MA JOONG VÀ CHIAO TAI XUÔI THUYỀN TRÊN SÔNG; CUỘC HẸN HÒ CỦA TÌNH NHÂN DIỄN BIẾN BẤT NGỜ
a Joong cùng với Chiao Tai hoan hỉ trở lại quán ăn Cửu Lan Viên. Vừa bước vào bên trong, Chiao Tai vẻ hài lòng nói. “Bữa nay ta phải uống một bữa cho đã”.
Bước tới bàn của chiến hữu, Kim Sang nhìn hai ông bạn vẻ không vui. Gã chỉ tay về phía Po Kai gục đầu trên bàn, bên cạnh là những hũ rượu nhẹ tênh xếp thành hàng.
“Ông Po Kai uống nhiều quá, biết bao nhiêu cho vừa ông ấy?” – Kim Sang nói có vẻ tiếc. “Ta khuyên ông đừng nốc rượu nữa, ông ấy không nghe ta, ông ta đang nổi khùng không biết xử trí ra sao. May có hai ông ở lại chăm sóc dùm, tôi phải về ngay. Khổ nỗi con bé Hàn Quốc nó đang trông tôi về.”
“Con bé Hàn Quốc nào?” Chiao Tai chợt hỏi.
“Con bé Yu-soo ở thuyền số hai” – Kim Sang đáp. “Tối nay nó đang ở nhà trong khu phố người Hàn Quốc, nó sẽ đưa ta đến mấy chỗ rất vui, ta đã thuê sẵn một chiếc sà lan đưa bọn mình ra giữa sông uống rượu. Giờ ta phải về ngay, mọi thứ xong xuôi cả rồi” – Gã đứng ngay dậy.
“Được rồi,” – Ma Joong nói “bọn tớ có cách gọi ông ta thức dậy và cho ông ta biết thế nào là lễ độ”.
“Ta sẽ làm theo.” – Kim Sang vừa nói, “nhưng coi chừng ông ta cau có”.
Ma Joong thúc vô ba sườn Po Kai, đưa tay nắm cổ áo giật ngược khỏi mặt bàn.
“Dậy đi, chiến hữu.” Gã réo bên tai. “Đi qua chỗ khác có rượu và gái.”
Po Kai mắt lờ đờ nhìn bạn nhâu.
“Ta nhắc lại” – Ông chậm rãi nói giọng khản đặc. “Ta khinh bỉ bọn bây, cả một lũ đồi bại chẳng ra gì, những tên nát rượu xấu xa đồi trụy. Ta không dính dáng gì đến bọn bây cả”.
Nói xong ông lại gục đầu xuống bàn, Ma Joong và Chiao Tai đứng nhìn cười rần rần.
“Hay đấy,” – Ma Joong quay qua Kim Sang nói, “Nếu ông ta muốn vậy, thì cậu cứ để cho ông ta yên” – quay lại Chiao Tai gã nói tiếp: “Thôi ta ở lại đây kiếm chỗ khuất ngồi uống rượu, ta ước chừng mình uống hết tuần rượu này thì ông Po Kai mới tỉnh dậy?”
“Tiếc là phải bỏ dỡ chuyến đi chơi vì Po Kai” – Chiao Tai phân trần. “Từ trước giờ ta chưa ghé qua khu phố người Hàn Quốc bao giờ, này Kim Sang sao cậu không rủ bọn tớ đi theo?”
Gã Kim Sang trề môi.
“Không phải dễ đi đâu,” – gã nói “Cậu đã nghe nói khu phố người Hàn Quốc là khu tự trị chưa? Mấy ông là người bên pháp đình không được đến trừ khi lính gác cổng nhờ vả.”
“Nhằm nhò gì!” – Chiao Tai phân bua. “Ta sẽ giữ bí mật, bọn này không đội mũ, tóc bới cao có ai nhận ra đâu.”
Kim Sang chần chừ, ngay lúc đó Ma Joong thét to “Hay đấy, ta đi thôi!”
Cả bọn vừa đứng dậy, Po Kai chợt ngẩng đầu.
Gã Kim Sang bước tới vỗ vai, nói câu an ủi “ông về đó nằm nghỉ cho tỉnh rượu.”
Po Kai đứng ngay dậy, chiếc ghế bật ngược ra sau, tay run run ông chỉ về mặt Kim Sang lớn tiếng, “mi hứa đi với ta, mi là thằng ăn chơi xảo quyệt. Ta có thể là thằng say rượu, nhưng mi chớ xem thường ta,” Nói xong ông vơ lấy hũ rượu đe dọa Kim Sang.
Mấy người kia đứng nhìn theo, Ma Joong chửi đổng, nhanh tay quơ lấy hũ rượu trên tay Po Kai, gã càu nhàu, “Đành chịu thôi. Ta lôi ổng đi theo”.
Ma Joon và Chiao Tai bước tới kèm ông hai bên, Kim Sang lo trả tiền rượu.
Lúc ra tới bên ngoài Po Kai mới than vãn “Ta đuối lắm, ta không đi nổi, cho ta nằm xuống dưới thuyền,” nói xong chợt ông ngồi xuống trên đường đi. “Không được,” – Ma Joong vui vẻ nói, “ông cứ nằm thẳng cẳng, yên chí đi”.
Po Kai khóc thét.
“Chạy đi thuê một chiếc cáng.” – Chiao Tai nôn nóng gọi Kim Sang.
“Cho tớ theo với,” – Kim Sang nói “Tớ chưa hay biết tấm lưới chắn cửa cống sửa chữa xong. Hẹn gặp lại.”
Hai người bước nhanh ra hướng cửa Đông, Ma Joong nhìn theo bạn mình lặng lẽ bước đi.
“Trời Phật ơi,” –gã chợt la lớn, “đừng đi tới chỗ đó nữa, tớ khuyên không lui tới mấy chỗ đó, đến nơi rồi cậu sẽ ghiền luôn. Tôi khuyên cậu nên tránh xa chỗ đó, tại sao cậu lại có thói hay qua chỗ này chỗ kia để giải khuây?”
“Ta không nhịn được, ta thích tìm gái,” – Chiao Tai nói nhỏ.
“Cậu cứ thoải mái đi,” – Ma Joong nói chiều theo ý bạn. “Nhưng về sau cậu chớ trách mình.”
Kim Sang đứng cãi cọ gay gắt với lính gác cổng. Po Kai nằm trên cáng hát to mấy câu hát dung tục, phu gánh thuê lắng tai nghe thích thú ra mặt.
Chiao Tai bước tới giải thích cho lính gác đã có lệnh trên cho Po Kai qua bên kia sông đối chất với người làm chứng. Lính gác nhìn ngờ ngợ rồi cho qua.
Đến nơi, trả tiền phu gánh thuê xong, mấy tay chơi băng qua Cầu Mống gọi đò qua bên kia sông. Xuống thuyền, Chiao Tai và Ma Joong lo thu xếp mũ nón đút vô tay áo, lấy dây bới tóc lên cao.
Một chiếc xà lan khá lớn neo đậu kề bên chiếc thuyền số hai. Đèn lồng đủ màu sắc treo lủng lẳng.
Kim Sang tấp vào bờ trước, theo sau Ma Joong và Chiao Tai đưa tay kéo Po Kai.
Yu-soo đứng tựa lan can, nàng mặc chiếc áo dài truyền thống lụa bóng, dưới ngực thắt chiếc nơ bằng lụa xòe rộng ra tới chân. Tóc nàng bới cao, một bông hoa trắng dính sau tai. Chiao Tai đứng ngắm nhìn nàng trầm trồ khen ngợi.
Nàng tươi cười chào đón các vị khách.
“Em không hay hai chàng sẽ trở lại,” – nàng mở lời. “Sao đầu chàng quấn vòng tròn lạ vậy?”
“Suỵt!” – Ma Joong mở miệng nhắc. “Đừng nói cho ai biết.” Xong rồi gã quát gọi người đàn bà mập ú ở bên đò số hai. “Kìa, má mì, giới thiệu cho em nào mập mạp coi”.
“Bên khu phố Hàn Quốc có nhiều em lắm,” Kim Sang nôn nóng nói, gã ra lệnh bằng tiếng Hàn Quốc cho ba người chèo đò bên kia. Chiếc xà lan nhổ neo xuôi theo dòng nước.
Kim Sang, Po Kai và Ma Joong ngồi xếp bằng trên chiếc đệm vải trải dưới sàn quanh chiếc bàn tròn chạm tranh sơn mài. Chiao Tai vừa tới định ngồi chung bàn, bỗng gã nhìn thấy nàng Yu-soo đứng ở cửa buồng ra dấu tay.
“Chàng có thích nhìn xem chiếc thuyền Hàn Quốc ra sao không?” – nàng chợt hỏi, môi bĩu ra.
Chiao Tai liếc nhìn mấy tên kia, Po Kai đang rót thêm rượu ra chén, Kim Sang và Ma Joong mải lo nói chuyện. Gã bước tới chỗ nàng giọng cộc lốc nói. “Mấy tay đó không để ý đâu, chỉ đi chốc lát thôi.”
