Down2basix: Tìm người kiệm lời ...
Các tia sáng mặt trời cuối cùng đã trang điểm cho thung lũng một màu xanh và hồng khi Quinn hoàn tất việc làm chứng trong vụ Raymond Deluca. Anh đẩy các cánh cửa kính của Tòa án Hạt Ada và hít căng bầu không khí trong lành. Bên ngoài, một chiếc Nissan với tiếng kêu rền rĩ đang thêm vào âm thanh của những chiếc xe đang ngược xuôi trên đường Myrtle. Một cơn giá nhẹ tháng tư kéo mạnh cà vạt màu đỏ của anh và ve áo chiếc áo cộc tay bằng len màu xanh hải quân khi anh băng qua vỉa hè đến khu vực đỗ xe.
Luật sư biện hộ của Raymond Deluca đã đáp trả lại đúng như anh dự tính, tấn công về thời gian và đặt câu hỏi về bằng chứng pháp y, cố làm như thể Quinn đã không thực hiện công việc của mình. Sau mười sáu năm kinh nghiệm, Quinn đã sẵn sàng cho mọi điều luật sư đưa ra cho anh. Cuối cùng, vị luật sư đó buộc phải tin rằng việc mua bán xăng được thực hiện vào lúc hai giờ ba mươi lăm phút sáng.
Quinn di chuyển qua bãi đỗ xe và mở cửa chiếc xe màu trắng. Ông Deluca bị buộc tội giết người và chắc chắn sẽ phải chịu án phạt tử hình. Quinn tưởng là mình sẽ cảm thấy tệ với viễn cảnh đó. Anh cho rằng nó gây trắc ẩn. Đó là cách mỗi con người cảm nhận. Nhưng anh đã có mặt lúc khám nghiệm tử thi của bà Deluca và ba đứa con. Anh đã nhìn thấy những gì mà đám cháy đã gây ra cho họ. Và anh chẳng dành lòng thương cho bất cứ ai, trừ các nạn nhân.
Anh khởi động xe và quay xe hướng về phía thành phố. Anh lái xe dọc theo Đường Grove, ngang qua Khách sạn Grove, với tác phẩm điêu khắc về dòng sông đáng hổ thẹn của nó ở bức tường ngoài khách sạn.
Tác phẩm điêu khắc đó được cho là tượng trưng của dòng sông Boise, nhưng nó giống với sự đổ vỡ của một trận động đất hơn bất cứ điều gì khác. Chẳng có gì kì lạ khi các khách du lịch đứng trước một sự chấp vá nhiều màu sắc, lông mày họ nhíu lại vì tự hỏi chúng là cái quái quỷ gì khi nhìn vào chúng. Để làm họ thêm lúng túng, đôi khi các mảnh chắp vá đó lại có hơi nước bốc lên, như sương mù. Nhưng nó không phải thế.
Quinn là người đầu tiên thừa nhận rằng anh mù tịt về hội họa. Có một vài tác phẩm điêu khắc và các bức vẽ thật tuyệt trong thành phố. Nhưng các mảnh vỡ của khách sạn Grove không phải là một trong số đó.
Anh dừng lại ở chốt đèn đỏ và với tay lấy cặp mắt kính mắt. Sau khi giải quyết xong vụ án Deluca, suy nghĩ của anh lại hướng về Lucy. Anh là một cảnh sát, được đào tạo để chú ý tới từng chi tiết và có khả năng nhớ lại chính xác. Nhưng anh đã không cần tới bất cứ mánh lới nghề nghệp nào để nhớ lại mỗi giây phút vào đêm trước khi anh hôn cô ở trước hành lang nhà cô. Anh đã giữ mặt cô trong tay, mái tóc mềm mượt của cô quấn vào các ngón tay anh. Anh đã tự nhắc nhở rằng mình chỉ đang làm việc. Nhưng người phụ nữ đang lướt bàn tay mình lên xuống trên ngực anh và khiến "bé cưng" của anh rắn như đá lại là kẻ tình nghi của một vụ giết người. Anh giữ tay mình trên khuôn mặt cô để nó không chuyển sang hướng khác. Anh phải từ bỏ ham muốn được chạm vào eo, hông và ngực cô. Lao vào cô một cách điên cuồng, nhưng cô đã lướt tay mình về phía sau lưng anh. Và anh đã rất nhanh nắm lấy cổ tay cô trước khi cô phát hiện ra máy thu âm được gắn sau lưng anh.
Anh thích được đi lại với cô sau lần đầu tiên gặp mặt ở quán café và lần đi chơi thứ hai với cô. Anh thích được theo cô vào trong nhà và lột tung áo lót của cô ra trước khi vùi mặt mình vào bầu ngực cô. Anh chắc chắn muốn được lột trần cô và có một cuộc làm tình nóng bỏng. Nhưng anh không thể theo cô vào bên trong và nhảy bổ vào cô. Chết ngạt đã thực hiện việc giết người trên giường nạn nhân, không phải giường của chính ả ta. Rõ ràng, anh có thể theo Lucy vào bên trong và có thể có thêm nhiều thông tin về cô. Nhưng anh chỉ không thể chịu đựng được sự tra tấn kéo dài này.
Đèn chuyển sang màu xanh, và khi anh về đến văn phòng cũng là lúc kết thúc ca làm việc. Anh báo cáo cho trung úy Mitchell về những gì đã diễn ra trong phiên tòa ngày hôm đó. Họ nói về những tiến triển mới nhất trong vụ Chết ngạt. Anh có một cuộc hẹn vào tối nay với một người tình nghi mới. Carol Rey, hay còn gọi là sugarbaby. Carol là một người hẹn hò qua mạng Intternet, nhân viên của Hastings Books and Music, và yêu động vật. Một lần nữa Quinn sẽ trả tiền café và đặt bẫy người phụ nữ đó để xem liệu anh có bắt được kẻ giết người hàng loạt không.
Khi Quinn về đến nhà sau buổi hẹn hò vào buổi tối, anh mệt lử nhưng biết rằng phải mất nhiều tiếng nữa mới có thể ngủ được. Bị kích thích bởi café và cuộc chuyện trò, trí nhớ anh ôn lại từng chi tiết trong một giờ qua.
Carol là một người phụ nữ đáng yêu. Cô ta dường như khá bình thường - cho đến khi bắt đầu nói về người chồng cũ. Cô ta mắng nhiếc, vạch trần anh ta về những hành động trên giường. Kiểu oán giận này thường tạo ra lòng căm thù. Và Kurt sẽ viết email cho cô ta vào sáng mai để tạo thêm một cuộc hẹn hò thứ hai.
Quinn cầm laptop và lấy các file hồ sơ khỏi kệ bếp và đi dọc hành lang đến văn phòng. Anh bật đèn và đi đến phòng làm việc ở góc phòng. Ở góc bên kia của phòng anh lắp đặt một máy đi bộ và dụng cụ tập đẩy tạ. Các thám tử an trong lúc làm việc, trong các khách sạn bẩn thỉu, hoặc tại các bàn làm việc. Vào lứa tuổi ba mươi bảy, Quinn phải tập thể lực năm ngày một tuàn để tránh xa khỏi các rắc rối mà tình yêu có thể mang lại như phần lớn các cảnh sát thường gặp phải.
Anh ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế văn phòng và đặt laptop cũng các file hồ sơ lên bàn. Anh khởi động máy tính và vò đầu Millie khi anh đợi chương trình xuất hiện.
Ngay cả sau hai tháng hẹn hò trực tuyến, Quinn vẫn sửng sốt với những điều mà các phụ nữ đã thú nhận với một người lạ trong ngày hẹn hò đầu tiên. Nếu họ đang kể cho anh về những người chồng hoặc người yêu cũ, anh chắc họ cũng sẽ nói với tất cả những người họ đã hẹn hò khác. Đôi khi nó tệ đến nỗi anh phải tự ngăn mình ngả người về phía trước và nói, "Này cưng , anh chẳng muốn nghe về mùi chân của chồng cũ cưng. Và anh cũng chắc rằng anh cũng không muốn biết liệu anh ta có uống Viragra, cialis hay Enzyte không. Đó là những điều vô nghĩa mà cưng cần giữ cho chính mình."
Lucy là người phụ nữ duy nhất anh hẹn hò mà anh phải hỏi về những người bạn trai trước của cô. Dĩ nhiên, Lucy có một thói xấu là nói dối, nên liệu việc cô có nói thật hay không thì phải dựa vào suy đoán.
Anh với tay lấy chiếc điện thoại trên bàn và nhìn đồng hồ trên tay chỉ gần chín giờ ba mươi tối. Và anh lật sổ ghi chép ra và viết thời gian vào đó. Cô bắt máy khi chuông reo lần thứ năm.
"Xin chào!"
"Lucy, là Quinn đây." Anh dựa vào ghế và nghiêng đầu hết bên này sang bên khác để phòng tránh chứng vẹo cổ. "Anh chỉ gọi điện để biết chắc rằng chúng ta sẽ hẹn gặp nhau vào tối mai."
"Đợi em chút nhé!" Có tiếng ngắt giọng như thể cô đặt điện thoại xuống. Một vài ngăn kéo được mở ra và đóng lại, sau đó cô lại cầm điện thoại lên. "Được rồi. Đúng vậy, nhưng em đang nghĩ anh nên vào và uống chút gì trước. Hoặc chúng ta có thể ở nhà và gọi món."
Chết ngạt chưa bao giờ giết và di chuyển xác nạn nhân. Và ả ta chắc chắn không bao giờ mời nạn nhân đến nhà. "Nghe có vẻ rất tuyệt." Một tiếng thịch nhẹ vang lên, như thể tiếng điện thoại rơi.
"Xin lỗi," cô nói và xác nhận nghi ngờ của anh. "Em đánh rơi điện thoại."
Anh gõ nhẹ bút vào bàn và hỏi, "Em đang làm gì vậy?"
"Ngay bây giờ ư?"
"Uhm"
"Em đang đứng đây với bộ đồ lót và chuẩn bị mặc pyjama ."
Tiếng gõ bút ngừng hẳn. "Em tiếp tục làm đi," anh nói khi hình ảnh cô mặc chiếc quần kẹo cam thảo xuất hiện trong đầu.
"Không sao. Em xong rồi, em sẽ xem một ít chương trình trên kênh truyền hình trước khi đi ngủ. Anh đang làm gì?"
