Chương 13
Thức tủm tỉm :
- Chỉ riêng em là ghét anh , ghét ra mặt.
Tùng Chi đỏ mặt :
- Vì em xấu hổ khi tưởng tượng những gì anh đã làm cho em , nên em ghét anh , ghét lắm kìa.
Thức nghiêng đầu nhìn Chi :
- Anh chỉ bế em , hô hấp nhân tạo cho em tỉnh lại chớ có làm gì nữa đâu.
Chi phụng phịu cấu mạnh vào tay anh . Thức lại cười chịu trận . Anh hóm hỉnh :
- Đừng xỉu nữa đấy !
Tùng Chi ấm ức :
- Vừa gặp lần đầu đã làm người ta hồn lên mây , bởi vậy ghét là phải.
Thức thì thầm :
- Anh mong được em ghét như vậy đến suốt đời.
Tùng Chi long lanh mắt :
- Ừ ! Ghét đến suốt đời …
Thức say sưa nhìn Chi , cô chỉ muốn khóc vì mắt chứa đầy yêu thương của anh . Cái nhìn đó Chi chưa bắt gặp ở người đàn ông nào kể cả Hòa , người rất ngọt ngào , âu yếm với Chi.
Thức lo lắng :
- Sao lại rưng rưng nữa rồi ?
Tùng Chi khổ sở :
- Em sợ phút giây này qua nhanh và không lập lại . Em sợ …
- Sợ anh giống Hòa phải không ?
Tùng Chi không trả lời . Thức nói :
- Trong đời này đâu có ai hoàn toàn giống ai . Tình cảm người này với người kia cũng vậy . Khi nhìn thấy em lần đầu , anh đã bàng hoàng nhận ra đó là người mình mơ ước . Anh không hiểu vì sao lại nghĩ như vậy khi anh chưa hề biết gì về em.
Im lặng một chút , Thức nói tiếp :
- Mãi tới bây giờ cảm xúc của anh vẫn mãnh liệt như lần đầu trông thấy em . Phút giây này đây sẽ qua , tương lai sẽ tới , nhưng nếu không có em , tương lai ấy không còn chút ý nghĩa nào với anh cả.
Tùng Chi như quay cuồng giữa những lời của Thức . Cô biết cô cần có anh và anh lúc nào cũng giang tay che chở , dìu dắt cô qua những đoạn khúc khuỷu của đường đời.
Hai người tay trong tay , mắt trong mắt bên nhau trong im lặng . Chỉ im lặng mới nói lên tất cả :
Lâu lắm Thức mới bảo :
- Anh đưa em về.
Tùng Chi gật đầu . Cô đi nép vào Thức , ngồi ngoan hiền sau lưng anh . Đường về nhà như ngắn lại , Tùng Chi xôn xao bởi cái hẹn : "Mai gặp nhau ở quầy sách" của Thức.
Cô vào nhà mang theo nụ cười rạng rỡ của anh . Thức phóng xe đi trong men tình say ngất . Tùng Chi dễ yêu và tội nghiệp . Anh có thể nào thôi yêu khi cô tinh khôi như một đóa bạch lan thế này.
Về nhà anh gặp gương mặt đăm chiêu của mẹ . Bà ngồi ở phòng khách với vẻ chờ đợi . Bà nói ngay khi Thức bước vào :
- Từ chiều đến giờ có nhiều cuộc điện thoại gọi tìm con . Con đi đâu thế ?
Thức ngập ngừng :
- Con đi uống cà phê.
- Với phụ nữ à ?
- Vâng !
Thức ngạc nhiên vì kiểu hỏi như xét nét của mẹ . Bà chưa khi nào thắc mắc về quan hệ bạn bè của anh . Sao hôm nay …
Bà Chiêu Ly nhìn xoáy vào mắt Thức :
- Người phụ nữ ấy không phải là Khánh Hà chứ ?
Thức ngỡ ngàng nhìn mẹ :
- Sao mẹ lại hỏi thế ?
Bà Ly bực dọc :
- Con trai bà ta muốn biết mẹ mình ở đâu vào buổi chiều nay . Hừ ! Cách hỏi đầy ngụ ý của nó làm mẹ khó chịu gần chết.
Thức cũng khó chịu vì cách nói úp mở của mẹ , anh cao giọng :
- Nó ngụ ý gì ? Mẹ nói rõ ra xem ?
- Nó bảo mày quan tâm đến mẹ nó là có mục đích . Hừm ! Mẹ tức điên lên mới cho nó biết xưa kia mẹ nó chết mê chết mệt ba mày …
Thức nhăn nhó :
- Trời ơi ! Mẹ nói thế làm gì.
- Chớ không phải sao ?
Bà chợt vỗ bàn :
- Thì ra hôm trước mày hỏi mẹ về cái tên khánh Hà là có lý do . Mày định bắt cầu cho ông Cương à ?
Thức chắc lưỡi :
- Mẹ nói kỳ thật !
- Nếu không , mày giao du với bà ta chi vậy ?
- Kim Thủy định mở nhà sách , con giới thiệu nó với bà Hà . Đó là lý do duy nhất.
Bà Chiêu Ly thoáng ngỡ ngàng :
- Sao mẹ không biết ?
Thức nhún vai :
- Đâu có liên quan tới mẹ.
Bà Ly mắng con :
- Mất dạy !
Thức thở dài :
- không khéo mẹ làm cho hỏng chuyện kinh doanh của Kim Thủy mất.
Bà Ly bĩu môi :
- Làm như thế gian này có mỗi khánh Hà …
Thức ậm ự :
- Với ba con chắc có lẽ thế.
Dứt lời anh chợt ân hận vì gương mặt tái xanh của mẹ . Bà đứng dậy đi về phòng mình . Anh biết dù mẹ đã có cuộc hôn nhân khác , nhưng bà vẫn còn yêu ba mình . Theo năm tháng tình yêu ấy vùi tận đáy lòng mà không hề tan biến . Vừa rồi anh đã chạm vào nỗi đau của bà.
Tới phòng mẹ , Thức gõ cửa . Bà Ly nhát gừng :
- Chuyện gì nữa ?
Thức ngập ngừng :
- Mẹ không sao chứ ?
Bà Ly im lặng . Một lát sau anh nghe giọng mẹ vang lên :
- Mẹ không muốn dính dấp tới khánh Hà . Cuộc đời mẹ đã thừa bất hạnh vì bà ta rồi . Đừng để mẹ phải bất hạnh hơn nữa.
Thức nhỏ nhẹ :
- Mẹ yên tâm đi ! Con biết mình làm gì mà …
Bước ra balcon , anh hút một hơi dài và nghe lồng ngực căng phồng , sung sức...
Tùng Chi vừa rửa trái cây vừa nghêu ngao hát heo Mỹ Tâm . Bài "Tình em ngọn nến" khiến người nghe thích thú hát theo . Và Chi đang hát theo hết sức … ngon lành . khiến Phương ngồi ăn mì gói gần đó phải lên tiếng.
- Dạo này Chi yêu đời dữ hả Chi ?
Chi cong môi :
- Cũng bình thường thôi !
Phương phẩy tay :
- Ơn trời ! Cứ tiếp tục bình thường đi cho mọi người yên tâm công tác.
Tùng Chi kêu lên :
- Là sao chớ ?
- không hiểu thì nhờ tay Thức giải thích cho hiểu.
- Tự nhiên lôi anh Thức vào , đúng là lãng nhách.
Vương vai đứng dậy , Phương bảo :
- Lãng nhách thật đó . Nói chung đừng ai suy dinh dưỡng , hạ huyết áp hay xỉu bất tử là tốt rồi . Tay Thức khiến em ăn nhiều , ngủ nhiều , em khỏe ra chứ không mềm như cọng bún thiu là hắn giỏi . Mẹ khen hắn nghe … mắc mê.
Tùng Chi tủm tỉm cười . Cô không xấu hổ hay giấu tình cảm của mình như trước đây với Hòa . Cô thích thú khi nghe mọi người nhắc đến Thức . Anh chiếm trọn vẹn tình cảm của gia đình cô và Hòa chỉ còn là chiếc bóng mờ . Nhưng dường như Hòa không can tâm . Thỉnh thoảng anh vẫn gọi điện cho Chi cho dù cô luôn từ chối nghe với thật nhiều lý do.
Phương bỗng nói :
- Có một lần Hòa hỏi anh về em và Thức . Anh không muốn trả lời nên cười cười hỏi lại “Tại sao ông lại hỏi về … chúng nó ?” Hòa làm thinh lảng qua chuyện khác . Anh biết Hòa ghét Thức , cái ghét ấy không phải từ em , nhưng em phải đề phòng . Đàn ông tốt mã chưa hẳn là không tiểu nhân.
Tùng Chi gật đầu :
- Vâng !
Cô dọn tô mì Phương vừa ăn xong vào chậu rửa rồi đi học bài nhưng tâm trí để đâu đâu . Chi và Hòa chả còn gì nữa , sao cô phải đề phòng và đề phòng anh bằng cách nào đây ? Anh Phương có quá lo xa không khi dặn dò Chi như thế.
Điện thoại reo . Tùng Chi khẽ cau mày . Giờ này không phải Thức , cứ để ông Phương nhận điện . Yên trí với điều mình nghĩ , Chi lại cúi đầu vào vở . Đang ê a trong miệng , Chi giật thót người vì giọng hốt hoảng của anh Phương :
- Có chuyện rồi Chi ơi !