Nàng nhìn gã, ánh mắt nàng tinh quái, gã thì nghĩ chưa nhìn thấy ai xinh đẹp như nàng. Nàng quay vào trong, gã theo cầu thang xuống tới dưới gian buồng lớn.
Hai ngọn đèn lồng tỏa ánh sáng lờ mờ xuống chiếc trường kỷ gỗ mun cẩn xà cừ sang trọng, trên trải chiếc chiếu cói dệt dây sợi. Quanh tường dán đầy giấy hoa, khói hương trầm tỏa ngát quanh bàn trang điểm.
Nàng Yu-soo bước đến bàn trang điểm, sửa lại cánh hoa dắt sau tai. Quay lại nàng nhoẻn miệng cười, nàng hỏi. “Chàng thích lối sống ở đây không?”
Chiao Tai trìu mến nhìn nàng, chợt gã cảm thấy một nỗi buồn man mác.
“Ta hiểu ra,” – giọng khẽ khàng gã nói “bởi mọi người chỉ nhìn thấy em quanh quẩn một nơi và ăn mặc theo truyền thống. Ta lấy làm lạ vì sao ở xứ nàng phụ nữ thường ăn mặc một màu trắng. Còn ở xứ ta màu trắng tượng trưng cho tang tóc”.
Nàng bước vội tới bên gã đặt ngón tay trên môi gã.
“Xin chàng đừng nhắc chuyện đó” – nàng nói thật nhỏ.
Chiao Tai ôm ghì lấy người nàng hôn rất sâu, gã lôi nàng qua chiếc ghế trường kỷ ngồi xuống kéo nàng ngồi lại gần bên.
“Chờ đến lúc ta trở lại bên thuyền của em,” – gã kề môi sát vô tai nàng nói nhỏ. “Ta ngủ lại đêm với em”.
Gã còn muốn ôm hôn nàng lần nữa, nghĩ sao nàng xô gã qua một bên, đứng ngay dậy. “Chàng chưa phải là người tình sôi nổi, phải vậy không?” – nàng nói khẽ.
Nàng tháo bỏ chiếc nơ thắt phía dưới ngực, nàng khẽ nghiêng đôi vai, chiếc áo dài rơi xuống, nàng đứng đó phơi bày tấm thân ngọc ngà trước mặt gã.
Chiao Tai đứng ngay dậy bước tới nắm tay dìu nàng ngã trên giường.
Chàng với nàng nằm đó, mới ban nãy nàng còn lạnh lùng thế mà lúc này nàng cảm thấy toàn thân rạo rực chằng khác nào gã. Gã mơ màng chưa từng ân ái với người đàn bà nào say đắm đến vậy.
Rồi cơn mê qua đi, hai thân thể rã rời nằm kề bên nhau. Chiao Tai để ý biết chiếc sà lan đang trôi chậm lại, có lẽ gần cập bến khu phố người Hàn Quốc. Gã lắng nghe có tiếng chuyển động phía trên mui sà lan. Gã muốn cùng nàng ngồi dậy, đống quần áo vẫn còn nằm dưới sàn. Ngay lúc đó nàng Yu-soo đặt bàn tay mềm mại phía sau ót chàng.
“Chàng đừng bỏ em đi lúc này” – nàng nói rất khẽ.
Bỗng có tiếng va chạm mạnh phía trên mui thuyền, nghe cả tiếng chửi rua om sòm. Gã Kim Sang vụt chạy vào, tay cầm con dao dài. Nàng Yu-soo siết chặn ngang họng Chiao Taim khóa cổ khiến gã hết cục cựa.
“Giết nó ngay đi,” – nàng kêu gọi Kim Sang. Chiao Tai níu lấy tay nàng, cố vùng ra, tức thì cô nàng nhanh chóng dùng cả sức nặng thân người quật gã xuống. Kim Sang lao về phía trường kỷ, lưỡi dao nhắm thẳng vô ngực Chiao Tai. Dồn hết sức lực gã xoay thân người hất tung cô nàng ra. Ngay lúc đó Kim Sang nhắm thẳng mũi dao đâm trúng Yu-soo. Kim Sang vội rút dao ra sững sờ nhìn vết máu loang trên da thịt trắng trẻo của nàng. Chiao Tai vùng vẫy cố thoát khỏi chiếc ghế trường kỷ, chộp ngay lấy con dao trên tay gã Kim. Ngay tức khắc gã Kim lấy lại bình tĩnh, đấm một quả trời giáng vào mặt Chiao Tai, gã nhắm nghiền một con mắt, hai tay giữ chặt Kim Sang, gã xoay lại gí dao vào ngay vùng ngực gã Kim Sang. Kim Sang lại tung nắm đấm ngay mắt bên trái, nhanh như chớp Chiao Tai gí ngược mũi dao vô ngay ngực, xuyên thấu bên trong.
Gã đẩy hắn sang bên tường quay về phía nàng Yu-soo. Nàng nằm ngang trên ghế trường kỷ, tay đỡ lấy một bên hông, máu còn rỉ ra thấm đầy bàn tay.
Nàng ngước nhìn Chiao Tai, lạ lẫm. Môi nàng mấp máy.
“Em phải ra tay,” – nàng ấp úng “Đất nước em đang cần những cánh tay giơ cao một lần nữa. Chàng tha thứ cho em,” Môi nàng co giật, miệng thì thào: “Hàn Quốc muôn năm!” – nàng há hốc mồm, chợt nàng rùng mình, ngả đầu ra phía sau.
Chiao Tai nghe thấy Ma Joong đang chửi rủa om sòm trên mui thuyền. Gã nhanh chân chạy ra ngoài với thân thể trần truồng. Ma Joong đang cố vật lộn với gã chèo thuyền, Chiao Tai sấn tới hai tay ôm đầu gã lại xoay ngược ra sau. Nhanh như cắt gã ôm ngang eo ếch quăng hắn xuống sàn.
“Tớ còn lo thanh toán mấy tên kia nữa,” – Ma Joong thở hắt ra. “Còn tên thứ bảy nhảy xuống sông chuồn mất.” Tay trái Ma Joong ra máu nhiều quá.
“Xuống đây.” – Chiao Tai mồm càu nhàu. “Ta băng bó cho”.
Kim Sang ngồi phệt xuống sàn ngay chỗ gã Chiao Tai vừa hất hắn xuống, tựa lưng vô tường. Gương mặt điển trai méo mó, mắt lờ đờ nhìn thân xác nàng kỹ nữ.
Nhìn thấy môi miệng Kim Sang mấp máy, Chiao Tai cúi xuống hích vô hông, “Súng ống đâu cả rồi?”
“Súng ống nào?” – Kim Sang nói thều thào. “Chỉ là chuyện lừa phỉnh, ta nói đùa chơi, thế mà nàng tin thật.” Gã càu nhàu, tay co giật trên cán dao còn cắm sâu vào ngực, mồ hôi và nước mắt lấm lem đầy mặt, gã rên rỉ. “Con bé… nó… Bọn chúng mình là một lũ súc sinh.” Nói xong môi miệng gã tái nhợt ngậm câm.
“Nếu không phải súng ống, thì mi đi buôn cái thứ gì?” – Chiao Tai muốn hỏi cho ra lẽ.
Kim Sang vừa mở miệng định nói, một bụm máu phọt ra ngoài, gã chỉ nói được một câu “vàng!”.
Gã gục xuống, lăn kềnh ra dưới sàn.
Ma Joong ngơ ngác chưa hiểu gì, đứng nhìn Kim Sang và xác chết trần truồng của nàng kỹ nữ. Chợt gã hỏi lại “Con bé nhắc nhở cậu, rồi hắn nhào vô giết chết nó hả?”
Chiao Tai gật.
Gã vội mặc quần áo vào, xong bước tới ẵm xác Yo-soo đặt lên chiếc ghế trường kỷ, đắp tấm áo trắng nàng bỏ lại. Màu trắng như màu áo tang, gã ngẫm nghĩ rồi lặng nhìn nét mặt đáng yêu của nàng, gã nói nhỏ vừa đủ nghe. “Tấm lòng thủy chung… đó là một điểm son – Ma Joong hiểu chưa.”
“Một tâm hồn cao thượng,” – chợt đâu một giọng nói lạnh lùng từ phía sau lưng.
Chiao Tai và Ma Joong quay lại nhìn, Po Kai đứng bên ngoài nhìn qua ô cửa, ông tựa tay trên mép cửa.
“Trời đất thánh thần,” – Ma Joong vừa thốt ra một câu. “Tôi quên mất ông bạn”.
“Tệ thật!” – Po Kai chê trách,”ta phải đánh bài chuồn êm, ta chạy theo lối hẹp của cầu tàu xuống đây”.
“Thôi vô đây đi nào” – Ma Joong nói “Ông chữa giúp giùm cánh tay”.
