Chương 3
Phú ngừng xe ở góc phố . Anh ngồi sau vô lăng đốt thuốc rồi chậm rãi bước xuống . Không phải tìm kiếm lâu lắc, Phú đã thấy bãi giữ xe nằm gần siêu thị .
Đứng dưới gốc cây dầu to, cao ngất, Phú vừa phà khói thuốc, vừa quan sát và suy nghĩ . Suốt thời gian qua, anh đã chờ đợi, nhưng không thấy bóng cô gái mà anh biết chắc, mang tên Hạnh Lâm xuất hiện .
Sau cái đêm đó, cô biến mất khỏi nhà hàng Sao Đêm trong khi Phú lại mong cô đến . Rờ túi áo, Phú yên tâm vì sợi dây chuyền nằm trong túi . Cái sợi dây chuyền có mặt là chữ L nằm lọt trong hốc giường của anh như một chứng tích hay một kỷ niệm đẹp nhắc nhở Phú về trách nhiệm vô hình nào đó với cô gái anh mới gặp lần đầu . Sáng hôm ấy, sau khi Hạnh Lâm hất tung toé xấp tiền vào mặt anh rồi chạy ra đường . Phú hết sức cáu kỉnh vì tự ái . Từ xưa đến giờ, duy nhất cô là người dám tát anh, dám tung tiền vào mặt anh .
Đến khi quay trở vào, tức tối nằm lăn ra giường, Phú mới bàng hoàng nhận thấy vết tích của đêm qua .
Thì ra anh là người đàn ông đầu tiên đi qua đời Hạnh Lâm . Sự trong trắng của cô gái in ràng ràng trên nền drap . Cái vết đỏ ấy chợt làm anh nhức nhối vì ân hận .
Thì ra Hạnh Lâm không phải gái chuyên môn làm tiền như anh tưởng . Chính sự đeo đuổi của ông Phát, sự bất cần đời của cô khi uống bia đã khiến anh lầm .
Phú ray rứt rít thuốc . Thảo nào Hạnh Lâm lại phản ứng mánh gần như cuồng dại khi thức tỉnh . Thảo nào cô bé đã nhiếc mắng anh thậm tệ . Với Hạnh Lâm, anh chính là hình ảnh của một con yêu râu xanh tội lỗi .
Cô bỏ nhà hàng Sao Đêm làm anh không thể gặp để bày tỏ điều ân hận của mình . Qua nhiều ngày hỏi thăm các cô tiếp thị chung nhóm, Phú mới biết chỗ ở của Hạnh Lâm .
Bước đến gần cô gái ngồi trên chiếc ghế nhựa đang cắm cúi vuốt những tờ bạc lẽ cho phẳng phiu, Phú chợt chạnh lòng khi nhận ra Hạnh Lâm .
Phú gọi tên cô bằng tất cả xúc động mà thường ngày anh chưa bao giờ có . Nghe gọi đích danh của mình, cô gái ngước lên nhìn với nụ cười thật tươi khi nhận ra Phú, nụ cười chợt tắt ngấm, thay vào đó là gương mặt tái xanh .
Lâm đứng bật dấy, làm tung tóe rổ tiền . Gió thổi thốc lên, khiến Phú phải vội vàng ngồi xuống nhặt trong lúc Hạnh Lâm cứ đứng chết trân một chỗ .
Mãi một lúc sau, cô mới lắp bắp :
- Ông ... ông tới đây để làm gì ?
Đặt rổ tiền lên bàn, cẩn thận dằn sâu thẻ xe lên trên, Phú nhỏ nhẹ :
- Tôi vào siêu thị và tình cờ thấy em, và ghé vào trò chuyện .
Hạnh Lâm cắn môi, cố giữ bình tỉnh :
- Xin lỗi . Tôi và ông không có chuyện gì cả . Nếu còn chút lương tâm, xin ông đừng quấy rầy tôi nữa .
- Nhưng ít ra em cũng nên để tôi nói vài lời chứ .
Có người lấy xe, Lâm bỏ mặc Phú, cô làm công việc của mình với tất cả cẩn trọng . Nhìn Hạnh Lâm, Phú bàng hoàng nhớ lại lời ông Phát từng nói : "Nó là con nhà đàng hoàng ..." Vậy mà đêm đó, anh không hề nhận ra cái nề nếp ẩn trong con người Lâm . Vì ác cảm với ông Phát, anh coi thường những lời ông ta nói . Anh ngủ với Lâm cũng vì muốn ông ta phải phát điên lên vì ghen . Tóm lại, Phú đúng là tệ .
Hạnh Lâm quay trở lại, cô ngồi xuống ghế, tiếp tục xếp những tờ giấy bạc nhầu nát cho thẳng thớm, không cần biết đến sự hiện diện của Phú . Anh đứng lóng ngóng với điếu thuốc trên tay .
Phú ngập ngừng :
- Tôi gởi lại cho em sợi dây chuyền có mặt hình chữ L .
Hạnh Lâm ngạc nhiên :
- Nó rơi ở nhà ông à ?
Phú gật đầu và đặt cái hộp đựng dây chuyền lên bàn :
- Phải . Trong cái hốc giường .
Lâm nhìn anh đầy căm hận và khinh bỉ :
- Cảm ơn ông đã không lấy của tôi . Bây giờ ông đi được rồi . Tôi không hề quen ông . Xin ông nhớ cho điều đó .
Phú thấy bị sỉ nhục vì những lời của Hạnh Lâm . Anh búng mạnh điếu thuốc dang hút và dằn gót giày bước đi .
Ra tới gần xe hơi, anh nghe có tiếng người gọi mình . Phú ngạc nhiên khi thấy Lan Anh .
Cô đang uyển chuyển đến gần Phú :
- Trông anh như thi sĩ đang tìm nàng thơ ấy . Đừng nói với em người trong mộng của anh ở đâu đây nhen .
Phú cười gượng gạo :
- Thế em đang tìm anh chàng nào ?
Lan Anh cong cớn :
- Em phải giải quyết vài chuyện vặt, chớ chẳng tìm ai . Không ngờ lại gặp anh .
Chớp đôi mi đánh thuốc cong vút, Lan Anh tủm tỉm :
- Làm vệ sĩ cho em được không ?
Phú ngần ngừ :
- Được thôi .
Rồi Phú cũng tỏ ra lẳng lơ :
- Phải trả công đấy .
Lan Anh ngọt ngào :
- Em rất muốn được trả công cho anh .
Phú lững thững bước kế bên Lan Anh nhưng đầu óc cứ vướng víu mãi tới Hạnh Lâm . Anh là cây đinh để con gái bám theo vì họ ham tiền, ham danh, nhưng lại bị một con nhải giữ xe khinh miệt . Thật đáng tức . Cô ta tưởng mình là gì cơ chứ ?
Chân Phú bỗng khựng lại khi Lan Anh bước tới bãi giữ xe . Đứng trước mặt Hạnh Lâm, cô ta cay cú :
- Bằng mọi giá, mày phải để Long về nhà, nếu không chị em nhà mày chẳng còn chỗ dung thân đâu .
Hạnh Lâm bình thản :
- Điều đó nằm ngoài khả năng của tôi . Tôi không hề giữ Long nhưng tôi biết chắc nếu chị cứ tới đây làm phiền tôi, Long sẽ tỏ thái độ đấy .
Lan Anh bật cười :
- Ăn nói khá lắm . Mày không giữ Long, vậy giờ nó ở đâu ?
- Đã bảo không biết .
Lan Anh mím môi, đập mạnh vào chiếc Chaly dựng ngay chân mình, nhưng lần này Hạnh Lâm không để cảnh củ tái diễn, cô kéo Lan Anh ngược lại làm cô ta xiểng niểng .
Hất mái tóc xổ tung qua một bên, Lan Anh rít lên :
- Mày dám đánh tao hả ?
Vừa hét, Lan Anh vừa nhào tới nhưng cô đã bị Phú giữ lại . Anh trầm giọng :
- Em điên rồi .
Cô thoát khỏi hai cánh tay cứng như hai gọng kềm của Phú, Lan Anh thở hổn hển :
- Anh ... anh phá tan bãi xe này cho em .
Hạnh Lâm cười khẩy :
- Thì ra cá mè một lứa .
Phú xẵng giọng :
- Em im đi .
Lan Anh ngỡ ngàng :
- Anh quen nó à ?
Giọng Phú giễu cợt :
- Tất cả phụ nữ trong thế giới nhà hàng anh đều quen . Nhưng chuyện đâu còn có đó, em làm gì côn đồ thế ?
Hạnh Lâm thách thức :
- Chỉ cần chị làm ngã một cái xe thôi, tôi sẽ mời công an tới ngay . Tôi không nhịn chị như lần trước đây .
Lan Anh nhấn mạnh :
- Mày dám à ?
Hạnh Lâm khoanh tay làm thinh . Mắt cô ném về phía Lan Anh và Phú những tia vừa căm hận, vừa khinh bỉ . Ngay lúc đó, Lập xồng xộc chạy vào .
Không kịp hỏi trước sau, anh chàng nhào tới tống cho Phú một cú hết sức bình sanh, mồm rống to :
- Mày ăn hiếp chị tao à ? Mẹ kiếp !
Phú né sang một bên và chột tay Lập, bẻ quặt ra sau . Hạnh Lâm vội lao tới :
- Buông em tôi ra .
Phú cười nhạt :
- Ngựa non háu đá . Cậu chưa đủ trình độ đâu . Đừng hăng máu kiển võ biền như vậy .
Nắm tay Lan Anh thật chặt, Phú ra lệnh :
- Đi về .
Cô vùng vằng nhưng không thoát đành hậm hực theo Phú sau khi buông một lô câu hăm dọa rẻ tiền .
Kéo Lan Anh lên xe, Phú gằn giọng hỏi :
- Chuyện gì mà em hành động như người vô văn hóa vậy ?
Lan Anh nhảy nhổm trên ghế :
- Anh mắng em đấy hả ?
Phú lạnh tanh :
- Anh chỉ nói nhận xét của mình . Em trả lời đi . Chuyện gì ?
Lan Anh hằn học :
- Nó là gái làm tiền đấy .
- Sao em quả quyết như vấy ?
- Thằng Long bỏ nhà sau khi đã bán chiếc Max để lấy tiền bao nó .
- Em chắc như vậy à ?
Lan Anh giận dỗi :
- Sao lại hỏi em như hỏi cung vậy ? Hay anh cũng ... dính bùa của Hạnh Lâm rồi ?
Phú đập mạnh tay vào vô lăng :
- Vớ vẩn .
- Nhưng rõ ràng hai người từng biết nhau .
Giọng Phú bỗng miệt thị :
- Gái tiếp thị bia, ai lại không quen được .
Lan Anh cay độc :
- Thậm chí cũng lên giường cũng được nữa . Đúng không ?
Phú nhíu mày :
- Em tự hạ giá mình khi hỏi như thế .
