18/4/13

Dưới ngàn thông (C7-8)

Chương 7

Hạnh San vừa gót vô cư ca rớt, vừa nhăn nhó nói :

- Anh Thái vừa đưa chị đi xem căn nhà khá đẹp, nhưng mắc quá.

Hạnh Lâm thờ ơ hỏi :

- Anh lại định mở thêm công ty, dịch vụ gì à ?

San ngập ngừng :

- Thái định mua cho chị em mình.

Đang nằm trên giường với quyển vở Hạnh Lâm hỏi lại :

- Mua nhà cho chị em mình ? Chị có đùa không ?

San xụ mặt :

- Chị nói thật chứ đùa gì. Ảnh không muốn tụi mình ở gầm cầu thang nữạ

Lâm nhún vai :

- Ảnh không muốn chị Ở gầm cầu thang thì đúng hơn.

Hạnh San lộ vẽ bất bình :

- Nhưng chẳng lẽ ý muốn đó là xấu ? Ai cũng thích người mình yêu được sung sướng hết.

Hạnh Lâm phân bưa :

- Em có nói gì đâu. Tuy nhiên, em thích ở gầm cầu thang hơn. Nó tối tâm, chật hẹp thật, nhưng đó là khoảng trời của em.

San bịu môi :

- Dưới hóc cầu thang làm gì có khoảng trời. Em chỉ giỏi tưởng tượng. Chị thì quá chán cái khoãng trời chặt hẹp ấy rồi. Chị ao ước có một chổ ở ra vẽ một căn nhà hơn. Và Thái đã đáp ứng được khát khao đó.

Hạnh Lâm hạ giọng :

- Thế ông ta có nói tới chuyện cưới xin chưa mà ló xây tổ chim câu rồi ?

San chốp mắt :

- Tụi chị dự định cuối năm, lúc đó chị cũng vừa tốt nghiệp, đủ sức để phụ anh kinh doanh. Tháng sau ba mẹ Thái về sẽ tính toán cụ thể hơn về đám cướị

Lâm vờ đối :

- Hai người đa tính tới đó, nhưng em và Lập chả hay biết gì.

Hạnh San chống càm :

- Tất cả mọi dự tính, chị cứ thấy thế nào ấy, nên chưa nói với tụi em.

Hạnh Lâm tò mò :

- Chị không nói gì về ông ta với Thái sao ?

Khẽ lắc đầu, San hạ giọng :

- Không. Và anh đính ninh ba đã chết lâu lắm rồị

Lâm ngập ngừng rồi nói một hơi :

- Nhưng Phú biết ông ta, lẽ nào ông ấy im lặng khi biết Thái tiến tới với chị.

Hạnh San sửng sốt :

- Tại sao Phú lại biết chứ ?

Hạnh Lâm cười khay :

- Chính ổng nói với Phú và đó cũng là lý do để Phú trở mặt với em vì anh rất ghét ông ấỵ

Hạnh San sửng sợ :

- Sao bây giờ em mới cho chị biết ?

Lâm cười buồn :

- Em đâu muốn chị bận tâm.

- Nhưng tại sao Phú ghét ba ?

Em không biết.

Hạnh San tự trả lời :

- Chắc ông làm chuyện gì đó ảnh hưởng đến Phú.

Lâm nhếch môi :

- Thì ông có đời nào làm chuyện tốt.

Hạnh San lo lắng nhìn Lâm :

- Chắc chị phải nói thật với Thái thôị

Hạnh Lâm chua chát :

- Biết đâu chúng anh ta lại phản ứng y như Phú. Chị sẽ mắt người chồng lý tưởng, mắt ngôi nhà trong mơ.

San hoang mang :

- Chị phải làm sao đây ?

Lâm trả lời :

- Em không biết. Nhưng em cho rằng trong tình yêu và tình vợ chồng, thành thật là yếu tố quan trọng để có hạnh phúc. Chị không thể giấu Thái suốt đời được.

Hạnh San thở dài :

- Biết khuyên chị như vậy, sao trước kia em lại không nói thật với Phú ?

Hạnh Lâm nhỏ nhẹ :

- Trường hợp em và Phú khác chị và Thái rất xa. Em không hề tự nguyện đến với ảnh, tại sao em phải móc ruột móc gan ra cho ai thấy ? Với lại, em luôn luôn nghĩ ba mình đã chết rồi, nên nhưng khi đứng mặt ông, em đều nhủ lòng... Ông là người dưng, Phú muốn có trách em chẳng qua anh ta muốn rủ bỏ một gánh nặng.

Môi nhếch lên đầy cay đắng, Hạnh Lâm nói tiếp :

- Phú là con ngựa bắt kham trên tình trường. Em không đủ khả năng giữ chân anh ấy dù chỉ một thời gian ngắn.

Hạnh San tú lú :

- Lắm lúc chỉ nghĩ, nếu đứa bé không chết, liệu Phú có cưới em không ? Trực giác cho chị thấy Phú sẽ tiến tới...

- Có thể, vì đó là giọt máu của anh ta mà. Nhưng rồi sau đây, chắc ngựa lại quên đường củ. Em lại như mẹ ngày xưa, phải ôm con thơ thức cho chồng đi chơi tận gần sáng mới về. Rồi sau đó bị phụ rẩy và chết vì lao tâm lao lực...

Hạnh San kêu lên :

- Trời ơi ! Em vẽ cho mình những hình ảnh đến tới ấy tự bao giờ vậy ? Dường như em bị số phận của mẹ am' ảnh nặng quá mất rồị

Lâm lắc đầu :

- Không phải. Em nhắc tới mẹ để an ủi mình hãy vui lên vì bị Phú lẫn tránh ấy chứ.

San chép miệng :

- Chị thật không hiểu nổi em.

Bước xuống giường, Lâm nói :

- Em tới shop đây.

San dặn dò :

- Nhớ cẩn thận. Dạo này hay có nạn "chê tiền" lắm. Khi nhận tiền, thối tiền phải nhớ chú ý.

Lâm tự tin :

- Em lúc nào cũng đề phòng. Chị không phải lo.

Đến shop, Hạnh Lâm vừa ngồi xuống quầy đã thấy ông Phát lù lù bước vào, người nòng nặc mùi rượụ

Hạnh Lâm tái mặt quay đi, nhưng ông Phát đã tới trước mặt cô :

- Con khõe hẩn chưa Lâm ?

Lằm lì cúi mặt xếp lại những ca6y son, lọ nước hoa đắt tiền trong tủ kính, Hạnh Lâm làm thinh.Ông Phát cười khằn :

- Con hận ba lắm phải không ? Đúng. Ba không xứng đáng để các con gọi tiếng ba. Ha ! Nhưng đâu sao ba cũng là ba các con. Để nho +' xem, Hạnh San năm nay hai mươi bốn tuổi, con hai mươi hai, thằng Lập hai mươi mốt. Ba có những ba đứa con vừa đẹp, vừa ngoan, lại siêng năng chăm học. Vậy mà ba phải giấu không dám nhận chúng là con, vì sợ mụ vợ quái ác sẽ hại chúng. Ha ! Xem ra cuộc đời ba đúng là một bi kịch.

Hạnh Lâm nhỏ nhẹ, nhưng hết sức lạnh lùng :

- Xin lổi. Ông cần mua gì ? Nếu không, mời ông ra ngoài để chúng tôi buôn bán.

Ông Phát vuốt mặt :

- Ba chỉ ghé thăm con thôi, chớ có thiếu gì đâu mà mua. Thằng Phú có tốt với con như thằng Thái tốt với Hạnh San không ? Còn thằng Lập nữa, nó có quen ai chưa ?

Lâm chua cay :

- Có con gái nào thèm quen với một đứa giữ xe sống chui rực dưới gầm cầu như nó. Ông ac' lắm. Nếu hôi bỏ đi, ông còn chút lương tri, đừng ăn ca)'p mấy cây vàng mẹ dành dụm thì mè con tôi đã có nhà ở, chớ đâu khốn khổ thế nàỵ

Mắt toé lên tia câm hận, Lâm mím môi :

- Khổ nhất là mẹ. Khi chết không có được một noi đàng hoàng để đặt quan tài. Tôi đã thề sẽ không tha thư cho ông, ông hiểu không ?

Ông Phát khổ sở :

- Ba hiểu chứ. Ba không mông được tha thư mà chỉ muốn lo cho các con.

Hạnh Lâm cười nhạt :

- Lúc mẹ bệnh nặng, tôi nhờ người ta dẩn đi tìm để nhờ ông bố thí it' tiền, nhân thuốc thang cho mẹ, nhưng ông lại tránh mặt.

Ông Phát sửng sốt :

- Ba không hề biết chuyện đó.

- Tôi nghe tiếng ông rành rành, ông đừng chối. Phải chi lúc đó ông nhân dào một chút, có lẽ mẹ đã không chết tưc tưới như vây.

Ông Phát than thở :

- Ba không biết thật mà.

Lâm gần từng tiếng :

- Biết hay không, mẹ tôi cũng chết rồi. Bọn tôi tự xem mình mồ coi^ cha lẫn mẹ, bởi vậy ông không phải lo cho chúng tôị

Giọng hơi nghẹn lại, ông Phát nói :

- Ba biết nên hôm nay ba tới đây đưa lại tụi con số vàng ngày xưa ba đã lấy cắp của mẹ. Vàng này để dành mua nhà, giờ con lấy tu sửa mồ cho mẹ rồi tìm chổ mà ở, đừng chui rức trong gầm cầu thang nữa.

Vừa nói ông vừa đặt lên mặt kính một gối nhỏ. Hạnh Lâm đẩy ra xa.

- Cái ông phải trả là mạng sống của mẹ, là nổi khổ cực bao nhiêu năm này của chị em tôi kìa.

Ông Phát nài nỉ :

- Con cứ mĩa mai, mắng nhiếc đi, nhưng đừng từ chối số vàng này. Tụi con có nhà ở, mẹ con chết mới yên tâm nơi suối vàng.

Ông Phát đẩy cái gối vàng tới sát Lâm, cô lại đẩy ra. Ông liền cầm tay Lâm, và đặt túi vàng vào đấy. Giọng ông xúc động :

- Đừng từ chối con à. Ba chỉ trả lại những gì của mẹ thôi mà.

Hạnh Lâm chưa kịp rút tay lại, cửa đã xích mở, Phú lừng lừng bước vào. Nhìn tay cha con Lâm, mặt anh sa sầm xuống, nhưng ngay sau đó Phú mỉm cười lịch sự :

- Vui qua hả ? Tôi có thể tham gia được không ?

Ông Phát ngượng ngùng rút tay lại. Phú nhìn ông lạnh nhạt :

- Ông vẫn còn phong dộ lắm. Nhưng thú thật tôi chướng mắt quá.

Cúi gằm mặt, ông Phát bỏ di một nước. Phú quay sang nhìn Hạnh Lâm rồi lặng lẽ quay ra. Cái nhìn của anh khiến cô dau thật ở ngực. Cô chạy theo gọi tọ

Phú dứng lại, hất hàm :

- Cô muốn gì ?

Hạnh Lâm nuốt nước bọt :

- Tại sao anh ghét ông ta dữ vậy ?

