15/4/13

Phố bụi hồng (C1-2)

Chương 1

Mặc kệ hai đứa bạn ngồi nhịp chân theo điệu Rap dồn dập đến mức muốn nổ tung quán cà phê lên , Ngọc Lam chống tay dưới cằm , mắt lim dim như đang tham thiền nhập định.

Thái độ thụ động bất cần biết đến xung quanh của cô làm Cẩm Ly thấy lạ.

Con bé khều Ngọc Lam:

- Ê! Mày làm trò khỉ gì vậy ? Đừng nói với tao là đang chuẩn bị thoát xác để đi tìm người trong mộng nghe.

Thường ngày , bị chọc quê là nhảy nhổm lên bực tức , hôm nay Lam vẫn ngồi yên . Đến lúc Cẩm Ly đập vào vai lần nữa , cô gắt:

- Tao đang chán . Đừng có chọc mà.

Cẩm Ly nheo nheo mắt:

- Young Lady mà cũng chán à ? Vậy hạnh bình dân... vô giáo dục như chúng tao còn hận đời tới đâu nữa đây ?

Đẩy gói Dunhill về phía Ngọc Lam , Phương Thảo nhỏ nhẹ:

- Làm một điếu sẽ quên sầu ngay

- Thôi . Đừng có dụ . Mày hút bao nhiêu cây thuốc rồi , đã quên được chút nào đâu ?

Bĩu môi Phương Thảo nói

- Với tao thứ này nhẹ lắm , nhưng mày có thể trị được

Ngọc Lam lắc đầu

- Tao không muốn ghiền như mày.

Phương Thảo nhún vai rồi rút một điếu thuốc gắn lên môi . Động tác của con bé thành thạo không khác một người nghiện thuốc lâu năm làm Lam thấy lòng dâng lên niềm xót xa lẫn thương hại.

Cô uể oải đưa mắt nhìn quanh . Trong quán này con gái hút thuốc là thường , nhưng hút nhiều như Thảo thì chắc ít . Đầu năm lớp 12 , Phương Thảo thất tình . Để đỡ buồn , nó đã cầm điếu thuốc loại Dunhill mà thằng bồ nó thường hút . Từ đó đến nay đã hai năm . Không biết con bé quên được mối tình ấy chưa , nhưng thuốc lá thì hầu như nó không bỏ được rồi.

Cẩm Ly ngập ngừng:

- Về chưa ?

Phương Thảo phà khói:

- Dĩ nhiên là chưa . Trời nắng như vầy có điên mới đâm đầu ra đường.

- Nếu vậy để tao yêu cầu đổi nhạc mới được . Nghe loại này hoài oải quá.

Dứt lời , Cẩm Ly đứng dậy đi về phía dàn máy compac . Phương Thảo trầm giọng:

- Bữa nay mày sao thế ?

Ngọc Lam chối nhanh:

- Đâu có gì . Tại hồi tối thức khuya hát Karaokê nên sáng lừ đừ.

Mắt Thảo soi mói:

- Sao không ở nhà ngủ cho đã . Tội tình chi phải hành xác chứ ? Ờ... Ông chú Việt kiều của mày vẫn còn ở chung hả?

Ngọc Lam bỗng cộc lốc:

- Còn . Mày hỏi làm gì ?

Thảo khoát tay:

- Tò mò thôi! Nhưng nói thật , trông chú ấy còn phong độ lắm! Nói ổng bốn mươi tuổi , ai mà tin.

Lam mỉa mai:

- Bởi vậy mới cưới được mụ vợ hai mươi nhỏng nha nhỏng nhảnh đến ngứa mắt.

Phương Thảo cười cườ:

- Mày không ưa... họ à ?

Ngọc Lam im lặng . Đúng là cô chả có chút cảm tình nào với vợ chồng ông chú ruột vừa ở Mỹ về cách đây nửa tháng . Chính vợ chồng chú Nam đang làm cô bực bội quá mức , nhưng làm sao Lam có thể nói cho bạn bè hiểu đây , khi tự bản thân cô chưa tìm được lý do chính đáng tại sao ghét họ. Có phải vì cô không thích chứng kiến hoài cái cảnh âu yếm đến mức trơ trẽn của vợ chồng chú Nam không ?

Sự tự nhiên thái quá của hai người làm Lam xấu hổ. Mẹ thì khó chịu ra mặt , nhưng không lên tiếng . Chả biết bà vì lịch sự hay vì sợ chú thím chê mình cổ lỗ sĩ . Từ khi chú Nam và vợ Ở Mỹ về tới nay , nề nếp gia đình Lam dường như đã bị phá vỡ . Mẹ cô rất thường đi sớm về trễ . Đôi lúc bà ở ngoài tiệm vải luôn mấy ngày mới về nhà , mặc cô và ba ngồi nhơi cơm trước cảnh nũng nũng , nịu nịu , yêu yêu , chiều chiều hết sức... ra rít của đôi vợ chồng mới cưới nọ.

Ngọc Lam biết mẹ không ưa vợ chồng chú Nam nên mới làm thế . Chỉ tội nghiệp ba . Ông đứng giữa biết nói thế nào cho vừa lòng đôi bên . Ba đâu thể yêu cầu chú Nam đưa vợ đi ở chỗ khác , khi ngôi nhà rộng thênh thang nội để lại là gia sản chung của cả hai người.

Dù chưa ai tỏ ra quyết liệt , nhưng Ngọc Lam đà lờ mờ thấy những mâu thuẫn đang âm ỉ nhen lên trong gia đình mình . Cô có cảm giác chú Nam có mục đích khi hôn hít vuốt ve... con vợ nhí trước mặt mọi người , chớ không đơn giản những cử chỉ lố bịch ấy là thói quen của người sống lâu năm theo lối Tây Phương.

Nhưng tại sao chú Nam lại làm thế ? Ngọc Lam chưa đoán ra.

Cẩm Ly hớn hở ngồi xuống:

- Bài Yesterday nghe sướng tai chưa bây ?

Phương Thảo chép miệng:

- Cứ vô tư như mày là sướng rồi.

Cẩm Ly khoanh tay thật ngoan rồi nghe bài nhạc nó thích rồi lý sự.

- Nè! Mỗi khoảnh khắc đang trôi đi sắp là của... ngày hôm qua đó nhe.

Ngọc Lam trừng mắt:

- Thì đã sao khi mày không giữ được ngày hôm nay ?

Cẩm Ly nhún vai làm thinh . Cả bọn đang im lặng nghe nhạc , Phương Thảo bỗng hỏi:

- Bà thím mày tên gì vậy Lam ?

- Bạch Huệ , một cái tên rất Việt Nam , do đó bả còn có thêm cái tên Mỹ là Jessie.

Thảo gật gù:

- Lần đầu tiên đến nhà mày gặp bả, tao đã thấy quen, bây giờ nghe tên tao càng thấy quen hơn.

Cẩm Ly dài giọng:

- Ôi xời! Người giống người , tên trùng tên thiếu gì . Hơi đâu mày thắc mắc.

Phương Thảo búng tay đánh tróc:

- Đành là vậy , nhưng nhất định tao đã gặp bả rồi.

Ngọc Lam nhíu mày:

- Gặp ở đâu ? Đừng nói ở chỗ mẹ mày làm việc đấy.

Phương Thảo nghiêm trang:

- Nếu tao từng gặp bả, thì chỉ gặp ở chỗ đó thôi . Hy vọng là người giống người cho đỡ... khổ.

Tự dưng Ngọc Lam khó chịu khi Thảo có vẻ quan tâm đến ông chú bà thím của cô . Con bé không phải người tò mò và nhiều chuyện , những lời nó vừa nói mang tính chất thắc mắc hơn . Nhưng dù thế nào Lam cũng thấy ấm ức khi nghĩ rằng Thảo không tin bà thím mình vừa ở nước ngoài về.

Cô mím môi:

- Tao chả thích khoe bà con là Việt kiều nhưng thật sự thím Huệ sống ở Mỹ từ nhỏ mà . Đây là lần đầu về nước , mày đã gặp một người giống bả đó thôi.

Phương Thảo nhún vai:

- Chắc là vậy ! Không nói chuyện này nữa mất vui.

Cẩm Ly càu nhàu:

- Chỉ có vậy mà cũng ầm ĩ , làm nghe không được bài nhạc hay . Uổng công tao thật!

Phương Thảo bỗng khách sáo:

- Tao xin lỗi.

Ngọc Lam xốn xang trong lòng , cô biết nhỏ Thảo đang mặc cảm vì vừa rồi Lam đã nhắc đến mẹ con bé bằng câu nói không mấy tế nhị, nhưng cô đâu thể im lặng khi Thảo cứ chắc rằng đã từng gặp thím Huệ trong vũ trường , nơi mẹ nhỏ làm tài phán . Dù Lam chả ưa gì thím ấy , nhưng vì danh dự gia đình , cô phản ứng là tất nhiên . Tất cả tại Phương Thảo , lẽ ra nó đừng thắc mắc chuyện không liên quan tới mình thì hơn.

Mệt mỏi cô thu người lại ngả lưng vào chiếc ghế mây tròn . Lam không muốn về nhà cũng chả muốn trở vào lớp . Đời sinh viên có cái thú hơn đời học sinh ở chỗ được quyền... cúp cua công khai mà không sợ bị trường mời ba mẹ và mắng vốn . Lần đầu tiên bỏ tiết , Lam có cảm giác tội lỗi , nhưng bây giờ cô đã quen rồi . Ngồi quán cà phê để... thư giãn , như kiểu nhỏ Ly thường nói mỗi khi rủ cô và Thảo trốn tiết , đâu có gì quá đáng... Chỉ tiếc rằng nếu như bây giờ trường gởi giấy mời ba mẹ, ông bà cũng chả có thời gian để vào nhằm biết rõ con mình học hành ra sao.

Ngẫm nghĩ mà thấy buồn . Cái thời ba mẹ lo cho Lam từng chút đã vĩnh viễn qua rồi . Càng lớn cô càng nhận ra cuộc sống vợ chồng của ba mẹ rất tẻ nhạt . Hai người như chiếc bóng bên nhau , và cả hai dường như đã quên sự hiện diện của cô . Lam thấy chán , cô luôn muốn làm một việc gì đó , ngu xuẩn cũng được để ba mẹ quan tâm đến mình nhưng vẫn chưa dám.

Nhìn gói thuốc nằm lẻ loi trên bàn , Ngọc Lam cầm lên ngắm nghía.

Có chắc khói thuốc sẽ xua tan sự cô đơn lẫn nỗi chán nản cô đang mang nặng trong lòng không ? Ngọc Lam thở dài , để gói thuốc xuống bàn . Cô chợt nhớ tới mẹ.

Giờ này bà đang tất bật ở tiệm vải . Mẹ luôn nói bà vất vả vì tương lai con cái sau này . Còn cô đã làm được gì cho mẹ chưa ?

Nhắm mắt , Lam cố nuốt day dứt vào lòng . Ngày mai . Nhất định bắt đầu ngày mai , cô sẽ không bỏ học để ra quán cà phê ngồi nữa.

Biết bao nhiêu lần cái ngày mai đầy hứa hẹn ấy của Lam đã biến thành ngày hôm qua rồi ?

Ngọc Lam vùng ngồi thẳng dậy , giọng thật nghiêm:

- Ngày mai tao không... cúp cua đâu.

Cẩm Ly phẩy tay:

- Biết rồi , khổ lắm , nói mãi .. chuyện ngày mai để ngày mai tính đi...

Ngọc Lam cụt hứng xụ mặt xuống, đúng lúc Phương Thảo lên tiếng:

- Tao cũng không cúp nữa mà chỉ vào quán khi hết tiết học . Gần thi rồi còn gì...

Cẩm Ly ngơ ngác:

- Hai đứa bây... tu một chùa à ?

Ngọc Lam cười khi thấy mình có đồng minh:

- Mày có tu chung không thì bảo ?

Ly gật gù như bà cụ:

- A... lại nghĩ tới mẹ già tần tảo thân cò phải không ? Tao chẳng có động cơ như tụi bây , nhưng chả lẽ tao cúp một mình để ra đây nghe nhạc ? Điều quan trọng là đã tu phải đắc đạo . Đứa nào chưa dứt lòng trần , giữa chừng hoàn tục sẽ bị... xử đích đáng . OK ?

- OK.

Ba cái miệng cùng lên tiếng một lượt . Như để củng cố niềm tin vào chính mình , cả ba còn bắt tay nhau thật chặt.

Ngọc Lam chớp mắt khi Cẩm Ly lý lắc hát theo nhạc trong loa.

"Yesterday, all my trouble seemed so far awaỵ Now it looks as though theýre here to saỵ Oh! I believe in yesterday .."

Mọi sự phiền muộn của tôi ngày hôm qua sẽ đi xa... Niềm tin của tôi bắt đầu từ ngày hôm qua...

Ngọc Lam buông đũa đứng dậy khi ông Nam tình tứ gắp cái đùi gà rôti bỏ vào chén vợ.

- Cưng thử miếng này xem . Ăn đùi... bổ đùi ấy . Mà .. đùi cưng thuộc loại trường túc . Hề! Hề!... Ăn đồ bổ vào thì phải biết...

Ngọc Lam bước thật nhanh để không phải nghe tiếp những lời mà cô biết sẽ rất chướng tai . Hôm nay bàn ăn chỉ có ba người . Trước đứa cháu gái của mình , sao chú ấy không ngượng mồm nhỉ?

Lam dằn ly nước lạnh lên kệ bếp rồi bỏ ra phòng khách với một... bụng hậm hực

Chiều nay cả ba lẫn mẹ đều bỏ cơm , nếu biết thế cô đã lặn tới tối chớ đâu thèm về để ngồi làm khán giả bất đắc dĩ như vừa rồi.

