20/4/13

Lấp lánh mưa bay (C22-23+CK)

Chương 22

Út Tẹo thích thú nhìn cái đu quay xe đạp được Triều quay tròn để kiểm tra chất lượng lần chót. Anh chắc lưỡi:

- Phải chi mình được nhỏ lại để chơi mấy cái này cho đã hé anh Triều!

Triều cười cười:

- Anh lại ước phải chi mình cưới vợ gấp gấp, có con lẹ lẹ để ngồi xem con mình chơi đủ trò ...

- Vậy thì cưới liền đi, có ai cản đâu ? Ông bà dạy rằng. Cưới vợ phải cưới liền tay mà!

- Anh muốn Hân quên hẳn chuyện cũ rồi mới tính tới cưới xin.

Nhìn chiếc đu quay chậm chạp ngừng lại, Út Tẹo nói mà như tuyên bố:

- Coi như chuyện cũ đó chấm dứt rồi, vì sáng nay họ đã lên máy bay.

- Thật vậy sao ? Anh ta cũng không thèm tới chia tay với Hân. Tệ thật!

Út Tẹo chợt thở dài. Triều ngạc nhiên:

- Sao vậy chú em ?

- Nghĩ mà thương con Lô Lô. Nó không muốn đi, trong khi mọi người quanh nó cứ quýnh quáng.

- Nhưng nó là nhân vật chánh, nhờ nó mới có thêm hai, ba mạng ăn theo. Nó ở đây làm gì, trong khi nó là Mỹ không lộn vào đâu hết ?

- Vậy chớ lúc nào nó cũng khăng khăng nhận mình là Việt Nam chuyên ăn cơm với nước mắm kho quẹt, nó không đời nào mơ tưởng gì tới cái nơi gọi là quê cha đất tổ xa lơ xa lắc bên kia bờ đại dương.

Triều vừa ngắm nghía sản phẩm của mình vừa nói:

- Buồn cười thật! Nó đen đến mức nhắm mắt lại ngửi cũng nghe ra mùi đen, mà cứ nhận mình là người Việt. Con nhỏ nghĩ cũng lạ chứ! Bởi vậy mới nói đời lắm chuyện.

Tẹo ngồi rũ ra, cái đầu xấu xí của anh nặng trĩu trên đôi vai gầy trông thật tội. Triều nghe anh chàng kể lể bằng giọng bất mãn:

- Chiều hôm qua lúc nhà ông Thầu Qúy ăn tiệc tưng bừng để thằng con ổng chia tay họ hàng bè bạn, thì Lô Lô rút ra ngoài sân ngồi khó rấm rức. Sao nhà giàu họ tệ quá vậy anh Triều ? Họ coi con nhỏ y như cái vé máy bay để đi xuất cảnh, hổng có tình cảm như bọn nghèo hèn dốt nát đâu.

Không đồng ý, Triều nhẹ nhàng:

- Cũng tùy người chớ Tẹo, ví dụ như bà Liễu, mẹ con bé Lô Lô, bà ta có tình người gì đâu nào.

Mím môi lại Tẹo gằn giọng:

- Bà ta có đổ mồ hôi xót con mắt để kiếm ra đồng tiền đâu mà tình với người, bả chuyên môn bài bạc, dắt mối, những hạng đó họ có biết thương ai.

- Vậy là giàu nghèo gì cũng có người tốt kẻ xấu hết phải không ?

Bị bắt bí Tẹo gượng cười rồi lo lắng:

- Rốt cuộc con Lô Lô đi với toàn thứ gì đâu không. Tội nghiệp nó sẽ khổ lắm! Phải chi có tiền em đã cho nó rồi.

Triều bật cười:

- Cho nó đem qua Mỹ hả ?

Biết Triều chọc quê mình nhưng Tẹo vẩn nói:

- Đâu phải! Tại trước đây có lần Lô Lô ao ước có nhiều tiền trả thầu Qúy đặng khỏi đi Mỹ. Nghe nó than em tội nghiệp, ngặt nổi nghèo qúa, tiền đâu mà cho, em cho con nhỏ hai tờ vé số, về nhà vái ông địa cho nó trúng ...

Nhìn ra đường, nơi có người phu đang khom lưng hốt rác, Tẹo lầm bầm như mấy ông già:

- Số Lô Lô khổ, có chạy đi đâu cũng khổ. Giờ thì xứ lạ quê người, ai đâu mà giúp. Đã vậy gặp bà mẹ độc ác sẵn sàng bán con. Nghĩ tội quá!

Vẫn biết tánh Tẹo hay quan tâm đến người khác nên Triều chẳng ngạc nhiên khi thấy nãy giờ vào ngồi với anh, Tẹo cứ buồn buồn không thôi, nhưng đến bây giờ anh mới biết nguyên do Út Tẹo buồn. Thì ra anh chàng đa sầu, đa cảm hơn Triều nghĩ. Anh nhăn mặt:

- Thôi mà Tẹo! Biết mình không giúp được Lô Lô mà cứ tự lầm bầm, lẩm bẩm mãi chi vậy cho khổ, dầu gì nó cũng về quê hương của cha nó, ở đó nó sướng hơn ở đây chớ.

- Em cũng vái trời cho nó được sướng.

- Ủa! Bữa nay không đi bán sao mà ngồi lo chuyện thiên hạ không vậy ?

Nhếch miệng lên Tẹo cay cú:

- Lão thầu Qúy dặn một trăm tờ hôm nay, lão ta mua để ăn mừng chuyện vượt biên hợp pháp của thằng con trai ấy mà! Có điều hôm qua tới thấy nhà lão lu bu quá nên em còn giữ y nguyên đây chưa đưa được.

Triều hỏi:

- Lão trả tiền chưa ?

- Chưa! Thầu Qúy bao giờ cũng "tiền trao cháo múc".

Tự dưng Triều buột miệng:

- Sao em lại tin lão ? Rủi tới chiều lão trở mặt. Không mua, cho em "ôm" mệt nghỉ.

Nghe Triều nói, Tẹo hơi chột dạ nhưng anh vẫn khăng khăng:

- Chắc không đến nổi tệ như vậy đâu! Chơi số quen rồi, dặn thì phải lấy chớ. Em canh giờ ông ta ở sân bay về sẽ tới giao vé. Sáng giờ bán hết phần dư rồi. Đây còn cỡ một trăm mười mấy vé. Lâu lâu, năm dài, tháng rộng mới được một ngày khỏi đi xa mỏi chân ...

Triều hóm hỉnh:

- Cũng nhờ con bé Lô Lô ...

Tẹo gượng cười, nhưng lòng anh buồn làm sao, từ tối đến giờ anh thẫn thờ như bị mất cắp vật gì quý. Anh không ngờ mình lại thương và nghĩ đến con bé đen đúa xấu xí có số phận bị bạc đãi bởi con người giống như anh nhiều đến thế.

