Chương 9
Biên cau mày bực dọc:
- Mấy hôm nay em làm sao vậy Duy?
Duy nhát gừng:
- CÓ làm sao đâu!
- Anh có cảm giác em không muốn học tiếp.
Duy nhìn bầy chim sả dạn dỉ đang nhẩy nhót trên sân rồi nhỏ nhẹ:
- Em hỏi thật, tại sao anh tốt với em vậy? có phải tại vì em không có cha không?
Biên nhìn cô:
- Sao em lại hỏi anh như thế?
- Anh cứ trả lời em đi, phải hay không?
- Không.
Duy hỏi tới :
- Vậy vì lý do gì?
Biên hơi cáu:
- Vì anh thích làm thầy được chưa.
Phượng Duy khoanh tay:
- không đủ sức thuyết phục.
Biên nói tiếp:
- Anh muốn giúp em một việc làm để đở đần cô Hiệp. Anh muốn em có thể vừa làm vừa học. Thuyết phục chưa?
Duy ậm ự:
- vẩn chưa... Anh chưa nói thật.
- Đừng kiếm chuyện nửa. Học nhanh lên để không còn thời gian vì anh sẽ không ở đây nửa.
Phượng Duy sửng sờ :
- Anh... anh đi đâu? về nhà ông nội à?
Biên lắc đầu. Anh lặng lẻ nhìn Duy, rồi bước vào nhà cô.
Phượng Duy vào theo. Cô cố dằn cơn xúc động xuống bằng cách hít một hơi dài.
Từ hôm ông Ngôn đến đây tới nay cô không dám hỏi Biên nội dung cuộc trò chuyện của hai ông cháu, và hình như anh cũng không thích nhắc tới. Duy để ý thấy Biên lo ra lúc hướng dẩn mình. Cô âm ỉ ghen vì nghĩ anh mãi nhớ tới lan KhuệCon nhỏ đã thi đại học xong và đêm náo cũng... mò lên gác để học vi tính với Biên mà mợ Thảo chẳng hề la, trái lại bà ấy còn khuyến khích Khuê phải chăm học hơn nửa.
Những lúc chỉ có hai người họ học như thế nào? có giống như lúc Biên dạy cô không? Lan Khuê là chúa mơ mộng, lãng mạn, nó sẽ dùng những lời mật ngọt đầy vần điệu êm ái của thơ văn để nói với Biên, chớ đâu cộc lốc nhát gừng hoặc châm chọc như Duy đối với anh. Duy chưa kịp dịu dàng, Biên đã rời khỏi đây rồi sao? có thể anh chỉ xem Duy như em gái chứ không yêu như yêu Lan Khuệ Duy cũng buồn đến lạc hồn lạc vía nếu vắng bóng anh.
Ngập ngừng, Phượng Duy nói khác với lòng:
- Anh không ở đây nửa chị Khuê sẽ buồn chết được.
Mắt Biên tối sầm lại:
- Em không buồn sao?
Duy làm tỉnh:
- Có chứ mà đó là hai nổi buồn khác nhau. Mà anh đi đâu?
Biên nhúng vai:
- Em không buồn chết được như Lan Khuê thì anh đi đâu mặc kệ, em hỏi làm chi.
Phượng Duy cay đắng:
- Em... em không có quyền biết thì thôi vậy. Nếu em vì chị Khuê phải dạy em học thì em ngại vô cùng. Anh mang máysang cho chị ấy đi, em không làm phiền anh nửa.
Biên bật cười:
- Anh vì yêu Lan Khuê nên dạy em học để lấy... điểm à? Sao em giỏi tưởng tượng vậy? Nếu có yêu Khuê, anh cũng chả cần làm thế, huống hồ chi anh không yêu.
Duy kêu lên đau đớn:
- Anh nói dối ! Nếu an không yêu sao chị Khuê dám nói với bà nội vậy chứ. Vậy mà trước đây anh bảo với tôi là tình cảm của anh là chân thật, hãy tin anh và tựa vào anh... anh đã gạt tôi. Anh xấu lắm.
