Chương 1
Một trong những điều Bảo Hân ghét nhất trên đời này là việc "Xuống xe khi ra vào cổng". Bao giờ tới nơi nào có yêu cầu như vậy, cô cũng phớt lờ và chạy tuốt. Nhưng hôm nay, ngay tại giang sơn của mình cô đã thua.
Ấm ức nhấn thật mạnh đôi guốt cao gót xuống nền cát ẩm, Hân dắt chiếc xe mini màu đỏ đi một nước. Không buồn quay lại nhìn cho rõ kẻ vừa kiếm chuyện với mình.
Nghĩ cũng hay! Bảo Hân vừa vắng mặt hơn 2 tuần, trường cô dạy đã xuất hiện nhân vật lạ ? Lúc nãy chỉ liếc sơ thôi cô cũng đã nhận ra hắn khá độc đáo. Nhưng với giọng điệu cộc lốc đó, bộ dạng đó và cả gương mặt đó, hắn ta chỉ là "con dao cùn" lạc giữa rừng ho thôi. Tiếc thật !
Ôi mà thây kê... "con dao cùn" đó, sáng nay tâm hồn cô đang xao động, vui nhiều hơn buồn, cô chả chấp nhất làm gì cái trò... nguyên tắc cứng ngắc ấy. Còn ngày mai, ngày mốt, bữa kia nữa mà. Để rồi xem. Thỏ! Hãy đợi đấy !
Thoáng thấy dáng Hân ở cửa, bọn trẻ đã ùa ra, reo hò ầm lên. Vứt chiếc túi xách lên bàn, cô ngồi xuống giữa lớp, cảm động nhìn nhữg đôi mắt tròn như những viên bi, rồi những cái miệng ngây thơ thi nhau hỏi han cô không ngớt.
Mặc kện học trò nhảy nhót ồi ào. Hân chống tay trên nền gạch bông mát lạnh, nghe lòng mình rộn lên niềm yêu thương kỳ lạ. Rốt cuộc cô cũng trở lại vương quốc tí hon của mình với mấy mươi thần dân xinh xắn như búp bê, châ n tay lúc nào cũng nghịch ngợm fá fách làm đủ trò như đám con rối.
Chị Trúc bước vào, hai tay xách hai ấm nước to . Có lẽ không nhìn thấy Hân, vừa đặc ấm nước xuống bàn chị đã cầm chiếc trống lắc:
- Không ngoan rồi ! Về chỗ ngay cho cô.
Bọn trẻ dạt ra bỏ Hân ngồi lại và chạy về chỗ của mình. Giọng Trúc mừng rỡ:
- Ủa ! Em vào hồi nào ? Hèn chi trẻ nó làm ầm ĩ là phải. Hết phép chưa ? Bữa nay dạy luôn rồi chứ?
Cười cười Hân nhìn dây trầu bà xanh mướt bò ra từ mồm hai con rùa treo trên vách, hỏi trả lại:
- Em vắng mới nửa tháng, bộ chị đừ với tụi nó rồi sao ?
Nhún vai Trúc đáp:
- Có người phụ, chị cũng chả có gì đừ, nhưng vắng em thì buồn.
Liếc Hân một cái Trúc tủm tỉm:
- Sao ! Đi an dưỡng về có lên được... trăm gờ ram nào không ?
- Em đố chị đó.
Nghiêng đầu ngắm nghía, chị Trúc khen:
- Mặt mày tươi tỉnh, da dẻ hồng hào, vui nhiều hơn buồn, chắc có lên cân ?
- Về chất thì có lên, còn lượng thì như cũ.
- Là sao hả con khi?
- Là yêu đời, yêu người, yêu đủ thứ nhưng vẫn ốm.
Chị Trúc lắc đầu:
- Mệt ! Trật tự vãn hồi, hòa bình tái lập, hết giận hết hờn rồi phải không ?
Hai người cười khúc khích. Bọn trẻ thừa cơ hội làm ồn lên. Trúc lắc trống, bắt giọng cho cả lớp đọc theo:
"Bắp cải xanh
Xanh mát mắt
Lá cải sắp
Sắp vòng tròn
Bắp cải non
Nằm ngủ giữa... "
Khi tiếng "giữa" vừa rơi ra khỏi miệng, bọn trẻ lại cúi đầu úp mặt vào tay vờ ngủ. Lớp im phăng phắc.
Hân cười. Xem chừng nề nếp lớp của cô vẫn còn tối dầu cô đã bỏ nó cả nữa tháng. Lờ lững trông ra đám sao nhái vàng hực ngoài sân, cô trả lời câu hỏi lúc nãy của Trúc.
- Không giận nữa với kèm theo một điều kiện từ phía anh ấy.
Trúc nheo mắt:
- Nó đòi làm đám cưới phải không?
Nhẹ nhè lắc đầu, Hân nói giọng nhỏ xíu:
- Chưa đòi cưới mà đòi làm sếp.
- Mà nó đòi cái gì ? Em tin nó là... là chết nghe chưa ? Đàn ông thời buổi này ..
Mặt đỏ hồng lên, Hân gắt:
- Chị này ! Giỏi tầm bậykhônghà . Làm như em ngốc lắm vậy đó
Trúc cao giọng:
- Khi đã yêu ai dám ai không ai dại . Người ta mù quáng, u mê, si dại thì đúng hơn . Vậy chứ nó đòi hỏi em chuyện gì ?
Chống tay dưới cằm Hân buồn buồn:
- Ảnh kêu em nghỉ dạy, ở nhà bán cafê . Em chả dám hé môi với ba má.
Trợn mắt nhưkhôngtin, Trúc "xì' một tiếng:
- Xạo ! Mày mà fải nghỉ dạy ở nhà bán cafê . Thằng Thuấn tính toán giống gì mà định để người yêu đẹp như vậy buôn với bán ?
Tránh đôi mắt của Trúc, Hân đáp khẽ :
- Thì em với ảnh cùng làm ăn . Nói là bán cafê nhưng mình là chủ, đứng ra thuê mượn người khác, em đâu phải động móng tay.
Trúc vẫn lộ vẻ bất bình:
- Trời ạ ! Bộ 2 đứa túng dữ lắm sao ? trong khi chị thấy gia đình đôi bên cũng đâu đế nổi.
Thở dài Hân rầu rầu:
- Ý anh Thuấn muốn vậy, vì tương lai lâu dài.
- Thế thì số mày khổ . Nếu lỡ yêu rồi thì miễn bàn . Tao thấy chưa chi mà nó tính toán quá . Nó muốn mày nghỉ dạy để buôn bán cực khổ, trong khi nhà cửa nó giàu nứt vách.
Kéo giá phơi khăn ra sân, Trúc hỏi Hân:
- Em trả lời với nó chưa ?
- Chưa . Em vẫn thích đi dạy hơn.
- Vậy có gì đâu là vui để em yêu đời, yêu người, yêu đủ thứ.
Hân gượng cười :
- Dù sao hai đứa cũng hết giận hết hờn.
Trúc quả quyết:
- Rồi sẽ giận nữa, nếu emkhôngnghe lời nó . Mà nó thì thuộc loại cai già tu lâu năm.
Hân chớp mắt lặng thinh, nhớ tới môi hôn của Thuấn sáng nay khi anh đến đưa cô đi điểm tâm . Bây giờ sau một thời gian buồn rầu vì giận dỗi, Thuấn cũng là người tim` tới giảng hòa trước. Anh kiên trì nhẫn nại trong việc làm dịu cơn giận dai của Hân . Nhưng để rồi sau đó, chính cô là người sa vào bẫy yêu thương . Tình cảm của cô như tăng dần sao mỗi .. đợt năn nỉ, ỉ ôi của Thuấn . Anh đã thắng với chiến thuật .. rù rì, vuốt ve, cô biết thê" nhưng chẳng làm sao xa anh được . Mỗi lần cô buồn rầu khóc lóc vì giận, rồi ca hát líu lo vì hòa, chị Trúc đều khuyên .. bỏ . Chị Trúc không thích Thuấn vì lý do: Mật ngọt chết ruồi . Theo chị thì Thuấn là thứ mật rượu thơm tho, ngọt lịm trong những viên kẹo đường đủ màu tuyệt đẹp . Thứ mật quyến rũ để làm con gái say, ai đã một lần ngậm viên kẹo tẩm rượu ấy rồi thì khó mà quên.
Nhìn mọi cái trong phòng đều gọn gàng ngăn nắp, Hân nói sang chuyện khác :
- Ai thế lớp em vậy chị Trúc ?
Trúc càu nhàu:
- Có ai đâu mà thế ! Con Loan nay ốm mai đau vì thai hành, có xuống lớp được đâu . chỉ có chị với thằng Triều.
Hân ngạc nhiên, hỏi lại:
- Ai chứ ?
- Thằng Triều.
Hân ngơ ngác :
- Triều nào ?
Quay sang nhìn Hân, Trúc nhăn mặt:
- Triều bảo vệ chớ Triều nào ?
Như chợt nhớ ra, chị gật gù :
- À ! Nó vào lam` sau khi em đi an dưỡng mấy ngày .khôngbiết là phải.
Hân trợn mắt :
- Cái thằng cha gác cổng giống như quỉ sứ ấy hả ? Trời đất ạ ! Dễ ghét thật !
Trúc rầy:
- Độc miệng vừa thôi . Làm gì rủa nó vậy . Bộ mày đụng độ rồi hả ?
0 trả lời Trúc, Hân gật gù:
- Công nhận bà Bích chọn người bảo vệ... "chiến đấu" thật ! Nhìn mặt lão ta, mẹ mìn cũng hết dám rề rà ở cổng trường mình đê/ bắt con nít, chớ đừng nói chi em . Mà chị Trúc nè, bộ hổm rày lão ta vào lớp hù dọa học trò em hả ?
Nghêng mặt ngó Hân, Trúc dài giọng :
- Xì, làm như học trò em hiền lắm . Quậy nhất trường này, ai mà hù dọa được . Có thằng Triều khốn khổ với nó ấy chứ . Đúng là cô nào trò nấy.
Trúc vừa dứt lời, thằng Lễ Trí rời chỗ . Nó vòng tay trước mặt Hân cà lăm :
- Thưa cô... bạn... bạn... Vi cắn bạn... Hoài... Phương... chảy .. máu luôn !
