28/4/13

Lời của gió (C13+CK)

Chương 13

Điện thoại trên bàn reo vang, Duy nhấ tmáy và nghe giọng Biên thật nồng nàn:

- Anh nhớ em.

Duy nũng nịu:

- Em không thèm nhớ anh

Biên cười:

- Anh biết thế nào em cũng nói thế mà. Ở nhà sao rồi? có ngoan không?

- Ta6't cả vẩn ngoan, chừng nào anh về?

- Hết tuần này nứa.

Phượng Duy kêu lên:

- Sao lâu thế? em nhớ anh nói anh đi một tuần thôi mà.

- Đúng vậy nhưng công việc chưa xong. Mà em hỏng thèm nhớ anh anh đi bao lâu kệ anh. Sao em hỏi làm chi?

- Bé Búp hỏi: "anh hai đâu?" Nó nhớ anh chớ đâu phải em nhớ.

Biên dài giọng:

- Vậy thì anh ở lại HN tới hết tháng luôn.

- Anh thích thì cứ em đâu dám ngăn cản. Nhưng nhớ bao giờ về, nhớ báo trước để em trả lời con nhóc Búp.

- Anh sẽ không báo đâu. THôi nhé ! anh cũng hỏng thèm nhớ em.

Phượng Duy tủm tỉm cười trong hạnh phúc. Đang đếm dỉa gần đó, Tú Nhi càu nhàu:

- Chàng gọi điện cho nàng. Nàng cười tươi... tao phát ghen với mi đó Duy.

Duy thản nhiên:

- Mầy ghen thì nhầm gì.

Nhi nheo mắt:

- Lan Khuê ghen mới sợ, đúng không?

Phượng Duy nhún vai:

- Cho qua !

Tú Nhi nheo mắt:

- Qua chi mà qua, Khuê đang ghen lồng ghen lộn với mị Hắn tới nhà tau nói xấu mi nghe điếc tai. Mần răng hắn ở không rứa hỉ?

Duy nhíu mày:

- Bà Khuê nói gì thế?

- Hắn nói mi giật người hắn yêu, hắn nói nhiều lắm, tao không dể đâu. Mi phải đề phòng, Lan Khuê là đứa tiểu nhân đó. Hắn sẽ không để mi và Bien yên ổn. Haiđứa mi phải dè chừng hắn đó. Tau nghi nó đang âm mưu gì đó để mày phải xa Biên. Không được chủ quan đấy.

Duy gật đầu. Cô bước ra lấy mấy con chuột trong tủ kính cho khách hàng lựa mà đầu cứ nghĩ đi đâu.

Từ khi gặp lại Biên, biết mình vô tội trong vụ án quên khóa cổng. Phượng Duy càng lúc càng khinh ghét Lan Khuệ Cô biết chắc nó và ba THảo làm việc đó rồi đổ cho cô với mục đích duy nhất là Duy không có cơ hội ra sân bay tiển anh. Họ muốn chia rẽ cô với Biên.

Có thể hai người đều không nghĩ tới hậu quả cô Trầm phải lảnh. Nhưng sau khi chuyện tác tệ ấy xẩy ra cho tới bây giờ, cả bác Thảo lẩn Khuê đều nhơn nhơn nét mặt, không biểu lộ vẻ gì ray rứt ân hận hay cảm xúc thương tâm. Lẽ nào khi trút hết tội lổi của mình sang người khác, họ đã cho phép lương tâm mình thảnh thơi.

Lại có khách Duy mỉm cười thật tươi đế chào đón.

Người đàn ông trung niên nhìn ô chăm chú rồi hỏi:

- Cháu là Phương Duy?

Cô ngạc nhiên:

- Dạ vâng ạ.

Ông khách tự giới thiệu:

- Tôi là ba của Biên.

Duy lật đật:

- Chào bác a.

Ông Liêm nhìn quanh cửa hàng rồi buâng quơ nói:

- Trông khá lắm, nhưng chỉ là một cửa hàng bé tẹo vốn liếng chẳng bao nhiêu.

Phượng Duy hoang mang, cô không hiểu ông Liêm ghé đây làm gì. Cửa hang này làm sao so bì với công ty to lớn của ông được.

Cô ngập ngừng:

- Bọn sinh viên bạn cháu chung vốn làm nên đấy thưa bác.

- Thế cũng giỏi rồi. Duy này ! tôi có chuyện muốn nói với cháu cháu, cháu không bận chứ?

Duy lễ phép:

- Không ạ.

- Vậy tôi mời cháu sang quán cà phê bên kia phố để trao đổi một chút.

- Vâng a.

- Tôi chờ cháu đấy.

Ông Liêm vừa ra khỏi cửa, Tú Nhi đã hù doạ.

- Xem ra lành ít dử nhiều. Mi phải bình tỉnhcoi ôn già nớ muốn chị Tau dám cá con yêu Lan Khuê đâm thọc chi rồi.

Phượng Duy rên lên:

- Làm ơn đừng hù tao nửa.

Vào trong rửa mặt cho tỉnh táo, Duy bước vội qua đường.

Vào quán, Duy đã thấy ông Duy ngồi chổm chệ Ở giửa. Trên bàn đã có sẳn thức uống.

Giọng ông vang lên:

- Tôi không nhiều thời gian nên không rào đón vòng vo nửa. Tôi nghe BIên nói nhiều về cháu. Qua lời con trai tôi, chắc hai đứa đã thương nhau?

Cứng người vì câu hỏi bất ngờ, thẳng tuột của ông Liêm, Phượng Duy gật đầu theo phản xạ.

- Vâng ạ.

Ông Liêm nhếch môi khiến ruột gan Duy như bị đốt cháy :

- Nếu thật lòng với nhau thì quá tốt, nhưng cháu co thật lòng với on trai tôi không?

Phượng Duy vén những sợi tóc may lên, cô tự nhủ phải bình tỉnh, bình tỉnh hơn nữa.

Cô từ tốn đáp:

- Dạ cháu ra6't thật lòng ạ.