Phú cười nhạt :

- Câu hỏi quá thừạ

Dứt lời, Phú lại lầm lũi bước. Hạnh Lâm trở vào shop, cô mân mê gói vàng trong tay, lòng rối tung. Không biết trong dây là bao nhiêu vàng, nhưng nếu dể dủ mua một căn nhà thì chắc không thể nào là một hai cây. Với chị em Lâm, số vàng này là một gia tài, là một giấc mơ không dám mơ khi chưa ai rời ghế nhà trường dể làm ra tiền bằng công dèn sách mười mấy năm. Thế sao cầm nó trong tay, Hạnh Lâm thấy chua chát nhiều hơn là mừng. Giá như ngày ấy, ông ta dừng vô lương tâm dến mức dánh cắp vàng của mẹ dể theo người dàn bà khác qua tận Campuchia thì có lẽ cuộc dời của chị em cô dâu khốn khổ như thế nàỵ

Càng nghĩ, Lâm càng hận cha mình. HỪ ! Vâng chị em cô phải lấy vì dó là của mẹ, nhưng tình cha con thì không bao giờ. Với Lâm, ba mình dã chết lâu lắm rồị

Phú ngồi lặng lẽ nhìn mưa qua ô cửa kính. Năm nay mưa đến sớm, quán xá sớm vắng vẻ và lòng anh thường trống trải hơn. Trước đây, mải mê lao vào chuyện kiếm cho thật nhiều tiền, Phú chẳng bao giờ có thời gian thừa để ngồi nhìn mưa về nhớ nhung lảng đảng về một người như vậỵ Thế nhưng, mọi cái đã khác đi khi anh gặp Hạnh Lâm và yêu cô. Tiếc rằng, tình yêu ấy không đẹp như anh tưởng. Phú cố tình quên, khổ sao cô gái ấy vẫn hiển hiện trong tim anh, Lâm như một vết thương không lành, mà chỉ cần chạm nhẹ tay, toàn thân anh đã nhức nhối khôn nguôị Thái đẩy nhẹ cửa, bước vào, tóc ướt nước. Anh bước đến kế bên Phú, vỗ nhẹ vào vai anh, Thái cười cười:

- Sao giống thất tình vậỷ

Phú cười khinh khỉnh:

- Thất tình à? Còn khuyạ Tao đang nghĩ cách kiếm thêm nhiều tiền đâỵ

Thái nheo nheo mắt:

- Tiền mày đâu có thiếụ Lo tìm mối đầu tư cho tình thì hay hơn. Cở tuổi này phải nghĩ tới chuyện vợ con, không thì lâm vào cảnh cha già con mun đấỵ

Phú hất hàm:

- Nói người khác, nhưng mày thì saỏ

Thái thở ra khoan khoái:

- Đợi Hạnh San thi tốt nghiệp xong, chúng tao sẽ cướị

Nhìn Phú, Thái hỏi:

- Tao không hiểu sao mày và Hạnh Lâm đã từng mặn nồng như thế mà bây giờ cứ như hai người xa lạ.

Phú nhếch môi:

- Hạnh San không nói gì với mày saỏ

- Không. Cô ấy chỉ bảo rằng số của Hạnh Lâm vừa cực vì gia đình, vừa lận đận trong tình duyên, khi con bé vừa hiểu được mình yêu ai thì đứng người dàn ông đó lại quay lưng.

- Thế sao cô ta không nói lý do vì đâu họ lại quay đỉ

Thái ngập ngừng:

- Tao muốn hỏi lắm chứ, nhưng thấy để hỏi mày thì đúng hơn.

Phú thản nhiên:

- Cũng chả có gì phải giải thích, Hạnh Lâm đâu phải người đầu tiên của tao, quay đi khi đã chán chường.

Thái đanh mặt lại:

- Nhưng Lâm đâu phải hạng đàn bà để mày đùa chơi rồi bỏ. Mày phải có trách nhiệm với con nhỏ chớ.

Phú long mắt lên:

- Tao đã quá tốt với cô ấỵ Lương tâm tao thanh thản khi quay đị Điều đó chắc chắn Hạnh Lâm biết, thậm chí cô nàng còn cười và cho tao là một gã ngốc nữa là khác. Với đàn ông, điều sĩ nhục nhất là bị người đàn bà mình yêu lừa gạt. Do vậy, chả đời nào tao tha thứ cho cô tạ

Thái ngỡ ngàng:

- Mày... mày... nói vậy nghĩa là saỏ

- Đứa bé trong bụng Lâm không phải tác giả là taọ Đã có người đứng ra nhận đó là máu mủ của mình, vậy mà Hạnh Lâm...

Thái ngắt ngang:

- Thằng Long phải không? Sao mày không nghĩ nó cố tình chia cắt mày và Lâm?

Phú lắc đầu:

- Không phải Long. Nó cũng là một thằng ngốc như tao thôị

- Vậy thì đó là aỉ

Phú bật cười chua chát:

- Không phải là thằng mà là ông. Một ông đứng tuổi ra vẻ một ông bố hơn.

Thái sửng sốt:

- Thật saỏ

Thái bồn chồn tự hỏi:

- Hạnh San biết không nhỉ?

Phú nhún vai:

- Đó là chuyện của chị em cô tạ Tính Hạnh San khác hẳn Hạnh Lâm, mày không phải lo về cô vợ tương laị

Thái nhíu mày:

- Nhưng sự thật có đúng vậy không?

Phú cười nửa miệng:

- Nếu bịa chuyện là tao tự bôi tro trét trấu vào mặt mình.

Thái hơi chồm tới trước:

- Mày đã tìm hiểu tại sao chưả

Phú hơi khựng lại, rồi đáp gọn lỏn:

- Tiền. Chỉ vì tiền thôị Khi nghèo quá, người ta dễ sa ngã. Nhưng giá như Lâm thành thật, tao sẽ sẵn sàng bỏ qua tất cả, đằng này cô ta lại đóng kịch một cách xuất sắc. Suýt chút nữa tao đã nuôi con thiên hạ rồị Nếu là mày, mày sẽ làm saỏ

Thái im lặng. Một lát sau, anh mới nói:

- Tao vẫn thấy những điều mày nói khó tin. Theo tao, Hạnh Lâm yêu mày thật, dạo này con bé buồn lắm. Chuyện xảy ra với Lâm, chắc là một chuyện ngoài ý muốn.

Phú cố chấp:

- Nếu vậy Lâm cũng phải nói thật với tao và không nên tiếp tục quan hệ với người đàn ông đó.

Thái hỏi gặng:

- Mày gặp hai người saỏ

Phú dài giọng:

- Chuyện thường mà. Ông ta vào tận shop Song Hạnh nữa kìạ

Giọng Thái băn khoăn:

- Tao biết ông ta không?

- ờ thế mày đã từng gặp. Ông tên Phát.

Thái kêu lên:

- Cũng là chủ một nhà hàng. Đúng không?

Phú kể lể:

- Sau khi chú tao mất, bà thím đã bước thêm bước nữa với người đàn ông nàỵ Ông ta mau chóng tóm thầu mọi thứ. May cho tao, nên mới còn. Nhưng họ tệ đến mức dọn sạch hết mọi thứ bên trong.

Thái ngỡ ngàng:

- Có chuyện đó nữa saỏ

Phú gật đầu:

- Lúc đó mày đã xuất cảnh nên đâu biết được tình hình của taọ Đang học năm thứ hai đại học, tao phải bỏ vì không ai nuôi để quản lý một nhà hàng chỉ còn cái vỏ.

Thái ái ngại:

- Rồi mày làm saỏ

- Tao phải thế chấp chủ quyền nhà để vay vốn ngân hàng và tiếp tục với công việc bao nhiêu năm của mình. Có điều lần này tao đã là chủ. Vất vả làm tao mới trụ được và đứng vững như hôm naỵ Bởi vậy, trong mắt tao, Phát là một kẻ thù không đi trời chung.

Thái gật gù:

- Vừa là đối thủ, vừa là tình dịch. Kể cũng đau thật. Nhưng mày vẫn có thể chơi lão một vố cho tan nhà nát của mà.

- Ra đòn kiểu đó thì quá tồị Tao không muốn.

- Vì sợ hại tới Hạnh Lâm chứ gì?

Phú cười khẩy, thay cho câu trả lờị Thái chợt trầm giọng:

- Trong tình yêu, điều quan trọng nhất là biết tha thứ và tin tưởng nhaụ Mày không thể tha thứ cho Lâm thì ít ra cũng nên nghe cô ấy giải bày chứ. Cố chấp quá càng đau khổ.

Phú nhăn mặt:

- Ai bảo với mày tao đau khô?

Thái cười:

- Cần gì phải có người bảọ Nhưng mày phủ nhận thì thôị Riêng tao vẫn tin Hạnh Lâm có nổi khổ riêng nào đó. Rồi tao sẽ tìm hiểu h màỵ

Phú khoát tay:

- Không cần đâụ

Thái trầm giọng:

- Mày chưa hiểu chị em Hạnh Lâm bằng taọ Họ có những nổi niềm riêng không phải với ai họ cũng nói

- Như vấn đề gì?

- Gia đình chị em Hạnh Lâm rất hận bố mình, vì trước đây ông ta bỏ mẹ con họ để theo một người đàn bà khác qua tận Campuchiạ Khi ông ta đã lấy hết số vàng mẹ Lâm dành dụm để mua nhà...

Phú thoáng ngỡ ngàng:

- Chớ không phải họ mồ côi cả cha lẫn mẹ saỏ

- Đối với chị em Lâm thì ông ta dã chết, nhưng mới đây San nói tao mới biết không phải vậỵ

Thái thở dài:

- Chị em Lâm khao khát có một chỗ đàng hoàng một tí. Chắc vì ước muốn này thôi thúc nên Lâm mới can tâm làm thế để đạt được điều chị em cô cần. Vừa rồi San cũng khoe với tao, chị em cô ấy sắp mua nhà mớị Tao không tiện hỏi ở đâu họ có tiền, nhưng bây giờ tao đoán ra rồị

Phú nhìn Thái trân trối:

- Mày muốn nói là tiền của Hạnh Lâm à?

Thái im lặng thay câu trả lờị Vỗ vai Phú, anh bùi ngùi:

- Dầu như thế nào, Hạnh Lâm vẫn đáng quý, vì con bé biết sống cho người khác. Điểm này Hạnh San và Lập thua Lâm xạ Nếu mày bỏ Lâm, mày sẽ ân hận suốt đờị

Phú giễu cợt:

- Mày đâu cần lăng xê em vợ đến thế.

Thái có vẻ giận:

- Mày tệ hơn tao nghĩ nhiều quá.

Vừa nói, anh vừa bực bi đứng dậỵ Trời vẫn mưa, nhưng Thái vẫn bỏ ra cửạ Phú chạy theo giữ anh lại:

- Giận tao à?

Nhìn đồng hồ, Thái thản nhiên:

- Tao hết hứng nói chuyện rồị Với lại, tao phải đi dón Hạnh San. Tối nay nàng đi sinh nhật bạn nên chỉ mình Hạnh Lâm ngoài quầy không ai chuyện trò, cũng chả ai đưa đón.

Phú đành để Thái đị Ngồi một mình trong quán, chẳng có mấy người khách, anh vừa buồn, vừa chán vì nhớ Hạnh Lâm. Những gì mới nghe được từ Thái càng làm anh nhớ cô hơn. Suy ra cho cùng, Phú chẳng hiểu nhiều về hoàn cảnh của Lâm, nên dầu yêu cô, anh vẫn không thông cảm cho cô. Cứ loanh quanh lẩn quẩn giữa các dãy bàn mãi cũng chán, Phú phóng xe đi dưới mưạ Tới trước shop Song Hạnh, anh không vào mà ngồi trong xe đốt thuốc. Phải bắt đầu như thế nào với Lâm đâỷ Phú chợt lúng túng. Anh bị dằn vặt bởi tình yêu và lòng ghen tương ích kỷ. Tha thứ hay không? Phú lần lựa không quyết định nổị Hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, rồi ngượng ngùng khi nhớ trước đây đã hứa với Lâm không... trà lá, rượu chè nữạ Lời hứa ấy anh dễ dàng bỏ qua khi giận Lâm. Anh dể dãi với bản thân nhưng khe khắt với người mình yêu đến mức không màng nghe cô phân trần giải thích. Nhất định đêm nay, Phú và Lâm phải nói hết những điều chất chứa trong lòng mới được. Xuống xe, Phú dầm mưa đi tới shop. Đẩy cửa bước vào, anh bất ngờ khi thấy ngoài Hạnh Lâm ra còn có cả Long. Mặt Lâm tái đi còn mặt Long thì hầm hầm khi anh đến gần. Cả ba bỗng rơi vào yên lặng, một sự yên lặng nặng nề đến khó chịu vô cùng. Cuối cùng, Lâm lên tiếng:

- Thưa ông, cần mua gì?

