Chương 11
Biên vươn vai đứng dậy. Anh đưa tay làm vài động tác thể dục rồi lại trở lại ngồi trước máy tính.
Anh làm việc ở đây đã hơn ba tháng từ ngày trở về VN. Trong thời gian bốn năm anh đi du học, ở nha ba anh đã xây dựng được một công ty phần mềm. Bây giờ anh được giao quản lý một bộ phận trong công tỵ Với nhiệt tình của tuổi trẻ, kiêu hảnh của tánh tình, Biên đang muốn chứng tỏ bản lảnh của mình. Anh làm việc quên cả giờ giấc, ăn uống thất thường và ngủ nghê tùy tiện.
Tuy thuê căn gác ấy nhưng Biên thỉnh thoảng vẩn ngủ lại trong công tỵ Ở đây anh có một phòng làm việc riêng với khá đầy đủ tiện nghị Tuy nhiên nó không thể là nơi ấm cúng để người ta ẩn thân sau một ngày vất vả. Biên vẩn thèm một mái nhà. Căn gác có vòm vửa sổ tít trên cao đó cũng không còn là mái nhà đúng theo suy nghì của Biên,nên anh cũng hời hợt với nọ Người xưa không còn, cảnh củ cũng vô hồn, vô duyên. Biên bám vào căn gác nho như bám vào hy vọng ngày nào đó Phượng Duy se quay về. Dù biết hy vọng ấy hết sức mong manh, Biên vẩn không nguôi hy vọng.
Tập trung làm cho dứt công việc còn lại, Biên đi ăn trưa. Khác với thời sinh viên, phải ăn cơm tháng, Biên bây giờ ă cơm quán. Phảinói là cơm nhà hàng mới đúng. Ở thành phố bây giờ có nhiều nhà hàng phục vụ cơm trưa cho công nhân viên chức. Anh thích bầu không khí ở đây hơn ở nhà Lan Khuệ Bởi vậy dù trả tiền thuê nhà và cả tiền cơm, nhưng anh không ăn. Phần tiền cơmBiên đề nghị bà Thảo mua thêm thức ăn riêng cho bà Nhụ So với bốn năm trước, bà ốm đi nhiều. Suốt ngày bà quanh quẩn trong ngôinhà vắng tanh với vẻ trông ngóng rất tội.
Bà Thảo từngkể lể:
- Nội con Khuê lẩn rồi. Sau khi cô Út Trầm chết bà suy sụp một phần, rồi con Duy bỏ đi, bà suy sụp hẳn. Hừ ! cái số cụ khổ về già khiến bác cũng khó theo, chỉ mẹ con Phượng Duy là sướng.
Biên thở dài, chẳng biết Duy sướng ở điểm nào. Anh không tiện hỏi thật cặn kẻ thật chi tiết về Phu8ợng Duỵ Chỉ biết cô đang sống với bà Hiệp và một đứa con không chạ Chính vì đứa bé này mà Duy rời khỏi đây và đã khiến cụ Nhu quỵ hẳn.
Rất nhiều đêm trằn trọc, Biên bệt cười khan khi nhớ lại hồi đó. Anh luôn tin Phượng Duy hồn hiên trong trắng chứ không vừ ranh vừa quỷ như Khuệ Anh tôn thờ cô đến mức ở phút chia tay anh chỉ dám ôm và hôn lên vầng trán bướng ấy rồi hẹn ngày về.
Thế đấy, thánh nử của Biên đã có con, Và đứa con ấy không có nổi một ông bố mới kinh khủng chứ.
Ngay ngày chia tay Phượng Duy đã cho anh leo cây, cô đã đùa cợt trên sự thành thật của Biên. Cô đã làm anh đau đớn suốt ba năm dài thế kia, vậy sao Biên còn mong có ngày trùng lại gặp lại?
Thú thật anh không lý giải được những mâu thuẩn trong hồn mình.
Biên chợt nhớ một bài thơ anh đọc qua mạng internet cách đey không lâu :
Anh lại về giửa mùa thu phố cu?
Lá me xanh ngan ngát phủ con đường
Ô cửa sổ nốt nhạ nào rơi xuống
Âm thanh buồn hiêu hắt đậu trên vai
Cổng rào xưa dây leo tím phủ đầy
Trong ký ức tiếng em cười đâu đấy
Đàn sẻ nhỏ mắt tròn xoe thức dậy
Hỏi thầm anh mầu áo củ nay đâu?
Chạy đuổi theo danh vọng mệt nhoài
Những được mất rồi chỉ là khái niệm
Anh tìm l.ai thưở học trò mực tím
Thiên đường xưa theo mây trắngbay đi
Phố thênh thang xanh tựa chiếc ô xoè
Con sẻ ngậm sợi nắng vàng bay mất
Em cùng khuất tựa tháng ngày xa lắc
Anh nặt giùm mình chút quạnh hiu rơi
Bài thơ buồn nhẹ những sâu lắng ấy không hiểu sao dứ đeo đẳng tâm trí anh. Có lẻ tác giả của bài thơ đã nói lên đúng tâm trạng của Biên chăng?
Con sẻ nhỏ Phượng Duy... tháng ngày xa lắc... chhỉ còn lại anh và một nổi quạnh hiu.
Biên băng quađường vào nhà hàng M. ngồi xuống chổ quen, anh chờ người phục vụ. Ngay lúc ấy anh có cảm giác ó ai nhìn mình.
Đó là một thanh niên nhỏ tuổi hơn anh. Anh ta đang dùng bửa với vài ba người khác và gật đầu chào khi thấy anh ngó sang.
Ai thế nhỉ? Biên nhớ không ra dù anh ta trông khá quen. Lịch sự Biên khẻ gật đầu đáp lể với một dấu hỏi to đùng quanh xung quanh.
Chiếc điện thoại di đông reo trong túi. Biên thư thả nghe.
Bên kia, giọng LanKhuê trách mó:
- Hôm nay đám giổ cô Út mà anhkhông về, nội vó vẻ buồn đó.
Biên ngớ mặt ra:
- Chết ! anh quên
Khuê lại tiếp tụ trách:
- PHáI chi anh về nhà thường xuyên hơn, chắc anh đã nhớ. Phải chi anh cho em số di động này, em đã nhắc anh rồi. Làm chức lớn như anh, em muốn... liên hệ cũng khó. Hể điện tới công ty thì người ta tra hỏi là ai, tìm anh làm gì, em năn nỉ muốn gẩy lưởi mới có số phone nầy đấy.
Biên nhỏ nhẹ cho qua chuyện:
- Anh xin lổi.
- Vậy bây giờ anh về đi. Em có chuyện vui lắm.
- Chà ! hợi bịkhó đây...
Lan Khuê kêu lên:
- Sao lạikhó? Đã hết giờ làm việc rồi mà
Biên âm ự:
- Anh đang ăn cơm với khách hàng. Chiều anh sè về. Khuê xin lổi nội hộ anh nhé.