Hôm kia , cô có nhằn mẹ về vợ chồng chú Nam với hy vọng bà sẽ nhanh chóng giải quyết họ sao cho ổn thoả. Ai ngờ mẹ lại ôn hòa bảo

- Nếu con khó chịu , cứ ra tiệm ở luôn với mẹ. Ngoài đó cũng rộng lắm.

Lúc ấy , Lam đã buột miệng:

- Con không ra tiệm đâu . Nhà này của mình mà . Sao lại nhịn người không biết điều , kỳ vậy ?

Mẹ im lặng . đôi mày mỏng cau lại y như những lúc gặp chuyện rắc rối . Thì đúng là cả ba lẫn mẹ đang gặp rắc rối . Nhưng ít ra hai người phải lên tiếng dạy dỗ em trai mình chứ . Đằng này lại nhịn nhục mới lạ . Ba mẹ sợ gì chú Nam kìa ?

Từ bé đến giờ ít khi cô nghe ba nhắc đến em trai . Lam chỉ biết mình còn người chú ruột khi xem những cuốn album của gia đình . Mẹ và ba không thích nhắc tới chú ấy nên cô hoàn toàn chả biết gì về ông chú này . Ngay cả chuyện vì sao chú bỏ quê hương sang Mỹ , cũng chả ai nói cho Lam nghe . Nếu hiểu về một người , ta có thể thông cảm những tật xấu của họ và bớt ghét họ hơn cũng không chừng . Chỉ tiếc rằng giữa cô và người cùng huyết thống kia chưa có gì chung để thân thiết thương quý nhau như đạo lý làm người đã dạy.

Ngọc Lam chép miệng vì những lập luận của mình , cô định lên lầu xem tivi thì thấy ông Nam bước ra.

Mỉm cười thân thiện , ông ngọt ngào:

- Chiều này Lam ăn cơm ít quá nhỉ?

Ngọc Lam khinh khỉnh:

- Tại cháu nhường đùi gà cho thím Huệ đó chứ.

Ông Nam cười to:

- Đúng là con nhà nòi , đá giỏi lắm! Thế cháu có biết mình giống ai không ?

Nhìn ông Nam bằng đôi mắt dè dặt , Ngọc Lam cảnh giác:

- Cháu chẳng thích giống bất cứ ai.

- Khá lắm! Nhưng hơi kiêu . Con gái cao ngạo quá dễ thất chí khi gặp chuyện không vừa lòng.

Lam liếm môi:

- Từ bé đến giờ cháu luôn bằng lòng với những điều mình có.

Mắt ông Nam loé lên tia khiêu khích:

- Thật sao ? Chú lại nghĩ Lam không phải mẫu người dễ dãi với bản thân...

Ngọc Lam cướp lời ông:

-... Và càng khó chịu với người xa lạ...

Rất bình thản , ông Nam gật đầu:

- Chú hiểu . Vì vậy chúng ta nên trò chuyện nhiều hơn để dễ thông cảm với nhau . Cháu đồng ý chứ ?

Ngọc Lam im lặng . Đây là lần đầu tiên cô và ông Nam trò chuyện riêng như vầy . Tại sao không hỏi những điều lâu nay cô vẫn thắc mắc ?

Giọng ông Nam lại vang lên:

- Lam biết gì về chú nào ?

Không suy nghĩ , Lam trả lời ngay:

- Thú thật cháu chưa biết gì hết.

Cười nhẹ, ông Nam nói:

- Chú cũng nghĩ vậy . Trong ngôi nhà chú từng được sinh ra này , chả ai thích nhắc đến chú đâu.

Ngọc Lam nhấn mạnh:

- Dạ... chú nói... ai là ai nào ạ ?

Thủng thỉnh ngồi xuống salon, ông Nam từ từ đáp:

- Ba mẹ chú và cả ba mẹ cháu.

Ngọc Lam kêu lên:

- Ông bà nội chết rồi . "Ai" đây chính là ba mẹ cháu . Đúng là chưa khi nào cháu nghe hai người nhắc tới chú , nhưng tại sao vậy ?

- Cháu thử đoán xem.

- Chuyện của người lớn , cháu biết gì đâu mà đoán . Nhưng tại sao chú đi nước ngoài ?

Ông Nam thở dài , gượng mặt còn khá trẻ trung của ông bỗng tối sầm lại , giọng xa xôi:

- Tại nhiều điều lắm ! Nhưng có lẽ chú vì tình yêu nên đã rời bỏ quê hương.

Ngọc Lam ngạc nhiên:

- Thế cô ấy bây giờ ở đâu vậy chú ?

Giọng ông Nam lơ lửng:

- Với chú , cô ta đã chết.

Ngọc Lam chép miệng:

- Tiếc thật! Tự nhiên cháu lại gợi chuyện buồn.

Ông Nam nhếch môi như định nói gì đó , nhưng không hiểu sao ông có vẻ ngần ngừ rồi im lặng đốt thuốc.

Vừa lúc ấy chuông điện thoại vang lên . Ông thuận tay nhấc máy . Ngọc Lam chả biết ai tìm ai . Cô chỉ nghe giọng ông Nam thật lịch sự.

- Tiếc quá , Bích Kiều không có ở nhà . Xin lỗi , ông là ai , để tôi có thể nhắn lại...

Lam chớp mắt nhìn khi ông Nam ngồi xuống ghế.

- Tìm mẹ cháu à ? Chắc là khách hàng.

Ông Nam khẽ lắc đầu:

- Chú nghĩ ông ta là bạn thân của mẹ cháu.

Lam phá ra cười:

- Bạn à ? Mẹ cháu chỉ có bạn hàng thôi . Ngoài một lô một lốc bà đến tiệm vải mở sòng tứ sắc cho vui , mẹ làm gì có ông bạn nào ?

Ông Nam từ tốn nói:

- Chính ông ta nhận là bạn mẹ cháu đấy thôi.

Lam ngạc nhiên:

- Ổng có nói tên gì không chú ?

Mắt ông Nam lóe lên tia ranh mãnh:

- Làm sao dám , khi nghe giọng đàn ông trong điện thoại.

Ngọc Lam khó chịu:

- Mẹ cháu không như chú nghĩ đâu . Vả lại phụ nữ Việt Nam đàng hoàng không ai kết bạn qua điện thoại như ở nước ngoài.

Ông Nam phân trần:

- Cháu suy diễn quá xa , và cũng cực đoan quá! Tại sao phụ nữ có gia đình lại không có bạn chứ ? Bộ họ không được sống riêng cho mình sao ?

Lam nói giọng quả quyết:

- Với người khác , cháu chẳng biết , nhưng với mẹ cháu thấy dường như mẹ dồn hết tâm trí vào tiệm vải và vào ba với cháu . Bà đâu có thời gian dành cho mình.

Giọng ông Nam nhỏ hẳn lại:

- Vậy thì cháu lầm rồi.

- Chú nói vậy là ý gì ?

Thấy gương mặt đỏ bừng lên của Lam , ông Nam cười xòa:

- Trông cháu kìa ! Bênh vực cho mẹ ghê chưa . Chú nào có ý gì đâu , ngoài suy nghĩ rằng người đàn bà nào cũng cái riêng của mình hết.

Lam nhíu mày:

- Cháu hiểu không nổi ý chú.

Chống tay dưới cằm , ông Nam xa xôi:

- Ai cũng có dĩ vãng . Mẹ cháu cũng không ngoại lệ. Càng lớn tuổi người ta càng sống trong hoài niệm . Đó là những giây phút riêng tư thiêng liêng nhất của họ. Lẽ nào mẹ cháu không có những khoảnh khắc ấy ?

Lam ngập ngừng:

- Cháu chưa bao giờ nghe mẹ nhắc đến hồi còn trẻ.

Hơi ngả người ra sau , ông Nam đưa đẩy:

- Nếu quá khứ đầy rẫy những chuyện buồn , đâu ai muốn nhớ đến nó.

Ngọc Lam thật thà:

- Chú biết quá khứ của mẹ cháu à ?

Lắc đầu nhanh như máy , ông Nam nói:

- Ồ, không !

Lam ấm ức kêu lên:

- Vậy mà chú làm như rành lắm không bằng.

Ông Nam thản nhiên:

- Chú sống đã nhiều , nên chú đoán thế thôi . Nhất định mẹ cháu hồi trẻ không được sung sướng , đầy đủ như cháu bây giờ . chính vì vậy chị ấy mới dốc hết tâm trí vào công việc làm ăn để đổi đời.

Ngọc Lam thở dài:

- Mẹ cháu cực dữ lắm!

Chậm rãi phà khói thuốc , ông Nam nói:

- Chú hiểu . Ba cháu là người tàn tật , quen sống nuông chiều , đâu làm được việc gì ngoài công việc của một công chức ngày hai buổi đến sở rồi về . Mọi việc lớn nhỏ đều đổ lên đôi vai mảnh mai của mẹ cháu . Chị Kiều giỏi , rất giỏi . Chính vì vậy , đời sống tinh thần riêng tư của chị ấy càng dữ dội hơn người bình thường khác . Chú nói thật , mẹ cháu vừa cực xác vừa khổ tâm vì mình giỏi hơn chồng . chính vì nỗi khổ này mà mẹ cháu cần có bạn để quân bình lại sự chênh lệch mà ba cháu không bù đắp được.

Ngọc Lam phản ứng ngay:

- Mẹ cháu không cần bạn đâu . Chú suy diễn vấn đề theo kiểu Mỹ quá.

- Thế nào là kiểu Mỹ?

Lam trề môi:

- Chỉ có sống theo sống Phương tây , người đàn bà có chồng mới cần thêm một gã đàn ông làm bạn tâm tình.

Ông Nam lơ lửng:

- Có thể chú lầm . Nhưng đời mà , biết đâu chừng.

Ngọc Lam tức anh ách vì câu nói của ông chú Việt kiều . Cô chưa biết ứng phó ra sao thì chuông cổng vang lên.

Lam đứng dậy:

- Chắc mẹ về!

Vừa nói cô vừa chạy ra mở cổng . Bà Bích Kiều mệt mỏi bước vào . Ánh mắt còn rất sắc nét của bà lướt ngang chỗ ông Nam ngồi.

Ông lên tiếng trước:

- Hôm nay chị về hơi trễ.

Bà Kiều ngập ngừng:

- Ngoài tiệm nhiều việc quá.

- Sao chị một kiếm một... gã phụ tá nào đó để hắn đỡ đần mọi việc trong ngoài ?

Bà Kiều hơi khựng lại vì câu hỏi có vẻ xúc phạm của ông Nam , rồi bà nhanh chóng đáp trả.

- Khó có... thằng đàn ông nào làm việc khiến tôi hài lòng . Thời buổi này đàn ông xum xoe , nịnh bợ thì nhiều hơn hạng chánh nhân quân tử. Tôi cần gì họ, khi mười mấy năm nay một mình tôi đã điều động để mở lớn ra tiệm vải nhỏ bé còn cái vỏ không của gia đình chú.

Ông Nam búng tay:

- À! Vậy mà tôi quên . Mười mấy năm nay chị vất vả quá . Nhưng có vậy một người thông minh nhạy bén như chị mới có đất dụng võ . Chớ nếu anh Quốc làm việc khiến chị hài lòng thì bây giờ chị đâu ngồi chót vót trên tiền tài , danh vọng nhưng trái tim trống rỗng như vầy.

Bà Kiều lạnh lùng:

- Ai cũng có mục đích cho cuộc đời mình . Khi chấp nhận lấy anh Quốc , tôi đã hứa với lòng sẽ thực hiện bằng được ước mơ của mình . Còn chú ? Chú đã làm được gì sau bao nhiêu năm xa xứ , để bây giờ dài giọng mai mỉa tôi ?

Ông Nam cười rất đểu:

- Những điều tôi muốn , tôi sẽ thực hiện ở đây . không lâu đâu... rồi chị và anh. Quốc sẽ được chứng kiến mà . Đâu cần phải lên giọng như thế.

Bà Kiều làm thinh bước vô nhà . Ngọc Lam te te bước theo . Đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ có vẻ căng thẳng với chú Nam.

Mà cách nói xốc hông của ông vừa rồi nghe dễ ghét thật , bảo sao mẹ cô không trả miếng . Nhưng những điều hai người đối đáp nghe mơ hồ quá . Cứ ý như kẻ thù gặp nhau , rồi hăm he nhau không bằng.

Vứt cái ví lên giường , bà Bích Kiều hơi gắt:

- Nãy giờ con làm gì ?

- Con nói chuyện với chú Nam.

- Chuyện gì ?

Ngọc Lam ngập ngừng:

- Chuyện tại sao chú ấy đi Mỹ ? Tại sao mãi bây giờ chú mới có vợ.

Bà Kiều có vẻ quan tâm:

- Thế... chú Nam bảo sao ?

Ngọc Lam hỏi lảng đi:

- Bộ mẹ không biết gì về chú ấy hết à ?

Bà Kiều co duỗi những ngón tay đeo đầy nhẫn và nói:

- Có! Mẹ có biết , nhưng vẫn muốn nghe xem chú đã nói sao với con.

Buông mình xuống nệm , Lam đều giọng:

- Chú ấy bảo hồi đó chú vượt biên vì chuyện tình cảm . Mới nói tới đó mẹ đã về rồi.

Ngọc Lam thấy mẹ nhếch môi . Cô chả đoán được bà đang nghĩ gì nên nói tiếp:

- Lúc nãy có điện thoại của mẹ. Chú Nam nhấc máy và bảo rằng ông bạn nào đó của mẹ gọi đến . Thật buồn cười...

Mặt hơi đổi sắc vì những lời Lam nói , nhưng sau đó , bà Kiều nhìn thẳng vào mắt Lam:

- Những lời chú Nam nói con chỉ nên tin độ mười phần trăm thôi . Tốt hơn hết ít trò chuyện với vợ chồng chú ấy . Thời gian rảnh để dành nghỉ ngơi học hành.