Phú mím môi:

- Anh cần nói chuyện với em.

Hạnh Lâm nhỏ nhẹ, nhưng lạnh như băng:

- Ông cứ nói đị Tôi xin nghẹ

Phú nhìn cô da diết:

- Anh chỉ nói riêng với em thôị

Lâm quay mặt đi:

- Ngoài chuyện mua bán ra, tôi không muốn nghe chuyện gì cả. Mong ông hiểu chọ

Nãy giờ im lặng nhìn Phú bằng cái nhìn căm ghét, Long chợt lên tiếng:

- Anh không nên làm phiền Lâm nữạ Cô ấy đã nhìn ra b mặt thật của anh rồị

Phú nóng nảy:

- im đị Chuyện của chúng tôi không liên quan tới cậụ

Giọng Hạnh Lâm khàn đặc:

- Có đấỵ Giữa chúng tôi bây giờ là một. Tôi đã hiểu ai là người đàn ông tốt với tôi rồị

Phú sững sờ. Anh chợt hụt hẫng ghê gớm. Bản lãnh của một gã lỏi đời, từng trải phút chốc biến mất. Anh đứng chết trân nhìn Lâm nép người vào Long với vẻ tin cậỵ Phú giận dữ quay đị Anh chui vào xe, gục đầu trên vô lăng, lòng đau như bị ai xé. Nhưng anh đâu thể bỏ qua dễ dàng như vậỵ Rồ ga, Phú chạy về chung cư và tiếp tục hút thuốc lá trong xe để chờ Lâm về. Có lẽ một lát anh phải chứng kiến cảnh cô âu yếm ngồi sau lưng Long, dịu dàng vòng tay ôm, tình tứ úp mặt vào lưng thằng nhãi ấỵ Cũng chẳng sao, anh đang muốn thử sức chịu đựng của mình trước những cảnh ấy đấỵ Mưa vẫn lâm thâm rơi, không lớn, nhưng vẫn đủ sức làm lạnh run những người phải đi mưa mà đị Phú rít thuốc đỏ trên môi, anh vẫn lạnh hơn những người đang co ro ngoài kiạ Trán Phú chợt nhíu lại khi thấy một dáng nhỏ đang còng lưng đạp xe về một mình trong đêm mưa vừa lạnh, vừa vắng chớ không phải về với Long như anh tưởng. Tông mạnh cửa xe, Phú băng băng chạy về phía cô đúng lúc Lâm đứng trước lề chung cư để vào cầu thang. Phú giữ tay cầm xe lại, đôi mắt tối sầm vì hối hận đã nghĩ sai về Lâm. Giọng hơi nghẹn một chút, Phú thì thào:

- Hạnh Lâm!

Dù bất ngờ trước sự xuất hiện đt ngt của Phú, Lâm vẫn mím môi đẩy đầu xe tới trước:

- Xin lỗị Ông cho tôi vào nhà.

Buông xe ra, Phú lì lợm giữ chặt đôi vai mảnh dẻ của Lâm, buc cô phải ngước lên nhìn anh. Ánh mắt lấp lạnh buốt của Phú khiến Lâm chùn chân. Một tiếng nức nở tắt nghẹn trong họng Lâm. Cô như đổ gục khi Phú kéo mình vào lòng.

- Lâm ơi!

Anh lại khẽ gọi tên cô, khẽ tới mức Lâm tưởng như cô đang mơ. Mưa vẫn đều hạt, Phú vuốt những sợi tóc ướt trên vần trán mịn màng trắng như men sứ của Lâm rồi nài nỉ:

- Đừng giận anh nha Lâm.

Lâm lắc đầu và vùng ra:

- Hương Thảo đâu mà ông đến đâỷ Tôi không phải là trò tiêu khiển của ông. Hãy dể cho tôi được yên.

Phú thoáng ngỡ ngàng khi Lâm nhắc đến Hương Thảo bằng giọng khá gay gắt. Với Phú, cô gái này chỉ để đùa vui, để trêu tức Lâm. Anh đã quên khuấy cô nàng, không ngờ Hạnh Lâm vẫn nhớ. Điều đó chứng tỏ Lâm yêu anh nên ghen. Giọng chùng xuống, Phú nói:

- Hương Thảo không liên quan gì tới chúng ta hết.

Hạnh Lâm vuốt gương mặt dầm nước mưa:

Vậy thì ai liên quan ? Ông Phát phải không ? Ông không chấp nhận ông ta, sao còn tìm gặp tôi làm chi ? Dẫu tôi cũng rất thù ông Phát, nhưng giữa chúng tôi vẫn còn tồn tại một ràng buộc thiêng liêng. Ông không vượt qua sự căm ghét của mình để chấp nhận sự ràng buộc này thì giữa chúng ta đã chấm dứt rồị

Gạt mạnh tay Phú khỏi vai mình, Lâm dắt xe đạp đi, cô khuất sau hóc cầu thang rồi mà Phú vẫn đứng trơ trơ dưới mưạ

Lâm vừa khẳng định tình cảm giữa cô và ông Phát, đã vậy cô còn bảo anh phải vượt qua bản thân để chấp nhận tình cảm này nếu yêu cô.

Phú cười gằn. Có gã đàn ông nào chấp nhận như thế không ? Anh quay gót trở về chỗ đậu xe và phóng đị Ngòai trời mưa vẫn rơị

o0o

Lập rụt rè ngồi xuống kế bên Phú. Thái đô. Của cậu khiến anh buồn cườị

Vỗ mạnh vai Lập, Phú nói :

- Làm gì mà căng thẳng thế ? Anh đã ủng hộ, cậu không phải lọ

Hoàng Điệp tủm tỉm :

- Ngày thường anh quậy lắm mà.

Lập hiền lành cãi :

- Anh có quậy gì đâụ

Bà Hà nói vào :

- Có quậy cỡ nào cũng không bằng anh Phú nhà nàỵ Làm đàn ông hiền quá cũng đỡ. Nghe Điệp kể hoàn cảnh của cháu, bác thấy thương. Mấy chị em đùm bọc nhau để sống đã là khó, đằng này lại còn học tới đại học nữạ Bọn trẻ Bây giờ không phải ai cũng có ý chí thế đâụ

Phú nháy mắt trêu :

- Được điểm mười rồị Khỏe nhạ

Bà Hà tiếp tục nói :

- Từ nay rảnh cháu cứ tới nhà chơị Bác không khó khăn trong chuyện bạn bè của Hoàng Điệp. Nhưng bác luôn bảo nó phải chọn bạn. Quen ai phải đưa về cho bác biết, nếu thấy không được, bác cấm là Điệp chả Dám cãi lời đâụ

Lập ngoan ngoãn nghe bà Hà giao daụ Muốn cưới được vợ phải chịu cực, chịu khó. Nghe thế này, cũng không cực lắm.

Bà Hà hạ Giọng :

- Hoàng Điệp hay nhắc chị Lâm của cháu lắm. Tháng sau giỗ của bác trai, bác mời cả ba chị em cháu tới ăn giỗ. Nhớ không được từ chối đó.

Lập lễ phép gật đầụ Nhìn cậu ta, Phu lại chạnh lòng khi nghĩ tới Hạnh Lâm. Nếu như bà Hà biết ông Phát dan díu với cô thì chuyện gì sẽ xảy ra nhi ?Bà thím anh tuy rất mực si mê ông Phát, nhưng bà cũng rất quyền hành độc đoán và ghen thì cũng kinh khủng.

Hoàng Điệp kể có lần ghen ông Phát với một cô nữ tiếp viên, bà Hà đã cầm dao rượt ông chạy vòng vòng trong nhà. Ông Phát sơ. Đến mức phải quỳ xuống thề thốt đủ điềụ

Giọng Hoàng Điệp khó chịu :

- Giờ này mà vẫn không thấy dượng về...

Bà Hà vội nói :

- Mẹ Vừa nhờ ổng chút chuyện, chắc cũng sắp về tới rồị

Quay sang Phú, bà hỏi :

- Nghe nói dạo này ổng hay ghé nhà hàng Sao Đêm lắm phải không ?

Phú vội lắc đầu :

- Dạ, không. Nhà hàng của thím thuộc lọai có đẳng cấp, ông ta ghé nhà hàng cháu làm chi ?

Bà Hà nhếch môi :

- Làm chi chỉ đàn ông với nhau mới biết.

Giọng Phú đanh lại :

- Không có lý do gì cháu bao che cho hạng người đó cả.

Hoàng Điệp báu tay Phú :

- Cho em xin mà. Bữa nay em đang vui, anh để em vui cho trọn đị

Phú im lặng. Ngòai cổng có tiếng chuông. Bà Hà nói :

- Chắc ổng về đó.

Hoàng Điệp đứng dậy ra mở cửạ Lập tò mò chờ người mà Diệp tùng bảo là mê. Cô si mê, xem ông ta phong đô. Đến cỡ nàọ

Sự háo hức của Lập tắt ngắm khi anh nhận ra ông Phát. Những biến chuyển trên gương mặt Lập không lọt khỏi ánh mắt sắc sảo của Phú. Anh thấy cả sự bối rối cùng cực của cả ông Phát.

Ông ta cười, nhưng miệng méo xệch khi nghe Hoàng Điệp giới thiệu Lập. Ông Phát chìa tay ra, nhưng Lập quay ngóat đi giọng chua chát :

- Sao lại là ông ? Thật không ngờ.

Điệp ngơ ngác:

- Ủa! Anh quen dượng em hả?

Lập cười đau đớn:

- Quen. Rất quen nữa là khác.

Nhìn bà Hà, Lập nói:

- Xin lỗị Cháu không thể ở lại dùng cơm với gia đình bác được.

Dứt lời, Lập đâm đầu chạy bỏ ra đường trước tiếng gọi thất thanh của Điệp.

Quay sang nhìn Phú, Điệp thảng thốt:

- Chuyện gì vậy anh?

Phú chưa trả lời, Hoàng Điệp đã hỏi ông Phát:

- Sao anh Lập lại bỏ đi hả dượng? B hai người từng xích mích à?

Ông Phát ấp úng:

- Làm gì... làm gì có.

- Nhưng anh Lập bảo là rất quen dượng mà.

Ông Phát liếm môi:

- Thằng ấy giữ xe gần siêu thị. Ai là khách thì nó quen.

Phú cười khẩy trước cách chối quanh của ông Phát. Lập còn biết xấu hổ vậy mà Lâm lại bảo anh phải chấp nhận việc của cô và lão già đáng tuổi cha chú ấỵ

Anh đứng dậy, trấn an Điệp:

- Để Lập cho anh. Không sao đâụ Cậu ta bị sốc chút chút khi gặp dượng đấy mà.

Ra tới đường, Phú không thấy Lập đâụ Thằng nhóc nhanh gớm. Phú chạy xe lòng vòng để tìm, nhưng không thấỵ Anh quay về bãi xe, và nghe một người bạn của Lập bảo Lập vừa về rủ đi nhậu, nhưng vì bận trông xe, nên chẳng đứa nào chịu đị Cậu ta chỉ cho Phú cái quán cóc gần đó.

Anh tìm ra Lập chẳng khó khăn gì. Ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ kề kế cái bàn con con xiêu vẹo, Phú bắt đầu bằng một câu hỏi nhỏ nhẹ:

- Chuyện gì? Cứ nói cho anh nghe, em sẽ thấy nhẹ ngườị

Lập lầm lì ực cạn một ly rượu đế mà mặt không hề đổi sắc.

