15/4/13

Chỉ thuộc về anh (C13-14)

Chương 13


"Chú Nick, chú có xem bộ phim trên ti vi tối hôm trước về một cô gái bị bắt cóc khi còn nhỏ và cô ta không bao giờ biết điều đó cho tới khi được khoảng hai mươi tuổi hay gì đó?"

Nick nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, xem xét số tiền anh dự định đổ vào căn nhà trên bờ hồ phía Bắc. Móng nhà đã được đổ trước khi mặt đất đóng băng, và mái nhà được lợp trước khi tuyết rơi. Căn nhà chưa làm xong, nhưng chủ nhà đã quyết định lắp đặt toàn bộ đồ đạc cố định khác, và kèo nhà vừa lắp đặt đã vượt quá số tiền dự kiến. Bởi vì công việc kinh doanh đang chậm lại, Ann Marie và Hilda chỉ làm việc buổi sáng. Trong toà nhà chỉ còn lại có anh và Sophie.

"Chú Nick"

"Hừm, gì thế?" Anh xoá một vài con số, sau đó điền vào giá tiền mới.

Sophie hít một hơi thật sâu và thở dài, "Chú không thèm nghe cháu nói"

Anh rời mắt khỏi màn hình nhìn đứa cháu, sau đó quay lại công việc "Chắc chắn là chú nghe rồi, Sophie à."

"Thế cháu đã nói gì?"

Anh thêm vào một chi phí bổ sung và với lấy cái máy tính bên mép bàn, nhưng khi anh trông thấy đứa cháu một lần nữa, tay anh khựng lại. Đôi mắt màu nâu của cô bé nhìn lại anh như thể anh đã giẫm đạp cảm xúc của nó dưới đôi giày lao động. "Chú đã không nghe thấy." Anh rụt tay lại. " Chú xin lỗi."

"Cháu có thể hỏi chú vài chuyện không?"

Anh biết rằng cô bé không ghé qua văn phòng của anh trên đường từ trường về nhà chỉ để xem anh làm việc. "Chắc rồi".

"Tốt rồi, thế chú sẽ làm gì nếu chú thích một cô gái và cô ta không biết rằng chú thích cô ấy." Cô bé dừng lại và nhìn đâu đó phía trên đầu anh. "Và cô ấy thích người khác với trang phục thật bảnh với mái tóc vàng óng và mọi người đều thích cô ta và cô ta là đội trưởng đội cổ vũ hay thứ gì đó" Cô bé lại nhìn anh. "Chú có bỏ cuộc không?"

Nick bối rối. "Có phải cháu thích một cậu bé ăn mặc như đội trưởng đội cổ vũ không?"

"Không. Ừ thì, cháu thích một anh chàng đang hẹn hò với đội trưởng đội cổ vũ. Cô nàng xinh đẹp, nổi tiếng và có vóc dáng đẹp nhất trong khối lớp tám, và Kyle không biết rằng cháu tồn tại. Cháu muốn cậu ấy chú ý đến cháu, vậy cháu phải làm gì?"

Nick nhìn cháu mình qua cái bàn, cô bé đeo niềng răng kim loại và có đôi mắt phần nào quá to so với khuôn mặt được thừa hưởng từ dòng máu Ý của mẹ mình. Cô bé có một cái mụn to trên trán, mặc dù đã cố gắng hết sức, vẫn không giấu được dưới lớp trang điểm đắp lên nó. Một ngày nào đó Sophie Allegrezza sẽ trở nên xinh đẹp, nhưng không phải hôm nay, ơn Chúa. Dù sao đi nữa, con bé còn quá nhỏ để bận tâm đến bọn con trai. "Đừng làm gì cả. Cháu đẹp lắm rồi, Sophie à"

Cô bé đảo mắt và lấy cái cặp đặt trên sàn nhà bên cạnh chiếc ghế.

"Chú cũng chẳng giúp gì được nhiều hơn bố cháu."

"Thế Louie nói gì?"

"Rằng cháu quá nhỏ để nghĩ về bọn con trai."

"Ồ" Anh rướn người tới trước và nắm tay cô bé. "À, chú sẽ không bao giờ nói thế," anh nói dối.

"Cháu biết. Đó là lý do tại sao cháu đến nói chuyện với chú. Và không phải chỉ là Kyle. Không một đứa con trai nào từng chú ý tới cháu." Cô bé kéo lê cái ba lô vào lòng và ngồi thụp xuống ghế, trông thật đau khổ. "Cháu ghét điều đó."

Và anh không muốn thấy con bé không vui. Anh cố gắng giúp Louie nâng đỡ Sophie, và cô bé là người phụ nữ duy nhất anh cảm thấy hoàn toàn thoải mái khi biểu lộ sự yêu mến và tình thương. Hai chú cháu có thể ngồi với nhau và cùng xem phim hoặc chơi cờ tỷ phú, và cô bé không bao giờ soi mói vào cuộc sống riêng của anh hay bám lấy anh quá chặt. "Thế cháu muốn chú làm gì?

"Nói cho cháu những gì con trai thích ở con gái."

"Bọn con trai lớp tám ấy hả?" Anh gãi quai hàm và dừng lại để ngẫm nghĩ một chút. Anh không muốn nói dối, không muốn phá hỏng ảo tưởng ngây thơ của cô bé.

"Cháu nghĩ rằng vì chú có rất nhiều bạn gái, chú sẽ biết điều đó."

"Nhiều bạn gái ư?" Anh nhìn cô bé lấy ra một lọ sơn móng tay màu xanh bóng ra khỏi cặp. "Chú không có nhiều bạn gái. Ai đã nói với cháu như vậy?"

"Không cần phải có ai nói với cháu cả." Cô bé nhún vai. "Gail là một bạn gái của chú."

Anh đã không gặp Gail từ vài tuần trước lễ hội Halloween, và dịp đó là cuối tuần vừa rồi. "Cô ấy chỉ là một người bạn thôi," anh nói "Và bọn chú đã chia tay tháng trước." Quả thật, anh đã chấm dứt với cô ta và cô ta rất không vừa lòng.

"A, thế chú thích cô ấy ở điểm nào?" Cô bé hỏi khi sơn thêm vào một lớp màu xanh phủ trên vệt màu xanh nước biển có sẵn.

Dăm ba thứ anh thích ở Gail, anh khó có thể nói với cô cháu mười ba tuổi của mình. "Cô ấy có mái tóc đẹp."

"Thế thôi sao? Chú có thể hẹn hò với một cô gái chỉ vì chú thích tóc của cô ta?"

Có thể không. "Phải".

"Thế chú thích màu tóc như thế nào?"

Đỏ. Những vệt đỏ nhiều sắc độ rối bời giữa những ngón tay anh. "Màu nâu."

"Chú còn thích gì khác nữa?"

Đôi môi màu hồng và khăn choàng màu hồng. "Một nụ cười rạng rỡ"

Sophie nhìn lên anh và cười toe toét, miệng cô bé đầy những dải kim loại và cao su màu hoa cà. "Như thế này à?"

"Phải”.

"Còn gì nữa?"

Lần này anh trả lời thật lòng. "Đôi mắt to màu nâu, và chú thích một cô gái có thể đương đầu được với chú." Và anh nhận ra, anh đã trở nên đánh giá cao những lời mỉa mai.

Cô bé nhúng đầu cây cọ vào trong lọ sơn và chuyển sang sơn tay bên kia. "Thế chú nghĩ con gái có được tán tỉnh con trai không?"

"Chắc rồi. Tại sao lại không được chứ?"

"Bà nội bảo rằng con gái mà tán tỉnh con trai là đồ đàng điếm. Bà nói rằng chú và cha chưa bao giờ gặp chuyện rắc rối với những đứa con gái đàng điếm bởi vì bà không bao giờ để cho chú nói chuyện điện thoại khi họ gọi đến."

Mẹ của anh là người duy nhất mà anh biết có khả năng chỉ thấy điều mà bà chọn lựa và không gì khác nữa. Khi lớn lên, cả Nick và Louie đã phát hiện ra rắc rối chung của họ khi không có điện thoại. Louie đã làm cho một cô gái có thai vào năm cuối đại học. Và khi một chàng trai gốc Basque làm cho một cô gái Công giáo ngoan đạo có thai, kết quả là một đám cưới không thể tránh khỏi ở nhà thờ thánh John. "Bà ngoại của cháu chỉ nhớ những gì bà muốn nhớ," anh nói với Sophie. "Nếu cháu muốn nói chuyện với một cậu con trai qua điện thoại, chú chẳng thấy có gì không nên cả, nhưng tốt hơn cháu nên xin phép cha cháu trước." Anh nhìn cô bé thổi phù phù những móng tay còn ướt. "Có thể cháu nên trao đổi với Lisa tất cả những chuyện của nữ giới này. Cô ấy sẽ là mẹ kế của cháu trong vòng một tuần nữa."

Sophie lắc đầu. "Cháu thích nói với chú hơn."

"Chú nghĩ là cháu thích Lisa đấy."

"Cô ấy cũng được, nhưng cháu thích nói chuyện với chú hơn. Thêm nữa, cô ấy chỉ để cháu đứng sau cùng trong hàng phù dâu."

"Có thể là vì cháu thấp nhất thôi mà."

"Có lẽ thế." Cô bé ngắm nghía lọ sơn bóng một lúc, sau đó nhìn lên. "Chú có muốn cháu sơn móng tay cho chú không?"

"Không đời nào. Lần trước cháu sơn cho chú, chú quên tẩy nó đi và cô thư ký ở Gas-n-Go đã nhìn chú thật kỳ quái."

"Đi mà."

"Quên đi, Sophie."

Cô bé cau mày và cẩn thận đậy nắp lên cái lọ sơn. "Không chỉ đứng ở cuối hàng, cháu còn phải đứng cạnh người mà chú biết là ai đấy."

"Ai thế?"

"Cô ấy đấy." Sophie chỉ vào bức tường. "Bên kia."

"Delaney?" Khi cô bé gật đầu Nick hỏi cô bé, "Tại sao việc đó lại nảy sinh vấn đề nhỉ?"

"Chú biết mà."

"Không đâu. Sao cháu không nói với chú nhỉ?"

"Bà nội nói rằng cô gái bên đó sống với cha của chú, và ông ấy đã đối xử tốt với cô ta và keo kiệt với chú. Và ông ấy cho cô ta quần áo và những vật dụng đẹp đẽ còn chú phải mặc đồ jean cũ."

"Chú thích đồ jean cũ mà." Anh với lấy cái bút chì và ngắm khuôn mặt của Sophie. Miệng của cô bé mím lại ở khoé giống như mẹ của anh khi nói về Delaney. Henry hiển nhiên đã cho Benita lý do để cay nghiệt, nhưng Nick không thích thấy Sophie bị ảnh hưởng bởi nó. "Những gì xảy ra, hay không xảy ra, giữa chú và cha của chú, không liên quan gì tới Delaney."

"Chú không ghét cô ấy à?"

Chưa bao giờ anh đặt ra vấn đề ghét Delaney. "Không, chú không ghét cô ấy."

"Ồ." Cô bé nhét chai sơn móng tay vào trong cặp và lấy áo khoác ở phía sau ghế. "Thế cuối tháng này chú có dẫn cháu tới chỗ bác sĩ chỉnh răng không?"

Nick đứng lên giúp cô bé mặc áo khoác. Chỗ hẹn chỉnh răng của Sophie đi mất gần hai giờ đồng hồ lái xe."Thế cha cháu không thể dẫn cháu đi hả?"