Ngọc Lam cong môi:

- Mẹ khó chịu quá! Ở chung nhà chả lẽ cứ xa xôi mãi như người dưng ? Con phải biết đôi điều về ông chú duy nhất của mình chứ.

Bà Bích Kiều gắt:

- Đủ rồi! Mẹ cấm con tò mò chuyện riêng của người lớn . Không ai thích lật lại những trang đời buồn thảm của mình đâu . Con nên để chú Nam quên . Hỏi những chuyện đó , lỡ thím Huệ nghe được thì mất công lắm.

Ngọc Lam ngồi bật dậy:

- Con biết rồi . Mẹ khỏi dặn nữa.

Dứt lời , cô vừa hát nghêu ngao vừa đi về phòng mình . Mở cửa sổ , Lam thấy ông Nam đang ôm eo dìu Bạch Huệ đi ra cổng.

Cô bĩu môi thầm nghĩ . Lại đưa nhau vào dancing . Có vợ trẻ cũng khổ, nội chuyện chiều chuộng , cung phụng cô ả cũng mệt đứt hơi . Chắc chú Nam phải mê bà vợ trẻ này thật , nếu không cần gì chú phải thể hiện ra ngoài như thế.

Chống tay lên balcon , Lam thở ra một hơi dài . Đúng là khó cắt nghĩa được tình yêu . Nhất là đối với con nhóc chưa biết thế nào là y... ê... u như cô.

Quay vào nhấc điện thoại lên , Lam gọi cho Phương Thảo . Cô sẽ nhắn con bé ngày mai tới chở mình đi học , và cả bọn lại vào quán . Qua thi rồi , tại sao không... thư giãn ở một phòng karaokê có máy lạnh nào đó nhỉ?

o0o

Ngọc Lam lạnh toát người khi tìm hết túi áo túi quần tới túi xách vẫn không thấy thẻ gởi xe đâu.

Cô ấp úng nhìn hai người bạn:

- Mất thẻ rồi!

Cẩm Ly lo lắng:

- Phải làm sao đây ?

Phương Thảo gắt:

- Ra bãi coi còn xe không chớ trăng sao gì nữa.

Rồi không đợi ai , Thảo băng băng đi như chạy . Lam lót tót theo sao . Đầu óc hoang mang , cô cứ nghĩ xem mình đã làm rơi cái thẻ ấy vào lúc nào và ở đâu.

Cẩm Ly lải nhải:

- Lỡ mất xe của nhỏ Thảo thì chết . Mẹ nó không sắm nổi cái khác đâu.

Lam cáu lên:

- Mày im đi cho tao nhờ! Toàn nói chuyện xui không hà.

Vừa lúc ấy , Phương Thảo chạy ngược về phía hai người , giọng hào hển:

- Xe vẫn còn . Phải báo với chú bãi ngay mới được.

Ngọc Lam gật đầu . Mới bước được hai bước , cô chợt nghe có người gọi giật lại:

- Này! Các cô làm mất thẻ phải không ?

Ba cái miệng đồng loạt vang lên:

- Phải!

- Thẻ số mấy ?

Lam đáp ngay:

- Ba mươi lăm! Cái số rất dễ nhớ.

Hai gã thanh niên đứng trước mặt Lam nhìn nhau . Gã mặc áo trắng tủm tỉm đẩy gã mặc áo sọc một cái:

- Đúng rồi! Chính... sư phụ này nhặt được cái thẻ xe ấy . Con số đó hạp với nó . Bây giờ ai muốn được ba mươi lăm thì xin nó đi.

Ngọc Lam liếc vội Thảo lúc con bé trề môi vì câu đùa hơi phô của gã áo trắng . Cô biết Thảo sẽ không mở miệng xin xỏ gì đâu . Người bất cẩn là Lam , cô phải lấy lại thể xe mới được.

Mỉm cười hết sức dễ thương , Lam nhỏ nhẹ nói với gã áo sọc có gương mặt lạnh như nước đá:

- Nãy giờ bọn em lo quá trời . Nhưng may là gặp được anh.

Gã áo trắng nhăn nhở:

- Không may lắm đâu ! Muốn được ba mươi lăm phải chuộc đấy.

Phương Thảo chống nạnh , mặt hất lên:

- Bao nhiêu ?

Vỗ vai gã áo sọc , gã áo trắng hỏi:

- Nhiêu đây mậy ?

Không trả lời , gã áo sọc nhìn đồng hồ và nói

- Đừng đùa nữa . Tao phải đi đây.

Dứt lời , hắn ào ào bước xuống lề đường . Ngọc Lam vội kéo tay áo hắn lại:

- Ơ... cho em xin cái thẻ xe.

Chả một chút lịch sự , gã áo sọc hất mạnh Ngọc Lam ra , giọng cộc lốc:

- Tôi không giữ nó.

Rồi mặc cho cô đứng sượng trân , gã leo lên chiếc Dream dựng gần đó.

Cẩm Ly tức tối nhìn theo:

- Sao có loại người đùa vô ý thức đến thế chớ , đã vậy còn lỗ mãng với con gái.

Gã áo trắng gãi ót phân bua:

- Hắn ta cộc tính lắm.

Móc trong túi áo ra cái thẻ , gã nói tiếp:

- Nãy giờ đùa hơi vô duyên , giờ thì trả lại cô đây !

Dúi vào tay Lam , gã nheo mắt:

- Nhìn cho kỹ xem đúng số chưa ? Các cô em đúng là may mới gặp tụi anh.

Lúc cả bọn đang dán mắt vào cái thẻ , gã áo trắng co giò chạy tới chiếc Dream . Chiếc xe vọt ra đường và phóng mất dạng.

Cẩm Ly hí hửng:

- Dù sao cũng còn hên . Tiếc là mình chưa nói tiếng cám ơn họ đã biến rồi.

Phương Thảo cười:

- Lây xe đi Lam , tao ghiền vào quán rồi.

Ngọc Lam làu bàu:

- Nghĩ lại tao đúng là vô duyên . Tự nhiên kéo áo tên đó cho hắn xù lông lên.

Ly an ủi:

- Mày hơi bạo chớ đâu có vô duyên . Nhưng nếu không làm thế , họ còn cù cưa cù nhầy chớ chưa trả lại cho mình ngay đâu.

Phương Thảo chép miệng:

- Trường hợp đó ai cũng phải làm thế . Mày ra tay nhanh hơn tao nên lãnh đủ . Mà cái tên mặt lạnh như đá ấy đúng là bất lịch sự. Bộ hắn sợ mất màu hay sao mà phủi mạnh gớm ?

Ngọc Lam làm thinh , cô len lỏi vào bãi gở xe dắt chiếc D.D ra cùng một lúc với Cẩm Ly.

Con bé leo lên chiếc Angel và hỏi:

- Ê tụi bây , có khi nào hai thằng cha lúc nãy chê D.D bèo nên mới trả lại thẻ xe cho mình không ?

Phương Thảo đáp gọn hơ:

- Chắc không đâu , mày đừng nghĩ xấu về người tốt nữa , con Lam nó buồn.

Ngọc Lam kêu lên:

- Vô duyên! Ăn thua gì tao lại buồn ?

Phương Thảo nheo mắt:

- Thấy mặt mày bơ bơ , tao tưởng mày bị gã áo sọc hớp mất ba phần hồn , phần phần vía rồi.

Ngọc Lam bĩu môi:

- Mày thích chọc thì xin mời , tao chả thấy si nhê chút nào.

Dứt lời , Ngọc Lam vô số , chiếc xe hơi chồm lêm làm Phương Thảo giật mình ôm cô cứng ngắt . Đánh một vòng , cả nhóm dừng lại ở quán cà phê nằm trong khuôn viên một biệt thự cũ.

Phương Thảo nói:

- Cà phê máy lạnh hoài cũng chán . Bữa nay thử vào vườn Ảo Mộng này xem nó xó mộng ảo giống tên quán không.

Ngọc Lam vừa ngồi xuống cái ghế mây đã thấy miệng Cẩm Ly cong lên:

- Ê! Gặp lại cố nhân rồi bây ơi!

Lam dáo dác tìm:

- Ai vậy ?

Và cô đụng ngay ánh mắt dửng dưng , lạnh lùng của gã áo sọc lúc nãy . Như một phản xạ , Lam quay ngoắt đi , lòng bối rối khi nghĩ mình còn nợ một lời cám ơn , nếu đúng là hắn đã nhặt được cái thẻ xe.

Lúc Ngọc Lam còn chưa biết phải làm sao cho đúng thì Phương Thảo đã đứng dậy.

Con bé đến bàn của hai gã ân nhân , giọng hết sức hiền lành:

- Cám ơn hai anh rất nhiều ! Lúc nãy bọn này có nói gì không phải , mong hai anh đừng chấp nhất.

Gã áo trắng phẩy tay ra vẻ đàn anh:

- Chuyện nhỏ thôi mà . Chà! Không ngờ mau gặp lại đến thế . Mình ngồi chung cho vui nha.

Một thoáng , Lam bắt gặp mắt gã mặt lạnh lóe lên một tia khó chịu , cô thấy bực bội khi nghĩ Phương Thảo quá vội cám ơn làm hai tên này phách lối tưởng mình cao giá lắm.

Giọng nhỏ Thảo vẫn ngọt ngào:

- Tiếc quá! Bọn này đang chờ bạn , nếu không đã ngồi chung rồi , xin phép nhé.

Dứt lời , con bé mỉm cười thật tươi rồi quay về bàn . Rút một điếu thuốc , thản thiên gắn lên môi Thảo thở ra:

- Xong! Khỏi bận tâm về hai gã đó nữa . Kêu cà phê đi Ly.

Ngọc Lam kêu lên:

- Cám ơn xong là làm mặt lạ ngay à ?

- Chớ sao nữa , đàn ông không còn chỗ đứng trong tim tao , đừng hòng kéo chuyện cà kê mệt lắm.

Cẩm Ly vờ nhăn nhó:

- Nhưng tim tao và nhỏ Lam thì trống trơn . Mày cắt đứt ngoại giao như vầy uổng quá.

Phương Thảo hất hàm:

- Chắc gì tim hai khứa đó chưa có chủ. Tụi bây nhìn kìa.

Ngọc Lam trố mắt nhìn thấy một cô gái mặc jupe màu đỏ ngắn ngủn đang uyển chuyển ngồi xuống đối diện gã áo sọc . Tim Lam bỗng đập mạnh khi nhận ra cô gái ấy.

Phương Thảo cũng ngạc nhiên không kém , con bé bấu vai Lam:

- Hổng lẽ , là... ?

Nuốt nước bọt , Lam ấp úng:

- Đúng là bả rồi . Lạ thật!

Cẩm Ly tò mò nhìn cô gái áo đỏ rồi buột miệng hỏi:

- Tụi bây nói ai vậy ?

Ngọc Lam chép miệng:

- Bà thím Việt kiều của tao.

- Bả đâu ?

Lam làu bàu:

- Bả ngồi kia kìa . Một đống đỏ chóe mày không thấy sao ? Bả làm gì ở đây với hai gã đó vậy kìa ?

Cẩm Ly tài lanh:

- Chắc bả đổi tiền đô chợ đen , hoặc nhận chuyển tiền hộ ai để ăn huê hồng.

Thảo bĩu môi:

- Ai mà làm chuyện đó trong quán cà phê . Mày giỏi đoán mò.

Ngọc Lam băn khoăn:

- Theo lời chú tao thì thím Huệ sống từ nhỏ ở Mỹ , mới về Việt Nam sao đã quen hai tên đó.

Cẩm Ly hạ giọng:

- Lỡ hai tên đó cũng Việt kiều hồi hương như bả thì sao ?

Phương Thảo xì một tiếng:

- Mã đó mà Việt kiều . Hổng dám đâu !

Ngọc Lam thắc mắc:

- Không biết thím tao đến đây làm gì nhỉ?

Cẩm Ly xúi:

- Muốn biết , mày đến nhận bà con xem thái độ bả ra sao.

Ngọc Lam lưỡng lự:

- Làm vậy kỳ lắm! Cứ ngơ đi cho yên nhà yên cửa . Ngồi chỗ này hơi khuất , chắc thím ấy chưa thấy tao đâu.

Bưng tách cà phê , Phương Thảo uống một ngụm và nói:

- Vậy là những điều tao thắc mắc trước đây với mày có cơ sở rồi đó.

Lam chớp mắt:

- Mày không tin thím Huệ là Việt kiều à ?

Phương Thảo gật đầu:

- Tao vẫn tin trước đây đã từng gặp bả.

Cẩm Ly buột miệng:

- Chà! Rắc rối dữ à.

Nhìn quanh một cái , con bé nói tiếp:

- Quán này vừa kín đáo vừa thơ mộng . Việt kiều mới về quê lần đầu mà tìm ra được cũng siêu phàm thật.

Ngọc Lam nuốt cục nghẹn xuống , cô biết hai nhỏ bạn của mình không ác ý khi đưa ra nhận xét về chuyện trước mắt . Khổ nỗi cô chả hiểu phải giải thích sao cho đúng , khi thật sự cô cũng không được gì cụ thể về Bạch Huệ.

Đang cau mày nghĩ ngợi lung tung , Lam giật mình khi thấy gã áo trắng ngồi xuống đối diện.

Giọng gã ngọt xớt:

- Xin lỗi các cô! Tôi có thể tị nạn ở đây được không ?

Cẩm Ly đon đả.

- Ồ! Được chứ! Xin cứ tự nhiên . Nhưng nói thật . Anh đi với người gì tệ quá! Ai lại vì bồ bỏ bạn bao giờ . Đúng không ?

