Ngày Chủ nhật Lễ Phục Sinh, Stanley Caldwell ở nhà thay vì đến nhà thờ, việc ông không bao giờ làm trừ khi ốm. Ông có một số chuyện quan trọng phải giải quyết, và ông muốn giải quyết một mình.
Kate khoá cửa ngủ trong phòng. Ông nghĩ khi con bé tỉnh dậy, nó sẽ thấy hậu quả của việc đi chơi về khuya với Tiffer Cladis. Nhìn con bé nhảy cả tối với một gã giả gái thay vì Rob khiến ông rất thất vọng. Con bé sẽ không lấy nổi một tấm chồng nếu cứ nhảy với đám đàn ông chỉ thích thú chia sẻ chuyện trang điểm hơn chuyện âu yếm. Đó là những gì hai đứa thảo luận khi ông và Grace lại gần lúc nhạc nghỉ. Trong khi Kate dành cả tối với Tiffer để nói về mỹ phẩm kẻ mắt và son môi thì Rob lại đứng trong vòng vây của đám con gái khác. Chúng tâng bốc, ve vãn cậu ta, điều Stanley ước gì Kate sẽ làm. Cuối cùng thì Rob bỏ đi với Rose.
Stanley xỏ vội đôi dép lê hiệu Minnetonka Melba mua cho ông trong Giáng Sinh đúng năm bà mất. Thật tuyệt vời khi có một người phụ nữ mà bạn hiểu nhất trong cuộc đời và cô ấy cũng hiểu bạn. Ông yêu Melba bằng cả trái tim. Ông biết điều đó nghe có vẻ sáo rỗng. Kiểu câu người ta chỉ nói mà không nghĩ, nhưng ông thì có. Ông yêu bà ấy. Ông yêu vợ ông, nhưng bà đã ra đi mãi mãi. Ngày làm tang lễ bà, ông đã nghĩ mình nên chết theo. Ông nghĩ mình nên mau chóng theo bà xuống mồ vì không muốn sống thiếu bà. Ông biết phải làm sao khi sống thiếu bà. Dù vậy, gần đây ông nghĩ theo bà xuống mồ có lẽ không phải là ý hay nhất. Rõ ràng là ông còn rất khoẻ mạnh, và sẽ còn sống lâu nữa.
Ông mở phòng để đồ dùng chung với vợ trong gần năm mươi năm. Những bộ đồ mặc ở nhà của bà vẫn để nguyên chỗ cũ. Những chiếc quần, áo cánh của bà cùng áo da của Tom Jones đều ở đó cả.
Stanley với lấy những cái mắc áo và xếp quàn áo lên giường. Ông đi đi lại lại lấy thêm ba lần nữa. Xong xuôi, ông có một núi quần áo. Lần trước ông nhờ Kate thu xếp một số đồ đạc của Melba, nhưng đó là việc của ông. Con bé muốn việc này cứ như vậy, và có thể ông đã sẵn sàng. Melba sống trong tim ông, không phải trong những bộ quần áo treo trong tủ, không phải trong bộ sưu tập kỉ vật Tom Jones.
Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra với ông hay ông sống được bao lâu nữa, ông cũng không bao giờ quên bà. Ông sẽ không bao giờ ngừng yêu bà. Nhưng có thể, chỉ là có thể, ông không phải sống nốt phần đời còn lại một mình, chờ chết. Có thể đây là lúc để tiến về phía trước. Là lúc làm cuộc đời ông sống lại một lần nữa. Có thể con tim già nua của ông vẫn đủ chỗ cho hai người phụ nữ.
Grace Sutter gần như không giống Melba. Melba yêu sự vui vẻ. Bà có kiểu hài hước tinh quái và tiếng cười sảng khoái. Grace thì tao nhã hơn một chút. Bà thích làm thơ và ngắm những cánh chim bên ngoài cửa sổ phòng bếp. Cả hai người phụ nữ đều tuyệt vời theo những cách riêng biệt.
Stanley vào gara, mang vài cái hộp ông chở từ cửa hàng về nhà. Phần trái tim yêu vợ năm mươi năm lại một lần nữa tan vỡ khi ông xếp đồ đạc của bà vào hộp. Ông mở các ngăn kéo của bà, chuyển hết đồ vào hộp các- tông. Ông ngừng lại, sờ vào cái váy ngủ màu hồng bà mặc những khi chỉ có hai người trong phòng ngủ. Ông yêu bà. Vẫn yêu. Và sẽ mãi như vậy. Ông nhặt dây buộc lên, đóng nắp hộp lại. Đôi mắt ông ướt đẫm. Một giọt lệ chảy xuống gò má nhăn nheo.
- Tạm biệt, Melba. Anh sẽ cho đồ đạc của em đi, nhưng anh sẽ không quên em đâu. Em là vợ anh, là tình yêu của anh, là bạn anh. Em là nguồn sống của anh bấy lâu nay, nhưng giờ em đã đi xa mất rồi. Khi em bỏ đi, anh đã rất cô đơn, nhưng giờ thì không còn nhiều như thế nữa. Anh có Kate và Grace. - Ông đi tới bàn gương, lấy một cái khăn tay ra. Ông lau mặt và hỉ mũi, âm thanh sụt sùi vang vọng khắp căn phòng. - Em đã rất quý Grace. Giờ anh cũng thế.
Ông đâu chỉ thích Grace. Ông đã yêu bà ấy rồi. Ông nhét cái khăn tay vào túi.
- Em không phải lo Ada Dover hay Iona Osborn quyến rũ anh nữa đâu.
Ngày xưa, có đêm, khi hai vợ chồng nằm trên giường tâm sự chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong hai người chết trước người kia, Melba bắt ông hứa rằng ngoại trừ phụ nữ trong thị trấn, ông không được dính dáng gì tới Ada hay Iona. Đây là một lời hứa cũng dễ dàng thực hiện.
Ông mang lần lượt từng hộp ra ngoài, đặt chúng ở thùng sau chiếc xe tải nhỏ hiệu Ford đời 85. Chừng nào quần áo của Melba vẫn còn treo trong tủ, và những món đồ thủ công chưa hoàn thành của bà còn nằm trên giá, ông còn cảm thấy không phải khi theo đuổi một phụ nữ khác.
Ông chất đầy hộp đằng sau xe, sáng hôm sau giao cho Kate phụ trách cửa hàng M&S rồi hướng về Boise và Salvation Army. Ông dỡ đồ đạc của Melba xuống, rồi lại quay về nhà. Ông biết có những thùng để hàng từ thiện gần hơn, nhưng cứ nghĩ đến việc đi lại quanh đây, thấy vài người mặc áo khoác Tom Jones của Melba cũng thật khó cầm lòng.
Về tới Gospel, ông đến nhà Grace và ngắm mặt trời lặn qua những rặng thông ở sân sau. Bà làm cho ông một cái xăng- đuých. Ông kể cho bà nghe những việc hôm nay ông làm. Bà mỉm cười trìu mến, nhẹ nhàng nắm tay ông:
- Em sẽ luôn nhớ Melba. Anh và cô ấy thật may mắn khi tìm được nhau. Chồng em đã mất hai mươi năm rồi. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ thay thế anh ấy trong trái tim em. Nhưng em đã hiểu được rằng trái tim con người có đủ chỗ cho hơn một tình yêu.
