Chương 3
Tư dưng lòng anh dâng lên một niềm căm tức kỳ lạ . Những tình cảm yêu thương say đắm nông nàn dành cho Tường Thư thoáng chốc bỗng thành hận . Năng khổ sở nằm lăn ra giường trước đôi những mắt ngạc nhiên lẫn tò mò của lũ bạn.
- Tài nhăm nhở lên tiếng trước :
- Sao trông mày bực bội thế ? Bộ không rờ rẫm hôn hít gì được nhỏ Thư nên bị ức chế hả ?
Năng cau có :
- Ức chế cái đầu mày.
- Tùng cận hất mặt :
- Thế thì lý do gì khiến mày bỏ nhà đi tới đây ? ? Nói thử nghe coi.
Năng cộc lốc :
- Tao muốn ngủ.
Chương huýt gió :
- Nhịn đó hả mậy ?
Năng nhắm mắt làm thinh . Lũ bạn trời đánh cũng mỗi đứa một việc riêng , lăn quả trở lại , Năng cũng chả ngủ được . Anh chán nản nhận ra tình yêu của anh và Thư càng lúc càng khó tiến xa , nếu không muốn nói rằng càng lúc càng bế tắc vì những nguyên nhân khách quan không thay đổi được.
Mẹ Thư nặng tám lạng thì mẹ Năng cũng vừa nửa cân . Yêu nhau thì dễ rồi , song phải yêu luôn cha mẹ họ hàng của người mình yêu , đối với trường hợp của Năng và Thư coi bộ khó qúa.
Ngồi dậy , anh bảo :
- Còn thuốc không ? Cho tao một điếu , Tài.
Cười cười , Tài thảy gói thuốc và hộp quẹt cho Năng :
- Thằng này thất tình thật rồi . Nếu không , chắc cũng giận với dỗi . Nè ! Con gái thiếu giống gì , vắng em này thì bù vào em nọ , mày điển trai lại chạy xế 110 phân khối , lo gì không có đứa bám chứ.
Năng cười nhạt . Anh phả khói lên trần và húng hắng ho vì sặc . Cộc cằn văng tục , Năng ném điếu thuốc vèo qua cửa sổ rồi vùi đầu vào chăn.
Anh muốn trở về nhà qúa nhưng thế thì mất phong độ lắm . Anh muốn cả mẹ lẫn Tường Thư phải khổ vì mình.
Tường Thư ủ rũ nhìn ra đường với tất cả trông ngóng . Cô đã ngồi quán cà phê này mấy tiếng đồng hồ , đã chờ đợi bằng từng nhịp đập của trái tim , thế mà Năng không đến.
Từ hôm anh bỏ về ngang tới nay , hai người không gặp nhau . Thư không thể ngờ anh lại cố chấp như vậy , giận dai như vậy.
Buồn bã , cô nhẹ khuấy ly nước cam , những viên đá đã tan hết từ lâu , thế mà . ..
Giọng Mai Hiên vang lên :
- Về thôi Thư , chắc Năng không tới đâu.
Cô thở dài :
- Còn sớm mà , ráng ngồi với tao chút nữa đi.
Hiên chống tay dưới cằm , mắt nhìn mông lung . Quán cà phê giờ này không đông lắm , nhưng đủ nhộn nhịp để giúp những người cô đơn thấy bớt lẻ loi . Cô nghe giọng Thư thì thào :
- Về nhà tao vẫn thấy sợ ma.
- Nhỡ Năng đến nhà mày thì sao ?
- Không đâu . Anh ấy không tới đâu . Mẹ tao dứt khoát cấm rồi .Năng rất sĩ diện.
Hiên lên giọng bà cụ :
- Xì ! Khi yêu thì tình yêu là trên hết . Với lại hắn từng bị cô Vân . . . dũa nhiều lần rồi , chớ đâu chỉ mới lần này mà sĩ với diện.
Thư rưng rưng :
- Như giọt nước đã làm tràn ly . Lần này Năng giận tao rồi , dầu tao chả có tội lỗi gì.
- Biết thế mà còn chờ với đợi . Tao nghĩ lão ta đang làm cao đế mày tìm đến lão trước.
- Làm sao tao dám tới nhà Năng cơ chứ . Bác Liên . . . chua gấp mấy lần mẹ tao . Thú thật , tao yêu Năng nhưng sợ bác ấy cực kỳ.
Mai Hiên nhún vai :
- Theo ý tao , mày chả nên tiếp tục cuộc tình này nữa . Nếu không , cả đời chúng bây sẽ khổ vì hai bà mẹ . Hồi bọn mình bé xíu còn ở chung khu tập thể , tao từng nghe bác Liên gây lộn với hằng xóm , ấn tượng vẫn còn tới bây giờ . Bởi vậy , Năng đẹp trai thiệt , nhưng chỉ cần nhớ tới bác Liên là tao quên ngay chuyện thích hắn . Chỉ có mày là liều , không chịu nghe lời tao để bây giờ khổ . Lẽ ra khi yêu mày phải lường trước phản ứng của hai bà mẹ , nhất là bác Liên.
