Đến Milan, Lara và Phillip Adler thuê phòng ở khách sạn Antica Locanda Solferino, một khách sạn rất đẹp chỉ gồm mười hai phòng và cả buổi sáng hôm đó họ yêu nhau mê mải. Sau đấy họ lái xe đến Cernobia, ăn trưa ở bờ hồ Como, tại Nhà hàng biệt thự Villa d Este - "Biệt thự Mùa hè".
Buổi diễn tối hôm đó thành công rực rỡ và "phòng xanh" của Nhà hát La Scala Opera lại chật ních những người hâm mộ chàng. Lara đứng tách ra, ngắm những người hâm mộ Phillip. Họ vây quanh chàng, sờ vào người chàng, xin chàng chữ ký, trao quà tặng cho chàng. Nàng cảm thấy nhói đau một nỗi ghen. Không ít cô gái trẻ, đẹp và Lara cảm thấy họ đều mê Phillip. Một cô gái Mỹ trong bộ đồ sang trọng nhãn Fendi, thẹn thò nói với chàng:
- Nếu ngày mai ông rảnh, thưa ông Phillip Adler, em mời ông đến dự bữa ăn ở biệt thự của em. Một bữa ăn rất thân tình.
Lara muốn bóp cổ "con đĩ" ấy.
Phillip mỉm cười.
- Cảm ơn cô… nhưng tôi e không được rảnh.
Một phụ nữ trẻ đẹp khác thì tìm cách nhét chìa khoá phòng khách sạn của mình vào túi Phillip, nhưng chàng lắc đầu. Chàng đưa mắt mỉm cười nhìn Lara. Mọi người thi nhau ca ngợi chàng bằng tiếng Italia.
- Grazie, - Phillip trả lời cũng bằng tiếng Italia - "Cảm ơn!" Mãi sau Phillip mới thoát ra được những kèo néo của đám phụ nữ hâm mộ. Chàng bước đến bên Lara, thì thầm:
- Ta về đi.
- Vâng, - Lara cười.
Họ đến nhà hàng Biffy, nằm trong khu nhà hát Opera. Lúc họ bước vào, các chủ nhân và nhân viên ở đây, thắt cà vạt trắng như trong đêm biểu diễn, đứng cả dậy vỗ tay hoan nghênh Phillip. Viên quản lý nhà hàng dẫn Phillip và Lara đến chiếc bàn kê giữa phòng.
- Chúng tôi vô cùng hân hạnh được tiếp quý ông, thưa ông Phillip Adler.
Một chai sâm banh không tính tiền được khui ra, và họ uống.
- Mừng cho chúng ta! - Phillip nói.
- Mừng cho chúng ta, - Lara đáp lại.
Trong lúc ăn, hai người trò chuyện như thể họ đã quen biết nhau từ lâu lắm rồi. Họ luôn bị ngắt quãng bởi những người chốc chốc lại đến chúc mừng Phillip và xin chữ ký của chàng.
- Bao giờ cũng như thế này sao? - Lara hỏi.
Phillip nhún vai:
- Cứ sau hai tiếng đồng hồ biểu diễn thì lại phải chịu mất không biết bao nhiêu thời giờ để cho chữ ký và trả lời đủ loại câu hỏi, phỏng vấn.
Và như để chứng minh điều chàng vừa nói, chàng lại phải ngừng ăn để cho một chữ ký.
- Em đã làm cho chuyến đi biểu diễn này của anh trở thành kỳ diệu, Lara. - Phillip thở dài. - Đồng thời cũng làm anh đau khổ vì mai anh đã phải chia tay với em để đi Venice. Anh nhớ em vô cùng đấy.
- Em chưa đến Venice bao giờ, - Lara nói.
Máy bay phản lực riêng của Lara đợi họ ở sân bay Linate. Khi họ ra đến đó, Phillip ngạc nhiên nhìn chiếc máy bay khổng lồ:
- Phản lực của em đấy à?
- Vâng và nó sẽ chở chúng ta đi Venice.
- Ôi em làm hư anh đấy, em yêu của anh ạ.
Lara âu yếm nói:
- Em mong làm anh hư.
Họ đáp xuống sân bay Marco Polo ở Venice sau đấy ba mươi lăm phút. Một xe limousine đã chờ sẵn, chở họ ra bến tàu cách đó không xa. Tại đây họ lên ca nô máy, đến đảo Giudecca, nơi có khách sạn Cipriam.
- Em đã thuê hai dẫy phòng khép kín cho chúng ta, - nàng nói. - Em nghĩ làm như thế sẽ kín đáo hơn.
Lúc ngồi ca nô đang vun vút lao đi, Lara hỏi:
- Ta sẽ dừng lại đây trong bao lâu?
- Anh sợ là chỉ một đêm thôi. Anh diễn ở rạp La Fenice rồi sau đó chúng mình đi Vienna.
Hai chữ "chúng mình" làm Lara bỗng cảm thấy hơi hốt hoảng. Đêm hôm trước họ đã bàn với nhau.
- Anh muốn em đi cùng anh càng lâu càng tốt. - Phillip nói, - Nhưng em tin rằng không trở ngại gì đến công việc của em chứ?
- Không có gì quan trọng hết.
- Chiều nay em ở nhà một mình không buồn chứ? Anh phải tập với dàn nhạc.
- Không. Anh yên tâm, - Lara nói đến trấn an chàng.
Sau khi nhận phòng xong, Phillip ôm Lara.
