Chương 5
Mặc cho Hạnh Lâm gục đầu than chóng mặt, Long tiếp tục nói :
- Anh biết vì Phú bỏ tiền ra mở shop Sông Hạnh nên em mới theo hắn phải không ?
Đang gục đầu, Hạnh Lâm ngang phát lên :
- Ai bảo với Long là cái shop ấy của Phú ? Long thừa hiểu tôi không nhờ và người yêu kiểu đó mà .
Long cuoi nua mieng:
- Anh biết . Nhưng Út Phú là cáo gìa . Hắn bỏ vốn ra nhờ gã tên Thái nào đó mở shop cho chị em ... Song Hanh . Hắn y như một bố gìa đứng sau chỉ đạo, em dính vào lưới của hắn một cách êm dịu nên đâu có hay . Sau này, hắn sẻ toàn quyền quyết định cuộc đời em .
Hạnh Lâm ngỡ ngàng nhìn Long :
- Sao Long biếtt ?
- Thì Hương Thảo kể . Hôm đó nhờ Thao ... tiếp thị bia cho Phú nên nghe hết đầu đuôi .
Lam hết sức bất ngờ . Cô hoàn toàn không hiểu Phú làm thế với dụng ý gì . Anh ta là chủ một số nhà hàng, quán bia ở thành phố này . Ai mà biết nhưng nói đó có phải là ... hác điếm không ? Nếu đúng là ... hắc điếm, chắc sớm muộn gì hắn cũng bận dụng chị em cô cho khách .
Tuy nghĩ thế và hết sức hoang mang lo lắng, Hạnh Lâm vẩn nói cứng :
- Vì yêu tôi, tôn trọng tôi, Phú mới làm thế . Tôi tin Phú là người tốt .
Long cay cú :
- Hắn vung tiền cho em nhiều gấp mười lần tôi, nên hắn dĩ nhiên tốt rồi .
Hạnh Lâm nuốt nghẹn xuống :
- Long về đi . Không thôi chị Lan Anh lại tới .
Long mim moi :
- Chị sẽ tới, nhưng vì ông Phú chớ không phải vì tôi .
Rồi Long hạ giọng :
- Quay lại với anh đi Hạnh Lâm . Anh không câu nệ, chấp nhất gì cả, vì anh yêu em .
Lam mệt mõi :
- Tôi không xứng . Thật sư không xứng với tình yêu của Long .
Dứt lời, những giọt nước mắt tủi hận chợt tràn đầy trên má Hạnh Lâm . Long bàng hoàng :
- Phú đã làm gì em à ?
Hạnh Lâm nức nỡ :
- Đừng hỏi nữa . Long về đi .
Mắt dúm đỏ vì đau khổ, Long ngồi chết trân trên ghế . Thời gian như ngừng lại, hai người im lặng . Nhưng chính sự im lặng đã nói lên tất cả . Lam cứ để nước mắt tuôn trào trong khi Long hút thuốc cho mù khói . Hộc cầu thang đã tăm tối, như càng tăm tối hơn, ngột ngạt hơn .
Mãi đến khi có tiếng gọi, Long mới đứng dậy, kéo tấm ri-đơ qua . Ánh sáng ùa vào chói lòa, cùng với ánh sáng là dáng sừng sừng của Phú .
Không nói không rằng, Long vứt điếu thuốc và xông ngay tới . Phú giơ tay đẩy mạnh anh vào tường.
Mắt long lên sắc lạnh, Phú tóm cổ Long siết chặt, giọng gầm gừ :
- Mày đến đây làm gì hả Nhải ranh ? Tại sao cô ấy khóc ? Nói đị
Long nghẹt cứng cổ . Anh không thở cũng không nói được lời nào mà chỉ lo cố gở tay cũng như gòng kìm của Phú rạ
Phú cười gằn :
- Công tử bột như cậu không phải là đối thủ của tôi đâu . Hãy nhớ cho rỏ, Hạnh Lâm là người yêu của tôi . Cấm cậu làm phiền cô ấỵ
Buông tay ra, khiến Long chúi nhủi, Phú khinh khỉ quát :
- Đi Đi !
Long vừa bước thụt lùi, vừa cố gấp lê :
- Mày là thằng chó chết . Lam không bao giờ yêu mày đâụ
Phớt tỉnh như chẳng nghe Long nói gì, Phú bước tới chổ gốc giường tận nơi Hạnh Lâm đang ngồi co lạị
Nảy giờ cô không nói lời nào, mạc kệ hai gả đàn ông hậm hực với nhau . Nhìn Long bõ đi, lòng cô chạnh đaụ
Khác với giọng điệu dữ dằn như tướng cướp lúc nãy, Phú dịu dàng ngồi xuống bên Lam :
- Ghé shop Sông Hạnh mới hay em lại chóng mặt . Tôi cho rằng em phải di khám bệnh.
Hạnh Lâm khô khan :
- Dẹp cách ra lệnh với tôi đị
Phú nhỏ nhẹ :
- Không phải là ra lệnh . Tôi nan nỉ đây . Em vừa ý chưa ?
Hạnh Lâm bỉu môi :
- Ông đúng là một con cáo già. Cáo già từ cách nói tới hành động . Ông ra khỏi nhà tôi ngay, tôi ghét xem ông động kích lắm.
Phú lì lợm :
- Tôi sẻ đi, với điều kiện, em chịu tới bệnh viện để xem đang bệnh gì.
Hạnh Lâm mĩm môi :
- Không đời nào tôi đi chung với ông.
Vừa nói, Lam vừa lộm cộm leo xuống, cơn chóng mặt chợt đến làm cô hụt chân té nhào vào người Phú . Anh được dịp ôm Lam và được dịp lên mặt :
- Em không ổn thật rồi . Phải đi khám tổng quát xem saọ
Hạnh Lâm xô anh ra, giọng quạu quó :
- Tôi chỉ hơi mệt thôi mà . Ông đừng lợi dụng cơ hội đó.
Phú vẩn giử cô trong tay :
- Tôi chỉ tận dụng cơ hội thôi . Nào ! Mời em đi khám bệnh.
Mắt nhắm lại vì xay xẩm, Lam nhăn nhó :
- Buông ra . Tôi sắp ói đây nè.
Vừa nói, Lam vừa gập người xuống . Phú vội vớ cái thau nhựa gần đó cho cô . Chống tay lên giường, Hạnh Lâm bắt đầu ói thốc vô thau rồi nằm lã ra chiếu, người như sắp hết hơị
Phú lấy cái khăn, nhúng nước, rồi ân cần lau mặt cho cô . Lam chẳng còn sức đâu để phản đốị
Anh xót xa nhìn gương mặt xanh xao của Lam :
- Em thường bị thế này không ?
Hạnh Lâm trả lời đứt quảng :
- Thỉnh thoảng . Những chỉ vào những lúc thức khuya để học thi, chớ không bị hoài như dạo này . Tôi bị suy nhược thật rồị
- Bởi vậy, em phải đi bác sỉ.
- Rồi cũng qua thôi . Đâu phải mỗi sổ mũi, nhức đầu là vào nhà thương như các bậc tiểu thư khuê các.
Phú trầm giọng :
- Với tôi, không có tiểu thư, công chúa nào sánh ngang em . Tôi rất sót ruột khi thấy em như vậy . Tôi sẻ đưa em đi khám bệnh.
Hạnh Lâm nóng ra cả người, vì những lời qúa âu yếm của Phú . Cách nói của anh như vừa ra lệnh, vừa dịu dàng, năn nỉ lẩn với vẻ yêu thương, khiến Hạnh Lâm như trôi đi trong cảm giác ngọt ngào hạnh phúc với người đàn ông đầy uy quyền, nhưng cũng rất mực đa tình.
Cái Hạnh Lâm cần lâu nay là sự che chở, gánh vác của một người vững vàng, bãn lãnh trong cuộc đời . Với gia đình nhỏ gồm ba người, Lam luôn dung mui chiu sao . Cô đã qúa mệt với vai trò cam cường . Cô luôn thèm được chăm sóc, thèm được nhỏng nhẻo, thèm điệu một chút như bao cô gái khác trước người khác phái . Nhưng Lam chưa bao giờ có được phút giây đó.
Dù Long rất yêu cô và chiều cô hết mình, nhưng bên cạnh anh, Hạnh Lâm có cảm giác bị quấy rầy, chứ không thích thú.
Giọng Phú lại vang lên :
- Em thay quần áo rồi đi với anh.
Lam im lặng . Tại sao hắn lại tốt với cô ? Hắn chăm sóc Lam để đến lúc nào đó bán đứng cho khách phải không ?
Nhớ tới lời Long nói lúc nảy, Hạnh Lâm chợt giật mình . Cô chưa biết phải thoái thác bằng cách nào và Phú nói tiếp :
- Chắc trước khi mất, bác gái đã dặn em đừng tin đàn ông, khéo lại gặp phải kẻ xấu . Tôi không phải là người tốt, nhưng nếu tin tôi, em sẻ không bao giờ thất vọng.
Hạnh Lâm bật cươi chua chát :
- Tại sao tôi phải tin khi đã bị Ông hại cả đời ?
Phú thở ra :
- Nếu tôi nói lý do em sẻ cho rằng tôi gỉa dối . Nhưng chẳng lẻ suốt đời em không tin một ai ? Sống trong thế giới đầy hoài nghi, em sẻ vô cùng đâu khổ . Hảy thử tin tôi một lần xem . Biết đâu, em sẻ nhẹ nhỏm.
Rồi mặc Hạnh Lâm nằm trên giường, Phú bưng cái thau đi . Cô gọi giật lại :
- Anh làm gì vậy ? Để đó cho tôị
Phú thản nhiên :
- Em đừng ngại . Đàn ông như toi không gớm những chuyện ói mữa này đâụ
Hạnh Lâm gắng gượng ngồi dậy :
- Tôi sợ Ông qúa rồi . Ông định khám bệnh ở đâu ?
Phú tươi hẳn lên :
- Tôi quen nhiều lắm . Dỉ nhiên sẻ chọn bệnh viện tốt nhất.
Hạnh Lâm dựa lưng vào tường :
- Ông bày lắm chuyện như thế để làm gì ?
- Tôi có bày chuyện gì đâụ
- Shop Song Hạnh là của ai ?
Phú thản nhiên :
- Của tôi và Thái hùn hạp . Nếu em nghĩ tôi mở shop ấy vì em thì lầm to . Tất cả với tôi là tiền . Bỏ tiền ra mà không thủ lợi nhuận, tôi không bao giờ làm . Chị em em cần kiếm tiền, tôi củng thế . Hợp tác vui vẻ và sòng phẳng mà.
Lam ấm ức :
- Nếu biết shop ấy của ông, tôi không bao giờ làm.
Phú nhún vai :
- Bây giờ em nghĩ cũng được . Nhưng mà người khôn ngoan và thực tế, tôi dám cá, em sẻ không làm thế, trừ khi em sợ sẻ yêu tôi mới bỏ việc.
Hạnh Lâm nhìn Phú căm ghét . Cô mà yêu hắn à ? Chắc trời sập . Hắn đã nói thế, cô sẻ làm tình làm tội cho hắn biết.
Giọng lạnh lùng, Lam ra lệnh :
- Ông ra ngoài cho tôi thay đồ.