Tội nghiệp! Út Tẹo lại thầm thì hai tiếng tội nghiệp mà không biết mình tội nghiệp bản thân hay tội nghiệp Lô Lô. Sao anh hay buồn vơ chuyện của người khác vậy kìa ?

Thôi đừng nghĩ tới con bé ấy nữa! Giờ này chắc máy bay bay cao rồi.

Tò mò nhìn néc mặt Tẹo ủ ê, nhăn nhó, Triều cũng chạnh lòng ... Anh chàng có trái tim nhạy cảm, khao khát thương yêu này vừa mới chuyển tình cảm từ Bảo Hân sang cô bạn gái Mỹ đen được chưa bao lâu, thì cô ta đã đi rồi! Triều biết Út Tẹo buồn dữ lắm, phải quậy cho anh chàng đa cảm xấu xí này cười thôi!

Triều ư? ư? hát:

- Ai xa cách cội nguồn để mình ngồi nhớ lũy tre xanh, vờn quanh khung trời kỷ niệm, chợt thèm rau đắng nấu canh"...

Này! Chú mày có nấu canh rau đắng cho Lô Lô ăn lần nào chưa ?

- Chưa! Mà chi vậy ?

- Cho con bé nhớ đường về xóm Sở Rác chớ chi nữa ?

- Tới Mỹ rồi ai còn nhớ cái xóm Sở Rác nữa.

- Sao lại không! Tin anh đi! Thế nào con Lô Lô cũng về.

Út Tẹo lầu bầu trong mồm:

- Sợ qua tới bển mụ Liễu bán nó luôn ấy chứ ... À! Mấy giờ rồi anh Triều ?

- Gần ba giờ rồi.

Út Tẹo giật mình:

- Ý trời! Ngồi nói láo quên giờ. Em phải tới nhà thầu Qúy giao vé.

Triều ái ngại:

- Ông ta mà trở quẻ thì mày "ôm sô". Nè! Xé cho anh năm vé đi. Chiều nay có trúng an ủi vài chục ngàn, anh em mình đi nhậu.

Út Tẹo gãi đầu:

- Bữa nay sao anh lại đòi mua số kỳ vậy ? Trước đây anh ghét đánh cuộc hên xui lắm mà.

Triều tần ngần nhìn Tẹo, anh cũng chả hiểu sao nữa. Thở dài Triều nói như than:

- Chắc tại anh cụt vốn làm ăn rồi muốn chơi may rủi xem sao vậy thôi!

- Vậy thì đây! Cặp năm tờ đó nghe.

Thấy Tẹo tất tả bước đi, Triều kêu lên:

- Ê! Trả tiền đã chứ. Mua chớ, có xin đâu mà chú mày ... Kỳ hôn ?

Nhét tiền vào túi áo Tẹo, Triều hối:

- Đi lè lẹ lên, để cận giờ xổ quá rồi đó.

Tẹo bước ngắn, bước dài, nghiêng qua, ngã lại, cố đi nhanh cho tới nhà thầu Qúy. Tự dưng nghe Triều hăm ... anh cũng lo lo. Lão mà trở mặt thì xem như mất vốn. Tới nhà thầu Quý, Tẹo bấm chuông ...

- Tìm ai ?

- Ông Qúy về chưa chị ?

- Chưa! Hổng hiểu chuyến bay có gì trục trặc hôn mà lâu qúa trời. Tui coi nhà dùm muốn "quảy" luôn.

Tẹo đổ mồ hôi hột. Anh lắp bắp:

- Mấy giờ rồi chị ?

- Ba giờ rưỡi rồi! Có chi hôn ?

- Ổng dặn tui đem vé số lại ...

- Thì đưa đây! Chiều xổ hả ?

- Dạ ...! -- Tẹo chìa xấp vé ra.

- Trời đất! Cái gì nhiều dữ vậy ?

- Dạ ... Ổng dặn một trăm tờ lận.

Nhìn vẻ lưỡng lự của người phụ nữ, Tẹo nói thêm:

- Chị nhận dùm tui nhen.

- Mà ... Ổng trả tiền rồi phải hông ?

- Chưa, chưa, ổng chưa trả cắc bạc nào hết.

- Vậy thì ông nội tui cũng hổng dám nhận. Chịu khó chờ ổng về đi!

Dứt lời chị đàn bà đóng sầm cánh cổng lại. Út Tẹo quýnh lên, anh dở khóc dở cười trước sự việc bất ngờ mà anh không nghĩ tới. Tại sao kỳ vậy ? Hôm qua Lô Lô nói cỡ mười giờ hay mười một giờ gì đó là máy bay cất cánh. Không lẽ vợ chồng thầu Qúy còn đưa bà con họ hàng đi ăn nhậu nữa sao ? Dễ gì có chuyện đó, vợ chồng lão ta keo rít số một mà.

Vậy thì chuyện gì đã xảy ra ? Tẹo tựa tấm thân ròm rỏi xiêu vẹo vào hàng rào nhà kế bên. Con chó mực đen xì xì hộc ra, tru lên sủa làm anh giật bắn mình.

- Trời đất ơi! Bây giờ làm cách nào đẩy hết mớ này đây hở trời ?

Tẹo vò đầu bằng cánh tay khèo móng chim. Từ hôm qua tới giờ tâm trí anh lộn xộn quá, u uất qúa, anh chán hoạt động, muốn nằm ì một chỗ, anh buồn bã bực dọc với sự bất lực của bản thân. Anh luôn ao ước làm điều tốt cho người khác nhưng hầu như chưa bao giờ được. Sự thất vọng này làm anh ù lỳ, buông thả. Anh mặc xác ba mớ vé số vì nghĩ rằng thầu Qúy đã dặn rồi. Bây giờ đối diện với thực tế hằng ngày là chén cơm, manh áo là đói, là no Út Tẹo hốt hoảng thật sự, nếu phải ôm mớ giấy lộn này thì chết. Còn mấy chốc nữa là tới giờ xổ số rồi.

Anh tất tả lết thân về phía quán cháo lòng của bà Hai. Thường giờ này các tay chơi số cũng hay tụ tập nghe đài dò số, anh hy vọng gỡ gạc ở họ ... Nhưng Tẹo muốn xỉu khi thấy quán trống trơn. Bà Hai nhìn anh ngạc nhiên:

- Ủa! Sao bữa nay mày ế dữ vậy ? Giờ này làm gì có ai ở đây ? Tụi nó đi coi đá banh hết rồi.

Tẹo vừa nói vừa thở:

- Thầu Qúy hại con rồi bác Hai. Ổng dặn lấy một trăm tờ để ăn mừng chuyện thằng con đi Mỹ, sao tới giờ này vẫn chẳng thấy ổng đâu hết.

