Thạnh nói, nhưng gần như ra lệnh:
- Em sang mời Quyền ăn cơm với chúng ta đi. Tôi để ý thấy gần cả tuần nay cậu ta... chơi mì gói không đấy.
Mỹ Xuyên ngạc nhiên:
- Sao lại thế?
- Chắc là không tiền.
Mỹ Xuyên chép miệng:
- Không phải đâu. Anh ta có cả Đồi Hoa Vàng kia mà. Tay này đổ lười rồi. Ăn uống như thế làm sao sống nhỉ.
Dứt lời, cô bước tới phòng Quyền, gõ cửa.
Giọng Quyền cau có:
- Ai thế?
- Xuyên đây.
Gần một phút sau, cửa mới mở. Quyền đưa gương mặt đầy râu ló ra:
- Chuyện gì?
Xuyên bực lắm, nhưng vẫn cố dịu giọng:
- Anh Thạnh mời anh sang ăn cơm cho vui.
Quyền cộc lốc:
- Cảm ơn. Tôi đang rất bận.
Rồi chẳng nói thêm lời nào, Quyền sập cửa lại. Mỹ Xuyên tức tối quay về.
Cả tuần nay, Mỹ Xuyên không thấy Quyền xuất hiện. Cô cũng chẳng màng thăm hỏi vì mãi bận lu bu với công việc và vui thú bên Tùng. Chẳng lẽ vì vậy mà Quyền giận cổ Không lý nào, hơn nữa anh đâu có nhỏ mọn như vậy.
Vào phòng, Xuyên càu nhàu:
- Anh ta bảo là rất bận. Hừm! Bận đến mức chẳng thèm nhìn tới em, mới ghét chứ.
Thạnh tủm tỉm:
- Nghệ sĩ đang xuất thần, lẽ ra chúng ta không nên làm phiền. Tôi đoảng thật. Em chừa phần cho hắn đi.
Mỹ Xuyên mím môi:
- Gã quỷ ấy không chết vì đói đâu.
- Sao em biết?
Xuyên im lặng. Thạnh lắc đầu:
- Không nên sống vô tình như vậy.
Mỹ Xuyên liếc Thạnh rồi lấy tô, đĩa, sớt thức ăn cho Quyền.
Thạnh chợt hỏi:
- Còn vài ngày nữa biệt thự Mimosa sẽ hết việc. Em có dự tính gì chưa?
Mỹ Xuyên ngần ngừ:
- Tùng bảo đã tìm được công việc cho em ở Sài Gòn, công ty ảnh có phần hùn. Em vẫn còn phân vân lắm.
Thạnh cầm đũa lên:
- Làm công ty, đời sống sẽ ổn định hơn phải chạy sô như đi theo tôi. Sao em lại phân vân?
Mỹ Xuyên thành thật:
- Em không muốn bị lệ thuộc và muốn có cái riêng của mình. Chúng ta sẽ thành lập công ty chớ?
Thạnh nuốt vội cơm:
- Điều này thì chắc chắn nhưng chưa tới lúc.
Mỹ Xuyên nghiêm nghị:
- Em sẽ chờ.
Thạnh cười khẩy:
- Tay nhà giàu ấy không đồng ý đâu. Hắn là mẫu ngưòi sợ vợ tài giỏi hơn mình đấy.
Mỹ Xuyên làm thinh vì nhận xét có phần cay độc của Thạnh. Cô ăn và không thấy ngon khi nhớ tới những lời Tùng nói hồi tối. Anh vẫn khăng khăng với định kiến: "Công việc thiêng liêng nhất, tốt nhất của người phụ nữ vẫn là công việc nội trợ, sanh con, lo cho gia đình". Tùng muốn có một người vợ bình thường, với những việc bình thường, nếu yêu anh, Xuyên phải phục tùng tất cả.
Chính thế, nên Mỹ Xuyên không muốn bị trói buộc vào Tùng vì một chỗ làm việc, thậm chí còn do dự khi anh đề cập tới chuyện đám cưới. Anh bảo mình có tuổi, nên muốn cưới ngaỵ Xuyên lại thấy mình còn trẻ, chưa có sự nghiệp, để có thể bị đeo gông sớm bởi một ông chồng già hơn mình gấp hai lần. Bởi vậy, Xuyên quyết định sẽ tiếp tục hợp tác với Thạnh, dù tánh tình anh có hơi lập dị và bủn xỉn, Xuyến vẫn thấy dễ thở hơn phải ép xác làm việc cật lực cho một công ty nào đó mà cô chưa biết gì về họ.
Buông đũa đứng dậy, Thạnh giục:
- Em mang thức ăn sang cho Quyền đi.
Xuyên lầu bầu:
- Hắn sẽ làm em quê nữa cho mà xem.
- Không đến nỗi đâu. Trái lại, anh chàng sẽ cảm động hết... lớn luôn.
Mỹ Xuyên đặt cơm, các món ăn lên cái mâm rồi khệ nệ mang sang phòng Quyền. Vừa đi, cô vừa lầm bầm chửi rủa.
Tới nơi, cô lấy chân đá vào cánh cửa thay vì lấy taỵ Giọng Quyền lại cáu kỉnh vang lên nhưng Xuyên không trả lời, cô tiếp tục đá vào cánh cửa cho đến khi cánh cửa giận dữ mở tung ra.
Gương mặt râu ria của Quyền vẫn hầm hầm, nhưng giọng anh dịu xuống khi thấy mâm cơm trên tay Xuyên:
- Trời ơi! Ai khiến Xuyên nặng nhọc như thế này?
Mỹ Xuyên ngọt nhạt:
- Nặng cỡ nào cũng không bằng gương mặt của anh.
Ấn vào tay Quyền mâm cơm, Xuyên quay ngoắt đi.
Anh vội kêu lên:
- Đừng giận mà Xuyên. Ở lại với tôi một chút thôi.
Mỹ Xuyên vênh mặt lên:
- Ở lại để làm gì chứ?
Quyền hạ giọng:
- Xem tranh tôi vẽ...
Xuyên lầm lì bước vào trong. Căn phòng nhỏ chật ních những khung tranh, giá vẽ. Xuyên bị cuốn ngay bởi những mảng màu mạnh mẽ, những đường nét bố cục được sắp xếp ăn ý đến từng chút với nhau trong tranh vẽ của Quyền.
Cô trầm trồ:
- Khá quá. Nếu không muốn nói là rất ấn tượng.
Quyền sáng bừng mắt:
- Thật hả?
Mỹ Xuyên lui ra sau và nghiêng đầu trước một bức tranh:
- Bức này hay lắm. Cứ y như Đồi Hoa Vàng.