Phú hỏi nghiêng người :
- Xin tuân lệnh . Tôi sẻ tới bải xe trò chuyện với Lập.
Lam cau có :
- Để thằng bé yên . Ông định làm hư nó bằng thuốc lá và bia à ?
Phú dang hai tay :
- Tôi chưa thấy ai hư vì bia và thuốc lá hết.
- Nhưng tôi ghét hai thứ đó.
Giọng Phú nghiêm nghị :
- Vậy tôi sẻ bỏ.
Hạnh Lâm ngở ngàng :
- Thật à ?
Lấy trong túi áo ra gói con mèo, Phú vô lại bếp đi rồi vứt vào sót rác trước khi bước ra ngoài kéo ri- đô lạị
Hạnh Lâm gáng gượng thay quần áọ Cô đã quá sợ chứng chóng mặt buồn nôn này, nên đi khám bệnh là điều nên làm. Nhưng lâu nay Lâm cứ ngần ngừ vì ngại nhiều thứ. Cô sợ bác sĩ định cho mình một chứng bệnh nan y khó chửa nào đó, nên thà ở nhà chịu cảnh đất trời nghiêng ngã còn hơn.
Hôm nay, nếu Phú không năn nỉ một cách nhiệt tình, chắc chắn cô đã tiếp tục nằm lì ở nhà.
Nhìn mình trong gương, Lâm hốt hoảng nhận ra một b mặt xơ xác đến mức thê thảm. B mặt này mà đi cạnh vệ mạnh mẻ, xông xáo nhanh nhẹn lẩn đểu giả, cao giá của Phú thì không hợp chút nàọ
Nhưng tại sao Lâm lại nghỉ tới việc hợp hay không kìả Anh ta và cô là hai thái cực chẳng có gì tương đồng hết. Lâm vẩn nhớ tới Phú, nhưng nhớ với tất cả hận thù, oán ghét của một nạn nhân bị bạị
Đứng dậy một hồi cho bớt choáng, Hạnh Lâm lần theo vách ra ngoàị Nắng chói chang làm cô lòa mắt, nhưng Lâm vẫn thấy Lập đang hươ tay hươ chân nói gì đó với Phú trong rất say sưạ
Cái thằng đúng là không có lập trường. Hôm trước mới hùng hùng hổ hổ xông vào đòi đánh người ta, hôm nay đã thân thiết.
Thấy Lâm ra tới, Phú vổ vai Lập rồi bước đến bên cô:
- Sao không gọi tôi vào đở em?
Hạnh Lâm càu nhàu:
- Tôi vẫn còn đi nổi mà.
Nhìn nụ cười tủm tỉm của Lập, cô cáu kỉnh nạt:
- Cười cái gì?
Lập lém lỉnh:
- Em cười anh Phú mà. Anh đụng phải bà Tám thứ thiệt rồị Ở nhà em và chị San xếp dẹ.. bả đó.
Phú nháy mắt:
- Anh cũng xếp de chớ có khác gì em.
Hạnh Lâm đỏ mặt liếc gã... cô hồn sống trong tiếng cười ha hả của Lập.
Hừm! Cái thằng... khôn nhà dại chợ này đáng bị nhịn đói lắm. Nếu không chóng mặt, cô đã cho nó vài cái véo rồị
Phú mở cửa xe cho Lâm rồi đở cô vào ngồị Tự dưng cô thấy mình run lên trong vòng tay ôm vòng chai của anh. Đúng lúc Phú bóp tay cô, Lâm rút vi tay lạị
Hai người chợt im lặng suốt đường. Đến phòng khám, Phú lại dìu Lâm vàọ Anh kiên nhẩn ngồi kế Lâm để cho trước cái nhìn tò mò lẩn ngưởng m của người cùng ngồi gần đó.
Tới phiên Lâm, Phú lại dịu dàng dìu cô vào phòng khám rồi nôn nóng ngồi đợi bên ngoàị
Đây là lần đầu tiên trong đời, Phú hết lòng như thế với phụ nữ. Anh lo lắng bồn chồn vì chờ khá lâu mới thấy Hạnh Lâm bước rạ
Phù nóng nảy:
- Sao rồỉ
Hạnh Lâm lắc đầu:
- Không biết. Nhưng bắt thử máu, thử nước tiểu rồi siêu âm lung tung.
- Họ không nói gì hết saỏ
Lâm mệt mỏi:
- Chờ nửa tiếng nửa sẽ có kết quả.
Phú càu nhàu:
- Lại chờ. Người ta sốt rut muốn chết.
Lâm nhỏ nhẹ:
- Ông về đị Tôi chờ một mình được mà.
Phú vi vả:
- Ý tôi không phải thế. Tôi sốt rut vì tình trạng của em ấy chứ.
Hạnh Lâm nhíu mỉa mai:
- Rất cám ơn ông. Lở tôi bị chứng nan y nào đó, ông sốt rut cũng vô ích.
Phú nhíu mày:
- Sao lại nói vậỷ Em không nghỉ là tôi rất đau lòng à?
Lâm mím môi:
- Tôi chỉ không nghĩ ra vì sao ông tốt thế? Ông muốn bù trừ để lương tâm thanh thản. Đúng không?
Phú im lặng trán nhíu lạị Anh tìm gói thuốc trong túi nhưng không có. Phú chép miệng:
- Em muốn nghĩ thế nào cũng được.
Cô y tá ngồi sau bàn gọi tên Hạnh Lâm, Phú mau mắn bước đến trước:
- Cô ấy có sao không?
Liếc xéo Phú với nụ cười tỉm tỉm, cô ta nói:
- Chà! Lo cho vợ gớm. Bà xã không saọ Có điều phải bồi dưởng nhiều vàọ
Lâm bối rối:
- Nhưng thật ra tôi bệnh gì?
Cô y tá đưa toa thuốc cho Phú rồi nói:
- Cô em không phải bệnh mà là ốm nghén đấỵ Gần hai tháng rồi mà không biết à?
Mt luồng điện cháy ran khắp người Lâm khiến cô như tê đị Lâm ngơ ngác nhìn người y tá rồi nhìn sang Phú với vẻ không hiểu gì cả.
Phú bàng hoàng không kém. Anh ấp úng:
- Nghĩa là... nghĩa là chúng tôi có con hả?
Cô y tá gật đầu:
- Chớ sao nữạ B hai người không muốn à? Nếu thế phải giải quyết sớm, qua tháng thứ ba thì hơi khó đấỵ
Phú vi vàng nói:
- Chúng tôi muốn có con lắm chứ. Tại tôi muốn hỏi lại cho rõ.
Giọng người y tá dịu xuống:
- Nếu là thế thì ráng chăm sóc vợ. Thấy hơi yếu đấỵ
Hạnh Lâm bước theo Phú như cái xác không hồn. Cô vẫn chưa tỉnh táo để nhận thức sâu hơn những gì vừa nghẹ
Có con mà không có chồng à? Thật kinh khủng.
Lảo đảo như sắp té, Hạnh Lâm thều thào:
- Tôi không muốn. Trời ơi! Tôi không muốn.
Phú đở cô ngồi xuống băng đá ngoài khuôn viên, giọng ôn tồn:
- Em bình tỉnh lại đị
Hạnh Lâm gào lên:
- Bình tỉnh à? Ông thử nói xem, tôi phải làm sao đâỷ
Phú giữ chặt vai Lâm và nhìn thẳng vào mắt cô.
- Anh sẽ lo cho em và con. Chúng ta sẽ làm đám cưới ngaỵ
Hạnh Lâm lập lại như máy:
- Chúng ta sẽ làm đám cưới ngay à?
Phú gật đầu:
- Đúng vậỵ
Lâm chợt hết sức trầm tỉnh:
- Không thể nàọ
Phú sửng người:
- Tại saỏ
Mặt Hạnh Lâm bừng bừng oán hận:
- Vì tôi thù ông, ghê tởm ông. Tôi sẽ tự giải quyết được chuyện của mình.
Dứt lời Lâm đứng dậy, định bước ra nhưng rồi cô lại loáng choáng ngồi xuống trước ánh mắt thống khổ của Phú.
Anh không đở, cũng không vỗ về Hạnh Lâm mà để mặc cô khóc. Tiếng nức nở của cô như những nhát dao đâm nát tim Phú. Anh biết từ giờ trở đi, trái tim kiêu hảnh của mình sẽ không được ngũ yên nữạ
o O o
Hạnh San chống tay rầu rỉ:
- Chị không thể ngờ chuyện xảy ra như thế. Vậy mà em giấu biệt, để chịu khổ một mình.
Nhìn lên nóc mùng, Lâm thở ra:
- Lúc đó nói ra, nhầm được gì hay chỉ làm chị lo thêm? Em thì không ngờ số mạng khốn nạn đến mức nàỵ
Nghe giọng nói như nghẹn lại của Hạnh Lâm. San chắc lưởi:
- Giờ phải tính sao đâỷ
Hạnh Lâm mím môi:
- Em không giữ nó đâụ
San bó chân:
- Nếu còn má, má sẽ không đồng ý cách giải quyết của em, vì ti lắm.
Nước mắt Lâm ùa ra, thút thít khóc trong khi San vẩn đều giọng:
- Chị thấy Phú là người tốt, anh ta không chối bỏ trách nhiệm của mình, sao em lại từ chốỉ Đâu thể nào đứa nhỏ cũng phải có chạ
Hạnh Lâm phản ứng khá gây gắt:
- Em không bao giờ tin hắn tốt. Thà con em không có cha, chứ nếu lấy hắn em sợ rồi sẽ khổ giống má. Đàn ông đã quen thói phóng đãng thì coi như bỏ đị
San vẩn giữ lập trường của mình:
- Nói như em chưa chắc đúng, vì đâu phải người đàn ông nào cũng tệ bạc như bạ
Lâm căm tức:
- Đừng nhắc tới ổng nửạ Nếu không vì ổng, chị em mình đâu khổ thế nàỵ
Hạnh San ứa nước mắt:
- Phận làm chị như chị đây thật vô dụng.
Hạnh Lâm cười buồn:
- Mọi người có một số phận. Chị đừng tự trách mình nữạ
San bỗng hạ giọng nài nỉ:
- Nghe lời chị, đừng bỏ đứa nhỏ. Làm vợ Phú em sẽ hạnh phúc, chị tin như vậỵ
- Chị một phe với ông Thái, thảo nào hết lời nói vào cho Phú.
Lâm vừa dứt lời thì đã nghe tiếng anh gọi cửạ Trùm mền kín mặt, cô bảo:
- Chị nói em ngũ rồị Dặn lảo ta đừng làm phiền em nữạ
Hạnh San ngao ngán lắc đầu, kéo ri- do đi ra, cô tháy Phú tay xách, nách mang đủ thứ linh kỉnh.
San ngạc nhiên:
- Chuyện gì thế nàỷ
Phú ngập ngừng:
- à! Vài món bồi dưởng cho Hạnh Lâm ấy mà.
- Nhưng cụ thể là món gì?
- Trái cây và vài thang thuốc ban an thai, dưởng thaị
Hạnh San lạnh nhạt:
- Lâm ngũ rồị Tôi cũng chẳng có thời gian sắc thuốc. Anh mang những thứ này về đị Lâm không muốn thấy anh.
