4/4/13

Hiệp sĩ Sainte Hermine (PII-C1-2+CK)

Phần II - Claude Schopp

Chương 1: Phó vương Eugène – Napoléon

* Ba chương sau đây, theo Dumas, sẽ là phần mở đầu của một phần khác của tiểu thuyết nhưng còn dang dở.
- Chúng ta cũng biết rằng chiếu theo hiệp ước Campoformio, toàn bộ phần lãnh thổ của công quốc Venice trước đây là thuộc về áo phần lãnh thổ thuộc Adige trước đây sẽ nhập vào công quốc Cisalpine.
Công quốc Usalpine sau này trở thành vương quốc Italie.
Năm 1805, công quốc này được nhập thêm phần lãnh thổ của Venice mà theo hiệp ước Campoformio người ta sẽ nhương lại cho Áo.
Eugène de Beauhamais, con riêng của Joséphine được Napoléon ban cho tước hiệu phó vương công quốc Venice, công quốc này được chia thành tám phủ mỗi phủ đều có thủ phủ.
Venice là thủ phủ của vùng biển Adriatique, Padoue là thủ phủ của Brenta, Vicence là thủ phủ của Bacchiglione, Trévice là thủ phủ của Tagliamento, Cao là d'Istria là thủ phủ của Istrie, Udine là thủ phủ của Passenano.
Udine là một thành phố nhỏ bé duyên dáng nằm ở giữa vùng đồng bằng màu mỡ, bên bờ biển Roja. Thành phố này được phân thành hai vùng: nội thị và ngoại thị và hai vùng này được phân cách với nhau bởi các thành lũy và công sự. Cũng chính nơi đây Phó vương của Italie chọn làm nơi đóng đô.
Người đứng đầu triều là vị phó vương trẻ tuổi, 28 tuổi, vui vẻ, ồn ào nhưng đầy vẻ oai hùng. Bên dưới phó vương là những hiệp sĩ dũng cảm, mạo hiểm những cũng rất vô cùng nhã nhặn và tuấn tú những quý phu nhân mỹ miều, giàu xúc cảm thường hát cùng cây đàn dương cầm những bíu hát lãng mạn của hoàng hậu Holtense, của Jadin cha và của quý ông Alvimar.
Các buổi sáng, triều đình thường đi dạo trong thành phố, hoặc đi săn hay đi câu ở phà Marano.
Bao trùm lên cả công quốc là một cuộc sống yên bình, êm ả và no đủ. Người ta phải làm gì nữa ngoài việc vui chơi?
Nhưng rồi từ một buổi sáng khi cả triều đình đi câu trong các đầm phà, mọi sự đã đảo lộn. Đó là ngày 8 tháng Tư năm 1809.
Lúc đó là 9 giờ sáng, một cỗ xe phủ đáy bụi với ba con ngựa kéo phi nhanh lên dốc trên con đường dân tới lâu đài Udine.
Lâu đài Udine trước kia vốn là nơi ở của một giáo trưởng của người đứng đầu thành Venice, nay trở thành nơi ngự của vị phó vương.
Chiếc xe dừng lại trên quảng trường Marché. Một mái đầu trẻ trung của một sĩ quan thò ra ngoài cửa xe, ngắm nhìn cây cột Campoformio đã được dựng lên sau hiệp định mang tên nó, trên đó người ta khắc ngày ký hiệp định và lời ca tụng sự vĩ đại, hào hiệp của vị Tổng tài thứ nhất, người đã từ chối Venice trở thành một phần của lãnh thổ của mình. Cỗ xe lại tiếp tục lên đường và như chúng ta cũng thấy nó lại tiếp tục bò lên con đường dốc dẫn tới lâu đài.
Vừa đến cổng lâu đài, lính gác ra chặn xe lại.
- Người đưa thư của hoàng đế - Hai giọng đồng thanh vang lên.
Một trong hai giọng đó là của chàng sĩ quan trẻ đang ngồi bên trong xe. Một giọng là của người đầy tớ ngồi trên ghế đánh xe ngựa.
- Xin cho gặp sĩ quan thư tín! - Chàng sĩ quan trẻ nói.
Một đại tá già càu quạu đi ra. Đó là một cựu chiến binh trong cuộc chiến ở Italie.
- Thế đây lại một anh chàng ria mép trẻ tuổi nữa đấy! - ông già nhìn thấy chàng sĩ quan trẻ và nói.
Chàng sĩ quan cũng nghe thấy lời ca cẩm mà người lính già vừa thốt ra, anh cười mà nói:
- Cụ ơi không phải tất cả những người có ria mép đều có vinh hạnh được nhìn thấy những lưỡi kiếm Thổ Nhĩ Kỳ sáng lên ở Pyramides và những ánh lửa của những khẩu đại bác ở Marengo đâu.
Người lính già đỏ mặt bởi ông biết ông vừa xúc phạm một cấp trên. Đó là một sĩ quan mặc quân phục và những huy hiệu của một đội trưởng đội kỵ binh săn bắt cướp.
- Xin ngài thứ lỗi - Người lính già phân bua - Ngài thấy đấy hoặc ngài không có diễm phúc được thấy, ở đây những người phải ở lại hậu phương thường kêu ca là thừa thãi chân tay, nhưng dẫu sao khi người có cái này - ông vừa nói vừa chỉ vào cây thập tự trên ngực - khi người ta có cái này thì người ta chẳng phàn nàn điều gì cả.
- Cụ có lý lắm. Cụ thấy đấy - Chàng trai vừa nói vừa chỉ vào tấm ngực trần của mình - về điểm này, tôi chẳng được hạnh phúc như cụ. Nhưng chúng ta đang để mất thời gian quý giá một cách vô ích. Tôi cần được gặp phó vương ngay. Tôi là người mang tin khẩn từ chỗ hoàng đế.
- Cần ư? - Người lính già nhắc lại - Thế đấy, chàng trai trẻ này chỉ biết ra lệnh và đòi người khác phải tuân theo. Vậy nếu phó vương không ở Udine, nếu phó vương đi câu, đi vui đùa ở đầm phà thì việc anh "cần" sẽ ra sao đây?
- Ngài không ở Udine sao? Vậy ngài ở đâu? Dù ngài có ở đâu tôi cũng phải tới gặp ngài. Tôi đã hứa với hoàng đế là sẽ phải gặp phó vương dù ngài có ở đâu vào ngày 8 tháng Tư trước giờ trưa.
- Trong đất nước của tôi, thưa vị chỉ huy. Họ vui vẻ hơn cả những cáp tình nhân. Tôi không biết liệu anh đã yêu chưa nhưng tôi biết anh đang hạnh phúc. Này, anh hãy nhìn kia kia, trên con đường Palmanova, cách đây nửa dặm, đám bụi mà anh nhìn thấy, đó chính là đám bụi của đoàn xe triều đình.
- Vậy thì… - Chàng trai vừa nhảy lên xe vừa nói - chuyến đi của tòi cũng sắp hoàn thành. Tomeo, khởi hành thôi.
