúng là Larry vừa nói ra sự thật, song chàng là một người nhiều mưu kế. Catherine hỏi.
- Thế sao anh không gọi điện thoại cho em?
- Có đấy! Larry nói gọn lỏn- Nhưng không thấy trả lời. Em đi vắng phải không?
Catherine nuốt nước bọt:
- Em… em đi chợ mua thức ăn chuẩn bị bữa cho anh.
- Anh không thấy đói - Larry đáp lại - Cứ cãi nhau là anh ăn mất ngon.
Chàng quay đi bỏ ra khỏi cửa, bỏ mặc Catherine trơ ra đó, bàn tay phải của nàng vẫn còn giơ ra như muốn vời níu chàng quay lại.
Sau đó không lâu Catherine bắt đầu uống rượu. Lúc đầu chỉ là một chút đỉnh, vô hại. Nàng thường ngóng đợi Larry trở về nhà ăn tối lúc bảy giờ, song đến chín giờ không thấy chàng gọi về. Catherine thường uống một ly Brandy để giết thời gian. Đến mười giờ tối, nàng đã uống mấy ly Brandy liền, và nếu chàng có về, tới lúc đó bữa ăn cũng đã nguội lạnh và nàng đã hơi la đà rồi. Trạng thái đó giúp cho nàng đối mặt dễ dàng hơn với những sự kiện xảy ra trong cuộc đời nàng.
Catherine không còn muốn tự dối mình trước sự thật là Larry đang phản bội nàng và có lẽ chàng đã phản bội nàng từ lâu, ngay từ khi họ mới thành hôn. Một hôm, khi lần giở chiếc quần đồng phục của chàng trước khi đưa cho thợ giặt, nàng thấy có một chiếc khăn mùi xoa đăng ten. Trên chiếc quần cộc của chàng có vết son môi.
Nàng hình dung ra Larry trong đôi cánh tay của một người đàn bà khác.
Và nàng muốn giết chết chàng.

Chương 18



NOELLE VÀ CATHERINEAthens 1946


Nếu thời gian trở thành kẻ thù của Catherine, thì nó lại trở thành người bạn của Larry. Cái đêm ở Amsterdam không khác gì một sự huyền hoặc. Larry đã đùa giỡn với tử thần và thật khó tin được rằng nhờ làm như vậy mà chàng đã tìm được cách khai thông toàn bộ những khúc mắc của chàng. Đúng là sự may mắn kiểu Douglas chàng suy nghĩ và thấy mãn nguyện.
Song chàng nhận thấy đây không đơn thuần là sự may mắn. Chính cái bản năng tối tăm, ương ngạnh trong con người chàng đã đòi hỏi cần phải chấp nhận sự thách đố của số phận, phải cọ xát với những thông số của cái chết và sự hủy diệt. Đó chính là một sự thử thách, một sự đối chọi lại với số phận trong cuộc vật lộn sống mái.
Larry nhớ lại một buổi sáng trên quần đảo Truk khi một phi đội máy bay Zico từ trong một đám mây bay ra. Chàng bay ở đỉnh nhọn, máy bay địch tập trung tấn công chàng. Ba chiếc Zero nhử chàng ra khỏi đội hình và khai hoả vào chàng. Với một bản lĩnh hết sức tỉnh táo khi ở vào những phút giây hiểm nghèo, Larry biết rằng ở phía dưới có hòn đảo, hàng chục chiếc tầu chiến đang nhấp nhô trên sóng cồn, hàng đàn máy bay gầm rú lao vào nhau trên bầu trời xanh ngắt. Đó là một trong những giây phút hạnh phúc nhất đời Larry được hoàn thiện sự sống và chọc tức Tử thần.
Chàng đã cho máy bay xoay tròn rồi bám đuôi một chiếc Zero. Chàng đã theo dõi nó nổ tung khi chàng xả những viên đạn từ khẩu súng máy vào nó. Hai chiếc máy bay khác đang kèm sát hai bên máy bay chàng, Larry theo dõi chúng lao theo chàng, và tới giây phút cuối cùng chàng đã thả chung quanh máy bay ở thế rơi tự do và hai chiếc phi cơ của Nhật đâm sầm vào nhau trên không - Đó là hồi ức mà chàng thường ôn lại trong trí nhớ.