Hân lắc đầu ngao ngán :
- Vào tới lớp là nghe thưa với gửi . Các békhôngngoan cô nghỉ luôn để cho... chú bảo vệ dạy nhe.
Lớp học đang im bỗng rào rào tiếng vỗ tay . Hân trố mắt . Đó là cách cô đã dạy cho học trò, để chúng bày tỏ tình cảm của mình trước điều gì chúng thích . Chẳng lẽ học trò thích gã quỷ sứ ấy hơn cô giáo của nó !
Vừa xoa dầu cho bé Phương, chị Trúc vừa cười :
- Tụi nó khoái chú Triều lắm, đừng dọa, coi chừng mất hết học trò đó.
Hân tự ái, buông một câu cộc lốc:
- Hết học trò thì nghĩ dạy cũng vừa.
- Lại dỗi . Lớn rồi mà y như trẻ con . Chỉ có thằng Thuấn mới chiều em nỗi thôi Hân ạ.
Hân bước ra ngoài sân . Mặt trời đã lên cao . Những hạt nắng vàng tinh nghịch lọt qua tàn lá bàn to rộng, chập chờn nhảy nhót trên sân . Vài chiế lá đỏ lưng chừng rơi . Sắp mùa đông rồi . Cuối xuống nhặt chiếc lá ngã sang màu nâu, Hân bâng khuâng . Nói là nói thế thôi, dạy học vẫn là công việc cô đã chọn vì yêu thích . Nghề nàykhôngcho cô nhiều tiền nhưng cho cô sự an ổn, và phù hợp với cô... một con bé thích đùa với con nít.
Thế còn đề nghị của Thuấn thì sao ? Sáng nay cô vẫ tránh phải trả lời với anh . Trong tình yêu cô đã nhượng bộ, thậm chí tha thứ cho Thuấn rất nhiều lần . Đến lần này thì chắc khó. Anh có thật xứng đáng để cô đưa đời mình qua một khúc ngoặc mới không ? Ôi tình yêu, thứ hiện thực mờ ảo mà cô vẫn chưa có kinh nghiệm gì về nó ngoài trái tim yêu thành thật của mình.
Triều kéo ngang chốt cổng rồi khập khiễng đi vào . Ở ngôi trường này, công việc của nha xem ra thật nhàn hạ . Anh giống một người rảng rỗi, thảnh thơi đứng bên ngoài cuộc sống tấp nập để nhìn thiên hạ ra vào . Có lẽ nhờ bộ dạng của anh nên ai đi ngang tấm bảng ghi "Yêu cầu xuống xe khi ra vào cổng " đều răm rắp làm theo đề nghị, trừ con bé ương ngạnh ban nãy . Chắc cô ta nghĩ là mình đẹp nên tự cho mình có những đặc quyền hơn thiên hạ hay sao ấy !
So vai, Triều ngao ngán:
- Sao những cô gái đẹp, kiêu kỳ bao giờ cũng là khắc tinh của mình vậy ?
Cười buồn, Triều nghĩ tiếp:
- Điều ấy cũng có gì là lạ . Ban đêm với ban ngày, ánh sáng và bóng tối có khi nào xuất hiện một lúc đâu ? Sao hôm nay bỗng dưng mình lại thắc mắc những cái từ lâu mình không để ý tới.
Ngước mặt nhìn màu xanh biết của trời, anh chép miệng :
- Có lẽ tại cô ta đẹp quá làm mình choáng váng khi nghĩ tới thân phận .. thứ Trương Chi xấu như quỉ .. Mà thôi ! Dẹp ba cái viễn vong ấy qua một bên cho rồi . Mệt !
Chụp môi huýt gió một bài hát của mẫu giáo, Triều bước tới góc tường lấy chiếc cuốc nhỏ . Như vứt bỏ mọi thứ phiền muộn trong lòng, anh loay hoay vun gốc các khóm hoa.
Người ta bảo chăm sóc cây cảnh là một hình thức thư giãng chớ không phải là lao động, Triều nghĩ cũng đúng . Bao giờ bên các gốc hoa, anh cũng thấy tâm hồn sảng khoái.
Liếc mắt vào lớp Lá 1, Triều thấy bóng áo vàng thấp thoáng . A ! Té ra cô ta là Bảo Hân, cô giáo chính của thằng Lê Trí, lớp mà gần nữa tháng nay anh vẫn phụ chị Trúc "quản lý" đám trẻ con bé tí như các chú lùn trong cổ tích . Hôm nay nàng Bạch Tuyết yêu kiều đã xuất hiện rồi, ta trả các chú lùn lại cho nàng là vừa lúc.
Triều tẩn mẩn nhặt những chiếc lá úa và lấy những thanh tre nhỏ chống cho các thân cúc . Bàn tay có những ngón dài thanh mãng rất đàn ông khéo léo đặt thân cúc mềm mại sát vào thân tre rồi buột lại bằng cọng.
Màu cúc vàng rực rỡ cùng màu áo vàng hực và gương mặt đẹp kiêu kỳ của Hân cùng một lúc chợt chừng lên trong tâm trí anh.
Triều buột miệng ngân nga:
"Áo nàng vàng, anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh, anh mến lá sân trường... "
Nụ cúc đầu của anh đã nỡ sáng nay, lá sân trường vẫn xanh mát mắt, nhưng người con gái từng làm anh say mê màu hoa cúc bây giờ đâu rồi ?
Triệt chợt cười khan:
- Lạ chưa ! Sáng nay hứng gì mà nhớ đến mối tình đầu ngu ngốc vậy ?khônglẽ vì dư vị rượu rắn uống đêm qua với Út Tẹo mà bây giờ ta vẫn còn sa đà trong mơ ?
Bức 2 chiếc lá cúc xanh, anh vò nát trong tay và hít mùi nồng đắng, đến khi nghe tiếng cà lăm của Lễ Trí, anh mới giật mình:
- Chú .. Triều ơi ! Cô Bảo .. Hân của .. con dạy la... i dồi...
- Đâu, cô con đâu ? Chú Triềukhôngbiết cô Hân là cô nào hết !
Nét mặt thằng Trí xìu xuống, nó như giận vì tại sao Triều... khôngbiết cô Hân của nó. Đưa tay chỉ vào lớp nó rặn từng tiếng:
- Đó... đó ..cô .. mặt áo .. mới đó !
Triều chợt ganh tị khi nhận ra trong đôi mắt trong sáng của Trí sự tôn sùng, ngưỡng mộ cô giáo . Anh hỏi:
- Con thích chú Triều dạy hay thích cô Hân của con dạy hả Lễ Trí ?
- Th..ích cô Hân .. hà !
Triều cười, anh bẹo má nó :
- Sao Trí không thích chú Triều ?
- Tại chú .. chú Triều xấu ì..nh, tại .. cô Hân .. đẹp như bà tiên ..
Triều thở dài, nói bâng quơ:
- Ờ cô Hân của con giống tiên thật . Mà tiên thì chỉ có trên trời thôi.
Thằng bé trố mắt nhìn anh, chả hiểu đầu đuôi gì cả ,đã nghe tiếng gọi vang lên lạnh lùng nghiêm khắc :
- Lễ Trí ! Về lớp ngay !
Triều ngườc nhìn, bắt gặp cái hất mặt khó chịu của Hân . Cô xem nhưkhôngcó anh gần đó, bắt đầu cao giọng:
- Ai cho phép con ra khỏi lớp trong giờ học màkhôngxin cô ?
Lễ Trí làm thinh, ngập ngón tay vào mồm rồi len lén nhìn Triều như cầu cứu.
Tiếng Hân vang lên rành rọt :
- Cô phạt con đứng tại đây cho tới giờ ăn cơm . Nghe chưa ?
Thấy thằng bé rơm rớm nước mắt, Triều bất nhẫn trong lòng . Anhkhôngngờcô gái như con nít mới lớn mà lại .. Oai đến thế ! Anh đi về phía lớp học . Triều cảm nhận được sự đau đớn khi từng bước chân khập khiễng chẳng giấu vào đâu được của mình cứ lộ ra dưới đôi mắt tron lên vì ngạn nhiên của Hân . Thi ra cô ấykhôngbiết anh bị thương tật . Triều cười xã giao bằng nụ cười méo mó, mà theo anh chắc cũng chẳng gây được chút thiên cảm nào với người đối diện:
- Hân phạt thằng bé như vậy có nặng lắmkhông? Trong khi Trí thường ngày rất ngoan.
Ánh mắt ngạc nhiên của Hân nhanh chóng đổi sang ánh mắt ngạo nghễ . Cô hỏi đố :
- Sao anh biết Trí ngoan ? Vào giữ lớp vài ngày mà đã tưởng mình là giáo viên đầy kinh nghiệm rồi sao ? Anh phá hỏng nề nếp lớp tôi rồi anh biết chưa ?
Triều ngạc nhiên trước sự chua chát củ Hân. Anh không nghĩ cô có thể nói như đốp vào mặt mình, trong khi anh và cô hầu như chưa hề biết gì về nhau . Lạnh lùng và có phân` nào dữ dội ,anh quắc mắt lên :
- Dầu tôi không phải là giáo viên được học tập, đào tạo hẳn hoi như cô, nhưng tôi hiểu được sự nghiêm trọng của câu hỏi như buột tộc vừa rồi . Phá hỏng nề nếp của một lớp học là việckhôngđơn giản . Cô nghĩ thế nào mà lại phát biểu như vậy ?
Hân bối rối . Anh ta miệng mồmkhôngvừa . Mình đã hấp tấp vì muốn phục thù việc "Xuống xe dẫn bộ" nên đã .. hố khi đổ tội cho anh ta . Nhưng dĩ nhiên mìnhkhôngchịu thua.
Vòng tay trước ngực, Hân dài giọng:
- Tôi chả phải nghì gì cả , chỉ cần lấy sự việc để chứng minh lời mình nói . Rõ ràng đó, trong giờ học thằng bé Trí bỏ lớp chạy ra .. với anh . Vô kỷ luật đến thế là cùng.
Liếc xéo Triều 2 cái thật sắc, cô nói tiếp:
- Đáng lý ra anh phải kêu nó mau mau về chỗ, đằng này anh lại giữ nó để trò chuyện . Cả lớp chúng ló ra nhìn theo . Anh không phá nề nếp lớp thì còn gọi là gì ?