“Chà máu ra nhiều quá.” – Chiao Tai có vẻ xót thương nói. Nhanh tay gã nhặt lấy chiếc thắt lưng trắng của nàng kỹ nữ băng bó cánh tay cho Ma Joong. “Tại sao ông lại bị thương?” – gã hỏi.
Ma Joong kể lại. “Bất thình lình, một tên côn đồ sấn tới nắm sau lưng. Ta định khom xuống vật nó qua khỏi đầu, bỗng đâu một tên nữa nhào tới đá vô ngay bụng rồi rút dao ra. Ta tưởng đâu phen này chết mất bất chợt tên đằng sau lưng bỏ đi. Ta nhanh trí né qua một bên, mũi dao nhắm vô ngực lại trượt nhằm trúng vào cánh tay trái. Ta kê đầu gối vô háng đối thủ, tay phải đấm một quả vô quai hàm làm hắn bật ngã vào lan can. Ngay lúc đó một tên phục sau lưng thấy vậy nhảy tõm xuống sông. Còn tên thứ ba to béo đè trên người, bên tay trái ta yếu không đỡ nổi, may là cậu nhào vô đúng lúc!”.
“Sẽ cầmmáu lại ngay”. – Chiao Tai vừa nói vừa cột nút thắt dây đeo quanh cổ. “Một tay cứ gác trên dây treo vậy đó”.
Chiao Tai cột chặt quá khiến Ma Joong nhăn mặt chợt gã hỏi “Nhà thơ ăn chơi biến đi đâu rồi?”
“Ta trở lên trên tầng trên.” – Chiao Tai nói. “Biết đâu ông vừa nốc cạn mất mấy hũ rượu”.
Họ trở lại tầng trên không còn ai, họ gọi mãi mà không thấy Po Kai đâu, chỉ nghe xa xa trong lớp xương mù tiếng chèo khua sóng nước.
Ma Joong chửi đổng bước tới phía sau đuôi thuyền, gã nhìn xuống không thấy chiếc xuồng ngắn đâu.
“Thằng đểu”, - gã nhìn qua Chiao Tai quát. “Vậy là hắn có dính dáng trong chuyện này”.
Chiao Tai bặm môi, gã rít qua kẽ răng. “Ta mà tóm được tên láo phét đó ta sẽ vặn ngược cần cổ nó ra sau.”
Ma Joong giương mắt nhìn qua lớp sương mù giăng quanh con thuyền.
Chương 14
QUAN TÒA DEE KỂ CHUYỆN HAI VỤ MƯU SÁT: NGƯỜI ĐÀN BÀ LẠ MẶT XUẤT HIỆN TRƯỚC PHIÊN TÒA
Gần nửa đêm Ma Joong và Chiao Tai mới về tới pháp đình. Chiếc xà lan neo đậu dưới chân cầu Mống, họ sai mấy tên lính gác ra đó canh chừng.
Quan tòa Dee và lão thừa phát lại Hoong đang còn mải lo bàn công việc trong văn phòng. Ngước nhìn hai đệ tử tóc rối bù vừa trở về ngài sững sờ.
Ngồi nghe Ma Joong thuật lại câu chuyện ngài không còn ngạc nhiên nữa mà lại tức giận hơn. Ma Joong kể vừa xong, ngài đứng dậy bước lui tới trong gian phòng, chắp tay sau lưng.
“Ta không thể tin được,” – ngài chợt nói lớn tiếng. “Đến lượt bọn chúng hành hung hai đệ tử của ta, sau lần âm mưu ám hại ta không thành.”
Ma Joong và Chiao Tai kinh ngạc nhìn qua lão Hoong. Lão nói nhỏ cho hai đệ tử nghe chuyện tấm ván mục rớt xuống cầu bắc qua khe núi. Còn chuyện ma quái lão không kể.
“Bọn quỷ quyệt giăng bẫy thật tài tình” – Chiao Tai tức giận. “Âm mưu hành hung đã được sắp xếp dàn dựng đúng bài bản. Cuộc nói chuyện trong buổi gặp gỡ tại Cửu Lan Viên là một màn kịch tập dượt trước giờ hành động.”
Quan tòa Dee không nghe chuyện đó, ngài nói. “Ta biết là bọn chúng buôn vàng, chuyện buôn súng ống chỉ là cớ lừa phỉnh nhằm đánh lạc hướng. Ta cần tìm hiểu bọn chúng buôn vàng qua Hàn Quốc nhằm mục đích gì? Ta biết là bên xứ đó còn lắm vàng mà”.
Ngài đưa tay vuốt râu vẻ giận dữ. Trở vào bàn ngồi, ngài bắt đầu tóm tắt câu chuyện.
“Đầu hôm ta đã bàn bạc công việc với lão Hoong, ta nghĩ lẽ ra bọn chúng phải biết là ta hiểu rõ việc làm của bọn chúng. Thế mà sao bọn chúng đòi giết các người. Cuộc âm mưu diễn ra trên chiếc sà lan rõ ràng đã được sắp xếp sau khi các người chào tạm biệt Po Kai và Kim Sang. Các ngươi cố nhớ lại trong bữa ăn tối hôm đó có lỡ nói ra điều gì khiến bọn chúng phải cảnh giác đề phòng.”
Ma Joong cau mày nghĩ ngợi, Chiao Tai thì đưa tay rờ râu mép, gã nói “Ờ lúc nào cũng có vài câu chuyện, mà là chuyện bông đùa thôi. Nhưng ngoài ra còn…” nói xong gã lắc đầu buồn xo.
“Bẩm quan tôi có kể chuyện ghé vào ngôi chùa hoang cho họ nghe” – Ma Joong nói chen vào “Vả lại trong phiên tòa ngài công bố cho mọi người biết phải bắt gã Ah Kwang, nên tôi nghĩ không có gì sai trái kể cho bọn chúng biết.”
“Bọn chúng có nghe qua câu chuyện về mấy chiếc gậy gãy quăng lại trong chùa không?” Lão thừa phát lại Hoong hỏi.
“Dạ có!” – Ma Joong đáp. “Nghe kể xong, gã Kim Sang còn nói đùa nữa”.
Quan tòa vỗ tay xuống bàn.
“Đấy mới là chuyện đáng nói,” – ngài giải thích. “Dù sao mấy chuyện cây gậy cũng là manh mối đáng chú ý.”
Rút chiếc quạt trong tay áo ra, ngài quạt lấy mấy cái thật mạnh rồi nói tiếp. “Các ngươi nên thận trọng hơn khi nói chuyện với mấy tên du thử du thực đó. Gã Ah Kwang đã kể cho ta nghe hết mọi chuyện ta muốn biết trước lúc hắn chết, còn mấy tên chèo thuyền người Hàn Quốc chỉ tuân theo mệnh lệnh của hắn mà thôi, bọn này không có gì phải quan tâm. Còn nếu các người bắt sống được Po Kai thì nội vụ coi như đã giải quyết xong.”
Chiao Tai chợt gãi đầu.
“Dạ phải,” – gã hối tiếc nói “bây giờ nghĩ lại thì thấy hay biết mấy nếu bắt sống được hắn. Nhưng lúc đó mọi việc diễn ra nhanh như chớp. Lúc mọi chuyện đã kết thúc tôi cứ nghĩ như vừa mới khởi sự”.
“Thôi bỏ qua chuyện đó đi,” – quan tòa cười nói. “Nghĩ lại thật phi lý, tội nghiệp cho ngươi, lúc đứng nhìn theo xác chết Kim Sang thì tên Po Kai bí mật rình rập theo dõi ngươi. Tên du thử du thực đó biết rõ hết mọi chuyện của ta. Nếu hắn không có mặt tại chỗ, biết đâu hắn sẽ tức tối mà chết đi cho được cho dù tên Kim Sang có ý phản lại mọi âm mưu của hắn bày ra. Và một khi hắn thiếu bình tĩnh ra tay làm liều chẳng khác nào hắn tự nộp mạng.”
“Hay là ta nên tra tấn hỏi cung hai chủ tàu của bọn chúng là Koo và Yee?” – Ma Joong hớn hở nói. “Rõ ràng là hai tay quản lý hãng tàu âm mưu giết tôi và Chiao Tai.”
“Hiện ta chưa có bằng chứng nào buộc tội Koo và Yee,” – quan tòa nói. “Ta chỉ biết một manh mối đó là những tên Hàn Quốc có liên can đến toàn bộ vụ án, bởi chứng cứ cho thấy bọn này buôn lậu vàng qua Hàn Quốc. Điều này không may cho ngài cựu quan tòa Wang lại chọn nàng kỹ nữ Hàn Quốc nhờ cất giữ tài liệu. Rồi nàng vô tư đưa cả cái gói tài liệu ra cho người tình Kim Sang, gã mở ra xem, tài liệu ghi lại chứng cứ buộc tội được đựng trong chiếc hộp sơn mài. Lúc đó không ai dám hủy chiếc hộp đó, sợ ngài cựu quan tòa Wang có viết giấy nhắn nhủ kèm theo tài liệu mật. Nếu vì lý do nào nàng không thể trinh ra khi có người hỏi thì nàng sẽ bị bắt giữ như một nghi can. Ta nghĩ có lẽ vì vậy nên các giấy tờ tài liệu riêng của ngài để lại trong tủ hồ sơ ở pháp đình có kẻ lạ đột nhập đánh cắp. Bọn tội phạm này tổ chức mạng lưới giăng khắp nơi, ngay cả trong pháp đình chúng cũng cài người vào. Ta nghĩ dù sao bọn này cũng có dính dáng tới vụ một bà mất tích ở trang trại nhà Fan, kể cả có quen với ông Tiến sĩ Tsao, một tay huênh hoang khoác lác. Trước mắt ta mới nắm được manh mối rời rạc, các mắt xích đầu giây mối nhợ nằm trong cái mớ bòng bong thì ta lại chưa tìm được.”