KHuê thở dài:
- Đành vậy thôi, anh ăn cơm ngon nhé.
Biên cất điện thoại phần cơm của nah đã được dọn lên nhưng BIên biết mình không thể ăn ngon như lời Khuê vừa chúc.
Người thanh niên và nhóm bạn đã rời nhà hàng tự lúc nào. Lúc này Biên chợt nhớ dường như cậu ta là bạn của Lan Khuê và Phượng Duy, song tên gì Biên đã quên khuấy.
Bốn năm, một khoảng thời gian khá dài với người trẻ tuổi như anh. Biên quên những ai anh đã gặp thoáng qua cũng là lẻ thường tình.
Tạm bằng lòng với lời tự bào chửa cho sự vô tâm của mình, Biên bắt đầu buối cơm trưa va trở về phòng làm việc bốn bề bích kín với mày điều hoà va ánh đèn néon suốt ngày.
Điện thoại trên bàn lại reo. Biên nghe giọng ông Liêm thật rỏ.
- Ba cần bàn thêm với con về vấn đề lấp ráp máy tình xách tay.
Biên nói:
- Vâng, con nghe đây.
Ông Liêm cao gịong giản dạy một hơi hơn mười phút. Biên chỉ nghe và không nói lời nào. Anh chỉ giỏi chuyện môn còn mua bán kinh doanh thì chưa có kinh nghiệm gì. Bởi vậy anh cần nghe những đóng góp của những người từng rải như ba mình.
Sau khi nói xong chuyện làm ăn, ông bổng chuyển đề tài bất ngờ.
- Cháu nội bà cụ Nhu đã tốt nghiệp đại học phải không?
Biên nhíu mày:
- Vâng.
- Trước đây con có ý muốn ba tìm hộ con bé một công việc, nhưng sau khi con đi học ba chờ mà không thấy nó ghé. Mới vừa rồi bác Thảo có tới nhờ ba, nghĩ tới con, ba đã nhận lời.
Biên ngập ngừng:
- Vậy cũng tốt. Nhưng người trước kia con nhờ vả la người cháu khác của bà Nhu.
- Thế con bé ấy bây giờ đâu?
Biên ngậm ngùi:
- Con không biết. chúng con mất liên lạc mấy năm rồi.
Ông Liêm có vẻ băn khoăn:
- Này ! Giửa con và con bé ấy đã xẩy ra chuyện gì à?
Biên bối rối:
- Sao ba l.ai hỏi vậy?
Ông Liêm thở dài:
- Ba nhớ tới mẹ con ngày xưa. Khi trẻ, người ta hay đơn giản mọi vấn đề mà không khi nào nghĩ về già, chính là những vấn đề tưởng là đơn giản ấy lại khiến mình đau khổ khôn nguôi. Ba muốn nhắc con phải cẩn trol.ng trong tình cảm để không phải hối tiếc cả đời.
Biên nói:
- Vang, con hiểu ạ.
Anh nhẹ nhàng gác máy. Lòng suy nghĩ chẳng hiểu bà Thảo nói gì với ba mình. Thì ra Lan Khuê đã được ba mình nhận vào làm việc, Khuê tốt nghiệp đại học, cô đủ tiêu chuẩn tối thiếu để làm việc ở đây. Nhưng tự nhiên Biên thấy khó chiệu khi biết bà Thảo đã lợi dụng anh để xin việc cho Lan Khuê.
Hồi đó, Biên đã hứa như đinh đóng cột với bà Nhu là sẽ đưa Phượng Duy vào công ty của ba minh. Việc ấy đã không thành chắc chắn bà Thảo biết chuyện này, bà đã lập lờ khiến ba anh lầm tưởng cô gái anh từng quan tâM là Lan Khuệ Ông lầm cũng phải vì cách đây bốn năm, khi làm tiệc chia tay, rồi tiển anh ở sân bay, cũng chỉ mỗi Lan Khuệ Phương Duy như cái dấu lặng trong bản tình ca, cô hiện diện trong anh nhưng không ai thấy. Cô cho anh leo cây cũng chả ai hay.
Nhưng tất cả đã qua và đã xa rồi. Anh phải quên dầu đôi khi quên khó hơn nhớ rất nhiều.
Có tiếng gỏ cửa. Biên máy móc:
- Mời vào !
Một nhân viên chìa rươc bàn anh một xấp giấy:
- Đây là bảng báo giá linh kiện máy tính của các hàng ở Phố vi tính. Anh tham khảo ạ.
Biên gật đầu, anh kiểm tra lại mục lục toàn bộlinh kiện công ty vừa thầu vào VN rồi bảo:
- Sáng sớm mai tung bảng giá của mìnhrạ Nhất định sẽ trúng lớn.
- Da.
Đợi người nhân viên ra khỏi, Biên lại dán mắt vào máy. Anh đang thiết kế một phần mềm hổ trợ cho việc tổ chức của chính công ty của ba mình và tấy tâm đắc với nó.
Buổi chiều ra về, Bien ghé chợ mua hoa trái cây. Bới cô Trầm, anh vẫn có một tình cảm, nên anh muốn biểu lộ thương cảm của minh vào ngày giỗ của cô.
Ra mở của cho Biên, Lan Khuê cười tươi roi rói, cô giằng lấy hoa từ giỏ xe của anh.
- Chắc cô Trầm phải ngậm cười nơi chín suối.
Biên nhếch mép. Anh đợi Khuê xếp mọi thứ lên bàn thờ rồi mới đốt nhang.
Giọng Lan Khuê chợt trầm hẳn:
- Hồi sáng Phượng Duy có về.
Tim Biên như thắt lại, anh vờ hờ hửng:
- Thế à?
- Duy gởi lời thăm anh.
Biên chua chát:
- Chỉ vậy thôi sao? anh hơi ngạc nhiên vì thăm hỏi hiểu này không phải thói quen của Duy.
Khuê cười cười:
- Anh hiểu con bé nhỉ? Đúng là Duy không nói gì dù biết anh đã về và ở đây. Con bé vô tâm đến mức khó chấp nhận. Anh đã rất tốt với nó và chẳng được gì ngoài sự bạc bẽo.
Biên lãng đi:
- Bà nội đâu?
- Nằm trong phòng Phượng Duy lại khiến nội lên máu. Khổ ghê !
Rồi Lan Khuê tíu tít khoe:
- Em sắp đi làm rồi.
- Anh có nghe ba anh nói
- THế là mình là đồng nghiệp. thích ghê.
Biên nghĩ to8'i Duy, anh mặc kệ Lan Khuê huyên thuyên gì đó bên tai. Chỉ đợi Khuê ngừng lại để thở là Biên hỏi ngay:
- Dạo này Duy thế nào hả Khuê?
Mặt cô xìu xuống:
- THế nào là sao? em không hiểu?
Biên điềm tỉnh:
- Công việc? cuộc sống riêng? đã ổn định chưa hay vẩ...
Khuê cướp lời anh:
- Vẩn phất phơ trước gió phải không?
