12/4/13

Ánh hoàng hôn mỏng manh (C15-17)

Chương 15

Tạ Thiếu Vĩ cùng hai người khác đến ngay sau đó, Phương Thần vừa đỡ Hàn Duệ nằm xuống giường thì chuông cửa đã vang lên.

Trước khi mở cửa, Phương Thần cẩn thận nhìn qua lỗ khóa, sau khi xác định rõ người đến mới mở cửa cho vào.

Cô đưa tay ra hiệu chỉ về phía phòng khác cho mấy người đó, rồi đi vào bếp rót nước uống, khi quay lại thì đã thấy một người trẻ tuổi đang dùng kéo cắt áo của Hàn Duệ.

Phương Thần đứng ở cửa, chau mày, nói: “Các anh định điều trị vết thương cho anh ta ở đây à?”.

Phương Thần nghĩ rằng mình đã tỏ rõ sự ngạc nhiên và không vừa lòng của mình một cách hết sức rõ ràng, nhưng ba người đàn ông kia vẫn không thèm quay đầu lại nhìn cô một lần.

Lúc này, người nằm trên giường kia mới là tiêu điểm chú ý của họ, còn cô thì chỉ như không khí.

Sau cùng thì vẫn là người đàn ông cao to, vạm vỡ nói bằng giọng băm bổ: “Bây giờ đại ca không cử động được”. Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, thái độ cũng hung hăng, hống hách giống như Hàn Duệ.

Cô mấp máy môi, định phản đối, nhưng nhìn thấy Hàn Duệ nằm yên trên giường, cùng với động tác từ bàn tay của người đàn ông trông giống như bác sĩ, vết thương vỗn dĩ đã ngừng chảy máu giờ đây máu lại tiếp tục ồ ạt chảy ra, từng giọt đỏ tươi nhỏ trên tấm ga giường mới thay, tạo thành một khoảng đỏ sẫm nhìn mà thấy sợ.

Cuối cùng thì cô cũng nhìn thấy rõ vết thương của Hàn Duệ, đó là một vết rách dài tới mười phân ngay dưới xương sườn.

Không ai lên tiếng, nên trong phòng yên tĩnh như một không gian đóng kín, vẻ mặt của Tiền Quân thoáng lóe lên vẻ hung hãn, nhưng dường như vì sợ gây ra sự kinh động nên không dám bộc lộ ra.

Kỹ thuật của tay bác sĩ kia có thể nói là rất tốt, anh ta nhanh nhẹn cắt chiếc áo trên người Hàn Duệ, sát trùng, rồi lại lấy dụng cụ từ trong túi cúi thương ra, động tác thuần thục. Vừa nhìn đã biết là anh ta thường xuyên giải quyết nhưng ca như thế này.

Nhìn thấy sợ chỉ được lấy ra, Phương Thần không nén được sửng sốt, “Phải khâu à?”.

Có lẽ là giọng nói của cô hơi to nên lần này đã có người đưa mắt nhìn cô. Tạ Thiếu Vĩ bình tĩnh nhìn cô một cái, không thể coi cái nhìn đó là lễ độ, anh ta nói vẻ mặt không thay đổi: “Nếu cô thấy sợ thì hãy tránh ra ngoài đi”.

Phương Thần coi như không nghe thấy câu đó mà vẫn tiếp tục hỏi bác sĩ: “Không tiêm thuốc tê à?”, bởi cô không nhìn thấy bác sĩ chuẩn bị thuốc gây tê.

Bác sĩ trẻ không trả lời, còn từ phía đầu giượng vọng ra giọng nói yêu ớt, khàn khàn: “… Không cần đâu”.

Phương Thần không khỏi ngạc nhiên.

Thì ra Hàn Duệ cứ nhắm mắt nằm yên không động đậy nên Phương Thần đã tưởng rằng anh bị hôn mê.

Mất nhiều máu như vậy mà vẫn giữ được tỉnh táo suốt dọc đường, vết thương lại sâu như thế, chắc hẳn sẽ là rất đau, thế mà Hàn Duệ vẫn không hề rên một tiếng.

Trong giây lát, lòng Phương Thần dậy lên một cảm giác rất khó tả đến chính cô cũng không thể nói rõ, vừa không thể hình dung ra lại vừa xen lẫn sự cảm phục thực sự.

Có thể chịu đựng như vậy, đúng là khiến người khác phải mở to mắt nhìn.

Cô bước tới đứng bên giường, mỉm cười nói với Tạ Thiếu Vĩ: “Ai bảo rằng tôi sợ?”, nói rồi quay đầu sang bác sĩ, “Muốn chữa cho anh ta ở đây cũng được, nhưng nhất định không được làm cho anh ta chết trong nhà tôi đâu”.

A Thanh đang ngồi chuẩn bị để khâu không nói lại câu nào, chỉ có Tiền Quân suýt nữa thì bật lên như một quả bom phát nổ. Làm nghề này, ít nhiều cũng có chút mê tín, nên khi nghe thấy những lời không may như vậy, lại đúng vào lúc căng thẳng nhất, nên không khỏi cảm thấy giật mình và chỉ muốn bóp chết cô gái bạo gan kia.

Nhưng Tiền Quân chỉ mới kịp sầm mặt lại thì người nằm trên giường đã khẽ cười

Khóe môi nhếch lên thành một đường con đẹp đẽ, Hàn Duệ ngước mắt lên nhìn người đứng trên đầu, chậm rãi nói: “Yên tâm đi… tôi sẽ không làm cho cô thất vọng đâu”. Trong giọng nói ấy pha chút giễu cợt nhẹ nhàng.

