Chương 2
Có tiếng xe ngừng ngoài cổng , Lân đúng dậy.
- Chắc chị Hai về
- Để mẹ mở cửa
Lân chép miệng :
- Ông Năng gặp đại nạn rồi.
Bà Vân lừ mắt :
- Xéo lên lầu ngay ! Đồ lắm điều.
Lân le lưỡi nhảy lên cầu thang khi chuông gọi cổng bắt đầu réo từng hồi . Bà Vân lạnh lùng ra mở cửa . Tường Thư tái mặt khi thấy gương mặt hinh sự của mẹ.
Cô lí nhí :
- Thư mẹ con đi học mới về.
Phớt lờ cái gật đầu hết sức lễ phép của Năng , bà Vân cao giọng khó khăn :
- Mới về sao ? Mẹ tới nhà Mai Hiên và thấy con bé về sớm hơn một tiếng đồng hồ rồi mà.
Thư liếc vội NĂng và nói :
- Tụi con ngồi quán cà phê mẹ à.
Năng cũng vội lên tiếng :
- Lỗi tại cháu đã không đưa Thư về sớm , cháu xin lỗi cô.
Bà VÂn nhếch môi :
- Cô có bát lỗi cháu đâu mà xin . Chỉ mong cháu đừng rủ rê Tường Thư vào quán xá nữa , môi trường lộn xộn ấy không phù hộp với nề nếp nhà này.
NĂng lễ phép :
- VÂng ạ , cháu xin phép về.
Mắt thoáng buồn , Năng nói :
- Anh về Thư nhé !
Cô rơm rớm nhìn mẹ rồi nhìn Năng , đợi bà quay lưng , Thư nói ngay :
- Đừng buồn nha . Mẹ hơi khó chịu , nhưng không có gì đâu . Chắc anh đâu lạ tánh của mẹ em.
NĂng nhỏ nhe.
- Yêu em , anh chấp nhận tất cả . Vào đi , không thôi bị mắng bây giờ.
- Ngày mai , anh vẫn chờ em chứ ?
- Vẫn chờ . I love you baby . . ..
TT mỉm cười dù nước mắt vẫn còn trên mi . VÀo nhà , cô thấy mẹ ngồi chễm chệ salon.
Bà gằng giọng :
- Ngồi xuống mẹ bảo.
Thư lặng lẽ nghe lời , cô chuẩn bị tinh thần nghe "lên lớp" từ khi yêu Năng . Thư biết mẹ không thích anh vì bà chả ưa gì mẹ Năng.
Trước kia , thời còn khốn khó , gia đình Thư và gia đình Năng cùng ở chung tập thể , bà kể rằng đã từng chứng kiến nhiều lần cảnh mẹ Năng mắng chồng sa sả , bà rất khinh thường nên không bao giờ giao du , nhưng lũ trẻ thì khó ngăn chúng chơi với nhau được . Sau này xí nghiệp giải thể , mỗi gia đình dạt một nơi , bặt đi một thời gian , Thư và Năng mới gặp lại . Cả hai không còn là hai đứa nhóc suốt ngày trêu trọc , mắng mỏ nhau rồi khóc rỉ rả , mách bố mẹ đủ chuyện như thuở nào . Trái lại , những kỷ niệm xưa cũ ấy lại chính là chất keo kết dính hai người với nhau.
Thấy hai đứa có vẻ thân , mẹ đã đánh tiếng xa gần , nhưng Thư cứ tưởng bà nói để cô biết giữ gìn ý tứ . Nào ngờ . . .hôm nay coi bộ gay go rồi đây.
Cô thắc thỏm chờ bà lên tiếng :
- Mẹ nhắc lại lần chót , mẹ không thích mẹ Liên mẹ thằng Năng , con đừng dại dột thân thiết với nó . Sẽ không có kết thúc tốt đâu.
Tường Thư liếm môi :
- NHưng anh Năng không phải là người xấu . Hơn nữa , Năng rất thật lòng với con.
Bà Vân gạt ngang :
- Không cần biết nó thật lòng hay dối lòng con suy nghĩ đi , nhắm sống nổi với một bà mẹ chồng đanh đá , hung dữ như con mụ Liên không ?
- Chúng con sẽ không ở chung với bác Liên.
Bà Vân giẩy nẩy như đỉa phải vôi :
- Ối giời ! Đã tính tới chuyện ở chung ở riêng rồi cơ . Mày ăn phải bùa mê của thằng Năng rồi . Từ nay , tao cấm mày không được gặp nó.