Biên vội vàng bước tới chổ Duy đứng. Anh hối hả nói:
- Anh không hề nghĩ tới Khuê, con bé tưởng tượng ra chuyện đó. ANh sẽ không dạy Khuê nửa.
Phượng Duy quay đi:
- Dạy hay không chả liên quan gì tới tui.
- Sao lại không chứ? Anh đối với em như thế, em vẩn chưa hiểu lòng anh sao?
Duy bướng bỉnh:
- Em không hiểu gì hết
Biên thở dài:
- Em vẩn là một con nhóc, anh muốn mang hình ảnh "nhóc" ấy khi ra đi, chớ không muốn Duy mất nét dể yêu này vì anh. Rồi em sẽ quen với việc anh không còn ở đây nửa.
Phượng Duy thản thốt:
- Nhưng anh đi đâu?
Biên nói:
- Anh sẽ sang Ấn Độ học về phần mềm.
- Ấn Độ à?
Biên gật đầu:
- Đó là nước có công nghệ phần mềm đứng đầu thế giới. Ba anh đã lo cho anh đi học. Cuối tháng sau anh sẽ bay.
Phượng DUy sửng sờ nhìn BIên:
- Anh đi bao lâu?
- Ba, bốn năm gì đó.
Không hỏi thêm câu nào Duy bỏ chạy ra vườn. Cô buồn đến rơi nước mắt nhưng không muốn Biên thấy mình khóc.
Ba, bốn năm, so với tuổi mười tám của Duy, xa một người thân hai ba năm đà là một khoảng thời gian dài. Ai biết chuyện gì xẩy ra trong ba, bốn năm đăng đẳng.
Tựa vào gốc khế già sần sùi, Duy nhắm mắt sụt sịt. Giờ một mình cô chẳng cần che giấu cảm xúc, cô tha hồ mít ướt để vơi bớt nặng nề.
Biên đã đến bên Duy, anh nói:
- Xin lổi đã làm em thất vọng đến phải khóc. Nhưng Duy hảy tin anh. Dù ở đâu, sống vui khổ thế nào anh cũng luôn nghĩ tới em. Anh luôn muốn là điểm tựa của em. Em chờ anh nhé Duy?
Phượng Duy ngơ ngác nhìn Biên. Chờ anh, anh muốn cô chờ anh à?
Duy ấp úng:
- Thế còn chị Khuê, anh có muốn chị Khuê chờ tới này anh về không?
Biên lắc đầu:
- Đừng để Lan Khuê chen vào giửa chúng ta.
- Nhưng mà...
Biên nghiêm giọng:
- Đừng bao giờ tin những lời Lan Khuê nói về anh. Trong tim anh chỉ có em thôi, nhóc con ạ. Khổ nổi em còn bé, anh lại xắp đi xạ Anh sợ tác động bên ngòai khiến chúng ta sẽ lạc mất nhau.
Phượng Duy nhíu mày:
- Lạc mất nhau nghĩa là sao, em không hiểu?
Biên nồng nàn:
-Em có muốn là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh không?
Duy nóng bừng mặt vì đôi mắt của Biên. Cô chẳng phải ngốc cũng không phải đứa thích vờ vỉnh, giả bộ ngây thơ để không hiểu ý anh. Nhưng câu hỏi đơn giản đó lại có sức nặng ngàn cân, khiến Duy không thể trả lời ngay được.
Cô nhớ tới Ân và bối rối. Khi nó nói yêu cô, Duy đã phản ứng hết sức gay gắt lẩn thô bạo. Mới cách đây không lâu cô đã bảo với nó: mình còn quá trẻ con để nói chuyện thương yêu. Thế bây giờ thì sao đây? Chả lẻ với Biên cô đã người lớn.
Phượng Duy cúi đầu, chân di di trên những hòn sỏi nhỏ. Cô không biết phải trả lời sao. Lòng rối bời mâu thuẩn, Duy nghe gịong Biên tha thết hơn:
- Anh đã vội vàng va ít kỷ khi đã buộc em trả lời. Duy không thích thì thôi. Chúng ta tiếp tục học, thời gian chẳng còn bao nhiêu lâu đâu.