Phương Thần cười nhạt, nhìn thẳng vào Hàn Duệ, tâm trạng như đang xem kịch: “Tôi chỉ định xem khâu không gây tê thì sẽ tiến hành như thế nào”.

Ngoài sắc mặt nhợt nhạt như người chết, vẻ bình tĩnh, lạnh lùng của người đàn ông đẹp trai này thật đáng sợ, như thế vết thương sâu và dài kia không phải ở trên thân thể anh ta.

Trong lòng Phương Thần lóe nên một suy nghĩ hơi ác ý, chờ lát nữa xem anh ta còn đủ can đảm để không kêu lên nữa không.

Nhưng sự thực đã khiến cô thất vọng.

Sau khi bác sĩ khâu xong, Phương Thần mới biết sức chịu đựng của cô hoàn toàn không mạnh mẽ như mình đã tưởng.

Cô không sợ máu, hồi còn nhỏ chuyện va đập tróc da chảy máu là chuyện bình thường, thậm chí có lần cả khuỷu tay và chân đều bị một vết thương lớn, mấy đứa con trai có mặt ở đó không đứa nào dám thò tay ra băng bó giúp, thế mà Phương Thần vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì, không khóc cũng không kêu.

Đó có thể coi là cảnh tượng máu me đáng sợ nhất mà cô từng trải qua, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với cảnh tượng lúc này.

Mắt nhìn thấy từng chỗ da thịt bị rách bây giờ đang được khâu liền trở lại bằng từng mũi kim một, cảnh tượng này trông thật đáng sợ và tàn nhẫn. Phương Thần chau mày, bất giác hai bàn tay đan chéo vào nhau, mười đầu ngón tay dần lạnh toát và run rẩy.

Thực ra Phương Thần muốn chứng kiến cảnh tượng người đàn ông lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây mạnh mẽ kia phải cất tiếng kêu đau vì không chịu đựng nổi. Nhưng anh ta kiên quyết không để cho cô được toại nguyện.

Trong suốt quá trình bác sĩ xử lý vết thương, mặc dù rất đau, tới mức toàn thân run rẩy, thậm chí co giật, mái tóc đen trước trán bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, các khớp ngón tay nhợt nhạt đi vì phải nắm chặt, chiếc ga trải giường bị túm chặt thành một m hỗn độn dưới thân hình của anh ta…

Nhưng anh ta vẫn không hề kêu lên một tiếng.


“Cái gì?” Phương Thần cau mày, đặt vội ly nước xuống mà không kịp uống lấy một ngụm.

“Vết thương quá sâu, lại vừa mới khâu xong, vì thế hiện tại không thể để anh ấy di chuyển được, cần phải nằm lại đây nghỉ ngơi ít ngày.” Rồi dường như thấy được vẻ phản đối của Phương Thần, Tạ Thiếu Vĩ lấy lại vẻ mặt vô cảm, bổ sung bằng một câu: “Chỉ là mượn phòng mà thôi, còn việc chăm sóc, trông nom sẽ do chúng tôi cắt cứ người phụ trách, sẽ không chiếm dụng thời gian cá nhân của cô Phương đâu”.

Ngữ khí của Tạ Thiếu Vĩ rất khách khí, tướng mạo cũng rất nho nhã, nếu khoác bộ complet và thắt cà vạt ra đi ra đường thì rõ ràng là dáng dấp của người có học, khác hẳn với kiểu đàn ông thô lỗ, mặt mày sầm sì.

Nhưng, cho dù có lịch sự đến đâu cũng không thể khiến cho Phương Thần lập tức tiếp nhận quyết định đáng sợ đó.

“Ý của anh là phải để cho một người bị thương nặng ở trong nhà tôi cùng với sự chăm sóc của thuộc hạ của anh ta 24/24?”

“Đúng thế.”

“Không được, tôi không đồng ý!”

Thái độ của Phương Thần rất gay gắt, nhưng Tạ Thiếu Vĩ không hề nổi giận mà kiên nhẫn hỏi lại: “Vậy, cô có ý kiến gì hay hơn không?”.

“Tôi không muốn chuốc lấy phiền phức”, giọng Phương Thần tỏ ra rất cứng

“Nhưng cô đã chuốc lấy rồi đấy thôi.” Người đàn ông nho nhã ấy mỉm cười đáp, để lộ hai chiếc má lúm đồng tiền mờ mờ trên má, nụ cười ấy càng khiến người ta thấy vẻ ôn tồn, lương thiện. Tạ Thiếu Vĩ tiếp tục kiên nhẫn nói cho Phương Thần biết sự thật: “Cô Phương này, kể từ lúc cô gọi điện cho chúng tôi cũng là lúc cô đã bị cuốn vào chuyện này rồi. Dù thế nào cũng mong cô đã giúp thì giúp đến cùng”.

Lúc đó, Phương Thần không biết là nên nổi nóng hay nên cười nữa. Nhưng nhìn biểu hiện của Tạ Thiếu Vĩ, xem ra anh ta không hề nói đùa với cô.

Ngẫm nghĩ một lát, sau cùng Phương Thần hỏi: “Thực ra, tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đúng không?”.

Nhà đã bị quyết định “trưng dụng”, một cô gái như cô dường như và thực sự là như vậy, không thể nào cò kè được với bọn họ. Đúng như lời Tạ Thiếu Vĩ, cô đã sớm chuốc vạ vào thân mất rồi, hơn nữa đó còn là một cái vạ lớn.

Đúng ra, trên đường lái xe về đây cô cũng nảy ra ý định bỏ chạy, nhưng đã bị Hàn Duệ đoán biết được và nói ra, hoàn cảnh của cô đúng là cưỡi trên lưng hổ, vì thế nên mới có chuyện xảy ra như bây giờ.