Quyền xoa hai tay vào nhau:
- Thì... nó chớ... ai nữa.
Xuyên không rời mắt khỏi bức tranh:
- Tôi thích nó quá.
Quyền thủng thỉnh nói:
- Tặng Xuyên đấy. Tôi vẽ nó sau hôm đi uống cà phê với Xuyên.
Mỹ Xuyên chớp mắt:
- Tặng thật đấy hả?
- Thật. Tôi sẽ cho đóng khung thật đẹp rồi gởi cho Xuyên khi Xuyên về Sài Gòn như một món quà chia tay.
Xuyên lắc đầu:
- Vậy... buồn lắm. Qùa tôi sẽ nhận còn chia tay... Chậc! Thôi đi.
Quyền ngồi xuống trước mâm cơm:
- Anh Thạnh bảo Xuyên mang sang phải không?
Xuyên liếm môi, tránh câu trả lời:
- Ăn mì gói đâu đủ sức làm việc. Trông anh râu ria phát khiếp. Từ giờ trở đi tôi sẽ nấu cơm cho anh luôn.
Quyền hỏi:
- Còn được mấy ngày được ăn cơm do Xuyên nấu nhỉ?
- Khoảng gần một tuần.
- Không chậm cũng không nhanh. Tôi sẽ vẽ riết ráo những gì ấp ủ bấy lâu nay, nếu bỏ lỡ cơ hội này, tôi e mình không còn có dịp nữa.
Mỹ Xuyên ngạc nhiên:
- Sao tự nhiên anh bi quan vậy?
Quyền lắc đầu:
- Đâu phải bi quan. Nhưng Xuyên chính thật là cảm hứng của tôi. Xuyên đi rồi, tôi sẽ buông cọ một thời gian đấy.
Quyền nói tiếp:
- Có thể tôi sẽ mở triển lãm sau đợt này. Ngày khai mạc, không thể thiếu Xuyên đâu.
Mỹ Xuyên xòe tay ra:
- Rất mừng cho anh và cũng rất hân hạnh.
Quyền giữ chặt tay cô:
- Ước chi chúng ta đừng là bạn tốt nhỉ?
Mỹ Xuyên nhăn mặt:
- Bắt đầu... nhiều chuyện nữa rồi đó. Ăn đi ông tướng. Hôm nay nhìn anh giống tướng cướp hơn là họa sĩ.
Quyền hóm hỉnh:
- Nhưng tướng cướp đẹp trai hơn phải không?
- Soi gương đi sẽ biết liền chứ gì?
- Tôi đã đọc đâu đó những vần thơ như thế này:
"Nếu muốn nhìn mình
Xin chớ soi gương
Vì ở đó
Chỉ có bóng
Của một người xa lạ".
Mỹ Xuyên cao giọng:
- Vậy con người thật của anh thế nào. Và nó ở đâu rồi?
Quyền lấp lửng:
-Tôi cũng đang tìm hiểu như Xuyên thôi.
Mỹ Xuyên bĩu môi:
- Tôi ghét ai tự nâng giá bản thân bằng những lời cầu kỳ, khó hiểu lắm.
Quyền thản nhiên:
- Nếu vậy, Xuyên sẽ không thâm nhập vào thế giới của Tùng được. Trong thế giới thượng lưu đó, mọi người đều mang mặt nạ khi trò chuyện cùng nhau.
Xuyên nhún vai:
- Yôi chỉ cần Tùng chớ cần gì cái thế giới của anh ấy.
Quyền nhấn mạnh:
- Có nghĩa là Xuyên tự cô lập mình sao?
Mỹ Xuyên nổi cáu:
- Tự nhiên anh đặt vấn đề ấy với tôi làm gì?
Quyền vung tay:
- Để Xuyên tập đối diện với thực tế. Yêu một người dễ hơn chấp nhận tất cả những gì liên quan tới họ.
Mỹ Xuyên chưa kịp lên tiếng, đã nghe có người gọi mình. Cô quay ra và thấy Mỹ Tú. Con nhỏ điệu đàng trong bộ đầm sang trọng đang tươi cười với cô.
Liếc vội Quyền một cái, Tú quay sang nói:
- Em sợ chị về Sài Gòn rồi ghê.
Xuyên nói từng tiếng một:
- Chị có công trình mới, nên ở lại làm tiếp. Khoảng một tuần nữa mới xong.
Khó chịu trước nụ cười ẩn ý của Tú, Xuyên giới thiệu:
- Đây là anh Quyền, họa sĩ cũng ở trọ với chị và anh Thạnh.
Mỹ Tú nhanh nhẹn:
- Còn em là Mỹ Tú, em ruột chị Mỹ Xuyên.
Quyền gật gù, phán:
- Rất giống nhau và cũng rất khác nhau.
Xuyên kéo Tú về phòng mình. Con bé lách chách:
- Đẹp trai ấy chứ. Có thể làm người mẫu được. Ở đâu mà chị với phải thế?
Mỹ Xuyên gắt:
- Đừng nói bậy. Chị và Quyền chẳng có gì đâu.
Tú tự nhiên nằm lăn ra giường:
- Cỡ tuổi chị lấy chồng là vừa rồi. Mắc cỡ gì mà chối không biết.
- Chị bảo không phải là Quyền mà.
- Vậy là ai? Chẳng lẽ cái ông Thạnh nào đó.
Mỹ Xuyên làm thinh. Lẽ ra phải mừng khi gặp lại Mỹ Tú, nhưng bỗng dưng Xuyên bực bội vì cách nói chuyện sành đời của cô em gái. Nhìn cách ăn mặc, cử chỉ của nó, cô hơi bị sốc, nhưng biết làm sao khi Tú đã tự định đoạt đời nó.
Giọng Xuyên dịu hẳn xuống:
- Công việc của em thế nào rồi?
Mỹ Tú lim dim mắt:
- Vẫn tiến triển tốt đẹp. Thu nhập tương đối, nhưng mua sắm cũng hết. Tóm lại, em vẫn thuộc "top siêu nghèo mẫu".
Xuyên lo lắng:
- Vậy rồi làm sao sống?
Mỹ Tú cười nhẹ:
- Thiếu gì cách. Em còn dễ sống hơn chị ấy chứ. Nhưng mục đích của em là danh vọng và địa vị. Rồi em sẽ nổi tiếng và giàu có.
Xuyên nói:
- Hôm trước chị có nói chuyện với đạo diễn Đông.
Tú xụ mặt:
- Sao chị lại gặp ổng được. Em đã bảo chị đừng đụng vào công việc của em mà.