Phú tỉnh queo:
- Cô ấy ngũ được càng tốt. Tôi sẽ sắc thuốc bằng siêu điện. Lâm thức dậy, sẽ có thuốc uống ngaỵ San cứ để mọi việc cho tôi làm hết.
San nhướng mày:
- Anh rảnh rổi dử vậy saỏ
- Cũng không rảnh, nhưng nhờ biết sắp xếp thời gian, tôi có thể thoải mái ở đây đến chiều để nấu cơm cho cả nhà.
Nghe Phú nói thế, Hạnh Lâm không chịu nổi, cô tung mền ngồi dậy:
- Ông đi ngay cho tôi nhờ. Tôi không cần và không muốn thấy ông.
Phú xoa hai tay vào nhau:
- Nếu không muốn thấy tôi thì em quay mặt vào vách ngũ. Bao giờ cơm chín tới, tôi sẽ gọi em dậỵ
Hạnh Lâm nhìn Hạnh San cầu cứu, nhưng bà chị vốn hời hợt của cô không hiểu nên nói:
- Tùy anh. Chị em tôi không yêu cầu anh làm như thế.
Hạnh Lâm tức tối khi nghe Phú vui ve :
- Tôi tự nguyện tự giác mà.
Quay sang Lâm, San bảo :
- Vậy em nằm nghỉ di . Chị dến trường da6ỵ
Giận dỗi, Hạnh Lâm trùm chăn kín dầu, mặc kệ Phú ở lại trong hốc cầu thang một mình .Cố nhưng không làm sao ngủ dược, Lâm nghe tiếng Phú lục dục bên ngoài rồi tiếng anh... dộc thoại nhưng cố ý là dể Lâm nghẹ
- Đường dây điện này phải câu lại cho an toàn hơn. Phải thêm một quạt máy cho thoáng.
Mím môi, cô lặng thinh, mặc xác Phú lải nhảị Nhưng nằm thế này thì ngộp quá. Hạnh Lâm len lén kéo mềm xuống và len lén ... hí hí mắt xem Phú đang làm gì.
Thì ra anh ta đang vừa rửa trái cây vừa canh siêu thuốc bắc. Nhìn những trái mận trắng nằm kế những trái lê vàng tươi Hạnh Lâm ứa ướt nước bọt vì thèm. Để tránh bị quyến rũ, cô nhắm mắt lại trong khi Phú tiếp tục nói :
- Chà ! Mận này chắm muối ớt thì phải biết. Anh để sẳn, em có khát thì ăn nhạ
Hạnh Lâm trở mình, nhưng vẫn lặng thinh như không thấy, không nghe, không biết những chuyện đang xảy ra xung quanh.
Mùi thuốc bắc xông lên nồng làm Lam thấy khó chịụ Cô bật dạy, chạy đến cái thau và ói liên tục.
Phú vội vàng lấy chai dầu đưa cô, Lam ngồi tựa vào tường, thở dốc, nước mắt, nước mũi tràn trụa trong thật thảm. Phú lại nhúng khăn ướt đem lại cho cô.
Giọng anh ngập ngừng :
- Anh không ngờ người phụ nữ khi mang thai khổ như vậỵ
Hạnh Lâm vừa lau mặt, vừa nói :
- Nhưng ông chỉ xem chúng tôi là trò chơi thôi mà.
Phú thừa nhận :
- Phảị Anh đã từng như thế, nhưng từ giờ trở đi sẽ không còn chuyện đó nữạ Anh đã muốn dừng chân với một gia đình ấm êm cùng vợ hiền con ngoan.
Hạnh Lâm chớp mắt, cô nghe giọng Phú xúc động :
- Ba má anh mất từ lúc anh mới mười hai tuổị Anh được ông chú ruột nuôi cho ăn học khá tử tế. Bù lại, anh phải làm việc và từ sáng tới tối ở quán cơm rất đông khách của ông ấỵ Quán xa lạ môi trường giúp con người trưởng thành nhanh nhất, và lúc nào đầu óc cũng phải đối phó với đủ loại người trong xã hộị Nơi đó đã biến anh từ một đứa bé nhút nhát với mặc cảm mồ côi, thành một thằng láu cá, biết qua mặt người lớn để giàu nhũng đồng tiền riêng cho mình. Năm mười lăm tuổi, rời ghế nhà trường với tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, anh được vào đại học, nhưng cũng là lúc cuộc sống biến anh thành một tay anh chị với những trận đánh nhau nhầm bảo vệ hàng quán của mình.
Thoáng một chút ngậm ngùi, Phú nói tiếp :
- Lúc này chú anh làm ăn rất khá, từ một quán cơm bình dân, ông từ từ mở thêm một nhà hàng khá lớn trong Chợ Lớn và một quán nhậu ở Biên Hoà. Mở rộng kinh doanh phải có người để quản lý, chú anh nghe lời bà thím rước vào nhà một gã đàn ông mà chỉ vừa nhìn qua, anh đã không ưa nổị Hắn ta quản lý nhà hàng trong Chợ Lớn một thời gian thì chủ anh chết vì ngộ độc thực phẩm.
Phú nhếch môi :
- Hừ ! Một cái chết bất ngờ đầy nghi vấn mà tới bây giờ anh vẫn thấy có gì đấy không rỏ ràng, minh bạch. Nhất là khi sau đó, ông ta đã cưới vợ góa của chủ anh để danh chánh ngôn thuận trở thành ông chủ những quán xá mà ngày xưa chú anh phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới làm nên.
Thấy Hạnh Lâm có vẻ chú ý nghe mình kể lể, Phú tới siêu thuốc, đổ ra vừa vặn một chén, rồi bưng lại để trước mặt Hạnh Lâm.
- Uống đị Anh kể tiếp cho mà nghẹ
Cô bĩu môi :
- Xí ! Chuyện của anh có hay ho gì đâu mà định dụ người ta uống ba cái thứ đen thúi nàỵ
Phú nhỏ nhẹ :
- Thuốc bổ đấỵ Người ta bảo, chỉ cần uống một thang là hết bị Ói ngaỵ
Hạnh Lâm đẩy tay anh ra :
- Tôi không tin. Lúc nãy mới nghe mùi đã ối rồi, nói chi uống.
Phú vẫn kiên nhẫn bưng chén thuốc kề miệng Lam :
- Tin anh đị
Hạnh Lâm tránh ánh mắt của Phú. Cô ậm ự :
- Nóng gần chết.
Phú nhiệt tình :
- Để anh thổị
Lam nhăn mặt :
- Thôi, đừng. Tôi không quen cũng không thích đâụ
- Anh sớt ra làm đôi cho mau nguội vậỵ
Hạnh Lâm ngó ngoáy những ngón chân trên giường. Không có cha chăm sóc chiều chuộng từ nhỏ, nên trươc sự ân cần của Phú, Lam chợt mũi lòng. Nếu so với Long, anh tỉ mỉ và chịu khó chiều hơn nhiềụ Phải chi cô có một ông anh như Phú. Phải chi thằng nhóc Lập biết chăm sóc chị gái, chắc Lam cũng đỡ tủị
Cầm nửa chén thuốc Phú đưa, Lam khách sáo :
- Cám ơn.
Anh mỉm cười :
- Đừng cám ơn. Đây là bốn phận của tôị
Hạnh Lâm lầm lì :
- Không liên quan đến anh. Tại tôi không biết giữ mình. nhưng giá như cuộc đời đừng có hạng đàn ông xem phụ nữ là phương tiện giải trí như anh thì ...
Phú ngắt ngay lời cô :
- Đừng suy nghĩ nhiều nữạ Anh xin em mà.
Hạnh Lâm mỉm môi, nín thở, uống từng ngụm thuốc. Mồ hôi chảy ướt đẫm, cô vừa uống vừa chắc lưỡi, hít hà thật khổ sở. Nhưng cuối cùng cũng hêt thang thuốc. Điều này khiến Phú vui lòng. Anh hớn hở ra mặt :
- Vậy phải ngoan không. Rồi em sẽ khoẻ lại, nếu ăn được.
Lam nhắc :
- Tôi uống hết thuốc rồi, nhưng câu chuyện về anh vẫn còn dang dỡ đâỵ
Phú cười mỉm :
- Tôi kể tới đâu rồi nhỉ ?
- Tới chổ chú anh đã mất vì ngộ độc.
- À ! Đúng rồị Tôi đang nói về người chồng sau của bà thím mình. Đó là một người khá miệng lưỡị Khi chú tôi còn sống, lão ta đã tằng tịu với bà thím, nên tôi luôn nghi ngờ cái chết của chú mình, nhưng vì không bằng chứng nên đành chịụ
Hạnh Lâm tò mò :
- Rồi sau đó thì sao ?
Phú nghiêm nghị :
- Còn một chén thuốc nữa kìa cô nương.
Hạnh Lâm phụng phịu, bưng lên trước cái nhìn ấm áp của Phú.
Anh đợi cô uống cạn mới kể tiếp :
- Dĩ nhiên ông ta không để tôi tiếp tục làm việc chung rồi, dù chỉ mình tôi đang quản lý nhà hàng Sao Đêm.
Lam thắc mắc :
- Lúc đó anh bao nhiêu tuổi ?
- Mới hai mươị Nhưng trong tôi già đời lắm rồị
- Ông ta có đuổi anh không ?
Phú nhếch môi :
- Có chứ. Nhưng nhờ miếng đất và toàn bộ nhà hang ấy là của bà nội tôi để lại cho tôi thừa kế, nên ông ta và bà thím không lấy lại được. Họ tệ đến mức dọn sạch phần trang trí bên trong, thế là nhà hàng coi như dẹp.
Hạnh Lâm ái ngại :
- Rồi anh làm sao sống ?
Phú không trả lời mà mỉm cười, hỏi lại :
- Em lo cho tôi à ?
Kéo cái gối ôm vào lòng, Lam khinh khỉnh :
- Hổng dám đâụ Tôi nghe kể chuyện và thắc mắc cho số phận của nhân vật thôị
Phú thở than :
- Vậy tôi đâu còn hứng thú đế kể tiếp nữạ Nhất là bị cấm thuốc lá, nhạt miệng quá.
Hạnh Lâm nói :
- Ai thèm cấm. Nhưng có hút thì ra ngoài đường ấỵ
Phú đắm đuối nhìn cô :
- Ngồi đây ngắm em vẫn hạnh phúc hơn vạn lần.
Lam liếc xéo anh :
- Đùng là mồm mép của dân bán quán nhậụ
Phú nhấn mạnh :
- Mồm mép của ông chủ nhà hàng chứ.
Hạnh Lâm nhún vai :
- Mồm mép của chủ quán nhậu hay chủ nhà hàng cũng thế thôị
- Nhưng em có thích nghe tiếp chuyện kể về cuộc đời của hắn ta không ?
- Không có gì giải trí, nghe cũng đỡ buồn.
- Chỉ thế thôi sao ?
Lam nhướng mày :
- Chớ anh còn muốn gì hơn nữa ? Lời yêu thương hay sự xúc động tràn đầy nước mắt ? Thật ra, nước mắt tôi rơi vì anh rất nhiều, nhưng không có giọt lệ nào vì yêu cả.
Phú lơ lửng :
- Rồi sẽ tới lúc.
Hạnh Lâm khịt mũi :
- Không bao giờ.
