Chương 6
Lòng đầy tràn yêu thương , nhung nhớ lẫn ghen tuông nghi ngờ , Thư vào quán ngó quanh kiêm nhưng không thấy Năng đâu cả.
Ngồi chờ với nhọc nhằn , lo lắng , với từng giây nuối tiếc trôi qua , Thư rơm rớm nước mắt khi Năng ung dung đủng đỉnh bước vào quán.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau . Tường Thư cố tìm nhưng không thấy chút muộn phiền nào trong mắt Năng , dù anh đang cố làm ra vẻ như thế.
Linh cảm báo với Thư anh đã thay đổi , nhưng trông Năng không vẻ gì thay đổi hết . Lẽ nào cô đã nghi ngờ anh.
Năng trầm giọng :
- Anh nhớ em qúa . Nhưng gặp em thật khó.
Thư cong môi lên :
- Chớ gặp anh thì dễ sao . Lúc nãy ai nhấc điện thoại vậy ?
Năng trơn tuột :
- Con bé hàng xóm sang mượn cuốn video ca nhạc.
Tường Thư nhấn mạnh :
- Phải có bé ấy là bạn Ngọc Nga không ?
Năng bật cười :
- Chà ! Tiếng dữ đồn xa . Em nghe từ đâu vậy ?
Từ đâu không quan trọng . Em muốn biết về bạn của Ngọc Nga . Cô ta tên gì ?
Năng xoa cằm :
- Muốn gặp anh gấp là vì lý do này à ? Chuyện có gì đâu . Anh quen Bích Tuyên đêm sinh nhật Hướng . Cô ta có vẻ thích anh nên cứ bám riết , dù Nga nói anh đã có người yêu.
Tường Thư cao giọng :
- Mẹ anh rất mến Bích Tuyên . Đúng không ?
Nặng hơi nhíu mày :
- Em hỏi cung anh à ?
- Anh cứ trả lời em đi.
- Anh không biết tình ý của mẹ.
Thư hỏi tới :
- Thế còn anh ?
Năng thản nhiên trả lời :
- Anh đã có em rồi nên chẳng để ý gì tới ai khác.
Tường Thư nhẹ lòng , cô nói :
- Tạm tin anh một lần.
Năng lặng thinh ngắm Thư . Cô vẫn là con thỏ bạch ngây thơ của anh , Năng vẫn còn nặng tình với Tường Thư , nhưng rõ ràng giữa hai người vẫn là một khoảng cách không sao rút ngắn lại hơn được nữa . Chính khoảng cách ấy khiến Năng thấy mình xa lạ.
Anh hỏi :
- Dạo này em thế nào ?
- Vẫn thường.
- Hết sợ ma rồi chứ.
Thư cười :
- Vâng . Nhà bên cạnh đã có người ở . Bên này em ngủ ngon hơn rồi.
Năng như chợt nhớ ra :
- À , láng giềng của em là gã chúng ta gặp ở quán cà phê , đúng không ?
- Vâng.
- Trông gã cũng đẹp trai ấy chứ.
Thư hồn nhiên :
- Không bằng anh đâu và em rất ghét.
- Sao thế ?
Tường Thư lúng túng :
- Tự nhiên em ghét dù mọi người trong nhà đều có cảm tình với gã.
Năng lơ lửng :
- Chắc hắn vẫn hay sang nhà em chơi ?
Thư chớp mi :
- Thỉnh thoảng gã vẫn sang chơi cờ với ba , chỉ thằng Lân là hay qua nhà bên ấy . Nó với gã ta thân nhau lắm . Tất cả cũng vì gã đã nối mạng internet , Lân mê ba cái trò thư từ , kết mạng qua mạng.
Năng nhếch môi :
- Toàn là những trò vô bổ.
- Vâng . Em cũng thấy vậy , nhưng Lân rất mê gã.
- Thế mẹ em thì sao ? Chắc cô Vân cũng rất qúy gã hàng xóm ấy.
Tường Thư hơi khựng lại , cô có cảm giác bị rơi vào bẫy của Năng.
