Vừa mở mắt, Trình Tinh lập tức nhắm lại, mở ra lần nữa, lại nhắm lại. Sau mấy lần như thế, cô quả quyết tuyệt đối không phải mình đang nằm mơ, cô không nằm trên giường nhà mình, mà ở một nơi lạ hoắc nào đó.
Thử động đậy, chân tay vẫn nguyên vẹn, không hề suy chuyển, lắc lắc đầu, đầu hơi nhẹ, nhưng vẫn tỉnh táo. Cô ngồi dậy, cơ thể không sao. Trình Tinh ngồi trên giường ngơ ngẩn, không lẽ có người nửa đêm bí mật đưa cô từ nhà đến đây? Thậm chí không hề làm cô tỉnh giấc.
Trình Tinh vốn rất thính ngủ. Nhất là những lúc cha mẹ vắng nhà, thính giác của cô cơ hồ càng nhạy, một con chuột chui vào lùng sục thùng rác trong bếp, chân nó vừa chạm nắp thùng, cô đã nhảy khỏi giường xộc vào bếp, vớ lấy quả bóng rổ tung lên. Con chuột mai phục trong bếp đã lâu kinh hãi nhảy dựng, lặng lẽ chuồn thẳng, chạy đến cái hõm tường để quạt thông gió, nó còn dừng lại, quay đầu khinh miệt nhìn Trình Tinh bằng đôi mắt đen hạt đỗ, hình như muốn nói, chỉ bới rác thôi mà, có đáng phải thế không?
Đuổi xong con chuột, cô lại lên giường ngủ tiếp. Không còn tiếng động quấy rầy, cô lập tức ngủ say, không hề mộng mị, vừạ thức giấc, mở mắt đã thẩỵ đang ở chỗ này.
Quay đầu nhìn quanh, căn phòng không rộng, chừng mười mét vuông, trên tường quét vôi trắng treo bức tranh sơn thủy và đôi câu đối rất trang nhã: “Tùy phong hòa bích nguyệt thanh minh, thính đào thanh trúc vũ vô ý".(*)
Ngước mắt nhìn, trần nhà được ghép bằng những ván gỗ, nền lát đá xanh khổ rộng. Trước cửa sổ có một cái án chạm trổ hoa văn, trên đặt một chiếc đàn, và một chậu lan thảo. Bài trí đơn giản mà tao nhã.
Đột nhiên cảm thấy người hơi đau, đưa tay sờ, chạm ngay ván giường cứng queo, người quen nằm đệm, ngủ trên giường lát ván thế này đương nhiên thấy đau mình. Lại nhìn cái giường, đây là loại giường cổ, hình như là thời Minh, Thanh, cửa giường có bình phong đuợc ghép mộng bằng những hoa văn tứ hợp như ý vả hoa văn chữ thập, gia công cầu kỳ tinh xảo, màn quây bằng lụa màu vàng nhạt. Trình Tinh thầm nghĩ, chiếc giường nảy quả là rất đẹp, chế tác tinh xảo, giá cả chắc cũng rất đắt. Gối dài, trên thêu hoa, cô đưa tay khẽ vuốt, chạm phải những hạt nhỏ bên trong, bỗng bật cười, trong ruột chiếc gối thêu lại là một túi trấu, thì ra đúng là như vậy.
Bốn bề vô cùng tĩnh mịch, một khi đã tỉnh ngủ Trình Tinh không muốn nán lại trên giường nữa, cô muốn biết đây là chốn nào, ai đã đưa cô đến đây. Định xỏ dép nhưng chân vừa giơ ra bỗng sững người, chìa tay trước mặt nhìn, lại sững người, lại nhìn toàn thân, cuống quýt sờ soạng, Trinh Tinh kinh hoàng, đầu óc hoảng loạn, chỉ thấy tim đập như trống trận, nước mắt ứa ra. Cơ thể này, cơ thể này không phải là của cô! Quần áo cô mặc cũng không phải là trang phục hiện đại.
Trình Tinh thở dốc, vô thức há miệng hét: "Mẹ!".
Có tiếng đẩy cửa, một cô gái xấp xỉ đôi mươi vội vã đi vào: “Tam Nhi, mẹ đây, con thấy ác mộng phải không?”.
Trình Tinh một lần lần nữa kinh ngạc: “Mẹ ư?".
Cô gái bước đến dịu dàng ôm Trình Tinh, dỗ dành: “Tam Nhi, có mẹ ở đây, đừng sợ, con gặp ác mộng hả? Nhìn con này, người đẫm mồ hôi rồi”. Nói đoạn, dùng chiếc khăn lụa trong tay lau mồ hôi cho cô.
Một làn hương nhè nhẹ từ cơ thể người đó phả ra, Trinh Tinh sợ hãi đến phát run, đây đúng là không phải nằm mơ! Cô gái dường như cảm nhận được người cô đang run bần bật, nhẹ nhàng ôm cô, bế cô đặt ngồi lên đùi mình, tay khẽ vỗ lưng dỗ dành: “Mẹ đây, Tam Nhi ngoan nào, đừng sợ!”.
Lúc này Trình Tinh đã rơi vào trạng thái kinh sợ tột cùng, toàn thân cứng đờ, lưỡi cứng không thể nói được. Lúc này, cô gái đã phát hiện ra, bắt đầu lay cô: “Tam Nhi, con sao thế? Tam Nhi? Người đâu!”.
Có hai người ngoài cửa chạy vào, một người có dáng a hoàn, một người có dáng quản gia, giọng sợ sệt hỏi: “Thất phu nhân, tiểu thư làm sao ạ?".
Giọng cô gái đã có phần bực bội: “Tiểu thư xưa nay sợ ngủ một mình, ngay cả các người cũng không coi mẹ con ta ra gì, dám lơ là như vậy?".
Hai người quỳ sụp xuống, mặt trắng nhợt. Người có tuổi bạo dạn hơn, mở miệng: “Thất phu nhàn, lão nô thấy trời đã sáng, không còn sớm nữa, bèn đi lấy trang phục để tiểu thư mặc chuẩn bi đi thi, chẳng ngờ tiểu thư lại thấy ác mộng!”.
A hoàn kia nói giọng suýt khóc: “Hôm nay tiểu thư dậy muộn, Tiểu Ngọc gọi hai lần, tiểu thư có trả lời, con tưởng tiểu thư đả tỉnh, bèn đi chuẩn bị nước nóng. Xin phu nhân tha cho Tiểu Ngọc, từ nay tiểu thư chưa dậy Tiếu Ngọc quyết không dám rời một bước!”.
Thất phu nhân thấy bộ dạng sợ hãi của bọn họ, thở dài một tiếng: “Còn không mau đi chuẩn bị, hôm nay không được sơ suất!”.
Vú Trương và Tiểu Ngọc nhìn thất phu nhân, cúi chào, vội vàng đi ra.
Thất phu nhân nhỏ nhẹ dỗ Trình Tinh: "Tam Nhi, vú Trương và Tiểu Ngọc đều là những người mẹ chọn từ lâu, họ đều rất tốt”.
Răng Trinh Tinh vẫn va vào nhau lập cập, cô không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ vô thức gật gật đầu, cuối cùng miệng cũng lí nhí vọt ra một từ: “Vâng”.
Thất phu nhân nâng mặt Trình Tinh, giọng vẫn dịu dàng: “Tam Nhi, mẹ biết con rất sợ cuộc thi hôm nay, nhưng mẹ chỉ có một mình con, nếu con giận dỗi làm hỏng cuộc thi, mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng mẹ sao đành lòng để con bị phạt đòn? Cuộc sống sau này của mẹ con ta ở tướng phủ sẽ càng khó khăn”. Nói đoạn, nét mặt lộ vẻ bi thương.
