Chương 5
Đưa Bích Tuyên về nhà cô ta xong . Năng cũng phóng xe về nhà mình đánh một giấc đến tận bây giờ . Nếu hồi khuya , anh và Tuyên ghé nhà Hướng thì sao nhỉ ?
Năng nhỏ nhẹ :
- Tuyên đã ăn sáng chưa ?
Con bé đẩy đưa :
- Chưa . Người ta thèm nghe giọng của anh hơn thèm ăn sáng.
- Tuyên thích nghe anh nói gì đây ?
- Nói gì cũng thích . Nhưng lãng mạn nhất vẫn là một cuộc hẹn.
Năng lơ lửng :
- Chừng nào ?
Giọng Tuyên nũng nịu :
- Càng sớm càng tốt.
- Ở đâu ?
- Do anh chọn.
Năng mau mắn :
- Ở Phong Lan nhé ? Anh sẽ chờ em ngay bây giờ.
Giọng Tuyên nhẹ như gió :
- Vâng . Em tới ngay . Tới trước anh đấy.
Gác máy , Năng khoan khoái đứng dậy . Vừa huýt gió , anh vừa thay quần áo.
Bà Liên tò mò bước vào :
- Đứa nào vậy ?
Năng lừng khừng :
- Con mới quen hồi tối . Bạn của em thằng Hướng.
Bà Liên có vẻ hài lòng :
- Con gái đẹp thiếu gì , tội tình chi mày không quen đứa này đứa nọ cơ chứ.
Năng chép miệng :
- Con đi uống cà phê đây.
- Với con nhỏ đó hả ?
- Vâng.
Bà Liên vụt hỏi :
- Hết tiền rồi phải không ?
Năng cười cười :
- Mẹ thừa biết mà.
Lấy tiền trong tủ đưa cho Năng , bà bảo :
- Đi chơi cho vui xong về học hành đàng hoàng giùm tôi.
- Cám ơn mẹ.
Bà Liên nói với theo :
- Quên con Thư đi , mày muốn gì mẹ cũng chiều.
Năng làm thinh . Anh không thích mẹ nhắc tới Tường Thư . Với anh , cô bao giờ cũng có một chỗ trong tim , không thể nào quên , không bao giờ quên.
Tới quán Phong Lan , vừa gởi xe vào bãi . Năng đã thấy Bích Tuyên . Cô nàng trông ngon lành như quả táo chín đỏ . Tuyên mặc áo yếm đỏ , quần patte hở rốn cứ như người mẫu , khiến Năng . . . xốn xang.
Quán cà phê vườn thoáng mát , vắng vẻ chỉ Năng và Tuyên là khách . Hai người ngồi sau chiếc xe ngựa có hai bánh xe to tướng.
Tuyên chúm chím cười :
- Sao nhìn em dữ vậy ?
Năng thẳng thắn :
- Đẹp , nhưng lộ liễu qúa.
- Anh thích chứ ?
Năng nhún vai và lảng đi.
- Em uống gì ?
- Cà phê.
Năng búng tay gọi người phục vụ rồi lại quay sang nhìn Tuyên . So với Tường Thư ,
Tuyên khác xa . Cô dạn dĩ chủ động tấn công khiến Năng có cảm giác mình . . . bị tán tỉnh . Anh chưa kịp trổ tài chinh phục , cô đã tìm đến anh trước . Xem ra cũng đáng hãnh diện về sự thu hút của mình đấy . Năng cười thầm với điều vừa nghĩ , anh nghiêng đầu.
- Nào , thế này đã lãng mạn chưa ?
Bích Tuyên cong cớn :
- Một chút thôi . Mà anh nghĩ gì về em nhỉ ?
Năng chống tay dưới cằm :
- Đêm qua , anh đã mơ một giấc mơ đẹp và sáng nay giấc ngủ ấy trở thành hiện thực.
Tuyên chớp mắt :
- Em cũng thế.
- Nghĩa là chúng ta có chung một giấc mộng ?
Bích Tuyên gật đầu :
- Em cho là như vậy.