Tùng Chi bật dậy , quyển vở rơi xuống đất :
- Sao cơ ?
Phương gấp rút :
- Thức và Hòa đánh nhau ngay quầy sách nhà mình . Thằng Luyện nhào vô can bị một cú vào mặt xỉu . Tao phải ra quầy ngay mới được.
Chi cuống lên :
- Cho em theo với.
Phương quát :
- Ra làm gì cho thêm rộn chuyện . Anh cấm đấy . Hừ ! Dính tới con gái chỉ tổ rách chuyện . Hiệu sách của người ta là chỗ làm ăn mà thành … chiến trường . Hôm trước đã một lần nay lại tái diễn , chả ra thể thống gì cả !
Tùng Chi xếp de . Cô lo không biết ai đã làm anh Luyện xỉu đây . Nếu là Thức thì thật gay go . Anh Luyện là con độc đinh của họ bên chồng dì Vân . Chắc dì dượng giận ghê gớm lắm.
Lòng nóng như lửa đốt , Chi nói liều :
- Anh không cho theo , em đi một mình.
Phương hầm hừ :
- Mày biết thế nào là xấu hổ không . Vác mặt ra cho thiên hạ đàm tiếu hở.
Tùng Chi bướng bỉnh :
- Nhưng anh từng nói Hòa ghét Thức không phải vì em.
- Đành là vậy , song thiên hạ đâu có ai biết . Họ chỉ khoái đoán mò nói bậy cho đã miệng . Trông thấy em họ lại xầm xì , anh khó chịu lắm.
Tùng Chi đuối lý . Cô đành ấm ức ngồi nhà và tức sao bọn đàn ông khoái đánh nhau đến thế.
Chuông ngoài cổng reo vang , Chi chạy bổ ra bằng đôi chân trần khi thoáng thấy bóng Thức.
Mở cửa , Thức vọt xe vào sân . Rồi không hiểu bằng cách nào , Chi đã trong vòng tay anh.
Cô thổn thức :
- Em lo muốn chết . Sao cứ phải đánh nhau vậy hả anh ?
Ngước mặt lên nhìn , Tùng Chi rối rít :
- Anh có bị trúng đâu không ?
Thức lắc đầu . Tùng Chi hỏi :
- Hòa lại kiếm chuyện à ?
Thức khô khan :
- Nếu kiếm chuyện với cá nhân anh thì có gì phải tức tối.
Chi liếm môi :
- Thế ai đánh trúng anh Luyện ?
Thức thở dài :
- Anh đây chớ ai . Anh không dằn cơn nóng xuống được khi Hòa lại vu lên rằng anh đang dang díu với bà Khánh Hà nhằm vụ lợi.
- Trời ơi ! Sao Hòa lại độc miệng vậy . Anh ấy làm thế với mục đích gì ?
Thức làm thinh . Một lát sau anh mới nói :
- Dĩ nhiên Hòa có mục đích hẳn hoi.
Tùng Chi hỏi tới :
- Nhưng là mục đích gì ?
Thức gạt ngang :
- Anh không thích nói chuyện gì còn trong phỏng đoán.
Tùng Chi xịu mắt :
- Em thích nghe điều anh phỏng đoán chớ bộ.
Thức lạnh tanh :
- Sẽ chẳng tốt cho Hòa . Chính vì vậy mà anh không muốn nói.
Rồi Thức ray rứt :
- Lẽ ra anh nên ở lại xem Luyện thế nào , nhưng dì Vân bắt anh phải đi ngay . Thật anh áy náy quá !
Tùng Chi dò dẫm :
- Nhưng anh sẽ không hành động thiếu kiềm chế khi gặp Hòa nữa chứ ?
Thức nói cụt ngủn :
- Anh không biết !
Tùng Chi nói :
- Em nghĩ vì thiếu sự chăm sóc của mẹ nên Hòa mới ganh tị với bất cứ ai được cô Khánh Hà quan tâm , chớ không phải chỉ với riêng anh.
Thức nhếch môi :
- Vậy sao ! Thì ra em luôn hiểu Hòa mà chưa hề hiểu anh.
Tùng Chi hơi khựng lại và hơi dỗi . Vốn nhạy cảm nên Thức thấy ngay sự thay đổi của Chi . Anh nói :
- Hòa luôn muốn tồn tại giữa anh và em …
Tùng Chi ngắt ngang :
- Để làm chi khi anh ấy đã có Hoàng Lan . Em nghĩ nếu lúc nãy anh bớt nóng một chút xíu thôi chắc đã không có chuyện đáng tiếc xảy ra.
Thức khó chịu :
- Đấy chỉ là những điều em nghĩ , trong những suy nghĩ đó anh là người có lỗi chớ không phải Hòa . Em nghĩ hay thật !
Tùng Chi dại dột :
- Thì lần trước cũng chính anh lao vào trước đó thôi !
Thức nhún vai :
- Anh không còn cách nào khác.
Chi cố chấp :
- Anh có thể dùng lời nói cơ mà !
Thức gằn giọng :
- Mồm mép không phải là sở trường của anh.
Hai người im lặng ngồi ở hai góc hiên nhà . Tùng Chi liếc vội gương mặt lạnh lùng của Thức . Cô đã nói sai hay sao ? Rõ ràng Thức rất nóng nảy chớ không đằm tính như Hòa . Yêu một người đàn ông như vậy dễ đau tim lắm . Chi không ngờ ngoài những lúc anh dịu dàng , ân cần săn sóc mình từng chút , Thức có thể nhào vào đánh nhau với ai đó , như cô đã chứng kiến một lần.
Chi ngập ngừng :
- Em sợ đánh nhau lắm . Anh hứa với em là đừng như thế nữa nha anh.
Thức cười nhạt :
- Em làm như anh là dân chuyên nghiệp đánh nhau không bằng . Nói thật , lần đầu tiên trong đời anh đánh người là đánh Hòa đó . Anh không biện hộ gì cho hành động của mình vì anh chắc là em sẽ không hiểu anh như đã hiểu Hòa.
Tùng Chi kêu lên :
- Em không thích anh nhắc tới Hòa.
- Khổ nổi vì anh ta mà hai đứa ngồi hai góc thế này.
Thức vừa dứt lời thì có tiếng xe ngừng ngay trước cổng . Tùng Chi gai cả người khi nhận ra Hòa . Anh đến để làm gì nhỉ . Chi không biết phải làm sao đây nữa . Cô nhìn Thức như hỏi ý.
Giọng Thức trầm xuống :
- Chắc là tìm em . Cứ tự nhiên như là không có anh nhé.
Thức đứng dậy vào nhà . Lại bằng những ngón chân trần Chi bước ra cổng . Không mở cổng , cô hỏi vọng ra :
- Có chuyện gì không anh ?
Hòa điềm tĩnh :
- Anh nhớ nên đến thăm em vậy mà.
Tùng Chi trấn tĩnh vì ánh mắt đắm đuối của Hòa :
- Không nên nhớ em làm gì khi bên anh là chị Hoàng Lan.
Hòa ngọt lịm :
- Sao lại không nên khi lúc nào trong tim anh vẫn có một góc cho em …
Tùng Chi lạnh lùng :
- Tiếc rằng tim em không có chỗ nào cho anh hết.
Hòa cười nhẹ :
- Nỡ nào nói với anh như vậy ? Chắc là đã nghe gì từ Thức rồi . Anh không trách vì lúc nào em cũng là cô bé nhẹ dạ đến mức anh không thể yên lòng khi xa em.
Tùng Chi bối rối :
- Anh Thức không hề nói gì về anh.
Hòa ung dung :
- Cũng đúng vì anh có làm gì sai đâu … cái sai làm anh ray rứt nhất là không thể giữ được em , rồi đau đớn nhìn em tin lời người khác.
Thấy Tùng Chi có vẻ chạnh lòng , Hòa hỏi :
- Nhất định không mời anh vào vì sợ Thức à ?
- …
- Anh có chuyện quan trọng cần nói với em.
Chi liếm môi :
- Nhưng đó là chuyện của ai ?
Hòa ra chiều buồn thảm :
- Của mẹ anh …
- Em đâu giúp gì được cho bác gái.
Hòa nhấn mạnh :
- Nhưng giúp ích cho em , nếu chịu nghe anh nói.
Tùng Chi liên tưởng ngay tới Thức . Cô nghiêm mặt :
- Em biết anh sẽ nói gì . Em không tin đâu.
Hòa vẫn nói tiếp :
- Vì ba của Thức xưa kia là người yêu đầu đời của mẹ anh chớ gì ? Hừm ! Tội nghiệp cô bé ngây thơ của anh quá . Nếu anh nói rằng Thức đang lợi dụng ngay chính hình bóng của ba mình để ve vãn mẹ anh thì en nghĩ sao ?
Tùng Chi kêu lên :
- Em nghĩ anh điên rồi !
Hòa hối hả :
- Mẹ anh đang đầu tư một khoản tiền rất lớn vào công ty văn hóa gì đó của Thức . Hắn đã dụ dỗ để moi tiền bà bằng cách …
Tùng Chi bịt tai lại :
- Anh về đi !
Vừa nói cô vừa ù té vào nhà . Thức dang tay đón cô , nhưng Chi hất tay anh ra và òa lên nức nở.
Thức nhức nhối :
- Em tin những lời của Hòa à ?