Lúc đó vú Trương mang một xấp quần áo, Tiểu Ngọc bê một chiếc thau đồng đi vào.
Thất phu nhân đặt Trình Tinh xuống giường, nắm bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng nói: “Nào, hôm nay mẹ chải đầu cho con”.
Vú Trương giũ ra một chiếc váy màu xanh mặc cho cô, sau đó lại mặc thêm chiếc áo ngắn màu tím hồng, thắt dải hai bên sườn. Trình Tinh đứng ngây như hình nộm để mặc mọi người làm gì thì làm.
Thay xong trạng phục, thất phu nhân dẫn Trình Tinh đến ngồi trước bàn trang điểm. Đột nhiên, nhìn thấy trong chiếc gương đồng một khuôn mặt nhỏ bé xa lạ, hai tay Trình Tinh hốt hoảng ôm lấy mặt, bật ra một tiếng kêu kinh hoàng: “Ôi!”.
Thất phu nhân nhìn ra ngoài, nét mặt lộ vẻ lo lắng: “Tam Nhi, muộn rồi, nếu không trang điểm sẽ không kịp, nếu đến muộn cha con... Ôi, mẹ biết làm sao!”.
Cuộc thi ư? Cha con ư? Trình Tinh từ từ buông tay, hé mắt nhìn, trước mặt lại nổi lên một đám sương mù. Đây là ai? Sao mình lại trở nên nhỏ bé thế này? Sao mình lại biến thành như thế này? Cô không thể nào tin nổi, ngơ ngác nhìn đứa trẻ trong gương, mắt đỏ hoe, sắc mặt xanh xao, nhiều nhất cũng chỉ sáu tuổi.
Thấy Trình Tinh ngoan ngoãn ngồi trước gương, thất phu nhân, vú Trương, Tiểu Ngọc nhanh chóng trang điểm cho cô. Một lúc sau, trong gương lại xuất hiện một tiểu mỹ nhân, mắt to, khuôn mặt trang điểm tinh tế gọn gàng, có hàng tóc mái ngay ngắn, hai bím tóc nhỏ xíu. Thất phu nhân hài lòng thắt hai dải lụa màu lên hai bím tóc ấy, nghiêng đầu ngắm nghía, nét mặt tươi cười.
Vú Trương cười xởi lởi: “Tiểu thư giống phu nhân quá, sau này lớn lên nhất định cũng là một mỹ nhân”.
Thất phu nhân nắm tay Trình Tinh dắt ra ngoài. Trinh Tinh ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy một khoảng không vuông vắn, bên dưới là mảnh sân, đặt hai cái bể cá to bằng đá, giữa có một khóm hải đường đương độ ra hoa. Sáng sớm chắc có mưa, sần đầy ắp nước, hoa hải đường được tắm mưa càng mơn mởn, thắm sắc, nhưng bây giờ không phải là lúc thưởng thức phong cảnh. Tiếng bước chân của thất phu nhân đã có phần vội vã, hình như đang tranh thủ thời gian vì lo bị muộn.
Đột nhiên Trình Tinh nghĩ, phu nhân muốn đưa mình tham gia cuộc thi nào đó, hình như rất quan trọng, vừa rồi hình như phu nhân có nói, nó liên quan đến cuộc sống nào đó sau này của mẹ con họ ở Lý gia. Hai mẹ con sao? Tim Trình Tinh lại nhảy lên. Thất phu nhân nhiều nhất cũng chỉ hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, mình phải gọi cô ta là mẹ ư?
Cố gắng trấn tĩnh, cô muốn biết cuộc thi mình sắp phải tham dự rút cục là gì, rồi lại nghĩ đến sự biến đổi kỳ dị này. Cô kéo tay thất phu nhân, ngẩng mặt hỏi: “Cuộc thi này, con phải chú ý những gì?”.
Đây là lần đầu tiên sau khi chức dậy thất phu nhân thấy cô nhắc đến cuộc thi, bỗng dừng chân, âu yếm xoa đầu cô: “Tam Nhi, mẹ biết con đã cố gắng, cố gắng muốn học tốt cầm kỳ thi họa, ngâm thơ làm câu đối, nhưng con không thích những thứ đó, đương nhiên học không được tốt lắm. Nhưng, Tam Nhi, con phải hứa với mẹ, dù con có trả lời được hay không, nhất định không được khóc, không được làm chúng ta bẽ mặt”.
Nói đến đây, trong mắt thất phu nhân thoáng lộ ra vẻ uất hận: “Mặc cho bọn họ xoay thế nào, chúng ta tuyệt đối không được rơi một giọt nước mắt! Nhớ chưa, Tam Nhi?”.
Trinh Tinh nhìn vẻ ân cần trong mắt thất phu nhân, gật gật đầu. Chỉ cần không khóc là được! Cô thở dài, đây là hoàn cảnh gì không biết? Cái cơ thể này mang tính cách gì? Người cha ít nhất đã cưới bảy bà vợ kia dung mạo ra sao?
Thất phu nhân dắt tay Trình Tinh đưa vào một gian phòng lớn. Những tiếng nói chuyện rầm rì chợt im bặt. Cô nhìn thấy trên hai dãy ghế bên phải, bên trái trong gian phòng có năm người đàn bà đang ngồi, đầu cài đầy đồ trang sức châu báu. Hai chiếc ghế đặt ờ chính giữa còn bỏ trống, có lẽ là vị trí của người cha và chính thê của ông ta.
Thất phu nhân hơi mỉm cười, cúi đầu về bên phải nói: “Muội đến muộn, các tỉ tha tội”. Lại quay về phía trái, cũng cúi chào như vậy, mấy người ngồi đó miễn cưỡng gật đầu. Thất phu nhân có lẽ đã quen với sự lạnh nhạt của họ, không đợi đáp lễ, dắt Trình Tinh đến ngồi ở ghế cuối cùng phía bên phải.
Trình Tinh đứng bên cạnh, thất phu nhân lúc đó mới buông tay. Trình Tinh nhìn về phía đối diện, ba người đàn bà này có lẽ là ba vị phu nhân của người cha đó, bên cạnh hai người đàn bà có hai đứa con gái đứng, đứa lớn khoảng mười tuổi, đứa nhỏ chừng bảy tuổi. Trình Tinh nghĩ, thất phu nhân gọi cô là Tam Nhi, có lẽ hai đứa bé kia là chị của cô. Phía đầu bên phải cũng có hai phu nhân không có con.
Cô thầm so sánh mấy bà phu nhân và thất phu nhân, thấy ngưòi béo người gầy, mỗi người một kiểu. Thất phu nhân có khuôn mặt nhỏ xinh xắn, cằm nhọn, đôi mắt long lanh, dáng người thon thả, rất dịu dàng yểu điệu, là người đẹp nhất trong bảy vị phu nhân. Trình Tinh thầm nghĩ, sau này mình lớn lên ngoại hình chắc cũng giống thất phu nhân này.
Chính vào lúc mắt Trình Tinh liếc nhìn xung quanh, chợt bắt gặp hai đứa trẻ đối diện bĩu môi nhìn cô, rồi quay ngoắt đầu vẻ khinh thường, dáng điệu kiêu căng tột độ. Cô bỗng thấy buồn cười, đúng là trẻ ranh! Đột nhiên nghĩ đến cơ thể mình bị biến thành bé hơn chúng, lòng bội phần khó chịu, bất giác cúi đầu.
(*) Tạm dịch: Gió hiu nhẹ bóng trăng tròn vằng vặc, mưa bụi mờ rừng trúc tiêu sơ.
Lúc đó, vang lên chuỗi âm thanh của các đồ trang sức va vào nhau, các phu nhân đứng dậy, giọng sang sảng: “Thỉnh an lão gia, thỉnh an đại tỷ".