Quan tòa Dee thở ra một hơi dài, ngài nói “Chà, quá nửa đêm rồi, các ngươi về nghỉ lấy sức cho khỏe. Này lão Hoong lúc ra ngoài ngươi gọi thêm mấy người giúp việc nhờ viết bảng yết thị ra lệnh truy nã tên Po Kai can tội mưu sát, ghi thêm lý lịch đầy đủ. Sai lính đêm nay cho treo ngay trước cổng pháp đình, các dinh thự và khắp thị trấn, sáng sớm dân thức dậy là nhìn thấy ngay. Nếu ta tóm cổ được hắn thì coi như ta đi trước một bước.”
Sáng hôm sau, đang lúc quan tòa Dee và lão thừa phát lại Hoong ăn sáng tại văn phòng, chỉ huy lính hầu chạy vào báo cáo hai chủ tàu Koo và Yee xin ra mắt quan tòa có việc gấp.
Quan tòa nói, giọng nghiêm nghị, “Báo cáo cho họ hay phải có mặt tại phiên tòa buổi sáng nay, đến đó cứ thật tình khai báo trước công chúng đi.”
Chợt đâu Ma Joong và Chiao Tai trở lại cùng với lão Tang. Nhìn lão phờ phác, mặt mũi tái mét, lão nói lắp bắp, “như… như vậy thật là quá tay”.
“Ở vùng đất này tôi chưa bao giờ nhìn thấy một chuyện sỉ nhục đến vậy! Kẻ lạ hành hung hai quan chức bên pháp đình, tôi…”
“Ngươi đừng lo,” – quan tòa Dee cắt ngang lời trách móc của lão. “Để họ tự lo liệu”.
Hai đệ tử yên tâm đứng lại đó, Ma Joong đã tháo sợi dây đeo trên tay, một bên mắt Chiao Tai bớt sưng dù còn thấy những vết bầm lốm đốm.
Quan tòa đang cầm chiếc khăn nóng lau mặt, chợt nghe có tiếng kẻng. Lão Hoong giúp ngài thay đồ trang phục làm việc xong rồi hai thầy trò trở ra sân pháp đình.
Mới sáng sớm mà sân tòa chật ních người, dân ở bên ngoài cửa Đông loan tin trong đêm nhìn thấy ánh đèn trên chiếc sà lan Hàn Quốc, còn dân chúng nhìn thấy bảng yết thị truy nã tên Po Kai. Trong lúc quan tòa Dee điểm danh ngài nhìn thấy ở hàng đầu có mặt Tiến sĩ Tsao, Yee Pen và Koo Meng-Pin.
Quan tòa vừa dứt tiếng búa gõ bàn, Tiến sĩ Tsao bước tới trước, quấn lại chòm râu dài lòng thòng, ông quỳ xuống rồi kể lể một mạch.
“Bẩm quan, nhà tôi vừa xảy ra một việc thật ghê gớm. Lúc đó đã quá khuya, đứa con trai Tsao Min nghe tiếng ngựa hí vang trong chuồng gần bên nhà gác ngoài cổng, hắn mới choàng dậy. Ra đến nơi nghe thấy bầy ngựa giậm chân chen nhau trong chuồng. Hắn gọi người gác cổng dậy rồi hắn cầm gươm dò dẫm quanh khu vườn nhà, nghĩ bụng chắc là có trộm. Chợt đâu có một vật nặng đè xuống trên lưng nó, giương móng vuốt bấu vô vai. Nó té nhèo xuống đất, chỉ còn nhận ra tiếng cấu xé hàm răng kề vô quanh cổ. Rồi hắn nằm đó bất tỉnh nhân sự, đầu đập vào phiến đá nhọn. May là vừa lúc đó người gác cổng chạy tới kịp tay soi đuốc sáng, lão nhìn thấy cái bóng đen biến vào khu rừng. Tôi đưa nó vào nhà băng bó vết thương. Vết thương trên vai không nặng, chỉ lo miệng vết thương trước trán hở ra. Sáng sớm thấy tỉnh được một lúc rồi mê man. Thầy thuốc Shen thăm bệnh bảo là nặng lắm.
Bẩm quan, còn tôi đứng ra nhờ ơn ngài có cách gì ngăn chặn loài cọp ăn thịt người còn lẩn quẩn trong vùng.”
Quần chúng nghe xong đồng thanh hưởng ứng.
“Ngay sáng nay”, - quan tòa Dee nói “tòa sẽ cho toán thợ săn đi lùng con thú đó.”
Tiến sĩ Tsao trở về chỗ cũ ở hàng trước, đến lượt Yee Pen bước ra quỳ trước bàn quan tòa, tự khai tên tuổi nghề nghiệp xong lão mới kể lể:
“Bản thân tôi sáng nay nhìn thấy trên bảng yết thị truy nã tên quản lý kinh doanh Po Kai. Tôi nghe phong phanh tên này vừa có cuộc cãi vã trên chiếc sà lan Hàn Quốc, nghe nói gã thích chơi ngông, ngoài ra hắn rất lập dị. Tôi không chịu trách nhiệm về những hành vi của hắn ngoài giờ làm việc.”
“Vậy ngươi quen biết Po Kai trong hoàn cảnh nào?” – quan tòa Dee hỏi.
“Bẩm quan cách nay mười bữa, hắn ghé qua gặp tôi” – Yee Pen đáp. “Hắn có thư giới thiệu của một học giả nổi tiếng, Tsao Fen ở trên kinh đô, y có họ hàng với người bạn tâm giao của tôi là Tsao Ho-hsien. Po Kai đã ly dị vợ, hắn muốn về sống ở vùng quê một thời gian, ở lại kinh đô gặp gia đình bên vợ lắm chuyện phiền phức. Hắn là một tay phóng đãng nát rượu, có khiếu về kinh doanh. Nhìn thấy tên hắn treo trên bảng yết thị tôi gọi quản gia hỏi giờ chót gặp hắn lúc nào. Lão kể hắn về trễ quá nửa đêm, đi thẳng đến dãy sân thứ tư bước vào buồng riêng, một lúc sau trở ra trên tay cầm chiếc hộp dẹt. Lão quản gia thì biết rõ giờ giấc hắn đi về thất thường không cần để ý, lão chỉ lấy làm lạ bữa nay nhìn hắn có vẻ vội vã. Trước khi đến đây tôi đã lục soát bên trong buồng không thấy một món nào, chỉ trừ chiếc hộp bọc da hắn cất giữ giấy tờ. Quần áo và đồ dùng sinh hoạt thường ngày còn nguyên.”
Ngẫm nghĩ một lúc lão nói tiếp.
“Thưa quý tòa tôi nói ra tất cả để không chịu trách nhiệm về những hành vi phạm pháp của Po Kai ghi trong biên bản.”
“Ta sẽ ghi vào biên bản hồ sơ,” – quan tòa Dee lạnh lùng nói. “nhưng ta dặn thêm ngươi phải lắng nghe. Ta không chấp thuận lời khai, và tiếp theo tòa tuyên bố ngươi phải chịu trách nhiệm về những hành vi của người quản lý dù đã làm hay chưa làm. Chính hắn từng phục vụ cho người, cùng chung sống với người. Hắn tham gia âm mưu ám hại hai đệ tử của ta. Ngay lúc này chính người phải cần chứng tỏ là hoàn toàn không liên can tới âm mưu đó.”
"Bẩm quan làm sao tôi có thể chứng minh được? - Yee Pen kêu rêu? "Bẩm quan, tôi chẳng hay biết gì hết. Tôi biết tôn trọng luật lệ. Ngài nhớ lại hôm kia tôi đến trình diện ngài để khai báo tất cả mà."
" Ngươi chỉ nói phét!" - quan tòa Dee gắt giọng chặn ngang. "Ngoài ra ta còn nghe kể nhiều chuyện động trời, hơn nữa ngay bên cạnh trang trại của người gần đầu cầu thứ hai bên bờ kênh. Ta ra lệnh quản thúc ngươi để chờ nghe ngóng thêm tin tức."
Yee Pen định mở miệng phản bác nhưng ngay lúc đó chỉ huy lính hầu quát lão im ngay. Hai lính hầu bước tới dẫn lão trở ra ngoài trạm gác chờ lệnh quan tòa có nên quản thúc hay không.