Lan Anh nổi cáu :
- Cho em xuống đi . Ngồi chung với anh thế nào cũng có chuyện để tranh cãi .
Làm như không nghe lời Lan Anh vừa nói, Phú hỏi :
- Sao em không nghĩ Long và cô gái đó yêu nhau thật tình ?
Lan Anh cười phá lên :
- Làm gì có một tình yêu như thế . Anh vừa nói : "Gái tiếp thị bia ai lại không quen được" kia mà .
- Đúng là vậy . Nhưng trong tình yêu thì khác .
Lan Anh ra vẻ sành đời :
- Đã bảo không phải tình yêu . Đó chỉ là sự trao đổi sòng phẳng giữa một người có tiền và một người có thân xác trẻ đẹp . Thằng Long là trai mới lớn, nó đang mê say cái trò chơi xác thịt, rồi nó cũng bỏ thôi .
Phú cho xe rẽ sang ngã tư :
- Vậy việc gì em phải lo đến mức đi tới tận bãi xe làm giặc làm giã ?
Lan Anh chép miệng :
- Mẹ em sợ rằng thằng Long sẽ bán tiếp cái Dream mới sắm . Bà còn bảo Long là cháu đích tôn, không thể bỏ nhà sống lang thang được .
Phú lơ lững :
- Thì cứ chìu ý, nó sẽ về ngay .
Lan Anh bĩu môi :
- Rước con nhỏ ấy về à ? Chuyện không tưởng .
Xe ngừng trước một biệt thự bề thế, Lan Anh hỏi :
- Vào nhà nhé ?
Phú lắc đầu :
- Anh không rảnh .
Lan Anh xịu mặt :
- Vậy mà đòi người ta đền ơn .
Vuốt nhẹ má cô, Phú nói :
- Còn thiếu gì cơ hội .
Lan Anh vòi vĩnh :
- Nhưng lâu rồi chúng ta không gần nhau . Em còn thua bọn tiếp viên trong các ba của anh nữa .
Phú cau mày :
- Sao lại so sánh như vậy .
- Chớ còn gì nữa ? Bọn họ ngày nào cũng thấy anh, nghe anh nói, còn em ấy hả, nhắn tin, gọi di động cũng chẳng được anh trả lời . Lúc nào anh cũng bận . Sao em ghét cái bận của anh quá .
Phú nói :
- Tối thứ bảy anh ghé .
Lan Anh long lanh mắt :
- Em sẽ chờ . Không được sai hẹn đó .
Phú vòng xe về nhà . Anh ngã người xuống giường và nhìn căn phòng trống trải của mình . Ở tuổi anh, tất cả bè bạn hầu như đã có vợ con ấm êm hạnh phúc, riêng anh vẫn chưa .
Quanh Phú, đàn bà lượn lờ nhiều vô kể . Anh là một gã trăng hoa, nên chỉ thích cặp qua đường, vui một thời gian rồi mạnh ai nấy đi . Với các cô gái đó, Phú rất sòng phẳng, rộng rãi, nên khi chia tay, các cô không hề trách anh là Sở Khanh hay gì cả .
Duy với Lan Anh, anh dừng lại hơi lâu . Cô giỏi trong kinh doanh, giúp anh được nhiều việc, nên đã có lúc anh nghĩ tới chuyện lâu dài thành chồng vợ, dù anh không yêu mà đang cần một người đàn bà biết quán xuyến việc làm ăn .
Dầu chưa bao giờ Phú nói ra dự định của mình, nhưng dường như Lan Anh hiểu điều đó, bởi vậy, cô hết sức chiều chuộng Phú . Với phụ nữ, anh chưa khi nào bị từ chối, với Lan Anh, anh càng được trọng vọng, nể nang . Cô đang hy vọng làm bà chủ một số quán ba nổi tiếng ở thành phố này, dù hiện tại cô đã là chủ một siêu thị khá lớn . Phú biết Lan Anh muốn lợi dụng sự quen biết rộng rãi của mình để tạo uy tín riêng trong làm ăn . Chính điều này, làm anh khó chịu khi nghĩ sẽ cưới một người vợ thực dụng như Lan Anh .
Nhưng suy cho cùng, anh định cưới cô cũng vì sự thực dụng của anh kia mà . "Nồi nào vung nấy", câu thành ngữ này áp dụng cho Phú và Lan Anh có thể đúng tới chín mươi phần trăm .
Với tay lấy gói thuốc ở đầu tủ, Phú chợt đụng phải cái kẹp tóc hình chiếc xe đạp bằng inox, cái kẹp gợi cho anh một món đồ chơi xinh xắn . Cái kẹp này cũng của Hạnh Lâm . Phú không muốn trả cô bé mà muốn giữ nó lại như giữ một kỷ niệm đẹp .
Tự dưng anh bật cười với chính mình . Một kẻ chỉ biết tiền như cậu Út Phú mà cũng giữ một vật không có tí giá trị nào để làm kỷ niệm sao ? Thật khó tin . Mở hộc tủ ra, Phú vứt cây kẹp vào đó, rồi châm thuốc hút .
Dù không muốn, sự suy nghĩ của anh vẫn tập trung vễ Hạnh Lâm . Giờ anh đã biết nhân vật Long mà lúc nửa tỉnh nữa mê trong vòng tay anh, Hạnh Lâm đã gọi là ai rồi . Hóa ra đó là một cậu ấm lâu nay quen bám váy mẹ . Cậu ta chưa hề biết cô gái mình si mê đã bị kẻ khác phỗng tay trên .
Phú tin chắc Hạnh Lâm rất khe khắt với Long chớ không hề buông thả hay lấy thân xác mình ra trao đổi một cách sòng phẳng như Lan Anh nói . Nếu đúng vậy, Phú thật có lỗi đối với Lâm . Anh phải làm sao để lương tâm bớt nặng nề đây ? Hạnh Lâm không như các cô gái từng qua đêm với Phú, anh không thể ném cho cô vài cọc tiền để mua sự thanh thản vì cô đâu hề bán thân . Hành động đêm đó của Phú khác nào cưỡng đoạt . Anh đã cướp đi sự trong trắng của Hạnh Lâm . Với Phú, đây là điều tối kỵ vì dù anh tự đánh giá mình không ra gì, Phú vẫn có nguyên tắc sống riêng . Anh thích thủ lợi, nhưng không ưa phương hại đến người khác, nhất là phụ nữ .
Vùi điếu thuốc vào gạt tàn, Phú lên xe lái đến quán Sao Dêm . Nhà hàng này do anh làm chủ, nhưng toàn bộ cong việc ở đây, do Nhất quản lý . Anh ta tháo vát, trung thực và có lòng hào hiệp thương người . Có thể Nhất nghĩ ra cách tế nhị giúp Hạnh Lâm mà cô không từ chối .
Vừa bước vào trong, Phú đã gặp Long . Cậu ta đang nói chuyện với một cô tiếp thị bia, chẳng hiểu Long nói gì mà cô ta lắc đầu liên tục .
Đến bên Long, Phú vờ ngạc nhiên :
- Ủa, Long ! Đi đâu mà có một mình vậy ?
Nhìn Phú vẻ gượng gạo cười, Long nói :
- Em tìm bạn .
- Gặp chưa ?
Long buồn bã lắc đầu . Phú vỗ vai Long bằng giọng thân mật :
- Mấy khi có dịp gặp . Vào uống với anh vài lon bia .
Long từ chối :
- Dịp khác đi . Em bận rồi .
Mắt Phú ánh lên tia tinh quái :
- Bận tìm Hạnh Lâm phải không ?
Long kinh ngạc :
- Anh biết Lâm à ?
Không trả lời, Phú kêu Long tới cái bàn trống giữa phòng .
- Ngồi xuống đã . Vừa nghe tên Hạnh Lâm đã quýnh cả lên rồi . Đàn ông gì yếu bóng vía thế ?
Long hỏi tới với điệu bộ ghen tuông không giấu vào đâu được .
- Sao anh biết Hạnh Lâm vậy ? Cô ấy từng mời anh uống bia phải không ? Hai người có thân nhau lắm không ?
Phú nhếch môi cười . Nụ cười kẻ cả, khiến Long khó chịu . Rồi như nhận ra sự bộp chộp của mình, Long ngồi im lặng .
Phú gọi một chai rượu, anh rót cho Long rồi nhẩn nha nói :
- Vừa rồi anh có gặp Lan Anh, cô ấy bảo em đã ra ở riêng . Sao chịu chơi thế ?
Long nhếch môi :
- Lớn rồi, em không muốn suốt ngày chỉ biết vâng dạ . Em muốn được tự quyết định lấy những việc lớn của đời mình .
Phú tủm tỉm :
- Là việc gì vậy ? Yêu phải không ? Nghe Lan Anh nói, em đang sống chung với cô bé Hạnh Lâm nào đó mà .
Long gượng cười :
- Làm gì có . Em ở nhà trọ với mấy thằng bạn .
- Thế còn cô nàng ?
Long uống một ngụm rượu rồi nhăn mặt vì cay :
- Vẫn ở nhà với gia đình chớ làm gì có chuyện sống chung với em .
Giọng Phú hạ thấp xuống :
- hậc . Vậy mà Lan Anh bảo em bán chiếc Max mới cáu để nuôi gái . Nghe các cô dệt chuyện cứ y như thật ;
Long ậm ừ :
- Chuyện bán xe thì có, nhưng chị Lan Anh đã quá lời khi bảo em dùng tiên bán xe nuối gái .
- Vậy em dùng tiền ấy làm gì ?
- Chị em Hạnh Lâm sống nhờ việc giữ xe, khỗ nổi cách đây không lâu, bà chị của Lâm làm mất xe của khách, thế là phải đền .
Phú gật gù :
- Em đã hào hiệp bán chiếc Max để đưa tiền cho Hạnh Lâm chuộc người ta ?
Long lại hớp một ngụm rượu nữa :
- Năn nĩ gãy lưỡi, Lâm mới chịu nhận tiền đấy .
Bưng ly rượu lên nhâm nhi, Phú nói :
- Cô nàng cũng treo giá gớm .
Mặt xụ xuống, Long ấm ức :
- Anh không biết đâu, tất cả cũng tại bà Lan Anh . Trước đây, em giới thiệu Hạnh Lâm vào làm cho siêu thị của bà . Được nữa tháng, bả đuổi Lâm kèm theo nhiều câu miệt thị nặng nề làm Lâm tuyệt giao với em . Khi em mang tiền đến, chị Hạnh San nhậm chứ đâu phải Lâm . Gia đình cô ấy nề nếp lắm . Bà mẹ Lâm trước kia là cô giáo, mới mất vì bệnh năm rồi . Thấy Lâm vừa đi học, vừa lo kiếm tiền bằng đủ mọi cách, em xót xa lắm chứ . Nhưng Lâm là người kiêu hãnh, dễ gì chịu nhận sự giúp đỡ của ai .