Sau đó là giọng đàn ông: “Ngồi cả đi, cuộc thi hôm nay, A Lôi, A Phỉ, A La đã chuẩn bị tốt chưa? Không biết lần này các con có gì tiến bộ!”.
Trình Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo chùng màu nâu, chừng trên dưới bốn mươi, ngồi ở chiếc ghế chính giữa, khuôn mặt vuông vức uy nghiêm. Bên cạnh là một phụ nữ trung niên bận áo ngắn màu nhạt và váy dài màu tím.
Nếu xếp theo tuổi, tên của mình có lẽ là A La. Trình Tinh nhìn kỹ người cha xa lạ, người này cũng giống cha cô, vừa nhìn đã biết là người làm chính trị. Vừa rồi hình như thất phu nhân nhắc đến tướng phủ, làm thừa tướng một nước thật không đơn giản, cử chỉ trang nghiêm, mực thước, đôi mắt chuyển động tinh anh. Vị phu nhân kia mặt tròn tròn hơi béo, nhìn rất ôn hòa nhưng ánh mắt đầy mưu mô.
Người đàn ông chậm rãi nói: “A Lôi, con lại đây!”.
Trình Tinh nhìn đứa con gái mười tuổi nghe gọi, vội bước lên đi đến giữa phòng, nét mặt bình tĩnh, nhưng hai tay lẩn trong ống tay áo thoáng nắm lại. Trình Tinh cúi đầu giấu nụ cười. Thầm nghĩ, đã tưởng cô bé ấy không sợ thật, hóa ra vẫn là trẻ con.
Người đàn ông hỏi: “A Lôi, ba tháng nay con học tốt nhất ngón gì?"
Giọng A Lôi lanh lảnh trả lời: ‘‘Bẩm cha, gảy đàn ạ”.
Người đàn ông vẫy tay, gia nhân chuyển vào mấy cái ghế, đặt cây đàn lên rồi lui ra.
A Lôi ngồi cạnh cây cổ cầm, nét mặt bình thản, vuốt nhẹ dây đàn, nói: “Bây giờ A Lôi sẽ chơi khúc “Mai hoa tam lộng”.
Liền sau đó tiếng đàn cất lên, trong vút bay bổng. Rồi uyển chuyển chập chùng, lạnh như những tảng băng xô. Trình Tinh thầm khen hay. Trong thế giới hiện đại cô đã từng nghe khúc cổ cầm “Mai hoa tam lộng”, không khác bản này bao nhiêu. Chỉ có điều được nghe biểu diễn trực tiếp thế này thì đây là lần đầu.
Cô lại ngắm A Lôi mười tuổi, sắc mặt bình thản, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp thoáng vẻ kiêu sa. Trình Tinh thầm nghĩ, mới mười tuổi đã biết chơi đàn hay như vậy thật quá siêu. Cô nhớ hồi nhỏ, cha mẹ sống chết ép cô học dương cầm, cô cực lực phản đối. Bây giờ biến thành như thế này, nếu lúc đầu mình chịu khó học chút nghệ thuật cổ điển như đàn, tiêu sáo hay thư họa gì đó, có phải bây giờ hữu dụng bao nhiêu! Nghĩ đến sự biến hóa kỳ dị này, Trình Tinh lại khó chịu, hai tay bất giác nắm nhàu vạt áo.
Thất phu nhân nhận ra, bàn tay khẽ vỗ tay cô, ánh mắt hàm ý bảo, không biết thì thôi, không quan trọng.
Trình Tinh đột nhiên cảm thấy thất phu nhân đối xử với đứa bé này thật tốt, lòng bỗng thấy ấm áp. Sau khi thay hình đổi dạng, người đầu tiên gặp trong thế giới kỳ lạ này đã đối xử tốt với cô như vậy, coi như may mắn rồi.
Lúc đó khúc nhạc đã vang lên những âm thanh cuối cùng, A Lôi dừng tay, ngửa khuôn mặt nhỏ xinh nhìn người đàn ông.
Người cha gật đầu cười: “A Lội, sao lại chọn khúc này?".
Mắt A Lôi lộ vẻ đắc ý, dõng dạc nói: "A Lôi thấy hoa mai trưóc sân đã tàn, mặc dù đã là tháng hai xuân sớm, nhưng con vẫn nhớ sắc hoa tinh bạch, hương thơm sực nức lúc mai nở rộ suốt mùa đông, con thích nhất khí tiết kiên cường không sợ tuyết sương của nó”.
Người đàn ông vuốt chòm râu dưới cằm, khen: “Tốt, con gái ta chắc sẽ có cốt cách như mai! Tiếp tục. Tối nay cha sẽ đến vườn mai ngắm cảnh mai tàn như con nói!”.
Câu nói vừa dứt, Trình Tinh nhìn thấy vị phu nhân ngồi phía trái - chắc là thân mẫu của A Lôi - sắc mặt sáng lên vẻ đắc ý, lại cúi đầu nhỏ nhẹ: “A Lôi còn nhỏ, ngón đàn chưa thạo, lão gia quá khen!”.
Trình Tinh mắt đảo một lượt khắp phòng. Ngoài thất phu nhân mặt không biểu cảm, các vị phu nhân ngồi đó nét mặt ít nhiều đều lộ vẻ đố kỵ. Cô thầm nghĩ, bao nhiêu phụ nữ tranh giành một ông chồng, người xưa sao lại có thú vui như thế, có lẽ không có gì để chơi, họ đấu đá lẫn nhau, người đấu với người chắc là thú lắm.
A Lôi lùi về chỗ của mình bên cạnh mẹ, A Phỉ bước ra. Cô bé có khuôn mặt trái xoan, một đôi mắt vừa to vừa đen, linh hoạt thông minh. Cô bé không hề run, nói to: “Cha, mấy tháng nay A Phỉ luyện thư pháp có ít điều tâm đắc”.
Vậy là gia nhân lại khiêng ra một chiếc bàn thấp, đặt lên đó bút nghiên, giấy mực. Một a hoàn bước lên chỉnh lại trang phục cho A Phỉ. Cô bé trầm ngâm suy nghĩ một lát, đột nhiên cúi người nghiêng mình qua phải, rồi lại qua trái viết một mạch đôi câu đối, đoạn ngắm nghía một hồi, mới buông bút, nói dõng dạc: “Xin cha chỉ giáo!”.
Trình Tinh nhìn nét chữ phóng khoáng tươi rói màu mực trên giấy, đúng là chữ đẹp! Vế phải vế trái đều như nhau, nghĩ đến nét chữ như giun bò của mình mà toát mồ hỏi.
Người đản ông chăm chú ngắm nghía hồi lâu, nói với A Phỉ: “Phỉ Nhi, chữ con đúng là tiến bộ rất lớn, tuổi còn nhỏ bút lực chưa đủ, nếu luyện tập thêm, chắc chắn rất đẹp!”.
Lời khen khiến A Phỉ mặt mày hớn hở, ngoái đầu nhìn mẹ cười, xúc động vui sướng, điệu bộ vừa kiêu kỳ vừa đáng yêu. Trình Tinh nghĩ, A Lôi xinh đẹp, A Phỉ kiêu kỳ, may là mình giống mẹ, sau này lớn lên mình cũng là mỹ nhân! Đang mải mê quan sát, đột nhiên nghe thấy người đàn ông gọi: “A La, con lại đây!”.
Trình Tinh ngẩn người, thất phu nhân lo lắng nhìn cô, nhẹ nhàng nhắc: “Tam Nhi, cha gọi con!".