Ông nhẹ nhàng hôn bà. Lần đầu tiên trong hơn năm mươi năm, ông hôn một người không phải Melba. Vài giây bối rối. Với cả hai người. Sau đó dễ chịu hơn. Tim ông bắt đầu đập như hồi lại tuổi bốn mươi. Ông ngừng lại, nói cho bà biết tình cảm sâu sắc và tình yêu ông dành cho bà. Bà đắm đuối nhìn ông, thủ thỉ:
- Em cũng đã yêu anh gần một năm nay rồi.
Ông không biết phải làm gì. Việc duy nhất ông có thể làm đứng ngây ra, ngạc nhiên rằng một người như Grace lại yêu một người như ông. Ông hơn bà gần chục tuổi, và tất cả những năm tháng tuổi tác ấy đều hiện ra cả. Còn bà chưa bao giờ trông quá năm mươi lăm. Bà vòng tay ôm cổ ông, thì thầm:
- Ở lại đây đêm nay anh nhé!
- Grace, anh tôn trọng em và…
- Thôi nào. - Bà ngắt lời. - Tất nhiên là anh tôn trọng em. Đó là một điều khiến em yêu anh. Stanley Caldwell. Anh là người đàn ông đứng đắn và tử tế, nhưng ngay cả những người đàn ông tử tế và đứng đắn cũng có những nhu cầu chỉ có thể thấy ở trên giường. Những người đàn bà tử tế và đứng đắn cũng thế.
Lạy đấng Thượng Đế toàn năng. Ông run lên, cảm giác như muốn vỡ ra từng mảnh. Ông muốn ngủ với Grace. Ông khá chắc chắn rằng "phụ tùng" của mình vẫn ổn, nhưng phần nào đó trong ông vẫn sợ hãi.
- Mọi chuyện thời nay khác xưa rồi. Ai cũng phải sinh hoạt đảm bảo an toàn.
- Em không nghĩ là chúng mình phải lo lắng chuyện đó. Em đã không ngủ với ai từ hồi còn bầu cho George Bush Cha, còn anh đã kết hôn với duy nhất một người suốt năm thập kỷ. - Bà nhìn ông, những nếp nhăn nơi khoé mắt càng hằn sâu thêm. - Anh đừng lo, em không có thai được đâu.
- Lạy đấng Thượng Đế toàn năng.
Nửa đêm, Kate cầm điện thoại lên, bấm bảy số. Lo nghĩ làm ruột gan cô thắt lại. Cô sợ mình có thể phát ốm. Cô nửa mong anh ta không nhấc máy. Cái đêm anh ta bỏ chạy khỏi cửa hàng M&S đã làm nhục cô, và cô thực sự không muốn nói chuyện với anh ta bất cứ lần nào nữa. Đêm đó, anh ta đã làm cho cô sung sướng, rồi sau đó lại trở mặt, khiến cô đau khổ. Điện thoại reo năm hồi chuông mới có người nhấc máy.
- Gọi giờ này hay đấy. - Giọng anh ta ngái ngủ, quyến rũ kinh khủng và có vẻ rất cáu kỉnh.
- Rob, Kate đây. Tôi không muốn phải đánh thức anh đâu, nhưng hôm nay anh có thấy ông tôi không?
- - Kate à? - Anh ta lại lấy giọng, cô có thể tưởng tượng anh ta đang bật dậy trên giường. - Không, anh không thấy ông Stanley. Ông không ở nhà à?
Ruột gan cô thắt lại.
- - Không, sáng nay ông đến Boise. Từ lúc đó chẳng thấy ông đâu cả. Hôm nay anh có nói chuyện với mẹ anh không?
- - Có. Anh có thấy mẹ anh lúc trưa. Sao vậy?
- - Tôi gọi về nhà bà hai giờ trước để xem bà có thấy ông đâu không. Nhưng không ai nhấc máy. Mười lăm phút sau tôi gọi lại cũng chẳng có ai trả lời.
- - Không có ai nghe máy ở nhà mẹ anh á? - Có tiếng ngăn kéo mở và rơi loảng xoảng xuống sàn. - Em có bấm đúng số không đấy?
Cô nhắc lại số mà cô đã gọi.
- Chết tiệt.
- Tôi không biết phải làm gì bây giờ. Tôi sợ ông bị tai nạn ở đâu đó lắm. Chắc tôi nên gọi cho cảnh sát trưởng.
- Từ từ hẵng gọi. - Sau đó rõ ràng cô nghe thấy tiếng đập, mấy câu chửi khẽ rồi lại bình thường trở lại. - Xin lỗi, anh bị rơi điện thoại trong lúc cài khuy áo. Anh sẽ đón em trên đường tới nhà mẹ anh.
- Anh có nghĩ họ ở cùng nhau không?
- Vì cả hai cùng mất tích, ừm, anh cũng nghĩ vậy.
Kate ngắt điện thoại, vơ vội lấy cái áo khoác. Cô ước có ai đó cô có thể gọi ngoại trừ Rob. Trước khi có thể dừng việc đó lại, hình ảnh đêm hôm nọ lại loé lên trong đầu, cô chỉ còn biết rên rỉ. Cô vẫn không thể tin được mình đã làm tình trong tư thế đặc biệt. Thật khó cho một cô gái có thể giữ được phẩm giá với cặp mông chổng lên. Nhưng vì lý do nào đó đầu cô khi ấy không nghĩ tới chuyện giữ gìn phẩm giá. Trong khi cô còn đang đắm mình tận hưởng cảm giác đê mê thì anh ta lại chui vào phòng tắm, âm mưu bỏ chạy. Sau khi cái bao cao su làm xong nhiệm vụ, anh ta bỏ chạy như ăn cướp. Trong bữa tiệc ở trang tại, anh ta xin lỗi. Có thể anh ta đã hối hận, nhưng Kate nghĩ anh ta chủ yếu xin lỗi vì cô sẽ không ngủ với anh ta lần nữa thì đúng hơn. Phải rồi, cô biết như thế có vẻ hơi đa nghi quá. Cô sẽ không bao giờ để anh làm mình tổn thương nữa.
Cô ngóng Rob qua cửa sổ. Ánh trăng lưỡi liềm chiếu sáng mờ mờ. Những tâm tư của cô chuyển từ đêm hôm trước sang cơn khủng hoảng sắp tới đây. Nếu ông bị kẹt ở đâu đó, ông sẽ không thể nhìn rõ nổi trong khoảng cách một bước chân.
Chưa đầy mười lăm phút sau, Rob lái chiếc Hummer rẽ vào đường dẫn vào nhà. Kate xỏ hai tay vào ống tay áo khoác, đứng ngay tại cửa ghế phụ trước khi anh ta kịp đỗ xe lại.
- Sau khi cúp máy, anh đã gọi cho mẹ. - Anh ta nói khi cô nhảy vào trong xe, đóng cửa lại. - Không ai nhấc máy.
Anh ta ngoái nhìn phía sau trong khi lùi xe lại. Ánh đèn xanh trên bảng điều khiển soi rọi một bên mặt, chiếu lên mái tóc anh ta, rối bời, phóng túng và hấp dẫn không thể tin nổi. Điều đó mà cô vẫn nhận ra trong lúc rối ren này thì thật là quá đỗi bực mình. Nhất là vì cô đã nghĩ anh ta là một tên cực kỳ ngớ ngẩn.