- Nói như mày , chắc chả ai dám yêu và làm vợ Năng.
Hiên lắc đầu :
- Vẫn có người dám chứ , nhưng người đó phải qua tay tuyển chọn của bác Liên . Bà ấy có " duyệt " mới xong.
Thư chép miệng :
- Bác Liên đâu có duyệt tao.
- Vậy chắc hai đứa bây đành hát bài " Kiếp nào có yêu nhau " rồi.
Tường Thư mơ màng :
- Nhưng tụi tao đã thề sẽ không yêu ai khác.
Mai Hiên tròn mắt :
- Thề hả ? Chuyện này hơi bị xưa . Cách đây mấy trăm năm , người ta đã biết thề rồi , nhưng có được bao nhiêu người giữ lời thề , ai mà biết.
Thư hùng hồn :
- Tụi tao sẽ giữ lời thề.
Mai Hiên nheo mắt :
- Tao cũng chờ xem . Con tạo xoay vần tới đâu.
Tường Thư giận dỗi :
- Sao mày không tin tụi tao nhỉ ?
Hiên nhịp tay lên bàn :
- Mày thì tao tin . Riêng Năng . . . Chậc ! Tao rất thích mấy câu thơ của Nguyễn Bính :
" Hắn hứa yêu con đến tận cùng
Nào ngờ tròn thủy chẳng tròn chung
Ngày xưa hắn bước lên xe cưới
Khóc là người đi , chúa biết không ? "
Thế đấy , trong tình yêu có thủy phải có chung nữa , liệu hồn bọn con trai hội đủ cả thuỷ lẫn chung trước những trắc trở của một cuộc sống không ?
Thư liếm môi :
- Lúc nào cũng thơ với thẩn . Mày đọc thơ chỉ làm người ta rối thêm . Nhưng tao tin Năng khác " hă"n " trong thơ , nếu không anh ấy đâu bỏ nhà đi vì tao.
Mai Hiên cao giọng :
- Có đúng Năng . . . đi bụi vì mày không ?
Tường Thư khó chịu :
- Sao mày hỏi thế ?
- Thì tao đặt nghi vấn vậy mà.
- Với Năng , tao không bao giờ nghi ngờ.
Mai Hiên lim dim mắt :
- Thật hạnh phúc cho ai được mày trao trọn trái tim.
Tường Thư bưng ly cam vắt lên . Nước đã nhạt và cô nghe đắng trong miệng.
Từ cái loa , tiếng hát Cẩm Vân vang lên buồn đến não nề . " Tình yêu mật ngọt , mật ngọt trên môi . Tình yêu mật đắng , mật đắng trong cuộc đời ".
Cô chợt hoang mang vì sự đa nghi của Mai Hiên . Con nhỏ làm Thư đang buồn lại thêm bực . Có một nỗi gì nghèn nghẹn khi cô thấy những cặp yêu nhau đang hạnh phúc bên nhau trong quán . Với họ , tất cả các thứ mật trong đời chắc chỉ là mật ngọt , ngọt như những lời thì thầm họ đang dành cho nhau.
Thư buồn hiu :
- Mình về thôi Hiên.
Mai Hiên vươn vai :
- Ừ , về . Tao chờ nghe mày đòi về lâu lắm rồi . Năng sẽ không đến đâu.
Tường Thư nhíu mày :
- Mày biết tại sao không ?
- Không.
- Vậy sao mày chắc thế ?
Hiên im lặng , mấy giây sau mới nói :
- Linh tính cho tao biết như vậy.
Thư vặn vẹo :
- Sao tao không có linh tính ấy nhỉ.
Mai Hiên nhăn nhó :
- Mày hỏi những câu tao không có đáp án . Cho qua đi.
Dứt lời , con bé đứng dậy trước . Thư lẽo đẽo theo sau.
Ra tới chỗ đậu xe , Hiên hỏi :
- Mày dám tới nhà Năng không ? Tao đi với mày.
Thư ngập ngừng :
- Tao sợ nhỡ bác Liên mắng luôn cả mày.
Hiên nhếch môi :
- Bà ấy không làm thế đâu . Dẫu sao bà Liên vẫn là chỗ làm ăn với mẹ tao mà . Sao , dám đi không ?
Tường Thư nói :
- Thôi , mẹ tao biết , mệt lắm.
- Chậc ! Đúng là không có lối thoát . Tao cùng mệt vì hai đứa bây.