Ngừng để uống thêm ngụm rượu, Long nói :
- Cũng vì muốn sớm có tiền trả em, Hạnh Lâm đã đi tiếp thị bia . Cô ấy không muón bị gia đình em, nhất là chị Lan Anh xúc phạm .
Giọng nghẹn lại, Long kể :
- Lẽ ra em không bỏ nhà đâu . Nhưng nhớ tới hành động ngang ngược của bà Anh, em chịu không được .
Phú hơi ngạc nhiên :
- Lan Anh đã làm gì em ?
Long hậm hực :
- Hôm đó em đang ở bãi giữ xe phụ Hạnh Lâm, thì chị Lan Anh đến với hai ba gã đàn anh chị . HỌ vừa khống chế áp giữ em về nhà như tội phạm, vừa hăm dọa Hạnh Lâm bằng những lời hết sức thô tục . Sau lần đó, em dứt khoát không về nhà nữa .
Môi nhếch lên chua chát, Long tiếp :
- Vậy mà Hạnh Lâm vẫn không hiểu lòng em . Cô ấy tìm đủ cách để tránh mặt, em tới nhà hay bãi gởi xe, thì bị người nhà cô ấy mời về .
Phú dò dẫm :
- Chắc Lâm rất đặc biệt nên cậu ấm mới si tình dữ vậy ?
Long xoay cái ly không :
- Em yêu cá tính của Lâm .
- Thế về sắc ? Cô ấy hẳn phải đẹp lắm .
Hơi ngả lưng ra ghế, Long nói :
- Với em, Hạnh Lâm là nhất đời .
Không đợi Phú tiếp thêm rượu cho mình, Long vừa rót đầy ly, vừa kể lể :
- Hạnh Lâm khó tính lắm, không phải dễ hôn được cô ấy đâu . Bởi vậy, càng nghĩ, em càng yêu, càng quý Hạnh Lâm . Khổ nỗi, gia đình không hiểu em, nhất là chị Lan Anh . Bà ấy muốn em cưới vợ giàu, đồng hội đồng thuyền cùng bà, để bả dễ làm ăn .
Nhìn Phú bằng đôi mắt đã lờ đờ, Long thắc mắc :
- Chị Lan Anh là mẫu người thực dụng, sao anh lại ... kết chị ấy nhỉ ?
Bật cười khô khốc, Long hỏi :
- Hay anh cũng giống chị ? Hai ông bà kết với nhau vì quyền lợi . NÓi thật nghe, Sống trên đồng tiền sướng thật, nhưng không hạnh phúc đâu . Em sẵn sàng bỏ hết xe hơi, nhà lầu để được sống dưới hốc cầu thang với Hạnh Lâm .
Phú lắc đầu ái ngại :
- Em đã nói thế với Hạnh Lâm chưa ?
Long thở hắt ra :
- Nói làm chi khi Lâm bảo chỉ coi em như là bạn .
Dằn mạnh cái ly xuống bàn, Long lên giọng :
- Nhưng nhất định em sẽ chiếm được trái tim của Hạnh Lâm vì em yêu cô ấy thật tình . Anh phải ủng hộ em đó .
Phú lơ đi bằng một câu hỏi :
- Cậu nhất định không về nhà à ?
Giọng Long chắc nịch :
- Không .
- Rồi cậu sẽ sống ra sao ?
- Thì bán chiếc Dream, tằm tiện cũng qua một vài tháng .
Phú nghiêm nghị :
- Còn sau đó ?
- Em sẽ tìm việc làm thêm . Anh có thể giúp em tìm việc mà . Đúng không ?
Phú nhún vai :
- Chuyện nhỏ . Chỉ sợ cậu không chịu cực nổi thôi .
Long vung tay :
- Vì Hạnh Lâm, cực khổ thế nào em cũng vượt qua .
Đốt một điếu thuốc, Phú nói :
- Vậy tới ba phụ anh . Nhưng anh nói trước, chỉ là chân chạy bàn, làm việc vậtt hôi nha . Ở đó toàn khách nước ngoài, nên không dễ phục vụ họ đâu . Nếu đồng ý, ngày mai bắt đầu .
Long hăng hái :
- Đã bảo em không sợ cực mà .
Phú chép miệng :
- Chỉ ngại chị cậu trách anh thôi .
Long cười nhạt :
- Em và gia đình đã cắt đứt rồi, anh không phải ngại ngùng gì cá .
Ngất ngưỡng đứng dậy, Long nói :
- Thôi . Em phải đi tìm Hạnh Lâm đây .
- Biết cô nàng ở đâu mà tìm .
Long chủ quan :
- Phải biết chứ . Không nhà hàng này thì nhà hàng nọ . Em tìm mãi cũng ra .
Phú lắc đầu, nhìn điệu bộ đã thấm rượu của Long, ngoắc Nhất lại, Phú bảo :
- Kêu đứa nào đưa thằng nhóc này về nhà hộ tôi .
Nhất mau mắn :
- Em cô Lan Anh phải không cậu Út ?
- Ờ . Đưa tới nhà và giao cho Lan Anh, nhưng đừng nói tôi dính tay vào vụ này .
Ngồi lại một mình, Phú nhớ tới những lời Long nói về Hạnh Lâm và thấy tim mình nặng như đeo đá .
o0o
Long hớn hở khoe :
- Anh có việc làm rồi . Không lớn lao gì, chỉ là chân chạy bàn trong quán, nhưng anh hài lòng vì tự mình kiếm ra tiền chớ không ngửa tay xin người khác .
Hạnh Lâm khách sáo :
- Xon chúc mừng anh . Nhưng tốt nhất Long nên về nhà . Nếu thật sự nghĩ tới tôi, xin Long đừng tìm tôi nữa .
Đang vui vẻ, Long xịu hẳn :
- Không gặp em, không nghe em nói, anh chịu không nổi . Tất cả những gì anh đang trảo qua là vì em và cho em .
Giọng Lâm rưng rưng :
- Tôi không xứng đáng với Long đâu .
Long ngắt lời cô L
- Cứ nói như vậy hoài . Anh vẫn luôn yêu em .
Hạnh Lâm vội rụt tay lại . Cô nghẹn ngào lên:
- Không thể nào đâu Long . Hãy quên tôi đi .
Long phân bua :
- Anh đã tự lo và tự quyết định cuộc đời mình . Sao lại không thể chứ ?
Hạnh Lâm gạt ngang :
- Nhưng tôi đã có người đàn ông khác rồi .
Long sững sỡ, rồi anh mỉm cười :
- Anh không tin . Ngoài anh ra, có ai lì hơn để bám trụ ngày đêm đâu .
- Tại anh chủ quan nên không biết đó thôi . Tôi đã tìm được chỗ dựa vững vàng, bản lĩnh chớ không phải một công tử non nớt như anh . Bên cạnh người ấy, tôi chẳng sợ gì cả .
Mặt Long xám ngắt, anh gầm gừ :
- Bao giờ nhìn thấy tận mắt anh mới tin .
Hạnh Lâm nhếch môi :
- Tin hay không tùy anh .
Mắt long lên, anh nói như hét :
- Em nói dối .
Hạnh Lâm gục đầu xuống mệt mỏi chán chường .
Sau cái đêm đáng nguyền rủa ấy, cô đâm ra sợ đàn ông . Trong mắt cô, không một người đàn ông nào tốt, kể cả Long . Càng ngày, anh càng làm cô mệt vì sự đeo bám bền bỉ của mình .
Món nợ chưa trả buộc Hạnh Lâm phải dịu dàng chịu đựng anh . Mỗi lần gặp Long cô lại sống trong tâm trạng nơm nớp . Cô sợ Lan Anh tới quậy . Chỉ cần cô ta làm ồn ào ở bãi xe vài lần nữa thôi, chị em cô sẽ thất nghiệp ngay . Vì vậy, dù rất đau lòng, Lâm vẫn cươn quyết dập tắt mọi hy vọng nơi Long .
Long đanh giọng :
- Hắn là ai ?
Lâm trả lời nhát gừng :
- Chủ nhà hàng Sao Đêm .
Long há hốc mồm :
- Út Phú à ?
- Anh cũng biết Phú sao ?
Đứng dậy, Long đá mạnh cái ghế :
- Em điên rồi . Anh ta là chồng sắp cưới của chị Lan Anh . Anh ta là tay anh chị, nổi tiếng trăng hoa, ăn chơi bạt mạng ở Sài Gòn . Dây vào Út Phú, em sẽ khổ suốt đời .
Hạnh Lâm hơi bất ngờ vì lời Long vừa nói . Thì ra gã đàn ông đó có liên quan tới Lan Anh, mụ đàn bà cô đang căm ghét . Vừa rồi, vì quá bức xúc, Lâm đã nói đại tới hắn ta . Không ngờ Long lại biết Út Phú, lẽ ra cô phải nhớ chuyện Út Phú quen với Lan Anh chứ .
Phóng lao phải theo lao, Lâm nói đại :
- Tôi đã yêu nên không sợ khổ vì Út Phú .
Long nghiến răng :
- Vậy em sẽ khổ vì chị Lan Anh . Bà ấy là sư tử cái đấy .
- Tôi tin Long không nói lại với chị mình .
Long cười khẩy :
- Trái tim tôi tầm thường lắm nên tôi không dám hứa sẽ giữ miệng .
Anh đau đớn :
- Khổ sao nó vẫn ngu dại hướng về em .
Giọng Hạnh Lâm thật dịu :
- Hãy quên đi . Quên đi Long à .
Long lẩm bẩm một cách giận dữ :
- Tôi sẽ quên để Hạnh Lâm không bị gia đình tôi quấy rầy . Nhưng em cũng nên chia tay với gã đàn ông đó đi . Nếu không chị Lan Anh sẽ giết em đấy .
Rồi không nói lời từ giã, anh thất thểu bước tới chỗ dựng chiếc Dream, rồ ga hết cỡ, Long phóng vút đi .
Tự dưng Hạnh Lâm muốn khóc, nhưng nước mắt cô khô cạn cả rồi . Cô biết vừa rồi mình làm tổn thương Long rất nặng nề, khổ sao Lâm không thể làm khác được . Thà để Long hận cô rồi anh sẽ quên, còn hơn cả hai cứ kéo dài dai dẳng mãi .
Vừa đứng dậy, Hạnh Lâm bỗng thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng, cô ngồi phụch xuống, mắt nhắm nghiền . Dạo này Lâm hay bị chóng mặt, có lẽ vì làm việc nhiều mà ăn uống không bao nhiêu, đã vậy còn bị những cú sốc quá lớn . Trông Lâm ốm thấy rõ . Nhưng cô đâu dám nghĩ ngơi, khi cơm áo, gạo tiền vẫn ám ảnh cô hằng đêm .
Ngồi một chút, Lâm từ từ đứng dậy, cảm giác chông chênh vẫn còn, nhưng cô vẫn phải đi . Cô vừa tìm được chỗ kèm trẻ, hôm nay là ngày đầu tới nhận việc, chỉ vì bị chóng mặt mà ở nhà thì không được .