Biên gượng cười:
- Anh chào thua cách dùng từ của em.
Lan Khuê hiu hiu tự đắc:
- Em là nhà văn mà. Phượng Duy hân hạnh lắm mới là nhân vật của em đó.
- Em vẩn còn viết à?
Khuê ra vẻ nhà văn hơn:
- Làm sao bỏ được khi Nguyễn Du đã bảo:
"Đã mang lấy nghiệp vào thân
Cũng đừng trách lẩn trời gần trời xa"
Dầu đang nôn nóng muốn biết tin tức của Duy, Biên vẩn phải từ tốn hỏi:
- Em đã viết thế nào về nhân vật Duy?
Lan Khuê khinh khỉnh mặt:
- Đó là một cô gái luôn thích chơi trội hơn người. Cô ta đã thất bại vì cuộc chơi dài ấy, với kết quả là một đứa con rơi đã ra đời.
Biên nói:
- Dường nhu chơi trội không phải tính cách của Phượng Duy?
Khuê phản ứng:
- Dám nuôi... à không dám có một đứa con ở tuổi mười tám, không phải chơi trội là gì? Nhân vật của em yêu cuồng sống vội và dỉ nhiên còn một kết thúc bi thảm.
Biên so vai:
- Nhân vật ấy là do em tưởng tượng chư không phải là Phượng Duỵ Cô ấy không chơi trội, yêu cuồng, sống vội.
- Và cả không có một đứa con chớ gì? Em biết anh không tin em nhưng hảy đợi đấy.
Vừa nói Lan Khuê vừa đi về phía phòng bà Nhụ Lấy ra một quyển album, cô đưa cho Biên với vẻ thách thức:
- Anh xem đi. Duy vừa mang tới khoe bà Nội hoềi sáng. Hừ ! nó muốn nội chết sớm hay sao ấy.
Biên mở ra xem. Đó là những bức hình chụp một đứa bé gái khoảng ba tuổi rất xinh gái. Có nhiều hình chụp mổi mình đứa nhỏ rồi có hình chung chung nó, Duy, bà Hiệp.
Tim anh xao động khi thấy Duỵ Cô hơi khác xưa với mái tóc ngang vai, nụ cười đượm một chút phiền muộn chớ không vô tư như ngày nào.
Giọng Lan Khuê vang lên:
- Anh phát biểu cảm tưởng đi.
Biên vẩn không rời mắt khỏi gương mặt Duy:
- Đây là những bức ảnh đẹp
Khuê mĩa mai:
- Và dể làm ngưo8`i ta xúc động nửa chứ
Biên thản nhiên:
- Đúng vậy
Lan Khuê nhấn mạnh:
- Con bé giống Phượng Duy như đúc.
Biên ngắm nghiá tấm hình đứa nhỏ đang cười:
- Nó cũng có nhhiều nét giống em nửa.
Lan Khuê khựng lại:
- Hổng dám đâu !
Rồi cô cáu lên:
- Em không thích đùa như vậy.
Biên nói:
- Anh đâu có đùa, cùng họ hàng có những nét giốngnhau là thường tình mà.
- Nhưng anh ngụ ý gì khi nói thế?
Biên nhếch môi:
- Em đa cã quá. Anh thấy sao nói vậy chớ chả có ngụ ý gì hết.
Để quyển album lên bàn, Biên khô khan:
- Anh lên gác đây.
Rồi không cần quan tâm xem Lan Khuê nói gì, anh bước vội lên cầu thang. Dường như Khuê có gọi anh, nhưng Biên vờ không nghe. Cài chốt cửa lại, anh rút vào cõi riêng. Một cõi riêng cô đơn buồn bả.
Còn có gì để anh nhớ về Phượng Duy nửa không nhỉ? Sự thật đã rành rành ra đó. Phượng Duy cười bên đứa bé của mình. Hai mẹ con đều trẻ con như nhau, trông như hai chị em. Hôm trước, khuê có kể Duy bắt con mình gọi bà Hiệp là mẹ, gọi mình là chị để che mắt thế gian. Thực hư chưa biết thế nào, Nhưng những tấm ảnh được chup rất đẹp ấy đã nói lên tất cả. Đã tới lúc Biên quên hẳng Phượng Duy rồi.
Cái chuông gió anh vừa mua khi về SG lại leng keng. Âm thanh của nó không hay bằng âmthanh của cái củ. Biên bật cười vì nhận xét đầy chất hoài cảm của mình. Câu thơ củ lại vang lên trong tâm trí anh.
"Ô cửa sổ nốt nhạc nào rơi xuống
Âm thanh buồn hiu hắt đậu trên vai... "
Biên nhìn xuống khu vườn lâm thâm tối và thấy ba Nhu đang thơ thẩn bên gốckhế già. Cái dáng ốm yếu của bà trông tội nghiệp làm sao.
Lòng chợt đầy bất nhẩn, Biên trở xuống và ra ghế đá ngồi với bà.
Bà Nhu như hoạt bát hẳn lên:
- Nghe Lan Khuê nói cháu mau hoa và trái cay cho cô Trầm. Bà cám ơn.
Biên nhỏ nhẹ:
- Cháu vẩn xem cô Trầm như cô của minh.
Bà Nhu thở dài:
- Trước kia bà vẩn sơ, mình chết, rồi không biết cô Trầm sẽ như thế nào, giờ lại nghĩ chả biết linh hồn nó đã siêu thoát chưa. Tội nghiệp sống như nó đã là tội, nhưng chết như nó lại càng tội hơn.
Biên quan tâm:
- Cháu nghe cô Út mất nhưngkhông hiểu vì bịnh gì?
Bà Nhu lặng thinh, một lát sau mới nói:
- Nó bị cảm lạnhmà đâu có ai hay.
Rồi bà trớ sang chuyện khác:
- Ba cháu nhận Lan Khuê bào công ty khiến bà vui lắm. Tất cả cũng nhờ cháu.
Biên buột miệng:
- Không biết Phượng Duy bây giờ sống thế nào hả nội?
Bà Nhu ngập ngừng:
- Cũng tạp ổn. Nghe đâu nó với bạn bè làm ăn, buôn bán dĩa mềm, dĩa cứng gì đó bà không rành. Du có được như vậy cũng nhờ cháu... hồi đó đã dạy vi tính cho nó.
Biên nhíu mày :
- Duy làm ở đâu hả nội?
- Bà không biết. Cháu hỏi làm gì? quên nó đi.
Biên nói:
- Công ty của ba cháu có thể nhận Duy vào làm. Cháu muốn...
- Chắc Duy không bỏ tụi bạn đâu. Thây dệ nó đừng nghĩ tới nó nửa.
Bà Nhu ngập ngừng như muốn nói thêm gì đó, nhưng rồi lại thôi. Biên cũng không hiểu sao mình nói thế, khi lúc nảy đứng ngay ô cửa sổ, anh đã tự nhủ phải quên Duy.