Nhìn chai nửa lít trên bàn, Phú giật phắt cái ly:

- Anh uống với cậụ

Lập gắt ngang:

- Anh đừng giả vờ nữạ Tại sao anh biết tất cả mà để tôi phải rơi vào cảnh ng khốn nạn như vừa rồỉ

Phú bối rối:

- Tôi không cho rằng chuyện ông ta và Hạnh Lâm có liên quan đến em.

- Không liên quan? Anh nghĩ lạ vậỷ Chẳng lẽ tôi không phải là con ổng?

Phú sửng sốt. Anh ấp úng:

- Em nói saỏ Ông Phát là... là ba của chị em em à?

Lập long mắt lên:

- Ổng là người cha đốn mạt nhất, tồi tệ nhất. Trên đời này chị em tôi không căm thù ai bằng ổng. Vậy mà anh không hề thông cảm với chị Lâm. Anh ruồng rẩy vì chỉ vô phúc có một ông cha như thế. Đúng là ích kỷ, nhỏ nhen.

Ngừng lại để thở, Lập nói tiếp:

- Anh thừa hiểu tôi không chịu nổi cú sốc vừa rồi mà anh vẫn cho xảy ra và điềm nhiên ngồi xem tôi rơi từ trên cao xuống địa ngục. Anh thật đc ác.

Phú bàng hoàng vì những gì vừa nghẹ Thì ra anh đã hiểu lầm Hạnh Lâm. Anh đã nghĩ sai hoàn toàn về con người cô. Điều đó cũng có nghĩa là anh đã sỉ nhục, đã xúc phạm cô nặng nề.

Tại sao anh lại mù quáng đến thế nhỉ?

Khổ sở nhìn Lập, Phú phân bua:

- Anh không biết ông Phát là ba em. Thật đó.

Ngừng một chút, Phú ân hận tuôn một hơi:

- Anh thật tồi tệ khi nghĩ rằng Hạnh Lâm là nhân tình của ông tạ Anh cho rằng đứa bé trong bụng Lâm là của ông Phát. Bởi vậy anh mới đối xử với Lâm không ra gì.

Lập bóp chặt cái ly:

- Tại sao anh lại nghĩ oái oăm như vậỷ

Tay run run đốt thuốc, Phú kể lại cho Lập nghe những cuc trò chuyện không đầu không đuôi giữa anh và ông Phát cũng như giữa anh và Hạnh Lâm.

Phả ra một hơi khói dài, Phú ray rứt:

- Tự anh đã nhấn nỗi đau của Lâm lên gấp đôi, gấp bạ Anh thật tệ vì đã nghi ngờ sự trong trắng của người mình yêụ

Lập thở dài:

- Khi yêu ai cũng mù quáng. Em không trách anh. Nhưng chị Lâm khổ lắm, anh lựa lời mà phân bua, xin lỗi chỉ.

Phú tức tối:

- Anh không ngờ ông Phát giấu mình kỹ thế. Mãi tới bây giờ, thím Hà vẫn tin rằng ông ta chưa vợ con.

Lập nhếch môi:

- Điều đó cũng dễ hiểu, vì có bao giờ vợ con ổng xuất hiện đâụ Nói thật, nếu em không gặp ổng vào bệnh viện thăm chị Lâm, thì hôm nay chưa chắc em nhận ra ba mình.

Phú tò mò:

- Ông Phát bỏ hẳn tụi em saỏ

Rót rượu ra ly, Lập nói:

- Chưa bao giờ ổng đi tìm, ngoại trừ lần tìm chị Lâm. Ông hiển nhiên giải thích rằng, ổng không biết chổ tụi em ở.

Lập cười khẩy và nói tiếp:

- Ổng nói láọ

Phú ngập ngừng:

- Cũng có thể ông ta nói thật.

Lập nhún vai:

- Nếu tìm cũng là để trả lại số vàng trước kia ông ta đã đánh cắp của mẹ cho lương tâm thanh thản, chớ đâu phải để nhận tụi em là con.

- Ông ta đã làm điều đó phải không?

Lập gật đầu:

- Số vàng ấy chị San đang giữ. Rồi tụi em sẽ có một cái nhà, nhưng mẹ em không còn sống để nhìn thấỵ

Giọng Lập bỗng trầm xuống:

- Khi ổng bỏ đi, mẹ em trắng tay với ba đứa con chỉ biết ăn học. Có người tốt bụng cho ở nhờ, nhưng được mấy năm khu ấy bị giải toả thế là phải ở gầm cầu thang. Mẹ phải dậy sớm nấu xôi đi bán, chiều đi dậy, tối phụ việc trong các quán phở tới khuya rất cực. Vì làm việc quá sức, nên mẹ bị lao phổi rồi mất. Ông ta biết mẹ bệnh, mê mang, hấp hối, nhưng không hề ghé, không hề giúp đỡ dù lúc đó tụi em biết ổng rất giàụ

Nhìn giọt nước mắt phẩn uất chạy dài trên gương mặt Lập, Phú xót xa nhớ tới lời ông Phát lúc nãy... Rõ ràng ông ta quá tệ khi chối bỏ con mình. Ông sợ thím Hà đến mức nói Lập là người giữ xe ở siêu thị cho mình chẳng quen biết gì. Ông ta chỉ sống cho bản thân chứ chẳng cho ai hết.

Rót cho mình ly rượu, Phú uống cạn rồi nói:

- Đừng làm khổ Hoàng Điệp. Mồ côi cha, sống với một bố dượng không ra gì, con bé cũng có sung sướng chi đâụ

Lập chua chát:

- Biết em là con ổng, chắc gì mẹ Điệp chấp nhận cho tụi em tiếp tục quen nhaụ

Phú phẩy tay:

- Chuyện đó đã có anh.

Lập cười nhạt:

- Chuyện của anh là với chị Lâm kìạ Chị em không bỏ qua cái ti nghĩ bậy bạ của anh đâụ

Phú lạc quan:

- Hạnh Lâm rất bao dung, rất rng lượng. Cô ấy sẽ tha thứ cho anh như đã từng tha thứ. Bây giờ anh em mình "chơi" hết chai này nhạ

Lập gật đầụ Hai người ngồi với nhau mấy tiếng đồng hồ kể cho nhau nghe về bản thân, về những ngừơi thân của mình. Khi tàn cuc nhậu cũng đã khuyạ

Phú đưa Lập về, anh muốn gặp Lâm ngay lúc này vô cùng.

Hai người về tới cầu thang thì đã hơn mười giờ. Lập bất ngờ khi thấy ngoài San và Lâm ra còn có cả Hoàng Điệp.

Cô bé đứng dậy ngay khi anh vào, còn Hạnh Lâm lại leo vi lên giường tầng úp mặt vô vách khi thấy Phú.

Hạnh San rầy la:

- Điệp đợi em mấy tiếng đồng hồ rồị Có chuyện gì không vừa lòng thì nói, ai lại bỏ đi uống rượu thế.

Phú vổ vai Lập:

- Đưa Hoàng Điệp tới quán cà phê nào đó đị

Lập lặng lẽ bước trở ra, Điệp lẽo đẻo theo sau với vẻ cam chịu trong thật tị

Hạnh San thở dài:

- Toàn gặp chuyện bực mình không thôị

Phú ngần ngừ:

- Tôi có thể gặp Lâm một chút không?

San nhìn lên tầng trên của cái giường:

- Anh thấy đó, Lâm ngủ rồị Hôm nay Lâm vừa đi học vừa đi làm suốt ngàỵ Con bé đừ lắm nên cần nghỉ ngơị

Phú nài nỉ:

- San mắng tôi bất lịch sự cũng được, nhưng làm ơn cho tôi gặp Lâm ngay bây giờ.

San lắc đầu:

- Nói thật, anh đừng buồn. Anh gặp con bé cũng vô ích vì nếu muốn, nó đã không quay mặt vào vách như vậỵ

Phú thở dài, anh ra ngoài ngồi trên bậc thang đốt thuốc hết điếu này đến điếu khác.

Hơn một giờ khuya Lập mới về, thấy anh ngồi tư lự với đóm lửa dỡ trên môị Lập thảng thốt:

- Trời đất! Sao lại ngồi đâỷ

Rồi cậu ta tự trả lời:

- "Bà Tám" nhà em vẫn còn giận phải không? Em đã bảo bà ấy giận dai hơn giẻ rách mà.

Phà một hơi thuốc, Phú cương quyết:

- Không gặp được Lâm, anh không về.

Lập ngồi xuống kế anh:

- Tim chị em bằng đá đó. Để làm mềm nó, chắc anh còn mệt dài dàị

Phú búng tàn thuốc ra xa:

- Anh không ngại chuyện ấy mà chỉ ngại Lâm không yêu anh thôị

Hơi ngập ngừng, Phú hỏi:

- Long còn gặp chị em hết?

- Không thấy anh ta ghé đây, nhưng nghe chị San nói Long thường tới shop. Trước kia chị Lâm đã không yêu ảnh, chẳng lẽ sau những chuyện Lan Anh gây ra, chị em lại yêu Long hay sao mà anh lọ

Phú nhếch môi:

- Ai có thể biết được, càng gắp khó khăn trắc trở, tình yêu càng dễ phát sinh. Nếu Hạnh Lâm quay lại với Long, là cũng vì anh, còn trách gì cô ấy chứ?

Lập tủm tỉm:

- Sao lại bi quan vậỷ

Phú thở dài:

- Sự thật là thế mà. Còn cậu thì saỏ

Lập chép miệng:

- Cũng mịt mù không kém anh. Chẳng biết anh em mình hỗ trợ nhau nổi không. Hoàng Điệp kể ni chiến xảy ra tưng bừng trong nhà vì mẹ cô ấy không tin giữa em và ông ta không có quan hệ gì. Bác gái còn nói em và ổng giống nhau như đúc nữa kìạ

Phú ngỡ ngàng nhìn sửng Lập như chưa bao giờ anh thấy cậu tạ Dưới ánh sáng vàng nhạt của cái đèn hành lang, anh nhận ra đúng là giữa hai người có nhiều nét giống nhaụ Vậy mà trước kia, Phú không hề thấỵ

Lòng ghen tương đố kỵ khiến người ta mất khôn thì phảị

Giọng Lập lại vang lên:

- Bác Hà đuổi ông ấy đi và cấm Điệp giao du với em.

Phú chắc lưỡi:

- -i dào! Thím Hà đuổi ổng biết bao nhiêu lần mà kể. Sau đó chính bà lại năn nỉ ổng về. Còn Hoàng Điệp ấy hả. Nó lớn rồi, phải tự quyết định cuc đời mình chứ.

Lập rầu rĩ:

- Điệp đòi tới ở đây với em. Nhưng anh thấy đó. Em nghèo quá, lại đang đi học, em không đeo bồng cũng không muốn cô ấy khổ. Điệp còn lãng mạn và bồng bt trong tình yêu lắm, cô ấy cứ tưởng đời thật đẹp như trong phim. Em vừa bảo không được, đã giận đòi đi chết.

Phú nói:

- Điệp trẻ con thật. Nhưng con bé rất yêu em. Giàu nghèo đâu phải là khoảng cách không thể vượt quạ Anh cũng là con mồ côi, cũng từ tay trắng vươn lên. Anh tin tụi em sẽ vượt qua tất cả bằng tình yêu và nghị lực của mình.