Năng khuấy nhẹ cho tan đường ly cà phê của Tuyên , cử chỉ lịch sự này dường như anh chưa lần nào dành cho Thư , vậy mà sáng nay , Năng lại ân cần với Tuyên mới lạ chứ.
Năng dịu dàng :
- Chắc vừa rồi , em thử xem.
Bích Tuyên nhõng nhẽo :
- Em thích uống ly của anh hà.
Năng chiều ý cô . Anh đổi ly cà phê rồi nhìn Tuyên điệu hạnh từng ngụm nhỏ.
Bích Tuyên thủ thỉ :
- Sáng trước khi gọi anh , em đã gọi cho Ngọc Nga.
Im lặng vài ba giây , Tuyên hỏi :
- Anh không thắc mắc em gọi cho Ngọc Nga làm gì sao ?
- Có chứ . Nhưng chắc anh không đoán được lý do.
Bích Tuyên nhìn Năng :
- Em hỏi thăm về anh đấy.
Năng thích thú :
- Thế Ngọc Nga đã khai xấu gì về anh ?
Tuyên nói :
- Nó bảo anh là bạn thân của anh Hướng , anh đã có người yêu rồi và khuyên em đừng nên tơ tưởng mà chuốc khổ.
Nhìn Năng với vẻ đắm đuối , Bích Tuyên trầm giọng :
- Em tin anh sẽ không làm em khổ.
Năng bưng ly cà phê lên , anh không ngờ mình bị tấn công tới tấp như vầy.
Tủm tỉm đầy thú vị , Năng bảo :
- Trái lại , anh sợ mình phải khổ ấy.
Bích Tuyên ngọt ngào :
- Không đời nào em làm anh khó xử . Có thể anh không tin , nhưng em chưa bao giờ đối với anh giống như với anh . Chỉ vừa gặp thôi , em đã bị nhói tim . Như vậy gọi là bị " trúng tên " đúng không ?
Năng ngập ngừng :
- Có thể hồi tối em đã uống nhiều rượu , nên mới có cảm giác đó . Rượu hay làm mệt tim lắm.
Tuyên chớp mi :
- Hiện tại em đâu có rượu . Lẽ nào cà phê cũng làm người ta say ?
Năng lặng lẽ nhìn trả lại Bích Tuyên . Cô ta là nai tơ hay cáo già nhì ? Trông gương mặt thì rất trẻ thơ , song ánh mắt lại lõi đời thế nào ấy.
Đôi môi Bích Tuyên phụng phịu khiến Năng nhớ tới những nụ hôn đêm qua . Rượu đã điều khiển anh , Năng không kiềm được ham muốn thường tình , nếu bên anh lúc đó là một cô gái khác , chắc anh chẳng buông thả như vậy . Thế mới biết Bích Tuyên rất quyến rũ . Giữa đám con gái bạn của Ngọc Nga và của cả Hướng , Tuyên nổi bật , bọn con trai bám lấy Tuyên , nhưng cô đã chọn Năng và anh hết sức hãnh diện.
Hồi tối , Tuyên đã thì thào bên tai anh với giọng đầy cảm xúc :
- Không hiểu sao vừa gặp , em đã thích anh ngay.
Nam đáp lễ :
- Anh cũng thế.
Và cho rằng cả hai đang nói dối để rồi sẽ quên ngay . Bây giờ Tuyên ngồi đối diên , rất gần anh , cô không có chút gì chứng tỏ muốn quên Năng và anh cũng vậy.
Bích Tuyên nhắc lại câu hỏi :
- Sao không trả lời em ? Cà phê có làm anh say không ?
Năng bảo :
- Điều đó tùy thuộc người cùng uống cà phê với mình . Sáng nay , anh rất tỉnh.
Tuyên xìu mặt xuống , Năng liền nói tiếp :
- Tỉnh để nhìn rõ lòng mình hơn . Anh nhớ anh đã nói rất thích em . Bây giờ vẫn thích.