"Cha cháu sẽ đi hưởng tuần trăng mật."

"Ồ phải. Thế thì chú sẽ đưa cháu đi."

Khi anh tiễn cô bé tới cửa, cô bé vòng tay quanh hông anh. "Thế chú có chắc là chú không bao giờ lập gia đình không, chú Nick?"

"Ừ".

"Bà nội nói rằng chú chỉ cần tìm một cô gái Công giáo đàng hoàng. Khi ấy chú sẽ hạnh phúc."

"Chú hạnh phúc lắm rồi."

"Bà nội nói rằng chú cần phải yêu một phụ nữ Basque."

"Nghe có vẻ như là cháu đã dành nhiều thời gian nói chuyện với bà nội về chú."

"À, cháu mừng là chú không bao giờ lập gia đình."

Anh với tay và kéo một đám tóc trên đám tóc đen mượt của cô bé. "Vì sao thế?"

"Bởi vì cháu thích chiếm riêng chú cho mình cháu thôi."

Nick đứng lại nơi lối đi trước văn phòng và nhìn cháu mình bước xuống đường. Sophie đã dành quá nhiều thời gian ở với mẹ anh. Anh biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi Benita dẫn dắt cô bé vào chỗ tiêu cực, và Sophie cũng bắt đầu nói đi nói lại với anh về chuyện cưới một cô gái "Basque" đàng hoàng.

Anh xỏ hờ hai bàn tay vào túi trước chiếc quần jean. Louie là kiểu người thích lập gia đình. Nick thì không. Cuộc hôn nhân đầu tiên của Louie kéo dài không quá sáu năm, nhưng anh trai của anh vẫn hứng thú với hôn nhân. Anh ấy thích sự êm ấm khi chung sống với một người phụ nữ. Louie đã luôn luôn biết rằng mình sẽ tái hôn. Anh ấy luôn biết rằng anh ấy sẽ lại yêu, nhưng rồi cũng mất gần tám năm sau khi ly hôn để tìm một người thích hợp. Nick không nghi ngờ gì việc anh mình sẽ hạnh phúc với Lisa.

Cánh cửa tiệm thẩm mỹ của Delaney mở toang và một bà già với mái tóc bạc trắng thong thả bước ra. Khi đi ngang, bà ta nhìn chằm chằm vào anh như thể biết rằng anh còn hơn cả tồi tệ. Anh cười thầm và nhìn lên phía cửa sổ. Qua lớp kính anh ngắm Delaney lau sàn nhà, rồi đi ra phía sau với dụng cụ hốt rác. Anh nhìn đôi vai và tấm lưng thẳng của nàng, và hông nàng chuyển động dưới lớp áo len ôm sát cặp mông tròn của nàng. Một cảm giác tê tê nặng nề lấn vào giữa hai chân anh, và anh nghĩ về bộ ngực trắng hoàn hảo và chiếc khăn choàng lông màu hồng. Anh nghĩ về đôi mắt nâu to, hàng lông mi dài, và sức hút của dục vọng trên mí mắt trĩu xuống, khuôn miệng nàng ẩm ướt và căng lên với nụ hôn của anh.

Tôi muốn anh, nàng đã nói thế, hoặc đúng hơn là anh ép buộc nàng nói thế như thể anh là một kẻ thất tình van vỉ nàng thèm nuốn anh. Trong đời mình anh chưa bao giờ yêu cầu một người phụ nữ nói với anh rằng cô ta muốn anh. Anh không cần phải làm thế. Chẳng hệ trọng gì nếu những từ đó được thì thầm trên cặp môi hồng mềm mại của một phụ nữ. Rõ ràng trong lúc này chuyện đó là đáng nói.

Không còn hoài nghi chút nào về điều đó nữa. Henry biết rõ việc mình đang làm khi ông lập bản di chúc đó. Ông nhắc nhở Nick về cảm giác muốn có điều gì đó mà anh không thể có được, nỗi đau đớn thèm khát về điều gì đó chỉ cách anh một tầm với. Một thứ mà anh có thể chạm vào nhưng không bao giờ có thể thực sự chiếm hữu.

Một vài bông tuyết xoay tròn trước mặt Nick, và anh bước lại về văn phòng mình và nhấc cái áo khoác ra khỏi lưng ghế. Một số đàn ông đã phạm sai lầm khi đánh đồng tình dục với tình yêu. Nick không thế. Anh không yêu Delaney. Cảm giác của anh về nàng còn tệ hơn cả tình yêu. Đó là thứ dục vọng xoắn lấy gan ruột anh, và nó khiến anh hoàn toàn thay đổi. Anh đang luẩn quẩn và cư xử như một thằng đần với cái của quý to tướng vì một người phụ nữ ghét anh gần như mọi lúc.


Delaney gạt cà chua sang một bên đĩa, sau đó xiên một miếng rau diếp xoăn và thịt gà.

"Công việc sao rồi?" Bà Gwen hỏi, ngay lập tức khơi lên nỗi ngờ vực trong Delaney. Vì Gwen chẳng khi nào hỏi thăm về tiệm thẩm mỹ.

"Tốt lắm." Nàng nhìn sang bên kia bàn và đưa rau diếp vào miệng. Mẹ nàng đang dự tính gì đó. Nàng lẽ ra không nên đồng ý gặp mặt ăn trưa trong một cái nhà hàng nơi mà nàng chẳng cách gì lớn tiếng mà không gây chú ý. "Sao thế ạ?" nàng hỏi.

"Helen luôn làm đầu cho buổi biểu diễn thời trang mừng Giáng sinh, nhưng năm nay mẹ đã nói chuyện với những thành viên khác của ban giám khảo, và mẹ đã thuyết phục được họ để cho con lo làm tóc." Bà Gwen cuộn một nĩa mì ống fettuccini, sau đó đặt nĩa sang bên cạnh. "Mẹ nghĩ con có thể tận dụng cơ hội quảng cáo."

Đúng hơn đó là một cách để mẹ nàng trói chặt nàng vào hoạt động trong cái uỷ ban ngu ngốc đó. "Chỉ là làm tóc? Thế thôi à?"

Bà Gwen với lấy tách trà nóng kèm chanh. "À, mẹ nghĩ con cũng có thể tham gia dự buổi diễn."

Thì ra là vậy. Lý do thực sự. Làm đầu cho buổi diễn chỉ là một miếng mồi nhử. Những gì bà Gwen thực sự muốn là diễn quanh trong vai hai mẹ con hợp nhau như thể họ là một cặp sinh đôi. Có hai quy định trong buổi diễn thời trang, là quần áo hoặc đồ hoá trang phải tự làm bằng tay và phải thể hiện không khí mùa lễ. "Cả mẹ và con?"

"Tất nhiên là mẹ sẽ tới đó."

"Ăn mặc như nhau?"

"Tương tự."

Không có cửa đâu. Delaney nhớ rõ cái năm nàng bị bắt ăn mặc như Rudolph. Nàng có thể chả thèm để ý nếu như không phải khi đó nàng đã mười sáu tuổi. "Con không đủ khả năng vừa tham gia buổi diễn vừa làm tóc."

"Helen đã làm được như vậy."

"Con không phải Helen." Nàng lấy một khúc bánh mỳ. "Con sẽ làm đầu, nhưng con muốn tên tiệm của con được in trong tờ chương trình và được nhắc đến cả trong phần khai mạc và bế mạc của buổi diễn."

Bà Gwen trông không vui lắm. "Mẹ sẽ nhờ ai đó trong ban tổ chức giữ chỗ cho con."

"Tuyệt. Khi nào buổi diễn bắt đầu?"

"Trong thời gian diễn ra lễ hội mùa đông. Luôn vào ngày thứ bảy của tuần thứ ba, vài ngày trước cuộc thi điêu khắc băng." Bà đặt tách trên cái đĩa và thở dài. "Con có nhớ hồi Henry là thị trưởng và chúng ta thường đi theo sau giúp ông ấy chấm điểm?"

Hiển nhiên là nàng nhớ. Mỗi năm vào tháng Mười hai các doanh nghiệp ở Truly đều thực hiện những tác phẩm điêu khắc khổng lồ trên băng đặt tại công viên Larkspur, thu hút du khách từ cách đó hàng trăm dặm. Delaney hồi tưởng lại đôi gò má và chiếc mũi giá buốt của mình, và cái áo khoác dày êm mượt cùng chiếc mũ lông khi nàng bước cạnh Henry và mẹ. Nàng nhớ mùi thanh khiết của băng tuyết mùa đông và cảm giác món sô cô la nóng sưởi ấm tay mình.

"Con có nhớ cái năm ông ấy để con chọn người thắng cuộc không?"

Có lẽ khi đó nàng mười hai tuổi, và nàng đã chọn con búp bê cừu Lamb Chop cao bốn mét của tiệm "Thịt gia súc gia cầm hảo hạng". Delaney xiên thêm một ít trong đĩa salat. Nàng đã quên mất con Lamb Chop.

"Mẹ cần nói chuyện với con về Giáng sinh." Gwen lên tiếng.

Delaney đoán nàng sẽ nghỉ lễ Giáng sinh ở nhà mẹ, trọn vẹn với một cây thông thực thụ, những món quà lấp lánh, món sữa pha kem trứng, và hạt dẻ rang trên lửa. Tất thảy những thứ đó.

"Mẹ và Max sắp đi du lịch bằng tàu tới Caribê vào ngày hai mươi, ngay sau khi lễ hội mùa đông bắt đầu."

"Sao cơ?" Nàng cẩn thận đặt nĩa lên trên đĩa của mình. "Con không biết là hai người lại nghiêm túc đến thế."

"Mẹ và Max đang tìm hiểu nhau, và ông ấy gợi ý rằng một kỳ nghỉ ấm cúng sẽ giúp hai người biết được cảm giác của mình đối với người kia mãnh liệt đến mức nào."

Bà Gwen là góa phụ trong sáu tháng và giờ đã có một bạn trai nghiêm túc. Delaney không thể nhớ lại lần gần đây nhất mình có một cuộc hẹn hò nghiêm túc. Đột nhiên nàng cảm thấy thực sự xót xa, như một bà cô già cáu bẳn.

"Mẹ nghĩ hai mẹ con sẽ tổ chức Giáng sinh khi mẹ về."

"Được rồi." Nàng không nhận ra nàng thích Giáng sinh ở nhà ngần nào cho tới khi nàng không còn có được cơ hội đó. Mà thôi, nghỉ lễ Giáng sinh một mình không phải là điều mà trước đây nàng chưa từng trải qua.

"Và bây giờ trời đã bắt đầu đổ tuyết, con nên đậu cái xe nhỏ của con trong ga ra của mẹ và lái chiếc Cadillac của Henry."

Delaney chờ nghe điều kiện, kiểu như là nàng phải về nhà vào mỗi buổi tối cuối tuần, tham gia một cuộc gặp mặt hội đồng hay đại loại thế, hoặc mang một đôi giày dễ coi. Khi bà Gwen không nói gì thêm, và thay vào đó lại cầm lấy nĩa, Delaney hỏi, "Như vậy nghĩa là sao?"

"Tại sao con lúc nào cũng hoài nghi vậy? Mẹ chỉ muốn con an toàn trong mùa đông này thôi mà."