Tùng Chi tức tưởi :
- Nhưng có đúng là bà Khánh Hà đang đầu tư cho anh không ? Hai người từng chung ý tưởng lớn là sẽ mở một hệ thống nhiều nhà sách cơ mà.
Thức khó khăn mở miệng :
- Đúng là anh vẫn ấp ủ ý tưởng đó , nhưng anh đâu đốn mạt như những lời của Hòa.
- Nếu không có gì , Hòa không dám dựng chuyện đâu.
Thức nhìn sững Tùng Chi , mặt anh tái xanh vì giận :
- Chính em đã nói lên suy nghĩ của mình . Anh cho rằng anh không cần giải thích thêm gì nữa.
Dứt lời Thức đùng đùng bước ra . Tự mở cổng anh phóng xe ào đi . Tùng Chi ngồi lại một mình với tất cả hụt hẫng.
Rõ ràng Thức còn giấu cô điều gì đó . Cô tin anh trong sáng , không hề vụ lợi với bà Khánh Hà , nhưng tại sao Hòa cứ khăng khăng một mực … Lẽ nào Hòa hạ thấp danh dự , tiếng tăm của mẹ mình chỉ vì ghét Thức , muốn hạ uy tín Thức ?
Tùng Chi ôm đầu . Cô khổ sở nhớ ra rằng Hòa đang rất cần vốn , những tin tức liên quan tới tiền đều được anh chú ý . Bởi vậy chắc chắn chuyện bà Hà đầu tư vào công ty văn hoá với Thức là chuyện có thật . Hòa cay cú vì mẹ rút tiền ở công ty của gia đình ra nên những thứ liên quan tới tiền bạc chắc hẳn Hòa nắm rõ hơn ai hết.
Bỗng dưng Tùng Chi thấy tuyệt vọng hơn bao giờ , cô nhớ tới lời Oanh Nhi mà rưng rưng . Con nhỏ kể chuyện Kim Thủy bị nhầm lẫn để Chi rút kinh nghiệm yêu , nhưng Chi chả rút được gì cả . Mỗi người đàn ông có mỗi tính cách khác nhau . Không thể rút kinh nghiệm từ mối tình này để dè dặt đề phòng khi có mối tình khác . Đúng như Hòa nhận xét , Tùng Chi chỉ là con bé con khờ khạo tội nghiệp với cuộc đời.
Chi sụt sùi , hoảng loạn khi chả Biết phải tin vào đâu . Thức còn tồi tệ hơn Hòa nếu anh đúng như những gì Hòa nói.
Tùng Chi khóc vùi , cô đau đớn gấp mấy lần so với trước đây khi nhận ra bộ mặt thật của Hòa . Ôi chao ! Lẽ nào người ta chỉ sống vì tiền ? Tùng Chi cố không tin như thế.
Thức rất yêu quý sách . Một người ham đọc sách để nghiệm ra những điều hay lẽ phải , không thể làm chuyện xằng bậy . Tùng Chi có lý tưởng suông khi nghĩ thế không ?
Trái tim Chi nhức nhối , đầu óc Tùng Chi u ám nặng nề . Cô bó gối suy nghĩ lung tung mãi tới khi anh Phương về.
Nghe Tùng Chi kể lể bằng giọng nghèn nghẹn , Phương lắc đầu :
- Em sai rồi khi nghi ngờ Thức . Là người tự trọng , Thức sẽ không gặp em nữa đâu.
Tùng Chi khổ sở :
- Hòa nói như đinh đóng cột , em rất muốn không tin , nhưng Thức cứ lẳng lặng chẳng giải thích gì hết … nên … nên …
Phương trầm giọng :
- Lúc nãy anh nghe Luyện kể Thức có giới thiệu với Bà Hà người em họ tên Kim Thủy . Cô ta đang tìm người hợp tác mở một nhà sách lớn ở trung tâm thành phố theo dạng ngoài sách , văn phòng phẩm còn kinh doanh thêm nhiều mặt hàng khác . Bà Hà và Kim Thủy rất hợp ý nhau nên đã tiến tới quyết định làm ăn chung . Hòa điên tiết lên nhưng không biết làm sao ngoài việc trút hận vào Thức . Anh ta cố tình quấy rối Thức và nghĩ chỉ cách đó mẹ anh ta mới xấu hổ mà bỏ ý định hợp tác với Kim Thủy.
Tùng Chi kêu lên :
- Nếu thế Thức chỉ là người trung gian giới thiệu chớ có làm ăn gì với bà Hà đầu . Sao Hòa lại nhắm vào anh ấy ?
Phương chép miệng :
- Mày chậm tiêu thật ! Đã bảo Hòa cố tình hiểu sai sự việc , anh ta nhắm vào Thức để bà Hà khó xử vì ba Thức xưa kia là người yêu của bà mà . Còn gì xấu hổ hơn khi tìm lại hình bóng xưa qua hình ảnh của đứa con trai của người đó.
Tùng Chi nhăn mặt :
- Trời ơi ! Nếu đúng thế , Hòa đã xúc phạm mẹ hết sức nặng nề.
Phương khinh bỉ :
- Xúc phạm à ! Phải nói Hòa là thứ mất dạy thì đúng hơn . Cũng may anh không còn làm ăn với hắn nữa , nếu không , sợ một lúc nào đó , anh cũng nổi khùng lên để đập Hòa như Thức đã đập.
Tùng Chi ngơ ngác nhìn Phương :
- Bây giờ em biết làm sao đây ?
Phương nhún vai :
- Làm sao thì trái tim em sẽ mách bảo . Anh không phải chị Hạnh Dung hay anh Trường Giang để có thể tư vấn cho em.
Ngồi lại một mình Tùng Chi nhớ từng lời nhỏ Oanh Nhi đã nói.
- "Chú Thức và Hòa là hai thái cực như nước với lửa , như trắng với đen . Chỉ nhầm lẫn đánh đồng hai người như nhau là hỏng to … "
Bây giờ đúng là hỏng to rồi , Tùng Chi nhấn số điện thoại nhà Oanh Nhi . Cô thất vọng khi biết nó đang đi “chat” trong một điểm truy tập internet nào đó mà chẳng hiểu bao giờ mới về.
Quân sư quạt mo của Chi bận rồi và cô từ bị thương tới chết vì thói bồng bột , hời hợt của mình.
"Là người tự trọng Thức sẽ không gặp Chi nữa ." Anh Phương nói như đinh đóng cột thế kia thì còn trông mong gì nữa.
Bỏ ăn chiều , Chi ra sân thút thít khóc . Phương bảo Chi không được , bèn ngao ngán lắc đầu bỏ vào nhà xem tivi.
Bữa nay mẹ và ba về Mỹ Thuận thăm nội , nhà chỉ còn hai anh em , cô tha hồ khóc mà chả sợ mẹ tra hỏi tại sao rồi lu loa lo lắng đủ thứ.
Sương đêm xuống lạnh vai . Mũi Chi bắt đầu nghẹt cứng . Cô … vái mình viêm phổi chết cho Thức phải ân hận suốt đời vì đã dám giận cô.
Chương 14
Nhưng Tùng Chi chưa kịp viêm phổi để chết thì đã nghe tiếng xe quen thuộc dừng trước cổng . Tim cô như ngừng đập khi Thức gọi tên cô bằng tất cả dịu dàng.
Chẳng khác người đang mộng du , Tùng Chi bước nhẹ tênh ra mở cửa . Thức giữ chặt cô bằng cả tim mình . Chi không đẩy Thức ra nữa , cô vùi mặt vào ngực anh nức nở.
Thức siết lấy Chi :
- Anh thật tệ khi bỏ mặc mình em giữa bao nỗi nghi ngờ , khốn khổ.
Tùng Chi vẫn chưa thôi sụt sùi :
- Em thật tệ khi đã không tin anh …
Thức đặt ngón trỏ lên môi Chi :
- Đừng khóc nữa nếu yêu anh.
Tùng Chi lặng thinh không biết nói thế nào , Thức xót xa :
- Người lạnh ngắt . Nhỡ bệnh rồi sao hở Chi ?
Đỡ Chi ngồi xuống ghế mình , Thức ủ ấm đôi tay nhỏ nhắn của cô . Lần đầu trong đời , Tùng Chi thật sự hạnh phúc khi được thương yêu như vậy.
Cô thắc thỏm :
- Em đáng trách lắm hả phải không anh ?
Thức bồi hồi :
- Mục đích của Hòa là muốn thấy chúng ta dằn vặt nhau rồi chia tay . Anh luôn tự hào rằng mình thừa bản lĩnh để đối phó với kẻ không từ thủ đoạn nào như Hòa . Nào ngờ với tự ái anh đã rơi vào bẫy của hắn rồi làm khổ cô bé ngây thơ như em . Anh mới thật đáng trách chớ không phải em . Lẽ ra anh phải giải thích phải phân trần thì anh lại đùng đùng bỏ đi . Vào quán cà phê ngồi chiêm nghiệm , anh thấy mình thật ngốc khi tự đánh mất người mình yêu quý nhất đời.
Tùng Chi ngước mắt nhìn anh :
- Có thật em là người anh yêu quý nhất không ?
Thức giữ gương mặt thánh thiện của Chi trong hai bàn tay . Anh không trả lời mà cúi xuống .. . Tùng Chi run rẩy khép mi . Cô nghe anh gọi tên mình thật khẽ nhưng cũng tràn đầy yêu thương . Rồi môi anh đặt lên môi Chi , nồng nàn , trang trọng song không kém phần say đắm , ngất ngây.