- Mẹ anh có bao giờ rút dây điện thoại ra không? - Cô hỏi.
Chiếc Hummer dừng lại ở giữa phố. Anh ta nhìn cô, trong khi cài số cho xe chạy.
- Không. Ít nhất thì trước giờ bà chưa bao giờ làm thế. - Anh ta mỉm cười với cô, khiến cô phần nào yên lòng hơn. - Chắc họ quyết định đi đâu đó làm thơ dưới ánh trăng và quên cả giờ giấc thôi.
- Anh có thực lòng tin chuyện đó không?
Anh chuyển sang tập trung nhìn đường, nhấn ga chạy.
- Thực lòng á? Không, nhưng anh nghĩ em nên tin vào điều đó và đừng có lo lắng quá.
Cô chắc chắn không định để anh ta ta quyến rũ mình.
- Anh có lo không?
- Nếu không lo, anh sẽ không lái xe ra đường giờ này. - Anh ta ngừng lại, nhìn đồng hồ điện tử ở bảng điều khiển. - Mười hai giờ năm mươi hai phút. Anh vừa mới chợp mắt được nửa tiếng thì em gọi.
Cô quay đi, nhìn ra bên ngoài cửa xe khi xe ngang qua Texaco và trụ sở toà án. Cô tò mò không biết chuyện gì khiến Rob thức khuya vậy. Những kí ức không mong muốn về anh ta khi anh ta rời khỏi trang trại cùng Rose đã tác động mạnh đến cô. Hôm qua, cô thấy anh ta đứng ngoài cửa hàng tán chuyện với Dixie Howe. Trước khi đi cô ta còn ôm anh ta nữa. Kate tự hỏi liệu có phải anh ta tỉnh dậy lúc nửa đêm với cô ta hay ai khác chăng. Với những gì anh ta đã làm thì chắc là cả hai.
- Hôm Chủ nhật anh đi lễ nhà thờ với mẹ. Cuối cùng bà cũng thú nhận là có tình cảm với ông Stanley. Anh chắc chắn dù cho họ có đang ở đâu đi nữa thì cũng vẫn ổn thôi.
Kate không tin. Cô quay lại nhìn anh ta.
- Anh cũng tới nhà thờ cơ à?
- Chắc rồi. - Anh ta liếc sang cô. - Hôm đó là lễ Phục Sinh mà.
- Thế sấm sét không giáng xuống hả?
- Ha ha. Em hài hước thật đấy. - Anh ta quay lại tập trung lái xe. - Anh nhớ là không thấy em ở đó.
Cô cố gắng không tỏ thái độ quan tâm gì tới câu nói vừa rồi của anh ta. Thế đấy, anh ta không thấy cô ở nhà thờ. Tất nhiên là anh ta không thấy. Đó chỉ là một giáo đoàn nhỏ.
- Tôi đã làm vài việc tội lỗi đêm hôm trước với Tiffer Cladis.
- Không thể là việc tội lỗi "hay ho" được, vì cậu ta bị gay mà.
Không, cô đã làm cái việc tội lỗi đó với gã đàn ông đang ngồi chung xe đây, và nhìn xem chuyện đó đã thành ra như thế nào. Từ chuyện đó, cô thấy nên bỏ qua tất thảy các hành động sai trái khác.
- Tôi đến nhà mẹ anh ta, thưởng thức món đồ uống đặc biệt cả đêm, nghe bộ sưu tập Stephen Sondheim của Tiffer. Bà Regina phải đưa tôi về nhà lúc ba giờ sáng.
- Có gì trong đó vậy?
- Rượu rum, rượu Triple- sec, nước dứa. Đó là thức uống ưa thích của Tiffer.
- Anh có thể tưởng tượng ra rồi.
Rob đánh xe vào trong lối dẫn vào nhà bà Grace. Trong nhà không có ánh đèn, cũng không thấy bóng dáng ông Stanley đâu cả. Những cây sồi già và rặng thông chắn hết ánh trăng yếu ớt.
- Ông không có ở đây. - Cô nói.
Rob tắt máy xe. Hai người đi bộ thẳng đến bện cạnh gara.
- Tôi không nhìn thấy gì cả. - Kate phàn nàn. Rob dừng lại, cô va phải lưng anh ta. - Xin lỗi.
Anh ta nắm lấy tay, ấn đầu ngón tay vào trong cạp sau quần jean anh ta.
- Anh làm cái gì vậy? - Cô ré lên, vội rút tay ra. - Anh là đồ bệnh hoạn.
- Anh cho em chỗ để bám đấy.
- Mông anh ấy hả?
- Không. Thắt lưng anh.
Anh ta lại nắm lấy tay cô lần nữa và giữ chặt thay vì nhét ngón tay cô vào trong cạp quần.
- Thôi ngay nghĩ bậy bạ đi Kate. Anh không bệnh đến mức nhét tay em vào trong quần anh đâu. - Anh ta kéo cô theo sau vài bước rồi nói tiếp. - Không phải khi ông em đang mất tích, và cũng không nốt trừ khi em đề nghị thật tử tế.
Bàn tay ấm áp của anh ta bóp chặt không chỉ khiến tay cô nóng lên. Cô cảm thấy hơi ấm ở cả trong ngực và bụng.
- Đừng bận tâm. Tôi sẽ không đề nghị đâu.
- Em có thể đấy.
- Anh muốn đánh cược à? Thôi. Quên chuyện đó đi.
Tiếng cười khùng khục của anh ta kéo dài thêm bởi tiếng cọt kẹt của cánh cửa gara khi anh ta mở nó ra. Anh ta bật đèn, ngó vào trong.
- Xe của ông ấy đỗ cạnh chiếc Blazer của mẹ anh. - Anh ta nói, quay ra nhìn Kate.
Ánh đèn trong gara soi sáng anh ta từ phía sau, trông như một vị thánh. Cô rụt tay lại, xỏ vào túi áo khoác. Rob Sutter không phải thánh. Anh ta thích hợp với tội lỗi hơn.
- Anh có nghĩ họ ở trong nhà không?
- Có.
- Họ có thể làm gì nhỉ?
Đèn tắt hết rồi. Ánh đèn trong gara toả xuống vai áo khoác màu xanh dương, chiếu sáng một bên khuôn mặt anh ta. Anh ta khẽ nhướng mày. Phải mất vài giây cô mới hiểu biểu hiện đó.
- Ôi trời! Ông đã bảy mươi rồi. Ông sẽ bị đau tim mất.
- Mẹ anh là y tá, bà sẽ giúp ông ấy tỉnh lại.
Kate hít một hơi.
- Anh không thấy choáng chút nào về việc họ đang làm à? - Cô chỉ về phía cửa sau. - Chuyện đó, ở đằng kia kìa?
- Trước hết, anh không định nghĩ theo hướng ấy. Và tiếp theo, anh mừng vì mẹ đã tìm được ai đó.
- Tốt thôi, tôi cũng mừng. Ý tôi là ông tôi đã tìm được ai đó. - Nhưng cô có mừng thật không? - Anh có chìa khoá không, hay ta nên gõ cửa nhỉ?
- Không nên.
- Gì cơ? Không nên á?
Rob tắt đèn, đóng cửa gara lại.
- Anh không có ý định bắt quả tang mẹ anh đâu. - Anh ta cầm lấy tay Kate, quay về chiếc Hummer. - Anh không nghĩ em sẽ cảm kích nếu ông Stanley bắt quả tang chúng ta đang làm những việc điên rồ ở gian hàng bán bao cao su đêm hôm nọ đâu.