Trình Tinh hốt hoảng, suýt quên mất cô bé A La này cũng phải ứng thí. Mình không biết chơi đàn, không biết thư pháp, mình biết gì nhỉ? Ngay cả đây là thời nào, nơi nào cũng không biết. Trình Tinh đi thẳng đến đứng giữa phòng.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người cha: “Hai chị con, một người đàn hay, một người thư pháp giỏi. A La, ba tháng nay con nợ bài thi, mẹ con đã khất mười roi, đám bảo sau ba tháng nhất định con sẽ tiến bộ, ba tháng nay con học được gì?”.
Mười roi? Không được, vừa bị đưa đến thế giới này, còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào lại còn bị đánh, tuyệt đối không được! Làm gì đây? Đọc những bài cổ thi còn nhớ là được chứ gì, chỉ sợ những người ở đây cũng biết. Trình Tinh đứng giữa phòng, đầu óc suy nghĩ rất lung. Thấy cô mãi không mở miệng, mấy vị phu nhân lộ vẻ mừng thầm. Trình Tinh quyết định, đọc thơ vậy, nếu họ biết là thơ của ai, thì nói mình thích nên học thuộc. Nếu không biết thi sẽ nói là của mình làm. Cô ngẩng đầu, nói: “Con thích thơ, con có thể đọc thơ cho cha nghe”.
Người đàn ông ấy mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cô, thất phu nhân khẽ nhướn mày. Ngưòi cha cười: “Tốt, tốt, tam tiểu thư nhà ta lại biết đọc thơ, đọc cha nghe nào”.
Trong phòng có tiếng cười nhạo. Trình Tinh quay đầu, thấy sắc mặt thất phu nhân đã trắng bệch, bất giác thầm thở dài, chầm chậm đọc: “Nhị nguyệt cô đình nhật nhật phong, xuân hàn vị liễu du nhân không. Hải đường bất tích yên chi sắc, độc lập mông mông tế vũ trung”(*).
Đây là bài “Xuân hàn” của thi nhân Trần Dữ Nghĩa thời Tống. Trình Tinh sửa mấy chữ, dùng chất giọng non nớt không phải của mình đọc xong, thấy mọi người trong phòng ngồi ngây, người có vẻ kinh ngạc, người sa sầm đố kỵ. Bụng nghĩ, ngay bản thân nghe cái giọng trẻ con của mình đọc một bài thơ như vậy cũng thấy giật mình nữa là. Đúng là chưa quen, giọng nói này đâu phải của mình. Rõ ràng là miệng mình phát ra mà lại nghe như người khác nói.
Nguời đàn ông trầm ngâm một lát, rồí nhìn về phía thất phu nhân, ánh mắt đầy ẩn ý. Trình Tinh lại ngoái nhìn, mắt thất phu nhân đã ngấn nước, trong dáng yểu điệu dịu hiền có phần buồn bã.
Trình Tinh thở phào. Thấy mọi người không biết bài thơ này. Có nghĩa là đây không phải thời Tống, vậy thì bản quyền những bài thơ sau thời Tống thuộc về mình rồi!
Người cha cười ha hả: “Hay, A La mới sáu tuổi đã làm đưọc thơ như vậy, mẹ con vất vả rồi. Miễn đánh đòn, hôm nào cha sẽ đến Đường viên nghe con đọc thơ!”.
Lời vừa dứt, trong phòng “sè sè" như tiếng ruồi bay, đó là những tiếng cười khẩy và những ánh mắt gay gắt đổ dồn vào thất phu nhân. Trình Tinh cúi đầu suy nghĩ về câu nói ẩn ý, xem ra rất nặng nề của người đàn ông kia “mẹ con vất vả rồi”. Thầm nghĩ, có lẽ ông ta cho rằng bài thơ vừa rồi là do thất phu nhân dạy mình. Có điều, một đứa trẻ ba tháng trước không trả được bài, suýt bị phạt đòn, đột nhiên lại đọc được bài thơ như vậy, ai chẳng thấy lạ. Thất phu nhân cũng nói cô bé A La này không thích thơ phú, học cũng không chăm mà. Trình Tinh lui về đứng yên cạnh thất phu nhân suy nghĩ. Thất phu nhân không hề dạy con gái bài thơ đó, sau này sẽ tìm cơ hội xóa bỏ nỗi ngờ vực của mọi người mới được.
Người cha lại nói: “Nhà họ Lý chúng ta được tiếng là danh gia vọng tộc của Ninh quốc, dòng dõi thư hương. Sau này phải học hành chăm chỉ mới không bị thiên hạ chê cười!”. Nói đến đây giọng ông ta trở nên nghiêm khắc.
Mọi người trong phòng vội vâng vâng dạ dạ, rồi dần dần giải tán, ai về phòng ấy.
Thất phu nhân nắm tay Trình Tinh đợi các vị phu nhân ra trước, cuối cùng mới rời khỏi phòng đi về phía Đường viên. Trình Tinh cảm thấy thất phu nhân lúc này đang run run xác động, bàn tay nắm tay cô càng chặt, tiếng chân bước càng mau. Có vẻ như bài thơ đó lại vô tình nói lên tâm tư của phu nhân. Trình Tinh tổng hợp những lời thất phu nhân đã nói với cô và những gì vừa nhìn thấy trong cuộc thi vừa rồi, phán đoán thất phu nhân chắc chắn không được sủng ái. Người đẹp như vậy mà lại không được yêu chiều? Chắc có nguyên do.
Ninh quốc? Là thế giới chưa biết ư? Các bà phu nhân kia đối địch với thất phu nhân, người cha vừa nhìn đã biết ngay là kiểu người giáo lý giả tạo, hai người chị kiêu kỳ nhưng rất có tài, một vụ ân oán chốn danh gia! Mình phải thế nào đây! Xem rất nhiều tiểu thuyết vượt thời gian, mình có thể hiểu biết càn khôn, thích nghi được cuộc chơi quay về quá khứ như những nhân vật trong đó không? Liệu có bị chết yểu? Liệu có một ngày kia thức dậy lại trở về thế giới hiện tại hay không? Trình Tinh nghĩ, cô bé A La trước đây chắc là đứa trẻ hướng nội, không thạo ăn nói. Hướng nội thì hướng nội, cũng may từ nhỏ mình đã sống độc lập, gặp chuyện gì cũng vẫn bình tĩnh, không kêu ca phàn nàn, nếu không, ngay người mẹ xinh đẹp này cũng không có, sáu tuổi không chừng bị chết đói? Chết đói là chuyện nhỏ, thất tiết là chuyện lớn, nếu bị bán vào lầu xanh, chẳng thà chết còn hơn?
Ngẩng đầu nhìn thất phu nhân, sắc mặc đã trở lại bình thường, hầu như không cảm thấy sự bất thường của A La. Trình Tinh nghĩ, đã đến thế giới này một cách kỳ lạ, kỳ lạ nhưng cũng là ý trời. Hơn nữa A La mới sáu tuổi, nếu lớn hơn một chút, chẳng lẽ phải giả bộ mất trí nhớ?
Trên đường về, vừa đi cô vừa nhìn ngắm những lầu gác, hành lang quanh co cổ kính xung quanh, thầm nghĩ, gia đình này chắc chắn là nhà quyền thế, giàu có, trang viên rất rộng. Người cha kia tề gia rất nghiêm khắc, thỉnh thoảng gặp gia nhân, họ đều cúi gập người chào thất phu nhân và cô.
Rút cục nên vào nhà giàu hay vào nhà nghèo? Trình Tinh nghĩ, có lẽ vào nhà giàu vẫn hơn, dân thời xưa nghèo khổ, không có cái ăn cái mặc, sưu cao thuế nặng, bữa ăn chỉ có rau cám. Nếu gặp ác bá địa chủ, hoặc năm mất mùa đói kém, cắm cọng rơm lên đầu(*) chết thế nào cũng không biết. Vào nhà giàu mặc dù có mưu mô, tranh giành, nhưng tốt xấu có cha mẹ làm quan. Bản thân cũng từng nghe nhiều, thấy nhiều cảnh đấu đá công khai ngấm ngầm trong chốn quan trường, đối phó coi như cũng không khó lắm.Những chuyện như vậy thời nào chả có, tranh giành đấu đá vốn là bản tính con người.