Tùng Chi biết mình không thể thiếu anh , cô như nụ hoa vừa hé đang nép mình vào một thân cây đại thụ . Mặc gió , mặc mưa , cô biết mình đã được , đang được và sẽ được Thức nâng niu , yêu chiều mãi mãi.
Nằm dài trên salon , chân gác lên bàn , Trung nhịp giò xem đá bóng . Bữa nay anh không buồn đi chơi cho dù ở nhà không phải thói quen của anh.
Từ khi ngôi nhà xây xong tơi nay , Trung chẳng mấy khi muốn về , anh chủ yếu ở bên dì Giang và thấy rõ Hòa rất thích như vậy.
Ai cũng muốn có những cái riêng , nhưng muốn cái chung thành cái riêng của mình là chiếm đoạt . Hòa đang làm thế với em ruột . Trung đâm ra chán nản tất cả . Anh không tranh dành với Hòa bất cứ thứ gì kể cả cô gái anh thích.
Nhớ tới Tùng Chi , Trung chợt bâng khuâng . Nếu không vì Hòa , chắc chắn anh đã … đốn ngã cô bé rồi chớ đâu để Chi yêu người khác . Nhưng nói là nói thế thôi . Yêu nhau phải có duyên . Tùng Chi và Trung chắc vô duyên từ ngày đầu gặp mặt.
Hòa hầm hầm từ ngoài bước vào . Buông mình xuống ghế , anh châm thuốc và rít liên tục mấy hơi liền , Trung dù không ưa gì ông anh mình cũng phải lên tiếng :
- Sao thế ?
Hòa chửi thề :
- Mẹ kiếp ! Tao không hiểu sao mày lại để thằng chó Thức gặp bà già làm chi cho sinh đủ chuyện bực mình.
Trung nói :
- Hắn muốn đưa tận tay mẹ mấy quyển sách . Tôi lấy lý do gì từ chối đây ?
Hòa cáu kỉnh :
- Thiếu cha gì lý do . Mày thừa khôn ngoan để bịa chuyện cơ mà.
Trung cười nhạt :
- Tôi khác anh ở chỗ khôn ngoan nhưng khôn xảo trá , nên không thích bịa chuyện . Hừ ! Nên nhớ thất cả cũng từ anh mà ra . Nếu anh không tự ý bán tủ sách quý của mẹ thì làm sao có chuyện bực mình.
Hòa làm thinh , Trung nói tiếp :
- Vấn đề vốm liếng đã ổn rồi . Sao trông anh vẫn đầy búc xúc thế . Dì Giang không như mẹ , sẽ không rút vốn ra một khi đã tự nguyện hùn hạp . Còn gia đình Hoàng Lan cũng thế , anh sẽ là con rể , họ phải đầu tư cho hạnh phúc của con gái chứ !
Hòa bực bội :
- Taoo không búc xúc vấn đề công ty vì đâu đó đã ổn rồi . Nhưng càng nghĩ tao càng tức . Mẹ sẽ phá hết những gì bà đang giữ trong tay . Số đó đâu phải nhỏ , lẽ ra là của tụi mình , nhưng mình lại không sờ tới nó được . Cha con thằng Thức đã đào trúng mỏ vàng , chúng nó khôn , đời nào buông mẹ đâu.
Trung nhíu mày :
- Anh không nên đánh giá người ta như vậy ngay khi cả Thức và mẹ có chung vốn làm ăn , huống hồ gì Thức chỉ là trung gian giới thiệu đối tác cho mẹ.
Hòa kêu lên :
- Sao mày ngu thế ! Nếu có , nó cũng giấu nhẹm chớ đi khai ra với mày à !
- Anh đa nghi quá !
- Ra đời mà nhẹ dạ như mày thì chết yểu . Hừ ! Nhất định tao phải làm sao để mẹ và bọn chúng dẹp tiệm sớm mới được.
Hòa tiếp tục rít thuốc , Trung tiếp tục xem tivi . Một lát sau Hòa hỏi :
- Này ! Phải trước đây mày khoái con bé Tùng Chi lắm không ?
Trugn dè dặt :
- Đâu liên quan tới anh.
- Sao lại không ? Nhưng bây giờ khác rồi . Tao sẽ tiến tới với Hoàng Lan , mày thay tao chăm sóc con bé vẫn tốt hơn để nó cho thằng Thức.
Trung cố nén phẫn nộ xuống :
- Anh nghĩ tôi làm được chuyện đó à ?
Hòa nhịp giò :
- Với một thằng như mày , chuyện tán cho bằng được con nhỏ dễ ợt chớ gì . Với Tùng Chi lòng tao hoàn toàn nguội lạnh , mày có thể an tâm tiến tới , tao sẽ ủng hộ.
Trung muốn nhổ toẹt vào mặt Hòa , nhưng anh dằn xuống :
- Cám ơn anh đã gợi ý . Tôi rất thích Tùng Chi nhưng không theo kiểu anh nghĩ đâu.
Hòa hỏi vặn :
- Nghĩa là mày mê nhưng cam lòng để cô nhỏ cho đứa khác ?
- Tùng Chi đâu có thích tôi . Và tôi cũng không thích làm kẻ thứ ba.
Hòa cao giọng :
- Mày nên thích đi nếu mày nghĩ tới ba mình.
Trung ngạc nhiên :
- Sao có … ông cụ chen vào đây nữa.
Hòa gằn giọng :
- Chính vì lão Cương mà mẹ bỏ cha con mình . Tao muốn trả thù bằng mọi cách . Đầu tiên tao thích nhìn thấy thằng Thức đau khổ vì mất Tùng Chi.
Trung khoát tay :
- Tôi không đủ tồi để làm trò đó.
Hòa cười đểu giả :
- Tao thì thừa sức . Ngặt một nỗi Hoàng Lan đã biết Tùng Chi , tao khó lòng lôi con bé trở về với mình . Mày sẽ làm việc này thay tao … như là để trả thù ba thằng Thức đã làm ra và tụi mình mất mẹ.
Trung cau mặt :
- Trả thù gì kỳ cục vậy ? Dứt khoát tôi không làm . Hừ ! Chỉ có cá nhân anh ghét Thức , sao lại lôi người này , kéo người nọ vào trò thối của mình . Anh tưởng tôi là trẻ con chắc.
Hòa trân tráo :
- Mày không làm thì thôi , cần gì nói nhiều vậy . Tao rất khác mày . Kẻ nào làm tao đau kẻ đó phải trả giá.
- Kể cả Tùng Chi , người bị anh làm cho khổ ?
Hòa thản nhiên :
- Tao đã bảo Chi đừng cặp với thằng Thức nhưng nó không nghe thì ráng chịu.
Búng tàn thuốc qua cửa sổ , Hòa với aty lấy cái điện thoại và nhấn số nhà Chi.
Chẳng đợi lâu , Hòa đã nghe giọng trong veo của cô . Anh lim dim mắt :
- Anh đây !
Tùng Chi có vẻ bất ngờ . Cô ngập ngừng :
- Vâng ! Có gì không anh ?
- Cũng có đấy . Anh muốn gặp em ở quán Đồng Vọng.
- Rất tiếc em không thể.
Hòa cười rất khẽ :
- Vì muốn chứng tỏ mình thủy chung với Thức à ? Sao lại cứng ngắt trong quan hệ thế ? Không còn yêu nữa thì cũng là bạn bè . Gặp nhau để trò chuyện có gì sai trái.
Giọng Tùng Chi lạnh tanh :
- Chúng ta chẳng còn gì để nói với nhau hết . Thôi nhé !
Hòa cười nhạt vì tiếng gác máy hơi mạnh tay của Chi . Rõ ràng anh chẳng có gờ-ram nào đối với con bé . Hừ ! Nếu sớm biết Thức là con ông Cương chắc chắn Hòa không buông Tùng Chi để con bé rơi vào vòng tay Thức dễ như vậy.
Tưởng tượng đến gương mặt đắc ý của Thức , Hòa cố kiềm tiếng chửi thề xuống . Hừ ! Anh muốn hắn phải nếm mùi thất vọng , đau khổ . Anh sẽ phá hắn dài dài.
Mím môi , Hòa lại nhắc máy . Anh nhấn số và chờ nghe chuông reo rồi thong thả lên tiếng :
- Anh đây Tùng Chi . Đừng vội gác máy . Anh muốn cho em biết một sự thật về Thức.
Tùng Chi kêu lên :
- Anh tha cho em đi . Đừng làm phiền em nữa . Chúng ta không còn gì hết mà.
- Kìa Tùng Chi ! Anh có lỗi đã làm em buồn , nhưng em đã biết , vì sự nghiệp của gia đình anh đành chọn Hoàng Lan làm vợ . Ba mẹ Lan đã bù đủ phần vốn thiếu hụt mà mẹ anh đã tiêu phí hết . Anh không thể làm khác , nhưng trong thâm tâm anh vẫn nghĩ tới em , anh hằng cầu mong em được hạnh phúc bên người thật sự xứng đáng.
Ngừng một chút như để Tùng Chi thấm từng lời nói của mình , Hòa mới chậm rãi nói tiếp :
- Anh những tưởng Thức yêu em thật tình nên rất mừng . Nào ngờ …
Hòa thở dài :
- Thật sự rất bất ngờ khi nghe mẹ kể về Thức , về những lời anh nói về em.