- Kỳ vậy! Rán chờ thằng chả một chút nữa.

- Bác mua dùm con vài số đi.

Bà Hai lắc đầu nguầy nguậy:

- Tao mua rồi! Một ngày hai tờ, gần xổ rồi mua chi nữa mà mua. Đâu mày ráng chạy ra mấy bàn bida đằng kia coi.

Tẹo thất thểu chạy đi. Đáng đời cho thói chủ quan cả tin của anh.

Đi tới đầu đường Tẹo thấy một chiếc xe mười hai chỗ ngồi ngừng trước nhà Thầu Qúy. Anh mừng rơn khi thấy người xuống xe đầu tiên là bà thầu Quý, rồi tới họ hàng bà con gì đó, có hai thanh niên kè ông Qúy xuống xe. Ông già mệt lừ đừ vì cả ngày đưa tiễn.

Thở phào Tẹo cố bước nhanh hơn. Chợt anh ngạc nhiên đến sững sờ khi nhìn thấy người bước xuống xe sau cùn g. Rõ ràng là thằng Nghị, con ông Quý, thằng chồng hờ của Lô Lô. Chuyện gì vậy ? Còn Lô Lô đâu rồi ? Tẹo đi như bơi tới trước. Thằng oắt Nghị xách túi du lịch lầm lũi cúi đầu bước vô nhà, không buồn nhìn lên xem ai đang theo sau mình. Gác mọi thắc mắc qua một phía, Tẹo đứng xớ rớ bên góc sân, đợi khách về hết mới bước tới. Bà thầu Qúy thấy anh liền nạt:

- Chuyện gì đây thằng quỷ ?

- Ổng dặn tui một trăm tờ vé số. Bà cho tui vô trong đưa ổng ...

Người đàn bà có vóc dáng đô vật ấy hét lên:

- Một trăm tờ vé số hả ? Mày để ổng yên dùm tao. Bữa nay ổng lên cơn tim, ổng mệt gần chết, còn bày đặt số với đề nữa hả. Cút đi đồ quỷ!

Út Tẹo run lên vì tức:

- Bà đừng có nói ngang. Chồng bà dặn tui rõ ràng ...

- Dặn rồi không mua thì đã sao ? Đi ra, đi ra mau lên. Trời ơi là trời! Hôm nay là ngày gì vậy ?

Vừa nói bà Qúy vừa xô Tẹo ra cửa. Tấm thân còm cõi tật nguyền của anh làm sao chịu nổi những cái đẩy của bà vợ quen ăn hiếp chồng. Anh loạng choạng muốn té khi bà Qúy đóng rầm cánh cửa lại.

Nước mắt Tẹo bỗng ứa ra. Sao người ta phũ phàng dữ vậy ? Dầu gì anh cũng đem lại bao nhiêu lần may mắn cho họ, họ không nhớ hay cố tình quên mà đuổi anh như đuổi tà thế.

Lúc này không còn thời gian và sức lực đâu nữa để chửi rủa, để thắc mắc, Tẹo cắm đầu cắm cổ chạy về phía mấy bàn bida mà lòng không chút gì hy vọng. Bọn thanh niên thích chơi những trò cờ bạc đầy sôi động có tính chất ăn thua, được mất, chớ không khoái trò may rủi này. Đã có lần anh cầm số vào các bàn bida, mời nhằm thằng đang thua độ, nó nổi đoá giơ cây cơ đập vào tay què của anh sưng đỏ, đến sau này nghĩ lại vẫn còn sợ, Tẹo liếm môi ...

Nhưng bữa nay phải liều thôi!

Vừa bước tới cửa, lão chủ bàn bida đã đẩy Tẹo ra:

- Chỗ khác bán mày! Mẹ ... lần trước tụi nó đập mày gẫy mất của tao một cây cơ xịn. Chưa tởn sao mà mò tới nữa ?

Út Tẹo nài nỉ:

- Mua dùm vài tờ đi chú Bảy, tui còn nhiều quá!

- Tao không khoái chơi số! Đi cho rồi mày ơi, chàng ràng hoài bực quá!

Nuốt nước bọt Tẹo cố nói:

- Làm phước mua vài tờ đi chú Bảy.

Lão chủ nổi nóng:

- Phước cái con ... Chiều nay tụi nó đi coi đá banh hết, mấy bàn trống trơn, tao đang sùng đây. Cút mẹ cho tao nhờ!

Tiếng nhạc đồng hồ rộn rã vang lên làm lòng Tẹo nóng hơn lửa cháy. Anh thất thơ, mệt nhọc đi về phía đại lý vé số. Còn nhiều quá chẳng biết ăn làm sao, nói thế nào với tay thầu vé số Nghiệp đây!

đầu óc anh mụ mẫm choáng váng, mắt hoa lên vì nắng quái buổi chiều chiếu hắt vô mặt. Thường ngày vé ế sau khi xổ chừng năm mười phút thầu Nghiệp vẫn cho anh trả lại. Hôm nay ế cả trăm không biết sao đây ...

Bước vào phòng, Tẹo dáo dác hỏi:

- Anh Nghiệp đâu rồi chị ?

- Ảnh mới đi chừng ... năm phút.

Tẹo bủn rủn:

- Trời ơi! Ảnh đi đâu vậy ?

- À! Chắc coi đá banh. Ảnh chờ mày cả nửa tiếng. Sao trả vé trễ vậy ?

Út Tẹo rối bời bời:

- Chị nhận dùm tui đi ?

- Bao nhiêu ?

- Một trăm lẻ ba tờ!

- Trời đất! Bộ bữa nay ngủ quên không đi bán hả ? Nhiều quá tao đâu dám ...

Mặt Tẹo dài ra xấu xí, thê thảm.

- Mày ra sân vận động kiếm ổng đi! Hễ ổng chịu, tao đổi vé ngày mai cho.

- Làm sao kiếm cho ra!

- Xì! Kiếm hổng ra thì ráng chịu, chớ tao biết sao bây giờ!

Tẹo có cảm giác như mình say. Anh bước ra ngồi phịch xuống thềm. Tai anh ù ù nghe trực tiếp truyền thanh xổ số trong đài.

- Mất vốn rồi thằng ngu ơi!

Vừa tự nguyền rủa vừa nghẹn ngào tức tưởi, Tẹo mím môi ngăn giọt nước mắt chực trào ra. Tại sao ? tạo sao người ta đối xử vô tình với anh dữ vậy ? ... Đến nước này cũng phải ráng ra sân vận động tìm thầu Nghiệp để lạy ỏng xin đổi vé thôi.

Gắng gượng ngồi dậy Út Tẹo đi tiếp. Được vài bước anh dừng lại mời một mối quen.