Gã áo trắng cười toe toét:

- Tôi lại thấy hắn rất dễ thương khi tạo cơ hội cho tôi sang đây . Tôi là Tuấn , đang là kỹ thuật viên tin học của trung tâm Hoa Sen.

Phương Thảo hỏi:

- Vậy sao lúc nãy lại có gặp ở bãi gởi xe Tổng hợp ?

Vuốt mái tóc Tabu sang một bên , Tuấn khề khà:

- Bọn tôi đi tìm bạn , nhưng không gặp mà lại lượm được cái thẻ xe...

Ngọc Lam ngập ngừng:

- Anh lượm hay hắn ?

Tuấn nhìn Lam:

- Hắn lượm rồi dúi vào túi tôi . Bọn tôi chờ cả tiếng , chả thấy ai đi tìm . Vừa định giao lại cho chủ bãi xe thì gặp các cô . Thằng khỉ gió ấy nôn tới đây nên lúc nãy hơi quạu . Cô đừng giận hắn nghe.

Phương Thảo cắn môi:

- Nhưng hắn tên gì vậy ?

- Tên Đông . Phương Đông.

Cẩm Ly cười khúc khích:

- Vậy là có bà con với nhỏ Phương Thảo rồi.

Mắt Tuấn nhanh lẹ đảo một vòng như quan sát rồi hỏi:

- Ba người học chung à?

Phương Thảo gật đầu:

- Năm thứ ba , khoa Anh.

- Vậy là so về tuổi đời lẫn tuổi học đều thua bọn này.

Ngọc Lam nghiêm nghị:

- Tui tôi hơn chớ không thua.

Tuấn ngờ mặt ra:

- Hơn ở chỗ nào ?

- Tụi tôi trẻ hơn , học muộn hơn...

Tuấn phì cười:

- Và lanh hơn phải không ?

Cẩm Ly chót chét :

- Thông minh thật ! Có thể nhập bọn được đó.

Tuấn hớn hở:

- Nếu thế còn gì hơn nữa.

Phương Thảo lừ mắt nhìn Ly khiến con bé cụt hứng.

- Làm như trong chuyện chưởng không bằng , vừa gặp là kết huynh muộn.

Tuấn tủm tỉm:

- Cô bé này khó thật.

Thảo hếch mũi:

- Không khó làm sao sống ? Đời nay ra ngoài là gặp người xấu rồi.

- Nhưng tôi vừa làm việc tốt cho các cô đó thôi.

- Biết làm việc thiện chưa chắc đã là người tốt . Người ta vẫn làm việc thiện có mục đích mà.

Lén đá vào chân Thảo , Ngọc Lam nhỏ nhẹ:

- Ai biết vì bạn thì chắc không phải người xấu . Anh Tuấn nè! Nếu không có bọn tôi ngồi đây , anh sẽ tị nạn ở đâu ?

Tuấn nhún vai:

- Thiếu gì cách , thí dụ tôi sẽ vờ đi mua thuốc lá , hoặc đi đâu đó ít lâu rồi trở lại.

Phương Thảo châm chọc:

- Vậy anh theo hắn làm chi cho khổ?

Tuấn thản nhiên:

- Không có tôi thì chả nên cơm cháo gì.

Ngọc Lam dò dẫm:

- Ủa! Vậy anh làm ông mai hay liên lạc ?

Tuấn hấp háy mắt:

- Sao tôi phải nói điều bí mật nay nhỉ?

Xoay xoay ly cà phê , Phương Thảo vụt hỏi:

- Hắn tên Phương Đông , thế cô bồ tên gì ? Phương Nam hay Phương Tây mà trông giống Việt kiều quá vậy ?

Tuấn xoa cằm:

- Giống ở chỗ nào ?

Cẩm Ly buột miệng:

- Ở cách ăn mặc . Very mát mẻ.

- Nói vậy là lầm to . Cô ta Việt Nam một trăm phần trăm.

Ngọc Lam hấp tấp hỏi tới:

- Nhưng tên gì ?

Tuấn nhướng mày:

- Bạch Huệ! Cô bé có quen không ?

Lắc đầu thật nhanh , Lam nói:

- Ơ không !

Gật gù , Tuấn hỏi trỏng:

- Hình như các cô quan tâm đến... đó hơn đậy . Sao kỳ vậy cà ?

Phương Thảo nhoẻn miệng cười:

- Tôi chỉ quan tâm tới cái áo đỏ ấy thôi , thấy quen lắm , nhưng chả nhớ gặp ở đâu.

Liếc Thảo một cái , Tuấn lơ lửng:

- Thảo có hay đi nhảy không ?

- Thỉnh thoảng tôi có vào Đêm Màu Hồng.

- Vậy quen là đúng rồi.

Mặt Ngọc Lam tái đi , cô ấp úng:

- Tại sao vậy ? Không lẽ Bạch Huệ là vũ nữ ở Đêm Màu Hồng à ?

Tuấn nheo nheo mắt:

- Đúng thế! Chả lẽ ai sinh ra cũng được làm sinh viên đại học như các cô ?

Ngọc Lam nói trớ đi:

- Không phải! Ý tôi là đàn ông có bồ làm vũ nữ , chả biết ai... nuôi ai đây.

Tuấn búng tay đánh tróc:

- Một câu hỏi hết xảy . Theo cô thì sao ?

Ngọc Lam nhún vai làm thinh . Cô vẫn nghe nhỏ Thảo kể về vũ nữ đời bây giờ thường có cận vệ đưa rước hàng đêm. Nhiều nàng còn sắm cho mình một ông chồng hờ rồi nuôi nấng để chàng phục vụ từ A đến Z . Chàng sẽ cần mẫn đưa nàng đi , đón nàng về , bảo vệ nàng tránh khỏi sự trêu ghẹo của những gã sàm sỡ , còn nàng nghiễm nhiên coi chàng là người đáng trông cậy ngoài đường , và đáng để rủ rỉ tâm tình lúc cô đơn ở nhà . Cứ mỗi ngày , nàng lại dúi cho chàng một khoảng trích ra trong tiền "boa" dồi dào của khách để chàng ăn uống và đổ xăng . Chả lẽ gã Phương Đông này nằm trong số những gã đàn ông sống bám theo váy đàn bà mà người ta gọi là những gã sở khanh tân thời ? Thật sự Bạch Huệ và gã ta có quan hệ gì ?

Ngọc Lam hoang mang khi nghĩ tới chú mình . Tại sao ông lại nói Bạch Huệ sống ở Mỹ từ nhỏ kìa ? Có chuyện gì khiến chú phải nói dối khi chú là người không bị ràng buộc bởi ai hết ?

Giọng Phương Thảo vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam:

- Bạch Huệ là cave ở vũ trường Đêm Màu Hồng thật hả?

Ngả người vào ghế, Tuấn nói:

- Tôi đùa làm gì . Nhưng dạo này cô ta tạm nghỉ rồi.

- Tại sao vậy ?

Nhún vai , Tuấn đáp:

- Nghe đâu câu được một lão Việt kiều sộp lắm . lão ta bao con nhỏ luôn . Nghỉ là phải!

Cẩm Ly xuýt xoa:

- Vậy là trúng mánh rồi ! Anh chàng Phương Đông chắc cũng được hưởng tiêu chuẩn ăn theo.

Tuấn lừ mắt:

- Làm gì mà đánh giá người ta thấp vậy ? Tụi này không phải hạng người như cô em nghĩ đâu.

Ngọc Lam vội vàng lên tiếng:

- Xin lỗi ! Chỉ là đùa thôi mà.

Tuấn nhún vai làm thinh . Lam hiểu mình khó có thể moi thêm tin tức về Bạch Huệ . Dù sao cuộc hội ngộ đây ngẫu nhiên này cũng hết sức lý thú . Cô sẽ nói gì với chú Nam ? Có cần lật tẩy hai vợ chồng chú không ?

Tuấn bỗng nói:

- Các cô có thường vào quán không ?

Thảo tỏ vẻ chán chường:

- Hết giờ học không vào quán thì làm gì khi ở nhà chẳng ai mong mình về hết ?

- Đi bộ ba như vầy à ?

Cẩm Ly hóm hỉnh gật đầu:

- Ba vẫn vui hơn hai . Nếu có tị nạn như anh cũng có đôi có cặp.

Tuấn nhìn ba người , giọng chân tình:

- Nãy giờ vẫn chưa biết tên hết cả nhóm . Thật đáng tiếc!

Cẩm Ly cười rất tự nhiên:

- Tôi là Cẩm Ly , còn con nhóc này là Ngọc Lam.

- Tên ai cũng đẹp hết.

- Đương nhiên ! Thời bây giờ khó tìm ra tên xấu lắm . Đôi lúc tôi nghĩ hình như bố mẹ cho rằng cho con cái tên đẹp là đã hoàng thành hơn phân nửa trách nhiệm với nó rồi.


Chương 2

Bật cười trước cấu triết lý rởm của Cẩm Ly , Tuấn nhận xét:

- Tam cô nương đây có vẻ hận đời ?

Phương Thảo khoanh tay:

- Ngao ngán chút chút thôi , chớ hận thì chưa đến nỗi . Thế bọn anh thì sao ? Chắc tối nào cũng ở các vũ trường ?

Tuấn cười xòa:

- Ôi! Bọn anh thì tùm lum . Gọi là bát phố đêm ấy mà.

Ra vẻ rành rẽ, Phương Thảo nói:

- Dzòng dzòng ngoài đường suốt đêm , hoặc tấp vào công viên nằm lây lất để... đợi sáng oải chết.

Mặt Tuấn xụ xuống , anh nói:

- Đành là thế ! Nhưng về nhà cũng vậy . Lâu lâu đi hoang một đêm cho thư giãn.

Ngọc Lam nhỏ nhẹ:

- Bọn này chưa thử thư giãn kiểu ấy lần nào , nhưng có nghe bạn bè nói , cũng thấy là lạ.

Tuấn rủ rê:

- Hôm nào có dịp , thử một lần cho biết.

Cẩm Ly bĩu môi:

- Đừng bày đặt dụ, tụi này không ngốc đâu.

Phương Thảo bỗng hạ giọng:

- Người đẹp áo đỏ về rồi kìa . Anh còn định tị nạn nữa không ?

Chắc lưỡi như thạch sùng , Tuấn nói:

- Sao hôm nay nói chuyện nhanh thế nhỉ? Tiếc thật!

Anh chàng chậm chạp đứng dậy:

- Hy vọng còn gặp lại tam cô nương.

Cẩm Ly nhí nhảnh:

- Nếu có duyên thì thiên lý cũng năng tương ngộ.

Mắt không rời Ngọc Lam , Tuấn nghiêm giọng:

- Chắc chắn mình sẽ gặp lại . Thành phố này nhỏ bằng trái tim thôi chớ có to lớn gì...

Đợi Tuấn đi khỏi , Phương Thảo nói ngay:

- Mày tin tao chưa ? Rõ ràng Bạch Huệ là vũ nữ ở Đêm Màu Hồng . Giờ thì tính sao ?

- Tao không biết.

- Cần nói với ba mẹ mày , để ổng bả đề phòng ông chú Nam . Nhà mày là tiệm vải lớn , phải cẩn thận , đâu phải ai vào ở cũng được.

Ngọc Lam xụ mặt , những lời Thảo vừa nói khác nào gai nhọn đâm vào tim cô . Lam hiểu Thảo rất chân tình , nhưng thà con bé im lặng cô đỡ khó chịu hơn phải nghe điều mình đang lo nghĩ.

Nén tiếng thở dài , Lam nhìn về phía Tuấn đúng lúc anh ta và gã Phương Đông đứng dậy . Cô bắt gặp tia mắt của gã ném vào mặt mình gay gắt bực dọc.

Sao thế nhỉ? Mình có làm gì đâu , chả lẽ lúc nãy bà thím đã trông thấy mình rồi ?

Lạnh lùng , cô trừng mắt nghinh lại . Cô là người ngay , sợ gì những kẻ có hành vi lén lút như gã và bả chứ ?

Về nhà nhất định Lam sẽ kể lại những điều mắt thấy tai nghe với mẹ. Chắc chắn bà sẽ có cách xử lý , hay ít nhất cũng làm rõ chuyện này xem thật sự bà thím là hạng người nào . Đồ nội hay hàng ngoại đây ? Tự dưng Lam nhếch môi ngay lúc Phương Đông bước ngang chỗ cô ngồi . Nhìn nét mặt hất lên trời đầy kênh kiệu của gã , Lam rủa thầm trong bụng . Chưa bao giờ cô thấy ghét gã đàn ông nào như gã này.

Một ngày đẹp trời nào đó , biết đâu chừng , cô sẽ gặp lại gã ở tư thế thượng phong . Lúc ấy cô sẽ lột mặt nạ hắn ra cho mọi người chiêm ngưỡng một dạng sở khanh tân thời.

Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra , nếu đúng Phương Đông là "người tình trăm đô" của bà Bạch Huệ.

Tự dưng Ngọc Lam thấy hả hê với những nghĩ ngợi xa vời trong đầu . Những điều đó sẽ làm đảo lộn cuộc sống của nhiều người trong đó có cả cộ Vậy sao Ngọc Lam lại muốn nó nhanh chóng được đưa ra chứ ? Có phải cô thích thấy gương mặt thật của chú Nam cùng bà vợ sau khi bị lật tẩy không . Ngọc Lam không hiểu nữa . Cô chỉ biết cô không thể giữ kín chuyện động trời này . Chiều nay cô phải kể cho ba mẹ nghe tất cả mới được.