Lúc này, cô nắm chặt tay thất phu nhân trở về nhà.
(*) Tạm địch: Tháng hai gió thổi đinh không, xuân lạnh chưa dứt khách chừng ngại qua. Hải đường ngàn màu son pha, cô đơn đứng giữa nhạt nhòa mưa bay (BTV).
(*) Trung Quốc xưa đội một chiếc vòng nhỏ tết bằng rơm, cắm ngọn cờ, rơm trên đầu đứng ở chợ là dấu hiện bán mình đi ở đợ (ND).
CHƯƠNG 2
Về đến Đường viên, thất phu nhân đứng trước khóm hải đường nở rộ hoa trước sân, thở dài, đoạn sai vú Trương mang đến chiếc ghế, ngồi trên hành lang, ôm Trình Tinh vào lòng thầm thì: “Tam Nhi, con tốt quá. Con ít nói, cả năm không nói với mẹ mấy câu, cũng không thích thơ phú văn chương, vẫn tưởng là con tính tình lạnh lùng, không ngờ, nỗi. khổ của mẹ con đều ghi trong lòng. Trong nhà này, mẹ chỉ có con là người thân, cha con, ông ấy có đến hay không mẹ cũng không màng. Nhưng bài thơ đó vừa thấm thía nỗi buồn đau lại vừa có chí khí quật cường, con sáu tuổi đã viết được bài thơ như vậy, không biết là tốt hay xấu”.
Đứa trẻ sáu tuổi sao có thể giỏi như vậy, lúc sáu tuổi mình đọc thuộc lòng bài thơ còn ngắc ngứ, huống hồ làm thơ! Trình Tinh đang muốn thanh minh vài câu, đã thấy giọng thất phu nhân trở nên phẫn hận: “Mấy người đó vẫn chưa cam lòng, họ đang hận là chưa đuổi được mẹ con ta đi, nếu có thể ra đi thật... Ôi! Lúc nào cũng mang chuyện con không biết cầm kỳ thi họa để gây sự. Hôm nay quả là mẹ rất lo, sợ con phải đòn, mà lại không biết làm gì để bênh vực con. Con gái Lý gia nếu bất tài, không giúp gì được cha sao bằng lòng cho lão gia lấy mấy vợ bé, mẹ chẳng qua cũng là người đẻ mướn cho nhà họ Lý mà thôi!”.
Thất phu nhân cúi đầu dịu dàng mỉm cười với Trình Tinh: “Mẹ không mong Tam Nhi giỏi giang hơn người, chỉ sợ con không biết nghe lời, khiến cha con nổi giận, thì ngay miếng cơm cũng không có mà ăn. Con rất giống tính mẹ lúc nhỏ, ương bướng, nghịch ngợm, luôn làm khó vú Trương, chẳng chịu học hành. Mẹ không nỡ trách con, nhưng Tam Nhi, thời buổi này phận nữ nhi luôn chịu thiệt thòi, nếu con không lấy được một đám tốt, sau này sẽ rất khổ”. Nói đoạn, hai hàng lệ tuôn rơi.
Trình Tinh nhìn vẻ đau buồn trên gương mặt như ngọc của thất phu nhân, thầm hiểu, vận mệnh của hai người từ nay gắn với nhau. Cô nhìn cơ thể bé nhỏ của mình, vượt thời gian không gian trở về quá khứ một cách kỳ lạ, linh hồn tá túc vào thân thể khác, không lai lịch. Cô vốn là nữ sinh đại học năm thứ tư, gia cảnh ưu việt, tiền đồ xán lạn, bây giờ tất cả đều bất định. Nghe thất phu nhân nói, con gái ở đây đều chịu nhiều thiệt thòi, không nhịn nổi bật khóc.
Thất phu nhân vội ôm lấy cô, nói: "Tam Nhi, tại sao làm con gái lại khổ như vậy? Tại sao phải làm con gái nhà họ Lý?".
Trình Tinh khóc mãi, rồi ngủ thiếp.
Thất phu nhân âu yếm nhìn con gái sáu tuổi. Khuôn mặt giống phu nhân, không cần suy đoán cũng biết sau này A La lớn lên sẽ vô cùng xinh đẹp. Tuổi xuân và nhan sắc của nàng ta đã bị chôn vùi trong Đường viên Lý phủ, nàng ta hy vọng số phận con gái sẽ tốt hơn mình, không phải vò võ suốt đời trong mảnh sân quạnh quẽ bốn bề kín mít này.
Ngơ ngẩn nhìn A La rất lâu, nàng ta gọi vú Trương và Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng nói vói họ: “Tiểu thư còn nhỏ chưa hiểu chuyện, các người chiều nó một chút, nó không phái là đứa trẻ lạnh lùng, chỉ có điều hơi bướng”.
Vú Trương và Tiểu Ngọc mắt đỏ hoe, nói: “Phu nhân đối với chúng tôi đại ân đại đức, chúng tôi nhất định hết lòng vì tiểu thư”.
Thất phu nhân trao đứa bé trong lòng cho vú Trương bế về phòng. Một mình ngơ ngẩn nhìn vườn hải đường, nghĩ đến bài thơ A La đọc lúc trước, nước mắt lại tuôn lã chã.
Trình Tinh vừa thức dậy, vội cúi nhìn người mình. Vẫn cơ thể nhỏ bé. Xung quanh lặng ngắt như tờ, không có tiếng ô tô qua đường, khộng có tiếng người, hình như cả thế giới chỉ còn lại một mình cô. Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt trào ra, ánh trăng chiếu vào phòng, càng thêm vắng lạnh. Trình Tinh thầm nghĩ, lẽ nào mình mãi mãi ớ lại xứ này, với thân xác của A La, dần dần lớn lên trong thế giới này, rồi lấy chồng, kết thúc cuộc đời? Bỗng thấy sợ hãi khôn cùng, òa khóc thành tiếng.
Ngoài bức màn sa, lóe lên ánh nến, Tiểu Ngọc vén màn, lo lắng dỗ cô: “Tiểu thư, lại gặp ác mộng sao? Tiểu Ngọc ở đây, tiểu thư, đừng sợ”.
Trình Tinh nhìn mái tóc xổ tung của Tiểu Ngọc, có lẽ cô bé chỉ chừng mười tuổi, vậy mà lại đến an ủi mình. Thầm nghĩ, mình đã hai mươi hai tuổi, sao có thể để cho cô bé bảo vệ ? Dần dần nín khóc, nói với Tiểu Ngọc: “Ta không ngủ đưọc, Tiểu Ngọc lên nằm với ta đi, kể chuyện cho ta nghe”.
Tiểu Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ bé với những giọt nước mắt chưa khô lóng lánh của A La dưới ánh nến, đầy băn khoăn, cầu khẩn, trong lòng xúc động không nói nên lời. Tiểu thư mới sáu tuổi, đã khiến người ta thương cảm, sau này lớn lên không biết sẽ thành trang quốc sắc thiên hương thế nào, liền đồng ý, lên giường ngủ cùng A La.
Trình Tinh nói với Tiểu Ngọc: “Tiểu Ngọc nói cho tôi biết, thế giới bên ngoài như thế nào, Ninh quốc là một nước như thế nào?”.