Phú chưa kịp nói tiếp thì thấy Lập bước vào với một cô gáị
Vừa thấy anh, cô ta đã tái mặt :
- Anh ... anh làm gì ở đây vậy ?
Phú hất mặt thay câu trả lời :
- Thế còn em ? Em tới đây làm chi ?
Cô gái ấp úng :
- Em nghe Lập bảo chị Hạnh Lâm bệnh nên tới thăm.
Nhìn xoáy vào mắt Lập, giọng Phú đã bớt gay gắt :
- Tụi em học chung à ?
- Dạ.
Phú lên giọng bảo Lập :
- Phải tử tế với em tôi đấỵ Tuy nó là con chú, nhưng tôi thương nó như em ruột.
Lập cười toe :
- Em tử tế với Hoàng Điệp không thua anh với chị Lam đâụ
Lam cười khẩy :
- Đều đó còn xét lạị Không ngờ Hoàng Điệp có một ông anh họ trời đánh ... mẻ búa vẫn không chết.
Hoàng Điệp le lưỡi :
- Eo ơi ! Sao chị nói anh Phú như vậy ?
- Vì đó là sự thật mà.
Phú nháy mắt :
- Anh hùng chết vì ánh mắt của mỹ nhân chớ mấy ai chết vì búa của thiên lôị Phải không Lập ?
Lập vỗ đùi :
- Chí lý. Nhưng em lại thấy anh từ chết tới bị thương vì bà ... Tám của nhà em.
Hạnh Lâm gạt :
- cái thằng nhiều chuyện. Lo ra giữ xe đị
Lập nói :
- Thấy cả rồị Giờ này của mấy thằng bạn em, bộ chị quên rồi sao ? Hay chị muốn tụi em ... biến đế hai người được tự do ?
Hoàng Điệp nhăn nhó :
- Lập này kỳ.
Phú vỗ vai Lập :
- Hai anh em mình biến cho hai chị em họ được tự do thì đúng hơn.
Lập gật đầu, đi theo Phú :
- Ý kiến haỵ Em đang thèm cà phê đấỵ
Hoàng Điệp ngồi xuống kế Lam :
- Chị bớt bệnh chưa ?
Hạnh Lâm ngập ngừng :
- Cũng đỡ rồị
- Nhưng trông chị còn xanh xao lắm.
Thấy Lam làm thinh, Hoàng Điệp hỏi tiếp :
- Chị quen anh Phú hồi nào mà em không hay kìa ?
Lam trả lời lấp lửng :
- Cũng vài ba tháng nay thôị
- Ảnh lo cho chị lắm phải không ?
Lam nhíu mày, dè dắt :
- Điệp hỏi thế là sao ?
Cô gái bật cười :
- Em nghe anh Lập khen bồ chị rất chu đáo, nhận xét đó chính xác lắm đấỵ
Hạnh Lâm cải chính :
- Anh Phú không phải bồ chị.
Điệp hấp háy mắt :
- Thì là bạn. Chị quen với anh Phú em mừng. Chẳng ai như ảnh, đã ba mươi mà vẫn long bong, xung quanh con gái hàng đống, nhưng chưa ai trói chân ảnh được một năm.
Lam bĩu môi :
- Vậy chị dại dột gì mà lao vào một con ngựa bất khảm.
Hoàng Điệp hạ giọng :
- Ngựa chứng lúc nào cũng là ngựa giỏị Chị chê anh Phú là uổng lắm đó.
Hạnh Lâm hơi cúi đầu :
- Chị không dám trèo cao đâụ
Điệp phụng phịu :
- Em không thích chị nói như vậy chút nàọ
Lam im lặng. Hoàng Điệp đang rất yêu Lập. Cậu em trai cô rất tự tin, nó không hề mặc cảm vì cái tội vừa mồ côi, vừa nghèo thi tại sao cô lại gợi cho Điệp cái to tướng đầy mặc cảm của mình chứ ?
Giọng Hoàng Điệp vang lên :
- Chị biết không ? Anh Phú khó tánh lắm. Anh bảo em quen ai phải dắt đến cho ảnh xem mặt. Em sợ nên lâu nay giấu anh Lập rất kỹ. Hồi nãy thấy ảnh ngồi đây, thú thật hồn vía em lên mây hết.
Lam ngạc nhiên :
- Điệp sợ Ông ta dữ vậy sao ?
Hoàng Điệp ngập ngừng :
- Nói là sợ cũng không đúng, em không muốn làm ảnh buồn. Hồi nhỏ anh Phú rất cưng chiều em. Khi ba mất, ảnh càng lo cho em hơn. Tại mẹ em đi thêm bước nữa, anh Phú không thích ông bố dượng, nên không ở nhà em nữạ
Lam hỏi :
- Sao anh Phú ghét dưọng em vậy ?
Hoàng Điệp nhún vai :
- Tại ống thấy ghét lắm. Ai cũng bảo ổng chỉ lợi dụng mẹ chớ chẳng có yêu thương gì, nhưng mẹ không tin.
Hạnh Lâm tò mò :
- Thế em có tin ông ta khong ?
Hoàng Điệp cay đắng :
- Tin sao nổi mà tin. Anh Phú dặn em luôn luôn cấn thận với ông tạ Cửa phòng lúc nào em cũng khóa tráị Thậm chí chính anh Phú cho người làm nhà vệ sinh, nhà tắm trong phòng em luôn.
Lam kêu lên :
- Ông Phú thận trọng và da nghi đến thế sao ? Nhưng dượng em có biểu hiện gì xấu không ?
Hoàng Điệp lắc đầu :
- Chưạ Chưa bao giờ. Nhưng đâu có nghĩa là sẽ không, trong khi ổng ăn chơi trác táng lắm. Anh Phú vẫn thấy ổng vào nhà hàng của ảnh đế tán tỉnh các cô gái đáng tuổi con mình mà. Mẹ em đi đánh ghen nhiều lần rồi đòi ly dị, nhưng đâu lại vào đó. Ông ta mồm mép lắm. Mẹ em mù quáng vì yêu làm sao bỏ ổng được.
- Hai người có thêm con không ?
Hoàng Điệp lắc đầu :
- Me em đã mố nên không sanh được nữạ Ông ta trước đây chưa vợ, nên cũng chẳng có con riêng, bởi vậy mẹ em lúc nào cũng nơm nớp lo bị bỏ rơị
Hạnh Lâm chạnh lòng nhìn cô gái, Hoàng Điệp cũng không cha như chị em cô. Điệp tuy còn mẹ, nhưng trong trái tim của bà mẹ ấy, chổ đứng của cô thật nhỏ nhoị Lâm chợt thấy thương Điệp hơn. Cô dịu dàng siết tay con bé.
Hai người im lặng ngồi bên nhaụ Hoàng Điệp chợt lên tiếng trước :
- Em rất muốn có một người chị. Chị sẽ là chị của em nghe ?
Hạnh Lâm nói :
- Chị là chị của Lập, đương nhiên là chị em rồị
Điệp lém lỉnh :
- Ngược lạị Lập rất muốn anh Phú làm anh mình. Chị thấy được không ?
Lam nghiêm giọng :
- Chuyện đó khó lắm. Dù có nhiều ràng buộc chị vẫn không tự trói mình đâụ
Hoàng Điệp tròn mắt :
- Nghĩa là sao ? Em không hiểu
Hạnh Lâm lắc đầụ Cô chả biết phải giải thích thề nào với Diệp nữạ
Vứt bỏ giọt máu đang mang là thất đức. Lam chỉ nói thế thôi, chớ cô không đời nào dám làm. Nhưng nếu giữ nó ? Trời ơi ! Lam chưa bao giờ tưởng tượng ngày mai của mình như thế nào, khi cô vẫn còn muốn đến trường, muốn dung dăng dung dẻ với bạn bè chớ không muốn có con, nhất là con không cha và cô lại quá khó khăn về kinh tế.
Dẫu tới bây giờ, Phú vẫn không chối bỏ trách nhiệm của mình, nhưng làm sao Lam tin được một người có thể chung chạ với bất cứ cô gái nào như Phú.
Qúa khứ Phú chả tốt lành gì, hiện tại biết đâu anh đang vờ tu tâm dưỡng tánh, đế rồi tương lai sẽ vẫn lập lại các thói quen của quá khứ ?
Cuộc đời của mẹ luôn là bài học để chị em cô rút kinh nghiệm. Nếu số phận đã nghiệt ngã, Hạnh Lâm thà mang tiếng không chồng có con, còn hơn phải khổ vì có chồng chả ra gì.
Nhìn bàn thờ nơi đặt di ảnh mẹ, Hạnh Lâm như thấm trong nổi hoang mang cùng cực :
- Mẹ Ơi ! Con phải làm sao đây ? Hãy cho con một lời khuyên đi mẹ.
Hút gần hết hộp sữa tiệt trùng, Hương Thảo mới nhả ống hút ra, nói :
- Nhỏ Hạnh Lâm dạo này "lên voi" . Di học có người rước bằng xế hộp . Long nhà ta bị cho rơi dài là cái chắc . Chỉ tội nghiệp cậu ta bỏ một thời gian dã xúc tép nuôi cò . Mà nuôi cò nào cũng làm sao bằng chủ nhà hàng nuôi dược.
Cẩm Tiên bênh Hạnh Lâm :
- Tại ông ta theo nó chớ bộ.
Thảo bĩu môi :
- Vậy Long thì sao ?
- Nó có bao giờ yêu Long dâụ
- Xí ! Mày chả cần nói tốt cho nó . Hạnh Lâm là dứa vô ơn, ăn cháo dá bát, ai lại không biết . Chỉ tội Long mù quáng.
Cẩm Tiên mỉa mai :
- Lúc nào cũng Long . Mày yêu thầm nên ganh tỵ chứ gì ?
Hương Thảo giảy nảy :
- Mày dừng nói bậỵ
Tiên hất hàm :
- Nếu không phải vậy, mày kể với Long chuyện nghe lóm ở nhà hàng Sao Dêm làm gì ?
- Tao nói cho anh chàng sáng mắt rạ
Tiên bĩu môi :
- Dúng là nhiều chuyện . Long ra tới kìa . Còn chuyện gì nữa nói hết luôn dị
Hương Thảo mím môi, liếc Cẩm Tiên rồi cô nhoẻn miệng cười thật diểu khi thấy Long ngồi xuống.
Anh hỏi Cẩm Tiên :
- Hạnh Lâm dâu hả Tiên ?
Tiên nhún vai :
- Nó không có di học.
Long nhíu mày :
- Lý dọ
Tiên cộc lốc :
- Bệnh.
Hương Thảo trề môi :
- Lại bệnh ? Tao thấy nó ốm thì dúng hơn . Mặt mày xanh mướt, co cao ban ngan, không phải ốm nghén, mày dem dầu tao di chặt.
Cẩm Tiên sững người vì nhận xét táo tợn của Hương Thảo . Còn Long thì ngồi chết trân trên ghế.
Cẩm Tiên nát :
- Mày dộc mồm vừa thôi . Hạnh Lâm dâu phải hạng mất nết.