"Ồ." Đã nhiều năm rồi nàng không lái xe trong tuyết, và nàng thấy nó không giống như cưỡi xe đạp. Nàng đã quên mất phải lái bằng cách nào. Nàng có nhiều khả năng sẽ lao vào biển cấm đường trong chiếc xe lớn màu bạc của Henry hơn là với chiếc Miata của mình. "Cám ơn mẹ, ngày mai con sẽ lấy nó."

Sau khi ăn trưa, nàng nghỉ ngơi nửa ngày còn lại rồi lái xe tới chỗ Lisa để gửi lại vài quyển sách trang điểm và lấy bộ đồ phù dâu của nàng. Chiếc váy nhung đỏ co giãn có màu rượu vang hoặc chuyển sang đỏ sẫm tuỳ theo màu đèn. Nó rất đẹp, và nếu không phải vì màu tóc của Delaney, nó sẽ rất hợp với nàng, nhưng vận quá nhiều màu đỏ lên người cùng một lúc sẽ khiến nàng trông giống như một bức tranh của Picasso. Nàng xoa một tay lên bụng, vuốt cho phẳng lớp vải lạnh dưới lòng bàn tay.

"Tớ đã không nghĩ đến tóc của cậu." Lisa thừa nhận khi đứng lùi lại và ngắm nghía Delaney trong tấm gương phòng ngủ. "Có lẽ cậu cần đội một cái nón rơm thật to."

"Đừng có mơ." Nàng nghiêng đầu qua một bên và nhìn bóng mình trong gương. "Tớ có thể phục hồi lại màu tóc tự nhiên của mình."

"Tóc cậu vốn màu gì nhỉ?"

"Tớ không nhớ rõ nữa. Khi tớ sửa lại chân tóc, thì nó là một dạng màu vàng sáng."

"Cậu có thể phục hồi lại mà không làm tóc duỗi ra không?"

Delaney chống một tay lên hông và quay mặt về phía bạn. "Có chuyện gì với mấy người trong thị trấn này vậy?"

"Hiển nhiên là tớ có thể làm nó mất màu đi mà không bị bung ra. Tớ biết mình làm gì mà. Tớ đã làm nghề này trong nhiều năm rồi." Khi nàng nói, giọng nàng cao lên. "Tớ không phải là Helen. Tớ không làm tóc tồi!"

"Hơ, tớ chỉ hỏi vậy thôi."

"Phải, cậu và những người khác." Nàng kéo dây khóa phía sau và bước ra khỏi bộ đồ.

"Ai khác nữa thế?"

Hình ảnh Nick ngồi trên chiếc ghế dài ở nhà nàng bật ra trong tâm trí nàng. Miệng anh nóng bỏng gắn chặt miệng nàng. Những ngón tay của anh ấn vào đùi nàng. Nàng ước gì nàng có thể căm ghét anh vì đã khiến nàng thèm khát anh, vì đã khiến nàng nói với anh rằng nàng muốn anh, rồi để nàng lại một mình mơ về anh suốt đêm. Nhưng nàng chẳng thể ghét anh, và nàng vẫn ngượng vì chuyện đã xảy ra đến nỗi không muốn nói về nó với ai cả cho đến khi nàng hiểu được vấn đề. Ngay cả với Lisa cũng thế. Nàng đặt bộ đồ lên tấm chăn kẻ phủ giường của Lisa sau đó mặc quần jeans vào. "Đừng bận tâm. Nó không quan trọng đâu."

"Cái gì hả? Có phải mẹ cậu vẫn phàn nàn về việc cậu chọn nghề làm tóc không?"

"Không, thực ra bà ấy đã đề nghị tớ làm đầu cho buổi diễn thời trang Giáng sinh." Delaney rời mắt khỏi chiếc khuy quần của mình. "Bà nghĩ rằng có thể bẫy tớ và khiến tớ phải diễn cái trò mẹ con tâm đầu ý hợp tớ từng phải diễn hồi mới lớn ấy."

Lisa cười to. "Cậu có nhớ cái bộ đồ ánh kim với thắt lưng lớn và cả nơ bướm to đùng phía sau không?"

"Làm sao tớ có thể quên được." Nàng tròng một cái áo lông angora qua đầu rồi ngồi lên thành giường và xỏ chân vào đôi giày Doc Marten. "Và sau đó mẹ tớ sẽ đi du lịch Caribe bằng tàu thủy với Max Harrison đến qua lễ Giáng sinh."

"Mẹ cậu và Max ư?" Lisa ngồi cạnh Delaney. "Thật kỳ lạ. Tớ không hình dung mẹ cậu với ai khác ngoại trừ Henry."

"Tớ nghĩ Max sẽ hợp với bà." Nàng thắt một chiếc dây giày, sau đó đến chiếc kia. "Dù sao đi nữa, đây là lần đầu tiên tớ ở nhà sau mười kỳ lễ Giáng sinh, và bà ấy thì lại rời đi. Điều đó cũng khá đặc biệt, khi tớ nghĩ về nó."

"Cậu có thể đến nhà tớ. Tớ sẽ sống với Louie và Sophie, và chúng mình sẽ đón Giáng sinh ở đó."

Delaney đứng lên và lấy bộ váy phù dâu của mình. "Tớ sẽ xem mình có ‘bẻ bánh mì’ được với người nhà Allegrezza không đã."

"Cậu sẽ ‘bẻ bánh mì’ với bọn tớ trong bữa tiệc tối mừng đám cưới."

Sự e ngại dậy lên trong lòng Delaney khi nàng chầm chậm đặt bộ đồ lên giá treo. "Đó là tiệc búp-phê, phải không?"

"Không. Nó là tiệc tối có xếp bàn ở khách sạn Lake Shore."

"Tớ cứ tưởng cậu sẽ đãi bữa tối ngay sau buổi diễn tập chứ."

"Không, đó mới là tiệc búp-phê."

"Có bao nhiêu người dự tiệc vậy?"

"Chừng bảy mươi lăm."

Delaney nhẹ cả người. Với nhiều khách như vậy, sẽ dễ dàng tránh mặt những thành viên nhất định trong gia đình Louie. "À, đừng xếp tớ ngồi gần Benita. Bà ta có thể xén tớ với con dao cắt bơ của bà ấy đấy." Và Nick nữa chứ? Anh thật khó lường, nàng không thể đoán rằng anh sẽ làm gì.

"Bà ấy không ác vậy đâu."

"Không ác với cậu thôi." Delaney lấy áo choàng và bước ra ngoài.

"Nhớ nghĩ về tiệc Giáng sinh đấy," Lisa gọi với theo nàng.

"Được rồi," nàng hứa trước khi lái xe đi, nhưng sẽ không có ngay cả một khả năng thật xa vời để nàng ngồi trong cái bàn đối diện Nick. Thật ác mộng. Nàng sẽ mất cả buổi để cố không bị cuốn vào anh, cái miệng và đôi tay anh. Tốt hơn là em đừng nên ở quanh đây hôm mồng bốn tháng Sáu, nếu không tôi sẽ đòi lại những gì em đã nợ tôi suốt mười năm qua.

Nàng không nợ anh gì cả. Anh lợi dụng nàng trả đũa Henry, và họ cùng biết điều đó. Thực sự là khi nào? Khi em van vỉ tôi đụng chạm khắp người em hả? Nàng không van xin anh. Đúng hơn là đòi hòi. Và khi đó nàng còn trẻ con và khờ khạo.

Delaney lùi chiếc xe nhỏ đỗ cạnh chiếc jeep của Nick và nhảy bổ lên cầu thang. Nàng không sẵn sàng gặp anh. Mỗi lần nghĩ đến miệng anh trên ngực nàng và tay anh giữa hai đùi nàng là hai má nàng lại nóng lên. Nàng đã sẵn lòng làm tình với anh ngay tại đó trên trường kỷ của nàng, không nghi ngờ gì cả. Anh có khả năng làm nàng quên mất anh là ai. Nàng là ai, và cả quá khứ chung của họ. Tôi nói với em là đừng lo lắng và tôi sẽ lo cho em, nhưng em nhìn tôi cứ như tôi là một thằng cưỡng hiếp và bỏ đi với Henry. Bây giờ, nàng thực sự không tin anh hơn so với trong cái đêm đó chút nào. Anh ắt hẳn là đã nói dối. Nhưng tại sao anh lại phải nói dối? Không có vẻ gì là anh đã cố gắng dỗ ngọt nàng cởi đồ. Tại thời điểm ấy nàng chắc chắn đã gạt bỏ sự e lệ.

Nàng đặt bộ đồ lên chiếc ghế dài và cầm lấy cái txapel của Nick nàng đã để trên bàn cà phê. Những ngón tay của nàng lần theo vành mũ da và lớp len mịn. Giờ nó không quan trọng nữa. Chẳng có gì đổi khác cả. Cái đêm tại Angel Beach là một đoạn quá khứ xưa cũ và tốt nhất là để nó trôi đi. Ngay cả khi không phải vì bản di chúc của Henry, cũng không có tương lai cho hai người bọn họ. Anh là người lăng nhăng và nàng nên tránh xa càng sớm càng tốt.

Cầm cái mũ bê rê trên một tay, Delaney bước ra ngoài phía sau chỗ đậu xe. Chiếc xe jeep của Nick vẫn ở đó, và nàng mở cửa bên ghế tài xế. Lớp da mộc bên trong vẫn còn hơi ấm như thể anh vừa đến ngay trước khi nàng rời khỏi căn hộ. Chiếc chìa khóa chiếc Jeep vẫn chưa rút ra, và cây thập giá kiểu Basque của anh treo trên tấm kính chiếu hậu. Một hộp dụng cụ lớn, và một sợ dây thừng dài, và ba lọ đánh bóng gỗ đặt ở phía sau. Không nghi ngờ gì việc anh đã sống ở Truly quá lâu, nhưng nàng tin rằng nếu nàng là một tên trộm, nàng sẽ suy nghĩ kỹ khi định trộm thứ gì của một ông Allegrezza. Nàng đặt cái mũ bê rê lên chiếc ghế da, sau đó quay lại và vội vã trở về căn hộ. Nàng không có bất kỳ lý do nào để lên cầu thang nhà nàng. Khỏi cần nghĩ thêm, nàng không có sức mạnh ý chí ở những điểm có dính dáng đến anh, vậy nên tốt nhất là cứ tránh xa anh hết mức.

Delaney ngồi trên trường kỷ và cố gắng tự nhủ rằng nàng không nghe thấy âm thanh ở dưới kia. Nàng đang không lắng nghe tiếng lách cách của chiếc chìa khóa hay tiếng lạo xạo của sỏi dưới gót giày ống nặng nề. Nàng đang không lắng nghe, nhưng nàng vẫn thấy tiếng cửa văn phòng của anh mở ra và đóng lại, chùm chìa khóa và tiếng giày của anh. Nàng không nghe thấy gì trừ sự yên lặng khi anh tìm thấy chiếc txapel và nàng hình dung ra anh dừng lại nhìn lên cầu thang dẫn lên căn hộ của nàng. Sự yên lặng tăng lên khi nàng cố nghe tiếng bước chân anh. Cuối cùng, động cơ chiếc xe Jeep gầm lên và anh lái khỏi bãi đỗ xe phía dưới.

Delaney chầm chậm thở ra một hơi và nhắm mắt lại. Bây giờ tất cả những gì nàng phải làm là dự xong lễ cưới của Lisa. Với bảy mươi lăm khách mời, nàng có thể tảng lờ Nick. Sẽ khó khăn tới độ nào đây?