Đưa Hiên tới nhà xong . Thư phóng xe về nhà mình . Cô cố tình đi chậm về tìm xem có thấy Năng giữa dòng xe xuôi ngược không , nhưng việc ấy xem ra thật khó . Anh biến đâu mất hở Năng ? Lần nào em điện tới nhà anh , cũng nghe giọng bác Liên . Mẹ anh cố tình . . . canh điện thoại hay anh cố tình không biết đó là điện thoại của em . Anh có biết em buồn lắm không ? Chả lẽ ah quên lời thề cách đây chưa lâu ?
Hôm ấy , anh đã hôn em và hứa sẽ yêu đến kiếp sau . Anh bảo với em yêu em trọn kiếp này là hạnh phúc lắm rồi . Lẽ nào mới đây , anh đã quên.
Nhấn chuông , Lân mở cổng . Nó thì thào bằng giọng nhuốm màu của phim kinh di.
- Em gặp con ma của chị rồi.
Tường Thư tỉnh cả người :
- Hả ? Em nói gì ? Con . . . con . . . ma nào ?
Lân hất mặt sang phía tường rào :
- Con ma nhà láng giềng ấy.
Thư hốt hoảng :
- Ở đâu ? Em gặp ở đâu ?
Lân nói :
- Ở ban công nhà bên đó.
Thư dựa lưng vào tường :
- Thiệt hả ? Nó . . . nó ra làm sao ?
Giọng Lân tỉnh bơ :
- Nó giống như chị nhìn thấy.
- Nghĩa là một bóng đen thui và những đốm lửa lóe sáng lên như đang hút thuốc ?
Lân gật đầu :
- Đúng là con ma ấy hút thuốc . Nó khè lửa ra đỏ choét . Thấy mà khiếp !
Thư xanh mặt :
- Trời ơi ! Ngay giữa ban ngày , tao phải năn nỉ ba mẹ dọn nhà đi mới được , không có ngày tao vỡ tim chết.
Lân khịt mũi :
- Chị vỡ tim vì lão ma Năng chớ đâu vì con ma này.
Tường Thư nghiến răng :
- Mày lại chọc chị phải không ?
Lân ngồi xuống ghế :
- Em nói thật đấy . Rõ ràng em thấy có một cái bóng ngồi hút thuốc , nhưng không rõ mặt nên chả biết người hay ma qủy.
- Lúc đó em có nghe bài " Love Story " không ?
- Không . Em nghe bài " Một cõi đi về . "
Thư kêu lên :
- Xạo !
- Chị hổng tin thì thôi . Bài " Một cõi đi về " được thổi sắc sô hẳn hoi.
Tường Thư dứ dứ vào trán Lân :
- Tiếp theo đó là bài " Cái bụi " phải không ? Mày lậm nhạc Trịnh Công Sơn vừa thôi.
Lâm vừa né vừa trả lời.
- Không biết nữa . Em đang nghe thì có điện thoại của anh Năng , nên chả biết tiếp theo là bài gì . ..
Thư hỏi tới :
- Năng có nói gì không ?
- Chị muốn ảnh nói gì ? Hừ ! Nghe bảo chị chưa về là ảnh cúp máy ngay . Có hơi bị bất lịch sự đó . À , để em kể tiếp chuyện ma . . . Nghe xong điện , em chạy ra cửa sổ nhìn sang bên ấy thì lần này em thấy rất rõ một ma nữ mặc đầm trắng trông như thiên thần.
Tường Thư gật gù :
- Tưởng tượng giỏi lắm.
Lân nghiêm mặt :
- Em không hề tưởng tượng . Thiên thần ấy còn vẫy tai chào em nữa kìa . Không bỏ cơ hội , em nhào ra ban công làm quen ngay.
Thư tròn mắt :
- Người ta thật à ?
Lân không trả lời , cậu ta kể tiếp :
- Thiên thần nói chuyện dễ thương làm sao . Giọng vừa ngọt vừa êm , khiến em tưởng mình đang nghe Hồng Nhung hát.
Thư ngắt lời Lân :
- Rốt cuộc em và cô ta đã nói gì ?
- Có gì đâu . Thiên thần tên Su Su sẽ dọn tới ở trong nay mai , cô nàng muốn tìm hiểu láng giềng ấy mà.
Tường Thư sửng sốt :
- Trời ơi ! Nhà có ma mà . . . sao dám ở . Thế mày có cho cô bé biết không ?
Lân bật cười :
- Bà này lẩm cẩm thật . Nói cho người ta cười mình yếu bóng vía à ? Hơn nữa , biết đâu con ma chỉ hợp với bà , nên mới chỉ mỗi mình bà mới nhìn thấy nó.