Yee Pen vừa ra ngoài, tới phiên Koo Meng-pin bước tới quỳ trước bàn quan tòa.
Lão nói: "Kẻ hèn này xin bày tỏ thái độ có khác với đồng nghiệp Yee Pen. Nhận thấy quản lý Kim Sang là người Hàn Quốc liên can tới cuộc cãi vả trên chiếc xà lan, tôi xin nhận mọi trách nhiệm do nhân viên dưới quyền gây ra. Bẩm quan tôi xin báo cáo cuộc xô xát xảy ra trên chiếc xà lan thuộc quyền sở hữu của tôi, ba người lái thuyền là nhân viên dưới quyền. Ở ngoài bến cảng người cai thầu xác minh buổi tối hôm qua lúc mọi người đang dùng cơm, y nhìn thấy trên cầu tàu, một chiếc xà lan nhổ neo rời bến không rõ xuôi về đâu. Rõ ràng là y tự ý không thông qua sự đồng ý của tôi. Riêng tôi sẽ cho điều tra vụ xô xát trên xà lan, và rất vui mừng được đón tiếp quý vị nào có nhiều kinh nghiệm theo dõi mọi hoạt động ngoài cầu tàu và ngay tại nhà ở.
"Nhân danh quan tòa," - Ngài Dee nói, "tôi hoan nghênh tinh thần hợp tác của Koo Meng -pin. Ngay khi cuộc điều tra vụ xô xát trên chiếc xà lan kết thúc, thi thể Kim Sang sẽ được chuyển về cho người thân chờ mai táng".
Ngài quan tòa chuẩn bị kết thúc phiên xử chợt đâu nghe có tiếng xì xầm từ phía những người tham dự phiên tòa. Từ trong đám đông một người đàn bà vẻ quê mùa mặc áo đen thêu bông đỏ lòe loẹt luồn lách qua khỏi đám đông bước tới tay dắt theo một người phụ nữ mặt che mạng. Bà quỳ xuống, còn người kia đứng gần bên đầu cúi xuống.
"Kẻ hèn này," - bà nói giọng nghe khàn đặc " xin được phép báo cáo trước quý tòa, tôi tên là Liao, chủ đò số năm, đậu ở phía cửa Đông, xin phép dẫn theo đây một tên tội phạm.
Quan tòa nghiên ra phía trước nhìn người che mạng có khuôn mặt xương xương. Nghe người đàn bà kia vừa nói ngài có vẻ ngạc nhiên, bởi xưa nay mấy mụ chủ chứa thường trị được mấy nàng kỹ nữ lỡ lầm.
"Cô nàng kia tên là gì? " - Ngài hỏi "bà định ghép người ta về tội gì?"
"Nó không chịu khai tên, thưa ngài." Mụ khóc thét" rồi còn ..."
" Người phải biết chứ," - quan tòa Dee nghiêm giọng nói, "nếu không biết rõ lai lịch mấy cô nàng thì đừng đứng ra nhận về nhà chứa".
Mụ vội vã cúi đầu xuống đất, kêu rêu "tôi cầu xin ngài trăm lần ngàn lần tha tội cho! Tôi xin khai, tôi không hề đưa con bé này vô nghề đâu. Tôi xin thưa ngài đầu đuôi chuyện có thật! Số là hôm mươi lăm, trời vừa sẫm tối, ngài Po Kai đến chỗ bốn thuyền dắt theo con bé này chỉ mặc mỗi chiếc khăn trùm đầu thầy tu. Ông nói con bé này làm hầu mới dắt về nhà hôm qua, vợ cả không cho vào nhà lột quần áo rồi chửi mắng. Ông Po Kai tranh cãi với vợ đến nửa đêm, ông nói chờ vài bữa ông dàn xếp với vợ, bây giờ ông xin gởi nhờ con bé ở lại dưới thuyền. Ông cho tôi chút ít tiền mua sắm quần áo cho con bé mặc vì trên mình nó chỉ quấn tạm chiếc khăn trùm của thầy tu. Bẩm quan ông Po Kai là một người khách tử tế, làm công cho Yee Pen, ông chủ tàu, bọn thủy thủ cũng là khách tốt bụng, vậy làm sao một người đàn bà như tôi lại nỡ từ chối! Tôi mua sắm quần áo đẹp cho con bé, cho nó ở chỗ đầy đủ tiện nghi. Tôi tôn trọng lời hứa, vì vậy tôi không hề cho con bé ra tiếp khách. Mới sáng nay người bán rau quả ghé lại nơi này, báo cho tôi hay yết thị truy nã tên Po Kai, quay lại người giúp việc tôi mới nói. "Nếu con bé này không phạm tội, hẳn là nó phải biết chỗ quan tòa truy tìm tên Po Kai. Tôi có trách nhiệm phải báo lại cho quan tòa con bé. Dạ bẩm quan, vậy cho nên tôi phải dắt nó ra đây trình diện trước tòa."
Quan tòa Dee ngồi ngay ngắn lại, ngắm nhìn nàng con gái che mạng.
"Người tháo mạng ra, rồi xưng tên họ và nói rõ có quan hệ với tên tội phạm Po Kai ra làm sao?"
Chương 15
NGƯỜI PHỤ NỮ TRẺ THUẬT LẠI CHUYỆN ĐỘNG TRỜI; MỘT LÃO GIÀ KHAI BÁO VỤ ÁN LY KỲ
Người con gái ngẩng đầu vẻ phờ phạc đưa tay gỡ bỏ chiếc mạng. Quan tòa nhìn rõ khuôn mặt này chỉ mới hai mươi, thông minh, thân thiện. Nàng nhỏ nhẹ nói.
“Kẻ hèn này tên là Koo, tên khai sinh là Tsao”.
Mọi người có mặt hôm đó kinh ngạc, lão Koo Meng-pin bước nhanh tới trước, lão dừng lại ngắm nhìn soi mói người vợ, xong rồi quay về lại chỗ cũ đứng ở hàng trước mặt mũi tái nhơt.
“Trong hồ sơ ghi ngươi bị mất tích” – quan tòa Dee nghiêm giọng nói. “Ngươi nói cho ta biết, bữa trưa mười bốn lúc từ giã đứa em trai ngươi đi đâu?”
Nàng Koo trông thật đáng thương nhìn quan tòa nói.
“Bẩm quan phải khai hết ra sao?” - nàng vừa hỏi. “Tôi nghĩ là nên…”
“Người phải khai ra ngay,” – quan tòa gắt. “Trong thời gian mất tích người có liên quan ít ra cũng là một vụ án và có thể cả những tội ác tử hình khác nữa”.
Nàng ngần ngừ rồi kể tiếp.
“Lúc rẽ qua trái nhìn ra hướng đường cái thì gặp ông láng giềng Fan Choong đi cùng với người hầu. Tôi nhìn ra ông và đáp lại câu chào tự nhiên. Ông hỏi thăm tôi đi về đâu, tôi nói trở lại thị trấn để kịp gặp đứa em trai. Đến nơi không thấy em tôi đâu, quay lại ngã tư nhìn theo đường đi cũng không thấy nó đâu cả. Tôi nghĩ có lẽ lúc ra đến gần đường cái nó không đi kèm theo tôi nữa, rồi hắn băng đồng về nhà. Tôi mới hay Fan Choong cũng định ra thị trấn, ông hỏi tôi muốn đi cùng với ông không. Ông đi theo con đường đất bởi đường vừa mới được sửa chữa, nên đi tắt nhanh hơn. Tôi ngại đi một mình trên đường băng ngang qua ngôi chùa bỏ hoang, nên đồng ý đi cùng với lão”.
“Lúc đến túp lều bên ngoài cổng trang trại ông dặn tôi ở lại đó chờ, ông cần gặp nhắn tin cho người làm công. Tôi xuống ngựa bước vào bên trong ngồi ghế chờ. Đứng bên ngoài ông trao đổi với người hầu một lúc xong ông trở lại. Lúc này ông đứng nhìn tôi với cặp mắt có tà ý, ông dặn dò người làm công ra ngoài trang trại, ông ở lại đây với tôi.”
Nàng Koo nghĩ ngợi một lúc, hai bên má nàng ửng đỏ vì tức giận. Nàng lại kể lể, giọng nhỏ nhẹ.
“Ông kéo tôi lại, tôi xô đẩy ông ra, nói với ông rằng nếu còn nữa tôi sẽ la làng. Ông nhìn tôi cười rồi nói, dù có kêu la cũng không ai nghe thấy, khôn hồn thì phải nghe theo ông. Ông nắm lấy áo xé toạc, tôi chống cự rất hăng nhưng ông ta quá khỏe. Sau đó ông nhặt lấy chiếc thắt lưng trói tay và xô tôi ngã nhào xuống đống củi. Giở trò bỉ ổi xong ông cởi trói bảo tôi mặc đồ vào. Ông nói rằng thương tôi, khuyên tôi ở lại đây ngủ với ông một đêm, sáng mai ông sẽ đưa về thị trấn. Mọi việc diễn ra chẳng ai hay biết.