Chương 14


Điều đó đúng là một cơn ác mộng. Lúc này, Delaney hoàn toàn tỉnh táo. Buổi tối bắt đầu một cách tuyệt vời. Lễ cưới diễn ra suôn sẻ. Lisa trông rất đẹp,và những diễn tiến sau đó không kéo dài lâu. Nàng để cái xe Cadillac của Henry ở nhà thờ và đến Lake Shore với Ali – anh họ của Lisa, người sở hữu một tiệm thẩm mỹ ở Boise. Lần đầu tiên trong khoảng thời gian khá lâu, Delaney mới có thể nói chuyện về khuynh hướng thời trang tóc với một chuyên gia khác, nhưng quan trọng nhất, nàng có thể né được Nick.

Đến tận lúc này. Nàng đã biết về cách tiến hành bữa tiệc tối mừng đám cưới, nhưng nàng không biết rằng bàn ăn sẽ được bài trí thành một hình chữ nhật rộng lớn với tất cả khách mời ngồi vòng ngoài vì thế mỗi người có thể thấy hết mọi người còn lại. Và nàng không biết về cách xếp chỗ ngồi nếu không nàng đã đổi tấm thẻ chạm trổ quy định chỗ ngồi, để tránh khỏi cơn ác mộng nàng đang gặp phải.

Bên dưới gầm bàn, có cái gì đó khẽ cọ vào một bên chân Delaney, và nàng dám chắc rằng không phải là một con chuột đa tình nào đó. Nàng co cả hai chân vào dưới ghế và nhìn chằm chằm xuống món bít tết thịt thăn, cơm và ngọn măng tây của mình. Bằng cách nào đó, nàng ngồi phía bên chú rể, kẹp giữa Nacrisa Hormaechea, người hoàn toàn không quan tâm gì đến nàng, và một người đàn ông bất hợp tác và không để cho nàng tảng lờ anh ta thêm chút nào nữa. Nàng càng khổ sở cố giả vờ như Nick không tồn tại, anh càng thích thú khiêu khích nàng. Chẳng hạn vô tình đụng phải tay nàng và làm món cơm của nàng văng khỏi nĩa.

"Em có đem theo xích tay không?" anh hỏi sát bên tai trái của nàng khi anh với qua chỗ nàng để lấy một chai rượu vang đỏ xứ Basque. Ve áo lễ phục của anh sượt nhẹ qua cánh tay trần của nàng.

Giống như một cuộn phim khiêu dâm được quay để trình chiếu liên tục, cảnh tượng anh với khuôn miệng nóng bỏng trên bộ ngực trần của nàng liên tục hiện lên trong đầu nàng. Nàng thậm chí không thể nhìn anh mà không đỏ mặt như một cô trinh nữ bối rối, nhưng chẳng cần phải thực sự thấy anh nàng cũng biết khi nào anh nâng ly lên môi, hay khi anh nhét chiếc nơ bướm vào một bên túi và cởi chiếc khuy áo màu đen trên cổ. Nàng không cần phải nhìn cũng biết anh mặc áo sơ mi cotton xếp nếp cùng áo vest lễ phục với phong thái thoải mái như khi anh mặc áo vải nỉ hay vải bông.

"Xin lỗi." Nacrisa chạm vào vai Delaney, và nàng chú ý tới người phụ nữ luống tuổi, với hai vệt tóc bạc ở hai bên mái tóc đen hoàn hảo của bà. Bà ta nheo mắt và đôi mắt nâu dường như to hơn sau cặp kính dày bát giác, làm vẻ ngoài của bà ta trông hơi giống cô dâu cận thị của Frankenstein. "Cô có thể chuyển giúp tôi món bơ không?" bà hỏi và chỉ vào một cái bát nhỏ đặt cạnh con dao của Nick.

Delaney với tới đĩa bơ, thận trọng không để cho bất kỳ phần thân thể nào của nàng chạm vào Nick. Nàng nín thở, chờ anh nói điều gì đó khắc nghiệt, độc ác, hoặc khó chấp nhận. Anh chẳng nói lời nào, và ngay lập tức nàng càng nghi ngờ hơn, tự hỏi anh định làm gì tiếp theo.

"Lễ cưới thật đẹp, bà có nghĩ vậy không?" Nacrisa hỏi ai đó ở phía cuối bàn. Bà ta nhận cái bát từ Delaney, sau đó hoàn toàn không thèm để ý tới nàng.

Thật lòng Delaney không trông chờ sự nồng nhiệt từ người chị em của Benita và tập trung vào cô dâu và chú rể đang ngồi giữa cha mẹ và ông bà ở cả hai họ. Trước đó, nàng đã tết mái tóc nâu của Lisa thành một dải cuộn từ trong ra ngoài. Nàng cài lên đó thêm vài nhành hoa baby, và phủ dải khăn voan lên. Lisa thật lộng lẫy trong bộ váy áo cô dâu màu trắng hở vai, và Louie hết sức bảnh bao trong chiếc áo đuôi tôm đen. Mọi người ngồi gần cô dâu chú rể đều có vẻ hạnh phúc, và ngay cả Benita Allegrezza cũng mỉm cười. Delaney không nghĩ rằng nàng đã từng thấy người phụ nữ ấy cười, và nàng ngạc nhiên khi thấy Benita trông trẻ ra rất nhiều khi bà không cáu kỉnh. Sophie ngồi cạnh chú mình với mái tóc buộc thành một cái đuôi ngựa đơn giản. Delaney rất thích dùng đến đôi tay và chiếc kéo thao tác trên cả mái tóc đen dầy đó, nhưng Sophie đã nhờ bà nội sửa tóc cho mình.

"Khi nào thì đến lượt mày cưới vợ, Nick?" một câu hỏi chợt vang lên từ phía cuối bàn tiệc.

Nụ cười lặng lẽ của Nick lẫn vào những tiếng ồn khác trong phòng. "Cháu còn quá trẻ mà Josu."

"Mày nghĩ thế là quá dại dột."

Delaney nhìn xuống cuối phía bàn tiệc cách mình vài bước. Nàng đã không thấy bác của Nick trong một thời gian khá lâu. Josu trông rắn chắc như một chú bò tót và có gương mặt hồng hào, một phần là do lượng rượu vang ông đã nốc vào.

"Cháu chỉ là chưa tìm được người phụ nữ thích hợp thôi, nhưng dì chắc là cháu sẽ tìm thấy một cô gái Basque tử tế," Narcisa dự đoán.

"Không được là con gái Basque, Tia. Tất cả dân Basque các vị đều ương bướng."

"Cháu cần một cô gái ngoan cường một chút. Cháu bảnh trai quá mức so với tính tình của cháu, và cháu cần một cô gái biết từ chối. Một người không phải lúc nào cũng nhượng bộ cháu trong mọi chuyện. Cháu cần một cô gái đức hạnh."

Liếc mắt qua, Delaney nhìn những ngón tay to và dài của Nick vuốt phẳng lớp vải lanh trải bàn. Khi anh trả lời, giọng anh êm ái và gợi cảm, "Rốt cuộc thì ngay cả những cô gái đức hạnh cũng nhượng bộ thôi."

"Cháu tệ thật, Nick Allegrezza. Chị của ta đã quá cưng chiều cháu và cháu trở nên phóng đãng. Thằng em họ Skip của cháu cũng luôn bám theo những cái váy, vì thế có thể tính này là di truyền." Bà dừng lại và thởi một hơi dài nặng nhọc. "À, còn cô thì sao?"

Có thể sẽ là đòi hỏi hơi cao nếu hy vọng Narcisa đang nói với ai khác. Delaney nhướng mắt nhìn dì của Nick và nhìn chằm chằm vào đôi mắt mở to của bà ta. "Tôi ư?"

"Cô lập gia đình chưa?"

Delaney lắc đầu.

"Tại sao chưa?" bà hỏi, và sau đó nhìn khắp người Delaney như thể câu trả lời đã được viết ra đâu đó. "Cô có đủ sự quyến rũ mà."

Delaney không chỉ phát ốm với câu hỏi riêng tư đó, và nàng bắt đầu mệt mỏi với việc bị đối xử như thể có gì không ổn ở nàng chỉ vì nàng còn độc thân. Nàng rướn người tới Narcisa và nói không lớn giọng hơn một lời thì thầm, "Một người đàn ông chẳng bao giờ làm tôi thỏa mãn được. Tôi cần nhiều."

"Cô đùa à?"

Delaney cố nén cười. "Đừng kể thêm cho ai bởi vì tôi có những tiêu chuẩn của mình."

Narcisa chớp chớp mắt. "Cái gì cơ?"

Nàng kề miệng sát tai Narcisa. "À, ví dụ như anh chàng phải còn đủ răng."

Người phụ nữ luống tuổi ngả người ra sau để nhìn Delaney kỹ hơn, và miệng bà ta há hốc. "Chúa ơi."

Delaney mỉm cười và nâng cốc lên môi. Nàng hy vọng mình có thể dọa Narcisa tránh xa khỏi chủ đề hôn nhân gia đình một lát.

Nick huých vào bắp tay nàng bằng khuỷu tay và ly rượu của nàng sóng sánh. "Thế em có nhận thêm lời đe dọa nào từ sau Halloween không?"

Nàng đặt cốc xuống và quệt những giọt rượu ở khóe miệng. Nàng lắc đầu, cố gắng hết mức để tảng lờ anh được thêm chừng nào tốt chừng ấy.

"Em rẽ tóc bằng một tia sét à?" Nick hỏi với âm lượng đủ cho tất cả mọi người ở gần họ nghe thấy.

Trước lễ cưới, nàng đã rẽ một đường ngôi dích dắc, vén mái tóc thẳng ra phía sau tai, và chải tóc trên đỉnh đầu hơi phồng lên một chút. Với mái tóc trở lại màu vàng như trước, nàng nghĩ rằng mình trông giống như một vũ công gogo hồi thập niên sáu mươi. Delaney đưa mắt nhìn lên theo nếp gấp nơi cái áo sơ mi cotton của anh đến chỗ hõm vào trên chiếc cổ rám nắng của anh. Không đời nào nàng để mình bị hút vào đôi mắt của anh. "Tôi thích thế."

"Em nhuộm lại tóc rồi."

"Tôi phục hồi lại màu cũ thôi." Không cách gì cưỡng lại, ánh mắt nàng nhích lên khỏi cằm tìm đến môi anh. "Tóc tôi vốn có màu vàng óng."

Khóe môi gợi cảm của anh cong lên. "Tôi nhớ đặc điểm đó của em mà, thỏ hoang." Anh nói, sau đó cầm thìa lên gõ gõ vào thành cốc. Khi cả phòng đã im lặng, anh đứng lên, trông như một người mẫu bước ra từ những tạp chí mùa cưới kia. "Với tư cách người đàn ông gần gũi nhất của anh trai tôi, tôi có trách nhiệm cũng như vinh dự chúc mừng anh trai mình và cô dâu mới của anh ấy," anh bắt đầu. "Khi anh trai tôi gặp được điều gì anh ấy muốn, anh sẽ luôn theo đuổi nó với quyết tâm không cách nào lay chuyển nổi. Từ lần đầu tiên anh tôi gặp Lisa Collins, anh ấy biết rằng mình muốn có cô ấy trong đời. Khi đó cô ấy không hề biết, nhưng cũng không có cơ hội nào để chống lại sự ngoan cường của anh ấy. Tôi quán sát anh mình theo đuổi với một sự chuyên chế đến mức khiến tôi bối rối và, tôi thừa nhận, có cả ghen tị."