Bích Tuyên phụng phịu chìa tay ra phía anh . Năng kéo nhẹ , Chỉ đợi có thế , Tuyên bỏ ghế của mình sang ngồi trong lòng anh . Hai người cuống quýt lao vào nhau . Tuyên hôn anh thật thành thạo , thật điệu nghệ khiến Năng say mê . Anh như quên mất Tường Thư , dù mới cách đó dăm bảy phút , Năng đã so sánh cô với Bích Tuyên.
Giọng Tuyền mời mọc :
- Về nhà em nhé.
Năng hơi khựng lại :
- Ngay cả bây giờ à ?
Tuyên cắn nhẹ vành tai anh :
- Ừ . Anh có hẹn với người yêu hả ?
- Không.
- Vậy thì đi . Nhà em bên kia đường kìa.
Năng ngơ ngác :
- Thật hả ? Anh không ngờ đó.
Bích Tuyên khúc khích :
- Em tin chúng ta có duyên khi anh chọn quán Phong Lan để gặp nhau . Đi với em . . . ngốc ạ.
Năng ngần ngừ :
- Ba mẹ em . ..
Tuyên ngắt lời anh :
- Ba mẹ em không ở đây . Em sống với bà dì út , dì em hiện đại lắm . Anh không phải lo bị tra hỏi " Con nhà ai , học trường nào , nhà cửa ở đâu . Ba mẹ làm nghề gì . Thu nhập ra sao ? " Với em , anh sẽ hết sức thoải mái , vì em thích sống thoải mái.
Năng lưỡng lự . Anh không phải là người dễ dãi . Chỉ vì rượu , tối hôm qua , anh đã sống theo bản năng . May mà phút chót anh đã còn đủ tỉnh táo để giữ mình , bởi vậy bây giờ anh phải cho Tuyên biết , anh không phải hạng đàn ông để cô dễ xỏ mũi.
Bích Tuyên nhổm dậy :
- Đi anh.
Năng vờ nhìn đồng hồ :
- Anh bận rồi :
Tuyên như hơi hẫng , cô giả lả :
- Tới cho biết nhà em . Năm phút thôi . Chẳng lẽ anh không nhín được ngần ấy thời gian ?
Năm ra vẻ trịch thượng :
- Bảy phút , đủ không ?
Bích Tuyên gật đầu , cô ví von :
- Bên anh một giây , em cũng qúy vì lúc đó thời gian mang đúng nghĩa vàng bạc của nó.
Năng lắc đầu cười . Con gái tự nhiên bộc lộ tình cảm của mình ngay giờ phút đầu như Tuyên khiến bọn đàn ông vừa ngại vừa thích . Năng có cảm giác bị khiêu khích , anh theo cô qua căn nhà ba tầng bên kia đường.
Mở khóa , Tuyên kéo mạnh anh vào . Cửa vừa sập lại , Tuyên đã vòng tay ôm cổ Năng . Lần này anh hôn cô thật sâu , đầy ham muốn rồi chợt bất ngờ đẩy cô ra . Năng tủm tỉm cười trước vẻ tiếc nuối của Tuyên . Anh muốn mình là người chủ động chớ không phải cô.
Tuyên buông mình xuống salon :
- Nói chắc anh không tin , nhưng suốt đêm qua em nghĩ tới anh và khó ngủ.
Năng lơ đãng nhìn những bức tranh lập thể trên tường.
- Tại sao ?
Bích Tuyên đắm đuối ngắm anh :
- Không giải thích được . Có lẽ em bị " sét đánh " . Còn anh thì sao ?
Năng từ tốn :
- Anh ngủ rất ngon và có mơ thấy em.
Tuyên ỡm ờ :
- Thấy như thế nào ?
Năng liếc qua người Tuyên , giọng lẳng lơ :
- Thấy tụi mình . . . yêu nhau.
Bích Tuyên nũng nịu :
- Biết nói thế nữa à ? Rõ là quỷ sứ.
- Anh là người thành thật mà , sao lại mắng anh ?
Rồi Năng hạ giọng :
- Tuyên này !