"Không gì cả. Chỉ đang ngồi vậy thôi." Trong đầu, anh thấy cô mặc một chiếc áo ngực có thể ăn được. Anh tự hỏi liệu cô có khêu gợi lắm không. Không phải kiểu khêu gợi có thể giết chết đàn ông, mà là kiểu để anh có thể ăn sạch quần áo lót của cô. Quinn đã không hoạt động chìm hơn bốn năm nay, nhưng anh vẫn biết rõ cách nó hoạt động. Khi nào cần đẩy và bao xa. Anh chỉ đặt bút xuống và tự nói với chính mình rằng anh chỉ đang làm việc. "Chúng ăn được không?" Nhưng anh biết sự tò mò của anh lớn hơn nhiều so với công việc.
Lucy im lặng, trong suốt thời gian đó anh mong cô sẽ bảo anh là vớ vẩn. "Chân em à?"
"Quần lót của em."
Lại một sự im lặng và sau đó cô nói. "Không ăn được. Nó được may bằng vải sa tanh trắng."
Anh nuốt nước bọt, xoay xoay chiếc ghế, và tay anh va mạnh vào mặt Millie. Nó nhìn anh như thể anh cố tình làm vậy và đi ra khỏi phòng. Anh không muốn nói chuyện tục tĩu trước mặt chú chó và nhìn nó đi ra trước khi hỏi, "Có đăng ten không?"
"Không."
Chết tiệt, anh thích phụ nữ mặc đồ lót có đăng ten.
Cô thì thào thêm vào. "Nhưng nó có dải ruy băng màu hồng"
Chết tiệt. "Nói cho anh thêm về dải ruy băng nào."
"Nó được dệt phía trên đùi em, và có một vài cái nơ hình con bướm nhỏ."
Anh nhắm mắt và hình dung về nó. Hình dung rằng dải ruy băng màu hồng đó được làm ấm bởi nhiệt lượng tỏa ra từ giữa hai chân cô. Với anh chiếc quần lót đó dường như có vẻ ăn được. "Em có mặc áo ngực không?"
Hơi thở của cô thì thào bên đầu dây, và anh có thể hình dung ra đôi môi hồng của cô.
"Có"
"Nó có cùng bộ với quần không?"
"Có."
Anh hít sâu và ấn lòng bàn tay mình vào cái đang cương cứng trong quần. "Ruy băng nằm ở chỗ nào?"
"Được dệt bên dưới mặt trước."
Anh cũng có thể tưởng tượng về cái đó. "Ngực em đang căng phải không?"
"Anh có thói quen nói chuyện tục tĩu trên điện thoại sao?" Giọng cô cực kì quyến rũ.
"Không." Anh hình dung cô đang đứng trước mặt anh. Tóc cô tràn hai bên vai như mặt trời, chân cô mở nhẹ lúc anh đưa tay lên xuống ở phía sau đùi cô khi anh đặt môi mình vào vùng bụng phẳng lỳ đó. "Nhưng anh sẵn sàng thử nó nếu người nói chuyện là em, Ánh nắng."
Tiếng cười nhẹ nhàng của cô vang lên. "Gặp anh tối mai, Quinn" cô nói và tắt máy.
Anh mở mắt ra và một nửa trong anh mong muốn được thấy cô đứng trước mặt anh. Thay vào đó ánh nhìn của anh tập trung vào công việc đang được bày trên bàn. Trên bàn chất đống các tập tài liệu, các ghi chú, laptop và các bức ảnh những đứa con của Mary và Donny.
Sự yên lặng trong căn phòng đè nặng lên anh, khiến anh cảm thấy cô đơn tận sâu trong tâm hồn. Trong một vài giây, nó mạnh hơn cả anh và đe dọa bít kín cổ họng anh. Sau đó anh đánh bại nó và vùi sâu nó một lần nữa. Anh với lấy remote của máy stereo nằm trên bàn và nhấn nút play. Âm thanh của ban nhạc Black Crowes lấp đi sự tĩnh lặng của căn phòng với chất rock niềm Nam. Chris Robinson đang hát về một tình yêu tuyệt vời và khó kiểm soát.
Anh cảm thấy cuộc đời hiện tại của mình vẫn ổn.
Tối kế tiếp Lucy uống một ly rượu đỏ để vững tinh dạ hơn, sau đó cô đặt ly lên bàn. Cô không muốn có tin đồn trước khi cô nói cho Quinn lý do cô muốn anh đến nhà cô thay vì đi ra ngoài. Đây là thời điểm nói với anh sự thật, đặc biệt là sau cuộc chuyện trò qua điện thoại tối qua. Cô sẽ nhìn Quinn với đôi gò má ửng đỏ, trong khi anh chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào.
Cô liếc nhìn Quinn qua vai mình khi anh uống một hơi dài chai Becks. Anh liếc nhìn xuống và bắt gặp ông Snookums đang lăn qua lăn lại trên đùi anh. Lucy quá quen với việc làm của Snookums. Nếu Quinn không đáp lại, nó sẽ chuyển sự chú ý yêu thương đó đi nơi khác.
"Xuống nào, Snookie." Cô nói và nhấc bổng con mèo nặng nề ở giữa họ trên chiếc đi văng.
"Em gọi nó là gì?"
"Snookie. Nó là tên rút ngắn của ông Snookums" cô giải thích.
"Uh-hun" Mắt anh hơi lé đi, như thể đầu anh bị đau vậy.
Lucy hít sâu và buộc phải thú nhận trước khi hơi thở được bật ra. "Em từng nói dối anh." Cô nói nhanh đến nỗi phải tự hỏi liệu anh có hiểu cô nói gì không. Cô hy vọng thế, vì cô không muốn phải nói nó một lần nữa. Dạ dày cô cảm giác như thể cô nuốt quá nhiều không khí, và miệng cô khô khốc. Bỗng nhiên cô quá sợ hãi để cảm nhận được bất cứ sự lúng túng nào qua cuộc điện thoại tối hôm đó. Nếu anh không muốn gặp cô nữa, thì mối quan hệ không nên kéo dài. Ít nhất đó là những gì cô tự nhủ. Nhưng điều đó xảy ra trước khi anh bước vào phòng khách nhà cô, rất đẹp trai trong một chiếc quần jean hiệu Levi được làm mòn ở các vị trí thú vị và trước khi anh ngồi xuống gần sát bên cô trên chiếc đi văng đến nỗi cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa trên da và mùi xà phòng giặt ở áo quần anh.
"Về điều gì?"
"Em không phải là y tá."
Quinn đặt chai bia màu xanh lên đùi, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào cô. Một bên lông mày nhướng lên ngạc nhiên. "Em không phải ư?"
Cô lắc đầu và quay người đối diện với anh. "Không. Đó chỉ là những điều dành cho việc hẹn hò trên Internet. Em chỉ không muốn cả thế giới biết mọi điều về em." Cô kéo chân lên trên đi văng và gấp bàn chân bên dưới chân còn lại. Cô bứt bứt đường may nối chiếc quần kaki. "Em muốn giữ vài điều lại cho riêng mình. Để đề phòng." Cô quyết định không nói cho anh về lý do duy nhất cô đồng ý gặp anh lần đầu tiên là do nghiên cứu. Điều đó chỉ đặt ra các câu hỏi về những người đàn ông khác mà cô đã gặp và giết chết. Cô không muốn nói về những người đàn ông khác. Không phải tối nay.
"Đề phòng điều gì?"
"Nếu anh là một người tồi hoặc một người chuyên rình mò hoặc mất trí." Cô vén tóc sau tai, sau đó đặt hai tay lên lòng mình. Cô nhìn thấp xuống giữa ngực anh. Chiếc áo lạnh tay ngắn có mũ trùm đầu màu xanh của anh quá cũ đến nỗi logo ở phía trước không còn nhìn thấy rõ. "Cái đêm ở Starbucks, em nghĩ chắc chắn anh đã nhận ra em không có bất cứ kiến thức y học nào." Sau một khoảng thời gian dài im lặng, cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt anh. "Em đoán là anh không để ý nhưng em không biết gì về phương pháp Heimlich."
"Anh đã để ý." Khóe miệng anh nhếch lên, "Anh chỉ nghĩ là em thật tệ khi là một y tá."
Cô thoát ra một hơi thở bị dồn nén, và thần kinh cô hơi ổn định lại. "Nhưng sao anh lại hẹn gặp em thêm lần nữa?"
Với bàn tay còn trống của mình, anh nắm lấy tay cô và lướt nhẹ ngón cái khắp mặt sau của khớp đốt ngón tay cô. "Anh nghĩ rằng em khá xinh đẹp, nên ắt hẳn em sẽ làm tốt điều gì đó."
Các cảm giác tê tê trải khắp cổ tay đến tận bên trong các khuỷu tay cô. "Đó là điều gì?"
"Điều dành cho các cô gái."
"Điều dành cho các cô gái ư?" Cô làm ra vẻ bị tổn thương và bật cười sảng khoái. Cô cố rút tay lại, nhưng anh đã nâng nó lên miệng. "Điều gì là điều dành cho các cô gái?"
Nụ cười tạo ra các nếp nhăn trên mắt anh khi anh nhìn cô qua các ngón tay của cô.
"Nấu ăn." Anh đặt một nụ hôn lên bàn tay cô gây ra một sự nhói nhẹ ở cổ tay cô, ngay bên dưới ống tay chiếc áo len dài tay màu hạt dẻ.
"Em là một người rất giỏi nấu ăn." Cô nấu ăn khi nào.
"Tuyệt. Anh muốn ăn." Anh nhẹ nhàng cắn lòng bàn tay cô.
Tim cô đập mạnh. "Cái gì?" cô hỏi bỏ qua cơn co thắt ở ngực.
"Anh muốn ăn cái gì ư?"
"Ừm"
"Cô gái có mái tóc vàng và mắt xanh."
Ôi, Chúa ơi. Cô rút tay mình lại. "Anh đói ư?"
Ánh nhìn của anh hướng đến môi cô. "Anh có thể ăn."
Việc từng trải qua nhiều mối quan hệ đã dạy cho Lucy biết phải từ từ để chấp nhận điều này. Không nóng vội. Không nên dính dáng quá nhiều và quá sớm. Ít nhất đó là những gì phần lý trí trong cô nói với chính cô. Sau đó anh đưa ánh mắt nhìn thẳng vào cô một lần nữa, và chính là nó. Một điều gì đó nóng bỏng, ham muốn nhìn vào cô từ tận sâu bên trong đôi mắt đen của anh và thổi tất cả những gì thuộc về lý trí biến mất không dấu vết. "Em sẽ gọi món," cô thì thầm, nhanh chóng đứng lên và đi vào nhà bếp trước khi não cô ngừng hoạt động và kéo anh nằm trên người mình.