Phượng Duy cố bước theo Biên. Ngồi trước màn hình, cô cố tập trung nghe anh hướng dẩn cách đánh một số văn bản, nhưng mọithao tác của Duy ngượng ngập thế nào ấy.
Biên bổng nói:
- Trước khi đi anh sẽ giới thiệu em với ba anh.
Duy ngước lên thảng thốt:
- Để làm gì?
- Ông sẽ tìm việc cho em.
- Qua yêu cầu của anh à. Em không muốn thế, vì em biết anh và bác còn nhiều buồn vui chưa... chưa
Biên ngắt lời cô:
- Nhưg nếu nhờ em mọi việc trở nên tốt đẹp hơn thì sao? Phượng Duy anh hy vọng em sẽ là chiếc cầu nối giửa cha con anh.
Phượng DUy nói:
- Em luôn mong anh và giòng họ nội hòa thuận, nên không ngại làm cầu ối đâu. Em nghĩ bác trai phải có nổi khổ riêng, Nổi khổ ấy sẽ nhân lên gắp bộinếu anh vẩn còn oán trách bác đã bỏ rơi anh và bác gái.
- Anh đã có suy nghĩ khác trước rồi nhóc ạ Nhờ em đó.
- Sao lại nhờ em?
Biên nhìn Duy và không nói gì. Ngay lúc đó Ân và Lan Khuê ào vào.
Lan Khuê nũng nịu đầy cố ý:
- Bây giờ tới phiên em học, nhỏ Duy đi chơi với Ân. Nội cho phép rồi đó.
Biên khô khan:
- ANh đang hướng dẩn Phượng Duy và không muốn bị cắt ngang. Em và Ân đi chơi thì đúng hơn.
Khuê lừ mắt:
- Duy! có nghe chị nói không? Ân chờ em nảy giờ trong nhà, chị trả Ân lại cho em, em phải trả anh BIên lại cho chị chứ. Cứ tìm cách giử rịt ảnh như vậy hoài đâu có được.
Mặt Biên đỏ bừng:
- Khuê nói chuyện nghiêm túc một chút, anh không thích đùa thế đâu.
Lan Khuê tủm tỉm cười:
- Em không đùa nửa. Nghe đây Duy, nội nhờ em đi mua thuốc, Ân sẽ chở em đi cho nhanh. Mau mau vào gặp nội đi.
Biên thảng nhiên:
- Anh sẽ chở em Duy à, không có chuyện gì phải vội hết.
Lan Khuê khịt mũi:
- Nó mà dám để anh chở, hỏng dám có chuyện đó đâu. Nội sẽ dúa toe tua cho mà xem.
Ân khieu khích:
- Anh nghĩ tôi sẽ để Duy đi với anh à? không có chuyện đó đâu.
Phượng DUy kêu lên:
- Đủ rồi Ân. Tôi sẽ đi một mình.
Cô liếc khuê một cái rồi bước vội vào nhà lớn. Ân vội vã đi theo.
Lan Khuê thì thào đủ Biên nghe:
- Nó nói thế chứ anh sẽ thấy nó ngồi sau lưng thằng Ân cho mà xem.
Biên bỏ đi lấy xe, Khuê đeo theo nói tiếp:
- Anh đi. giành Duy với Ân à? không cần phải hạ mình thế đâu. Hai đứa nó từng là một đôi từ hồi hớp mười. Sau đó, Duy bỏ Ân theo Trung. Bây giờ nó lại bỏ Trung quay về với Ân.
Biên bực mình:
- Chưa bao giờ Duy nói không tốt về em, nhưng em thì hừ! khó nghe quá!
Mắt Lan Khuê tròn xoe ngơ ngác:
- Em có gì xấu để cho DUy nói? trongkhi nó bói mãi chẳng ra một điểm tốt để khen. THú thật học chung với nhau mấy năm là em xấu hổ với DUy ngần ấy năm. Duy đóng kịch tài tình lắm. Anh chưa hiểu hết bản chất của nó đâu. Nội em cũng không thích nó dây dưa quến rủ anh. Nhưng thấy anh thiệt tình vì tội nghiệp thân không cha của nó quá, n^.i đành để anh dạy nó học.Nội em quý và rất nể nang anh, sợ Duy quậy nên bà bắt em phải theo sát để ý nó...