Lần này Chi mắc bẫy , Hòa khoan khoái nghe giọng cô rối lên :
- Bác gái đã kể thế nào ?
Hòa chép miệng :
- Anh cho em số điện thoại , em gọi mà hỏi bà nhé . Đàn ông nói xấu đàn ông là dở lắm.
Tùng Chi nuốt nước miếng xuống . Cô nghe dường như có giọng Trung . Anh bảo: "thôi đi" rồi chửi thề thì phải . Sao thế nhỉ ? Hòa và Trung đang có chuyện à ?
Cô nghe tiếng va đập , tiếng đánh nhau . Chi gào lên trong điện thoại , nhưng không ai trả lời . Anh em Hòa đang choảng nhau . Vì Tùng Chi hay vì ai nhỉ ? Cô hoang mang hết sức . Lỡ có án mạng thì sao ? Chắc Chi phải tới nhà Hòa xem sao mới được.
Nghĩ là làm , Tùng Chi thay vội quần áo và dắt xe ra mà không kịp điện thoại cho anh Phương biết là đi đâu . Mà nếu anh Phương biết , chắc chắn sẽ không cho Chi đi đâu.
Hồi hộp như đang tham gia trò chơi cút bắt , Tùng Chi nhấn chuông ngôi biệt thự mới cáu còn thơm mùi vôi và dĩ nhiên người mở cổng là Hòa.
Tùng Chi chớp mắt vì nụ cười miệng rộng gợi cảm của Hòa.
Hòa tủm tỉm :
- Anh biết thế nào em cũng tới.
Chi tức giận :
- Anh bày trò đánh nhau để gạt em à ?
Hòa nói :
- Trung đánh anh thật đấy chớ . Nó không bao giờ bình tỉnh khi nhắc tới mẹ.
- Thế Trung đâu ?
- Ở trên lầu . Em vào thăm nhà mới của anh với . Anh sẽ gọi Trung xuống.
Tùng Chi lắc đầu :
- Không , em phải về.
- Em không có thắc mắc mẹ anh đã kể gì về Thức à ?
- Anh bảo sẽ không nói xấu Thức mà.
- Đúng vậy . Anh sẽ mời mẹ tới chơi . Bà rất muốn gặp em . Gặp nhau em muốn hỏi gì chả được.
Tùng Chi ngần ngừ rồi gật đầu . Cô vốn tò mò muốn được trò chuyện với bà Khánh Hà . Đây là cơ hội , sao cô lại bỏ qua chứ.
Hòa hớn hở dắt xe Tùng Chi vào . Cô im lặng nhìn phòng khách cầu kỳ với vách tường lấp đá vừa lạnh vừa tối . Đây đó rãi rác vài bức tượng và những bình gốm , chum vại , khá nhẹ mắt . Hòa có vẻ tự đắc về cách bày trí căn phòng.
Anh hỏi :
- Phòng khách chắc không đến nỗi tệ chứ ?
Tùng Chi gật đầu khi ngồi xuống salon màu lá cây.
- Vâng , ấn tượng lắm.
Hòa mở nhạc , anh bảo :
- Ngồi chơi để anh điện cho mẹ.
Tùng Chi lại gật đầu . Cô nghĩ tới Thức và ân hận.
Hòa trở ra , giọng xìu xuống :
- Mẹ không có ở nhà . Hình như bà đang đi chơi với nhóm các cây bút trẻ triển vọng nào đó.
Nhún vai ra chiều tiếc rẻ , anh nói :
- Thế đấy ! Anh chả biết đâu mà tìm bà.
Tùng Chi đứng dậy :
- Vậy thì em về.
Hòa nài nỉ :
- Ngồi với anh năm phút thôi.
Chi chép miệng :
- Biết nói gì với nhau cho hết năm phút đây ?
Mắt Hòa tinh quái :
- Nói về Thức chắc phải năm phút vẫn chưa đủ . Em nghe nhé ?
Rồi không cần biết Tùng Chi đồng ý hay không , Hòa kể lể :
- Cách đây mấy hôm , mẹ bỗng hỏi anh có quen cô gái nào tên Tùng Chi không ? Anh bảo có . Bà bắt anh … tả về em cho bà hình dung . Dĩ nhiên trong mắt anh , em thánh thiện tuyệt vời nhất rồi , nên nói về em , anh không cách nào làm em dễ ghét hoặc xấu bớt một chút.
Tùng Chi tỏ vẻ không thích :
- Anh nói tốt về em làm gì trong khi ngoài đời em có được thế đâu . Nhưng tại sao mẹ anh muốn biết về em ?
Mắt Hòa đắm đuối :
- Vì bà biết anh từng yêu em tha thiết …
Tùng Chi nhếch môi :
- Yêu tha thiết à ? Hình như anh thích dùng từ dao to búa lớn . Tiếc là em chẳng có chút cảm tình nào.
- Tất cả … cảm giác em trao hết cho Thức rồi phải không ? Anh không trách em đâu vì hắn cố tình làm như thế mà . Thức có yêu gì em , hắn cố tình trói buộc em để khiến anh đau thôi.
Tùng Chi nghiêm mặt :
- Xin lỗi . Anh cho em về.
Hòa lì lợm :
- Anh vẫn chưa nói hết mà.
- Nhưng em đã hiểu hết những gì anh sắp nói . Hừ ! Thật ngốc khi em đến đây vì sợ anh bị Trung đánh.
Dứt lời , Tùng Chi bước đi . Nhanh như chớp , Hòa nắm tay cô kéo thật mạnh , mạnh đến mức Chi mất thăng bằng ngã sấp lên người anh.
Hồn vía lên mây , Chi vùng dậy nhưng không sao thoát khỏi vòng tay ôm của Hòa.
Giọng anh ta khoái trá :
- Ở đây chả có quyển sách nào để em làm vũ khí đánh anh như đã từng đánh thằng Trung đâu.
Tùng Chi đờ người ra . Cô thật sự sợ khi manh nha hiểu ý định tồi bại của Hòa . Rồi cũng ngay lúc đó , cô nghĩ tới Trung.
Cô ré lên gọi thật to :
- Trung … Tr … ung …
Hòa cười :
- Nó không nghe đâu . Mà nếu có nghe chắc nó cũng cho qua.
Mặc xác Hòa , Chi tiếp tục gọi , anh bịt miệng cô bằng nụ hôn thô bạo . Chi vùng vẫy , cô đánh mạnh vào người hắn với tất cả sức lực có được , nhưng chẳng nhằm gì . Ngay lúc tuyệt vọng nhất , cô nghe giọng Trung rít lên :
- Buông ra , đồ tồi !
Vừa hét , anh vừa nắm tóc Hòa ghịt ngược ra sau . Đau quá , Hòa phải cong người nương theo tay Trung rồi bất ngờ Hòa xoay người tống thật mạnh vào ngực Trung một cú làm anh xiểng niểng.
Gượng lại được , Trung lại lao vào Hòa . Hai anh em ngã vật xuống nền nhà giữa tiếng la thất thanh của Tùng Chi . Cô ôm mặt khóc chớ không dám nhìn . Mãi tới khi nghe Trung gọi tên mình , Chi mới run rẩy ngước lên.
Trung xót xa :
- Tôi đưa Chi về.
Tùng Chi trấn tĩnh lại :
- Tôi về một mình được.
Vừa nói cô vừa khinh bỉ nhìn Hòa . Anh ta đang đốt thuốc ở góc phòng , đầu gục xuống.
Trung ray rứt :
- Em sợ luôn cả tôi à ?
Tùng Chi buồn bã :
- Tôi phải trả lời thế nào đây cho anh vừa lòng nhưng bản thân bớt thấy bị xúc phạm ? Điều đọng lại trong tôi bây giờ là sự thất vọng cùng cực . Giá mà xưa kia tôi không chút tình cảm nào với anh Hòa …
Trung mở cánh cửa sắt nặng nề và dẵn xe ra cho Chi . Đợi cô chạy một quảng xa , anh mới vào nhà.
Chống nạnh tay đứng trước mặt Hòa , Trung gằn từng tiếng :
- Nếu anh còn phá Tùng Chi và Thức nữa , tôi thề không tha cho anh đâu.
Hòa long mắt lên :
- Đồ ngu !
Rồi hai anh em lại rơi vào im lặng . Ngôi nhà còn thơm vôi vừa trở nên lạnh tanh , hoang vắng …
**
**
Bà Khánh Hà mỉm cười nhìn Tùng Chi . Cái nhìn đầy thiện cảm của bà làm cô an tâm khi ngồi cạnh Thức.
Bà nghiêng đầu khen :
- Hai đứa trông rất dễ thương.
Thức hóm hỉnh :
- Chỉ có Tùng Chi dễ thương thôi , còn cháu chắc bị thương ngay từ lần đầu ạ.
Tùng Chi đỏ mặt trong tiếng cười thoải mái của bà Hà :
- Có một người để bị thương ngay lần đầu tiên là điều hạnh phúc . Cô mong hai đứa suốt đời được bên nhau như vầy.
Thức âu yếm nhìn Chi trong khi giọng bà Hà chợt trầm xuống :
- Ngày xưa còn đi học , ba cháu và cô cùng là một đôi dễ thương khá nổi tiếng ở đại học Đà Lạt . Trong mắt các cô gái hồi đó , ông ba cháu là một chàng phiêu bồng lãng tử đa cảm đa tình.