Thư kêu lên :
- Nhưng tụi con đâu có lỗi gì . Nếu vì mẹ ghét bác Liên mà bắt con chia tay với anh Năng thì thật là vô lý.
Bà Vân nghiêm nghi ..
- Mẹ ghét bà Liên thật , nhưng mẹ vì con nên mới không ưng thằng Năng . Con còn dại lắm , mẹ sống từng này tuổi chả lẽ không có kinh nghiệm với đời . Mẹ có mình con là con gái , mẹ không thế để con khổ vì sự mê muội thường tình.
Tường Thư mếu máo :
- Mẹ không cho quen nhau với Năng , con mới khổ đấy
Giọng bà VÂn sắc lạnh
- Khổ dăm bảy bữa rồi sẽ hết . Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả . Con sẽ quen người khác , tốt hơn Năng gấp bội lần.
Thư bướng bỉnh
- Con sẽ không quen ai hết ngoài Năng.
Dứr lời , cô chạy ào vễ phòng ngả lăn ra giường , nức nở.
Thế đấy . Thiên niên kỷ mới rồi mà cha mẹ vẫn nhúng tay vào chuyện tình của con cái như thời phong kiến . Nhất định cô phải đấu tranh cho tình yêu của mình
Giọng Lân vang lên ngoài cửa phòng :
- Chị hai ơi ! Ăn cơm.
Tường Thư mím môi :
- Chị không đói . Nói mẹ khỏi phải chừa.
Lân cười hì hì :
- Ngốc vừa thôi . Trường kỳ kháng chiến mà bỏ cơm thì làm sao đủ sức . Xuống ăn đi , bà chị tội nghiệp.
Thư cộ lốc
- Chị không ăn , ít nhất là chiều nay.
Lân nhanh nhẩu :
- Cám ơn . Em sẽ ăn phần cánh gà chiên của chị . Rồi có gì tối em sẽ tiếp tế bánh mì Như Lan cho.
Tường Thư nuốt nghẹn xuống , nhất định cô phải tuyệt thực để mẹ chịu thua mới được . Cô đâu thể chia tay với Năng vì lý do hai bà mẹ ghét nhau . Nếu không có anh , cuộc đời này còn nghĩa lý gì nữa chứ.
Nước mắt đầm đìa , Thư xoay mình ôm lấy gối , cô nhớ tới những lúc gần Năng và thổn thức . Làm sao có thể quên anh để yêu người khác được . Hai đứa đã thề rồi , dù khó khăn cỡ nào cũng phải vượt qua . Lời thề còn mới nguyên trên môi , chắc Năng sẽ giữ lời vì anh rất yêu cô . Giờ hai đứa phải làm sao thuyết phục hai gia đình . Năng là con một , Thư là con cưng thế nào các bậc sinh thành cũng chịu thua các quý tử.
Tạm yên âm với những suy nghĩ vừa thoáng qua , Thư thở hắt ra nhẹ nhõm . Ngay lúc ấy , bài Love Story lại vang lên.
Thư nghe Năng kể : Love Story là chuyện tình , tên một bà hát viết cho phim " Chuyện tình" nổi tiếng những năm bảy mươi.
Đó là một chuyện tình buồn của hai người yêu nhau . Chàng là con một nhà tư bản lớn , nàng là con một ông chủ tiệm gốc Do Thái , Tình Yêu của hai người đã bị gia đình chăng ngăn cản , nhưng họ quyết vượt qua mọi khó khăn để sống với nhau trong hạnh phúc.
Nhưng số phận nghiệt ngã đã không buông tha họ , sống với nhau chưa được bao lâu , nàng đã lìa đời vì căn bệnh ung thư máu , để lại cho chàng niềm đau đớn khôn nguôi
1 câu nói của chàng vẫn được nhắc đến mãi " Yêu nghĩa là không bao giờ phải nói rất tiếc "
Đúng như vậy , khi yêu không ai nói rất tiếc cả . Tường Thư cũng thế.
Khác những lần trước , hôm nay bải nhạc được phát liên tục với những giàn hòa tấu , nhạc cụ khác nhau , kéo dài như bất tận . Tường Thư chơi vơi theo nhạc . Cô đứng dậy bước ra cửa số nhìn sang bên kia và giật bắn người khi thấy trên ban công nhà ấy có một bóng người . Bóng người ấy ngồi trên lan can và đang hút thuốc trong bóng tối . Tường Thư rởn cả tóc gáy , cô đứng chết trân nhìn các đốm lửa lóe sáng từng đợt theo cái rít thuốc của người ấy.