Không rõ vì sao hồi ức của đêm ở Amsterdam đó cũng trở lại với chàng. Chàng đã làm tình với Noelle một cách dữ dội, man dại, sau đó nàng nằm yên trong cánh tay chàng, họ nhắc lại chuyện hai người đã chung sống với nhau hồi ở Paris trước khi chiến tranh nổ ra. Bỗng nhiên trong ký ức lờ mờ của chàng hiện ra hình ảnh một cô gái trẻ nhiệt tình, song lạy Chúa, từ đó về sau chàng đã gặp đến hàng trăm cô gái trẻ và nhiệt tình khác cho nên Noelle chẳng qua cũng chỉ là một hình ảnh chập chờn ẩn hiện trong ký ức của chàng mà thôi.
Larry nghĩ thầm: thật may mắn hai người tình cờ lại gặp nhau sau ngần ấy năm trời.
Noelle nói:
- Anh là của em. Bây giờ anh thuộc về em. - Giọng nói của nàng có vẻ gì đó khiến chàng lo ngại.
Chàng tự hỏi: Nếu vậy mình sẽ phải mất những gì?
Chừng nào Noelle còn dưới sự khống chế của chàng, chàng sẽ còn ở lại với Demiris vĩnh viễn nếu như chàng muốn vậy.
Nàng quan sát chàng, có vẻ như đọc được ý nghĩ của chàng. Đôi mắt nàng có một biểu hiện kỳ lạ khiến Larry không hiểu nổi.
Đúng là như vậy đó.
Trong chuyến bay từ Maroc trở về, Larry đã đưa Helena đi ăn tối và ở lại đêm hôm đó tại căn phòng của cô ta.
Sáng hôm sau chàng đi ra phi trường để khai báo chiếc máy bay của mình. Chàng ăn trưa với Paul Metaxas.
- Coi bộ ông phè phỡn ghê - Metaxas nói - Nhường cho mình một miếng chứ?
- Này ông trẻ - Larry nhăn nhở cười. Cậu không điều khiển nổi họ đâu. Cần phải có một bậc thầy lão luyện.
Họ ăn một bữa trưa thú vị, sau đó Larry trở lại thành phố để đón Helena, cô ta sẽ cùng đi trong chuyến bay của chàng.
Chàng gõ cửa phòng cô. Một lúc lâu sau mới thấy Helena từ từ mở cửa. Nàng đang trần truồng. Larry nhìn mãi, không thể nhận ra được nàng. Mặt mũi thân thể nàng đầy những vết tím bầm, sưng tấy. Hai mắt nàng rách toác.
Nàng đã bị một tay đao búa chuyên nghiệp tẩm quất.
- Lạy Chúa - Larry kêu lên - Sao thế này?
Helena há miệng, Larry nhận thấy ba chiếc răng của hàm trên đã bị gãy. Cô lắp bắp:
- Có có ba người… Anh… anh vừa đi khỏi thì chúng tới1
- Thế sao em không gọi cảnh sát? - Larry kinh hãi hỏi.
- Ch… chúng doạ nếu em kể lại cho ai… ai biết thì chúng thì chúng sẽ giết… giết em ngay. Chúng nói là làm đấy La… Larry ạ. - Cô đứng bàng hoàng, ngả người dựa vào cánh cửa.
- Chúng có trấn lột gì của em không?
- Kh... ông. Chúng phá… phá cửa vào, hiếp em, rồi chúng đánh em nhừ tử.
- Mặc quần áo vào - Chàng ra lệnh - Anh đưa em tới bệnh viện.
- Mặt… mặt mũi thế này em không thể ra ngoài được. - Nàng nói.
Mà nàng nói cũng phải. Larry gọi điện thoại cho một bác sĩ là bạn của chàng.
Larry bảo Helena:
- Đáng tiếc là anh không ở lại với em được. Nửa giờ nữa anh phải bay với Demiris. Khi nào trở về, anh sẽ lại thăm em ngay.