- Cháu không lừa dối nó bất cứ chuyện gì chứ?

- Dạ không a.

Ông Liêm hơingã người vào lưng ghế, cái phong thế giám đốc khiến ông như quyền uy hơn so với dáng vẻ nhỏ bé, ngơ ngác của Duy.

Ông cất giọng:

- Tôi muốn biết mối quan hệ thật sự giửa cô và cô em gái nuôi tên Búp

Phượng Duy rành rẻ:

- Bé Búp là em nuôi của cháu.

Ông Liêm khẳng định:

- Không đúng. Tôi đã được xem một số hình chụp cháu với bé Búp và thấy hai người rất giống nhau. Bé Búp không chỉ đơn giản là em nuôi của cháu, chắc chắn cháu và nó phải có quan hệ huyết thống.

Hai tay Duy siết chặt nhau, cô nhỏ nhẹ :

- Cháu không hiểu ý bác.

Ông Liêm nhìn xoáy vào mắt Duy:

- Có dư luận cho rằng bé Búp là con của cháu.

Mặt Duy tái xanh:

- Không phải đâu bác.

Ông Liêm khô khan:

- Vậy cháu hãy giải thích lý do tại sao trước đây đang sống chung với bà nội và gia đình bác ruột, mẹ con cháu phải bỏ đi. Trong khi thu nhập hết sứ ít ỏi, mẹ cháu lại nhận con nuôi thì thật là lạ đấy.

Phượng Duy cứng cỏi:

- Thương người không cần có nhiều tiền mà cần có lòng nhân là đủ rồi ạ.

Ông Liêm gật gù:

- Mẹ cháu nuôi bé Búp vì lòng nhân à? Vẩn chưa đủ sức thuyết phục tôi đâu. Nhưng không sao tôi tới đây để biết cháu thật tình tới đâu. Cháu nói là thật tình yêu Biên, tôi không cấm đóan với tôi cũng ó quá khứ, nhưng cái quan trọng là họ có can đảm nhìn nhận quá khứ ấy để đi tiếp con đường dẩn tới tương lai không hay hèn nhát chối bỏ nó, hèn nhát lừ người mình thương yêu vì mục đích nào đó.

Duy vuốt mặt. Qúan cà phê máy lạnh nhưng mồ hôi vẩn ướt lưng áo cộ Ông Liêm không cấm đóan việ cô và Biên thương yêu nhau, vậy ông nói những câu vừa rồi với mục đích gì?

Như để trả lời thắc mắ ủa cô, ông Liêm nói tiếp :

- Tôi có ba đứa con, vì hoàn cảnh, tới khi Biên khôn lớn tôi mới biết có nó. Từ đó tới giờ, tôi luôn luôn làm tròn trách nhiệm người chạ Sau này Biên sẽ thừa kế cơ nghiệp của tôi, vì hai đứa em của nó không đứa nào đủ khả năng đảm nhiệm việc quản lý một công ty lớn. Một mình Biên cũng sẽ gặp khó khăn, nó cần người chung vai gánh sức. Không ai làm việc này tốt hơn vợ Biên. Nhưng cháu không thành thật, tôi làm sao yên tâm nhận cháu làm dâu con.

Phượng Duy hấp tấp:

- Cháu không hề nói dối, bé Búp không phải là con của cháu.

Ông Liêm cười khẻ nụ cười ngụ ý không tin của ông làm Phượng Duy đùng dùng tự ái. Cô ứ nghẹn ở cổ nên không nói gì thêm.

Ông Liêm bảo:

- Thật đáng buồn nếu đó là khảng định sau cùng của cháu. Khi yêu có thể Biên mù quáng, nhưng người ngoài cuộc thì không. Tôi không cấm nó yêu cháu, nhưng muốn nó hết sức thận trọng khi cưới vợ. Vợ Biên chắc chắn phải là người trung thực. Có thể cháu là vợ Biên, nhưng không phải là con dâu của bác.

Phượng Duy trầm giọng:

- Có thể cháu sẽ không là vợ Biên, nhưng cháu cũng là người rung thực. Bác đã không hiểu hòan cảnh của cháu và có lẽ bác sẽ không bao giờ hiểu được. Nhưng cháu không hề nói dối và cũng không trách bác.

Lễ phép đu8'ng lên, Duy thưa:

- Thưa bác, cháu về.

Đi như chạy ra khỏi qúan, Phượng Duy quay về cửa hàng. Cô ra tuốt phía sau và ngồi thở dốc. Với cô những gì vừa xẩy ra giống một cơn ác mộng hơn.

Tú Nhi tò mò:

- Có đúng nhỏ Lan Khuê đã hại mi không?

Duy lắc đầu, giọng khô khan:

- Mày trông cửa hàng một mình nhé. Tao mệt mõi quá.

Nhi nhìn cô ái ngại:

- Ỡ mi về đi, chạy xe cẩn thận hỉ?

Phượng Duy mĩm cười dắt xe ra và uể oải đạp về nhà. Cô biết giửa mình và Biên đã có một hàng rao ngăn trở. Ông Liêm đã nói rỏ rồi, vợ Biên chắc chắn phải là một người trung thực, đối với ông, Duy là một con bé dối trá, cô không thể là con dâu của ông.

Ông Liêm đã lật hết các quân bài lên và cô không được quyền lựa chọn. Nếu cô thật lòng yêu Biên và muốn anh công thành danh toại thì đừng bao giờ nghĩ tới anh nửa.

Ông Liêm đúng là một tay già đời, ông giỏi nói lời ràng buộc, nai tơ như Duy làm sao thoát khỏi lướt ông đã giăng.

Thất thểu bước vào nhà Duy không buồn hôn bé Búp ù con bé đeo dính theo cô.

Nghe nó bi ba bi bô, Duy càng thêm đau lòng. Cô xoa đầu con bé rồi chui lên căn gác lửng thấp lè tè nằm xoải tay chân.

Dước nhà tiếng bọn trẻ đồng tuổi với be Búp cười vang lên nghe trong vắt khiến tim Duy nhức nhối.