Thật ra, giửa anh và cô đã có gì sâu đâm đâu? ngay cả một lời yêu cũng còn lấp lửng. Duy đã xem anh như trò đùa. Ngày đó lúc nào quanh Phương Duy lại vắng bọn con trai. Lẽ ra Biên đừng nên tự cao lẩn chủ quan khi cho rằng trong đám tép riu ấy anh la1 cây đinh làm nghiêng ngả cả chị lẩn em. Lẻ ra anh phải hiểu là Phượng Duy vờ vỉnh với anh vì muốn Lan Khuê phải ghen tức.
Con gái là thế đó, nhưng anh vẩn không sao ghét Duy để yêu khuê?
Bà Nhu chậm chạp bước vào nhà. Biên ngồi lại một mình. Anh ngước lên nhìn ô cửa sô?
Dường như chiếc chuông gió đang run lên. Gió từ đâu đang thổi tới. Những âm thanh trầm bổng lại chợt ngân nga, văng vẳng, xôn xao lạ kỳ như ngày xưa ấy.
Chương 12
Đọc bản giá xong Trung cau có nói :
- Chắc mình xập tiệp vì mấy công ty đại giá này quá. Họ nhiều vốn bán phá giá the này làm sao mình chiệu nổi.
Hoàng cay cú :
- Nhỏ Khuê mới được nhận vào công ty Thanh Liêm đó, nó sẽ nuốt chửng bọn bình mất.
Tú Nhi chua lét:
- Răng mấy ôn lại sợ con Khuể nó mần công chớ có mần chủ mô mà nuốt mình?
Trung nhún vai:
- Ai thèm sợ nó nhưng công ty Thanh Liêm mới đáng gờm. Thiếu gia của họ vừa du học về đã thấy khác trước ngay.
Phượng Duy chớp mắt, cô thừa hiểu Trung muốn ám chỉ ai. Dù đã khẳng định Biên là một giấc mơ, đã tan biến cách đây bốn năm, anh không còn quan hệ gì với mình, nhưng Biên vẩn xôn xao khi nghe nhắc tới anh.
Gịong Hòang đay tự tin:
- Họ có mặt mạnh của họ, mình phải né để khai thác mặt mạnh của mình. Rồi cũng sống được thôi.
Dứt lời, Hoàng bước ra cửa hàng đón khách. Phượng Duy làm thinh cắm cúi phân loại dĩa CD, cô đếm số lượng bỏ vào bao để Trung và Tú Nhi đi bỏ mối.
Đợi Nhi đi rồi Trung mới nói:
- Thỉnh thoảng Trung vẩn gặp anh Biên, Nhưng chắc anh ta không nhớ Trung là ai.
Duy hờ hửng:
- Trung nói với mình điều đó làm gì?
Trung nheo nheo mắt:
- ĐỂ xem nếu Duy thích, mình sẽ đưa Duy đi gặp Biên, Trưa nào ảnh cũng ăn ở quán M. Chổ ấy khá lý tưởng để hò hẹn.
Phượng Duy dằn chồng dĩa xuống mặt tủ kính
- Duy không thích.
Trung ung dung hát:
- Thôi em đừng dối lòng, dù sao chăng nửa cũng nhớ đến tình đôi ta.
- Mình nhớ nhưng người ta không, cũng chả ăn thuạ Tốt hơn đừng khuấy động quá khứ
- Một suy nghĩ bi quan yếm thế, đâu phải tính cách của Phượng Duy?
Duy thở dài, cô trầm ngâm thú thật:
Nhớ tới Biên, Duy lại bị cô Út ám ảnh. Nếu chiều đó mình đừng để tình cảm chi phối đến mức quên khoá cổng, cô Út đã không bỏ đi lang thang và mọi chuyện đã không xẩy ra. Mình chưa bao giờ tha thứ cho bản thân, trước đây, bây giờ và mãi mãi về sau cũng thế. Bởi vậy Trung đừng nhac tới Biên, hãy để Duy thanh thảng.
Trung kêu lên:
- Tại sao Duy lại tự kết tội mình như thế?
Duy rùn vai :
- Mọi người đều kết tội DUy như thế mà.
- Chắc gì họ đúng? người ta đã từng đổ lổi cho người đã từng phạm lổi đó, cho dù lần này họ không hề...
Duy cười buồn:
- Tiếc thay, chỉ Trung nghĩ như vậy.
Trung đứng lên:
- Mấy giờ Duy về?
- Hôm nay mẹ mình đón bé Búp, mấy giờ mình về cũng được hết.
- Vậy DUy phụ Hoàng nhé, Trung đi đây.
Leo lên chiếc 79 cà tàng, Trung đánh mấy vòng tới các mối quen bỏ đủ số dỉa rồi... đáp lại qúan M. nơi Trung vẩn thường ghé ăn trưa.
Cũng như mọi khi, anh vừa ăn vừa trao đổi thông tin với những người cần những phần mềm đặc biệt về trang trí nội thất.
Quán ăn này là nơi để Trung giao dịch và anh vẩn có thêm khách hàng mới ở đây.
Là một người khá bương chải, anh vừa học đại học vừa phụ bán linh kiện máy tính cho ông chú ruột. Việc làm ăn thuận bườm xuôi gió. Trung kéo thêm Duy vào rồi sau đó tới Hoàng, rồi Tú Nhi.
Bây giờ đã tốt nghiệp đại học anh Nhi va Hoàng không đi làm cho công ty nào đó như Lan Khuê mà bám trụ Ở chổ người ta quen gọi là "phố vi tính"
Chú anh nhường lại cửa hàng vốn mấy chục triệu cho cháu làm ông chủ nhỏ. Trung vốn nhạy bén nên thấy xa trông rộng. Tương lại thị trường công nghệ thông tin rất lớn, dĩ nhiên tính chất cạnh sẽ rất khốc liệt. Ít vốn như anh phải chuyển sangkinh doanh phần mêm. Với uy tín để lại của ông chú, cửa hàng của Trung luôn luôn đông khách. Anh đang mơ ước ngày nào đó sẽ thành lập công ty công nghệ tự động hoá robo như chú mình hiện naỵ Ước mơ này Trung chỉ thố lộ cùng Phượng Duỵ Con nhỏ luôn ủng hộ anh, nên Trung tin mình sẽ đạt được niềm mơ ước đó.
Nhắc tới Phượng Duy Trung lại bồn chồn. Tình bạn giửa hai người nếu tính từ khi học chung từ lớp sáu tới bây giờ, đà hơn mười năm. Đó là tình bạn đẹp, Trung khao khát nó biến thành thứ tình cảm khác, nhưng Duy thì không. Trái tim cô đã có chủ, anh chưa đủ mạnh để đánh bật gã ấy ra khỏi tâm trí Duy.
Mà tình yêu mới rắt rồi làm sao ! Biên và Duy bặt tinh nhau đăng đẳng bốn năm ròng, Duy bới biết bao nhiêu biến cố với đời nhưng vẩn không quên anh ta.