Lục tìm địa chỉ, Lâm uể oải dắt xe ra . Phải chi trước đây cô đừng vì ham tiền trả nợ đi tiếp thị bia, mà bằng lòng với việc dạy kèm, có lẽ cô đâu khốn đốn thế này .
Nghĩ tới Út Phú, Hạnh Lâm lại hận, hận không thôi .
Rẽ vào con đường nhỏ, nhưng toàn là biệt thự cao cấp, Lâm tái mặt khi nhận ra nhà Phú cũng nằm trên đường này . Cô càng bất ngờ hơn khi nơi cô dạy kèm ở sát bên nhà anh ta .
Lấm lét như ăn trộm, cô nép xe sát vào giàn hoa giấy đỏ đưa tay bấm chuông lòng nơm nớp sợ gặp lại Phú .
Ra mở cửa cho Lâm là một phụ nữ đứng tuổi . Bà ta nhìn cô soi mói rồi hỏi trỏng :
- Cô giáo phải không ?
- Dạ, vâng ạ .
- Hôm nay khỏi dạy . Ông bà chủ và con cái đi Đà Lạt chơi hết rồi . Thứ hai cô trở lại .
Không đợi Lâm hỏi thêm tiếng nào, bà ta đóng mạnh cửa lại . Hạnh Lâm chán nản quay xe thật nhanh .
Mới đạp được hai vòng xe đã tuột sên . Lâm lật đật leo xuống sửa . Chưa sửa được gì, cô chợt thấy trời đất tối sầm . Hạnh Lâm cố gượng nhưng không được, cô buông xe ngồi bệt xuống lề đường, mặc cho xung quanh nghiên ngả ...
Khi nhận biết mọi thứ thì ... vật cô nhìn thấy trước tiên chính là gương mặt Phú .
Anh ta có vẻ vui mừng :
- Tỉnh rồi . May quá . Sao lại té xỉu trước nhà tôi vậy ?
Hạnh Lâm ôm đầu nhăn nhó, cơn chóng mặt khiến cô buồn nôn . Cô cố dằn lại, và thều thào :
- Làm ơn lấy hộ chai dầu trong túi xách . Tôi chóng mặt quá .
Phú lăng xăng :
- Chắc bị trúng gió rồi . Để tôi giúp cho .
Phú xoa dầu vào màng tang cho Lâm, giọng có chút gì xa xót .
- Em xanh xao quá . Chắc làm việc nhiều lại ít nghĩ ngơi phải không ?
Hạnh Lâm im lặng . Cô muốn nói lời gì đó châm chọc Phú cho bỏ ghét, nhưng Lâm không còn sức nữa . Cô để mặc anh giật gió cho mình .
Hai người chợt rơi vào im lặng . Lúc Hạnh Lâm đang khó chịu vì chứng chóng mặt hành hạ thì Phú lại khó chịu vì ray rứt . Phú biết sau đêm đó, Hạnh Lâm đã bỏ tiếp thị bia để kiếm tiền bằng nhiều việc khác vất vả và nặng nhọc hơn . Cô đang phụ rửa chén bát cho một quán hủ tiếu ở gần nhà trong lúc chờ xin được việc phù hợp . Hôm nay cô té xỉu trước nhà anh, không biết vì lý do gì .
Giọng bồi hồi, Phú hỏi :
- Em tìm tôi à ?
Hạnh Lâm nhếch môi :
- Ông nghĩ vậy thật sao ?
Phú thản nhiên :
- Em té xỉu trước cổng nhà tôi, nên tôi phải nghĩ như thế . Nếu đúng vậy càng tốt . Tôi rất muốn gặp lại em .
Ngồi bật dậy, Hạnh Lâm loạng choạng nhưng vẫn cứng rắn :
- Còn tôi thì không bao giờ muốn trông thấy ông .
Cười nửa miệng, trông thật đểu, Phú nói :
- Tiếc rằng điều ước ấy không thể, vì em đang ở trong nhà tôi, với chỉ mỗi mình tôi .
Hạnh Lâm lo lắng nhìn quanh :
- Ông nói thế là sao ?
Phú tủm tỉm :
- Tôi đọc được ý nghĩ của em đấy . Sẽ không có chuyện đó xảy ra nữa, nếu em không tự nguyện .
Mắt Hạnh Lâm đỏ ửng vì tái xanh vì giận, cô buột miệng :
- Thật là bỉ ổi .
Tay vịn vào vách, Hạnh Lâm cố bước ra ngoài nhưng trời đất cứ nghiêng ngả, khiến cô không tài nào đi được .
Như chỉ đợi có thế, Phú lại ôm choàng lấy Lâm . Cô vùng ra :
- Đừng đụng vào tôi .
- Em sẽ té đấy .
- Kệ tôi .
Hạnh Lâm ứa nước mắt, cô căm ghét bản thân hơn bao giờ hết . Đang cần sức khoẻ để làm việc, cô lại bệnh . Đúng là khốn khổ .
Phú trầm ngâm :
- Tôi biết em rất căm ghét tôi . Tôi rất tiếc và thật lòng muốn bù đắp cho em .
Lâm nấc lên khi bị chạm vào nỗi đau .
- Tôi không cần vì không có sự bù đắp nào thỏa đáng hết .
Phú thở dài :
- Tôi hiểu . Chỉ mong em đừng oán hận tôi .
Hạnh Lâm mím môi :
- Đừng vờ đạo đức giả nữa . Tôi ghê tởm lắm .
Phú đanh giọng :
- Em nặng lời quá rồi đấy . Nếu đặt vấn đề đạo đức ra đây, chính em mới giả dối . Đêm đó tôi không hề ép buộc, em đã ngoan ngoản theo tôi về, ngoan ngoãn lên giường ...
Hạnh Lâm mím môi, vung tay lên nhưng Phú đã giữ lại được . Anh ôm cô thật cứng giọng ỡm ờ :
- Tôi rất thích những cô gái có cá tính như em .
Sự đụng chạm của hai thân thể làm Hạnh Lâm bàng hoàng, cô cố vùng ra chừng nào, Phú càng giữ chặt chừng ấy .
Nắm tay Lâm đấm như gõ trống vào ngực anh, nhưng bởi cô cố giằng ra khỏi anh, nên hông cô lại áp sát vào Phú hơn, cơ thể Lâm như dính vào những cơ bắp cứng rắn của cơ thể đàn ông .
Trước khi kêu lên được một lời, môi cô đã áp sát vào răng đay nghiến bởi sức lực tàn bạo của miệng Phú . Cái điệu anh hôn Lâm khác hẳn Long, nó thật thô tục như người đàn ông đi tìm lạc thú ở những ả giang hồ . Lâm ù cả hai tai, tim cô đập hoảng loạn còn trái tim Phú vẫn đập đều đặn bình thường dưới bàn tay cô .
Đôi môi Hạnh Lâm bị chiếm đoạt nhanh bao nhiêu thì được thả buông nhanh bấy nhiêu . Nhưng tay Phú vẫn giữ chặt hông cô, áp sát cô vào tường .
Lâm ngẩng đầu nhìn Phú bằng tất cả căm thù . Cô áp chặt mu bàn tay vào miệng đang đau nhói như muốn xóa đi hết mọi dấu vết về cái hôn phỉ báng này .
Phú hỏi với nụ cười chế nhạo :
- Sao vậy ? Em không thích sao, bé con ?
- Khôn .
Hạnh Lâm rít lên đầy oán hận . Phú lại cười :
- Nếu tôi lập lại lânnữa bảo đảm em sẽ thích .
Mắt Lâm long lên :
- Ông là đồ đê tiện !
Phú đẩy cô ra, giọng cộc lốc :
- Em biến khỏi đây vừa rồi .
Anh quay gót bước lên lầu và biết mất sau khung cửa . Còn lại một mình giữa phòng khách rộng mênh mông . Hạnh Lâm cố nén nỗi uất hận xuống rồi loạng choạng bước ra sân .
Cái xe sút sên nằm kềnh bên gốc ngọc lan như một thách thức buộc cô phải đối diện với thực tại . Lâm ngồi xuống cố gắn sợi sên vào dĩa nhưng không nổi . Cô đành ngồi gục ngay gốc cây mặc cho nước mắt tràn đầy trên má .
Mãi một lúc sau, Hạnh Lâm mới nghe giọng Phú châm chọc :
- Vẫn còn ăn vạ ở đây sao ? Thật ra em muốn gì ?
Hạnh Lâm không trả lời, Phú mở toang cổng, ngoắc một chiếc xe xích lô, anh sỗ sàng kéo cô lên ngồi kèm với chiếc xe đạp càng tàng . Dúi tiền cho bác tài, Phú hất hàm ra hiệu đưa Lâm đi rồi đóng mạnh cửa sắt lại .
Đốt điếu thuốc, Phú đi loanh quanh trên khoảng sân rai sỏi, lòng thoáng chút ân hận vi `thái độ vừa rồi đối với Hạnh Lâm . Thật ra, cô tìm anh để làm gì ? Mà phải Lâm tìm anh không ? Sao cô lại té xỉu trước nhà anh chứ ?
Có lẽ Hạnh Lâm cần giúp đỡ nhưng cô ngại mở lời . Nếu cần ở Phú sự giúp đỡ thái độ của cô phải khác đi chớ . Chẳng lẽ cô tình cờ đi ngang đây rồi ngất xỉu ?
Phú rít thuốc và thấy mình lẩm cẩm với những thắc mắc chẳng đâu vào đâu . Tại sao anh cứ tự trói buộc mình vào một trách nhiệm ? Nếu sợ trách nhiệm tại sao anh không bỏ ra một món tiền để mua lại sự thanh thản cho lương tâm ?
Dẫu sao chuyện cũng đa rồi, cứ để đồng tiền làm nhiệm vụ mua bán của nó . Anh nhờ Nhật, hắn biết cách ăn nói, nhất định sẽ dàn xếp được cho anh mà không làm Hạnh Lâm xấu hổ hay tự ái.
Chương 4
Vừa vào tới nhà hàng, Phú đã thấy Long . Anh chàng ngồi với ly nước ngọt trên bàn.
Phú toét miệng cười :
- Sao lại uống nước ngọt ? Ít ra cũng phải uống bia nếu ngại rượu chứ.
Rồi Phú hơi ngạc nhiên khi thấy nỗi tức giận in trên gương mặt vẫn còn nhiều nét trẻ con.
Long nói, giọng run run :
- Anh là thằng tồi . Anh đã cướp Hạnh Lâm của tôi nhưng lại vờ vịt tốt với tôi . Tôi sẽ giết anh chết.
Mặt Phú thản nhiên không để lộ cảm xúc gì :
- Bình tĩnh đã Long . Ai nói với cậu như thế ?
- Chính Hạnh Lâm nói
Rồi Long nghẹn ngào hét lên :
- Tôi sẽ giết anh.