Ngọc Lam ngọ nguậy trên ghế trước sự im lặng tuyệt đối của căn phòng . Ngồi sau bàn bureau , ông Quốc như chìm vào cõi riêng của mình . Ông đang suy nghĩ ghê gớm lắm thì phải

Nhỏ Thảo dặn "Phải lựa lời mà nói , với người lớn chuyện gì cũng quan trọng hết"

Chắc con bé nói đúng . những điều phát hiện về bà thím của cô đã làm mặt ông tái đi , trán tươm mồ hôi hột . Ba cô giận dữ lắm! Lúc nãy ông hỏi như quát : "Sao lại như thế ?" Làm Ngọc Lam điếng hồn khiếp vía . Còn bây giờ cô lại thấy mình như người có lỗi vì đã làm ông xúc động quá mức

Thấp thỏm mãi , 1 lúc sau Lam mới nghe giọng ông Quốc thật lạnh

- Tạm thời đừng cho mẹ biết chuyện này

Ngọc Lam tròn mắt

- Sao vậy ba ?

Ông Quốc thở dài

- Ba không muốn mẹ lo

- Nhưng bà sẽ làm cách nào mời chú thím ra khỏi nhà mình nếu không nói với mẹ.

Hơi sững lại vì câu hỏi của Lam , ông Quốc ấp úng

- Ba không nghĩ tới chuyện đó . Đây là vấn đề hết sức tế nhị. Cũng có thể trước đây Bạch Huệ từng là vũ nữ , rồi bây giờ là vợ chú Nam...

- Nhưng thím không hề ở Mỹ

- Điều đó đâu có quan trọng

Mặt lộ vẻ bất bình , Ngọc Lam xẵng giọng

- Vậy sao chú Nam lại nói dối ? Chú có mục đích gì chứ ?

Ông Quốc khoát tay

- Ba sẽ tìm hiểu chuyện này . Con đừng nóng nảy như thế . Dầu sao chú Nam cũng là chú con , ba không muốn làm chú ấy khó xử.

- Lâu nay ba mẹ chịu đựng vợ chồng chú ấy cũng không ít

Ông Quốc nhíu mày

- Con lại suy diễn . Ba có chịu đựng gì đâu

Ngọc Lam bĩu môi

- Nhưng mẹ thì có . Nếu thích những cảnh phô trương hạnh phúc của vợ chồng chú , mẹ đâu phải ở luôn ngoài tiệm vải

Hơi hất mặt lên , ông Quốc hỏi

- Mẹ đã than phiền gì với con về vợ chồng chú Nam ?

Ngọc Lam lắc đầu thật nhanh

- Chưa khi nào mẹ nói gì về họ, dù con có hỏi đi nữa . Tuy nhiên con biết mẹ không hài lòng

Giọng ông Quốc đều đều

- Về ai ? Chú hay thím ?

Ngần ngừ 1 chút , cô đáp

- Có lẽ về cả 2 người

Ông Quốc mỉa mai

- Thật vậy sao ?

Ngọc Lam nhìn ba với vẻ lạ lùng . Cô hoàn toàn không hiểu ý ôn g. Chả lẽ ba cho rằng mẹ thích nhìn cảnh vợ chồng người khác âu yếm ?

Ông Quốc đứng dậy bước về phía cửa sổ. Dáng khập khễnh của ông làm Ngọc Lam xót xa

So với mẹ , ba cô già và xấu hơn nhiều quá , đã vậy ông lại ít nói , tính tình khô khan . Ông không bao giờ biểu lộ tình cảm của mình với vợ con . Chưa khi nào Ngọc Lam thấy ba mẹ thân mật với nhau kiểu như vợ chồng chú Nam . Cô là con gái duy nhất , nhưng Lam cũng không hề được ông nâng niu chiều chuộng . Bởi vậy cô không bao giờ dám nũng nịu đòi hỏi ông chuyện gì . Giữa 2 cha con là 1 khoảng cách vô hình

Gia đình cô vẫn êm đềm hạnh phúc , nhưng luôn thiếu vắng bầu không khí êm ấm vui vẻ vì mỗi người là 1 ốc đảo tách biệt với xung quanh

Mỗi người có 1 phòng riêng , mạnh ai nấy ẩn thân vào cõi riêng đó . Chính vì vậy , Ngọc Lam không muốn ở nhà . Hết giờ học , cô thường vào quán cà phê . Trong quán đông đúc ồn ào đó , Lam vẫn cô đơn , nhưng được cái cô không lẻ loi như ở nhà mình . Trong lớp , ở quán Lam có nhiều bạn bè , cô đùa vui thoải mái với họ để bù cho những lúc quạnh quẽ đối diện với bóng mình trên vách

Còn mẹ thì sao ? Có lẽ bà tìm vui trong công việc , nên hầu như suốt ngày bà ở ngoài tiệm , chiều về đến nhà , gặp ba ở mâm cơm rồi mỗi người lẳng lặng về phòng

Từ nhỏ Ngọc Lam đã quen với lối sống tẻ nhạt của ba mẹ, cô chưa khi nào thắc mắc xem 2 người có hạnh phúc hay không , vì lúc đó cô còn nhỏ. Để khi biết nhận xét , suy nghĩ , Lam lại không dám hỏi đến vấn đề này

Nhỏ Thảo đã từng lý sự "Hạnh phúc vốn rất mong manh và hư ảo . Hãy cẩn thận khi với tay tới nó"

Và điều này đã làm Ngọc Lam ngại ngần . Cô sợ đối mặt với sự thật... Mẹ cô còn đẹp lắm , bà mới 36 tuổi , nhưng trông trẻ hơn tuổi rất nhiều . Siêng đi thẩm mỹ viện , ăn mặc sang trọng nên trông bà đúng là 1 thiếu phụ lịch sự cao sang . chắc chắn mẹ không yêu ba như ba yêu mẹ đâu . Nhưng tại sao hồi xưa mẹ ưng lấy 1 người đàn ông khô khan , xấu xí , tậ nguyền , lớn hơn mình mười mấy tuổi nhỉ? Có phải vì tiền không ?

Lam chợt nhớ tới những lời mẹ nói với chú Nam hôm trước... Khi chấp nhận lấy ba cô , lòng bà đã nung nấu 1 ước mơ . Đó có phải là giấc mộng làm giàu không ? Nếu thế thì...

Giọng ông Quốc uể oải cất lên

- Ba muốn con cư xử bình thường với chú thím , không được hỗn hào , xách mé vì những điều đã biết . Bây giờ về phòng học bài đi

Ngọc Lam biết câu chuyện đến đây là kết thúc , cô lững thững bước ra hành lang . Ngôi nhà to lớn này như càng vắng vẻ hơn khi chiều xuống . Ngày xưa bộ Ông bà nội nghĩ 2 người sẽ có con đàn cháu đống hay sao mà xây ngôi nhà lớn quá , để bây giờ chỉ có cô lủi thủi ra vào

Có thêm người sẽ đông vui , nhưng chú Nam đã không làm được điều này . Tiếc thật!

Ngang phòng của 2 người , Ngọc Lam nghe như có tiếng cãi vã . Cô tò mò đứng lại...

Giọng ông Nam gay gắt vang lên

- Cô đùa với tôi đấy à ? Hừ! Nghĩ cho kỹ đi . Nếu chuyện đổ bể, cô sẽ không có 1 xu dằn túi

Giọng Bạch Huệ nhỏ hơn , nhưng không thế mà kém phần đanh đá

- Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra huống hồ chi cả 1 câu chuyện dối trá . Tôi chán cái vai vợ hờ này quá rồi , anh đừng hăm doa. . Nếu túi tôi không có xu nào , hậu quả ra sao anh thừa biết

- Tôi chỉ yêu cầu cô ít đi lại với những người quen cũ , điều này đã thoa? thuận khi hợp đồng , cô không làm theo dĩ nhiên sẽ bị cúp lương

Bạch Huệ cười khẽ

- Anh dám à ?

- Sao lại không khi lúc nãy cô bảo Ngọc Lam đã nhìn thấy cô ở quán cà phê ?

- Tôi có thể bịa 1 câu chuyện để xoá tan sự thắc mắc từ con nhãi ranh ấy mà

- Nó không ngốc đâu! Cô đừng bày đặt phịa lung tung mà gây khó cho tôi thêm nữa

- Vậy thì anh ngốc mới nghĩ sẽ làm lung lay trái tim người đàn bà đó . Nhìn vào mắt bà ta , tôi không hề thấy bóng hình anh

Ông Nam rít lên

- Im đi

Giọng Bạch Huệ vẫn vang lên đầy vẻ châm chọc

- Sao nóng thế ? Tôi nói vậy không có nghĩa trong mắt bà ta có dáng dấp ai khác . Anh vẫn còn hy vọng và tôi vẫn còn cơ hội làm việc tiếp cho anh . Con nhóc Ngọc Lam để cho tôi , phần anh ráng lo bà mẹ...

- Câm mồm

Lam giật mình vì ông Nam rít lên khá to . Tim đập thình thịch , cô chạy vội về phòng khi nghe có tiếng chân người

Nén cơn giận đang ùn ùn dâng lên ứ nghẹn cả ngực , Ngọc Lam hào hển ngồi xuống giường ôm gối

Thì ra đúng như cô nghi ngờ , ông Nam và Bạch Huệ chả hề yêu nhau , cả 2 đang diễn kịch cho cả gia đình cô xem . Ông Nam đang đeo đuổi 1 bà nào đó , nhưng lại lấy Bạch Huệ làm bình phong

Tại sao thế nhỉ? Mới ở Mỹ về lần đầu , ông đã yêu ai nhanh thế ? Và cũng mới ở Mỹ về lần đầu , sao ông lại quen Bạch Huệ ?

Mồ hôi toát ra ướt trán khi Lam nghĩ rằng chú Nam từng về nước nhiều lần , nhưng chỉ lần này chú mới tới ở chung với ba mẹ cô . Người đàn bà ông Nam đang đeo đuổi là ai ?

Ngọc Lam buông mình xuống nệm . 1 ngày không bình thường đang trôi qua với 1 mớ lộn xộn rối rắm trong hồn Lam . Giờ này mẹ vẫn chưa về , nếu được biết chuyện , không chừng bà sẽ giải được những điều Lam thắc mắc vì mẹ rất thông minh , tình huống nào bà cũng có cách tìm ra ẩn số

Đang hoang mang tột cùng , Lam chợt nghe có tiếng gõ cửa . Cô ngồi phắt dậy nhưng không ra mở vội

- Hừ! Chắc là bà thím . Được, để xem bả diễn kịch hay tới cỡ nào

Tiếng gõ cửa lại nhẫn nại vang lên lần nữa . Ngọc Lam chậm chạp mở cửa và hơi bất ngờ khi nhìn thấy nụ cười thật tươi của ông Nam.

Ông ngọt ngào

- Chú vào được không ?

Ngọc Lam lúng túng

- Dạ được

Kéo ghế ở bàn học ra cho ông Nam xong , Lam dè dặt ngồi xuống giường và hỏi

- Tối nay chú không đi chơi với thím à ?

Ông Nam cười rất thoải mái

- Tối nay thím đi với bạn , chú ở nhà trò chuyện với Lam còn thích hơn

Ngọc Lam nhếch môi , giọng thận bình thản

- Thím Huệ hay thật ! Mới về nước chả bao lâu đã có bạn . Hồi chiều cháu thấy thím và bạn trong quán cà phê Vườn Ảo Mộng

Ông Nam nheo mắt

- Bạn trai phải không ?

Vờ ngạc nhiên , Lam kêu lên

- Sao chú biết ?

- biết chứ ! Cô ấy có nói , bạn ngồi ở các Bar đêm ấy mà

- Chú không ghen à ?

Ông Nam cười to

- Không! Ai chả có bạn . Sao lại ghen chứ ! Cháu cổ lỗ sĩ vừa thôi . Phải phóng khoáng như chú thím mới được . Cổ lỗ quá hèn chi không tin mẹ mình có bạn trai khá hào hoa lịch lãm

Ngọc Lam sững người 1 chút rồi phản ứng ngay

- Mẹ cháu không phải tuýp người như thế ấy , chú nói thế với ý gì ?

Ông Nam xoa cằm

- để biết cảm nghĩ của cháu về mẹ. Trong tim cháu , mẹ là số 1 , đúng không ?

Ngọc Lam cắn môi

- Cháu thương ba mẹ bằng nhau

Ông Nam hấp háy mắt

- Nhưng ba cháu thì lại thiên vị. Ổng thương mẹ cháu nhiều hơn đấy

Mặt Ngọc Lam đỏ ửng lên . Cô thấy bực vì câu nói vô tội vạ của ông chú . Tình thương của bố đối với con làm sao giống tình yêu của chồng dành cho vợ . Chú Nam đưa ra nhận xét khấp khễnh như vậy để làm gì chớ ?

Rất bình thản, Lam nói

- Chú nhận xét đúng đó . Bố mẹ cháu tuy hơi khô khan , già cỗi , nhưng 2 người rất yêu thương nhau . tình yêu đó tự nguyện , không cần được trả lương... Cháu là con làm sao chen vào giữa tình yêu đó được . Vả lại cháu vẫn có 1 vị trí đặc biệt đối với ba mẹ , nên không hề ganh tỵ.

Ông Nam cười khá gượng

- Yêu mà phải trả lương ? Cháu đùa hay quá!

Ngọc Lam so vai

- Cháu nói thật đó! Đời này người ta mướn vợ mướn chồng thiếu gì . Đã mướn thì phải trả tiền chứ

Thấy mặt ông Nam biến sắc , Ngọc Lam khoái thầm trong bụng . Cô thủng thỉnh nói tiếp

- Chú ở Mỹ mới về nên đâu biết ở Việt Nam bây giờ các cô vũ nữ thích tìm cho mình 1 ông chồng hờ đưa đón hàng đêm , mỗi tháng họ phải trả tiền thuê chồng đó

Ông Nam thở ra nhẹ nhõm

- Sao cháu rành vậy ?