Cánh cổng khép vào trái tim Duy như vỉnh viển khép lại sau cái chết tức tưởi của cô Trầm.Duy luôn dày vò minh, và cô không đủ can đảm để yêu lần nửa. Tất cả lòng yêu thương cô dồn hết cho bé Búp. Trng cứ như cái bóng bên cô, không hơn không kém.
Người khách cuối cùng vừa đứng lên, Trung nhìn đồng hồ. Anh định về thì thấy Biên bước tới.
Biên mỉm cười thay lời chào:
- Trong cậu quen lắm.
Trung thẳng thắng :
- Vâng, chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà Lan Khuê nhiều năm trước đây.
Mắt Biên sáng lên:
- Nhưng cậu thân với Phượng Duy hơn. Ã ! tôi nhớ rồi cậu hay chở Duy đi học mỗi ngày. Câu bây giờ khác trước nhiều nên thấy quen tôi vẩn nhận không ra.
- Vâng anh nhớ đúng nhưng hơi chậm.
- Cậu không vội chứ?
- Không, mời anh tự nhiên.
Biên cởi mở :
- Cà phê nhé?
Trung nhè nhẹ gật đầu, khác với bốn năm trước đang là một học sinh trung học, hôm nay Trung thấy mình cũng ngang cơ với Biên. Anh cũng là ông chủ như ai.
Biên hỏi:
- Cậu ở phố vi tính à?
- Vâng.
- Cả Phượng Duy chứ?
- Vâng, Duy và hai người bạn khác cùng lớp thời phổ thông.
Biên ngập ngừng:
- Duy thế nào rồi?
Trung nhát gừng:
- Vẩn khoe?
- Lâu quá rồi chắc cô ấy đã quên tôi.
Trung nhếch môi:
- Anh nghĩ vậy à?
Biên dò dẩm :
- Tôoi cho rằng Biên không phải tuýp phụ nử vừa ru con vừa nhớ về một người nào đó Trong những người cô ấy từng đùa vui trong qúa khứ.
Trung nghệch mặt ra:
- cái gì ru con, anh nói về Duy hay về ai vậy?
Biên im lặng. Nhấp một ngụp cà phê anh bảo:
- Ngày đó tôi tin là rất hiểu Duy, giửa chúng tôi có những kỷ niệm đẹp, hai đứa hứa hẹn sẽ chờ nhau, Chỉ hứa hẹn mà không nghĩ thời gian sẽ xoá mờ tất cả.
Giọng Biên chợt chua cay:
- Cũng có thể chỉ riên tôi không nghĩ điều đó, còn Phượng Duy thì đã nghĩ rất khác. Cô ấy biết rỏ là đang đùa với một kẻ xắp đi xa, trò đùa ấy sẽ lên đỉnh cao khi Duy cho tôi leo cây ở phút chót. Cho tới bây giờ đà bốn năm, tôi vẩn chưa thể quên cảm giác hụt hẩng, tuyệt vọng đó. Tôi vẩn muốn gặp Duy để hỏi xem cô ấy đã hứa, đã thề nhưng lại vội phá hỏng lời thề còn mới nguyên. Sao Phượng Duy đành đoạn không tiển đưa khi chính hành động ấy là để bày tỏ tình cảm cô bé dành cho tôi?
Trung ngạc nhiên:
- Ủa anh thật không biết lý do à?
Biên bực bội:
- Tôi hỏi Lan Khuê chỉ ởm ờ bảo Duy bận việc riêng rất quan trọng. Khi tới xứ người tôi viết liên tiếp ba lá thư, nhưng không hề được hồi âm. Và tôi hiểu tất cả những gì Duy đối với tôi đều dối trá.
Trung cưoi mỉa mai:
- Đúng là chỉ Lan Khuê mới đủ độc ác để trả lời một câu hỏi khiến có người phải uất ức suốt đời như thế?
- Chẳng lẻ Khuê nói dối?
- Con nhỏ không nói dối nhưng còn hơn là nói dối. Lan Khuê cố tình gây mâu thuẩn giửa anh và Duy băng kiểu lấp lửng ấy. Còn những lá thư chắc cũng rơi vào tay nó rồi.
Biên nuốt nghẹn xuống:
- Nhưng thật ra Duy đã bận công việc quan trọng gì?
Trung xa xôi:
- Tôi còn nhớ rất rỏ, anh đi ngày hai mươi tháng tám, cách đây đúng bốn năm. Đúng chớ?
Biên nhíu mày:
- Đúng rồi nhưng tại sao...
Trung xoay tách cà phê, giọng dài ra như trêu chọc:
- Vào thời điểm ấy, Duy đang ở cạnh tôi...
Mặt Biên đỏ bừng lên giận dữ, nhưng anh đã kềm chế và buột miệnng:
- Thế à
Trung xoay cái ly cà phê trong tay:
- Và tụi tôi đang làm một việc quan trọng là đi tìm cô Út.
Biên trợn mắt:
- Cô Út đi lạc à?
Trung chép miệng:
- Ngay thời điểm lẻ ra Duy phải ra sân bay tiển anh, đúng là trùng hợp phải không?
Biên lầm bầm:
- Tại sao cô Trầm ra ngoài được?
Trung gật gù:
- Một câu hỏi rất haỵ Khổ nổi đấy lại là lổi của Phượng Duỵ Bác Thảo và Lan Khuê nhất định cho rằng tại Duy không khoá cửa sau khi đưa anh về bên nội.
Biên thảng thốt:
- Vô lý. Duy đã khoá cửa, tôi đảm bảo trăm phần tăm là thế.
Trung ngạc nhiên:
- Sao anh dám chắc dữ vậy?
Biên quả quyết:
- Tôi co quay lạI khi ra tới đầu ngỏ, nhưng vì thấy cửa khoá nên tôi không gọi Duy nửa.
Trung kêu lên:
- That vậy sao? Vậy mà bấy lâu nay Duy cứ tưởng mình là người lơ đểnh. Đúng là số con nhỏ mắc oan. Duy bị dằn vặt về chuyện này dử dội lắm. Con nhỏ luôn nghĩ minh gây ra cái chết của cô Út.
Im lặng một lát Duy nói tiếp:
- Chắc chắc sau đó có người mở cổng mà không khoá lại.
Trung cao giọng:
- Người đó không phải Duy, con nhỏ nói thế, nhưng đâu ai chịu tin. Bác Thảo nhất định đổ lổi cho Duy và bắt con nhỏ đi tìm bằng được co Út, dù biết Duy đã có hẹn với anh. Con bé chạy tới nhà tôi. Phải khá lâu chúng tôi mới tìm được cô Trầm. Nhớ lại tôi vẩn thấy khổ...
Trán Trung chợt nhíu lại, anh xoa đầu như muốn xoá đi hình ảnh nào đó trong quá khứ. Rồi như xực nhớ ra điều gì, Trung đứng lên:
- Xin lổi, tôi phải đi.
Biên hơi bấtngờ, nhưng vẩn hỏi:
- Cậu cho tôi địa chỉ được không?