- Bây giờ anh phải đến rạp. Nhưng ở đây có rất nhiều nơi để em giải trí. Em hãy tận hưởng vẻ đẹp của thành phố Venice đi. Chiều muộn anh mới về được.
Họ hôn nhau. Họ định chỉ hôn nhanh nhưng ai ngờ cái hôn kéo dài và làm cả hai đều bừng bừng.
- Ôi anh phải chạy mau khỏi đây thôi, - Phillip thì thầm. - Kẻo anh không ra khỏi cái nhà được.
- Chúc buổi tập kết quả tốt, - Lara cười.
Phillip đã đi rồi.
Lara gọi điện cho Howard Keller.
- Lúc này cô đang ở đâu? - Howard hỏi. - Tôi đã tìm mọi cách liên hệ với cô nhưng không được.
- Tôi ở Venice.
Ngừng một chút.
- Cô định tậu một con kênh à?
- Tôi đang xem thử, - Lara cười vang.
- Cô nên về ngay, - Lara nói. - Đang có rất nhiều việc ở nhà. Cậu Frank Rose đã kiếm được một số khu đất. Tôi rất thích nhưng còn phải chờ cô về để bàn…
- Nếu anh thích, - Lara ngắt lời. - Thì anh cứ tiến hành đi.
- Cô không cần xem à? - Howard ngạc nhiên.
- Lúc này thì không, Howard.
- Thôi được. Còn chuyện thương lượng miếng đất ở khu Tây, tôi cần ý kiến cô để …
- Tôi đồng ý.
- Lara… cô có đang tỉnh táo không đấy?
- Chưa bao giờ tôi tỉnh táo như lúc này.
- Bao giờ cô về nhà?
- Chưa biết. Tôi sẽ liên lạc đều với anh, Howard.
- Tạm biệt.
Venice là một thành phố kỳ diệu. Cả sáng và chiều Lara đi thăm thú các nơi. Và nhân tiện nàng mua quà cho các nhân viên. Nàng mua cho Phillip một chiếc đồng hồ vàng, dây cũng bằng vàng, nhãn Piaget.
- Cô làm ơn cho khắc vào đó dòng chữ: "Thân yêu tặng Phillip. Lara" được không? - Nhắc đến tên chàng khiến Lara bỗng rất nhớ chàng.
Lúc Phillip về khách sạn, họ ngồi uống cà phê trên sân trời. Lara ngắm Phillip, thầm nghĩ. Đây đúng là nơi thích hợp nhất để hưởng tuần trăng mật.
- Em có món quà tặng anh, - Lara nói và đưa chàng chiếc hộp đựng đồng hồ.
Phillip mở ra ngắm nghía:
- Lạy Chúa! Thứ này đắt khủng khiếp đây. Lẽ ra em chẳng nên mua, Lara.
- Anh không thích sao?
- Tất nhiên thích. Đẹp quá, nhưng…
- Vậy thì anh hãy đeo nó và nghĩ đến em.
- Không cần đeo thứ này anh vẫn nghĩ đến em.
- Anh cảm ơn em.
- Mấy giờ ta đến rạp? - Lara hỏi.
- Bẩy giờ.
Lara nhìn đồng hồ trên tay Phillip, nói rất hồn nhiên:
- Vậy là chúng ta còn được hai tiếng nữa.
Rạp hát đông chật. Công chúng vỗ tay vang động sau mỗi tiết mục.
Xong buổi diễn, Lara vào "phòng xanh" để gặp Phillip. Không khí cũng giống như ở London, Amsterdam, Milan, nhưng phụ nữ ở đây táo tợn trắng trợn hơn. Trong gian phòng này có tới nửa tá phụ nữ trẻ, rất đẹp, đến nỗi Lara thầm nghĩ, không biết nếu nàng không đến rạp thì liệu đêm nay Phillip có về nổi khách sạn với nàng không?
Họ ăn tối tại quán rượu Harry và được chủ quán nhiệt tình đón tiếp. Tên ông ta là Arrigo Cipriano.
- Rất sung sướng được đón quý ông và quý bà.
- Xin mời!
- Ông ta dẫn hai người vào chiếc bàn kê ở góc đẹp nhất căn phòng. Phillip ngồi ăn và thấy mình đã quá say mê Lara. Chàng tự hỏi: Liệu mình có phạm sai lầm không? Mình là kẻ lang thang… Không, không thể lấy vợ được. Chàng đâm oán giận cái phút chàng sẽ phải chia tay với Lara để nàng trở về New York.
Chàng muốn buổi tối nay kéo dài đến vô tận.
Ăn xong, Phillip nói:
- Ở trên bờ kênh Lino có một sòng bạc. Em có thích trò đỏ đen không?
Nàng cười vang:
- Thứ đó có gì thú nhỉ? - Và nàng nghĩ đến hàng trăm triệu đô-la nàng đang đặt trên "sòng bạc kinh doanh xây cất nhà cửa". - Có, em cũng thích.
Họ đi ca nô máy đến đảo Lino, rồi đi ngang qua khách sạn Excelsior, vào một toà nhà mầu trắng.
Sòng bạc bố trí trong đó, đầy ắp dân mê say trò đỏ đen.
- Những con người mơ mộng đấy. - Phillip nói.
Chàng chơi roulette và chỉ chưa đầy nửa giờ đã được hai ngàn đô-la. Chàng quay sang nói với Lara:
- Trước kia chưa bao giờ anh thắng. Tức là em đã đem đến cho anh vận may.