Khi quyết định hết sức liều và can đảm là mang bé Búp về nuôi, mẹ và Duy đã trải qua những tháng ngày hết sức khủng hoảng. Vừa phải rời khỏi nhà củ, vừ thiếu thốn tiền bạc, mẹ đã hết sức vất vả khi nhận thêm ba đứa trẻ nhỏ khác để kiếm tiền sửa cho bé Búp. Nuôi nó mẹ phải xin nghĩ việc đang làm, còn Duy suốt ngày gò lưng bên máy tính.

Ơn trời, người ta vẩn nhớ tới Duy để thuê cô đánh bản thảo. Lúc đó bản thảo rất nhiều và cô làm việc một ngày mười bốn mười lăm tiếng như một cái máy không biết ngơi nghỉ. Cô cần tiền để nuôi ve Búp, cũng may be Búp rất dể nuôi, Hầu như nó không biết bịnh là gì.

Mẹ bảo những đứa trẻ như nó thường rất biết thân biết phận. Tội nghiệp ! bé Búp cũng chính là số phận của Phượng Duỵ Cô không a6 hận khi đà quyết định nuôi nó. điều cô buồn là thái độ và hành động của Lan Khuệ Chắc chắn Khuê đã đặt điều nói với ông Liêm mối quan hệ của Duy và bé Búp.

"Lời nói là đọi máu". Lan Khuê đang ngậm máu, giòng máu của những người cùng huyết thống không làm nó ray rứt khi phải dối trá vì bản thân hay sao?

Duy biết Khuê sẽ im lặng khi có ai đó hỏi về bé Búp, do vậy nên nó sẳn sàng nói dối để được cho mình.l Bà chị họ của Duy ngày càng ngập ngụa trong sai lầm mới dể sợ cơ chứ.

Giọng bé Búp reo lên dớt đát:

- Anh Hai ! Anh Hai về

Rồi giọng cười trầm đặc đàn ông của Biên dưới nhà, khiến Duy vừ mừng vừa khổ. Như thường ngày chắc chắn cô đã chạy xuống với anh, nhưng hôm nay Duy không thể. Trái tim cô đang muốn trốn, muốn biến khỏi cõi trần đầy hệ lụy này.

Thì ra lúc nãy Biên vờ dối cộ Anh nói chưa về SG nhưng chắc lúc đo anh đang ở TSN. Biên rất thích gây bất ngờ cho Duỵ Anh bảo rất thích nhìn cô cười, vì khi cô cười trông rất dể thương va tinh quái. Giờ chắc Duy cười không nổi rồi.

Quay vào vách Duy nghe sốn mũi cay xè:

Sàn gác run rinh rất khẻ, không nhìn Duy cũng biết Biên đã lên tới. Đây là lần đầu anh dám lên tới đây. Duy cắn môi nằm yên vờ ngũ Nhưng Biên đâu phải trẻ con để Biên có thể giả vờ, Anh xoay cô lại, gịng nhỏnhẹ nhưng hết sức cương quyết:

- Dù ba nói gì đi chăng nửa, anh cũng không bao giờ rời xa em.

Phượng Duy ấp úng:

- Sao... anh biết?

- Anh ghé cửa hàng và nghe Tú Nhi kể.

Duy úp mặt vào vai Biên:

- Ba cấm húng ta yêu nhau, nhưng ba không tin em.

Biên thở dài :

- Chuyện liên quan tới bé Búp chớ gì? chắc chắn Lan Khuê đã tác động vào Nói thật càng ngày anh càng ghét cô ta.

Duy đặt ngón tay trỏ lên môi Biên:

- Đừng nói nửa.

Biên ắn nhẹ tay cô:

- Anh nhớ em lắm. Cứ sợ Ở HN về lại tìm em không gặp, chỉ nghĩ thế thôi đã thấy sợ rồi.

Phượng Duy chớp mắt xúc động, Biên hối hả dán dính vào cô nụ hôn nghẹt thở. Tinh yêu quấn quýt hai người băng những đôi tay mềm.

- Được bên em thế này là nhất anh không mơ gì khác.

Duy phụng phịu:

- Đàn ông nói thế không sợ bị cười à.

Biên lùa tay vào tóc cô và hít lấy mùi hương cỏ:

- Không. Anh chấp cả thế giới này, miễn sao anh yêu em là đủ.

Phượng Duy im lặng cô hiểu Biên không hề nói để lấy lòng. Anh yêu quý cô thật sự. Duy rất hạnh phúc và tự hào với tình yêu đó. Cô luôn tinh dù vật dổi sao dời, tình yêu của hai người vẩn bất di bất dị.

Nhưng có lẽ vì thế giới này luôn chuyển động, tình yêu của Duy làm sao dừng chân được khi ông Liêm đã cố tình đánh động trái tim non trẻ còn nhiều xốc nổi, bồng bột như tim Duỵ Ra vẽ như dể dãi, nhưng thật ra ông Liêm lại không dể chút nào, ông đang để Duy tự rút lui đó thôi.

Biên nhiệt tình:

- Anh muốn được chăm sóc em, lo cho mẹ và bé Búp.

Duy buột miệng:

- Nhưng bác trai không muốn thế. Bác đã nói sẽ không chọn em.

Biên tự tin:

- Điều đó đâu quan trọng vì anh đâu phụ thuộc vào bạ Anh tự chọn tình yêu và hạnh phúc cho mình. Anh tin ba sẽ hiểu cũng như sẽ thông cảm khi nghĩ tới me anh.

Phượng Duy xốn xang trong lòng. Cô không tin ông Liêm sẽ thông cảm cho cô vì theo cách ông nghĩ, Duy là một người giả dối, cô không xứng đáng với tình cảm chân thật Biên dành cho cộ Ông sẽ phản đối vì nghĩ giửa cô và Biên không phải là tình yêu.

Nghĩ cho cùng cũng khó trách ông, có bậc cha mẹ nào vui khi thấy con mình lấy ngưo8`i đã có con rơi cơ chứ.