- Tôi không muốn nhắc đến chuyện đó. Đó là một sai lầm. Việc đó lẽ ra không nên xảy ra. - Nhất là vì cô khác chắc chắn giờ này anh ta đang để ý cô gái khác.
- Anh thực sự rất mệt mỏi vì chuyện gì ta có thể hay không thể nói. Ta không được nói về cái đêm ta gặp nhau. Ta không được nhắc đến đêm đầu tiên anh hôn em. Ta không được nhắc đến đêm đầu tiên ta ngủ với nhau. Thật vớ vẩn, Kate.
Hai người đứng lại bên cửa phụ chiếc Hummer. Kate với tay nắm cửa.
- Đêm đó đã có vài sai lầm. - Anh ta đặt tay lên cửa xe, đóng lại. - Có lẽ chuyện không nên xảy ra theo cái cách như thế, nhưng rồi nó sẽ xảy ra thôi. Và em biết không? Anh không thấy hối tiếc về cách nó xảy ra. Anh đã có khoảng thời gian quá đỗi tuyệt vời. Sớm muộn rồi chúng ta cũng sẽ ngủ với nhau. Điều đó chắc chắn sẽ xảy ra thôi.
- Tôi không biết liệu nó có chắc chắn xảy ra hay không. Nhưng những gì tôi biết là mỗi lần anh khiến tôi cảm thấy thoải mái, anh lại trở mặt và khiến tôi tức điên lên.
- Có thể em đang kiếm chuyện để bực mình thôi.
Cô như vậy sao? Không hề. Anh ta mở cửa.
- Anh đã nói là anh xin lỗi vì hôn trán em và nói cảm ơn rồi mà. Em không nghĩ đây là lúc để bỏ qua chuyện này à?
Bỏ qua chuyện này ư? Cô chui vào xe, nhìn bóng người đen như mực của anh ta.
- Chuyện mới được một tuần.
- Một tuần là quá lâu để cứ tức giận như thế. - Anh ta nói, sập cửa lại.
Trên đường về nhà, không ai nói với ai câu nào. Kate cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài cửa, tự hỏi liệu có phải Rob nói đúng. Có phải cô tìm lý do để tức giận hay không? Không, cô không nghĩ vậy. Rob đánh xe vào nhà ông Stanley, đi cùng với cô đến cửa.
- Cảm ơn vì đã đến đây và giúp tôi tìm ông. - Cô đứng ở bậc thềm, quay lại nhìn anh.
- Lúc nào cũng được.
Ánh đèn trong nhà rọi xuống anh. Lần đầu tối nay cô thấy rõ khuôn mặt anh. Một lọn tóc nâu rủ xuống trán, chạm vào lông mày. Cô nhìn vào đôi mắt xanh lục đang nhìn cô. Ánh mắt anh ta hạ thấp dần xuống miệng cô.
- Ngủ ngon, Kate.
- Chúc ngủ ngon.
Ngón tay anh ta vuốt nhẹ cằm cô. Cô nghĩ anh ta có thể hôn mình. Nhưng thay vào đó, anh ta quay đi xuống vỉa hè. Nhìn bóng anh ta đi khuất khỏi ánh đèn hắt từ trong nhà, cô thấy một cảm giác hơi bứt rứt thất vọng. Anh ta đi bộ ra phía trước chiếc Hummer, ngoái lại nhìn cô. Anh ta giơ tay vẫy, hơi rụt rè.
Cô lại thấy cảm giác đó. Một người nguy hiểm có thể không phải là một gã tồi tệ. Giờ anh ta đã xin lỗi hai lần vì bỏ cô lại đêm đó chỉ với một câu cảm ơn vội vã. Anh ta còn không ra khỏi giường giữa đêm khuya để giúp cô tìm ông. Kate nhìn theo bóng xe anh ta đi khuẩt trước khi vào nhà. Cho dù anh ta không phải là một kẻ tồi tệ, thì cũng không phải là dành cho cô. Cô đã quá mệt mỏi vì những mối quan hệ dẫn tới kết cục là một trái tim tan vỡ. Và Rob Sutter là một tên sở khanh dẻo mỏ, chỉ trực chờ chuyện đó xảy ra.
Cô treo áo khoác cạnh cửa sau, vừa mặc bộ đồ ngủ sọc trắng hồng bằng vải flanen, đánh răng xong thì nghe tiếng xe ông về. Cô đứng ở khung cửa bếp tối om chờ. Ông cô rón rén vào nhà hết mức có thể, sau đó quay lại và khẽ khàng khép cửa. Kate bật đèn khiến ông luống cuống giật mình. Ông chết đứng như đứa trẻ đi chơi trốn vào nhà sau giờ giới nghiêm.
- Ông không nghĩ là cháu vẫn thức. - Ông ấp úng, hai má ửng đỏ.
Cô khoanh tay trước ngực.
- Cháu lo xe ông lao xuống rãnh.
- Ông ở chỗ Grace.
Cô có biết ông ở đâu.
- Ông có thể gọi điện cơ mà. Lần cuối cùng cháu nói chuyện với ông là sáng nay, khi ông đi Boise.
- Ông xin lỗi đã làm cho cháu phải lo lắng, Katie. - Ông cởi áo khoác, treo bên cạnh cửa sau. - Ông vừa cầu hôn Grace.
Kate buông thõng tay.
- Cái gì cơ ạ?
- Ông cầu hôn Grace. Bà ấy đã đồng ý rồi.
- Nhưng… - Kate nhìn chằm chằm vào ông, chắc cô đã nghe nhầm.
Cưới ư? Mọi người không thể cưới nhau sau một đêm lên giường. Đó chỉ là một phút thăng hoa thôi. Đó không phải là tình yêu bền vững.
- Nhưng ông ơi… nếu chỉ vì ông ngủ với ai đó, không có nghĩa là ông phải cưới người ta. Đây là thế kỷ Hai Mươi Mốt rồi, vì Chúa. Đừng có cổ hủ như thế ông ơi.
Ông chậm rãi quay lại nhìn cô.
- Ông có thể cổ hủ đối với cháu, nhưng ông là một người chính trực. Ông sẽ không bao giờ vô lễ với một phụ nữ. Ông hy vọng rằng người phụ nữ ông quan tâm cũng mong ông là người đứng đắn. Đó chính là sai lầm của thế hệ các cháu, Katherine ạ. Các cháu biến sex thành thông dâm, Katherine?
Cô bước lại gần ông.
- Cháu xin lỗi. Việc này hơi bất ngờ quá.
- Tình cảm ông giành cho Grace bắt đầu từ cái đêm ông nghe bài thơ của bà ấy ở trang trại và giờ đã sâu sắc hơn bao giờ hết.
- Ông không nghĩ ông nên hẹn hò một thời gian đã ư? - Cô chưa bao giờ nhận được một lời cầu hôn và cô hẹn hò với nhiều người đàn ông tới tận ba năm.
- Katie, ông đã bảy mươi rồi. Ông không chắc chắn là ông còn nhiều thời gian để hẹn hò nữa. - Ông vỗ nhẹ vai cháu gái. - Khi hai người yêu nhau, tại sao lại phải đợi?