Song chàng chẳng bao giờ còn gặp lại cô ta nữa. Hai ngày sau Larry trở về, căn phòng đã trống trơn, bà chủ nhà cho biết cô gái đã chuyển đi rồi, không để lại địa chỉ gì. Cho đến lúc đó Larry vẫn chưa nghi ngờ gì về thực chất sự việc. Mãi vài tối sau, khi chàng đang ân ái với Noelle chàng lờ mờ nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
- Em là một cô gái kỳ lạ - Chàng nói - Anh chưa từng thấy một ai như em.
- Em có trao cho anh mọi thứ anh cần không? - Nàng hỏi.
- Có - Chàng rên rỉ - Có, lạy Chúa, có chứ.
Noelle dừng một lát, sau đó nói se sẽ:
- Vậy đừng có ngủ với ngýời con gái nào khác nhé. Lần sau em sẽ giết chết nó đấy.
Larry nhớ lại lời nàng nói: "Anh thuộc về em!" Bỗng nhiên những lời nói đó mang một ý nghĩa mới, gớm ghiếc.
Lần đầu tiên chàng có một linh cảm rằng cuộc tình này không phải như một chuyến bay đêm chàng có thể rút dù lúc nào thì rút. Chàng cảm thấy cái sâu thẳm lạnh lẽo, đáng sợ mà không có thể chạm tới Noelle Page, chàng thấy ớn lạnh và hơi khiếp sợ. Trong đêm đó có mấy lần chàng nhớ đến chuyện của Helena nhưng cứ mỗi lần như vậy, chàng lại dừng lại bởi chàng sợ không dám biết, sợ không dám nói ra lời. Chỉ mong sao không phải là Noelle làm việc đó.
Trong bữa ăn điểm tâm sáng hôm sau, Larry ngồi quan sát Noelle mà nàng không biết. Chàng muốn tìm những dấu hiệu chứng tỏ sự tàn ác, bạo dâm trên con người đó, song chàng chỉ thấy một người đàn bà tuyệt đẹp, thật đáng yêu, nhí nhảnh kể cho chàng những giai thoại lý thú, đón ý và đáp ứng mọi điều chàng muốn. Chàng nghĩ: Mình đã lầm khi nhận định về nàng. Song sau đó chàng rất thận trọng không hẹn hò với các cô gái khác, và chỉ sau vài tuần ngắn ngủi chàng hầu như không còn ham muốn chạy theo các cô gái khác bởi vì Noelle đã hoàn toàn xâm chiếm chàng.
Ngay từ đầu Noelle đã nhắc cho Larry biết điều quan trọng nhất là giữ kín câu chuyện của họ không được để cho Constantin Demiris biết.
- Tuyệt đối không được để một tiếng xì xào về đôi ta - Noelle dặn chàng như vậy.
- Anh thuê một căn phòng nhé? - Larry đề nghị - Ở đó chúng ta…
Noelle lắc đầu:
- Không thể ở Athens được. Có người sẽ nhận ra em. Để cho em nghĩ kỹ về chuyện này đã.
Hai ngày sau Demiris cho gọi Larry đến. Thoạt đầu Larry băn khoăn không hiểu có phải là nhà đại tư bản Hy Lạp này đã biết chuyện về Noelle và chàng không, nhưng Demiris lại tươi cười chào hỏi chàng và hỏi ý kiến chàng về việc ông định mua một chiếc máy bay mới.
- Đó là một chiếc phi cơ ném bom cũ Mitchill đã được chuyển sang dân dụng - Demiris kể với chàng - Tôi muốn ông ngó qua chiếc phi cơ này.
Nét mặt Larry rạng ngời, chàng bảo:
- Đó là loại máy bay khổng lồ, xét về trọng lượng cũng như kích thước. Rồi ông sẽ thấy loại máy bay này là đáng tiền.
- Nó chở được bao nhiêu hành khách.
Larry suy nghĩ một lát:
- Chín người trong tình trạng đủ tiện nghi sang trọng, cộng với một phi công một hoa tiêu và một kỹ sư. Nó có tốc độ bốn trăm tám mươi dặm một giờ.