- Mua vài cặp anh Tám!

- Đưa coi! ... Ủa số chiều nay hả ?

Tẹo gật đầu. Gã đàn ông có tý men liền chửi toáng lên:

- Tổ bà mày! Tưởng tao say hả ? Xổ rồi mà kêu tao mua.

Út Tẹo ngọt ngào năn nỉ:

- Mới xổ mấy lô đầu nhằm gì. Đi anh Tám, giúp thằng em vài cặp. Ế quá!

Gã say xòa ra xòa lại xấp vé số, lè nhè:

- Số gì có mấy thứ xấu òm sao lựa mậy. Thôi để bữa khác mày ... què. Nhìn bản mặt quỷ ám của mày tao mắc mệt.

- Anh mua một tờ cũng được mà.

- Không mua! Mẹ ... Số xổ rồi mà cứ theo mời dai như giẻ rách. Trả mày nè!

Gã đàn ông nổi nóng, ném xấp vé vào mặt Tẹo. Anh chụp không kịp, thế là gió thổi vé bay đầy vỉa hè.

Tẹo ngồi thụp xuống lượm. Anh vừa lượm vừa khóc thương thân. Chưa bao giờ anh cảm thấy căm ghét con người như lúc này. Càng căm ghét, Tẹo càng đau đớn khi nhận ra anh dầu đã chịu biết bao khốn khổ vẫn không thể nào sống thiếu họ.


Chương 23

Triều ngồi thừ người trên ghế đá, anh nhớ lại những lời Mẫn vừa nói về Thúy Vũ mà tuyệt vọng hoàn toàn . Anh từng là người lính, từng đối diện với bao nhiêu cái chết, thế nhưng chết dần chết mòn trong đau đớn thì anh không tưởng tượng ra được . Nhất là đối với Thúy Vũ, cô gái anh đã yêu say đắm, tuổi đời chưa tới ba mươi.

Vũ sẽ chết ở lúc cô đang ham sống để làm lại cuộc đời, lúc cô đang tin tưởng vào những gì tốt đẹp mà mọi người thân đang cố sức làm cho cô . Thật là khủng khiếp! Khi cô hoàn toàn không biết gì về hiểm họa đang xảy tới cho mình.

Bảo Hân từ hành lang bước xuống, cô ngồi xuống bên Triều:

- Anh Mẫn nói chuyện gì, sao trông anh căn thẳng quá vậy ?

- Chuyện của Thúy Vũ...

Nhíu đôi mày cong, Hân hỏi nhỏ:

- Chỉ lại trốn khỏi trung tâm nữa rồi sao ?

- Không phải!

Thấy Triều tỏ vẻ lơ là, Hân im lặng . Từ khi nghe anh kể hết về Thúy Vũ đến giờ, cô luôn luôn cảm thông và luôn tôn trọng những riêng tư của hai người . Đó là cố gắng phi thường của Hân, dù cô biết với Thúy Vũ, tình yêu ngày xưa trong tim Triều đã biến thành lòng thương hại, nhưng làm sao cô không ghen cho được, khi cô vốn là người tự kiêu và ích kỷ.

Ngập ngừng một chút, Hân lại hỏi tiếp:

- Hay là chị Vũ lại đòi anh Mẫn giao con bé Vi...

- Không mà! Em đừng hỏi nữa Hân . (chòyy ghê kà... gặp út là Hân thì út đạp cho một đạp, dám nói chiện dzí tui dzị 'cuz oph ngừ khác hử ??? )

Hân xìu mặt xuống:

- Em muốn chia sẽ lo lắng, buồn vui với anh chớ có làm gì đâu mà anh quạu quọ, nạt nộ em . Mãi rồi em không có tý... quyền gì với anh hết, không được hỏi gì anh hết . (hiihih)

Thở dài, Triều ngồi buồn thiu . Cầm tay cô bóp nhè nhẹ anh rầu rĩ như than:

- Em không hình dung được những gì anh Mẫn đã nói với anh lúc nãy đâu . Rất tội nghiệp Hân à!

Hân dịu dàng nhìn anh như chờ đợi . Triều bỗng thì thầm với giọng đớn đau:

- Thúy Vũ bị nhiễm HIV.

Hân lạnh mình, cô tưởng tượng tới các khối cầu lởm chởm gai nhọn in trong các tạp chí kiến thức . Với cô SIDA chỉ là những con vi rút hình cầu lởm chởm gai đó thôi . Dầu dạo này thành phố xôn xao trước cơn sốt SiDA, nhưng theo Hân, một cô giáo trẻ độc thân, và nó chỉ thoáng qua suy nghĩ của cô như một thoáng mây rồi chìm vào quên lãng.

Bây giờ Hân thấy rờn rợn khi biết tên, thấy mặt một người đã nhiễm HIV, người đó lại là cô gái đẹp, còn trẻ mà Triều từng yêu tha thiết . Căn bệnh quái ác ấy thực và gần đến mức nó đụng vào cô rồi đây.

Mở to đôi mắt vì ngạc nhiên lẫn lo sợ Hân lạc giọng:

- Sao anh Mẫn biết ?

- Trung tâm phòng chống ma túy Bình Triệu tiến hành xét nghiệm máu một số bệnh nhân cai nghiện, anh Mẫn có quen nên hỏi thăm và biết trong danh sách nhiễm virus HIV với dương tính cao có Thúy Vũ.

Nuốt nước bọt để dấu cơn choáng, Hân thắc mắc:

- Chị Vũ hay chưa ?

- Chưa! Người ta không cho biết...

Hân ôm lấy mặt:

- Ôi! Khủng khiếp quá! Phải chi em cũng đừng nghe tin này.

Giọng Triều đều đều vô cảm như giọng của ai lạ:

- Khủng khiếp nhất là phải chết lúc đang phấn khởi, tin tưởng làm lại cuộc đời . Anh vẫn chưa chịu cho đó là sự thật Hân à! Sao lại như vậy ? Sao không là ai khác ? Ngày anh yêu Vũ, cô ấy ngoan hiền trẻ trung nhí nhảnh . Bảy tám năm sau gặp lại Vũ là người khác, rồi bây giờ Vũ sắp...

Triều nghẹn lời, Hân ôm chầm lấy anh rấm rức . Biết Triều đang xúc động dữ dội, cô không giận mà càng thấy thương anh nhiều hơn.

- Anh thèm một điếu thuốc!

- Em lấy cho, anh cứ ngồi đó đi!

Cô bước vào phòng Triều tìm gói thuốc như để dằn nỗi thổn thức trong tim . Đã có lần cô ghét, thậm chí căm thù Thúy Vũ, nhưng sao giờ đây lương tâm cô nặng nề đến như vậy.