Tiểu Ngọc cười gượng: “Tiểu Ngọc chỉ biết thiên hạ có năm nước, phía tây có nước Khởi, tây nam có nước Hạ, bắc có nưóc An, nam có nước Trần, Ninh quốc ở phía đông, là nước lớn nhất, cường thịnh nhất. Chúng ta ở Phong thành kinh đô Ninh quốc. Tiểu thư, Phong thành của chúng ta rất to, đi ngựa từ đông sang tây cũng phải chạy hết mấy canh giờ, Tết Nguyên tiêu đông vui nhất, bên bờ sông Ninh người thả đèn, người bán đèn, tấp nập còn có rất nhiều thuyền hoa, tối đến giống như là nơi ở của thần tiên ấy”.
Trình Tinh nghĩ, đây là nơi nào! Có phải là một thời đại kỳ dị? Thôi tìm hiểu sau vậy. Mình cần phải suy nghĩ đã, liền nhắm mắt. Tiểu Ngọc tưởng cô đã ngủ, cũng không nói nữa, dần dần cũng ngủ thiếp.
Một lát sau cô mở mắt nhìn lên đình màn. Xem ra mình thực sự biến thành cô bé A La sống trong Lý phủ rồi. Cố kìm nén nỗi lo sợ lúc đầu. May mà mình còn nhỏ, Lý lão gia là vị thừa tướng thế nào, chuyện cơm áo tạm thời không phải lo. Trước khi lớn lên đối diện với nhiều chuyện khác vẫn còn mấy năm nữa. Chưa biết chừng có ngày tỉnh giấc đã lại quay về trên chiếc giường của nhà mình, tất cả chỉ là giấc Nam Kha(*) mà thôi. Lòng dần dần yên tĩnh.
Tiếp đó bắt đầu suy nghĩ về bản thân. Vốn là sinh viên năm thứ tư chuyên ngành tiếng Anh, học hành hơi lười biếng, nhưng hai mươi hai năm sống trong thế giới hiện đại, những tri thức đã có, sẽ ít nhiều hữu dụng. Nếu thời đại khác nhau, những bài thơ bài phú có thể sao chép, những gì cô biết cũng đủ dùng. Đường thi, Tống từ, nhớ không nguyên vẹn cũng chẳng sao, những bài thơ hay, những câu châm ngôn cách cú nổi tiếng cô vẫn nhớ. Hát cũng tàm tạm, chỉ có hay sai nhạc, cũng không sao, những ca từ còn nhớ biết đâu cũng có thể dùng đuợc. Biết chơi bài, luyện tập Karate từ nhỏ, cái này cô thông thạo nhất, có thể chấp cả mấy đứa con trai. Ít nhất cũng không phải loại con gái trói gà không chặt! Trình Tinh thở phào, may mà ông bố bà mẹ làm quan của cô thường xuyên bận công việc, ít thời gian để mắt đến cô, cho nên cô có thể học Karate để tự vệ. Cũng do không ai chăm sóc, năm, sáu tuổi Trình Tinh đã biết tự chăm sóc mình, có thể tự nấu ăn, đúng rồi, nấu ăn!
Giống như Robinson trên hoang đảo, phát hiện thêm được khả năng gì của mình Trình Tinh mừng ran. Nghĩ một lúc nữa thấy vốn liếng của mình chỉ có vậy.
A La sáu tuổi, nghe nói ngày xưa, con gái mười sáu tuổi đã gả chồng, mình ít nhất vẫn còn khá nhiều thời gian để học. Đây là xã hội nào, sau này phải đối diện với những con người và sự việc như thế nào, để sau hẵng hay.
Hôm nay cô đã kịp quan sát, phụ nữ ở đây không bó chân, thầm thở phào, cô đã từng thấy bàn chân bị bó của bà ngoại, biến dạng xấu xí, các ngón quặp xuống lòng bàn chân, đi không đau mới lạ.
Nghĩ đến những người đã gặp trong căn phòng lớn sáng nay, không biết Lý lão gia có phải là một vị tướng quyền lực, những quyền tướng thời cổ đại thựờng không có kết cục tốt đẹp, một khi công lao lớn hơn hoàng đế hoặc lợi dụng quyền thế là bị hoàng đế kiếm cớ giết hại. Cô cầu thần khấn Phật mong Lý lão gia không gặp oan trái thảm cảnh như bị bãi quan, chém đầu. Nghĩ đến những cực hình thời trung cổ, thấy rùng mình khiếp sợ. Trình Tinh tự nhủ, sau này mình là tam tiểu thư của nhà họ Lý, chỉ cần không phạm tội gì, có thể sống bình yên là được.
Lại suy nghĩ về hoàn cảnh sống hiện tại, Đường viên hình như ở một góc khuất, vắng nhất trong Lý phủ, chỉ có hai người hầu là vú Trương và Tiểu Ngọc. Vú Trương ở bên thất phu nhân nhiều hơn, Tiểu Ngọc hầu hạ cô. Đồ đạc cũng rất sơ sài, không thấy vàng bạc châu báu gì đáng tiền. Ngay thất phu nhân, hôm nay đầu cũng chỉ cài hai chiếc trâm ngọc, một đóa hoa cũng bằng ngọc, giản dị hơn nhiều so với sáu bà kia. Thất phu nhân sợ nhất tranh giành đấu đá ngấm ngầm, nhưng sáu vị phu nhân kia rõ ràng không thích cô ấy, họ đố kỵ nhan sắc của cô sao? Nhưng Lý tướng rõ ràng không sủng ái vị phu nhân xinh đẹp này. Thật kỳ lạ, có ẩn tình gì chăng? Nghĩ đến vẻ dịu hiền và đau buồn của thất phu nhân, Trình Tinh thầm nghĩ, có lẽ là do cô ấy không sinh được con trai nên bị Lý tướng lạnh nhạt.
Lý lão gia chỉ sinh được ba gái, mình có nên trở thành đứa con được ông ta thích nhất? Có cái hay cái dở, cái hay là có thể cải thiện đối xử của ông ta đối với thất phu nhân, được hưởng một số đặc quyền, cái dở là thu hút chú ý, đã được sủng ái muốn sống yên ổn cũng khó. Trí tuệ của tuổi hai mươi hai trong cơ thể sáu tuổi, dựa vào đầu óc trưởng thành và tri thức hiện đại, khiến Lý lão gia yêu thích có lẽ cũng không khó. Nhưng nghĩ đến lời răn của người xưa, đạn luôn trúng những con chim đầu đàn, cây to thì dễ đổ, cô quyết định trước mắt cứ tạm bình tĩnh, tìm hiểu kỹ tình hình, yên phận mấy năm rồi tính.
Chập chờn ngủ một lát, nhưng giấc không sâu. Khi tỉnh dậy lần nữa, mở mắt thì trời đã mờ mờ sáng, có lẽ khoảng năm sáu giờ.
Trình Tinh (A La) ra khỏi giường, nhìn bộ y phục liền thân mỏng mảnh trên người, cảm thấy mặc thế này mà chơ thể thao thì không phù hợp lắm.
Tiểu Ngọc cũng đã thức, hỏi A La: “Tiểu thư, dậy sớm thế sao? Bây giờ mới là giờ Mão, mọi ngày chưa đến giờ Thìn tiểu thư chưa dậy cơ mà".
A La thầm nhẩm lại mười hai chi, bụng nghĩ, mình phải làm quen cách tính giờ ở đây mới được, cười nói: “Hôm qua đi thi, vui quá ngủ không yên. Tiểu Ngọc, có thể gọi vú Trương may giúp tôi bộ quần áo không?”.
Tiểu Ngọc mang nước cho nàng rửa mặt, vừa chải đầu vừa hỏi: “Tiểu thư muốn may quần áo thế nào? Tiểu Ngọc đều làm được hết”.
