Để có nhiều thời giờ hơn bên chồng, Lara quyết định làm việc ở nhà các buổi sáng.
- Em muốn vợ chồng mình bên nhau càng nhiều càng tốt, - nàng nói với Phillip.
Lara yêu cầu Kathy bố trí cho nàng phỏng vấn một số người xin vào làm thư ký tại nhà riêng của nàng. Nàng hỏi chuyện xong chừng nửa tá người thì đến lượt Marian Bell. Cô mới ngoài hai mươi tuổi, tóc vàng mềm mại, khuôn mặt quyến rũ và tính tình dễ chịu.
- Cô ngồi xuống, - Lara nói - Cảm ơn bà.
Lara xem bản lý lịch của cô gái.
- Cô đã tốt nghiệp đại học Wellesley?
- Vâng.
- Cô lại có cả bằng tốt nghiệp trường nghệ thuật.
- Tại sao cô muốn làm thư ký ở đây?
- Tôi nghĩ tôi sẽ học được rất nhiều ở bà. Dù chưa được làm việc cho bà nhưng tôi đã rất hâm mộ bà, thưa bà Cameron.
- Thật ư? Tại sao?
- Bà là mẫu mực đối với tôi. Bà đã làm được rất nhiều việc và đều bằng sức lực của bản thân bà.
Lara chăm chúc nhìn cô gái:
- Công việc ở đây sẽ chiếm rất nhiều thời gian của cô đấy. Tôi có thói quen dậy sớm. Cô sẽ làm việc tại nhà tôi và phải có mặt từ sáu giờ sáng.
- Điều đó không khó khăn gì. Tôi làm được.
Lara cười. Nàng đã thấy mến cô gái.
- Cô sẽ làm thử một tuần, - nàng nói.
Đến cuối tuần lễ, Lara biết rằng nàng đã có được một viên ngọc quý, Marian thông minh, chăm chỉ và tươi vui.
Dần dần công việc đã thành nếp. Trừ khi có chuyện cần kíp, Lara làm việc tại nhà các buổi sáng. Chiều nàng mới đến văn phòng.
Sáng nào cũng vậy, Lara và Phillip cũng ăn điểm tâm, sau đó Phillip ngồi vào đàn, mặc sơ mi cộc tay kiểu thể thao và quần Jean. Chàng tập hai ba tiếng đồng hồ trong khi Lara vào phòng giấy, đọc thư từ giao dịch cho Marian ghi. Thỉnh thoảng, Phillip đàn những điệu nhạc Scotland cho vợ nghe, và nàng rất cảm động. Sau đấy hai vợ chồng đi ăn trưa.
- Em kể cho anh nghe cuộc sống của em hồi ở thị trấn Glace Bay đi, - Phillip nói.
- Em chỉ kể trong năm phút là hết, - Lara mỉm cười.
- Không. Anh nói nghiêm chỉnh đấy. Anh muốn biết tỷ mỷ kia.
Lara kể về nhà trọ, nhưng nàng không muốn kể về cha nàng. Nàng kể cho chồng nghe về ông già Charles Cohn và Phillip nói:
- Sao có người tốt bụng thế. Anh rất muốn có dịp nào đó được gặp ông ấy.
- Thế nào anh cũng sẽ gặp thôi.
Lara kể chồng nghe về lão chủ nhà băng Sean McAllister và Phillip nói:
- Lão già khốn kiếp! Anh muốn giết nó, - chàng ôm vợ vào lòng, nói tiếp. - Bây giờ thì sẽ không còn ai hành hạ em được nữa.
Phillip đang tập một bản concerto. Lara nghe chồng đàn một lúc, lặp lại rồi lại tập tiếp. Chàng tập đi tập lại từng câu nhạc rồi ghép chúng lại với nhau.
Thời gian đầu, thỉnh thoảng Lara lại sang phòng khách lúc Phillip đang đàn, khiến chàng phải ngừng lại.
- Cưng ạ, bọn em được mời đến Long Island vào kỳ nghỉ cuối tuần. Anh có đi với em không?
Hoặc:
- Howard Keller muốn mời chúng mình đi ăn tối thứ Bẩy này.
Phillip cố giữ kiên nhẫn nhưng cuối cùng chàng phải nói:
- Lara, trong lúc anh đang ngồi đàn, em đừng cắt đứt dòng tư tưởng của anh.
- Ôi em xin lỗi, - Lara nói. - Nhưng em không hiểu sao ngày nào anh cũng tập vậy? Mấy hôm nay anh đâu có phải biểu diễn?
- Anh phải tập hàng ngày thì mới có thể gìn giữ và nâng cao được tay nghề của mình. Em phải hiểu rằng, trong lúc xây dựng công trình, nếu lỡ sai sót gì em có thể sửa lại. Thậm chí em có thể thay đổi cả thiết kế, có thể gỡ cả hệ thống điện hay hệ thống nước ra làm lại. Nhưng trong một buổi biểu diễn, anh không thể sửa lại, dù chỉ là một nốt nhạc, nếu anh chơi sai. Trước mắt anh là công chúng lắng nghe và nghệ thuật trình diễn của anh phải hoàn hảo, không được quyền sai sót gì hết.
- Em xin lỗi, - Lara nói. - Bây giờ thì em hiểu rồi.
Phillip ôm vợ vào vòng tay.