Thư rùng mình :
- Mày đừng nhát tao nữa . Dầu sao bên ấy có người , bên này mình cũng đỡ . . . Thế gia đình ấy đông không ?
- Em không biết . Mới làm quen , ai tò mò dữ vậy.
Thư chống tay dưới cằm :
- Vái họ đông đông một chút , cho ma qủy không còn chỗ ở.
Lân rung đùi :
- Thì . . . nó sẽ sang tạm trú nhà mình . Lúc ấy chị đừng có kêu trời.
Tường Thư chưa kịp phản ứng thì điện thoại rẹo cô bật dậy :
- Chắc là Năng.
Háo hức , Thư nhấc máy , giọng bà Liên rít lên y như tiếng cưa máy làm cô lạnh người :
- Nghe này con ranh ! Tao cấm triệt mày đeo thằng Năng . Hãy dang xa nó ra , nếu không đừng trách bác Liên này sao không có chút tình thuở còn ở khu tập thể . Tao không chỉ nói bằng lời , mày nhớ đấy . Mày giấu nó ở đâu , mau mau kêu nó về cho tao . Nếu không , tao sẽ đến tận trường , vào tận lớp mày học quậy tung lên . Tới lúc ấy , xem mày có biết nhục không ?
Tường Thư ú ớ :
- Cháu không biết anh Năng ở đâu . Mấy hôm nay cháu không hề gặp Năng.
- Có . . . khùng mới tin mày . Đồ mất nết !
Lúc Thư còn tê cứng người vì những lời mắng cay độc của bà Liên thì cô nghe tiếng Lân gào lên ở máy mắc nối tiếp trên lầu :
- Bác đủ rồi đấy . Bác không có quyền nhục mạ người khác . Bác không cần hăm doa. , chị Thư đâu có thèm để ý tới anh Năng , tại ảnh cứ tới nhà cháu hoài , mẹ cháu mắng ảnh cũng trơ mặt ra , bác nên . . . xích chân ảnh lại mới phải . Kể từ hôm nay , anh Năng mà tới đây là cháu đánh đấy.
Dứt lời , nó hét :
- Chị cúp máy đi.
Tường Thư riu ríu làm theo . Lân chạy đùng đùng xuống :
- Đừng để em gặp ông Năng . Nếu không em sẽ . . . bụp ổng đó . Hừm ! Mẹ gọi bác Liên là con mụ cũng đúng . Phải lấy độc trị độc " để trị bác ấy , mình cần dữ hơn mới thắng.
Thư kêu lên :
Nhưng anh Năng đâu có lỗi.
- Đành rằng vậy , song ai bảo ảnh có bà mẹ chằn qúa làm chi . Đã vậy bà ấy cũng không chọn chị cho con trai bả . Quên đi ! Ba mẹ cũng chẳng muốn đâu , em cũng thế.
Chuông điện thoại lại reo , Lân bảo :
- Để em.
Thư căng thẳng nhìn nó nhấc máy . Mắt nhíu lại , Lân ngắc ngứ :
- Có chị Hai ở nhà , nhưng anh không nên gặp . Vì sao hả ? Bác Liên vừa điện tới , mắng nhiếc , hăm doa. , khủng bố tinh thần của chị ấy.
Thư mím môi , giật ống nghe :
- Đưa cho chị.
Lân hậm hực chống nạnh đứng kế bên , Thư chẳng nói được gì ngoài khóc.
Năng rên rỉ :
- Đừng khóc Thư ơi . Anh buồn mẹ mình lắm.
- Buồn cỡ nào , anh cũng phải về . Không thôi , cô Liên cứ tưởng em đang giấu anh.
Giọng nghẹn lại , tức tưởi , Thư nói tiếp :
- Em muốn anh về nhà , có vậy em mới yên tâm.
- Anh sẽ về . Nhưng anh muốn nói điều này . Có lẽ chúng ta đừng gặp nhau một thời gian.
Thư chợt chua chát :
- Một thời gian là bao lâu ? Có đủ để quên nhau chưa ?
- Đừng hỏi như vậy , anh đau lòng lắm . Rối trí lắm và cũng hận người lớn lắm . Chỉ có rượu mới khiến anh vơi buồn thôi.
- Anh đừng . . .ng vào rượu , em xin anh đấy Năng . Nếu nghĩ tới em , anh về nhà đi.
Năng nhỏ nhẹ :
- Anh sẽ về , nếu không mẹ anh sẽ làm khổ em . Dù thế nào , em cũng phải nhớ rằng anh yêu em . Rất yêu em . . . Thôi nhé.
Thư bâng khuâng gác máy rồi ra sân ngồi . Chiều nay , ba mẹ đi đám cưới không ăn cơm nhà . Cô và Lân có quyền bưng tô đi khắp nhà , nhưng chắc cô ăn không vô khi lòng cô canh cánh muộn phiền.