Cô giận dỗi :
- Anh hỏi đi đâu vậy ?
Năng cao giọng :
- Em bảo mọi người đều có cảm tình với gã cơ mà . ..
Tường Thư nuốt nghẹn xuống :
- Nhưng câu anh hỏi chứa một hàm ý khác.
Năng thở dài :
- Đúng . Anh thấy ghen tức , ganh tỵ với gã vì không được ở gần em.
Tường Thư cảm động :
- Đừng như vậy . Em có nghĩ gì tới gã đâu . Tâm trí em lúc nào cũng hướng về anh , thuộc về anh.
Năng chồm người về phía Thư :
- Ước gì được . . . mi em một cái nhỉ.
Tường Thư nóng mặt , cô cố dằn lòng vì cái nhìn đắm đuối của Năng . Anh mân mê từng ngón tay thon mềm của Thư , rồi kín đáo đặt môi mình lên.
Thư đón nhận với tất cả hạnh phúc . Cô tiếc nuối :
- Em phải về.
Năng bịn rịn :
- Bên em , thời gian trôi bằng vận tốc ánh sáng . Anh không chịu nổi lúc chia lìa.
Tường Thư xốn xang :
- Chừng nào gặp lại nhau nữa ?
Năng lắc đầu :
- Dạo này anh học dữ lắm . Chắc khó . ..
Tường Thư thở dài :
- Em biết.
Năng không rời tay cô , hai người ngồi nán bên nhau nhưng không ai nói lời nào.
Cuối cùng , Thư rụt rè hỏi :
- Anh mãi mãi yêu em chứ ?
Năng gật đầu :
- Ừ . Mãi mãi . . . tới kiếp sau.
Cô thì thào :
- Em cũng thế.
- Nhưng chúng ta phải về.
Tường Thư miễn cưỡng đứng dậy trước . Cô lại phóng xe ào ào để vể nhà thật nhanh . Nhưng nhanh cỡ nào , cô cũng về trễ hơn ba mẹ.
Bà Vân nhìn cô thật sắc :
- Con bỏ quên thứ gì thế ?
Tường Thư ấp úng :
- Dạ . . . dạ . . . xà bông ạ.
- Đâu rồi ?
Thư quýnh lên :
- Họ . . . họ đóng quầy rồi , nên con chưa lấy lại được.
Bà Vân hừ một tiếng khô khốc :
- Chưa tới giờ dẹp chợ mà đã đóng quầy . Con định qua mặt mẹ à ? Đi đâu ? Khai mau !
Tường Thư nói đại :
- Con . . . con tới nhà Như Anh.
- Vậy sao phải nói dối ? Hừ ! Đọc số điện thoại nhà Như Anh đi.
Thư làm thinh , khiến bà Vân cáu lên :
- Đọc mau !
Lân ngồi nãy giờ trên salon bỗng bật dậy :
- Con biết số điện thoại nhà chị Như Anh . Mẹ để con gọi cho.
Rồi không đợi ý kiến của bà Vân , Lân tới nhấc máy bấm số lia lịa trước đôi mắt tối sầm của Thư.
Giọng Lân nghe mới dễ ghét làm sao.
- Dạ thưa anh , em là Lân , em của chi . Tường Thư . Anh cho em hỏi thăm , lúc nãy chị Thư có tới thăm chị Như Anh không ạ . Dạ . . . dạ . . . Tại mẹ em muốn biết chị Thư có ghé đó không ạ.
Bịt điện thoại lại , Lân hỏi bà Vân :
- Mẹ muốn nói chuyện với anh Hai của chị Như Anh không ? Chị ấy vừa ra ngoài.
Bà Vân lắc đầu . Lân lại dạ dạ liên tục với đầu máy bên kia , khiến Tường Thư hoang mang vô cùng . Cô không hiểu anh Hai của Như Anh đã nói gì.
Bà Vân có vẻ dịu xuống khi Lân gác máy :
- Mẹ ghét nhất là dối trá . Hay mày còn đi đâu ngoài nhà Như Anh ? Hẹn hò với thằng Năng nữa phải không ?