Phó mặc số phận cho tên súc sinh, đêm đó ở lại trang trại, ăn uống xong ông kéo tôi về giường ngủ. Chờ lão Fan ngủ say, tôi định chuồn ra ngoài chạy về nhà cha tôi. Bỗng đâu nhìn thấy cửa sổ mở tung, một tên côn đồ vừa leo vào bên trong, trên tay cầm chiếc liềm. Quá hoảng sợ tôi lay lão Fan thức dậy, ngay tức thì hắn nhào tới kê liềm cắt ngang cổ. Nửa thân người lão Fan ngã úp vô người tôi máu me phun đầy mặt ướt cả ngực trần”.
Nàng Koo úp mặt vào hai bàn tay, quan tòa ra lệnh lính hầu rót cho nàng chén nước, nàng lắc đầu kể tiếp.
“Sau đó hắn đến gần tôi và nói rằng đến lượt mi rồi con đĩ rạc xảo quyệt. Hắn còn tuôn ra những câu gớm ghiếc, đứng sát vô giường túm lấy đầu tóc tôi giật ngược ra phía sau kê liềm vô ngay cổ họng. Tôi nghe một tiếng đổ phịch sát bên mang tai, rồi lăn ra bất tỉnh.
Lúc tỉnh lại thấy mình đang nằm trên chiếc xe đẩy lúc lắc đong đưa trên mặt đường gồ ghề. Xác lão Fan trần truồng kề bên. Lúc này tôi chợt nhớ lại lưỡi liềm cắt ngang mép giường xước qua cổ họng. Hung thủ chắc tin là đã giết được tôi, tôi giả vờ nằm chết. Chiếc xe đẩy chợt dừng lại nghiêng một bên hất tung hai thân xác xuống đất. Hung thủ gom một nắm cành lá che phủ lớp mặt đất, tôi lắng tai nghe chiếc xe đẩy kéo đi xa. Chưa dám mở mắt, nên tôi không thể nhận diện hung thủ. Nhớ lúc nhìn hắn lẻn vô buồng ngủ, nhìn gương mặt hắn gầy gầy, nước da ngăm đen.
Tôi lồm cồm bò dậy nhìn quanh, đêm có trăng nên biết là mình đang ở trong bụi dâu gần trang trại lão Fan. Lúc đó một nhà sư từ hướng thị trấn men theo đường đất đi tới. Nhìn lại trên mình chỉ có một tấm khăn quàng che người nên tôi tìm bụi cây núp, nhưng từ xa ông đã nhìn thấy chạy lại. Sư chống gậy đứng nhìn xác lão Fan, ngài nói “Ngươi đã giết tình nhân, hả? Mau mau đi theo ta trở vô chùa bỏ hoang đằng kia, ở lại với ta, ta hứa không nói ra cho ai biết.” Sư định níu lấy tôi, quả hoảng sợ tôi khóc thét. Bỗng đâu một người đàn ông chạy tới như từ trên trời rơi xuống. Gã nhìn nhà sư quát. “Ai bảo ngươi lôi kéo đàn bà vô chùa hãm hiếp? Nói ra mau.” Gã rút con dao từ trong tay áo ra, nhà sư mắng lại rồi giương cao cây gậy. Bất chợt nhà sư há hốc mồm tay ôm lấy ngực té nhào xuống đất. Gã vội bước lại nghiêng người cúi nhìn, nói lầm bầm trong miệng”.
“Ngươi có đoán ra,” – quan tòa Dee cắt ngang, “người đàn ông kia nhớ mặt nhà sư không?”
“Bẩm quan tôi không biết được.” – nàng Koo đáp. “Sự việc xảy ra chỉ chốc lát, tôi không nghe nhà sư gọi tên người kia. Về sau tôi được biết gã tên là Po Kai, gã còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, và không thèm nhìn thân thể trần truồng của tôi. Gã ăn nói nghe cũng đàng hoàng, dù nhìn bề ngoài quần áo cũ mèm. Tôi đoán ra gã là một người có quyền thế, tôi nghĩ gã đáng tin cậy hơn nên kể lể hết mọi chuyện. Gã yêu cầu được đưa tôi về nhà chồng hoặc về nhà cha tôi thì mới lo liệu cho tôi được. Tôi thú thật là không dám nhìn mặt người thân lúc này, tôi như người lẩn thẩn cần yên tĩnh trước đã. Tôi mới nhờ gã giúp tôi tìm nơi ẩn náu vài bữa, lúc đó gã có thể đi báo vụ giết chết lão Fan và đừng có nói ra tên tôi bởi hung thủ nhìn nhầm tôi với người đàn bà khác. Gã nhắc lại chuyện vụ án không dính dáng gì tới gã còn nếu tôi muốn tìm chỗ ẩn thân thì gã sẽ giúp cho. Còn gã thì đang ở nơi tập thể, vả lại giờ khuya quán trọ không nhận đàn bà lỡ đường một mình. Gã nghĩ chỉ có chỗ trọ trên thuyền chứa gái khỏi cần thủ tục, gã nói ra là họ tin ngay. Gã sẽ lo chuyện chôn cất xác chêt ngay giữa bụi dâu, phải nhiều ngày sau mới có người hay biết, tôi có thời gian suy tính nên đi báo cho tòa hay không. Gã cởi bỏ chiếc khăn trùm của nhà sư bảo tôi lau sạch vết máu trên mặt, trên ngực. Xong xuôi gã quay lại, gã dẫn tôi men theo lối cây cối rậm rạp tới chỗ buộc ngựa, gã tháo dây nhảy lên, tôi ngồi sau rồi lão phóng ngựa trở lại thị trấn. Đến bờ kênh gã thuê đò đưa tôi ra chỗ thuyền nhà chứa bên ngoài cửa Đông.”
“Làm cách nào các ngươi đi qua khỏi cổng gác được?” – quan tòa hỏi.
“Gã đến gõ cổng phía ngoài cửa Nam,” – nàng Koo đáp. “Giả bộ say rượu, lính gác biết mặt, gã cất tiếng nói thật lớn có người đẹp xin qua cổng. Bọn lính gác bảo giở khăn trùm ra xem, nhìn đúng người bọn lính gác phá ra cười, nói vài câu bông đùa cắc cớ rồi cho qua.
Gã thuê phòng cho tôi ở trọ dưới thuyền, không nghe nói năng gì với bà chủ, tôi nhìn thấy rõ gã trao tay cho bà chủ bốn đồng bạc. Ở đó tôi đã được đối xử tử tế. Lúc tôi kể lại chuyện tôi sợ có thai bà cho thuốc tôi uống. Tôi thấy bớt lo sợ, ráng ở lại chờ Po Kai đến đón tôi về nhà cha tôi. Sáng hôm nay bà trở lại chỗ trọ dắt theo người hầu. Bà cho hay Po Kai bị bắt vì phạm tội sát nhân. Bà cho tôi hay gã chỉ trả ứng trước một ít tiền mua sắm quần áo và chỗ trọ, số tiền còn nợ tôi phải chịu tiếp khách để thanh toán cho hết. Tức giận tôi mới nói bốn quan tiền gã trả cho bà lo mọi thứ như vậy là còn thừa nếu không thì tôi bỏ đi ngay. Bà sai người hầu tìm lấy cây roi mây định đánh tôi, tôi bèn nghĩ ra một diệu kế, tôi kể chính mắt thấy Po Kai phạm tội sát nhân, gã còn phạm nhiều tội khác nữa. Bà hoảng sợ bảo với người hầu bọn mình sẽ nguy to nếu không đi khai báo là tôi đang có mặt tại đây. Rồi bà dắt tôi ra đây hầu tòa. Tôi chỉ biết nghe theo lời dặn dò của Po Kai. Tôi không biết gã đã phạm tội gì, nhưng có điều gã đã đối xử với tôi rất tử tế. Tôi biết sao nói vậy và cảm thấy tinh thần bất ổn trước sự việc vừa qua, thưa quý tòa cho phép tôi được nghỉ ngơi lấy lại tinh thần. Tất cả những gì xảy ra tôi đã thành thật khai báo với quý tòa, mong quý tòa chấp thuận cho”.
Mọi người lắng nghe viên lục sự đọc lại lời khai, quan tòa ngẫm nghĩ cô nàng khai báo thật thà, khớp với mọi chứng cớ. Ngài nhớ lại cái dấu răng cưa bên mép giường gỗ lúc ngài đến trang trại xem xét hiện trường. Điều đó giúp ngài đoán ra ngay vì sao Ah Kwang không nghĩ ra nàng không phải là Soo-niang, bởi lúc chìa lưỡi liềm về phía nàng hắn còn đứng bên chỗ lão Fan, nhìn mặt mũi nàng thì lấm đầy máu của lão Fan. Chuyện gã Po Kai nhiệt tình giúp đỡ nàng trong lúc này cũng dễ hiểu, hắn càng tin chắc hơn về mối nghi ngờ Tiến sĩ Tsao. Ông này đang tiếp tay cùng với Po Kai thực hiện âm mưu đen tối và gã không quên báo cho ông hay chuyện đứa con gái ông nhìn thấy gã gặp gỡ một đồng bọn là nhà sư. Sau đó gã tìm cách gởi gắm nàng ở tạm một nơi trong mấy bữa. Điều đó giải thích rõ thái độ dửng dưng của Tiến sĩ Tsao khi hay tin con gái mất tích vì ông tin chắc là con gái ông đang ở một nơi an toàn.