Mỹ Xuyên bĩu môi:
- Chị ứ thèm đụng vào. Tự dưng ông ta tìm tới và mời chị đóng phim ấy chứ.
Mỹ Tú có vẻ ngạc nhiên:
- Em không hiểu gì cả.
Xuyên liền kể cho Tú nghe chuyện đạo diễn Đông tới biệt thự Thanh Tùng để quay phim video ca nhạc. Mỹ Tú nghiến răng một cách giận dữ.
Con bé rít lên như một mụ nạ dòng:
- Mẹ kiếp! Thằng chả tống em đi Huế toàn diễn vai phụ vừa cực, vừa đói. Bởi vậy, không người đỡ đầu là khó ngóc lên nổi.
Đập hai tay xuống giường, mắt trợn trừng ngó lên trần, Tú lẩm bẩm:
- Em thề sẽ giàu bằng mọi giá.
Xuyên khó chịu:
- Muốn thế phải tích cực làm việc, chớ đâu thể nằm rên rỉ như vậy được.
Tú nhổm lên:
- Làm như chị, một trăm năm, một ngàn năm nữa vẫn nghèo.
Chống tay dưới cằm, Tú thở dài thậm thượt. Xuyên chẳng biết khuyên Tú thế nào, vì cô mà nói ra lời nào, chắc con bé sẽ gạt ngang điều đó. Điều đấy cũng khó trách Tú, trong khi cô tốt nghiệp đại học mà vẫn lông bông, việc làm chưa ổn định. Như Xuyên thì biết tới đời kiếp nào mới giàu. Mỹ Tú nói không sai đâu.
Ý nghĩ tựa vào Tùng bỗng lóe lên trong đầu Xuyên. Sao lại không, nếu anh là chồng cổ Nhưng đã chắc gì khi đã là vợ Tùng, Xuyên còn được ra làm việc mình yêu thích.
Tiếng gõ cửa khe khẽ và giọng trầm của Tùng vang lên, khiến Xuyên nhổm dậy. Cô vuốt sơ mái tóc dài rồi bươc ra mở cửa.
Tùng chững chạc bước vào, nhìn Mỹ Tú bằng đôi mắt sáng dễ hớp hồn người, anh lên tiếng:
- Mỹ Tú phải không? Nghe anh Đông nói em vừa ở Huế về và tới thăm chị Xuyên, anh đến ngaỵ Hai chị em đi ăn với anh nhé?
Mặc cho Mỹ Tú tròn mắt nhìn mình, Xuyên từ chối ngay:
- Em vừa mới ăn xong với anh Thạnh, không đi với anh được.
Mỹ Tú tủm tỉm, cô tinh quái rỉ tai Xuyên:
- Chàng của chị phải không? Trông lịch lãm lắm.
Mặt đỏ bừng lên, Xuyên ấp úng:
- Đây là anh Tùng...
Mỹ Tú dạn dĩ đưa tay ra:
- Chắc anh là người làm rụng trái tim khô của chị em rồi. Em hân hạnh được biết anh.
Tiếng đáp lễ:
- Rất vui được gặp em.
Quay sang Xuyên, Tùng hỏi:
- Em đi với anh không được thật à? Tụi bạn anh đang chờ trong nhà hàng ấy. Anh muốn giới thiệu em. Họ toàn những tay chức sắc, có máu mặt trong giới kinh doanh.
Mỹ Xuyên ngần ngừ:
- Em đang rút việc, tay chân dính toàn sơn, đầu tóc, mặt mũi luộm thuộm thế này, làm sao dám ra mắt ai. Anh cho em xin dịp khác vậy.
Tùng có vẻ bất bình, anh xẵng giọng:
- Chắc anh phải quê độ rồi.
Mỹ Tú thúc vào hông Mỹ Xuyên:
- Chị đi đi. Tình yêu không quan trọng hơn sao?
Xuyên nói nhỏ:
- Chị không muốn rơi vào thế bị động.
Mỹ Tú tỏ ra bứt rứt:
- Tiếc quá, anh Tùng ơi. Chị Hai em không sắp xếp được công việc đang làm dở.
Giọng Tùng ngọt sớt:
- Vậy em thay chị Xuyên đi với em nhé?
Tú từ chối:
- Em còn nhỏ, đâu dám ngồi chung với người lớn. Hơn nữa, lại là bạn làm ăn của anh.
Măt Tùng lướt qua Xuyên:
- Em đi cùng anh được mà. Có cả tay đạo diễn Đông nữa. Nếu biết chúng ta sẽ là người trong một gia đình, bảo đảm hắn hết bắt nạt em.
Mỹ Tú reo lên thật ngây thơ:
- Vậy thì em xin đi. Anh Tùng phải bênh vực em đấy.
Nháy mắt với cô, Tùng bảo:
- Chuyện nhỏ.
Bước tới chỗ Xuyên đứng, Tùng hơi khiêu khích:
- Em cứ lo tròn công việc của em. Anh đi cùng Mỹ Tú vì tương lai của chúng mình vậy.
Tú ríu rít:
- Chờ em trang điểm lại một chút.
Tùng nắm tay cô:
- Em đã đẹp lắm rồi cô bé ơi.
Tim Xuyên bỗng nhói lên một nhịp, cô dặn với theo:
- Nhớ đưa con nhỏ về sớm đấy.
Bần thần ngồi xuống giường, Mỹ Xuyên ôm đầu. Quyết định của cô vừa rồi là đúng hay sai? Bất giác cô đứng dậy chạy ra sân.
Xe du lịch chở Tú và Tùng đi mất rồi. Nhìn đám bụi mù đất đỏ, Mỹ Xuyên chợt cay xè con mắt.
Trong cửa sổ phòng mình, Quyền nói vọng ra:
- Tôi chưa thấy ai ngốc như Xuyên... thật đó.
Chương 8
Vất vả lắm Tùng mới lôi Mỹ Tú ra khỏi xe và kè cô vào nhà trọ của Mỹ Xuyên. Chỉ uống vài ba ly rượu dâu Đà Lạt mà con bé đã say đến mức phải dựa và anh suốt. Nhưng điều này không làm anh phiền tí nào. Anh đã hãnh diện được một diễn viên trẻ, đẹp và nai tơ ở gần bên cả một chiều dài buổi tiệc. Tùng đã chẳng giới thiệu Mỹ Tú là gì của mình. Bọn đàn ông quen anh chẳng lạ gì chuyện anh nay cô này, mai cô khác, nên họ chẳng quan tâm hỏi. Riêng Mỹ Tú mới là chịu chơi bên anh, con bé có vẻ giống một người tình hơn là một em gái nhỏ. Nói năng lưu loát, nhập cuộc nhanh chóng, ứng xử cực kỳ thông minh có ăn học. Mỹ Tú là thứ... cao cấp mà nhiều đàn ông đang ao ước có. Giá như anh gặp Tú trước khi yêu Xuyên nhỉ?