Biên cười khẩy, anh ngấy lan khuê tận cổ. Sau lần cô... dám vít cổ Biên xuống hôn anh luôn dè chừng cộ Nhất là những lúc bất đắc dĩ trên căn gác vắng.
Một người điêu ngoa như Khuê thì chuyện gài một gã đàn ông để đạt mục đích là việc cô ta dám làm. Bởi vậy Biên luôn đặt mình vào thế cảnh giác. Bên Lan Khuê anh không một chút thoải mái, giờ lại càng khó chịu hơn vì Khuê "đeo bám" anh kỷ quá.
Sau ngày ông nội tới và nhận anh là cháu đích tôn của giòng họ Nguyễn Hải, bà Thảo không dâu mục tiêu của mình là gán ép Biên cho Lan Khuệ Bà nói xa nói gần về cơ nghiệp bên nôi Biên và cho rằng anh xứng đáng thừa hưởng nọ Bà và Khuê khiến cho Biên sợ, anh không muốn bị rơi vào bẩy của những người tham danh vọng. Có lẽ đã tới lúc phải tỏ thái độ với Khuê rồi.
Biên hắng giọng:
- Khuê này! anh có chuyện muốn nói.
Lan Khuê ngọt như mật:
- Vâng, em nghe đây.
Biên từ tốn:
- Dạo này anh bận lắm, không có thời gian hướng dẩn em đâu. Anh rất tiếc nhưng đành phải thế. Em nên đến trung tâm...
Khuê nói ngay:
- Còn Duy thì sao? nó cũng nghĩ luôn chứ?
Biên nói rỏ từng chử:
- Rồi DUy cũng sẽ nghĩ.
- Nghĩa là bây giờ nó vẩn tiếp tục? như vậy không công bằng em phản đối. Néu anh bận đứa nghĩ học là nó chớ không phải em.
Biên nhíu mày:
- Sao em lại nghĩ vậy.
Lan Khuê nói:
- Phượng DUy đâu phải là đứa ham học và học giỏi như em. Nó lấy việc học làm khế để cận kề bê anh. Từ khi biết anh là người có khả năng thừa kế cơ nghiệp của giòng họ Nguyễn Hải, nó đã tuyên bố sẽ làm mọi giá để anh yêu nó. Anh cứ dạy Duy đi rồi sẽ ân hận đó.
Biên khô khan:
- Cám ơn em đã cảnh báo anh hiểu Duy là người thế nào mà. Bởi vậy, anh đã quyết định sẽ dạy Duy cho đến khi anh rời khỏi đây.
Lan Khuê kêu lên:
- Anh sẽ trọ chổ khác?
Biên lấp lửng:
- Có lẻ vậy. Một chổ nào đó trên trái đất này.
Dứt lời anh leo lên chiếc citi chay ra cổng và chờ Duy trước cái nhìn ngở ngang tuyệt vọng của Lan Khuệ Cô biết mình đã thua cuộc vì anh đã chọn Phượng Duy chứ không phải cô.
Nhưng Lan Khuê lúc nào cũng giỏi hơn Duy, Trong tình yêu cũng thế rồi Biên sẽ là của cô thôi.
Môi nhếch lên đầy vẻ toan tính, Khuê tìm Ân, cô biết chỉ cần vài câu khích bác, thằng Ân sẽ giúp cô làm nên trò.
Chương 10
Bà Thảo vừa nhặt rau vừa nói:
- Băng mọi giá phải làm sao cho con quỉ nhỏ ấy không được ra sân bay tiển thằng Biên.
Lan Khuê lầm lì ngồi cạnh bên, cô bực giọng:
- Bằng cách nào mẹ nói đi khi mấy ngày nay bọn họ đeo dính nhau? thằn Ân thua cuộc rồi, nó không đủ bản lỉnh dứt Duy ra khỏi Biên.
Bà Thảo rít lên:
- Thằng Ân thua Biên là đương nhiên nhưng lẽ nao con thua Phượng DUy khi từ xưa tới giờ con hơn nó mọi mặt?