Tuyên thắc thỏm :
- Sao cơ ?
- Nhà em đẹp và lãng mạn hơn quán Phong Lan nhiều . Tiếc là bảy phút của anh hết rồi . Anh đi nhé.
Bích Tuyên chồm dậy :
- Anh ác lắm.
Năng nheo mắt :
- Có lẽ vậy , nên em đừng nghĩ tới anh nữa.
Năng đẩy cửa bước ra đường . Anh trở lại quán Phong Lan lấy xe phóng đi loanh quanh . Anh chợt nhớ tới Thư quay quắt . Bích Tuyên nồng nàn thật , nhưng chưa thể xóa được bóng dáng Thư trong tim anh.
Hình ảnh Thư từ lúc còn bé với hàm răng có hai cái thật to mới thay , rồi tới lúc gặp lại nhau lần lượt hiện ra rõ mồm một trong tâm trí Năng . Với anh , Tường Thư là cả một trời kỷ niệm , không thể muốn quên là quên được . Anh yêu cô , khổ sở vì cô . Sao vừa rồi Năng lại từ chối một cơ hội để quên ?
Anh lẩm nhẩm hát một mình bài nhạc có số tuổi già hơn anh.
" Kiếp nào có yêu nhau thì xin tìm đến mai sau . Hoa xanh khi chưa nở . Tình xanh khi chưa lo sợ . Bao giờ có yêu nhau thì xin gạt hết thương đau . "
Yêu mà phải hẹn ở một kiếp nào không biết tới này trùng lai . Năng không tưởng tưởng nổi một sự đợi chờ kéo dài từ kiếp này sang kiếp khác . Thăm thẳm , vô vọng và đầy nghi hoặc . Năng không biết kiếp khác ở đâu , anh chỉ muốn hạnh phúc với người mình yêu trọn kiếp này.
Ngừng xe trước một phòng điện thoại , anh đút thẻ , nhấn số máy nhà Tường Thư , lòng thầm mong người nhắc máy là cô.
Và điều cầu của anh đã ứng . Giọng Thư thật gần nhưng cũng rất xa.
- Alô.
Năng ngập ngừng :
- Anh đây !
- Anh đang ở đâu.
- Ở đầu ngõ nhà em . Mình gặp nhau được không ?
Giọng Thư như sắp khóc :
- Có ba mẹ Ở nhà , em không đi được đâu.
Năng da diết :
- Anh nhớ em.
- Em cũng vậy . Thôi nhé . Mẹ ra tới.
Năng chưa kịp nói thêm lời nào . Thư đã gác máy . Anh gục đầu vào thùng điện thoại , lòng chùng xuống tân cùng thất vọng.
Tường Thư quay lưng khi thoáng thấy Truyền ngoài ban công . Hừ ! Người gì đâu mà bất lịch sự , luôn luôn xuất hiện lúc người ta nhảy dây . Vậy mà ba mẹ lại khen , cả thằng tiểu yêu Lân cũng thế . Hắn giỏi nịch nọt , thu phục tình cảm mọi người , trong nhà này , trừ Thư . Cô không thích Truyền từ phút đầu , nghĩa là từ lúc cô vẫn chưa rõ mặt , mà cứ tưởng anh là hồn ma bóng quế vật vờ không siêu thoát . Cho đến bây giờ vẫn ghét mà không rõ nguyên nhân từ đâu.