"Pizza, mì ống hay salad?" Cô hỏi khi nhấc điện thoại nằm trên mặt bếp.
"Gì cũng được." Quinn đi theo và đứng ngay ở cửa. Anh tựa một vai vào khung cửa, gõ nhẹ chai bia vào đùi mình. "Vậy nếu không phải là y tá, vậy em làm gì?"
Lucy nhấn số năm ở mục quay số nhanh. "Là nhà văn."
"Nhà văn ư?" Đôi lông mày anh nhíu lại như thể không thể nào tin được. "Em viết về gì?"
"Tiểu thuyết trinh thám."
Anh đưa chai bia lên miệng. "Em đã bán được quyển nào chưa?" anh hỏi trước khi uống một hớp từ chai bia.
"Rồi ạ. Em đang viết cuốn sách thứ bảy của mình." Một người nào đó bắt máy. "Tôi muốn đặt một phần cỡ trung và hai salad Caesar, giao tận nhà." Cô cho số điện thoại và được báo là thức ăn sẽ được đưa đến cho cô trong khoảng nửa tiếng đến bốn lăm phút.
"Với tên của em ư?"
"Uhm." Cô nhấn nút End và đặt điện thoại xuống.
"Thế anh có thể đi vào một cửa hàng sách và mua một trong số sách của em ư? Hay em là một nhà văn như em là một y tá vậy?"
"Em sẽ cho anh thấy." Cô nói và đi về phía cầu thang để đến phòng làm việc. Cô ngừng lại nửa cầu thang và ngoái đầu nhìn vào anh. Anh vẫn đứng tựa vào khung cửa. "Đi nào." Cô đưa tay ra hiệu cho anh. Anh đẩy tay cô đi, và Lucy tiếp tục đi lên cầu thang đến gác lửng.
Cô không dự định đưa Quinn vào phòng làm việc của mình. Và cô ước rằng mình đã phủi bụi và có lẽ đã sắp xếp ngăn nắp các cuốn sách dành cho việc nghiên cứu. Nhưng ít nhất việc viết văn chưa gay cấn đến nỗi cô bắt đầu chất đống mọi thứ trên sàn quanh ghế cô. Chưa đến mức đó. Nó sẽ như thế. Nó luôn như thế.
Trên màn hình phẳng của chiếc máy tính mười bảy inches của cô, chương trình bảo vệ màn hình đang hoạt động, những con cá mập đói khát đang bơi trong làn nước xanh của Bãi ngầm Great Barrier. Lucy bước đến bàn làm việc và đưa tay đến con chuột. Chương trình bảo vệ màn hình biến mất và để lộ ra phần cô đang viết lại cho cuốn dead.com. Cô đưa con trỏ lên phía trên bên phải và làm nhỏ văn bản lại thành một biểu tượng ở thanh tác vụ ở dưới bên trái. Cô liếc qua vai mình về phía Quinn khi anh đang nhìn khắp phòng làm việc. Anh nhìn vào bàn làm việc hình chữ L lớn của cô, chiếm nửa bức tường phía bên trái, trước khi anh liếc nhìn máy in, máy scan, máy fax và máy photo, được đặt khắp phòng theo các ổ cắm điện.
Các giấy chứng nhận và các giải thưởng được treo trên các bức tường và sắp thành hàng trên các kệ sách. Bài phê bình của Publishers Weekly trang trí bằng sao được lồng khung đặt kế bên các bức ảnh gia đình và bạn bè cô. Chiếc cúp hình ngôi sao năm cánh màu vàng mẹ cô đã tặng khi cuốn sách đầu tiên được phát hành nằm trên đỉnh của một đống sách đã được dịch sang nhiều thứ tiếng khác nhau.
"Đây là nơi em trải qua nhiều nhất trong cuộc đời mình," cô nói, sau đó chỉ về hai cánh cửa được đóng kín. "Đó là phòng kho, nơi em chứa giấy. Và đó là phòng tắm em mới lắp khoảng hai năm trước để em không phải chạy lên chạy xuống cầu thang suốt ngày và đêm."
Quinn di chuyển đến một giá sách chứa một dãy các cuốn sách bìa cứng đã được xuất bản của cô. Khi anh nghiên cứu các cuốn sách, cô nghiên cứu đằng sau mái tóc đen nhánh của anh. Ánh mắt cô hạ xuống từ mái tóc đen cắt ngắn đến phía sau cổ anh. Hai bờ vai rộng làm căng chiếc áo lạnh tay ngắn to của anh, và cô tiếp tục hạ thấp sự chú ý xuống từ lưng tiến đến phía đằng sau chiếc quần hiệu Levi. Anh thắt một chiếc dây nịt màu nâu cũ. Chiếc ví của anh làm phồng chiếc túi sờn ôm sát vào mông. Anh rất cao, rất đàn ông, vì thế cô hơi bối rối khi anh ở trong không gian riêng của cô. Anh đặt chai bia lên kệ, sau đó với lấy một cuốn sách. Anh lật đằng sau cuốn sách, liếc nhìn chân dung cô dưới một lớp bụi mỏng. "Bức hình này thật đẹp." ánh mắt anh hướng về cô sau khi nhìn vào bức hình. "Nhưng em trông đẹp hơn ở ngoài đời."
Lời khen làm cô thích thú hơn rất nhiều, và cô cảm thấy hơi e thẹn. "Cám ơn." Cô đẩy giấy tờ sang một bên và ngồi trên bàn làm việc của mình. Cô khoanh tay bên dưới ngực và nhìn Quinn.
"Em hẳn là một nhà văn giỏi."
"Điều gì khiến anh nói thế?"
Anh đưa tay chỉ đằng sau lưng mình. "Tất cả các giấy chứng nhận trên tường. Anh không tin là các nhà văn dở có thể có các giải thưởng."
"Anh thật đáng ngạc nhiên." Cô rất ngạc nhiên khi anh chú ý đến điều này. Cô từng có bạn trai, những người cô hẹn hò trong nhiều năm, nhưng chẳng ai trong số họ chú ý đến bất cứ thành tích nào của cô ngoài chiếc giường. Thật ngu ngốc. Chưa có gì là thật. Nhưng sự thật rằng Quinn chú ý một điều gì đó về cô sau khi quen biết cô một tuần khiến cô càng thích anh hơn. Điều này thật nguy hiểm, vì cô đã thực sự rất thích anh rồi.
Anh để cuốn sách lại vị trí và hướng sự chú ý đến bức ảnh cỡ 8x10 của Lucy và những người bạn được chụp vào một vài mùa đông trước ở Cancun. Anh nghiêng người tới để nhìn rõ hơn. Trong ảnh là bốn phụ nữ trong trang phục Bikini ở phần trên và quần sọoc, làn da rám nắng và nụ cười toe toét như những người say. "Đó là bạn em," cô giải thích. "Họ cũng là nhà văn."
Quinn đứng thẳng người dậy và nhìn cô qua vai anh. "Các nhà văn trinh thám ư?"
"Không. Bọn em mỗi người theo đuổi một thể loại khác nhau. Điều này khiến mỗi cuộc gặp mặt của bọn em đều trở nên rất thú vị."
"Tất cả đều sống ở Boise ư?"
"Ừ."
"Ồ, anh không biết là có quá nhiều nhà văn ở quanh đây."
"Uhm, anh biết họ nói gì không: Paris, London, New York, Boise."
Một góc khóe miệng anh hạ xuống trong một nụ cười hồ nghi. "Ai nói câu đó?" Anh hỏi khi bước về phía cô, những bước chân thoải mái gợi cho cô nhớ về lần đầu tiên cô nhìn thấy anh ở quán Starbucks.
"Tiệm bán áo phông ở khu thương mại."
Anh ngừng lại trước mặt cô. "Thế thì chắc nó đúng như vậy." Quá gần đến nỗi cô phải ngước lên. Quá gần đến nỗi cô nghĩ anh có thể chạm vào cô. Thay vào đó anh với tay ra đằng sau cô và chộp lấy một đĩa CD từ kệ đĩa CD của cô. Anh rít qua khẽ răng như thể chịu một cơn đau. "Anh không biết liệu mình có thể hẹn hò với một cô gái nghe nhạc của Phil Collins."
Lucy lấy lại đĩa từ tay anh và đặt nó lên bàn. "Đó là quà tặng từ một người bạn trai cũ."
"Phil Collins thật tệ."
"Cả anh ta cũng vậy."
Anh cười tủm tỉm. Dĩ nhiên sau đó anh phát hiện ra một còng tay màu hồng nhạt được đặt đằng trước một dãy sách nghiên cứu trong một cái lều phía trên màn hình máy tính. Anh cầm lấy nó và giữ bằng một ngón tay. "Lập dị"
"Đó là quà tặng."
"Từ một người bạn trai."
"Không. Từ Hội Phụ nữ Trinh thám."
Anh khép nhẹ mắt lại và giọng anh khàn khàn. "Bây giờ thì thật là kì cục."
Lucy cười và nắm lấy cái còng tay đang treo lơ lửng trên ngón tay anh. Cô đặt chúng bên cạnh đĩa CD trên bàn.
"Hội Phụ nữ Trinh thám là một nhóm các nhà văn địa phương. Cách đây một năm, họ mời em nói chuyện tại một trong số các buổi họp mặt của họ."
"Không ai bị trói chứ?"
"Không có, cho dù dưới bất cứ hình thức trói nào."
"Khỉ thật." Anh lắc đầu. "Anh đang hy vọng nghe được điều gì đó tốt hơn." Những ngón tay anh lướt nhẹ qua tai cô, đẩy tóc ra khỏi mặt cô. "Em lập dị đến mức nào?"
Cô không như thế. Không hẳn. Được rồi. Sau cú điện thoại tối hôm qua, cô đã không hy vọng anh tin vào điều đó. Cô đặt tay mình ra phía sau và ngửa người ra sau. "Anh định nghĩa thế nào là lập dị?"
Ánh mắt anh tập trung vào miệng cô. "Em có thích bị trói không?"
Cô lắc đầu. "Không, em muốn là một người tham gia chủ động."
Anh ngả người tới phủ lên người cô và đặt tay mình bên cạnh tay cô. Anh nói khi môi anh chỉ cách môi cô có một vài phân, "Em có thích trói người đàn ông của mình không?"
Một lần nữa cô lại lắc đầu. "Không, em thích được ở cùng với một người chủ động. Một người đàn ông không chỉ biết mỗi việc nằm đó. Nếu không, mục đích của việc có thêm một người nào khác trong phòng để làm gì?"
"Một người để nói chuyện tục tĩu."
"Việc nói chuyện tục tĩu được đánh giá cao ư?"