Thức hỏi :
- Thế trong mắt các chàng trai khác , cô như thế nào ? Chắc hẳn là một bậc yểu điệu thục nữ ?
Bà Hà chớp mi , mắt bồng trở nên xa xôi :
- Lúc đó chắc cô bằng Tùng Chi bây giờ . Mê thơ ca , thích hát xướng , biết viết vài ba câu có vần , có điệu đọc lên nghe cũng có hồn nên cũng được chút tiếng tăm đủ cho bọn con trai để ý . Khổ nổi cũng như các con bé khác , cô chỉ thích chàng lãng tử đào hoa kia.
Bà Hà đan những ngón tay vào nhau thì thầm như đang đọc thơ :
- Hồi ấy ba cháu là "một chàng phiêu lãng ôm đàn tới giữa đời" . Một hình ảnh đẹp để bao nhiêu cô gái , tong đó có cô và Chiêu Ly , mẹ cháu phải mơ tưởng . Ba cháu đã đến với cô mặc cho Chiêu Ly đau khổ , để rồi sau đó cô và ông ấy xa nhau mãi mãi . Chiêu Ly có được người mình yêu mà không giữ được . Thật ra , mẹ cháu hay cô là kẻ bất hạnh nhỉ ?
Bà Hà chép miệng :
- Tình yêu thuở hai mươi sao trong sáng và đẹp đến thế . Nó khiến suốt phần đời còn lại người ta ray rứt . Quên gì đâu và nhớ gì đâu ? Lũ lượt người đi qua bể dâu … Chợt nhìn lại đã hơn nửa cuộc đời quay quắt trong quên nhớ , nhớ quên . Han
Thức ngập ngừng :
- Cho tới bây giờ cháu vẫn không biết tại sao cô và ba cháu chia tay.
Bà Hà nhếch môi :
- Nói như người đời thường nói là vì hoàn cảnh . Cũng có thể vì cô không vượt qua được chính bản thân . Cô đã xiêu lòng trước một người đàn ông giàu có khiến ba cháu bỏ Đà Lạt về sài Gòn và từ đó biệt tăm . Vừa rồi ông gọi điện thăm hỏi , cô chả nói được gì ngoài nước mắt và nước mắt.
Tùng Chi ngạc nhiên vì lời giải thích nhắn gọn đến mức khô khan của bà Hà . Dường như bà cố tình nói như vơi hết lỗi về phần mình , chớ không phân bua giải thích cho Thức hiểu lý do anh muốn biết.
Thức nói :
- Nhưng sau những … nước mắt và nước mắt ấy , chắc chắn là nụ cười nối tiếp nụ cười . Cháu rất mừng khi tìm lại được cô cho ba cháu.
Mặt bà Hà thoáng hồng lên vì những lời thẳng đuột của Thức.
Đứng dậy , bà bảo :
- Có rượu dâu tằm Đà Lạt , để cô pha cho mỗi đứa một ly.
Đợi bà Hà khuất vào trong , Thức nói ngay :
- Em thấy cô Hà thế nào ?
Tùng Chi lém lỉnh :
- Còn thừa sức làm say lòng người ngoài.
Thức chép miệng :
- Ba anh ở xa quá , e địch không lại những “Nhà thơ” chập chờn quanh cô Hà.
Tùng Chi tò mò :
- Anh định làm “nhịp cầu nối những bờ vui “ thật à ?
- Sao lại không ? Bộ người già không cần tình yêu à ?
Tùng Chi định nói : “ Hoà sẽ không để anh yên đâu “ Nhưng cô đã kịp mím môi lại . Từ hôm Chi trót dại tới nhà Hoà tới nay , cô luôn tránh né những gì liên quan tới anh ta . Chi giấy nhẹm chuyện ngốc nghếch này và luôn phập phồng mỗi khi có ai đó vô tình nhắc đến Hoà . Anh ta là kẻ tiểu nhân , chuyện gì lại không làm được . Chi chỉ sợ Hoà tồi tệ đến mức sẽ thêm mắm thêm muối vào những gì đã xảy ra rồi kể lại với Thức hòng khie6''n anh giận tật bồng bột cả tin của cô . Đã có lần Tùng Chi định kể hết với Thức nhưng suy đi nghĩ lại cô thấy im lặng vẫn tốt hơn nên thôi.
Giọng Thức lại vang lên :
- Cô hà và ba anh đều đang rất cô đơn , nếu 2 người đến với nhau được thì tốt chớ sao.
Tùng Chi ngập ngừng :
- Nhắm ba anh còn … còn ,…. Yêu cô Hà không ?
Thức chủ quan :
- Thật tình anh không biết nhưng anh nghĩ chắc còn . Tình đầu khó phai lắm em ơi.
Tùng Chi che miệng cười . Ngay lúc này , bà Hà mang rượu ra . Bà hỏi :
- Thức nói gì mà Tùng Chi cười thế.
- Cháu định bảo “Tình đầu khó phai lắm “ . Có đúng không cô ?
Bà Hà nói :
- Đdiều đó còn tùy xem mối tình đầu ấy sâu đậm cở nào và đối tượng là ai nữa . Nào ! 2 đứa uống thử rượu đi . Cô cho đường và đá vào rồi , không say đâu.
Chương kết
Thức bưng ly uống 1 hơi trong khi Tùng Chi nhâm nhi từng ngụm nhỏ . Cô biết Thức đang suy nghĩ những lời bà Hà vừa nói . Thức có vẻ lo cho ông bố dù ông đã bỏ anh đi từ khi anh còn nhỏ . Điều đó chứ ng tỏ anh không Ích kỷ như Hoà . Anh biết nghĩ tới hạnh phúc của cha trong khi Hoà chỉ biết tới tiền mà không cần tìm hiểu xem cuộc sống riêng tư của mẹ mình thế nào.
Bà Hà bỗng nói :
- Hôm trước , ba cháu nói có lẽ khi nghĩ hưu về VN sống.
Thức gật đầu :
- Vâng , cháu cũng có nghe và mừng dù đó chỉ mới là dự định của ông.
Thức ngập ngừng :
- Nếu được , cô nói giúp cháu 1 câu cho ông trở về.
Bà KH thẳng thắn :
- Điều đó thật khó cho cô . Vì cô không có tư cách nào hết . Cô biết cháu nghĩgì nhưng cuộc sống đâu giản đơn như vậy.
Bà Hà bưng ly rượu của mình lên . Màu tím than sóng sánh trong ly buồn làm sao . Tùng Chi chợt nhớ loáng thoáng câu thơ nói về mối tình đầu . Y như những bước chân tre6n cát , bước nhẹ và sâu mà cũng nhoà mau . Với bà lẽ nào mối tình đầu ấy chỉ còn trong nhật ký mà Tùng Chi đã tò mò đọc . Những dòng nhật ký chân thật được viết bằng nước mắt của 1 thời thiếu nữ.
Thức khó khăn mở lời :
- Cô và ba cháu hiện giờ đâu bị ràng buộc bởi con người hay luật lệ nào . Cháu …
Bà Hà lắc đầu :
- Cô không biết vì lý do gì ba mẹ cháu xa nhau . Nhưng cô biết rất rõ tại sao mình muốn được 1 mình . Cô vẫn nói với Hoà và Trung , cô sẽ sống cho đam mê riêng khi anh em chúng học xong đại học . Khi đó không ai có thể ngăn cản cô . Trung nó hiểu mẹ , nhưng Hoà thì không . Nó nghĩ cô muốn được tự do để vui vẻ , lơi là với đàn ông . Bởi vậy Hoà phản ứng rất gay gắt . Hầu như Hoà không thèm gặp mặt cô . Trong mắt nó cô là 1 người mẹ hư hỏng lập dị so với những bà mẹ khác.
Uống 1 ngụm rượu , bà Hà nói tiếp :
- mới đây cô quyết định rút phần vốn đầu tư trong công ty của gia đình ra để kinh doanh theo ý thích cụ thể là mở nhà sách . Cô gặp sự chống đối quyết liệt của Hoà . Nó rất tệ nên có hành động lời nói xúc phạm Thức , Hoà làm phiền cả Tùng Chi . Nghe Trung nói lại , cô rất buồn . Mong 2 đứa hiểu cho cô.
Thức vội bảo :
- Bọn cháu rất qúy cô . Cô đừng nghĩ gì cả.
Bà Hà trầm tư :
- Tính cách 2 đức con của cô rất trái ngược . Hoà tính toán , thủ đoạn chừng nào , Trung càng vô tư , thoải mái chừng nấy . Chính vì Trung vô lo , cô phải lo cho nó . Mang tiếng rút vốn khiến công ty của chồng con suýt phá sản , cô chả Hề hà , miển sao tạo cho Trung 1 cơ sở sau này mà Hoà không thể thâu tóm cho riêng mình . Rồi cô sẽ tập dần cho Trung quen việc . Lâu nay nó chơi dài vì không thẩ làm chung với Hoà chớ không phải vì lười.
Tùng Chi chớp mắt xúc động . Bà KH thật tuyệt ! Người như Hoà làm sao đủ bao dung rộgn lượng để hiểu ý mẹ được.