Với Truyền , Tường Thư luôn có cảm giác phòng thủ . Cô vẫn nợ anh một bí mật , cô sợ lỡ lúc vui miệng nào đó , Truyền vô tình bật mí bí mật này , nên dầu ghét cỡ nào , Thư vẫn phải vui vẻ dịu dàng mỗi khi anh sang nhà cô chơi . Dạo này , Truyền rất thường sang nhà cô . Ba Thư rất mê cờ tướng , ông đã tìm được đối thủ . Truyền và ông có thể ngồi tới 12 giờ khuya bên bàn cờ tướng và mẹ sẵn sàng phục vụ cà phê mà không một lời than thở . Bà muốn Truyền để ý tới con gái mình , nhưng qúa lộ liễu khiến Tường Thư tự ái , bởi vậy cô luôn biến vào phòng mỗi khi thấy bóng dáng anh . Thư không thích kiểu gò ép của mẹ , cô tự nhủ sẽ tìm mọi cách để thoát khỏi vòng kìm toa? của bà . Lánh mặt Truyền cũng là biện pháp , dù không tích cực lắm , nhưng vẫn khiến Tường Thư dễ chịu hơn khi phải trả lời những câu thăm hỏi cúa anh . Với Truyền , Thư không hề có chút tình cảm nào , ngay lúc này , và về sau , chắc chắn cũng thế.
Xoay vòng hai tay đều đều , Thư nhảy chân thật mạnh , sợi dây quay vun vút tạo nên những âm thanh xé tai . Cô đếm tới 300 lần nhảy rồi buông dây hít thở . Đi chầm chầm trong sân , Thư thoáng một chút bâng khuâng khi nghe bài Love Story vang lên.
" Biết dùng lời rất khó để mà nói rõ , ôi biết nói gì cuộc tình lớn qúa . Cuộc tình qúy giá tuy cũ như là biển già trắng xoá . . . "
Tại sao Truyền lại thích bài nhạc này thế nhỉ ? Nhiều lần cô muốn hỏi anh rồi lại thôi , Tốt nhất , chả nên tò mò làm gì về anh ta cho mệt.
Liếc vội mắt về phía ban công , Thư không thấy Truyền , giờ này có lẽ anh ta đang ngồi trước máy vi tính , bên ly cà phê đen như anh ta đã nói về thứ tự công việc trong một ngày của mình cho ba Thư nghe.
Mẹ bảo Truyền là người làm việc có kế hoạch , sống ngăn nắp , kỹ lưỡng chớ không bừa bãi bề bộn vô trách nhiệm như một số người trẻ . Thư biết bà muốn ám chỉ " người trẻ " là ai song cô vờ như không hiểu ý mẹ . Trong lòng Thư luôn nghĩ sống thoái mái , tùy hứng như Năng mới hay , cô thích mẫu người đàn ông trẻ trung , sôi động và bạo một chút , chớ không . . . chấm kiểu đạo mạo , ông cụ non của Truyền , bởi vậy . . . " Dù ai nói ngả nói nghiêng , lòng ta vẫn vững như khiềng ba chân " . Truyền chẳng thể nào thay vị trí của Năng . Mẹ và ba có vun vào cũng vô ích.
Điều làm Thư buồn là khó gặp được Năng qúa . Từ ngày bà Liên mắng Thư qua điện thoại tới nay , Lân cũng hết về phe với cô , nó sẵn sàng gác máy đánh cộp khi nghe giọng Năng trong ống nghe . Lân thích Truyền ra mặt , nó gần như " thần tượng " anh ta mới ghét chứ.
Nghĩ cũng phải , Năng làm sao có đủ điều kiện để " dụ dỗ " Lân như Truyền . Anh ta rủ Lân qua nhà , cho nó tha hồ . . . vọc internet . Tha hồ nối mạng , chat , email lung tung hàng mấy giờ đồng hồ bảo sao nó không mê mẩn anh cho được.
Tường Thư vào bếp , cô chuẩn bị đi chợ . Vừa lúc ấy , chuông điện thoại reo vang.
Lân nhấc máy . Nghe cách nói chuyện của nó , Thư thừa biết ai đang ở bên kia đầu dây . Tảng sáng đã rộn ràng . Rõ ghét !
Bĩu môi , cô dắt xe ra đi chợ . Khi về nhà , ba mẹ đã đi công chuyện , chỉ còn Lân ngồi ở ghế đá . Đợi Thư dắt xe vào sân , Lân nói ngay :
- Em sang nhà anh Truyền.
Bỗng dưng , Thư gắt :
- Tối ngày cứ anh Truyền , anh Truyền nghe đến chướng tai , nhìn đến gai mắt . Mày không lo học ,chỉ giỏi lêu lổng chơi bời , đàn đúm.
