Chương 9
Thái An chống cằm thờ thẫn :
– Lẽ nào chưa đầy một tháng, mày đã có một mối tình trên cả tuyệt vời như vậy. Nói thiệt mày làm tao thấy ganh tỵ quá.
Hồng Miên hiu hắt :
– Ganh tỵ à ? Mẹ tao cấm triệt đề với lý do sợ San không bỏ được ma túy.
Tao đang rầu thúi ruột đây.
An chép miệng :
– Cô Nhạn cấm cũng phải. Ai lại không sợ dân ken.. Lỡ hắn dính. HIV thì càng chết nữa.
Miên ré lên :
– Mày nói bậy, San không như vậy.
Giọng An tỉnh rụi :
– Ủa ! Hắn có đưa giấy xét nghiệm cho mày coi à ?
– Làm gì có.
– Vậy mày đừng khẳng định.
Miên giậm chân :
– Trời ơi ! Đang buồn, nghe mày nói tao chỉ muốn chết.
An chi chiết :
– Dễ chết vậy sao em. Nếu tao không nhớ lầm, hồi đó tên Tlí cũng đòi chết lên chết xuống vì mày. Bây giờ hắn vẫn phây phấy chờ đi du học. Mày đừng muốn chết, tao tức cười lắm, khi nhớ tới mày và hắn trước đây ...
Miên xua tay :
– San và Trí khác xa nhau lắm.
An gục gặc đầu :
– Nghĩa là lần này mày yêu thật chớ không yêu thử như với Trí ?
– Sao mày cứ ... đá giò lái tao hoài thế ? Chắc mày không tin, nhưng với San, tao có tình cảm rất đặc biệt. Từ khì gặp San, tao tin có tiếng sét ái tình.
Thái An tròn mắt :
– Trời ơi sến ... Phải mày không vậy Miên ?
Miên ức muốn khóc. Cô muốn tìm một người đồng cảm, nhưng khó quá.
Thái An là đứa bạn thân nhất của Miên, vậy mà nó toàn bàn ra mỗi khi cô nhắc tới San. Không ai tin và có tình cảm với anh hết. Miên thấy rây rẫy trên các thông tin đại chúng, người ta kêu gọi đón nhận những người đã cai nghiện, tạo việc làm cho họ, thân thiện với họ v..v.. xem ra không phải dễ, càng khó hơn cho ai đã yêu một người lỡ đính vào ma túy.
Đúng như San đã nói :
''Phải có niềm tin nếu yêu anh''. Chao ôi ! Lẽ nào niềm tin của Miên đang chao đảo ?
Thái An hỏi :
– Nếu mọi người nhất định không ủng hộ, mày định thế nào ?
Miên chắc chắn :
– Tao vẫn yêu và San sẽ khẳng định bản thân mình cho mọi người thấy tụi tao yêu nhau là đúng.
– Khẳng định bằng cách nào ?
– Công việc San là người có tài. Công ty San làm trước đây vẫn dành cho ảnh một chỗ. San đang ấp ủ một công trình rất độc đáo, đó là mô hình một khu du lịch biển.
Giọng Thái An dài ra :
– Ở đảo mà mày và hắn vừa gặp nhau chớ gì ? Cha chả, đúng là tình đẹp như mơ. Nhưng mày ạ ! Danh thủ siêu sao Maradona cai tới cai lui mấy ...chục lần vẫn còn là tù nhân của ma túy, nhắm vô danh tiểu tốt như chàng Rô-bin-sơn trên hoang đảo của mày đoạn tuyệt nổi với thứ thần chết giấu mặt ấy không ?
Miên khó chịu :
– Maradona khác, San khác. Siêu sao mà không vượt qua được bản thân mình vẫn thua một người vô danh tiểu tốt. Tao không quan tâm đến Maradona.
Thái An ... ca cải lương :
– Khá lắm ! Gã San ấy thật diễm phúc khi có một hồng nhan tri kỷ như mày.
Miên làm thinh khi thấy bà Nhạn từ trên lầu đi xuống.
Thái An cười toe :
– Cháu chào dì ạ.
Bà Nhạn cũng cười :
– Mẹ khỏe không An ?
– Dạ khỏe. Nếu biết dì về ở đây luôn, thế nào mẹ con cũng ghé.
Bà Nhạn nói :
– Dì ở đầy luôn rồi.
Liếc về phía Miên, bà nói tiếp :
– Dì phải chăm sóc Miên, nó vẫn chưa ổn về cả tinh thằn lẫn thể lực.
Miên lầm bầm :
– Con ổn rơi, mẹ không cần ở đây vì con.
Thái An kêu lên :
– Nhỏ này kỳ. Có mẹ bên cạnh hổng sướng hơn sao.
Miên biết mẹ muốn giám sát mình. Khi nghe má Hai báo cáo Miên quen một gã xì ke, mẹ đã hồn vía lên mây, ngày trước ngày sau bắt cô về Sài Gòn ngay.
Miên đã về rồi mẹ vẫn chưa an tâm, bà theo sát cô như hình với bóng, khiến Miên có cảm giác bị giam lỏng. Cô chỉ liên lạc với San qua Internet. Mẹ không thể kiểm soát được hộp thư của. Miên nên những lời lẽ San dành cho cô qua những email vẫn còn là một bí mật của hai người.
Những lúc lên mạng trò chuyện là thời khắc thiêng liêng giúp San và Miên thấy như vẫn đang ở cạnh nhau. Cô tin San sẽ trở lại đúng với con người trước đây. Cô tin anh đã đoạn tuyệt hẳn với ma túy.
Thái An chưa tiếp xúc với San, cả mẹ cũng vậy, nên mới có thành kiến với anh. Chớ San là người đặc biệt, Miên không nghĩ mình đã yêu lầm.
Bà Nhạn bảo :
– Mẹ đi làm đây. Hai đứa vui nhé ! À, trong tủ lạnh nhiều trái cây lắm, Miên mang ra cho An ăn với.
Miên gầt đầu :
– Vâng.
Bước ra tới cửa, bà bổng quay lại giọng ngập ngừng :
– À, hôm trước con nói công ty San từng làm là công ty gì ? Mẹ quên rồi.
Miên buột miệng :
– Dạ công ty Triệu Hưng ạ !
Mặt bà Nhạn biến sắc, bà gượng cười :
– Triệu Hưng à ? Mẹ chưa từng nghe qua.
Rồi bà đi ra cổng khi nghe tiếng taxi vang lên. Vào xe ngồi rồi tâm trí bà vẫn còn bần thần. Sao lại là công ty Triệu Hưng chớ không là công ty nào khác.
Hôm trước bà có nghe Miên loáng thoáng nói San gọi tay giám đốc công ty là anh. Không biết họ quan hệ như thế nào. Có cùng huyết thống bà con gì không. Nếu bà nhớ không lầm, ba của Triệu Hưng có những hai bà vợ. Khi mẹ Triệu Hưng mất, ông bố tục huyền và đã có thêm một dòng con khác. Có khi nào San là em cùng cha khác mẹ với Triệu không ?
Bà Nhạn thắc thỏm như ngồi trên lửa. Mở ví bà lấy danh thiếp cửa ông Triệu ra. Tấm danh thiếp bị bà vò đi vuốt lại mấy lần đã nhàu nát nhưng họ tên, chức danh và số di động của giám đốc Triệu vẫn rất rõ.
Bà liền gọi cho Triệu. Hy vọng giờ này cậu ta không bận bịu gì và sẽ cho bà một cuộc gặp mặt.
Không đợi lâu quá năm giây, bà đã nghe giọng ông Triệu trinh trọng :
– Dạ .... Triệu đây ạ !
Bà nhẹ tênh :
– Hồng Nhạn ! Triệu chưa quên chớ ?
Bên kia im lặng. Rồi giọng Triệu òa ra :
– Chưa ! Tôi chưa bao giờ quên chị. Sau lần đó tôi muốn liên lạc nhưng không được. Cái anh chàng mà chị đã dùng điện thoại của tôi gọi đã không cho tôi thông tin về chị, dù tới lúc này, số di động của anh ta tôi vẩn chưa xóa.
– Bây giờ tôi đã gọi cho Triệu rồi còn gì. Chúng ta có thể gặp nhau không ?
– Sao lại không ? Chị định khi nào ?
Bà Nhạn thoáng do dự :
– Ngay bây giờ.
Ông Triệu cười nhẹ :
– Chị khiến tôi háo hức vì tò mò. Ngay bây giờ ! Một đề nghị hấp dẫn. Tôi đồng ý. Chị chọn địa điểm hộ.
Bà Nhạn nói ngay :
– Vào Giọt Nắng đi. Không gian ở đó được lắm.
– Vâng. Tối sẽ tới đó ngay bây giờ.
– Hẹn gặp Triệu.
Lôi cái gương nhỏ ra, bà vừa bảo tài xế chạy sang đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa bà vừa ngắm lại mình.
Hôm nay bà chỉ trang điên nhẹ thôi, nhưng trông bà hết sức tươi trẻ và dĩ nhiên là quyến rũ trong cái váy đơn giản cô thuyền, không tay màu mận chín.
Bà sẽ bắt đầu câu chuyện như thế nào nhỉ ?
Triệu không phải khách hàng để bà có thê thả mồi bắt bóng, bây giờ cậu ta hẳn không còn si mê bà như thời cậu ta mới lớn. Với Triệu, bà nên đối xử giống một người bạn lâu năm xa cách giờ gặp lại là hay nhất.
Mãi suy nghĩ, taxi đã tới quán Giọt Nắng. Bà trả tiền xe rồi khoan thai bước vào quán.
Tiếng phong linh reo vui ngay cửa khiến bà có cảm giác như ở nhà. Khi nhớ tới cái phong linh bằng vỏ ốc của Miên.
Một người phục vụ mặc đồng phục bước tới lễ phép hỏi :
– Xin lỗi cô, có phải là cô Hồng Nhạn ?
Bà Nhạn gật đầu. Người phục vụ nói :
– Mời cô theo cháu lên lầu.
Bà Nhạn buột miệng :
– Ông ta đã đến rồi à ?
– Vâng. Ông Triệu đang chờ cô.
Bà Nhạn bỗng thấy hồi hộp như cô gái lần đầu đến nơi hò hẹn. Bà không dám bước mạnh và nghe tim đập liên tục khi thấy ông Triệu.