Nhào về phía Phú, Long tung một cú đấm thật mạnh, nhưng Phú đã né được . Với chai nước ngọt trên bàn, Long đập vào đầu Phú . Anh mím môi đá vào tay Long, chai nước ngọt rơi xuống đất vỡ tung, vẫn không làm Long chùn bước.
Ngay lúc ấy, hai người chợt nghe tiếng Hạnh Lâm :
- Xin đừng làm thế.
Hạnh Lâm đứng chen giữa hai người . Nhìn gương mặt đằng đằng sát khí của Long và sự lan.h lùng phớt tỉnh của Phú, Hạnh Lâm run lẩy bẩy, cô chạy về phía Long, cầu khẩn :
- Về đi Long . Em xin anh.
Long hất hàm :
- Em hãy chọn đi . Anh hay hắn tạ
Lâm quay sang phía Phú và bắt gặp ánh mắt sắc như kim loại của anh . Cô biết Long không thể đối chọi nổi ánh mắt ấy cô cũng biết mình không thể trả lời câu hỏi của Long.
Ngồi thụp xuống, Hạnh Lâm nhặt mảnh chai vỡ lầm lầm dí vào cổ mình :
- Nếu anh không về, em chết cho anh coị
Hai gã đàn ông đều kêu lên :
- Hạnh Lâm ! Đừng làm thế.
Long nhìn cô trân trối, rồi quay sang Phú :
- Nếu anh không buông tha Hạnh Lâm, tôi nhất định giết anh.
Long quay người đi như chạy ra ngoài . Lâm run rẩy buông mảnh chai, và đưa tay lên gạt lại mớ tóc xõa kín mặt . Ngay lúc ấy, cô cảm nhận được Phú đang đặt tay lên vai mình, và ân cần dìu cô ngồi xuống bàn.
Giọng anh thật dịu dàng :
- Cám ơn em đã đứng về phía tôị
Hạnh Lâm lạnh lùng :
- Tôi chẳng đứng về phía ai cả . Nhưng anh thật tồi, khi dánh người đáng em mình.
Phú đanh mặt :
- Có hai vấn đề cần nói rõ . Một, tôi chưa hề đánh Long cái nào . Hai, trong vấn đề này, tôi xem cậu ta là một người đàn ông, ti^'ec rằng cái trẻ con trong người đàn ông ấy còn nhiều quá . Cậu ta dám vì một cô gái, nhưng nửa chừng chớ không hết mình vì cô gái ấỵ
Mắt nheo lại, Phú bắt sang vấn đề khác :
- Nếu là cậu ấy, tôi sẽ không về cũng không buông lời hăm dọa tình địch như thế . Giờ tôi mới biết mình là người yêu của em . Hân hạnh thật.
Hạnh Lâm bặm môi lấy trong giỏ xách ra một cọc tiền :
- Trả lại ông.
Phú hấp háy mắt :
- Tiền gì nhi ?
Hạnh Lâm khô khan :
- Khéo giả vờ . Ông thừa tiền thật . Nhưng tiền đó không mua được lòng tự trọng của tôi đâụ
Phú tủm tỉm cười . Cái lối cười khinh khỉnh của anh, khiến Lâm điên tiết len . Cô gằn từng chữ :
- Đừng bao giờ làm phiền tôi bằng những kiểu này nữạ
Phú nhìn theo cái dáng thanh thanh của Lâm đang hậm hực bước đi và lắc đầu . Anh chưa hề thất bại trong việc tán tỉnh phụ nữ . Những phự nữ từng bị Phú đốn ngã là những người đẹp, giàu có, sang trọng chứ không ai như Hạnh Lâm.
Đưa tay xoa cằm, Phú nhếch môi . Lẽ nào cậu Út Phú thất bại trước Hạnh Lâm khi cô đã mặt nào đó thuộc về anh rồi . Chính trong thâm tâm, Lâm cũng nghĩ thế, nên cô mới nói với Long mối quan hệ của hai người nhằm để Long đừng theo đuổi cô nữa . Đối với cậu ta, rõ ràng đây là cú sốc nên Long mới hành động như thế . Đúng là cậu ta điên cuồng vì thất vọng . Nghĩ cũng tội, nhưng tình trường cũng như chiến trường, nếu non tay kém sức thì phải chết, phải thua thôị
Điện thoại lại vang lên, anh hờ hững
- Phú đây .
Giọng Lan Anh nũng nịu :
- Em cần gặp anh .
- Có chuyện gì không ?
- Có . Một áp phe ngon cơm . Em tin là anh sẽ rất khoái .
Nhìn đồng hồ, Phú nói :
- Được . Mình gặp ở đâu ?
- Dĩ nhiên là nhà em . Ngoài em ra còn một vài người nữa . Họ rất muốn biết ông xã tương lai của em
Phú ngắt lời :
- Anh đến vì công việc chớ không phải để người khác xem mắt . Thôi nha .
Bực dọc đút điện thoại vào túi, Phú tiếp tục rít thuốc .
Chẳng biết Lan Anh vớ được áp phe béo bở gì, nhưng rõ ràng cô ta lôi anh vào cuộc chỉ vì anh là Út Phú, người khá tên tuổi trong giới anh chị ở thành phố này . Lan Anh muốn lợi dụng anh để tạo uy tín cho công việc của mình . Để xem lần này cô làm ăn món gì .
Tới nhà, Phú không cần nhấn chuông . Cửa đã mở . Lan Anh trong cái váy đỏ cực ngắn và đôi giày một tấc hai, tươi cười bước ra .
Vừa vịn vào tay, vừa ngã người tựa vào Phú, Lan Anh vừa phụng phịu :
- Mọi người chỉ chờ mình anh .
Phú nhếch môi :
- Sao lại chờ ? Định làm anh khó xư ?
- Đâu có . Tại họ nể nang Út Phú mà .
Theo Lan Anh bước vào phòng khách, Phú thấy nhiều khuôn mặt la . Anh ung dung gật đầu và nghe Lan Anh giới thiệu từng người :
Trán Phú nhíu lại khi cô giới thiệu dến người đàn ông tên Thái, Việt kiều ở Mỹ . Nụ cười rất thoáng của anh ta gợi cho Phú một kỷ niệm đẹp thời còn cắp sách .
Trong lúc Phú cố lục lọi những ngăn từ ký ức thì Thái lên tiếng :
- Lâu quá mới gặp lại, trông cậu vẫn phong trần, lãng tử, đa tình như xưa .
Phú kêu lên :
- Thái "đen" . Đúng là cậu rồi . Suýt nữa tôi không nhận ra vì bất ngờ .
Lan Anh có vẻ ngạc nhiên :
- Hai người từng quen nhau à ?
Phú vui vẻ :
- Không chỉ quen mà còn là bạn thời phổ thông . Tiếc rằng đang học lớp mười hai, cậu ấy đã theo gia đình ra nước ngoài .
Mắt Lan Anh tươi roi rói :
- Chổ thân tình, làm ăn càng thuận lợi .
Phú gạt ngang :
- Bạn bè lâu ngày mới gặp nhau, nay dẹp chuyện làm ăn qua một bên . Bọn anh chỉ uống thôi . Em mang rượu ra đây Lan Anh .
Lan Anh chúm chím :
- Chỉ cần anh ghé mắt vào công việc năm phút thôi, rồi sau đó nhậu tới sáng em cũng chiều .
Thái cũng đồng tình :
- Công việc vẫn quan trọng hơn . Lát nữa, tôi nhất định ... cưa hai với cậu .
Phú bật cười :
- Tính cậu vẫn như xưa, nghiêm túc nguyên tắc, chớ không bốc đồng như tôi .
Lan Anh kéo tay Phú ngồi vào bàn . Người đàn ông tên Đạt, được giới thiệu là người môi giới nhà đất đứng dậy huyên thuyên quảng cáo về một số lô đất được bán với giá mà anh ta nói là rất rẻ .
Phú ngồi nghe với vẻ hờ hửng . Anh không hứng thú kinh doanh nhà đất, dù theo ý nhiều người, đó là con đường phát lên nhanh nhất .
Lan Anh ngọt ngào hỏi :
- Anh thấy sao ?
Phú nhún vai :
- Tuỳ em ! Anh chỉ hộ trợ thôi .
Lan Anh xoa hai tay vào nhau :
- Vậy là tốt quá rồi .
Thái hấp háy mắt sau lằn kính cận :
- Nếu Phú đã hộ trợ, tôi cũng xin theo . Khu đt này rất tốt . nói thật, tôi có nhơ thầy xem đất rồi . Có long mạch đấy .
Phú bật cười :
- Cậu cũng tin mấy chuyện vớ vẩn này à ?
Đạt góp lời :
- Không vớ vẩn đâu cậu Út . Ra làm ăn làm lụng không tin không được . Cậu Thái mời thầy từ Hồng Kông sang đó . Khu đất đó đầu tư thành khu giải trí cao cấp, bảo đảm chỉ hai năm thôi là có lời .
Phú nhíu mày :
- Dễ ăn dữ vậy sao ? Đằn mình còn nghèo, tiền đâu mà vào những khu giải trí cao cấp
Lan Anh đỡ lời :
- Ông Đạt chỉ ví dụ vậy thôi . Theo ý em, chúng ta nên xây chung cư . Với tình trạng gia tăng dân số ở thành phố như hiện giờ, xây chung cư bán là thượng sách .
Phú đứng dậy :
- Vậy coi như xong, chúng ta đi Thái
Lan Anh phật ý :
- Làm gì vội thế ? Anh chưa ghé mặt vào sơ đồ khu đất đã đi rồi . Lỡ có điều chi vướng mắc về sau thì sao .
Phú nhếch môi kiêu bạc :
- Đã có Út Phú đứng phía sau . Em còn lo gì cơ chứ ?
Không đợi Lan Anh nói thêm lời nào, anh choàng vai kéo Thái đi .
Lên xe, Thai nói :
- Tôi thật bất ngờ khi bây giờ cậu là đàn anh chị .
Phú chép miệng :
- Anh chỉ gì cái thằng tồi ấy . Tại cái tát "thấy việc bất bình chẳng tha", nên trong giới làm ăn nể nang chút chút .
- Thì hồi còn đi học, cậu từng viết bao nhiêu tờ tự kiểm vì cái tội ... hành hiệp giang hồ, cứu người bị hiếp đáp rồi .
- Cậu cũng còn nhớ sao ?
Thái tủm tỉm cười :
- Nhớ chứ . Nhất là lần vì bênh tôi, cậu đã chơi đẹp con một ông "bự" . Nhà trường mời phụ huynh vào, mà cậu lại không nở để bà nội đi nghe mắng vốn .
Phú tiếp lời
- Thế là cậu đã nhờ bác gái để thây bà nội tôi . Chậc . Mới đó mà hơi mười năm rồi . Nhanh thật .
Thái cũng ngậm ngùi :
- Bọn mình sắp già hết rồi còn gì
Phú hỏi :
- Cậu ăn chơi hay làm ăn vậy ?