Nếu đã thế, ít ra cũng phải giành cho mình một số chủ quyền.

Thế là cô nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, người của các anh không được ở đây quá nhiều, không được tự do nghênh ngang ra vào”.

Tạ Thiếu Vĩ gật đầu, đáp: “Được”.

“Ngoài ra, phải có một thời hạn nhất định.”

“Thời hạn gì?”

“Thời hạn Hàn Duệ rời khỏi đây.”

Tạ Thiếu Vĩ chỉ mỉm cười, đáp với giọng bình thản: “Chuyện này thì tôi không thể quyết định."


Chương 16

Căn hộ có hai buồng với một sảnh, diện tích sử dụng thực sự khoảng gần chín mươi mét, lần trước Tiêu Mặc đùa là sẽ chuyển đến ở cùng, Phương Thần đã đáp lại rằng: "Chỉ sợ phòng ốc nhỏ không xứng với đại thiếu gia".

Nhưng bây giờ xem ra người phải chịu thiệt thòi e rằng lại chính là cô.

Kể từ lúc Hàn Duệ quyết định ở lại, trong nhà Phương Thần xuất hiện thêm mấy khuôn mặt mới, hơn nữa đồ đạc cũng nhiều thêm, riêng giường ngủ của cô hiện tại đã trở thành giường bệnh cao cấp với đủ các loại thiết bị.

Có lẽ nên gọi tình huống này là quạ chiếm nhà sẻ chăng?

Phương Thần vẫn chưa thể tỏ thái độ của mình, vì suốt hai ngày qua Hàn Duệ sốt liên miên, lúc nào trên đầu giường cũng treo lọ kháng sinh và thuốc chống viêm, còn vị bác sĩ tên là A Thanh thì túc trực ở bên hầu như suốt 24/24 và không rời lấy nửa bước.

Mà giả sử bây giờ có đưa ra lời phản đối thì không những tốn nước bọt mà còn tỏ ra thiếu nhân đạo.

Thế nên Phương Thần chỉ còn cách cố nhịn.

Đã giúp thì phải giúp đến cùng, bây giờ chỉ còn hy vọng người đàn ông kia mau chóng bình phục, để cô sớm được trở lại cuộc sống bình thường.

Tạ Thiếu Vĩ có vẻ rất tôn trọng lời cam kết. Anh ta cử ba đàn em đến, mỗi người túc trực tám tiếng luân phiên nhau. Mỗi ca trực ngoài người trực ra, hai người còn lại không bao giờ xuất hiện trước mặt Phương Thần.

Nhưng, cho dù là như vậy thì Phương Thần vẫn cảm thấy trong lòng như có cả đống lửa.

Bây giờ cô đành phải ở trong phòng ngủ của Chu Gia Vinh, có lúc nửa đêm tỉnh vậy vào nhà vệ sinh, bị một người l mặt nằm trên salon khiến cô giật mình sợ hết hồn.

Lần đầu bị như vậy cô phải đưa tay lên ngực và khẽ kêu lên một tiếng, bởi cô vẫn chưa quen với chuyện bị người khác chiếm dụng nhà.

Còn người làm cô giật mình cũng tỏ ra ngượng ngùng, cứ đưa tay vò đầu và hết lời xin lỗi.

Đó là một chàng trai còn rất trẻ, không hiểu vì sao lại đâm đầu vào con đường ngay, nhìn vẻ ngoài của cậu ta hoàn toàn khác hẳn mấy người kia.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt của người ấy rất dịu dàng, cậu ta đã bật dậy trong giấc ngủ mơ màng và vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, trông chẳng khác gì một cậu bé, ánh mắt cậu ta dừng lại trên người cô rồi lại vội rời đi.

Thực ra, mấy người họ cũng thì thầm bàn tán, ai cũng đoán mò về mối quan hệ giữa đại ca và người đẹp, nhưng những đoán định ấy chẳng được chứng minh, do đó mà càng khiến bọn họ không dám làm chuyện gì bậy bạ.

Chàng trai trẻ không dám nhìn vào cô gái mặc bồ đồ ngủ bằng lụa, để hở phần cổ trần đầy sức sống, khẽ nói: “Xin lỗi”.

Sau đó Phương Thần nghe mọi người gọi anh chàng ấy là A Thiên, và cô cũng gọi cậu ta như vậy: “A Thiên”. “Có chuyện gì vậy, chị Phương?”

Phương Thần đưa mắt nhìn về phía phòng ngủ của mình, “Vết thương của anh ta như thế nào rồi?”. Kể từ sau khi thuộc hạ của Hàn Duệ đến chăm sóc, Phương Thần không hề vào đó xem anh ta thế nào. Tuy lúc này cùng ở dưới một mái nhà, nhưng hai người như ở hai thế giới khác nhau, cô thì thường đi sớm về muộn, còn Hàn Duệ thì được chăm sóc rất kỹ lưỡng không có việc gì cần đến Phương Thần.

“Cơ địa của đại ca rất tốt, bác sĩ nói hồi phục rất nahnh.” A Thiên cười để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, trả lời Phương Thần như thể người có vết thương đang hồi phục kia là chính mính.

“Thế à.” Phương Thần cũng thấy vui, trong lòng thầm tính xem đến khi nào thì sẽ kết thúc nỗi phiền toái mà mình đã chuốc lần này.

Trước lúc đó cô cũng đã gọi điện cho Chu Gia Vinh dò hỏi xem khi nào thì anh ta quay về. Chu Gia Vinh đáp: “Ít nhất cũng phải nửa tháng nữa”. Sau đó anh ta còn đùa: “Sao, không lẽ lại thấy nhớ anh rồi à?”.