Cồ trầm ngâm:

- Bác sẽ không hiểu vì trong cái nhìn của bác em là một cô gái hư hỏng, đà có con hoang mà không dám nhận đứa bé, trái lại còn dối gạt anh bằng cách nói đứa nhỏ là em nuôi Bác cho rằng em đang quyến rủ anh khiến anh trở nên mù quang.

Ngẩng lên nhìn Biên, Duy hỏi:

- Em hỏi thật, anh có nghi ngờ em lừ dối anh không?

Biên buốt má Duy:

- Em mà dối được anh sao? Nhưng em không muốn thổ lộ điều bí mật thì thôi, anh dành chiệu.

Giọng Biên chùng xuống:

- Có điều anh buồn vì em không tin anh để nói rỏ lý do tại sao mẹ và em nhận nuôi bé Búp.

Phượng Duy kêu lên:

- Không phải em không tin, nhưng vì một lời hứa, em chưa thể nói được với anh khi...

Biên mỉm cười ngắt lời cô:

- Khi anh chưa phải là thành viên torng gia đìnhem, khi anh chưa là chồng em đúng không?

Duy ngạc nhiên:

- Sao anh biết?

- Anh nghĩ vậy vì không có cách giải thích nào cho hợp lý hơn.

- Anh mỉa mai em đó sao?

- Su thật là vậy mà.

Giọng Biên lại vang lên:

- Ba anh rất tin lời Lan Khuê, thành ra anh nghĩ ngay bây giờ ví dụ em có nói thật bé Búp là con ai chăng nửa, chưa chắc ông đã tin em. Anh đang gặp khó khăn đây.

Phượng Duy làm thinh, cô nghe như Biên co gì trách móc mình. Cô đang bắt anh chịu một áp lực nặng nề từ ba mình. Là người đứng giửa, Biên sẽ không dể chịu chút nào. Nếu chọn Duy Biên sẽ mất cả sự nghiệp đang chờ anh kế thừa. Giờ còn đang mê mẩn trong tình yêu nên anh mù quáng như ông Liêm nói, lở sau này gặp trắc trở trên đường đời bếit đâu lúc ấy anh sẽ biến yêu thành hận. Anh sẽ hận vì Duy mà công danh lận đận.

Mẹ từng nói :"trên đời này không có gì gọi là vỉnh cửu hết". Phượng Duy nhớ tới ba mình mà ngao ngán. Ông đã bỏ mẹ con cô để đi tìm sự nghiệp nơi xứ người. Với đàn ông, sự nghiệp là trên hết. Duy thật ác khi để Biên phải bỏ sự nghiệp vì mình.

Nhìn anh cô nói bằng giọng bức xúc:

- Tốt hơn hết anh đừng yêu em. Bác trai không tin em hai bố con sẽ bất hoà. Mà em lại không muốn thế.

Biên nhíu mày:

- Em nói đi đâu vậy Duy, ba không tin thì em và anh phải làm cho ông tin chứ.

- Bằng cách nào khi vừa rồi anh bảo bác rất nghe những lời của chị Khuê?

- Chỉ vì những lời ủa Khuê đã thuyết phục người khác tin hơn, nếu xét về mặt hoàn cảnh của em lúc nhận nuôi bé Búp.

- Trong nhóm "người khác" ấy có cả anh chứ?

Biên khó chịu:

- Sao lại gay gắt với anh?

- Vì cách lập luận của anh giống của bác trai. Theo đó thì dường như người nghèo không thể nhận con nuôi. Đây là một định khiến hạn hẹp.

Biên bênh vực ba mình ngay :

- Ý ba anh không phải vậy.

Phượng Duy cố chấp:

- Nhưng gần giống thế, tóm lại, trong mắt bác em không phải là người trung thực, không thể nào xứng đang làm con dâu của giám đốc công ty lớn như công ty Thanh Liêm. Em chịu thua.

Biên gằn giọng:

- Thua là sao? Chẳng lẻ bé Búp là con em đúng như lời Lan Khuể chẳng lẻ em lừ dối anh? Nói thật, anh cảm thấy mệt mỏi về chuyện thật giả chẳng phân minh này lắm rồi.

Phượng Duy nhấn mạnh:

- Thật giả chẳng phân minh. Rõ rang anh nghi ngờ em nên mới nói thế.

Rồi cô giận lẩy một cách ngu ngốc:

- Đã vậy thì thôi anh cứ nghĩ bé BÚp là con em cho khỏi vì nghi hoặc, ghen tuông.

Mặt Biên đỏ bừng lên:

- Nghi hoặc, ghen tuông. Anh từng như thế với em sao? Đối với em lòng anh trong sáng chẳng chút quanh co, trước sau như một cơ mà.

Phượng Duy đổ bướng:

- Vậy chỉ là riêng em tối tăm khuất lấp, không thành thật với anh? Anh nên tin lời chị Khuê, chúng ta chia tay, lòng anh sẽ nhẹ nhõm.

Biên lặng lẽ nhìn Duy:

- Chẳng lẽ đó là cách giải quyết em muốn? tin Khuê dể hơn tin em nhiều lắm nhưng anh đã tin em.

Duy chì chiết:

- Điều đó đâu có nghĩa anh không nghi ngờ em.

Biên nạt ngang:

- Thôi, đủ rồi Duỵ Anh không thích cách nói lời ràng buộc của em. khó nghe lắm.

Phượng Duy sửng sờ, đây là lần đầu tiên, Biên nói lớn tiếng với cô.

Tự ái xen lẫn tự cao trẻ con, cô mai mĩa:

- Em biết anh thích cách nói ngọt ngào, lãng mạn của nhà văn hơn. Bởi vậy anh đâu thể rời ca9n gác xép đầy ấp kỷ niệm ấy, dù em đà bỏ đó mà đi lâu lắm rồi.

Biên đứng phắt dậy:

- Lúc nào em cũng cố tình đẩy anh về phía Lan Khuệ Đã vậy thì đừng có trách anh.