Trở ra sân , cô ngồi xuống chiếc ghế đá hai đứa vẫn hay ngồi . Đặt tay lên lưng ghế , cô cố tìm nhưng không chút hơi ấm nào của Năng . Tự nhiên phải xa nhau , sao khổ thế ?
Mắt Thư rưng rưng , cô có cảm giác những lời vừa rồi của Năng là những lời cuối cho một mối tình . Những lời mơ hồ lãng đãng , nhưng cũng rất rõ rệt.
Thôi nhé . . . thôi nhé . Tại sao phải thôi không một hò hẹn nào dù một lời ỡm ờ để Thư phải ở lại trong vĩnh viễn đợi chờ.
Hai tiếng "thôi nhé " nhẹ như sương khói mà thật vô cùng nặng nề . Thư chợt sợ hãi . Một linh cảm vô hình làm cô thấy buốt lạnh tận tim . Lẽ nào giờ phút cô và anh xa nhau đã tới ?
Ngay lúc ấy , một cơn gió mạnh từ cánh đồng cỏ hoang trước nhà thốc vào sân xổ tung mái tóc dài của Thư . Cô vội đưa tay giữ lại tóc , mắt vô tình ngước về phía ngôi biệt thự sát bên.
Trên lầu , ngay khung cửa sổ mờ nhạt ánh đèn , Thư thấy một dáng người đứng choáng gần hết . Với điếu thuốc trên tay , người ấy đang thong thả rít từng hơi thuốc và mùi khói thuốc yếu ớt ấy như đang bồng bềnh quanh cô.
Tường Thư sững sờ ngồi như hóa đá . Đó là người . Cô trấn tĩnh lại để không còn sợ như lần trước . Đó là láng giềng mới của Thư và dường như hắn đang có nồi niềm riêng thì phải.
Tự dưng Thư có cảm giác buồn vơi đi một chút khi ở bên kia cũng có một kẻ đơn độc giống mình.
Cô ngồi như thế thật lâu với mùi thuốc lá lãng đãng xa gần với sương đêm bắt đầu lạnh trên vai.
Giờ này , chắc Năng đã về nhà , đã ăn cơm và chắc cũng đang ngồi nhớ Thư.
Cô tin như vậy và thấy lòng nhẹ nỗi muộn phiền.
Truyền vươn vai bước xuống giường , mở cửa anh ra ban công đứng khi trời còn tờ mờ sáng , mặt trời đỏ ối vừa lấp ló đằng xa sau những hàng dừa.
Không khí và không gian ở đây thật tuyệt . Anh đã ngủ một đêm tròn giấc không quạt trần , không máy lạnh . Ngủ ngon như chưa bao giờ được ngủ.
Hít một hơi thật sâu , Truyền chống tay mắt dõi tìm chú chim nào vừa cất tiếng chào sớm mai , tiếng hót trong veo vui tai làm sao . Mỉm cười , Truyền nhìn những cành mận vươn mình dưới sương . Chú chim bé xíu vẫn rướn cao cổ hót mà không hay có người đang ngắm mình.
Chú ta khiến Truyền liên tưởng tới cô bé nhà bên . Cô bé ấy giống chú chim non kia , vô tình không biết có người mải mê nhìn mình . Một cô bé trông dễ yêu , những cũng không kém kiêu kỳ , Truyền muốn làm quen . Có lẽ anh nên sang thăm láng giềng một chuyến , vì dù sao anh cũng mới dọn về . " Anh em xa ,thua láng giềng gần " , Một động tác xã giao cũng cần thiết lắm chứ.
Truyền bắt đầu khởi động để tập thể dục . Anh pha cà phê , vào nhà tắm và ra ngồi trước máy vi tính . Một ngày của anh luôn bắt đầu như thế và anh bằng lòng với điều đó.
Điện thoại reo , Truyền cầm máy ra ban công và nghe giọng Vịnh oang oang :
- Mày đang ở đâu thế ?
- Ở nhà chớ ở đâu vào giờ này mà mày hỏi ? Lạ thiệt !
Vịnh cười hà hà trong máy :
- Ý tao muốn hỏi là ở nhà nào kìa ?
- Nhà mới.
- một mình hả ?
- Ừ.
- Sao lại thế ?
Truyền cười nhẹ :
- Thì " Ta dại ta tìm nơi vắng ve?
Người khôn người kiếm chốn lao xao " mà.
- Vắng vẻ có đôi vẫn hơn vắng vẻ một mình.
- Mày thừa biết Thúy Ái không thích ngôi biệt thự này.
Vịnh bảo :
- Ái thích nhưng lại sợ " Âm khí trong nhà đó còn . . . dậy mùi lắm " . Ái nói với tao như vậy.