Cùng lúc, một cỗ xe kéo tức tốc chạy đến vòng quanh cỗ xe đang định khởi hành. Một sĩ quan của triều đình, nhân danh phó vương người đang trở về, mời ngài đội trưởng đội săn bắt cướp vào lâu đài. Chàng trai chìa bàn tay về phía người lính già, bắt tay ông thân thiện và nói:
- Cám ơn cụ. Tôi sẽ không quên những sự thật mà cụ đã nói cho tôi biết. Nếu như cụ có cơ hội được đeo trên vai cụ một dây vai nữa tôi sẽ xin được là người cài dây cho cụ.
Người lính già nhìn anh đi vào trong, rồi lắc đầu thì thầm:
- Đúng là kẻ lẻo mép! Chắc anh ta định hứa sẽ bảo vệ cho ta đây.
Rồi ông ta nhún vai đi vào trong đội bảo vệ.
Người ta đưa viên đội trưởng đội săn bắt cướp đến một phòng trong lâu đài và hỏi anh xem anh cần gì.
- Nước và người hầu của tôi - Anh đáp.
Tomeo là tên mà người hành khách đã đặt cho người hầu Italie ngồi trên ghế đánh xe ngựa. Anh ta lôi ra một thùng đựng đồ bằng bạc được trang trí rất cầu kỳ và lấy quần áo đặt vào trong phòng tắm cho ông chủ. Sau cùng, anh ta lấy ra chiếc mũ có chùm lông được gắn trên những viên ngọc trai và kim cương và đưa mắt nhìn ông chủ như muốn hỏi ý kiến.
Chàng sĩ quan trẻ gật đầu đồng ý.
- Đúng rồi!
Mười phút sau, chàng sĩ quan đã thay đổi hoàn toàn, tóc tai, quần áo đã tươm tất đúng với một sĩ quan tuỳ tùng.
Anh vừa tỉa xong bộ ria của mình thì cũng là lúc đoàn xe đi vào sân của lâu đài.
Phó vương vừa về đến lâu đài thì người ta cũng đến báo với vị khách trẻ rằng ngài sẵn sàng tiếp đón anh.
Anh liền lấy bức thư khẩn của hoàng đế đặt trong chiếc mũ rồi vội vã theo viên sĩ quan tuỳ tùng.
Eugène de Beauhamais mà chúng ta đã gặp 14 năm trước khi ngài học đấu kiếm ở Strasbourg cùng với Augereau bây giờ đã là một phó vương khoảng 28, 29 tuổi.
Hai chàng trai trẻ chỉ trạc tuổi nhau.
Trước hết, họ nhìn nhau với vẻ ngưỡng mộ mà nam giới thường dành cho nhau, nhưng rồi Eugène liền nhận ra ngay trong vẻ tuấn tú của chàng trai này có những vẻ cứng rắn, nghiêm nghị ẩn chứa một điều gì đó rất hệ trọng đang đè nặng.
Eugène chào vị khách lạ với vẻ kính trọng và vị khách lạ cũng tiến lên nghiêng người dâng lá thư khẩn lên cho phó vương và nói:
- Thư của hoàng đế nước Pháp gửi phó vương Italie.
- Hãy đưa cho ta - Eugène nói. Ông đưa lá thư lên môi rồi xé ra xem.
- Paris? - Eugène thốt lên - Hoàng đế không ở Paris! Hoàng đế đang ở Valladolid!
- Xin ngài hãy đọc thư! - Viên sĩ quan sốt sắng.
Phó vương tiếp tục đọc lá thư và ông ta đi từ ngạc nhiên sang nghi ngờ.
- Không thể thế được - ông ta thì thầm - không thể thế được! Hoàng đế không thể biết được những gì đang xảy ra ở đây hơn ta được.
Rồi quay sang người đưa thư, phó vương nói:
- Hoàng đế có cho ông biết tin mà ngài đã báo cho tôi không?
- Có thưa ngài. Tôi được lệnh từ hoàng đế nhắc ông chuẩn bị phòng bị và thông báo cho ngài biết là từ nay cho đến 3, 4 ngày nữa các ngài ở đây sẽ bị quận công Jean tấn công.
- Làm sao có điều đó được! Một cuộc tấn công không cần tuyên chiến. Tôi không thể không được báo trước. Ông ta và quân Áo của ông ta không thể rớt từ trên trời xuống được.
- Đúng vậy, nhưng họ sẽ tấn công qua đường Tolmezzo và Fella Torte. Chỉ cần hai ngày họ sẽ kéo đến tiền đồn của ngài. Hoàng đế cũng cho tôi biết rằng từ Valladolid ngài sẽ ra lệnh cho vua Murat một sư đoàn, khoảng mùng 8 hoặc mùng 9 sẽ có mặt ở Udine theo sự chỉ huy của tướng Lamarque.
Phó tướng rung chuông, một sĩ quan tuỳ tùng xuất hiện.
- Hãy cho gọi tướng Sahuc đến ngay!
Viên tuỳ tùng tuân lệnh rồi đi ra.
Cuộc trò chuyện giữa hai người lại tiếp tục xoay quanh những thông tin mà người đưa tin mang lại.
- Hoàng đế không nhắn gởi đôi lời gì cho tôi sao?
- Hoàng đế khuyên ngài nên đặc biệt chú ý giám sát trên tất cả các con đường. Nếu như các đội quân của ngài tập trung được và nếu được đặt ở vị trí hiểm trở, thì ngài có thể giao chiến. Ngài nên hiểu được tầm quan trọng của cuộc chiến đầu tiên này. Nếu như thắng lợi sẽ là nguồn cổ động cho toàn quân đội, còn nếu thất bại… chúng ta không thể nói được hậu quả của nó nếu như thất bại.
Eugène lấy khăn mùi xoa lau mồ hôi đang vã ra trên trán, vẻ mặt ông tái đi rõ rệt:
- Và sẽ thất bại nếu như quân đội của tôi phân bố rải rác; nếu như quân đội của tôi không ở vị trí hiểm yếu.
- Chính vì vậy, thưa ngài, ý kiến của hoàng đế là ngài nên rút về sau Tagliamento và chọn một phòng tuyến ở đó.
- Nhưng bắt đầu chiến dịch bằng một cuộc chạy trốn…
- Ban đầu, phòng ngự không phải là chạy trốn. Chiến thuật của những vị tướng vĩ đại nhất của thời kỳ cổ đại hay chiến thuật của nhưng vị tướng thời nay đều dựa trên sự phòng ngự. Hãy phòng ngự trong tám ngày. Các ngài hãy dừng lại. Hãy giao chiến.
- Hãy chiến thắng. Và ngài sẽ nhanh chóng lấy lại đất đai trong tám ngày này.
Người ta thông báo tướng Sahuc có mặt.
- Hãy cho ông ấy vào! - Phó vương vồn vã.
- Tướng quân, - Eugène cắt ngang khi ông này đang làm các thủ tục chào hỏi - ông có mang theo các đội quân chứ?
- Chắc chắn rồi, thưa ngài.