Lan Khuê cắn môi im lặng. Cô không thế là người thua cuộc, không ăn được cũng phá cho ôi. Duy chỉ là con ốc, nó không xứng với con hoàng hạc sắp tung cánh phương xa như Biên. Mẹ đã từng tức tối nói thế và Khuê tin mẹ đúng. Nhưng Biên lại thích con ốc nhỏ nhoi ấy mới tức chứ.
Cô thở dài ngao ngán:
- Ngăn cho DUy không ra sân bay nhắm có ít lợi gì. Bất quá cùng như bửa tiệc chia tay hôm kia. Không có con DUy lúc đo, nhưng khi tiệc tàn Biên đi tìm nó ngaỵ Anh ấy lăng xăng bên nó trông mà ứa gan.
Bà Thảo noi:
- Hôm đó ông nội và bà thằn Biên có ấn tượng rất tốt về con, ổng hỏi nội có phải BIên dạy vi tính cho con, và tương lai sẽ đưa con vào làm trong công ty gia đình ông ta không?
Lan Khuê tò mò:
- Sao ông ta hỏi thế?
- Me nghĩ chắc Biên có nói gì đó về Duy, nhưng ông ta tưởng con là nó. Bì vậy con phải tranh thủ gia đình Biên, con phải khiế gia đình nó tưởng con là người Biên thích. Trước giờ lên mày bay, Thường chỉ người yêu mới đưa tiển nhau.
Lan Khuê hoang mang:
- Mẹ làm thế làm gì?
Bà Thảo ngập ngừng:
- Mẹ chưa nghĩ ra nhưng chắc sẽ có tác dụng tốt cho con.
Khuê lầm bầm:
- Hôm đó cô Út lên cơn điên nên Duy phải vào trông chừng cổ cho bửa tiệc được ổn thoa? nhưng bửa nay dầu cô Út có lên cơn, con Duy vẩn bỏ cổ trong phòng để ra sân bay được mà.
Mắt bà Thảo chợt loé lên tia gian xảo:
- Mẹ có cách rồi nó phải ở nhà nhưng con Duy đâu?
Lan Khuê cộc lốc:
- Nó đang ở nhà của nó.
- Có thằng Biên không?
- Con không biết.
- Phải qua xem cho biết đi chớ.
Khuê miển cưởng bước đi. Cô ghé mắt vào nhà Duy và thấy nó đang ngồi trước máy tính mo6.t cách chăm chú. máy tính này BIên mang trên lầu xuống, là loại đời mới nhất còn rất tốt chớ không phải cái đồ dỏm, đồ lô như cái trước kia ở phòng Duy.
Trước khi đi xa chàng đã hào phóng tặng nàngmột kỷ vật khá nặng tiền vậy mà nội cũng đồn gý để con nhỏ nhận.
Lan Khuê mỉa mai:
- Một tặng phẩm mà bấc cứ đứa con gái nào cũng ao ước. Em làm chị phát ốm vì ganh tỵ rồi đó. Em dùng cách nào để mồi chày Biên vậy
Phượng Duy vẩn điềm nhiên nhấn phím chử. Cô htừa biết Lan Khuê muốn kiếm chuyện với màinh. Nhưng hôm nay, Duy không thích ăn miếng trả miếng vì cô đang buồn chết được.
Lát nửa thôi, Biên sẽ đi. Ngôi nhà và khu vườn âm ua sẽ trở về những ngày tháng đìu hiu trước kia. Dù Phượng Duy có rủ bọn con trai ồn ào về nghịch phá, thì tất cả cũng không thể như trước.
Duy không còn vô tư cười ha hả vì những chuyện tếu lâm của Hoàng. Cô phải làm việc để nuôi bản thân, chứ không chỉ phụ hộ mẹ như trước. Bà dâu thể đi giúp việc cho người ta như hiện giờ mãi. Dù mẹ đã bỏ ra cả ngày để giải thích, Duy vẩn không thể không buồn và mặc cảm. Cô thương mẹ lẩn thương thân. Nghĩ tới Biên cô càng thấy anh ở trên cao và mình hó lòng với tới.