- Hay đấy. Ông hãy đi kiểm tra lại giúp tôi về báo lại cho tôi rõ.
- Tôi sẽ làm ngay - Larry tươi tỉnh.
Demiris đứng dậy.
- À còn một việc nữa, anh Douglas ạ. Tiểu thư Page định đi Berlin sáng nay. Tôi muốn anh đưa nàng sang đó.
- Thưa ông, vâng - Larry đáp, sau đó làm ra bộ thực thà - Tiểu thư Page có nói với ông rằng quan hệ giữa chúng tôi cải thiện hơn trước không ạ?
Demiris nhìn chàng, nói lúng túng:
- Không. Thực ra sáng nay nàng còn phàn nàn với tôi về thái độ xấc xược của anh.
Larry nhìn ông, ngạc nhiên, sau đó chàng bỗng nhận ra thái độ của mình và nhanh chóng tìm cách đánh trống lảng. Chàng nói chân thành:
- Tôi sẽ cố gắng, thưa ông Demiris. Tôi sẽ hết sức cố gắng.
Demiris gật đầu:
- Cố gắng lên. Anh sẽ là phi công giỏi nhất của tôi từ trước đến nay, Douglas ạ. Thật đáng xấu hổ nếu… - Ông bỏ lửng câu nói, nhưng ý nghĩa đã quá rõ.
Trên đường trở về nhà Larry tự trách mình là thằng ngốc. Chàng cần phải nhớ rằng chàng đang chơi những ván bài lớn. Noelle rất thông minh khi nàng nhận thức rằng bất kỳ một sự thay đổi đột ngột nào trong thái độ của nàng với Larry đều sẽ gây cho Demiris một nỗi hoài nghi.
Quan hệ cũ giữa hai người là tấm bình phong tuyệt diệu để che đậy những việc họ đang làm. Demiris đang cố tìm cách làm lành cho hai người.
Trên chuyến bay sang Berlin, Larry trao tay lái cho Paul Metaxas và bảo rằng chàng có chuyện phải nói với cho Noelle Page.
- Anh không sợ bị gẫy cổ sao? - Metaxas hỏi.
Larry ngập ngừng, định khoe chiến tích của mình. Song chàng vội kiềm chế cơn bốc đồng, nhún vai bảo:
- Cô ả thật chẳng khác gì một con chó cái, song nếu tôi không tìm cách làm cho cô ả thuần, thì tôi phải tìm cách tháo lui cho sớm.
- Chúc may mắn? Metaxas điềm tĩnh bảo.
- Cảm ơn.
Larry cẩn thận khép chặt cửa buồng lái và đi về phía khoang khách, nơi Noelle đang ngồi. Hai cô chiêu đãi viên đang ở phía sau máy bay. Larry ngồi xuống chỗ đối điện với Noelle. Nàng se sẽ dặn dò:
- Hãy cẩn thận.
Larry liếc về chỗ các cô chiêu đãi viên, rồi nghĩ đến Helena.
- Em đã tìm được một chỗ cho hai ta - Noelle bảo.
Giọng nàng tỏ ra xúc động, mãn ý.
- Một căn nhà?
- Không, một ngôi nhà. Anh có biết Rafina ở đâu không?
Larry lắc đầu:
- Không.
- Đó là cái làng nhỏ bên bờ biển, cách Athens một trăm kilômét về phía bắc. Chúng ta có một cái villa ẩn dật ở đó.
Chàng gật đầu:
- Thế em thuê nó theo tên ai?
- Em mua đứt - Noelle bảo - Song đứng tên của một người khác.
Larry tưởng tượng đến cảnh có đủ khả năng tài chính mua một biệt thự riêng để thỉnh thoảng lại về đấy hú hí với một em út nào đó.
- Hay lắm. Anh mong sớm được tới đó xem nó.
Nàng chăm chú nhìn chàng hồi lâu:
- Anh xa Catherine ít lâu liệu có rầy rà gì không?