- Từ phía nào?
- Từ mọi phía.
- Hãy tăng cường lên gấp đôi. Mỗi vị trí đóng quân đều cử những người biết nói tiếng Italie để họ có thể hỏi chuyện được người dân địa phương. Hoàng đế đã báo cho tôi biết - tôi chỉ nói cho mình ông biết điều này thôi đó - hoàng đế báo cho tôi biết chúng ta sắp bị tấn công.
- Thưa phó vương, khi tôi đi đến đây để gặp ngài, tôi cũng bắt gặp một đạo quân khác đến từ Venice, tôi thấy họ mang lá cờ ba màu nên tôi nghĩ đó là quân Pháp.
- Đó là tướng Lamarque và sư đoàn của ông ấy - Vị phó tướng thì thầm với Sahuc.
- Nhưng kẻ nào sẽ tấn công chúng ta?
- Áo!
- Không tuyên chiến sao?
- Thế mới lạ chứ… Tuy nhiên, tướng quân này, hoàng đế có nói với tôi chiến sự có thể bắt đầu từ ngày 13 đến ngày 15. Đừng chần chừ nữa. Hãy huy động hết số quân của ông và hãy đến đơn vị tham mưu của các khu đồn trú.
- Tôi xin đi, thưa phó vương.
- Vậy ông hãy đi luôn cho.
Khi tướng Sahuc vừa ra khỏi thì người đầu bếp bước vào và mời phó tướng dùng bữa:
- Mời ông dùng bữa với chúng tôi - Eugène nói với René.
- Hoàng đế đã ra lệnh cho tôi phải phục tùng ngài! - Chàng trai nói và nghiêng mình kính cẩn rồi đi theo phó vương

Chương 2: Bữa ăn trưa

Hai cánh cửa rộng mở, phó vương đưa René vào trong một căn phòng nơi tề tựu đầy đủ cả triều đình.
- Chúng ta đã được miêu tả về tổ chức của triều đình này.
Chàng sĩ quan trẻ sững sờ. Chưa bao giờ chàng gặp những người phụ nữ xinh đẹp hơn thế và những hiệp sĩ lịch thiệp hơn thế.
- Thưa các quý bà, quý ông - Phó vương nói - tôi xin giới thiệu với các quý vị ngài đội trưởng Đội săn bắt cướp René, người đã được Hoàng đế và bộ Chiến tranh cờ mang tin đến cho tôi. Thưa các quỷ ông đây sẽ là một đối thủ của các vị. Còn thưa các quý bà, đây sẽ là người phục vụ mới của các bà. Ông René, tôi cho phép ông được đưa tay cho hoàng hậu. Hoàng hậu, hãy để hiệp sĩ ngồi cạnh.
Cánh cửa phòng ăn vừa được mở ra.
Trong giây lát, mọi người mải mê đi tìm chỗ ngồi cho mình, những chiếc ghế được thiết kế sao cho các vị khách không làm phiền đến nhau. Khi các thực khác đã ổn định chỗ ngồi thì mời chú ý đều đổ dồn về phía René.
Khi anh mới bước vào, họ nhận thấy anh là một người đẹp trai và lịch lãm. Nhưng khi nhìn cách anh đưa tay cho hoàng hậu, cách anh lấy ghế, cách anh chào và ngồi xuống, thì họ đều cho rằng anh là con người thuộc dòng dõi cao quý.
Phó vương nói:
- Ông René, tôi nhận thấy các quý bà đây đang khao khát được biết ông. Ông từ đâu đến, và công việc của ông ra sao? Vậy ông có thể kể cho các quý bà đây một chút, được không?
- Thưa phó vương, quả thực ngài làm tôi bối rối khi được vinh dự tiếp chuyện các quý vị đây. Cuộc đời tôi chỉ là cuộc đời của một kẻ tù đày, một thủy thủ, một kẻ nay đây mai đó, một kẻ chuyên đi săn bắt cướp. Có lẽ chẳng có gì đáng nói về cuộc đời tôi cả.
- Thế đấy, quý ông thì thấy rằng cuộc đời của quý ông không có gì đáng nói nhưng tôi lại thấy tất cả đều rất lý thú - Phó vương nói.
- Kìa hoàng hậu, nàng hãy hỏi anh ta điều gì đi chứ! - Phó vương nói với vợ.
- Ông đã từng ngồi tù? - Hoàng hậu hỏi René.
- Vâng, trong 3 năm, thưa hoàng hậu.
- Ở đâu vậy?
- Ở Temple.
- Vậy ông là tù nhân của chính phủ?
- Vâng, tôi đã có vinh dự đó - René vừa cười vừa nói.
- Ở Temple, ông chờ đợi điều gì?
- Hoặc là họ chặt đầu tôi hoặc là họ bắn tôi.
- Ồ? Ai vậy?
- Hoàng đế Napoléon.
- Nhưng bây giờ, ông vẫn được ở đây…
- Đó là vì Ngài thấy tôi không xứng đáng được chặt đẩu hay được xử bắn.
- Và Ngài đã gia ân cho ông?
- Vâng.
- Với điều kiện là gì? - Eugène hỏi.
- Là tôi phải chết trong tay kẻ thù.
- Và ông đã không thực hiện điều hiện đó.
- Đó không phải là lỗi của tôi - René nói và mỉm cười đầy cay đắng - Tôi đã làm những gì có thể để thực hiện được điều kiện đó, tôi xin thề danh dự.
- Nhưng tôi hy vọng rằng giữa ông và hoàng đế đã có sự dàn hoà.
- Ồ! Chúng tôi đã từng thương lượng - Chàng sĩ quan trẻ mỉm cười - nhưng nếu như khi phục vụ đức ngài, tôi bị thương thì tôi tin điều đó tốt hơn cho công việc của tôi.
Các quý bà bắt đầu nhìn René với một cái nhìn đầy ngạc nhiên còn các quý ông cũng không hiểu nhiều ẩn ý của câu nói đó.
- Vậy ông tham chiến với tư cách là một người lính?
- Không, thưa bà, chỉ là một tên cướp biển.
- Dưới lệnh của ai? - Phó vương hỏi.
- Dưới lệnh của thuyền trưởng Surcouf, thưa phó vương.
- Các ông đã chặn được con tàu nào khá không?
- Thưa tàu Standard.
Xung quanh phó vương lúc này là các sĩ quan đủ mọi cấp bậc, đủ mọi binh chủng.
- Sao? Ông từng là một trong những tên cướp biển khét tiếng đó sao?
- Vâng, cướp biển, thưa ngài - René trả lời và ngẩng cao đầu.
- Xin lỗi ông - Vị sĩ quan hải quân nói - Có phải ông chính là một trong những tên cướp biển trên một con tàu Slúp có 12 khẩu đại bác và 18 thủy thủ nhưng đã chiếm được con tàu Standard có 42 đại bác và hơn 400 thủy thủ không?
- Vâng, thưa ngài. Và khi đó thuyền trưởng Surcouf đã khuyên tôi nên chiếm hoặc mua một con tàu nhỏ để làm vốn cho riêng mình.