GGiọng Lan Khuê càng cay ghiệt hơn:
- Sao không nói nhỉ? sợ chị cướp phần à? Hừ ! chị ứ thèm. Cho mà biết, chắng qua BIên thương hại hòan cảnh của em và muốn đền đáp tình cảnh gia đình mình đã đối xử tốt với ảnh, nên ảnh mới cho không biếu không cái máy tính này. Suy cho cùng nó chẳng phải của riêng em.
Phượng Duy chịu hết nổi cô nhếch môi :
- Vậy chắc nó của riêng chị?
Lan Khuê trơ tráo:
- Sao lại không? nếu bà nội không thiên vị, chắc chắn nó đã thuộc về chị trăm phần trăm.
Duy đứng dậy:
- Chị cứ mang về phòng mình trước khi Biên đi. Em muốn đâu phải ra đó.
Lan Khuê cjong cớn:
- Đâu cần phải làm thế. CHị lẽ nào tranh giành với em. Cho đùa tí cho vui thôi.
Duy lạnh lùng:
- Vậy thì hết chuyện. Xin lổi em phải làm việc.
Lan Khuê nhỏng nhảnh bước đi. Duy nhìn cái phong lonh treo ngay cửa sổ của mình mà bồi hồi.
Hầu như Biên... dọn xuống nhà Duy tất cả những vật dụng cá nhân. Nửa đùa nửa thật, anh bảo nhờ cô giử hộ cho tới ngày anh về. Cái máy tính cũng thế. Duy hiểu Biên là người tế nhị, nhưng nhận của anh nhiều quá cũng kỳ, mà từ chối quyết liệt quá càng kỳ hơn. Cô sẽ hết sức... cưng cái máy tính vì cô yêu anh cơ mà.
Duy cắn môi khi từ yêu thoáng qua hồn.
Cho tới giờ phút này giửa Biên và Duy vẩn chưa có gì rỏ ràng. Ngoài những câu trò chuyện thông thường, Biên không hề nhắc lại những câu đã từng hỏi mà Duy chưa trả lời. Trong khi càng gần tới ngày chia tay, co càng muốn nghe anh nhắc lại để được nói thật lòng mình.
Có lẻ vì tự ái Biên sẽ im mà đi. Như vậy phải Duy là đứa độc ác không?
Chống tay Duy thở dài nhìn màn hình, cô đang đánh bản thảo. So với thời sử dụng máy chử, vi tính đúng là hiện đại, sang trọng hơn nhiều. Có được như vày hoàn toàn do công sức của Biên. Vậy mà Phượng Duy cứ như là một đứa vô ơn.
Nhưng Duy biết phải làm gì đây? trái tim cô trỉu nặng. Nhìn đồng hồ thời gian đâu hề ngưng nghĩ. Giờ này Biên đang ở nhà ông Liêm. Bố con họ chắc có nhiều điều cần nói trước khi đi xa.
Duy cũng thế, sao Biên không về sớm một chút kìa. Tự nhiên cô giận dổi và thèm có Biên bên cạnh hết sức. Cô muốn cho anh biết cô sẽ chờ anh về, Sẽ là người duy nhất, đặc biệt và hết sức quan trọng đối với anh.
Phượng Duy đứng bật dậy khi thấy Biên bước vào sân. Anh vội vàng chạy về phía nhà cộ Bổng dưng mắt mũi Duy cay xè. Cô gục đầu vào tường và khóc.
Biên bối rối không nói nên lời. Anh bồi hồi dang tay kéo cô vào lòng. Duy run rẩy khóc trên vai anh.
- Em xin lổi, nhưng nếu không khóc, em chết vì vở tim mất. Bổng dưng em thấy sợ khi sẽ vắng anh.
Biên pha trò:
- Nhưng em cứ nhè thế này tim anh cũng vở mất. Quậy như Phượng Duy mà cũng mít ướt sao? Thật khó tin nếu vai áo anh không bị ướt vì cơn mưa bất ngờ này.
Phượng Duy thổn thức trên vai Biên. Anh cũng không trêu cô nổi nửa. Hai người cứ đứng lặng thinh trong tay nhau.
Mãi một lúc sau, Biên mới thì thào:
- Chờ anh về nghe Duy?
- Vâng em sẽ chờ.