Lân kêu lên oan ức :
- Trời đất ! Làm gì mắng từng tràng nghe như pháo nổ vậy ? Em lêu lổng , chơi bời đàn đúm hồi nào , với ai ?
Tường Thư liếc :
- Với lão Truyền chớ ai.
Lân tức tối :
- Em sang bên đó để học lập trình đấy . Anh Truyền dạy em không công mà còn mang tiếng oan . Chị đúng là . . . là . ..
Vẫn giọng chủ quan đầy thành kiến , Thư nói ;
- Bọn đàn ông ngồi hàng giờ trên máy tính làm gì , bộ chị không biết hả ?
Lân gặng :
- Làm gì chị nói thử xem ?
Thư liếm môi :
- Thì . . . thì . . . toàn ba cái trò vớ vẩn , vô bổ . ..
Lân chống tay lên hông :
- Em nói cho mà biết , ông Năng của chị mới là người mê ba cái trò vô bổ ấy đó.
Thư ú ớ :
- Mày nói láo !
- Xì ! Hổng dám láo đâu . Bạn em ở sát nhà ông Năng , nó lạ gì ổng . Em chả khoái nói xấu người khác , nhưng sự thật là vậy . Đúng là đàn ông khoái ba cái trò vớ vẩn , nhưng đâu phải ai cũng vậy . Anh Truyền là người đàng hoàng , anh chưa bao giờ dạ em trò bậy bạ nào hết.
Tường Thư ngoan cố :
- Chưa đâu có nghĩa là không.
- Dường như chị thích anh ấy là người xấu ?
- Mắc mớ gì đến tao mà thích hay ghét ? Mày đi đâu thì đi phứt cho rồi.
Thư giận dỗi xách giỏ xuống bếp . Cô bắt đầu cơm nước . . . Mẹ bảo cũng may cô và Lân đều học buổi chiều nên bà khỏi lo đi chợ nấu cơm vì chuyện đó Thư đảm nhận hết . Ngày nào của Thư cũng bận rộn cả , công việc dễ làm người ta vơi buồn , nhưng điều đó hình như không đúng với Thư . Cô đã vùi đầu vào việc nhà , việc học song buồn vẫn buồn.
Điện thoại reo , Thư lau khô tay rồi nhấc máy . Giọng Mai Hiên ríu rít :
- Đang làm gì đó chị Hai ?
Thư buông thõng :
- Nấu cơm . Có gì không ?
- Có . Tao mới nghe tin này . Định chiều đi học sẽ kể cho mày , nhưng tao nhịn hổng được.
Tường Thư cười . Cô lạ gì tật bà Tám của Hiên nên vô tư hỏi :
- Vụ gì ?
Mai Hiên lấp lửng :
- Liên quan tới Năng :
Thư hốt hoảng :
- Anh ấy làm sao ?
Hiên khề khà :
- Có làm sao đâu . Riêng mày phải bình tĩnh , không thôi có làm sao đấy.
Thư làm thinh khiến Hiên kêu lên :
- Alô . Mày đâu ?
- Tao đây . Nói gì nói đi.
Mai Hiên ngập ngừng :
- Thôi , để chiều đã.
- Mày đừng vô duyên.
- Vậy thì nghe đây . Vừa rồi bác Liên ghé nhà tao khui hụi , bác ấy khoe Năng đang quen một con nhỏ nhà giàu vừa xinh gái , vừa dễ thương mà bác ấy rất thích.
Tường Thư nghe cổ khô đắng , cô ấp úng :
- Tự Năng quen hay ý bác Liên chọn cho ảnh ?
Mai Hiên nói :
- Tự hắn quen hôm sinh nhật lão Hướng , nghe đâu con nhỏ là bạn của Ngọc Nga . Bác Liên khoe dạo này Năng và con nhỏ đó quấn nhau như sam , nửa bước không rời.
Thư chống tay vào trán :
- Tao không tin.