Nàng Koo đặt tay in dấu vào bản lấy lời khai xong rồi quan tòa mới tuyên bố.
“Ngươi vừa trải qua một tai nạn thật khủng khiếp, ta nghĩ là không có ai rơi vào tình huống như vậy lại thành thật khai báo như ngươi. Ta không nhắc lại đây chuyện có đáng tội hay không. nhiệm vụ của ta là nắm giữ cán cân công lý, xem xét việc bồi thường tổn hại. Vì vậy nhân danh tòa ta phán ngươi không có tội, tiếp theo ta giao trả ngươi về lại nhà chồng, ông Koo Meng-pin”.
Lão Koo bước tới trước nàng liếc nhìn thoáng qua, không nhìn nàng, lão mở miệng cười gượng gạo thưa trình, “bẩm quan, lấy gì làm bằng chứng xác minh vợ tôi bị cưỡng hiếp, và dựa vào đâu để xác nhận vợ tôi không tự nguyện hiến thân cho tên côn đồ đó?”
Nàng Koo trợn mắt kinh ngạc, quan tòa từ tốn đáp, “Bằng chứng đây.” Rút chiếc khăn trong tay áo ra, ngài nói tiếp “Chiếc khăn tay này ngươi biết rõ là của vợ ngươi chứ, không phải nhặt được bên đường như ta đã kể mà nó nằm ngay trên đống củi ở trang trại nhà lão Fan”.
Nàng Koo cúi đầu, lão nói tiếp: “Bẩm quan đúng là của cô ấy, bây giờ thì tôi tin là vợ tôi nói thật. Theo truyền thống lễ giáo dòng họ nhà tôi, thì nàng phải quyên sinh sau khi bị cưỡng hiếp. Nàng không tuân theo chẳng khác nào làm nhục gia đình tôi, trước tòa tôi xin tuyên bố ly dị vợ.”
“Đó là quyền lợi chính đáng của ngươi,” – quan tòa Dee nói. “Tòa sẽ tiến hành đăng ký thủ tục xin ly dị. Cho Tiến sĩ Tsao Ho-shien ra trình diện trước tòa”.
Tiến sĩ Tsao quỳ xuống trước bàn quan tòa, chòm râu rậm che gần hết miệng.
“Này Tiến sĩ Tsao,” – quan tòa vừa hỏi “ông có đồng ý nhận đứa con gái vừa ly dị xong về nhà ông không?”
Tiến sĩ Tsao dõng dạc nói: “Một khi nền tảng đạo đức bị xâm phạm thì tôi phải cam tâm gác bỏ tình cảm riêng tư. Hơn nữa mọi người ai cũng biết tôi, là người cha tôi phải làm gương dù biết sẽ đau đớn trong lòng. Bẩm quan, tôi không thể nhận lại đứa con đã làm hại đến gia phong lễ giáo”.
“Ta sẽ cho ghi vào hồ sơ,” – quan tòa Dee lạnh lùng đáp. “Trong khi chờ sắp xếp ổn định chỗ ở, kể từ nay nàng Tsao sẽ được bố trí ở tạm trong phạm vi pháp đình.”
Nói xong quan tòa ra hiệu lão thừa phát lại Hoong dìu nàng ra ngoài, quay về phía mụ chủ chứa gái ngài nói. “Ngươi cố ý ép buộc người con gái đó hành nghề mại dâm là mang trọng tội. Nhưng dù sao ngươi cũng đã để cho cô gái đó yên thân cho đến hôm nay dẫn ra trình diện trước tòa, nên lần này ta tha cho. Nếu ta còn nghe có kẻ thưa kiện nữa, mụ sẽ chịu hình phạt trước tòa và không có tiếp tục hành nghề nữa kể cả những người đang còn hành nghề ngoài bến sông. Mụ hãy đi về và báo cho mọi người biết ngay!”
Mụ chủ chứa nhanh chân chạy ra, mặt cắt không còn giọt máu, quan tòa gõ bàn tuyên bố bế mạc phiên tòa.
Lúc rời khỏi ghế chủ tọa, ngài ngạc nhiên, không nhìn thấy lão Tang đâu, ngài mới hỏi Ma Joong, gã đáp.
“Bẩn quan lúc nhìn thấy Tiến sĩ Tsao bước ra trình diện trước tòa, lão Tang chợt cáo bệnh rồi biến mất luôn.”
“Ta thấy chán lão này quá.” – vẻ mặt quan tòa Dee vẻ khó chịu, ngài nói. “Nếu lần sau lão còn như vậy nữa, ta cho lão về hưu sớm”.
Đến trước văn phòng, vừa mở cửa ra ngài nhìn thấy lão Hoong và nàng Tsao ngồi đó. Ngài ra lệnh Chiao Tai và Ma Joong đứng chờ bên ngoài hành lang.
Ngồi vào bàn, ngài nhanh miệng hỏi nàng “Này Tsao ta có thể giúp được gì cho nàng? Nguyện vọng của nàng như thế nào?”
Môi nàng run run, nàng cố trấn tĩnh rồi chậm rãi thưa, “Bẩm quan, theo đạo lý của xã hội ta thì tôi phải đáng tội chết, nhưng thưa thật với quý tòa tôi không dám nghĩ đến cái chuyện quyên sinh.” – Nàng chợt nhếch mép cười nhạt, nàng kể lể. “Mỗi khi nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ở trang trại hôm nọ, tôi thấy mình cần phải sống. Không phải là tôi sợ chết, mà tôi căm ghết chính bản thân mình, tại sao tôi lại dễ dàng chấp nhận như vậy. Bẩm quan, mong quan rộng lượng chỉ dạy cho tôi.”
“Theo giáo lý khổng giáo” – quan tòa Dee dạy “người con gái phải biết giữ mình trong trắng không bị hoen ố. Ta thường suy ngẫm có phải câu răn đời nhẹ về phần hồn nhưng nặng về xác thịt. Đồng thời, Đức Khổng Phu Tử lại dạy: phẩm chất con người là trên hết. Này nàng Tsao ta tin rằng mọi giáo lý đều được suy ra từ lời dạy của Khổng Tử.”
Nàng Tsao mừng rỡ lặng lẽ nhìn quan tòa, ngẫm nghĩ một lúc nàng mới thưa: “Bẩm quan tôi muốn xin vô chùa đi tu cho xong”.
“Xưa nay ngươi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tu hành,” – quan tòa nhắc nhở – “thì chẳng khác nào ngươi định chối bỏ việc đời, nhất là một người con gái đa cảm như ngươi thì không thể chấp nhận được. Ngươi nghĩ sao nếu ta đề nghị với một người quen ở kinh đô đem ngươi về đó dạy học cho mấy cô con gái? Dần dà họ sẽ tìm nơi quen biết tạo cơ hội cho ngươi làm lại cuộc đời.”
Nàng Tsao cảm động thưa “Bẩm quan tôi đội ơn ngài trăm ngàn lần. Cuộc hôn nhân chóng vánh với lão Koo coi như bất thành, còn chuyện đêm hôm đó ở trang trại, cộng với những điều gai mắt trên thuyền chứa, nhớ lại tôi cảm thấy ghê tởm chán ngán không dám nghĩ đến… chuyện lấy vợ lấy chồng. Bẩm quan tôi nghĩ chỉ là còn mỗi cách sống nương nhờ cửa Phật.
“Này, nàng Tsao, ngươi còn son trẻ chớ nói câu không làm.” – quan tòa Dee nghiêm trọng nhắc nhở, “Thôi ta không nên bàn chuyện đó nữa, chờ thêm mấy tuần ta đưa gia đình về đây, lúc đó người đem chuyện ra bàn với phu nhân rồi hãy chọn hướng đi. Trước mắt ta bố trí cho người ăn ở chung nhà quan điều tra tư pháp là Tiến sĩ Shen. Ta nghe nói vợ ông ấy là một phụ nữ đảm đang tử tế, bà có đứa con gái cũng trạc tuổi ngươi. Này lão Hoong, ông hãy đưa nàng qua bên đó.
Nàng Tsao cúi đầu chào, xong lão thừa phát lại Hoong đưa nàng đi. Hai đệ tử Ma Joong và Chiao Tai vừa trở về, quan tòa nhìn Chiao Tai hỏi, “Ngươi có nghe tiến sĩ Tsao ta thán gì không. Ta thấy thương cho con trai ông ấy. Các ngươi được nghỉ phép một bữa, gắng mà tìm cho được hai tay biết đi săn trong số lính hầu, rồi đi vào rừng bắn hạ ngay loài cọp dữ. Còn Ma Joong ở lại đây, khi nào xong việc dặn dò chỉ huy lính hầu hợp tác với bảo vệ ngoài thị trấn truy tìm gã Po Kai. Bây giờ, ngươi lui về chỗ nghỉ lo chăm sóc vết thương ở cánh tay. Chờ đến khuya ta sẽ gọi đi lễ bên chùa Bạch Vân.”