“Làm gì có” Phương Thần nói Chu Gia Vinh nửa đùa nửa thật: “Sau khi cuộc thi kết thúc, nhân tiện anh đi du lịch một chuyến đi, vội về làm gì”.

“Đúng thế. Cát trắng nắng vàng, còn có rất nhiều người đẹp nữa. Nói để em biết, anh cũng rất vui tới mức không muốn về nữa đây này.”

Như thế càng hay.

Phương Thần thở phào, hy vọng rằng những điều Chu Gia Vinh nói đều là sự thật, anh ta càng về muộn thì càng tốt.

Thực ra, bình thường cô cũng rất ít khi ở nhà.

Nhớ hồi đầu Chu Gia Vinh chuyển đến ở cùng, thấy cô cứ đi sớm về muộn, đã phải thốt lên kinh ngạc: “Em là phụ nữ, làm cái nghề ấy như thế thì có khác gì tự hủy hoại mình?”.

Nhưng sau này khi đã quen dần, thỉnh thoảng nhắc lại chuyện đó anh ta vẫn nói: “Phương Thần này, anh khuyên em nên sớm đổi nghề đi. Các người đẹp thường không chịu nổi sự vất cả đó đâu. Nhân khi còn trẻ đẹp hãy mau chóng tìm một người đàn ông thích hợp mà lấy quách đi, như thế chẳng phải hơn hẳn việc ngày ngày cứ phải phơi mặt ra nắng gió sao?”.

Trong con mắt của những người xung quanh thì nghề phóng viên rất vất vả, đặc biệt là với phụ nữ. Vì thế ngay cả một người từ trước đến nay ít khi nói đến những vấn đề nghiêm túc, cũng không nén được mà khuyên cô như vậy.

Nhưng Phương Thần cảm thấy không có gì đáng nói, bởi những ngày vất vả nhất đã qua rồi, khi đã chịu đựng được những giới hạn về sinh lý và tâm lý, thì bây giờ chỉ còn là thói quen nghề nghiệp mà thôi.

Tối hôm nay lại phải làm thêm giờ.

Mãi cho tới khi Tô Đông gọi điện đến, cô vẫn còn một số việc chưa làm xong, vì thế mà cô cứ dán mắt vào màn hình trong khi nói chuyện với Tô Đông không hề chú tâm đến những điều hai người trao đổi.

Tô Đông đột ngột đưa ra ý kiến: “Này, dạo này mình rất rảnh rỗi, công việc thì không được tiếp tục, hay là tối nay mình đến nhà cậu nhé?”.

Phương Thần thuận miệng “ừ” một tiếng, nhưng lập tức nhớ ra, vội giả bộ ho một cái rồi hỏi lại: “Đến nhà mình làm gì?”.

“Uống rượu, xem phim, tùy.” Giọng nói từ đầu dây bên kia uể oải, nhưng đầy cám dỗ, dường như nó được che đâu bằng một cái ngáp, “Ngủ cả buổi chiều, bây giờ đang rất phấn chấn, nếu không nghĩ ra việc gì để làm thì làm sao tiêu hết thời gian đây?”.

Phương Thần nhíu mày suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Thế thì chúng ta đi xem phim đi. Nửa tiếng sau gặp nhau ở cửa khu giải trí Tân Thiên nhé”.

Đó là bộ phim chúc mừng năm mới, đạo diễn là nhân vật hàng đầu của điện ảnh Trung Quốc, vì vậy, cả ba bốn phòng chiếu hoạt động cùng một lúc mà khán giả vẫn ngồi chật cứng.

Phương Thần kết thúc ngày làm việc khi đã muộn, lại mất thêm ba tiếng đồng hồ ở rạp chiếu phim và trên đường, khi chia tay Tô Đông thì đã nửa đêm.

Mở cửa bước vào nhà, Phương Thần mới phát hiện ra có người vẫn chưa ngủ.

Lúc đó đúng vào ca trực của A Thiên. Nhìn thấy cô về, cậu ta liền bật dậy khỏi salon.

Vừa đổi dép, Phương Thần vừa mỉm cười chào cậu ta: “Ngày nào cậu cũng ngủ muộn thế à?”.

Phòng khách rất yên tĩnh, tivi cũng không bật, A Thiên không trả lời cô mà chỉ nói: “Chị Phương, đại ca đang chờ chị đấy”.

Phương Thần hơi sững người, một lát sau mới hỏi lại: “Có chuyện gì thế?”.

Trên mặt của A Thiên là vẻ nghiêm nghị ít thấy, cậu ta cũng không nói gì nhiều mà đưa tay ra hiệu: “Đại ca nói chị về thì bảo chị vào gặp đại ca ngay”.

Khô rốt cuộc thì ai đang ở nhà ai nhỉ?

Liệu có phải đâu là kiểu khách đổi thành chủ không? Cô cho anh ta ở tạm, thế mà anh ta lại cứ làm như mình là chủ nhà không bằng…

Phương Thần không nói gì nữa, cô bước tới mở cửa phòng ngủ của mình mà không cần gõ cửa.

Muộn thế rồi mà Hàn Duệ cũng chưa ngủ, anh đang dựa vào đầu giường xem cuốn tạp chí. Thấy Phương Thần bước vào, anh ta liếc cô một cái xong lại dồn mắt vào cuốn tạp chí trên tay: “Đi đâu về vậy?”.

Phương Thần lại sững người một lần nữa, cuối cùng lựa chọn cách không trả lời anh ta mà hỏi người lại: “Tìm tôi có việc gì?”.

“Nửa đêm gà gáy mới về nhà, không sợ gặp nguy hiểm trên đường à?”.