Hiên ngập ngừng :
- Tao cũng thế , nhưng sự thật có thể là vậy , vì tao đã gặp con nhỏ đó.
Tường Thư cắn môi , tay chân lạnh ngắt , người rịn mồ hôi.
Giọng Hiên vang lên :
- Nó tới nhà tao rước bác Liên . Trông bốc lắm . Ăn vận lại đúng mốt , chắc là con nhà giàu nhưng không phải hạng tiểu thư gia giáo , yêu điểu thục nữ đâu . Đàn ông nào yếu bóng vía sẽ bị nó bắt xác.
Thư chợt rã rời , cô nắm chặt ống nghe , người như bất động.
Mai Hiên lo lắng :
- Mày sao vậy ? Alô . ..
Thư như bừng tỉnh :
- Có sao đâu ? Mày nói tiếp đi.
Hiên tỉnh queo :
- Hết rồi ! Tao báo cho mày biết nhằm đối phó với Năng . Hy vọng bác Liên bịa chuyện để ly gián mày và hắn triệt để hơn chớ sự thật thì khác.
Rồi Hiên lại chắc lưỡi :
- Mà hy vọng làm gì khi mày và hắn rồi cũng chẳng đi tới đâu . Tao nghĩ mày quên cho xong . Thôi , mẹ tao gọi . Có gì chiều nói tiếp :
Tường Thư hoang mang tột cùng . Cô đi vòng trong nhà , đầu rối như tơ . Thư không tin Năng đang có một cô gái khác , nhưng Mai Hiên đâu phải đứa . . . ba xạo . Chắc chắn nó đã nghe bà Liên nói thế nên mới báo ngay với cô vì qúa bức xúc.
Mím môi , Thư quyết định gọi cho Năng , vừa nhấn số cô vừa vái trời người nhắc máy không phải là bà Liên.
Một giọng con gái vang lên khá ngọt :
- Alô . ..
Trấn tĩnh lại , Thư cố gằn giọng cho nghẹn lại :
- Cho . . . cho tôi gặp Năng.
- Xin lỗi , ai ở đầu dây ạ ?
- Quế Chi , bạn cùng lớp.
- À , chị đợi một chút.
Thư nghe loáng thoáng :
- Quế Chi là ai vậy ? Kiếm anh kìa.
Rồi giọng Năng vang lên :
- Năng đây . Có gì không Chi ?
Tim Thư như thắt lại , cô im cả mấy giây và không biết phải nói thế nào.
Giọng Năng ngạc nhiên :
- Sao thế Quế Chi ? Nói gì đi chớ.
Thư nghẹn ngào :
- Em đây . ..
Năng kêu lên :
- Thư hả ?
- Vâng . Em rất muốn gặp anh ngay bây giờ . Được ,không anh ?
Im lặng một lúc , Năng hỏi :
- Được . Nhưng ở đâu ?
- Quán Thạch Thảo , cạnh trường như mọi khi.
- Anh sẽ đến . Thôi nhé !
Thư thẫn thờ . Cô nhức nhối vì ghen tuông , vì không biết cô gái ở nhà Năng hiện giờ là ai , có phải người Mai Hiên vừa đề câp tới không ? Nếu đúng thế , chắc sớm muộn gì Thư cũng mất Năng thôi.
Chỉ nghĩ tới bao nhiêu đó , Thư đãm muốn khóc . Cô điện sang nhà Truyền cho Lân biết cô bỏ quên đồ ở chợ , nên phải trở ra lấy , Lân liệu về coi chừng nhà.
" Khi biết yêu , người ta bắt đầu nói dối " Thư từng đọc đâu đó một câu đại loại như thế và thấy đúng . Thư đã nói dối ba mẹ , cô dốt rất ngọt nữa là khác.
Phóng xe như bay , cô không có nhiều thời gian nên không thể chạy chậm được , cô cần nhanh hơn nữa đến bên Năng . Nếu lỡ tai nạn xảy ra , Thư cũng được chết vì yêu cơ mà .
Nguồn: http://vietmessenger.com/