Kate có thể nghĩ ra rất nhiều lý do. Cô nung nấu chúng trong đầu. Nếu Grace khiến ông hạnh phúc, vậy thì cô sẽ là loại cháu gái nào nếu phá hỏng chuyện của ông đây? Cô chỉ mong ông hiểu rõ những gì ông đang làm.
- Ông khẳng định đó là những gì ông muốn ư? Và ông không chỉ cảm thấy - ông biết đấy - đê mê?
- Đây là những gì ông muốn. Ông muốn một người phụ nữ xứng đáng với ông hơn là cảm giác - ông ngừng lại, tai má đỏ ửng - đê mê. Ông lắc đầu. - Cháu cũng xứng đáng được hơn thế, Katie à. Cháu đáng giá hơn tất cả mọi thứ một người đàn ông có thể trao cho cháu.
Giờ thì tới phiên cô đỏ mặt.
- Cháu biết.
Nhưng việc hiểu chuyện đó trong đầu cô và việc không được tận hưởng cảm giác "đê mê" cho đến khi nhận được lời cầu hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Con ngựa nhỏ đã sẵn sàng trước đầu xe kéo. Hay con ngựa nhỏ đã sẵn sàng chờ bên ngoài cửa? Hay phải chăng con ngựa nhỏ sẽ đưa sữa miễn phí? Cô cũng không biết nữa. Dù có vài điều cô biết chắc chắn. Không còn cách nào để con ngựa nhỏ quay đầu lại. Không thể, khi con ngựa nhỏ ấy đã ba mươi tư tuổi và thực sự rất thích việc kéo xe chở sữa. Nhưng ông nói đúng. Cô xứng đáng được hưởng nhiều hơn thay vì những mối quan hệ chẳng đi đến đâu. Những mối quan hệ khiến cô rơi vào tình huống khó xử tương tự ngày cô đến Gospel.
Chương 16
- Hôm nay cô bán bánh mỳ gì thế?
- Focaccia.
Ada Dover khụt khịt mũi, sán lại gần để nhìn rõ hơn. Mái tóc bà được chải chuốt hoàn hảo. Mùi nước hoa Emeraude toả ra từ bà ta sực nức như hơi độc.
- Nó lạ quá.
- Ngon lắm đấy.
- Nhưng trông lạ lắm.
- Nó có thêm húng tây và hành ta, cà chua trộn dầu ô liu và bơ Parma. Bà có muốn nếm thử không?
- Tôi nghĩ là có.
Kate cố nhịn cười khi cô cắt một mẩu bánh mì đưa cho Ada. Ada nếm thử, mặt có vẻ hài lòng.
- Được đấy, có lẽ tôi nên lấy một ổ.
- Bà có muốn thêm chút mứt jalapeño không?
- Không. Câu trả lời vẫn như hôm qua cô hỏi thôi.
Kate bước ra sau quầy thu tiền.
- Cháu sẽ vẫn hỏi tới khi bà nói có thì thôi.
- Ôi, đừng có cố quá. Tôi thích bánh mỳ của cô và một chút bơ ngon lành kia, nhưng tôi không thấy khoái món mứt jalapeño lắm. - Ada đặt túi lên quầy thanh toán, lấy ví ra. - Ông cô thế nào?
Bà lãng phí nước hoa Emeraude mất rồi, Kate thầm nghĩ trong khi xếp bánh mỳ vào túi. Ông tôi đã có nơi có chốn.
- Hôm nay ông cháu ở nhà.
- Có chuyện gì với ông ấy à? Khớp ông ấy lại nhức à? Ông ấy nên uống glu- cô- za- min. Nó sẽ chữa khỏi hông cho ông ấy.
- Không, ông cháu chỉ nghỉ buổi sáng thôi. - Để hồi sức sau một đêm cuồng loạn - Ông bảo buổi trưa sẽ ra cửa hàng.
Ada đưa cho Kate năm đô- la. Kate trả lại ít tiền lẻ cho bà ta.
- Cô có định đến dự đêm thơ ngày mai không?
- À, cháu chưa biết. - Kate vội nghĩ ra một lý do tốt nhất có thể. - Cháu bận lắm, phải làm bánh mỳ cho ngày mai.
- Tiếc quá. Cô sẽ lỡ mất bài thơ mới và bài sửa lại của ta về Snickers.
Kate cười.
- Vâng, thật là tiếc quá.
Ada nhận lại tiền lẻ và cấm lấy bánh mì.
- Không sao, tôi sẽ mang cho cô một bản vào chiều mai, dành riêng cho cô nhé. Cô có thể thoải mái thưởng thức nó.
- Ôi thật chứ ạ? - Kate cố gắng giữ nguyên nụ cười trên môi. - Tuyệt quá.
Sau khi Ada đi khỏi, Kate xếp đầy dãy "thực phẩm đặc trưng", gồm đậu nghiền gia vị khô, nước sốt salsa và ớt đóng hộp.
Buổi trưa, Stanley đến, đúng như ông nói. Nụ cười thường trực trên môi làm ria mép ông lúc nào cũng vểnh lên. Ông ngâm nga giai điệu nào đó nghe như bản William Tell Overture cả ngày. Không "What’s New Pussy Cat" hay "Delilah", mà là loại nhạc cổ điển bà Grace thường nghe.
Lúc ba giờ, Rob gọi đặt hàng bên kia bãi đỗ xe. Kate bỏ qua sự lười biếng của anh ta lần này vì cô biết anh ta hẳng đang muốn nói chuyện mới nhất với cô.
Kate ra khỏi cửa hàng, những đám mây xám âm u phủ kín bầu trời, báo hiệu sắp mưa. Một cơn gió nhẹ lướt qua, đung đưa những dải dây buộc ở cổ tay áo và trước ngực cái áo cánh. Cô mặc váy xoè màu hồ đào, đi giày đế mềm màu kem có quai ở gót. Làn gió mơn man lùa qua mái tóc khi cô liếc nhìn trong túi, mỉm cười. Bốn thanh granola và một chai nước chanh dây. Có những người thật dễ đoán.
Trong cửa hàng Sutter Sports, một người đàn ông và cậu con trai đang xem dãy xe đạp địa hình trong khi một cô gái chống cằm đứng ở quầy thanh toán. Cô ta mặc quần bò Wranglers chật ních, mông quay về phía Kate. Rob đứng ở mặt bên kia quầy, tán gẫu, gõ gõ cây bút máy tính tiền. Anh ta mặc áo polo xanh thẳm với logo hình con cá của cửa hàng trên túi ngực.
Anh ta ngước nhìn lên, một nụ cười nở trên môi.
- Bé yêu. - Anh ta vui vẻ. - Rất vui vì cuối cùng em cũng đến.
Bé yêu? Hoặc là anh ta thực sự rất, rất thèm muốn, hoặc anh ta đang nói người khác. Vừa tiến lại gần anh ta, Kate vừa ngoái lại đằng sau. Không có ai đằng sau cô cả. Cô quay lại thì thấy Rob vòng từ trong quầy ra, bước về phía cô. Anh ta ôm chặt cô, gót chân cô nhấc hẳn khỏi sàn nhà. Hương xà bông mùi gỗ đàn hương lấp đầy lá phổi cô. Trong lòng cô lại thấy rộn ràng, như vừa nuốt vào một ít không khí.
- Giả vờ làm bạn gái anh nhé. - Anh ta thì thầm vào tai cô.