Gạt bỏ ý nghĩ có phần tội lỗi ấy ra khỏi đầu, Tùng cất tiếng gọi Xuyên.
Cô mở cửa nhanh đến mức như đã đứng chờ sẵn sau cánh cửa. Mặt tái hẳn đi khi thấy Tú gục hẳn vào ngực Tùng hết sức tình tứ. Xuyên lắp bắp:
- Sao anh để nó uống nhiều dữ vậy?
Vừa đặt Tú xuống giường, Tùng vừa nói:
- Anh xin lỗi. Nhưng vì bận công việc, nên anh không để ý đến Tú. Ai ngờ con bé với đạo diễn Đông uống đến mức quên đường về.
Mỹ Xuyên ngọt nhạt:
- Lần sau ai dám giao em gái cho anh nữa.
Tùng nhẹ nhàng:
- Phải chi có em mọi việc đã khác rồi.
Xuyên khó chịu:
- Anh trách em à?
- Không. Anh trách anh bày vẽ mà không hỏi ý em. Anh thật vụng về khi biến chuyện tưởng vui hóa ra buồn.
Mỹ Xuyên làm thinh bước đi tới cởi giày cho Mỹ Tú. Cô đắp mền cho con bé rồi thừ ra, đầu óc trống rỗng.
Tùng bước đến ngồi xổm trước mặt cô:
- Anh muốn uống cà phê.
Xuyên tròn mắt:
- Nghĩa là vào quán nữa à?
- Chả lẽ ở đây em có cà phê?
- Em thì không, nhưng hàng xóm thì có. Ngồi nghỉ đi, em sẽ pha cho anh.
Tùng chưa nói gì thêm, Xuyên đã mở cửa đi mất. Còn lại một mình, Tùng đứng dậy, ngắm Tú khi ngủ và trong lòng chợt dâng lên niềm khao khát kỳ lạ. Anh bước ra ngoài ngồi xuống ghế đá, nghe hơi sương thấm lạnh hai vai.
Mỹ Xuyên bưng tới ly cà phê đen nóng hổi:
- Sao anh lại ra đây?
- Trong đó không tự do vì có người thứ ba.
Xuyên bật dậy:
- Nó là em gái em mà.
Tùng ậm ự:
- Nhưng không phải là em.
Đặt ly cà phê xuống ghế, Tùng kéo cô vào lòng.
Giọng Tùng rành rọt:
- Chúng mình cưới đi.
Mỹ Xuyên hơi khựng lại, cô tựa đầu vào ngực anh, giọng băn khoăn:
- Có vội quá không anh?
Tùng nhăn mặt:
- Anh không muốn nghe câu hỏi cầm chừng ấy nữa.
- Thật sự em chưa chuẩn bị tinh thần cho việc trọng đại này.
- Một tháng thừa sức để làm tốt mọi khâu, cả hỏi lẫn cưới, nếu em muốn đủ lễ.
Mỹ Xuyên ngập ngừng:
- Nhưng mà...
Tùng xua tay:
- Chẳng nhưng gì nữa hết. Hay em không yêu, không muốn làm vợ anh?
Mỹ Xuyên nhỏ nhẹ:
- Hoàn toàn không phải. Nhưng em muốn có cái gì đó trước khi làm vợ người khác.
Tùng ngả người ra ghế:
- Em muốn nói đến sự nghiệp phải không? Anh chính là sự nghiệp quan trọng nhất, to tát nhất của em đây, cô nàng bướng à.
Mỹ Xuyên hạ giọng:
- Em yêu anh, nhưng xin anh cho em thư thả một thời gian.
Tùng nhếch môi:
- Nghĩa là anh phải chờ? Từ xưa tới giờ, anh chưa có thói quen đó.
Mỹ Xuyên đáp lại:
- Nếu yêu em, anh nên tập thói quen đó.
Tùng giận dỗi đứng dậy:
- Em kiêu ngạo quá đấy.
Xuyên vênh mặt lên:
- Thế anh thì sao? Anh có nhường em đâu.
Tùng hầm hầm dằn gót giày lên nền lát đá. Anh giận thật rồi và bỏ đi không lời từ giã.
Mỹ Xuyên tức nghẹn ở ngực. Cô không ngờ một người như Tùng lại hết sức trẻ con. Hở một chút là giận. Nghĩ cũng phải. Anh quen được tâng bốc, chiều chuộng rồi, nên lúc nào cũng muốn người khác phải tuân theo mình, dầu người đó là người yêu của anh.
Mỹ Xuyên vốn ngang ngạnh, cứng đầu. Cô tự nuôi thân và nuôi em từ năm mười tám tuổi. Cô có tham vọng làm giàu, nhưng không phải bằng cách bám gia sản của chồng. Hơn nữa, Xuyên không răm rắp tuân lời chồng như những phụ nữ bị lệ thuộc khác. Cô cần phải làm cho Tùng hiểu điều đó.
Tiếng bước chân đạp trên lá khiến Xuyên ngước lên và bắt gặp đốm lửa đỏ đang rực sáng trên môi Quyền.
Anh thong thả bước đến gần và tự nhiên ngồi xuống kế Xuyên:
- Sao? Chàng về rồi à?
Mỹ Xuyên làm thinh, Quyền bưng ly cà phê lên và nhận xét:
- Còn nguyên. Chưa uống miếng nào mà đã biến. Chắc có vấn đề.
Mỹ Xuyên rên rỉ:
- Tôi đang muốn một mình, anh làm ơn đi chỗ khác đi.
Quyền vẫn tiếp tục lải nhải:
- Một mình sẽ chết chìm trong buồn bực. Tôi sẵn sàng chia xẻ với Xuyên.
Mỹ Xuyên chớp mi:
- Tôi quen chịu đựng rồi.
Quyền dịu giọng:
- Lúc trước chưa có tôi, Xuyên phải chịu đựng một mình. Giờ có bạn hiền rồi, phải khác chớ.
Mỹ Xuyên chống tay dưới cằm, ngần ngừ mãi, cô mới hỏi:
- Tùng muốn cưới gấp, nhưng tôi lại không muốn.
- Tại sao vậy?
Xuyên thở dài:
- Không biết nữa. Có thể vì tôi vội quá chăng? Tùng bảo đã chán ngấy cuộc sống độc thân, bây giờ đã đến lúc ảnh cần ở yên một chỗ và làm ăn tử tế hơn. Tôi biết Tùng nói nghiêm túc, nhưng lòng tôi vẫn đầy bất an.