- Một lát ba sẽ cho xe tới đón anh ra sân bay, em đi nhé? Anh sẽ giới thiệu em với bạ Lần làm tiệc chia tay anh đã không có em ở bên cạnh, lần này không được hụt nửa đâu. Anh muốn em tiển anh.
Phượng Duy chớp mắt:
- Em đã hứa sẽ tiến anh rồi mà.
- Nhưng anh vấn muốn em hứa thêm lần nửa.
Duy diệu dàng hơn bao giờ hết:
- Em sẽ ra sân baỵ Chỉ sợ em lại mít ướt nửa thì kỳ.
Biên cúi xuống làm tim Duy muốn rơi ra ngoài. Cô biết anh đang hôn lên tóc lên trán mình với những nụ hôn nhẹ như sương khói.
Anh giử gương mặt cô trong hai tay:
- Hảy giử gìn sự trong sáng cho tới khi anh về nghe Duỵ Anh muốn nhớ tới em với tất cả hồn nhiên anh gặp ở em lần đầu. Giờ anh phải tới chào ông nội. Một tiếng nửa anh sẽ quay lại đón em.
Phượng Duy bịn rịn rời tay anh. Bước được vài ba bước anh trở lại:
- Không được biến mất đó cô nhó thích đùa dai. Anh sẽ giận nếu vắng em.
Duy nghiêm trang:
- Có thích đùa cở nào em cũng không đùa trong trường hợp này. Trừ khi...
Biên nhíu mày:
- Trừ phi thế nào?
Mặt cô đỏ bừng lên:
- Trừ phi em không thương anh.
Biên cười:
- Anh thích nghe em nói thế lắm.
Phượng Duy nhìn Biên chạy vội về phía chiếc xe đậu ngoài đầu ngõ. Cô đợi anh khuất trong xe mới đóng cánh cổng sắt nặng nề va khóa lại.
Vào nhà, cô dật dựa nằn trên giường như bị Ốm. Biên chưa thật sự đi xa, nhưng sự thiếu vắng anh đã tràn đầy khiến cô không làm việc nổi.
Nằm một mình trong nỗi nhớ, cô đếm thời gian trôi để chờ tới lúc đi tiển đưa. Mãi đến khi nghe bà Thảo hoảng hốt la lối ngoài sân, cô mớ lồm cồm ngồi dậy chạy ra.
Bà Thảo quát vào mặt Duy :
- Cô Út Trầm đâu rồi mà ửa noẻ toang hoát thế kia?
Duy gật mình nhìn ra ngoài. Hai cánh cổng sắt nặng nề do chính tay cô vừa đóng va khoá cách đây không lâu giờ đã mở toanh
Sao lại thế nhỉ?
Bà Nhu trong nhàcũng hớt hải bước ra.
- Nó đâu mất thật rồi. trời ơi ! phải đi tìm nhanh. Để cô Út lạc như lần trước thì chết.
Lan Khuê nhìn chầm chậm Duy:
- Ai mở cổng mà không chịu khoá nhỉ?
Duy chưa kịp trả lời bà Thảo dà gắt:
- Lo đi tìm đi ở đó mà tra với hỏi.
Phượng Duy hoang man túa ra đường. Cô đi vòng trong xóm vẩn không thấy Út Trầm đâu. Chạy tới nhà Trung cô vừa thở vừa gọi nó.
Thằng lớp trưởng của Duy đang xà lỏn áo thun vội chạy ra. Duy nói một hơi :
- Trung làm ơn đi tìm cô Út phụ Duỵ Cổ biến đâu mất rồi DUy lo quá.
Trung trấn an:
- Không có gì phải lọ Cô Út loanh quanh mấy con hẻm gần đây thôi. Để Trung nhờ cả thằng Hoàng, thằng Ân nửa.
Duy gật đầu. Cô nhìn đồng hồ và trở về. Vừa vào tới cổng bà Nhu đã hỏi:
- Cô Út đâu?
- Con chưa tìm ra.
Vậy mà đã về.
Phượng Duy ấp úng :
- Tới giờ con đi tiển anh Biên rồi ạ.