Larry ngạc nhiên nhìn Noelle. Lần đầu tiên nàng nhắc đến người vợ của Larry. Chàng chẳng cần phải giữ bí mật về cuộc hôn nhân của chàng, song chàng vẫn có một cảm giác là lạ khi nghe thấy Noelle gọi tên của Catherine ra. Rõ ràng là nàng đã có đường dây kiểm tra lại và nàng biết rõ cô ấy ngay từ đầu, và có lẽ còn biết tường tận nữa là đằng khác. Nàng đang chờ đợi câu đáp của chàng.
- Không sao cả - Larry đáp - Anh muốn đi về thế nào là tùy anh.
Noelle gật đầu, thoả mãn.
- Hay lắm. Sắp tới Constantin sẽ làm một chuyến công du sang Dubrovnik bằng tàu thủy. Em đã bảo với ông ta rằng em không thể đi được. Chúng ta sẽ có mười ngày thú vị bên nhau. Anh nên đi ra đi.
Larry quay trở về buồng lái.
- Tình hình thế nào? - Metaxas - Bớt căng với nàng rồi chứ?
- Cũng không nhiều lắm - Larry trả lời thận trọng - Sẽ còn phải mất nhiều thời gian.
Larry có một chiếc ô tô riêng, loại xe Citroen mui trần, song theo yêu cầu của Noelle, chàng đã đến một hãng nhỏ cho thuê xe hơi ở Athens để thuê một chiếc xe. Noelle lái xe đến Rafina một mình, Larry sẽ đón nàng ở đó. Con đường uốn khúc ngoằn ngoèo như dải ruy băng nhô cao trên mặt biển. Ra khỏi Athens độ hai giờ rưỡi Larry tới một làng nhỏ, thú vị, nằm nép dọc bờ biển. Noelle đã chỉ dẫn cho chàng tỉ mỉ để chàng khỏi phải dừng lại hỏi đường ở ngôi làng đó. Khi chàng tới rìa làng, chàng rẽ trái rồi đi vào một con đường đất nhỏ dẫn ra tới biển. Ở đó có vài ba biệt thự, một toà nhà nằm tách riêng ở một góc sau những bức tường đá cao bao kín xung quanh. Cuối con đường xây dựng trên một nền đá chờm lên doi đất vươn ra biển là một biệt thự lớn, sang trọng luôn luôn có sóng nước vỗ vào.
Larry lái xe tới cổng và nhấn chuông. Một lát sau cánh cửa điện tự động mở ra. Chàng lái xe vào bên trong, cổng khép lại phía sau chàng. Chàng đứng trong một khu sân rộng rãi, ở giữa có một giếng phun nước.
Hai bên sân có rất nhiều cây hoa. Ngôi nhà có dáng dấp của biệt thự điển hình ở Địa Trung Hải, vững vàng như một pháo đài. Cửa trước mở ra, Noelle xuất hiện trong chiếc váy dài bằng vải bông trắng toát. Họ đứng ngắm nhìn nhau và mỉm cười, rồi sau đó nàng lăn vào trong vòng tay của chàng.
Phía bên trong ngôi nhà rộng bát ngát như một cái động với nhiều phòng lớn, trần nhà cao mái vòm. Dưới nhà là một phòng sinh hoạt rộng rãi, một thư viện, một phòng ăn chính, một nhà bếp kiểu cổ ở giữa có một bếp lò kiểu vòng tròn. Các phòng ngủ ở tầng trên.
- Thế còn đầy tớ đâu? - Larry hỏi.
- Anh đang gặp đấy thôi.
Larry nhìn chàng, ngạc nhiên:
- Em sẽ nấu nướng giặt giũ cả sao?
Nàng gật đầu.
Sau khi chúng ta rời khỏi đây sẽ có hai người đến làm vệ sinh, cọ rửa, song họ sẽ không bao giờ gặp chúng ta. Em sẽ thu xếp việc này qua một hãng bao thầu.
Larry cười nhạt.
Giọng Noelle vang lên đầy vẻ hâm dọa:
- Chớ có mắc sai lầm đánh giá thấp Constantin Demiris. Nếu lão phát hiện ra chúng ta, lão sẽ giết cả hai.
Larry mỉm cười, bảo:
- Em lại hơi phóng đại rồi. Lão già ấy có thể không thích, song…
Đôi mắt xanh biếc của nàng nhìn thẳng vào chàng:
- Lão sẽ giết cả đôi ta.