Dương như cô cười thành tiếng, nhưng ngữ khí và vẻ thể hiện cũng chẳng khác gì Hàn Duệ, cô bình thản châm biếm lại: “Anh đã ở trong nhà tôi rồi thì tôi còn có thể gặp mối nguy hiểm gì chứ?”.

Người đàn ông ngồi trên giường nhướng mày lên, cuối cùng ngước mắt lên nhìn thẳng vào cô, có vẻ như anh ta hơi bất ngờ nhưng không nổi giận mà lại cười, đáp lại: “Xem ra cô rất thắc mắc về tôi đấy”.

Cô nghĩ, hình như anh ta đã quên rằng buổi tối hôm ấy anh ta đã làm cô trong tòa nhà của mình. Sự nhạo báng không thương tiếc và cả nụ hôn như một đòn trừng phạt ấy nữa, tất cả đều lạnh băng, không mang chút kích động và ham muốn nào, nó khiến người ta phải rùng mình.

Thế mà bây giờ anh ta lại mỉm cười với cô như thể chưa có chuyện gì xảy ra?

Trực giác mách bảo cô cần phải cảnh giác, nên cô nhìn Hàn Duệ với ánh mắt không chút biểu cảm: “Nghe nói anh hồi phục khá nhanh”.

Hàn Duệ chậm rãi gật đầu.

Có thể là do ánh đèn, nên đôi mắt rất sâu của anh ta trở nên sáng lạ thường, nhìn thì thấy tinh thần rất tốt, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường, cái người co rúm lại trên giường vì mất quá nhiều máu và quá đau ấy dường như đã biến mất.

Phương Thần nói: “Nếu như vậy, anh và thuộc hạ của anh định khi nào thì đi khỏi đây?”.

Khóe môi của Hàn Duệ vẫn nhếch lên, nhìn Phương Thần một lúc lâu như thể đang cân nhắc điều gì, sau đó mới nói: “E rằng phải mấy ngày nữa”.

“Vì sao?”, Phương Thần chau mày.

“Hình như cô đang hối hận vì đã cứu tôi, chắc hẳn cô mong tôi chết trên đường hôm ấy lắm nhỉ?”, Hàn Duệ nói toạc ra suy nghĩ của cô.

“Đúng thế.”

Quả thực cô đã hối hận và nghĩ rằng lẽ ra lúc đầu mình không nên làm như vậy.

“Nhưng đáng tiếc là đã muốn rồi.” Hàn Duệ nói giọng bình thản, rồi ném cuốn tạp chí lên mặt tủ ở đầu giường, đột nhiên vén chăn và bước xuống giường.

Cô sững người: “Anh làm gì thế?”.

Có lẽ vết thương vẫn còn đau, nên sau khi ngồi dậy Hàn Duệ phải ngồi nghỉ ở mép giường một lúc rồi mới cố gượng đứng dậy.

Bước chân của Hàn Duệ rất chậm, nhưng không tỏ ra yếu ớt, mà ngược lại nó ẩn chứa một sức mạnh khó có thể đè nén.

Hàn Duệ bước đến trước mặt Phương Thần, cô bất giác lùi về sau một bước.

“Cô sợ gì thế.” Ánh mắt của Hàn Duệ vẫn rất sáng và lạnh, vẻ như rất dửng dưng. Nhưng trước ánh mắt ấy của anh ta, Phương Thần thầm nghĩ hình như mình lại trở thành con mồi rơi vào trong tay của kẻ khác.

Giống như ngày hôm ấy, không còn sức lực để vùng vẫy và phản kháng.

Phương Thần mím môi không nói gì.

“Tôi muốn nhờ cô giúp một việc.”

Chưa khi nào người đàn ông này lại lịch thiệp, khách sáo đến thế, chính vì điều đó càng khiến cô thêm cảnh giác.

“Ngày mai cô hãy đi ra ngoài với tôi”, Hàn Duệ nói.

“Đi đâu?”

“Tới dự bữa tiệc sinh nhật của một người.”

“… Với điệu bộ như bây giờ của anh ư?” Ánh mắt cô lộ rõ vẻ ngạc nhiên, có thể còn chứa đựng cả sự khinh thường nữa. Vì, cho dù đã hồi phục khá tốt, nhưng nhìn bước đi của Hàn Duệ vẫn rất khó khăn.

“Chính vì thế mới cần cô đi cùng.” Hàn Duệ nói với giọng bình thản, như thể sự việc nhất định phải là như vậy, “Ở bữa tiệc như thế cần phải có một người phụ nữ ở bên. Tôi cảm thấy cô là sự lựa chọn tốt nhất”.

Câu nói này liệu có thể coi là một lời khen không nhỉ?

Phương Thần tỏ rõ thái độ không phải như vậy, nhưng vẫn mỉm cười chớp chớp mắt nhìn Hàn Duệ rồi hỏi bằng giọng giả như không hiểu chuyện: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”.

Phương Thần đang khiêu chiến với anh, nhưng dường như Hàn Duệ không để ý đến điều đó, ngừng một lát, anh ta chậm rãi nói: “Tôi nghĩ là mình có cách để khiến cô đồng ý. Hay là cô bằng lòng thử một chút nhé?”.

Phương Thần sa sầm mặt không nói gì.

Nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô. Hàn Duệ cười, ánh mắt cũng khiến cho đường nét của đôi môi vốn lạnh lùng dịu đi rất nhiều.

Đôi mắt dà của anh ta dường như chứa đựng điều gì đó rất khó đoán biết, anh ta đưa bàn tay có những ngón dài ra vuốt cằm cô, giọng nói dịu dàng và kiên nhẫn, như cô giáo đang nói với các bé ở nhà trẻ: “Cô là người rất thông minh, lẽ ra cô nên biết, việc giúp đỡ tôi bây giờ, với cô mà nói thì lợi nhiều hơn hại”.