Tim Duy như có khối đá to kéo xuống, nặng nề nhói buốt, nhưng cô vẩn ngồi yên nhìn Biên bước đi. Anh đà không chiệu hiểu em. Duy cảm thấy một nổi đau khổ vô bờ bến tràn ngập trong lòng và cô úp mặt vào gối khóc rưng rức.


Chương kết

Biên uống hết lon bia rồi nhìn chung quanh. Quán đặc sản thịt rừng vẩn vẩn rất đông người, nhưng không ai ngồi một mình như anh. Tất cả các bợm nhậu đều co chiến hửu. Anh đâu phải bợm mà chỉ là một người muốn mượn rượu giải sầu, bởi vậy anh ngồi đơn độc cung là lẻ đương nhiên.

Đã hai tuần rồi, Biên và Duy không gặo, không nghe, không biết gì về nhau. Tình trạng này nôm na gọi là giận. Những người yêu nhau thế nào ít nhiều cũng phải có lúc giận nhau đế rồi sau đó làm lành và yêu nhau hơn.

Chẳng hiểu với tình trạng hiện giờ, Biên và Duy có làm lành để được yêu nhau hơn không, hay sẽ mãi mãi chia xả Sao hai người bổng dưng lại cố chấp thế? Thật ra Biên đâu có lổi gì, sao Duy cứ gán ép anh với Khuê.

Nhức nhối buồn anh bóp mạnh cái lon bia rổng lúc có một người ngồi xuống đối diện.

Hắn ta cười như thân với anh từ đời kiếp nào:

- Vẩn khoẻ chứ ông anh?

Biên nhíu mày nhìn cái nụ cười có phần đểu cáng ấy rồi buột miệng:

- Ân phải không?

- Đúng bon. không ngờ anh nhớ dai như vậy.

Biên nhếch môi:

- Biên sao được khi có những người mình chỉ gặp một lần nhưng lại nhớ suốt đời.

Ân nhưo8'ng mày :

- Như anh nhớ tôi chẳng hạn. Đúng không?

Biên không trả lời, Ân nói tiếp :

Nghe nói anh mới ở nước ngoài về và đang lên hương lắm?

Biên ậm ự cho qua chuyện:

- Tôi cũng đi làm ăn lương chớ co gì đâu gọi là lên hương. À nghe nói cậu ở nha trang mà.

Ân gật đầu:

- Tôi học đại học Thuỷ Sản ở ngoài ấy, mới về SG mấy tháng và cũng đang tìm việc làm.

Biên báo:

- Nhóm của cậu trước đây vẩn tập họp đủ Trung, Hoàng, Nhi, Duỵ Cậu thử ghé phố vi tính một chuyến xem, đôi lúc tôi vẩn nghe họ nhắc cậu.

Ân chép miệng:

- Tôi có ghé chơi vài lần nhưng ngại gặp Phượng Duy quá, nên... rút.

Biên dò dẫm:

- Sao thế? Trước kia cậu thích Duy lắm mà.

Ân ra vẻ từng trải:

- Cái gì chưa từng nếm qua thì khao khát, chớ đã ngán ngẩm rồi thì... chậc ! là đàn ông với nhau chắc anh hiểu mà.

Biên khô khan:

- Tôi chả hiểu gì hết.

Ân gỏ gỏ tay lên bàn:

- CHẳng lẻ anh không biết gì về Duy trong khi trước kia anh từng chạy nước rút với tôi.

Biên tỉnh táo:

- Với tôi Duy vẩn như ngày nào.

Ân cười khùng khục:

- Láo !

Rồi anh ta hạ giọng:

- Phải nói là Duy đàn bà hơn xưa nhiều chứ. Trước kia Duy cứ như là một thằng đực rựa. Còn giờ thì... Hà hà gái một con trong mòn con mắt.

Biên nghe máu chạy rần rần trong người. Anh chồm về phía trước răng nghiến lại:

- Mày con nói thế về Duy tao đấm cho vở mồm.

Ân xua tay:

- Ậy ! Đừng mất bình tỉnh chứ ông anh. Đậu phải tự nhiên tôi nói thế, tại anh hỏi mà. Đó là lý do tôi ngại gặp lại Duy.

Biên buộc miệng:

- Thế ai là ba đứa bé.

Ân nhún vai:

- Tôi đi học xa làm sao biết được nhưng thằng Trung chắc rất rành.

Vừa lúc ấy có người gọi Ân, anh ta liền rời khỏi bàn của Biên để trở về với đám bạn của mình.

Biên chịu không nổi vớinhững gì vừa nghe. Rỏ ràng lòng anh không rộng lượng bao dung như lâu nay anh vẩn tưởng. Anh đang điên lên vì nghĩ mình bị lừa dối.

Khui thêm bia, anh uống liên tục cho tới khi đầu óc lâng lâng mới loạnh choạng đứng lên. Biên chạy xe vào nhà theo quán tính.

Người ra mở cổng cho anh là Lan Khuệ Cô kêu lên như các bà vợ co chồng say rượu:

- Trời ời ! rỏ khổ sao anh uống nhiều thế?

Rồi cô ôm ngang lưng Biên để dìu anh vào, nhưng Biên không chịu. Anh lừ lừ bước từng bước lên lầu và ngã vật xuống giường.

Giọng Lan Khuê vang lên:

- Tội gì phải hành hạ bản thân như vậy? Anh không nghĩ làm thế em sẽ buồn sao? (cái con nhỏ này thật là dzô dziên thúi)

Rồi Khuê tự động ngồi xuống:

- Bác Liêm dặn em phải chăm sóc cho anh. Nghĩ cũng đúng người đàn ông lắm khi cũng như đứa trẻ, thiếu tay phụ nử là không được. Anh cần có em bên cạnh anh hiểu không ?

Biên chồm lên ghịt mạnh hai vai Khuê khiến cô muốn té xấp lên người anh.

- Anh muốn biết ai là ba của bé Búp.

Môi Khuê cong cớn lên:

- Đã biết hỏi thế rồi à? Hừ! nó làm gì có ba có mẹ, nó là con nuôi của thím Hiệp mà.