Trung lấy trong túi ra một tờ danh thiếp rồi không hiểu sao anh lại cất trở vào.
- Nhà toi vẩn ở gần nhà Lan Khuê như xưa. Nếu rảnh anh cứ sang chơi, nhưng phải hơn chín giờ tối tôi mới về.
Biên gượng cười:
- Nhất định tôi sẽ tới.
Rồi anh ngập ngừng:
- Cho tôi gởi lời thăm Phượng Duy
- Vâng tôi sẽ gởi lời tới Duy nhưng tôi nghĩ anh tới thăm con nhỏ thì hay hơn. Cửa hàng của bọn tôi dể tìm lắm.
Biên ngồi lại với ly cà phê vơi một nửa. Anh có cảm giác Trung vẩn còn điều gì chưa nói hết với mình.
Thì ra việc quan trọng ngăn Duy đến tiển Biên vào phút chót là chuyện này. Nhưng đó cáo phải nguyên nhân chủ yếu không? Tại sao sau đó Duy không liên lạc với anh, và lý do gì lại sai lầm đên mức có con mà chẳng có chồng?
Biên trở về căn phòng làm việc kín nhưng bưng của mình. Anh khoanh tay nhìn những lá trầu bà trong chậu, những lá ốm yếu vì thiếu ánh sáng đang cố gắng vươn thân ra xạ Không khí tù hảm này khiến cỏ cây cũng bạc nhược nói chi đến con người.
Ngồi trước màn hình Biên tiếp tục công việc b? dở lúc nảy.
Điện thoại reo anh hờ hửng nhấc máy. Giọng Lan Khuê vang lên thật điệu hạnh.
- Em đây.
Biên khô khan:
- Có gì không?
- Lúc nảy em định mời anh cơm trưa, nhưng điên sang không ai nhấc máy.
- À, lúc đó anh ra ngoài rồi.
- Một mình hay với ai?
Biên lấp lửng:
- Khi ra một mình nhưng lúc vào quán anh gắp người quen,, nên trở thành hai mình.
- Vui nhỉ !
Biên cộc lốc:
- Nhưng anh không vui tí nào với những gì được nghe.
Lan Khuê ngập ngừng:
- Sao thế?
- Anh có nhiều điều muốn hỏi em về Duy, song có lẽ để về nhà đã.
- Mà chuyện gì vây? Duy thế nào?
Biên nói:
- Cũng không có gì. Em chỉ gọi để hỏi vừa rồi anh đi đâu thôi sao?
- Vâng với lại, em...
- Mai mốt đừng gọi nửa. Anh không thích thích. Thôi nhé.
Lan Khuê cuống lên:
- Khoan đã! thế chiều nay anh có về không?
Biên nhíu mày:
- Chắc là không. Công việc của anh nhiều lắm.
Khuê có vả dổi:
- Thế anhh thêu nhà làm gì mà cứ bỏ trống suốt. Mẹ em phiền lắm đó.
- Anh không biết bác thảo phiền. Chà ! chắc anh phải dọn đinơi khác quá.
- Ấy chết ! ý em không phải thế.
Biên dứt khoát:
- Thôi nhé anh bận lắm, bao giờ gặp em nói tiếp.
Biên thở phào khi gác máy. Cũng may Lan Khuê làm bên công ty của ba anh, nếu làm chung với anh, chắc suốt ngày Biên bị quấy rối quá. Càng ngày Lan Khuê càng để lộ mục đích của mình và càng khiến Biên chán. Có lẻ đã tới lúc anh nên rời khỏi căn gác đó. Phượng Duy không về nửa, anh còn trong mong gì cơ chứ.
Hết giời làm việc, Biên vòng xe ngoài đường. Tới ngã tư Bùi thị Xuân, Tôn thất TÙng, Biên cho xe chạy chậm lại và tìm... Anh hy vọng sẽ gặp một gương mặt thân quen trong những cửa hàng vi tính mọc san sát nhau này
Ngay lúc đó anh thấy Trung, cậu ta dừng xe trước một cửa hàng bên kia đường và bước vào trong.
Ngừng xe lại Biên thắc thỏm nhhìn theo. Có hai cô gái tóc dài ngang vai, dù họ xoay lưng ra ngòai, Biên vẩn nhận ra ai là Phượng Duỵ Trong tích tắt đó trái tim anh làm chủ mọi hành động. Anh phóng xe qua đường va dừng lại ngay lúc Duy quay ra.
Hai người chết sửng nhìn nhau. Biên không thể rời mắt khỏi gương mặt tái xanh vì xúc động của Duỵ Rỏ ràng cô còn nghĩ tới anh thật nhiều, nếu không đã không thế có gương mặt bàng hoàng như thế.
Trung cũng vừ thấy Biên. Chỉ hơi ngạc nhiên một chút vì không ngờ anh xuất hiện quá sớm. Trung lấy lại vẻ ông chủ ngaỵ Anh vồn vả :
- A ! anh Biên ! ghé vào xem cơ ngơi của tôi.
Tiếng Trung làm cho Duy như bừng tỉnh, cô hấp tấp chạy tuốt vào vên trong nấp sau những thùng linh kiện, tim đập như muốn vọt ra ngoài.
Cô nghe giọng BIên rồi giọng Trung. Hai người trao đổi gì đó về chuyện kinh doanh. Không hiểu đây là sự tình cờ hay hửu ý ma Biên lại ghé chổ này.
Lan Khuê khoe rằng công ty của ba Biên là một công ty vi tính lớn nhất nhì SG. CÙng ngành nghề Biên tới đây cũng là thường. Chắc chắn anh không tìm Duy đâu.
Tú Nhi cằn nhằn:
- Mi mần răng rứa? tao dám cá Biên tìm mi đó. Ra chào người ta một tiếng.
Phượng Duy nhăn nhó:
- Cho tao xin hai chử bình yên đi mày.
- Lý do chỉ vì con nhỏ Khuê hử? tao không hiểu nổi mi rồi.
Trung bước vào:
- Anh Biên muốn gặp Duy.
- Sao Biên biết chổ này?
- Duy ra mà hỏi anh ấy.
Phượng Duy nhìn đồng hồ :
- Tới giờ mình về với bé Búp rồi.
Trung nhỏ nhẹ :
- Chớ không phải chiều nay bác Hiệp rước nó à? Thôi, đừng chạy trốn chính mình nửa. Cứ gặp một lần rồi có nói vỉnh biệt cũng có sao đâu. Trung thấy anh Biên rất thật lòng.
Duy làm thinh mà trong hồn như chuyểng giông chuyển bảo.
Tú Nhi hối:
- Để hắn chờ dị lắm ra đi.
Cô thở dài rồi thổn thức bước ra:
Giọng Biên nhẹ tênh:
- MÌnh tìm một quán cà phê nào đó gần đây. Anh muốn nói chuyện tha6.t nhiều với em.
Phượng Duy phân vân rồi cuối cùng gật đầu. Hai người vào một qúan cà phê ở góc đường Nguyển thị Minh Khai.