Bằng phong thái hết sức chững chạc, lịch lãm, ông đứng dậy đón bà và đưa tới tận chỗ ngồi.
BàNhạn nóng bùng cả người khi bắt tay ông. Một bàn tay đàn ông khỏe mạnh và rất tài hoa vì dòng họ Ung vốn nổi tiếng tài hoa cơ mà.
Ông Triệu cười :
– Quả thật chị không khác xưa bao nhiêu.
Bà Nhạn thích vì những lời khen tặng đó nhưng bà vẫn đẩy đưa.
– Triệu nói thế chớ, hai mươi mấy năm rồi còn gì. Những thứ bất di bất dịch như trời đất còn thay đổi, huống chi con người.
Ông Tliệu nhìn bà :
– Chị dùng gì nhỉ ?
Bà Nhạn nói ngay :
– Nước cam vắt.
– Như ngày xưa ?
– Vâng. Như ngày xưa. Không ngờ Triệu vẫn nhớ.
Ông Triệu đợi người phục vụ đi khỏi mới nói :
– Đã nói tôi chưa bao giờ quên những gì thuộc về chị mà. Kỷ niệm như một tặng vật quý của cuộc đời, lâu lâu nhớ tôi mở cửa ký ức ra nhìn lại. Ngày xưa, anh Hưng và mấy ông bạn của ảnh vẫn ngâm nga hai câu thơ khi nói tới chị. Tôi vẫn còn cất hai câu thơ đó trong ký ức.
Bà Nhạn nhíu đôi mày mỏng dính :
– Đó là hai câu nào ? Tôi không biết.
Hơi ngả người tựa lưng vào ghế, ông Triệu đọc :
Áo dài lùa nắng vào mây Dấu chân hồng nhạn rụng đầy gió sương.
Ông Triệu thoáng chút bâng khuâng :
– Hồi đó anh Phúc, bạn anh Hưng đã bói hai câu thơ ấy để đoán cuộc đời chị, sau này.
Bà Nhạn kêu lên đầy thú vị :
– Vậy à ! Anh ấy đã đoán thế nào ?
– Chuyện trẻ con mà !
– Nhưng tôi vẫn muốn nghe.
Ông Triệu ngập ngừng :
– Bản thân hai câu thơ đã nói lên cả rồi. Chị truân chuyên lắm, đa đoan lắm.
Khi nhớ về chị, tơi luôn mong ông Phúc bói ra ma.
Bà Nhạn gượng cười :
– Đã từng tuổi này rồi có gió sương nào tôi chưa từng trải. Có lẽ anh Phúc đúng.
Ông Triệu im lặng, rồi ông vỗ trán :
– Tôi đãng trí quá. Cô bé, con gái chị thế nào rồi ?
Bà Nhạn nói :
– À, con bé tên Hồng Miên. Lần đó nó bị chấn thương đầu phải mổ.
– Chà ! Nặng vậy à ? Bữa đó tôi phải đi Thái Lan ngay nên mất liên lạc với chị. Thú thật tôi rất mong gặp lại chị, hoặc được nghe chị nói qua điện thoại.
Mong để làm gì, tôi cũng không hiểu.
Hai người lại im lặng. Ông Triệu bảo :
– Chị uống nước đi.
Bà Nhạn xoay cái ly trên bàn. Ông Triệu ân cần :
– Chị cứ nói lý do gặp tôi, đừng ngại. Chúng ta đều già cả rồi.
Bà Nhạn nhìn ông :
– Chính vì già nên người ta mới đắn đo trước khi mở lời.
Ông Triệu buột miệng :
– Chị muốn biết về anh Hưng phải không ?
Bà Nhạn khẽ lắc đầu :
– Tôi muốn biết về người khác kìa.
Ông Triệu ngạc nhiên :
– Ai nhỉ ? Hắn ta chắc rất quan trọng nên chị mới gặp tôi.
Bà Nhạn bưng ly cam vắt vàng óng lên uống một ngụm rồi hỏi :
– Cái tên San có gợi cho Triệu điều gì không ?
Ông Triệu không trả lời ngay. Uống một chút cà phê cho bớt bất ngờ, ông tự đặt cho mình một câu hỏi :
San đã làm gì khiến Hồng Nhạn phải tìm đến ông ?
Rỏ ràng nó vẫn còn ngoài đảo mà.
Ông Triệu gật gù :
– San à ! Một gã bạt mạng đấy. Hắn đã làm gì phiền đến chị nhỉ ?
Bà Nhạn so vai :
– Cậu ta là một con nghiện, đúng không ? Và đã là một con nghiện thì phiền rất nhiều người. Tôi muốn biết giữa Triệu và San có quan hệ thế nào ? Xin lỗi, câu hỏi này không dược lịch sự, nhưng tôi cần biết điều đó.
– San đã gây ra chuyện gì, chị cứ nói với tôi. Cậu ấy là em út trong nhà, được cưng chiều quá nên hư.
Bà Nhạn liếm môi :
– Là em út à ?
Ông Triệu ngạc nhiên :
– Vâng. San là em út. Trước đây là một trợ thủ đắc lực cho tôi và anh Hưng.
Bà Nhạn mệt nhọc nói từng tiếng :
– Tôi nhờ Triệu nói với cậu ấy đừng đeo đuổi Hông Miên nữa.
Trán ông Triệu nhíu lại :
– Vì San từng chơi ma túy à ? Tôi không nghĩ chị hẹp hòi như vậy. Chúng ta có xa lạ gì đâu, hãy tin tôi, tôi đã hứa sẽ giúp San đoạn tuyệt với ma túy. Thằng bé đã làm được điều đó, ít ra ở bước đầu. Nó đang cần có bạn, có người hiểu và yêu thương nó. Chị nỡ nào bắt nó xa Hồng Miên ?
Ngừng lại để xem phản ứng của bà Nhạn xong, ông Triệu nói tiếp :
– San vừa khoe với tôi qua những email rằng nó mới quen một cô bé. Thật không ngờ là Hồng Miên, con gái chị. Tôi nghĩ chị cứ để tụi nhỏ tìm hiểu nhau.
Bà Nhạn ngắt ngang lời ông Triệu :
– Không được. Dứt khoát là không được.
Ông Triệu im lặng. Một lát sau, ông nói :
– Tôi đứng ra chịu trách nhiệm với chị về San. Nó là đứa biết phục thiện.
– Nghiện ma túy thì khó phân biệt thiện ác lắm. Tốt nhất tôi phải bảo vệ con mình.
– Chị không thể nói theo cảm tính. Tôi rất tiếc không thế ủng hộ chị.
Rồi ông Trìệu nhó nhẹ :
– Hãy bỏ định kiến ấy đi. Tôi biết chị không phải người hay cău nệ vì chị sống thiên về tình cảm, sống hết mình khi đã yêu.
– Chính vì vậy tôi nói như ngày hôm nay. Tôi chỉ có mình Hồng Miên, bây giờ tôi chỉ vì nó.
Ông Triệu nhấn mạnh :
– Chị một mình nuôi Hồng Miên sao ?
Bà Nhạn nhếch môi :
– Có gì đâu Triệu phải ngạc nhiên. Thế giới này vẫn đầy những người đàn bà một mình nuôi con. Tôi không chỉ sống thiên về tình cảm, sống hết mình khi đã yêu mà tôi còn thích sống tự do nữa.
Ông Triệu từ tốn – Hồng Miên chắc cũng thích sống tự do. Chị khó lòng cản được, nếu con bé đã yêu.
Bà Nhạn nói :
– Nó và San không đến với nhau được đâu. Với tôi, chuyện San từng sử dụng ma túy chỉ là vấn đề nhỏ. Vẫn còn một nguyên nhân khác sâu xa hơn, quan trọng hơn kìa.
Ông Triệu nhìn bà :
– Chị nói rõ hơn đi.
Bà Nhạn lắc đầu :
– Tôi không muốn vì sẽ ảnh hướng đến những người khác. Tôi chỉ tóm lại rằng San và Miên là không thể, vì San từng dính vào ma túy.
Ông Triệu gõ những ngón tay lên bàn :
– Với lý do không thuyết phục ấy, bọn trẻ sẽ bất chấp.
Bà Nhạn lạnh lùng :
– Nếu thế tôi sẽ tìm cách đưa Hồng Miên ra nước ngoài bằng một cuộc hôn nhân.
– Có cần phải như thế không ? Chị làm tôi ngạc nhiên quá đỗi.
Bà Nhạn trả lời chắc nịch :
– Rất cần. Và tôi sẽ tiến hành ngay chuyện này chớ không để lâu đâu.
Ông Triệu chép miệng. Hồng Nhạn ngồi trước mặt ông hiện giờ hoàn toàn khác với một Hồng Nhạn thỉnh thoảng ông vẫn gặp trong những giấc mơ đầy hoài niệm. Hông Nhạn thuở đó từng sướt mướt như con chim non trong giông bão. Cô đã nức nở trên vai ông khi biết anh Hưng đi du học, để rồi sau đó Hồng Nhạn bặt vô âm tín. Thoắt một cái hai mươi mấy năm ròng, ông thấy tiếc những giấc mộng vì nó quá đẹp. Trong khi sự thật lại quá trần tục. Ông đang đối điện với một người đàn bà tính toán, nhẫn tâm, vô cảm ngay với chính con gái duy nhất cúa mình.
Hông Nhạn đã trải qua sóng gió gì để trờ nên một người như vậy ?
Ông Triệu khoát tay :
– Đó là những dự định sẽ làm trong tương lai. Ngày hôm qua, của chị đã như thế nào ? Thú thật tôi tò mò lắm. Tại sao ngày đó chị biến mất nhỉ ? Tôi tới chỗ chị ở trọ, chi đã dời chỗ khác. Về Mỹ Tho tôi cũng khống tìm ra chi. Sau đó tôi cũng đi học ở Úc.
Bà Nhạn nhả từng lời :
– Khi anh Hưng di tu nghiệp mà không nói với tôi một lời, dù chỉ một lời chia tay giữa hai người bạn tự tôi đã trở thành người khác mất rồi. Tôi xem như trên đời này không có ai tên Ung Bá Hưng.