Thư ấp úng :
- Dạ không có.
- Liệu đấy . Mẹ sẽ không tha nếu con vẫn còn qua lại với nó . Dọn cơm ăn đi.
Đợi bà Vân về phòng riêng , Lân mới cao giọng :
- Em đỡ chị lần này thôi , sẽ không có lần thứ hai đâu.
Tường Thư liếm môi :
- Lúc nãy em . . . em . ..
Lân thì thào :
- Em gọi cho anh Truyền đấy.
- Lỡ mẹ đòi nói chuyện thì sao ?
Lân thản nhiên :
- Anh ấy thừa thông minh để đối đáp.
Rồi Lân nghiêm mặt :
- Nếu chị tiếp tục với lão Năng thì đúng là . . . là . . . Em nói thật ảnh không đáng đâu.
Thư hất mặt lên :
- Em biết gì mà nói thế ?
Lân nhấn mạnh :
- Thằng Phúc ở sát nhà anh Năng kể rằng dạo này ảnh cặp một con nhỏ hơn chị về mọi mặt . Ngày nào con nhỏ đó cũng ghé nhà chở bác Liên đi đây đi đó , bà ấy khen nó không tiếc lời . Coi như chị không có vé nào để lọt vào vòng chung kết hết . Bởi vậy , chị nên tỉnh táo một chút để nhận định cho rõ con người của ông Năng.
Thư trấn tỉnh lại trước những lời của Lân . Thông tin của nó khá chính xác , nhưng cô không muốn để lộ sự bối rối của mình.
Tường Thư nhún vai ra vẻ biết chuyện :
- Chuyện nhỏ . Chị cũng biết con nhỏ đó tên Bích Tuyên , nó đeo Năng ,nhưng ảnh đâu có thèm.
- Vì đã có chị à ? Tin ông Năng có mà chết . Em thông báo lần chót . Em không bao che cho chị và lão ta nữa đâu . Nhớ đấy.
Nhìn vẻ lấc xấc của Lân , Thư tức muốn chết . Cô ghét người khác doa. mình . Nó hiểu rất rõ điều đó vậy mà vừa rồi nó lại ép Thư . Thằng nhóc này ác thật . Cả mẹ cũng thế , Tường Thư muốn khóc khi thấy mọi người đều chống lại mình.
Thấy Thúy Ái gác điện thoại xuống cái cộp , Bích Tuyên túm tím cười :
- Dì lại cãi nhau với cậu Truyền à ?
Ái đanh mặt :
- Hừ ! Đồ ngoan cố ! Lần này dì xù luôn.
Tuyên nhịp chân :
- Lần này là lần thứ mấy trăm dì nói thế rồi nhỉ ? Nghe hoài nhàm tai . Dì thử kiếm một câu nào khác nặng đô hơn một chút thử coi.
Thúy Ái mím môi :
- Mày đừng thách dì . Ông Truyền chả là cây đinh gì cả , ngoài ổng ra , dì còn khối đàn ông khác chơi rất đẹp , rất điệu chớ không lạc hậu , âm lịch như ông ấy . Dì đang chán ngấy đấy . Vái trời có đứa ngu lượm ổng cho rồi
Bích Tuyên khen :
- cháu thấy cậu Truyền cũng được ấy chứ
Thúy Ái trố mắt :
- Mày thấy ổng được từ hồi nào vậy con quỷ nhỏ ?
Bích Tuyền giẩy nẩy :
- Trời ! Dì nghĩ đi đâu vậy ?