Họ chơi bạc đến ba giờ sáng, và họ hơi thấy đói.
Một ca nô máy đưa họ về quảng trường San Marco. Họ đi bộ lững thững qua các đường phố cho đến nhà hàng Do Mori.
- Đây là một trong những quán ăn ngon nhất thành phố Venice, - Phillip nói.
- Em tin lời anh nói, - Lara đáp.
Trời sáng hẳn, họ mới về đến khách sạn. Họ cởi quần áo và Lara nói:
- Một đêm tuyệt vời.
Sáng sớm hôm sau, Lara và Phillip bay sang Vienna.
- Đến Vienna người ta có cảm tưởng như lạc bước vào thế kỷ trước, - Phillip giảng giải. - Có một giai thoại kể như thế này. Đội bay nói vào loa phóng thanh: "Thưa các quý ông quý bà, chúng ta sắp hạ cánh xuống phi trường Vienna. Xin quý vị chú ý đùng quên hành lý, không hút thuốc và vặn đồng hồ lùi lại một thế kỷ".
Lara cười vang.
- Cha mẹ anh sinh trưởng tại đây. Sau này cha mẹ hay kể anh nghe về những kỷ niệm tại thành phố này làm anh rất thèm được gặp nó.
Xe chở họ dọc theo đại lộ Ringstrasse và Phillip rất vui, giống như cậu bé muốn chia sẻ niềm hứng thú với bạn.
Vienna là thành phố của Mozart, Haydon Beethoven, Brahms, - chàng cười nhìn Lara. - Ôi, anh quên mất em là tay thành thạo về âm nhạc cổ điển kia mà.
Họ thuê phòng ở khách sạn Imperial.
- Anh phải ra rạp bây giờ, - Phillip nói. - Nhưng anh nghĩ chúng mình còn có cả ngày mai tự do và anh sẽ giới thiệu thành phố Vienna với em.
- Vâng, em cũng hy vọng thế, Phillip.
Chàng ôm nàng.
- Anh thèm có thêm nhiều thời gian nữa với em, - chàng sôi nổi nói.
- Em cũng vậy.
Phillip hôn nhẹ lên trán nàng.
- Tối nay nhé?
Lara ghì chặt chàng trong vòng tay:
- Vâng! Vâng!
Đêm nay, buổi hoà nhạc diễn ra ở rạp Musikverin, gồm nhạc phẩm của Chopin, Schumann và Prokoiev. Và lại một thành công lớn nữa của Phillip Adler.
"Gian phòng xanh" cũng chật ních, nhưng bây giờ là những người nói tiếng Đức. Phillip đáp lại những lời ca ngợi chàng, nhưng mắt chàng vẫn không rời Lara.
Sau đêm diễn, hai người về khách sạn ăn tối.
Ông giám đốc niềm nở tiếp họ. Toàn thức ăn rất ngon nhưng họ đang thèm khát nhau quá nên cả hai hầu như không đụng đến. Lúc hầu bàn đến hỏi:
- Thưa, hai vị dùng thứ gì tráng miệng?
Phillip đáp rất nhanh:
- Gì cũng được, - và chàng nhìn Lara.
***
Linh tính báo cho Paul Martin biết, có chuyện không hay rồi đấy. Tại sao cô ta đi lâu như vậy mà không hề báo cho mình biết? Có vẻ cô ta cố tình tránh gặp mình. Và nếu vậy thì chỉ có thể có một nguyên nhân duy nhất. Mình không thể cho phép cô ta như vậy được! Ông thầm nghĩ.
***
Sáng hôm sau, Phillip nói:
- Hôm nay anh hoàn toàn rảnh rang, cả ban ngày lẫn ban tối và anh có bao nhiêu thứ muốn giới thiệu với em trong thành phố này.
Họ xuống nhà ăn điểm tâm rồi ra đại lộ Kartner Stresse, nơi cấm các loại xe có động cơ. Các cửa hàng ở đây đều đầy ắp các loại áo quần, nữ trang và đồ cổ tuyệt đẹp.
Phillip thuê một cỗ xe ngựa và họ lên đó ngồi, cho xe chạy qua các đường phố dọc theo quốc lộ Ring Road. Họ ra đến ngoại ô và vào ăn tại một quán ngoài trời, giữa bãi cỏ xanh rờn.
Lara say mê lối kiến trúc của Vienna: những toà nhà cổ kính theo kiểu Baroque chen lẫn với những toà nhà hiện đại.
Phillip thì quan tâm đến các nhà soạn nhạc.
- Em có biết Franz Schubert đã bắt đầu từ chân ca sĩ ở đây không? Ông tham gia đội hợp xướng ở Nhà thờ Hoàng gia và đến năm mười bẩy tuổi, vỡ giọng, ông bị đuổi ra ngoài. Chính do đấy mà ông bắt đầu soạn nhạc.
Họ ăn trưa trong một quán nhỏ rồi vào một quán rượu tại Grinzing. Sau đấy Phillip nói:
- Em có muốn làm một cuộc thưởng ngoạn trên sông Danube không?
- Có. Em rất muốn.
Đêm tuyệt đẹp, trăng sáng và gió mùa hè thổi nhẹ. Trăng chi chít chiếu xuống.