Ông Triệu se sắt lòng :
– Chi có hiểu lầm tình cảm của anh ấy không ? Anh tôi là người chỉ biết đến công danh sự nghiệp. Trái tim ảnh không dành cho phụ nữ. Tới bây giờ cũng vậy. Anh ấy cũng đã có gia đình, nhưng vì không có con nên hai người cũng đã chia tay.
Bà Nhạn ngắt lời ông :
– Triệu nói điều đó với tôi làm gì ? Ung Bá Hưng trong đời tôi đã chết rồi.
Tôi đã nói hết những gì cần nói. Giờ tôi xín phép.
Ông Triệu sững sờ nhìn bà Nhạn hấp tấp bước đi như chạy trốn. Rõ ràng tâm trạng bà ta không giống với lời nói và sự thể hiện bên ngoài. Bà Nhạn cố tình gạt bỏ cái vân đang ăn sâu trong lòng. Bà ta chưa quên anh Hưng, điều đó sáng như ban ngày.
Ông Triệu xót xa cho bà, cho ông và cho cả anh trai mình. Một cuộc tình ngỡ chỉ là trò đùa, ngỡ chỉ thoáng qua trong đời, nào ngờ nó như một dấu ấn nung nóng đóng vào tim. Không ai thấy, không ai hay, nhưng hai trong người vẫn còn đau đến tận bây giờ.
Bà Nhạn đã đi rồi, ông vẫn còn tự hỏi. Bà có biết ông đã từng yêu bà như thế nào không ?
Ông Triệu khẽ lắc đầu. Có lẽ vừa rồi ông gặp một người khác, chớ không phải một Hồng Nhạn như ông đã luôn hoài nhớ.
Bỗng dưng ông thấy sợ hai tiếng ''Thời gian''. Thời gian khiến nước chảy đá mòn, khiến cô gái ngày xưa từng ngự trong tim ông như một thiên thần đã hóa thành một kẻ trần tục lạnh lùng vô cảm.
Hồng Miên ngắm mình trong gương. Tóc cô đã mọc ra rồi nhưng mái tóc này vẫn còn ở top siêu ngắn. Hôm qua mẹ đưa Miên tới tận tiệm Thìn để cấy kéo vàng đích thân tỉa tót cho cô. Mẹ bảo cần điệu hạnh một chút đề lấy chồng.
Dù biết mẹ đùa, nhưng Miên vẫn thấy không thích khi nghĩ tới San. Cô biết người chồng nào đó mà cô lấy theo ý mẹ không thể là San, vì bà đâu muốn thế.
Nỗi buồn lâu nay cô nén xuống đáy lòng, giờ chợt bùng lên khiến cô khó thở.
Miên nhớ San quá. Nỗi nhớ càng nhân lên khi bị cấm đoán, Miên không biết ở nơi xa đó San nhớ cô tới mức nảo, dầu sao Sài Gòn vẫn còn nhiều chỗ đề rong chơi, Miên vẫn có thể cùng Thái An đi loanh quanh đây đó cho hết ngày, chớ không nhìn đâu cũng thấy biển như San.
Miên đã đi học trở lại, dù số môn cô thiếu nợ hơi bị nhiều. Rồi Miên sẽ học bù đề trả nợ, điều quan trọng là bây giờ cô đã bận rộn, nên tâm trí không chỉ dồn cho việc nhớ San.
Mỗi ngày đều đặn hai người vẫn email cho nhau. Thỉnh thoảng vẫn có chat, nhưng mạng ở đáo cứ rớt liên tục nên chat giữa chừng vẫn hất hoảng gọi ''Anh đâu rồi ? Em đâu rồi ?'' Bà Hai gọi vọng vào :
– Thái An chờ con ngoài cửa kìa.
Miên dạ rõ to, cô ngắm lại mình lần nữa rồi mới xuống nhà. Bữa nay nhỏ An không biết hứng thú chuyện gì mà đòi đi uống cà phê. Miên không thích lắm, nhưng vì bạn, cô không thể từ chối. :
Hai đứa chui vào một quán cà phê nhỏ nhưng nhạc trữ tình lãng mạn tràn ngập không gian.
Vừa ngồi xuống chiếc ghế êm êm, Miên đã nói :
– Bao giờ San về, tao sẽ hẹn anh ấy ở đây.
Thái An ậm ự :
– Bao giờ tới bao giờ hẵng hay. Còn bây giờ tao muốn thông báo với mày một chuyện nghiêm trọng.
Miên vô tư cười :
– Chuyện gì mà nghiêm trọng ? Với tao ngoài những gì liên quan tới San ra thì không vấn đề gì gọi là nghiêm trọng hết.
An hất mặt :
– Mày uống gì ?
– Cà phê !
– Coi chừng không ngủ được đó.
Miên nhún vai :
– Chuyện nhỏ ! Ngày nào tao không uống cà phê.
An búng tay :
– Hai cà phê đen ...
Miên lơ đãng nhìn mấy bức tranh chép lại treo trên tường. Đó là một bức tranh vẽ cảnh biển động. Bầu trời tối sầm và những con sóng cao đang ập vào bờ. Bức tranh mang tới cho cô một cãm giác bất an nên Miên quay mặt đi.
Giọng An cũng vừa vặn vang lên :
– Hồi sáng này dì Nhạn ghé nhà tao. Mẹ tao kéo dì vào phòng với vẻ hết sức khác thường. Chính vẻ khác thường ấy làm tao vốn là đứa tò mò đã không sao không lén rình nghe trộm qua cửa sổ.
Tim Miên nhói lên một nhịp. Cô chợt thấy lo vì cách nói của Thái An.
Cô liếm môi :
– Mày đã nghe được gì nào ?
An buông một câu :
– Dì Nhạn sẽ gả mày đó.
Miên vuốt cái đầu hai phân tóc của mình.
Cô buột miệng :
– Vậv là thật rồi !
An ngạc nhiên :
– Mày biết rồi hả ?
Miên nuốt nước bọt :
– Mẹ tao bảo sửa sang đầu tóc lại cho đẹp để lấy chồng. Tao tưởng mẹ tao nói chơi chớ. Lạy chúa ! Bà định ép duyên tao chắc:
Thái An làm thinh. Cô cũng có cảm nghĩ đó, nhưng không thể nói ra.
An ngập ngừng :
– Dì Nhạn muốn tốt cho mày, chớ ai nỡ ép duyên con. Dì Nhạn nói là bất đắc dĩ lắm.
Miên nhêch môi :
– Nếu vậy, mày cho tao biết làm gì ?
An nhỏ nhẹ :
– Vì mày là bạn tao ...Ngày xưa mẹ tao cũng từng khuyên mẹ mày rất nhiều điều, nhưng mẹ mày đâu có nghe. Bây giờ tao cũng khuyên, cho dù mày không thèm nghe.
– Mẹ tao rất bướng bỉnh và cố chấp. Tao không thích giống bà, nhưng tao không phải là con búp bê để bà muốn đặt ở đâu thì đặt.
Giọng chắc nịch, Miên nói :
– Tao sẽ tiếp tục chờ San. Muốn vậy phãi không lệ thuộc vào mẹ. Có lẽ tao sẽ tìm một việc làm.
Thái An nhìn Miên rồi hạ giọng :
– Tao còn nghe chuyện này nữa. Hình như là dì Nhạn vừa gặp lại chú ruột của mày.
Trán Miên nhíu lại, thoáng chốc cô quên bén chuyện lấy chồng, Cô thảng thốt :
– Chú ruột của tao ? Ông là ai vậy ?
An nhăn nhớ :
– Tao không biết. Lúc đó hai nguời thì thào nhỏ xíu. Nhà bên cạnh lại mở nhạc Rock, tao chịu thua. Có điều tao biết chính vì cuộc gặp này mà dì Nhạn quyết định gả mày cho một tay Việt kiều nào đó để mày ra nước ngoài sinh sống. Quyết định này chứng tỏ đì Nhạn rất quyết liệt với việc bắt mày xa San.
Hồng Miên hết sức hoang mang. Cô hầu như không có họ hàng thân thích.
Giòng bên ngoại cô, sống hết ở nước ngoài, ông bà ngoại mất sớm, nên mẹ cô từ trẻ đã quen sống tự do tùy ý. Còn bên nội, Miên chưa một lần nghe mẹ nhắc đến. Vậy thì tại sao bữa nay lại có một ông chú ruột xuất hiện ? Đã thế vì ông.
ta mà mẹ quyết định bắt cô lấy chồng. Ông chú ắy là người như thế nào mà hắc ám dữ vậy ?
Nhìn An, Miên nói :
– Chắc chắn dì Ngà biết chú tao, thậm chí ba tao nữa. Mày ráng tìm hiểu giúp tao.
Thái An le lưỡi :
– Mẹ tao là người rất nguyên tắc, không dễ moi tin đâu, mày đừng có mơ.
Miên hùng hồn :
– Vậy tự taơ sẽ đi hỏi dì Ngà.
An giẫy nẩy :
– Mày muốn tao bị mắng chắc ?
Miên cau có :
– Cái gì mày cũng hổng chịu. Thà mày đừng kể lể với tao.
An xìu xuống :
– Thì phải từ từ để tao tìm cơ hội chớ.
– Từ từ ... Người ta đang nóng như lửa mà mày bảo từ từ.
An cười cười :
– Ít nhất cũng phài tới lúc tóc mày chấm ngang vai, dì Nhạn mới gả chồng.
Giờ tới đó vẫn còn chữa lữa kịp mà.
Mắt Hồng Miên tối sầm lại, cô thở dài :
– Nếu biết mẹ tao có ý này, San sẽ nghĩ gì ?
Thái An vẫn giữ giọng tưng tứng :
“Nếu biết rằng em đã có chồng Anh về lấy vợ thế là xong.
Vợ anh không đẹp bằng em mấy.
Nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lùng''.
– Nè, nếu cần một người vợ, San có thể lấy cô nàng ở làng chài. Cô ta ngày hai bữa nấu cơm, tối tớị. hì hì ... đủ để San khỏi lạnh lùng ở nơi đảo xa quạnh vắng kia.
Miên bật khóc ngon lành, khiến Thái An tịt ngòi, con bé lơ láo ngó quanh.
– Nín ! Người ta nhìn mày quá trời kìa. Trọc đầu, đã ấn tượng lắm rồi, còn khóc nhè nữa.