Cô liếc ra phía sau anh ta, thấy Dixie Howe đứng thẳng lên. Không biết làm thế nào mà cô ta có thể nhét bộ ngực vào trong một cái áo hở rốn thích hợp với bãi biển hơn là một ngày u ám tháng Tư. Cũng chỉ phù hợp với một cô gái trẻ trung nửa cô ta thôi.
- Đổi lại tôi được gì?
- Anh sẽ đưa cho em mười đô- la.
- Quên đi.
- Anh sẽ kể cho tất cả mọi người rằng mứt jalapeño của em rất tuyệt, bảo họ phải mau mau ghé cửa hàng M&S kiếm một lọ ngay trước khi cháy hàng.
Cô mỉm cười, lùi ra đủ xa để nhìn đôi mắt với hàng lông mi dày, sẫm. Cô sờ tay lên vuốt vẻ khuôn mặt nhẵn nhụi của anh ta, hôn chụt một cái vào môi anh ta. Râu cằm anh ta cọ vào cằm cô. Cô lùi lại, cười:
- Anh vui vì gặp em hay mấy thanh granola của anh đấy?
Anh ta bật cười, nhẹ nhàng buông cô xuống.
- Cả hai.
Một tay anh ta vuốt nhẹ sống lưng cô, đặt lên mông cô. Cô lừ mắt, anh ta đáp trả bằng một điệu cười ranh mãnh.
- Anh nghĩ là em đã gặp Dixie rồi. - Anh ta nói, quay sang nhìn cô nàng kia. Tuy nhiên anh ta vẫn không bỏ tay ra.
- Vâng. - Kate trả lời. - Dixie có ghé M&S rồi. Cô thế nào?
- Tôi khoẻ. - Dixie nhìn Kate, nhún vài, như thể cô ta không thấy nét gì hấp dẫn ở Kate. - À, em phải đi đây, Rob. Nếu anh thay đổi ý định, nói cho em biết nhé.
- Chào em.
- Thay đổi ý định của anh về cái gì cơ? - Kate hỏi nhỏ ngay khi cánh cửa đóng lại sau lưng Dixie. Anh ta liếc nhìn người đàn ông và cậu con trai đang xem xe đạp, rồi vuốt nhẹ tay từ mông lên eo cô. Anh ta kéo cô sát lại gần. Bộ ria Fu Manchu cọ vào thái dương cô khi anh ta ghé tai cô thì thầm.
- Kiểu quan hệ của cô ta.
- Thế anh không thích à?
- Không. Cô ta… dễ dãi với tất cả đàn ông trong thị trấn.
- Và bộ ngực giả dễ sợ nữa chứ.
Anh ta im lặng một hồi lâu rồi nói.
- Ừm. Cả cái đó nữa. - Anh ta bỏ tay ra, cầm túi lấy túi hàng. - Chanh dây. Anh tưởng anh bảo ông Stanley là lấy kiwi. - Anh ta nhún vai. - Làm chút nhé?
- Không. Ngọt lắm. Phải đúng tâm trạng thì mới uống thứ đó được.
- Đó là điểm khác nhau giữa phụ nữ và đàn ông. Phụ nữ thì cứ phải đúng tâm trạng. CÒn đàn ông thì lúc nào cũng có tâm trạng uống nước chanh dây.
- Phụ nữ cần một lý do. Còn đàn ông thì chỉ cần chỗ thích hợp đúng không?
- Em hiểu mà, bé yêu.
- Dixie đi rồi. Anh có thể thôi gọi tôi là bé yêu đi.
Anh ta vẫn nhăn nhở, tiến đến chỗ người đàn ông và cậu con trai.
- Chiếc Heckler đó tốt đấy. - Anh ta uống một ngụm chanh dây. - Nhẹ và chịu được va chạm.
- Một nghìn đô hơi đắt. - Ông bố lắc đầu. - Vậy ông định trả thế nào?
- Tôi không thể chi quá ba trăm đô.
- Tôi có thể bán một chiếc Mongoose với giá hai trăm năm mươi chín đô. - Rob chỉ cái chai ra hiệu về đằng sau. - Tôi sẽ cho ông xem.
Ba người đi qua dãy bày mũ bảo hiểm. Anh ta ngoái lại nhìn Kate.
- Em có thể nán lại chút không? Anh cần nói chuyện với em.
Vì tò mò và muốn biết anh ta nghĩ gì về lễ cưới sắp xảy ra của mẹ anh ta, cô quyết định có thể "nán lại" vài phút.
- Được rồi.
Trong khi chờ đợi, cô tham quan cửa hàng, ngó nghiêng từ những cái lều đơn đến đồ nghề câu fly. Ở một dãy, cô xỏ thử vài đôi găng cụt ngón, xem mấy cái băng đô và khăn vuông hiệu Road Dog. Cô tháo găng ra, đi về phía quầy thu tiền, thử tiếp kính râm hiệu Oakley. Cô thử đến cặp kính thứ ba thì Rob đi từ gian trong ra cùng với cậu bé và ông bố.
- Ngày mai tôi sẽ giao nó cho ông. - Anh ta niềm nở.
Hai người đàn ông bắt tay nhau ở cửa, Kate chuyển sự chú ý sang một cái gương nhỏ trên tủ bày kính râm. Cô quay bên này bên kia và không thể không tự hỏi trông cô đẹp hay giống một con bọ nữa.
- Em muốn học câu fly không? - Rob bước về phía cô, hỏi.
Cô liếc nhìn anh ta qua cặp kính i- ri- đi màu xanh và đỏ, với một cái thẻ ghi giá một trăm năm mươi đô đính ở gọng trước mũi cô. Mẹ anh ta sắp lấy ông cô, và đó là những gì mà anh ta muốn trao đổi ư?
- Hôm nay á? - Cô bỏ cặp kính hiệu Oakley, đặt vào trong hộp. Chắc chắn rằng bây giờ anh ta mới nghe thấy tin này. Nếu anh ta chưa hay biết gì, thì không đến lượt cô phải nói. Đấy là việc của mẹ anh ta.
- Chủ nhật đi. - Anh ta đặt chai nước chanh dây đã hết cạnh cô. - Cả hai cửa hàng đều nghỉ vào Chủ nhật. Anh cá là trông em sẽ rất "bốc lửa" trong một đôi ủng lội nước tân thời. Cô nhướn mày.
- Bốc lửa?
Anh ta chọn một cặp kính Brinkos đồi mồi trong hộp. Đầu ngón tay anh ta nhẹ nhàng chạm vào hai má cô khi chậm rãi đeo nó cho cô.
- Gợi cảm.
Kate nhìn anh ta qua cặp kính mắt vàng, cô thốt lên, giọng hơi ngượng ngùng như những lần anh ta gần gũi.
- Như vậy trông kỳ cục lắm.
- Em sẽ đi với anh chứ?
Cô lắc đầu.
- Nếu muốn có cá, tôi chỉ cần tới chỗ tủ bảo ôn trong cửa hàng M&S.
- Đây là bắt rồi thả. - Anh ta gỡ cặp kính râm cô đang đeo ra, quay đi cất chúng vào hộp. - Anh sẽ đón em lúc sáu giờ.
- Buổi tối hả?
- Buổi sáng.
- Đó là ngày duy nhất tôi được ngủ nướng.