- Thế còn anh? Anh định ngăn khoảng cách với chị Lâm bằng cách nào đâỷ

Phú không trả lời, mà lại đốt thuốc. Lập giữ điếu thuốc lại:

- Tối nay ngủ đất với em nghen. Anh chịu khó tuần lễ, nửa tháng gì đó,biết đâu trái tim đá của "bà Tám" mềm lạị

Phú gượng gạo cười trước đề nghị hết sức dễ thương của Lập. Đúng là biết đâu chừng, anh tin rằng trái tim của Hạnh Lâm nồng nàn, dễ xúc đng chứ không sắt đá như Lập nóị

o0o

Hạnh Lâm đẩy dĩa xôi mặn còn nóng hổi về phía Lập:

- Em ăn đị Chị không đóị

Lập tròn xoe mắt rất ư dễ thương:

- Phần đó của chị mà. Xôi ngon đặc biết đúng gu chị thích nữạ

Lâm lườm cậu ta:

- Gu nàỏ Em giỏi nhiều chuyện thôị

Liếc xéo chổ Phú đang ngồi, cô lầm bầm:

- Mới tảng sáng đã bị quỷ ám.

Lập chỏ mồm vào:

- Yêu chớ đâu phải quỷ.

Hạnh Lâm làm thinh, dắt xe đạp rạ Phú bảo:

- Để anh đưa em tới trường.

Lâm thản nhiên:

- Cám ơn. Ông tới mà đưa đón Hương Thảọ Con bé rất thích ngồi xe du lịch đời mớị

Dứt lời cô dắt xe xuống lề đạp đị Lập nháy mắt với Phú:

- Chua thật. Nè! Đạp xe của em theo đị "Bà Tám" chỉ giỏi nói thế chớ trong bụng... yếu lắm rồị Chỉ cần dùng khổ nhục kế một thời gian nữa là thắng lớn.

Dắt xe ra, Phú cong lưng đạp theo Lam. Trời còn mờ sương, không khí se lạnh làm anh sảng khoáị

Đến kề bên cô, Phú thì thầm:

- Sáng nào cũng được như vậy thật hạnh phúc.

Hạnh Lâm giật mình, nép sát vào lề. Đến khi nhận ra anh, cô gắt gọng:

- Anh đừng hoài công, vô ích lắm.

Phú mỉm cười:

- Khi yêu không ai tính công hết. Mà nếu có tính anh cũng chẳng hoài công, anh biết chắc em yêu anh.

Lâm cay đc:

- Đó là chuyện trước kiạ Nếu tôi chưa yêu anh, thì anh còn hy vong ngày nào đó tôi sẽ yêụ Khổ nổi tôi đã chán rồị Có lẽ hơn ai hết, anh hiểu thế nào là cảm giác chán một ngườị

Phú điềm nhiên:

- Em cứ nói cho hả dạ đị Anh không chán đâụ

Hạnh Lâm mím môi đạp mạnh pe- dan. Chiếc xe cán lên một hòn đá chảo qua một bên làm cô loạng choạng. Lâm thắng lại và kêu trời trong bụng khi thấy dây sên sút rạ

Phú hớn hở như bắt được vàng.

- Để cho anh. Giờ này không có thợ đâụ

Lâm ương ngạnh:

- Tôi làm được.

- Nhưng dơ tay hết.

- Mặc xác tôị

Phú nói:

- Càng chống đối cự tuyệt, em càng để l tình cảm của mình.

Hạnh Lâm ấm ức để Phú loay hoay gắn sên vào đĩạ Nhìn đôi tay lấm lem của Phú, Lâm rút bịch khăn giấy đưa anh kèm theo câu "Cám ơn" lạnh ngắt.

Lúc Phú còn đang chùi tay, cô đã nhanh lên xe phóng vút đị

Phú vi vàng vọt theo:

- Lâm! Chờ anh vớị

Tới ngã tư đèn đỏ, Phú ấm ức dựng xe và ấm ức nhìn Lâm mất hút ở cuối phố.

Quay trở lại gầm cầu thang, anh trả xe cho Lập rồi về nhà. Đêm qua là đêm thứ ba Phú... ăn và ở nhà Hạnh Lâm, để mỗi sáng anh dậy thật sớm chạy mua điểm tâm cho mọi người để nhận những cái nhìn dửng dưng của Lâm.

Lập nói không sai, Hạnh Lâm giận dai kinh khủng.

Ngã lưng lên nệm, anh vươn vai khoan khoáị Những ngày sau đó, cảm giác rây rức ập về khi anh nhớ tới hốc cầu thang ẩm thấp chật chi của chị em Hạnh Lâm.

Cô chui rúc nơi tăm tối đó, anh mới hiểu tại sao chị em Lâm căm ghét ông bố của mình đến thế.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Phú chợt bừng tĩnh vì tiếng chuông ngoài cổng. Anh uể oải đứng dậy ra mở cổng.

Thất bất ngờ khi người tìm anh vào lúc này lại là Lan Anh.

Phú khó chịu:

- Có chuyện gì? Sao em không điện thoại trước?

Không đợi Phú mời, cô tự nhiên bước vào nhà:

- Điện thoại anh sẽ không nghe em nói hết câu, tìm anh vào những lúc khác chắc chắn sẽ không gặp, nên em chọn sớm như vậỵ Đừng giận nhạ

Thả người xuống salon, Phú hất hàm.

- Chuyện gì? Vào đây đị

Lan Anh xịu mặt, rầu rỉ:

- Không phải tới đây than thở, nhưng sau vụ bị Thái đen chơi một vố, em kẹt dữ lắm. Em tới cầu xin anh giúp đỡ...

Thấy Lan Anh ngập ngừng, Phú che miệng:

- Cứ nói tiếp đị

Lan Anh lấp lửng:

- Em không mượn tiền mượn vốn của anh đâụ

- Vậy em muốn gì?

- Ngoài siêu thị Lan Anh ra, em chẳng còn miếng đất nào cắm dùị Em đang cần một cái kho chứa hàng. Anh có thể cho em mượn cái kho phía sau nhà hàng Sao Đêm không? Muốn bao nhiêu em cũng chịu, nhưng xin anh cho em được trả chậm.

Nhìn Lan Anh, Phú cười nhạt:

- Kho đó đâu có trống.

- Nhưng hàng của em không nhiều, không choán chổ của anh đâụ

Lan Anh hạ giọng:

- Dầu gì cũng xin anh nghĩ chút tình xưa...

Phú lạnh lùng:

- Tình nghĩa gì hạng đc ác như cô. Giữa chúng ta chỉ là đùa chơi kiểu bèo dạt mây trôị Đầu tiên ngủ với nhau, mình đã thoả thuận như thế, giờ đừng kể lể, tôi không đng lòng đâụ Trái lại, tôi càng câm phẫn khi nhớ tới đứa bé. Hừ! Cô đã giết con tôi, tôi không đời nào quên.

Giọng Lan Anh nhẹ như sương:

- Nó không phải con anh. Đừng nhận vơ vào rồi oán trách em.

Phú đứng phắt dậy:

- Ra khỏi đây ngaỵ Ra ngay!

Nhưng Lan Anh chưa đng đậy, Phú lại nghe có tiếng chuông. Anh hậm hực mở cửạ

Hương Thảo cười ngỏn nghẻn:

- Em mang điểm tâm tới cho anh.

Phú cau có:

- Tôi có bảo cô làm chuyện này đâụ Mang về giùm đị

Nghiêng người nhìn vào phòng khách Hương Thảo trở giọng ghen tương:

- Thì ra anh đuổi em vì bà chằn lửa đó. Em không về đâụ

Vừa nói, Thảo vừa giậm chân đi vào nhà. Mặt khinh khỉnh, Thảo vênh váọ

- Bà chị đã ở đây suốt đêm rồi, giờ cho em mượn anh Phú một tí, chắc không xót chứ?

Phú cố ghìm cơn giận xuống:

- Mời hai người ra ngaỵ

Lan Anh chậm rãi đứng lên:

- Chuyện gì cũng không nên cạn tàu ráo máng. Hừ! Gia neo thì đứt dâỵ Anh hãy nhớ câu đó.

Hương Thảo nhìn theo những bước chân kênh kiệu của Lan Anh rồi bỉu môi:

- Cho mẹ tạ.. de là phảị Vừa già vừa đỏng đảnh chướng mắt.

Phú quát:

- Cô cũng xéo ngaỵ

Hương Thảo trố mắt:

- Sao lại trút giận vào em?

Phú hạ giọng:

- Em về đị Anh đang bực bi đấỵ

Hương Thảo bước đến xoa lưng anh:

- Em sẽ làm anh hết bực ngay mà.

Phú xua tay:

- Về lo học hành đị Anh không muốn em thế này...

Thảo cười nhạt:

- Học làm gì nữa hở anh? Hiện giờ em thích kiếm tiền hơn.

Phú cc cằn:

- Vậy thì đi chỗ khác. Anh không phải ngân hàng đâụ

Hương Thảo gằn:

- Hạnh Lâm có gì hơn em? Nó cũng kiếm tiền kiểu này thôị

Giọng Phú đanh lại:

- Cấm em đng tới Hạnh Lâm. Cổ hơn em nhiều lắm.

Thảo trề môi:

- Lại thần thánh hóạ Anh và Long mê mui như nhaụ

Phú hết kiên nhẫn, anh phũ phàng:

- Xéo mau! Không thôi, tôi sẽ ném em ra khỏi đâỵ

Hương Thảo vừa bước ra cửa, vừa nói vọng vào:

- Rồi có lúc anh sẽ ân hận vì thái đ hôm naỵ

Phú vỗ nhẹ vào trán. Mới sáng sớm đã lu bu bực bi vì đám đàn bà. Nhưng tất cả cũng tại anh đã sống quá buông thả, giờ còn trách gì. Chính sự buông thả này cũng là một nguyên do để Hạnh Lâm ngao ngán anh.

Chuông điện thọai reo lên, Phú nhấc ống nghe, giọng Thái vang lên:

- Đi uống cà phê.

- Được. Nhưng ở đâủ

- Mimosạ Tao đang chờ màỵ

Cúp máy, Phú vươn vai làm vài đng tác thể dục rồi phóng xe đị

Tới quán đã thấy Thái ngồi với tờ báo trên taỵ Phú hất hàm:

- Có tin gì lạ à?

- Không. Đọc để giết thời gian vậy mà. Nhưng cũng nhiều cái haỵ Làm ăn phải nắm thông tin.

- Nếu tin đã đưa lên báo thì trễ quá rồị

- Đương nhiên. Nhưng cũng phải đọc để kiểm chứng.

Phú nheo mắt:

- Mày gọi tao ra đây không để nói chuyện bao đồng chứ?

Thái cười:

- Tao định hỏi xem mày và Hạnh Lâm ra sao rồỉ Có chút hy vọng nào không?

Phú ngập ngừng:

- Đương nhiên là phải có. Cơn giận của phụ nữ được ví như những cơn bão lớn mà. Nhưng bão cấp mấy rồi cũng phải tàn.

Thái tủm tỉm:

- Chỉ sợ trước khi tàn nó quất sạch mọi thứ ấy chứ.

Phú cũng cười, nhưng không nói gì thêm. Thái bỗng hạ giọng:

- Dạo này mày có gặp Lan Anh không?

Phú ngập ngừng:

- Hầu như không.

Thái nói:

- Sau vụ đất đai, cô ta bệ rạc lắm. Nghe nói suýt phá sản vì thiếu nợ.

Phú gật gù:

- Tao có biết vụ đó. Mày cao lắm.

Thái bình thản:

- Làm ăn với hồ ly không cáo nó sẽ nuốt trọn mình. Con nhỏ đó đúng là dầy mặt. Cách đây vài hôm, nó đến tìm tao, anh anh em em ngọt sớt như chưa xảy ra chuyện gì.

Trán cau lại, Phú hỏi:

- Lan Anh tìm mày chi vậỷ

Thái trả lời nhát gừng:

- Mượn đất làm kho chứa hàng.

- Mày đã từ chốỉ

- Đương nhiên. Ai biết nó chứa hàng gì. Vả lại, bản chất Lan Anh đc ác, tao không muốn làm ăn với hạng người nàỵ

Phú mím môi:

- Cô ta cũng tới tìm tao với mục đích đó. Nhớ tới những chuyện xảy ra với Hạnh Lâm, tao tức đến mức đuổi cô ả thẳng taỵ

Thái chậm rãi nói:

- Nghe đồn dạo này Lan Anh buôn bán lậu và cả hàng trắng nữạ Mày phải cẩn thận đấỵ

Phú lạnh lùng:

- Tao và cô ta xem như đã xong rồị

- Vậy thì tốt. Nhưng hãy coi chừng, rắn đc hay trả thù lắm.