Ái giả lả :
- Tao ngạc nhiên khi nghe mày khen ổng
Bích Tuyên nói
- Chúa thấy cậu Truyền thật lòng với dì , hai người quen nhau cũng lâu rồi , cưới là vừa để lâu quá mất hay
Ái lừ mắt
- Lại thêm một bà . . .âm lịch nữa " Cươi là vừa , để lâu mất hay" Ai bảo mày vậy ? Tao đang cố hết sức để giành một xuất đi làm việc ở Đài Loan đây
- Cháu lại thấy dì dành thời gian để chơi bida nhiều hơn ấy chứ
Giọng Ái rành rọt
- Từ giờ trở đi , hết chơi rồi . Để mày xem dì mày sẽ đạt được mục đích
Bích Tuyên chép miệng
- Càng cao danh vọng , càng nhiều gian nan . Là đàn bà , dì cần gi phải phấn đấu cho mau gia chứ . Cứ như cháu , xong đại học lấy chồng là vừa
Thúy Ái bật cười
- Quậy như mày mà cũng muốn lấy chồng sớm . Cứ chơi cho đã đi kẻo hối hận
Tuyên bỗng hỏi
- Dì có tin chuyện " Tiếng sét ái tình" không ?
Thúy Ái tủm tỉm :
- Ba chợn như mày là dể bị nhất . Tại sao lại thắc mắc chuyện này ? Bộ mày bị "sét đánh" rồi à ?
Tuyên thở dài :
- Chắc là vậy . Tiếc rằng anh ấy đã có người yêu
Thúy Ái tỉnh rụi
- Người yêu nhằm nhò gì . Ăn thua cháu có quyết tâm hay không kìa
Bích Tuyên ngước mắt nhìn lên trần
- Quyết tâm thì cháu có thừa , nhưng coi bộ không xong . Hắn vẫn chung tình
Ái thủng thỉnh nói
- VẬy thì thêm một thơ1i gian nữa .Đàn ông xem ra còn dễ dụ hơn con nít . Nếu cần dì đây dạy cho vài chiêu
Bích Tuyên vội vã
- Cần . Cháu cần chứ
Thúy Ái nói
- Trước tiên phải tìm hiểu thật kỹ đối thủ , xem nó hơn mình điểm nào , thua mình điểm nào
Tuyên tự cao
- Nó chẳng hơn cháu điểm nào hết . Nghèo hơn , quê mùa hơn và mẹ hắn rất ghét nó
Thúy Ái gật gù
- Nhưng hắn lại mê nó . Đó là điểm duy nhất cháu thua . Nhưng lại là điểm cực kỳ quan trọng . Muốn chiếm được hắn , cháu phải vượt qua trở ngại lớn này
Tuyên chống tay dưới cằm
- Phải làm sao cho Năng Đu8`ng yêu con bé ấy nữa đây ?
Ai săm soi bộ móng tay vừa cắt tỉa
- Gây mâu thuẫn để chúng hiểu lầm và tự động dang nhau ra . Đó là thượng sách
- Bằng cách nào ?
Ái nhún vai
- Chúa tự suy nghĩ lấy , dì chỉ góp ý thôi chớ không đễ ra kế hoạch cho cháu đâu . Đầu óc dì phải lo chuyện làm sao được đi Đài Loan kìa
Bích Tuyên vô tư
- Làm việc giỏi như dì đương nhiên có tiêu chuẩn rồi
Thúy Ái lắc đầu
- Nói vậy là lầm . Chẳng phải cháu vừa bảo "Càng cao danh vọng càng nhiều gian nan " đó sao ? Nhưng dì thừa sức vượt qua
Tuyên tò mò
- Lúc nãy cậu Truyền nói gì mà dì tức dữ vậy
Thúy Ái uể oải
- Ông ta bảo dì sang nhà chơi
Tuyên cười
- Vậy mà cũng tức . Dì thật khó chịu
- Đơn giản là tao không hạp với ngôi nhà có người chết đó
- Thì dì ở chơi một chút rồi về
Thúy Ái rùng mình
- Ở một chút cũng không . Tao ớn lắm . Hơn nữa , lúc còn sống , tao cũng chả hạp với ông ta . Chết bất đắc kỳ tử là có huông . Truyền tiếc gì ngôi nhà u ám ấy mà không chịu bán đi chứ.
Bích Tuyên nói :
- Cháu thấy ngôi nhà ấy đẹp , lại ở khu yên tịnh , tuy có xa một chút , nhưng khi làm xong cầu , từ trung tâm thành phố đâu bao xa . Cậu Truyền không nỡ bán vì nhà , vì có nhiều kỷ niệm với người anh đã mất của cậu ấy.