- Có một giai thoại như thế này. Một người đàn ông xách hộp đàn violon đi trên đường phố New York. Anh ta bị lạc, bèn ngăn một khách bộ hành lại, hỏi: "Ông đến Phòng hoà nhạc Carnegie bằng cách nào?" "Bằng cách tập luyện - người đi đường đáp. - Tập luyện và tập luyện".
Lara bật cười.
- Anh ngồi vào đàn đi. Em sẽ không quấy rầy anh nữa!
Nàng quay vào phòng giấy lắng nghe tiếng đàn bên phòng khách vọng sang và nàng nghĩ. Mình đúng là gặp may. Hàng ngàn hàng vạn phụ nữ thèm được ngồi nghe tiếng đàn của Phillip Adler như mình bây giờ.
Tuy nhiên nàng vẫn ước gì chồng nàng không tập nhiều như thế.
Hai vợ chồng cùng thích đánh xúc xắc vào buổi tối.
Sau khi ăn xong, họ thường ngồi trước lò sưởi, "sát phạt nhau". Lara vô cùng thích thú những lúc chỉ có hai vợ chồng như vậy.
***
Sòng bạc ở Reno đã sửa chữa xong và sắp khai trương. Sáu tháng trước đây Lara đã họp với Jerry Townsend:
- Tôi muốn buổi khai trương này được đưa tin trên khắp thế giới, - nàng nói. - Tôi sẽ cho máy bay đi đón đầu bếp của nhà hàng Maxim ở Paris để lo liệu cho bữa tiệc hôm đó. Tôi muốn anh cho tôi danh sách những nghệ sĩ tài ba nhất, bắt đầu là Frank Sinatra rồi cứ thế tiếp theo, khách mời phải gồm những tên tuổi vang dội nhất ở Hollywood, New York và Washington. Tôi muốn người ta phải khao khát đến dự buổi khai trương của chúng ta.
Bây giờ nàng xem lại bản danh sách của Jerry Townsend. Nàng nói:
- Anh tốt lắm. Như vậy là ta chỉ thay đổi mấy người nhỉ?
- Chừng một tá cặp, - Townsend đáp - Vậy là rất ít so với toàn bộ bản danh sách sáu trăm thực khách.
- Đúng thế! - Lara tán thành.
Howard gọi điện thoại cho Lara vào buổi sáng.
- Có tin mới, - anh nói. - Tôi vừa nhận được cú điện thoại của mấy chủ nhà băng Thuỵ Sĩ. Sáng mai họ bay đến đây gặp cô để bàn chuyện hùn vốn.
- Tốt lắm, Lara nói. - Chín giờ sáng, tại phòng giấy của tôi.
- Tôi sẽ bố trí.
Trong bữa ăn tối hôm đó Phillip nói:
- Mai anh có buổi thu đĩa. Hình như em chưa dự một buổi thu đĩa bao giờ phải không, Lara?
- Chưa.
- Vậy em có muốn đến xem cho biết không?
Lara ngập ngừng, nghĩ đến cuộc họp với mấy chủ nhà băng Thuỵ Sĩ cũng vào ngày mai.
- Tất nhiên là em muốn, - nàng đáp.
Nàng gọi điện cho Howard Keller:
- Anh họp với họ cũng đủ, không cần tôi. Bao giờ đến được tôi sẽ đến.
Phòng thu đĩa nằm ở phố 34 Tây, trong một cửa hiệu bán đồ điện tử, chứa đầy các máy móc. Trong phòng thu đã có một trăm ba mươi nhạc công ngồi sẵn và một buồng nhỏ lợp kính đặt máy thu và các kỹ sư ngồi trong đó làm việc. Lara cảm thấy việc thu đĩa diễn ra quá chậm chạp. Cứ thu một đoạn họ lại ngừng, rồi thu lại. Trong một lúc ngừng như thế nàng gọi điện cho Howard.
- Hiện cô đang ở đâu, Lara? - Anh hỏi. - Tôi ở đây nhưng họ muốn bàn trực tiếp với cô.
- Khoảng một hai tiếng đồng hồ nữa tôi sẽ có mặt ở đó.
Hai tiếng đồng hồ sau, buổi thu đĩa vẫn chưa xong.
Lara lại gọi điện cho Howard Keller:
- Tôi rất tiếc, nhưng tôi không thể đi được. Sáng mai họ có trở lại được không?
- Việc ở đấy có gì quan trọng đến thế? - Howard hỏi.
- Có chồng tôi, - Lara nói, - Và nàng đặt máy xuống.
Lúc về đến nhà, Lara nói:
- Tuần sau chúng mình đi Reno.
- Để làm gì?
- Khai trương khách sạn kiêm sòng bạc. Chúng mình sẽ bay đến đó vào thứ Tư.
Giọng trả lời của Phillip đầy thất vọng:
- Thế là gay rồi?
- Chuyện gì vậy?
Rất tiếc, nhưng anh không thể đi với em được.
Lara chăm chú nhìn chồng:
- Tại sao?
- Anh tưởng anh đã nói với em rồi. Thứ Hai này anh bắt đầu chuyến đi biểu diễn.
- Anh đã bàn với họ thế nào?
- Ông Ellerbee đã bố trí anh vào một chuyến biểu diễn trong sáu tuần lễ. Anh sẽ đi Úc và…
-Úc?
- Đúng. Rồi Nhật Bản và Hồng Kông.
- Anh không được đi, Phillip? Ý em là… tại sao anh lại nhận lời? Anh không được làm vậy. Em cần phải ở bên cạnh anh.