- Mày cũng thế. Đâu phải Lan Anh chỉ trả thù mình taọ

Thái bật cười:

- Hận tình đáng sợ hơn.

Phú có vẻ tự tin:

- Nhắm cô ta làm quái gì tao nàỏ

- Tao không phải Lan Anh, làm sao trả lời mày được. Mà này! Rảnh không? Đi xem nhà với taọ

Phú hóm hỉnh:

- Tậu nhà chuẩn bị cưới vợ à?

Thái trả lời:

- Thì cũng tới lúc rồị

Phú chép miệng:

- Mày làm tao nôn quá.

Rồi anh đứng dậy bước theo Thái, lòng bâng khuâng không biết chừng nào mình được như anh ta.


Chương 8

Hương Thảo giở giọng nũng nịu với Nhật:

- Anh cho em gởi mấy thùng bia đi mà. Bửa nay ế ẩm quá, chả tiếp thị được ai hết.

Nhật chắc lưởi:

- Cứ để đại ở hóc bếp cho rồị

Thảo giảy nẩy:

- Hông được đâụ Để chổ đó em từng bị mất, nhưng chả dám hé môị

Nhật nghi ngờ:

- Có mất thật không đó?

Hương Thảo đứng sát vào người anh chàng, giọng ngọt sớt:

- Thật chứ. Em nói dối anh làm gì.

Nhật lưỡng lự:

- Ông Phú khó lắm. Lở có chuyện chắc anh mất việc quá.

Thảo phì cười:

- Có chuyện gì chứ? Anh khéo lọ

Rồi anh ghít lấy vai anh:

- Đị.. mà... anh.

Béo má Thảo, Nhật ốm ờ:

- Đi thì đị

Cúi xuống khiêng bốn thùng bia cho Thảo, Nhật thẳng thừng:

- Anh không làm công chùa đâu nhạ

Thảo chớp mắt:

- Sinh viên bọn em nghèo lắm anh ơị Nhưng một chầu cà phê em sẳn sàng mờị

Đợi Nhật khoá kho lại xong, Hương Thảo đưa đẩy:

- Đi với em nhạ

Nhật nhún vai tiếc rẽ:

- Ông Phú còn ở ngoài ấy, biến bây giờ càng lắm.

- Em không đợi anh được.

Vổ nhẹ vào mông Thảo, Nhật lẳng lơ:

- Vậy thì hôm khác. Gấp gáp gì.

Thảo nguýt:

- Anh này kỳ.

Nhật cười híp mắt. Vừa ra tới quầy anh ta đã thấy Phú nhìn mình sắc lém.

- Làm thì ra làm, vừa làm vừa chơi là không ổn với tôị

Nhật lắm lét:

- Em xin rút kinh nghiệm ạ.

Phú hạ giọng:

- Con bé ấy không hiền lành như cậu tưởng đâụ Vớ vào có ngày bõng taỵ

Nhật nuốt nước bọt:

- Em biết mà.

- Biết sao còn đụng vào nó? Rồi có ngày cậu sẽ ân hận đấỵ

Nhật cố phân bua:

- Cô ấy là sinh viên đi làm để kiếm tiền đóng học phí, thuê nhà trọ đã có gì ghê gớm anh Út. Chẳng qua em muốn giúp cho cô ấy thôị Hương Thảo cũng là bạn của Hạnh Lâm mà.

- Nhưng họ không giống nhaụ

Phú chưa nói hết ý, đã có người gọi, anh quay ra và đụng ngay ông Phát.

Bửa nay trong ông ta tàn tạ làm saọ

Ném về phía anh cái nhìn hằn học, ông nói ngay:

- Mầy giởi lắm. Hừ! Chơi tao một cú đẹp khiến tao phải lăm vào cảnh ngõ nàỵ Mầy hả hê chưả Dầu gì thì tao cũng là bố con bé, là ông ngoại của con mầy mà.

Phú khinh khỉnh:

- Tôi ghét ông thật, nhưng tôi không tiểu nhân để chơi ông một cú như vừa rồi đâụ Không phải tôi cáo thưởng mà vì đòn này trúng nhiều người quá.

Ngập ngừng, Phú nói tiếp:

- Lâu nay, tôi không nghĩ ông là ba của Hạnh Lâm.

Lơ mắt nhìn Phú, ông Phát gằn:

- Vậy mầy nghĩ tao là gì của con bé. Hừm! Đầu óc mầy tăm tối vừa thôị Nếu tao có chức quyền làm bố, tao sẽ cấm con bé theo mầỵ

Phú cười nhạt:

- May mắn cho chúng tôi là ông không có quyền đó.

Ông Phát hiu hiu tự đắc:

- Lá rừng về cị Chúng nó không bỏ tao đâụ Nhất là tao mới cho chúng tiền mua nhà.

Phú nổi nóng:

- Thâm ý của ông là điểm nàỵ Nhưng em Lâm không dể lợi dụng như ông tưởng. Họ chán ngán ông quá mức rồị

Chỏ hai tay vào túi quần, ông Phát thách thức:

- Để rồi mầy xem. Bọn chúng được dạy dổ cẩn thận, không đứa nào bất hiếụ Cũng vì nghĩ tới cha nên Hạnh Lâm còn lơ mầy, chớ dù tao chừa hề lên miệng cấm.

Phú nhún vai:

- Ông cứ tha hồ nói khoác, chẳng hề gì tới tôi cả.

Rồi để mặc ông ta đứng xớ rớ, anh lấy xe đạp đi tới shop Song Hạnh. Phú tới nơi cũng đúng lúc shop đóng cửạ Tối nay cũng chỉ mình Lâm bán tới giờ này, cô gồng việc để Hạnh San học thị Nhìn dáng cô dọn cố kéo cánh cửa sắt nặng nề, Phú không dằn được tình cảm của mình.

Anh vi đến giúp cô. Hai người lặng nhìn nhaụ Chẳng nói chẳng rằng, Lâm bước tới cái xe đạp, và từ từ đạp đi y như là Phú không hề tồn tại bên cô.

Phú kiên trì đạp theo Lâm. Hai người như một đôi tình nhân đang đi dạo phố khuya bằng xe đạp vậỵ

Anh xót xa lên tiếng trước:

- Dạo này em gầy quá. Tối nên nghĩ bán sớm hơn. Anh thấy tám giờ đã vắng khách rồị

Hạnh Lâm lạnh nhạt:

- Đúng vậỵ Tôi ở lại cũng là để học. Ở đó vắng tốt hơn ở nhà.

- Sao em không nghĩ qua đêm?

- Chổ ấy cũng chật cứng, với lại tôi không muốn người khác đánh giá mình lợi dụng, dù chỉ là một chổ ngũ.

Phú chép miệng:

- Em câu nệ quá, làm anh khổ tâm.

- Biết làm sao khi cuc sống buc tôi phải như thế.

- Em cứng cỏi đến mức anh phải khâm phục và nhận ra anh cần em biết baọ

Hạnh Lâm mỉa mai:

- Nhưng anh cũng cần những cô gái khác.

- Anh không cần ai ngoài em hết.

- Đúng là lời đường mật. Tiếc rằng tôi đã qua rồi cái thời tin những lời đó rồi... Anh cất lại đi là vừạ

Phú bật cười:

- Đáo để lắm. Rất nhiều lúc anh muốn giận vì những lời chua ngoa của em, nhưng khổ sao anh không giận được. Có lẽ vì anh biết em giả vờ chớ trong lòng đang nghĩ khác.

Hạnh Lâm nóng mặt:

- Không dám đâụ

Phú xôn xao vì cái giọng được kéo dài có chút gì nũng nịu của Lâm. Anh đang đốt dần khoảng cách hai người, vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Một năm, hai năm anh chẳng màng, miển sao Hạnh Lâm quay về với anh thì thôị

Giọng Lâm bỗng ngại ngùng:

- Chúng ta có thể đi uống cà phê không?

Phú mau mắn:

- Được chứ. Anh biết gần đây có một quán khá thơ mng.

Lâm làm anh cụt hứng:

- Tôi không cần thơ mng mà chỉ cần một chổ để nói chuyện.

Phú bình thản:

- Chổ đó rất yên, phù hợp để trò chuyện lắm.

Lâm nói tiếp:

- Tôi chỉ làm phiền anh chừng mười phút thôị

Phú sốt sắng:

- Thời gian anh dành cho em không giới hạn. Em đâu cần gò bó trong năm mười phút.

Hạnh Lâm lắc đầu:

- Không phải gò bó, nhưng nếu kéo dài hơn, thú thật tôi chẳng biết nói gì.

Hai người dừng xe dưới gốc ngọc lan nồng hương. Phú kéo ghế cho cô ngồi rồi gọi cà phê.

Giọng Lâm đều đều vang lên:

- Thật nặng nề khi mỗi ngày phải chuẩn bị tinh thần để đối phó với người mình không muốn gặp. Đúng là một nặng nề. Tôi đã hết sức chịu đựng rồi, nếu yêu tôi như anh vẩn nói, xin anh hãy tha cho tôị Đừng hành hạ tôi bằng trò tới nhà nằm và hàng đêm, ngày ngày tốn thời gian đùa dởn. Làm như thế là rất ích kỷ, vì tôi đã không thể nào có được người vừa ý. Ai dám quen tôi khi lúc nào anh cũng kè kè kề bên.

Liếc Phú một cái như tìm hiểu xem anh đang nghĩ gì, Hạnh Lâm nhỏ nhẹ nói tiếp:

- Đừng nghĩ tới tôi nữa, vô ích lắm. Anh hãy đi tìm một người khác, cũng như làm ơn để tôi đi tìm người đàn ông của mình. Anh có thể hứa với tôi không?

Phú đau đớn nhìn Lâm. Những lời cô vừa nói như những ngọn roi quất thẳng vào mặt anh. Khác với những lần trước, tối nay Hạnh Lâm rất thật trong từng câu từng chữ. Phú nhận ra được điều đó cũng có nghĩa là anh đã thất bạị

Thật là vô vọng khi nghĩ tới ngày nào đó Hạnh Lâm sẽ chấp nhận tình yêu của anh.

Phú nghe giọng mình khàn đặc:

- Anh hứa, nếu thật lòng em muốn thế.

Nhìn thẳng vào mặt Phú như để chứng minh mình chân thật, Lâm gằn từng tiếng:

- Tôi rất muốn.

- Anh cầu chúc em gặp được người yêu em như anh đã yêụ

Dứt lời, Phú đứng dậy:

- Anh đưa em về nhà lần cuối nhé.

Hạnh Lâm gật dầu, cô thoáng hụt hẫng vì không ngờ Phú lại dáp ứng yêu cầu của cô nhanh dến thế . Lâm nhưng tưởng anh sẽ năn nỉ ỉ ôi bằng những lời vừa êm vừa ngọt, ai ngờ Phú lại chia tay bằng câu chúc làm nhói tim cô thế nàỵ

Hai người im lặng dạp xe song song Lâm thấy việc dề nghị Phú vào quán cà phê dể nói như thế thật vô vị Vì cô có thể vừa dạp xe thế này vừa nói chớ dâu cần phải trịnh trọng nữa... cảnh mới diễn ra giữa hai ngườị

Giọng Phú buồn bã :

- Tôi thật xấu hổ khi suốt thời gian qua dã làm khổ em mà cứ ngỡ việc mình làm là dúng . Dám bạn dại học của em bảo tôi dày mặt . Nhận xét dó thật thú vi . Tôi sẵn sàng dày mặt dể dược em yêu, nhưng thực tế không phải thế . Em không chấp nhận tôi dù có thể em dã yêu...