Thúy Ái bĩu môi :
- Vẽ chuyện . Kỷ niệm gì cơ chứ . Nhà mới xây chưa tròn năm chủ đã chết . Ông Truyền tiếc không chịu bán rẻ thì có.
Tuyên chưa kịp nói tiếp thì có điện thoại . Thúy Ái nhấc ống nghe lên .Mặt tươi ra , giọng êm như ru . Ái dạ liền miệng , khiến Tuyên tò mò không biết ai gọi.
Nhún vai , Tuyên bỏ về phòng mình .Những lời dì Ái nói lại vang lên trong đầu cô.
Từ bé , Bích Tuyên đã được cưng chiều hết mực , cô quen muốn gì được nấy , kể cả những thứ không phải của mình . Ba mẹ Tuyên đi nước ngoài như ăn cơm bữa , cô sống phóng túng , quen nhiều và cũng từng yêu đôi ba người . Mối tình nào cũng qua mau , Tuyên dễ chán vì được bọn con trai tâng bốc , chiều chuộng . Chưa gã nào dám làm cô buồn , nhưng chính vì vậy mà Tuyên mau đổi thay.
Lần găp Năng vừa rồi cũng là lần Tuyên mới xù một gã yêu , nhưng làm cô đến phát ngấy . Đang buồn vì cô đơn , Tuyên đi dự sinh nhật Hướng cho vu chớ không nghĩ sẽ tìm được một . . . anh chàng . Ai ngờ Tuyên lại thích ngay khi nhìn thấy Năng.
Trong đám bạn của Hướng , Năng khác hẳn . Anh chẳng hề quan tâm , để mắt tới Tuyên như những gã kia . Anh dửng dưng uống rượu , môi nhếch lên vừa khinh mạn , vừa hờ hững khi Ngọc Nga giới thiệu cô với anh.
Thái độ ấy khiến Tuyên ấm ức , nên cô luôn để ý xem Năng làm gì , có tán tỉnh cô gái nào hay không . Tuyên chỉ thấy Năng lầm lì uống rượu . Mãi tới khi nghe Ngọc Nga nói , Tuyên mới biết Năng đang buồn vì tình yêu trắc trở.
Bỗng dưng từ phút đó , cô thấy thương cảm nên sau một tích tắc bâng khuâng , Bích Tuyên đã lao tới chỗ Năng ngồi , lôi bằng được anh ra sàn nhảy . Cô quyết tâm khiến Năng quên hết buồn phiền.
Dưới anh' sáng chớp tắt dễ làm người ta choáng của giàn đèn cực mạnh , Tuyên đã bắt gặp nụ cười chết người của Năng . Cô đã khéo léo kéo Năng vào một góc và dạn dĩ hôn anh.
Năng đã đáp lại nụ hôn khá say đắm . Nhưng khi nhìn vào mắt anh , Tuyên nhận ra anh hôn cô nhưng đang nghĩ tới cô gái khác.
Cảm giác phũ phàng ấy tới bây giờ như vẫn còn nguyên vẹn trong Tuyên . Lần đầu tiên trong đời , cô biết thế nào là hụt hẫng , bẽ bàng . Đêm ấy , cô thao thức suốt . Sáng hôm sau , Tuyên điện thoại hẹn Năng ở quán cà phê và anh đã nhận lời . Tuyên nhất quyết đổi cách yêu . Trước kia , cô toàn nhận những lời tỏ tình , tán tỉnh . Với cô , yêu qúa dễ . Bây giờ Tuyên muốn cho . . . Cô muốn một người không yêu mình sẽ phải yêu mình . Điều đó chắc khó , nhưng rất thú vị . Tuyên tin là thế và cô hăm hở lao vào cuộc.
Thúy Ái nói vọng vào :
- Dì đi công chuyện , ra đóng cửa Tuyên ơi.
Tuyên tò mò :
- Dì đi công chuyện với ai thế ?