Hương Thảo phớt lờ lời Cẩm Tiên, quay sang Long, cô nàng chua ngoa :
- Long nghĩ gì về nhận xét của tôi ? Phải ông là tác giả không ? Nếu phải thì... "Bây giờ tháng mấy rồi hỡi em ?", mau mau hỏi Hạnh Lâm dị
Long xô cái ghế dánh rầm, rồi hầm hầm bỏ di . Anh phóng xe như bay tới chỗ cầu thang tới cửa Hạnh Lâm với tất cả bức xúc, dau khổ . Lẽ nào Hạnh Lâm lại... lại... có con với thằng khốn ấy ? Chỉ tưởng tượng thôi, Long dã muốn giết Phú rồi . Nhưng giết bằng cách nào khi anh không dối dầu nổi với hắn.
- Thằng dểu ! Thằng chó !
Long gần gừ chui và dau khổ khi nhận ra anh sẽ không làm gì dược Phú và Hạnh Lâm dã từ chối anh.
Vừa tấp xe vào lề, Long dã hết sức ngạc nhiên khi thấy Lan Anh và hai thằng nhân viên của siêu thị hấp tấp bước từ cầu thang rạ
Long chặn bà chị mình lại :
- Chị dến dây làm chi ?
Lan Anh gạt tay Long ra :
- Dó là chuyện của tao . Còn mày ? Vẫn u mê vì con qủy ấy à ?
Hất hàm, Lan Anh ra lệnh :
- Lôi cổ nó về.
- Chị dừng có hòng . Tôi la lên dó.
Lan Anh rít lên :
- Lôi nó dị
Long thủ hai cục dá xanh vừa nhặt bên dươn`g, mặt dằng dằng sát khí :
- Thằng nào ngon nhào vô . Tao dập chết mẹ !
Ngay lúc ấy có tiếng ô tô thắng gấp sát lề . Trên xe, Phú bước xuống . Anh ngỡ ngàng nhìn hai chị em Lan Anh rồi danh giọng :
- Hạnh Lâm ! Các người làm gì Hạnh Lâm rồi ?
Không trả lời, Lan Anh vội vàng di như chạy . Phú hốt hoảng phóng vào hốc cầu thang . Vừa kéo ri- dô ra, anh dã kinh hoàng khi thấy Lâm té ngồi dưới dấ;t, dầu tựa vào giường, quanh chỗ cô bệt máu dỏ.
Phú xốc Lâm lên, miệng liên tục gọi tên cô . Hạnh Lâm chỉ ú ớ không nên lời rồi ngất dị
Long bước vào và dứng chết trân trước cảnh tượng trên.
Giọng Phú lạc hẳn :
- Giúp tôi dưa Lâm tới bệnh viện.
Phú bế Lâm chạy vội ra dường . Anh dể Lâm nằm ở băng sau với Long rồi phóng xe bạt mạng tới bệnh viện phụ sản.
Dưa cô vào phòng cấp cứu xong, Phú diện thoại về shop Song Hạnh cho San biết tin . Quay trở ra, Phú diểm ngay mặt Long :
- tao không tha cho Lan Anh dâu . Nói với cô ta chuẩn bị tinh thần di . Phần mày, hãy xéo ngay khỏi da6ỵ
Long gằn giọng :
- Anh không có quyền duổi tôi . Lâm là nạn nhân của anh . Cô ấy chỉ yêu tôi thôi . Lâm bị như vầy cũng vì anh, một thằng yêu râu xanh dộc ác.
Mặt Phú tái xanh vì tức . Cằm bạnh ra, mắt tóe lửa, anh dịnh thoi cho Long vài ba cái, nhưng không hiểu sao, Phú rút tay lại . Anh di tới di lui dọc theo hành lang, người nóng bừng bừng.
Cảm giác lo lắng, sợ hãi y như lần dưa ông chú ruột vào bệnh viện năm nào bỗng trỗi dậy trong anh . Phú chịu không nỗi, nếu như Hạnh Lâm có bề gì.
Cửa phòng cấp cứu mở ra . Người y tá cao giọng :
- người nhà của Hạnh Lâm dâu ?
Phú nhanh nhảu :
- Tôi... là... chồng cô ấỵ
- Bệnh nhân mất máu nhiều, anh phải mua dấỵ
Phú liếm môi :
- Còn dứa bé thì sao ?
- Dĩ nhiên là bỏ rồị
Phú thẫn thờ cầm mảnh giấy người y tá dưa dể di thanh toán tiền mua máu . Anh nhìn những vết vấy dỏ dầy áo mình và xót xa vì biết rằng trong kia, Hạnh Lâm dang trải qua bao nhiêu là dau dớn nguy hiểm . Có lẽ Long nói dúng . Anh dã gây cho Lâm nhiều dau khổ hơn là hạnh phúc . Cô luôn từ chối những cố gắng bù dắp của anh về vật chất cũng như tinh thần . Diều ấy khiến Phú càng quý Lâm hơn .Phong trần, già dặn như anh rồi cũng tới lúc trúng tên của thần ái tình . Khổ nổi, người con gái anh yêu vẫn còn căm ghét anh ra mặt.
Dứa bé trong bụng là sợi dây mong manh hy vọng Lâm sẽ chấp nhận tình cảm của anh dã dứt rồi . Phú chẳng còn gì dể ràng buộc Hạnh Lâm . Anh chua xót nhớ tới những lời Long nói . Lâm dúng là nạn nhân của Phú . Anh không tìm dược lý do nào dể lay chuyển trái tim khá kiêu ngạo của cô.
Diều này dối với Phú thật dáng sợ . Nhưng vẫn chưa sợ bằng lỡ như Hạnh Lâm vĩnh viễn chia tay cuộc sống nàỵ
Hạnh San cùng Thái hớt hải chạy vào . Mặt thất thần, San hỏi :
- Lâm như thế nào rồi ?
Phú vuốt mặt :
- Còn trong phòng cấp cứụ
- Nhưng chuyện gì dã xảy ra với con bé ?
Phú lắc dầu :
- Tôi không rõ lắm . Khi tới nh`a dã thấy Lâm té trên dất, máu ướt cả ra nền.
San rầu rĩ :
- Chắc là tệ rồi . Bị chóng mặt còn cố làm chi cho khổ không biết.
Cửa phòng cấp cứu mở toang, hai cô y tá dẩy băng ca ra . Hạnh Lâm nằm thiêm thiếp, mặt trắng bệch, lạnh tanh như băng sáp . Phú v`a Long không hẹn cùng chạy dến kế bên và cùng gọi tên cô . Nhưng Lâm vẫn nhắm nghiền mắt, bờ môi tái xanh, cắn chặt trông cô khổ làm saọ
Nhìn bịch máu máng trên cây móc, Phú không ngăn dược xúc dộng . Anh quay di, sóng mũi cay xè khi nghĩ dến giọt máu của mình vừa tan biến khỏi cuộc dời nàỵ.
Chương 6
Phú lạnh lùng nhìn Lan Anh bằng dôi mắt sắc ngọt khiến cô phải rùng mình cúi xuống vờ khuấy tách cà phê den dã tan dường từ lâụ
Giọng anh cũng bén không kém ánh mắt nhìn :
- Tại sao cô độc như thế ? Tại sao ? Cô thừa biết Hạnh Lâm không dính dấp gì tới chuyện làm ăn của Hạnh San và Thái mà ?
Lan Anh hằn hộc :
- Nhưng nó dính tới anh . Nó phải trả giá những gì đã đánh cắp của tôi .
Phú cười gằn :
- Lam đánh cắp gì của cô ? Hay vừa rồi chính cô đã cướp đi con của tôi ?
Lan Anh bĩu môi :
- Có đúng là con của anh không hay là con thằng khác ? Nghe đâu lão Phát mê tít con bé . Mấy hôm nó nằm nhà thương lão ta lén la lén lút ở cửa phòng bệnh, thằng Long phải tống cổ lão đi đấy . Chắc anh không biết đâu .
Phú nuốt nghẹn xuống :
- Câm mồm cô đi !
Lan Anh bật cười :
- Chạm vào nỗi đau rồi phải không ?
Phú bình tĩnh lại :
- Hạnh Lâm không như cô nghĩ đâu .
Bưng tách cà phê lên, Lan Anh bảo :
- Thằng ngố Long cũng nói y như anh . Chỉ tôi là nói khác vì tôi độc mồm . Nhưng anh phải cảm ơn tôi, không thì làm thứ tú hú mà nuôi con hoang rồi !
Phú giận lắm, anh mắng :
- Đúng là đồ rắn độc .
- Anh cùng một thứ với tôi thôi .
Xô ghế đứng dậy, Phú gằn giọng :
- Cho cô biết, nếu cô còn đụng vào gia đình Hạnh Lâm thì không yên với tôi đâu .
Lan Anh nhếch môi :
- Tới đây chỉ để nói bao nhiêu đó thôi à ? Bây giờ tôi sẽ nói lý do tại sao tôi chơi con Lam một vố . Thứ nhất nó làm chị em, gia đình tôi xào xáo . Thứ hai, nó cướp của tôi một người tình, một chổ dựa để thuận tiện làm ăn . Thứ ba, vì lấy lòng Hạnh San, Thái "đen" đã chơi tôi một vố để rửa nhục cho nó . Bao nhiêu lý do đó đã đủ cho nó lãnh một trận đòn . Thật sự tôi không ngờ Hạnh Lâm đang mang bầu nên mới xô nó một cái quá mạnh ... Giờ tôi càng ghét nó hơn, vì nó mà tôi mang tội giết ngưòi . Thật là thất đức .
Không thèm nói thêm lời nào, Phú lầm lì bước đi, lòng hết sức nặng nè lẫn hoang mang vì những lời Lan Anh vừa nói .
Tại sao ông Phát đến bệnh viện thăm Hạnh Lâm cơ chứ ? Nếu ông ta không có gì với cổ thì đâu cần phải làm thế .
Lòng bỗng dâng lên cảm giác ghen tuông tức tối kỳ lạ . Phú cho xe chạy tới nhà hàng của ông ta, thay vì đến hóc cầu thang tối .
Hất hàm nhìn gã quản lý, Phú hỏi :
- Ông Phát đâu ?
- Dạ đang uống một mình trên lầu . Đế tôi đưa cậu Út đi .
- Khỏi cần .
Vừa nói, Phú vừa lên cầu thang . Dãy của căn phòng nhỏ mà trước kia chú mình từng ở, anh thấy ông Phát đang cầm nguyên chai rượu .
Ông ta lờ đờ mắt nhìn Phú :
- Là cậu à ? Tìm tôi làm gì ? Lẽ ra giờ này cậu phải ở bên Hạnh Lâm để lo cho con bé chứ .
Phú lạnh tanh :
- Cô ấy được nhiều người lo lắm chớ đâu chỉ mình tôi hay ông .
Tu một ngụm rượu, ông Phát cười khàn :
- Thì ra con be còn những thằng đàn ông khác . Thảo nào nó xác xược đuổi tôi .
Phú nên cơn ghen đang bộc lên :
- Tại sao ông đến thăm Hạnh Lâm ?
Ông Phát lè nhè :
- Tao không có quyền thăm giọt máu của mình à ?
- Ông vừa nói gì hả ?
Khoát tay như muốn đuổi Phú đi, ông Phát khất khà khất khưởng :
- Tôi có nói gì đâu . Này ! Mà lỡ tôi có nói, cậu cũng đừng mách lẻo lại với mụ thím của cậu nhé . Mụ Hà Đông ấy mà biết thì tôi trắng tay đấy .