Biên gầm gừ:

- Đừng đùa nửa em nói đi. Ai?

Lan Khuê ởm ờ:

- Em không biết sao anh không hỏi thẳng Duy?

Liếc mắt về phía cửa phòng, Khuê khúc khích cười :

- Anh đâu cần ôm siết thế này mới biểu lộ tình yêu đối với em. Lở nội trông thấy em sẽ bị mắng đấy.

Ngay lúc đó Biên nghe giọng Phưo8.ng Duy tức giận :

- Đúng là dối trá trơ trẻn.

Rồi tiếng chân cô rầm rầm trên cầu thang gổ. Biên như bừng tỉnh anh đẩy mạnh khuê ra, Nhưng cô đà kéo anh lại :

- Định đuổi theo à ! vô ít thôi ! cả hai chẳng còn ai tin ai nửa thì đến với nhau làm chị Duy chờ anh từ chiều đến giờ. Hà ! chờ để thốt lên những lời oán hận như vừa rồi đung là đau.

Biên gạt tay Khuê ra, anh xuống tới sân khi Duy đã ra đến ổng. Bổ nhào theo, Biên ghị tay cầm xe đạp của cô lại.

Phượng Duy quắt mắt:

- Buông ra! Chúng ta dứt khoát chấm dứt. Anh không phải thắc mắc gì về em nữa hết. Bé Búp và em là máu mủ ruột rà . Anh vừa lòng chưa?

Lúc Biên còn sửng sốt vuốt mặt cho tỉnh. Duy đã cong lưng đạp xe đi. Anh bước với theo cô mấy bước rồi đứng lại trong tuyệt vọng.

Cuối cùng Phượng Duy cũng phải thừa nhận những lời Lan Khuê là sự thật. Biên ngồi phịch xuống bậc thêm ẩm ướt rêu với buồn bực khốn khổ.

Yêu anh vẩn còn yêu Duy, nhưng nhắm anh có thể tha thứ cho sự dối trá đầy cố chấp của cô không?

Tiếng dép lẹp xẹp của bà Nhu vang lên, Khiến Biên phải quay lại nhìn.

Bà ngập ngừng:

- Cháu bỏ mặc Phượng Duy về rồi à?

Biên gượng gạo đứng lên:

- Cháu không giử Duy lại được.

Bà chép miệng:

- Tại lòng cháu không muốn đó thôi. Tội nghiệp Duy nó chiều nhiều áp lực quá. Nặng nề nhất là từ cháu, cháu đã không tin nó.

Biên thảng thốt:

- Ý bà là... là

Bà Nhu thong thả:

- Nó không như cháu nghĩ đâu. Lan Khuê thật ác khi đặt điều cho em mình. Bà đã mắng và nó đã ngồi khóc trong nhà. Nhưng cái biển nước mắt cá sấu của Khuê không bằng một giọt khóc thầm của Duỵ Con bé đã chịu đựng quá nhiều, bà đã nhận ra điều này va thấy mình ích kỷ nếu cứ để Phượng Duy phải chịu thiệt thòi vì sỉ diện của bà.

Giọng già nua của bà run run vang lên :

- Hãy đến với con bé, nếu cháu thiệt lòng thương nó.

Đưa bà Nhu về phòng, Biên nhíu mày thắc mắc những lời bà cụ nói, nhưng anh không dám hỏi. Rửa mặt cho thật tỉnh táo, anh phóng xe một mạch tới nhà Duy ở.

Bà Hiệp mở cửa cho anh:

- Duy ở trên lầu. Nó gài cửa căn gác lửng lại rồi. Cháu không lên được đâu.

Giọng Biên quả quyết:

- Cháu sẽ ngồi chờ ngoài sân, chừng nào Duy chịu gặp cháu mớithôi.

Bà Hiệp hỏi:

- Đã không tin Duy, cháu còn tìm làm gì?

Biên nói một hơi:

- Cháu tin Duy, nhưng ít ra Duy phải tin để cho háu bie6't nhiều hơn về bé Búp chứ. Thật tình cháu rất khổ tâm về những nguồn tin khác nhau về Duy, rồi những thắc mắc của ba mình.

Bà Hiệp có vẻ ngở ngàng:

- Không phải chiều nay Duy đã nói hết với cháu rồi sao?

Biên nuốt nghẹn xuống:

- Duy bảo rằng bé Búp và Duy là máu mủ ruột rà, rồi cương quyết chấm dứt với cháu.

Bà Hiệp kêu lên:

- Sao lại thế? Chắc chắn nó đã tức cháu chuyện gì rồi đó.

Biên liếm môi:

- À ra thế ! Vậy thì cháu ráng tìm cách giải thích với nó đi.

Rồi bà vào trong dổ bé Búp ngủ. Biên di tới đi lui tren sân một hồi cũng mõi. Anh ngồi lên cái yên xe mướt sương. Đêm cang khuya càng lạnh.

Bà Hiệp nói vọng ra:

- Vào trong nhà mà ngồi, không khéo cháu cảm lạnh mất.

- Dạ không sao đâu ạ.

Vừa dứt lời Biên nhảy mũi một hơi liền mấy cái. Gía như nghiền thuốc lá anh đã đốt vái đie6'u cho dấm rồi. Nhóc Duy coi thế mà ác thật. Biên thở dài... ai biểu anh yêu làm cho... Nghĩ cũng đáng đời và đáng ấm ức cho một gã như anh.

Nhưng sự thật là thế nào? Bà cụ Nhu bảo không, Duy lại nói ngược với những gì trước kia cô từng nói thật nghiêm túc với anh. Chắc chắn vì cô ghen. Nếu vì ghen, sớm muộn gì Biên cũng năn nỉ được Duy vì cô vốn đơn hậu cơ mạ Thế nào Duy cũng sẽ xuống để đuổi Biên về vì cô đâu nở lòng nào cho anh cảm lạnh.