Mắt Triều sâm thẳm vô bờ sau làn khói thuốc . Anh lầm bầm:

- Cha mẹ nào cũng muốn con mình là hay nhất . Nhưng trường hợp của Thúy Vũ thật khác thường . Chính vì muốn vui cái lòng háo danh, hay ganh tỵ của cha mình mà vô tình, dùng Maxiton để dẫn tới ghiền bạch phiến . Bây giờ cái chết đến gần, thê thảm, ghê rợn y như cơn ác mộng . Càng nghĩ anh càng khó tin... Thoạt đầu chỉ vì muốn được luôn tỉnh táo, học mau thuộc bài nhớ lâu cô đã dùng tân dược . Sau đó buồn cha mẹ không nghĩ tới mình nên chơi dại rơi vào bạch phiến . Cuối cùng khi lập gia đình . Thúy Vũ lại rơi vào nỗi cô đơn vì chồng không hiểu mình nên trở về với ma túy... Những lý do được đưa ra nghe khó chấp nhận của lứa tuổi mười sáu, đôi mươi lại chính là nguyên nhân dẫn tới ma túy, sida sao ?

- Mỗi người có một số phận, một cách nghĩ . Nhưng ai cũng tìm cách giải quyết nhanh nhất để đẩy bật nỗi đau khổ, tuyệt trong tim ra . Khi gặp một thất bại dầu nhỏ như đầu tăm, người ta cũng dễ tuyệt vọng và bi quan nếu người ta đã quen được cưng chiều . Em đã từng điên cuồng treo cho mình sợi thòng lọng nên có lẽ em hiểu hơn anh vì sao chị Vũ đã dễ sa ngã và không cách gì gượng lại được với ma túy.

- Anh đã làm hết sức mình, thậm chí có nhiều lúc bỏ mặc em trơ trọi để giúp Vũ, nhưng tất cả đều vô nghĩa . Anh không giành lại được cô bé Vũ ngày xưa . Chúng ta đành bất lực Hân à . Chỉ tội Thúy Vi!

Hân xanh mặt:

- Nó làm sao ? Không lẽ nó cũng bị...

- Không! Không! Anh Mẫn và Thúy Vi đã thử máu . Không ai bị gì hết . Anh tội nghiệp vì nó sẽ mất mẹ rất sớm...

Búng tàn thuốc ra xa, Triều ôm Hân vào lòng, giọng bâng khuâng:

- Anh nghĩ tới ba mẹ rồi nghĩ tới những đứa con của mình sau này . Anh nghĩ tới khoảng cách bị đào sau giữa các thế hệ và liên tưởng tới sự đối đầu giữ cha và con khác thế hệ nhau . Mình sẽ già, suy nghĩ mình đâu như khi ta trẻ . Mình sẽ lẩm cẩm, cố chấp, bảo thủ như ba mẹ mình trước đây.

Hân giấu mặt vào ngực anh:

- Dù sau này em có lẩm cẩm, khó chịu cỡ nào với con cái đi nữa, em cũng nhất quyết không sống giả dối hai mặt . Em muốn mình sẽ hiểu chúng hơn cha mẹ từng hiểu mình . Đừng bao giờ bắt chúng nhìn sự việc và hành động bằng đôi mắt của mình, mà ta hãy nhìn vấn đề bằng đôi mắt của chúng, rồi với suy nghĩ của người từng trải, em sẽ giúp chúng biết sống đúng, hành động đúng.

Triều hơi riễu cợt:

- Suy nghĩ của em là suy nghĩ của một cô giáo, anh sợ thực tế sẽ khác . Ai mà biết hai chục năm sau chúng ta sẽ là ông già bà lão thế nào, rồi xã hội sẽ phát triển đi về nơi đâu mà nói trước.

Hân tin tưởng:

- Nhưng thế giới có phát triển lên tới sao Hoả, sao Kim chăng nữa, thì lương tâm và đạo đức vẫn là giềng mối cho gia đình, xã hội.

Thấy Triều nhếch môi cười, cô ngừng nói và nhìn anh lạ lẫm . Triều đùa như để phá cái không khí nặng nề.

- Em đang lên lớp với anh phải không ?

Môi Hân hơi bĩu ra, cô nũng nịu trách:

- Không... dám đâu! Làm người ta cụt hứng.

Triều chạnh lòng, anh càng siết Hân chặt hơn . Hơi lâu rồi hai người không có những phút giây đầm ấm như vầy . Anh tíu tít với công việc chưa đâu vào đâu, rảnh một chút lại vào thăm Thúy Vũ vì sợ cô buồn rồi trốn ra lang thang ở mấy ổ chích choác ngoài công viên . Hân cũng bận bịu vì ba cô bệnh, thời gian giành cho nhau thật hiếm hoi, ít ỏi . Hiếm đến mức hôn cũng vội vã không kịp cảm nhận hương vị ngọt ngào đắm say của môi nhau.

- Thèm... môi... em quá! (ewww )

Hân khép mi chờ đợi, cô cũng nhớ... anh và khao khát được anh hôn, hôn thật lâu và hôn thật ngon như bây giờ . ( ủa, hôn có eat được đâu mah ngon? )

- Ba, mẹ dạo này ra sao Hân ?

- Bên ngoài em thấy hai người vẫn "tương kính như tân", vẫn đằm thắm lắm . Mẹ em vẫn giữ y kiểu cách "phu xướng phụ tùy", có điều bây giờ ba em ít xướng lắm, ngược lại lắm lúc ông còn "tùy" theo ý mẹ.

Triều dọ dẫm:

- Còn với em ?

Hân cười buồn:

- Dạo ba bệnh, anh Lâm, chị Quỳnh về thăm nom, chăm sóc, em đã kể hết mọi chuyện cho hai người nghe . Anh Lâm có bổn phận nói sao đó thì nói với ba cho ba hiểu em hơn.

Cô khó khăn nói tiếp:

- Em nghĩ chắc ba đã dễ chịu hơn trước khi sống trong nhà mình, vì cô con gái út của ba dạo này ngoan hiền dễ bảo lắm!

Triều nhẹ nhàng:

- Thay vì em nghĩ ngợi xa xôi tới cách đối xử của cha mẹ với những đứa con chưa ra đời, em hãy nghĩ tới đạo đu8'c, lương tâm của đứa con trong thực tại, ở bây giờ, phải tốt hơn không ?

Hân gượng gạo:

- Em có nghĩ tới chớ, nhưng khó lắm, đâu thể nào một sớm một chiều mà quên hết điều gì đó giống như nỗi oán hờn . Em rất thương ba . Em nói thật đó!

- Và ba cũng rất thương em, nhưng ông vẫn khổ vì mặc cảm ? Rốt cuộc chính sự vằn vặt của lương tâm mà hai người rơi vào chỗ khốn khó.