Quyền nhìn Xuyên:
- Tôi nghĩ bất cứ cô gái nào đứng trước chuyện hệ trọng cả đời mình cũng đều đắn đo, lo lắng như Xuyên. Đừng bao giờ bỏ lỡ cơ hội, nếu đã yêu.
Mỹ Xuyên bỗng hỏi:
- Chắc anh có nhiều kinh nghiệm trong tình trường?
Quyền lấp lửng:
- Đàn ông mà. Không phong lưu cũng dở. Nhưng đa tình quá càng dở hơn.
Xuyên lại hỏi:
- Thế những người yêu của anh đâu rồi?
Quyền búng tàn thuốc ra xa:
- Tôi cũng đang tự hỏi mình đây.
Mỹ Xuyên bĩu môi:
- Không thành thật với bạn bè chút nào.
Đốt điếu thuốc khác, Quyền kể:
- Hồi hai mươi tuổi, tôi đã yêu lần đầu. Thuở ấy, cái gì cũng đẹp, cũng lãng mạn hết. Yêu nhau được hai năm, cô ấy theo gia đình định cư ở Pháp. Thế là xong. Tôi vội vã đau khổ và quyết chí sau này sang Pháp để gặp cô ấy cho bằng được.
Cười héo hắt, Quyền hỏi:
- Mơ ước xa vời quá, phải không?
Xuyên nói:
- Khi yêu, ai cũng có quyền mơ mộng hết. Biết đâu, anh sẽ nổi tiếng, sẽ triển lãm tranh tận Paris và sẽ gặp lại mối tình đầu của mình.
Thấy Quyền im lặng rít thuốc, Xuyên hạ giọng:
- Thế còn những lần yêu sau này?
Quyền trả lời:
- Chỉ thoảng qua như gió, như mây mà bọn đàn ông khi nói với nhau thường gọi là tình hờ, kiểu "yêu cho thấy đêm không dài" ấy mà.
Mỹ Xuyên trầm trồ:
- Thì ra anh là tuýp người chung thủy. Hạnh phúc thay cho ai là người yêu đầu của anh.
Quyền nhếch môi:
- Xuyên nghĩ sao mà khen tôi chung thủy?
- Chẳng phải anh vẫn chưa quên tình đầu là gì? Mặc dù anh đã quen nhiều người khác, nhưng anh chẳng dừng lại ở ai. Không phải anh nhớ cô nàng à?
Quyền rít thuốc:
- Thế mối tình đầu của Xuyên thế nào?
Mỹ Xuyên nói:
- Tôi đâu có thời gian để yêu sớm như anh. Mười tám tuổi đã có nhiều gã đeo đuổi tôi lắm. Lúc đó, tôi ngạo nghễ nghĩ rằng tại mình đẹp. Ai ngờ khi gia đình tôi bị phá sản, ba mẹ bị tai nạn lần lượt qua đời, thì những gã ấy cũng biến mất. Sau đó tôi mới nghiệm ra rằng họ đeo đuổi tôi vì tôi giàu. Từ đấy trở đi, tôi chỉ chúi mũi vào công việc để kiếm tiền nuôi Mỹ Tú, tôi không còn để ý đàn ông, hay nói khác đi, tôi luôn dè dặt với họ.
Quyền kêu lên:
- Đừng nói với tôi Tùng là người yêu đầu tiên của cô nhé.
- Sao lại không khi sự thật là như vậy mà.
Quyền vò đầu:
- Trời ơi! Sao lại thế nhỉ? Tôi gặp Xuyên trước hắn kia mà.
Mỹ Xuyên như không nghe lời than thở của Quyền, cô đều giọng:
- Lần đầu chạm phải ánh mắt của Tùng, tôi đã choáng. Sau đó, tôi cứ nghĩ tới anh ấy mãi, rồi tự trách mình ham trèo cao. Dầu anh Thạnh đã cảnh cáo và cho tôi biết Tùng mang nhiều tính xấu, tôi vẫn không thể bảo trái tim mình thôi không nghĩ tới Tùng. Lúc tôi đau khổ vì tình yêu đơn phương của mình thì anh ấy tới.
Quyền hơi giễu cợt:
- Y như chuyện thần tiên phải không?
Xuyên cười trong bóng tối:
- Ờ. Tôi cũng từng bảo sao giống chuyện cổ tích quá. Yêu và được yêu thật là hạnh phúc.
- Vậy còn gì mà lưỡng lự? Nói thật, nếu tới sáng mai, Xuyên không quyết định chuyện này, tôi sẽ tỏ tình với... em đấy.
Mỹ Xuyên bật cười vô tư:
- Anh đúng là điên. Chuyện gì cũng đùa được hết.
Quyền chép miệng, thở dài. Điếu thuốc trên môi bỗng đắng ngắt. Quyền lảng đi:
- Ngủ chưa? Ngày mai Xuyên còn đi làm sớm mà.
Mỹ Xuyên vươn vai:
- Cám ơn anh. Nói chuyện với anh, đúng là hết căng thẳng.Đúng là bạn vàng.
Quyền đứng dậy trước và đưa tay ra, Xuyên lưỡng lự rồi cũng nắm lấy tay anh kéo lên. Nhưng lần này cô biết điều chỉnh... nên không lọt thỏm vào vòng ôm của Quyền như lần trước nữa.
Tới cửa phòng Xuyên, Quyền trầm giọng:
- Chúc ngủ ngon và sáng suốt để quyết định cuộc đời mình.
Chương 9
Quyền đặt lon bia uống dở xuống bàn khi nghe tiếng gõ cửa. Giờ này, chắc không phải là Xuyên rồi.
Chẳng còn đầu óc để nghĩ xem ai dám quấy rối mình, Quyền khệnh khạng đi ra mở cửa.
Một người đàn ông với gương mặt xương xẩu gật đầu chào anh:
- Xin lỗi, tôi muốn gặp họa sĩ Vĩnh Quyền.
Quyền lướt mắt nhìn ông ta:
- Tôi đây. Có chuyện gì không?
Người đàn ông điềm đạm:
- Tôi là Bằng. Tôi xin phép được xem tranh của ông.
Quyền đẩy rộng cửa:
- Mời vào.
Rồi bỏ mặc ông Bằng đi khắp căn phòng để xem tranh. Quyền tiếp tục uống bia. Hôm nay anh không muốn làm việc, mà muốn say để quên đời, quên người.