Nghĩ là nghĩ the nhưng rột gan Biên vẩn như lửa đốt. Anh không muốn trong trạng thái khó chiu này thêm chút nào nửa. Nửa tháng trôi qua không có cô là quá sức rồi. Duy đà chủ động tìm tới anh trước, vậy mà anh lại khiến cô thất vọng. Anh thật đáng tội.

Tất cả cũng tại con nhài ranh Lan Khuệ Lẽ ra anh phải cẩn thận trò ăn không được phá cho ôi của nó. Nhưng vì ghe, viè muốn biết sự thật về Duy, anh đã quên nghĩ tới việc Khuê dày mặt ga6y khó cho mình. để bây giờ chuyện cũ chưa giải quyết xong, đã khéo theo cơn giận mới. Thế mới biết Phượng Duy của anh rất Hà Đông. Biên thở dài. Anh sắp thành xác ướp mất rồi Duy ơi !

Phượng Duy bước ra với chiếc áo gió tren tay:

- Trả anh chiếc áo hôm đi HN về bỏ quên.

Biên ngần ngừ khi cô giơ cái áo về phía mình, rồi sau đó nhanh như chớp, Biên kéo mạnh Duy vào lòng.

- Đừng làm khổ nhau nửa mà Duy.

Đẩy Biên ra Duy lạnh lùng:

- Chỉ có anh khổ thôi chớ em thì không. Bởi vậy anh đừng nghĩ tới em làm chi rồi than khổ.

Mặc cho Duy đ'anh liên hồi vào ngực, Biên lì lơm chiệu đòn. Anh cứ ôm siết lấy khiến cô không động đậy được đành phải đứng yên cho anh ôm.

Giọng Biên tha thiết:

- Em không ra chắc anh chết vì sưng phổi mất. Giờ ôm em trong tay anh mới biết thế nào là ấm lạnh.

Phượng Duy như vẩn còn giận, cô làm thinh, người cũng cứng đơ như gổ, mặc kệ Biên cưng quý nâng niu, ghiè siết vào lòng.

Biên nâng gương mặt dửng dưng như tượng sáp của Duy lên:

- Đừng giận anh nửa nhé Duỵ Suốt nửa thang nay anh đã thấm thía thế nào là không có em rồi.

Phượng Duy dài giọng:

- không có em anh vẩn có người khác chớ đâu phải cô đơn.

Biên nồng nàn:

- Chẳng có người khác nào thay thế được em trong tim anh. Lẽ nào em không hiểu điều đó.

Duy bĩu môi:

- Làm sao hiểu được khi kể từ hôm đó, anh như biến mất khỏi cõi đời này.

- Em đã nói thế lẽ nào anh không tự ái. Nhưng anh nghĩ kỹ rồi. Giận em anh có giận, nhưng anh không thế vắng em.

Phượng Duy chớp mị Hai người lặng lẻ ngồi bên nhau. Một lát sau Duy nói:

- Em xin lổi, đã gay quá nhiều áp lực cho anh. Em xin lổi, vì yêu nhưng còn dấu nhưng chuyện riêng của mình, dù những chuyện ấy có liên quan đến chúng tạ Chiều nay em về nhà nói với nội đã tới lúc em phải thật lòng với anh. Em rất muốn thế, nhưng khi bước lên lầu, nhìn thấy anh và chị Khuê, em tức điên lên.

Biên vội vàng:

- Em lại hiểu lầm rồi.

Duy thở dài:

- Em ghen quá phải không?

- Biên âu yếm hôn lên tóc cô:

- Tại em yêu anh nên mới ghen.

Phượng Duy noi:

- Nãy giờ nhìn dáng anh đơn độc ngồi một mình dưới sương, em chợt thấy mình ít kỷ hẹp hòi, trong khi rộng lượng, không hề nghi ngờ em. Anh nói rất đúng, chả có lý do gì phải nhận nuôi bé Búp khi hoàn cảnh lúc đó thiếu trước hụt sau, trừ phi nó là con gái em.

Biên khẳng định:

- Búp không phải là con gái em, anh chắc chắn như thế, nhưng nó là con ai anh thật sự muốn biết.

Phượng Duy ray rứt :

- Đó là một chuyện hết sức đau lòng, nó đã ám ảnh em suốt một thời gian dài, mà mỗi khi nhớ lại em luôn thấy mình là người có lổi, nó khiến em ray rứt không dám nghĩ tới anh. Dù biết anh đã rở về và ở trên căn gác năm xưa, e vẩn lánh mat không dám gặp.

Trán Biên nhíu lại:

- Chuyện đau lòng gì nghiêm trọng dử vậy Duỵ Nó có liên quan tới anh nửa sao?

Phượng Duy nhếch môi:

- Nó liên quan tới cánh cổng và sự đảng trí của em.

Biên kêu lên thảng thốt:

- Cô Út Trầm.

Duy lặng lẻ gật đầu, giọng cô sũng nước mắt :

- Chiều đó em và Trung tìm khắp nơi nhưng không thấy cô Út đâu cả. Sau cùng tụi em tìm ra cô Út sau khu nhà máy bỏ hoang. Thì ra lúc đi lang thang, cô Út đã bị người xấu làm hại. Em và Trung định đem chuyện này báo với công an, Nhưng bác Thân và bác Thảo quyết liệt phản đối. Hai người cho là làm thế tự khác nào bôi tro trét trấu vào danh dự gia đình. Dù cô Trầm là người bị tâm thần, và là nạn nhân đi chăng nửa, thì miệng lưởi thị phi thiên hạ vẩn xì xầm. Thôi thì cứ để mọi việc trôi qua.

Đưa tay lau mồ hôi Duy nói tiếp :

- Ý người lớn như vậy em và Trung đâu dám cải. Hơn nửa, lúc ấy bao tội lổi em điều gánh nên đâu dám há miệng. Mọi cái chưa được lắng xuống cho em yên thân thì việc kinh thiên động địa khác lại đến. Bác Thảo phát hiện cô Út có thai. Vì lúc nào co6 cũng mặc cái váy dài quá gối rộng thùngthình nên chẳng ai đế ý,đến khi biết được cái thai quá lớn...