Chúng đang chiếu xuống chúng ta, Lara thầm nghĩ bởi chúng ta đang hạnh phúc. Nàng và Phillip lên một con tàu và từ loa phóng thanh trên tầu nhè nhẹ vang ra bản Sông Danube xanh. Xa xa, một ngôi sao đổi ngôi.
- Ước điều gì mau? - Phillip nói.
Lara nhắm mắt, im lặng một lát.
- Em ước chưa?
- Rồi.
- Em ước cái gì vậy?
Lara ngước mắt nhìn chàng và nghiêm mặt nói:
- Em không thể nói cho anh biết được, vì điều đó không thể thành sự thật.
Nhưng mình sẽ quyết biến nó thành sự thật. Lara thầm nghĩ.
Phillip ngả người ra lưng ghế, mỉm cười nhìn nàng.
- Tuyệt vời, đúng không, em?
- Có thể mãi mãi như thế này, Phillip.
- Em nói thế nghĩa là sao?
- Chúng mình hãy cưới nhau.
Vậy là họ đã nói thẳng ra với nhau. Mấy ngày nay chàng vô cùng hạnh phúc. Phillip đã yêu nàng, nhưng chàng biết rằng chàng không được quyền làm cho nàng đau khổ.
- Lara, không được đâu.
- Tại sao?
- Anh đã giảng giải cho em rồi. Anh quanh năm trên đường biểu diễn. Em làm sao theo anh được? Em đi được không?
- Không, - Lara nói, - nhưng…
- Chúng ta không thể lấy nhau được. Mai sang Paris, anh sẽ chỉ cho em thấy…
- Em không đi Paris với anh được đâu, Phiiip.
Chàng ngỡ mình nghe lầm.
- Em bảo sao?
Lara hít một hơi thở thật sâu:
- Em sẽ không gặp anh nữa.
Phillip như bị ai thoi một quả vào giữa bụng:
- Tại sao, Lara? Anh yêu em? Anh…
- Em cũng yêu anh. Nhưng em không phải đứa con gái mê mẩm chạy theo các nhạc công để kiếm chút ái tình. Em không muốn là một trong số các cô hâm mộ anh. Họ chỉ hiến dâng thân xác cho anh và họ đông đúc đến mức anh muốn bao nhiêu cũng có.
- Lara! Anh chỉ cần mỗi em. Anh không cần cô nào khác. Nhưng em không thấy chúng ta không thể là vợ chồng được sao? Anh và em có hai nghề nghiệp khác hẳn nhau và chúng ta đều say mê nó. Anh rất muốn lúc nào cũng có em bên cạnh, nhưng thật khó mà được như vậy.
- Chính vì vậy, - Lara nói, - mà em sẽ không gặp lại anh nữa.
- Khoan, ta hãy bàn chuyện này cho hết lẽ xem nào. Ta hãy vào phòng em và…
- Không, Phillip. Em rất yêu anh, nhưng em không thể tiếp tục quan hệ với anh được. Mối tình giữa hai chúng ta đã kết thúc.
- Không! Anh không muốn nó kết thúc - Phillip năn nỉ. - Em không được quyết định như thế.
- Em không thể quyết định khác được. Rất tiếc. Một là cưới nhau hai là vĩnh viễn chia tay nhau.
Từ lúc đó đến khi về khách sạn, họ không nói với nhau một lời. Đến nơi, Phillip nói:
- Tại sao em không lên phòng anh? Ta có thể nói chuyện thêm và…
- Không, anh thân mến. Chúng ta chẳng phải bàn thêm chuyện đó làm gì nữa.
Phillip nhìn theo Lara bước vào thang máy, và cửa thang máy đóng lại.
***
Lúc nàng vào đến phòng, chuông điện thoại vẫn còn đang réo. Nàng vội chạy đến nhấc máy.
- Phillip…
- Howard đây. Suốt từ sáng đến giờ tôi gọi mãi mà không được.
Lara cố giấu nỗi buồn.
- Có chuyện gì trục trặc không?
- Không. Nhưng bao nhiêu công việc đang ùn cả lại chờ cô. Bao giờ cô mới định về?
- Mai, - Lara nói. - Mai tôi sẽ có mặt ở New York. - Và chậm chạp đặt máy xuống.
Nàng ngồi thẫn thờ nhìn máy điện thoại, mong nó réo chuông. Hai tiếng đồng hồ sau đó, chuông vẫn không thấy reo. Mình đưa tối hậu thư kiểu ấy là có nguy cơ sẽ mất chàng. Nếu như mình cử cố chờ… Nếu như mình chịu đi Paris với chàng… nếu… nếu.
Nàng thử hình dung cuộc sống của nàng không có Phillip. Và nàng thấy quá đau đớn. Nhưng mình không thể yêu anh ấy theo kiểu này, Lara thầm nghĩ.
Mình muốn hai người hoàn toàn thuộc về nhau. Mai phải về New York thôi.
Để nguyên quần áo như vậy, nàng nằm xuống giường. Máy điện thoại ngay bên cạnh. Nàng thấy bải hoải. Nàng biết sẽ không thể ngủ được.
Nàng đã ngủ.