"Em không thích đàn ông nói chuyện trong khi quan hệ sao?"
Câu trả lời là không. Không có điều gì làm hỏng sự hưng phấn nhanh bằng câu "Đến với bố nào cưng!"
"Một vài câu thì ổn." Cô nhún vai. "Nhưng dù sao đi nữa ở một số điểm nào đó thì tất cả những lời nói đó đều được tách ra từ những câu cơ bản."
"Những câu cơ bản nào?"
Cô hạ giọng mình xuống và rên lên như lúc cô đạt được cực khoái. "Mạnh hơn, nhanh hơn, đừng ngừng lại hoặc em sẽ đá ********* anh."
Anh thở dài. "Ôi. Lạy chúa tôi."
Lucy cười. "Anh có thích kiểu lập dị đó không?"
"Ánh nắng của anh, anh là đàn ông. Anh sẽ làm tất cả nếu điều đó có nghĩa là anh sẽ quan hệ với ai đó."
Anh gọi cô là Ánh nắng. Đây không phải là lần đầu tiên anh gọi cô như thế, và cô tự hỏi anh đã gọi những người phụ nữ khác là gì. Cô tự hỏi anh đã gọi vợ mình là gì. Cô tò mò về người phụ nữ Quinn đã yêu và mất một cách bi thương. Người phụ nữ đã để lại cho anh nỗi cô đơn lớn đến nỗi anh phải tìm kiếm mối quan hệ qua mạng Internet.
"Đêm qua, anh bảo là anh muốn nhiều hơn nữa. Ý anh là gì?"
"Nó có nghĩa là anh muốn thấy em nhiều hơn."
"Anh chắc là anh đã sẵn sàng chứ?"
Anh lùi người lại đủ xa để nhìn vào mắt cô. "Sao anh lại không sẵn sàng?"
"Vì có thể anh vẫn đau lòng về Millie. Em thích anh. Rất nhiều. Em thật lòng thích anh, nhưng em không muốn quan hệ với người đang tìm kiếm người thay thế cho vợ mình." Cô nghĩ anh có thể giận dữ hoặc tổn thương. Nhưng anh lại cười như thể anh khám phá ra được ý tưởng nào thú vị.
"Anh không tìm kiếm một người phụ nữ để thay thế cho Millie. " Anh với tay nắm lấy một bàn tay cô và lướt nó từ ngực anh đến đằng sau gáy. "Anh muốn ở cùng em." Anh đứng thẳng và kéo cô ra khỏi chiếc bàn, ôm chặt cô vào ngực. "Anh muốn được bên em." Anh tiếp tục nói. "Khi không ở cạnh em, anh chỉ nghĩ về em thôi. Không ai khác. Chỉ em mà thôi."
Lucy lướt lòng bàn tay còn lại của mình trên cánh tay anh và tiến đến vai anh, cô kéo đầu anh xuống. Cô hôn anh nhẹ nhàng như lúc đầu. Cô nhận ra được mùi cơ thể và sự mềm mại của lưỡi anh. Cô cảm thấy hai bàn tay và các ngón tay trên tóc mình, và anh thì thầm gọi tên cô.
"Lucy," anh nói, "điều này có thể giữ cho anh cứng được cả đêm." Nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn. Giống như ánh nắng dịu dàng, nó phủ khắp da cô. Sâu hơn, quá sâu đến nỗi có thể chạm vào trái tim cô và làm cô bị mê sảng. Vì mê sảng nên cô đã nghĩ rằng mình nghe được tiếng chuông cửa. Và khi Quinn nhấc môi khỏi môi cô, cô nhận ra rằng đúng là tiếng chuông cửa.
"Món pizza đến," anh nói khi chuông cửa nhà cô kêu thêm một lần nữa. "Chúng ta có thể lờ nó đi."
Lucy buông tay ra khỏi cổ của Quinn và thở dài. "Không. Em gọi món từ họ lâu nay. Các anh chàng đưa hàng biết cách tiếp tục gõ cửa cho đến khi em trả lời." Đôi khi, nếu cô quá chú tâm vào công việc, họ sẽ phải gọi điện để báo cho cô biết họ đang ở trước cửa nhà cô.
Quinn lùi lại một bước và luồn những ngón tay vào một bên tóc. Sự thất vọng bốc cháy từ ánh nhìn được che kín của anh. Và Lucy tự hỏi việc này sẽ diễn tiến bao xa trước khi một trong hai người ngừng lại. Cô thích nghĩ rằng nó không quá xa, nhưng cô không đặt cược cuộc đời cô vào chuyện đó.
Quinn nhìn Lucy đứng dậy và di chuyển khắp phòng làm việc khi những gì anh thực sự muốn làm là đẩy cô ngồi lại vào chiếc bàn và trườn lên trên người cô. Ánh mắt anh lướt từ mái tóc vàng của cô, tiến xuống mông tròn trịa của cô. Anh thả tay mình xuống và thở dài. Anh cảm thấy mình như trẻ lại, đi ra đi vào với "bé cưng" đang căng phồng. Điều đó đủ khiến anh điên mất. "Anh sẽ sử dụng phòng tắm của em và sẽ xuống nhà ngay." Anh nói với cô.
Cô ngoái đầu nhìn anh. "Vâng" cô nói và bước ra ngoài. Quinn lắng nghe tiếng bước chân đi xuống cầu thang trước khi anh nhìn chăm chú vào kệ sách trên bàn làm việc của cô với đủ các loại sách tham khảo về các vụ giết người. Danh sách điều tra các vụ giết người và các hướng dẫn hiện trường. Sách nói về các cách thức của người điều tra, các đạo diễn, và cả một đống sách về pháp y. Anh nhận ra các nghiên cứu về các rối loạn lâm sàng và cách hành xử của tội phạm trên các giá sách của cô. Cô đọc đủ các thể loại từ các loại thuốc độc và vũ khí đến tài liệu về những kẻ giết người hàng loạt khét tiếng nhất trong lịch sử.
Việc đọc toàn các loại sách kiểu đó là hoàn toàn dễ hiểu đối với một nhà văn trinh thám. Càng biết nhiều về Lucy, anh càng tin chắc rằng cô không phải là một kẻ giết người. Dĩ nhiên, bộ não nhắc anh nhớ đến "bé cưng" của mình. Điều đó có thể do anh bị cô thu hút và không muốn tin rằng anh có thể cương lên vì một ả tâm thần.
Con mèo của cô uốn cong người lại như cái Slinky màu hồng giữa chân anh. Anh đặc biệt không thích mèo. Đặc biệt với những con mèo được đặt trên là Snookums. Chúa ơi, ngay cả việc nghĩ về tên con mèo cũng làm cho "bi" anh thắt lại. Anh với tay lấy con chuột máy tính và mở lớn văn bản cô đã thu nhỏ khi anh bước vào phòng làm việc của cô. Anh không mong đợi trông thấy bất cứ điều gì mang tính buộc tội, nhưng dù sao chăng nữa anh cũng đặt hai tay lên bàn và đọc nó.
Bên trong chiếc túi nhựa sạch, đôi mắt xanh nhìn chòng chọc vào ả, điên cuồng, cầu xin, đầy sự khiếp sợ. Anh ta vùng vẫy để thở, nhưng anh ta càng vùng vẫy, thì anh ta càng hút túi nhựa mỏng xuống cổ. Anh ta quẫy đạp trên giường, giật và đá. Sức căng của chiếc còng khiến tay anh ta trở nên trắng bệch. Chống cự vô ích.
Ẳ ngồi trên đôi giày cao gót và chờ đợi. Sẽ nhanh thôi. Đôi bàn tay bị còng của anh ta nắm chặt lại và người anh ta cong lên. Sau đó anh ta nằm im, các cơ giãn ra, và ả bắt đầu đếm. Năm... mười... mười lăm giây. Cơ thể anh ta co giật mạnh. Anh ta tè dầm, sau đó bất động. Ẳ nghiêng người sát vào và nhìn thẳng vào mắt anh ta. Ẳ nhìn đôi mắt xanh đang đông lại, đồng tử giãn rộng ra. Ẳ đợi... đợi đến thời điểm chính xác khi sự sống rời bỏ cơ thể anh ta. Ẳ cảm giác như phổi mình đang muốn nổ tung... nhưng không gì xảy ra cả. Ẳ lùi người lại và vòng tay bên dưới bộ ngực trần của mình. Cái đó là gì nhỉ? Đó có phải là linh hồn của anh ta không? Ẳ nghĩ mình đã thấy được nó lần này, chắc chắn vậy. Sự thất vọng biểu hiện trên gương mặt ả. Anh chàng trước đây đã cho ả thấy nhiều hơn quá trình kết thúc từ thế giới này sang thế giới kia. Gã trai lần này là một gã vô dụng.
Ẳ khinh miệt nhìn anh ta và bước nhanh qua bên kia giường. Mất một tháng mới tìm được gã này. Và chắc chắn sẽ mất thêm một tháng cho gã khác. Nhưng rồi cũng sẽ có một gã nào đó tự nguyện. Luôn luôn là thế. Việc đó quá dễ dàng. Có một vài gã sẽ làm bất cứ điều gì nếu họ nghĩ điều đó sẽ dẫn đến việc quan hệ.
Ẳ lượm bộ đồ lót trên sàn và mặc vào. Đàn ông thật đáng khinh.
Quinn ngồi thẳng dậy và mọi thứ bên trong anh trở nên im lặng. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình và con trỏ đang nhấp nháy. Sau đó anh ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại.
"Chó chết" anh thì thầm trong căn phòng trống.
CHƯƠNG VIII
Hugsnkisses: Tìm kiếm đôi môi nóng bỏng
Lucy đứng đằng sau bục giảng đặc trong phòng cộng đồng của tiệm sách Barnes and Nonle và lật sang trang ghi chú tiếp theo mà cô đã chuẩn bị cho buổi họp mặt của Hội Phụ nữ Trinh thám. Cynthia Pool, nhân viên của Barnes and Noble và thành viên của Hội Phụ nữ Trinh thám, đưa cho Lucy một ly café đá mà cô gọi lúc sớm.
"Cám ơn", Lucy nói và uống một ngụm.
"Tôi hy vọng nó không quá đậm. Tôi bảo họ cho gấp ba lần, nhưng tôi nghĩ có thể họ đã cho quá nhiều."
Lucy nhìn vào đôi mắt màu xanh lá cây nhạt của Cynthia và mỉm cười. Cô không biết nhiều về Cynthia, chỉ biết rằng người phụ nữ này khá kiểu cách. "Nó rất ngon."