- Tốt quá, em đi cùng với anh, Lara. Anh rất mong được như thế.
- Nhưng anh thừa biết là em không thể đi cùng anh được. Đặc biệt là hiện giờ. Có bao nhiêu chuyện buộc em phải ở nhà, - nàng nói giọng van vỉ. - Em không muốn anh bỏ em ở lại một mình.
- Anh cũng đâu có muốn? Nhưng, em thân yêu, anh đã báo với em từ trước khi cưới kia mà. Đời anh là phải đi khắp mọi nơi.
- Em biết, - Lara nói. - Nhưng đó là bấy giờ. Còn bây giờ lại khác. Mọi thứ đều thay đổi kia mà.
- Không có gì thay đổi hết. - Phillip dịu dàng nói. Trừ phi anh mê em đến mức xa em, anh phát điên.
Lara không biết trả lời ra sao.
Phillip đi rồi và Lara cảm thấy chưa bao giờ mình lại cô đơn đến mức này. Nhiều lúc đang ngồi họp, chợt nhớ đến Phillip, thế là nàng không còn suy nghĩ được gì nữa, tay chân bải hoải.
Nàng muốn chàng vẫn tiếp tục sự nghiệp nghệ thuật, nhưng nàng lại không muốn xa chàng. Nàng nhớ đến những ngày kỳ diệu họ ở bên nhau, đến những lúc nàng nép mình trong vòng tay chàng, hưởng hơi ấm và niềm yêu thương từ chàng toả ra.
Nàng chưa bao giờ nghĩ mình lại có thể yêu người đàn ông nào đến mức như yêu Phillip hiện giờ. Ngày nào chàng cũng gọi điện trò chuyện với nàng, nhưng đôi khi Lara cảm thấy những cuộc trò chuyện qua điện thoại đó chỉ làm tăng thêm nỗi cô đơn của nàng.
- Lúc này anh đang ở đâu, cưng?
- Anh vẫn còn ở Tokyo.
- Chuyến đi biểu diễn ra sao?
- Tuyệt vời. Anh chỉ có thiếu em thôi.
- Ôi, em cũng nhớ anh lắm, - Lara không biết cách nói thế nào để diễn tả được hết nỗi nhớ của nàng.
- Mai anh đi Hồng Kông và sau đấy…
- Em mong anh về nhà, - Lara ân hận đã buột miệng nói ra câu đó.
- Em thừa biết là anh chưa thể về được.
Im lặng một lát.
- Tất nhiên là anh không thể về ngay được.
Họ trò chuyện với nhau chừng nửa giờ và khi Lara đặt máy xuống, nàng thấy mình cô độc thêm rất nhiều. Sự chênh lệch thời gian làm nàng phát điên đầu. Đôi khi ở đây thứ Ba nhưng ở chỗ chàng lại là thứ Tư và chàng luôn gọi nàng vào nửa đêm hoặc sáng sớm.
***
- Tình hình Phillip ra sao? - Howard Keller hỏi.
- Tốt. Tại sao anh ấy lại làm thế, Howard?
- Làm thế nghĩa là sao?
- Là đi biểu diễn khắp nơi. Lẽ ra anh ấy không cần phải đi biểu diễn. Không, ý tôi định nói là anh ấy đâu cần tiền?
- Không phải là chuyện tiền. Phillip đi biểu diễn đâu phải vì tiền? Chỉ đơn giản là anh ấy cần phải biểu diễn.
Howard nói y hệt như Phillip. Trí óc nàng hiểu được nhưng trái tim nàng thì không.
- Lẽ ra tôi không nên lấy anh ấy. Hồi đó tôi hy vọng anh ấy sẽ yêu tôi hơn yêu nghệ thuật… - Nàng vội ngừng lại. - Ôi, tôi nói sai rồi. Tôi quá ích kỷ.
***
Lara gọi điện cho Ellerbee.
- Trưa nay ông có đi ăn với tôi được không?
- Tôi có thể thu xếp được, - Ellerbee đáp - Có chuyện gì à?
- Không. Chỉ là tôi muốn gặp ông thôi.
Họ gặp nhau ở nhà hàng Le Cirque.
- Gần đây bà có nói chuyện với Phillip không? - Ellerbee hỏi.
- Ngày nào tôi cũng nói chuyện với anh ấy.
- Các buổi biểu diễn của ông ấy thành công.
- Vâng.
Ellerbee nói:
- Thú thật, trước đây tôi không nghĩ Phillip sẽ lập gia đình. Ông ấy giống như thầy tu, hoàn toàn hiến thân cho nghệ thuật.
- Tôi biết… - Lara ngập ngừng. -… Nhưng ông có thấy chồng tôi đi biểu diễn quá nhiều không?
- Tôi không hiểu?
- Bây giờ Phillip đã có gia đình, có nhà cửa. Không có lý gì anh ấy cứ lang thang trên khắp thế giới như vậy - nàng thấy một thái độ lộ ra trên gương mặt ông bầu. - Ôi, tôi không định nói là chồng tôi cứ phải ở New York, nhưng ông có thể thu xếp để anh ấy biểu diễn ở Boston, Chicago, Los Angeles… nghĩa là anh ấy không phải đi quá xa như hiện nay.
Ellerbee dè dặt nói.
- Bà đã đưa chuyện này ra bàn với Phillip chưa?