Ngồi đối diện nhau và im lặng Duy chợt lo sợ không biết mình phải nói gì và sắp nghe gì từ Biên.
Cô yếu ớt:
- Anh nói đi. Em đang chờ nghe anh trách đây.
Biên vẫn nồng nàn như ngày nào:
- Sao anh lại trách khi cuộc sống hiện giờ của em có hạnh phúc gì đâu? Anh chỉ muốn biết hoàn cảnh nào đã đưa đẩy em như thế để có thể chia xẻ cùng em.
Phượng Duy chớp mắt :
- Đừng bắt em phải nhớ những gì em muốn quên. Em bằng lòng với cuộc sống hiện tại và không buồn tẻ như anh tưởng đâu, trái lai cuộc sống đó lại rèn luyện em cứng rắn và chịu đựng hơn trước đây.
Biên lặng lẻ nhìn Duy :
- Anh có xem hình em chụp. Trông em và cô bé tí xíu ấy cứ như hai chị em.
Duy mỉm cười:
- Ở nhà gọi nó là bé Búp. Ai cũng bảo nó giống em.
Phượng Duy bổng cắn môi không nói tiếp. Biên chợt thương cảm :
- Vì bé Búp mà em chấp nhận đi khỏi ngôi nhà đó phải không?
Duy thản thốt :
- Sao anh biết?
Biên trả lời:
- Anh nghe Khuê noi, không phải tự nhiên Khuê kể về em tại anh hỏi mãi.
Giọng Biên chùng xuống khó nhọc:
- Anh thật sự bị sốc khi nghe Phượng Duy thánh thiện của anh ngày nào giờ đã trở thành bà mẹ trẻ.
Phượng Duy nuốt nước bọt :
- Anh bảo Khuê nói... nói..trời ơi ! Em không ngờ chị ấy lại nói thế.
Rồi cô nhếch môi :
- Chị Khuê luôn là người khôn ngoan giỏi giắn, đứng đắn hơn em về mọi mặt, nên có gì đâu mà anh phải sốc khi em đã là một bà mẹ trẻ?
Biên ngập ngừng:
- Nhưng sự thật không phải thế chư?
Phượng Duy dứt khoát:
- Em không trả lời anh câu hỏi này đâu.
- Anh xin lổi nhưng tại sao em không muốn gặp lại anh?
Duy chớp mắt:
- Vì em đâu biết anh muốn gặp em hay không. Bốn năm dài không tin tức về nhau. Tat cả dường như thay đổi cả rồi.
Biên trầm giọng:
- Vì muốn gặp em anh đã mướn lại căn gác đó. với anh tới bây giờ em vẩn là người quan trọng nhất, dầu có thể đã thay đổi, nhưng anh vẩn nghĩ về em như xưa. Anh từng ngày chờ đời em em biết không?
Phượng Duy nghe lòng rưng rưng trong một thoáng cô lại thấy mình quay về tuổi mười tám bới mối tình đầu trong như sương mai. CÔ đã khóc đã hứa sẽ tiển Biên ở sân bay, rồi sau đó hình ảnh cô Trầm trần truồng, run rẩy ngôi ở góc tối hành lang lại rõ mồn một khiến Duy tái mặt.
Cái ký ức khinh hoàng ấy vẩn không thôi đeo đẳng cộ Nó kéo theo cái chết thê thảm của cô Trầm để trở thành nổi ám ảnh mổi khi cô nhớ tới Biên.
Nếu không vì cô quên khoá cánh cửa định mệnh ấy thì mọi chuyện đã không như bây giờ.
Phượng Duy nói:
- Em không bao giờ trở về ngôi nhà đó nửa.
- Tại sao vậy?
- Em thấy sợ khi nhớ tới cô Út.
Biên nhíu mày:
- Sao lại thế, cái chết ấy có liên quan gì tới em sao?
Phượng Duy rùng mình:
- Có lẻ là vậy, em đã quên đóng cổng để để cô Út lang thang rồi..rôi..bị cảm lạnh...
- Và em cứ ray rứt khổ sợ mãi vì chuyện này?
Biên kể :
- Trưa nay anh có gặp Trung ở quán M. Trung có cho anh biết lý do tại sao em không ra sân bay tiển anh.
Phượng Duy kêu lên:
- Tới bây giờ anh mới biết à. Em tướng mọi người đã nói với anh ngay lúc đó rồi chứ
- Không, trước kia Khuê chỉ nói em bận việc riêng rất quan trọng, nhưng không nói việc gì. Chính sự lấp lửng của Khuê đã khiến anh ấm ức suốt bốn năm trời.
Phượng Khuê nhếch môi :
- CÓ lẻ chị Khuê muốn thế cơ mà.
Biên nói:
- Trung bảo mọi người đổ lổi em quên đóng cổng sau khi anh đi sang nhà ông nội.
Duy buồn bả:
- Có thể em quên thật không chừng.
Biên từ tốn:
- Em không quên. Anh làm chứng cho em.
Duy tròn mắt :
- Làm chứng bằng cách nào?
Biên trầ giọng:
-- Sau khi ra tới đầu đường anh đã quay lại vi thấy cần nói với em một điều quan trọng. Cổng đã khoá anh không tự ý mở được vì đã trả chìa khóa cho bác Thảo. Anh đanh thôi vì nghĩ một lát gặp em ở sân bay anh nói cũng chưa muộn.
Duy thảng thốt:
- Có thật như vậy không anh?
Biên gật đầù:
- Anh không bao giờ quên. Đã có một linh cảm gì đó khi tay anh chạm phải ổ khóa lạnh ngắt. Đã có người khác quên khóa cửa hoặc cố tình để cửa cho cô Trầm đi lang thang chớ không phải em.
Phượng Duy hoang mang:
- Cố tình cho cô Trầm đi lang thang để lam gì cơ chứ?
Biên chắc nịch:
- Để em phải đi tìm cô Út, để em không thể ra phi trường đón anh.
Duy bổng ôm lấy mặt. Cô chóang váng vì những lập luật của Biên. Trời ơi ! không lẽ có người ác đến thế? Chỉ vì ganh tỵ mà nở dựng lên một màn kịch để Duy phải đôn đáo tìm cô Trầm để cô Trầm phải chịu một hậu quả bi thảm. Duy đau nhoi nhói. Những hình ảnh tội nghiệp của cô Trầm những ngày tháng trước khi chết lần lượt hiện ra khiến Duy nấc lên:
- Trời ơi ! nếu thế thì tội nghiệp co Trầm quá ! Em không tinh có ai cố tình đẩy cô em ra đường đau.
Biên nhíu mày:
- Vậy chẳng lẻ em tin chính mình quên khoá cổng?
Tay Duy bấu vào cạnh bàn:
- Thà tin như thế em thấy đở khổ. Thà em là ngưoì có lổi vẩn hơn, nội sẽ không chịu nổi cú sốc này nếu bà biết được.