Bà Nhu giận dữ:
- TIển thằng Biên với tìm cô Út, chuyện nào quan trọng hơn? Nhỡ xe... cán cô mày chết tươi thì sao? Hứ ! nó điên khùng có hiểu biết gì đâu chư.
Duy thoắt rùng mình vì những lời của nội. Tất tả dắt xe đạp ra, Cô đạp vòng vòng, vừa đạp cô vừa hú ba hồn chín vía cô mình, rồi tất tả quay về nhà xem sao.
Chẳng biết bà Thảo và Lan Khuê tìm cô Út ở đâu mà trên sân chỉ thấy mỗi bà Nhu.
Bà lập cập quát khi thấy Duy:
- Chưa tìm ra cô Út mày thì mày đừng về nhà. Lần trước cũng mày quên đóng cổng lần này cũng thế, nghĩa là sao?
Duy oan ức:
- Không phải con.
- Vậy thì ai? Ai đi ra với thằng Biên hả?
Phượng Duy vuốt mặt rồi lầm lũi dắt xe ra trong khi bà Nhu vật vả khóc:
- Con với cái. Nó làm khổ tôi tới chừng nào hả trời?
Duy gặp Trung ở cuối ngõ, nó nghiêm trọng:
- Bọn trẻ con nói thấy cô Út đi với mấy thanh niên l.a. Tụi nó bảo những người này hay vào tuốt trong khu nhà nhà máy để chích. Duy với Trung vào đó thử xem.
Nghe như thế, Phương Duy hết hồn. Cô tuyệt vọng nhìn đồng hồ rồi đạp xe theo Trung. GIờ này đã trể để tiển Biên. Chắc anh đang giận và rất buồn cộ Nhưng có lẽ bà nội sẽ giải thích và anh sẽ hiểu.
Tạm yên tâm với lập luận đó, Duy và Trung đạp xe vào khu nhà máy đã bỏ hoang gần một năm nay.
Vừ tới nơi, cô đã phát hoảng bởi vẻ vắng vẻ của nó.
Duy sởn tóc gáy:
- Ghê thế này, cô Út không vào đâu.
Trung chép miệng:
-Thì cứ tìm đã.
Dứt lời, nó ngoác mồm gọi. Duy cũng gọi theo. Cả hai dựng xe cạnh bờ tường và dò dẩm bước từng bước.
Trời bắt đầu tối, ngay lúc ấy, Duy nghe có thiếng khóc ì ì rất que thuộc. Cô chạy bổ về phía trước và chết sửng khi thấy cô Trầm đang ngồi ở gốc của một hành lang dài hun hút. Điều làm cô choáng là cô Trầm ngồi co ro hai tya khoanh quanh gối, đầu gục xuống.
Trung vội vàng quay đi khi nhìn thấy thế. Phượng Duy bật khóc, cô cảm nhận được điều khủng khiếp gì đã xẩy ra với cô Trầm.
Khinh hoàng Duy ngồi bệt xuống kế bên cô Út. Trung nhặt cái váy ngủ dài băng vải màu sẫm b'ac Thảo may hàng loạt cho cô mặc thảy về phía Duy.
Giọng nó lạc hẳn đi:
- Mình cân đưa cô Út về ngay.
Phượng Duy vừa khóc vừa mặc áo vào cho cô mình bằng đôi tay run rẩy.
Thấy Trung bước về phía mình cô Trầm ré lên sợ hải. Duy vội ôm cô dìu từng bước ra chổ dựng xe đạp, cô buốt thắt cả tim theo từng nhịp run của cô Út.
Duy chở Trầm phía trước, cô lọng cọngôm siết lấy eo DUy như sợ té, như mong được cô che chở.
Trung đạp xe kế bên, nó vốn trầm tỉnh vậy mà thỉnh thoảng lại chưởi:
- Đồ khốn nạn ! Nhất định phải báo công an để họ tìm ra bọn khốnnạn đó.
Duy cũng nghĩ thế. Cô nặng nề với từng vòng bánh xe quay và nặng nề với những gì vừa xẩy ra với cô Út.
Trong một thóang Phượng Duy quên mất Biên, quê rằng giờ này anh đang ở sân bay và đang rất buồn giận cộ
Nguồn: http://vietmessenger.com/