Trong phòng của mình, Phillip cũng bồn chồn, đi đi lại lại như con thú trong chuồng. Chàng giận Lara và giận cả bản thân. Chàng không thể chịu nổi ý nghĩ rằng sẽ không được gặp nàng, không được ôm nàng vào lòng. Cút hết đám đàn bà con gái trên đời đi! Chàng thầm nghĩ. Cha mẹ chàng đã báo trước: Cuộc đời con là âm nhạc. Nếu con muốn đến tột đỉnh tài năng, con phải hy sinh mọi thứ khác! Và trước khi gặp Lara, chàng vẫn luôn nghĩ như vậy. Nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi. Khốn khổ! Bên nàng mình mới sung sướng làm sao! Vậy tại sao nàng lại phá hủy tất thẩy? Phillip yêu nàng nhưng chàng cũng biết rằng chàng không thể lấy nàng làm vợ.
Lara bị chuông điện thoại đánh thức. Nàng ngồi dậy, mệt mỏi, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường: năm giờ sáng. Vẫn còn ngái ngủ, Lara nhấc máy.
- Howard đấy à?
Nhưng là Phillip:
- Nếu ta cưới nhau ở Paris thì em nghĩ sao, Lara?
Chương 24
Đám cưới của Lara Cameron và Phillip Adler được báo chí khắp thế giới đăng lên trang nhất. Khi Howard Keller biết tin, anh ra ngoài phố, uống rượu đến say mềm. Đó là lần đầu tiên Howard say rượu.
Anh vẫn tự nhủ rằng mối tính giữa Lara và Phillip chẳng bao lâu sẽ nhạt dẫn và chấm dứt.
Mình với Lara là cộng sự chặt chẽ. Hai đứa phụ thuộc vào nhau. Không ai có thể chia rẽ mình và cô ấy.
Anh say sưa trong hai ngày và ngày thứ ba anh gọi điện đến Paris cho Lara.
- Nếu tin đó là đúng, - anh nói, - thì cô nói hộ với Phillip rằng anh ta là kẻ hạnh phúc nhất trên đời!
- Tin đúng đấy, - Lara vắn tắt khẳng định.
Nghe giọng cô, thấy rằng cô đang hạnh phúc.
- Chưa bao giờ tôi sung sướng như lúc này.
- Tôi… Tôi mừng cho cô, Lara. Bao giờ cô về đây?
- Mai Phillip phải biểu diễn ở London, sau đấy chúng tôi về New York.
- Trước khi cưới cô đã báo cho Paul Martin biết chưa?
- Chưa.
- Cô có thấy là bây giờ nên báo không?
- Vâng, tất nhiên rồi. - nàng băn khoăn về chuyện này hơn là nàng nghĩ. Nàng chưa biết Paul Martin sẽ có thái độ như thế nào. - Về đến New York, tôi sẽ báo ông ấy biết.
- Tôi rất mong gặp cô. Tôi rất nhớ cô, Lara.
- Tôi cũng rất nhớ anh, Howard, - và nàng đã nói thật lòng.
Anh là người thân thiết với nàng biết bao nhiêu. Bao giờ anh cũng là người bạn tận tuỵ. Nếu không có anh ấy chắc mình đã chẳng làm được gì hết. Lara thầm nghĩ.
***
Khi chiếc phản lực 727 hạ cánh xuống nhà ga Butler ở sân bay La Guardia tại New York thì đông đảo phóng viên đã đứng chờ.
Viên giám đốc sân bay đưa Lara và Phillip vào phòng tiếp tân.
- Tôi chưa thể để hai vị ra ngoài được, - ông ta nói. - Họ sẽ…
Lara quay sang Phillip.
- Chúng ta đành tiếp họ vậy, nếu không họ sẽ chẳng để chúng ta yên đâu.
- Có lẽ em nói đúng.
Cuộc họp báo kéo dài hai tiếng đồng hồ.
- Hai vị gặp nhau ở đâu?
- Trước đây bà vẫn quan tâm đến nhạc cổ điển chứ, thưa bà Adler?
- Hai ông bà quen nhau đã lâu chưa?
- Hai ông bà sẽ sống ở New York chứ?
- Ông có ngừng việc biểu diễn lưu động không, thưa ông Adler?
Cuối cùng cuộc phỏng vấn cũng phải kết thúc.
Hai xe limousine đã đang đợi hai vợ chồng. Chiếc thứ hai để chở hành lý.
- Anh không quen kiểu ngao du thế này, - Phillip nói.
Lara cười vang:
- Rồi anh sẽ quen thôi.
Lúc ngồi trong xe, Phillip hỏi:
- Ta về đâu bây giờ? Anh có một căn hộ ở phố Năm mươi Bẩy.
- Em nghĩ ta sẽ sống dễ chịu hơn ở nhà em. Nếu anh bằng lòng thì ta sẽ bảo đưa hành lý đến đó.
Họ đến Cameron Plaza, Phillip ngó lên toà nhà khổng lồ.
- Sở hữu của em đấy à?
- Của em cùng với vài nhà băng.
- Anh thấy chóng mặt đấy.
Lara bóp chặt tay chồng.
- Em rất mừng thấy anh thích nó.
Khu nhà riêng của nàng trang hoàng đầy hoa tươi. Nửa tá nhân viên đang chờ để chào nàng và Phillip.
- Chúc mừng bà Adler, ông Adler đã về.
Phillip nhìn quanh, nói:
- Lạy Chúa tôi. Vậy là mọi thứ đều của em hết?
- Của chúng ta cưng ạ.
Thang máy đưa họ lên tầng trên cùng. Căn hộ riêng của Lara chiếm toàn bộ tầng bốn mươi lăm này. Người quản gia mở rộng cửa.
- Chúc mừng bà đã về, thưa bà Adler.