Mới mười tuổi, mà quần áo nào cũng may được! A La lại thầm cảm phục, may mà mình trở về quá khứ trong thân phận thiên kim tiểu thư, nếu gửi hồn vào thân thể Tiểu Ngọc, đánh chết mình cũng không may được bộ quần áo nào. Bất giác mỉm cười, “Để tôi vẽ kiểu nhé. À, Tiểu Ngọc, buổi sáng tôi phải làm gì, có cần đi thỉnh an không?”. A La vẫn chưa quen gọi thất phu nhân là mẹ.
Tiểu Ngọc bặm môi cười, trên má hiện lên lúm đồng tiền nhỏ, rất đáng yêu: “Phu nhân ưa yên tĩnh, thích ngồi thêu thùa giải khuây, giờ Thìn phu nhân phải đi vấn an đại phu nhân, trở về là ở luôn một mình trong phòng, tiểu thư không cần đến đó”.
A La lạ lùng hỏi: "Tôi muốn học mấy thứ thì cần gặp ai?”.
Tiểu Ngọc kinh ngạc “Đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều thỉnh bốn vị tiên sinh đến dạy, tam phu nhân, tứ phu nhân cũng tinh thông cầm kỳ thi họa. Trước đây tiểu thư đã đuổi ba bốn tiên sinh, phu nhân bảo đợi khi nào tiểu thư muốn học, lại mời tiên sinh. Nhưng, tiểu thư à, phu nhân của chúng ta mới thật là tài nữ, cái gì cũng biết”.
A La cười, tốt quá, thầy dạy có sẵn! Nói với Tiểu Ngọc: “Tôi nằm lâu khó chịu, muốn vận động gân cốt một chút, chị đưa tôi đi dạo một lát! Đợi bà mẹ xinh đẹp của tôi trở về, sẽ nhờ bà dạy học!”. Thêm vào hai chữ “xinh đẹp” A La cảm thấy dễ gọi hơn.
Tiểu Ngọc cười tán đồng. Chải xong đầu, A La vội kéo Tiểu Ngọc ra khỏi viện. Tiểu Ngọc thấy A La cười cũng vui lây, giọng hào hứng: “Tiểu thư trước đây không chịu ra ngoài, chỉ thích thui thủi một mình, sao hôm nay bỗng đổi tính như thế?”
A La ngẩng đầu nhìn Tiểu Ngọc: “Tôi không muốn để mẹ xinh đẹp của tôi khóc, sau này tôi sẽ không để bà ấy quanh quẩn đến già trong cái sân này, Tiểu Ngọc, chị phải giúp tôi, chúng ta không thể để người khác ức hiếp”.
Tiểu Ngọc nghe vậy tròng mắt đỏ hoe, môi hé cười, đưa A La đi dạo xung quanh, kiên nhẫn kể cho nàng tình hình trong phủ.
A La đột nhiên nhớ ra, không biết đại danh của mình là gì, nghẹo đầu hỏi Tiểu Ngọc: “Đại tiểu thư A Lôi do tam phu nhân sinh ra, nhị tiểu thư A Phỉ do tứ phu nhân sinh ra đều rất kiêu kỳ”.
Tiểu Ngọc ngó xung quanh không có ai, mới nói nhỏ với A La: “Tiểu thư, tam phu nhân, tứ phu nhân đều có tai mắt khắp nơi, cô đừng nói đại tiểu thư và nhị tiểu thư như vậy. Có ai nghe thấy lại trách thất phu nhân không biết dạy con”.
A La nhân cơ hội mới hỏi tình hình của tam phu nhân và tứ phu nhân. Được biết, một vị là ái nữ của Trang viên ngoại danh tiếng của Phong thành, một người là em họ của bản triều Công bộ thị lang. Mấy phu nhân kia bên ngoại cũng là bậc gia thế thanh bạch nề nếp, chỉ có thất phu nhân xuất thân lầu xanh, ngay trong đêm được chuộc ra ngoài thì bị người bỏ nhiều vàng mua tặng Lý lão gia làm thiếp, thảo nào bị mấy bà phu nhân kia coi thường.
A Lôi tên đầy đủ là Lý Thanh Lôi, A Phỉ là Lý Thanh Phỉ, mình ắt là Lý Thanh La. A La lại thầm thở dài, chỉ có bà mẹ xinh đẹp nhưng xuất thân chốn thanh lâu bèo bọt, địa vị thấp kém, chưa biết chừng con chó bên cạnh đại phu nhân cũng được coi trọng hơn.
Đi dạo một canh giờ, dạo hết một lượt trong nội đường, cũng cơ bản nắm được tình hình. Nàng nắm tay Tiểu Ngọc trở về phòng, xem thất phu nhân đã về chưa.
A La lấy bút vẽ sơ đồ bố trí trong tướng phủ. Đường viên quả nhiên hoang vắng, kề sát một vườn rau, phía sau là vạt rừng trúc lớn, tiếp đến là tường bao. Vị trí như thế này nàng rất hài lòng, nếu sau này vượt tường ra ngoài, có lẽ không lo bị phát hiện.
Thất phu nhân nghe nói A La dậy sớm muốn học, lòng cảm động chạy đến tìm nàng: “Tam Nhi, con muốn học gì? Vì sao lại muốn học? Nói mẹ nghe nào!”.
A La nhìn vẻ xúc động và ánh mắt dịu dàng của thất phu nhân, bước đến nắm vạt áo bà nói: “Mẹ, con không học quá cao siêu, chỉ cần đủ đối phó người ta là được, không thể để họ coi thường chúng ta!”.
Tròng mắt thất phu nhân đỏ hoe: “Mẹ biết, con gái mẹ sao có thể vô dụng! Nhìn hải đường trước sân mà làm được bài thơ hay như vậy, Tam Nhi con rất có khiếu!”.
A La cười nhăn nhó, cái “khiếu” đó là trộm của ngưòi khác, bây giờ mới học thật. Nữ công, cầm kỳ thi họa ở đây cảm giác giống như bằng đại học thời hiện đại, có những cái đó mới có thể tìm được công việc tốt, đương nhiên ở đây là tìm được tấm chồng tốt, chà chà! Tấm chồng thì thôi, cứ học đã chắc cũng có lúc dùng đến.
Bắt đầu từ hôm đó, ngày nào thất phu nhân cũng dạy nàng đánh đàn học vẽ. A La phát hiện đầu óc trẻ con tiếp thu cái món nghệ thuật này rất nhanh. Nàng chỉ cần học qua là nhớ, lại thêm trí tuệ tuổi hai mươi hai, thất phu nhân chỉ dạy một lần là nàng nắm được ngay. Sau khi biết chơi đàn, A La phát hiện biết chơi đàn cũng là chuyện hay, giọng nàng giờ đã thay đổi, vừa đàn vừa hát vẫn không sai nhịp, say sưa hát những ca khúc hiện đại mà nàng thích nhất, thời gian trôi rất nhanh. Càng ngày càng dành nhiều thời gian để đàn hát.
Mãi đến một hôm thất phu nhân sau khi nghe nàng chơi khúc “Thủy điệu ca đầu” đột nhiên rơi lệ, nước mắt ướt đẫm chiếc khăn tay, nghẹn ngào nói với A La: “Tam Nhi, con đàn hay quá, tiếng đàn của con rất tình cảm, con chơi hay hơn đại tỷ của con rất nhiều”. A La không dám tin, nói với thất phu nhân: “Là do khúc nhạc hay, không phải con đàn giỏi”. Nói xong lại đánh bài “Mai Hoa tam lộng” thầm nghĩ, như thế này mẹ xinh đẹp sẽ có cái để so sánh.
Không ngờ thất phu nhân tự hào nói: “Mẹ bốn tuổi bắt đầu học đàn, năm tuổi tiếng đàn cả Phong thành đã không ai sánh kịp, lẽ nào con nghi ngờ nhĩ lực của mẹ? Khúc “Mai hoa tam lộng” con càng thể hiện được cốt cách của hoa mai, ta có thể tự hào về con gái rồi”.