- Nếu như những gì tôi được nghe kể về lòng dũng cảm của ông thì tôi nghĩ có lẽ ông chiếm nhà còn dễ hơn mua?
- Thưa ngài, với tôi hai việc đó đều dễ như nhau mặc dù việc mua nhà có thể làm cho nguồn vốn của tôi bị cạn kiệt. Tôi có hơn 500 ngàn phăng tiền chiếm lợi phẩm nhưng tôi đã phân phát cho các bạn bè của tôi. Lần này, tôi có một dự định: Tôi sẽ mua một con tàu nhỏ của Mỹ và đi đến Ấn Độ, tôi rất muốn đi săn hổ báo, đó là một niềm đam mê của tôi. Và tôi đã mua được tàu, đó chính là con tàu của một viên thuyền trưởng và tôi đi đến vương quốc Miến Điện.
- Và ông đã săn hổ chứ - Một sĩ quan hỏi.
- Vâng, thưa ông.
- Ông đã hạ được chúng chứ?
- Khoảng 12 con.
- Nhưng ông đã không gặp nguy hiểm nào sao? - Hoàng hậu hỏi.
- Ồ thưa bà, việc săn hổ chỉ nguy hiểm khi con hổ bị thương bởi phát đạn thứ nhất và nó quay lại tấn công.
- Và sao nữa? - Phó vương tiếp tục.
- Thưa ngài nếu tôi nói ra, có lẽ ngài sẽ cho tôi là một kẻ khoác lác nhưng…
- Nhưng sao? - Phó vương vẫn tiếp tục hỏi.
- Tôi đã tìm thấy một biện pháp rất đơn giản: tôi không để chúng bị thương từ phát đạn đầu mà tôi giết chúng luôn.
- Ông thường bắn vào đâu?
- Vào một trong hai mắt của chúng.
Chẳng lẽ ông bắn chính xác như Astor sao? - Một thực khách cười và hỏi với vẻ nghi ngờ.
- Không, nhưng tôi lại có những vũ khí tuyệt vời mà Lepage chỉ làm cho riêng tôi.
- Xin lỗi vì câu hỏi thất thố của tôi - Người vừa hỏi lên tiếng - Nhưng ông có thường xuyên chiến đấu tay đôi không?
- Thưa ông, hai lần. Lần đầu tiên, tôi dùng dao chiến đấu với một con cá mập dài tới 50 bộ. Cuối cùng, tôi đã mổ được bụng nó.
- Vậy lần hai?
- Chiến đấu với một con trăn đang quấn chặt hai con voi của tôi.
- Chắc hẳn đó là con trăn? - Vị sĩ quan hỏi.
- Tôi cũng không biết chính xác tên nó là gì nhưng tôi biết nó dài tới 52 bộ.
Nhận thấy tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ kể cả các quý bà, René nói:
- Thưa phó vương, xin ngài hãy cho ngừng những câu hỏi như vậy hoặc ra lệnh cho tôi được nói dối. Ở Ấn Độ có những điều rất khác với chúng ta nên chúng ta khó mà tin được những sự kiện mà chúng ta không được chứng kiến tận mắt.
- Nhưng tôi lại thấy những lời ông kể rất hấp dẫn. Ông cứ kể nữa đi - Hoàng hậu giục giã.
- Kể tiếp đi! - Phó vương cũng nói.
- Đúng đấy! Đúng đấy! - Các quý bà thốt lên ầm ĩ, họ vốn là những người rất thích nghe những điều gì mà họ cho là không thể.
René tiếp tục kể nhưng anh tránh những câu hỏi khiến anh thấy khó chịu. Anh kể về lần trở về Pháp, cuộc chiến của anh với hai tàu Anh, cuộc gặp gỡ của anh với tướng Decaen, mong muốn của anh được tham gia vào cuộc quyết chiến trên biển, việc tướng Decaen đã đưa anh mang thư tới những thuyền trưởng nổi tiếng nhất chuyện anh đã đến Cadix như thế nào, anh đã gặp thuyền trưởng Lucas, chuyện anh đã lên tàu Redoutable với tước vị đại uý thứ ba, chuyện anh đã tham gia vào trận Trafalgar, chuyện anh đã bị bắt làm tù binh, rồi đã vượt ngục về chạy về Pháp ra sao, sau đó được cử đến gặp Joseph và Murat.
Trong khi anh đang kể thì người ta thông báo có tướng Lamarque và sư đoàn của ông ta muốn yết kiến phó vương, cùng lúc đó người ta nghe thấy có tiếng trống vang lên và tiếp theo là khúc quân hành.
Khúc quân hành có một sức hút mạnh mẽ khiến tất cả mọi con mắt đổ dồn về phía phó vương như muốn xin ông cho phép rời bàn ăn để đi ra phía cửa sổ.
Tất cả các cánh cửa số đều mở toang, đón nhận những tia nắng mặt trời rực rỡ hắt vào. Sư đoàn từ Naples đang đi vào con đường vòng dẫn tới lâu đài, những khẩu súng lấp lánh trong nắng trưa như lớp vảy của một con rắn khổng lồ. Đám quân trải dài trên con đường, họ đi đến đâu bụi lầm lên đến đó, những khúc quân hành rộn rã, tiếng hô hoán của các chỉ huy tạo nên một bản hùng ca, một cảnh tượng hoành tráng trước mắt của các quý bà và quý ông người Pháp.
Khi đi vào trong sân của lâu đài, đội quân nhạc và các sĩ quan đi vào trong sân danh dự, đi đầu là tướng Lamarque.
Phó vương khi nhìn thấy những con người dũng mãnh đó đã vượt qua Italie để đến quyết chiến vì ông thì trái tim ông bỗng đập rộn ràng, một trái tim được thiên phú bởi lòng nhân từ nhiều hơn là sức mạnh.
Ông đi xuống, hai tay dang rộng ôm lấy tướng Lamarque, người mà ông chưa từng gặp mặt nhưng đã được nghe đến danh tiếng nhất là khi ông chỉ huy quân đội ở Capri.
Một lát sau, phó vương đưa vị tướng đó đi vào trong triều đình để giới thiệu về chỗ ăn ở dành cho vị tướng và quân sĩ, đồng thời phó vương cũng hỏi tướng Lamarque về những gì mà vị tướng biết được về cuộc chiến sắp tới, cuộc chiến mà vị tướng phải điều quân đến giúp phó vương.
Tuy nhiên, tướng Lamarque vốn đang ở Rome cũng chỉ biết tuân theo lệnh cùng sư đoàn lên đường, hành quân về vùng Frioul và ở đó sẽ tuân theo mệnh lệnh của phó vương Eugène.
Lá thư gửi tới Murat yêu cầu viện trợ là do Napoléon viết từ vùng Valladolid.
Tất cả những gì tướng quân biết chỉ có vậy.
Còn về phía phó vương, ông cũng chẳng biết gì hơn. Ông chỉ biết rằng ngày 12 hay ngày 14 gì đó tháng Tư, ông sẽ bị quân Áo tấn công.