"Như mọi khi, tôi kính trọng anh trai mình. Anh ấy đã tìm thấy nguồn vui đích thực với một phụ nữ tuyệt với và tôi mừng cho anh ấy." Anh lấy cái ly. "Vì Louie và Lisa Allergrezza, Ongietorri, Lisa. Chào mừng."

"Vì Louie và Lisa," Delaney chúc mừng cùng những khách mời khác. Nàng ngước lên, nhìn Nick ngửa đầu uống cạn ly rượu của anh. Sau đó anh lại ngồi xuống lần nữa, thoải mái và nhẹ nhõm với đôi tay nhét trong túi quần. Anh áp chân mình dọc theo đùi nàng, cứ tỉnh khô như thể đó là một hành động tự nhiên kiểu đang hít thở vậy. Nàng biết rõ hơn thế.

"Ongi-etorri," Josu lặp lại, sau đó bật ra một tiếng hét trong ngôn ngữ Basque mới đầu nghe như đang cười giễu nhưng nhanh chóng trở thành sự giao hòa giữa âm hưởng ooh trong tiếng tru của loài sói và tiếng thở ra ahh của một con lừa đang kêu be be. Bọn đàn ông trong họ hàng hưởng ứng Josu và cả căn phòng vang vọng các loại âm thanh. Trong khi mỗi thành viên gia đình cố gắng át tiếng những người khác, Nick nhoài người tới trước Delaney và lấy cốc của nàng. Anh rót vào đó rồi đến cốc của mình, cũng theo kiểu đặc trưng của Nick: anh không hỏi trước. Trong một giây ngắn ngủi, mùi da thịt và nước hoa của anh bọc kín lấy nàng. Trái tim nàng đập hơi nhanh hơn và đầu nàng hơi hẫng khi nàng hít sâu mùi của anh. Sau đó anh tránh đi và nàng gần như cảm thấy dễ chịu.

Đến lượt cha Lisa gõ thìa vào cốc của mình và cả căn phòng yên lặng. "Hôm nay, cô con gái bé bỏng của tôi…" ông bắt đầu, và Delaney đẩy cái đĩa sang bên rồi khoanh tay trên bàn. Nếu nàng tập trung vào ông Collins, nàng gần như có thể quên Nick. Nếu nàng chú ý đến mái tóc của ông Collins, bạc hơn so với trí nhớ của nàng và…

Nick nhẹ nhàng vuốt ngón tay qua phần trên đùi của nàng và nàng tê cứng cả người. Qua lần vải nylon mỏng manh, đầu ngón tay của anh quét từ đầu gối lên đến gấu váy nàng. Thật không may, đó là một chiếc váy ngắn.

Delaney chụp lấy cổ tay của anh dưới bàn và chặn không cho bàn tay anh lần lên giữa đùi nàng. Nàng nhìn vào mặt anh, nhưng anh không nhìn lại nàng. Anh đang chăm chú nhìn cha của Lisa.

"…mừng con gái và con trai mới của tôi, Louie," ông Collins kết thúc.

Với bàn tay còn lại, Nick nâng cốc rượu của anh và chúc mừng cặp vợ chồng. Khi anh uống liền hai ngụm, ngón tay cái của anh ấn vào phần trên bắp chân của Delaney. Ngón tay của anh mơn trớn phía bên ngoài lớp nylon mịn màng. Sự rung động nàng không thể lờ đi đang cuộn lên nơi bụng dưới của nàng và nàng khép hai chân lại. "Em không định chúc mừng cặp vợ chồng hạnh phúc à?" anh hỏi.

Cẩn thận hết sức có thể, nàng đẩy tay anh ra, nhưng anh càng xiết chặt hơn. Nàng đẩy mạnh hơn một chút và đột nhiên đụng phải dì của Nick.

"Có chuyện gì thế?" Narcisa hỏi. "Tại sao cô lại ngọ nguậy suốt vậy?"

Bởi vì ông cháu dâm đãng của bà đang dần dần nhích tay lên đùi tôi. "Không có gì".

Nick ngả người sang phía nàng và thì thầm, "Ngồi yên đi nếu không người ta sẽ nghĩ tôi đang tìm cảm giác dưới gầm bàn đấy"

"Anh đang làm vậy mà!"

"Tôi biết." Anh mỉm cười và quay sang ông bác mình. "Josu, năm nay bác đang nuôi bao nhiêu cừu đấy?"

"Hai mươi ngàn. Mày có thích tới làm việc cho bác giống như hồi còn nhỏ khônng?"

"Không đâu ạ." Anh nhìn qua khóe mắt và nhốt tiếng cười lặng lẽ trong ngực. "Cả hai tay cháu hiện giờ đang bận ở đây rồi." Lòng bàn tay nóng bỏng của anh sưởi ấm da thịt nàng qua lớp tất dài, và Delaney ngồi bất động hoàn toàn, cố gắng lãnh đạm như thể hơi nóng từ bàn tay Nick không ngấm vào trong cơ thể nàng tựa một dòng chảy ấm áp. Nó tràn lên ngực nàng và lan xuống đùi nàng, làm ngực nàng nhột nhạt và dậy lên sự thèm muốn giữa hai chân nàng. Nàng xiết tay anh chặt hơn, nhưng nàng không còn dám chắc mình đang nắm lấy tay anh để ngăn nó lần lên thêm nữa trên chân mình, hay là ngăn không cho nó buông ra.

"Nick."

Anh nghiêng đầu về phía nàng. "Sao?"

"Thôi đi." Nàng mỉm cười như thể nàng và Nick đang tán gẫu giết thời gian và ghim chặt ánh nhìn vào đám đông. "Ai đó có thể thấy anh."

"Tôi kiểm tra rồi, khăn trải bàn dài lắm."

"Làm sao mà rốt cuộc tôi lại ngồi cạnh anh chứ?"

Anh nhấc cốc rượu và lên tiếng đằng sau nó, "Tôi đổi thẻ ghi tên của em với bà dì Angeles của tôi. Dì ấy là quý bà trung niên ngồi đằng kia đang nắm chặt lấy cái ví như thể có ai đó sắp cướp bóc gì của bà vậy. Bà ấy là con chó giống Rottweler." Anh uống một hớp. "Em thú vị hơn."

Angeles ngồi thẳng đơ như một đám mây đen trong một ngày nắng ấm. Mái tóc đen của bà bới lên thành một búi, và vẻ cau có khiến hàng chân mày rậm của bà sụp xuống. Rõ ràng bà ta không thích bị kẹt giữa gia đình Lisa. Delaney nhìn xuống phía cuối bàn tiệc, bỏ qua chỗ cô dâu và chú rể dõi theo mẹ của Nick. Đôi mắt tối sầm của bà nhìn lại nàng, và Delaney nhận ra tia nhìn từng khiến nàng khó chịu hồi còn bé. "Tôi biết cô còn hơn là tệ hại," ánh mắt nói vậy.

Delaney quay sang Nick và thì thầm, "Anh phải dừng lại. Mẹ anh đang quan sát chúng ta. Tôi nghĩ rằng bà ấy biết."

Anh nhìn thẳng vào mặt, sau đó rời mắt khỏi nàng nhìn đến chỗ mẹ anh. "Bà biết điều gì?"

"Bà ấy nhìn tôi thật khắc nghiệt. Bà ấy biết anh đặt tay ở đâu." Delaney nhìn qua vai tìm Narcisa, nhưng bà già luống tuổi đã quay đi và nói chuyện với ai khác. Ngoài Benita dường như không có ai để ý tới họ.

"Thả lỏng đi." Lòng bàn tay của anh lần lên thêm một phân, và đầu ngón tay rê dọc theo đường viền của nội y nàng.

Thả lỏng. Delaney muốn nhắm mắt lại và rên rỉ.

"Bà ấy không biết gì đâu." Anh dừng lại một chút, sau đó nói tiếp, "Ngoại trừ có thể đầu ngực của em săn lại mà ở đây đâu có lạnh."

Delaney nhìn xuống ngực mình và hai điểm rất rõ ràng trong lớp nhung đỏ. "Ê." Nàng hất tay anh ra cùng lúc đẩy ghế ra sau. Vớ lấy chiếc túi xách tay bằng nhung, nàng bước ra khỏi phòng ăn và hối hả đi dọc theo hai hành lang hẹp trong sảnh trước khi tìm thấy phòng vệ sinh nữ. Khi đã vào trong, nàng hít một hơi thật sâu và nhìn mình trong gương. Dưới ánh đèn huỳnh quang, má nàng ửng hồng, mắt nàng ngời sáng.

Dứt khoát đã có điều gì đó không ổn nơi nàng. Điều gì đó khiến nàng hết sáng suốt trong những chuyện liên quan đến Nick. Điều gì đó cho phép anh ta mơn trớn nàng trong căn phòng đầy kín người.

Nàng ném cái túi xách tay bằng nhung lên mặt quầy và mở nước lạnh nhúng ướt miếng khăn giấy. Nàng áp nó sát khuôn mặt ấm áp của mình và thở dồn dập. Có thể nàng đã tiết chế quá lâu, nàng khốn khổ vì bị tước mất tình dục, Thèm được quan tâm và thương yêu như một con mèo bị bỏ rơi.

Tiếng giật nước toilet đằng sau nàng và nhân viên khách sạn xuất hiện từ một buồng vệ sinh. Khi người phụ nữ rửa tay, Delaney mở túi xách và lấy ra một thỏi son Rebel Red.

"Nếu cô đến dự tiệc cưới, thì bây giờ họ đang cắt bánh đấy."

Delaney nhìn người phụ nữ trong tấm gương và quệt son qua vành môi dưới của mình. "Cám ơn. Tôi nghĩ tốt hơn là mình nên quay lại ngay." Nàng nhìn nhân viên khách sạn bước ra và thả thỏi son lại vào trong cái ví nhỏ. Với những ngón tay ướt, nàng vuốt lại tóc phía trước và chải gọn phía sau.

Nếu Lisa và Louie đang cắt bánh cưới của họ, thì bữa tiệc đã chính thức kết thúc và nàng không phải ngồi gần Nick thêm chút nào nữa.

Nàng lấy túi xách và mở cửa. Nick dựa lưng vào bức tường đối diện trong hành lang hẹp. Chiếc áo khoác lễ phục của anh bị phanh ra hai bên, và đôi tay của anh đang nhét sâu trong túi trước. Khi anh nhìn thấy nàng, anh bật người khỏi tường.

"Tránh xa tôi ra, Nick." Nàng giơ một tay ra để chặn anh lại

Anh chụp lấy tay nàng và kéo nàng vào sát ngực mình. "Tôi không thể." Anh nói nhẹ nhàng. Anh xiết mạnh nàng vào lòng và miệng anh áp vào miệng nàng trong một nụ hôn thô bạo khiến nàng tê cóng. Anh có vị như những đam mê không kìm nén và nồng ấm như rượu vang. Lưỡi của anh mơn trớn, tham lam, và khi anh lùi lại phía sau, hơi thở của anh ngắt quãng, như thể anh vừa chạy cả dặm.

Delaney đặt một tay lên trái tim đập loạn xạ của nàng và liếm dư vị của anh còn trên môi mình. "Chúng ta không thể làm việc này ở đây."