Đã lấy lại sự trầm tĩnh thường ngày, Triều nhếch nôi trả đũa :
- Cô nói lời ràng buộc hay lắm ! Như vậy thì tôi là người có lỗi chớ đâu phải thằng bé Trí, cô đừng giận cá chém thớt, tội nghiệp nó !
Hân bĩu môi:
- Anh nghĩ tôi đối xử với học trò của mình tệ vậy à ! Ở đây đâu có ai đủ .. trình độ chọc tức để tôi phải giận cá chém thớt . Xin lỗi ! Mỗi người có phương pháp dạy riêng ,quy định nề nếp riêng,khôngai lên lớp ai được đâu . Chuyện tôi phạt học trò tôi, anh đừng xía vô.
Nhìn gương mặt có nhiều nét đáng yêu, nghinh nghinh với mình kiểu trẻ con háo thắng, Triều chợt thấy buỒn cười . Thế giới của đàn bà là thế giới mà những âm thanh xù xì, lê la, thóc mách sẽ được loan truyền đi nhanh nhất, nêu dầu mới vào làm bảo vệ cho trường mẫu giáo này nửa tháng anh đã nghe thầm thì về Hân, cô giáo trẻ nhất trường, ăn mặc sang nhất trường, đẹp nhất trường . Những lời chuyền tai nói thầm ấy xem ra có phần không sai . Bất giác Triều cười, cái cười khó hiểu của anh làm Hân hậm hực.
- Sao anh lại cười, những điều tôi nói có gì trật đâu ?
- Tôi cười vì nhớ lời thằng bé Trí . Tội nghiệp, thằng nhỏ chạy ra chỉ nhằm hồ hởi khoe với .. chú Triều là cô Bảo Hân của nó đã dạy lại rồi,cô Hân của nó dịu dàng, xinh đẹp như tiên . Tôi cười vì nãy giờ mình đã được tiếp xúc với .. tiên ngay hạ giới . Và thấy rõ ràng nếu bà tiên ấy có phép thì bà ta đãkhôngngần ngại biến tôi thành con sâu, con rận hay con lăn quăn rồi vứt cho cá ăn hay đạp bẹp dí.
Hân ngờ vực nhìn Triều . Anh ta nói cái gì quàng xiên vậy ? Hừ! Ý anh ta muốn ví mình là ác tiên đâu mà ! Người gì đâu mà vô duyên,khôngbiết nhường nhịn khi .. đôi co với phụ nữ . Hay hắng nghĩ trong trường này hắn là người đàn ông duy nhất nên .. nên phụ nữ phải nhường nhịn, phải ga lăng ngược lại với hắn ??
Giận dỗi, Hân cộ lốc ra lệnh cho Lễ Trí :
- Vào lớp ngồi tại chỗ cho... tôi !
0 thèm nhìn tới Triều, cô cầm quyển vở đi thẳng vô phòng hiệu trưởng với dáng vẻ của một cô gái đẹp, kênh kiêu trông thật dễ ghét !
Mỗi khi tiếp xúc với bà Hoàng Yến, Hân thường có cảm gíac e dè phòng thủ . Cảm gíac này không phát xuất từ nguyên do bà là mẹ của Thuấn mà vì tính cách của riêng bà.
Lần đầu tiên Thuan đưa cô về nhà để giới thiệu mẹ mình, Hân đã gật đầu chào bà kèm theo cái nhìn thán phục . Bà ấy đẹp wá, sang wá, và trẻ wá so với mẹ của cô.
- Mẹ anh thoải mái, hiện đại và trẻ trung lắm, em đừng lo gì hết . Mẹ thích có con dâu tuyệt đẹp, nên...
- Nên anh toàn đưa về nhà những cô hoa hậu cho bác gái chọn hộ ?
Han nhớ, khi nghe cô cắc cớ ngắt lời, Thua đã gãi đầu cười trừ.
Hôm nay ngồi một mình với bà Yên bỗng dưng cảm giác phòng thủ, đối phó lại trỗi dậy, chiếm lĩnh gần hết suy nghĩ của cô.
- Dâu tằm ăn hôm con đi Đà Lạt về cho, bác đã làm rượu rồi, chừng nửa tháng nửa là vừa uống . Thằng Thuan thích lắm.
- Dạ! Con có nghe ảnh nói . B'ac hay quá! Sau này con phải học c'ach nấu nướng của bác.
Nhìn Hân với cái nhìn sắc sảo, bà Yên cười cười:
- Ôi chao! Biết nhiều cực thân con ạ! Với lại thời buổi này công, dung, ngôn, hạnh đâu phải là cái vốn bắt buột phải có của phụ nữ nữa . Những thứ đó hơi lỗi thời khi phụ nữ đã đi làm việc như đàn ông . Bởi vậy bác không khi nào đòi hỏi thằng Thuan phải có một ng` vợ theo khuôn mẫu cổ lỗ ấy.
Han chẳng hiểu bà Yên nghĩ gì khi bày tỏ... wan điểm khá phóng khoáng như vậy với ng` yêu của con trai mình . Cô thăm dò bà bằng sự suy nghĩ nghiêm túc của mình:
- Nhưng con nghĩ dầu xã hội có thay đổi cách mấy, những khuôn mẫu cổ lỗ ấy cũng còn giá trị chứ bác !
- Đương nhiên! Gã đàn ông nào cũng thích nhâm nhi món nhắm do tay vợ mình làm ra . Nhưng nếu ng` vợ ấy cũng làm ra tiền như gã chồng, cô ta đâu có thời gian vào bếp để lui cui cùng củi lửa, vừa cực nhọc vừa lấm lem wần áo . Với sẳn tiền, hai vợ chồng đưa nhau vào tiệm, món gì cũng có, lại chẳng phải mệt ai hết.
Bảo Hản làm thinh. Rỏ là cách nghĩ của bà Hoàng Yên khác hẳn với cách nghĩ của mẹ cô . Mẹ cô thì lúc nào cũng muốn tự tay chăm lo cho chồng con từ miếng ăn đến cái mặc. Bà quẩn quanh với bếp núc và xem đó là niềm vui. Bà tự hào được sinh ra và lớn lên trong gia đình theo đạo lý phong kiến cục đoan, và cho rằng đó là truyền thống dân tộc để khi dạy dổ con cái mình, bà cố gắng dạy chúng theo những gì bà đã được dạy xưa kia. đâu kết qủa không tròn vẹn, không hoàn toàn như bà muốn, những nho nền giáo dục đó gia đình bà không rơi vào vòng xoáy xo bỏ của đời sống mọi ngày một mới.
Bà Yên nói tiếp:
- Bác sợ nhất cạnh mẹ chồng nàng đâu sống ru ru trong nhà, đã không làm ra tiền mà lúc nào cũng thua thôi giận dể dò xét, chăm chọc nhau. Bác thích dâu có nghề nghiệp, biết làm ăn và biết đối xử với mẹ chồng hơn là đứa chỉ biết công dung ngon hạnh nhưng ngu ngơ với cuộc đời, sống bám vào đồng tiền chồng đưa về.
- Vâng! cháu cũng thích như vậy -- Hân nói theo bà Yên cho xuôi chuyện, lòng cô cứ tháp thỏm vì không thấy Thuận đâu cả . Bà Yên chợt nghiêm giọng:
- hai đứa có chuyện giận hờn à ?
- Dạ... không!
- Vậy sao mấy hôm nay bác thấy nó có vẻ bực dọc khó chịu rồi quạu quở kỳ cuc. À! Mà nó có biết con tới hông, sao không ở nhà chờ ?
- Dạ... tụi con đâu có hen. Con tới thăm bác mà...
- Phải không đó ? -- Vừa nói bà Yên vừa cười, nụ cười tươi làm bà trẻ hẳn ra. Thuận giống mẹ Ở nụ cười rất duyên và đôi mắt nâu rất đẹp. Lần đầu trong thấy Thuân, Hân đã bị đôi mắt nâu ám áp đã tính ấy hợp hơn . Bây giờ bắt gặp nét đa tình đó từ bà Yên, cô ngân ra mắt một thoáng.
Đúng là cô và Thuận đã giận. Anh muốn cô trả lời dứt khoát việc nghĩ dạy để mở quán caphe với anh, còn Hân thì chần chừ . vì chắc gia đình cô không chấp thuận để nghĩ này, và bản thân cô cũng không ưa, cô cứ quanh quản vòng vo mãi khiến Thuan cấu . Khi anh xụ mặt xuống, Hân lại bực, sẳng giọng:
- Nếu chọn anh và đi dạy, em sẻ chọn đi dạy. Rỏ ràng anh chưa là gì của em hết và bà mẹ em đôi nào chịu...
- Vậy thì chia tay!
Thuan lạnh lùng đứng dậy, hùng hổ bước ra sân rồi ào ào phóng xe đi mất. Đến nay hơn một tuần anh không đến, Hân biết mình đã lỡ lời một cách ngu ngốc và cô đi tìm anh, một hành động ngược đối mà Hân rất khó chịu khi cô nên het mọi tự cao, tự ái để dung danh mất người mình qua yêu.
Suốt tuần nay cô rồi bối trong lòng, cô ăn hận sao đã chạm đến tự ái Thuan vì cách nói ngòng nghẻnh thiếu tôn trọng người mình yêu. Hân vẩn không hiểu sao hôm ấy cô lại buột miệng thót ra những lời nghe tho thien đến như vậy. Đúng là cô rất yêu nghề, nhưng đâu phải cô không yêu Thuận, gia du như anh bao cô nghĩ day để vào làm ở một cơ sở kinh doanh nào đó, cô thu nhập cao hơn sở với ngành giáo, cho không phải mở quán bán caphe thì cô có trả lời với anh câu hỏi qua nhua cô đã tra lời không? Chắc là không đâu nhi?
Bất giác Hân thờ dài, mắt chạm phải cái nhìn tinh ý của bà Yên. rất ngọt ngào, bà nhỏ nhẹ:
- Bác có nghe Thuận bàn việc xin anh chị bên nhà cho con nghĩ dạy để hai dứa tính toán việc làm ăn cho tương lai sau này, không biết hai đứa tính tới đâu rồi ?
Hân gượng cười, nói dói:
- Da... ba má con không đồng ý.