Truyền bực bội :
- Nhảm nhí !
- Nhưng đấy lại là lý do để Ái kiên quyết không đồng ý cho mày ở đó.
Truyền lái câu chuyện sang hướng khác :
- Đầu ngày mày tìm tao không phải để nói những chuyện này chứ.
- Ơ . . . . dĩ nhiên là không . Tao định rủ mày đi cà phê.
- Giờ này chưa được . Tao đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều nay . Có rảnh cũng phải 10 giờ.
Vịnh ngập ngừng :
- 10 giờ cũng được . Tao đợi mày ở Mimosa.
- Có gì không ?
- Cũng có tí việc.
- Công hay tư ?
- Chuyện riêng , khá tế nhị.
- Rồi tao sẽ đến . Thôi nhé.
Truyền đóng nắp cái di động nhỏ xíu . Anh chả lạ gì "chuyện riêng khá tế nhị " cúa Vịnh . Gã ta bài bạc , lại gọi để mượn tiền thôi . Mới sáng sớm đã phiền , thật khó chịu . Dầu thân thiết cỡ nào , Truyền vẫn bực bội . Sự bực bội ấy , khiến anh hết hứng làm việc tiếp.
Bưng tách cà phê ra ban công , Truyền nhâm nhi và nhìn sang nhà láng giếng.
Cô láng giềng đang nhảy dây . Đây là "chương trình thể dục buổi sáng " chắc . Truyền chống tay nhìn những vòng quay nhịp nhàng với nhịp rơi xuống của đôi chân và nhớ tới hồi xưa của mình.
Hồi đó , anh thích làm võ sĩ quyền anh nên rất chăm nhảy dây . Còn cô bé này , cô bé có thích hão huyền như Truyền hồi trẻ con nhỉ ?
Bỗng dưng Truyền buồn cười với thắc mắc của mình . Anh tiếp tục đoán về cô bé.
Hẳn đây là một nhóc con hay mơ mộng . Hôm trước , Truyền thấy rõ cô nàng ngồi một mình nghĩ ngợi mông lung , từ hoàng hôn cho tới tối . Anh đứng ở cửa sổ hút bao nhiêu là thuốc mà nàng ta vẫn chưa rời khỏi chiếc ghế đá của mình . Chắc chắn đang mơ một chàng hoàng tử nào đấy , xinh xắn như vậy hẳn phải có nhiều chàng đeo đuổi.
Uống một ngụm cà phê đã nguội , Truyền cười thầm khi thấy mình sao lại tò mò chuyện của một người lạ . Ngay lúc ấy , cô gái bỗng quay lên nhìn anh.
Mỉm cười , Truyền đưa tay lên chào . Cô bé chun mũi , le lưỡi đáp lễ rồi chạy vội vào nhà . Trò trẻ con ấy khiến anh vui , tâm hồn già cỗi của anh như trẻ ra dăm bảy tuổi.
Sao Thúy Ái không có được sự trẻ trung nhí nhảnh thế nhỉ , dù cô còn rất ham vui ? Không đêm nào Ái có mặt ở nhà sớm hơn 12 giờ . Cô la cà hết quán bar này tới quán cà phê hay vũ trường nọ . Những năm sống ở nước ngoài khiến Ái có thói quen vào quán . Cô tán gẫu , uống rượu với ta lẫn Tây và rất hãnh diện vì sự giao du rộng rãi của mình.
Thúy Ái chẳng cần Truyền đi cùng . Cô sống thoải mái , chơi vô tư và chưa có dấu hiệu nào chứng tỏ muốn lập gia đình , dù anh đã năm lần bảy lượt đề cập.
Mỗi lần nghe Truyền nói tới hôn nhân , Ái thường cười rồi í ới hát :
" Lấy chồng sớm làm gì , để lời ru thêm buồn . "
.
Cô cứ cho rằng mình trẻ , dù tuổi " băm " đã tới trước ngưỡng cửa nhà rồi.
Truyền thấy mỏi mệt vì thói đỏng đảnh của Ái . Anh mỗi ngày một mất dần kiên nhẫn vì chờ đợi , mà không biết bao giờ Ái mới " Theo chồng bỏ cuộc chơi " . Anh không còn trẻ trung gì để cứ tối ngày ăn cơm tiệm , ngủ một mình , không một bàn tay phụ nữ chăm sóc . Anh thèm một gia đình của riêng mình . Thèm được yêu một cách thực thụ , thèm được quan tâm một cách lãng mạn đầy mơ mộng ngọt ngào của những người mới yêu . Nhưng Thúy Ái thì không . Cô quá cáo già trước mọi vấn đề của cuộc sống . Ái không lãng mạn , trái lại , cô rất thực tế . Hai người khác ngược nhau , nhưng không hiểu sao lại yêu nhau.