"Em nói đúng." Anh chụp lấy tay nàng và đẩy nàng theo hành lang cho đến khi anh tìm thấy một căn buồng nhỏ chứa đồ đạc đang không khóa. Khi vào trong, anh ấn nàng về phía sau áp vào cánh cửa đã đóng lại, và Delaney có ấn tượng về những chiếc khăn tắm màu trắng và xô nhúng giẻ lau nhà trước khi anh ngả lên người nàng. Hôn nàng. Vuốt ve nàng khắp mọi nơi tay anh đặt tới. Lòng bàn tay nàng lần theo những nếp xếp trên áo sơ mi tìm lên hai bên thành cổ ấm áp của anh, và luồn tay vào tóc anh. Nụ hôn trở thành một sự ngấu nghiến đầy cuồng nhiệt và tham lam của miệng, môi và lưỡi. Chúng mút chặt lấy nhau. Túi xách của nàng rơi xuống sàn nhà, và nàng đẩy mạnh vai áo của anh. Nàng đá đôi giày nhung khỏi chân và nhón gót lên. Như một người đàn bà lẳng lơ chính hiệu, nàng móc một chân vào hông anh và dựa sát vào cái vật cương cứng đang nổi vồng lên của anh.

Anh thở ra niềm khoái cảm tận sâu, sâu mãi bên trong ngực anh, và ngả người ra sau nhìn nàng qua đôi mắt mờ đi vì dục vọng. "Delaney," anh cất tiếng, giọng khản đặc, sau đó anh lặp lại tên nàng như thể anh không hoàn toàn tin rằng nàng đang ở với anh. Anh hôn lên mặt nàng. Cổ nàng. Tai nàng. "Nói với tôi là em muốn tôi."

"Tôi muốn mà," nàng thì thầm, lột chiếc áo khoác ra khỏi vai anh.

"Nói đi." Anh giũ vai ra khỏi cái áo khoác và ném nó qua một bên. Rồi đôi tay anh đã ở trên ngực nàng, và anh vuốt nhẹ đầu ngực rắn lại của nàng qua lớp áo nhung và nịt ngực đăng ten. "Gọi tên tôi đi."

"Nick." Nàng kéo dài nụ hôn dọc cổ anh xuống đến chỗ hõm nơi họng anh. "Tôi muốn anh, Nick à."

"Ở đây ư?" Đôi tay của anh tìm đến hông nàng, mông nàng, kéo nàng sát vào người anh, miết chặt trong phần đùi mềm mại của nàng.

"Vâng."

"Bây giờ hả? Ở nơi mà bất kỳ ai cũng có thể bước vào và thấy chúng ta?"

"Vâng." Nàng đã bỏ xa sự thận trọng rồi. Nàng đau đớn bởi sự thèm khát và trống rỗng và nhu cầu được anh lấp đầy nàng bằng lạc thú. "Nói với tôi rằng anh cũng muốn tôi đi."

"Tôi luôn thèm muốn em," anh thở trong mái tóc nàng. "Luôn luôn như thế."

Sự căng thẳng bên trong nàng tích tụ và giằng xé khiến nàng quên đi tất cả ngoại trừ anh. Nàng muốn trèo lên trên người anh. Vào trong anh, và ở lại đó mãi mãi. Anh chà sát cái vật đang cương cứng của mình vào thân thể đang xáo động của nàng.

Nick gỡ chân nàng khỏi người anh và túm gấu váy của nàng vào trong nắm tay, kéo chúng lên khi anh tuột bít tất dài và quần lót lụa của nàng qua đùi xuống tận đầu gối. Anh đặt bàn chân vào đũng quần lót và tất của nàng, đẩy hết mớ phụ kiện ấy xuống chân nàng. Delaney hất hết chúng ra khỏi chân, và tay của anh lách giữa hai người, rồi anh vuốt ve nàng ở giữa hai chân. Những ngón tay của anh trượt vào trong phần thân thể trơn mượt của nàng và nàng rùng mình, cảm thấy bản thân bị đẩy tới cực điểm một cách chậm rãi với mỗi động tác mơn trớn. Một tiếng rên rỉ thoát qua môi nàng, một âm giọng khàn đi vì đòi hỏi.

"Tôi muốn vào sâu bên trong em." Ánh mắt của anh khóa chặt lấy nàng và anh nhún vai cho dây đeo rơi xuống hai bên hông. Đôi tay của anh giật mạnh nơi cạp quần, lần mở khuy và cởi khóa quần dài. Delaney với tay kéo chiếc quần lót cotton của anh xuống. Dương vật của anh tự do trong lòng bàn tay nàng, to lớn rắn rỏi và nhẵn như gỗ tếch đã phủ vec-ni. Làn da của anh căng bóng và anh chầm chậm ấn cái của anh vào bên trong nàng. "Tôi phải có em – ngay bây giờ."

Nick nâng nàng lên và chân nàng khóa chặt hông anh, cánh tay nàng vòng quanh cổ anh. Đầu dương vật nóng bóng đẫm nhục dục của anh đẩy nhẹ vào khe hở mượt mà của nàng. Da thịt hai người tiếp xúc nhau và bàn tay anh len vào giữa hai thân thể, nắm trọn dương vật của mình. Anh ép nàng xuống khi anh thúc mạnh ngược lên bên trong nàng, lấp đầy nàng cho đến khi một vết đau lấn vào cõi mơ hồ mê đắm của Delaney, nhưng rồi anh rút ra, sau đó vùi mình vào sâu hơn, và chẳng điều gì khác còn lại ngoài khoái cảm mãnh liệt. Sự xâm nhập thật mạnh mẽ và hoàn hảo. Bàn tay anh giữ hông nàng xiết mạnh, anh rút ra rồi thúc vào nàng lần nữa, sâu hơn. "Chúa ơi," anh thở dốc khi thân thể cường tráng của anh đè nghiến nàng vào cánh cửa. Ngực của anh phập phồng khi anh cố gắng hít sâu, và hơi thở ngắt quãng của anh hổn hển bên thái dương của nàng, thanh âm của đam mê và cũng như tất cả khoái cảm của anh.

Chân nàng khép chặt quanh hông anh và nàng chuyển động theo anh, lúc đầu chầm chậm, sau đó ngày càng nhanh khi áp lực xuất hiện. Tim nàng đập rộn trong hai tai khi anh dồn dập bên trong nàng, hết lần này đến lần khác, đưa nàng dần tiếp cận tột cùng khoái cảm với mỗi đợt tấn công từ cặp hông mạnh mẽ của anh. Cũng như trận yêu đương cuồng điên của họ, chẳng có chút chậm rãi và dịu dàng nào trong niềm sung sướng mãnh liệt đang xâm chiếm nàng. Kéo nàng xuống mãi, lộn hết gan ruột nàng ra ngoài. Từng cơn run rẩy tiếp nối nhau khuấy động cơ thể nàng, lan tỏa khắp da thịt nàng, và cướp đoạt hơi thở của nàng. Nàng cảm thấy mất trọng lượng, và một âm thanh tựa hồ một cơn bão nổ sầm trong đầu nàng. Lưng nàng dướn lên và nàng túm chặt lấy áo sơ mi của anh. Nàng há hốc miệng muốn thét lên, nhưng tiếng kêu tắt ngấm trong cổ họng khô khốc của nàng. Đôi tay mạnh mẽ của anh ép nàng sát ngực anh, bờ vai vững chãi của anh rung lên. Các bắp cơ của nàng thắt lại, giam chặt anh trong nàng. Những cơn co thắt của nàng vừa chậm lại khi những cơn co thắt của anh bắt đầu. Một tiếng rên rỉ sâu thẳm dội lên trong lồng ngực của anh khi anh ngập sâu trong nàng. Cơ bắp của anh trở nên rắn đanh như đá, và anh thở ra tên nàng một lần cuối.

Khi tất cả lắng xuống, nàng thấy mình rã rời và thâm tím, như thể nàng vừa sống sót sau một trận chiến. Nick tựa trán lên cánh cửa phía sau nàng cho tới khi hơi thở của anh bình ổn và anh ngửa ra sau vừa đủ để nhìn được mặt nàng. Anh vẫn còn ở sâu bên trong nàng và y phục của họ vứt lung tung. Anh thận trọng tách khỏi người nàng, và nàng hạ chân xuống sàn nhà. Váy của nàng tuột xuống trên hông và đùi nàng. Đôi mắt xám của anh nhìn trực diện nàng, nhưng anh không thốt ra dù chỉ một lời, ánh mắt của anh thêm chăm chú với mỗi giây trôi qua, sau đó anh cúi xuống kéo chiếc quần dài lên thắt lưng.

"Anh không định nói gì sao?"


Anh nhìn nàng, sau đó ánh mắt anh hướng xuống cái quần dài. "Đừng nói với tôi rằng em thuộc loại phụ nữ thích trò chuyện sau khi làm tình đấy nhé?"

Điều gì đó diệu kì và khủng khiếp vừa xảy ra, nàng không hoàn toàn xác định được đó là gì. Điều gì đó hơn là tình dục. Nàng đã có những lần lên đỉnh trong quá khứ, và cũng có một vài lần khá tuyệt, nhưng điều nàng mới trải nghiệm còn hơn cả cực khoái. Hơn cả những đợt sóng dội và động đất. Nick Allegrezza đã đưa nàng tới một nơi nàng chưa từng đến trước đây, giờ nàng cảm thấy muốn ngồi xuống và khóc to vì điều đó. Một tiếng nức nở thoát ra từ cuống họng nàng và nàng áp tay lên môi. Nàng không muốn khóc. Nàng không muốn anh thấy nàng khóc.

Tia mắt anh hướng thẳng về phía nàng khi anh nhét đuôi áo vào trong quần. "Em đang khóc đấy à?"

Nàng lắc đầu, nhưng mắt nàng bắt đầu ngấn lệ.

"Có mà, em đang khóc." Anh xỏ cánh tay qua dây đeo vai và khóa chúng lại ngay ngắn.

"Không mà." Anh vừa cho nàng khoái cảm mãnh liệt nhất trong đời nàng, và bây giờ anh đang điềm nhiên mặc đồ tựa hồ những chuyện kiểu như thế này xảy ra suốt với anh. Cũng có thể là vậy. Nàng muốn hét lên. Muốn nắm tay lại và đấm anh. Nàng nghĩ rằng họ đã chia sẻ điều gì thật đặc biệt, nhưng rõ ràng là không phải. Nàng cảm thấy rét buốt và trần trụi, thân thể nàng vẫn còn đau đớn bởi sự đụng chạm của anh. Nếu anh nói thêm lời nào ác ý, nàng sợ rằng mình sẽ vỡ tan. "Đừng làm thế với tôi, Nick."

"Dù sao cũng đã làm rồi," anh nói khi nhặt chiếc áo khoác dưới sàn. "Hãy nói với tôi rằng em có sử dụng biện pháp tránh thai nào đó đi."

Nàng ngỡ như mặt mình kiệt không còn chút máu và nàng lắc đầu. Nhớ lại kỳ kinh nguyệt cuối, nàng cảm thấy một tia hy vọng le lói. "Tôi sẽ không có thai được đâu, đang là những ngày an toàn trong tháng của tôi."

"Cưng à tôi là người Công giáo. Rất nhiều người trong số chúng ta được thụ thai vào cái thời điểm an toàn trong tháng đấy." Anh xỏ tay vào áo khoác và bẻ thẳng cổ áo. "Tôi chưa từng quên bao cao su trong khoảng mười năm nay. Em thì sao?"

"À…" Nàng là một phụ nữ của thập niên chín mươi. Nàng biết chăm lo cho cuộc đời và thân thể mình, nhưng bởi một nguyên do nào đó nàng khó lòng trao đổi về đề tài này với Nick mà không ngượng ngùng. "Phải."