Hân lảng qua chuyện khác:

- Tuần sau sinh nhật con anh Lâm . Ý ảnh muốn em mời anh . Hôm đó được coi là buổi họp mặt gia đình mừng ba hết bệnh.

- Còn ý em thì sao ?

Không ngập ngừng Hân nói:

- Em cũng muốn vậy, dù "trình diện" anh lúc này hơi sớm.

Mỉm cười Hân tiếp:

- Sớm đến mức chưa kịp để Thuấn rời khỏi Việt Nam.

- Nếu chỉ vì Thuấn thì em an tâm đi . Anh ta đã lên máy bay hồi sáng này rồi.

Hân tròn mắt:

- Vô lý! Em vừa thấy Thuấn chiều nay.

Triều ngạc nhiên không kém:

- Em thấy ở đâu ?

- Gần chợ! Chính Thạch Thảo chỉ ảnh khi bọn em đang băng qua đường, vào quầy hàng thiếu nhi mua đồ chơi cho lớp . Thuấn ngồi trên xích lô với bác Yến.

Nhớ tới Út Tẹo và một trăm tờ vé số để dành cho ông thầu Quý, Triều hoang mang:

- Ủa! Sao kỳ vậy ? Út Tẹo nói với anh rõ ràng mà... Hồi sáng giờ nó như thất tình, nằm vật nằm vựa ở đây vì con bé Mỹ lai Lô Lô đi rồi...

Vừa lúc đó có tiếng Tiến gọi:

- Triều! Triều có người kiếm.

Anh với Hân quay ra phía cổng và ngạc nhiên hết mức khi thấy một chiếc xích lô đã vào tới sân.

Bác đạp xích lô nhảy xuống nhìn Triều:

- cậu đúng thật là Triều phải không ?

Vừa gật đầu anh vừa hấp tấp hỏi:

- Có chuyện gì vậy bác ?

Ông già xích lô vừa phe phẩy quạt bằng cái nón vải vừa nói:

- Bà Xe Rác nhờ tui tới nhắn cậu làm ơn vô nhà thương với thằng Út Tẹo.

Triều sững sờ:

- Nó bị làm sao ?

- Hồi chiều tới giờ nó tỉnh tỉnh mê mê, lên cơn co giật vì ba mớ vé số mà thầu Qúy không mua.

Nhìn Triều và Hân, ông già móm mém cười:

- Nó sảng là phải, trúng cá cặp hai chục tờ độc đắc biểu làm sao không điên lên cho được . Gặp tui, chắc tui đứt mạch máu chết luôn rồi!

Hân và Triều chưa kịp tin những điều vừa nghe thì ông già đã nói tiếp:

- Ờ! Thằng Tẹo nói là năm tờ của cậu mua cũng trúng độc đắc . Leo lên tui chở đi đổi luôn cho, rồi hãy "dô" với nó.

Triều ngớ mặt ra nhìn Hân . Anh quýnh quáng đưa tay lên túi áo, rồi lục lọi hai túi quần và hốt hoảng chạy bổ trở vào phòng bằng cái chân khập khễnh, mặc cho Hân đứng ngẩn ngó theo.

- Trời ơi! Chắc nó rã ra hết rồi!

Triều hào hển đứng thở trước thau quần áo dơ, anh hét lên mừng rỡ:

- May quá! Nước chưa chảy Hân ơi!

Chương kết

Lô Lô nhìn Út Tẹo bằng đôi mắt trắng dã đang rưng rưng nước mắt. Giọng con bé nghẹn lại:

- Bây giờ tui hổng biết trốn đi đâu nữa hết anh Út à. Nghe mấy đứa moi bao ni lông nói thầu Qúy mướn người kiếm tui về ...

- Nhưng tại sao mày lại trốn hả Lô Lô ? Không có mày đâu có ai được lên máy bay.

Lô Lô dáo dác nhìn quanh:

- Anh đừng có la lớn! Anh biết hôn, sáng hôm đó ra tới sân bay. Gia đình ông Quý, mẹ con bà Yến ... rồi tui nữa đều tá hỏa tam tinh khi thấy má tui bị ba bốn người co kéo vây tròn lại. Họ nói bả mà không trả tiền thì họ làm rộn lên chuyện mua chồng bán vợ cho cả lũ khỏi đi luôn.

- Mà má mày làm gì thiếu nợ dữ vậy ?

Lô Lô đáp gọn lỏn:

- Đánh bài. Thua đâu mười mấy triệu.

- Trời đất!

- Tui không hiểu bả nói ngon nói ngọt ra sao để người ta cho bả chơi thiếu dữ vậy. Thấy họ làm dữ, má tui "tiên" bố ai muốn đi thì trả luôn phần tiền lẽ ra qua tới bển khi xé hôn thú mới giao cho b ả. Gia đình hai người kia phải chạy đôn chạy đáo để lo cho đủ. Lúc đó là lúc tui giả bộ xin đi tiểu rồi trốn luôn. Tui dứt khoát không đi nữa!

Lấy tay quẹt đại lên mặt để chùi nước mắt, Lô Lô mếu máo nói tiếp:

- Anh nghĩ coi qua tới bển tui còn đồng nào để sống đâu ? Rồi biết làm sao nuôi thân ? Hết trợ cấp thì trước sau gì bả cũng sẽ bán tui để lấy tiền đánh bài. Tui sợ lắm anh Út à! Thà tui trốn ở đây, dù đi tù cũng còn có ngày ra. Còn bị bán ở bển rồi thì biết đâu đường về hả anh Út ?

Út Tẹo hùng hồn:

- Làm gì phải ở tù! Mày là Việt Nam, mày muốn đi thì đi, ở thì ở ai dám bắt mà sợ. Mày ở lại người ta còn hoan hô nữa à.

Lô Lô rụt rè:

- Nhưng hồi đó tới giờ người ta kêu tui là Mỹ lai không hà!

- Chậc! Tại họ quen miệng.

- Sao anh biết tui ở đây vậy ?

- À! Tao nghe ông Tư xích lô nói.

Liếc Lô Lô một cái, Út Tẹo ngập ngừng:

- Mày về nhà tao ở đỡ đi! Hổng lẽ con gái mà ngủ bờ ngủ bụi hoài sao được ... Mày thiếu thằng cha thầu Qúy bao nhiêu ? Tao cho tiền trả, để thằng chả xé hôn thú, có vậy mày mới tự do ở lại chớ.

Cười gượng gạo, Lô Lô nói nhỏ:

- Chọc quê tui hoài vậy anh Út.

Giọng Út Tẹo hơi dỗi:

- Nói thật chớ ai chọc hồi nào! Lo trốn chui, trốn nhủi thành ra đâu biết người ta trúng số.