Thái nửa đùa nửa thật :
- Tôi về tìm một cô vợ .
Phú bật cười :
- Vậy à ? Đã tìm được chưa ? Nếu chưa, tôi sẽ giới thiệu cho, Lan Anh bạn thiếu gì .
Thái xua tay :
- Cám ơn . Lan Anh không hợp với tôi đâu .
Nheo nheo mắt, Phú dài giọng :
- Cậu định cưới hoa hậu, người mẫu, diễn viên điện ảnh hay tiểu thư con nhà quý tộc ?
Không trả lời Phú, Thái hỏi :
- Định đưa tôi đi đâu đây ?
Phú nói :
- Đương nhiên là vào nhà hàng .
- Tôi thích quán bình dân hơn . Gần đây có quán "cầy tơ" khá lắm .
Phú ra vẻ ngạc nhiên :
- Cậu siêu thật .
Thái bâng quơ :
- Đừng coi tôi là Việt kiều, vì tôi còn biết nhiều chuyện hơn cậu đấy .
- Thật sao ? Ví dụ xem .
Thái cười bí hiểm :
- Đề từ từ ...
Rồi anh chuyển đề tài :
- Chổ bạn bè, tôi hỏi thật . Anh sắp cưới Lan Anh à ?
Phú ậm ự :
- Nếu phải thì sao . Không phải thì sao ?
Thái thản nhiên :
- Nếu phải, tôi chúc mừng cậu đã tìm được trợ thủ đắc lực trong công việc làm giàu
Phú càu nhàu :
- Tôi cưới vợ chứ đâu phải chọn trợ thủ .
- Nhưng Lan Anh sẽ đảm nhiệm vai trợ thủ tốt hơn vai trò một cô vợ hiền .
Phú quay sang nhìn Thái :
- Cậu biết gì về Lan Anh mà nói thế ?
Thái vỗ vai Phú :
- Đó là nhận xét của người ngoài cuộc . Tôi chưa hiểu nhiều về Lan Anh, nhưng cảm giác ở lần gặp đầu tiên cũng quan trọng lắm chứ .
Phú nhếch môi . Thái nói không sai, nếu cưới Lan Anh, anh sẽ có một trợ thủ đắc lực . Nhưng sao lại suy nghĩ chuyện này khi anh vẫn chưa quyết định ai sẽ là vợ mình .
Xe chạy ngang bãi gởi xe của Hạnh Lâm, tự dưng Phú thắng lại, mắt tìm kiếm, nhưng không thấy Hạnh Lâm đâu . Chổ cô ngồi là cậu thanh niên hôm trước đã đánh Phú .
Thái bỗng lên tiếng :
- Xin lỗi . Cậu cho tôi xuống đây một chút .
Phú gật đầu :
- Được thôi .
Mở cửa xe cho Thái xong, Phú lại nhìn về bãi giữ xe và ngạc nhiên vô cùng khi thấy Thái bước vào đó . Anh ta trò chuyện với em trai của Hạnh Lâm rồi đi băng qua con đường nhỏ vào chung cư . Chẳng biết Thái quen ai, tìm ai ở đây kìa ?
Khoảng mười lăm phút sau, Thái trở ra, anh ta đến bên cậu thanh nien, to nhỏ vài câu và bước tới xe .
Phú không kìm được, tò mò :
- Cậu thăm ai vậy ?
Mắt Thái tràn đầy hạnh phúc :
- Có lẽ là người yêu .
- Sao lại có lẽ ?
- Vì mình thì yêu, nhưng chị em cô ấy rất sợ gặp phải một tay Việt kiều "hồi hộp" nên cứ né tránh mãi một câu trả lời .
Phú dò dẫm :
- Cô ây có quan hệ gì với gã giữ xe đó ?
Thái đáp :
- Họ là hai chị em
Tim Phú chợt thắt lại :
- Hạnh Lâm có phải không ?
Thái lắc đầu :
- Không . Hạnh San kìa .
Rồi Thái nheo mắt :
- Cậu cũng biết Hạnh Lâm nữa à ?
Phú ra vẻ hờ hững :
- Cô bé ấy tới nhà hàng tiếp thị bia nên tôi quen .
- Chỉ quen thôi sao ?
Phú chợt khó chịu :
- Tôi không hiểu ý cậu .
Thái lấp lững :
- Cậu nối tiếng đa tình mà
Phú nhắt ngừng :
- Hạnh Lâm là con nhà đàng hoàng . Đa tình cũng tùy chổ chứ .
Thái cười xoà :
- Xem ra cậu cũng còn lương tâm . Tôi cứ tưởng Lan Anh đem lương tâm của cậu bán cho quỷ rồi .
Phú cũng gượng cười theo . Anh không chấp câu mai mỉa của Thái, trái lại, Phú chợt thích thú khi biết Thái yêu Hạnh San, chị của Hạnh Lâm . Dẩu chưa hình dung được cô gái này ra sao, Phú vẫn tin Hạnh San chắc hẳn cũng có nhiều nét độc đáo như Hạnh Lâm .
Phú ngập ngừng :
- Nghe nói hoàn cảnh của chị em Hạnh San rất khó khăn, cậu không giúp đỡ gì được họ sao ?
Thái thở dài :
- Giúp đỡ thì dể rồi, nhưng người ta đâu chịu nhận . Hiện giờ chị em cô ấy vẫn ở dưới chân cầu thang .
Phú nhíu mày . Anh chợt nhớ lần đó Long nói " Sẳn sàng bỏ hết xe hơi nhà lầu để được sống ở hốc cầu thang với Hạnh Lâm". Giờ anh đả hiểu vì sao Long nói thế rồi . Thì ra, cô bé ấy quá sức cơ cực .
Gương mắt trắng xanh như men sứ của Hạnh Lâm chợt hiện rỏ mồn một trong tâm trí Phú . Cô bé chịu khó chịu khổ đến mức chóng mặt té xỉu trên đường đi dạy kèm, vậy là lần đó, Phú lại thô bạo kéo Lam lên xích lô sau khi đã đùa cợt một cách bỉ ổi .
Phú chợt nóng người vì Thái bảo anh vẫn còn lương tâm .
Nếu so với việc Lan Anh sỉ nhục cô ngay bãi giử xe thì hành động của Phu đối với Hạnh Lâm tồi tệ hơn nhiều . Vậy mà, sau đó, Phú còn bảo Nhật mang tiền đến bãi giử xe gởi cho Lam .
Hạnh Lâm nói dúng, không tiền nào mua dược lòng tự trọng của một người . Phú đã sai lầm này tới sai lầm khác chỉ vì anh quá tự cao .
Giọng Thái lại vang lên :
- Khi thât sự yêu một người rồi thì làm bất cứ việc gì mình cũng sợ tổn thương người ấy . Tôi đang lâm vào hoàn cảnh đó nên rất ngại bị Hạnh San và cô bé hiểu lầm .
Phú hỏi :
- Chẳng lẻ không còn cách nào ?
- Dỉ nhiên là còn. Nhưng phải từ từ . Tôi phải đợi Hạnh San hiểu lòng tôi đã .
Phú buột miệng :
- Nghe ... yêu cũng làm công phu .
Thái nói :
- Cậu cứ yêu đi rồi sẻ biết .
Phú tự phụ :
- Tôi thà để con gái chạy theo mình .
Thái lắc đầu :
- Đừng làm cao . Tôi đang chờ xem tới lúc nào đây, cậu yêu và thất tình đấy .
Phú nhướng mày :
- Cậu rảnh rổi dữ vậy sao ?
Thái nhún vai :
- Không rảnh, nhưng tôi nhất định chờ .
Phú dừng xe trước quán "Cây tơ", lòng bồn chồn khi thấy thấp thoáng vài bóng các cô tiếp thị bia đang lăng xăng lui tới .
Dẫu biết trong đám đó không có Hạnh Lâm, anh vẩn ray rứt khôn nguôi khi tưởng tượng ra gương mặt cô lúc kề sát bên anh đêm nào .
o0o
Lan Anh hất hầm nhìn Long :
- Sao ? Hết tiền rồi hả ? Nhìn điệu bộ của mày mà nhục . Hôm bỏ đi, mày nói nghe ngon lắm mà, sao bữa nay thê thảm vậy ?
Long làm thinh rít thuốc như một tay nghiện sành điệu . Lan Anh ho khàn :
- Vút thuốc đi . Hôi qúa . Nít ranh mà hút thuốc như ống khói tàu hỏa chi tổ chết sớm .
Lừ mắt lên, Long nói :
- Thằng cha Phú phà khói đầy phòng, thậm chí gạt tàn cả lên giường, chị vẩn khen thơm
Lan Anh ngắt ngang :
- Lạ nhỉ . Sao lại kéo anh Phú vào chuyện này ? Ảnh khác mày một trời một vực . Biết không ?
Long cười gằn :
- Biết . Biết nhiều hơn chị nửa kìa . Mẹ kiếp ! Đồ thằng khốn nạn .
Tròn xoe mắt vì ngạc nhiên, Lan Anh kêu lên :
- Mày điên rồi à ? Ảnh làm gì mà mày dám mắng như thế ?
Long gầm gừ :
- Nó tung tiền ra để cướp Hạnh Lâm của tôi . Nó bỏ chị tới nơi rồi .
Tới phiên Lan Anh văng tục :
- Mẹ ! Mày đừng phịa chuyện nhé !
Rồi cô thừ người ra :
- Ai nói với mày ?
Long rít khối :
- Tôi thấy chớ chả ai nói hết . Ông Phú bỏ tiền mở một cái shop cho chị em Hạnh Lâm làm chủ . Shop thời trang hẳn hòi đấy .
Giọng Lan Anh lạc đi :
- Hồi nào ? Ở đâu ?
Long mệt mỏi, trả lời nhát gừng :
- Mới khai trương hôm qua . Shop Sóng Hạnh ở quán Nhật . Nếu tụi bạn Hạnh Lâm không nói, em cũng không biết .
Lan Anh vẫn nghi ngờ :
- Nhưng có đúng như vậy không ?
Nhìn lên trần nhà, Long kể lể :
- Trước đây Hạnh Lâm có nói Út Phú là người yêu của cô ấy, em không tin vì cho rằng Lam nói thế để làm em nản chí . Ai ngờ đó lại là sự thật .
Răng nghiến lại, Long hầm hục :
- Út Phú rất tồi tệ, biết em vì yêu Hạnh Lâm mới bỏ nhà đi, nhưng anh ta vẫn nhào vô, mặc kệ tình cảm của cả chị .
Lan Anh chợt nhớ tới lần gặp anh ở bãi giữ xe, thì ra lần đó Phú tới vì Hạnh Lâm . Thảo nào, khi cô định tát con nhỏ đó, anh đã ngăn lại rồi quát cô bằng những lời cộc lốc .
Máu ghen bốc lên khiến Lan Anh hoa cả mắt . Cô mím môi :
- Tao sẽ cho con quỷ cái ấy một bài học nhớ đời .