Càng là những vấn đề nghiêm túc thì giọng của anh ta càng trở nên khinh mạn.

Rõ ràng là anh ta đang cười, nhưng sao lại giống ác quỷ đến thế, anh ta đã làm cho hơi thở của cô mất đi nhịp bình thường một cách dễ dàng.

Anh ta nói đúng, bây giờ có hối hận thì tất cả cũng đã muộn quá rồi.

Buổi tối hôm ấy cô không nên dừng lại giữa đường, mặc cho anh ta sống chết ra sao. Lẽ ra cô không nên vì chuyện của Tô Đông mà tìm đến chỗ anh ta. Và nếu như trở về trước đó nữa thì trước lời mời dường như thuận mồm nói ra ở pub, mà thực ra là giống như một chiếc lưới dày và to, cô không nên nhận lời, để rồi cái lưới ấy chụp xuống quấn chặt lấy người cô.

Cô đã dính vào Hàn Duệ, dường như số phận đã định như vậy, chẳng qua chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Cuối cùng, Hàn Duệ đi một vòng quanh người cô, rồi trước khi bước vào nhà tắm, dường như chợt nhớ ra điều gì, anh ta dừng lại nói: “Suýt chút nữa thì quên, tôi cũng cần phải nói lời cảm ơn với cô”. Điệu bộ và giọng nói của anh ta lịch lãm chẳng khác gì các hiệp sĩ được giáo dục phép tắc nghiêm ngặt thời Trung cổ của châu u, anh ta khẽ gật đầu với cô rồi mới lịch sự quay người bước đi.

Chương 17

Nhưng ngày hôm sau thì xảy ra chuyện bất ngờ.

Đúng lúc Phương Thần đang đi lấy tin ở bên ngoài thì nhận được điện thoại từ cô nhi viện Từ n. Viện trưởng Trương nói trong máy với giọng rất lo lắng: “Tiểu Phương, gần đây con có gặp Cận Vĩ không? Nhà trường nói nó bỏ học một tuần nay rồi…?”

Cận Vĩ ?

Phương Thần chợt nhớ ra, đã khá lâu rồi cô không gặp cậu bé. Lần gặp gần nhất là ở Sở cảnh sát, cậu đã để mặc cô lại mà băng qua đường nháy lên xe buýt, rồi biến mất khỏi tầm mắt của cô.

Ngay cả đến chuyện chôn cất cho Cận Tuệ cậu bé cũng không báo cho cô, lại càng không có chuyện nhờ cô giúp đỡ gì.

Còn Phương Thần thì vì hết chuyện bất ngờ này đến chuyện bất ngờ khác mà chẳng còn thời gian đâu để quan tâm đến cậu bé.

“Các thầy cô ở trường vừa cho ta biết, đầu tiên là Cận Vĩ xin phép nghỉ, sau đó thì không xin phép nữa, suốt mấy ngày nay không biết thằng bé đi đâu?” Viện trưởng Trương tỏ ra rất lo lắng: “Ngoài chỗ ta ra thì bình thường thằng bé rất gần gũi với con, chắc con cũng biết chuyện này?”

Phương Thần suy nghĩ một hồi, thành phố C lớn như thế này, chẳng có phương tiện thông tin nào liên lạc được với cậu bé học sinh cấp ba, và nếu cậu có ý định bỏ học thì việc tìm kiếm quả thực rất khó khăn.

Cô chỉ còn biết an ủi Viện trưởng Trương: “Đợi con kết thúc công việc, con sẽ tới trường học hỏi thăm tình hình xem sao. Viện trưởng cũng dừng lo lắng quá, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.” Sau cùng cô nói: “…Cận Vĩ là cậu bé cẩn thận, chắc chắn cậu bé sẽ không làm bừa đâu.”

Thực ra , chính Phương Thần cũng không biết những lời nói của mình có sức thuyết phục hay không, có lẽ đó chỉ là những lời nói an ủi Viện trưởng Trương mà thôi.

Việc mất đi người thân duy nhất trên đời đối với cậu bé chưa hoàn toàn trưởng thành về cả thể xác lẫn tâm hồn không biết sẽ như thế nào?

Đã từng trải qua cái chết của Lục Tịnh, vì thế Phương Thần hiểu thế nào là đau đớn tột cùng.

Huống chi , bây giờ Cận Vĩ chỉ còn lại một mình, không giống như cô lúc đó, dù thế nào cũng còn cha mẹ ở bên, cùng chia sẻ và chịu đựng.

Khi đau buồn mà có người chia sẻ thì sẽ đỡ hơn

Sau đó Phương Thần gọi điện cho anh Lý, rồi lên xe buýt tới trường nội trú nơi Cận Vĩ theo học.

Tiếp đón cô là tổ trưởng phụ trách khối Mười hai. Sau khi hỏi rõ thân phận Phương Thần, người phụ nữ trung niên phốp pháp rót nước mời cô rồi ngồi xuống nói: “Lúc thường Cận Vũ tỏ ra là một cậu bé rất ngoan, nhưng thời gian gần đây, mấy thầy cô phụ trách bộ môn đều phản ánh rằng cậu thường mắc lỗi mỗi khi lên lớp, thậm chí nằm ngục lên bàn ngủ. Hơn nữa…” Cô phụ trách khối ngừng lại một lát, vẻ mặt chau lại, “Có lần sau khi tắt đèn đi kiểm tra thì phát hiện thấy Cận Vĩ không có mặt trong ký túc xá .”