Bà KH nhấn mạnh :
- Mở 1 nhà sách , xuất bản cho mình 1 vài tập thơ đó là đam mê 1 đời của cô . Cô từ bỏ gia đình để được làm điều đó chớ không vì bất cứ người đàn ông nào . Hôm được tin của ba cháu rồi nói chuyện qua điện thoại với ông , cô đã khóc và mất ngủ mấy đêm liền.
Môi nhếch lên bà nói :
- Gía đừng gặp lại nhau biết đâu chẳng hay hơn.
Thức bồn chồn nhìn bà . Đúng là anh chưa đủ từng trải để hiểu nhiều hơn nữa tâm trạng phụ nữ . Anh đã quá vội vàng khi muốn làm “Ông mai bắc đắc dĩ “
Giọng bà Hà lại nhẹ nhàng cất lên :
- Cô có thể bị con trai đánh giá sống lập dị , đeo đuổi chuyện ở trên mây , thơ văn lãng đãng , song cô không thể để chúng mang tiếng có
Bà mẹ bỏ chồng để quay lại với người yêu cũ . Với cô những gì đã qua không thể nào trở lại.
Thức nói :
- Cô có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình chứ.
Bà Hà bảo :
- Những người trẻ tuổi quan niệm hạnh phúc giống như ăn , ngủ , yêu . Được thoa? ma/n là có hạnh phúc . Nhưng người già thì khác . Có kinh nghiệm qua cuôc. Sống có chiêm nghiệm mới thấy làm con người sao khó quá . Hai đứa đã nghe chuyện “Hai giọt nước mắt “ chưa ?
Tùng Chi va T ngơ ngác lắc đầu . Bà Hà liền kể bằng giọng thật sâu lắng :
- “Có 2 giọt nước mắt tình cờ gặp nhau trên biển . Giọt nước mắt thứ nhất cất tiếng hỏi :
- Bạn là ai ?
Giọt nước mắt thứ hai trả lời :
- tôi là giọt nước mắt của 1 cô gái . Cô ấy đã yêu 1 chàng trai nhưng phải nhỏ lệ vì không có được chàng ta . Thế còn bạn ?
- tôi là nước mắt của cô gái đã có được chàng trai ấy . Cô gái phải nhỏ lên vì phải gánh chịu nhữnng đau khổ vì tính khí thất thường và khó chịu của anh chàng “
Môi nhếch lên xót xa , bà Hà tiếp :
- Cuộc sống là như vậy đó . Người mất khóc mà người được cũng khóc . Có khi chúng ta khóc vì những điều chúng ta không có được , nhưng rất có thể chúng ta sẽ khóc nhiều hơn khi ta có được những thứ đó . Riêng cô không muốn nhỏ giọt lệ thứ ba cho sự được và mất 1 tình yêu chỉ còn trong quá khứ.
Thức nuốt tiếng thở dài :
- Vâng , cháu đã hiểu rồi.
Đến bên tủ sách , bà lấy ra 3 quyển . Để lên bàn , bà nói với Thức :
- Đây là 3 cuốn thơ nổi tiếng của Tagore hôm trước Hoà đã mang trả về . Giờ cô tặng lại cháu.
Thức ngạc nhiên :
- Không phải là cô rất qúy chúng sao ?
- Chính vì rất qúy nên cô mới tặng cho cháu . Hãy giữ lấy thời thanh xuân của những người đã tự đánh mất tuổi trẻ của mình . Hãy giữ lấy như 1 kỷ niệm và hãy nhớ chúng tôi đã từng có 1 tình yêu thật tuyệt vời.
Thức mân mê những quyển sách :
- Cháu cảm ơn cô.
Quay sang Tùng Chi , bà nắm tay cô và đặt vào 1 quyển sách bé tẹo có bìa màu xanh ngọc thật dễ thương :
- Cô tặng Tùng Chi “Khúc gọi tình “ , 1 quyển thơ rất dễ thương và xúc động . Dựa vào lời 1 bài thơ cô xin dặn 2 đứa :
“ Xin giữ gìn trân trọng
Điều gọi là tình yêu là cuộc sống
Khi trao nhau tuổi trẻ của chúng mình “
Thức chở Tùng Chi về . Suốt quãng đường dài , anh không nói lời nào.
Tùng Chi vòng tay ôm Thức :
- Anh sao thế ?
Thức thở dài :
- Không biết nữa , nhưng có gì đó khiến anh không hài lòng.
- Về chuyện gì ?
Thức tha thiết :
- Vào quán với anh nhé ?
Chi ngoan ngoản gật đầu . Hai người vào 1 quán nhỏ , Thức dắt cô đến 1 bàn vuông có hình hoa cẩm chướng tím xoè đôi ba cánh trông như 1 bờ mi đang ngủ hờ.
Hai người ngồi đối diện nhau , Thức ấm ức nói :
- Anh không tin cô Hà vì xiêu lòng trước 1 người giàu có mà bỏ ba anh.
Tùng Chi lơ lững :
- Nhưng rõ ràng ba Hoà là 1 người giàu có.
Thức xìu xuống :
- Chả Lẽ mặt trái của tình yêu là thế ? Nếu cô Hà tầm thường như vậy , ba anh đâu bị hình bóng cô ấy đeo đẳng quá nữa đời người.
Tùng Chi cao giọng :
- Vậy tại sao cô Hà lại nói dối ? Anh thử suy đoán xem ?
Thức lắc đầu :
- Anh không đoán được.
Chi nói :
- Chỉ vì cô ấy luôn thấy mình có lỗi với bác trai . Cô Hà luôn mặc cảm với người cô rất yêu.
Thức nhún vai :
- Nhưng qua cách nói thì ba anh đâu còn chỗ đứng nào trong tim cô ấy.
Tùng Chi chắc nịch :
- Em cam đoan là cô Hà còn rất yêu bác trai . Chính vì thế cô luôn chối bỏ tình yêu đó.
Thức bật cười :
- Em làm anh ngạc nhiên thật đấy . Dựa vào đâu em dám chắc thế ?
Tùng Chi loay hoay trong chiếc ghế mâ có lưng dựa cao . Cô ngần ngừ mãi rồi cũng đành nói thật :
- Em đã đọc nhật ký của cô Hà.
Thức trợn tròn mắt :
- Thật hả ? Nhưng làm sao em đọc được ?
Thấy Tùng Chi làm thinh , Thức lại nói tiếp :
- Đu=`ng nói với anh rằng Hoà đem cả nhật ký của mẹ mình ra bán chung với sách nhé.
Tùng Chi gật đầu :
- Thì sự thật là như vậy mà . Hoà không hề biết trong tủ sách ấy có nhật ký . Cả Trung cũng thế . Chỉ mình em biết thôi.
Nói tới đây , Tùng Chi tủm tỉm cười làm Thức tò mò :
- Sao lại cười ?
- Lần đó em đã đánh Trung bà(ng quyển nhật ký ấy rồi ba chân bốn cẳng lo chạy về nhà , mà không kịp trả lại.
Tùng Chi nói tiếp :
- phải chi đó là quyển sách thường thì dễ xử . Đằng này … Đâu ai tin rằng em không đọc qua nhật ký ấy nên muốn đem trả lại cũng không được . Ngay cả với anh Luyện , anh Phương em cũng không dám nói.
- Thế quyển nhật ký ấy đâu rồi ?
- Trong phòng ngủ , trên đầu gường của em . Thỉnh thoảng em vẫn lấy ra đọc . Cô Hà viết rất hay . Tình tứ , lãng mạn . Vừa đầy tình yêu cũng thấm đậm nước mắt . Năm trăm trang nhật ký cho 1 mối tình . Mặn nồng , ngọt ngào chua chát , đắng cay đều có đủ . Cô Hà không thành nhà văn hay nhà thơ cũng uổng.
Thức cau mày :
- Đó là 1 chuyện tình buồn . Em cứ đọc mãi nó vận vào người thì khổ.
Tùng Chi so vai :
- Em yêu anh như cô Hà yêu bác trai , sao lại khổ ?
Thức bóp nhẹ tay Chi :
- Không sợ mất nhau sao ?
Tùng Chi chớp mi :
- Sợ chứ ! Em nghe người gìa hay nói đến.
Tùng Chi chớp mi :
- Sợ chứ ! Em nghe người gìa hay nói đến duyên số . Nếu số phận nghiệt ngã đưa đẩy mỗi đứa mỗi nơi , anh sẽ thế nào ? Có đành lòng không ?
Thức lắc đầu :
- Không có số phận nào ngoài sự sinh tử mới chia cắt anh và em . Anh không chấp nhận số phận nào từ con người cả.
Tùng Chi trầm giọng :
- Cuộc đời cô Hà đúng là 1 bi kịch . Gia đình rơi vào bước đường cùng phải kiếm cho con gái 1 tấm chồng giàu hòng cứu vãn cơ nghiệp nhà qua cơn phá sản . Nào ngờ người đàn ông đó lại mê mệt cô em đang còn cắp sách đến trường . Và cương quyết cưới bằng được , dù biết cô gái không hề yêu mình.
Thức ngạc nhiên :
- Có chuyện đó à ?
Chi gật đầu :
- Đọc nhật ký cô ấy mới thấy tội . Chính vì vậy mà cô Hà mặc cảm với chị min`h . Khi tới bây giờ cô Khánh Giang vẫn chưa có chồng . Qua nhật ký em mới biết cô Hà từng bị tai nạn gần chết nhưng được cứu sống . Sau lần muốn chết mà không thành đó , cô Hà đã chấp nhận sống như đã chết với người mình không yêu . Em cho rằng với 1 người như vậy bác trai không thể quên cũng đúng.