"Chính xác thì "à..phải" có nghĩa là gì?"

"Anh là người đầu tiên trong một thời gian thực sự lâu, và trước lần này, tôi luôn cẩn thận."

Anh nhìn nàng một lúc. "Được rồi," anh nói và quăng mớ nội y và nịt tất cho nàng. "Áo choàng của em đâu?"

Nàng áp chặt quần áo vào sát ngực, đột nhiên cảm thấy xấu hổ và bối rối. Một phản ứng chậm trễ thừa thãi, khi xét đến những gì nàng giữ trong tay chỉ một thoáng trước. "Ở trên giá gần cửa trước. Sao thế?"

"Tôi sẽ đưa em về nhà."

Chưa bao giờ về nhà lại nghe có vẻ tốt đẹp đến vậy.

"Mặc đồ vào đi, trước khi một cô tạp vụ nhớ ra cô ta cần vài cái khăn tắm hay gì đó." Ánh mắt khó dò của anh dán chặt vào nàng khi anh kéo cổ tay áo lên. "Tôi sẽ quay lại ngay," anh nói, sau đó từ tốn mở cửa. "Đừng đi đâu cả."

Khi ngồi lại một mình, Delaney nhìn quanh căn phòng. Nàng nhìn vào túi xách cạnh chân trái, một chiếc giày nhung nằm dưới cái ghế thang, và chiếc kia ở cạnh cái xô rỗng. Không còn Nick ở bên khiến nàng xao lãng, những lo âu và những lời buộc tội ập đến giày vò nàng. Nàng không thể tin được việc mình vừa làm. Nàng đã quan hệ không có phương tiện bảo vệ với Nick Allegrezza trong một căn phòng chứa đồ ở khách sạn Lake Shore. Anh chỉ cần không quá một nụ hôn để khiến nàng hoàn toàn mất tự chủ, và nếu không phải vì những dấu hiệu còn lại nơi cơ thể, nàng hẳn đã không tin nó thậm chí ngay lúc này.

Nàng đã đảm bảo với Louie rằng nàng và Nick sẽ không làm gì để gây chuyện thị phi trong lễ cưới của anh, nhưng nàng đã làm tình cuồng dại với em trai của anh đằng sau cánh cửa không khóa nơi mà bất kỳ ai cũng có thể bắt gặp họ. Nếu có người phát hiện ra, nàng sẽ chẳng đời nào quên nổi nó. Nàng có thể phải tự sát.

Ngay khi nàng kéo đôi tất dài lên thắt lưng và xỏ chân vào giày, cánh cửa mở toang và Nick bước vào căn phòng nhỏ. Nàng khổ sở nhìn anh khi anh mở sẵn áo choàng cho nàng. "Tôi cần phải báo cho Lisa biết là tôi về."

"Tôi đã bảo chị ấy rằng em bị bệnh và tôi sẽ đưa em về nhà."

"Cô ấy có tin anh không?" Nàng ngước nhìn lên thật nhanh, sau đó xỏ tay vào chiếc áo choàng len của mình.

"Narcisa thấy em chạy ra khỏi phòng ăn và nói với mọi người rằng em trông như sắp chết đến nơi."

"Ồ, có thể tôi nên cảm ơn bà ấy."

Họ rời khách sạn bằng cửa phụ, và những bông tuyết trắng xoay tròn từ nền trời đen đậu xuống trên tóc, trên vai họ. Một lớp tuyết mới chuồi vào trong giày Delaneykhi nàng băng qua bãi đỗ xe về phía chiếc Jeep của Nick. Đôi chân trơn ướt của nàng bước trầy trật, và nàng có lẽ sẽ ngã chổng vó nếu anh không vươn tới giữ cánh tay nàng lại. Bàn tay anh xiết chặt hơn khi hai người bước qua nền đất trơn trượt, nhưng không ai nói gì, âm thanh duy nhất là tiếng tuyết bị nghiền nát dưới gót giày của họ.

Anh giúp nàng vào chiếc Jeep, nhưng không đợi động cơ nóng lên anh đã cài số xe và lái ra khỏi Lake Shore. Bên trong xe đầy bóng tối và có mùi của ghế da và Nick. Anh dừng lại ở góc Chipmunk và Main rồi với tới chỗ nàng, gần như kéo nàng vào lòng anh. Đầu ngón tay của anh chạm vào má nàng khi anh nhìn xuống khuôn mặt nàng. Sau đó anh thong thả cúi đầu xuống và áp miệng vào miệng nàng. Anh hôn nàng một lần, hai lần, và kéo dài đủ lâu ở lần thứ ba để lưu lại một nụ hôn dài dịu dàng trên môi nàng.

Anh ngồi thẳng lại và nói nhỏ, "Cài dây an toàn của em lại." Những bánh xe to lớn quay tròn cho đến khi những lốp đinh đủ sức chuyển động và không khí mát lạnh thổi vào đôi má ấm áp của Delaney qua lỗ thông hơi. Nàng rụt cằm vào trong cổ áo choàng và nhìn xéo qua anh. Đèn trên bảng điều khiển viền lên khuôn mặt và bàn tay anh một dải xanh. Tuyết bị tan chảy long lanh như những đốm ngọc lục bảo li ti trên mái tóc đen và vai áo lễ phục của anh. Một ngọn đèn đường hắt sáng vài giây vào bên trong xe Jeep khi anh đi qua tiệm thẩm mỹ của nàng.

"Anh quên mất chỗ rẽ vào nhà tôi rồi sao."

"Không đâu."

"Chẳng phải anh đang đưa tôi về nhà sao?"

"Phải. Nhà tôi. Thế em nghĩ chúng ta đã xong à?" Anh chuyển sang số thấp hơn và chạy dọc theo bờ phía đông của hồ. "Chúng ta còn chưa bắt đầu nữa mà."

Nàng quay sang nhìn anh. "Chính xác bắt đầu làm cái gì?"

"Những gì chúng ta làm trong căn phòng nhỏ đó chưa đủ đâu."

Suy nghĩ về cơ thể hoàn toàn trần trụi của anh gắn chặt lấy nàng không hẳn khiến nàng ghê tởm, trên thực tế nó đã trở thành nguồn sưởi ấm bên trong nàng. Như Nick vừa nói, điều bất lợi đã xảy ra rồi. Tại sao không qua đêm với một người đàn ông rất giỏi trong việc làm thân xác nàng tỉnh thức bằng những cách mà nàng chưa bao giờ biết là có thể? Nàng đã kiêng khem quá lâu và dường như khó mà nhận được một lời đề nghị tốt hơn trong một tương lai gần. Một đêm. Một đêm nàng sẽ có thể hối tiếc, nhưng đợi đến mai rồi nàng sẽ lo lắng sau, "Có phải anh đang cố nói với tôi – theo kiểu đặc trưng của anh – rằng anh muốn làm tình lần nữa?"

Anh liếc qua nàng. "Tôi không định cố nói với em điều gì cả. Tôi muốn em. Em muốn tôi. Một người vào phút cuối sẽ không khoác thêm thứ gì ngoại trừ một nụ cười thỏa mãn trên môi."

"Tôi không biết nữa, Nick à, tôi có thể sẽ chuyện trò sau khi xong việc. Anh có nghĩ mình xử lý ổn điều đó không?"

"Tôi có thể xử lý tốt bất kỳ chuyện gì em nghĩ ra, và một vài điều có thể em chưa bao giờ nghĩ đến nữa."

"Tôi có được lựa chọn không?"

"Chắc rồi, thỏ hoang. Tôi có bốn phòng ngủ. Em có thể chọn phòng nào chúng ta sẽ dùng đầu tiên."

Nick không dọa nàng. Nàng biết anh sẽ không ép nàng làm điều gì nàng không muốn. Hiển nhiên, bên cạnh anh, nàng dường như đã vứt bỏ hết tất thảy những gì tương tự ý muốn của riêng mình.

Chiếc xe Jeep chạy chậm lại và rẽ vào một lối xe đi rộng với thông Ponderosa và thông Canada trồng hai bên. Ra khỏi cánh rừng rậm rạp mọc lên một căn nhà lớn làm từ gỗ xẻ và đá hộc. Những cửa sổ vòm trong nhà đổ từng mảng sáng trên lớp tuyết mới rơi xuống. Nick với lấy tấm che ô tô và cánh cửa giữa cửa ga ra mở ra. Chiếc xe bốn bánh chạy vào đỗ giữa chiếc Bayline và Harley của anh.

Nội thất căn nhà cũng ấn tượng như vẻ bề ngoài. Những thanh đà nổi, gam màu lạnh chủ đạo, và vật liệu thiên nhiên. Delaney đứng trước một dãy cửa kính và nhìn ra bên ngoài sàn gỗ ngoại thất. Trời vẫn đổ tuyết, và những đốm hoa tuyết trắng chồng chất lên lan can và rơi xuống hồ tắm thủy lực. Nick đã cất áo choàng của nàng, và vì trần nhà rất cao và căn phòng quá rộng, nàng ngạc nhiên là sao mình lại không thấy lạnh.

"Em thấy sao?"

Nàng quay qua và nhìn anh tiến đến nàng từ nhà bếp. Anh đã cởi áo khoác và giày. Thêm một chiếc khuy nữa được cởi ra trên cái áo sơ mi trắng xếp nếp, và anh đã xắn tay áo lên tận trên khuỷu tay. Dây đeo màu đen nằm sát vào vòm ngực rộng của anh. Anh đưa nàng một chai bia Budweiser, sau đó uống một hớp từ chai của mình. Đôi mắt anh dõi theo nàng qua miệng chai, và nàng có cảm giác anh không muốn để nàng biết anh quan tâm tới câu trả lời của nàng thế nào.

"Nó đẹp thật, nhưng lớn quá. Anh sống một mình ở đây à?"

Anh hạ thấp chai bia, "Đương nhiên rôi. Còn ai khác nữa đâu?"

"Ồ, tôi không biết. Có thể cả gia đình năm người." Nàng nhìn lên ban công nơi nàng đoán sẽ dẫn tới bốn phòng ngủ mà anh đã đề cập. "Anh có định một ngày nào đó sẽ gây dựng một gia đình lớn với rất nhiều trẻ con không?"

"Tôi không định lập gia đình."

Câu trả lời của anh làm nàng hài lòng, nhưng nàng không hiểu tại sao. Không hẳn có vẻ là nàng quan tâm xem anh có muốn sống chung với một người phụ nữ khác không, hay hôn cô ta, hoặc làm tình với cô ta, hoặc giả phủ kín cô ta bằng những vuốt ve của anh

"Cũng không con cái gì hết… trừ khi em có thai." Anh săm soi bụng nàng như thể anh chỉ nhìn qua cũng có thể nói được. "Khi nào em mới xác định được việc đó?"

"Tôi thừa biết là tôi sẽ không dính."

"Tôi hy vọng là em đúng." Anh đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài màn đêm. "Tôi biết ngày nay phụ nữ độc thân chủ ý để mình có thai. Là con hoang không phải là một điều sỉ nhục như trong quan niệm cũ, nhưng việc đó không làm sự thể dễ chịu hơn. Tôi hiểu cảm giác khi khi lớn lên như vậy. Tôi không muốn làm điều này với đứa trẻ tội nghiệp nào đó."