Phó vương ra lệnh cho các binh sĩ vào phòng dưới và yêu cầu cung cấp đồ uống mát cho họ. Sau đó, phó vương đưa tướng Lamarque lên yết kiến với hoàng hậu.
Các quý bà trong bữa trưa đã trở lại phòng khách để dùng cà phê. Họ không thể chế ngự được sự tò mò, họ háo hức ngắm nhúm lông chim cắm trên những viên ngọc trai và kim cương được nạm trên chiếc mũ côn bắc của chàng trai, mà theo họ trị giá của chiếc mũ đó không dưới hai mươi ngàn phăng.
Khi phó vương và tướng Lamarque bước vào là lúc hoàng hậu cũng rất tò mò như những phụ nữ khác, đang cầm chiếc mũ côn-bắc trên tay. Bà muốn được tận mắt nhìn đồ vật khiến các quý bà khác phải thán phục ngưỡng mộ và tất nhiên bà vốn quá quen thuộc với các loại ngọc trai và kim cương nên bà chỉ ngắm nghía, xem xét cách trang trí chúng trên mũ. Bà say sưa ngắm chiếc mũ đến mức mà phó vương đẩy cửa bước vào và đi đến bên cạnh bà mà bà vẫn không hay biết.
Bà giật mình, khẽ thốt lên khi nhìn thấy phó vương.
- Phu nhân, - Phó vương nói với bà - xin phép cho tôi được hướng ánh mắt của phu nhân ra khỏi đồ vật duyên dáng này trong giây lát để giới thiệu với bà tướng quân Lamarque. Tên tuổi của ông ấy như phu nhân biết đấy, được gắn liền với sự dũng cảm, lòng yêu tổ quốc và sự trung thành. Hoàng đế Napoléon đã phái tướng quân đến đây để giúp chúng ta bởi như các quý phu nhân ở đây ở đều đã biết những ngày vui rồi cũng qua đi và chúng ta đang bị đe doạ là sẽ bì tấn công vào bất cứ lúc nào. Đêm nay chúng ta vẫn tổ chức vũ hội nhưng có thể ngày mai hay ngày kia thứ âm nhạc ngoài kia sẽ là nhạc đệm cho các chiến binh.
Tướng quân Lamarque cúi chào hoàng hậu vừa theo hiểu là một người đàn ông bình thường lại vừa theo kiểu nhà binh bởi trong ông là sự kết tinh của hai phẩm hạnh đó.
Về phần mình, hoàng hậu vẫn còn một chút sững sờ và chiếc mũ côn-bắc của chàng đội trưởng đội săn vẫn trên tay.
- À vâng, - Tướng Lamarque nói - đây là chiếc mũ gắn lông của người đưa tin của chúng tôi, có lẽ đó là một món quà của một công nương nào đó bởi tôi không tin rằng một đội trưởng đội săn lại có thể có một đồ trang sức quý giá như vậy.
- Chà! - Một phu nhân lên tiếng - một chàng trai đã tặng lại cho đoàn thủy thủ của mình cả 500 ngàn phăng chiến lợi phẩm!
- Xin lỗi - Vị tướng vừa nói vừa giơ tay cầm lấy chiếc mũ vốn đang là tâm điểm thán phục của các phu nhân - hình như tôi có biết chùm lông gài ở mũ này.
Ông quan sát chiếc mũ thêm một lát nữa.
- Ồ đúng rồi, đây là chiếc mũ của René, người bạn chúng tôi.
- Ông biết chàng trai này sao? - Phó vương hỏi.
- Biết rõ, thưa ngài.
- Thể còn chiếc mũ và chim lông này? - Hoàng hậu sốt sắng.
- Đó là chùm lông mà vua Murat trao cho anh ta để anh ta tự do đi lại trong cung điện. Vậy, anh ta đang ở đây sao?
- Đúng vậy, hoàng đế đã cử anh là làm người đưa tin đến đây. Anh ta cũng chỉ đến đây được hai giờ.
- Vậy đức ngài không biết gì khác về anh ta sao?
- Không.
Cùng lúc đó, René, đang ở phía sau để trò chuyện với các sĩ quan tuỳ tùng bước vào ngưỡng cửa của phòng khác.
- Xin phép tôi được giới thiệu người đó với tướng quân chứ?
- Vâng, thưa ngài.
- Ồ! - Hoàng hậu thốt lên với vẻ tò mò giống như tất cả các quý bà khi họ nhìn thấy chàng trai đi vào.
Tướng Lamarque lao đến chỗ René, ông vui sướng reo lên khi nhận ra anh, ôm lấy anh và cầm tay anh kéo về phía phó vương và hoàng hậu, ông nói:
- Tôi rất vinh dự được giới thiệu với đức ngài người chiến thắng trận Capri.
- Capri - phó vương cũng reo lên -Tôi biết ngay đó là ông mà.
Thực ra, chính tôi là người chiếm được Capri - Lamarque nói nhưng quý ông đây mới là người mang lại chiến thắng cho tôi.
- Ồ thưa đức ngài, xin ngài đừng tin lời…
- Im lặng nào, ngài đội trưởng đội săn bắt cướp! - Lamarque nói - Tôi đề nghị anh giữ im lặng khi tôi nói…
Rồi Lamarque vừa cười vừa nói:
- Khi tôi nói về anh, rõ chưa?
- Tướng quân, - Phó vương nói - ông có thể sang phòng của tôi được không. Chúng ta cần bàn việc đại sự.
Rồi phó vương quay sang René với một vẻ thân thiện mà ông chưa từng có từ 10 phút trước, ông nói:
- Anh cũng có thể đi cùng chúng tôi, René.

Chương kết: Chuẩn bị

Một tấm bản đồ lớn được trải trên bàn làm việc của phó vương.
Phó vương đi thẳng đến chỗ bản đồ, chỉ tay vào vùng Udine và nói với Lamarque:
- Thưa tướng quân, hoàng đế đã ban cho tôi một món quà quý giá khi gửi ông đến bên tôi. Tôi sẽ cho ông biết những tin tức mà tôi được biết.
Có thể Áo sẽ phá vỡ hoà ước với chúng ta và sẽ tấn công chúng ta vào ngày 12. Trước đây chưa đầy hai giờ, tôi đã được báo tin này và tôi đã huy động tất cả các tướng lĩnh của các cánh. quân về tập trung xung quanh Udine. Nhưng với những cánh quân từ Italie cần phải năm hoặc sáu ngày họ mới về đến đây.
Tướng Lamarque lên tiếng:
- Thưa phó vương, xin phép ngài cho tôi hỏi ngài một số câu hỏi. Ngài đang nhắc đến kẻ thù nào? Các đội quân của chúng hiện đang đóng ở đâu? Số lượng của chúng là bao nhiêu?
- Về đối thủ của tôi, đó là quận công Jean.
- Thế thì càng hay đấy.
- Tại sao ông lại nói là càng hay?