Lô Lô sáng mắt:

- Trúng thiệt hả ? Mấy tờ ?

Tẹo xúc động:

- Nhiều lắm! Cũng nhờ Lô Lô ... thành ra ... anh ... à ... tao nhất định phải chia cho Lô Lô. Đừng sợ gì hết à! Bây giờ về nhà, tao sẽ lo cho. Không ai mua bán gì Lô Lô nữa đâu.

Nhìn sững vào gương mặt xấu xí của Tẹo, Lô Lô nghi ngờ:

- Anh đừng có dụ rồi đem tui giao cho thầu Qúy nghe! Bà vợ mập của thằng chả bầm tui ra đó.

- Khéo lo ... Bả mắc nuôi ổng nằm nhà thương rồi ...

- Ủa ổng bệnh gì ?

Út Tẹo mím môi cười:

- Nghe tao trúng độc đắc, ổng chết giấc vì bị cái gì ... Ờ ... bị nhồi máu cơ tim. Cũng tại phần số thôi, ai mà giành của ổng đâu ...

- Vậy là anh trúng số thiệt hả ?

Tẹo gắt:

- Con nhỏ này đa nghi quá! Ai nói láo làm cái gì chứ. Nhà mày bán rồi, bây giờ về ở tạm với má tao. Tao sắp mua nhà mới ngon lành.

Lô Lô nhìn Út Tẹo cảm kích:

- Sao anh tốt với em quá vậy ? Sao tự nhiên anh thương em quá vậy anh Út ?

Giọng Út Tẹo bồi hồi:

- Tại vì không ai khổ bằng anh em mình, bây giờ có chút tiền phải giúp đỡ nhau chớ.

Lô Lô hỏi:

- Vậy anh có giúp anh Hai Nám không ? Em nghe mấy chủ nợ kiếm ổng đó. Ổng chơi hùn với má em, nên thua đậm rồi trốn mất tiêu.

Sa sầm mặt xuống, Tẹo nhớ tới những buổi tối anh và mẹ phải chịu đựng bao nhiêu lời nguyền rủa độc ác của ba người anh trai ...

Anh rít lên làm Lô Lô hoảng vía:

- Tiền của tao đâu phải để đem cho quỷ. Dứt khoát bọn đó không được có phần, dầu chỉ một xu. Bây giờ đi về, nghe chưa Lô Lô ?

Nói xong Tẹo cũng thấy ngạc nhiên khi nghe giọng mình bỗng dưng oai đến thế. Anh càng ngạc nhiên hơn khi thấy Lô Lô riu ríu đứng dậy bước đi ... Lần đầu tiên trong đời anh ra lệnh và có người tuân theo. Út Tẹo buồn cười. Anh không hiểu lời mình có giá trị vì bây giờ anh là thằng triệu phú, hay vì con bé Lô Lô đã tới bước đường cùng.

Nghe chị Trúc cười cười nói như chọc, Bảo Hân không tin. Đến khi thấy Thuấn dựng xe bước lên hành lang vào lớp, cô mới sững sờ ...

Trông anh hơi phờ phạc một chút, nhưng dáng vóc phong lưu, vẻ mặt đẹp trai vẫn còn đủ sức làm trái tim Hân đập vội một hơi dài.

Thuấn lên tiếng trước:

- Anh có chuyện muốn nói, em ra quán cà phê với anh được chứ Hân ?

Như sợ cô từ chối, Thuấn nói tiếp:

- Tới giờ tan học rồi. Nhờ chị Trúc giữ lớp dùm, em ... đi một chút thôi.

Nhìn gương mặt căng thẳng của anh, Hân nôn nao cả lòng. Trời ơi! Lẽ nào trái tim cô vẫn còn bị trói buộc bởi gã đàn ông kia ? Hắn ta đã vỡ mộng đi Mỹ, và bây giờ trở lại với cô đó sao ?

Lòng Hân chợt lạnh tanh, cô hờ hững:

- Rất tiếc em không đi được. Có chuyện gì anh cứ nói ở đây!

- Bất tiện lắm Hân! Chuyện khá dài dòng. Chỉ có em mới giúp được mẹ và anh.

Hân nhíu mày khó xử! Cô biết cô mà bước ra cổng với Thuấn, tiếng đồn tới tai Triều tức thời. Anh thừa tin tưởng nơi cô, nhưng anh vẫn có lòng tự trọng của người đàn ông chứ. Nhưng Thuấn van vỉ thiểu não đến thế kia, Hân tội quá!

Nuốt tiếng thở dài, cô nhượng bộ:

- Em chỉ có thể cho phép mình tiếp chuyện với anh ngoài ghế đá kia thôi.

Thuấn gật đầu mừng rỡ:

- Anh không làm mất thời gian của em đâu.

Bảo Hân hơi ngượng khi nghĩ mình lầm. Anh ta sắp nhờ vả gì đó, chớ có phải tới để "nối lại nhịp cầu" như cô vừa chủ quan mơ tưởng.

Ngồi xuống ghế, Hân hỏi ngay:

- Dạo này anh làm gì ? Vẫn còn chuẩn bị để tìm cơ hội đi ... hợp pháp đó chứ ?

Thuấn mỉm cười:

- Ai cũng có những giấc mơ. Đi Mỹ là giấc mơ dài của đời anh, làm sao anh bỏ cho được.

- Vậy hôm nay anh tìm em có việc gì ?

Ngần ngừ một chút Thuấn nói nhỏ:

- Anh có tới nơi làm việc tìm bác Lân nhưng không gặp ...

- Ba em đâu còn ở đó nữa. Mà anh tìm ổng có chuyện gì ? -- Hân nóng nảy hỏi dồn.

- Anh nhờ bác Lân "giải vây" cho mẹ và Thục Như ...

- Giải vây ? Giải vây nghĩa là sao chứ ?

Giọng Thuấn ngọt lịm:

- Kìa Hân! Đừng ồn ào em! Để anh giải thích.

Rồi thở dài một tiếng đầy kịch tính, anh than:

- Khổ lắm Hân à! Mẹ đang kẹt vào vụ tuyển nhân viên nữ vào làm ở các khách sạn, vũ trường. Công an giữ mẹ cả tuần rồi!

- Ba em làm sao giúp bác Yến được, ổng đâu có quen công an.

Hơi chồm người về phía Hân, Thuấn thầm thì:

- Bác Lân có thể xác nhận mẹ anh là người tốt. Bà từng giới thiệu nhiều người tiếp viên đàng hoàng vào làm ở các khách sạn thuộc công ty của ông, bà không quen biết gì những người trong các đường dây bị gọi là "Sex-tour".