“Có chuyện đó sao?”, Phương Thần nghe vậy không khỏi cảm thấy ngỡ ngàng.

Cần phải nói thêm rằng, trường nội trú này hoàn toàn thuộc sự quản lý bán quân sự, do đó yêu cầu kỷ luật về giờ giấc rất nghiêm ngặt.

Phương Thần buột miệng thốt lên: “Vậy thì Cận Vĩ đi đâu được nhỉ?”

Cô phụ trách khối lắc đầu tỏ ý không biết. Trước khi chưa có bằng chứng cụ thể, cô không muốn đưa ra những suy đoán đối với một cậu học sinh bình thường rất ngoan ngoãn.

“Nhưng bắt đầu từ tuần này,Cận Vĩ không đến trường nữa. Hôm nay thứ năm, như vậy cậu bé nghỉ học không xin phép gần một tuần rồi. Bởi đây là trường hợp rất đặc biệt nên tôi đã gọi điện đến hỏi thăm tình hình ở chỗ Viện trưởng Trương rồi, nhưng bà ấy cũng không biết tin tức gì về cậu ấy.”

“Trường chúng tôi là trường nội trú, nếu không thấy học sinh nhà trường phải chịu trách nhiệm, Căn cứ theo quy định của nhà trường, nếu đến trước ngày thứ bảy mà vẫn không có tin tức của Cận Vĩ, chúng tôi sẽ phải mời các cơ quan có liên quan vào cuộc. Ngoài ra, nếu học sinh bỏ học một tuần, dù đã quay về thì cũng phải xử kỷ luật, đồng thời ghi vào sổ học bạ.”

Cuối cùng, theo lời đề nghị của Phương Thần , cô phụ trách đã cho gọi mấy học sinh ngày thường tươn đối thân cận với Cận Vĩ đến. Nhưng dù bạn nam hay bạn nữ, cũng không em nào biết gì về tin tức của Cận Vĩ.

Cô phụ trách khối nói: “Những nơi cần hỏi thì chúng tôi đều hỏi cả rồi. Thật ra, chỉ cần Cận Vĩ không xảy ra chuyện gì và ngoan ngoãn quay trở về thì mộ chuyện đều có thể giải quyết được.”

Phương Thần gật đầu cảm ơn và rời khỏi trường mà chẳng thu thập được tin tức gì. Không thể nghĩ ra nơi mà trước đây Cận Vĩ hay lui tới, điều này khiến cô đau cả đầu. Song chuyện khiến cô đau đầu hơn nữa vẫn còn ở phía trước.

Vì vào giờ giao ban của tài xế taxi nên Phương Thần phải đứng chờ ở cổng trường rất lâu mới có xe, sau đó lại bị tắc đường, khi cô về đến cơ quan thì trời cũng vừa tối.

Những ngọn đèn trước tòa soạn đều đã bật sáng, từ xa, Phương Thần đã nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen đỗ ngay ở cổng.

Nhìn thấy cô xuất hiện, lập tức có người mở cửa ra, rồi đưa tay làm một động tác mời.

Phương Thần thầm kêu trong lòng, tay cầm túi đi tới chiếc xe ở giữa và ngồi vào trong.

“Có phải cô đã quên lời hẹn của tôi rồi không?, người đàn ông ngồi ở chiếc ghế rộng phía sau liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đúng là cô quên thật, nhưng cô vẫn chỉnh lại anh ta bằng giọng nghiêm túc: “Như thế này mà gọi là hẹn à? Tôi bị ép buộc”, ngừng một lát, cô mới nói rõ ràng từng chữ, “giúp anh một lần nữa.”

Nhưng Hàn Duệ không để ý đến câu nói ấy, dường như anh ta đã quen với việc khiêu khích và cự nự của cô, anh ta nói, giọng bình thản: “Tối hôm qua tôi đã cảm ơn rồi.”

Thế thì, hãy lấy lại lời cảm ơn đấy đi và để cho tôi xuống xe được không?

Tất nhiên , câu nói này chỉ trong đầu của Phương Thần mà thôi, cô đã không nói ra miệng.

Thời gian hai người ở cùng nhau không lâu, nói đúng ra là thời gian quen nhau rất ngắn. Phương Thần cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu rõ về tính cách của Hàn Duệ, không biết được ngay phút sau anh ta vui mừng hay giận dữ. Nhưng, cô biết rất rõ những lời nói này nói ra thì cũng vô ích.

Vì thế cô không muốn lãng phí hơi sức, cũng là để tránh không may chọc giận anh ta lại chuốc phiền hà vào thân nhiều hơn.

Cô gọi điện cho Tổng biên tập khi ngồi ở trong xe. Tổng biên tập không có ý kiến gì, vì ngày thường cô luôn tỏ ra tích cực, rất ít khi đi muộn về sớm, vì thế hôm nay ông ấy đã cho phép cô ra về mà không cần quẹt thẻ.

Khi xe đã chạy được một đoạn, Phương Thần đột nhiên nói: “Tôi ăn mặc đơn giản như thế này, liệu có ảnh hưởng đến hình ảnh của anh không?”

Cô nghĩ là mình nhắc nhở đầy thiện chí , nhưng đối phương lại không cho là vậy.

Người đàn ông ngồi bên nhắm mắt lại như thể đang ngồi thiền, những cái bóng sáng tối đan xen nhau chiếu lên gò má và chiếc mũi cao thanh tú của anh ta, khiến cho khuôn mặt ấy vừa mang vẻ dịu dàng vừa nghiêm trang đến bất ngờ.

Anh ta khẽ mấp máy môi, trả lời nhát gừng: “Chẳng lẽ cô định mặc đồ dạ hội, rồi để tôi cũng phải thay trang phục cho tương xứng với cô à?”