Lucy quyết định mặc áo quần màu sáng và vui vẻ cho buổi nói chuyện. Cô mặc áo len đan mũi quấn thừng màu quả quýt, váy da màu đen, bít tất đen dài, và đôi giày ống có hoa văn dài cao ngang bắp chân. Cô làm quăn tóc, sau đó túm lại thành kiểu tóc đuôi ngựa. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng chiếu qua các cửa sổ bên trái cô thành các hình chữ nhật dài trên tấm thảm.
Ngoại trừ một vài khuôn mặt mới, cô đã gặp tất cả phụ nữ này trước đó. Cô có mối quan hệ khá tốt với họ, và cô biết được rằng họ thực sự là một hỗn hợp gồm những người viết văn nghiêm túc và những người học đòi. Tính cách của họ sắp xếp từ những người bình thường trên trái đất đến những người cực kỳ kỳ quái, nhưng tất cả đều có một điểm chung: Họ thích đọc tiểu thuyết trinh tham. Họ biết rõ nhiều điều về thể loại này và có những cuộc nói chuyện rất thú vị về mọi khía cạnh của nó.
Trong một giờ, Lucy nói về tầm quan tran trọng của việc đan kết một cốt truyện tốt và có thể tin được, sau đó cô dành toàn bộ thời gian còn lại cho các câu hỏi. Ngồi ở hàng đầu, một người phụ nữ mà cô không nhận ra giơ tay lên. Lucy uống một ngụm café và chỉ tay về người phụ nữ đó.
Bà ấy đứng lên, xem ghi chép của mình, sau đó hỏi, "Cô lấy ý tưởng từ đâu?"
Lucy lầm bầm trong họng và hạ tách café xuống. Đây là câu hỏi thường xuyên được đặt ra, và là câu hỏi mà không bao giờ cô trả lời đúng sự thật. "Tôi không biết," cô trả lời một cách khéo léo nhất. "Một mẩu của cuộc hội thoại xuất hiện trong đầu tôi, hoặc tôi chợt nảy ra một câu chuyện nào đó. Và tôi biết rằng đó chính là cuốn sách tiếp theo của tôi. Tôi phải đoán xem điều đó có nghĩa là gì, nhưng tôi không bao giờ biết được nó từ đâu đến. Tôi chỉ cám ơn Chúa vì đã mang nó đến. Một ngày nào đó nếu nó không xuất hiện nữa, tôi sẽ gặp phải rắc rối lớn."
Kế đến cô chỉ một người phụ nữ già, cô nhận ra là bà ấy đã có mặt trong các cuộc gặp mặt trước. "Vâng," người phụ nữ già bắt đầu nói khi đứng lên. "Cô có người đại diện không? Và cô có thể giới thiệu cho tôi một người không?"
Được rồi. Đây là câu hỏi rất dễ. "Đúng, tôi có người đại diện, và tôi sẽ giới thiệu cho bà."
Một người phụ nữ thứ ba đứng lên. "Trong lúc nói chuyện, cô đề cập đến việc sử dụng cách đánh lạc hướng câu chuyện hay các đầu mối giả là rất quan trọng vì nó giúp cho độc giả đoán biết tình tiết của câu chuyện. Trong cuốn sách tôi đang viết, tình tiết là một trong số những người dân thành phố giết một con chó. Mọi người trong thành phố sau đó cho rằng anh ta phải là thủ phạm, và đọc giả cũng được cho là sẽ tin như vậy. Nhưng thật ra anh ta không làm điều đó. Liệu cô có cho đó là một cách đánh lạc hướng tốt không?"
Lucy nuốt xuống. Người phụ nữ đó rất thành thật và mong chờ một câu trả lời nghiêm túc. "Ồ, tôi không chắc mình có thể trả lời câu hỏi này cho bà nếu không đọc truyện và biết về bối cảnh mà chú chó bị giết hoặc tư tưởng của người dân thành phố. Nhưng tôi sẽ nói rằng bà là một nhà văn. Và nếu bà cảm thấy nó thích hợp thì tôi tin chắc rằng sẽ như thế." Câu trả lời đó dường như thuyết phục được người phụ nữ đó, và bà ta ngồi xuống.
Người phụ nữ tiếp theo đứng lên là Jan Bright, chủ tịch Hội Phụ nữ Trinh thám và cũng là một nhân viên của Barnes and Noble. "Khi nói chuyện với chúng tôi năm ngoái, cô có đề cập rằng ý tưởng tiếp theo cho cuốn sách mới của cô là việc chết ngạt khi quan hệ và hẹn hò trực tuyến. Đó có phải là ý tưởng cho cuốn sách cô đang viết không?"
Lucy không thể nhớ đuợc mình đã nói về cuốn sách tại một buổi họp mặt các nhà văn, nhưng hiển nhiên cô biết mình phải nói gì. "Đúng vậy, đó là cuốn sách hiện tôi đang viết."
"Cô có thể nói cho chúng tôi nó tiến triển như thế nào không?"
Hừm. Làm sao bạn có thể miêu tả sự vật lộn giữa các trạng thái phởn phơ thuyết phục của cảm hứng bị kẹp chặt và suy nghĩ muốn đâm đầu bạn vào tường nhỉ? "Tốt." Cô mỉm cười và đưa tách café lên. "Tôi đã giết chết ba người đàn ông, và tôi sắp giết người thứ tư."
Những người tham dự cười vui vẻ khi nghe điều đó. Ánh nhìn của Lucy ngước lên từ nhóm phụ nữ ngồi trước mặt cô hướng về phía cửa hàng ở phía sau. Như nam châm, ánh nhìn của cô lập tức tập trung vào một người đàn ông cao lớn đang dựa hông vào giá sách "yêu thích của địa phương" một vài feet phía sau hàng ghế cuối cùng. Anh có mái tóc đen, và, như lần đầu tiên cô gặp anh, anh trói chặt cô với ánh nhìn màu nâu mãnh liệt. Anh mặc một chiếc áo thun tay dài màu đen hiệu Moosejaw đóng thùng trong chiếc quần jean. Một góc miệng của anh nhếch lên, và tim cô bóp chặt và căng ra cùng lúc. Quinn là người cuối cùng cô mong đợi có mặt ở buổi nói chuyện của Hội Phụ nữ Trinh thám - mặc dầu nói chính xác là anh không đứng quá gần để được xem là đang ở trong cuộc gặp mặt.
Lucy cắn môi để tiếp tục mỉm cười và trả lời câu tiếp theo.
"Cô kiếm được bao nhiêu tiền?" một người nào đó cô không nhận ra hỏi.
"Đủ để sống, nhưng không đủ nhiều như tôi đáng được." Cô không muốn đoán bất cứ điều gì về sự xuất hiện của Quinn. Đêm trước đó, khi cô nói cho anh biết rằng cô không phải là một y tá, anh dường như chấp nhận điều đó khá tốt. Nhưng trong suốt lúc ăn pizza anh lại trở nên xa cách. Không có bất cứ điều gì xảy ra. Anh không nói hoặc làm bất cứ điều gì, nhưng cô cảm thấy anh như muốn rút lui. Cô tự hỏi liệu việc nêu ra vấn đề cái chết của anh là một sai lầm. Cô tự hỏi liệu, lúc ở trong phòng tắm, anh đã suy nghĩ lại về mối quan hệ với cô.
"Khi nào cuốn sách về kẻ-giết-người-trên-mạng được phát hành?"
"Có thể trong năm tới."
Câu hỏi tiếp theo. "Cô có thể cho chúng tôi biết tên bốn cuốn sách trong đó việc sử dung cách đánh lạc hướng câu chuyện hay các đầu mối giả khiến cho các độc giả phóng đoán mãi cho đến tận các trang cuối cùng không?
Cái gì? Cô lại quay về thời đại học ư? Thực tế đi nào. Ngay cả khi cô không bị mất trí bởi người đàn ông liều lĩnh, khó chịu và cực kỳ đẹp trai đang nhìn chòng chọc vào cô, cô cũng khó khăn với câu hỏi đó. Cô nhún vai và kể tên bốn cuốn sách của cô.
"Chúng ta còn thời gian cho một câu hỏi nữa." Jan thông báo.
Một người phụ nữ với mái tóc trắng và cặp mắt kính lớn màu nâu đứng lên, và Lucy làu bàu trong bụng. Tên người phụ nữ này là Betty. Và khi bà ấy đứng lên, cả nhóm đều kêu than đau đớn.
"Tôi đang viết một cuốn sách và bối cảnh diễn ra ở môt bệnh xá," Betty bắt đầu, mặc dù Lucy biết rõ về cuốn sách của Betty. Betty đã viết và nói về cùng một bối cảnh ở cùng một cuốn sách trong nhiều năm. "Nếu tôi muốn giết chết một người đàn ông lớn tuổi, như người cha chín mươi tuổi của tôi, cách tốt nhất để tôi làm điều đó là gì? Tôi đã gọi cho chương trình Hãy hỏi Y tá, nhưng họ dường như chẳng giúp ích được gì."
Bà ta đã gọi cho chương trình Hãy hỏi Y tá để nhờ giúp đỡ cho việc nghiên cứu ư? Như họ không có điều gì tốt hơn để làm ư? "Tôi không chắc. Có thể nếu ông ta đang uống thuốc trợ tim, bà có thể cho ông ấy dùng thuốc quá liều." Lucy sắp xếp lại giấy tờ, sau đó cho chúng vào file tài liệu có thể gấp lại. Trong đó có sáu chương trong cuốn sách của Lucy mà Maddie đã trả lại khi họ gặp nhau trong buổi ăn trưa. Cô mong được đọc các ghi chú của Maddie. Lucy đặt file tài liệu bên cạnh cặp da và hy vọng Betty sẽ biết được ám hiệu.
Bà ta không quan tâm đến điều đó. "Tôi nghĩ làm ông ấy ngạt thở với một cái gối có thể tốt hơn chăng?"
"Việc làm nghẹt thở sẽ tốt hơn nếu bà muốn sử dụng một cái gì đó khó bị phát hiện. Việc khám nghiệm tử thi không thể chứng minh được việc ngạt thở," cô giải thích. "Có thể xuất hiện các vết thâm tím hoặc vết trầy nếu nạn nhân chống cự. Nhưng với cái chết gây ra do co thắt ống thông khí, nhân viên pháp y phải dựa vào bằng chứng có trên cơ thể từ hiện trường để hỗ trợ cho việc chuẩn đoán."
"Hừm?"