- Bởi vì ông ta là người ít kinh nghiệm nhất, là người phiêu lưu nhất trong ba anh em. Chắc chắn ông ta sẽ có những lầm lỗi có lợi cho ngài.
Vị phó vương thở dài và khẽ nhún vai:
- Thật tồi tệ tôi cũng không có kinh nghiệm nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức… À, mà ông hỏi tôi những ba câu hỏi cơ mà.
- Tôi đã hỏi ngài về vị trí đóng quân của quân Áo.
Vì tôi cứ ngỡ là đang hoà bình nên tôi đã hạn chế sự giám sát kẻ địch. Nhưng tôi nghĩ là tôi có thể trả lời là hiện tại ông ta đang ở Save và vịnh Adriatique. Về số lượng quân địch, có lẽ chúng có khoảng 50 đến 55 ngàn quân.
- Và nếu như ngài tập hợp hết số quân của mình…
- Nếu như tập hợp toàn bộ thì chúng tôi có 45 ngàn quân.
- Như vậy tỉ lệ chênh lệch là không quá lớn nên không có gì là đáng sợ Theo ý kiến riêng của ngài, ngài có cho là chúng ta sẽ bị tấn công không?
- Điều đó tôi hoàn toàn không biết.
- Xin lỗi thưa phó vương - René lần đầu can thiệp vào cuộc nói chuyện - Tôi được biết hoàng đế đã nói với ngài rằng có thể quân địch sẽ tấn công qua lối Fella Torte.
- Ông muốn nói gì? Chẳng lẽ hoàng đế ở Paris lại có thể đoán được con đường tấn công của quận công Jean sao?
- Tôi xin lỗi vì đã tham dự, nhưng con đường này trên bản đồ cũng chỉ rõ điều đó.
- Ông có thể giải thích rõ hơn?
- Nếu quận công thẳng tiến đến Udine, ông ta sẽ phải vượt qua vòng lửa đạn của chúng ta ở Isonzo và La Torre. Ngược lại, nếu ông ta đi ngược lên vùng Isonzo, ông ta sẽ gặp hai cây cầu nằm trong lãnh thổ của ông ta và ông ta sẽ đi qua một cách dễ dàng. Sau đó, ông ta vượt qua núi đến Pontebbena, đi xuống thung lũng Glans rồi đi theo triền núi đến lãnh địa đầu tiên của ngài có tên gọi La Chiusa rồi đi qua Orpi và Osoppo, sau đó đi xuống Udine mà không gặp chướng ngại nào cả.
Phó vương nhìn sang Lamarque để dò ý.
- Nếu như tôi là quận công Jean, tôi cũng làm như vậy - Lamarque nói.
- Thưa phó vương, - René nói - Tôi có đi cùng với một người cũng rất khéo léo, một tướng cướp đã được tôi cứu mạng. Ngài có muốn tôi cử anh ta đi thăm dò không?
- Rất có thể anh ta sẽ bị treo cổ - Phó vương nói.
- Thưa phó vương, anh ta đã từng bị treo cổ và tôi đã cắt dây cho anh ta. Vì vậy, việc anh ta sẽ bị treo cổ hôm nay hay ngày mai, không phải là điều quan trọng nữa. Nhưng tôi vẫn hy vọng anh ta thoát được.
- Được vậy ông cứ làm đi.
- Tôi sẽ trao cho anh ta một con ngựa tốt. Nhiệm vụ của anh ta là thăm dò Chiargo ở Tolmezzo. Đây chính là nơi mà theo ý tôi quân địch sẽ tấn công.
- Vậy còn vấn đề tiền nong? - Phó vương Eugène thốt lên trong khi nhìn ra bậu cửa.
- Anh ta chỉ nhận tiền từ tôi - René nói - Xin ngài cứ yên tâm.
Nói xong, René đi ra khỏi phòng.
Eugène nhìn Lamarque rồi vừa nói vừa cười.
- Thế bây giờ chỉ còn hai chúng ta. Ông có thể nói cho tôi biết quý ông René của ông là người như thế nào vậy? Nếu như chúng ta đang ở thời kỳ Trung cổ, tôi sẽ cho rằng cậu ta là con đỡ đầu của một bà tiên nào đó.
- Hoặc là học trò của một tay phù thủy. Anh ta đẹp trai như Renaud de Montauban. Anh ta chẳng nghi ngờ điều gì cả, mỗi lần đụng độ với quân địch, anh ta xả thân lao ra mà không hề run sợ Nhưng anh ta lại khiêm nhường đến kỳ lạ, chỉ nói về mình khi bị ép buộc. Đó không phải là thói quen của các chàng trai thời nay. Người ta kể rằng chính anh ta là người đã hạ Nelson trong vụ Trafalgar. Và cũng như tôi đã kể với ngài, chính anh ta cùng với 50 người nữa đã đột phá buộc Hudson Lowe phải đầu hàng. Anh ta còn là một người tháp tùng rất tài giỏi. Khi còn Ấn Độ, anh ta đã chiến đấu như Héc-quyn đánh lại các quái vật.
- Với những chiến công như vậy, tại sao anh ta lại không được phong chức tước gì nhỉ?
- Tôi không biết. Hình như giữa anh ta và hoàng đế có chuyện gì đó. Người ta đồn rằng anh ta đã cấu kết với Cadoudal làm phản nhưng được Fouché cứu mạng và sau đó anh ta trở thành chỗ thân tình của Fouché. Đó là những gì tôi nghe được từ vua Murat, chính ông ta đã được tận mắt chứng kiến lòng dũng cảm của anh ta và muốn anh ta phục vụ mình nhưng René đã từ chối, không phục vụ ai khác ngoài hoàng đế, không gia nhập quân đội nào ngoài quân đội Pháp. Vua Murat đã cử anh ta mang về cho hoàng đế lá cờ Anh mà anh ta đã chiếm được ở Capri để thông báo về tin vui chiến thắng mà ngài rất khao khát.
- Và hoàng đế, dù là người đánh giá rất cao lòng dũng cảm nhưng cũng đã không ban cho anh ta chút gì cả cho tin tức mà anh ta mang về, cả cho những chiến công mà anh ta đã giành được trong trận chiến lẫy lừng này?
- Không hề, thậm chí ngài không dành một chút ân huệ nào.
- Bây giờ anh ta mới chịu mặc đồng phục đấy, còn trước kia, anh ta toàn ăn mặc kiểu lạ lùng. Ở Naples, anh ta đã chiến đấu với 50 người, quả là một điều phi thường. Quả thật, anh ta là một tay phù thủy, chiến đấu không biết mệt mỏi mà không hề bị thương tích. Cũng may mà các quý bà của chúng ta không được đi theo quân đội như ở thời vua Louis XIV, nếu không chắc hẳn các quý bà này sẽ phát điên vì anh ta.
- Hình như anh ta cũng vướng mắc chuyện tình duyên nào đó - Eugène nói.
- Có thể.
Cánh cửa bật mở. Người phục vụ nói là René xin phép được vào.