Từ lúc lên xe đến giờ, quả thực Phương Thần không nhìn kỹ anh ta.

Bây giờ nhìn kỹ thì thấy hôm nay anh ta mặc một bộ âu phục rất thoải mái, đến cả cà vạt cũng không đeo. Cách ăn mặc ngẫu hứng ấy rất hợp với bộ trang phục trên người cô.

Lúc này Phương Thần mới bắt đầu tò mò, không biết hôm nay là sinh nhật ai? Dù đang bị thương Hàn Duệ cũng cố đi, nhưng lại tỏ ra không lấy gì làm coi trọng.

Kết quả là khi tới nơi rồi Phương Thần mới thấy là lời nhắc nhở thiện ý của mình quả là thừa.

Buổi tiệc sinh nhật ấy, mặc dù tổ chức ở một khách sạn cao cấp, nhưng nhìn qua thì thấy khách mời rất tạp nham, đủ mọi hạng người.

Hai tầng của khách sạn đều được quây lại, Hàn Duệ cùng đám người của anh ta ký tên ở ở cửa rồi được mời thẳng lên tầng hai.

Xem ra họ đã tới muộn, các bàn hầu như đã ngồi đầy người. Không khí trong phòng rất ấm áp, khách mời đều cởi áo khoác ngoài, tốp năm tốp ba cười nói râm ran, chẳng thấy đâu không khí trang trọng, yên tĩnh như trong tưởng tượng.

Bộ trang phục dạ hội…đúng là không thích hợp.

Phương Thần đi bên cạnh Hàn Duệ , cô đưa mắt nhìn một lượt rồi chau mày hỏi: “Cảnh tượng này thì cần gì đến sự xuất hiện của phụ nữ?” Rõ ràng đây là buổi tụ họp của những người như Hàn Duệ .

Hàn Duệ đưa mắt nhìn, nhưng không phải hướng về Phương Thần mà là hướng về người đàn ông đang đi tới, rồi gật đầu chào: “Chào anh Thương.”

Người đàn ông thấp béo ấy còn mang theosau hai chàng trai trẻ , ông ta sải bước chân vững chắc, đi tới trước mặt họ, cười nói: “Hàn đệ đã nể mặt đến đây quả là diễm phúc cho Thương mỗ. Ha ha…” Nói rồi một tay ông ta vỗ vào lưng Hàn Duệ , người ngoài nhìn vào cảm giác như đó là một cử chỉ thân thiết. Nhìn thấy Phương Thần , ông ta nói tiếp: “Hơn nữa lại còn mang theo cả người đẹp nữa. Nên gọi như thế nào nhỉ?”

“Cô ấy họ Phương” Hàn Duệ bình thản nói.

Không biết từ lúc nào, tay của Hàn Duệ đã ôm ngang lưng Phương Thần , cái ôm ấy không quá chặt, cũng không quá hờ hững, và vì cách một lớp áo dày nên Phương Thần đã không nhận thấy ngay.

“Ồ, chào cô Phương.” Ánh mắt của Thương lão đại dừng lại trên khuôn mặt của Phương Thần , hơi nheo lại, nụ cười thì vẫn giữ nguyên, và vì thế mà chiếc sẹo màu trắng phía trên lông mày lại càng trông rõ hơn, “Lần đầu gặp mặt, nếu xưng hô có gì không phải thì mong cô đừng lấy làm lạ nhé.”

Phương Thần cảm thấy khuôn mặt của ông ta quen quen, nhưng cô không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu rồi.

Cô khẽ mỉm cười, nụ cười ấy chỉ thoáng qua và nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nào thấy được, cô không nói gì mà khẽ gật đầu.

Cô không biết rằng, vẻ thể hiện ấy của cô trong mắt người khác lại mang theo vẻ kiêu kỳ khó gọi tên, nhưng sao Thương lão đầu hầu như không để ý đến điều đó mà chỉ cười ha ha rồi đích thân dẫn bọn họ vào bàn tiệc.

Trước khi rời bước, Thương lão đại còn liếc nhanh về phía Hàn Duệ một cái bằng ánh mắt dường như muốn tìm kiếm điều gì đó, rồi nói: “Lát nữa, có thời gian chúng ta ngồi nói chuyện một lúc. Chuyến đi Malaysia của tôi lần này cũng có nhiều thu hoạch lắm.”

Mãi cho tới khi Thương lão đại và thuộc hạ đi chào mời các vị khách khác, Hàn Duệ mới bám vài thành ghế từ từ ngồi xuống.

Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân ngồi bên cạnh, nhưng cũng không dám đến đỡ Hàn Duệ giữa đám đông. Vì ở khoảng cách rất gần nên Phương Thần nhìn thấy nét mặt của Hàn Duệ hơi đờ ra nhưng rồi nhanh chóng lấy lại được vẻ mặt bình thườn, thậm chí còn quay nhìn cô, nói: “Xem ra cô không được lịch sự cho lắm trong buổi tiệc sinh nhật hôm nay.”

Giọng của Hàn Duệ lúc nào cũng lạnh tanh, do đó không biết anh ta vui hay không vui vì điều đó.

Nhưng Phương Thần cũng chẳng để bụng điều đó, cô chỉ nhướng mày , đáp: “Bây giờ thì chắc rằng anh đã hối hận vì đưa tôi đi cùng rồi chứ?”

“Sao cô lại biết tôi không vừa lòng với thái độ của cô?” Hàn Duệ trả lời bằng một câu cũng rất mập mờ, sau đó thôi không nhìn cô nữa.

Nguồn: http://alobooks.vn/