Thức gật đầu :
- Cô Hà luôn sống và hy sinh cho người khác , nhưng qua cách nói cô luôn phủ nhận tích cách cao cả đó . Cuối cuộc đời còn gì nữa đâu mà cô vẫn khư khư ôm nổi cô đơn vì giữ tiếng cho con . Đúng là làm người sao khó khăn quá.
Thở dài anh nói tiếp :
- Cô Hà như con chim tự tháo củi xổ lồng nhưng không dám bay cao . Tiếc thật !
Tùng Chi nhẹ nhàng :
- Vì cô Hà là phụ nữ . Một phụ nữ phải biết dừng lại ở chừng mực để còn ngẩng cao đầu vơ”I mọi người chứ !
Thức trầm trồ :
- Sau khi gặp cô Hà về , anh thấy em như lớn hẳn ra.
Tùng Chi liếc xéo anh :
- nói vậy từ đó tới nay anh vẫn coi em là con nít à ?
Thức chì chiết :
- Thì em mà người lớn với ai . Yêu 1 con nhóc con , quanh năm phải khổ vì dỗ dành.
Tùng Chi vênh mặt lên :
- Vậy thì đừng có yêu.
Thu”c hóm hỉnh :
- Cũng định … thôi yêu đó chứ . Nhưng anh sợ sẽ có những câu chuyện về “ Nhiều giọt nước mắt “ ra đời . Khi ấy biển đã mặn lại mặn hơn thì khổ.
Tùng Chi lại thư lự :
- Thật ra có “ hai giọt nước mắt “ như vậy thật không anh ?
Thức đáp :
- Có chứ ! Chúng từng thấm ước ngực áo anh những 2 lần cơ.
Tùng Chi phụng phịu :
- Ghét ! Có muốn em khóc nữa không ?
Thức lắc đầu :
- Anh chỉ muốn em cười và không bao giờ phải khóc vì anh.
Tùng Chi chới mi . Cô hỏi :
- Anh có biết trang cuối cùng của nhật ký cô Hà đã viết gì không ?
Thức lắc đầu , Tùng Chi nói :
- Trang cuối cùng là 1 bài thơ nhòe nhoạt , có lẽ vì nước mắt :
“Ai bao? Yêu là lấy được nhau
Đã yêu là khổ , khổ là đau
Khổ đau , đau khổ loanh quanh mãi
Rốt cuộc anh , em cũng bạc đầu “
- Dường như cô Hà đã định sẵn cho mình 1 kết thúc và cô ấy sẽ không làm khác đi đâu dù điều ấy áo thể làm được.
Thức bâng khuâng . Anh siết những ngón tay thuôn mềm của Tùng Chi và biết mình đang có 1 báu vật . Anh sẽ không bất hạnh như ba để làm vuột mất báu vật qúy nhất trần gian này.
++
++
Một năm sau …
Tùng Chi bước vào nhà sách . Cô đi dọc những dãy kệ được xếp theo thứ tự loại sách . Tới kệ thơ , cô đứng lại tìm … Chẳng khó khăn gì để thấy quyển thơ “Ngày sau sỏi đa” “ của bà Khánh Hà.
Đó là 1 tuyển tập thơ được trình bày trang nhã , bìa là 1 bức tranh tỉnh vật với gam màu lạnh , buồn . Tùng Chi đã có 1 quyê/n doo bà ký tặng nhưng cô muốn mua thêm cho nhỏ Oanh Nhi . Dạo này con bé mới yêu nên cũng thích thơ nhất là thơ tình . Sẵn có hẹn với Trung , Chi vào đây mua, đúng là “Nhất cữ lưỡng tiện “
Nhìn đồng hồ , thấy vẫn còn sớm , cô lang thang qua những gian bán những mặt hàng khác . Dùng từ …lang thang nghe có vẻ không thích hợp nhưng đúng là cô đang lang thang giữa 1 nhà sách rộng . Làm ông chủ 1 nhà sách như vầy cũng oai đấy chứ !
Bỗng dưng Tùng Chi tủm tỉm cười khi tưởng tượng đến dáng vẻ phơ”t đời của Trung trong vai trò ông chủ . Ngay luc'' ấy có 1 nữ nhân viên trong trang phục áo dài xanh lá cây đến bên cô , giọng thật nhẹ :
- Thưa … phải cô Tùng Chi không ạ ?
Chi ngạc nhiên :
- Vâng.
- Dạ ! Ông Trung mời cô vào văn phòng.
Tùng Chi suýt bật cười vì vẻ trang trọng của cô gái . Làm nghiêm lại , cô hỏi :
- Văn phòng của ông Trung ở đâu ?
- Dạ trên lầu ạ !
Vừa nói cô gái vừa ra hiệu dẫn Chi đi . Lên lầu , tới trước mặt căn phòng đóng kín , cô gái gõ cửa.
Chi nghe giọng Trung :
- mời vào !
Cô gái mở cửa Tùng Chi bước vào . Dù đã chuẩn bị tinh thần Chi vẫn ngỡ ngàng khi vào “văn phòng “ của Trung vì nó hoàn toàn không như cô tưởng . Nó ý như 1 cái nhà kho với nhiều thùng sách , bó sách chất cao . Lọt thỏm ở giữa là bàn của … giám đốc với 1 máy vi tính đang chạy.
Trung kéo ghế cho cô :
- Sao ? Em có nhận xét gì ở đây ?
Tùng Chi tủm tỉm :
- Nhiều sách hơn quầy sách cũ của nhà em.
Trung phì cười :
- Lém lắm ! Nhưng chắc không phải em tới đây để nói như thế chứ ?
Tùng Chi lắc đầu :
- Không ! Tại anh hỏi mà ! Muc. Đích của em tới đây rất là nghiêm chỉnh.
Trung hất hàm , kiểu cách ông chủ thường có :
- Thế à ! Nói đi !
Tùng Chi vén tóc , cô ngập ngừng :
- Anh Hoà đã từng hỏi em : “Lần đầu tiên gặp nhau em đã đánh Trung bằngt quyển sách nào ?”
Trung cười :
- Và em đã trả lời : “Nhà anh nhiều sách quá, vớ [hải đâu em “bụp “ đo . Làm sao biết quyển nào “ … Đúng không ?
Tùng Chi trầm giọng :
- Thật ra em không bao giờ lẫn quyển sách đo vơ”I bất kỳ quyển sách nào trên thế giới . Đơn giản vì em giữ rất kỷ từ ngày a6''y tới nay.
Lấy trong túi sách ra quyển nhật ký , Tùng Chi trang trọng đặt le6n bàn . Trung giở Từng trang xem và thảng thốt :
- Nhật ký của mẹ anh à ? Thật ngạc nhiên !
Tùng Chi nói :
- Vâng ! Thật là ngạc nhiên phải không ? Hôm đó vì sợ quá em đã quýnh quáng mang nó về nhà rồi không biết mở lời làm sao để mang trả . Em đành cất kỷ . Sau đấy chuyện xảy ra vơ”I Hoà càng khiến em khó xử …
- Anh hiểu và cám ơn em đã giữ nó hộ anh.
- Có bao giờ cô hỏi anh về quyển nhật ký này không ?
Trung ngần ngừ rồi lắc đầu :
- Hình như là không . Chắc mẹ đã quên băng nó rồi.
Tùng Chi nhập ngừng :
- Bà không quên đâu . Bởi vậy dù có thể bị anh trách em cũng mang trả lại cho cô Hà . Bằng cách nào đó anh chuyển cho cô hộ em nhé.
Trung gật đầu :
- Được rồi ! Anh sẽ có cách . Mẹ anh sẽ không biết quyển nhật ký đã bị lạc 1 thời gian dài đâu.
Tùng Chi nhẹ nhỏm :
- Em cám ơn anh !
Rồi cô chuyển … đề tài :
- Chắc dạo này anh bận rộn lắm ?
Trung nheo mắt :
- Thì cũng phải tìm việc mà làm để ba anh và ông Hoà không mắng là đồ vô dụng . Thế còn em ?
Tùng Chi nói :
- Bình thường với những hồn sách cũ …
- Và với Thức ?
Tùng Chi bật cười lớn :
- Vâng !
- Xin chúc mừng cả 2 người.
Rồi Trung hạ giọng :
- Em không hỏi gì về anh Hoà sao ?
Tùng Chi nói 1 hơi :
- Nghe anh Phương bảo anh Hoà đã lấy vợ , đã lên chức giám đốc và có lẽ đang hạnh phúc.
Trung chép miệng :
- Ừ ! Hạnh phúc.
- Thế còn anh ?
- Anh bằng lòng với những gì cuộc sống đã tặng cho mình.
Tùng Chi gật đầu :
- Vậy anh cũng đang hạnh phúc.
Hai người cười . Tùng Chi bâng khuâng nhớ tới Thức . Anh chính là tình yêu của cô . Nguồn vui , nổi sầu của tình yêu thường mênh mông . Điều tình yêu thiếu , tình yêu thừa cũng cô cùng vô tận.
Thức luôn gần gũi với cô như chính cuộc đời cô đang sống và Tùng Chi cảm nhận điều đó hoàn toàn.
Nguồn: http://vietmessenger.com/