René vừa đi vào vừa nói:
- Thưa phó vương, mọi việc đã hoàn tất. Chúng ta sẽ nhận được tin tức vào tối nay hoặc sáng ngày kia hoặc người đi dò la của chúng ta bị chết.
Cùng lúc, người phục vụ lại thông báo có tướng Sahuc đến yết kiến.
Tướng Sahuc chìa ra một bản viết tay và nói:
- Thưa phó vương, tôi đến từ bộ tham mưu. Đây là danh sách các đơn vị đồn trú của quân ta và tên các tướng lĩnh đang đóng quân quanh khu vực Udine.
Phó vương, tướng Lamarque và René lại cùng cúi xuống tấm bản đồ.
Sư đoàn lục quân thứ nhất do tướng Seran chỉ huy đóng ở Palmanova, Cividale và Usine.
Sư đoàn thứ hai do tướng Bouvier chỉ huy đóng ở Altegna, Gemona, Ospedalette, Venzone, San Danielle, Mainano và Osoppo sẽ tấn công xuống thung lũng Fella đến tận Pontebba trên đường Tarvisio.
Sư đoàn thứ ba của tướng Grenier sẽ là hậu vệ cho hai sư đoàn trên ở Pordenone, Sacile và Conegliano.
Tướng Lamarque cùng với sư đoàn thứ tư chờ lệnh từ phó vương.
Hai vị tướng quay sang chào nhau rồi tướng Sahuc tiếp tục:
- Sư đoàn thứ năm của tướng Barbou ở Trévise, Cinadella, Bassano. Sư đoàn thứ sáu của tướng Serteroli gồm quân lính Italie sẽ được chia ra đóng ở Padoue, Este và một số điểm ở gần hai thành phố này.
Sư đoàn thứ bảy cung gồm lính Italie do tướng Fontanelli chỉ huy tập trung ở chiến trường Montechiaro. Một phần của sư đoàn này hiện đang hành quân từ Naples đến để gia nhập đội quân.
Hai sư đoàn long kỵ binh của tướng Pally và Grouchy đóng ở Villa Franca, Rovigo, Isola della Scala, Roverbella, Castellaro, Sanguinetto, Mantone và Fenare.
Một đoàn pháo binh hiện đang ở Vérone nhưng chúng tôi không có đủ ngựa để vận chuyển.
Đội quân tinh nhuệ của hoàng gia Italie đang ở Padoue Milan và vùng lân cận.
Cuối cùng, tôi và quân lính của tôi sẵn sàng chiến đấu vì phó vương. Chúng tôi đang ở Udine. Lữ đoàn thứ nhất của chúng tôi đang đóng ở Tong trên chiến tuyến từ Nogaretto đến Vilesi, lữ đoàn thứ hai đóng rải rác ở Ceneda, Pordenone, Conegliano Vicence và Padoue.
Hai vị tướng sau khi xác định các điểm đóng quân trên bản đồ, lo lắng nhìn nhau: khoảng 30, 35 ngàn quân của phó vương Eugène đóng rải rác từ Tyrol đến tận phía Grado, từ Piave đến tậnt Olte.
Ngay lập tức những người đưa tin được lệnh mang tin từ phó vương đến các đơn vị đồn trú yêu cầu các tướng lĩnh phải tăng cường trực chiến vì sắp bị tấn công, chỉ có điều phó vương chưa nói rõ sẽ bị tấn công từ hướng nào mà đành phải đợi tiếng đại bác đầu tiên nổ ra để định vị và sau đó mới tiến quân đến.
Giờ ăn tối đã đến. Phó vương mời tướng Lamarque và tướng Sahuc ở lại ăn tối cùng còn René có nhiệm vụ là hiệp sĩ của hoàng hậu. Các quý bà thì mất quá nhiều thời giờ cho trang điểm, như các bạn cũng biết rồi đấy.
Buổi tối, các quý bà thi nhau đến để xem hoà nhạc, dự vũ hội hay muốn chiêm ngưỡng con người đầy bí hiểm và hấp dẫn đến lạ lùng này? Tất cả những gì mà tướng Lamarque nói về anh chỉ làm tăng thêm sự tò mò dành cho anh nghĩ cho rằng chính những đau khổ trong tình yêu đã mang lại vẻ xanh xao, u buồn trên khuôn mặt anh khiến các quý cô quý bà phải quặn lòng.
Rõ ràng, điều gì có thể đẩy một chàng trai sẵn sàng đón nhận cái chết nếu như đó không phải là những thất bại trong tinh trường nhất là khi đó là một chàng trai vừa đẹp trai, vừa dũng cảm lại vừa giàu có?
Chúng ta cũng nên biết một chút nghi thức trong các triều đình: Hoàng hậu là người cho mời các vũ công đến và là người lựa chọn vũ công nào có vinh dự được khiêu vũ cùng. Hoàng hậu cũng ban cho René niềm vinh dự này những René đã tỏ ra tiếc nuối sâu sắc mà thông báo lại cho hoàng hậu biết rằng từ lâu anh không còn muốn khiêu vũ nữa những anh có thể làm một điều khác để phục vụ hoàng hậu.
- Một điều khác, anh có thể cho ta biết được không?
- Thưa hoàng hậu - René mỉm cười đáp - tôi sẵn sàng đệm nhạc cho những quý bà nào muốn thể hiện tài năng ca hát.
- Đệm nhạc? - Hoàng hậu ngạc nhiên - Vậy anh chơi được loại nhạc cụ nào?
- Tất cả, thưa bà.
- Vậy anh là nhạc công?
- Trong ba năm cầm tù, âm nhạc là thứ tiêu khiển duy nhất của tôi.
- Anh biết làm thơ chứ?
- Ai mà chẳng biết, dù ít hay nhiều, thưa bà.
- Vậy sau bữa ăn tối, anh nhớ phải làm những điều đó đấy.
- Tuân lệnh, thưa bà.
Mọi người bắt đầu tham gia vào câu chuyện. René vì không muốn trở thành tâm điểm chú ý nên anh chỉ tham gia vài lời qua loa.
Các quý bà cũng được báo trước là ngay sáng mai phải lui về Venice vì các quý bà không được tham gia vào quân đội. Hoàng hậu sẽ là người dẫn đầu.
Hoàng hậu là người đầu tiên tỏ ra phản đối.
- Tại sao chúng ta lại phải rời xa nơi này trong khi chúng ta chắc gì đã an toàn hơn khi đến Venice.
- Thưa bà, không hoàn toàn như vậy - René đáp - Chính vì vậy tôi sẽ tâu với hoàng đế không nên đồng ý với mệnh lệnh của phó vương.
Khi nói những từ này, anh hạ giọng xuống nhưng với vẻ rất nghiêm trọng khiến hoàng hậu cũng cảm nhận được mức độ quan trọng của nó.
- Anh sợ điều gì chăng? - Hoàng hậu lo lắng hỏi.
Các đội quân của chúng ta được bố trí rất sơ sài. Nếu quận công Jean là một nhà thao lược mưu trí, ông ta sẽ tấn công chúng tả một cách riêng lẻ.