"Nếu bà muốn kẻ giết người bị bắt, hãy để hắn ta hay ả ta để lại một vật gì đó tại hiện trường." Cô mỉm cười. "Xin cảm ơn các quý bà đã mời tôi đến đây hôm nay. Như mọi khi, rất vui được nói chuyện với các vị lần nữa.
Cô cầm chiếc cặp da và bắt tay một vài người. Khi cô từ từ đi đến phía Quinn đang đứng, cô trò chuyện với một vài người luôn nhiệt tình tham dự các buổi ký tặng của cô.
Sau khi Quinn rời khỏi nhà cô đêm trước nữa, một phần trong cô tự hỏi cô có còn gặp lại anh lần nữa không. Khi anh rời đi, thay vì nắm lấy cô và gắn chặt môi vào cô như họ từng làm một vài lần trước đây lúc ở bên nhau, anh chỉ hôn vào trán cô. Có điều gì đó không ổn, nhưng anh đã gọi cho cô vào chiều hôm qua và mời cô qua nhà anh ăn tối. Cô rất ngượng khi phải thừa nhận rằng, ngay cả với chính bản thân cô, cô cảm thấy hạnh phúc biết bao khi nghe giọng nói của anh. Dĩ nhiên cô đồng ý, nhưng chẳng phải còn vài tiếng nữa mới đến buổi tối sao.
"Anh làm gì ở đây vậy?" cô hỏi khi bước đến trước mặt anh.
Anh bước khỏi giá sách. "Em nói với anh rằng em sẽ nói chuyện với các quý bà đó hôm nay và anh muốn đến nghe thử."
Cô nhìn xuống chiếc cặp da để anh không nhìn thấy nụ cười nở trên môi cô. "Thật đáng yêu."
Anh tặc lưỡi, và cô ngẩng đầu lên. "Chưa có ai gọi anh là đáng yêu cả."
"Thế họ gọi anh là gì?"
Anh nhìn chằm chằm vào đằng sau cô một vài giây, sau đó quàng tay qua vai cô. "Điều mà anh không thể lặp lại ở nơi công cộng." Họ cùng nhau đi qua nhóm Hội Phụ nữ lông công đang sắp hàng ở quầy thu tiền. "Anh nghĩ em sẽ đến nhà anh sớm hơn."
"Sớm hơn là khi nào?"
"Ngay bây giờ?"
Cô thật sự cần làm việc, vì sợ rằng mình sẽ có nhiều việc phải làm tối nay. "Em phải về nhà để thay đồ."
Quinn mở cửa cho cô. "Đừng thay. Anh thích chiếc váy của em."
"Không, em vẫn phải về nhà. Em cần làm món tráng miệng."
"Vậy sao?" Họ cùng nhau đi qua vỉa hè đến bên lề đường. "Thế em sẽ làm món gì?"
Món bánh lem soô-cô-la mà cô lo lắng có thể quá sớm cho mối quan hệ này. Nó chưa bao giờ được dành để làm quá sớm. Nó sẽ tạo ra một tiền lệ xấu. "Một cái gì đó mềm mại."
"Em được bọc trong chiếc váy đó là món mềm mại rồi." Anh luồn tay vào bên dưới bím tóc đuôi ngựa của cô và cuối thấp người xuống hôn vào môi cô. "Gặp em trong vài giờ tới nhé."
"Ừm, gặp lại anh sau." Cô nhìn anh di chuyển qua bãi đỗ xe đến chiếc xe jeep của anh. Ánh mắt cô nhìn từ phía sau lưng đến đôi mông căng tròn của anh trong chiếc quần jean. Anh đã lái xe xuyên qua thành phố chỉ để nghe cô nói chuyện với một nhóm phụ nữ thích viết truyện trinh thám. Đó là một điều cực kỳ ngọt ngào không thể tin nổi. Cô cảm thấy một sự tê buốt nhẹ ở trái tim mình.
Cô cho tay vào bên trong túi da và lấy ra cặp kính mát. Cô trượt cặp mắt kính lên gờ mũi, sau đó quay lại nhìn vào bên trong tiệm sách Barnes and Noble. Jan Bright và một vài phụ nữ khác đang đứng bên trong nhìn cô và Quinn. Lucy vẫy tay chào tạm biệt trước khi bước lên lề đuồng và đi thẳng đến xe mình. Mong chờ đến buổi tối với người đàn ông dường như quá tốt để trở nên thật. Một người đàn ông khiến trái tim bóp chặt trong lồng ngực.
Một người đàn ông, nếu cô không cẩn thận, có thể khiến cô phải lòng anh.
° ° °
Quinn nhìn Lucy đưa nĩa lên môi và đưa miếng bánh kem socola vào miệng cô. Cô liếm lớp kem ở khoé môi và mỉm cười ngọt ngào. Kiểu nụ cười mà một người phụ nữ ban cho người đan ông sau khi anh ta đã thoả mãn cô trên giường. "Ừm," cô nói, giọng nói cô trầm cà mềm mại như món bánh. Đôi mắt màu xanh đậm của cô ánh lên niềm yêu thích. "Nó thật tuyệt." Với mái tóc uốn quăn nhẹ cột cao, cô trông thật quyến rũ. Quá tệ nếu cô là một kẻ giết người hàng loạt.
"Anh ăn một miếng đi," cô giục.
Chết ngạt không bao giờ đầu độc các nạn nhân của mình. Chưa bao giờ. Quinn không muốn mình trở thành người đầu tiên. Anh đợi cho đến khi cô cắn thêm một miếng nữa trước khi anh cầm nĩa và xắn một miếng. Nó trên cả tuyệt vời. Món bánh quá ngon đến nỗi anh đã nghiêng người qua bàn và hôn cô, mặc cho cô có là kẻ giết người hay không. Anh có ý định muốn lùi lại. Nhưng môi cô đang bám dính vào môi anh, nó có vị của một loại socola thượng hạng và một người phụ nữ cuồng nhiệt. Bất chấp những gì hiện anh biết được về cô, nhịp đập âm ỉ của dục vọng đang diễn ra bên dưới anh. Anh không muốn cảm nhận bất cứ điều gì về cô. Không gì cả, Sự giận dữ hoà trộn với thèm khát khi anh dứt môi mình ra khỏi môi cô.
"Có điều gì không ổn ư?" cô hỏi.
Anh nhẹ nhàng mỉm cười với cô. "Không đâu." Anh biết cách chơi đúng luật. Làm cho mọi người nghĩ anh là một người không phải là anh.Anh luôn vui khi bắt những gã xấu. Lần này, anh chẳng có lấy một chút nào gọi là vui vẻ cả. "Không gì ngọt ngào hơn em," anh nói và ngồi lui lại vào ghế mình.
Cô ăn thêm một miếng nữa, và anh nhìn cô một cách chăm chú. Anh nhìn đôi môi cô khép lại phía trên cán nĩa và đôi mắt cô trở nên mơ màng như lúc cô đang đạt đến khoái cảm. Nếu anh không tận mắt nhìn thấy cuốn sách mà cô đang viết, anh sẽ không nghĩ rằng người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình, người đang ăn bánh như lúc cô đạt khoái cảm, có khả năng giết chết bất cứ ai. Điều đó đã không xảy ra cho đến khi anh nhìn thấy bằng chứng. Anh nhận ra mình đã thực sự không tin cô lại là Chết ngạt. Bây giờ, anh không thể nào chối bỏ được điều đó. Cô đã viết những điều mà chỉ có Chết ngạt biết. Còng tay. Chiếc túi bằng polyethylene phủ quanh đầu nạn nhân. Vị trí của các xác chết. Không còn chỗ cho sự chối bỏ. Và mọi điều cô đã nói tại buổi gặp mặt cách đây vài tiếng đưa ra ý nghĩa mới.
Trước đêm cô đến, anh đã đặt hai khung hình có ảnh của Anita kế bên chiếc đồng hồ trong phòng khách vì cô có màu tóc đỏ như "người vợ Millie đã chết" của anh. Những người trang trí đã biến căn nhà anh thành căn nhà của một người đàn ông goá vợ. Millie thực sự đang ở tại nhà mẹ anh.
Sáng hôm đó, một vài anh chàng kỹ thuật đã xuất hiện với trang thiết bị của mình. Họ lắp đặt một thiết bị giám sát âm thanh và hình ảnh chuyển động trong máy lọc khí ở nhà bếp, một ở cái đồng hồ giả trên mặt lò sưởi trong phòng khách, và một trong chiếc đồng hồ điện tử bên cạnh giường anh. Cả ngôi nhà được gắn máy nghe trộm chuyển động và âm thanh. Những nơi duy nhất mà các camera không thể quay hoặc ghi âm được là ở cuối hành lang và trong các phòng tắm. Trên đường đối diện với nhà Quinn, Kurt và Anita đang ngồi trong chiếc Econoline, xem, lắng nghe và chờ đợi Lucy còng tay anh vào giường và giết chết anh.
"Em nghĩ các quý bà trong Hội Phụ nữ Trinh thám cho rằng anh thật dễ thương," cô nói với nụ cười giễu. "Khi anh rời đi, họ đứng nhìn anh qua các cửa sổ."
Quinn nghi ngờ việc các quý bà đó nghĩ rằng anh dễ thương. Phần nhiều là một số người trong số họ đang tự hỏi Lucy làm cái quái gì với anh chàng cảnh sát. Anh nhận ra hai trong số họ. Và trước khi họ có thể đi về phía anh, anh đã đẩy Lucy đi ra khỏi tiệm sách.
Cô liếm phía sau cái nĩa với đầu lưỡi và anh cảm thấy nó ở giữa chân anh. "Đôi khi socola còn tuyệt hơn cả sex," cô nói.
"Ánh nắng của anh, không có gì tốt hơn sex cả."
Cô đặt cái nĩa vào đĩa của mình và đẩy nó sang một bên. "Em đoán điều đó còn phụ thuộc vào cơ sở của sự so sánh."
Lucy Rothchild là Chết ngạt. Điều khiến anh tức giận nhất chính là việc cô có thể khiến anh mong muốn cô. Anh đứng bậy dậy khỏi ghế và đưa tay ra phía cô. "Đến đây nào," anh nói và ôm lấy cô. Đây là thời điểm để hâm nóng ngọn lửa. Thêm một ít áp lực. Khởi động nút căng thẳng của cô. Đã một vài tuần kể từ khi vụ án mạng cuối cùng xảy ra. Cô đang có cảm giác bị ép buộc phải giết người lần nữa. Nó đang đè nặng cô như cảm giác ép buộc muốn chôn vùi chính bản thân anh vào sâu bên trong cô đang đè nặng lên anh.