Thúy Ái cao giọng :
- Với kẻ nào có thể giúp dì đi Đài Loan . Dìmuốn thay đổi không khí.
Tuyên chép miệng :
- Tội nghiệp cậu Truyền.
- Hừ ! Chả gì tội nghiệp hết . Cuộc đời là như thế . Phải biết sống cho mình . Hiểu không ?
- Dạ hiểu.
Đóng cửa lại , Tuyên gọi điện thoại cho Ngọc Nga . Chuông reo khá lâu , con nhỏ mới nhấc máy.
Giọng ngái ngủ , Nga hỏi :
- Chúa nhật không có mục gì sao gọi điện ám tao vậy ?
- Có một mình biết đi đâu bây giờ.
- Trời ! Phải Bích Tuyên không nhỉ ? Sao nói nghe thảm qúa.
Bích Tuyên chép miệng :
- Một mình thì nói một mình , sao lại thảm ?
Nga cười :
- Tao quen thấy mày vênh váo , ngang ngược với bọn con trai rồi , nên không biết khi mày một mình trông thế nào.
Bích Tuyên khẽ gắt :
- Tao đang buồn đây.
- Buồn ai ? Năng hả ?
Tuyên ậm ự :
- Buồn bản thân mình vô dụng , không khiến trái tim người ta rung động.
Nga kêu lên :
- Tao đã bao? tim ông Năng có chủ rồi mà.
- Có chủ thì đã sao , khi mối tình ấy đang rơi vào bế tắc ? Tao muốn . . . giải phóng Năng bằng tinh yêu của mình.
- Ghê nhỉ ! Mày còn chờ gì mà không giải phóng ?
Bích Tuyên ngập ngừng :
- Tao cần thông tin về Tường Thư . Mày giúp tao với ?
Nga buông từng tiếng :
- Chuyện nhỏ ! Cần thông tin gì tao sẵn sàng . . . bán . Hỏi đi !
Bích Tuyên đổi tay cầm điện thoại . Cô chợt lúng túng vì câu hỏi cộc lốc của Nga.
Suy nghĩ cả phút , Tuyên mới lên tiếng :
- Tại sao mẹ Năng lại ghét Tường Thư ?
Ngọc Nga nói :
- Chuyện dài lắm . Mà thật ra , Thư nó chả có lỗi gì với bác Liên . Chẳng qua tại bác ấy không ưa bác Vân , mẹ Thư . Hai bà mẹ là hai kẻ thù không đợi trời chung.
- Sao . . . dữ vậy ?
Nga đều giọng :
- Mẹ tao kể , hồi đó bác Liên và bác Vân cùng yêu một người . Gã đểu ấy bắt cá hai tay nên bác nào cũng tưởng mình là người duy nhất của gã . Chẳng bao lâu , chuyện lỡ dở ra , hai bà . . . choảng nhau một trận tóe khói . Gã đểu ấy bị kiểm điểm , chuyển sang cơ quan khác . Hai bà ở lại làm chung xí nghiệp , rồi mỗi bà có một ông chồng , nhưng đời đời không quên mối hận tình ngày xưa . Sau này , khi đã lập gia đình rồi , bác Vân đã tố cáo bác Liên ăn cắp giấy đánh máy đem bán , khiến bác ấy bị kiểm điểm , cuối năm bị hạ bậc thi đua . . . Nghe đâu xuất đi hợp tác lao động ở Đức của bác ấy rơi vào tay bác Vân . Cho nên mối thâm thù giữa hai người không bao giờ phai nhạt . Công bằng mà nói , so với bác Vân , bác Liên dữ hơn rất nhiều.
Bích Tuyên ngắt lời Nga :
- Nhưng tao có thấy bác ấy dữ đâu.
Ngọc Nga cười :
- Từ từ sẽ thấy . Mày không lo mất phần . Rồi sẽ có dịp bác ấy sẽ dữ cho mày hết hồn . Ba Năng còn bị bác Liên mắng như ăn cơm bữa nữa là.