Miên hít hít mũi :
– Mày thích tao khóc lắm mà. Nhưng nếu sự thật đúng như vậy, tao không khóc đâu. Tới lúc đó, mọi người, kể cả San sẽ khóc tao.
An giả lả :
– Tao đùa mà ! Làm gì mà nghiêm trọng dữ vậy ? Nói thật ! Ngu nhất thiên hạ mới chết vì tình. Mày mà chết thì San sẽ có người khác ngay chớ lão không chết theo mày như Roméo ngốc nghếch ngày xưa đâu.
Hồng Miên chẳng còn hơi để cãi với An. Cô lầm bầm bốn câu thơ đầy chua chát Thái An vừa đọc mà hoảng hồn. Cô không muốn thế chút nào. Nếu vậy, cô và San phải nắm tay nhau trèo đèo vượt biển:
Cả hai cần cho thế giới này thấy tình yêu của mình bền vững sắt son cở nào, có như vậy mới không sợ mất nhau.
Đang lúc Miên còn hoang mang vi tất cả những gì vừa nghe thì An kéo tay cô.
Giọng con nhỏ chua loét.
– Trông kìa Miên ! Đẹp đôi ghê !
Nhìn ra cửa, Miên thấy Trí. Anh chàng không đi một mình mà đang cặp tay một cô gái mặc áo hoa sát nách và một cái váy màu hồng nhạt khá model. Cô nàng hớn hở bấu lấy Trí như sợ anh chàng bay mất khi gặp gió. Hôm nay trông Trí cũng lạ. Anh có vẻ ăn chơi từng trải hơn nhiều so với thời gian đeo đuổi Miên.
Thái An lên tiếng :
– Mày thấy chưa. Đàn ông là thế đó !
Miên nhếch môi. Cô nhận ra mặt Trí biến sắc khi thấy mình. Anh lúng túng bước xa cô gái rồi lúng túng ngồi xuống mà không hề kéo ghế mời cô ta như anh vẫn thường ... ga lăng mỗi khi đi với Miên. Nhưng sự lúng túng ấy chỉ tích tắc một chớp mắt thôi. Trí chủ động ngồi sát cô gai rồi cả hai châu đầu, kề vai thì thầm trông thật tình tứ.
An bĩu môi :
– Trẻ con ! Rẻ tiền !
Hồng Miên nhún vai. Trông họ ghét thật, nhưng tâm trí cô không còn chỗ dành cho sự sân si ghen ghét ấy. Cô đã gạch bỏ tên Trí từ khi anh biết mẹ cô là người như thế nào.
Với cô anh không đáng quan tâm. Thế nhưng Miên lại bối rối khi Trí bỗng nhiên tiến về chỗ Miên ngồi.
Giọng anh ,vẫn ngọt như hồi nào :
– Miên khỏe hẳn chưa ?
Miên khẽ gật đầu. Cô hờ hững :
– Còn anh thế nào ? Bao giờ đi du học ?
Trí trả lời :
– Có lẽ sang năm.
Rồi hai người rơi tỏm vào im lặng. Thái An hất hàm :
– Về chỗ của mình đi ông ơi. Tụi này không muốn bị người khác nhìn bằng đôi mắt hình viên đạn đâu.
Trí giọng cười :
– Thì ra cô Hồng Nhạn, mẹ Miên từng là bạn của bác Hai anh hồi xưa ...
Miên chớp mi :
– Điều đó cũng đâu nói lên được gì khi chúng ta không thích hợp làm bạn của nhau. Chỗ này không đành cho anh, về với người ta đi.
Ngần ngừ một chút, Trí nói :
– Anh sẽ gọi điện, Miên đừng ngắt máy nếu nghe tiếng anh nhé.
Miên chống tay nhìn ra đường. Cô nhỏ nhẹ :
– Anh đừng gọi. Miên không thích !
Trí thở dài thật não nuột :
– Vâng. Anh hiểu. Nhưng Miên này, hồng nhan đa truân, liệu số phận của em có thoát khỏi kiếp hồng nhan như mẹ em không mà tự cao ?
Miên nuốt nghẹn xuống. Cô chưa biết phản ứng thế nào, Thái An đã rít lên :
– Xéo ! Đồ tồi !
Trí quay đi thật nhanh. Hồng Miên run lên như vừa bị ai tạt một thau nước lạnh. Cô hiểu ý Trí. Anh ta đúng là tồi khi nghĩ Miên sẽ tiếp tục với anh ta theo kiểu bồ bìch qua đường Trí dùng kiếp hồng nhan đa truân để ám chỉ mẹ và cô là hạng đàn bà ...
Miên uống vội ngụm cà phê đắng ngắt. Cô mệt mỏi bảo :
– Vê thôi An.
Thái An gật đầu :
– Mày ra bãi xe trước, để tao trà tiền.
Miên chờ không lâu đã thấy An ra. Con bé vần còn hậm hực.
– Nếu vừa rồi ... thằng Trí đi một mình, nó đã biết tay tao. Hừ ! Đàn ông tồi !
Miên lặng lẽ ngồi sau lưng An. Không nén được lòng, cô nói như rên :
– Tao nhớ biển, nhớ San quá !
An tài khôn :
– Nếu mày yêu San đến mức không thế thiếu hắn ta thì hai đứa bây phải có kế hoạch gì đó, nếu chậm trễ sẽ gay go đấy.
Miên cười nhẹ :
– Mày ủng hộ tao và San rồi sao ?
An nhún vai :
– Tao chưa biết San là người thế nào. Tao chi ủng hộ những mối tình chân.
chính. Tao tin tình yêu của hai đứa bây chân chính chớ không phài dỏm như thằng Trí. Hừm ! Thiệt tình tao không sao gọi nó là anh được. Đồ giả dối !
Miên kêu lên :
– Bọn tao phải làm gì ? Tự vượt rào à ? Tao không muốn giống mẹ, dù tao tin San không nhu ba tao, là một người vô trách nhiệm. Tao muốn được gia đình hai bên chấp nhận dù phải thuyết phục, phải chờ đợi tới ngày đó.
Thái An gật gù như là cụ non :
– Khá lắm ! Nhưng cũng khó khăn lắm. Mà mày có biết gì về gia đình San không ?
Miên nói :
San kể mình là con trai út, rất được cưng chiều. Ngày xưa ba San có vợ sớm nên thi tốt nghiệp đại học đã có hai con gái.
An xuýt xoa :
– Eo ơi ! Còn hơn là tảo hôn nữa.
– Bởi vậy mới nói. San là người con thứ ba. Hai chị San đều là người thành đạt. Họ sống rất phóng khoáng nên San tin gia đình anh không có ý kiến gì về chuyện San yêu và lấy vợ thuộc thành phần nào.
An chép miệng :
– Vấn đề đó đôi khi phải xét lại vì San chưa đụng chuyện ...
Miên cau mày :
– Mày nói vậy là sao ?
Thái San trầm giọng :
– Đã vấp một lần với Trí, mày phải thực tế hơn cả thưc tế, tin lời San không chưa đủ đâu.
Miên im lặng. Lâu lắm, An mới nghe cô nói :
– Tao hiểu rồi !
Về nhà Miên ngạc nhiên khi thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách với vài ba người lạ.
Miên bối rối gặt đầu chào:
Cô bước vội định lên lầu nhưng bà Nhạn đã gọi.
– Tới ngồi trò chuyện với các anh nào con.
Miên khựng lại. Cô ngần ngừ mất mấy giây mới tới ngồi kế mẹ. Bà ngọt ngào đưa đẩy giới thiệu với Miên tên anh chàng cận thị, chàng có bộ râu dưới cằm trông dê cụ khó ưa, rồi chàng tóc tabu bảy ba lỗi thời.
Miên nghe nhưng chả nhớ ai tên gì. Suốt buổi, cô chỉ trả lời như máy khi bị hỏi. Suốt buổi cô như bị tra tấn và suốt buổi cô nhớ San muốn điên.
Khách về, bà Nhạn mắng ngay :
– Con đúng là bất lịch sự khiến mẹ mất mặt. Có ăn học mà xử sự như vậy sao?
Hồng Miên nhả từng tiếng :
– Con không thích chuyện mai mất kiểu trắng trợn này. Nếu còn một lần nữa, con sẽ đi khỏi nhà và mẹ sẽ không tìm thấy con đâu.
Bà Nhạn nghiêm mặt :
– Đừng hăm đọa. Mẹ đã tìm hiểu rồi, con không thể với San được. Mẹ cấm ?
Miên rành rọt :
– Con muốn tự định đoạt cuộc đời mình như mẹ ngày xưa đã định đoạt cuộc đời mẹ. Chưa bao giờ con hỏi về ba, mẹ biết vì sao không ? Vì con không muốn chạm vào nỗi đau của mẹ. Xin mẹ hãy để mặc con. Sau này hạnh phúc hay khồ đau, tự con chịu.
Bà Nhạn khản giọng :
– Mẹ bảo là không được. San chính là nỗi bất hạnh kinh khủng nhất, con tin mẹ đi.
Miên lắc đầu :
– Không. Con không tin:
Mẹ hãy cho tụi con thời gian, rồi mẹ sẽ thấy San là người thế nào.
Dứt lời, Miên hấp tấp chạy về phòng khóa trái cửa lại. Cô sợ phải nghe nhiều tiếng không sắc lạnh của mẹ. Cô sợ phải van xin nhưng lại đối diện với gương mặt như băng của mẹ. Cô sợ một mình, cô sẽ quỵ ngã mà không ai là người nâng đỡ.
Đưa tay chạm vài cái vòng vỏ ốc cô để đưới gối, Miên rưng rưng.
Giờ này biển đang màu gì ? Có tím màu buồn nhớ như em bầy giờ không hở San ?
Chương 10
Ông Triệu nâng ly rượn lên như vừa chào vừa mời người quen rồi từ tốn uống một hớp nhỏ. Bữa tiệc mừng sinh nhật bà luật sư Khanh được tổ chức linh đình thật, nãy giờ ông Triệu đã chào không biết bao nhiêu người quen. Họ là các doanh nhân, các giám đốc, bác sĩ luật sư nổi tiếng ở thành phố, nên tuy đông người nhưng khán phòng không bát nháo xô bồ như những bữa sinh nhật khác.