"Để anh cho em một vài điều gì đó ngon để so sánh nhé." Anh hạ môi mình xuống và cho cô một nụ hôn với sự cần thiết và khao khát nản lòng. Anh sẽ cho đi mọi thứ nếu anh có thể nói với chính mình rằng đây chỉ là diễn. Nhưng sự đau nhức bên dưới của anh gọi anh là kẻ nói dối. Anh di chuyển lưỡi mình trong miệng cô, và tay anh lướt nhẹ nhàng lên xuống từ lưng đến mông cô. Qua sự mát lạnh của chiếc váy da, anh cảm thấy lòng bàn tay mình căng đầy và kéo cô sát với người anh hơn. Áp sát vào khung xương chậu của cô, anh để cô cảm nhận được sự cương cứng muốn nổ tung của anh. Anh hôn cô sau,nóng bỏng khi anh đưa hông mình và từ từ ấn mạnh bên dưới mình sát vào cô. Thúc ép cô đáp lại.
Anh như đang muốn bùng nổ.
Cô kéo đầu mình ra khỏi anh và hít sâu. "Em cần dùng nhà vệ sinh," cô nói, đôi mắt cô mở lớn. Đó không hẳn là phản ứng mà anh mong đợi.
Anh thả cô ra và chỉ ra đằng sau cô. Cuối hành lang. Cánh cửa thứ hai bên phải. Gót đôi giầy gỗ của cô gõ nhẹ trên sàn gỗ cứng khi cô biến mất đằng sau góc ua và đi xuống cuối hành lang. Ngay sau khi Quinn nghe tiếng cửa phòng vệ sinh đóng lại, anh đi đến phòng khách và đưa tay lấy túi xách của cô đang được đặt trên đi văng. Anh dốc ngược nó xuống , và một góc bộ sưu tập các vật linh tinh rơi ra. Phía trên là một chiếc khăn chòang cổ và một chùm chìa khóa, ba ống son môi, một hôp danh thiếp, một cuốn sổ địa chỉ, các sticker có hình chữ ký của tác giả. Anh cào cào khắp đống đồ đó, đẩy ra một chiếc ví da màu đỏ, một chai xịt cay, một còi báo động một cây bút gây tê và nấm đấm đồng. Nếu anh tìm thấy còng tay hay một chiếc túi giặt khô trong ví cô, anh có thể bắt cô ngay. Cùng với mọi thứ, nó sẽ là chứng cứ gián tiếp để đưa cho bên nguyên. Nhưng dường như cô đã mang mọi thứ cô có trừ hai vật đó.
Anh nhìn các vật khác và cau mày. Cái gì? Không lẽ cô định gây sốc cho cô bằng cây bút gậy tê đó ư? Nó sẽ không giết chết được anh, nhưng nó sẽ đau như cắt. Hay cô định dùng chai xịt cay vao anh, sau đó hạ nốc ao anh bằng nắm đấm đồng.
Ở phía cuối hành lang, có tiếng dội nước của toilet và Quinn nhét mọi thứ vào túi xách cho cô . Chắc là ở trong ngực áo. Chắc là thế. Anh sẽ lục soát đồ lót của cô.
Đó là công việc. Chó chết thật.
° ° °
Lucy rửa tay, sau đó lau khô bằng chiếc khăn lông màu xanh sẫm mắc trên chậu rửa mặt. Có điều khác lạ với Quinn tối hôm nay. Một vài ngày trước, anh nói rằng anh muốn mọi việc tiến triển thật chậm. Rằng anh muốn nhiều hơn là tình dục. Hồi sớm khi nướng thịt và khi họ cùng ăn tối, anh giữ cho câu chuyện của họ thật nhẹ nhàng. Nhưng dường như thư giãn và thoải mái trong chiếc áo sơ mi trắng và quần jean xanh. Anh giải trí cho cô với những câu chuyện khôi hài nhất về tất cả các cô cháu gái của anh. Và họ nói về phần mới nhất của chương trình Cold Case Files - sau đó là một bất ngờ. Anh tấn công cô với nụ hôn đó, và trong đầu cô cảm thấy mình như bị đánh gục. Từ không thành có, anh biến từ Ông Thân Thiện thành Ông Thực Thi Nhiệm Vụ. Nhiệm vụ đó chính là lột trần cô ra. Cô ấn lòng bàn tay mát lạnh vào gò má đang đỏ ửng và nhìn vào trong gương. Cô lo lắng về anh. Thậm chí còn nhiều hơn những gì cô thú nhận với mình, nhưng còn quá sớm cho mối quan hệ giữa cô với Quinn. Cho dù nó có cám dỗ đến thế nào đi chăng nữa. Và cô đã bị cám dỗ. Cô buông hai tay ra và mở cửa Không còn do dự về điều đó nữa.
Cô thấy Quinn đang đứng ở giữa phòng khách nhìn chằm chằm vào phía lò sưởi chưa được đốt lên. Anh ngước nhìn lên. Ánh mắt đen láy đó nhìn theo cô khi cô bước ngang qua phòng đến bên bệ lò sưởi, khao khát dâng đầy trong cô. Nỗi sợ hãi đang gặm nhấm cô. Có lẽ cô nên rời khỏi đây. Nắm lấy túi xách và chạy nhanh trước khi cô làm điều gì đó ngu ngốc. Như việc quên đi một điều rằng cô đã không quan hệ với bất cứ chàng trai nào sau khi biết họ ít hơn một tuần. Cho dù anh ta có làm cô rung động đến như thế nào. Cho dù cô đang yêu anh nửa chừng, một cách buồn cười nó vẫn như thế. "Ai vậy anh?" cô hỏi khi cô cầm khung hình lên.
"Millie."
Cô nhìn kỹ tấm ảnh có người phụ nữa mà anh đã kết hôn. Mái tóc đỏ uốn quăn bao bọc khuôn mặt và đôi mắt xanh lục lớn sau cặp mắt kính màu nâu. Millie là một người phụ nữ xinh đẹp và khỏe mạnh. Mẫu người chạy-mười-dặm-và-leo-núi. Bấy cứ những gì Lucy nghĩ về vợ anh đều không đúng.
Quinn đi đến phía sau và đặt tay mình lên vai cô. "Bức hình này được chụp cách đây một năm trước khi cô ấy mất," anh cho cô biết.
"Lúc này cô ấy bao nhiêu tuổi?"
Anh ngừng một lát lâu sau đó kề sát vào tai cô và nói "Bằng tuổi với anh!"
Lucy đặt tấm hình xuống bế mặt lò sưởi: "Cô ấy trông rất trẻ."
"Ừ, cô ấy ghét điều đó."
"Quinn?"
"Hhm."
" Em nghĩ ... Em không nghĩ rằng ... " Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu của anh trong tấm gương phía trước "Em không nghĩ rằng chúng ta nên quan hệ."
Ánh nhìn từ đôi mắt đen láy của anh chiếu thẳng vào cô. "Em không muốn làm bất cứ điều gì mà anh không thấy thoải mái." Tay anh di chuyển xuống cánh tay và ngừng lại ở eo cô. "Em nói cho anh khi nào thì ngừng nhé." Từ từ anh trược lòng bàn tay hướng đến vùng bụng cô và kéo cô lùi lại tỳ vào ngực mình. " Em không thoải mái khi anh hôn ở đây sao?" Anh nghiêng đầu lại và đặt miệng vào một bên cổ cô. Cô nhìn anh lướt môi mình khắp da cô, và các sợi tóc phía sau cổ cô dựng đứng cả lên. Cô lắc đầu.
"Thật tuyệt. Anh thích hôn em ở đây. Da của em mềm và tóc em thơm mùi như mùi các loại hoa và trông như mặt trời."
Anh móc hai ngón tay cái vào trong cạp váy và trược nó xuống. Phần sau hai ngón tay cái chậm nhẹ vào đôi bít tất dài màu đen của cô.
Cô nghiêng đầu sang phải và anh mở cái miệng nóng bỏng, ẩm ướt của chính mình và chạm vào làn da ở cổ cô. Sức nóng sau nụ hôn truyền ra đi xa hơn, ngang qua bờ vai và hướng tới ngực cô. Tim cô đập mạnh và căng lên, ngực cô trở nên nặng hơn. Cô tựa sát vào vòng tay ấm áp, dỗ dành của anh và hít sâu. Mùi trên người anh, mùi nước hoa có mùi xả. Quinn chiếm đầy trong đầu cô . Ánh mắt anh gắn chặt với ánh mắt cô. Anh trượt ngón tay mình lên dưới gờ của chiếc áo len màu đen của cô."
Mi mắt căng thẳng của anh hạ thấp xuống. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự khao khát đang cháy trong mắt anh. Không nghi ngờ gì khi "bé cưng" cất tiếng ép chặt vào cô từ đằng sau. Anh trượt bàn tay to lớn bên dưới áo len và những ngón tay đang xòe ra hai bên vùng bụng phẳng của cô. Cô sẽ ngăn anh lại. Sớm thôi. Nhưng không phải khi nó đang quá tuyệt như thế này. Khi mọi thứ về anh, ánh mắt, sự tiếp xúc, mùi da anh khiến cô muốn chìm vào bên trong anh và ở đó trong một lát. Cảm giác của cô về anh dường như đang bùng nổ vượt khỏi sự kiểm soát. Không thể cưỡng lại được như chính Quinn, và cô cảm thấy mình như đang trong cuộc nhảy rơi tự do. Một sự sa ngả và nóng bỏng với Quinn McIntyre, và dường như cô không thể làm được gì về điều đó.
Các ngón tay cái của anh lướt nhẹ ở làn da bên dưới chiếc áo nịt ngực, những cái lướt lui tới lười biếng khiến cô như đang điên lên trước khi chuyển động trên bầu ngực và ấn mạnh vào đầu vú căng cứng. Cô không thể thở và biết rằng nếu muốn anh ngừng lại, cô phải làm ngay bây giờ. Cô mở miệng, và anh se se đầu vú cô với các ngón tay cái của mình. Cô sẽ nói với anh ngay thôi. Một cơn nhói đau xuất hiện ở giữa hai bắp đùi của cô và theo bản năng cô siết chặt hai chân mình lại với nhau. Mi mắt cô nhắm chặt lại khi hai bàn tay anh trượt lên bao phủ toàn bộ bầu ngực cô.
"Đầu vú em căng cứng," anh thì thầm vào một bên cổ cô �"như một người phụ nữ đang muốn làm tình."