- Anh sẽ đền bù xứng đáng cho em. - Anh ta nhẹ nhàng đeo một cặp kính khác cho cô, những ngón tay khẽ vuốt từ má xuống cổ cô. Sự động chạm của anh ta giống như ma thuật, truyền nguồn năng lượng quyến rũ kinh ngạc nhảy múa trên làn da cô. Cô nhìn anh ta qua mắt kính đen, nín thở.
- Như thế nào cơ?
- Anh sẽ cho em dùng cái cần câu ưa thích thứ hai của anh.
- Sao tôi không được dùng cái cần ưa thích nhất?
Anh bật cười, đặt cặp kính râm lên máy tính tiền. Anh ta dí sát mặt lại gần, thì thầm ngay sát bờ môi cô.
- Lúc nào cũng được, bé ạ. Hai tay cô bấu vào ngực áo sơ mi anh ta.
- Rob, tôi nghĩ là…
- Đừng nghĩ gì hết. - Anh ta áp một tay cô vào tim anh ta, lòng bàn tay cô thấy nhịp tim đập rất mạnh. - Chỉ cảm nhận thôi. Cảm nhận những gì em làm cho anh. Cảm nhận điều gì xảy ra khi anh ở gần em.
Anh ta hôn cô. Tất cả chỉ còn mùi cơ thể đàn ông ấm áp lấp đầy hai lá phổi, lưỡi hai người cuốn lấy nhau, và mùi vị của anh ta. Anh ta có vị rất ngon, giống như mùi chanh dây và ham muốn. Anh nghiêng đầu sang bên, bắt đầu làm nóng lên. Nụ hôn nóng bỏng hơn, ướt át hơn. Anh gỡ tay cô khỏi áo, đẩy tay cô quàng lên cổ anh. Anh dịu dàng mút lưỡi cô. Cô hưởng ứng theo. Một tay anh giữ phần eo thon nhỏ của cô khiến ngực cô áp chặt vào bộ ngực săn chắc của anh. Đôi nhũ hoa của cô cương lên khi cơn thèm muốn trỗi dậy trong cô. Một phản ứng bản năng muốn được tận hưởng hương vị ở miệng, cảm giác vuốt ve từ đôi tay, và một phần chắc nịch đang tì vào bụng dưới cô. Cơ thể cô nhớ cơ thể anh, muốn tận hưởng nhiều hơn nữa khoái lạc anh có thể mang lại. Nụ hôn anh giống như thứ cocktail cô uống đêm đầu tiên họ gặp nhau. Nó có vị ngon tuyệt, đốt cháy cơ thể cô, làm ruột gan cô nóng ran, khiến đầu óc cô mụ mị. Nụ hôn chuyển sang gấp gáp, vồ vập, như thể anh thèm muốn hút hết không khí trong phổi cô. Anh quá giỏi khiến cơ thể cô phản ứng lại với cơ thể anh, và khiến cô quên đi chính xác tại sao cô nên tránh xa mối quan hệ này. Cô dứt ra khỏi miệng anh.
- Tôi không thể làm thế này. - Cô hổn hển. - Tôi đến đây để nói chuyện về ông và mẹ anh. Chúng ta không nên làm lại chuyện này.
- Tất nhiên là chúng ta nên làm.
Không, họ không nên làm thế. Anh không tốt đẹp gì với cô. Anh đã bóp nghẹt trái tim cô. Cô không nghĩ mình có thể chịu được thêm một lần trái tim tan vỡ nữa. Cô quay mặt đi.
- Tôi nghĩ chúng ta nên chỉ là bạn.
- Giờ anh không thể là một người bạn của em nữa rồi. - Anh giữ cằm cô kéo cô phải quay lại nhìn anh. - Đêm đó, khi anh đến cửa hàng M&S, anh không định làm chuyện ấy với em. Thậm chí anh còn không hiểu tại sao anh lại gõ cửa cho tới khi em trả lời. Rồi anh thấy em đứng ở đó và anh đã hiểu. Anh áp trán vào trán cô. - Anh đã để em hấp dẫn, Kate à. Anh từng nghĩ đó chỉ là tình dục. Đó chỉ là những thèm muốn được cởi bỏ quần áo trên người em, nhưng giờ nó còn hơn cả điều đó. Anh thích nói chuyện với em, được ở bên em. Anh tìm kiếm em trong đám đông, mỗi khi bước vào cửa hàng, và hầu như lúc nào cũng vậy, khi ấy thậm chí anh cũng không biết mình đang làm thế. Mũi anh cọ đi cọ lại mũi cô. - Sau khi yêu em lần đầu tiên, lẽ ra anh nên đưa em về nhà và yêu em trên giường anh. Trọn một đêm dài.
Anh ngừng lại, rồi nói tiếp, giọng nhỏ hơn, trầm hơn.
- Đó là điều anh muốn làm ngay sau đó. Và là điều anh muốn làm với em ngay bây giờ. Anh nghĩ về em khi em không ở đây. Và điều đau khổ nhất là anh không chắc em có thích anh nhiều hay không.
- Em thích anh. - Cô thì thầm, luồn những ngón tay qua mái tóc anh. Dường như anh biết phải nói gì để cô không cưỡng lại. - Ngay cả khi em thực sự rất cố gắng để không thích anh.
Anh ôm chặt lắy thắt lưng cô, nhấc cô lên, đặt cô ngồi lên quầy thu tiền.
- Hãy nghĩ đến những phút vui vẻ chúng ta có thể có nếu em không quá cố gắng.
Anh bước vào giữa hai chân cô, lùa hai tay vào trong váy cô. Anh nhẹ nhàng vuốt ve hai vế đùi cô. Hơi ấm lan toả tới tận đũng quần cô. Cô túm lấy cổ tay anh, với một chút minh mẫn cuối cùng, cô hổn hển:
- Chúng ta không thể làm ở đây. Em phải về làm việc. Anh hôn lên cạnh cổ cô.
- Em đang mặc gì thế? Cô nghiêng đầu sang một bên. Được rồi, chỉ thêm một phút thôi.
- Váy.
- Không. - Những ngón tay anh vuốt nhẹ lên đường riềm quần lót cô. - Đây này. Giống như ren.
- Đúng đấy.
- Màu gì?
Màu gì ư? Ngay lúc này cô không thể nhớ được.
- Trắng. Có lẽ vậy?
Anh rên rỉ, lùi một bước, nhìn cô.
- Cho anh xem đi.
- Ngay bây giờ ư?
- Ừ.
- Ai đó có thể vào đây.
- Chẳng có ai vào đâu.
- Lần cuối em ở đây, có hai thằng nhóc đến.
Tay anh rời khỏi đùi cô. Anh ấn hai ngón cái vào dải ren xung quanh đũng quần cô.
- Quần lót của em ướt rồi.
- Em phải đi giúp Stanley. - Cô hít một hơi. - Tầm năm giờ cửa hàng rất đông khách. Anh mỉm cười.
- Từ giờ tới đó ta còn hơn một giờ mà.
- Ai đó có thể vào đây. - Cô phản kháng lần nữa, nhưng cô không đẩy tay anh ra.
Anh lùa một ngón cái dưới lớp quần lót, chạm vào chỗ đó.
- Em có thích không?
Cô có thích không? Anh vuốt ve chỗ đó và cô không thể nhớ được câu hỏi. Ôi đúng thế.
- Ai đó có thể vào đây.