Mỹ Xuyên đã đồng ý đám cưới với Tùng. Vậy là Quyền chẳng còn chút hy vọng nào. Anh buồn. Đúng hơn phải nói là anh thất tình mới chính xác.
Quyền tu hết lon bia và nhếch môi. Rồi anh sẽ quên Xuyên như đã từng quên. Nghệ sĩ nào lại không đa tình, không mau yêu và chóng quên. Nhờ vậy, họ mới có cảm hứng bất tận từ những nguồn yêu bất tận để sáng tác chớ.
Ông Bằng ngồi xuống đối diện Quyền:
- Tranh tốt lắm. Tôi muốn mở triển lãm cho cậu.
Quyền hơi bất ngờ, anh vuôt mặt:
- Sao ông biết một thằng vô danh như tôi?
Ông bằng cười nhẹ:
- Vĩnh Quyền, cái tên có cầu chứng hẳn hòi, không vô danh đâu. Tranh của cậu trên thị trường thì ít, nhưng lại là của hiếm. Bức "Ngọc trai đen" được hãng Christiés ở Singapore mua với giá rất cao.
Quyền ngắt lời ông:
- Tôi đâu có bán bức đó.
- Nhưng người được cậu tặng đã bán bức đó. Nghe đồn giá cả ngàn đô đấy.
Quyền thản nhiên:
- Thì ra thế. Tôi mừng vì đã tặng bạn một số tiền vốn khá lớn. Giờ ông vào thẳng vấn đề đi. Tôi muốn biết yêu cầu của ông.
Ông Bằng xoa hai tay vào nhau:
- Cũng chẳng có gì. Gallery của tôi tuy không nổi tiếng, nhưng cũng không tệ lại nằm tại trung tâm Sài Gòn.
- Tiền thuê Gallery tính như thế nào?
- Tôi không tính tiền. Nhưng tôi sẽ có một yêu cầu nhỏ.
Quyền từ tốn:
- Ông nói đi.
- Hãy bán tranh cho tôi với giá có thể hai bên cùng chấp nhận được.
Quyền khoát tay:
- Vài ba bức do tôi chọn.
Bằng gật đầu:
- Được. Toàn bộ tranh cậu để ở đây à?
- Không. Tôi gởi bạn bè vì họ có gallery, còn tôi thì không.
- Tại cậu không muốn đó chớ.
Quyền khó chịu:
- Ông biết gì về tôi mà ông nói vậy?
Bằng ung dung:
- Muốn làm ăn với ai, đương nhiên tôi phải thấu đáo về họ. Gia tộc cậu thuộc hàng có tiếng tăm trong giới thượng lưu...
Quyền ngắt lời ông ta:
- Nếu ông tìm đến tôi vì cái tiếng tăm của dòng họ tôi thì xin lỗi, tôi không cần sự hợp tác của ông.
Ông Bằng xua tay:
- Tôi chỉ nói như người ta thường nói thôi. Sao cậu nóng thế?
Quyên lầm lì không trả lời, ông Bằng lại tiếp tục rảo bước giữa những bức tranh của Quyền. Toàn bộ tranh, anh xếp đứng với nhau quay mặt vào tường, nhưng lúc nãy ông Bằng đã xoay chúng ra cả.
Đó là những bức tranh tĩnh vật vẽ bàn gỗ sau bữa ăn. Trên bàn có những cốc rượu chỏng chơ, cốc đã cạn, cốc còn lưng chừng cạnh một quả cam ăn dở, một chiếc gạt tàn bằng sứ men xanh và một bao thuốc lá.
Quyền chợt nhớ tới khoảng thời gian anh vẽ loạt tranh này. Khoảng thời gian bế tắc về tình cảm, thời gian mà anh bỏ nhà đi. Bạn bè nói anh ngốc, nhưng chẳng mấy ai hiểu sự chọn lựa của mình. Điều đó với Quyền giá trị biết bao nhiêu.
Quay sang nhìn Quyền, ông Bằng nghiêm giọng:
- Tôi sẽ lấy làm vinh dự nếu được tổ chức triển lãm và làm đại diện cho cậu.
Đưa ông Bằng ra tới đường xong, Quyền trở vào phòng. Anh hăm hở xem lại những tranh của mình. Trọng Bằng là tay sưu tập tranh nổi tiếng. Ông ta đã ghé mắt xanh vào Quyện Cuộc đời anh, sự nghiệp anh sắp thay đổi rồi.
Xuyên bước vào, cô nhìn những lon bia rỗng nằm lăn lóc khắp sàn nhà và kêu lên:
-Trời ơi! Anh tính chết chìm trong rượu bia à?
Quyền nói:
- Tôi có uống hơi nhiều, nhưng không chết chìm được đâu. Trọng Bằng, tay sưu tập tranh vừa ghé đây. Ông ta nhận làm người đại diện cho tôi.
Mỹ Xuyên cười tươi:
- Thế thì hay quá. Tùng bảo Trọng Bằng mà để ý tới họa sĩ nào là tranh của họ có giá ngay.
Quyền xụ mặt khi nghe Xuyên nhắc đến Tùng. Anh xẵng giọng:
- Tôi tưởng trưa nay Xuyên dùng bữa với Tùng chứ.
Xuyên có vẻ không quan tâm:
- Ối dào! Mỹ Tú đã giúp tôi làm việc đó. Không khí tiệc tùng lễ hội hợp với nó hơn.
Quyền định nói gì đó, nhưng anh đã kịp mím môi lại. Xuyên lại tiếp tục lên tiếng:
- Vào được thế giới hội họa cũng khó lắm, nhất là khi anh không phải một nhà kinh doanh để có thể đem bán tranh của mình.
Quyền mơ màng:
- Hôm nay là ngày buồn nhất cũng là ngày vui nhất của tôi. Suy cho cùng, Chúa lúc nào cũng công bằng, Người lấy niềm hạnh phúc này và mang đến cho tôi niềm hân hoan nọ.
Mỹ Xuyên ngạc nhiên:
- Anh đang cầu kinh à?
Quyền lắc đầu:
- Không. À! Trở lại chuyện của Xuyên đi. Sao lại Mỹ Tú đi với Tùng nhỉ? Chẳng hay ho cũng không lợi cho Xuyên.
Mỹ Xuyên nói:
- Tôi muốn hai anh em thân với nhau hơn. Dầu gì họ cũng là người thân duy nhất của tôi.
Kéo bật nắp lon bia, Quyền mím môi:
- Chúc mừng những người thân của Xuyên.
Đẩy tay Quyền ra, Xuyên nói:
- Tôi không uống đâu. Tối nay tôi phải làm ca đêm đấy.
Quyền nói:
- Trời đất! Cha Thạnh này tàn nhẫn thật.