Cô nhìn anh trong gương. Anh cũng đang đáp lại cái nhìn đó với một nỗi khao không che giấu trong ánh mắt đó. Anh mới đích thật giống như một người đàn ông đang muốn được làm tình. Lucy quay lại, vòng hai tay mình quanh cổ anh. Hai tay anh lướt xuống lưng cô, và ngực cô đập mạnh vào ngực anh. Cô rướn người lên hôn anh một cách say đắm. Những ngón tay anh trượt vào bên dưới cạp chiếc váy và anh ấn mạnh lòng bàn tay ấm áp vào thắt lưng cô, giữ cô áp chặt vào "bé cưng". Tay còn lại di chuyển lên xuống xương sống của cô và nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn, biến thành một cuộc rượt đuổi điên cuồng. Một sự tiến tới và rút lui tài tình của hai chiếc lưỡi và hai cái miệng nóng bỏng.
Các ngón tay của anh tiếp tục lên xuống xương sống cô. Sự va chạm của anh nhẹ nhàng tựa như lông khiến cô rùng mình rên rỉ sâu trong họng. Sự thèm khát, nóng bỏng và dịu dàng, chảy dồn vào huyết quản cô trộn lẫn mọi thứ vào nhau và đảo lộn tất cả những cảm xúc sâu thẳm trong tâm hồn cô. Một chút bình tĩnh còn sót lại của cô biến mất khi Quinn cọ sát vào và hai bàn tay anh trượt khắp người cô, chạm tay vào mọi nơi tạo nên sự khích thích và xóa đi mọi kiểm soát. Mọi thứ trở nên nóng bỏng và choáng váng hơn. Bằng cách nào đó chiếc áo len của cô được lột bỏ. Trước khi cô nhận ra nó xảy ra như thế nào, nó đã nằm trên sàn bên cạnh chân cô. Quinn bước lùi lại ánh mắt anh chuyển từ mặt cô xuống đến cổ và vai cô đến ngực cô.
Hơi thở nghẹn lại ngang ngực như thể anh vừa mới chạy bộ trong mười dặm. Lucy nhận ra cảm giác đó.
"Anh thích phụ nữ trong những bộ đồ ren," anh thì thào và chạm những ngón tay vào viền ren trên chiếc áo ngực của cô. "Em thật xinh đẹp, em khiến anh như muốn quên đi."
Cô liếm môi mình và cố gắng kiểm sóat hơi thở của mình trước khi bất tỉnh. "Quên đi điều gì?"
Anh ngước lên nhìn cô, và hướng ánh nhìn của mình vào núm vú đang tạo thành hai viên sỏi có thể thấy được bên trong chiếc áo ngực trắng của cô "Rằng anh nên thưởng thức nó từ từ. Rằng anh không muốn làm nó mất hứng bằng cách vội vàng trong mọi công việc," anh trả lời cùng lúc anh ấn mạnh hai lòng bàn tay mình vào hai bầu vú căng tròn của cô. "Nhưng nó quá lâu," hơi ấm từ hai lòng bàn tay anh thấm qua làn vải satanh. Và anh ép hai bầu ngực cô vào với nhau khi anh cúi khom xuống và hôn lên nó. "Sao em trông như thế này?" anh hỏi, hơi thở ấm áp lướt qua da thịt cô "Việc này sẽ dễ dàng hơn nếu em không quá đẹp. Nếu anh không muốn em quá nhiều đến nỗi anh không nghĩa được gì ngoài việc lột trần em ra."
Lucy cũng hiểu được cảm giác đó. Anh nâng mặt mình lên và mang cho cô một nụ hôn khiến cô cảm nhận được một sự trống rỗng từ đầu đến lòng bàn chân. Anh đưa bàn tay đến phía sau đùi cô và nhấc bổng cô lên. Cô không chần chừ quấn chân mình quanh eo anh. Anh bế cô đi ra khỏi phòng khách, và cô nghĩ anh sẽ mang cô đến phòng ngủ.
Hai người di chuyển càng xa khi bóng tối của hành lang bao trùm lấy họ trước khi anh ghìm chặt lưng cô vào tường. Anh mở chiếc áo ngực cô ra và ép chặt cái miệng nóng bỏng và ẩm ướt của mình lên bầu vú cô. Anh mút nhẹ đầu vú cô khi hai tay anh chuyển động kéo chiếc váy lên phía eo cô. Anh trượt hai lòng bàn tay mình lên khắp đùi và sau đó đến phía xương sườn và quanh vùng thắt lưng nhỏ nhắn của cô.
Lucy lướt hai bàn tay mình lên khắp đầu anh khi anh hôn và mút bầu ngực cô như thể anh càm thấy chưa bao giờ đủ. Anh ấn mạnh "bé cưng" đang cứng đơ vào cô qua làn vải mỏng của chiếc bít tất và quần lót của cô, làm cô gần như đạt đến đỉnh của niềm khoái lạc cho đế khi cô biết mình phải ngừng lại hoặc sẽ làm xấu hổ chính mình.
Cô trượt chân xuống khỏi eo anh và đứng lên. Anh chuyển miệng mình lên phần phía trên xương đòn của cô khi những ngón tay cô mở nút và kéo phần áo đang được bỏ vào trong quần jean của anh ra. Cô lướt hai tay vào phần săn chắc trên ngực, bụng và lưng anh. Anh thì thầm điều gì đó trong cổ. Với chiếc váy đang được đẩy lên trên ở quanh eo cô. Quinn lướt bàn tay to lớn của mình bên đùi giữa của cô và chạm nhẹ vào cô qua làn vải mỏng của chiếc quần lót và bít tất. Cô nghĩ rằng mình nghe anh nói rằng "Không có gì ở đây, chỉ có Lucy." Điều đó không có nghĩa, vì thế cô cho rằng mình nghe nhầm. Khi có gì đáng nghi ngờ về những gì anh nói tiếp theo sau đó. Không có gì đáng phải nghị ngờ về những điều anh đã làm. Anh kéo bít tất và quần lót cô xuống và trượt ngón tay vào nơi đang ẩm ướt với sự ham muốn. "Em muốn anh, và anh muốn làm tình với em cho đến khi nào em không thể đi được trong vòng một tuần," anh nói khi chạm vào cô. "Cho đến khi em không thể di chuyển. Không thể nghĩ. Không thể làm gì được ngòai việc rên rỉ. Em muốn điều đó không, Lucy?"
Cô lắc lư, và đầu gối cô trở nên yếu đi và tất cả những gì cô có thể làm là thở, "Em muốn." Có thể trong tình huống khác, cô sẽ phản đối cách dùng từ của anh. Những lời tục tĩu không phải là từ yêu thích của cô. Cô cũng không thích những từ kích dục, nhưng ngay trong thời điểm này cô muốn những gì anh đang hứa hẹn. Việc bước đi được đánh giá cao. Cô mở nút quần jean của anh và lướt bàn tay mình vào bên trong chiếc cạp quần và bên dưới dây chun của chiếc quần lót. Anh hít sâu vào.
"Em không cần làm điều này," anh thì thào kế bên tay cô khi anh bắt đầu trượt ngón tay vào mình cô.
"Em biết. Em muốn làm điều này." Những ngón tay cô cuộn lại quanh chiều dài của anh ."Bé cưng" của anh căng cứng và nóng bỏng trong lòng bàn tay cô. Cô bóp nhẹ vào nó, có thể cảm nhận được đường gân. Cô lướt nhẹ ngón tay cái của mình lên đầu "Bé cưng".
"Lucy" anh đẩy tới với một tiếng rên lớn. "Anh sẽ giúp em, Lucy."
"Vâng, làm ơn" Chúa ơi, anh là một người dẻo mồm. Cô có thể giải quyết được điều đó . Cô di chuyển tay lên xuống, cảm nhận làn da mềm mại như nhung của anh được mạch máu bao phủ đang phình ra và lằn lên.
"Đúng rồi, chạm vào đó, như thế," anh thì thào "Em sẽ không có một mình đâu. Ôi, lạy Chúa, điều này thật tuyệt. Anh sẽ giúp em. Anh sẽ cho em tất cả những gì em cần."
Anh là tất cả những gì cô cần. Đặc biệt khi anh đang trượt một ngón tay thon dài vào bên trong cô và tiếp tục cọ sát cô với ngón tay cái của anh. Cả thế giới cô thu nhỏ lại và tập trung vào Quinn và vào những điều tuyệt vời mà bàn tay anh đang làm với cô. Da thịt cô râm ran và cô mở miệng để nói anh ngừng, nhưng đợt khoái cảm nóng bỏng đầu tiên của cô xuất hiện trước khi lời nói đó thoát khỏi họng cô. Tất cả những gì cô nói ra là, "Ôi, không!" trước khi sức mạnh từ sự khoái cảm đó làm cô ngửa đầu ra dựa vào tường và làm cho chân cô như muốn oằn xuống. Cô đưa hai tay lên vai anh để giữ cho mình khỏi ngã xuống. Tiếng tim cô đập vang lên tận tay cô khi làn hơi của khoái cảm dồn lên khắp người cô. Hết lần này đến lần khác, nó dường như tồn tại mãi mãi và dường như không đủ dài. Cô bám chặt vào Quinn để tìm đến điểm tựa cho đến khi sự rung động cuối cùng tan biến đi. Ngoài tiếng đập mạnh trong đầu và tiếng thở nặng nề vang khắp hành lang, cô nghe được tiếng reo nhức nhối của điện thoại.
"Em xin lỗi," Cô nói qua hơi thở cạn kiệt "Em không tính làm như vậy."
Anh mỉm cười và cắn nhẹ vào bên cổ cô "Em được tạo ra cho điều này!" Tiếng điện thoại không ngừng reo và bắt đầu vang lên lần nữa. "Chó chết!" anh nói. Anh ngẩng đầu lên và nhìn vào Lucy qua bóng tối của hành lang. "Anh sẽ quay trở lại ngay," anh đi vào trong phòng khách và nhấc chiếc điện thoại không dây kế bên chiếc đi văng lên. "Vâng?"
Lucy kéo quần lót và tất lên, đẩy chiếc váy xuống. Cô nhặt áo ngực trên sàn, bước thêm vài bước đến phía cuối hành lang để xem bước chân Quinn trên sàn phòng khách.
"Vì tôi đang bận." Chiếc điện thoại đang dược kẹp giữa vai và một bên mặt anh. Hai bàn tay anh bận cài nút quần . "Cái gì?" Anh đứng yên, một tay đưa lên nắm chặt chiếc điện thoại "Các người đang đùa phải không?" Anh quay sang nhìn Lucy khi cô đứng dựa vào tường. "Hãy nói với tôi là các người đang đùa đi."
Thật khó diễn tả được cái nhìn trên khuôn mặt anh vào lúc đó.