Đang đưa tay chào một đối tác, ông Triệu hơi chao người vì bị vỗ vai. Quay lại, ông gặp nụ cười của ông Lễ.
Ông Lễ thân mật.
– Bà xã đâu mà cặu đứng đây một mình ?
Khẽ chạm cốc vào ly rượu của ông Lễ, ông Triệu nói :
– Ôi dào ! Vợ em không thích chỗ đông người. Cô ấy thà ở nhà đọc sách.
Ông Lễ thở ra :
– Thế là tốt quá ! Chả bù với bà Trinh nhà tôi. Lúc nào cũng kè kè một bên để giữ chồng.
– Chị ấy đâu, để em chào ?
– Đây này ! Cậu theo tôi.
Ông Triệu bước theo ông Lê tới chỗ dành cho quý bà. Thấy chồng, bà Trinh tươi như hoa, bà cười với chồng rồi quay sang ông Triệu :
– Cậu lại bỏ cô ấy ở nhà để được tự do à ?
Ông Triệu tủm tỉm :
– Tự đo ở mấy chỗ toàn các bậc chức sắc thì cũng như không hà chị ơi. Có la lướt, vi vu cũng phải chọn điểm chớ !
– Điểm nào ? Cậu chỉ chị với ?
– Chà ! Chuyện này em không dám rồi.
Bà Trinh cao giọng :
– Vậy để tôi chỉ cậu nghen ? Sân tennis là một điểm vừa lả lướt vừa vi vu lại vừa thời thượng đó. Cậu có chơi tennìs không ?
Ông Triệu trả lời :
– Dạ vẫn chưa.
Bà Trinh phẩy tay :
– Nên thử đi vì sức khỏe và vì công việc nữa. Nếu cậu cần, anh Lễ sẽ giới thiệu người kèm cho cậu.
Ông Lễ nhăn nhó :
– Em lại trêu anh nữa rồi. Anh có biết ai đâu mà giới thiệu người kèm.
Bà Trinh dài giọng :
– Thì đó. Hồng Nhạn. Cần thầy dạy, cần các em xinh xắn trẻ trung đi kèm với sếp, ra sân đánh giao lưu với đối tác, cô ta thừa sức điều người tới giúp mà.
Ông Triệu không thể bỏ qua khi nghe nhắc tới tên Hồng Nhạn. ông hỏi tới :
– Hồng Nhạn làm việc này à ?
Bà Trinh khinh khỉnh :
– Việc gì đẻ ra tiền thì cô ta làm:
Thật tôi khó lòng tin khi nghe anh Lễ kể là ngày xưa Hồng Nhạn và anh Hưng nhà cậu yêu nhau. Hồng Nhạn như thế làm sao hợp với một nhà trí thức như anh Hưng nhỉ ?
Ông Triệu buột miệng :
– Hồng Nhạn ngày xưa rất khác – Anh Lễ cũng bảo như vậy. Cô ta khác điểm nào ? Có ngây thơ như thở bạch giống con gái Hồng Miên cửa mình không ?
Ông Triệu nói ngay :
– Chắc là giống. Hồng Miên hẳn nhiên phải đẹp như mẹ, thậm chí hơn cả mẹ, nên thằng nhóc San mới xem Miên là một nguồn cảm hứng giúp nó lấy lại phong độ sáng tạo trong công việc.
Cả ông Lễ lẫn bà Trinh đều kêu lên :
– Thằng San cũng quen con bé đó à ?
Ông Triệu khá ngạc nhiên :
– Vâng. Hai đứa vừa quen nhau lúc San ở nguài đảo. Nhờ Miên, San bây giờ tiến bộ vượt bậc.
Ông Lễ vui hẳn lên :
– Vậy thì còn gì bằng. Nghe cậu nói, tôi mừng quá. Dẫu sao San cũng là cháu đích tôn.
Bà Trinh bỉu môi :
– Cháu đích tôn xảo ngôn cũng đúng. Ông nội cưng thằng San hạng nhất nên mới lo cho nó đủ thứ.
Rồi bà chuyển đề tài :
– Mẹ con Hồng Nhạn ghê gớm thật. Cứ lựa thanh niên con nhà để đeo bám.
Ông Triệu khẽ nhíu mày. Bà Trinh không phải tuýp phụ nữ lắm lời, bạ đâu nói đó, nhưng tối nay bà lại tỏ ra hết sức bức xúc khi nói tới tên Hồng Nhạn.
Sao thế nhỉ ?
Giọng bà Trinh ngâm nga :
– Đấy ! Có dạo con bé Miên đeo theo thằng Trí nhà chị. Thằng nhỏ mê con bé đến mức gầy rọc người. Phải công nhặn Hồng Miên đẹp thật, quyến rũ thật, nhưng chị đâu chịu mất con trai một cách oan uổng như vậy. Chị nói ngon nói ngọt, phân tích hơn thiệt rồi thằng nhỏ cũng ngộ ra vấn đề. Nó thật sự coi thường Hồng Miên khi vô tình gặp Hồng Nhạn trên sân tennis.
Ông Lễ ngắt lời vợ :
– Em kể dài dòng chuyện đã qua làm chi ?
– Kể để người biết một chút về mẹ con Hồng Nhạn. Anh Phúc phải nắm chuyện này để còn ngăn cậu quý tử khỏi rơi vào bẫy.
Ông Triệu thong thả tiếp lời bà :
– Nếu đã là tình yêu chân chính thì không ai ngăn cãn được đâu chị ơi. Hơn nữa, San vốn ngang ngạnh, dễ gi nó nghe.
Bà Trinh nhún vai :
– Vậy thì xem như Hông Miên số đỏ. Con bé chắc rất kinh nghiệm tình trường nên mới khiến San quên bẳng My Anh, cho dù hai đứa quen nhau khá lâu. Nhưng đời còn dài, chị cũng chống mắt lên chờ coi chuyện thiên hạ sẽ hạ hồi kết thúc ra sao.
Thoạt thấy bà Khanh dưa tay lên ngoắt mình, bà Trinh liền tới đó.
Ông Lễ chép miệng :
– Cậu thấy chưa. Tôi bị bà ấy quân lý suốt hai mươi bốn tiếng.
Ông Triệu nheo mắt :
– Chị Trinh có vẻ cay cú khi nói tới mẹ con Hồng Nhạn. Tại sao vậy ?
Ông Lễ kể :
– Trước đây ít lâu tôi có nhờ Hồng Nhạn tìm giúp một con bé khá xinh, chơi tennis giỏi để đi theo tôi giao tiếp. Thế là bà ấy nồi cơn tam bành lên.
Ông Triệu bật cười :
– Anh cũng dùng độc chiêu này sao ?
– Ôi dào ! Người ta thích thì mình chiều mới làm ăn được chớ. Thật ra Hồng Nhạn đâu có tội tình gì. Tại thằng Trí thích Hồng Miên nên bà ấy mới đầu có ấn tượng, giờ càng ghét cay ghét đắng mẹ con người ta. Tôi đến khổ vì mụ vợ Hà Đông.
Ông Triệu ngập ngừng :
– Hồng Nhạn bây giờ sống như thế nào ?
Vì tế nhị tôi chưa bao giờ hỏi thẳng, nhưng theo tôi biết cô ấy đang làm môi giới. Từ tổ chức đi tour du lịch, rồi nhà đất, xe cộ, công việc làm, cho tôi nhân sự. Một nghề mà theo mắt nhiều người thi chẵng ra gì. Một phụ nữ đẹp, không chồng ở một mình nuôi con gái, sống phóng túng đương nhiên bị những phụ nữ quen sống nép mình vào khuôn khổ ghét. Nhưng tôi cho rằng Hồng Nhạn rất bãn lĩnh.
– Ba của Hông Miên là ai nhỉ ?
Ông Lễ hóm hỉnh :
– Chuyện đó chỉ Hông Nhạn mới biết. Tôi nghe người quen nói con bé Miên rất ngoan, dù không có cha.
– Vậy sao anh để chị Trinh ngăn thằng Trí yêu con bé ?
– Thú thật, tôi ngại vì Hồng Nhạn sống khác chúng tôi quá, vợ tôi khó lòng phù hợp khi phải ngồi chung bàn với cô ấy.
Ông Triệu im lặng. Ông nhớ tới lần gặp vừa rồi với Hồng Nhạn. Cô ấy dứt khoát không đồng ý cho Miên và San yêu nhau. Vì lý do Miên từng quen Trí và bị gia đình thằng nhóc không chấp nhận. Nếu đúng thế thì Nhạn đã đặt lòng kiêu hãnh của mình cao hơn hạnh phúc một đời của con gái rồi.
Lòng ông thêm lần nữa lại xót xa, buồn bã, chút ấn tượng tốt đẹp sau cùng dành cho Hồng Nhạn chợt không còn nữa. Thay vào đó là lòng trắc ẩn khi nghĩ tới San và Hồng Miên. Hai đứa nhỏ ấy đâu có tội tình gì.
Giọng ông Lễ vang lên cắt ngang suy nghĩ của ông.
– Anh Hưng dạo này thế nào ? Có thường về không ?
Ông Triệu đáp :
– Anh ấy là người của công việc, nên cuộc sống độc thân có lẽ phù hợp với ảnh hơn. Vài tháng ảnh lại về Việt Nam một lần để hỗ trợ công ty và em về mặt chuyện môn.
– Anh Hưng gặp lại Hồng Nhạn chưa ?
Ông Triệu lắc đầu :
– Chưa. Với Hồng Nhạn, anh Hưng là người thiên cổ rồi. Họ không gặp lại nhau đâu.
Ông Lễ chặn miệng :
– Tôi nghe anh Phúc nói ngày xưa hai người yêu nhau lắm. Nhưng đó là chuyện cúa ngày xưa. Mà ngày xưa của thời trai trẻ thường rất vui, rất đẹp. Anh nhớ không, hồi đó chỉ cần hai ông anh lớn là bạn, thì những đứa em cũng là bạn với nhau. Tụi mình chơi vui nhỉ !
Ông Lễ bâng khuâng nhớ :
– Ờ Vui.
Ông Triệu thở dài :
– Vậy mà con của những người từng là bạn lại không được yêu nhau vì lòng tự cao, kiêu hãnh cúa ba mẹ chúng. Tiếc thật !
Ông Lễ ngại ngùng uống hết phần rượu còn lại trong ly.