- Cảm ơn bác, Simms
Lara giới thiệu Phillip với mọi người và dẫn chồng vào nhà. Nhà có một phòng khách rộng chứa đầy đồ cổ một sân trời lớn có lan can bao quanh, một phòng ăn, bốn phòng ngủ cho chủ, ba phòng ngủ cho người làm, sáu phòng tắm, một bếp, một phòng đọc sách và một phòng giấy.
- Anh thấy ở đây dễ chịu chứ, cưng? - Lara hỏi.
Phillip cười:
- Hơi chật, nhưng không sao, anh cố gắng vậy.
Giữa phòng khách kê một cây đàn piano mới, rất đẹp nhãn Bechstein. Phillip bước tới mở nắp và nhấn một vài nốt.
- Tuyệt vời - chàng nói.
Lara bước đến bên chồng.
- Đấy là quà cưới của em tặng anh.
- Thật à? - Phillip rất xúc động. Chàng ngồi xuống và bắt đầu đàn.
- Em vừa mới gọi người đến lên dây lại cho anh, - Lara lắng tai nghe những dòng thác âm thanh đổ xuống đang tràn ngập gian phòng. - Anh thích không?
- Rất thích. Cảm ơn em, Lara.
- Bất cứ lúc nào thích, anh có thể chơi đàn được ở đây Phillip đứng dậy.
- Anh muốn gọi điện thoại cho ông Ellerbee, - Phillip nói. - ông ta đang muốn gặp anh.
Bên phòng đọc sách cũng có một máy.
Lara sang phòng giấy và đến bên máy ghi âm nghe lại những cú điện thoại gọi cho nàng thời gian qua. Nàng mở máy. Có nửa tá lời nhắn ở Paul Martin.
- Lara, em ở đâu?
- Lara, anh rất nhớ em.
- Lara, anh đoán em đi ra nước ngoài, nếu không thế nào em cũng đã gọi điện đến anh.
- Anh rất lo cho em. Gọi điện cho anh nhé, Lara.
Rồi cú điện thoại cuối cùng, giọng Martin thay đổi hẳn.
- Tôi vừa nghe tin cô lấy chồng. Đúng thế không? Gọi điện thoại cho tôi.
Phillip đã bước vào phòng, nghe thấy câu cuối cùng.
- Người gọi cho em là nhân vật bí hiểm nào đấy?
Lara quay đầu lại.
- À một người bạn cũ.
Phillip bước đến, quàng tay ôm nàng:
- Liệu anh ta có làm anh ghen không đấy?
Lara âu yếm nói.
- Anh sẽ không phải ghen với bất cứ ai trên cõi đời này. Anh là, duy nhất em yêu và yêu mãi mãi. Và đó là sự thật.
Phillip ghì chặt nàng trong vòng tay:
- Em cũng là người duy nhất anh yêu.
Chiều hôm đó, trong lúc Phillip ngồi đàn, Lara vào phòng giấy, nhấc máy gọi cho Paul Martin. Ông nhấc máy liền.
- Cô về rồi đấy à? - Giọng ông ta nghẹn lại.
- Vâng, - nàng rất sợ cuộc nói chuyện này.
- Tôi thú thật là tin đó đã làm tôi choáng váng Lara.
- Em rất lấy làm tiếc, Paul… Em… Em… Chuyện ấy xẩy ra đột ngột quá.
- Chắc hẳn phải như thế.
- Vâng, đúng thế, Paul, nhưng…
- Chúng ta nên trò chuyện về cái đó.
- Vâng, em…
- Mai, ta sẽ gặp nhau trong bữa ăn trưa. Nhà hàng Vitello. Một giờ trưa, - câu nói như một mệnh lệnh.
Lara ngập ngừng. Nhưng nếu trái ý ông ta lúc này thì sẽ rất nguy hiểm.
- Vâng, em sẽ đến đó.
Máy ngừng. Lara ngồi lo lắng. Liệu Paul có tức giận lắm không và ông ta sẽ làm gì mình?
Chương 25
Sáng hôm sau, lúc Lara đến Trung tâm Cameron, toàn thể nhân viên đã có mặt chờ được chúc mừng nàng.
- Tin đó tuyệt vời.
- Tất cả chúng tôi đều sửng sốt.
- Tôi tin rằng bà sẽ rất hạnh phúc…
Vân vân và vân vân.
Howard đợi trong phòng giấy của nàng. Anh dang rộng tay ôm Lara:
- Chúc mừng cô gái không thích nhạc cổ điển. Chắc bây giờ cô đã thích rồi.
Lara mỉm cười.
- Đúng thế. Có phải vậy không nhỉ?
- Tôi chưa quen gọi cô là bà Adler, - Howard nói.
Nụ cười trên môi Lara vụt tắt.
- Tôi nghĩ là trong công việc giao dịch kinh doanh, tôi vẫn cứ là cô Cameron hoặc bà Cameron. Anh nghĩ sao?
- Tuỳ cô thôi. Tôi rất mừng thấy cô trở về. Công việc ùn cả lại rồi.
Lara ngồi vào ghế đối diện với Howard.
- Bây giờ anh kể tôi nghe về tình hình ở nhà đi.
- Khách sạn ở khu Tây sẽ lỗ vốn mất. Có một khách mua gọi điện từ bang Texas tới. Hôm qua tôi đến xem lại công trình. Đúng là tồi tệ, không thể thương được. Chúng ta sẽ phải sửa chữa rất nhiều. Phải bỏ vào đấy năm hoặc sáu triệu đô-la nữa.