- Chưa. Tôi muốn hỏi ý kiến ông trước. Ông thấy như thế liệu có được không? Tôi định nói là Phillip không cần kiếm tiền, không cần kiếm một đồng nào hết.
- Thưa bà Adler, Phillip kiếm mỗi buổi biểu diễn ba mươi lăm ngàn đô-la. Năm ngoái anh ấy đi biểu diễn bốn mươi tuần lễ.
- Tôi hiểu, nhưng…
- Bà có hiểu rằng rất ít nhạc công chơi piano đạt đến đỉnh cao như vậy không? Và họ đều phải đấu tranh vô cùng vất vả mới leo lên được cái đỉnh cao ấy. Đang có hàng ngàn hàng vạn nhạc công piano vẫn thường xuyên biểu diễn, nhưng chỉ có khoảng bốn năm siêu sao. Chồng bà là một trong số hiếm hoi những siêu sao ấy.
- Ông ta dừng lại một chút:
- Bà còn biết quá ít về lĩnh vực biểu diễn âm nhạc. Sự đua tài ở đây quả là khủng khiếp. Bà ngồi xem một chương trình biểu diễn, bà thấy nhạc công độc tấu trên sân khấu, mặc bộ áo đuôi tôm, trông lịch sự và tươi tắn làm sao, nhưng bà không biết lúc anh ta bị đánh bật ra khỏi sân khấu biểu diễn, anh ta sẽ nghèo kiết xác, không biết kiếm đâu ra tiền để trả tiền thuê nhà và hai bữa ăn đạm bạc. Phillip đã phải mất một thời gian dài khổ luyện và tranh giành, mới leo lên được vị trí của một nhạc công piano tầm cỡ quốc tế. Vậy mà bây giờ bà lại yêu cầu tôi gạt anh ấy ra khỏi vị trí đó.
- Không. Không phải tôi muốn thế. Tôi chỉ thử hỏi ông, đề nghị ông…
- Điều bà đề nghị ấy sẽ tiêu diệt sự nghiệp của chồng bà. Nhưng bà chỉ mới thăm dò chứ bà không hề muốn thế chứ gì, đúng vậy không, thưa bà Adler?
- Tất nhiên rồi, - Lara nói. Ndng ngập ngừng, nói tiếp. - Tôi nghe nói ông hưởng mười lăm phần trăm số thù lao của Phillip.
- Đúng thế.
- Tôi muốn rằng nếu Phillip diễn bớt đi thì ông vẫn không phải chịu thiệt thòi gì. - Lara thận trọng cân nhắc từng chữ. - Tôi xin vui lòng được bù vào khoản chênh lệch đó cho ông, thưa ông Ellerbee.
- Thưa bà Adler, tôi nghĩ chuyện ấy bà cần bàn bạc với Phillip. Thế nào, bà dùng gì?
Chương 27
Bài báo của Liz Smith có tựa đề:
"BƯỚM SẮT SẮP DÍNH CÁNH"
Một đại tư bản đất xinh đẹp sắp lên đến căn hộ sang trọng trên nóc toà cao ốc của bà thì được tin có một cuốn sách nói về bà, do một nhân viên của bà viết ra, sắp được nhà xuất bản Candlelight Press cho ra mắt! Nghe đồn là cuốn sách rất rung động! Rung động! Rung động!
Lara quăng tờ báo xuống. Chắc là con Gertrude Meeks đây, ả thư ký mà nàng đã tống cổ đi. Nàng mời Jerry Townsend đến gặp.
- Anh đọc mẩu tin của Liz Smith trong số báo sáng nay chưa?
- Tôi vừa đọc xong. Chúng ta khó có thể làm gì để ngăn chặn họ. Nếu bà…
- Chúng ta có thể làm được rất nhiều thứ. Mọi nhân viên của tôi đã ký vào bản cam đoan không được viết bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây trong thời gian họ làm việc với tôi. Gertrude Meeks không có quyền viết như thế. Tôi sẽ kiện nhà xuất bản và họ sẽ bị trừng phạt xứng đáng.
Jerry Townsend lắc đầu.
- Vào địa vị bà, tôi không làm thế.
- Tại sao?
- Vì chuyện lại càng lan rộng, càng bất lợi cho bà. Nếu bà lờ đi thì cuốn sách ấy chỉ là một làn gió nhẹ thổi qua rồi biến mất. Còn nếu bà tìm cách chặn nó lại thì nó sẽ biến thành trận bão.
Lara lắng nghe nhưng chưa chịu.
- Tìm xem giám đốc nhà xuất bản là ai, - nàng ra lệnh.
Một tiếng đồng hồ sau, nàng đã nói chuyện điện thoại với Lawrence Seinfeld, giám đốc nhà xuất bản Candlelight Press.
- Tôi là Lara Cameron. Tôi nghe tin ông sắp cho ra mắt một cuốn sách nói về tôi.
- Bà đọc mẩu tin của Liz Smith phải không? Đúng, có chuyện đó, thưa bà Cameron.
- Tôi báo trước ông biết, nếu ông cho ra mắt cuốn sách đó, tôi sẽ kiện ông về tội xâm phạm đời tư.
Người ở đầu dây bên kia nói:
- Tôi nghĩ bà nên hỏi ý kiến ông luật sư của bà đã. Hiện bà là nhân vật nổi danh, thưa bà Cameron. Bà không còn được quyền giữ kín đời tư nữa. Và theo bản thân của Gertrude Meeks, bà là gương mặt rất độc đáo.