Chiao Tai nghe nói mừng rỡ, gã Ma Joong lại càu nhàu ra vẻ, “Không có tớ, cậu chẳng làm trò trống gì được. Cậu phải nhờ đến tay này mới mong hạ được loài cọp đó.”
Hai đệ tử nhìn nhau cười rồi chia tay nhau đi làm nhiệm vụ. Ngồi lại một mình trong văn phòng, quan tòa nhìn chồng hồ sơ về thuế má ruộng đất. Ngài thấy cần thay đổi cách suy nghĩ trước khi tập trung xem xét những manh mối vừa mới được khám phá.
Chưa kịp đọc hết hồ sơ chợt nghe có tiếng gõ cửa, viên chỉ huy lính hầu vẻ mặt hốt hoảng bước vào.
“Bẩm quan,” – gã nôn nóng, “lão Tang uống thuốc độc sắp chết, lão xin được gặp ngài”.
Quan tòa Dee đứng bật dậy, vội vã bước theo người kia ra ngoài cổng. Khi băng qua đường tới nhà trọ, ngài hỏi. “Có kiếm được thuốc giải độc không?”
“Lão không cho hay uống loại thuốc độc nào,” – viên chỉ huy vừa thở ra vừa nói “Bây giờ thuốc đã ngấm vào trong người”.
Bước lên hành lang trên lầu, một bà lão quỳ xuống trước mặt ngài quan tòa khóc lóc xin tha tội cho chồng. Ngài nhanh miệng nói mấy lời an ủi, bà mời quan tòa vào trong, mặt bà buồn xo.
Lão Tang nằm im trên giường mắt nhắm nghiền, bà vợ ngồi bên nói thều thào bên tai lão. Lão Tang mở mắt ra, nhìn thấy quan tòa lão thở ra một hơi dài.
“Để cho ta yên”, - lão lầm bầm nói với vợ. Bà đứng dậy, quan tòa ngồi xuống ghế. Lão Tang nằm đưa mắt dò dẫm nhìn quan tòa hồi lâu, vẻ uể oải lão mới nói ra.
“Thuốc độc thấm vào tê liệt cả người, chân tôi bắt đầu cứng đơ, nhưng trí óc tôi vẫn còn sáng suốt. Tôi cần phải nói ra cho ngài nghe một vụ án mà chính tôi là thủ phạm, xong rồi tôi muốn hỏi ngài một điều này”.
“Ngươi đã nói hết cho ta nghe về vụ án ngài cựu quan tòa chưa?”, quan tòa Dee nhanh miệng hỏi.
Lão Tang khe khẽ lắc đầu.
“Tôi biết sao nói vậy thôi,” – lão đáp. “Tôi không có thời gian đâu để nhớ ra chuyện người khác. Nhưng cái vụ án đó, với chuyện hồn ma hiện về đủ khiến tôi chới với. Trong lòng tôi đang hoảng loạn thì làm sao tôi kềm chế được. Thế là Fan bị giết chết, điều đó đã giảm bớt nỗi lo của tôi.”
“Ta biết rõ chuyện giữa người và lão Fan” – quan tòa Dee cắt ngang. Nếu quả thật hai người tìm thấy nhau đó là chuyện riêng tư, không nên đếm xỉa đến”.
“Không phải chỉ có vậy,” – lão Tang vừa nói vừa lắc đầu, “Tôi kể ra đây để cho ngài thấy là tôi đang chới với, lương tâm dày vò. Hễ lúc nào tôi cảm thấy yếu đuối thì bên trong nội tạng tôi thấy khỏe hơn, nhất là trong những đêm có trăng”. Lão thở khó khăn rồi lão lại kể. “Tôi thì biết rõ hắn từ bao nhiêu năm nay và cả những cái trò bỉ ổi đó nữa. Tôi còn tìm thấy cuốn sổ nhật ký ông tôi để lại, chính ông tôi cũng tự đấu tranh với mình. Cha tôi không bị ràng buộc vì ông vậy mà ông lại tự treo cổ; bởi ông đang lâm vào bước đường cùng. Cũng như tôi uống thuốc độc đang nằm đây, và rồi tôi cũng sẽ chết.”
Vẻ mặt lão trông hốc hác dăn dúm, quan tòa Dee nhìn lão thấy thương hại, có lẽ lão đang thả hồn bay tận đâu đâu.
Chợt lão khiếp sợ nhìn quan tòa “Thuốc độc đang ngấm vào tận xương tủy”, - lão cất
tiếng.
“Bẩm quan, chỉ còn giây phút ngắn ngủi này, sao mọi chuyện cứ hiện mãi trước mắt tôi. Đêm qua tôi cứ giật mình thức dậy, cả vùng ngực nặng trịch. Tôi vùng dậy, khắp gian buồng kín mít, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí. Trước mắt tôi đường sá như thu hẹp lại dần, tôi đi lạc vào giữa những bức tường cao đang vây quanh lấy tôi, như muốn đè bẹp… tôi cảm thấy hoảng sợ, cố há hốc miệng hít thở. Cho đến lúc tôi thấy nghẹn cứng họng, hồn ma chiếm lấy tôi.”
Lão Tang thở ra nhẹ cả người.
“Tôi trèo qua tường nhảy xuống đất, đến đồng trống tôi cảm thấy mình đang đổi thay, dòng máu tràn trề sinh lực cuồn cuộn chạy khắp châu thân. Tôi như vừa được tiếp sức, hoan hỉ, tôi hít không khí trong lành căng đầy hai buồng phổi không có gì cản lại được. Tôi được sống lại trong một thế giới mới lạ, được hít thở mùi cỏ thơm ngát, mùi ẩm của hơi đất. Tôi vừa thấy bóng con thỏ rừng băng ngang qua, tôi mở to đôi mắt để có thể nhìn xuyên thấu màn đêm. Tôi hít thở không khí trong lành, tai lắng nghe tiếng suối chảy róc rách. Và rồi tôi ngửi thấy một mùi vị lạ, một thứ mùi mà tôi phải úp mặt sát đất, tập trung thần kinh để ngửi. Đó là mùi của những giọt máu tươi còn vương chút hơi ấm.”
Khiếp sợ quá, quan tòa nhìn vẻ mặt lão Tang nhợt nhạt. Hai con ngươi xanh lè thu hẹp lại trên xương gò má nhìn chăm chăm và mặt ngài, chợt mở lớn hơn, mồm miệng lão vặn vẹo méo mó gầm gừ nhe hàm răng nhọt hoắt vàng khè, hàm ria mép bạc thếch cứng đờ như lông heo rừng. Khiếp sợ đến lạnh cả người, quan tòa đứng nhìn theo hai tai lão nhúc nhích động đậy, hai bàn tay móng vuốt nhọn hoắt thò ra ngoài tấm chăn đắp.
Thình lình mấy đầu ngón tay móng nhọn lơi lỏng, hai tay buông thõng xuống trông lão như người chết. Lão gượng nói, giọng yếu ớt.
“Cho tôi ngồi dậy, tôi muốn đứng dậy thắp một cây nến rồi bước tới đứng trước gương. Chính cái khoảnh khắc khi nhìn gương mặt mình không còn chút máu nó khiến tôi thanh thản nhẹ nhõm không thể nào tả hết được.” – lão ngẫm nghĩ một lúc, nói giọng the thé “Tôi phải kể ra cho ngài nghe hắn thừa lúc tôi đuối sức, buộc tôi phải theo hắn thực hiện hành vi đê tiện. Đêm qua nhớ lại tôi đánh nhau với Tsao Min, tôi không định nhào vô nó, không muốn gây thương tích cho nó… Vậy mà tôi buộc phải ra tay – thật tình là tôi phải ra tay mà.” Giọng nói của lão chợt chuyển qua thành tiếng thét.
Quan tòa vội sờ tay trên trán lão xoa xoa vỗ về, mồ hôi vã ra lạnh toát.
Rồi tiếng thét lắng xuống đọng trong cổ họng. Lão hoảng sợ nhìn quan tòa, ráng sức mở miệng, ấp úng được mấy tiếng. Quan tòa nghiêng người về phía lão lắng nghe cho rõ, lão Tang cố sức bình sinh, “Bẩm quan, ngài hãy nói cho tôi nghe… tôi có tội chứ?”
Đột nhiên mắt lão mờ dần, mồm há ra méo xệch. Lão nằm đó nét mặt thanh thản.
Quan tòa đứng dậy, kéo tấm chăn đắp mặt lão lại. Hy vọng rằng có một vị quan tòa trên ngôi cao sẽ giải đáp thắc mắc của lão. Cầu mong linh hồn lão được bình an.