Biên đanh giọng:
- Em không phải là người có lổi sao lại gánh lấy. Trong khi kẻ khác nhởn nhợ Anh thấy em nên làm rỏ chuyện này để tâm trí được thanh thảng.
Phưong Duy ngồi như hoá đá trên ghế. Nếu đúng như lập luật của Biên, không cần nói cô cũng biet ai là người tàn nhẩn ấy rồi. Biết để roì Duy càng khổ hơn chớ thanh thản chi đau.
Cô nghe giọng mình lạ hoắc :
- Em biet mình không có lổi là đủ rồi, cần gì phải đào bới chuyện củ lên để có thêm người khổ nửa. Hãy để cô Út yên nghỉ.
Biên buột miệng:
- Em đúng là bao dung.
Phượng Duy lắc đầu:
- Em không tốt như anh khenđa6u.
Biên lặng lẽ nhìn cô, mái tóc ngang vai tạo cho Duy một nét dịu dàng đặc biệt. Bien khó tim lại được vẽ ngang ngạnh, bướng bỉnh ngày nào. Nhưng không có nghĩ là những tính cách ấy biến mất nó đang chìm trong Duỵ Biên khao khát nghe cô nói, nhìn cô lắc đầu để buâng khuâng nhận ra mình còn quá nặng tình với Duỵ Chỉ mới ngoì gan co dăm ba phút, Biên đã khơi dậy hết tất cả những si mê nhung nhớ lâu nay, anh đã cố chôn vùi vê Duy.
Anh thì thầm:
- Dù em thế nào, anh cũng vẩn chưa thể quên em.
Phượng Duy hơi chua chát:
- Thật không khi bay giờ em đã là một bà mẹ trẻ.
Biên chưa kịp nói gì, Duy đã dài giọng:
- Có lẽ anh bốc đồng nên nói thế nhưng dầu sao em cũng vui vì anh vẫn nhớ tới em, nhớ nhiều hơn là em tưởng.
Ngần ngừ vài giây, rồi Duy tiếp:
- Hôm đám giổ cô út em có nghe Bác Thảo nói về anh và chị Khuê nhiều lắm. Bác trai rat ưng ý chị Khuệ Thế là tốt rồi. Ngày xưa, nếu em vào làm việc ở công ty cúa bác biết đâu chừng bác đã thất vọng vì em. Ngẫm lại mọi chuyện, em thấy dưo8`ng như có sự sắp xếp của định mệnh.
Biên phản ứng:
- Định mệnh nào cơ chứ. Neu có sự sắp xếp thì đó là sự sắp xếp của bác Thảo. Và anh rất khó chịu khi phải nói toạt ra như vậy. Có thể với em anh không còn chổ đứng nào hết, nhưng cũng đừng vì thế mà gán ép anh với Lan Khuệ Ngày xưa anh không thhích Khuê, bây giờ và sau này cũng thế.
Mặt đỏ bừng vì kích động, Biên tiếp lời:
- Khi anh hỏi về em Khuê và bác Thảo luôn lắc đầu không biết. Giờ anh đã gặp được em, em nói rằng sẽ không về ngôi nhà ấy nữa, vậy anh ở đó làm chỉ Anh sẽ dọn đi ngay để chứng tỏ anh không mướn căn gác đó vì Lan Khuê.
Phượng Duy vội vàng:
- Anh đâu cần phải làm thế khi anh rất thích khung cảnh ấy.
Biên Trầm giọng:
- Khung cảnnh đẹp tới đâu nhưng không có người mình yêu quý thì cũng trở nên vô nghĩa.
Phượng Duy như chết chìm trong cái nhìn tha thiết của Biên. Cô muốn gục đầu lên vai anh mà khóc như hôm chia tay năm nào quá. Biên vẩn còn qúy mến cô vậy thì tại sao Duy còn tiếp tục tron tránh anh chứ? những chuyện xẩy ra cho cô Trầm, không phải lổi của cộ Duy sẽ thanh thản để đến vơi Biên cơ mà.
Biên nghiêm giọng:
- Em có còn muốn là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh không Duy?
Phượng Duy nuốt nghẹn xuong. Cô thổn thức:
- Lúc nào em cũng muốn thế nhưng anh thấy đó, cuộc sống của em bây giờ không như ngày xưa. Em phải chăm sóc bé Búp, nhắm anh hiểu để thông cảm và chia sớt với em không?
Biên nhìn vào mắt Duy:
- Anh muốn biết sự thật về bé Búp.
Phượng Duy chợt bừớng bỉnh:
- Nếu sự thật đúng như lời chị Khuê nói anh nghĩ sao?
Biên từ tốn:
- Anh nghe Khuê nói như thế về em ngay khi vừa trở về nước. Anh đã rất đau lòng, tìm em anh tìm không ra. Anh suy nghĩ rất nhiều lần và thầm nhủ với lòng nhất định phải gặp em để tìm hiểu lý do tại sao... Nếu đó là việc không may ngoài ý muốn, nếu em còn nghĩ tới anh, chúng ta sẽ tiếp tục như ngày xưa.
Phượng Duy hỏi gặng:
- Thật à? anh sẽ bỏ qua tất cả sao?
Biên gật đầu. Duy riểu cợt:
- Anh đã nghĩ kỷ chưa?
Biên thành thật:
- Thật không dể dàng gì khi nói được như thế. Anh đã đánh vật với chính mình.
Duy ngắt ngang lời anh:
- Xung quanh anh hiện tại biết bao nhiêu con gái giâu có, xinh đẹp. Tại sao anh lại khổ vì em. Tốt nhất anh nên quên em đi.
Biên tha thiết:
- Nếu quên được anh đã quên rồi.
Phượng Duy chớp mắt lòng cô rộn ràng vì sự si tình của Biên. Cô còn đòi hỏi gì ở anh nửa chứ. Nãy giờ cô thử lòng Biên hơi nhiều rồi. Đã đến lúc cô phải thành thật với anh.
Phượng Duy dịu dàng nhìn anh, giọng cô rất nghiêm:
- Sự thật không như lời chị Khuê nói đâu. Bé Búp là do mẹ xin từ bịnh viện về nuôi. Nó gọi em là chị Hai, gọi mẹ là mẹ. Và nếu anh thích nó sẽ gọi anh là anh Hai.
Mặt Biên nghệch ra mất mấy giây rồi anh hỏi:
- Em muốn biết điều quan trọng anh muốn nói khi quay lại tìm em cách đay bốn năm là gì không?
Duy lắc đầu Biên trầm giọng:
- Anh muốn nói là : Hảy đợi anh. Anh yêu em.
Siết bàn tay Duy Biên nồng nàn:
- Ngay bay giờ lòng anh vẩn chưa thay đổI. Dầu anh đã rất buồn với những gì được nghe về em. Anh vẫn yêu em, yêu như cách đây bốn năm.
Duy mĩm cười nhưng nước mắt hoen mị Biên không rời tay cộ Anh đã cố tìm lại được mối tình đầu thơ dại của mình.
Nguồn: http://vietmessenger.com/