- Gurtrude Meeks đã ký vào bản cam đoan không viết gì về tôi.
- Đấy là chuyện giữa bà và Gertrude Meeks. Bà có thể kiện bà Meeks. Nhưng khi đó thì cuốn sách đã được bán khắp nơi rồi, tất nhiên.
- Tôi không muốn nó được xuất bản. Nếu như ông cần điều kiện gì để không xuất bản nó…
- Bà dừng lại ngay. Tôi thấy bà đã bắt đầu bước chân vào vùng đất nguy hiểm rồi đấy. Tôi xin khuyên bà chấm dứt cuộc trò chuyện này. Chào bà, - và ông ta bỏ máy xuống.
- Đồ khốn hiếp! Lara ngồi thần người suy nghĩ.
Nàng mời Howard Keller sang.
- Anh biết gì về nhà xuất bản Candlelight Press?
Anh nhún vai.
- Đó là nhà xuất bản nhỏ và chuyên in những sách bôi xấu người khác. Đó là cách kiếm ăn của họ.
- Cảm ơn anh. Vậy thì thôi.
Howard Keller bị đau đầu. Anh cảm thấy gần đây đầu anh rất hay bị đau. Mất ngủ. Anh thấy mình bị thúc ép từ phía và cứ chạy vùn vụt. Anh nghĩ lẽ ra mình phải có cách ghìm Lara lại. Hay mình đau đầu vì đói?
Howard ấn nút máy truyền âm, gọi cô thứ ký của anh.
- Bessy, cô làm ơn bảo mang thứ gì lên cho tôi ăn trưa.
Im lặng.
- Bessy?
- Ông nói đùa chăng, thưa ông Keller?
- Sao cô bảo tôi nói đùa?
- Ông vừa ăn trưa xong.
Howard Keller thấy lạnh xương sống.
- Nhưng nếu ông vẫn còn đói…
- Không, không. - Bây giờ thì Howard nhớ ra rồi. Anh đã ăn trưa, có thịt bò rán, xa lát, bánh mì và. Lạy Chúa tôi, anh nghĩ, vậy ra mình bị bệnh chăng?
***
Buổi khai trương Khách sạn Cameron ở Reno, quả là một sự kiện náo nhiệt. Các phòng đều chật khách. Sòng bạc chen chúc những tay chơi. Lara không hề tiếc tiền để thù tiếp hết sức chu đáo các nhân vật nổi tiếng. Tất cả đều có mặt. Chỉ thiếu một người Lara thầm nghĩ: Phillip! Chàng gửi đến một bó hoa to kèm theo tấm thiệp viết: "Em là bản nhạc của đời anh. Anh yêu em và rất nhớ em. Hôn em".
Paul Martin cũng đến. Ông tới chỗ Lara.
- Chúc mừng cô. Cô đã vượt lên chính bản thân mình.
- Cảm ơn anh, Paul. Em làm được gì đều là nhờ ơn anh.
Martin nhìn quanh:
- Phillip đâu?
- Anh ấy không đến được. Đang biểu diễn ở nước ngoài.
- Thế à? Hôm nay là ngày vui lớn của cô. Lẽ ra cậu ta phải có mặt bên cạnh cô.
Lara mỉm cười:
- Phillip cũng muốn thế, nhưng không được.
Giám đốc khách sạn đến gặp Lara.
- Đêm nay thật là vui. Các phòng của khách sạn đều đã có người đặt trước cho đến hết tháng Ba tới.
- Ta cố giữ cho khách sạn lúc nào cũng đửợc như vậy, Anh Donald.
Lara đã thuê một nhân viên Nhật Bản và một nhân viên Braxin đến làm để thu hút khách nước ngoài tới sòng bạc. Nàng đã bỏ ra cho mỗi dẫy phòng khép kín của khách sạn một triệu đô-la, nhưng xem chừng vẫn còn phải bỏ thêm nữa.
- Nơi này sẽ thu tiền như nước cho bà đây, thưa bà Cameron, - viên giám đốc nói. Ông ta nhìn xung quanh. - À, mà ông nhà đâu? Tôi cứ mong ông nhà tới để chào mà chưa thấy.
- Nhà tôi không đến được, - Lara nói. Anh ấy còn phải chơi đàn piano ở đâu đâu ấy.
Đêm dạ hội đúng là tuyệt vời, nhưng Lara vẫn là trung tâm của cuộc vui. Nhạc sĩ Sammy Cahn đã viết một bản nhạc tặng riêng nàng. Khi Lara đứng lên biểu diễn, tiếng vỗ tay vang rền như sấm. Tất cả mọi người đều muốn được gặp nàng, được bắt tay, được đụng vào người nàng.
Phóng viên đến rất đông và Lara trả lời phỏng vấn của vô tuyến truyền hình, đài phát thanh và báo chí. Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp cho đến khi một nhà báo hỏi:
- Tối nay chồng bà đang ở đâu?
Và Lara càng thấy đau khổ. Lẽ ra anh ấy phải ở bên cạnh mình. Lẽ ra anh ấy phải hoãn buổi biểu diễn lại. Nhưng nàng mỉm cười rất tươi và nói:
- Phillip rất buồn là không thể đến đây tối nay được.
Sau cuộc liên hoan, đến phần vũ hội. Paul Martin bước đến bàn Lara.
- Ta nhẩy chứ?
Lara đứng dậy và bước vào vòng tay ông.
- Làm chủ tất cả những thứ này, cô có cảm giác thế nào? - Paul Martin hỏi.