- Vậy sao! Chắc anh chị sợ cô con gái út cục nhọc với việc qúa tầm thường ?
- Dạ không phải. Má con lo con khò dại rồi không quen chuyện buôn bán, lo có lo là thì khó.
Bà Yên đưa người ra ghế, giọng vẩn nhẹ nhàng dua day:
- Tại chị bên nhà quen an phạn thủ thượng nên mới lo như vậy, chứ như bác thì tạm niềm "Di buon cho biết mặt trời, mặt trăng". có lo mọi có lời con à! Mà kinh doanh gì to tát mới sợ , chớ như mình mở ba cái quán cốc, có nhầm vào đâu mà lo với lắng!
Như chả hề để ý gì tới những biến đổi trên nét mặt Hân, bà hơi bất ngờ:
- Vì vậy mà hai đứa giận ?
Hân buột miệng:
- Da.
Khe khẻ lắc đầu, bà chê :
- Cái thằng thật đồ tệ ! Bác đã bảo phải suy nghĩ thật kỷ rồi mới bàn với con . Van để nay mà nó không nghe, để phiền phức tới cả người lớn.
Hân xót xa trong lòng, lời bà Yên chê trách Thuận nghe sao giống lời bà phiền trách cô và gia đình thế ! Loay hoay với chiếc chìa khóa xe trong tay, cô không biết phải bào chửa sao cho việt "không đồng ý" của bà mẹ mình. cô khó sợ nói ra điều lo lắng:
- Anh Thuận không hiểu hoàn cảnh của con, anh cho rằng... rằng... con không thương...
- Bac biết tính nó rất tự ái, chuyện không đâu thương ngày cũng đã giận đối noi chi den chuyện dong cham no, lua chon nó với cái khac. giận thì con xin lổi, làm hoà, cho tự ái nó... bỏ luôn đấy!
Thốt ruột, Hân ngồi làm thinh. Lẻ nào anh nói hết mọi chuyện với mẹ mình rồi! Thuận đình làm giận nay là lần chia tay thật sao? Hân đâm hốt hoảng. Rỏ ràng cô yêu anh nhiều hơn cô tưởng, anh biết điều đó và đang làm nu day ma!
Bà Yên đều đều giọng kể lể rất vô tư :
- Bác đã bảo thằng Thuận là gia đình con không quen buôn bán kiểu này đâu, nhưng ý nó muốn thế, trong khi con bé Khuong Lien ngày một, ngày hai tới năn nỉ chung vốn, mà nó chê... Bác thấy con nhỏ cũng xinh gái ấy chứ . Chắc phải khuyên Thuận hợp tác với nó thôi!
Hân lặng đi với cảm giác bực tua, khó tả . bà Yên đang thể hiện một nét nhớ trong tình cảch của mình đây!
Tới thăm hỏi và tiếp xúc vài lần, tự nhiên Hân nhìn ra biểu hiện để nhan nhat ở bà là kiểu nói chuyện ngọt ngào vô tư, thoải mái, thật ra chứa đựng chút gì độc ác, hả hê khi thấy sự bối rối, khó sợ Ở kẻ khác.
Nhưng lúc đó Hân cho rằng cô qúa nhạy cảm và khéo tưởng ra điều xấu cho mẹ của người mình yêu . Cho người đàn bà có nét đẹp thanh tu, cao sang như vậy làm sao có tâm địa nhỏ nhen như cô nghĩ được.
Nhưng hôm nay thì sao ? Chắc bà Yên không vô tình khi nói về "Con bé Khương Liên" nào đó đâu . bà rất bat thiep và tế nhị, làm gì không biết lời nói của mình làm đau lòng người khác.
Chắc hẳn bà Yên phải tính toán khi day dua, kể lể với cô . Hân chợt nhớ mọi lần cô có qùa cáp gì cho ba, Hân vẩn thương nghe mẹ Thuận khen bằng một câu sổ sành.
Nào là "Bom con mua to và ngot hon của con Tuyet Nga" hay "Bác vẩn vừa ý "gu" ăn mặc của con hơn con bé Mỹ Hồng, nó mà chọn áo cho thằng Thuận thì thôi... y như nhà quê". rồi thì "Con biết sở thích ăn uống của thằng Thuận dọ Ai đâu như con bé Liên Hoa, nó cứ nghĩ đàn ong khoái ăn vặt, ăn chua như nó hay sao ấy!"
Những lần được khen đó, Hân rất thích. cô tự đắc ý khi nghĩ bà Yên đã bằng lòng, và cô đã ăn đứt đám bạn gái hay bồ bịch... gì đó trước đây của Thuận. tới hôm nay thì hãy coi chừng, cô cũng sặp bị xếp vào hạng thứ phi that sung boi tay bà thái học độc đáo này rồi.
Cắn môi một hồi, Hân mới nói:
- Bác khuyen anh Thuận nên hợp tác với chị... gì đó là đúng vì cháu hoàn toàn không có khả năng buôn bán.
Bà Yên tủm tỉm cười:
- Có gì đâu phải lo, nếu thích nghề thì dạy vì nhan ha và... trí thức thì con cứ đi dạy, còn sau này, có thời gian rồi con sẻ phụ nó . Đừng nghĩ ngơi nhiều mệt trí.
Cầm múi bưởi đã bốc hết vỏ bao ngoài, bà soi lời đưa cho Hân:
- Ăn đi con . Bưởi ổi Tan Trieu chính gốc đó . Ngọt như đường! ăn vào hết dổi hết hờn.
- Con đâu dám dổi hờn, chỉ lo anh Thuận không thông cảm với con.
- Đó là chuyện của hai đứa, bác không có ý kiến . nhưng Hân này! Con nghĩ kỷ đi, con sẻ sống đời với cha mẹ hay với chồng? Con đã trưởng thành rồi, phải tự quyền lựa chọn hướng đi cho mình chứ . với lại thằng Thuận có xúi con làm gì bậy đâu ? nó buồn lắm đó . Nói thật, bác sẻ tung vốn khá mạnh cho nó làm ăn . Nói là quán caphe vậy chứ không phải đơn giản , nó sẻ là một trọng vai quán sang trọng bậc nhất ở thành phố này . Nếu con bỏ lở cơ hội giúp thằng Thuận thì thật uổng . Đàn ông mà! không có ai keu chân cũng nguy hiểm . Nếu chỉ ở nhà chăm sóc con cái rồi vùi đầu vào giao an, con sẻ không giữ được nó đâu . Bác biết tính con trai mình, nó đào hoa lắm! Đi tới đâu là có người mê tới đó . nhưng nó lại mê công danh sự nghiệp hơn, nó nhiều tham vọng lắm con ạ !
Chương 2
Phải! Anh ấy rất nhiều tham vọng. một trong những tham vọng anh không giấu diếm là tham vọng làm giàu. Bao giờ anh cũng bận rộn vì tính toán, vì suy nghĩ các thủ doạn để làm giàu. Thuấn khác những thanh niên đồng lứa ở điểm đó . Anh làm cô lo lắng khi thấy những nổi đam mê danh vọng tiền tài của anh có gi dò hơi bệnh hoạn . Anh khao khát làm mọi việc để tìm ra nhiều tiền, hay ước lượng danh gía mọi thứ bằng cách riêng của mình . Có một lần sau khi hờn cô thật lâu, Thuấn đã nói rằng điều bò nửa đùa, nửa thật:
- Trong những cô gái đến với anh, em là nghèo nhất, ngược lại em đẹp nhất . Với phụ nử, sắc đẹp là vốn qúy trời cho . Sắc đẹp có thể đổi lấy tất cả . Bởi vậy hiện nay hoa hậu cũng là một nghề hái ra bạc . Hân này! Sao em không đi thi hoa hậu nhỉ Em có thể đoạt giải lắm đó! Nếu là em, anh không bỏ lở cơ hội đâu!
- Anh có chịu cho em thi không?
Nhìn cô bằng cái nhìn hết sức tình tứ, Thuấn cười cười khỏa lấp khi thấy mặt cô xụ xuống:
- Khi nào anh hết yêu em, anh sẻ cho em đi thi hoa hậu . Lúc đó mình không là gì của nhau nửa nhưng anh vẩn được biết đến vì anh từng là người yêu của hoa hậu được chứ !
- Anh dám tính toán như vậy thì em cũng dám di thi, không lại phụ lòng anh.
Bây giờ chẳng biết ai phụ lòng ai đây! Hân buồn bả khi nhớ lại câu chuyện đùa không vui hôm đó.
Cô hiểu giữa hai người vẩn có một khoảng cách về lối sống, về cách nghĩ . đã lở yêu rồi, dỉ nhiên Hân không thể để mất Thuấn, nhưng nếu làm theo đề nghị của anh, thì không được cô đã là gì của anh đâu ? Khi bàn về tương lai, Thuấn chỉ phác ra một viên cảnh, trong đó người vợ của anh mang vóc dáng rất chung, gần giống như cô con dau mà mẹ anh vu8`a phác thao chân dung lúc nảy . người vợ đó có thể là Hân, nếu cô nghe lời anh râm ráp, cũng có thể là một người khác nếu họ nghe lời anh hơn cả cô . Dù gia đình hai bên đã biết nhau nhưng Hân vẩn sợ... có lẻ chị Trúc nói đúng. Thuấn tính toán ngay cả trong tình yêu và Hân sẻ khổ vì cô qúa mê muội khi yêu anh.
- Nó về rồi kìa! Con cứ ngồi đây...
Bà Yến đứng dậy, nhẹ nhàng kéo đôi dép lưới lên những bậc thang bằng gạch bông màu trắng . Hân ngồi lại một mình trong phòng khách khá rộng, tim đạp liên hồi khi nghe tiếng chân của Thuấn vang lên ngoài hành lang. Anh có thèm đến gần để ôm hơn cô không, hay sẻ phớt tình đi lên lầu ?
Nhìn đôi tay mình ngoan ngoan khép vào nhau, Hân hồi hợp . Gian nhau bao nhiêu lần rồi, và sao lần nào cũng khổ đến thế !
Buông người xuống chiếc ghế salon dài, Thuấn lặng thinh. Anh ngủi được mùi tóc thoáng thoảng thơm hương cỏ của Hân và thèm được hôn cô một nụ hôn bù, nhưng Thuấn vẩn lờ đi . Anh đốt cho mình một điếu Caraven rồi từ tốn nhả khói.