Xuyên nói:
- Tại tôi đề nghị chứ không phải tại Thạnh.
Quyền thở dài:
- Thì ra Xuyên muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Buồn thật.
Mỹ Xuyên dặn dò:
- Chừng nào khai mạc triển lãm nhớ mời tôi đó.
Quyền hấp háy mắt:
- Chỉ sợ không khí lễ hội không hợp với Xuyên thôi.
Mỹ Xuyên liếc xéo Quyền:
- Lại mỉa mai. Này! Tôi chỉ còn ở đây đúng hai ngày nữa thôi đấy.
Quyền lắc nhẹ lon bia:
- Tôi biết. Khổ nỗi tôi không đủ sức giữ Xuyên lại.
Giọng Mỹ Xuyên bỗng chùng xuống:
- Tôi sẽ nhớ anh nhiều.
- Cám ơn.
Mỹ Xuyên đỉ ra, tới cửa, cô ngừng lại:
- Uống ít thôi. Tôi ghét đàn ông say lắm.
Quyền nói:
- Tôi cũng đâu có ưa. Nhưng phải chịu...
Mỹ Xuyên lắc đầu:
- Chẳng biết cô nào sau này sẽ khổ vì cái lưỡi không xương của anh.
Quyền ngồi lại một mình, anh tì tì uống. Đến khi có tiếng gõ cửa anh mới đứng lên
Hòa, người phục vụ quán Đồi Hoa Vàng lễ phép:
- Ông gọi điện cho cậu.
Quyền gắt gỏng:
- Tôi đã dặn đừng nói tôi ở Đà Lạt mà.
Hòa nhẫn nhục:
- Tôi không hề nói, nhưng ông cụ vẫn biết.
Quyền bực dọc:
- Nghĩa là lúc nào tôi cũng bị theo dõi chớ gì? Hừm! Anh về thưa lại với ông cụ rằng, tôi biến mất rồi.
Hòa xuống nước:
- Tội nghiệp tôi mà cậu Quyền.
- Tôi có làm gì anh đâu mà tội. Làm ơn cho tôi yên.
Hòa thiểu não:
- Ông cụ bảo nếu không mời được cậu ra nghe điện thoại sẽ cho tôi thôi việc.
Quyền bóp méo cái lon bia:
- Anh về trước đi. Năm giờ đúng tôi sẽ gọi điện về Sài Gòn. Nhớ nói với ông cụ như thế.
Hòa mừng rỡ:
- Cám ơn cậu.
Quyền đá cái rầm vào giá vẽ, bức tranh đang vẽ dở dang suýt rơi xuống khiến anh sực tỉnh. Tất cả những bức tranh là máu thịt của anh, anh phải giữ nó như giữ con người của mình. Anh phải cho gia đình và cả thế giới biết tài năng của mình.
Với anh, hôm nay là ngày trọng đại nhất, anh phải uống thêm nữa chứ. Tiếc rằng hết bia và Quyền cũng chả lết đi mua nổi.
Nằm vật xuống cái giường đầy quần áo bẩn chưa giặt, Quyền mơ mơ màng màng. Những hồi ức lẫn lộn thật khó chịu.
Trong những giấc mơ, ông nội Quyền luôn xuất hiện với dáng vẻ quyền uy, dữ dội mà anh luôn khiếp sợ. Tới bây giờ, Quyền đã thoát khỏi sự kềm tỏa của ông, nhưng không hiểu sao trong chiêm bao, Quyền vẫn thấy mình là đứa bé bị Ông phạt úp mặt vào bức tường rào biệt thự bằng đá xanh ẩm mốc rêu. Ông như một bóng đen to lớn úp xuống đầu Quyền suốt thời thơ ấu. Anh đã cố học giỏi, làm việc tốt, dẹp hết những ước muốn riêng tư để làm vừa lòng ông.
Gánh nặng vì danh dự của dòng họ, vì tiếng thơm của gia tộc đè nặng vai Quyền, một đứa cháu đích tôn duy nhất.
Hồi còn bé, Quyền luôn tự hào về vai trò cháu đích tôn của mình. Đến khi lớn lên, đối diện với thực tế, Quyền phát ngấy. Anh căm ghét những người đeo mặt nạ sống quanh mình. Anh bất mãn cho thân phận, cho sự nhẫn nhục bao năm của mẹ, nên đã bỏ tất cả để ra đi.
Có ai đó lay anh. Quyền bật dậy và đụng phải gương mặt của Xuyên:
- Dậy ăn cơm, chiều rồi.
Nhìn đồng hồ, anh nói:
- Tôi phải đi công chuyện. Xuyên chừa phần tôi đi.
Dứt lời, anh chui vào toilette rửa mặt. Quay trở ra, Xuyên đã mất dạng. Cô đang vội ăn, để tối nay còn làm thêm.
Vỗ vỗ vào trán, Quyền lắc đầu, không muốn nghĩ đến Mỹ Xuyên nữa. Bắt đầu từ bây giờ anh tập quên là vừa.
Thả bộ xuống con dốc, anh tới trạm điện thoại công cộng ở đầu đường và gọi về nhà.
Không phải đợi lâu, anh đã nghe cái giọng đặc sệt Huế của ông Khả:
- Quyền đấy hả con? Răng chừ gần sáu giờ mi mới gọi điện cho ôn?
Quyền lạnh nhạt:
- Xin lỗi ông, con bận quá.
- Mi mần chi mà bận? Vẽ vời hỉ. Khi mô mở triển lãm đây?
- Dạ, cũng sắp.
Ông Khả cười khẽ:
- Rứa là giỏi rồi. Có mời ôn không?
Quyền mím môi:
- Da... chỉ sợ con bất tài, mời ông làm ông mang tiếng.
- Hừ! Tổ cha mị Dám mỉa cả ôn hỉ?
- Dạ con không dám.
Ông Khả lầu bầu:
- Không dám? Bán trời mi còn dám nữa là. Chừ như vầy. Mi ưng mần họa sĩ thì mần, nhưng nhín chút thời giờ về phụ cha mị Chừ hắn... lùng bùng rồi, mi không nên rong chơi nữa, trở về mà giữ cơ nghiệp tổ tiên. Ôn gần đất xa trời rồi, không gánh cho bọn mi nổi mô.
Quyền lấp lửng:
- Dạ, để con suy nghĩ lại đã.
- Mấy năm xa nhà, xa quê hương, không gia đình, mi nghĩ chưa đủ hả? Thôi lo thu xếp mà vô Sài Gòn. Trong ni ôn vẫn ngày như đêm chờ mị Mi vẫn là cậu chủ nhỏ, người thừa kế duy nhất.