- Cháu nghe bạn kể . À chính nhỏ Phương Thảo hôm trước chú gặp ở nhà này kể cho cháu nghe chớ ai . Mẹ nó làm tài phán ở vũ trường , chuyện gì về giới này nó lại không biết

Ông Nam nhíu mày

- Mẹ Phương Thảo làm ở vũ trường nào ?

Ngọc Lam lắc đầu

- Cháu không có hỏi - Rôi cô hạ giọng xuống , mắt tròn xoe trông thật ngơ ngây - Mà chú đừng nói với ba mẹ là cháu chơi với nhỏ Thảo nghe . Ba mẹ cho rằng gia đình nó không đàng hoàng , nên cấm cháu qua lại với nó đó

- Thật vớ vẩn! Thế nào là đàng hoàng ? Thế nào là không ? Chỉ đánh giá con người bằng định kiến là ngu ngốc . Ba mẹ cháu coi vậy mà cổ hủ quá! Biết đâu chừng trong mắt 2 người , chú cũng không đàng hoàng

- Điểm này cháu không biết , mà chỉ thấy chú có nhiều nét đặc biệt

Ông Nam lim dim

- Thí dụ như nét nào ?

Ngọc Lam ranh mãnh

- Cháu không nói được , nhưng nếu chú không đặc biệt làm sao cưới được cô vợ chỉ bằng nửa tuổi mình . Nhỏ Thảo khen chú lắm ! Nó nói chú trẻ , lại trông rất nghệ sĩ

Ông Nam bật cười

- Nghệ sĩ à ? Con bé khéo ăn nói quá , mẹ nó có đẹp như nó không ?

Lam gật đầu

- Dạ đẹp! Nhưng số mẹ nó khổ lắm

Ông Nam có vẻ lơ đãng

- Vậy sao ? Hồng nhan thường đa truân mà . Như mẹ cháu chẳng hạn

Lam nghiêm nghị.

- Không được nói tới mẹ cháu nữa

- Vậy nói về ai ? Về cái gì đây ?

Ngọc Lam bỗng hỏi

- Cháu nghe ba nói chú định ở lại VN luôn . Có thật không ?

Ông Nam gật đầu

- Ở đâu cũng không bằng ở quê nhà , nhưng đó chỉ là dự tính

Nhịp tay lên thành ghế , ông Nam nói tiếp

- Nếu ở lại VN làm ăn , chú sẽ mở 1 quán ăn nho nhỏ đủ để dưỡng già

Ngọc Lam tủm tỉm

- Tuổi 40 là tuổi người ta bắt đầu sự nghiệp , còn chú thì lại dưỡng già thiệt là khó tin và chắc cũng không có thật

Ông Nam nhìn Lam

- Cách nói chuyện của cháu giống mẹ lắm . Khi thì ngây thơ ngờ nghệch , lúc lại sâu sắc , chua cay . Đàn ông sẽ chết vì tính cách này

- Cháu chưa bao giờ thấy mẹ ngờ nghệch hoặc chua cay . mẹ lúc nào cũng điềm tĩnh , chững chạc

Ông Nam có vẻ bồi hồi

- Bích Kiều là 1 người bản lĩnh , luôn luôn làm chủ lý trí của mình . NGược lại anh Quốc thì...

Thấy ông Nam không nói tiếp . Lam hỏi tới

- Thì sao ?

Ông Nam nhỏ nhẹ.

- Hôm trước chú đã nhận xét 1 lần về ba lẫn mẹ cháu . Nhưng cháu đâu có đồng tình với nhận xét đó . Hôm nay chú không nhắc lại nữa đâu . Cứ để trong mắt cháu , ba mẹ là tốt nhất , mẫu mực nhất . Rồi ngày nào đó cháu sẽ thất vọng

Ngọc Lam lắc đầu

- Ba mẹ cháu kính trọng quý mến nhau thật tình , chú nói vậy khác nào cố ý gieo vào đầu cháu những mâu thuẫn nghi ngờ về ba mẹ - Ngừng lại để thở, Lam nói tiếp - Tuy ba mẹ không biểu lộ tình cảm như chú và thím , nhưng 2 người rất thương nhau

Ông Nam nhếch môi , cái nhếch môi đầy cố ý của ông làm Lam hơi hẫng , cô nhấn mạnh

- Ba mẹ yêu thương nhau thật mà

- Chú có nói không đâu . Cháu nhạy cảm quá. Chú đã nói ba yêu mẹ hơn thương cháu mà

Ngọc Lam ấm ức làm thinh . Ngay lúc đó cô nghe giọng ba mình

- Em ở đây à ? Làm anh đi tìm

Ông Nam khoanh tay trước ngực

- À! Lâu lâu chú cháu trò chuyện để hiểu nhau hơn thôi mà . Buồn cười thật , chả hiểu Bạch Huệ nghĩ sao mà cứ nói Ngọc Lam giống tôi mới kỳ chứ

Ông Quốc lạnh lùng ngắt ngang

- Chỉ là cảm giác thôi . Ngọc Lam giống anh nhất . Ai cũng bảo thế

Ông Nam xoa cằm

- Nếu thế thì con bé cũng phải giống cả chú nó rồi

Ông Quốc nói lãng sang chuyện khác

- Anh định hỏi thăm vài điều về thị trường Cali , về thương xá Phước Lộc Thọ, về phố Bolsa

Ông Nam châm biếm

- Định dời tiệm vải nhà này qua bển à ? Cũng nên lắm chứ ! Ý tưởng của anh luôn bay nhảy chứ không khập khễnh như bưỚc đi của người có tật

Ngọc Lam lo lắng nhìn ba . Ông ghét nhất nhắc tới chuyện tật nguyền . Vừa rồi chú Nam cố ý chạm vào yếu điểm của ông . Chắc ba giận lắm , không khéo ông quát lên bây giờ

Nhưng trái với điều lo nghĩ của Lam , ông Quốc vẫn bình thảnh ra lệnh

- Anh chờ chú ở phòng làm việc . Lên ngày đi

Nhìn ông Quốc cà nhắc bước đi , ông Nam nheo mắt hỏi Lam

- Cháu có thích giống bố không ?

Ngọc Lam không trả lời . Chưa bao giờ cô thấy ghét ông Nam như lúc này . So với ba cô , ông đẹp hơn rất nhiều , nhưng những nét đẹp ấy không che được vẻ trâng tráo , tàn nhẫn lộ ra trong ánh mắt , lời nói . Tất cả những nét ấy lại rất xứng với Bạch Huệ . Dù 2 người là vợ chồng hờ , nhưng Lam vẫn nhìn thấy ở họ sự đồng điệu về những cách sống . 1 cách sống giả dối không tình người mà chỉ có tiền là gốc

Ngọc Lam lạnh lùng nhìn trả lại ông Nam

Đứng dậy , đi tới cửa , ông quay lại nói nhỏ.

- Gái giống cha giàu ba họ đấy . Nhưng giống chú thì tốt hơn , vì ba cháu xấu trai lắm

Ngọc Lam tức nghẹn cả người vì câu nói của ông Nam . Chạy vội tới trước gương , cô chăm chú ngắm mình

Trong gương là 1 cô gái với nét mặt hầm hầm giận dữ trông thật... xấu . Ngọc Lam hậm hực quay đi

Hừ! Ba gọi chú Nam vào phòng làm việc , chắc chắn phải có chuyện , chớ đâu chỉ để hỏi thăm vớ vẩn tận bên Cali . Tại sao mình không nghe trộm chứ ?

Bước ra ngoài sân , rón rén , lom khom tới gần cửa sổ phòng làm việc của ông Quốc , Ngọc Lam thất vọng khi thấy 2 cánh cửa kính đóng chặt , màn che bít bùng . Ba cô đúng là cẩn thận quá mức . Có lẽ ông thừa hiểu cô con gái mình là người tò mò . Tự nhiên Lam tủm tỉm cười . Con tin ba dư sức dạy dỗ chú Nam . Người như chú . Lam không có được chút cảm tình . Nếu ba mẹ tiếp tục nhường nhịn để vợ chồng chú ở chung , chắc chắn có chuyện kinh khủng gì đó mà Lam không đoán được sẽ xảy ra

Đông dằn mạnh cốc rượu xuống quầy rồi lững thững đẩy cửa bước ra khỏi bar Kim's . Đó là ly rượu thứ 2 của anh cho buổi sáng nay , 1 chủ nhật vô vị không bạn bè cũng không người thân nào ở bên

Chui vào bar , đánh bi da lỗ , đấu láo với đám gái bát nháo mãi cũng chán , thử lang thang ngoài phố xem sao ! Lâu lắm rồi , Đông không tản bộ Ở khu Lê Lợi , Nguyễn Huệ.

Nếu có Tuấn ở đây , thế nào hắn cũng toét mồm cười và bảo rằng anh lên cơn . Khi quá buồn , nếu không tìm cách làm vơi đi , biết đâu người ta sẽ điên thật

Mặt Đông đanh lại . Sao anh căm thù cái từ điên chưa từng thấy . Nó luôn gợi ở anh 1 ký ức bất ổn của tuổi thơ . Hồi đó người ta vì lịch sự , vì nể nang nên không bảo mẹ anh điên mà họ dùng từ mất trí để nói về căn bệnh của bà . Mất trí đồng nghĩa vớt mất tất cả. Sống vật vờ như bóng ma trong ngôi nhà rộng lớn với những người hầu hạ phục dịch được vài năm mẹ cũng qua đời

Hồi đó ngoài bà ngoại và Đông ra chẳng ai khóc hết . Ai cũng cho rằng mẹ chết là được giải thoát khỏi nỗi thống khổ triền miên , mẹ chết sẽ làm cho người còn sống khỏi phải đau đớn khi mỗi ngày chứng kiến cảnh bà cười ngặt nghẽo , khóc lu loa , la hét gầm gừ như thú dữ

Cho đến bây giờ Đông vẫn không biết tại sao mẹ bị đoa. đày như thế . Giòng họ ngoại là giòng họ rất nổi tiếng ở Bình Dương , mẹ anh là con gái út được nâng như trứng hứng như hoa . Làm vợ rồi làm mẹ, bà chưa khi nào phải động tới móng tay , mọi việc trong nhà đều do người ăn kẻ ở đảm trách hết . Bà chỉ có bổn phận chưng diện thật đẹp để lui tới những buổi tiếp tân sang trọng 1 mình . Sung sướng như thế hạnh phúc như thế mà bà lại ngã bệnh mới lạ lùng . Lúc ấy Đông mới 10 tuổi , anh không biết nguyên nhân gì làm mẹ loạn trí . Anh chỉ nhớ mẹ là người mảnh mai , yếu đuối , và rất dễ xúc động . Bà có vẻ cô đơn , khép kín khi sống với chồng con . Nhưng trong đám đông , trong những buổi tiệc tùng , bà hoạt bát , vui vẻ hẳn lên khiến Đông có cảm giác mẹ là người khác

Tới bây giờ mỗi lần nghĩ đến mẹ , Đông vẫn cảm thấy day dứt . Anh không chấp nhận người đàn bà nào khác thay vị trí của mẹ , chính vì vậy Đông oán trách ba mình . Ông thật quá vội vàng khi mẹ vừa mất được 6 tháng đã rước nhân tình về nhà ở. Để sau đó Đông tự cho mình đứa trẻ mồ côi cha lẫn mẹ . Trái tim non nớt anh dã chai cứng . Tuổi hồn nhiên thời mực tím của anh trôi qua lặng lẽ chán chường , ba anh thường xuyên vắng nhà . Thằng con trai đang cô đơn hụt hẫng chỉ biết lào vào những cuộc vui để quên buồn...

Và rồi gì nữa ? Sao sáng nay lại nhớ nhiều về quá khứ vậy ? Đúng là sắp lên cơn thật rồi

Băng qua đường , đi dọc theo các kiosque bán băng nhạc . Đông bỗng chú ý đến đám trẻ con đang bu quanh 1 cô gái . Chúng mời cô ta mua món gì đó , nhưng hình như cô ta từ chối . và bọn trẻ bám theo cô với thái độ rất là chợ trời

Đông vội bước nhanh hơn , anh chưa kịp tới gần để can thiệp thì 1 thằng nhóc đầu trọc lóc đã giật cái xách tay cô gái đeo lủng lẳng trên vai

Dường như có đề phòng nên cô ta kịp thời ghịt lại . 1 thằng nhóc khác từ phía sau xô tới thật mạnh , cô gái ngã sấp trên đường và nó giật cái giỏ chạy ngược về phía Đông .. Hừm! Số chú mày xui tận mạng

Anh lẹ làng chộp cánh tay nó bẻ quặt ra sau . Thằng bé la oai oái và vất cái giỏ xuống

- Tha cho em đi anh Hai ! Tại em đói quá nên mới liều mạng . Mới lần đầu , anh tha giùm em đi

Buông tay nó ra , Đông gằn giọng

- Xéo ngay

Thằng nhóc co giò chạy theo đám bạn trong lúc Đông nhặt cái giỏ đi về phía cô gái . Cô còn đang ngồi bệt dưới đất , tay ôm lấy chân

Qùy gối xuống , Đông dịu dàng hỏi

- Cô có sao không ?

Cô gái ngước lên nhìn anh , mắt rươm rướm mở to đầy ngỡ ngàng

Đông ngạc nhiên

- Trông cô quen quen

Đôi môi hồng hơi nhếch lên , cô gái nói

- Có lần anh đã nhặt và bảo Tuấn trả lại tôi cái thẻ xe

- À! Đúng rồi ! Để tôi đỡ em dậy

Cảnh giác với thái độ lịch sự, mồm mép ngọt ngào khác hẳn lần gặp Đông đầu tiên , Lam co người lại khi anh đưa tay ra

- Ơ khỏi! Tôi dậy 1 mình được mà

Dứt lời , Ngọc Lam đứng lên thật nhanh . Nhưng cô bỗng nghe đau buốt ở mắt cá chân . Mặt tái đi vì đau , Lam loạng choạng té sấp và người Đông . Anh vội vã giừ cô lại

Ngọc Lam kêu lên

- Ai da! Chân tôi đau quá ! Đau quá!