Long giãy nãy :
- Â'y ! Đừng .
Lan Anh lừ cậu em trai :
- Mày còn tiếc gì nữa chứ ?
Giọng Long nghẹn ngào :
- Em yêu Hạnh Lâm thật tình . Chị làm sao để Lam về với em, nếu không chị cũng sẽ mất luôn anh Phú .
Trố mắt nhìn Long, Lan Anh gằn từng tiếng :
- Em tha thứ khi nó đã lên giường với thằng đàn ông khác à ?
Long lắc đầu :
- Hạnh Lâm không phải hạng người dể dải, em tin cô ấy vẫn còn trong trắng .
Lan Anh cười nghiên ngã :
- Ối giời ! Sao em ngốc đến thế hả cưng ? Út Phú đâu phải thằng ngốc như em . Anh ta là cáo già, dù chùm nho trên giàn chưa chín, anh ta cũng tìm du mạnh khỏe để ăn cho được, huống hồ chi Hạnh Lâm tự dấn thân vào hang cọp . Chị bảo đảm Phú đã vờn con bé te tua rồi .
Long khó chịu :
- Cách nói của chị chói tai quá . Cứ y như phường vô học
- Nhưng đó là sự thật . Một sự thật vừa bẩn thỉu, vừa trần trụi mà không thể vãn ve được
- Có phải ai cũng nhịn đói như chị đâu .
Lan Anh hất mặt :
- Vậy sao lại vẻ thờ thẩn, cầu cứu tao ?
Long nhún vai :
- Tôi cho chị biết để giữ chân ông Phú .
Lan Anh cười gàn :
- Mày giỏi láu cá với người nhà . Được để xem .
Long cao giọng :
- Nếu chị đụng tới sợi tóc của Hạnh Lâm, toi sẽ phá tan cái nhà này .
- Mày dám à ?
- Tôi nước này còn gì mà không dám .
Lan Anh chưa kịp mắng đứa em ngu ngốc của mình thì điện thoại reo .
Cô bực dọc nhắc ống nghe :
- Lan Anh đây .
Đầu dây bên kia giọng đàn ông nheo nhẽo .
- Tay Thái vừa tuyên bố không đầu tư vào lố đất đó nữa .
Trán Lan Anh nhíu lại :
- Nghĩa là sao ? Ông nói rõ hơn đi .
- Ông ta rút vốn lại hoàn toàn
Lan Anh kêu lên :
- Ông có nghe nhầm không, Ông Đạt ?
Đạt tằng hắng :
- Làm sao lầm được khi ông ta vừa đi khỏi văn phòng của tôi chưa đầy một phút .
- Hắn ta có quyền làm khác hợp đồng sao ?
Đạt ngập ngừng :
- Ông có quyền, vì ông chưa ký vào hợp đồng mà . Tiếc rằng, cô vội vã quá, chưa chi đã tung hết thực lực, bây giờ một mình cô phải gánh đó .
Lan Anh ngồi chết trân trên ghế . Chính anh Thái lại rút vốn giữa chừng kìa ? Chính anh ta chủ động tìm đến cô để hợp tác làm ăn thông qua mọi giới là Đạt . Sao bây giờ lại trố mắt thế nhỉ ? Dường như hắn muốn chơi khâm cô thì phải .
Lan Anh rít lên trong điện thoại :
- Các người định đùa với lửa à ? Nên nhớ, Lan Anh là vợ sắp cưới của Út Phú đấy .
Giọng Đạt vẩn nhã nhạn :
- Vì nhơ đíều đó nên tôi mới thông báo sớm để cô xoay vốn chổ khác . Ông Thái nhờ tôi nhắn rằng mong cô thông cảm .
Lan Anh giận dữ gác máy rồi chữi đổng :
- Mẹ kiếp !
Long lựng khựng đứng dậy :
- Nhớ lấy những lời của thằng em này đây .
Lan Anh quát :
- Mày cút đi . Đồ ăn hại !
Đi tới đi lui trong phòng với trạng thái căng thẳng rỏ rệt . Nhìn đồng hồ, Lan Anh cấp tốc chạy xe tới nhà hàng Sao Đêm .
Giờ này chắc chăn Phú đang ở đây, không phải tìm lâu, Lan Anh đã thấy anh ngồi với người đàn ông mà chỉ nhìn thoáng qua, cô đã nhận ra là ông Phát .
Cô xộc tới :
- Em cần gặp anh .
Phú nhíu mày :
- Anh đang có khách mà .
Rồi làm như không thấy Lan Anh đứng xớ rớ, Phú điềm nhiên tiếp tục câu chuyện đang nói đó .
Lan Anh tức tối ngồi phịch xuống bàn kế bên nhìn hai người đàn ông chen tac , chen thu .
Nghe tiếng được tiếng không, Lan Anh nín thở vì tức khi người đàn ông nhắc đến Hạnh Lâm với vẻ xúc động khác thường .
Thì ra Phú gạt ngang cô qua một bên vì con nhãi ranh ấy . Sao một lúc nhiều chuyện bực bội, xui xẻo đến với cô thế kia .
Nhưng lúc này, cô đang cần Phú, bởi vậy, dù ghen muốn vỡ từng trái tim, Lan Anh cũng không thể lôi vấn đề của Hạnh Lâm ra để cằn nhằn .
Người ta bảo : "Giận mất khôn" . Hơn bao giờ hết, Lan Anh đang cần tỉnh táo để gỡ một bàn thua trong tay .
Người đàn ông đứng tuối đứng dậy vỗ vai Phú "
- Cậu nhớ lời tôi nghe chưa ? Không được tệ bạc với Hạnh Lâm . Nhớ đó .
Phú bá cổ đưa ông ta ra ngoài . Quay vào, anh ngồi xuống đối diện với Lan Anh, giọng lạnh tanh :
- Sao không điện thoại cho anh trước ?
Lan Anh ngập ngừng :
- Em muốn tạo bất ngờ .
Phú nhếch môi :
- Chứ không phải muốn kiểm tra đột xuất à ?
Lan Anh ngọt như đường :
- Em tin anh tuyệt đối nên làm gì có chuyện kiểm tra .
Phú cọc cằn :
- Tìm anh chi vậy ?
Sửa lại điệu bộ, Lan Anh nói :
- Em đang gặp rắc rối từ tay Thái, bạn anh .
- Rắc rối thế nào ? Hắn quỵt tiền em à ?
Lan Anh nghiêm mặt :
- Em không đùa đâu . Thái đã rút tiền vốn đầu tư ra khỏi đồ án phát triển chung cư một cách bất ngờ . Em bị hỏng chân rồi .
Phú cau mày :
- Anh không lầm thì tất cả mới trên dự án, sao em lại bị hỏng chân nhỉ ?
Lan Anh khó khăn mở lời :
- Đúng là vậy . Nhưng vì quá nôn nóng, em đã vây nóng để tung tiền san lấp mặt bằng, sau khi đã mua thêm một lô đất kế bên . Em định khi lấy được vốn từ Thái sẽ trả tiền đã vây . Bây giờ thì loáng choáng cả rồi .
Nhìn Phú bằng cái nhìn khẩn khoản . Lan Anh nài nỉ :
- Anh có thể nói giúp em một tiếng với Thái không ?
Phú nhún vai :
- Em muốn anh nói thế nào đây ? Anh và Thái vốn là chổ bạn bè cũ, nhưng bẳng đi nhiều năm rồi không gặp, anh đâu có tư cách can thiệp vào chuyện làm ăn hàng chục tỷ của Thái .
Lan Anh hỏi xằng giọng :
- Vậy còn em tính sao ? Tiền của em không hàng chục tỉ à ?
Phú đang tay :
- Tại em tham lam quá . Bây giờ lo kiếm mối bàn lái đi, thà lổ còn hơn mất trắng .
Lan Anh nóng mặt :
- Anh hỗ trợ em như vậy đó hả ?
- Đây là giải pháp tốt nhất .
Lan Anh bĩu môi :
- Nếu thế, em đâu nhờ cậu Út . Thì ra, cậu Út cũng sợ oải Việt kiều .
Phú cười khẩy :
- Không cần nói khích, anh tự hiểu mình là đủ .
Lan Anh bỗng đối thái độ, cô rơm rớm :
- Anh không giúp chắc em chết . Em tham lam cũng vì tương lai chúng ta sau này .
- Đừng nói thế . Tội lắm . Anh đâu có bắt em phải cực nhọc như vậy .
Lan Anh giả lả :
- Nhưng đó là bổn phận của em ...
Phú ngắt ngang :
- Được rồi . Anh sẽ bàn lại với Thái chuyện này .
Lan Anh tươi ngay nét mặt :
- Cám ơn anh .
Rồi cô tình tứ :
- Lát nữa về nhà em nhe .
Phú khó khăn :
- Anh tìm Thái ngay bây giờ đó .
Lan Anh mồm mép :
- Thật cực cho anh . Xong việc rồi, muốn gì em cũng chiều .
Phú xa xoi :
- Được nuông quá, người ta nhàm chán . Anh không ngoại lệ đâu .
Lan Anh hơi chựng lại, nhưng cô liền nói :
- Em đâu có nuông anh, bằng chứng là em đang ... đì anh đây nè . Nhưng có công phải thưởng .
Phú chì chiết :
- Em sòng phẳng đến mức làm anh sợ . Anh có cảm giác quan hệ của chúng ta còn kéo dài tới hôm nay vì em thấy anh vẫn còn đáng để em thưởng .
Lan Anh phụng phịu :
- Sao lại nói vậy ? Em yêu anh thật mà .
Phú ởm ờ :
- Vậy mà anh không biết . Tiếc thật . Thôi, về đi .
Lan Anh đứng dậy :
- Ráng giúp em nha .
Phú hấp háy mắt :
- Vì tương lai chúng ta sau này . Anh phải ráng nhớ .
Đợi Lan Anh đi khuất, Phú mới đứng dậy lấy xe . Giờ này bảo đảm Thái đang trong shop Song Hạnh để phụ chị em Hạnh San buôn bán . Rỏ ràng Thái không thiếu tiền, nhưng tại sao lại rút vốn nhỉ ?
Cách đây một tháng, khi Phú ngỏ ý mở shop đế chị em Hạnh San đứng bán, Thái đã ủng hộ nhiệt tình, cậu ta đã thành công khi mời được hai cô gái hợp tác làm việc . Thái vẫn chưa hé môi cho Phú biết anh đã dùng ... chiêu bài gì để một ngươi ương bướng như Hạnh Lâm nghe lời mình .
Dù sao Thái cũng tài hơn Phú ở điểm đã là chủ trái tim cô chị Hạnh San . Còn Phú, dù đã chiếm đoạt thân xác của cô em Hạnh Lâm, nhưng thật ra anh chẳng được gì ngoài sự dày vò rây rứt .