Lắm lúc Truyền nghĩ : Có phải lúc sống ở xứ người xa xăm , anh cần một đồng hương để được cảm thông chia sẻ buồn vui , cực nhọc nên đã dễ dàng yêu Thúy Ái ?
Truyền không rõ lắm , chỉ biết Ái đẹp.
Khối gã đeo đuổi , nhưng cô lại chọn anh . Mãi tới bây giờ vẫn thế , duy1 điều lấy chồng thì cô chưa muốn . Thúy Ái không muốn bị ràng buộc , song cô lại giỏi buộc ràng kẻ khác . Chính sự ràng buộc ấy khiến Truyền khó chia tay với cô để tìm cho mình một tình yêu khác , hay tại bản thân anh chưa tìm được đối tượng nào để yêu say đắm đến mức tháo gỡ sạch những sợi dây vô hình của Ái.
Truyền uống hết cà phê rồi trở vào ngồi trước màn hình.
Anh nghe giọng trong trẻo vang lên từ sân nhà kế bên :
- Lân ! Vào ăn sáng . Chị chiên hột gà rồi , ăn liền cho nóng . Cà phê sữa cũng pha sẵn , uống xong mới ngồi vào bàn nha . Chị đi chợ đây.
Một cô nàng đảm đang đây . Truyền lại tủm tỉm một mình . Anh nhớ tới cái nghênh mặt lém lỉnh lúc nãy của cô nhóc rồi huýt gió.
Bài Love Story vang lên từ vô thức lúc nào Truyền cũng không biết . Anh chợt nghe giọng cô nàng hàng xóm.
- Trời ! Lại bài nhạc này . Lão láng giềng này chắc có một mối tình lâm li lắm hay sao mà lúc nào cũng Love story . ..
Rồi giọng ồm ồm của thằng em :
- Muốn biết cứ sang mà hỏi.
- Xí ! Ai mà thèm.
- Nếu chị ngại , em sẵn sàng hỏi giùm.
- Nhiều chuyện !
Truyền bước ra cửa sổ nhìn xuống . Cô bé nhỏng nhảnh trong chiếc áo thun ôm và quần lửng đang dắt xa ra đi chợ.
Coi bộ cũng đảm đang . Con gái đảm đang là có điểm rồi . Xem nào , gia đình này hình như chỉ mỗi ba mẹ con , Truyền chưa thấy ông bố lần nào.
Hôm mới chuyển nhà tới , Su Su cháu gái anh đã làm quen với thằng nhóc bên ấy , nó khen thằng nhỏ ăn nói có duyên . Bọn trẻ dễ quen nhau thật.
Nhìn đồng hồ , anh quyết định san thăm xã giao.
Nói là làm , Truyền thay quần áo cho tươm tất rồi bước qua bấm chuông.
Người mở cổng cho Truyền là cậu bé " ăn nói có duyên " của nhỏ Su Su.
Cậu ta có vẻ ngạc nhiên khi thấy Truyền . Anh tự giới thiệu :
- Chào em . Tôi ở nhà kế bên.
Lân mau mắn :
- Em vẫn thấy anh ngồi hút thuốc trên ban công . Mời anh vào nhà chơi.
Vừa nói , Lân vừa mở rộng cửa , Truyền đi phía sau Lân . Anh nhìn khoảng sân , chiếc ghế đá , bậc tam cấp , dãy hành lang dọc đường nhà anh rồi bước vào phòng khách.
Ở đây , mọi thứ đều xinh xắn , dễ thương và ấm áp chớ không lạnh , trống trải và buồn bã như ở bên anh . Chỉ cách nhau một bức tường , song khung cảnh và cách sống của đôi bên xem ra khác nhau qúa.
Lân bảo :
- Anh ngồi chơi để em gọi mẹ.
Truyền ngập ngừng :
- Như vậy có phiền bác không ?
- Không đâu . Mẹ em vẫn chưa đi làm mà.
Lân . . . tót vào trong , chưa đầy một phút , bà Vân bước ra.
Truyền gật đầu chào , bà Vân đon đả mời ngồi :
- Cứ tự nhiên ngồi đi cháu . Biết có láng giềng mới , khổ nỗi tôi bận công việc suốt ngày nên chưa sang thăm viếng được.
Truyền mồm mép :
- Cháu mới dọn đến lẽ ra phải thăm hỏi trước mới phải.
Bà Vân cười :
- Thì cậu đã sang rồi còn gì . Mà bên cậu hình như cũng ít người phải không ?
Truyền nói :
- Chỉ mỗi mình cháu ở . Thỉnh thoảng có con gái bà chị tới giúp dọn dẹp nhà ạ.