Giọng nói của nàng đã truyền cảm sang chàng.
- Em nói nghiêm trang đấy chứ?
- Lần này em nói hết sức nghiêm trang. Lão tàn bạo vô cùng.
Larry cự lại:
- Nhưng khi em nói lão sẽ giết chúng ta, lão sẽ không…
Noelle đáp thẳng thừng:
- Lão sẽ không dùng đến súng đạn. Lão sẽ tìm ra một cách phức tạp, tinh vi để thực hiện việc đó, vào lão sẽ không bao giờ bị trừng phạt về việc đó - Rồi nàng đổi giọng trong sáng hơn - Song lão sẽ không biết được đâu, cưng ơi. Lên đây, em chỉ cho anh xem cái phòng ngủ - Noelle dắt tay chàng, họ đi lên cầu thang uốn khúc - Chúng ta có bốn phòng ngủ dành cho khách - nàng vừa mỉm cười, vừa nói thêm - Chúng ta sẽ có thể thử tất cả bốn phòng.
Nàng đưa chàng vào phòng ngủ của chủ nhân, đó là một phòng kép rộng ở góc nhà, trông ra biển. Từ trên cửa sổ Larry có thể trông thấy cái thềm nhà lớn và một lối đi ngắn dẫn tới mép biển. Ở đó có một bến đò, với một chiếc thuyền buồm lớn và một xuồng gắn máy neo buộc ở đó.
- Hai chiếc thuyền này của ai vậy?
- Của anh đấy - Nàng đáp - Đó là món quà tặng anh nhân dịp anh về tới nhà.
Chàng quay lại, nàng đã tuột chiếc áo vải bông từ lúc nào. Bây giờ nàng hoàn toàn trần truồng. Suốt cả buổi chiều hôm đó họ ở trên giường.
Mười ngày trôi qua, Noelle biến đổi mau lẹ như một giọt thủy ngân, lúc nàng như một thủy thần, lúc lại như thiên nga, lúc lại là cô hầu gái sẵn sàng đáp ứng mọi sở nguyện của chàng, thậm chí trước cả lúc chàng xác định chính xác đó là cái gì. Thư viện trong ngôi biệt thự lưu giữ đủ các loại sách và đĩa hát chàng thích. Noelle nấu tất cả các món chàng thích với mức tuyệt hảo, rồi lại đi thuyền cùng chàng, bơi cùng chàng trên biển xanh rờn ấm áp, làm tình với chàng và xoa bóp cho chàng ban đêm cho đến khi chàng ngủ thiếp đi. Nói theo một nghĩa nào đấy thì họ là những tù nhân ở đây cùng với nhau, bởi vì họ sợ có người khác bắt gặp. Hàng ngày Larry lại tìm thấy những nét mới ở Noelle. Nàng kể cho chàng rất nhiều những giai thoại lý thú về các nhân vật nổi tiếng mà nàng quen biết.
Nàng cố tranh luận với chàng về chính trị và kinh doanh cho đến khi nàng nhận ra rằng chàng rất hờ hững với cả hai lĩnh vực này.
Họ chơi bài poke và Ginrummy. Larry thường nổi cáu vì chàng chẳng bao giờ thắng. Noelle dạy chàng chơi cờ vua và Backgammon, song về cả hai món này chàng cũng không bao giờ đánh bại được nàng. Vào ngày chủ nhật đầu tiên tới biệt thự, nàng chuẩn bị một bữa trưa picnic rất ngon miệng. Họ ngồi trên bãi biển dưới ánh nắng và thưởng thức bữa ăn đó. Trong lúc họ đang ăn, Noelle trông thấy có hai người ở phía xa xa. Hai người này đang đi dọc bãi biển, tiến về phía họ.
- Ta vào nhà đi - Noelle bảo.
Larry ngẩng lên và cũng thấy hai người đàn ông kia.
- Lạy Chúa, đừng có hãi hùng như vậy. Họ chỉ là những dân làng này đi dạo thôi mà.
- Không, vào đi - nàng ra lệnh.