Dây đeo hình chữ Y của anh áp sát lưng anh và phủ qua đôi vai rộng lớn của anh. Nàng nhớ những lần nàng thấy mẹ anh và Josu ngồi trong phòng thể dục theo dõi những vở kịch và chương trình mừng lễ của trường. Henry và Gwen cũng có mặt, ngồi đâu đó. Nàng chưa từng nghĩ xem điều ấy làm Nick cảm thấy thế nào. Nàng đặt chai lên cái bàn thấp bằng gỗ anh đào và tiến tới chỗ anh.

"Anh không phải Henry. Anh sẽ không chối bỏ con mình." Nàng muốn vòng tay qua thắt lưng anh tìm đến cái bụng phẳng của anh và áp má nàng vào xương sống anh, nhưng nàng kìm lại.

"Henry chắc đang quay cuồng trong nấm mồ của ông ấy."

Anh quay sang đối diện nàng. "Trong một vài thời khắc quan trọng, nó đã rơi mất khỏi tâm trí tôi."

Nàng nhìn vào mắt anh. Anh không có vẻ lo lắng gì cả. "Tôi sẽ không kể với ai cả. Tôi không muốn phần tài sản đó đâu. Tôi hứa đấy."

"Tùy em thôi." Anh gạt một vạt tóc sổ ra khỏi khuôn mặt nàng và nhẹ nhàng lần theo tai nàng với những đầu ngón tay anh. Sau đó anh nắm lấy tay nàng và dẫn nàng lên cầu thang tới phòng ngủ của mình.

Khi họ bước lên bậc thang, nàng nghĩ về bản di chúc của Henry và những hậu quả của đêm nay. Nick không gây ấn tượng cho nàng như kiểu đàn ông để thứ gì vuột khỏi suy nghĩ của mình, đặc biệt không phải phần thừa kế nhiều triệu đô la của anh. Anh hẳn phải quan tâm đến nàng ngang với mức nàng sợ rằng mình đã bắt đầu dành cho anh. Anh đã mạo hiểm rất nhiều để ở bên nàng, trong khi không mất gì cả ngoại trừ một chút lòng tự trọng. Và thật sự, khi nàng nghĩ về nó, nàng không cảm thấy nhơ nhớp hay lợi dụng hoặc hối hận gì cả. Không phải lúc này - có thể sáng mai nàng sẽ cảm thấy thế.

Delaney bước vào căn phòng với tấm thảm dày màu be và những cánh cửa kiểu Pháp đóng kín dẫn lên tầng trên. Trên giường lớn bằng gỗ cứng có những chiếc gối và tấm chăn lông vịt sọc xanh và màu be. Chùm chìa khóa vất trên một bên tủ đầu giường, và một tờ báo còn gấp lại trên đầu tủ bên kia. Không có hoa văn in trên bất kì thứ gì, không dây nhợ đăng ten hay những dải tua trong tầm mắt, thậm chí trên gối ôm cũng không. Đây đúng là phòng của đàn ông. Sừng nai tấm treo trên mặt lò sưởi bằng đá. Giường vẫn chưa được dọn, và một cái quần Levi’s vất trên ghế.

Khi anh đặt hai chai bia lên mặt bàn đầu giường, Delaney đưa tay lên hàng khuy đen và cởi chúng cho đến khi cái áo sơ mi phanh ra tới thắt lưng của anh. "Đã đến lúc tôi phải thấy anh không mặc gì," nàng nói, sau đó vuốt lòng bàn tay lên làn da ấm áp của anh. Những ngón tay của nàng chải qua lớp lông dày của anh thành một đường màu đen từ dưới bụng ngược lên ngực anh. Nàng lột chiếc áo trắng và dây đeo khỏi vai xuôi theo cánh tay của anh.

Anh vo tròn chiếc áo sơ mi trong một tay và ném nó xuống sàn. Nàng lướt mắt trên làn da căng cứng của anh, bộ ngực mạnh mẽ, và hai đầu ngực nâu nhạt với lớp lông sẫm màu bao quanh. Nàng nuốt khan và nghĩ rằng có lẽ mình nên cố không nhỏ dãi. Chỉ một từ đi vào tâm trí nàng, "Wow," nàng nói và áp sát tay vào cái bụng phẳng của anh. Nàng đưa lòng bàn tay lên cạnh sườn anh và nhìn vào đôi mắt xám của anh. Anh nhìn xuống nàng khi nàng cởi đến chiếc quần trong hiệu BVD của anh. Cơ thể anh rất đẹp. Đôi chân dài và đầy cơ bắp. Những ngón tay nàng miết theo hình xăm quanh bắp tay anh. Nàng chạm vào ngực và vai anh, và vòng tay qua lưng anh cùng cặp mông tròn. Khi tay nàng tìm xuống phía dưới, anh nắm lấy cổ tay nàng và đổi vai trò. Anh chầm chậm cởi đồ nàng, sau đó đặt nàng nằm lên tấm trải giường bằng nỉ mềm mại. Làn da ấm áp của anh áp vào suốt cơ thể nàng và anh bắt đầu làm tình với nàng.

Cách yêu của anh khác lần trước. Đôi tay anh nấn ná khắp người nàng, và anh mê hoặc nàng bằng những nụ hôn chậm rãi khơi gợi. Anh trêu đùa ngực nàng với miệng anh nóng hổi và lưỡi anh khéo léo, và khi anh đi vào nàng, từng cử động của anh chậm rãi và đầy kiểm soát. Anh ôm mặt nàng giữa hai lòng bàn tay và ánh mắt anh khóa chặt nàng, kiềm chế bản thân nàng khi anh làm nàng phát điên lên.

Nàng cảm thấy mình được đẩy lên tột đỉnh khoái cảm, và ôi mắt nàng lờ đi nhắm lại.

"Mở mắt ra nào," anh nói, giọng khàn khàn. "Nhìn tôi đi. Tôi muốn em thấy mặt tôi khi tôi làm em sung sướng."

Bờ mi nàng mở ra và nàng soi vào ánh nhìn nồng nàn của anh. Một chút gì trong yêu cầu của anh khiến nàng băn khoăn, nhưng nàng không có thời gian để quan tâm đến nó trước khi anh nhấn mạnh hơn, sâu hơn và nàng quấn một chân qua mông anh rồi quên đi hết thảy mọi thứ trừ cảm giác rạo rực nóng bỏng xuất hiện cùng với áp lực đều đều trong thân xác nàng.

Không đợi đến trước bình minh hôm sau khi anh hôn tạm biệt nàng nơi cửa nhà nàng, nàng đã nghĩ về nó lần nữa. Đứng trông theo anh lái xe đi, nàng nhớ ánh mắt của anh lúc anh ôm lấy gương mặt nàng giữa hai bàn tay anh. Nó cứ như thể anh đang ở cách một quãng quan sát nàng, và cùng lúc đó, muốn nàng biết rằng chính Nick Allegrezza là người đang ôm và hôn nàng và khiến nàng điên đảo.

Anh đã làm tình với nàng trên giường của anh và sau đó trong bồn tắm thủy lực, nhưng không lần nào trong số đó giống với trận mây mưa hối hả, nghiến ngấu trong cái buồng nhỏ chứa đồ khi anh tiếp xúc với một sự gấp gáp và một nhu cầu anh không thể kiểm soát nổi. Nàng chưa bao giờ cảm thấy thèm muốn như vậy khi nàng bị ghì mạnh vào ngực anh ở khách sạn Lake Shore. "Tôi phải có em - ngay bây giờ," anh nói, cũng khao khát nàng mãnh liệt như nàng khát khao anh. Những đụng chạm từ anh mới thật gấp gáp và tham lam, và nàng ước ao được thế hơn là những mơn trớn nhẹ nhàng chậm rãi.

Delaney sập cửa căn hộ lại sau lưng mình và mở cúc áo choàng. Họ không đề cập việc gặp nhau lần nữa. Anh không nói là sẽ gọi cho nàng, và thậm chí khi nàng biết có thể đó là điều tốt nhất, nỗi thất vọng vẫn khiến nàng đau lòng. Nick là mẫu người đàn ông mà phụ nữ không thể trông mong vào điều gì ngoài khả năng tình dục tuyệt vời, và tốt nhất là đừng nghĩ đến những chuyện như lần kế tiếp. Tốt nhất, nhưng khó thực hiện.
° ° °
Mặt trời lên quá rừng thông rậm lởm chởm, ngọn phủ đầy tuyết. Những tia sáng bạc vươn qua những phần hồ đóng băng tới chân bức tường chắn của nhà Nick. Anh đứng sau hai cánh cửa kính trong phòng ngủ ngắm những ánh nắng lấp lánh rải trên bàn, đuổi hết những vệt bóng tối mờ. Tuyết lóe sáng như thể bên trong có những vụn kim cương nhỏ, chói lọi đến mức anh buộc phải quay đi. Mắt anh dừng lại trên giường, ga giường và tấm chăn bị đẩy đến tận góc giường.

Giờ anh đã biết. Lúc này anh biết cảm giác ra sao khi ôm nàng và vuốt ve nàng như anh luôn muốn. Bây giờ anh biết cảm giác ra sao khi thực hiện được hình dung xưa cũ của mình, với Delaney trên giường của anh, nhìn vào mắt anh khi anh ngập sâu trong nàng. Nàng thèm muốn anh. Anh thỏa mãn nàng.

Nick đã ngủ với những người đàn bà của mình. Có thể là nhiều hơn một số đàn ông khác, nhưng ít hơn mức anh có thể có. Anh đã ở với những phụ nữ thích chuyện đó của họ nhanh hay chậm, dâm dục hay thiêng liêng. Những phụ nữ nghĩ anh nên chủ động, và một số khác lại hết sức nhiệt tình để thỏa mãn anh. Vài người trong số họ trở thành bạn anh, cũng có những người anh không bao giờ gặp lại. Hầu hết họ đều biết làm gì với cái miệng và tay của mình, vài người chỉ là những tiết mục khi say và anh đã gần như quên sạch, nhưng chưa ai từng khiến anh mất tự chủ. Không hề, cho tới lượt Delaney.

Một khi anh kéo nàng vào trong căn phòng nhỏ đó, đã không còn đường quay lại. Khi nàng hôn anh như muốn ăn sống nuốt tươi anh, khóa chặt chân nàng vào hông anh và chà xát dương vật cương cứng của anh, không còn gì quan trọng hết, trừ việc buông thả bản thân anh vào cơ thể rực lửa mượt mà của nàng - không phải di chúc của Henry, và hiển nhiên không phải khả năng bị bắt gặp bởi nhân viên khách sạn. Không còn gì đáng kể, trừ việc chiếm hữu nàng. Rồi anh đã làm và cảm giác ấy gần như khiến anh ngã quỵ. Nó khuấy động tận đáy lòng anh, thay đổi mọi điều anh nghĩ anh từng biết về tình dục. Tình dục có khi chậm rãi và nhẹ nhàng, có khi lại hối hả và mệt nhọc, nhưng chưa bao giờ như khi ân ái với Delaney. Chưa bao giờ điều đó dội vào anh tựa hồ một quả đấm nóng hực.

Giờ anh đã rõ, và anh ước mình đừng biết gì. Nó khoét một lỗ thủng trong gan ruột anh làm anh căm ghét nàng cũng nhiều như anh muốn giữ nàng gần gũi và không bao giờ để nàng xa anh. Nhưng nàng sẽ ra đi. Nàng sẽ bỏ Truly, sẽ rời khỏi thị trấn trong cái xe nhỏ màu vàng của nàng.

Giờ anh đã biết, và điều đó đúng là địa ngục.

Nguồn: http://alobooks.vn/