– Thật ra, tôi cũng chả cấm đoán gì bọn trẻ. Như cậu vừa nói. Nếu chúng yêu nhau thật lòng thì chẳng ai ngăn chúng được. Có thể con bé Miên và thằng Trí nhà tôi không phải là tình yêu nên vừa nhận ra sự khác biệt về cách sống của từng gia đình, chúng nó đã chia tay.
Ông Triệu hỏi :
– Nếu San và Miên yêu nhau thật tình, anh có ủng hộ chúng không ?
Ông Lễ gật đầu :
– Có chớ. Vợ chồng anh Phúc sống khác cách với vợ Chồng tôi. Hai người quan niệm yêu đương thoải mái lắm. Chính vì vậy nên mới vượt rào, vừa thi xong tú tài đã phải cưới, đến khi ổng tốt nghiệp đại học đã hai mặt con. Tiếc là anh Hưng không có đứa con nào cho hai ông ngồi sui như hồi trề thường nói đùa.
Ông Triệu bật cười :
– Không ngờ anh vẫn còn nhớ những câu nói đùa cua hai ông tướng ấy. Tuy không làm sui nhưng anh Hưng rất thương thằng San. Vậy cũng tết lắm rồi. Nếu biết San yêu con gái của Hồng Nhạn, chắc ảnh cũng vui.
Hai người bỗng rơi vào ỉm lặng. Có lẽ người quen của ông Triệu đến chào.
Ông Lễ bèn đến bên bà Trinh. Ông muốn về sớm vi ngày mai còn bận họp.
Trên đường về, bà Trinh lại đề cập tới San bằng giọng khinh khỉnh :
– Thằng San kết với con Miên coi bộ xứng dữ. Nói anh đừng tự ái, đàn ông họ nhà anh coi bộ thuộc hàng hảo ngọt. Thằng Trí nhờ có tôi dạy dỗ, nếu không thì cũng hư.
Ông Lễ đanh mặt lại :
– Em đừng có hờn nghen. Nói kiểu động chạm là không được đâu.
Bà Trinh kêu lên :
– Bộ không đúng sao ? Ba sắp có thêm một đứa con với mụ Tuyết Phượng.
Thật xấu hổ ! Gần đất xa trời rồi mà vẫn có một đứa con trạc tuồi cháu gọi mình là cụ cố. Nãy giờ trong buổi tiệc, ai hỏi thăm ba, tôi chỉ muốn độn thổ.
Ông Lễ thản nhiên :
– Tôi lại thấy hãnh diện vì ba mình còn đủ sức khỏe để làm một ông bố ở tuổi thất thập cổ lai hi.
Bà Trinh vẫn chua ngoa :
– Bảy mươi tuổi bây giờ không hiếm, nhưng bảy mươi mà vẫn có con mọn như ba thì đúng là hi hữu.
Ông Lễ trừng mắt :
– Em thôi có thói ngua ngoắt ấy đi. Khó nghe lắm.
Bà Trinh nhếch mép :
– Sự thật mất lòng. Phải ngọt lịm như mẹ con Hồng Nhạn kìa.
Ông Lễ quát :
– Im đi ! Tôi mệt lắm rồi.
Bà Trỉnh mím môi lại trong ấm ức. Về đến nhà, bà hầm hầm lên lầu tới.
phòng của Trí. Đẩy cửa bước vào nhanh đến mức Trí không kịp di động con chuột máy tính.
Bà đứng chết trân khi nhận ra cậu quý tử của mình đang coi phim sex.
click vội chuột, Trí đứng dậy khó chịu :
– Sao mẹ không gõ cửa ?
Trấn tỉnh lại bà nói :
– Hừ ! Nếu gõ cửa làm sao mẹ mục kích cảnh tượng này. Con hư quá rồi ?
Trí nhún vai :
– Chỉ là chuyện nhỏ mẹ ơi ! Con sắp già rồi chớ chẳng còn trẻ con nữa đâu.
Mẹ tìm con có việc gì ?
Bà Trinh ngồi phịch xuống giường :
– Con trở nên như vầy cũng vì Hồng Miên, nó đã dạy con cách sống đồi trụy, bậy bạ. May mà con đã nhận ra tốt xấu để bỏ nó.
Trí bêng gắt gủng :
– Thật ra Miên rất tốt. Con chia tay Miên chẳng qua vì bà Hồng Nhạn.
Bà Trinh cao giọng :
– Là cô gái tốt mà con vừa buông, nó đã cặp ngay thằng khác.
– Sao mẹ biết ?
Bà Trinh cười nhạt :
– Tình cờ thôi, Con có nằm mơ cũng không đoán được người tình mới của nó là ai.
Trí ra cửa sổ nhìn xuống đường. Anh cảm thấy ngột ngạt hết sức:
Bà Trinh nhỏ nhẹ :
– Nó đang bám vào thằng San xì ke nhà bác Phúc đó.
– Anh San đang ở ngoài đảo, sao Miên lại quen được ?
– Sao lại không được. Con hỏi nghe lạ thật ! Hừ ! Ngưu tầm ngưu, mã tằm mã mà. Mẹ con Hồng Nhạn dày mặt đến thế là cùng.
Trí bấu tay vào song cửa. Anh thật sự hụt hẫng trước những gì vừa được nghe. Lòng ghen tuông, đố ky bỗng sôi sục trong Trí.
Bà Trinh lại đổ dầu vào lửa :
– Thằng San cũng chả ra làm sao, nên mới qua lại với một đứa từng là bồ của em mình.
Trí buột miệng :
– Con nghĩ anh San không biết ?
– Vậy con phải cho nó biết, không thì mẹ con Hồng Nhạn cười vào cả họ nhà này.
Trí chợt nhớ tới vẻ tự cao của Miên hôm anh mới gặp gần đây. Cô lúc nào cũng nói không với anh ngay cả khi tay trong tay, môi kề môi. Anh tự hỏi phải đó là cách thức gần như tiểu xảo để Miên thả mồi bắt bóng, khiến bọn đàn ông con trai mê mệt không ? Là con gái của bà Hồng Nhạn, chắc Miên thừa kinh nghiệm để chinh phục những chú nai tơ như Trí. Nhưng anh San không phải nai tơ mà là một con sói. Con sói hoàn lương ấy cũng đổ gục trước một Hồng Miên lão luyện hay sao ?
Trí cứ nhìn mãi xuống đường cho đến lúc bà Trinh rời khởi phòng:
Bà cố tình đánh vào tự ái của Trí, đề anh thấy nhục.
Trí không kiềm được lòng, anh nhấn số điện thoại nhà Miên với tất cả oán hận.
Giọng cô vang lên trong vắt, nhẹ nhàng khiến Trí nhớ ngẩn ngơ bờ môi mềm anh từng si dại.
Trí ngọt ngào :
– Anh đây. Em đừng cúp máy nếu muốn biết tin về San.
Miên im lặng. Mấy giây sau, anh mới nghe giọng cô ngạc nhiên :
– Anh ... anh biết anh San à ?
Trí cười nhẹ :
– Em hỏi lạ thật. Định đóng kịch với anh à ? Em tài lắm, nên mới thả lưới lần lượt bắt hai anh em anh.
– Anh nói vậy nghĩa là sao ?
– Lẽ nào em không biết San là con bác Hai anh ? Mà bác Hai là chỗ quen cũ với mẹ em. Trái đất này hơn sáu tỉ người, sao em lại yêu hai anh em nhà anh thế?
Miên ấp úng :
– Anh ... anh và San đã nói gì về em ?
Trí chợt hà hê khi nghe giọng Miên đầy lo lắng. Anh lơ lứng :
– Em hỏi điều đó làm gì ? Bọn anh có thiếu gì chuyện để nói. Nhưng Miên này ... Gia đình anh đã không chấp nhận em thì gia đình anh San cũng vậy. Hơn nữa, San là cháu đích tôn. Anh thật lòng khuyên em hãy lặng lẽ rút lui đi, nếu không muốn bị tổn thương thêm một lần nữa.
Trí đang hiu hiu tự đắc thì nghe tiếng gác máy thật khẽ. Xem như Miên thua.
Cô bé kiêu ngạo ấy đã bị thấm đòn rồi. Trí bật cười mà trái tim bỗng trống rỗng.
Anh thả phịch người xuống ghế.
Mũi tên đã lao đi thì phải tới đích. Tay nhấp con chuột, anh chuyển sang mạng đê gởi cho San một bức thư. Một bức thư San không đời nào mong đợi.
San nhìn đồng hồ. Giờ này chắc chắn Miên còn đang ở trường, anh chờ cô ở cổng là đúng. Sau nứa năm ngoài đảo, đây là lần đầu San về lại Sài Gòn, và người duy nhất anh muốn gặp không ai khác là Hồng Miên.
San phải gặp để trấn an cô bé vì lòng Miên đang hoang mang dao động bởi những lời ỡm ờ của Trí. Anh muốn đưa Miên về nhà ra mắt ba mẹ va cả ông nội đề cô an tâm tiếp tục yêu anh:
Tội nghiệp thiên thần nhỏ của San. Cô bé đã khóc, chắc chắn là rất nhiều khi nghe Trí nói quan hệ giữa nó và anh, cũng như định kiến của cả gia tộc đối với cô và bà mẹ Hồng Nhạn của mình.
Anh không ngờ thằng em họ lại tồi như thế. Lần nhận được email của Trí, San tức hết sức. Anh đã ra bưu điện gọi về Sài Gòn yêu cầu nó không chen vào chuyện anh và Miên. Anh tin ít nhiều Trí vẫn dè chừng anh, nó sẽ không dám phá hai người nữa. Nhưng những gì Trí đã làm là một đòn đánh trúng yếu điểm của Miên. San biết Miên đã không giấu mình chuyện gì, chỉ có điều cả cô và anh đều không ngờ, trái đất bé đến mức trước khi quen San, Miên từng quen Trí.
Miên của anh vẫn còn non nớt với đời, một lúc cô phải chịu áp lực từ mẹ, rồi từ những người thân của anh mà điển hình là Trí, cô làm sao không bị sốc ?
San cũng đã gọi điện cho ba mình. Ông xác nhận có quen với bà Hồng Nhạn, ông còn tiết lộ một bí mật thú vị, ngày đó bà Nhạn yêu say đắm Là ông Hưng.