Im lặng một chút cho cơn úc động trôi quạ Duy khó nhọc nói tiếp:

- Bác Thảo nhờ cô Sương mẹ Trung là bác sỉ phụ sản giải quyết hộ đứa nhỏ, nhưng không được vì thai quá lớn, và sức khoẻ cô Út quá yếu.

Duy ôm đầu:

- Em còn nhớ lúc đó. Thật tội nghiêp cô Út, tối ngày cô bị bác Thảo nhốt trong phòng. Em tới gần là bị mắng bị đuổi, vì em là nguyên nhân gây ra mọi chuyện cơ mà.

Giọng Duy nghẹn lại:

- Lúc đó em khổ tới mức không dám nhớ tới anh. hcỉ vì quên khoá cửa mà...

Biên ôm Duy vào lòng, anh xó xa lau những giọt nước mắt oan ức trên mặt cô.

Duy tức tưởi:

- Với em lúc đó là ác mộng.

Biên hôn lên mắt cô:

- Giờ cơn mộng dữ ấy đã vỉnh viển qua rồi. Đừng khóc nửa nhóc ạ Bình tỉnh kể tiếp đi em.

Phượng Duy nói:

- Vì không được chăm sóc chu đáo nên sức khoẻ Út rất tệ. Chưa đến ngày sinh đứa bé đã ra đời. Cô Útkhông đủ sức chiệu đựng nên cũng vỉnh viển ra đi. Số phận con bé đã được định đọat ngay lúc nó còn được nuôi trong lòng kính. Bà nội, bác Thân, bác Thảo và cả Lan Khuê nhất định cho bé Búp vào cô nhi viện, nhưng mẹ và em hoàn toàn không biết. Đến ngày bệnh biện sắp mang cho đi, Trung mớinói với em... Mẹ và em nhận bé Búp về nuôi, trước cơn thịnh nộ của mọi người.

Đưa tay chận lên ngực Duy kể tiếp:

- Bác Tảo ra quyết định: muốn nuôi bé Búp thì phải ra khỏi ngôi nhà này để không ai biết Út Trầm có đứa con hoang. Bà nội bắt em và mẹ thề trước bàn thờ không được kể với người ngoài gia đình chuyện này. Em và mẹ đã thề.

Biên siết nhẹ những ngón tay mềm của Duy :

- Vì lời thề đó em đã im lặng trước anh. Thế còn Trung và mẹ cậu ấy thì sao? Chả lẻ họ cũng phải thề.

Phượng Duy ngập ngừng:

- Mẹ con Trung rất kính miệng và tốt. Bà nội rất muốn em và Trung...

- Trung có vẻ yêu em đấy.

- Nhưng em không yêu. Trung hiểu tại sao, do đó tụi em vẩn còn là bạn tốt.

Biên gật gù:

- Chớ không phải như Ân yêu mà hèn.

Phượng Duy chép miệng:

- Song đáng sợ nhất là cách của Lan Khuệ Độc ác, ti tiện. Nếu anh đóan không lầ thì ngày xưa, người quên khoá cửa để cô Út lang thang là mẹ con Lan Khuê chớ chẳng ai khác.

Phượng Duy kêu lên:

- Trời ơi ! em xin anh, nội mà nghe được bà sẽ khổ mà chết. Từ xưa tới nay nội đặt biết bao nhiêu kỳ vọng vào chị Khuê, nội không đời nào thấy những điều sai trái của chị ấy đâu.

Biên nghiêm nghị:

- Bởi vậy càng ngày Khuê càng quá đáng. Anh lại nghĩ chắc nội đã hiểu Khuê là người thế nào rồi. Có hơ muộn so với những gì cô ấy đã làm. Nhưng vẩn kịp để Khuê thôi đi những lời dối trá về em.

Phưọng Duy đều giọng:

- Nội nói sè gặp bác trai và ông nội anh để minh oan cho em.

Biên nhẹ nhàng:

- Đối với nội, đó chắc là chuyện nặng nhọc nhất, theo anh phải để Lan Khuê ba mặt một lời xin lổi em thì phải hơn.

Phượng Duy nói:

- Em không thích đối diện với những tình huống đó chút nào. Sau câu chuyện em vừ kể với anh, nếu bác trai hiểu em tin em rồi thì thôi. Em muốn để mọi chuyện qua đi. Em muốn cô Út thật sự yên nghĩ.

Biên ngập ngừng :

- Anh hiểu ý em. Nhưng anh nghĩ sau khi ba anh sau khi thông suốt mọi chuyện chắc Khuê khó được giử lại làm việc trong công ty, mà anh không thể giúp gì hơn cho cô ấy.

Phượng Duy thở dài:

- Nếu thế chị Khuê đành phải chịu thôi. Đó là bài học chị a6'y cần được học để sống tốt hơn.

Biên mỉm cười:

- Anh cũng đã được học một bài học rất đáng giá.

Duy nhìn Biên:

- Đó là bài học gì vậy anh?

Biên trả lời :

- Đó là bài học về tình yêu. Khi yêu phải thành thật, thủy chung và cùng lý tưởng với người mình yêu.

Phượng Duy tựa vào vai anh :

- đấy là những điều kiện đầu tiên của tình yêu. Chúng ta đã có được tình yêu đúng như vậy thì đừng vì lẻ gì lại đánh mất đi nhé anh.

Biên trầm giọng:

- Tình yêu của em chính là cuộc đời của anh. Đâu ai lại tự đánh mất cuộc đời mình hả nhóc.

Phượng Duy cười, cái chuông gió cô treo trên cửa sổ lại nhẹ lanh canh. Cô nghe như trong những âm thanh ấy có thiếng cô Út hát nghêu ngao như ngày nào. Ở nơi rất xa ấy chắc hẳn cô đang rất vui với tất cả những gì Duy đã làm vì yêu thương cô, yêu thương cuộc đời sống của một con người.

Nguồn: http://vietmessenger.com/