Bà Vân ồ lên :
- Nghĩa là vẫn độc thân ? Ở một mình chỗ vắng vẻ này thì buồn chết . Còn trẻ như cháu ít ai chịu ở nơi xa trung tâm thành phố lắm.
Truyền mỉm cười :
- Vâng . Nhưng mỗi người có một cách sống . Cháu thích ở ẩn hơn.
Bà Tường Vân bỗng nói :
- Cháu thấy chỗ ở mới thế nào ? Có gì khác thường không ?
Truyền tinh quái :
- Dạ có chứ ạ.
Bà Vân nín thở :
- Thế nào ? Cháu . . . cháu đã thấy rồi hả ?
Truyền cố nén cười vì gương mặt nhuốm màu phim kinh dị của bà Vân . Anh thừa hiểu bà muốn đề cập tới vấn đề gì , nhưng vờ như không hiểu biết , Truyền gật đầu :
- Dạ . . . gặp rồi . Đúng là ở đây vắng vẻ , lại nhiều cỏ nên cũng lắm rắn . Mới hôm kia cháu đập một con rắn hổ đất trong phòng ngủ của mình.
Bà Vân liếm môi :
- Ngoài rắn ra , cháu còn gặp gì nữa không ?
Lân chen vào :
- Mẹ ! Ở xứ này ngoài rắn ra , thỉnh thoảng lại có vài con rùa bò qua , bò lại , chớ có gì nữa đâu . Nhà em cũng có rắn nữa.
Bà Vân phớt lờ lời của Lân :
- Thật cháu không gặp gì đặc biệt sao ?
Truyền đáp :
- Dạ không ạ.
Bà Tường Vân xìu mặt thất vọng , bà giả lả hỏi :
- Tôi vẫn chưa biết tên cháu.
- Dạ bác cứ gọi cháu là Truyền.
- Ai giới thiệu cháu mua ngôi nhà này vậy ?
Truyền từ tốn đáp :
- Nhà này của gia đình cháu từ trước tới giờ.
Bà Vân kinh ngạc :
- Vậy à ? Sao lâu nay lại bỏ trống , phí thế ?
Truyền còn đắn đo , chưa trả lời thì ngoài cổng có tiếng xe ngừng . Lân nói :
- Chị Hai đi chợ về.
Rồi nhanh chân chạy ra mở cửa . Xách giỏ đi chợ vào nhà , Tường Thư bất ngờ khi thấy gã . . . ma hút thuốc đang ngồi chễm chệ trên salon nhà mình . Nhớ mới vừa rồi , Thư chun mũi le lưỡi trêu gã mà ngượng.
Khẽ gật đầu chào và nhận được nụ cười trên khuôn miệng đáp lễ xong . Thư đi vội vào bếp . Quái ! Gã ma này sang nhà cô chi thế nhỉ ?
Mở tủ , rót ly nước lạnh , Thư uống từng ngụm nhỏ , nhưng vẫn không trôi hết tò mò thắc mắc về lão láng giềng.
Lân di xuống bếp :
- Mẹ bảo chị làm nước mơ cho anh Truyền uống.
Tường Thư gắt gỏng :
- Anh Truyền nào ? Tao không quen , không biết , mày ở nhà nãy giờ sao không làm ? Người ta vừa đi chợ về mệt muốn đứt hơi đã sai với bảo.
Lân nhún vai :
- Chị lên mà nhằn mẹ . Em vô tội à nghen.
- Nhưng mày thừa sức làm chuyện này.
Lân cười hì hì :
- Lão ta qua đây đâu phải để uống nước do em làm . Nếu nhà này không có con gái , em xung phong pha chế nước mơ đãi khách ngay , đằng này em có chị mà.
Thư gắt :
- Xéo lên nhà trên đi . Đồ bẻm mép !
Tường Thư pha nước , cho những viên đá hình vuông vào cái ly trong vắt thơm mơ vàng , đặt lên cái đĩa màu đỏ Thư bưng ra phòng khách.
Tự nhiên cô bối rối khi mở miệng mời :
- Anh uống nước a.
Vừa định trở vào bếp , cô đã bị mẹ gọi giật lại :
- Ngồi nói chuyện với anh Truyền đã con.
Thư miễn cưỡng :
- Vâng ạ.
Bà Vân nói một hơi :
- Tường Thư đang học năm thứ ba Quản trị kinh doanh , nhưng còn khờ lắm Lớn xác thế , nhưng trùm sợ ma . Hôm trước nó xỉu vì . ..
Thư kêu lên :
- Mẹ Ơi !
- Lại xấu hổ . Đấy người ta bằng xương bằng thịt hẳn hoi , từ giờ trở đi không được sợ ma nữa nhé .
Nguồn: http://vietmessenger.com/