Hạnh Lâm vẫn còn rất hận anh . Hôm khai trương shop, Thái vừa giới thiệu Phú là bạn, Hạnh Lâm đã quay ngoặt đi . Thái độ trẻ con của cô khiến anh vừa giận vừa ... thương .
Phú chợt mỉm cười ngượng ngập với ý nghĩ vừa thoáng qua . Thương một cô gái là điều lạ đời với một gã quen thói trăng hoa đa tình như Phú . Anh từng rêu rao sẽ sống độc thân với một bầy con gái trong thiên hạ cho sướng đời . Tội tình chi ràng buộc với một ai để khổ, dù những kẻ lãng mạn bảo rằng được bước với người yêu là nỗi khổ dịu dàng .
Lúc nghe nói thế, Phú đã cười . Nhưng bây giờ, anh chợt nghĩ khác . Nỗi khố dịu dàng khiến người ta thấy đời có ý nghĩa hơn khi phải khó nhọc đạt cho được điều mình thật lòng yêu quý .
Tại sao lại nghĩ về vấn đề đó nhỉ ? Với Hạnh Lâm, tình thưong của anh rõ ràng là thương hại mà .
Dừng xe trước shop Song Hạnh đèn sáng choáng, Phú ngần ngừ một chút rồi bước vào .
Đang đứng trong quầy, vừa nhìn thấy Phú, Hạnh Lâm đã xụ mắt xuống quay lưng đi trong khi Hạnh San tíu tít mời chào .
- Anh Phú khoẻ không ? Từ hôm khai trương đến nay mới thấy anh ghé đây .
Phú lịch sự một cách ngượng ngập :
- Cám ơn Hạnh San, tôi vẫn khỏe .
Rồi anh gải đầu :
- Thái có ở đây không, San ?
Hạnh San đáp :
- Dạ có . Nhưng ảnh vừa đi mua gói thuốc . Anh Phú ngồi chờ một tý nha .
Lên giọng chị Hai, San truyền lệnh :
- Lam ơi ! Rót nước mời anh Phú đi em .
Có khách vào, Hạnh San duyên dáng cười với Phú rồi bước ra chào đón .
Còn lại một mình, Phú mon men đến chố Hạnh Lâm đứng, giọng chăm sóc :
- Em đã hết bị chóng mặt chưa ?
Thay vì trả lời Phú, Lam bĩu môi làm thinh . Không nản lòng, anh lại nói :
- Dù tôi không phải người yêu như em từng nói với Long, chúng ta vẫn có thể là bạn tốt mà .
Hạnh Lâm chua cay :
- Xin lỗi . Tôi khong dám có bạn như ông .
Đặt ly nước lọc lên bàn, Lam gằn giọng :
- Mời ông .
Phú vẫn dịu dàng :
- Cám on .
Bưng ly nước lên, Phú uống cạn trước cái nhìn sắc nhọn của Lam . Cô đang lo vì không biết ý định của anh khi vào đây .
Hôm khai trương tiệm, Lam đã hết hồn khi thấy Phú đường hoàng đi với Thái . Cô không muốn sống trong hồi hợp vì Phú . Anh ta đâu phải người đàng hoàng, lỡ lúc trả đủ tửu hậu anh ta vui miệng khoe khoang thành tích bất nhân của mình với Thái thì chị em cô còn mặt mũi gì nữa .
Hạnh Lâm nhấn mạnh :
- Nên nhớ ông là bạn của anh Thái chớ không quen biết gì tôi hết .
- Nhưng với Hạnh San, chúng ta đã là người quen .
Lam chưa kịp đáp trả thì Thái vào tới . Hai người đàn ông kéo nhau ra lề đưòng .
Thái ung dung đốt thuốc :
- cậu tìm tôi vì Lan Anh phải không ?
Phú đón lấy hộp quẹt :
- Sự thật chuyện này như thế nào ?
Kéo Phú qua đường, Thái hạ gịong :
- Vào quán cà phê rồi hãy nói .
Kéo ghế cho Phú, Thái nói :
- Trước đây, có lần cậu hỏi tôi vì sao chị em Hạnh San lại chịu về shop Song Hạnh với tư cách gần như bà chủ . Lúc đó tôi không tiện trả lời với cậu, nhưng hôm nay điều ấy chẳng có gì bí mật . Tôi giúp Hạnh San để cho Lan Anh một bài học nhớ đời, và tôi đã thực hiện được chuyện đó .
Phú nhếch môi :
- Thì ra cậu cũng biết việc Lan Anh sĩ nhục Hạnh Lâm ?
- Tôi biết và rất căm phẩn hành động của Lan Anh, nên đã hứa sẽ rửa hận cho Hạnh Lâm .
- Cô ấy có biết chuyện này không ?
Thái lắc đầu :
- Đây là việc riêng của tôi và Hạnh San, Lam hoàn toàn không biết .
- Thì ra tình yêu giữa cậu và Hạnh San cũng là một cuộc mua bán .
- Tôi không cho là vậy, vì tôi tự nguyện làm cho San .
Phú mỉm cười :
- Đổi lại là trái tim của cô ấy .
Thái nhìn ra đường cười :
- Có thể tình yêu của tôi hơi thực dụng, nhưng khi đã yêu, người ta thường bất chấp thủ đoạn . Việc tôi làm, không phải thủ đoạn xấu .
Phú nhìn xoáy vào mắt Thái :
- Cậu chơi Lan Anh một đòn, không phải xấu sao ?
Thái vẫn điềm nhiên :
- Nếu Lan Anh đừng tham lam lấy tiền, tôi dự định sẽ đầu tư vào việc xây chung cư mua riêng khu đất kế bên, thì ai có thể làm gì được cô ấy ?
Búng tàn thuốc vào chiếc gạt, Phú nói :
- Tôi không lầm thì cậu đã muốn Đạt vẻ vời, xúi giục để Lan Anh rơi vào bẫy của cậu
Thái nhẹ nhàng :
- Cô ấy rơi vào bẩy tính của chính mình, bởi vậy cậu không thể giải vây cho Lan Anh được, dù cậu là người bạn tôi qúy nhất .
Thái ngần ngừ, nói tiếp :
- Tôi không nghĩ là cậu yêu Lan Anh
- Đó là chuyện riêng của tôi .
- Không hẳn thế, tôi mở shop Sông Hạnh bằng tiền của cậu . Lý do gì cậu muốn giúp Hạnh Lâm ? Vì lòng thương hại à ? Chắc là không phải đâu .
Giọng Phú khô khan :
- Dừng lại vn để sang hướng khác . Tôi muốn biết câu trả lời sau cùng của cậu .
Thái mĩm cười :
- Tôi trả lời rồi . Cậu qúy tôi thì đừng xen vào chuyện của tôi và Lan Anh, vì thực chất đây là chuyện làm ăn thông thường . Ai khôn ngoan hơn sẻ thắng . Còn vấn đề rửa hận cho Hạnh Lâm chỉ là cái cớ .
Phú nhếch môi chua chát :
- Thì ra là vậy .
Thái nheo mắt :
- Cậu xót xa cho Lan Anh à ?
Phú nói :
- Làm ăn có khi được khi mất . Nhưng đừng nhìn hai người đều là bạn mình lấn xa vào nhau vì lợi nhuận, thật khó chịu .
Thái rít thuốc :
- Cậu khôn xử mình theo luật giang hồ đấy chứ ?
Phú thở dài :
- Chắc tôi phải thế chân cậu, tung vốn vào cho Lan Anh qúa .
Thái lắc đầu :
- Hơi phiêu lưu đấy . Đạt sẻ dùng gía rồi hạ dần, thời điểm này Lan Anh bán ra vẩn chưa lo nhiều đâu .
Phú hờ hửng :
- Dựa vào đâu để tin những lời này, khi cậu vừa cho Lan Anh một vó ?
Thái cười :
- Tin hay không tùy ở cậu . Bây giờ mình nói qua chuyện khác . Này ! Cậu nghĩ gì về Hạnh Lâm, cậu vẩn chưa trả lời tôi đây .
Phú hỏi lại :
- Thế Hạnh Lâm nghĩ gì về tôi ? Cậu biết không ?
Thái ngần ngừ :
- Dường như cô bé dị ứng với cậu . Mỗi khi nghe tôi và Hạnh San nhắc tới cậu, Lam rất khó chịu, nhưng vì sao thì chúng tôi không đoán được .
Phú nhăn nhó :
- Tôi đáng ghét đến thế à ?
- Tôi có nói Hạnh Lâm ghét cậu đâu . Nếu cậu thích, phải kiên nhẩn, kết qủa sẻ thấy rỏ .
- Cậu kinh nghiệm qúa nhỉ .
Thái không giấu giếm vẻ tự hào :
- Lăng nhăng với nhiều cô gái như cậu, tôi không có kinh nghiệm . Nhưng để yêu duy nhất một người, tôi tài hơn cậu nhiều .
Phú tỏ vẻ không tin :
- Sao cậu dám chắc chỉ yêu duy nhất Hạnh San ?
Mắt xa xôi, giọng trầm xuống, Thái nói :
- Tôi không trả lời được . Nhưng lần đầu nhìn thấy Hạnh San, tôi đã khẳng định đây là người phụ nử mình đang tìm . Thế là tôi lần là làm quen . Phải rất lâu sau họ mới chịu nói chuyện với tôi . San rất nhút nhát, chị em cổ có ấn tượng xấu về đàn ông . Đó là điểm rõ ràng mà tôi nhận thấy ngay trong những lần trò chuyện đầu tiên . Với Hạnh Lâm, điểm này càng thấy rõ . Cô bé không tin tôi thật lòng yêu Hạnh San, nên thường tỏ thái độ để tôi rút lui . Cuối cùng, tôi cũng vượt qua được sự nghi ngờ của Lam . Bây giờ cô bé rất quý tôi .
im lặng vài giây, Thái nói tiếp :
- Không nên trách Hạnh Lâm đa nghi mà nên thông cảm . Chị em cô ấy mồ coi, phải vào đời sớm, đa nghi cũng là một cách để tồn tại .
Bưng ly cà phê lên, Thái hỏi :
- Tới giờ đống cửa tiệm rồi, cậu qua phụ không ?
Phú ngập ngừng :
- Chắc để hôm khác vậy .
Thái dò dẩm :
- Nhưng cũng qua hao Hạnh Lâm chứ ?
Phú lắc đầu :
- Thôi . Cậu cho tôi gởi lời chào được rồi .
Thái bật cười :
- Sao bổng dưng cậu lại dè dặt nhỉ ?
Phú chối :
- Tại tôi bận, chớ có gì phải dè dặt co nhọc đó . Lúc này, tôi đã hẹn với Lan Anh rồi .
Thái nói :
- Nếu vậy thì đi đi . Nhưng tôi dám chắc, Lan Anh không trối chân cậu được lâu đâu .
Hai người đừng dậy, Thái vổ vai Phú :
- Chúc đem nay vui và không cùng một lúc phải nghĩ tới hai người đàn bà .
Nguồn: http://vietmessenger.com/