- Tuyệt vời. Cảm ơn anh đã giúp em.
- Không thì kết bạn với nhau để làm gì? Tôi nhận thấy có một số tay cờ bạc cỡ bự đã có mặt ở đây. Cô phải coi chừng họ đấy, Lara. Họ sẽ có lúc thua rất lớn và cô phải biết cách tạo cho họ cảm giác như họ đang thắng. Kiếm cho một xe hơi đời mới và gái cho họ sài, tóm lại là chuẩn bị sẵn mọi thứ khi họ yêu cầu.
- Vâng, em nhớ, - Lara nói.
- Rất vui lại được ôm cô lần nữa, - Paul nói.
- Paul…
- Tôi biết. Cô còn nhớ tôi đã nói gì về chuyện chồng cô phải chăm sóc cô không?
- Em nhớ.
- Xem chừng cậu ta không làm được như thế.
- Phillip cũng muốn đến đây lắm chứ, - Lara bênh chồng, nhưng bụng nàng lại thầm nghĩ: Có thật anh ấy rất muốn không
Đêm hôm đó Phillip lại gọi điện cho vợ và nghe giọng chồng Lara thấy càng cô đơn hơn.
- Lara, suốt ngày hôm nay anh toàn nghĩ đến em. Tối khai trương có đạt không?
- Rất đạt. Em rất tiếc anh không có mặt được, Phillip.
- Anh cũng rất tiếc. Anh nhớ em khủng khiếp.
- Vậy tại sao anh không ở đây với em? Em cũng nhớ anh vô cùng. Mau về với em đi.
***
Howard Keller vào phòng giấy của Lara, tay cầm chiếc phong bì dầy bằng giấy bao bì.
- Chuyện này thì không vui.
- Chuyện gì vậy?
Howard đặt phong bì lên mặt bàn của nàng.
- Đây là bản chụp lại bản thảo của Gertrude Meeks. Cô đừng hỏi tôi làm cách nào có được. Vào tù như chơi đấy. Cả tôi lẫn cô.
- Anh đọc rồi chứ?
- Rồi, - Howard gật đầu.
- Sao?
- Tôi nghĩ cô nên đọc lấy. Trong này có những chuyện xẩy ra trước khi Gertrude đến đây làm. Mụ ta đã mất nhiều công đào bới.
- Cảm ơn, Howard.
Đợi cho Howard Keller ra ngoài, nàng ấn nút máy truyền âm:
- Tôi cần yên tĩnh, không nhận điện thoại của ai.
Nàng mở tập bản thảo, đọc.
Thật khủng khiếp. Hình ảnh nàng trong đó là một phụ nữ cứng rắn tàn bạo, tìm mọi cách để leo lên nấc thang xã hội. Cuốn sách nêu lên những thí dụ về thói nóng nẩy và cách đối xử nhẫn tâm với nhân viên của nàng. Tác giả đưa ra rất nhiều mẩu chuyện mang tính giai thoại. Sách hoàn toàn bỏ qua, không hề nói đến tính độc lập và lòng dũng cảm của nàng, tài năng, sự thông tuệ và lòng hào hiệp rộng rãi của nàng.
Lara vẫn đọc tiếp:
"Một trong những thủ đoạn của Bướm Sắt là bố trí các cuộc gặp gỡ với khách hàng vào lúc sáng sớm, từ mờ sáng, để các khách hàng còn u mê, mụ mẫm trong khi Cameron lại rất tỉnh táo.
"Trong một cuộc họp với các chủ nhà băng Nhật Bản, bà ta tiếp họ bằng trà pha thuốc ngủ Valium, trong khi bản thân Lara Cameron thì dùng cà phê có cho thêm thuốc Ritalin, một chất kích thích hoạt động của não.
"Trong cuộc họp với một số chủ nhà băng Đức, Lara Cameron cho họ uông càphê pha Valium, trong khi bà ta uống trà với Ritalin.
"Hồi Lara Cameron tiến hành thương lượng về khu đất ở Queens và hội đồng đại diện cư dân đã phủ quyết, nhưng Lara Cameron đã biến đổi quyết định của họ bằng cách bịa ra câu chuyện mình có một đứa con gái riêng, nhỏ tuổi và cô bé này sắp đến sống trong khu nhà đó…
"Khi những người thuê nhà tại khu cư xá Dorchester không chịu dời đi, Lara Cameron đã đem rất nhiều dân lang thang đến ở chật những căn nhà đã thuộc sở hữu của bà ta, cũng trong khu cư xá đó…
Gertrude Meeks không bỏ qua chuyện gì hết. Đọc xong, Lara ngồi thừ ra rất lâu bên bàn giấy và nàng mời Howard sang.
- Tôi nhờ anh điều tra tình hình tài chính của Henry Seinfeld. Lão ta là chủ nhà xuất bản Candleligt Press.
- Được!
Mười lăm phút sau Howard trở lại.
- Lão ta vay vốn theo chế độ siêu rẻ.
- Nghĩa là sao?
- Đấy là giá vay rẻ nhất hiện nay. Theo thang bậc lãi suất thì bậc bốn là bậc thấp nhất, vậy mà lão vay còn thấp hơn đến bốn giá nữa. Chỉ một cơn gió là đủ thổi hắn bay ngay. Hắn trả lãi từng tháng một. Ta chỉ cần đập mạnh một cú là lão bật đi tận Nam Cực lập tức.