Cần phải phạt cho cô bé nhỏ dội... Thuấn tự nhủ. với anh, chả có chuyện gì phải vội, nhất là trong tình ái . Cuộc đời anh là chuổi xau các chuyện tình. Anh biết yêu dau... từ thưở 13, 14 tuổi gì đó, đến bây giờ trái tim anh đã chai suong rồi, nó dap de duy trì sự sống cho không vì mực đích nào khác cả . Đối với Thuấn, tình yêu cũng giống những thứ khác, phải lựa chọn sao cho có lời kia. Và bây giờ anh sẳn sàng lựa chọn.
Đến lúc Hân đã rân rân nước mắt, Thuấn mới dụi thuốc vào gạt tàn rồi quay sang nhìn cô . không vỏ về rối rít như những lần năn nỉ trước, hôm nay Thuấn giữ vẻ dửng dưng và lạnh nhạt:
- Em nghĩ gì mà trở lại với anh ? Còn yêu anh chi nửa cho khổ.
Hân khổ sở nhìn anh:
- không yêu anh, em biết yêu ai chứ!
Cười cay đắng, Thuấn ngửa mặt lên trần nhà :
- Em đã chọn học trò mình thì em cứ yêu lấy cái nghề dậy học cao qúy ấy, em không hợp với cách sống cách nghĩ thực tề đến trần trụi của anh đâu . Em biết mà! không ai làm giàu trên sư an nhàn . Anh lúc nào cũng muốn cuộc đời mình đi lên, không cho phép mình ngừng nghĩ khi anh chưa có một sự nghiệp. yêu anh, em sẻ khổ vì em không đủ sức theo anh đâu.
Thay thái độ xa cách của Thuấn rồi giọng nói phân tích ràch rọi của anh, Hân lo sợ:
- nhưng anh đã nói là anh yêu em...
- Chính em làm cho anh phải suy nghĩ về những lời mình đã nói.
- Anh hãy nghĩ là em luôn luôn cần cố anh. Hôm trước em nói những lời thật khó nghe với anh vì em không được bình tâm trước vẩn để tự em chẳng thể giải quyết, còn anh cứ muốn em phải trả lời ngay.
Thuấn hờ hửng:
- Em có bình tâm thì vẩn đe cũng chẳng khác hơn đâu . Nó có thể khác ở cách nói nhẹ nhàng tế nhị, những điều cợt lời không thể khác khi em còn hoàn toàn lệ thuộc gia đình. Em chưa trưởng thành dù em đã đi dạy, đã là cô giáo.
Hân nghẹn ở ngực, cô nhỏ nhẹ xuống nước nhìn:
- Em phải làm sao khi từ trước đến giờ em vẩn như thế . Xưa nay em sống êm ấm với ba mẹ, anh chị Khi biết anh, yêu anh, em sung sướng vì có thêm người thân . với em gia đình là nơi nương tựa, anh là niềm tin, hy vọng và là tinh yêu không thể thiếu được của em.
Thuấn chợt bật cười:
- Ha! Ha! Anh là niềm tin mà em lại không hề tin anh . Anh là hy vọng à ? Em hy vọng gì ở anh hả Hân ? không đâu! Anh chẳng là gì đối với em cả . Chỉ tại em lảng mạn nên thi vì hòa cách nghĩ, cách nói mà thôi, em chưa yêu đâu.
- Tại sao anh nở nói vậy trong khi anh... anh thừa biết em đã yêu anh như thế nào.
Thuấn ngồi im lặng. Hân rùng mình khi nghe giọng nói của mình vang lên sao như giọng ai rất la . Khong! Ta không thể mất anh ấy được. cô kiên quyết tham nhu, rồi lại khổ sở vì hiểu đó là tiếng kêu của người tuyệt vọng tự an ủi mình thôi, vì chuyển được hay không là do Thuấn cho không do cô, một con be ngu ngốc đã đánh mất tình yêu chỉ vì một sự lựa chọn bốc đồng dại dột.
- Dù sao anh cũng đã rất yêu em -- Thuấn dừng lại như tìm tu cho chính xác -- nhưng chúng ta không hợp với nhau đâu Hân, vì vậy nên cứ này hơn, mãi giận mãi . Kể ra thì thời gian mình yêu nhau không chừng ít hon thời gian giận nhau, vay đừng yêu nửa thì tốt hơn!
- Anh nói sao nghe đơn giản qúa vậy Thuấn. Đang yêu say đắm rồi không yêu nửa, dể như lời anh vua bao ấy ha! Em không thể mất anh...
- nhưng em cũng không thể giữ được anh . rất nhiều người đàn bà đã đi qua đời anh, không ai giữ chân anh lâu bằng em, và cũng chưa ai anh yêu nhiều như em . Khó nói anh là mau người không sống vì tình yêu . với anh, công việc là nguồn đam mê bất tận. Anh làm nhiều và thất bại cũng nhiều . Anh câm thù sự nghèo đói và thề sẻ làm giàu bằng mọi cách, kể cả cách bẩn thiểu nhất . Phải! Kể cách bần nhất. Hom nay anh không giấu em chút nào suy nghĩ của mình, để em thấy rỏ em sẻ không chịu đựng anh nổi đâu.
Khe khẻ lắc đầu, Hân qủa quyết :
- Em yêu anh, yêu cả cái tốt lẩn cái xấu của anh, em sẻ chịu đựng hết mọi thứ dù đó là cách làm giàu bẩn thỉu như anh nói, vì em nghĩ có cách làm giàu nào mà sạch đâu!
Đưa tay nâng gương mặt rất nhiều nét trẻ con của Hân, Thuấn ngọt ngào:
- Em ngây thơ qúa cô giáo của anh! Chính vì vậy khi yeu, em cũng yêu hết sức dại khờ . Em không chịu nghĩ sâu xa hơn sao Hân ? Bởi vậy người ta nói: Tinh yêu muôn đời là mat để những con mòi nhe đã tự động rơi vào. Anh chính là mât đang sao em lại khát khao nem ha Hân?
Chang nghie câu hỏi cười của Thuấn là sự hợm hình của kể biết mình được si mê, Hân vẩn hồn nhiên bay to long co:
- không hiểu yêu như thế nào là khôn ngoan, nếu yêu như em là dại khờ thì em sẻ mãi mãi dại khờ để anh đừng xa em.
- được rồi mất, xa rồi gần, yêu thương rồi bọi bạc chỉ là những tu rong, nó không có nghĩa gì cả khi moi mối tình đều kết thúc theo cách riêng của nó . Cái gì được, dau xa xoi thì cười cũng cũng sẻ được. Cái gì mất, cô có níu kéo nó vẩn mất.
Hân ngơ ngác:
- Em chưa hiểu hết ý của anh.
Vẩn giữ vẻ lửng lơ, Thuấn so vai:
- Điều đó tốt cho em.
Bóp nhè nhẹ bàn tay Hân, anh nói tiếp:
- Ý anh là em đừng lo lắng, tu dan vat mình bằng những cau như “Em không thể mất anh, em không thể xa anh”. vì điều đó nằm ngoài uoc đoán của chúng tạ Ai có thể biết ngày mai thế nào . Hãy sống với những gì mình đang có là hạnh phúc nhất.
Mặt Hân như tối sầm lại, cỏ khan giọng:
- không thể sống như vậy được! Em phải biết ngày mai của mình có anh hay không. với em, tình yêu là cả cuộc đời chớ đau phải là một giai đoạn.
- Trái lại, tình yêu với anh có nhiều giai đoạn. Anh không đoán được giai đoạn cười sẻ đến với mình lúc nào. Hân! Nếu ngày mai của em không có anh thì sao . Em sẽ làm gì để giữ, để đừng mất anh ?
Hân xìu hẳn xuống, cô của mình khỏi tay anh, giọng líu lại:
- Anh... anh nói thật ấy chứ ?
Thuấn bật cười thích thú:
- Dỉ nhiên là không thật, chỉ tưởng tượng thôi, anh đã chán ngán bản thân mình . Anh nói thế chẳng qua đời này phu du lắm, nên anh chỉ nghĩ tới những cái mình đang có.
Than thoi, Hân nghĩ hoặc:
- Chắc gì cái anh đang có là em ? vì em biết anh là người nhiều tham vọng. Chẳng bao giờ thấy đủ, thấy thừa, kể cả khi yeu.
Thuấn thì thầm:
- Em hiểu anh lắm Hân a! Bởi vậy không yêu em, anh sẻ buồn chết được.
Hân thừ người nhìn Thuấn. Bao giờ anh cũng như người khó hiểu, bao giờ anh cũng giữ lại chút riêng của mình, cho không tho lo yêu ghét giận hờn thành thật như cô . Chắc vì vậy mà Thuấn cho rằng cô yêu hết sức dại khờ . đã sa vào lưới tình rồi biết làm sao cho không ra đây ? những lời lơ lửng của Thuấn như một du bao khủng khiếp rằng cô sẻ mất anh. Hãy cố mà giữ lấy được ngày nào hay ngày ấy.
Hân bỗng ước ao mình hãy trở thành kẻ khác: Khon ngoan, lạnh lùng, độc ác để có thể đối phố với chính tình yêu mê muội của minh.
Về lớp ngồi phịch xuống ghế, cô biết Thảo gọi mình vào cot yêu để khoe 4 bức tranh kia thôi, cho de gì cô ta nhờ ai đó vẻ giúp Hân. Thảo và Hân từ trước đến giờ là hai “ngôi sao” của trường, đã là sao thì bao giờ người ta cũng muốn mình sáng nhất, chói lọi nhất và duy nhất trong vom trời, vì vậy hai cô không khi nào thân với nhau.
Tinh Thảo huenh hoang hay ganh ghét ai hơn mình, tính Hân tự cao không nhún nhường kẻ khác, hai người ngọt nhạt, phinh phó khen nhau, nhưng không khi nào thật với nhau, giống như câu người đời thường nói “2 cô ca sỉ có yêu nhau bao giờ... ”.