Nhưng đó là người hay ma ? Lúc Thư còn đang mụ mị , hoang mang thì cô bị đập mạnh vào vai một cái.
Thư hét to lên rồi té vào Tường , hồn vía lên mây , cô ú ở rồi ngất xỉu vì sợ.
Năng vừa dắt xe tới sân đã nghe giọng bà Liên sắc lém :
- Lại tới nhà con ranh Thư phải không ?
Năng gãi đầu :
- Đâu có . Con tới nhà thằng Hải.
- Hừm ! Định lấy vải thưa che mắt thánh à ? Thằng Hải đi Long An từ hôm qua , mày tưởng tao không biết à ? Dẫn xe vào nhà mau . Năng ngồi phịch xuống cái đôn hình con voi :
- Mẹ làm sao vậy ? Thư đang bệnh mà.
Bà Liên gắt :
- Mặc xác nó . Mẹ nó có ưa gì nhà mình . Tội vạ gì phải đâm đầu vào đó cho khổ hả con . Cái ngữ khinh người ấy mẹ căm lắm.
Năng hạ giọng :
- Không gặp Thư , con chịu không nổi , mẹ cứ để con tới đó , một chút thôi mà.
- Để nghe lời mắng mỏ , đay nghiến của con mụ đạo đức giả ấy à ? Hừ ! Mẹ không chịu được khi nhớ tới hồi ở khu tập thể . Lúc nào bả cũng làm ra vẻ ta đây trí thức , đạo mạo , nề nếp , gia giáo , con nhà . Mỗi lần bố mẹ cự cãi là mụ ta ra vào trề nhún , khinh thường.
Năng buột miệng :
- Thì cũng tại mẹ lớn tiếng nhất khu ấy . Sao lại đi trách người ta ?
Bà Liên rít lên :
- Tiên sư mày ! Chưa chi đã bênh con mẹ Vân . Hừ ! Tường Thư lấy mất hồn vía mày rồi phải không ? Mày chỉ được nước dại gái.
Năng đứng phắt dậy :
- Tường Thư có gì không tốt . Con nhất định chọn Thư , mẹ không thích cũng không được , ngay cả bác Vân cũng thế . Chả ai cấm chúng con nổi đâu.
Bà Liên nhảy đong đỏng như động kinh :
- Cái thằng khốn nạn kia , mày dám nói với mẹ như thế sao ? Tao đẻ mày ra thì tao có quyền cấm . Mày đừng giở giọng mất dậy với tao . Trừ phi cút khỏi nhà này.
Năng lầm lì :
- Con không như bố để mỗi lần giận mẹ lại đòi đuổi bố , nhưng bố không đời nào dám bỏ đi . Con sẽ đi trước khi mẹ đuổi.
Dứt lời , Năng hầm hầm vào nhà . Lôi quần áo trong tủ ra cho vào túi xách , quơ tập vở trên bàn tống vào balô . Anh hiên ngang bước ra sân trước cặp mắt bàng hoàng của bà Liên.
Bà lập cập chạy theo ghịt cái túi xách lại :
- Mày định ăn bờ ở bụi nào hả thằng kia ?
Được nước làm tới . Năng lẫy :
- Mặc xác con . Mẹ lo làm gì khi chỉ muốn con khổ vì . . . thất tình sống không như ý muốn , chết thì hơn.
Bà Liên đấm ngực kêu trời :
- Ối trời ơi ! Nó xem đứa con gái ấy hơn mẹ mình kìa trời.
Mím môi , Năng vọt cái xe Phuture mới cáu ra đường . Chỉ có cách " bỏ nhà đi bụi " mới khiến mẹ anh " sợ " thôi . Nếu không làm thế , bà sẽ còn cấm anh quen với Tường Thư dài dài.
Nghĩ tới tương lai với hai bà mẹ , Năng chợt thấy mịt mùng . Nhưng thây kệ , miễn sao có được Thư thì thôi.
Mấy hôm liền Thư bệnh , cô mê sảng , nói lung tung . Bà Vân đi thày bùa gì chả biết , thày phán Thư bị ma ám , ma đàn ông hẳn hoi . Thế là bà sợ mất hồn , phải phái thằng Lân tới tận nhà Năng , sang chăm sóc cho Thư . Bà tin anh nặng bóng vía có thể khiến con mà nào đó rời xa Thư.