Tuyên hỏi :
- Theo mày thì hận thù giữa hai bà mẹ sẽ không bao giờ được hoá giải và hai đứa con phải đau khổ vì chuyện đó sao ?
- Đương nhiên rồi . Thư và Năng là Romeo và Juliette thời đại cơ mà . Tao nghĩ họ chả dại dội tìm đến cái chết mà sẽ tìm cách được sống với nhau.
- Nghĩa là cả hai từ bỏ gia đình mình ?
Ngoc . Nga chép miệng :
- Phải vậy thôi . Nếu tình yêu của họ mãnh liệt đến mức chấp nhận tất cả để có nhau.
Bích Tuyên lơ lửng :
- Chắc không mãnh liệt đến thế đâu.
Ngọc Nga hỏi :
- Mày căn cứ vào đâu mà nói thế ?
- Linh cảm . Tao cho rằng Năng có tình cảm với tao , dù so với tình yêu Năng dành cho nhỏ Thư thì tình cảm ấy chả đáng bao nhiêu . Nhưng tao thừa kiên nhẫn và quyết tâm chiếm lấy . Rồi Năng sẽ yêu tao cho mày xem.
Nga kêu lên :
- Đàn ông thiếu gì , sao lại chiếm của người khác ? Hồi bé , gia đình tao cũng sống chung với gia đình Năng , gia đình Thư và gia đình Mai Hiên trong khu tập thể . Sau này , mỗi nhà dọn đi một chỗ , bọn tao không thân với nhau như xưa , nhưng vẫn giữ tình cảm tốt đẹp về nhau . Tao không thích mày chen vào giữa ông Năng và Tường Thư , dù tao biết hai người đang gặp nhiều khó khăn.
Bích Tuyên đốp chát :
- Tao không chiếm người đàn ông của ai hết . Năng chưa vợ , ảnh vẫn còn tự do để yêu và được yêu . Tao và Tường Thư đều bìn đẳng ngang nhau . Ai giỏi sẽ có được Năng.
Ngọc Nga khó chịu :
- Tao không nghĩ mày thật lòng với Năng.
- Mày biết được suy nghĩ của tao sao ?
- Chỗ bạn bè , tao lạ gì tánh háo thắng của mày . Mày sẽ chán khi có được Năng.
Tuyên khẽ cười :
- Lần này mày trật rồi . Tao thật lòng với anh ấy . Tụi tao sẽ là một cặp xứng đôi vừa lứa . Tao sẽ tranh thủ tình cảm của bác Liên . Và mày phải giúp tao điều đó . OK ?
Nga im lặng , một lát sau cô nói :
- Xin lỗi . Tao không tham gia vào trò của mày đâu . Thôi , stop nghen.
Bích Tuyên hậm hực gác máy . Ngọc Nga đúng là . . . cà chớn . Thật không ngờ nó xem trọng Tường Thư hơn cô . Mà con nhỏ ấy có gì hay để Năng mê mệt , Nga qúy mến nó cơ chứ ?
Bản chất nhỏ nhen , ích kỷ của Tuyên bỗng ùn ùn trỗi dậy . Cô vật vã trong bực tức , ganh tỵ . Hừ ! Nhất định cô phải có bất cứ thứ gì cô đã muốn . Cô sẽ tiếp tục lấy lòng bà Liên , Năng rất sợ mẹ , chắc chắn anh phải nghe lời bà.
Bích Tuyên phấn chấn với những tính toán trong đầu . Cô lên kế hoạch chăm sóc Năng trong mùa thi này . Cô sẽ trấn thủ mọi nẻo đường đi về phía trái tim Tường Thư , rồi Năng sẽ rẽ sang lối Bích Tuyên đứng chờ . Anh sẽ không có thêm lần nào nữa bỏ nhà đi vì Tường Thư nữa . Bích Tuyên không đời nào để chuyện ấy xảy ra nữa . Anh sẽ quên mối tình luôn khiến anh lo buồn ấy để chấp nhận mối tình khác đầy màu sắc quyến rũ hơn . Tuyên tin cô sẽ làm được điều đó .
Nguồn: http://vietmessenger.com/