A La cảm thán, được một tay đàn bậc nhất Phong thành khen ngợi, xem ra đúng là thật rồi. Đây có thể coi là cái hay của hai mươi hai năm sống trong thời hiện đại, cảm xúc nhiều, hiểu biết rộng, tình cảm gửi vào tiếng đàn làm sao một tiểu thư chưa hề bước chân ra khỏi nhà như A Lôi có thể lĩnh ngộ được. Nàng nói với thất phu nhân: “Mẹ xinh đẹp à, chuyện này nhất định không được cho ai biết, A La chỉ có thể đàn cho mẹ nghe thôi được khộng?”.
Mắt thất phu nhân như cười, hỏi: “Con sợ trội hơn đại tỷ, sẽ khó yên thân?".
A La làm bộ vênh mặt, nói: “Chơi đàn là để tri âm nghe, nếu hay hơn tỷ ấy, có khách quý đến, gọi con ra đàn, sao con chịu nổi?”.
Thất phu nhân véo má nàng, ôm nàng vào lòng: “Tam Nhi, con thật thông minh! Con là tâm tình duy nhất của mẹ, như thương con bao nhiêu cũng không đủ vậy!”.
A La cũng ngày càng thích người mẹ xinh đẹp, hiền lương dịu dàng, và chủ yếu là chân tình vói nàng. Trình Tinh thầm nghĩ, mình có cách rồi, nhất định phải chăm sóc thật tốt người mẹ này!
Sau khi vượt thời không gian, trở về quá khứ dị thường này, qua miệng thất phu nhân và Tiểu Ngọc, Trình Tinh có thể láng máng cảm thấy đây là thời đại trước đời nhà Hán, nhưng lại cảm giác Hạ Thương, Chu, Tần có vẻ đều là những triều đại xa lắc. Hơn nữa địa lý và diện mạo cũng không giống đại lục Trung Quốc. Lẽ nào giống như khủng long kỷ Jura tuyệt diệt, xảy ra những biến thiên dâu bể trọng đại? Người ở đây y phục giống thời nhà Đường, kiến trúc lại hơi giống thời Tống và thời Minh. Thật sự không thể làm rõ được.
Sau khi A La biết những điều đại khái như vậy rồi cũng không nghĩ thêm nữa. Mỗi sáng vừa ngủ dậy, mặc bộ cánh áo rộng thùng thình do Tiểu Ngọc may, bắt đầu chạy khởi động. Chạy đến rừng trúc sau nhà, liền để cho Tiểu Ngọc đứng canh bên ngoài, một mình luyện tập Karate hiện đại. Buổi tối lại tập khí công nửa tiếng rồi mới đi ngủ. Sắc mặt A La mỗi ngày một hồng hào, tiếng chân bước cũng ngày càng nhẹ nhàng khỏe khoắn.
Chớp mắt lại đến kỳ thi quý, A La thản nhiên nhìn đại tỷ, nhị tỷ biểu diễn cầm ca và thư pháp, cúi đầu mãi mới bẽn lẽn hát một khúc khá hay, ca từ rất hay nhưng sai nhịp. Lý lão gia luôn đến sớm, vẫn cầm trịch cuộc thi, tưởng bài thơ lần trước do thất phu nhân dạy, nên không bảo A La tiếp tục làm thơ, bây giờ thấy nàng học hát, rất vui, lại khen ngợi một hồi.
Mấy vị phu nhân lòng cũng nghĩ như lão gia, vậy là càng ghét thất phu nhân, cho rằng lợi dụng đứa con gái để lấy lòng lão gia thật là mất mặt. May mà bảy vị phu nhân trong ngần ấy năm cũng chỉ sinh được ba mụn con gái. Lý gia không có người nối dõi, đại phu nhân không muốn lão gia sủng ái người khác, mấy vị phu nhân kia cũng tìm đủ cách níu kéo Lý tướng, vì vậy sau khi A La đến đây, Lý tướng cũng chỉ ghé qua Đường viên vài lần.
Đường viên càng hiu quạnh, thất phu nhân không nhiệt tình, Lý tướng cũng nhạt lòng. Các vị phu nhân do đó cũng yên tâm, quay ra châm chọc thất phu nhân đã dùng hết độc chiêu của lầu xanh mà vẫn không chiếm được lão gia.
Về sau mỗi lần đến kỳ thi quý của tướng phủ, A La lúc đánh cờ, lúc thêu thùa, lúc chơi đàn, rất nhiều ngón nhưng không tinh thông ngón nào. Lý thừa tướng thấy nàng học nhiều nhưng chẳng thứ nào đến nơi đến chốn, cầm kỳ thi họa thi phú học lâu như vậy nhưng không môn nào xuất sắc, ánh mắt nhìn A La và thất phu nhân ngày càng lạnh nhạt. Nhưng dù bị chê trách thế nào, đến kỳ thi sau A La lại có môn mới học, luôn nói một cách tội nghiệp: “A La kính mong phụ thân chỉ giáo, ba tháng nay chuyên cần học hành, mới học được xxx, xin phụ thân thưởng thức”. Đương nhiên cũng không hay không dở. Lý thừa tướng khuyên nàng nên chuyên tâm vào một thứ, nhưng lại nghĩ con bé này có học nữa cũng không thể sánh với A Lôi và A Phỉ, thầm lắc đầu thở dài, chỉ mong nó xinh đẹp một chút, có sắc không tài cũng được. Còn ánh mắt mấy bà phu nhân nhìn A La lại dần dần hòa dịu.
Thất phu nhân hỏi A La: “Tam Nhi, con định giấu đến bao giờ?”.
A La cười: “Mẹ à, binh pháp viết, phàm lông cánh chưa đủ tối kỵ va chạm với vật cứng. Mẹ không cảm thấy ngoài đại phu nhân, mấy phu nhân không có con kia thích con hơn hai tỷ hay sao?”.
Thất phu nhân cả mừng, thầm nghĩ: “Nửa đời sau mình có thể dựa vào con bé tinh ranh này rồi”.
Vậy là, sáu năm vụt trôi, A La mười hai tuổi, Lý Thanh Lôi mười sáu tuổi, Lý Thanh Phỉ cũng mười bốn tuổi.
Đến đây được sáu năm, Trình Tinh đã hết ý nghĩ quay trở về thế giới hiện đại, chỉ suy nghĩ một điều duy nhất, làm thế nào trụ vững ở đây. A La cần có nền tảng, nghĩ mãi, quyết định sau này sẽ mở một quán rượu, kiếm được tiền sẽ đưa mẹ xinh đẹp cùng vú Trương, Tiểu Ngọc đi thăm thú du ngoạn mấy nước kia, chuyến du lịch như vậy, trong thời hiện đại e có muốn cũng không được. Có thể một ngày nào đó gặp người nào đó, lấy được thì lấy, nếu không gặp, làm một bà chủ ung dung tự tại sống qua một đời cũng tốt.
Với suy nghĩ như vậy, A La say sưa trong biển cả tri thức của thời quá khứ dị thường. Kết hợp tri thức cổ đại và hiện đại, cảm thấy nếu ngộ nhỡ có ngày quay trở lại, nàng sẽ không làm gì khác, sẽ mở một cửa hiệu kinh doanh đồ cổ, cũng kiếm được khối tiền.
A La vô cùng khao khát thế giới bên ngoài, nhưng không được ra, sáu năm rồi, không bước một bước khỏi tướng phủ. Lòng căm hận xã hội phong kiến vạn ác, không ra khỏi nhà, không ra khỏi cửa, phụ nữ không khác gì con chim trong lồng.
(*) Giấc Nam Kha thường được dùng để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý tựa chiêm bao (BTV).
Nguồn: http://alobooks.vn/