Nếu được , Năng sẵn sàng đốt nhang vái con ma . . . ấy , anh sẵn sàng cám ơn nó đã tạo cơ hội cho anh và Thư được gần nhau . Anh chẳng hề tin ma qủy , chỉ khổ một điều Tường Thư lại rất tin vào chuyện hoang đường này.
Thư nói đã thấy " nó " trước khi bị ngất đi vì cú hù của Lân . Thằng nhóc giở trò chọc ghẹo bà chị vốn sơ . ma hơn sợ người được một phen hú vía ấy cũng đáng để Năng cám ơn.
Tấp xe vào nhà trọ của mấy đứa bạn học chung , Năng nhấn chuông inh ỏi :
- Ủa ! Mày làm gì tay xách , nách mang vậy ?
Năng xốc cái bao lô lên vai :
- Cho tao tạm trú vài hôm . Tiền bạc tao sẽ sòng phẳng.
Chương nhún vai :
- Được thôi , nhưng phải tuân thủ nội quy của bọn tao.
Ngồi xuống ghế , Năng hất hàm :
- Tụi bay cũng nội quy nữa à ? Đại loại nó như thế nào ?
Chương ậm ừ :
- Cờ bạc , hút sách thì không chơi rồi . Kỵ nhất là màn dắt gái về đây . OK ?
Năng khoát tay :
- Chuyện nhỏ ! Mẹ tao cũng cấm mấy thứ đó chớ đâu chỉ riêng bọn bây.
- Vậy sao mày không ở nhà với mẹ ?
- Lâu lâu cũng cần đổi gió chứ . Gởi đồ trước tao phải đi tới tối.
- Chà ! Hành tung bí mật nhỉ.
Năng cười rồi phóng xe đi . Anh tưởng tưởng tới lúc gặp Thư . Cô nàng khờ khạo của anh ốm lâu dữ , nhưng không sao . Có ốm , cô và anh mới được thoải mái gặp nhau . Đâu có bậc " phụ huynh " nào dám để con chết vì ốm cơ chứ . Cả bà cụ nhà anh cũng vậy , rồi cụ sẽ chạy quýnh lên để tìm anh cho mà xem . Thế mới biết trên đời không có gì sướng hơn làm con một , mà lại là con trai nữa.
Bấm chuông và chờ , Năng biết chắc người mở cổng sẽ là bà Vân . Gớm ! Sao Tường Thư lại có bà mẹ hắm ám đến thế nhỉ . Nhưng hắc cỡ nào anh cũng chiều , miễn sao có được Thư vì nghĩ thế nên dù muốn điên mỗi khi nghe bà Vân nói cạnh nói khóe , Năng cũng cắn răng làm thinh.
Người ta bảo " Chịu đấm ăn xôi " . Năng không như thế , anh cố nghe nặng nhẹ để được hôn . Nụ hôn Tường Như mới tuyệt làm sao ! Chỉ cần nhớ tới nụ hôn ngọt ngào ấy , Năng sẵn sàng chịu đựng bà Vân.
Chuẩn bị nụ cười thật hiền , Năng nhìn cánh cửa sắp mở và hơi hẫng khi thấy cái đầu hớt gần như trọc của Lân ló ra :
Thằng nhóc cười toe :
- Tới sớm nhỉ !
Năng nói :
- Anh rảnh . Cô Vân đâu ?
Mẹ em đi công chuyện rồi . Ông bà tha hồ thoải mái nhỉ.
- Tới đây lúc nào anh cũng thoải mái.
Lân nhấn mạnh :
- Nhưng " tha hồ thoải mái " chỉ lúc mẹ vắng nhà . Này ! Em bật mí . Bà cụ đã đặt camera khắp nhà , có thân mật cỡ nào cũng phải để ý.
Năng hơi quê , nhưng vẫn thản nhiên :
- Em khéo đùa thật . Với anh thì không sao , nhưng với chị Hai coi chừng , Thư không thích đâu.
Lân so vai :
- Hai người nói y như nhau . Nghe sao chán thế . Không biết bà Thư có bị con ma nào ám mà dạo này u mê qúa.
Năng nuốt nước bọt . Bố khỉ ! thằng này láo ! Anh biết Lân không thích mình , nhưng có sao đâu . Rồi tới lúc nào đó nó sẽ biết tay Năng.