- Thôi được - Chàng sẵng giọng đáp, đồng thời thấy bực tức trước lối hách dịch của nàng.
- Giúp em thu dọn đồ vào đi.
- Thế cứ quẳng chúng lại, có được không? - Chàng hỏi.
- Làm như vậy người ta sẽ nghi ngờ.
Họ nhanh chóng xếp các thứ vào chiếc giỏ rồi đi về phía ngôi nhà. Cả chiều hôm đó Larry im lặng. Chàng ngồi trong thư viện, tập trung mọi suy nghĩ, trong lúc Noelle làm việc trong nhà bếp.
Đến cuối chiều nàng bước vào thư viện và ngồi xuống đưới chân chàng. Như tình cờ đoán được ý nghĩ của chàng Noelle bảo:
- Thôi anh đừng nghĩ đến những người đó nữa. Họ chỉ là hai người dân làng vớ vẩn.
Larry quật lại:
- Anh chán cái cảnh sống chui lủi như tội phạm lắm rồi - Chàng nhìn nàng, đoạn thay đổi giọng - Anh không muốn phải trốn tránh ai cả. Anh yêu em.
Lần này thì Noelle biết đó là sự thật. Nàng nhớ lại những năm tháng trước đây nàng đã lập kế hoạch để giết hại Larry và nhớ đến sự khoái lạp điên cuồng mà nàng tưởng tượng ra khi tiêu diệt chàng. Nhưng đến khi gặp Larry, ngay lập tức nàng nhận thấy có một tình cảm sâu sắc hơn lòng căm thù đang trỗi dậy ở nàng. Khi nàng đẩy chàng đến bên bờ vực thẳm của cái chết, bắt chàng phải đứng trước thử thách phải cứu cả hai sinh mạng của họ trong chuyến bay khủng khiếp tới Amsterdam, hình như nàng đã đặt tình yêu của chàng trước sự thử thách khốc liệt của số phận. Nàng như có mặt cùng chàng trong căn buồng lái đó, cùng điều khiển chiếc phi cơ với chàng, cùng chịu đau khổ với chàng, và nàng hiểu rằng nếu chàng chết thì cả hai người sẽ chết cùng nhau, thế nhưng chàng đã cứu cả hai. Và khi chàng bước vào phòng của nàng ở Amsterdam, yêu nàng, thì lòng căm thù và sự yêu thương của nàng đã hoà quyện lại trong hai cơ thể của họ, và thời gian dường như căng ra rồi co lại, họ lại trở về với căn phòng nhỏ bé của họ hồi nào ở Paris khi Larry bảo nàng: "Chúng ta cưới nhau đi thôi. Chúng mình hãy tìm một ông đốc lý người nhỏ nhắn ở một vùng quê nào đó".
Rồi hiện tại và quá khứ bùng nổ chói hoà quyện lại làm một. Noelle cảm thấy không còn phân biệt thời gian, mà trước đây cũng như vậy, rằng thực ra không hề có gì thay đổi nàng càng căm thù Larry bao nhiêu thì cũng từc là nàng đã hoàn toàn dâng hiến cho chàng và không có gì thay đổi được chuyện đó.
Noelle cảm thấy rằng tất cả những gì nàng đã đạt được trong đời nàng đều xuất phát từ lòng căm thì. Sự phản bội của ông bố nàng đã rèn đúc nàng, tôi luyện nàng, làm cho nàng nung nấu sự khao khát phục thù và nàng chỉ thấy thoả mãn khi nàng xây dựng được một vương quốc riêng trong đó nàng là kẻ đầy quyền năng, không bao giờ bị ai làm tổn thương, và phản bội nàng một lần nữa.
Cuối cùng nàng đã đạt được điều này. Và bây giờ nàng sẵn sàng quy phục trước người đàn ông này. Bởi lẽ bây giờ nàng hiểu rằng điều mà nàng vẫn ấp ủ lâu nay là làm sao Larry phải cần đến nàng, phải yêu thương nàng. Và cuối cùng chàng đã làm đúng như vậy. Vậy là cuối cùng nàng đã có được cái vương quốc đích thực của nàng.


Nguồn: http://www.sahara.com.vn/