- Anh có nói điều đó với Eugène không? - Hoàng hậu hỏi chàng trai.
Nhưng René chỉ nghiêng người khiêm tốn.
- Thưa phu nhân, tôi không được phép dự báo trước những tin xấu.
- Vậy theo ý kiến của riêng anh, anh cũng cho rằng chúng tôi nên đi Venice?
- Thưa bà, bà hãy làm điều đó vì phó vương, còn ý kiến của tôi không có gì đáng kể. Tôi chỉ biết khuyên bà nên tuân theo ý kiến của đức ngài.
Họ đứng lên trong sự im lặng đầy lo lắng khi sắp phải thông báo cho các quý bà chuẩn bị để ngày nai lên đường đến Venice.
Họ vẫn còn nghe tiếng nhạc mà các nhạc công đang chơi trong bữa ăn tối, sau đó họ đi mời các nhạc công đi dùng bữa.
Quang cảnh thật huy hoàng. Đó là một ngày tháng Tư. Họ cùng nhau đi dạo trên sân thượng rồi lại cùng nhau đi trong những khu vườn tuyệt đẹp của lâu đài Udine.
Trong cái ánh sáng mập mờ của buổi tối, người ta nhận ra, trong vùng đồng bằng mà họ đang ở phía Tây, giữa những ngôi làng và nhũng ngôi nhà thôn dã giống như những con rắn khổng lồ mà lớp vảy của chúng đang lấp lánh dưới ánh chiều tàn, dòng sông Isonzo và dòng song Torre. Dòng sông Torren chảy dưới chân lũy chiến hào của thành phố còn dòng sông Isonzo uốn lượn theo những dãy núi Gontz. Ở phía bắc và tây bắc là dãy núi Tyrol với những đỉnh núi phủ đầy mây trông giống như những đám mây bất động trên bầu trời. Ở phía tây là dòng thác Taghamento đang xối xả cũng đang chìm dần trong bóng tối nhưng lại hắt lên một vòng sáng bàng bạc do một tia sáng lẻ lơi của mặt trời lọt qua khe núi.
Không khí thật êm ả, tinh khiết đầy mùi hương khiến họ chỉ trở về khi trời đã tối hẳn.
Căn phòng sáng rực, mùi thơm ngào ngạt được toả ra từ các quý bà đang lũ lượt kéo đến. Dường như họ đã lấy hết mang theo mình hương thơm của các loài hoa.
Những cạnh cửa sổ vẫn còn khép kín nhưng cây đàn dương cầm đã được mở.
Hoàng hậu nhẹ nhàng lướt những ngón tay trên phím đàn, và như một điều kỳ diệu - tất cả đều im lặng.
Các quý bà đứng vòng quanh cây đàn. Hoàng hậu lên tiếng:
- Thưa các phu nhân, đây là quý ông René, một nhạc công đại tài. Ông ấy đã hứa với tôi trong bữa tối là sẽ làm tất cả những gì tôi yêu cầu… Vậy tôi yêu cầu anh ấy ngồi bên cạnh cây đàn dương cầm này, hát cho chúng ta nghe một giai điệu nào đó, vừa hát vừa chơi đàn.
Họ chờ đợi những gì mà chàng trai sẽ làm, giống như những nhạc công kỳ tài khác, là sẽ giả bộ từ chối để được mọi người van nài, cầu xin. Nhưng lần này thì khác, René tiến thẳng đến chỗ cây đàn, anh ngồi xuống và đặt tay lên những phím đàn.
Các quý bà nhanh chóng nhận ra vẻ đẹp mỹ miều của đôi bàn tay của anh với những mỏng tay hồng hào, ngón tay thon nhỏ như bàn tay con gái. Trên ngón trỏ phải, anh đeo một chiếc nhẫn bằng đá ngọc lam rất đẹp.
Chưa bao giờ các quý bà lại tò mò hơn thế, chưa bao giờ sự im lặng lại chìm trong sâu lắng như thế khi họ đang được thưởng thức những ngón đàn điêu luyện của một nhạc công kỳ tài như vậy.
Và giữa bầu không khí im lặng đó, một giọng hát thanh cao hài hoà nhưng lại rất mạnh mẽ vút lên. Giọng hát phảng phất nỗi u sầu khó tả cùng với những lời ca bi tráng với những vần thơ của Saint-Hubert.
Dãy núi ngủ yên dưới bầu trời tăm tối
Thung lũng lặng câm, thấm đẫm sương rơi
Bụi lằng dần trên con đường xa
Lá cây lặng im và gió cũng dịu hơn…
Hãy chờ thêm chút nữa rồi em cũng ngủ thôi!
Không thể tả hết được những cảm xúc mà lời ca ngắn ngủi nhưng thê lương này đã gợi lên trong lòng người nghe cộng với những tiếng đàn đầy u buồn. Người ta như đang nghe thấy tiếng thì thầm cuối cùng của lá, tiếng thở dài cuối cùng của gió và kết thúc bằng tiếng thốt lên của nhạc cụ giống tiếng thốt lên của một tâm hồn con người đang tan vỡ hay tiếng kêu của dây đàn hạc bị đứt nửa chừng.
Phải mất vài giây sau khi những âm hưởng cuối cùng của giọng hát và cây đàn vang lên, cuộc sống dường như mới trở lại.
Mọi người vỗ tay rào rạt tán thưởng.
René đứng lên, với tay lấy chiếc mũ côn-bắc.
- Anh lại đi sao? - Hoàng hậu hỏi.
- Thưa bà, tôi đã hứa làm theo những gì bà yêu cầu. Bà đã yêu cấu tôi hát, và hát những vần thơ do chính tôi tạo nhạc, tôi đã tuân lệnh bà. Nhưng tôi xin phép được nói với lệnh bà một điều rằng: Khi một người lính cất tiếng hát hay chơi một loại đàn nào đó để được nhận lấy những tiếng vỗ tay tán thưởng với tôi là một điều rất nực cười. Nhưng một người đàn ông dù là người lính hay không lại từ chối một điều gì đó mà phụ nữ yêu cầu, nhất là người phụ nữ đó là hoàng hậu thì đó là một người đàn ông thô lỗ. Để tuân lệnh phó vương, tôi đã trở thành người rất nực cười và tôi không muốn trở thành nực cười hơn nữa. Khi tôi hát hay chơi đàn tức là lúc tôi đang hát cho chính mình và để vượt lên chính mình. Vậy xin bà hãy rủ lòng thương cho sự yếu đuối của tôi và xin cho tôi được cáo từ.
Và khi thốt lên những lời này, hầu như tất cả những ký ức đau buồn của anh lại ập về, đè nặng lên trái tim anh. Anh nói với giọng nghẹn ngào và nước mắt tuôn trào.
Hoàng hậu cảm động, bà đứng dịch sang một bên nhường lối cho chàng sĩ quan trẻ tuổi bước ra ngoài nơi đó một xã hội tươi sáng đang đón chờ anh ở phía trước.

HẾT

Nguồn: http://vnthuquan.org/