Cố nén sự khinh bỉ và bực dọc xuống, Hân cao giọng:

- Không lẽ nhờ tờ xác nhận mà người ta thả bác gái ra, trong khi tội đó theo em biết không phải nhẹ.

Nghĩ rằng cô đã xiêu lòng, Thuấn vội vàng nói tiếp:

- Chưa đâu! Anh còn lo ... chạy nhiều chỗ, gõ cửa nhiều nơi khác. Tờ xác nhận này chỉ làm cuộc điều tra bị kéo dài, anh có thời gian lo thầy, lo thuốc ... Bằng bất cứ giá nào, mẹ cũng phải được tại ngoại, không thì anh đến chết mất.

Hân lạnh lùng:

- Tốt hơn anh nên nhờ chỗ khác ... Ba em không giúp bác và anh được đâu.

Thuấn xuống nước:

- Em năn nỉ bác hộ anh. Chẳng lẽ em không còn nghĩ gì tới chút tình xưa ... Mẹ anh thương em và quý bác Nhược Thủy lắm Hân à!

Hân cười cười:

- Em biết điều đó rõ hơn anh. Nhưng ba em không giúp được bác Yến đâu, cậy nhờ vô ích lắm!

Thuấn giở con bài cuối cùng:

- Nhưng còn Thục Như. Chẳng lẽ bác Lân bỏ mặc cô tình nhân bé bỏng của mình ?

Nghiêm mặt lại Hân khó chịu:

- Hai người chia tay êm đẹp từ lâu rồi mà Thuấn. Anh đừng kélo ba em vô cuộc đời của Thục Như nữa. Tội nghiệp ổng! Sẵn đây em cũng nói luôn để anh đừng mất công tìm tới ba em nữa. Ổng mất chức giám đốc rồi, chẳng còn con dấu đỏ chói, chữ ký ngàn vàng nào của ổng có giá để mà giải vây cho bác Yến đâu!

Thuấn lần sần ngồi nán lại bên Hân. Anh than:

- Mẹ con anh xui quá! có bao nhiêu vốn đổ vào vụ đi xuất cảnh gần hết. Rốt cuộc con mụ Liễu trốn biệt, xem như mất cả chì lẫn chài. Rồi bây giờ mẹ anh ngồi tù ... thật ... anh như thiếu chỗ dựa tinh thần. Anh hụt hẫng vô cùng kể từ khi mất em, và khủng hoảng khi mẹ anh sa vào chuyện này.

Hân mai mỉa:

- Còn chị Khương Liên anh để đâu ? Giàu có như chỉ thì mới là người bạn đời thủy chung của anh trong lúc này và mai sau được.

- Đừng nhắc tới Khương Liên. Cô ta thấy mẹ con anh sa cơ lỡ vận là trở mặt ngay. Chưa bao giờ anh thấm thía cuộc đời như lúc này! Rất tiếc anh đã mất em Hân ạ!

Hân đứng dậy tiễn Thuấn. Cô khẽ nói như an ủi anh:

- Em cũng rất tiếc ...!

Sân trường đã vắng người. Buổi chiều xuống chầm chậm. Hân khóa cửa lớp rồi đi dọc hành lang vào phòng Triều. Mấy hôm nay anh làm việc mệt đến mức thấy thương, nhưng cô biết anh rất vui và rất phấn khởi. Không phấn khởi sao được khi cơ sở sản xuất đồ chơi học đường của anh bắt đầu nổi tiếng. Nhiều khách hàng từ các tỉnh miền Tây, rồi tuốt Hà Nội tìm vào tận chỗ để đặt hàng.

Vốn đầu tư mạnh, Triều mướn thêm nhân công, mở rộng mặt bằng, bổ sung mẫu mã, đồ chơi ngày càng đa dạng phong phú. Triều đã bắt đầu ăn nên làm ra rồi nhưng anh vẫn không muốn rời nơi đây. Anh nói nhờ môi trường hồn nhiên này mà anh đã sáng tạo và sẽ tiếp tục cho ra đời những mẫu đỗ chơi độc đáo ...

Chị Bích lại trêu rằng: Anh ở đây để luôn được thấy Hân. Triều chỉ cười, cô yêu nụ cười của anh qúa! ...

Thấy Triều ngồi dưới bậc thềm, tay cầm điếu thuốc trầm tư, Hân nghiêng đầu bá cổ anh giọng nũng nịu:

- Sao vậy ?

- Anh đang nghĩ lung tung về cuộc đời, về tình người, về những ngẫu nhiên, tất cả mọi thứ đều hư thật như mơ. Nghĩ tới nghĩ lui và thấy tội cho anh chàng ...

Hân dè dặt hỏi:

- Ai hả anh ?

- Út Tẹo! Anh chàng đã thực hiện được những ước mơ của mình với cuộc đời như xây trường mẫu giáo, thành lập sân chơi cho trẻ em xóm Sở Rác và những việc từ thiện khác. Nhưng mơ ước cho bản thân thì không thành hiện thực.

- Làm nhiều điều tốt vì bản thân anh Út là người nhân hậu. Em thấy dạo sau này ảnh vui, không bồn chồn, bứt rứt như lúc mới trúng số.

Triều nói xa xôi:

- Vui là vui gượng kẻo mà ... Anh biết hắn đang thiếu "tri âm"!

- Ảnh tốt ấy chứ! Nhưng tốt nết mà xấu người thì cũng khok' có tình yêu chân thật.

- Tẹo nghĩ y như em, chính vì vậy anh ta sợ và từ chối tình cảm chân thành của một cô gái.

Sáng mắt lên, Hân hỏi:

- Lô Lô phải không ?

- Ờ! Giấc mơ màu huyền của anh ta đó. Mà sao em biết ?

Hân cười tủm tỉm:

- Thì con bé mang ơn "cứu tử" phải nghĩ tới chuyện đền đáp chớ gì nữa ? Chắc anh Út không muốn được đền ơn. Ảnh muốn có một tình yêu thật sự, phát xuất từ trái tim. Chà! Anh chàng lãng mạn dữ! Sao anh không khuyên ảnh ?

- Biết khuyên gì bây giờ. Nếu con bé Lô Lô thật lòng yêu thương Út Tẹo thì tự động tình nguyện ở chung với mẹ hắn. Rồi đâu cũng vào đó thôi! Giấc mơ ấy sẽ đến với anh chàng xấu trai thật nhẹ nhàng và thật đẹp. Anh tin như vậy!

Thấy Triều hơi lim dim đôi mắt, miệmg mỉm cười, Hân trêu:

- Tới phiên anh mơ phải không ? Anh mơ cái gì vậy ?

Kéo sát Hân vào mình. Triều thì thầm:

- "Ước gì mơ cỏ thành hoa

Cho em hết khổ để mà thương anh"

Nguồn: http://vietmessenger.com/