Phú nhếch môi cười :

- À ! Không . Em không hề yêu . Tôi dã nhầm lẫn tình yêu và một thứ tình cảm khác . Thật dau dớn làm sao, nghiệt ngã làm sao . Dến vua chúa cũng không ép dược người khác yêu mình . Thôi dành vậy thôị

Hạnh Lâm bứt rứt, khổ sở :

- Tôi không muốn làm anh dau... Thật mà.

Phú tha thiết nhìn cô :

- Em dáng yêu thế kia mà tôi không dược yêu . Dúng là buồn quá . Nhưng biết sao hơn khi số phận không như tôi mơ tưởng . Nếu dể trả lời câu hỏi : "Diều gì khiến bạn ray rứt suốt cả dời", tôi sẽ trả lời bằng tên em . Và nếu ai hỏi tôi : "Diều gì khiến bạn hạnh phúc nhất", tôi vẫn trả lời bằng tên em . Tình yêu chính là sự tương phản và quyến rũ chết người . Tình yêu của tôi chính là em . Ai có thể sống không tình yêu cơ chứ.

Tới chân cầu thang, Phú dựng chiếc xe của Lập kế bên :

- Nhớ giữ gìn sức khỏe, dừng di làm về khuya, dừng lười ăn, dừng ham việc . Ráng ăn sáng dù chỉ một ly sữa, ráng uống thuốc bổ dể có sức học bàị

Ngập ngừng một vài giây, Phú nói :

- Chúc em hạnh phúc với người dàn ông trong mơ của mình.

Hạnh Lâm lặng người nhìn bóng anh dổ dài trên mặt dường . Cô muốn gọi anh một tiếng rồi chạy dến úp mặt vào ngực anh dể dược anh ôm trong vòng tay, dược nghe những lời thì thầm, nhưng tự ái dã ghìm chân cô lại khi nhớ tới những hoài nghi khủng khiếp anh dành cho mình.

Phú không tin cô và rất xem thường cô, nên mới nghĩ như thế . Nhất là nghĩ dứa bé trong bụng Lâm không phải của mình . Mọi chuyện dù dã qua, nhưng chưa bao giờ phai nhòa trong tâm tưởng cô .Yêu một người sao lại khó khăn thế . Nhất là người dó có nhiều thói hư tật xấu như Phú . Nhưng khó cỡ nào cũng không bằng phải nói : không yêụ

Trước dây, Long còn lì gấp mấy lần Phú, nhưng khi từ chối anh, Lâm không hề xúc dộng, hay buồn phiền, ray rứt . Chỉ với Phú, cô mới có cảm giác khổ sở dó.

Mà thôi . Nghĩ ngợi làm gì . Mọi việc rồi cũng qua . Hãy nhìn về tương lai và cố làm nó ngày một tốt dẹp hơn.

o0o

Nằm dài ở tầng dưới của chiếc giường rằng Hạnh San cố ý nói to cho Hạnh Lâm dang ngồi soi gương ở tầng trên nghẹ

- Dạo này sáng thiếu xôi mặn, trưa thiếu yaourt, chiều vắng bột chiên, há cảo chị sút ký rồi nè Lâm .

Hạnh Lâm làu bàu :

- Sút ký thì than với ông Thái, dể ổng bồi dưỡng, mắc mớ gì mà than với em.

Hạnh San cười hì hì :

- Ông Thái không biết chỗ mua mấy thứ nàỵ

- Thì bảo... ban ông chị

- Chị thích bạn ổng mua cho tụi mình ăn hơn.

Lâm bĩu môi :

- Ăn kiểu dó thiếu nợ, bi^'et dời nào mới trả họ dược.

Hạnh San nhún vai :

- Những lời nói nghe như... biết diều lắm, song không biết diều chút nào . Em dã sử dụng ngôn ngữ dộc ác nào dó dể Phú thôi dến dây, chị chả biết . Quan trọng là lòng em vui hay buồn kìa . Từ trước dến giờ, chị không xen vào chuyện tình cảm riêng tư của em, lần này chị cho rằng em dã sai khi từ chối Phú . Anh ấy và em dã có những quan hệ sâu dậm mà suốt dời khó quên . Tại sao em không vun dắp mà lại xới tung mọi thứ lên rồi ôm nỗi trống vắng vào mình.

Ngừng lại dể thở, Hạnh San nói tiếp :

- Ai cũng có tự ái, tự trọng, nhất là dàn ông . Phú dã dẹp bỏ qua tất cả chỉ vì yêu em . Vậy mà em nỡ nhẫn tâm từ chối anh ấỵ

Hạnh Lâm bướng bỉnh :

- Em cũng từng từ chối Long, chớ dâu riêng gì Phú.

San có vẻ mỉa mai :

- Thì ra em muốn làm dài thêm bản danh sách những người khổ vì em . Em muốn sau Long và Phú sẽ thêm bao nhiêu gã nữa ?

Lâm ấm ức :

- Chị dâu cần châm biết em như vậỵ

- Nhưng những lời chị nói có sai dâu . Dừng bao giờ dặt mình lên cao quá.

- Em không có.

San không buông tha :

- Vậy nghĩa là sao ? Em dang tự hành hạ mình dây mà . Ngốc vừa vừa thôi . Tình yêu cũng như giọt nước, dã lọt qua kẻ tay là vỡ tan, là thấm sâu vào dất, là chấm dứt . Lúc ấy có ân hận cũng muộn màng.

Rồi cô hạ giọng :

- Có lý nào em không hề yêu Phú dù một tí ti ?

Hạnh Lâm im lặng nhìn mình trong gương... Một gương mặt ảm dạm không chút sinh khí, mà Cẩm Tiên bảo rằng gương mặt thiếu... những nụ hôn.

Hạnh Lâm bỗng chớp mắt . Nửa tháng nay, Phú mất tăm . Anh dã giữ lời hứa không quấy rầy Lâm nữa . Lẽ ra cô phải vui mới dúng . Trái lại, cô thấy mình hụt hẫng dến không ngờ . Lòng tự cao của Lâm dã dược vuốt ve, song cô không chút hả hê, thỏa mãn . Cô chỉ thấy buồn, một nỗi buồn dến choáng ngộp . Lâm dang ao ước, giá như Phú lại ngày ngày dưa dón cô, giá như cô ốm dể anh chăm sóc cô từng chút một như ngày nào . Giá như... giá như...

Không gặp anh, Lâm dã thảm vì nhớ nhung, ngóng dợi, nhưng lẽ nào cô lại tìm anh . Ngoài miệng cô luôn nói ngược với những diều nghĩ trong lòng như trước dây cô từng nói, lẽ nào Lâm lại hành dộng khác di ?

Vứt cái gương sang kế bên, Lâm nằm xoay mặt vào vách . Dó là dấu hiệu giận dỗi khi bực mình, phật ý ai . Hạnh San cũng im lặng lấy quyển sách úp lên mặt.

Buổi sáng chủ nhật trôi qua trông tệ nhất, chán chường, trong nỗi niềm riêng của mọi ngườị

Góc cầu thang dang im dến nặng nề, Lập bỗng chạy xộc vào, giọng hốt hoảng :

- Anh Phú bị bắt rồị

Lâm bật dậy như một chiếc lò xọ

- Em nói cái gì ?

Vuốt mái tóc ướt dẫm mồ hôi, Lập nhắc lại :

- Ông Phú bị bắt rồị

Lâm ù cả hai tai, cô thảng thốt :

- Tại sao vậy ?

Cầm chai nước lên tu một hơi, Lập ngắc ngứ :

- Liên quan gì tới bà mà hỏị

Hạnh San nôn nóng :

- Anh bị bắt vì tội gì ? Mày nói rõ coị

Lập liếm môi :

- Không rõ lắm . Nhưng dường như có liên quan tới ma túỵ

- Không thể nàọ

Vừa nói, Hạnh Lâm vừa chuoi chăn ngồi dậy . Cái gương nhỏ bị chân cô dẩy rơi xuống dất vỡ tan tành trước sự sững sờ của mọi ngườị

Lâm hốt hoảng :

- Vỡ rồi à ? Trời ơi !

Lập buông chai nước :

- Dể em hốt . Vỡ thì mua cái khác, làm gì quýnh lên thế ?

Hạnh Lâm ấp úng :

- Người ta nói vỡ gương xui lắm.

Lấy cái mo và cái chổi, Lập gắt :

- Vớ vẩn.

Rồi anh chàng chép miệng :

- Cũng có thể là xui, nếu chị là vợ hay bồ của ông Phú . Dằng này, chị ghét ổng lắm mà.

Hạnh Lâm cứng họng . Cô biết nếu càng hỏi tới, Lập càng làm bộ làm tịch, nên cô dành ôm nỗi ấm ức vào lòng.

Giọng Lập vang lên :

- Nghe Hoàng Điệp kể, tối hôm qua cảnh sát vào xét kho của nhà hàng Sao Dêm . Họ thu dược một bịch heroin, thế là họ còng anh Phú . Phen này thì gay go rồị

Hạnh Lâm chắc nịch :

- Anh Phú không làm chuyện dó dâu . Chắc chắn có người hại ảnh rồị

Lập trợn mắt :

- Bằng cách bỏ thứ chết người ấy vào kho ha ? Coi bộ chi... làm phim rồi .Ma túy dâu phải thứ dể kiếm dể có thể dùng nó giá họa cho người khác.

- Nói vậy em cũng nghi Phú ha ?

Lập cộc lốc :

- Không . Nhưng nghĩ chưa ra lý do nào anh dính vào vụ nàỵ

San lo lắng :

- Giờ phải làm sao ? Anh Thái lại di Dà Nẵng, biết trông vào ai ?

Hạnh Lâm bật dậy :

- Tới nhà hàng Sao Dêm hỏi thăm mới dược.

Không dợi ai nói gì thêm, Hạnh Lâm hấp tấp thay quần áo rồi dắt xe dạp ra . Chưa kịp di, Lâm dã thấy Cẩm Tiên . Con bé kéo Lâm trở vào, giọng thì thầm :

- Dã hay gì chưa ?

Lâm thơ? Hắt ra :

- Về Phú phải không ?

Cẩm Tiên lấp lửng :

- Không phải chỉ mình ông Phú đâụ

Hạnh Lâm trợn mắt :

- Còn ai nữa ?

Tiên bật ra :

- Cả chị của Long và Hương Thảo cũng bị. Thì ra họ là một bộ ba ăn ý. Buôn ma túy hèn chi dạo này nhỏ Thảo phát lên thấy rõ.

Hạnh Lâm sững sờ vì những gì vừa nghẹ Lẽ nào Phú vẫn còn quan hê. Với Lan Anh và Hương Thảo để bây giờ cả ba cùng bị bắt trong một chuyến làm ăn phi pháp.

Buông xe đạp, Lâm ngồi phịch xuống chân cầu thang. Cẩm Tiên tiếp tục nói :

- Nhỏ Thảo tam ngam tam ngam và ghê thật. Tao sơ. Nó khai lung tung rồi mình bị dính líu thì chết. Dầu gì mình cũng từng tiếp thị bia ở nhà hàng Sao Đêm với nó. Lỡ có chuyện gì thì đuổi học, chắc tao chết.

Hạnh Lâm trấn an :

- Mình không làm, lo gì mà lọ Nhưng tao không tin Phú bán thứ chết người đó.

Tiên lắc đầu :

- Dựa vào cơ sơ? Nào để tin như vậy khi nhà hàng, quán nhậu thường là những điểm tập trung người chơi ma túy nhiều nhất.

Rồi Tiên ồ lên :

- A Phú cũng hút thuốc liền tay, không biết ông ta có ... có ...