- Cảm ơn anh, Howard.
Nàng gọi điện thoại cho Terry Hill, luật sư của nàng.
- Terry, ông có muốn làm chủ nhà xuất bản không?
- Bà nói thế là sao?
- Tôi muốn ông mua lại nhà xuất bản Candlelight Press, đứng tên ông. Hiện nay nhà xuất bản đó là sở hữu của Henry Seinfeld.
- Được thôi. Bà định trả ông ta bao nhiêu?
- Tôi nghĩ là chỉ trả năm trăm ngàn đô-la là đủ.
- Nếu quá lắm thì một triệu. Ông chú ý là mua đứt toàn bộ, kể cả các bản quyền sách của lão. Và đừng nhắc gì đến tên tôi.
***
Văn phòng nhà xuất bản Candlelight Press nằm trong một toà nhà cũ kỹ trên phố 34 trong khu thương mại. Văn phòng chỉ bao gồm hai phòng, phòng nhỏ cho thư ký của Seinfeld và phòng lớn hơn đôi chút cho lão.
Thư ký của Henry Seinfeld nói vào máy:
- Ông Hill muốn gặp ông chủ.
- Mời vào.
Trước đó Terry Hill đã gọi điện báo cho Seinfeld biết.
- Ông bước vào gian phòng nhỏ, thảm hại. Seinfeld đang ngồi ở bàn giấy.
- Tôi có thể làm gì giúp ông, thưa ông Hill?
- Tôi là đại diện một công ty xuất bản Đức. Công ty chúng tôi muốn mua lại cơ sở kinh doanh của ông.
Seinfeld chậm chạp châm điếu xì gà.
- Chúng tôi không định bán.
- Ôi vậy là không may rồi. Công ty chúng tôi muốn thâm nhập thị trường sách Hoa Kỳ và chúng tôi rất mến cách hoạt động của nhà xuất bản này.
- Tôi xây dựng nền nhà xuất bản này chỉ bằng hai bàn tay trắng và duy trì nó hết sức vất vả. Nhưng tôi coi nó là đứa con và tôi không muốn nhượng nó cho bất cứ ai khác.
- Tôi hiểu tình cảm của ông, - Terry Hill nói giọng thông cảm. - Vậy mà chúng tôi đã định trả ông năm trăm ngàn đô-la để ông nhượng lại.
Seinfeld suýt nghẹn khói xì gà.
- Năm trăm ngàn đô-la? Chà! Mỗi cuốn sách tôi ấn hành đem lại cho tôi một triệu tiền lãi. Không đâu. Số tiền ông đưa ra đúng là bằng chửi tôi.
- Số tiền đó là một món lớn rồi. Ông hoàn toàn không có vốn liếng gì hết và hiện ông đang nợ một trăm ngàn đô-la. Tôi đã điều tra và biết hết. Thôi được tôi có thể tăng lên sáu trăm. Và đấy là giá tột cùng.
- Ôi, tôi sẽ ân hận vụ này suốt đời. Nhưng cũng đành vậy. Xin ông cho bảy trăm ngàn…
Terry Hill đứng dậy.
- Chào ông Seinfeld. Công ty chúng tôi kiếm nơi khác vậy.
Hill bước ra phía cửa.
- Khoan đã, ông Hill, - Seinfeld nói. - Làm gì mà ông nóng nảy thế? Mà nhân tiện vợ tôi cũng sắp về hưu. Chúng tôi đang cần tiền để thu xếp nơi tĩnh dưỡng tuổi già.
Terry Hill bước đến bàn giấy của Seinfeld, rút trong túi ra bản hợp đồng.
- Tôi đem theo sẵn tấm ngân phiếu sáu trăm ngàn đô-la đây rồi. Ông ký vào đây, chỗ tôi đánh dấu "X" ấy.
***
Lara mời Howard sang.
- Chúng ta đã mua xong nhà xuất bản Candlelight.
- Hay lắm. Vậy cô định dùng nó làm gì?
- Trước tiên là hủy cuốn sách của Gertrude Meeks. Không để nó được ấn hành. Có rất nhiều cách. Nếu ả đòi lại bản quyền thì chúng ta có thể thưa kiện và bó tay ả một năm.
- Cô định sử dụng nhà xuất bản ấy chăng?
- Tất nhiên là không. Anh cử một người nào quản lý nó. Ta vẫn nộp thuế đều đặn, coi như chịu mất trắng một khoản tiền.
Lúc Howard quay về phòng giấy của mình, anh bảo cô thư ký riêng:
- Cô thảo giúp lá thứ gửi cho Jack Hellman, Hãng kinh doanh bất động sản Hellman.
Ông Jack thân mến, tôi đã trao đổi ý kiến đề xuất của ông với bà Cameron và chúng tôi thấy chưa thuận lợi để nhẩy vào công trình sắp tới của ông. Tuy nhiên, tôi mong ông hiểu cho rằng đến công trình sau, chúng ta có thể tiến hành theo cách ông đề nghị…
Cô thư ký ngừng viết. Howard ngạc nhiên:
- Sao thế?
- Ông Keller?
- Cô nói đi.
- Thư này hôm qua ông đã đọc, tôi đã đánh máy và bỏ vào thùng thư bưu điện rồi.
Howard nuốt nước bọt:
- Thật à? - Rồi anh cố gượng cười. - Tại lắm việc quá đấy mà.