Từ trên lầu , Thư chậm rãi bước xuống . Lân biến ngay vào phòng . Chỉ đợi có thể , Thư ngả ngay vào vòng tay Năng và nũng nịu chờ đón môi anh.
Vừa hôn Thư , Năng vừa cười thầm . Nếu bà Vân có đặt camera thật cũng chẳng sao . Chả ai yêu mà không hôn nhau . Nghĩ thế , anh càng siết chặt Thư hơn , hôn cô sâu hơn và âu yếm cô cuồng nhiệt hơn , khiến Thư phải kêu lên :
- Anh làm em ngộp.
Năng vùi mặt vào tóc Thư :
- Thế vẫn chưa đủ . Anh muốn em tan biến vào trong anh để chúng ta chỉ là một.
Thư đỏ mặt :
- Nói bậy.
- Sao lại bậy ! Tình yêu là sự hoà hợp của tâm hồn lẫn thể xác kia mà.
- Nhưng bây giờ chưa được.
Năng chép miệng :
- Anh biết , nên chỉ dám tưởng tượng thôi.
Thư phụng phịu :
- Tưởng tượng cũng không được vì như vậy là không trong sáng.
Năng buông mình xuống salon :
- Em đúng là con gái của cô Vân.
Tường Thư nhìn anh :
- Như vậy có gì sai à ?
- Không . Nhưng cổ điển qúa.
Thư im lặng , một lát sau , cô lên tiếng :
- Chuyện gì cũng có giới hạn , ngay cả khi yêu . Em cổ lỗ lắm , khi yêu em , anh phải nhận ra điều đó chứ.
Năng lặp lại lời Thư :
- Cái gì cũng có giới hạn của nó , cổ lỗ cũng vậy . Cứng ngắt qúa sẽ đâm ra tẻ nhạt , buồn chán . Anh thích một tình yêu rực cháy đam mê hơn.
Tường Thư nói lẫy :
- Anh đi mà yêu người khác.
Năng bật cười :
- Lại dỗi rồi.
- Em nói thật vì em không thể rực cháy đam mê cho vừa lòng anh.
Năng ngọt ngào :
- Nhưng em lại khờ khạo thơ ngây làm chết lòng anh . Anh làm sao yêu ai khác khi lòng đã chết rồi.
Thư liếc Năng :
- Đúng là mồm mép . Ghét !
Chuông điện thoại reo , Năng nói nhanh :
- Nếu là mẹ anh , bảo anh không có ở đây.
- Tại sao vậy ?
- Em nghe điện đi đã.
Thư cầm máy lên nghe , giọng bà Liên the thé chói vào tai :
- Có thằng Năng ở đó không ?
- Dạ không ạ.
- Hừ ! Đừng nói láo . Bảo nó nghe điện đi.
Thư liếc vội Năng rồi nói :
- Dạ , không có ảnh ở đây ạ.
- Vậy nó ở đâu ?
- Dạ cháu không biết.
- Nếu nó ghé , bảo nó về nhà ngay.
Thư chưa kịp " vâng ạ " bà Liên đã gác máy cái rụp.
Cô khó chịu vô cùng vì thái độ bất lịch sự đó , nhưng nghĩ tới Năng , cô mím môi làm thinh.
Dường như thấu hiểu lòng cô , anh nhỏ nhẹ :
- Chắc mẹ anh thiếu tế nhị , lại không ngọt ngào , mong em đừng giận.
- Nhưng tại sao bác lại tìm và anh lại tránh ?
Năng thở dài , mặt xìu xuống thê thảm :
- Anh bỏ nhà đi rồi.
- Thật hả ?
- Tất cả cũng vì tình yêu cúa mình.
Tường Thư nhếch môi :
- Mẹ không thích em chứ gì ?
Năng trầm ngâm :
- Mẹ anh và mẹ em không thích nhau , chúng ta là nạn nhân . Thật vô lý hết sức . Anh bỏ đi để phản kháng.
Thư lo lắng :
- Rồi anh ở đâu , sống thế nào đây ?
Năng nói :
- Tạm thời anh ở nhà trọ với tụi thằng Chương , rồi anh sẽ làm thêm để nuôi thân.
Tường Thư bồn chồn :
- Không được đâu . Anh phải thi tốt nghiệp.
Năng thản nhiên :
- Anh vẫn thi bình thường , có sau đâu.
- Nhưng mà . ..
Năng lắc đầu :
- Không nhưng gì hết , anh phải đấu tranh cho tình yêu của mình.