Quyền buộc miệng:
- Còn mẹ con thì sao?
Giọng ông Khả khô lạnh:
- Con nớ đang ở chùa, nó không về với mi đâu.
- Ý con muốn biết ông đối với mẹ con.
- Người tu hành như mạ mi không nghĩ tới chuyện đời nữa. Mi không phải lo.
Quyền cười khẩy. Anh biết ông nội lẩn tránh câu hỏi của anh, có nghĩa là ông vẫn không chấp nhận chuyện ngày xưa ông làm là sai trái.
Anh gằn giọng:
- Con chỉ vô kho không phải nghĩ tới gia đình, công việc , cơ nghiệp. Con xin ông để cho mẹ con được yên. Con chào ông.
Gác máy, trả tiền, Quyền đốt thuốc đi lang thang.
Đêm xuống lúc nào anh không haỵ Quyền đi mãi cuối cùng phải quay về. Tối gần nhà trọ, anh thấy chiếc xe du lịch đời mới của Tùng đậu bên lề. Lẽ nào đêm nay Xuyên không đi làm thêm như cô đã định.
Bước vào sân, Quyền khựng lại khi thấy Tùng đang ôm hôn Xuyên ở góc khuất của hành lang. Cái dáng to, cao của anh ta gần như che khuất mất Xuyên. Dầu không thấy cô, Quyền vẫn đau đớn cảm nhận cô đang đắm chìm trong hạnh phúc.
Đóng cửa phòng lại, Quyền lao tới giá vẽ. Bức phác thảo "Mùa xuân chín" nhanh chóng hiện ra dưới bàn tay tài hoa của anh.
"Ngày mai trong đám xuân xanh ấy
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi"
Dưới những nhát cọ háo hức, nóng nảy của Quyền, bờ sông trắng nắng chang chang đã hiện ra, những cô gái như những cái bóng với sắc màu quần áo tươi rói đang cười đùa cùng nhau. Duy một người đứng cô đơn một mình nhìn xa vắng. Cô gái ấy đã bỏ cuộc chơi để theo chồng. Phải cô ta là Xuyên của anh không?
Quyền uể oải vứt cọ, anh ngã người xuống sàn, mắt nhắm nghiền khốn khổ. Em đúng là mùa xuân chín, là màu của thời gian vĩnh viễn, nhưng đau đớn sao em không thuộc về anh.
Giọng Mỹ Xuyên vang lên kéo Quyền về với thực tại:
- Bảo người ta chừa cơm mà không chịu ăn. Anh định làm con ma đói hay sao vậy?
Bỗng dưng Quyền thấy giận vô cớ. Anh ngồi dậy dựa tường, giọng cộc lốc:
- Tôi không đói.
Xuyên tròn mắt:
- Không đói nghĩa là sao? Trưa nay chỉ có bia, chiều lại nhịn, làm việc đến mức nằm thẳng cẳng đơ như chết rồi.
Quyền gầm gừ:
- Ai bảo em lo cho tôi vậy?
Mỹ Xuyên chớp mắt, cô khựng lại một chút rồi nói:
- Ai thèm lo cho anh. Nếu anh không ăn thì tôi ăn. Đâu có của nào đổ đi.
Quyền mỉa mai:
- Những người đang yêu đâu có biết đói.
Xuyên cay độc:
- Tôi lại tưởng những gã thất tình mới chê cơm chớ.
Quyền nhìn Xuyên trừng trừng vì câu chua ngoa đó. Dường như biết mình quá lố, Mỹ Xuyên xởi lởi:
- Anh không hề thất tình, vậy qua ăn với tôi và anh Thạnh đi. Đi... !
Xuyên nũng nịu kéo dài tiếng "đi" làm lòng Quyền xốn xang. Nỗi khao khát trong lòng anh càng dâng cao khi cô chìa tay ra.
Thay vì để Xuyên kéo mình đứng lên, Quyền lại kéo mạnh, cô té vào lòng anh. Nhanh thật nhanh, Quyền giữ chặt gương mặt Xuyên rồi háo hức tìm môi cô.
Mỹ Xuyên cố đẩy anh ra bằng tất cả sức mạnh của mình. Nhưng Quyền vẫn lì lợm bám lấy Xuyên và hôn cô cho bằng được.
Khi anh buông môi Xuyên ra, cô lùi ra và dang tay tát mạnh vào mặt anh.
Đứng dậy với đôi chân run rẩy, Xuyên lắp bắp:
- Anh là một gã bạn tồi. Tôi ghét anh. Đừng bao giờ để tôi thấy anh nữa.
Xuyên đã bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại, nhưng Quyền vẫn ngồi chết lặng dưới sàn nhà.
Một phút yếu lòng anh đã xúc phạm đến cô gái mình yêu say đắm. Anh đúng là một thằng tồi. Ôm mặt, Quyện tự nguyền rủa mình, nhưng anh không thể thôi yêu.
Quyền bâng khuâng cầm sợi tóc dài của Xuyên vương lại trên tóc anh. Anh yêu cô nhưng hành động vừa rồi của anh không thể chấp nhận được. Dầu sao Quyền cũng phải xin lỗi Mỹ Xuyên thôi.
Vừa ngồi bật dậy, Quyền đã thấy cánh cửa bật mở. Thạnh hầm hầm bước vào:
- Con bé làm thêm giờ, về tới đây đã mệt lắm rồi, cậu còn trêu cái gì để nó khóc ròng vậy?
Quyền sửng sốt:
- Ủa! Xuyên làm thêm giờ à? Vậy thì lúc nãy Tùng...
Đập tay vào tường, Quyền căm phẫn:
- Thằng ấy khốn nạn thật.
Thạnh nhíu mày:
- Chuyện gì?
Quyền không trả lời, anh hỏi lại:
- Mỹ Tú đâu?
- Con nhỏ ngủ rồi. Hừ! Con bé ấy thật hư đốn. Rồi Mỹ Xuyên sẽ phải khốn khổ với nó đấy.
Thạnh chép miệng:
- Ngoài tiền của ra, thằng đàn ông ấy chẳng ra gì, chẳng hiều sao con nhỏ Xuyên lại yêu.
Quyền mỉm cười:
- Tôi phải gặp Xuyên mới được.
Bỏ mặc Thạnh đứng kế những giá tranh đang vẽ dở, Quyền bước ào ào về phía phòng Xuyên.
Quyền gõ cửa, gọi tên cô nhiều lần, nhưng không nghe trả lời. Anh thất vọng quay về, lòng chùng như một dây đàn cũ không còn âm vang.
Nguồn: http://vietmessenger.com/