Nhìn ông Phát bằng cái nhìn kinh tởm, Phú cụng tay đấm mạnh vào tường rồi bước vội ra ngoài .
Đóng mạnh cửa phòng, anh tựa lưng vô vách thở dốc . Thì ra Hạnh Lâm không ngây thơ, ngố nghếch như Phú tưỏng . Cô làm anh thất vọng quá mức .
Lái xe lang thang hết đường này qua phố nọ với tâm trạng kẻ bị lường gạt, Phú chợt thấm thía khi nghĩ tới Long . Hẳn cậu ta cũng đau khổ như anh hiện giờ .
Phú nhếch môi chua chát . Một gã đàn ông nổi tiếng chơi bời, vậy mà bị lừa bởi một con nhóc . Suýt nữa, Phú đã nuôi con thiên hạ rồi .
Tự ái ngun ngút bốc lên khiến Phú nóng mặt . Cô ta vờ không cần tiền, vờ trong sạch, nhưng lại có con với người đáng chú mình . Cô ta từ chối tình cảm của Long, xua đuổi ông Phát là để làm cao giá chứ gì . Đúng là quỷ quyệt .
Phú tấp xe vào lề . Anh về nhà hàng Sao Đêm và ngồi thừ ra ở góc phòng .
Một cô gái trong nhóm tiếp thị bia của Hạnh Lâm trước đấy ỏn ẻn bước tới :
- Anh uống bia chứ ?
Kéo cô gái ngồi xuống, Phú hỏi :
- Em tên gì nhỉ ?
- Dạ. Hương Thảo .
- Tên hay đó . Nhưng có vẻ mỏng manh, yếu đuối quá .
Hương Thảo cười khúc khích :
- Anh có uống bia không ? Sao chê em mỏng manh, yếu đuối nhỉ ?
Phú khoát tay :
- Cứ khui thùng đi .
Hương Thảo cười thật lãng :
- Lâu ghê mới thấy anh .
- Lâu là bao lâu ?
- Thì cũng hơn nửa tháng . Anh với Hạnh Lâm đi hưởng tuần trăng mật hả ?
Mắt Phú tối sầm :
- Nói lếu láo gì vậy ?
Hương Thảo giả lả :
- Em đùa mà .
Rôi cô ngập ngừng :
- Mà cũng không phải đùa nữa . Em nghe bạn bè kháo nhau, Hạnh Lâm sắp làm bà chủ nhà hàng Sao Đêm .
Nhìn Phú như để dò xét xem anh đang nghĩ gì, Hương Thảo nói tiếp :
- Em đâu có tin, vì trước đây, tụi nó cũng đồn Hạnh Lâm sẽ lấy Long, em trai của bà chủ siêu thị Lan Anh . Rồi đồn con bé được một đại gia nào đó trong Chợ Lớn để mắt tới . Tụi xấu mồm nó đồn đủ thứ, lần này nó cũng đồn bậy . Nhưng chẳng hiểu sao, nửa tháng này Hạnh Lâm cũng không đến lớp .
Phú gắt ngay bằng giọng cộc lốc :
- Không nói về Hạnh Lâm nữa . Em tiếp thị bia chứ đâu phải tiếp thị đời tư của kẻ khác .
Đặt lon bia đã hết xuống bàn, Phú hất hàm :
- Em nói về mình đi chứ .
Hương Thảo vén tóc qua một bên :
- Em có gì đặc biệt đâu .
Phú nheo mắt :
- Thế nào mới là đặc biệt ?
Thảo chớp mi :
- Thí dụ : hòan cảnh khác mọi người, như mồ côi cha mẹ, cha mẹ ly dị hoặc cha mẹ có hai dòng con, là con rơi bỏ cô nhi viện, hoặc là nạn nhân của một bi kịch nào đó .
Phú lại hỏi :
- Thế nào là nạn nhân của một bi kịch ?
Thảo hỏi ngược lại :
- Thật sự anh không biết sao ?
Phú lắc đầu, Hương Thảo bảo :
- Một cô gái trẻ, nhẹ dạ, nghe lời đường mật của một gã Sở Khanh, rồi bị hắn bỏ rơi với một cái bầu . Cô ta là nạn nhân của một bi kịch tình yêu chứ còn gì nữa .
Phú cười khẩy :
- Đúng là giỏi tưởng tượng . Nhưng mấy chuyện này thảm quá . kể chuyện vui đi .
Hương Thảo cong môi lên :
- Đó là sở trường của các ông mà . Con gái đâu biết kể chuyện tiếu lâm .
Phú bỗng gằn giọng :
- Láo . Làm bộ như con gái hiền lắm không bằng . Giả dối, lọc lừa, nhưng giả bộ ngoan hiền là nghề của các em đấy .
Hương Thảo khui tiếp lon bia :
- ai lại cay cú dữ vậy ? Uống tiếp cho khuây khoả đi anh .
Phú nhìn đôi mắt đưa đẩy của Thảo rồi nhớ tới Hạnh Lâm . Cơn ghen bỗng ngun ngút bốc lên, anh nói :
- Mình đi hát karaoke nhé .
Thảo eo sách :
- Nhưng em vẫn còn một thùng bia nữa .
Phú búng tay y như trong quảng cáo :
- Chuyện nhỏ . Anh bao hết .
Hương Thảo hỏi :
- hát ở đâu lận ?
- Em muốn ở đâu ?
Tháo kéo đuôi tóc vờ mắc cỡ :
- Tuỳ anh, chớ em đâu có biết ?
Thái độ cứng ngắc của cô khiến Phú chán chường, nhưng anh vẫn đứng dậy, khoác vai Hương Thảo, giọng ởm ờ :
- Vậy đi với anh cho biết .
Mặt tươi roi rói, Thảo phụng phịu :
- Nhưng em phải về trước mười một giờ, vì ngày mai còn đi học nữa .
- Chuyện này em khỏi lo . Anh hiểu mà .
Mở cửa xe mời Thảo vào, Phú hỏi :
- Em có sợ bạn bè đồn ầm lên rằng, em sắp thành bà chủ nhà hàng Sao Đêm không ?
Liếc Phú một cái thật lãng, Hương Thảo đáp bằng một câu hỏi :
- Làm sao bịt miệng thế gian được hả anh ?
Phú ởm ờ :
- Nhưng bịt miệng em thì dễ ồm .
Hương Thảo bĩu môi :
- Hông dám dễ đâu .
Không nói không rằng, Phú kéo mạnh Thảo vào người mình rồi hôn mạnh môi cô . Thảo chống đối lấy lệ rồi ngoan ngoãn hôn trả lại anh một cách thuần thục làm Phú phải ngạc nhiên .
Buông môi cô ra, anh thích thú :
- Em khá lắm .
Tựa đầu vào ngực Phú, Hương Thảo thì thầm :
- Còn anh, thật tuyệt .
Phú cho xe chạy, nhìn hai hàng cột điện thút lui ra sau, Thao lim dim mắt :
- Đúng là như mơ . Em từng ao ước ngày nào đó được ngồi trong xe du lịch với hoàng tử của lòng mình .
Phú bật cười :
- Anh già lắm rồi, không làm hoàng tử đâu .
Xoa tay vuốt ngực anh, Thảo nủng nịu :
- Vậy thì làm vua .
- Vừa già như anh khó chịu lắm .
Hương Thảo nói :
- Khó cỡ nào em cũng chiều .
Phú vờ thở dài :
- Em làm anh chỉ muốn về nhà ngay để xem sẽ được làm vua ra sao .
Hương Thảo liếm môi :
- Dĩ nhiên là ... đắt tiền rồi .
Phú cười xoà :
- Khoản tiền bạc em đừng lo, anh chỉ cần hàng chất lượng thôi .
Thảo bá cổ anh :
- Về khoản này anh cũng đừng lo . Thử một lần sẽ biết thôi mà .
Phú cho xe vào nhà . Hương Thảo lăng xăng săm soi đủ thứ . Cô nàng dường như bị choáng trước vẻ hào nhoáng của phòng khach . Thảo tấm tắc :
- Đúng là cung điện của vua .
Rồi cô nằm lăn ra ghế bành to như cái di-ván kế ở sát góc phòng với vẽ mời gọi .
Phú nhếch môi :
- Có thật em là sinh viên không ?
Hương Thảo chốp mắt :
- Sao lại hỏi thế ? Em có thể sinh viên đây nè .
Phú bỏ vào phòng ngủ, Thao nhỏng nhảnh bước theo . Cô chủ động gọi trong Phú bản năng của một gã đàn ông tràn đầy sinh lực và anh đáp lại một cách cuồng nhiệt, hăm hở .
Nằm ngửa ra giường, gương mặt nhìn lên trần, Phú thấy hồn trống rổng . Anh thèm thuốc kỳ lạ, nhưng xung quanh không có lấy một điếu .
Hương Thảo vòng tay ôm ngang người anh, giọng thỏa mãn :
- Anh đúng là người đàn ông lý tưởng .
Phú hỏi :
- Tất cả các cô tiếp thị bia ở nhà hàng Sao Đêm đều như em à ?
- Bọn chúng có khai đâu mà em biết . Riêng em thì lâu lắm mới một lần . Chủ yếu vì có cảm tình .
Phú nhếch môi :
- Em thích anh ở điểm nào nhỉ ?
Hương Thảo vẻ những vòng tròn lên người anh :
- Điểm nào củng thích . Anh là số một mà .
- Láo thật .
Thao cười khúc khích :
- Láo thật chứ đâu láo giả .
Mắt Thảo chợt nheo lại khi thấy cái kẹp nằm ở góc giường . Cô vội tay lấy .
- A ! Kẹp tóc hình chiếc xe đạp . Dể thương thật . Trong đám bạn em có đứa kẹp rồi
Phú giật phát cây kẹp, giọng lạnh lùng :
- Em chuẩn bị về nhà là vừa .
Hương Thảo nủng nịu :
- Khuya lắm rồi, bệ hạ ơi . Em muốn ở lại ...
Phú đúng dậy, vẻ mặt dứt khoát :
- Khuya cũng về .
Thẩy xuống giường một xấp tiền, Phú bảo :
- Sòng phẳng nhé .
Thảo thản nhiên nhật xấp tiền lên :
- Chừng nào cần, cứ gọi em .
Phú không nói không rằng, anh mở cổng, ngoắc cho Thảo chiếc xích lô .
Đêm khuya rồi, nhưng ngoài phố vẩn đông người qua . Những đêm khác, giờ này Phú còn ở chổ Hạnh Lâm, cho dù với anh cô vẩn giữ vẻ xa cách lạnh lùng . Chả biết đêm nay Lam có trông Phú không ?
Bước tới tủ thuốc lá ở cột đèn, Phú mua một gói . Không có Hạnh Lâm ở đây nhưng Phú vẩn hạ hê phà khói, rồi đau đớn nhận ra bên người đàn bà khác, anh hết sức là lẻ loi, vô vị .
o0o
Cẩm Tiên hích Hạnh Lâm, giọng dè bĩu :
- Nhìn con Hương Thảo kìa . Môi nâu, mắt tím cứ như diễn viên Hàn Quốc, nhưng trông nó thật tỡm .
Lam thờ ơ :
- Mạc kệ nó . Mày nhìn làm chi rồi khó chịu .
- Nó dập vào mắt mình mới ghét chứ .