Bốn giờ chiều hôm đó, Howard ngồi cho bác sĩ Bennett khám.
- Rất tốt, - bác sĩ nói - Về cơ thể, ông không có gì trục trặc hết.
- Vậy tại sao tôi hay bị quên như vậy?
- Đã bao lâu rồi ông chưa đi nghỉ, ông Keller?
Howard cố nhớ lại:
- Khéo đến bao nhiêu năm rồi. Công việc quá bận.
Bác sĩ mỉm cười:
- Ấy đấy. Chính là do nguyên nhân đó. Ông làm việc quá sức Tình trạng này thường xảy ra, nhiều hơn ông tưởng đấy, Keller. Ông cần đi nghỉ đâu đó vài tuần lễ cho thoải mái. Không nghĩ gì đến công việc hết. Sau khi nghỉ về ông thấy sẽ lại hoàn toàn khoẻ mạnh.
Howard đứng dậy, thở phào nhẹ nhõm.
Anh vào phòng giấy của Lara, nói với nàng:
- Cô có thể cho tôi nghỉ một tuần được không, Lara?
- Dễ dàng như tôi chặt đứt cánh tay của tôi. Tại sao anh lại nghĩ đến chuyện nghỉ, Howard?
- Bác sĩ bảo tôi cần nghỉ hoàn toàn một thời gian ngắn. Thú thật với cô, Lara, gần đây tôi rất hay quên. Óc tôi có vấn đề
Lara chăm chú nhìn anh, băn khoăn:
- Có nghiêm trọng lắm không?
- Không đâu. Chỉ hơi đau đầu thôi. Tôi tính đi Hawaii nghỉ ngơi ít ngày.
- Đúng thế. Anh lấy phản lực mà dùng!
- Không, không. Cô còn phải luôn dùng đến nó. Tôi đáp máy bay chở khách là được rồi.
- Mọi chi phí anh để công ty chịu.
- Cảm ơn cô. Tôi sẽ tự…
- Không được. Howard, tôi muốn anh gạt mọi công việc ra khỏi đầu óc trong thời gian nghỉ. Anh hãy lo đến sức khỏe của anh. Tôi không muốn có chuyện gì không hay xảy đến với anh, Howard.
Mình hy vọng anh ấy sẽ bình phục, Lara nghĩ. Anh ấy sẽ bình phục.
***
Hôm sau Phillip gọi điện về. Nghe Marian Bell nói:
- Thưa bà, ông Adler gọi điện từ Đài Loan về.
Lara vội vã nhấc máy:
- Anh đấy à, Phillip?
- Chào em. Ở đây đang có bãi công của công nhân bưu điện cho nên bây giờ anh mới gọi cho em. Em khỏe chứ?
Cô đơn! Lara thầm nghĩ. Nhưng nàng đáp.
- Rất khỏe. Còn anh thì sao? Chuyến đi tốt chứ?
- Vẫn như mọi khi. Anh rất nhớ em.
Trong máy văng vẳng tiếng nhạc và tiếng ngườỉ nói lao xao.
- Hiện nay anh đang ở đâu?
- Ôi họ tổ chức một bữa tiệc nhỏ mừng anh đấy mà. Em biết cái trò ấy rồi.
Lara nghe thấy trong máy tiếng cười phụ nữ.
- Vâng, em biết.
- Thứ Tư anh sẽ bay về.
- Gì thế?
- À không. Anh mau về với em nhé.
- Nhất định rồi. Tạm biệt.
Nàng đặt máy xuống. Sau bữa tiệc này, chàng sẽ làm gì? Người phụ nữ cười khanh khách lúc nãy là ai? Nỗi ghen bùng lên trong óc Lara mạnh đến nỗi nàng rã rời chân tay. Từ nhỏ đến giờ nàng chưa hề biết ghen là gì.
Mọi thứ đều đang tuyệt hảo, Lara thầm nghĩ.
Mình không muốn mất đi thứ gì hết. Mình không muốn để mất tình yêu của chàng.
Lara không ngủ được, nằm nghĩ đến Phillip và cố đoán chàng đang làm gì sau bữa tiệc.
***
Howard Keller thuê phòng tại một khách sạn nhỏ tận bờ biển Kona Beach trên đảo lớn Hawaii.
Thời tiết tuyệt diệu. Ngày nào anh cũng tắm biển.
Da anh đã thẫm lại. Anh chơi gôn và làm xoa bóp môi ngày.
Howard được nghỉ ngơi hoàn toàn và lại thấy khoẻ khoắn như xưa. Bác sĩ Bennet nói đúng, anh thầm nghĩ. Quá sức. Khi nào trở về Mỹ, mình sẽ bớt làm việc đi đôi chút. Nói vậy để tự an ủi, nhưng Howard vẫn cảm thấy trong đáy sâu trí óc nỗi lo sợ về trí nhớ của mình đã giảm sút một cách đáng ngại và không hồi phục được.
Cuối cùng đã đến lúc Howard trở về New York.
Anh lên chuyến bay đêm và đến đảo Manhattan vào bốn giờ chiều. Anh đi thẳng về văn phòng. Cô thư ký riêng vẫn ngồi đó, tươi cười chào:
- Chúc mừng ông đã trở về, thưa ông Keller.
Trông ông mạnh khỏe lắm.
- Cảm ơn cô…
Howard đứng sững, mặt đỏ lựng: anh không còn nhớ tên cô thư ký là gì nữa.
Nguồn: http://www.sahara.com.vn/