Hạnh Lâm ngắt ngang :

- Đừng suy diễn tầm bậy, Tao tin Phú không liên quan tới chuyện nàỵ

Cẩm Tiên nhún vai :

- Mày tin thì ăn thua gì. Phải làm sao cho cảnh sát họ tin kìạ

Tiên chợt nhìn cô :

- Sao tự dưng mày bênh ông ta dữ vậy ?

Hạnh Lâm lúng túng :

- Tao bênh hồi nào ?

Cẩm Tiên dò xét :

- Mày xiêu lòng trước sự đeo đuổi bền bỉ của Phú rồi phải không ? Cha ! Nếu đúng thế thì nên rút lui đi, dù sự xiêu lòng đó mới diễn ra trong tam tuong.

Hạnh Lâm nhăn nhó :

- Nãy giờ mày nói nhiều, nhưng tao nghe không lọt lỗ tai câu nào hết.

Cẩm Tiên dỗi :

- Vậy thì thôi, không nói nữạ

Hạnh Lâm gục đầu vào tay, lòng rối bờị Cô không ghen tức với Lan Anh và Hương Thảo mà chỉ thấy lo cho Phú.

Tại sao anh lại buôn bán, tồn trữ thứ đó chứ ? Càng nghĩ, Lâm càng tức cho Phú. Cẩm Tiên nói đúng. Cô tin anh bằng thuạ Mà đã chắc gì Phú không phạm tội chứ ?

Cẩm Tiên chợt hỏi :

- Lúc nãy mày định đi đâu vậy ?

Hạnh Lâm nói dối :

- tao đin.h đi chợ.

- Bây giờ có đi thì đi với taọ

Uê? Oải lắc đầu, Lâm đáp :

- Không đi nữạ

Cẩm Tiên cười cười :

- Đúng là ba phảị Chẳng lẽ chuyện Phú bị bắt, ảnh hưởng tới mày dữ vậy sao ?

Hạnh Lâm im lặng. Tiên nghiêm mặt :

- Nếu đúng thế, tao không chọc nữạ Nhưng tình hình chẳng lạc quan chút nàọ Mày sẽ phải đi thăm nuôi dài dài ấỵ

Thấy Lâm vẫn làm thinh, Tiên ái ngại :

- Sự thật đúng l`a như vậỵ Nên chuẩn bị tinh thần, nếu ... lỡ yêụ Tao về đâỵ

Lâm gượng gạo đứng dậy tiễn Cẩm Tiên. Cô nhìn theo cái xe đạp lọc cà lọc cọc của con bé, đầu óc trống rỗng.

Hoàng Điệp tới hồi nào cô cũng không haỵ Mãi tới lúc con bé gọi tên mình, cô mới ngơ ngác ngước lên. Rồi không hiểu sao, Lâm khóc.

Giọng cô tức tưởi :

- Phú luôn nói rất thương chị. Nếu thương chị sao anh làm như thế ?

Hoàng Điệp vội nói :

- Ảnh không buôn thứ đó đâụ Chị hãy tin như vậỵ Chuyện cần làm bây giờ la `chờ kết quả Đie6`u trạ

Lâm liếm môi :

- Còn sau đó ?

- Phải tìm ngay luật sư, nếu kết quả Ấy xấụ

- Bây giờ đi thăm Phú được không ?

Điệp ngập ngừng :

- Chỉ sơ. Người ta không cho gặp.

Hạnh Lâm chớp mắt :

- Nhưng Ít ra cũng phải cho gởi đồ đạc chứ.

Hoàng Điệp gật gù :

- Ồ, nhỉ. Em và chị tới nhà sọan cho ảnh vài bộ đồ vậỵ

Không đợi Diep nhắc lần thứ hai, Lâm vội lên xe cho con bé chở.

Ngôi nhà của Phú cũng đã bị khám xét trước khi bị giải đi, anh yêu cầu thông báo đê? Hoàng Điệp đến đây trong nhà, nếu không cô chẳng biết Phú bị bắt.

Bước vào phòng của Phú, Hạnh Lâm nhìn xung quanh. Mọi vật không hề thay đổi ngọai trừ quần áo, đồ đạc, bị xốc tung. Cô dịu dàng xếp gọn từng bộ quần áo cho Phú, dọn lại chiếc giường như còn âm hơi anh.

Hạnh Lâm bâng khuâng cầm cái kẹp tóc có hình chiếc xe đạp lên. Thì ra đêm đó nó rơi ở đây và Phú giữ lại chứ không trả cho cô.

Cái kẹp như một kỹ niệm gợi lại trong lòng Lâm biết bao nhiêu là buồn vui khôn tả, nó khiến cô rung rung khi nhớ tới Phú.

Lấy một số vật dụng cá nhân cần thiết cho vào túi xách, Lâm và Diep tới chỗ tạm giam xin gặp Phú, nhưng không được, hai người đành lủi thủi ra về.

Hoàng Điệp nói :

- Bữa nay em ở nhà anh Phú, chị đến với em nhạ

Hạnh Lâm gật đầu và hỏi :

- Tại sao em lại ở đây ?

Hoàng Điệp ngả Người ra salon, giọng buồn buồn :

- Ở nhà chẳng có gì vuị Mẹ em sau lần lên cơn ghen ấy đã đuổi ông Phát đị Nhưng tất cả buồn bực lại trút lên đầu em. Anh Lập đối với em cũng thế. Em rầu ghê chị Lâm ơị Anh Lập làm như em có lỗi trong chuyện này không bằng. Em đòi bỏ nhà đi ở chỗ khác, ảnh lại cản. Thật tình em không biết phải làm sao cho vừa lon`g ảnh nữạ

Hạnh Lâm thơ? Dài :

- Tất cả chúng ta đều là nạn nhân của ổng. Lập cũng chả sung sướng gì sau khi xảy ra chuyện ấỵ Chả ai muốn có một ông bố như vậỵ Tiếc rằng mình không thể chọn người để sinh rạ

Diep chớp mắt :

- Em sẽ tự lập, sẽ chọn người mình yêu chớ không nhờ vào mẹ Để bị ràng buộc. Nhưng anh Lập làm em chán nản tất cả. Lâm nhỏ nhẹ :

- Tính Lập nóng nảy lắm. Rồi chị sẽ khuyên giải nó từ từ. Yêu em, dần dần nó sẽ đầm tính lại để cùng em vượt qua khó khăn nàỵ Tình yêu phải có trắc trở mới biết rõ lòng nhaụ

Bỗng dưng Hoàng Điệp tủm tỉm cười làm Hạnh Lâm thắc mắc :

- Sao em lại cười ?

Hoàng Điệp lắc đầu :

- Không. Em không có cười chị.

- Vậy em cười ai ?

- Em cười anh Phú. Nếu ảnh biết từ sáng tới giờ chị chạy đôn chaỵ Đáo vì ảnh chắc ảnh có ngồi tù cũng hạnh phúc.

Hạnh Lâm giãy nảy :

- Nói toàn chuyện xui xẻo không hà.

Hoàng Điệp bắt chẹt :

- Nhưng chị yêu anh Phú em. Đúng không ?

Mặt đỏ Ửng lên, Hạnh Lâm quanh co :

- Chị đang lo gần chết, ở đó mà yêu với ghét.

Hoàng Điệp nghiêng đầu :

- Nhưng yêu hay ghét ?

Lam cong môi :

- Đương nhiên là ghét rồị Yêu một người đa tình như ông ta, chỉ chuốc khô? Vào thân. Em thấy đó, ông Phú có bị bắt một mình đâụ Ngòai ổng ra, còn hai nàng yêu nữ nữạ

Hoàng Điệp nói :

- Em nghĩ bà Lan Anh chủ mưu trong vụ này . Anh Phú là người bị hại, bởi vậy chị đừng ghen.

Hạnh Lâm chống tay dưới cham :

- Anh Phú có nói gì về chị với em không ?

- Trước kia thì có, nhưng gần đây thì không

- Thế ảnh đã nói gì về chị ?

Hoàng Điệp dài giọng :

- Thì cũng như những gã đàn ông khác khi yêu . Anh Phú toàn khen người mình yêu không thôị

Lam xịu mặt :

- Em lại trêu chị rồị

- Em nói thật đấy . Anh Phú trước kia hoang dang chi dia lam . emột hay anh cặp r^'at nhiều người, nhưng chưa khi nào nhận đã yêu ai ngòai chị.

Hạnh Lâm ngọt ngat :

- Thì ra chị hơn những người khác ở điểm nàỵ

Hoàng Điệp tủm tỉm :

- Nếu chị đồng ý, anh Phu sẻ hét lên với cả thế giới này biết, chị là vợ sắp cưới của ảnh ngaỵ

Hạnh Lâm thở dài :

- Giờ này không biết Phú đang làm gì . Nếu anh được ở ngoài, chị sẳn sàng chờ nghe anh hét.

Rồi có ân hận :

- Có phải chị đối xử với ảnh qúa đáng không ?

Chẳng đợi Điệp trả lời, Lam nói tiếp :

- Chị biết em cho rằng chị cố chấp, nhưng nếu bị người mình yêu nghi ngờ với chính ba ruột mình, em cũng sẻ phản ứng như thế . Đã có lúc chị thề với lòng không bao giờ tha thứ cho Phú, thà chị chia tay với anh còn hơn . Suốt thời gian qua, chị đã yên tâm khi nghĩ trái tim mình đã ngủ yên . Ai ngờ sáng nay vừa nghe Lập báo hung tin chị đã chóang đến mức muốn xỉụ

Hoàng Điệp nhỏ nhẹ :

- Em hỏi thật nha . Ví dụ anh Phú phạm tội ấy thật thì sao ? Chị có chấp nhận anh không ? Có tha thứ cho ảnh không ?

Hạnh Lâm khổ sở :

- Chị không biết . Câu hỏi ấy qúa sức chịu đựng, chị sợ phãi đối diện với sự thật nghiệt ngã không ai muốn đ'o lam.

Hoàng Điệp kêu lên :

- Chị phãi tin người mình yêu chứ.

Nuốt nổi nghẹn ngào xuống, Hạnh Lâm nói :

- Chị hoang mang lắm . Cuộc đời này chưa bao giờ cho chị điều gì tốt đệp, đến tình yêu cũng thế . Thà chị đừng tin Phú còn hơn ngày nào đ'o vở mộng, chị phải rơi tom xuống tận cùng của tuyệt vọng.

Môi nhếch lên chua chát, Lam nói tiếp :

- Có lẻ em nghĩ chị thiếu lập trường mâu thuẩn với chính bản thân, nhưng thú thật, trong chị luôn tồn tại những yêu ghét, thương hận anh Phú . Đôi khi nói hận lẩn cả yêu thương, lắm lúc yêu thương lắm dịu sự căm ghét . Chính sự mâu thuẩn này khiến tình cảm của chị bất ổn . Sống như thế có vui sướng gì ?

Hoàng Điệp thắc mắc :

- Nhưng tại sao chị lại vừa yêu, vừa hận anh Phú ? Phải tại ảnh bay bướm qúa chăng ?

Hạnh Lâm ngập ngừng đáp lại :

- Có lẻ là như vậy . Chị đúng là hệp hòị

Điệp đâu môi :

- Anh Phú có rộng lượng đâụ

Hai người bổng chìm vào im lặng . Hạnh Lâm nhìn đồng hồ :

- Chị phải tới shop Song Hanh đây . Có gì mới, nhớ điện cho chị nghẹ

- Để em đưa chị đị

- Thôi khỏi . Mất công tối em phải đón về.

Hoàng Điệp cười :

- Chăm sóc chị một chút để còn có cơ hội kể công với anh Phú nửa chứ.

Hạnh Lâm cũng cười, dù nụ cười rấtt gượng . Nói được những điều chất chứa trong lòng, cô chợt thấy nhẹ nhỏm . Chỉ cầu mong sao Phú đừng phạm tội để cô không đau khổ và tình yêu của cô không rơi vào bi kịch.

Nguồn: http://vietmessenger.com/