- Khách đã nhìn thấy nó chưa?
- Chưa. Tôi hẹn ngày mai mới đưa ông ta đi xem.
- Anh hoãn đến tuần sau. Ta cần đưa một số thợ giỏi đến sửa sang lại. Bố trí người thật đông có mặt ở dưới gian tiền sảnh lúc ông ta đến.
Howard cười.
- Đúng. Cậu Frank Rose hiện đang ở đây cùng với một số báo cáo. Cậu ta đang đợi ở bên phòng giấy của tôi.
- Tôi muốn xem qua.
- Công ty bảo hiểm Midland sẽ nhảy vào công trình mới của ta chứ?
- Đúng thế.
- Nhưng họ vẫn chưa ký hợp đồng. Họ hơi ngập ngừng.
Lara ghi lại. Nàng nói:
- Tôi sẽ nói chuyện với họ. Việc khác?
- Nhà băng Gotham sẽ cho ta vay bẩy mươi lăm triệu vào dự án mới chứ? - Howard hỏi.
- Đúng thế.
- Nhưng họ lại thoái thác rồi. Họ cho rằng cô đã ôm đồm quá nhiều.
- Họ đòi lãi suất bao nhiêu nhỉ?
- Mười bảy phần trăm.
Anh bố trí cuộc họp với họ đi. Ta sẽ nâng lên hai mươi phần trăm.
Howard trợn mắt nhìn Lara.
- Hai mươi phần trăm? Không thể như thế được, Lara! Không ai lại vay với lãi suất hai mươi phần trăm hết.
- Tôi muốn sống với hai mươi phần trăm hơn là chết với mười bẩy phần trăm. Anh cứ làm đi, Howard.
- Cũng được.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Mười hai giờ rưỡi, Lara nói:
- Trưa nay tôi sẽ gặp Paul Martin.
Howard lộ vẻ lo lắng:
- Đừng.
- Tại sao?
- Y là dân Sieile. Dân vùng đó không tha thứ cho ai và không quên cái gì bao giờ.
- Anh phóng đại đấy chứ. Paul sẽ không làm điều gì có hại cho tôi đâu.
- Tôi mong cô nói đúng.
Paul Martin đã đợi Lara trong nhà hàng lúc nàng đến. Trông ông gầy tóp đi, cặp mắt sầu não và thâm quầng, như thể ông bị mất ngủ.
- Chào cô Lara, - ông không đứng lên.
- Chào anh Paul, - nàng ngồi xuống, đối diện với ông ta qua bàn.
- Tôi nhắn lại mấy lời ngu ngốc trong máy ghi âm của cô. Tôi rất ân hận. Tôi không định… - ông nhún vai.
- Lẽ ra em phải báo cho anh biết từ trước. Nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột.
- Tôi hiểu, - ông ta chăm chú quan sát vẻ mặt nàng. - Trông cô rất tươi.
- Cảm ơn anh.
- Cô gặp Adler ở đâu?
- London.
- Và ngay hôm đó cô đã mê cậu ta phải không? - Giọng nói Martin đượm chua chát.
- Paul. Chuyện giữa anh và em đúng là tuyệt vời, nhưng chưa đủ đối với em. Em cần phải lấy chồng. Em muốn đêm nào cũng có người em yêu bên cạnh.
Martin vừa nghe nàng nói vừa nhìn nàng.
- Em không muốn làm điều gì khiến anh phải phiền lòng, nhưng chuyện này xảy ra quá bất ngờ.
Lại im lặng.
- Anh thông cảm cho em.
- Được - một nụ cười lướt qua trên cặp môi Martin. - Tôi làm gì còn sự lựa chọn khác. Chuyện đã xảy ra rồi. Tôi đã choáng váng như bị sét đánh khi đọc tin trên báo chí và xem trên vô tuyến truyền hình. Tôi vẫn tưởng hai chúng ta gắn bó với nhau hơn thế.
- Anh nói đúng, - Lara lại nói. - Lẽ ra em phải nói với anh từ trước.
Martin đưa tay vuốt ve cằm Lara.
- Tôi yêu cô quá, Lara. Tôi cảm thấy hiện vẫn còn yêu như thế. Cô là phép lạ xảy ra trong đời tôi.
- Tôi sẵn sàng cho cô mọi thứ chỉ trừ thứ mà Adler có thể cho cô, đó là chiếc nhẫn cưới. Và vì rất yêu cô, tôi mong muốn cô được hạnh phúc.
Lara thở phào nhẹ nhõm:
- Em rất cảm ơn anh, Paul.
- Bao giờ tôi có thể gặp chồng cô được?
Tuần tới chúng em tổ chức bữa tiệc mời bè bạn, anh đến được không?
- Tôi sẽ đến. Cô nhắn với cậu ta là cậu ta nên đối xử tốt với vợ kẻo liệu hồn với tôi đấy.
Lara mỉm cười:
- Vâng. Em sẽ nói lại với Phillip.
***
Lúc quay về văn phòng, nàng thấy Howard Keller đang đợi.
- Bữa ăn diễn ra thế nào? - Anh lo lắng hỏi.
- Tốt. Anh hiểu lầm Paul đấy. Anh ấy chơi rất đẹp - Vậy thì may. Tôi rất vui thấy mình đã hiểu sai.