Cẩm Tiên bổng ngập ngừng :
- Dạo này ... tay Phú còn đeo đuổi mày không ?
Hạnh Lâm ngạc nhiên :
- Mày hỏi chi vậy ?
Tiên gĩa lả :
- Tại cái dạo mày bệnh rè rè, tao thấy hắn lo lắng cho mày qúa, nên hỏi vậy mà .
Hạnh Lâm vẻ vòng vòng trên giấy :
- Anh ta vẩn ghé nhưng tao tránh mặt .
Cẩm Tiên thắc mắc :
- Tại sao mày phải tránh mặt ? Nếu hắn tát tỉnh thì cũng tốt cho mày chứ .
Lam im lặng . Vừa rồi cô đã nói dối Cẩm Tiên . Đúng ra, gần nửa tháng nay, Lam không thấy Phú ghé hoc cầu thang cũng như shop Song Hạnh . Cô không biết lý do tại sao, ngay cả Thai cũng lắc đầu khi Hạnh San hỏi tới .
Lam vừa đi học lại, vào lớp cô bắt gặp ngay cái cười khinh khỉnh, ta đây của Hương Thảo . Cái cười như chứa một thách thức hơn giễu cợt nào đó làm cô khó chịu lẫn hoang mang .
Chuyện xảy ra với Lâm, ngoài Long ra, bạn bè không ai biết cả . Vậy Hương Thảo cười như thế là ý gì ?
Giọng Cẩm Tiên vang lên :
- Có chuyện này đừng sai tao không biết, nhưng mày nghe qua rồi bỏ nghen ?
Hạnh Lâm lắc đầu :
- Nói phứt cho rồi . Úp mở mãi, chán qúa .
Cẩm Tiên hạ giọng :
- Tụi nó bảo thấy Hương Thảo đi với tay Phú . Hắn cho con bé về nhà bằng xe du lịch .
Tay Lam chợt bấu chặt vào thanh ghế một cách vô thức . Thế đấy, con người thật của Phú cũng lòi ra thôi . May là Lam không nghe được những lời đường mật của anh ta .
Cẩm Tiên lại nói tiếp :
- Hương Thảo khoe rằng đã tìm được người bảo bọc cho mình nên không sợ cực nửa . HỨ ! Kẻ đó là ai, nếu không phải là Phú .
Hạnh Lâm nghe giọng mình lạ hoắc :
- Mày kể tới chuyện này làm chi ?
Tiên nghiêm nghị :
- Để mày biết mà đề phòng . Sau sao Long vẩn tốt hơn Phú .
Lam gượng gạo :
- Có lẻ vậy . Nhưng tao và Long cũng chẳng tới đâu được . Đừng nhắc tên hắn làm chi .
Cẩm Tiên nhìn ra đường :
- Vừa nhắc chàng, chàng đã xuất hiện . Linh thật .
Hạnh Lâm với nhìn theo . Cô tưởng Phú đến, nhưng người đó lại là Long . Anh vẩn hết sức kiên trì đeo đuổi Lam . Thời gian cô nằm một chổ, rất nhiều lần Long ghé thăm, nhưng cô tránh mặt .
Quanh Hạnh Lâm là hai người đàn ông . Một mãnh liệt đeo đuổi bằng bản chất nóng nảy của một người coi trời bằng vụng, một si mê, đắm đuối của một thanh niên mới lớn . Nếu đem so sánh, đi nhiên Lam hiểu tìm mình đã ngã về phía nào, nhưng lý trí cô lại bảo phải yêu khác đi .
Ngồi xuống đối diện với hai cô gái, Long tỏ vẻ lịch sự :
- Không phiền chứ ?
Cẩm Tiên lắc đầu :
- Tôi thì không, chẳng biết nhỏ Lam thì sao ?
Hạnh Lâm gượng gạo :
- Tự nhiên . Long khách sáo thế . Bạn bè ngồi đông càng vui chớ có sao đâu .
Long có vẻ chua chát :
- Tiếc rằng giữa chúng ta chỉ tồn tại những chuyện buồn .
Cẩm Tiên đùa :
- Vậy hai người rủ nhau đi xem tau hai cho vui . Bảo đảm sẻ được cười bể bụng .
Long hạ giọng :
- Chắc gì người ta chịu đi .
Hạnh Lâm im lặng . Cô không muốn nghe trách móc, cũng chả muốn phân bua . Đứng bật dậy, cô nói :
- Mình về thôi, Cẩm Tiên .
Tiên nhăn nhó :
- Ai lại ... bất lịch sự vậy ? Ngồi một chút thì đã sao nào ? May vừa nói càng đông bạn càng vui mà .
Lam mím môi :
- Tao chỉ tưởng thế thôi . Nhưng thực tế không phải vậy .
Cẩm Tiên kéo tay cô :
- Thôi mà Lam . Có gì cứ nói hết với nhau một lần, để trong lòng làm chi cho nặng nề thế này .
Long nhìn Cẩm Tiên :
- Tôi cần nói chuyện riêng với Lam, mong Tiên thông cảm .
Cẩm Tiên thoải mái cười :
- Chuyện nhỏ . Miễn sao ... quý vị vui là tôi vui rồi .
Đợi Tiên ra khỏi quán, Long mới nhỏ nhẹ :
- Sao cứ tránh mặt anh hoài vậy ?
Lam nhạt nhẽo :
- Long thừa biết mà .
- Anh hiểu những gì chị Lan Anh gây ra cho em là quá sức tưởng tượng . Anh không tha lỗi của chị ấy đâu . Nhưng thật ra, chị Lan Anh không hề biết em đang mang thai .
Mặt nhăn lại đau đớn, Long nói tiếp :
- Với anh, đó cũng là một cú sốc mà tới bây giờ anh vẫn còn không tin rằng có thật . Khó sao, càng đau bao nhieu anh càng yêu em bấy nhiêu . Bao đêm thao thức với rượu, với khói thuốc, anh càng nhận ra, anh cần có em vô cùng .
Hạnh Lâm hạ giọng :
- Lời này tôi đã nói nhiều lần, nhưng hôm nay tôi vẫn phải nhắc lại, tôi không xứng đáng với tình yêu của Long và cũng không hề yêu Long .
Long cam chịu :
- Vâng . Anh đã ... bị nghe như thế rất nhiều lần . Nhưng tại sao ? Chẳng lẽ vì em yêu hắn ta ?
Hạnh Lâm trả lời rất điểm tĩnh :
- Đơn giản vì tôi không hiểu Long . Chúng ta sống ở hai thế giới khác xa nhau . Long chưa từng trải qua những gì tôi đã trải qua, và ngược lại, tôi không thể hiểu cách nghĩ của người giàu . Tôi là con bé lọ lem an phận nên chả đời nào mơ tới đôi hài pha lê để đi dạ hội . Mà làm gì có cổ tịch ở xã hội này chứ .
Long da diết :
- Anh vẫn tin rằng những lời em vừa nói không phải xuất từ đáy lòng .
Lam ngắt ngang :
- Tôi phải nói sao anh mới hiểu và buông tha cho tôi đây ? Dầu gia đình anh giàu có, anh học cao, tương lai rộng mở, nhưng anh không phải mẫu đàn ông trong tim tôi . Nếu so sánh với người tôi yêu, anh kém rất xa, rất xa Phú, dù anh ấy không ăn học bằng anh . Tôi yêu Phú vì ảnh là chỗ dựa tinh thần của tôi, ảnh chở che, bao bọc tôi được . Riêng anh, anh không có bản lãnh đó .
Dứt lời, Hạnh Lâm vụt bỏ đi, để mặc Long gần như do gục trên bàn .
Đây không phải lần đầu tiên cô từ chối tình cảm của Long, nhưng lần này cô đã đánh vào điểm yếu của anh . Mà thật vậy, Long hiền lành qúa, trong sáng qúa . Anh không đủ sức đối chọi với cuộc đời thì làm sao bảo vệ được người mình yeu .
Đón chiếc xe xích lô, Hạnh Lâm không về nhà mà ghé shop Song Hạnh .
Vừa thấy cô, Hạnh San đã nhắn :
- Sao không về nhà nghĩ, ra đây làm gì ?
Lam chép miệng :
- Ở nhà hoài chắc em chết muc mat .
San tò mò :
- Phú không ghé rước em sao ?
- Chị thấy rồi, còn hỏi gì nửa . Em và anh ta đâu còn ràng buộc .
Gặp nhau làm chi chứ ?
- Xí ! Sao chưa chắt thế ? Biết đâu Phú không đến để thử lòng em, xem có nhớ nhưng, có trong ngông không ?
Hạnh Lâm bĩu môi :
- Phú không ghé, em càng mừng .
San lơ lững :
- Để xem mừng được bao lâu ?
Hạnh Lâm chưa trã lời thì đã thấy Hương Thảo lưng thửng bước vào . Kéo kính mắt cao lên khỏi trán, cô nàng chấp tay đi tới đi lui ngam nghĩa .
Tôi chờ Hạnh Lâm ngồi, Hương Thảo gĩa vờ ngạc nhiên :
- Ủa ! Bộ làm công ở đây à ? Chà ! Nhìn cứ như bà chủ . Oai ghê .
Nên khó chịu xuống, Lam mĩm cười :
- Thảo định mua gì ?
Thảo cong con :
- Đẻ coi có gì đang mua không đã . Trước đây mình quen mua sấm ở siêu thị Lan Anh . Chắc bồ biết chổ đó mà ha .
Hạnh Lâm thản nhiên :
- Biết chứ .
Vỏ vào trán, Thảo nói :
- Ồ, quên . Trước khi đi tiếp thì với bọn mình, bồ từng ngồi ở quày đây mà . Nhưng dạo ấy tui con rong, mình đâu dám vào siêu thị, giờ thì khác rồi . Biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, mình sẻ làm chỉ một shop mỹ phẩm, tấm co hon shop Song Hạnh này .
Hạnh San ngứa miệng, xen vào :
- Đời mà . Biết đâu được . Cứ việc tha hồ mơ .
Hương Thảo chỉ vào cái cà vạt bằng lụa tơ tấm cao cáp :
- Đưa mình xem . Cái này chắc hợp với anh Phú .
Nghe Hương Thảo nhắc đến Phú hết sức ngọt ngào, tay chân Lam chợt lạnh ngạt .
Vượt chiếc cà vạt, Thảo lại nói tiếp :
- Anh Phú vừa phong trần, vừa phong nhã, ăn mặc bụi bám một tí mới quyến rủ . Đúng không Lam ?
Cô thản nhiên :
- Đó là người đàn ông quyến rủ, ăn mặc thế nào cũng quyến rủ .
Thấy chiếc cà vạt lại, Hương Thảo đanh giọng :
- Nói cho mà nhớ, Phú đang yêu tao đây . Mày đừng bám theo anh nửa . Hảy yên phận ngồi quày trông shop này đi . Đừng tư tưởng tới người đàn ông quyền rủ ấy nửa . Tao nhất quyết bắt xác anh .
Hạnh San sừng sợ nhìn Hương Thảo . Đến khi cô ta ra tới cửa, cô mới thốt lên :
- Đơ ... đơ đấy mắt .
Quay sang Lam, San gắt :
- Nó nói vậy là sao ?