Trái ngược với lo lắng của San, ba anh lại vui và hài lòng khi biết anh và Miên yêu nhau. Trở ngại lớn nhất bây giờ là từ bà Nhạn. Bà không chấp nhận San chẳng qua vì bản thân anh không đáng để bà tin tướng giao Miên cho anh.
Nhất định San phải thề hiện tình yêu của mình cho bà thấy.
Tan trường, sinh viên từng lớp lần lượt bước ra. San hồi hộp tìm Miên giữa đám đông toàn những người lạ. Anh tìm mỏi cả mắt, choáng cả đầu mới thấy một dáng thân quen đan lon ton đi bộ trên vỉa hè.
Không kềm được lòng, San vội vã bước theo đến gần Miên, anh gọi khẽ :
– Miên !
Cô quay phắt lại, mắt tròn xoe tay để lên ngực, trong khi San cười mà nghe rưng rưng. Chưa bao giờ trong đời anh có cảm giác này. Thoáng chốc, cảnh vật xung quanh như mờ đi San chỉ thấy mỗi Miên và cái nhìn thăm thẳm của cô.
Giọng Miên òa vở niềm hạnh phúc :
– Anh về bao giờ ?
– Cách đây một tiếng.
Rồi anh mỉm cười :
– Đứng yên để anh ngắm.
Miên đỏ mặt, cô vuốt mái tóc ngắn của mình.
– Tóc em vẫn chưa dài bằng tóc anh.
San say đắm :
– Anh từng yêu một cô bé không có tóc mà. Đi với anh nhé ?
Miên ngập ngừng :
– Để em nói với Thái An đã.
Dứt lời, cô chạy về phía lề đường, và ríu rít gọi một con bé đang ngồi trên xe. Con bé nghiêng đầu nhìn San. Anh đưa tay lên chào rồi chờ Miên trở lại.
San trở về chỗ dựng chiếc Astrea cũ kỹ của mình. Đây là chiếc xe thứ năm mẹ San mua cho anh, sau khi anh đã bán lần lượt bốn chiếc xe đắt tiền để hút.
Anh đã trở lại Sài Gòn sớm hơn dự định. Nhiều người thân không an tâm về anh, nhưng anh đã có cô thiên thần nhỏ hộ mệnh, anh sẽ không sa chân nữa đâu.
Hồng Miên đã trở lại, giọng cô thắc thỏm :
– Chúng ta đi đâu hở anh ?
San nói :
– Đến nhà anh thăm ba mẹ anh.
Miên kêu lên :
– Không được đâu.
San mim cười :
– Vậy đến nhà em thăm mẹ em.
Miên xìu mặt :
– Em rầu muốn chết, anh còn đùa ...
San nói :
– Đi uống cà phê vậy. Lâu lắm rồi anh không ngồi quán.
Miên ngồi sau lưng anh. Cô tựa mặt vào vai anh và nghe mùi biển nôn nao lòng.
San tìm tay cô :
– Nhớ em quá.
– Em cũng nhớ anh. Điều này ngày nào mình cũng email cho nhau, nhưng em vẫn thích nghe anh nói như thế.
San nghiêng đầu ra sau :
– Có thích nghe ''Anh yêu em'' không ?
Miên siết chặt eo anh :
– Thích chứ ! Nhưng tình yêu mong manh lắm, em sợ.
San chắc nịch :
– Nếu đã yêu nhau, không có gì phải sợ.
Hai người vào một quán cà phê trên đường Cao Thắng.
San đợi người phục vụ đi khuất môi hỏi cô :
– Anh về làm gì ? Em biết không ?
Hồng Miên nhỏ nhẹ mà lòng nặng trĩu :
– Chắc vì chuyện gia đình. Ba mẹ anh gọi anh về và bảo không được yêu con bé ấy vì nó là đứa con gái không cha.
San từ tốn :
– Nghe Miên nói anh thấy giống một người, nhưng không phải mẹ anh. Mẹ anh rất thương những đứa con gái không cha, vi bà cũng không biết cha mình là ai. Hồi xưa ba anh yêu mẹ mà không quan tâm đến chuyện đó. Thì anh cũng vậy. Anh yêu em và yêu cả số phận của em.
Hồng Miên ngập ngừng :
– Anh có biết em từng quen Trí không ?
Anh vừa được biết, đó là chuyện của ngày hôm qua. Em đâu có lỗi gì khi em đang yêu anh.
– Nhưng mà Trí nói ...
Đặt ngón trỏ lên môi Miên, San nhìn cô :
– Trí nói gì anh không quan tâm. Em đừng tin Trí. Cậu ấy là em họ anh thật, nhưng lối sống của gia đình anh và gia đình Trí rất khác biệt. Anh vội về Sài Gòn vì anh biết em đang khốn đốn bởi những lời của Trí và cả những ngăn cấm của mẹ em nữa.
Miên ngạc nhiên :
– Sao anh biết mẹ em ngăn cấm ?
San nói :
– Ông Triệu nói với anh.
– Ông Triệu là giám đốc cúa anh phải không ? Sao ông ấy lại biết chuyện này, San trả lời :
Ông Triệu là chỗ quen biết trước đây của cô Nhạn, ba anh và ba Trí cũng vậy. Không hiểu sao cô Nhạn lại hỏi về anh thông qua ông Triệu, trong khi ba anh và cô đâu có lạ gì Nhạn. Đã là chỗ quen biêt cũ sao mẹ em lại ngăn cấm chúng ta yêu nhau.
Miên ngập ngừng :
– Chỉ sợ mối quan hệ của mẹ em và các bác ấy trước kia là mối quan hệ xấu, nên mẹ em mới quyết liệt đến thế.
San nhíu mày :
– Anh không nghe ông Triệu nói điều này, ba anh cũng vậy. À ... ba anh bảo ngày xưa mẹ em và anh trai ông Triệu từng yêu nhau.
Mặt Miên bỗng tái đi, cô nói :
– Người đó tên gì ? Anh có biết ông ta không ?
– Anh biết, đó là ông Hưng. Ông ấy đang sống ở Mỹ nhưng vài tháng lại về Việt Nam một lần để hỗ trợ về chuyên môn cho công ty.
Miên thờ thẩn khì nhớ những gì Thái An nói với mình hôm trước. Liệu ông Triệu có liên quan tới chú cô không ?
San vốn rất nhạy cảm. Anh nhìn vẻ thất thần của Miên rồi nhớ tới những lời ông Triệu nói hôm ở biển. Qua câu chuyện thì dường như bà Hồng Nhạn chính là người phụ nữ ngày xưa mà ông và ông Hưng yêu. Nếu vậy có bao giờ Hồng Miên là con của ông Hưng không ?
San không muốn đặt vấn đề ra lúc này vì nội chuyện của anh và Miên đã rối lắm rồi.
San hỏi :
– Em đang nghĩ gì vậy Miên ?
Cô chớp mi :
– Em không biết rồi chúng ta sẽ đi tới đâu khi mẹ khẳng định mẹ không bao giờ chấp nhận anh.
San tha thiết :
– Em ráng chờ anh một thời gian nữa.
Miên rưng rưng :
– Chờ bao lâu em cũng chờ được mà.
– Vậy thì đừng khóc, anh sẽ về Sài Gòn luôn.
Mắt Miên sáng lên :
– Thật hả anh ?
San gật đầu, Miên nói ngay :
– Anh đã về, em đâu phải chờ nữa.
San nghiêm nghị :
– Em vẫn phải chờ cho đến khi anh dùng hết khả năng, tâm trí thuyết phục bằng được mẹ gả em cho anh. Anh nghĩ ngoài nguyên nhân anh từng chơi ma túy ra, mẹ không còn lý do gì đề chê anh cả. Điều mẹ lo là đúng. Anh phải hoàn thiện mình trước đã.
Miên hỏi tới :
– Nhỡ như mẹ vẫn không chịu thì sao ?
San cười cười :
– Nếu thế mình sẽ tự cưới nhau.
Miên tròn mắt nhìn San. Anh luôn đem đến cho cô sự tự tin và niềm vui. Bên anh dù bão giông, biển động gì, Miên cũng không sợ.
San trầm giọng :
– Em có đồng ý không ?
Miên gật đầu. San nói :
– Bây giờ anh đến thăm mẹ với em.
Miên kêu lên :
– Anh đã chuẩn bị tinh thần chưa ? Nhỡ mẹ em nặng lời thì sao ?
– Anh nghe hết chớ sao. Em đừng lo lắng nhiều quá.
Ngồi sau lưng cho San chở, nhưng Miên cứ bềnh bồng như đang trên mây.
San luôn miệng bảo cô đừng lo, đừng sợ, nhưng cô không làm chủ cảm giác của mình được. Dẫu thế nào cô cũng không muốn mẹ hoặc San bị tổn thương. Vừa rồi, Miên gật đầu đồng ý phương án tự cưới nhau của San nhưng 1òng cô buồn bã làm sao.
Cô luôn bảo không muốn giống mẹ, nhưng muốn là một lẽ, còn được hay không là chuyện khác. Đời mẹ không chồng, không có đám cưới nhưng lại có con. Bà đã vất vả truân chuyên để nuôi Miên khôn lớn. Giờ cô lại làm mẹ đau lòng. Nhưng tại sao mẹ khắt khe đữ vậy hà mẹ ? Miên không thề tìm ra câu trả lời.
Tới nhà, Miên rụt rè nhấn chuông. Bà Hai Nữ mở cổng. Liếc Miên một cái, bà nói :
– Mẹ con đang nổi điên trong nhà. Liệu lời mà nói đó. Lúc nãy con An đã kể hết rồi.
– Hừ, con gan lắm !
San nhỏ nhẹ :
– Tất cả tại cháu. Cháu sẽ vào thưa chuyện với cơ Nhạn, Bà Nữ xua tay :
– Không được. Cậu về đi !
– Nếu chưa gặp được cô Nhạn, cháu chưa về !
Bà Nữ lắc đầu :
– Vậy là cậu làm khó con Miên rồi.
San năn nỉ :
– Cháu xin dì Hai cho cháu gặp cô Nhạn.
Từ trơng nhà, giọng bà Nhạn vang ra :
– Chị Hai cho cậu ta vào đi.
Miên nghe San nói nhỏ bên tai mình :
– Không sao đâu. Anh sẽ chịu đựng được.