Đỡ cô ngồi xuống vỉa hè , Đông trấn an

- Chắc bị sai khớo . Không sao đâu ! Xoa dầu nóng sẽ hết ngay

Ngọc Lam nhăn nhó đẩy tay anh ra

- Dầu nóng có phải là thuốc tiên đâu mà hết ngay , anh đừng có gạt tôi

Nhìn xuống mắt cá , Lam thấy nó bắt đầu sưng to lên , cô mếu máo

- Làm sao bây giờ ?

Đông nói

- Để tôi thử xem

Lam chưa đồng ý anh đã bóp nhẹ cổ chân cô . Tự nhiên Lam rút chân lại , người nóng bừng lên . Cô liếc vội anh và thấy gương mặt Đông nhíu lại hết sức chăm chú

Anh phán 1 câu gọn như bác sĩ

- Bong gân rồi! Phải bó thuốc mới được

Ngọc Lam ngơ ngác trÔng thật tội

- bó ở đâu ?

- Ở nhà Tuấn . Ba hắn chuyên trị trật xương cho cầu thủ đá banh mà

Lam buột miệng

- Thật hả?

Giọng Đông khó chịu

- Tôi không biết đùa

Ngọc Lam ấp úng

- Xin lỗi! Ý tôi không phải vậy

- Nếu em muốn mau khỏi , tôi có thể chỉ em nhà Tuấn . Không xa đâu , từ đây ngồi xích lô tới đó độ 10 phút

Ngọc Lam lo lắng nhìn Đông.

- Tôi... tôi đến đó 1 mình à ?

Đông nhún vai

- Nếu cần nhắn người yêu , tôi có thể điện thoại giúp em . Còn nếu muốn về nhà , tôi sẽ gọi xích lô giùm

Ngọc Lam ngờ vực nhìn Đông . Có nên tin anh ta không nhỉ? Về nhà giờ này cũng chả có ai lo cho Lam . Chả lẽ nhắn ba mẹ vì cái chân bị bong gân ?

Cô dè dặt hỏi

- Để như vầy , không bó thuốc có khỏi không ?

- Lâu ngày sẽ thành tật . Xinh đẹp như em mà cà nhắc thì khổ lắm . Sao ? Tôi gọi xe cho em nha ?

Lam thiểu não gật đầu , cô cắn môi để Đông dìu mình lên xích lô . Và loáng thoáng nghe anh nói địa chỉ nơi cần phải đến...

Ôi! Cái chân đau quá! Lam nhăn mặt đừng khóc . Chiếc xe lắc lư chạy , khi cô choàng dậy thì Đông đâu mất rồi

Trời ơi! Mình chưa nói với anh ta tiếng cám ơn nào cả. Lam xốn xang mãi cho đến khi xe dừng lại trước 1 tiệm thuốc Bắc

Cô mừng muốn reo lên khi thấy Đông ngồi vắt vẻo trên chiếc Dream dựng bên lề . Anh chạy ra đỡ cô xuống xe nhẹ nhàng , cẩn thận đến mức làm tim Lam đập thình thịch...

Anh ta không phải người xấu , nhưng sao lại là bồ của thím Huệ nhỉ? Nghĩ tới bà thím mình , Ngọc Lam chợt thấy nặng nề . Sự dè dặt từng có đối với Đông lại tăng lên khi cái từ "Sở khanh tân thời" vang vang lên trong đầu cô

Nhẹ dạ là chết . Hắn có thể lừa để bán cô qua tận Ma Cao . Sao Lam dễ tin đến mức theo hắn tới đây chứ ? lỡ như vào trong đấy hắn cho cô uống thuốc mê rồi giở trò tồi tệ thì sao nhỉ?

Đang đi Ngọc Lam chợt khựng lại . Đông ngạc nhiên

- Em đau lắm à ?

Lam liếm môi

- Tôi sợ lắm ! Thôi , để tôi về

Giọng Đông mềm mỏng

- Chẳng có gì phải sợ. không đau đâu ! Ba của Tuấn nổi tiếng mát tay mà...

Ngọc Lam nói đại

- Tôi thấy lo và ngại quá

Trán Đông hơi cau lại

- Em ngại tôi phải không ?

Lam lúng túng nhìn xuống chân mình , ngay lúc đó cô nghe giọng Tuấn vang lên

- Ủa! Chuyện gì mà đi có đôi có cặp vui vậy nè ? Phương Thảo và Cẩm Ly đâu ?

Đông ngắn gọn

- Cô bé này bị bong gân hay trật khớp gì đó

Tuấn sốt sắng

- Vậy thì mau vào , ông bô đang rảnh

Đông quạu quọ.

- Tao chỉ có trách nhiệm đưa tới đây , còn vào hay không là do cô ta . Tao .. vọt à

Tuấn kêu với theo khi Đông gài số xe

- Ê! Làm gì gấp dữ vậy ?

Ngọc Lam bối rối nhìn theo khi chiếc Dream chở Đông vọt xuống đường . Không ngờ anh ta lại nhạy cảm và nhiều tự ái đến thế . Hình như Đông hiểu nỗi "lo" và "ngại" của cô nên mới tỏ thái độ ra mặt như vậy

Lúc Lam thấy khó xử , thì Tuấn lại hỏi

- Đông làm bong gân chân Lam hả?

Cô ấp úng

- đâu có! Anh ấy giúp tôi thì đúng hơn

Tuấn chắc lưỡi

- Ủa! Vậy sao hắn tỏ vẻ giận dỗi kỳ vậy kìa ?

Đưa tay đỡ Lam , Tuấn nói tiếp

- Mặc kệ hắn . Lo cái chân của Lam trước đã . Nhưng em bị sao vậy ?

Nhăn nhó bước đi , Lam kể vắn tắt cái xui của mình cho Tuấn nghe , rồi rầu rĩ ngồi xuống ghế

Từ trong nhà 1 người đàn ông tóc bạc bưỚc ra . Tuấn mau mắn giới thiệu

- Bạn con bị xô té , ba xem giùm...

Thấy Ngọc Lam sợ hãi gật đầu chào mình , người đàn ông mỉm cười hiều lành

- Đưa chân đây bác Hai xem coi con gái . Bị tụi bụi đời xô ngã hả? Chà! Đúng là xui . Nhưng dầu sao cũng còn hên nên mới gặp thằng Đông . Cái thằng lầm lì ấy vậy mà tốt . Con gái chắc nhỏ tuổi hơn con trai bác rồi . 2 đứa bây quen lâu chưa mà bác không thấy tới chơi vậy ?

Đang tròn mắt vì cách nói tràng giang đại hải của bác Hai , Ngọc Lam bỗng rú lên vì cái chân mình bị bẻ đau điếng hồn

Lúc cô còn đang hoảng vía thì bác Hai , ba Tuấn xoa tay bảo

- Xong! Bây giờ mang rượu thuốc về bóp . Vài hôm là nhảy đầm được rồi

Ngọc Lam rụt rè nhìn người đàn ông vui tính

- Cháu cám ơn bác Hai

- Chuyện nhỏ mà . Nhưng mai mốt nhớ tới chơi đó

- Dạ...

Tuấn tủm tỉm cười , nhìn theo ông bô

- Đã hứa phải giữ lời nha! Nhất là cái khoản nhảy đầm...

Liếc anh chàng ` cái sắc lẻm , Ngọc Lam ấm ức làm thinh

Tuấn vào nhà lấy ra chai thuốc rưỢu . Anh đưa cho Lam và dặn

- Ngày xoa 3, 4 lần gì cũng được . Chú ý không cho rơi vào mắt , miệng và để xa em nhỏ... Nhớ chưa ?

Ngọc Lam dài giọng

- C .. h .. ư .. a! Xí ! Làm như người ta ngốc lắm vậy

Tuấn nói khơi khơi

- Chuyện đó ai mà biết . Nếu không đâu đến nỗi bị con nít xô té . Này! Có cần tôi bóp chân làm mẫu cho không ?

Thấy anh chàng sấn tới ngồi kế mình , Lam xua tay rối rít

- Không! không.

- Vậy thì tốt , nhưng xoa bóp xong phải rửa tay mới bóc xoài , bóc ổi ăn nha . Vừa xoa vừa ăn thì ngủm đấy , vì thuốc này có mã tiền độc lắm

Ngọc Lam nhỏ nhẹ.

- Tôi... xin phép được gởi lại tiền thuốc cho bác Hai

Tuấn bật cười

- Ba tôi không nhận đâu . Ông còn bảo tôi đưa em về tận nhà nữa đó

- Như vậy phiền anh lắm . Tôi sẽ về bằng xích lô

Nhìn Ngọc Lam nhấp nhỏm định đứng dậy Tuần kèo nài

- Ngồi thêm ít phút nữa đi Lam... Lần trước Cẩm Ly đã nói , nếu có duyên thì thiên lý cũng năng tương ngộ , tôi không ngờ chúng ta gặp lại sớm dữ vậy

Ngọc Lam nói

- Và lần này tôi cũng nợ 2 anh . Chưa kịp cám ơn , anh Đông đã đi mất . Thật ngại quá!

Tuấn xuề xoà

- Có gì đâu mà ngại! Đàn ông ai lại đi chấp nhất 1 lời cám ơn

Mân mê lọ thuốc rượu , Lam nói

- Anh thì không , nhưng người ta thì có đó

- Em nói Đông hả? Hắn không nhỏ mọn như vậy đâu

Ngọc Lam bứt rứt

- Vậy tại sao ảnh lại bỏ về ngang ? Nếu bận thì đừng đưa tôi tới đây . Ở cái nhìn đầu tiên , dường như ảnh đã ghét tôi rồi

Tuấn nhíu mày

- Sao em nghĩ thế ?

- Tôi không biết , nhưng thái độ của Đông hôm ở bãi gởi xe vẫn làm tôi khó chịu mãi tới hôm nay . Tôi đã tự hỏi nhiều lần mình đã làm gì sai để bị đối xử như thế

Giọng Tuấn trầm xuống

- Tại Lam không hiểu Đông nên mới trách hắn . Đông tốt lắm đó

Môi Lam nhếch lên

- Tôi không tin ! Người giao du với gái nhảy khó tốt lắm

Tuấn kêu lên

- 1 định kiến cổ lỗ hơn cả thái dương hệ . Theo tôi nghĩ , người tốt vẫn có quyền giao du với dân mạt hạng . Em không nên nhập nhằng 2 khía cạnh này với nhau rồi trách người ta

Ngọc Lam ương ngạnh

- Anh không hiểu tại sao tôi nói thế đâu . Tôi cũng không thể giải thích điều mình khẳng định

- Điều em khẳng định à ? Đúng là chủ quan với người mới gặp 2 lần

Nhìn Lam với vẻ soi mói , Tuấn gật gù

- A .. tôi hiểu rồi . Lúc nãy em để lộ cho Đông biết em không tin tưởng hắn chớ gì ? Thảo nào hắn vọt là phải . Tính hắn cũng nhạy cảm và nhiều tự ái như em

Ngọc Lam gân cổ lên

- tôi có nói gì đâu mà tự ái

- Cần gì phải nói , chỉ cần liếc qua thái độ của em cũng đủ hiểu rồi . Đông là người thông minh và tinh tế số 1...

- Vậy thì sao chứ ?

- Thì hắn bỏ đi là đúng chớ sao

Ngọc Lam xụ mặt xuống vì câu kết luận của Tuấn . Cô giận dỗi gượng dậy

- Tôi về đây

Tuấn đến kế bên đỡ Lam

- Tôi đưa em về nhà , không thôi sẽ bị ba mắng tắt bếp

- Chân đau như vầy ngồi xích lô an toàn hơn . Chờ anh chuyển hộ đến bác lời cám ơn rất chân tình...

Tuấn ngắt lời cô

- Còn Đông , em không cám ơn à ?

Ngọc Lam càu nhàu

- Anh ta khó chịu lắm! Nhờ anh chuyển lời sợ bị bắt lỗi - Nhìn Tuấn bằng ánh mắt dịu dàng , Lam hạ giọng - Tôi phải cám ơn anh nữa . Anh mới đúng là người tốt

Tuấn bật cười

- Em khen tôi hơi sớm đó

Lam hóm hỉnh

- Tôi cố tình vì sợ quen biết lâu sẽ thấy toàn ~ điểm xấu của anh , lúc ấy có muốn khen cũng không được

Mắt Tuấn sáng lên

- Vì lời khen sớm này tôi phải quyết tâm làm người tốt cho mọi người hài lòng , bạn bè thương mến

Lam thêm vào

- Và người yêu hạnh phúc nữa chứ

- Chậc! Tiếc là tôi vẫn cô đơn

- Vậy chúc anh sớm tìm được phân nửa còn lại của mình

Tuấn im lặng . Anh ngập ngừng như định nói gì với Lam , nhưng rồi lại thôi . Anh gọi xích lô đỡ cô lên ngồi và bảo nhỏ.

- Tôi đến thăm em được không ?