Hạnh Lâm lắc đầu . San ngỡ ngàng :
- Chẳng lẻ Phú đang cặp với con nhỏ này ? Chị phải hỏi Thái cho ra mới được .
Lam mết môi :
- Hỏi làm chi ? Em không muốn đâu .
San bực bội :
- Yêu ai thì nhận là yêu . Ghét ai thì bảo là ghét . Tội tình chi cứ dối lòng . Ai cũng có số phận, nếu cứ sợ khổ như mẹ thì suốt đời cha bao giờ có được một tình yêu như ý muốn .
Hạnh Lâm lơ đảng như không nghe San nói, thái độ của cô khiến San bực .
- Trước đây em cũng ghét Thái, nghi ngờ anh gĩa dối, tham chi giận doi khi chi quen Thai, nhưng thực tế đâu phải vậy .
Lam bướng bỉnh :
- Còn hồi sớm để đánh gía về Thái .
Hạnh San giận dổi :
- Uổng công Thái đã ... chơi Lan Anh một vố để trã thù cho em .
Lam lơ lững :
- nếu chuyện ấy có hại, chắc ảnh đã không làm .
San gàn :
- Nói như em, làm như anh Thái có lợi khi ... chơi Lan Anh như vừa rồi không bằng .
Lam nhìn ra của khi Thái hớn hở bước vào :
- Khỏe chưa mà ra đây ngồi ?
Lam mĩm cười :
- Em ăn luông mà, nằm hoài coi sao được .
Thái hào phóng :
- Anh sẳn sàng trả lương không cho em một năm . Cứ thoải mái nghi tiếp .
Hạnh Lâm vuốt tóc :
- Sao tự nhiên anh hào phóng để mực khó tin vậy ?
Thai thở ra hết sức khoan khoái :
- Anh vừa vô mánh lớn .
San không ngăn được tò mò :
- Mánh gì vậy anh ?
Bật cười thích thú, Thái kể :
- Anh đã mua được toàn bộ khu đất của Lan Anh với gía rẻ không ngờ .
San tròn xoe đôi mắt :
- Tại sao cô ta lại bán rẻ cho anh ?
Tiếp tục cười với vẻ khóai trá, Thái nói :
- Không bán để phá sản à ? Đợt vừa rồi khi anh quyết định không chung vốn với cô ta, Lan Anh phải mượn nợ để gồng hết tiền mua đất . Nếu không tham lam cô giữ đất cho cô gía mới bán thì bây giờ Lan Anh đâu phải lo năng như vậy .
Hạnh Lâm vọt miệng :
- Việt kiều đâu có quyền mua bất đồng sản .
Thái cao giọng :
- Anh trả tiền, nhưng người đứng tên là Hạnh San . Chị em oai ghê chưa ? Làm bà chủ đất đó .
Mặc cho Hạnh San ngỡ ngàng, Hạnh Lâm nhếch môi làm thinh . Thái nói :
- Moi hai em đi nhà hàng với anh .
Lam lắc đầu :
- Hai người đi được rồi . Em không làm kỳ đà đâu .
Thái giẩy nảy :
- Sao lại thế ? Anh đã bảo với Phú . Cậu ta đang chờ đấy .
San nhăn nhó :
- Đi đi Lam . Em bảo nằm một chổ hoài sẻ mục người mà .
Thái nói tiếp :
- Cứ xa lánh mãi người ta, làm người ta chán đấy .
Hạnh Lâm mĩm môi :
- Em đi vì chi cho chả vì người ta nào hết . Ai cần họ đâu mà ưa với chán .
San chen vào :
- Rồi . Vì ai cũng được .
Hạnh San giao việc cho một nhân viên rồi hớn hở đi bên Thái . Nhìn chị mình, Hạnh Lâm chợt lo . Thái ranh ma qúa, chẳng biết rồi San sẻ như theo nào khi chị ấy luôn vô tư, hoi hot với cuộc đời .
Chuyện Thai làm, rỏ ràng có mục đích từ đâu . Nhưng anh ta lại rao lên là vì Hạnh Lâm . Chính vì lời reu rao ấy mà cô lảnh đủ trận đòn thủ của Lan Anh đến mức mất đứa con . Dù giọt máu của Phú là nguyên nhân khiến Lam mất ăn, mất ngủ, nhưng với cô, việc đứa bé không còn vẩn là nổi đau thể xác lẩn tâm hồn qua lon ma tới bây giờ, Hạnh Lâm vẩn phải chịu đựng .
Vào nhà hàng, Hạnh Lâm đưa mắt tìm và thấy Phú đang ngồi, kế bên anh là Hương Thảo . Con bé vừa bá cổ Phú, vừa nhìn Lam với cái nhìn thách thức .
Hạnh Lâm phớt tỉnh như không . Cô ngồi xuống kế San nhưng trái tim cứ nhói nhói đau khi mục kích cạnh vừa rồi .
Phú đến bên cô, giọng trầm ấm :
Em đã thật khõe rồi phải không ?
Hạnh Lâm lặng lẽ nhìn anh và không trả lời tiếng nào, Phú túm tím cười . Nụ cười của anh dể ghét lam` saọ
Suốt bửa ăn, Lâm thật ít nói . Cô mặc kệ Hạnh San và hai gả đàn ông trò chuyện với nhau vui vẽ . Phú chẳng hề chăm chú tới cô như trước đây . Nếu có tiếp thức ăn cho Lâm thì cũng là gượng ep', là chiều lễ.
Hạnh Lâm chợt thấy no ngang . Cô ăn như máy và chỉ muốn đứng dậy bỏ về, nhưng lần nào cũng bị Hạnh San kéo lạị
Giữa buổi, Hương Thảo ghé vào tai Phú thì thầm với vẽ nhõng nhẽo, nũng nịu đến mức chống mặt . Phú thản nhiên keó Thảo sà xuống rồi thì thầm đáp trả.
Lúc này, Hạnh Lâm không chịu nổi nữa, cô bỏ chạy ra ngoài mặc cho San và Thái gọi thất thanh . Không có tiếng gọi nào của Phú cả . Lâm bỗng bặt khóc . Cô khóc ngon lành và thèm được đở hết sức . Nhưng đâu ai chạy theo để vổ về Lâm đâụ
Ngoắc chiếc xích lô, Hạnh Lâm về nhà . Tới hành lang dần vào cầu thang, cô đã thấy Phú đứng đó trong bóng tối âm thầm và điếu thuốc cháy đỏ trên môị
Đang đứng ngang tầng choàng hết lối đi của Phú làm Lâm run rẩy . Chỉ cần bước tới một bước thôi, cô sẽ vá vào anh . Cái vùng ngực rọng, ấm ấy đã có lần Lâm tựa vào, khóc nặn lên cho hả khi nằm trong bệnh viện.
Lần đó Phú cũng khóc . Chính giọt nước mắt đàn ông ấy đã khiến tim Hạnh Lâm bồi hồi thổn thức . Vậy mà hôm nay Phú khác hôm đó hoàn toàn ư ?
Có phải anh thử Lâm rồi bây giờ tới năn nỉ, vổ về không ?
Cô bước tới, nhưng Phú vẩn không nhường đường . Lâm vừa lách vào khẻ trống thì Phú vứt điếu thuốc, kéo mạnh cô vào lòng.
Đầu cúi xuống, anh tìm môi Lâm, đôi môi run rẩy đến tội nghiệp . Phú cố không tin cô gái anh đang nấu níu đã từng qua tay nhiều người khác vì cô ta trong mổng manh quá, tinh khiết quá . Nhưng rồi còn ghen mà quỳ chợt ap' tới làm Phú như bị ai đâm vào ngực.
Anh phũ phàng đẩy Hạnh Lâm ra, khiến cô vừa hụt hâng~ vừa ngở ngàng.
Bắp mồi vào điếu thuốc, Phú dộc ác :
Em đã từng hôn bao nhiêu người, nhưng vở run rẩy, vở sợ hải như môt trinh nữ hở Lâm ?
Hạnh Lâm ấp úng :
Anh nói thế là sao ?
Phú cười, nhưng mặt trong thật sợ :
Tôi hỏi em đã từng hôn bao nhiêu người rồi ?
Lâm giận đến choáng người . Cô quay ngoát đi vào hốc cầu thang . Ngồi xuống chiếc giường tầng, Lâm vẫn thấy hai chân rã rời vì tức.
Thì ra Phú tới đây để nhục mạ cô chứ đâu phải để vổ về như cô tưởng . Nhưng tại sao anh có thái độ này ? Hay Hương Thảo đã đâm bịa thọc, thóc bi gào nói xấu gì Lâm ? Cho dầu Thảo nói gì chăng đi nửa, Phú cũng nên tìm hiểu chứ ?
Nước mắt lẩn dài trên má, Hạnh Lâm cứ nghẹn ở cổ . Cô tựa đầu vào cột giường và nghe giọng Phú dầy nghiến :
Thì ra đi tiếp thị bia cũng là để tiếp thì mình . Nhưng cách của em cao siêu quá hơn cách của Hương Thảo . Em luôn biết năng giá mình với tất cả những thằng đàn ông xung quanh . Đúng không ?
Hạnh Lâm bấu chật vào cái gối đến mức tê điếng năm đầu ngón taỵ
Sao Phú lại nở nói như vậy với Lâm nhỉ ? Tại ư đi, Lâm nạc lên :
Anh không có quyền sĩ nhục tôi . Giữa chúng ta đâu còn ràng buộc gì, anh có quyền tự do với bắt cứ người đàn bà nào anh thích mà . Không cần kiếm chuyện với tôị
Phú đánh giọng :
Đàn bà trong mắt tôi chả là gì ? tôi muốn ai sẽ được người đó.
Nềm về phía Lâm cái nhìn miệt thị, Phú nói tiếp :
Con` không thích nữa, tôi sẳn sàng vứt bỏ . Nhưng tôi không tha thứ cho ai lừa gạt tôi đâụ
Hạnh Lâm ngỡ ngàng :
Tôi đã dối anh điều gì ?
Phú mím môi :
Đã nhiều lần tôi hỏi em về ông Phát, em đều gạt ngang không trả lời hoặc trả lời lấp lung' vì không muốn tôi biết mối quan hệ giữa hai người . Giờ ông ta đã nói cả rồị
Lâm kêu lên :
Ông đã nói gì với anh ?
Phú hắt hảm :
Không nhiều, nhưng đủ để tôi hiểu các người quan hệ như thế nào . Lão Phát là kẻ tôi câm ghét nhất . Em biết chưa ?
Hạnh Lâm cay đắng :
Chẳng lẻ tôi có thể lựa chọn khác sao ?
Nhưng sao em lại giấu giếm tôi ? Hừ ! Ông ta vào bệnh viện thăm máu mũ của mình . Hay thật đấỵ
Lâm gào lên :
Anh đã biết mọi chuyện thì về đị
Phú cười kháy :
Em đuổi tôi bao nhiêu lần rồi ? Nhưng đây là lần cuối, tôi không đến nữa đâu, vì tôi biết em có tình xưa đuổi để tôi phải tìm tới . Cái mánh ấy hết linh rồị
Vứt mảnh điếu thuốc hút đó, Phú dận gót bước đi . ngồi lại một mình, Hạnh Lâm than thở nhìn bóng mình lẽ lôi trong gầm cầu thang.
Nguồn: http://vietmessenger.com/