- Tôi đã bố trí mấy cuộc họp của cô vào sáng mai với…
- Anh báo xin họ hoãn lại đi, - Lara nói. - Ngày mai tôi sẽ nghỉ ở nhà với chồng tôi và sẽ tiến hành tuần trăng mật vào thời gian tới.
- Tôi mừng thấy cô hạnh phúc như vậy - Howard nói.
- Howard. Tôi sung sướng đến lúc làm tôi sợ. Tôi sợ lúc nào đó thức dậy sẽ thấy đó chỉ là giấc mơ. Tôi chưa thấy ai được sung sướng như tôi bây giờ.
Howard mỉm cười:
- Tốt lắm. Vậy tôi sẽ họp với người ta.
- Cảm ơn anh, - nàng hôn lên má Howard. - Phillip và tôi sẽ tổ chức bữa tiệc vào tuần sau. Thế nào anh cũng phải đến đấy.
***
Bữa tiệc diễn ra tối thứ Bảy sau đấy, tại tầng trên cùng toà nhà của nàng. Bữa ăn theo kiểu tiệc đứng đơn giản và chỉ có tên một trăm khách. Nàng mời những người cộng sự: chủ nhà băng, chủ thầu, kiến trúc sư, quan chức trong thành phố, chủ tịch các nghiệp đoàn… Phillip thì mời nhạc công, các ông bầu âm nhạc và những nhà hảo tâm đóng góp cho Quỹ.
Hai khối xem chừng không chịu hoà nhập vào nhau, bởi họ không có những mối quan tâm chung.
Lara giới thiệu một số cộng sự của nàng với nhóm âm nhạc. Mặc dù cố tham gia câu chuyện, nhưng chỉ lát sau họ đã phải bỏ đi bởi chẳng hiểu gì hết. Ngược lại nàng cũng giới thiệu một số bạn của Phillip với các cộng sự của mình thì tình hình cũng không khá hơn. Hai nhóm người tlường như nói bằng hai ngôn ngữ.
Paul Martin đến một mình và Lara vội vã ra cửa đón ông.
- Tôi phải đến chứ, - ông nhìn quanh. - Tôi muốn gặp Phillip.
Lara dẫn Martin đến chỗ Phillip đang đứng với bạn bè của chàng.
- Phillip? Đây là một bạn cũ của em, ông Paul Martin.
Phillip giơ cao tay:
- Rất mừng được gặp ông.
Họ bắt tay nhau vui vẻ.
- Ông là người may mắn đấy, thưa ông Adler. Cô Lara là một phụ nữ tuyệt vời.
- Thì tôi vẫn bảo với chồng tôi như thế, - Lara mỉm cười nói.
- Lara không cần nói. - Phillip đáp, - tôi cũng đã biết tôi là người may mắn rồi.
Paul Martin chăm chú nhìn Phillip:
- Có thật như thế không?
Lara cảm thấy không khí đột nhiên căng thẳng.
- Để tôi mời ông một ly rượu, - nàng nói với Martin.
- Cảm ơn, tôi không uống. Cô không nhớ à? Tôi không uống rượu.
Lara cắn môi.
- Tôi nhớ chứ. Vậy để tôi giới thiệu ông với vài người bạn, - nàng dẫn Martin đi khắp phòng khách, giới thiệu ông với mọi người.
Một nhạc công nói:
- Tối mai Leon Feisher sẽ trình diễn một chương trình. Nhất định tôi không chịu bỏ, - anh ta quay sang Paul Martin, lúc này đang đứng cạnh Howard Keller, - ông đã nghe Fleisher biểu diễn lần nào chưa?
- Chưa.
- Ông ta đàn tuyệt vời. Và chỉ bằng tay trái thôi, tất nhiên.
Paul Martin ngạc nhiên:
- Sao lại chỉ dùng tay trái?
- Fleisher bị bệnh, hỏng bàn tay phải từ mười năm nay rồi.
- Nhưng biểu diễn cả một chương trình mà chỉ dùng mỗi bàn tay trái sao được?
- Khoảng một nửa tá nhà soạn nhạc sáng tác những bản concerto dành riêng cho bàn tay trái. Chẳng hạn Demuth, Franz Schbidt, Korgol và một bản concerto tuyệt vời của Ravel.
Một số khách đề nghị Phillip đàn cho họ nghe.
- Xin vâng. Đây là bản tặng vợ tôi, - chàng ngồi vào đàn và chơi một đoạn trong bản concerto của Rachmamnoff dành cho piano. Cả gian phòng lãng đi. Mọi người đều bị thôi miên vào tiếng nhạc kỳ diệu tràn ngập tầng nhà. Lúc Phillip đứng lên, tiếng vỗ tay vang rền như sấm.
Một tiếng đồng hồ sau, bữa tiệc kết thúc. Sau khi tiễn người khách cuối cùng ra khỏi cửa Phillip nói:
- Quả là một bữa tiệc?
- Anh ghét tiệc lớn phải không, cưng? - Lara hỏi.
Phillip ôm nàng, cười:
- Có lộ liễu lắm không, em?
- Những mười năm chúng ta mới tổ chức tiệc đông người thư thế này một lần thôi, - Lara hứa. - Anh có thấy khách hôm nay tách làm đôi như thể người của hai hành tinh khác nhau không?
Phillip áp môi lên má vợ:
- Chuyện ấy không quan trọng. Hai chúng mình có hành tinh riêng của chúng mình. Ta cho nó quay đi nào…
Nguồn: http://www.sahara.com.vn/