Ngọc Lam ngập ngừng

- Tôi không sao đâu , anh đừng bận tâm

Tuấn im lặng . CHiếc xe lăn bánh chậm chạp , Lam quay lại thấy anh đứng tần ngần nhìn theo . Lòng cô chợt xôn xao khi nghĩ đến Đông rồi cả đến Tuấn nữa

Cùng trong 1 buổi sáng , 2 người đều làm cô xúc động . Nhất là Tuấn , anh tốt với Lam quá làm cô bỗng nghĩ tới 1 thứ tình cảm cô chưa tưng trải qua mà chỉ thấy lo khi nhớ đến Phương Thảo

Yêu và đau khổ vì thất tình quả là đáng buồn , Lam không bao giờ quên gương mặt tuyệt vọng đến thất thần của Phương Thảo khi con bé biết thằng bồ đã có người yêu khác . Chính gương mặt Thảo , cùng sự trượt dốc thê thảm của nó khiến Ngọc Lam thấy sợ, 1 nỗi sợ mơ hồ rất lạ về tình yêu

Lam sợ lỡ như mình yêu đơn phương, yêu 1 kẻ không ra gì , hoạc bị phản bội như nhỏ Thảo lắm . Đôi lúc mơ mộng vẩn vơ , cô nghĩ lung tung rồi tự trách mình lẩn thẩn

Mà Lam lẩn thẩn thật . Đang lúc cái chân đau muốn chết , cô vẫn nghĩ mông lung được . Điều cần làm lúc này là tìm cách nó sao với ba mẹ cho ổn lý do bị sai khớp chân đây

Sáng nay Cẩm Ly đến rủ cô đi chợ, dù không khoái lắm , Ngọc Lam cũng vui vẽ chiều bạn . Ai ngời mới ra tới nhà hát thành phố , Cẩm Ly lại gặp 2 bà chị của mình mặt mày hớt hải , cử chỉ quýnh quáng . Nghe 2 bà nói đang theo dõi ông anh rể thứ 3 với con bồ nhí , Cẩm Ly liền đi theo để yểm trợ.

Thế là con bé bỏ mặc Lam làm chiếc bóng bên đường không hề thương tiếc . Buồn tình lẫn bực mình vì không có ý định mua sắm , Lam lang thang ngoài phố cho hạ cơn giận xuống . Mới đi được 1 chút đã gặp nạn . Đúng là xui! Nhớ tới Đông , Lam bỗng trề môi . Cô ghét nhất ~ người tự coi mình quá cao . Ở nhà Lam đã bực thái độ tự phụ, phách lối của BH , bây giờ lại đụng phải Đông . Hứ! Xem chừng nồi nào úp vung nấy rồi

Tại sao ba giấu mẹ chuyện của chú Nam chứ ? Hôm nay nhất định Lam sẽ kể hết cho mẹ biết xem bà xử lý thế nào . Nếu cần , Ngọc Lam sẵn sàng lôi Đông ra làm bằng chứng . Lúc ấy coi bộ mặt khinh khỉnh của 2 người kia ra sao cho biết

Cà nhắc bước vào nhà , Ngọc Lam ngạc nhiên thấy ba mẹ đều ngồi trên salon . Mặt ai trông cũng hết sức hình sự.

Nhìn cô đi khập khễnh , ông Quốc cau mày

- Chân con sao vậy ?

- Con bị té

- Sao lại té ?

- Dạ... con vấp...

- Hừ! Lúc nào cũng chạy rong ngoài đường . Coi chừng có bữa mất luôn mạng đó

Bà Kiều khó chịu

- Sao anh độc miệng dữ vậy ? Bộ nó muốn té à ?

Ông Quốc cau có

- Nếu nó ở nhà thì đã không xảy ra chuyện . Lúc nào em cũng bênh , bảo sao nó không hư

Bà Kiều đanh giọng

- Nó hư ra sao , anh dẫn chứng coi ?

Thấy ông Quốc làm thinh , bà tiếp

- Đừng bực bội rồi trút vào con như vậy . Tội nghiệp nó

Quay sang Ngọc Lam đang đứng dựa vách với 1 chân co, 1 chân duỗi , bà dịu dàng

- Có sưng không ? Lại mẹ xem

Ngọc Lam gượng gạo

- Người ta chỉ con vào tiệm thuốc bắc , ông thầy sửa chân lại rồi

- Bị nặng dữ vậy sao ?

Liếc ông Quốc 1 cái , bà đứng dậy đến bên Lam và ngồi xuống nhìn chân cô

- Trời ơi , sưng vù đây nè

Ông Quốc đứng dậy quát

- Nhà này 1 người què là nhiều lắm rồi . Bây giờ lại thêm nó khập khểnh . Thật chả giống ai

- Anh nói ~ lời đó đâu có ích lợi gì

- Hừ! Vậy thì tôi đi . Trong nhà này bây giờ tôi đâu còn quyền hạn nữa

Ngọc Lam lấm lét nhìn mẹ.

- Sao ba quạu quá vậy ?

Bà Kiều lắc đầu

- Miết rồi chút xíu chuyện cũng cáu gắt , sinh sự. Mẹ sợ mình không còn chịu đựng được nữa

Lam xốn xang vì gương mặt mệt mỏi của mẹ, cô buột miệng hỏi

- Lại liên quan đến vợ chồng chú Nam, đúng không mẹ?

- Ừ! Ba không muốn vợ chồng họ dọn đi

Lam dò dẫm

- Thế ba có nói gì về thím Huệ không ?

Bà Kiều nhíu mày

- Nói gì mới được ? Con thừa biết ổng như cóc , có bao giờ mở miệng đâu

Ngọc Lam lắc lắc chai thuốc rượu rồi xoa vào chân . Cô vừa bóp nhẹ vừa suy nghĩ xem sẽ bắt đầu ra sao cho mẹ khỏi bất ngờ

Cô ngập ngừng

- Mẹ thấy thím Huê thế nào ?

Bà Kiều vẫn có thái độ tránh né như trước đây

- Mẹ không thích phê bình chị em bạn dâu với mình

- Mẹ né tránh thì đúng hơn . Tại sao vậy ? Bà ta tốt hay xấu , là người như thế nào , mẹ phải cho con biết chứ ?

Bà Kiều ngập ngừng

- Vợ chồng chú Nam là khách , ở chơi với mình 1 thời gian rồi cũng về Mỹ . Mẹ nghĩ đâu cần bận tâm nhiều đến họ.

Ngọc Lam bưóng bỉnh cãi

- Trước đây mẹ hay phân tích tính tình của ~ người quen để con phân biệt tốt xấu mà đề phòng hay học hỏi từ họ. Nhưng với vợ chồng chú Nam , mẹ không làm thế dù con đã hỏi mẹ mấy lần.

Bởi vì tự con đã tìm hiểu và biết được nhiều điều khá thú vị về họ.

Bà Kiều biến sắc

- Con biết được gì rồi ?

Lam hếch mũi

- BH là dân Sài Gòn chính hiệu chớ co phải Việt kiều như chú Nam quảng cáo đâu . Bà ta đang làm vũ nữ ở Đêm Màu Hồng

Nhìn về phía phòng ông Quốc , bà Kiều có vẻ hốt hoảng

- Con đã nói chuyện này với ba chưa ?

Lam gật đầu . Bà Kiều hỏi tới

- Hồi nào ?

- Cách đây nửa tháng

Bà Kiều nói như rên

- Sao tới giờ mới nói với mẹ?

Ngọc Lam chớp mi

- Vì ba bảo con giấu , nhưng con thấy tức quá nên mới bật mí để mẹ giải quyết cho rồi

Mặt bà Kiều thừ ra , mày nhíu lại như suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm . Thái độ của bà làm Lam lo lắng . Rõ ràng bà không được bình tĩnh như cô tưởng

Lúc Lam còn ngơ ngác , bà Kiều đã hùng hổ đi vào phòng ông Quốc . Nhấp nhỏm với cái chân đau trên ghế , Lam ân hận đã không nghe lời ba , bép xép với mẹ để bà nổi cơn tam bành lên

Chả biết ông bà đang cự nhau ra sao . Nhưng chắc chắn Lam sẽ bị văng miểng . Với cái chân xi- cà- que này , cô có thể đi đâu để lánh nạn đây ? không ngờ chuyện này với mẹ lại nghiêm trọng dữ vậy

Càng nghĩ Lam càng ức . Tất cả cũng tại ông Nam . Ông bày ra nhiều chuyện khó hiểu làm gì để gia đình cô xào xáo lung tung , để mẹ giận thế này . Đây là lần đầu Lam thấy mẹ giận đến mức không làm chủ được mình . Vẻ điềm tĩnh , chững chạc thường ngày của bà biến đâu mất , thay vào đó là 1 sự hốt hoảng , lo lắng lẫn giận dữ kinh khủng

Mà tại sao lại hốt hoảng , lo lắng cơ chứ ?

Cánh cửa phòng ông Quốc bật mở tung , bà Kiều lao ra , mặt tái xanh , tái mét

Giọng bà vang lên khô khốc

- Vào lấy quần áo ra tiệm vải ở luôn với mẹ.

Ngọc Lam ấp úng

- Ba mẹ giận nhau à ?

- Đừng hỏi nữa . Đi nhanh lên

- Chân con đau . Con không đi đâu

Từ trong phòng , ông Quốc khập khễnh bước ra

- Em không được dẫn con theo , vì đây là nhà của nó

0 để ý lời ông Quốc , bà Kiều nhìn Lam

- Sao còn ngồi đó ? Có nghe mẹ nói không ?

Ngọc Lam trầm giọng

- Chuyện của chú thím Nam , đâu ảnh hưởng đến gia đình mình . Sao mẹ lại giận ba kỳ cục vậy?

Bà Kiều cười gằn

- Con nít biết gì mà nói

Ngọc Lam đưa mắt nhìn ông Quốc , ba cô không tỏ vẻ xúc động hay lo lắng gì trước quyết định của mẹ . Tại sao vậy chứ ?

Lam kêu lên đầy ấm ức

- Ba đừng cho mẹ đi

Ông Quốc thản nhiên

- Ba chỉ cấm con đi thôi . Mẹ con muốn tự do , ba không cản

Nhìn chồng bằng cái nhìn oán hận , bà Kiều đanh giọng

- Ông không tin tôi thì sau này đừng ân hận , khi đã bỏ đi , tôi sẽ không bao giờ trở về

Ông Quốc nói

- Chuyện đã đến nước này , làm sao tôi tin ai được . Mấy người định gạt tôi đến bao giờ ? Tôi đã không muốn làm ồn ào , ai ngờ bà lại nhảy dựng lên như oan ức lắm . Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng

Bà Kiều nhìn chồng

- Ông nghĩ sao cũng được . Nhưng suốt đời tôi oán hận anh em nhà ông . Hãy nhớ điều đó

Dứt lời , bà mím môi quày quả bước đi. Ngọc Lam vội đứng dậy , nhưng cái chân chợt đau nhói lên làm cô quỵ xuống . Biết Lam té , nhưng bà Kiều vẫn không quay lại , cô bàng hoàng nhìn theo mẹ , lại ngước nhìn ba . Trong phút chốc , cả 2 người thân nhất của Lam trở thành kẻ xa lạ. Ngọc Lam chán chường ngồi bệt luôn dưới đất , nước mắt tủi thân ràn rụa

Ngoài sân nắng chan hoà . Nhưng chủ nhật này không còn là "Beautiful Sunday" như tên 1 bài hát mà hồi sáng vừa chở cô , nhỏ Cẩm Ly vừa huýt gió luôn mồm nữa

Đông khẽ gật đầu chào người khách rồi đi vội vào trong . Người này cách đây vài năm anh đã gặp 1 lần . Ông ta là chỗ quen biết của dì Linh , người giúp việc cho gia đình Đông nhiều năm nay

Nghe dì Linh nói ông ấy là Việt kiều , thỉnh thoảng về nước lại ghé thăm , vì ngày xưa mẹ dì Linh vú nuôi ông ta từ thuở mới lọt lòng . Hồi đó dì Linh cũng hay ẵm bồng , chăm sóc , nên ông coi dì như chị ruột của mình . Người biết nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ như ông ta đời nay cũng hiếm . Bà ngọai anh đã từng khen như thế . Đông không biết ông ta ghé thăm dì Linh có mục đích gì , nhưng anh để ý thấy lần nào ông khách đến , dì cũng bần thần hết mấy ngày . Dì buồn bã , lo lắng khá lâu rồi mới nguôi ngoai để hăng hái làm việc trở lại

Gia đình Đông xem đây là chuyện riêng tư nên cũng không tò mò hỏi tới làm chi . Lúc nãy nhìn thoáng qua gương mặt dì , Đông lại bắt gặp nỗi bồn chồn lo lắng lộ ra rất rõ . Đông biết tính dì Linh dễ xúc cảm , dễ xiêu lòng trước người khác , anh đoán chắc ông Việt kiều này đang nhờ vả dì Linh 1 việc gì đó chớ không chỉ ghé thăm suông

Tự dưng Đông khó chịu . Anh rất ghét người dựa vào tình cảm để lợi dụng , vì anh từng là nạn nhân mà

Để nguyên giày , Đông ngã người lên giường mắt nhắm nghiền lại . Anh thèm ngủ vô cùng , nhưng sắp tới giờ cơm rồi , ngủ sẽ bị gọi dậy ngay thôi . Nếu bây giờ xuống ăn trước , thế nào cũng nghe cằn nhằn bởi không biết vì người khác . Ở trong ngôi nhà toàn các bà goá bụa , ế ẩm , động 1 tí là giận dỗi , muốn yên thân Đông phải khéo léo chiều ý từng bà

Đầu tiên là bà ngoại , người có quyền tối cao nhưng dễ chịu và cưng Đông nhất . Sau đó tới bà dì Hải goá chồng và bà chị bà con ế độ . 3 bà đều có cá tính . Người hay sinh sự với anh nhất chính là bà chị họ Kim Tú . 2 mẹ con dì Hải không thích Đông ở chung nên thường kiếm chuyện nói xấu anh với bà ngoại . Chính vì họ , Đông đã bỏ đi nhiều lần và lần nào ngoại cũng đi tìm năn nỉ anh về . Nếu không vì thương ngoại , Đông đã trở thành dân bụi chánh tông khi đang học dở lớp 12 rồi...

Nguồn: http://vietmessenger.com/