Thư gục đầu lên vai anh . Điện thoại lại reo khiến cô giật mình :
- Chúa ơi ! Chắc lại là bác Liên.
- Thì cứ bảo anh không có ở đây.
Đợi chuông đổ năm hồi , Thư mới nhấc máy . Cô thở phào khi nghe giọng mẹ :
- Con đang làm gì đó ?
Thư chưa kịp trả lời , bà đã quát :
- Đang thì thầm với thằng Năng đúng không ? Bảo nó nghe điện đi.
Chuyện gì vậy mẹ ?
Bà Vân rít lên :
- Chuyện con mụ Liên . Hừm ! Đưa ống nghe cho thằng Năng , nhanh lên.
Tường Thư đưa máy cho Năng , giọng thì thào :
- Mẹ em . . . đang . . . sùng mẹ anh . Khổ ghê !
Năng lễ phép :
- Dạ cháu đây ạ.
Bà Vân buông từng lời nặng trịch :
- Tôi yêu cầu cậu rời khỏi nhà tôi tức khắc . Từ giờ trở đi không được gặp Tường Thư nữa . Hừ ! Bà mẹ cậu dám bảo cho Thư mê mệt cậu hả ? Bà ta là cái gì mà gọi điện tới chỗ làm ăn của tôi để quậy phá hả ? Đúng là thứ vô giáo dục , không biết điều , cứ tưởng con mình là vua chúa , trong khi nó cũng chả ra gì.
Năng nắm chặt tay , anh nghe đầu ong ong như bị ai gõ từng nhát búa . Dầu đang giận mẹ anh vẫn không chịu nổi khi nghe người khác sĩ nhục bà , và cả khinh thường anh nữa.
Chả biết mẹ đã " quậy " gì bà Vân , nhưng dù bị quậy cỡ nào , bà cũng đâu thể vì giận mẹ mà trút cả lên đầu con thế này.
Đầu giây bên kia , bà Vân tiếp tục đay nghiến bằng những từ ngữ càng nghe càng khó bình tĩnh . Bà càng lúc càng hăng máu rồi đây.
Mím môi , Năng đẩy điển thoại vào tay Thư cô ngơ ngác rồi áp vào tai . Mặt Thư mỗi lúc một tái đi vì những lời của mẹ.
Cô kêu lên :
- Ôi , mẹ Ơi ! Mẹ bình tĩnh lại đi.
Sững lại tích tắc , bà Vân quát :
- Bảo thằng Năng nghe tiếp . Nhanh !
Tường Thư ấp úng :
- Con không thể . Con xin mẹ mà.
Giọng bà Vân rin rít qua kẽ răng.
- Đừng bao giờ để mẹ thấy nó trong nhà mình . Nhớ đấy !
Tường Thư gác máy , mắt đỏ hoe , Năng bỏ ra sân ngồi ; Thư cúi đầu bước theo . Hai đứa như hai tượng đá câm lặng bên nhau.
Cuối cùng Năng lên tiếng :
- Anh về !
Tường Thư thảng thốt giữ tay anh lại :
- Đừng về anh .Sao đến nỗi này chứ.
Rất nhe , nhưng cũng rất cương quyết , Năng bảo :
- Không hiểu sao các bà mẹ làm khổ chúng ta . Anh mệt mỏi quá rồi Thư ơi . Có lẽ chúng ta đừng gặp nhau nữa . Thật đó , anh rất tiếc phải nói như vậy.
Thư nghẹn lời :
- Chẳng phải anh từng bảo " Yêu nghĩa là không bao giờ nói rất tiếc " sao ?
Năng nhếch môi :
- Chuyện gì anh cũng chịu được trừ chuyện bị sỉ nhục . Dầu không ưa nhau , nhưng hai gia đình có xa lạ gì đâu , sao mẹ em lại nói những lời khó nghe thế.
Thư dại dột :
- Cũng tại mẹ anh . ..
Năng sa sầm mặt :
- Vậy thì thôi , chả còn gì để nói nữa . Anh về.
Rồi mặc kệ Thư rưng rưng , Năng phóng xe tới nhà trọ , lòng nặng nề làm sao ? Anh đã tất cả vì Thư , nhưng cô chỉ giỏi bênh mẹ mình . Cô phải hiểu anh đã ngậm đắng nuối cay hết mức để được ở bên cô chứ . Ngay chuyện Năng bỏ nhà đi cũng vì cô , vậy mà . . .
Nguồn: http://vietmessenger.com/