Thảo và Hân đều được ban giám hiểu cũng chiều như các cô ca sỉ đang ăn khách được các ông bầu ai mo, vì cả hai đều là giáo viên dậy giỏi. Sống trong cái thế giới hầu như tòan là đàn bà ở lứa tuổi le ra phải đùm đề con cái, trai lai vẩn phai phong không nay, Hân là nho nhạt, chính vì vậy cô được cũng chieu^` cũng nhiều và bị ganh tị cũng không phải ít.
- làm gì ngồi thừ ra vậy? Cho nè Hân?
Nhìn trái xoài chín cay vàng ung trên tay Trúc thật hấp dẩn, Hân sáng mắt:
- O du mà ngon vậy chị Truc?
Mĩm cười, chị Truc đáp bằng giọng khan tiếng:
- người ta cho mà chị không ăn xoài được. Nóng trong người qúa, tất cả tiếng dậy này!
- Sao lại ăn không được! Chị ăn không được thì em cũng không được luôn. Kỳ ghê! Cái gì chị cũng để dành cho con Hân, bởi vậy em không bị ghét sao được!
- Ai ganh ghét kẻ đó có tội. Chị muốn cho ai thì chị chọ Kỳ ghê!... Sợ bị ghét à?
Biết Truc... nhái mình, Hân tủm tỉm cười:
- Mà anh chàng nào cho chị vậy? Khai thật đi.
- Ối! Chang hiu cho chang nao. của thằng Triều cho ai đâu mà tra với hỏi.
Xụ mặt xuống, Hân để trái xoài lên bàn danh cop một cái:
- Bao dam của chuạ Hết hưng ăn!
Trúc tròn mắt nhìn cô:
- Cái gì vậy? Hôm nay em chê cả xoài à ? Xoài này chín cây ngọt lắm!
- Xoài của lảo qủy at dut khoat không ăn. Chị đêm qua cho bà Thao...
Trúc bổng hạ giọng xuống kiều dan ba bắt đầu thì thầm nhiều chuyện:
- Ủa! Sao em biết?
Hân ngạc nhiên khi thấy Truc tự dưng hà “tống” dot ngot:
- Em có biết gì đâu? Mà chị muốn hỏi vụ gì chớ ?
Giọng Trúc càng nhỏ hơn nửa khiến Hân phải tập trung chú ý mới nghe được hết nội dung đầy bí mật:
- Chị nghe nói con Thao... mê thằng Triều lắm.
Trong lòng Hân dậy lên một loat nhưng dot ha he, khoái trá nói tiếp nhau. A! Hay thật! Con... mụ mình ghét nhất đi mê lảo... qủy mình câm nhất! Hay! Hay!
Vo tay vào nhau, Hân kêu:
- Xứng dao, xứng kép ấy chứ! Vậy khỏi cho xoài, chắc lảo ta đã tặng bà ấy hàng chục trái rồi.
- Xì! Nghe mà ham! Thằng Trieu có màng gì con Thao.
Hân chưng hửng:
- Sao lại không màng?
Truc ra vẻ hiểu biết:
- Thang Trieu làm sao có thể hợp tánh nó được. Con Thao chỉ được mọi cái tên là nghe là lạ, đặc biệt, còn tất cả ở nó rong toet.
Nhếch môi cười khinh khỉnh, Hân chém một câu:
- Vậy theo chị Ông Trieu... dat hơ?
- Lại cái giọng khi người, khó nghe. Hình như em quen đánh gía con người qua bề ngoài, rồi coi thường, hoặc không thấy được cái tiềm tang bên trong hay sao ấy! Cho em nghĩ về Trieu như thế nào?
Vẩn cách nói cao ngạo, Hân mai mỉa:
- Ối giời... Thì bảo ve muon nam cho có gì khá hơn đâu mà phải nghĩ ve với nghe toi. A! không biết sao ông ta... ca nhac ha chi Truc?
Chi Truc kho chịu ra mặt:
- Em thật vô tình! Nó là thương binh, mà Hân nè! Chị nghe cậu em hoi con... mac chan chuong, nói chi no, một người vì mọi người mà tàn tật.
Han bật cười:
- Anh ta vì mọi người chớ chắc chân không vì em rồi. Chị ngộ thật, tại sao em phải biết anh ta từng là bộ đội rồi thanh thương binh chớ.
Truc nhìn sửng Han:
- Em có thể thản nhiên nói ve người cộng tác chung với mình như vậy sao? lạ thật! rất nhiều lúc em sâu sắc đầm thấm và rất có tâm hồn, rồi cũng có làm khi em ăn nói rất nhẩn tâm. cũng may là những cái tốt em đều giành hết cho học tro, không thì... thì... thì... A! Mà cái thoi vo tính, ích kỷ, nhẩn tâm nay em hoc ở đâu ra vậy Hân? Chị để ý trước đây có bao giờ em...
Han câu mày ngắt lời:
- Chị lại... trước đây với trước kia. Em lúc nào cũng nói thật điều mình nghĩ, một cái gì thật qua cũng trở thành vô tình, nhẩn tâm hết, thưa chi!
Trúc làm thinh bước trở ra sân don trẹ biết chị giận mình, cô ngao ngán nhìn về cổng. Triều đứng đón doc dưới gốc bang, anh đang say sưa theo dổi đám trẻ con chơi xích đụ Bất chợt Hân bỉu môi. Rỏ ràng dau ngày đã bực mình vì chuyện không đâu... Nếu như người thương binh gác cổng là ai khác, chắc chắn không khi nào Hân nói những lời chướng tai như vậy, đằng này lại là Triều, kẻ cô ua chang vo nen Hân đã độc mồm một cách cô ý .
Chương 3
- Thế đấy, sáng sớm đã bị qủy ám!
Hân hất mặt nhìn trời, vừa giấu sự bực bội của mình vừa tránh Triều. Ca nửa tháng nay, trừ ngày... hành ngỏ đầu tiên vì không cảnh giác nên cô phải xuống xe dắn bộ. Hân luôn là người có thành tich cao nhất ở trường này về việc “vượt rao chân” của Triều.
Và cứ mọi lần tạo thành tích, cô lại hí hửng khoe chị Trúc, để bao giờ Hân cũng nhận được cái nhún vai bất đồng tình của chị ấy. Điều đó càng làm Hân có ác cảm hơn với Triều. cô không phải là kẻ dị đoan mê tín, nhưng sao kỳ, sáng nào cô chậm phải mặt anh ngay cổng là y như rang ngày ấy cô gặp chuyện bực mình, không trong trường, thì ở nhà, hoặc với Thuấn, nên phải nói cô ghét cay ghét đắng Triều, và anh cũng tỏ ra chẳng ưa gì cô.
Hôm nay không biết mình sẻ bực vì chuyện gì dậy -- Hân cố đạp lên con dốc nhỏ cho nhanh để xe san tron lao vào cổng, không ngờ Triều bước ra đụng... an ngu trước san. Anh mim cười thật tươi...
- Trong hắn ta cũng hay hay ấy chứ!
Hân vừa ngạc nhiên với khám phá của mình thì Triều đã giữ tay cầm ghì xe cô lại. Đang trốn chạy hơi nhanh, Hân chúi mũi, muốn úp cả mặt vào vai anh. cô gân cổ lên:
- Này! làm trò gì vậy! Buông ra!
Gion.g Triều tỉnh bơ:
- có làm gì đâu! Tôi sẻ dắt xe vào tận nhà để xe giùm cô, vì tôi biết cô lười dắt xe lắm. Nào! Xin mời cô Hân xuống xe... Hay cô muốn ngồi trên yên cho tôi đẩy?
Liếc ra đằng sau, thấy có vài phụ huynh dẩn xe vô san và mĩm cười chào mình, Hân bèn xuống yên. Nuốt hận vào lòng, cô phu ra lời độc ác:
- Cám ơn! Tôi tự dắt được rồi, vì tôi có... què đâu mà anh phải day.
Hân chợt cắn môi khi thấy gương mặt Triều đổi sắc. cô chưa kịp hiểu sao mình nở độc miệng đến thế, thì đã nghe tiếng cười rất khe:
- Vái trời diều đó đừng bao giờ xảy ra cho cô, vì què khổ lắm.
Nói dứt lời Triều quay đi, Hân vịn xe đứng chết trân giữa sân. Sao với tất cả mọi người đàn ông trừ Thuấn của cô ra, Hân rất chua ngoa đanh dả có lẻ tại cô không yêu nên sẳn sang nói cho người ta khổ. Khổ như Triều vừa rồi, cô mới vui hay sao ấy!
Nếu cô nói nặng lời với những kẻ mặt dan may day, re ra theo tán tỉnh cô thì khác, đằng này hắn ta có tán cô lời nào đâu. Chỉ vì câu đùa nhâm buộc cô làm đúng quy định của cô quan thôi, mà cô đã dựng vào chổ nhục buột tàn cũng của tam hon han. Lẻ ra không nên nói vậy... Nhung xét cho cũng cũng tại Triều, Hân cho cô phải như nhưng người dể dải khác ở trường này đâu mà đùa. Muốn đùa với Lê Phước Bảo Hân phải có trình độ nhất định nào đó, cho cô như bao vẻ có quan thi... xin lổi, cô hướng qua phát đến vừa rồi cũng vừa lắm.
Những lời rỏ ràng nguy biện như giúp Hân lấn hết chút xíu ân hận vừa nhen lên trong tim mình ra ngoài. cô trở lại với cảm giác hả hê thường có khi làm được việc gì ưng ý. Thản nhiên, Hân dắt xe vào nhà xe rồi lung thủng bước trên hành lang về lớp.
Trường của Hân dậy là một trong đám ba ngôi trường mau giao rộng đẹp nhất, nhì thành phố này. Xưa kia nói dậy là tự viên nên khuôn viên trường thật yên tĩnh và đẹp tuyệt với dậy hanh lang rộng cô hàng cot tron to và nhưng mai vom hình ban nguyet kiều phương Tay xưa củ. Ở những cột ấy, chằng chịt các loại dậy leo, chúng luôn xanh mướt và mềm mại dán vào nhau che kín vom công trên cao. Dưới vòm công dậy là ấy là bậc thêm đã xanh nói Hân ưng ý nhất khi ngồi kể chuyện cổ tích cho hoc trò nghe. Ngồi ở dậy bao giờ cô cũng thấy hồn mình tràn đầy cảm xúc để nhập vào các vài trong các câu chuyện thần tiên dể yêu của thế giới trẻ thơ.