Bà Nhạn nhìn gã thanh niên khỏe mạnh có mái tóc bồng, đôi mắt sáng, sống mũi cao, bờ miệng rộng, nước da rám nắng biền với vẻ dửng dưng lạnh lùng, nhưng trong lòng bà đã hiểu tại sao Miên lại cãi lời bà để tiếp tục quan hệ với San. Đó là một mẫu đàn ông đẹp, mà phụ nữ lào lại không ngã vì nét mạnh bạo ấy.
Bà bảo Miên :
– Con lên lầu đi, Mẹ muốn nói chuyện riêng với cậu San.
Ngần ngừ nhìn San, Miên nhận được cái gật đầu của anh. Cô chậm chạp bước đi.
San nghe giọng bà Nhạn dạo đầu :
– Con bé vẫn là con chim non chưa quen rời tổ mẹ, còn cậu đã là đại bàng hay chim ưng quen bay cao, bay xa trong giông bão. Sự hoang đàng, bạt mạng của cậu sẽ làm tổn thương con bé mất. Là mẹ tôi không muốn con mình bị đau.
San nhỏ nhẹ :
– Cháu hiểu ý cô. Cháu không phải đại bàng hay chim ưng nên sẽ không làm tổn thương Miên, cháo hứa với cô như vậy. Trước đây vì bốc đồng, cháu đã làm lỡ đời mình. Cháu đã dứt bỏ quá khứ đề bắt đầu cuộc đời mới. Trong cuộc đời này, cháu đã quá yêu và cần có Miên làm người đồng hành. Cháu tin sẽ mang hạnh phúc đến cho Miên.
Bà Nhạn nhếch môi :
– Cặu nói nhiều quá, nưng chỉ toàn những lời hứa, những dự định không thể kiểm chứng.
– Xin cô cho cháu thời gian, cháu sẽ chứng minh khả năng của mình.
– Ông Triệu đánh giá cao năng lực làm việc của cậu, nhưng anh em trong nhà, khen nhau là chuyện thường. Tôi không thích anh em nhà cậu, cho nên bằng bất cứ giá nào, kể cả sinh mạng, tôi không để cậu đến với Hồng Miên.
Trán San nhíu lại, anh không hiểu nổi bà Nhạn muốn ám chỉ điều gi ?
Anh ngạc nhiên :
– Anh em nhà cháu ... Sao cô lại ghét ? Mà cháu nguài hai người chị ra làm gì có anh em.
Bà Nhạn ngỡ ngàng :
– Sao ? Cậu chỉ có hai bà chị à ? Vậy ông Triệu và ông Hưng là gì của cậu ?
San nhìn vẻ nôn nả của bà Nhạn. Bà đang nín thở chờ câu trả lời của anh.
Vậy là rõ rồi.
Bà cấm anh và Miên chỉ vì bà tướng anh và anh em ông Triệu có quan hệ huyết thống.
Rất từ tốn, San trả lời :
– Ông Triệụ và ông Hưng là cấp trên của cháu.
Bà Nhạn gặng lời :
– Không hề có bà con họ hàng gì ?
San mìm cười :
– Dạ không. Nếu có chăng chi có quan hệ bạn bè giữa ba cháu và ông Hưng.
Cháu nghe ba cháu nói ngày xưa ông Hưng cũng quen biết cô.
Bà Nhạn hỏi ngay :
– Ba cháu tên chi ?
– Dạ tên Phúc.
– À, tôi nhớ rồi. Anh Phúc là anh trai của Lễ. Vợ con anh Lễ chẳng ưa gì tôi đâu.
San nói :
– Mỗi người một tính cách, mỗi gia đình có nề nếp sống riêng. Gia đình cháu rất khác gia đình chú Lễ.
Nét mặt bà Nhạn đã bớt nặng nề căng thẳng rất nhiều. Lòng San cũng nhẹ nhõm. Anh tin thần may mắn đang mỉm cười với anh và Miên:
Giọng bà Nhạn chợt thay đổi :
– Mẹ cháu khỏe không ?
– Dạ khỏe ạ.
Bà Nhạn nói :
– Hồi đó mẹ cháu rất thương tôi. Tôi cũng rất quý chì ấy. Lấy chồng sớm, có con sớm lại không có mẹ nên chị ấy rất cực vì không ai đỡ đần.
Sạn ngọt ngào :
– Tới bây giờ mẹ cháu cũng rất quý cô. Bà có dặn, nếu cháu có gặp cô cho bà gởi lời thăm.
Bà Nhạn lườm San :
– Cháu biết cách nói lắm. Tôi sẽ kiểm tra lại lời thăm hỏi này.
San gãi ót trong khi bà Nhạn đang miên man trôi trong suy nghĩ. Bà vẩn không hiểu sao bà lại hồ đồ tin chắc rằng San là em cùng cha khác mẹ với ông Hưng. Chính bà suy ra như vậy, khi nghe những lời mơ hồ từ ông Triệu. Chao ơi ! Bà vì mối tình xưa đã đâm ra lú lẫn mất rồi. Nếu San không liều mạng lì mặt tới đây để van xin năn nỉ, sự lam lẫn của bà còn kéo dài tới bao lâu và sẽ dẫn.. tới hậu quả gì ? Chao ơi ! Lở như vì bị ép uổng, Miên sẽ tự tử thì sao ?
Rùng mình, bà không dám nghĩ tiếp. Mối lo lớn đã được giải tỏa, nhưng bà có nên tin San không ?
Im lặng và về mặt vẫn không biểu hiện chút tình cảm nào, bà Nhạn nhìn San và hỏi.
– Dự định trước mắt và lâu dài của cậu là gì ?
San nói :
– Trước mắt cháu phải hoàn thành dự án thiết kế khu du lịch ở đảo nơi cháu và Miên đã gặp nhau.
Bà Nhạn chép miệng :
– Dự án đó sẽ như thế nào ?
San mỉm cười. Anh trình bày với bà Nhạn kế hoạch đầy lãng mạn của mình về một khu khách sạn, biệt thự và nhà nghỉ ở đảo.
Bà Nhạn gật gù :
– Cũng không tệ lắm.
San nhìn bà, giọng chân thành :
– Tất cả nhờ Miên. Cô bé đã mang tới cho cháu nguồn cảm hứng hết sức lớn lao.
Bà Nhạn cao giọng :
– Thế còn dư định lâu dài của cậu ?
San thản nhiên :
– Cháu sẽ lập gia đình và người cháu lấy không ai khác ngoài Hồng Miên.
Bà Nhạn cười nhạt :
– Cậu tự tin quá nhỉ ! Nên nhớ tôi không đồng ý ngay từ đầu. Cậu hãy từ bỏ viễn tướng ấy đi.
San mềm mỏng nhưng cương quyết :
– Đó là dự định lâu dài và quan trọng nhất đời mình, cháu không thể từ bỏ được. Cháu sẽ đợi đến bao giờ cô đồng ý mới thôi.
Bà Nhạn nhấn mạnh :
– Chuyện gì cũng có thời gian. Tôi sẽ sớm tìm cho Miên một người chồng tốt chớ không để cậu San dợi đến bao giờ cũng được.
– Cháu mong cô nghĩ lại. Miên cần cháu chớ không cần một người chồng tốt theo ý cô. Không gì bất hạnh bằng việc phải sống theo ý người khác, yêu theo ý người khác. Cháu tin cô là người thấu hiểu hơn ai hết nỗi đau khi phải xa lìa người mình yêu, lẽ nào cô nở để cháu và Miên phải khổ hả cô ?
Bà Nhạn tựa lưng vào ghế. Bà biết mình không ngăn nồi chàng thanh niên này cũng như không cản được Miên. Lý đo đáng sợ nhất khiến bà cương quyết nói không với chúng đã không tồn tại, vậy cứ để trời định. Đúng là duyên số thì làm sao tránh.
Hắng giọng, bà bảo :
– Tôi lo cậu làm khổ con tôi thối. Yêu đã khổ, yêu lầm người càng khổ hơn.
Tôi sợ Hồng Miên sẽ như mình. Tôi nói thật đó !
San nói :
– Cháu hiểu. Cháu không dám khoe mình từng trải, nhưng với những sai lầm cháu đã mắc phải, rồi cháu cố gắng vượt qua, cháu biết trân trọng, quý giá tình yêu và hạnh phúc. Cháu yêu quý Miên với tất cả chân tình.
Bà Nhạn nuốt tiếng thở dài. Bà có lạ gì câu :
''Hồng nhan đa truân''. Cuộc đời bà sau cuộc tình đầu với đứa con không cha đã qua bao cuộc tình khác ? Bà từng khao khát một gia đình, một ngườì chồng yêu thương mình thật lòng, nhưng đâu có được. Năm tháng xoay vần, bà cứ trôi đi hết với người đàn ông này sang người đàn ông khác. Tới bây giờ bà chỉ có tình nhân chớ không có chồng. Bà nên cảm ơn đời đã xui khiến con gái bà tìm được một người yêu nó đến thế.
Giọng nhẹ tênh, bà Nhạn nói :
– Tôi không hứa hẹn điều gì với cậu hết. Trước mắt hãy hoàn thành dự án gì đó của cậu đã.
San không dằn được niềm vui, anh nói như reo :
– Vâng ! Cháu sẽ biến ước mơ thành hiện thực Cháu nhất định sẽ làm được, vì Hồng Miên.
Bà Nhạn nghe mắt cay xè. Bà chưa kịp gọi đã thấy Miên xuất hiện ở cầu thang.
Mắt long lanh ướt, Miên ấp úng :
– Con cám ơn mẹ.
Bà Nhạn ra vẻ thản nhiên :
– Hãy cám ơn hòn đảo nơi con đã đến và gặp San.
Dứt lời, bà bước ra nguài. Buổi chiều chầm chậm xuống, bà chợt có cảm giác lâng lâng.
Sẽ cớ một buổi chiều nào đó, bà sẽ nói với Miên về ông Hưng người cha mà Miên chưa bao giờ nghe bà nhắc đến tên.
Sẽ có buổi chiều đó. Bà Nhạn khẳng định với mình. Và khi đưa tay lên ôm mặt, bà mới thấy nước mắt đã ướt trên má tự lúc nào.
HẾT
Nguồn: http://vietmessenger.com/