Đi ngang lớp Chồi 2, cô nghe tiếng gọi:
- E! Hân! Vào đây!
Dù không thích Thạch Thảo, nhưng nghe giọng gọi như tiếng reo vui của cô ta, Hân chẳng làm sao đi luôn được. Hân miễn cưỡng bước vào trong xem chuyện gì.
Thảo quỳ gối trên sân lớp, tay chống xuống gạch, nghiêng dầu ngắm những bức tranh bày ra trước mặt với vẻ ngượng mo:
- Xem nè Hân! đẹp tuyệt! đẹp tuyệt vời!
Nhìn 4 bức tranh vẻ mình hoa chuyện cô tích “Chàng Rùa” bay ra dưới đất, Hân phải gật gù khen trước khi thắc mắc:
- Màu sắc sáng và đẹp thật! Chỉ mướn ai vẻ vậy chị Thảo?
Nghênh mặt lên đắc ý, Thảo tự hào:
- Mướn à! làm gì phải mướn vẻ. người ta theo năn nỉ, xin được vẻ dùm ấy chứ. Em có cần vẻ gì không, chị ra lệnh là có ngay, có ngay!
Thừa biết là Thảo không tốt như lời cô ta nói, Hân vẩn dậy đùa:
- Em cần qúa đi chứ! Gần hỏi thi roi, đó đứng dậy học u đong ra, chưa ve với gì cả...
Thấp giọng xuống như rất quân tam, Hân thì thầm:
- Ai mà... yêu chị dữ vậy chị Thảo?
Nguýt Hân một cái ro dai, Thảo ửng hồng đôi má đậy dac tàn nhang, rồi chớp mắt:
- Con nhỏ này! Nhảm nhí vừa vừa thôi!
- Ở hay! Em có nói gì khác lời chị vừa tho lo đâu mà chị lại mắng em nhảm nhí.
- không mắng để em la rum cho... người ta cười à.
Hân đã mat, trêu tôi:
- Mà... người ta nào vậy? nói đê em mừng ke voi.
Cúi xuống nhìn thật lâu vào các bức tranh, Thảo cười cười, nói trót đi ngay:
- Em cần gì biết cho phiền lòng!
Hân lắc đầu:
- Muốn nho mình phải biết người mới dám chứ. Chi không nói thì thôi, em về lớp đây.
- Đùa mà! Giận chi rồi sao Hân?
Bước ra tới cửa, cô mai mĩa nói vọng vào:
- Đâu có, em biết chị lâu rồi! Thương không hết, lấy đâu ra giận với hờn cho nặng ngực.
- Công nhận Bá tước Dờ Phe phắc ngoài đời có nhiều tài ý như nhân vật Đờ Phephắc chồng của Anghêric trong phim “Nữ hầu tước thiên thần” vậy ta ơi!
Thảo toe toét cười rồi gật đầu tận thưởng lời Huyền Sương vừa nói một cách hảnh diện:
- Chị cũng không ngờ ảnh nhiều tài như vậy. Này nhé đàn hay, hát giỏi mà vẽ thì lại tuyệt vời. Đúng là có tật phải lắm tài!...
Vừa ăn, Hân vừa lắng tai nghe Sương cười khúc khích để thêm vào lời Thảo:
- Hi! Hi! Tuyệt vời nhất là cái chân độc đáo tạo nên hình tượng điển hình rất xứng với chị Thảo. Ông bà ta nói “trai tài gái sắc” . Bá tước Đờ phe phắc có tài, chị Thảo nhà mình thì... thì có sắc. Hay thật đó nhen! Lần này ráng sao trường mình có đám cưới đi chị Thảo. Chị xung phong mở hàng đi, chớ để tụi này... ế hoài sao? Sắp ham với... băm hết rồi, không khéo phòng giáo dục chuyển bọn này qua viện bảo tồn bảo tàng hết thì khó lắm đấy!
Liếc cặp mắt làm duyên trong phát lạnh lùng, Thảo trách:
- Lại nói tào lao, không khéo ảnh nghe được sẻ trách chị sao không kín miệng. Mấy đứa hông biết, chứ tính ảnh khó lắm!
Tự nhiên Hân buột miệng:
- Ảnh nào vậy chị Thảo ?
Sương cười nói lèo:
- không phải ảnh của Hân đâu mà hỏi.
Hân khó chịu, cô đang nghĩ một câu thật xứng để kê lại Sương, thì Thảo đã vội hê hả kéo qua chuyện khác:
- Ồ! Hồi tối chị thấy chàng của Hân nè. Bao giờ anh ta cũng ăn vận thật lịch sự và đúng model, dù không đi với người yêu.
- Cũng không có nghĩa là đi “solo” một mình... He! He!...
Hân nóng mặt, cô múc một muỗng rau câu mát lạnh cho vào miệng như từ dằn cơn giận của mình rồi mĩm cười:
- Ít khi nào anh Thuấn đi một mình lắm Suong ạ ! mình biết rỏ điều đó chứ . Lần đầu tiên mình nhìn thấy Thuấn, anh cũng đang đi bên một cô gái, liên tục thôi sau đó anh Thuấn bỏ mặc cô ta để ở suốt bên mình. Lần đó là sinh nhật của thằng bé Lễ Trí, tính ra đến nay đã hai năm rồi, một khoảng thời gian dài để giữ chân người đàn ông nổi tiếng đào hoa với một cuộc tình. Nhưng nói thật, có bao giờ Hân này phải cực nhọc vì công việc như phải giữ chân, hay trói buộc trái tim Thuấn đâu?
Liếc Thảo và Sương một cái, Hân khinh khỉnh nói tiếp:
- Trái lại mình luôn luôn lạnh nhạt và hổ hùng. Càng ác chừng nào, đàn ông càng si chừng nấy. mình dửng dưng khi thấy anh chàng đi với người khác, thậm chí mình khen cô ả đẹp và xứng với ảnh nửa chứ . vậy đó mà Thuấn cứ đeo mình, đi chơi với thứ chẳng ra gì rồi tới năn nỉ ỉ ôi, khóc lóc nữa là khác. mình không bao giờ mất ảnh, vì mình biết Thuấn yêu mình cuồng điên suốt gần 3 năm trời.
Hồi trẻ đời mới vốn đã rất day ra, Sương nhấn mạnh:
- Điên thì đúng hơn là cuồng điên. Mà những lời của Hân nói “Hư thật khó tưởng”. Xin lổi nghen, dù thật hay láo thì một trong hai bạn nhất định cũng có người bị tâm thần. Cầu mong ai đó cứ tiếp tục triền miên trong cơn mê điên ấy, để khỏi phải tự tử chết khi thực tại qúa phủ phàng.
Như kẻ chơi bài đã biết tay của đối phương, Sương làm bộ vô tình nói với Thảo:
- Nếu anh Thuấn là kẻ chuyên môn tìm người để lấp cho đầy khoảng trống của trái tim thì chắc em phải cho chị Khương Liên của em biết bộ mặt thật của anh ta thôi chị Thảo ạ !
Nghe tới Liên, Hân chợt mất bình tỉnh. Rỏ ràng có cái gì đó không ổn! Hân tự thấy mình lố bịch với những lời nói dối vừa rồi, những ngọn lao đã phóng ra không lẽ mình lại lấy chính ngực mình làm biả Hân chua chát nghĩ tới bà Yến và Thuấn...
Thuấn hẹn cô tối hôm qua những chờ mãi đến 9 giờ vẩn không thấy anh tới . Sốt ruột Hân chạy xe ào ào đén nhà anh, bà Yên niềm nở, tươi cười ngồi nói chuyện với cô . Bà nói anh bận chở ông chú ruột đi thăm người quen mới từ Canada về...
Hân bị thất sủng thật rồi. những lời dối cô nói với Sương chẳng qua để ngụy trang, để chê dấu tâm trạng hoang mang đau khổ từ tối đến giờ thôi. Sao những lời dối trá bao giờ cũng xa lạ với cô, vừa rồi lại được thốt lên thong thả, bình thản giống thật vậy? Thật đến nỗi như đã ăn vào cô . Lời nói dối không là ngọn lao phóng đi đâu, mà nó y như con chuột lao thẳng vào miệng mèo, đâu biết cái chết sẽ đến vô cùng tức tưởi , nhưng em biết làm sao hở Thuấn khi anh đã bày cho em cách nói dối, nghĩ dối khi yêu.
Hân vờ vĩnh kêu lên:
- A! Khương Liên à ! Tối hôm qua Thuấn đi với chị ta để bán vé văn để mở quán... Không lẽ Sương nghĩ Liên cũng là người để anh Thuấn lấp đầy không trong sao?
- Dỉ nhiên chị Liên không phải hạng gái ấy, nên tôi mới nói với chị những lời vừa được nghe từ mồm Hân để chị sáng mắt ra.
Rất bẻm mép, Hân ngọt ngào:
- Kìa Sương! Chị Liên là chổ làm an( với anh Thuấn, làm gì chị không biết ảnh yêu Hân, và có khối cô gái khác bâu lấy ảnh mà Sương phải nhọc công nói đi, nói lại.
Liếc Hân một cái đầy thâm ý, Sương gật gù:
- Ở trường này ai chả biết Thuấn yêu Hân những điều đó là do Hân xướng lên. Còn sự thật thì sao? Ồ là la ! Chỉ có trời và hai người biết thôi.
Thấy Hân mím môi hằn học, Thảo vội vàng vò tay, ý như cô đang gây sự tập trung chú ý của học trò khi dừng lớp:
- Này! Này! Chú ý! Chú ý! Bá tước Đờ Phe phắc... tới. Đừng có mà ỏm tỏi nữa, kỳ lắm.
Hân liếc mắt ra của vừa lúc Triều bước vào. Hình như anh đang có chuyện gì vui nên trên gương mặt thường ngày khó dam dam, Hân bắt gặp một nụ cười thật quyến rủ . Dù đang bực dọc vì những chuyện vừa xảy ra, Hân cũng chua ngoa nghĩ thầm:
- Chí Phèo cũng biết làm duyên với đàn bà con gái... Cũng phải thôi! Ở trong thế giới phong không này, anh ta đương nhiên có gía, và nụ cười vừa rồi là cách anh ta nâng gía mình lên đấy.
Thích chí với ý nghĩ mình, Hân hất mặt về phía Triều và tủm tỉm cười. Ánh mắt Triều rơi vào ngay cô, anh đón nhận nụ cười mĩm ấy và thản nhiên đáp lại:
- Chào Hân... và tất cả.
Dù khôn hơn nói thêm “và tất cả”, Triều vẩn cảm thấy ngay sự lạnh lùng đến đang so toát ra từ Thảo và Suong. Vừa ngồi xuống bàn, anh đã bị phán phao:
- Ở đây đâu có nhiều người cách mấy cũng chỉ là hai thôi. một là Hân, hai là tất cả. Anh Triều chia đôi bọn này ra từ hồi nào vậy? Chia như thế là không đồng đều đâu.
Triều còn ngập ngừng chưa biết trả lời trả vốn ra sao thì Hân đã đứng dậy:
- Xin lổi! Hân là một chớ có bao giờ chung với qúy vị đâu để bị chia . Chào anh Triều và... tất cả.
Đi ra tới hanh lang, cô vẩn nghe giọng Suong duổi theo:
- Dạo này lại bày đật hớm hỉnh, thấy ghét!
Hân vào văn phòng và nhắc điện thoại. Tay thoắn thoát nhấn vào những con số đã nằm trong tim từ khi cô yêu Thuấn.
- Thuấn đây! Xin lời ai ở đầu dây?
- Em đây! Dỉ nhien không phải là Khương Liên.
Cô nghe giọng Thuấn cười rất khẻ:
- Lém lỉnh hay ghen tương vậy cô giáo? Bộ học trò cho ai roi ma goi dien tra tan anh vay?
- Giờ này học trò ngủ và chị Truc trông chúng nó. Em vừa mới ăn cơm ở Căn tin xong, no bung những không the nào ngu duoc. Chắc anh biết tại sao rồi?
- Có! Anh biết theo canh của anh, Hân nè! Đêm qua anh về cũng không ngủ được, em biết tại sao không?
- Tại anh cứ tơ tưởng tới người đẹp Khương Lien... nen... ne...
- là chua! Em điện thoại thăm anh hay thăm Lien nào đó, sao cứ nhắc đến cô ta hoài vậy?
Hân tự thấy mình ngốc. Thuấn không phải mẩu đàn ông mà cô có thể dùng bien pháp ghen tương trách móc để ràng buộc. Co ngan nói am uc, Hân nói tro di:
- Em đùa cho vui thôi! Tai hôm qua em nghe mẹ nhắc tên cô ta mấy lần.
- những chưa bao giờ em nghe anh nói đến Lien phải không? Bé a! Đừng dại dột nhắc tên một phụ nử khác với giọng ganh tỵ trước người mình yêu qua ba lần vì một hai lần đầu anh ta có thể khó chịu, sông đến lần thứ 3 anh ta sẻ tò mò chú ý, rồi lần thứ 4, thứ 5, thứ 6, thật khó biết anh ta nghĩ gì lắm.
Hân nghe giọng Thuấn nho nhu thì thầm:
- Anh yêu em và áy náy suốt đêm vì lở hẹn. Chiều nay anh đón cũng ở cổng trường, được chuả Bây giờ anh buồn ngủ lắm. Hôn một cái nhé!
Có tiếng Thuấn hôn gío qua điện thoại rồi tiếng gác máy khô khang vang lên. Hân ngồi thừ người ra ghế. Thuấn là như vậy đó, lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại là yêu cô, yêu cô . nhưng với Hân lời nói ấy như vẩn chưa đủ, cô khao khát hiểu hết con người anh, hiểu hết những lời om ớ lấp lửng của anh. Anh phải là của riêng cô chớ không phải của công việc hay bất kỳ ai khác. Nếu đồi hỏi như vậy, cô có qúa ích kỷ không? Cô có quyền ích kỷ chứ vì Thuấn đã nói yêu cô mà khi yêu có mấy người rộng lượng bao dung? Bước ra sân, thấy Triều đi ngược về phía mình , Hân quay ngoát người, nhanh đến mức cô chẳng hiểu vì sao. Đi được vài bước, Hân nghe Triều gọi:
- Bảo Hân!
Đứng lại một cách miễn cưởng, Hân lạnh lùng cố giấu sự khó chịu vì nghe Triều gọi trổng:
- Có chuyện gì vậy anh Trieu?
- Chuyện phải quay với nhau thôi! Tôi biết Hân phiền vì thái độ của tôi hồi sớm mai naỵ Đừng giận nhé!
Nhướng đôi mày lên, Hân thách thức:
- vậy là anh đã nhận ra ai phải, ai quấy rồi chớ gì? Nếu đúng thế tôi giận anh làm chị nói thật, từ trước đến giờ trường này không có anh cũng như cái bằng giọng kiêu quảng cáo nghề nghiệp bảo vệ “Xuống xe dắn bộ khi ra vào” thì cũng chẳng ai sao cả. Bày vẻ chi nguyên tác cung ngac, nâng phận hình thức cho thêm mệt mõi người vậy?
Dầu đã chuẩn bị tinh thần để đối phó với cô gái đẹp những qua quát này từ trước, Triều vẩn không sao ngờ tới những lời rất khó nghe được thốt ra từ gương mặt thật dể thương, nếu không muốn nói là cô vẻ rất nai tơ trong trắng của cộ Triều thản nhiên trước luận điệu khiu khích của anh, thay vì quam mắt xuống gầm gừ, anh lại cười rất tươi và rất giòn:
- Té ra tất cả mọi người từ phụ huynh học sinh , cán bộ, giáo viên, ban giám hiệu trưởng rồi khách khứa ở các ban ngành khác đến đây đều sai quáy khi thực hiện “Xuống xe dắn bộ”, chỉ trừ cô giáo Hân thích làm khác hơn với mọi người là đúng sao? Phải thú thật là từ trước đến giờ tôi mới gặp một người đọc đáo như Hân. nhưng co do hoi muốn mọi người chú ý tới mình thường rất lấp did. Mà tôi... để ý Hân từ buổi đầu rồi, đúng thêm khác thiên hạ nửa, nham lam, chẳng có hay ho gì đâu!
Nhìn nụ cười thích chí không tắt trên môi Triều, Hân cam phai noi. Hắn ta cố tình bóp méo vấn đề một cách ranh ma qủy quái để mai mĩa cô . Cái câu chào: “Bao Hân... và tất cả” rỏ ràng là một sự phân chia như lời Suong ganh tỵ, có điều Suong không hiểu hết thầm ý của gã què này như cô vừa hiểu đâu. Hứ! Co chi là thiểu số vừa ngoan cố vừa lố bịch dưới mắt gà. Mà Triều là gì để dám chỉ trích cô chứ! Cô chỉ muốn được tự tung tự tác trong những hoạt động doi thuong một chút thôi, vì ở gia đình với những ràng buộc, những tuân thủ đã làm cô qúa sức mệt mõi rồi, ấy vậy mà có mấy ai hiểu co để cho rằng Hân lập dị Tự dưng Hân thấy chán nản. không ai ngoài cô ra hiểu tại sao rất nhiều khi cô nói năng chua ngoa bất mang, hành động ương ngạnh như nổi loạn, để rồi khi trở về nhà cô sống khép kín cũng nhưng riêng tư của mình cho phù hợp với nề nép gia đình. một gia đình luôn tôn trọng danh dù và sơ tai tiếng.
Nhếch môi gượng gạo cười những Hân không nhìn:
- Cám ơn sự chú ý đầy tính chất... gác dán của anh. và cũng nói thêm cho rỏ, tôi rất ghét ba cái trò ngồi một chổ để theo dổi kẻ khác. Anh nên làm việc gì đó có ý nghĩa hơn đi, đừng bao giờ nghĩ rằng đó vài giọt máu trả nợ non sông là đã đủ quyền để kiểm tra tư cách mọi người. Chả ra làm sao đâu!
Triều nóng cả người, anh nắm chặt đôi tay lại như sắp đánh ai để rồi thẩn thờ duổi tay ra. Có lẻ Hân nói đúng. Anh chả ra làm sao cả nếu không muốn nói là vô dụng. Cham ra anh nhấn từng tiếng:
- Cám ơn Hân đã nói thật suy nghĩ của mình. Thì ra kẻ do hoi, vô dụng thích chơi trời là tôi chớ không phải là cô.
Dứt lời anh bỏ đi trước. Hân khó chịu nhìn theo, cô chợt nhận ra trong từng bước chân hơi khập khểnh của Triều có vẻ gì mạnh mẻ và vô cùng quyết liệt. Hân đã nói động đến anh như cô muốn, sao cô không thấy hả hê mà lại thấy nặng nề, bực dọc. Thở dài, cô ngồi xuống bậc thềm. Giờ ngủ trưa hết rồi, chị Truc khua trong cho học sinh dậy. Chúng lục đục xếp hàng đi làm vệ sinh, vừa đi chúng vừa hát líu lo:
- “Chú bộ đội đi xa,
Tết chú không về nhà,
Nghe dai chu co thay
Chúng cháu hát bài ca
Chú bộ đội đi xa
Cho mùa xuân nở hoa”...
Năm rồi Hân hỏi thì tiết dạy bài hát này, cô đã dạy xuất xắc với sự xúc cảm thật lòng mình khi nghĩ vê người chiến sĩ. Sao bay giờ tiếp xúc với Triều cũng là người lính, một thương binh, cô lại không tìm thấy được chút may may nào xúc cảm cô đã từng có . Chẳng lẻ giờ lên lớp ấy cho là một vo dien mà co dien that dat vai co giao với những lời thuộc như sao hay sao? Lòng Hân chùng xuống nổi buồn lạ lùng. Thì ra thực tế và những điều dạy trên lớp, đâu chỉ dạy cho trẻ mẩu giáo thôi, vẩn còn một khoảng cách rất dài. Cô không hề dối lòng khi dạy học trò mình những tình cảm trong sáng tốt đẹp giữa người với người, nhưng bây giờ cô mới thấy ra hình như những tình cảm cô truyền đạt chỉ mang tính chất ước lệ, chung chung và có gì đó không thật. Còn tại sao không thật, câu giải đáp vẩn còn là dấu chấm hỏi trên trang giáo án hàng tuần có phải soạn.
Nguồn: http://vietmessenger.com/