- Kéo váy em lên để anh có thể nhai quần lót em nào.
Cô có thể để một người đàn ông cô mới làm tình duy nhất một lần trong cửa hàng tối tăm nhai quần lót mình ư? Ngay bây giờ? Cô nhìn vào đôi mắt tràn đầy dục vọng và hứa hẹn một lần ân ái tuyệt vời. Cô vuốt nhẹ đôi bàn tay xuống vai và cánh tay anh rồi kéo váy lên qua eo. Anh mỉm cười, ánh mắt chuyển từ ngực áo cô xuống đùi.
- Anh muốn làm thế này từ rất lâu rồi.
Anh hôn môi và bên cổ cô. Rồi anh quỳ xuống phía trước cô. Anh ngước lên nhìn cô đắm đuối, nụ cười ẩn chứa hứa hẹn tội lỗi ngọt ngào.
- Đặt chân em lên vai anh đi. - Anh kéo mông cô tới cạnh mặt bàn. Kate chống tay ra đằng sau.
Anh hôn từ bắp dưới đùi cô trở xuống. Anh không lãng phí thời gian vào việc kích thích. Anh vồ vập ngay. Anh kéo quần lót cô sang một bên, rồi đưa miệng vào. Ngay lập tức, cảm giác mút mát nóng bỏng từ miệng anh làm cô ngạt thở, cô chỉ còn biết ngửa cổ ra sau. Anh hôn giữa hai đùi cô như hôn môi cô, tràn ngập xúc cảm. Những âm thanh khoái lạc trong cổ họng hai người hoà vào nhau. Mắt cô nhắm nghiền trong khi ham muốn hừng hực, rộn ràng bên trong cơ thể, không thể kiểm soát, những ngón chân quắp chặt bên trong mũi giày. Lưỡi anh âu yếm, ấn vào cửa mình ướt đẫm, rồi lại hôn mãnh liệt đến nỗi gần như đưa cô đến đỉnh. Lặp đi lặp lại, anh khiến cô lên đỉnh rồi ngừng lại, nhấm nháp vế đùi cô và tiếp tục vuốt ve bằng những ngón tay. Mỗi lúc anh lại khiến cô thêm khoái cảm, tới khi tột đỉnh cực khoái làm cô như tan ra từng mảnh. Bắt đầu từ bên trong bụng toả ra bên ngoài, xộc dưới làn da cô như một thứ chất gây cháy. Những ngón tay và bắp đùi cô râm ran. Cô nghe tiếng mình gọi to tên anh. Khoái cảm tưởng như không thể dừng lại. Rồi anh đè lên cô, hôn cô, nắn bóp đôi gò bồng đảo của cô qua làn áo.
Luôn như vậy, ham muốn vây quanh anh, cháy bỏng và tràn trề sức sống. Kate cảm nhận một nguồn cảm hứng bất tận khi tay cô cuốn chặt cổ anh. Cô hôn cổ họng anh. Một tay anh lần tìm cái ví. Anh lấy ra một cái bao cao su. Cô lấy nó trong tay anh. Anh cởi khuy quần, kéo tuột cả quần đùi màu trắng xuống dưới đùi. Kate nắm lấy khúc cây to cứng trong tay, lồng cái bao cao su từ đỉnh tới gốc.
Rob nhìn cô, lửa, ham muốn và tham lam bùng lên trong mắt anh khi cô giúp anh đưa vào. Anh cúi xuống hôn cô, lưỡi anh lùa trong miệng cô trong khi anh bắt đầu xâm nhập, trọn vẹn, thật sâu. Tưởng như nếu cô không sẵn sàng, anh có thể làm cô đau đớn. Cô quắp chặt chân quanh hông anh khi anh xộc thẳng vào trong, hết lần này tới lần khác, mạnh và sâu. Cô siết chặt lấy anh, tiếp nhận mỗi nhịp lên xuống đều đặn, cảm nhận mỗi nhịp lại đẩy cô lên tới cực khoái.
Rob dứt không hôn cô nữa, ép cô tì vào ngực anh. Những ngón tay anh làm mái tóc cô rối bời khi vào sâu lần cuối. Anh giữ nguyên cô như thế, áp chặt vào ngực anh, cho đến khi nhịp thở của hai người trở lại bình thường.
- Đó là… - Anh thì thào vào tóc cô. - … Anh không chắc, nhưng anh tin đây là lần tuyệt nhất… Anh không nghĩ chúng ta từng được như thế này.
Tay anh hạ xuống, vuốt ve vế đùi trần của cô.
- Cảm ơn em, Kate.
Cô lùi lại, nhìn khuôn mặt anh.
- Có gì đâu, ngoại trừ anh đã làm hết mọi việc.
- Ừ. - Anh cười gượng gạo. - Nhưng đây là việc anh không quản làm.
Anh lùi lại một chút, với lấy cái quần đùi. Anh kéo khoá quần, rồi giúp cô đứng xuống quầy. Cô vội vàng vào phòng tắm phía sau cửa hàng. Cô rửa ráy sạch sẽ, rồi bật nước rửa tay. Cô nhìn vào trong gương phía trên bồn rửa. Người trong gương chằm chằm nhìn lại cô. Mái tóc cô rối bời, hai má đỏ bừng, bờ môi dưới trông như bị xước vì râu cằm của Rob. Trông cô đúng là một người đàn bà sau cuộc ân ái.
Dòng nước lạnh xối xuống hai bàn tay trong khi cô ngẩn người nhìn chính mình trong gương. Cô vừa mới làm chuyện đó ngay trên quầy thu tiền, và bất kỳ ai trong thị trấn cũng có thể bước vào.
- Chúa ơi… - Cô lẩm bẩm. Mặt cô nóng bừng, tai lùng bùng. Cô không thể tin mình vừa mới làm như thế.
- Kate. - Rob gõ cửa. - Em xong chưa? Anh cần vào.
Cô khoá nước, lau khô tay. Cô mở cửa, nhưng không dám nhìn mặt anh. Cô định len qua cửa thì anh tóm lấy tay cô.
- Đứng lại đây đã. - Anh buông cô ra, kéo khoá quần, tụt quần đùi xuống. Cô vội vàng quay mặt đi.
- Ối, đóng cửa lại. Không phải đây là chuyện riêng tư à?
- Em yêu, chúng ta vừa mới vượt qua vấn đề riêng tư rồi đó thôi. - Anh vứt cái bao cao su vào bồn cầu, xả nước. Cô nghe tiếng anh kéo khoá quần rồi mở vòi nước. - Làm sao riêng tư bằng việc anh làm với em ở quầy thanh toán chứ.
- Em không thể tin là em vừa mới làm chuyện đó. - Cô đưa tay lên má. - Ai đó có thể vào và thấy… anh… mặt anh…
Anh xoay cô lại, ném cái khăn giấy lau tay đi.
- Cửa khoá rồi mà.
Cái gì cơ? Anh nắm lấy cổ tay, nhìn thẳng vào mắt cô.
- Không ai có thể vào. Anh đã khoá cửa khi anh tiễn khách mua xe đạp về. - Anh hôn cô rồi dẫn cô ra nhà ngoài. - Hai giấc mơ đã thành hiện thực. Còn chín trăm chín mươi tám lần nữa.
- Anh đã khoá cửa rồi à?
- Chính xác. Không ai có thể chen vào giữa hai ta được.
Cô bước chậm lại.
- Anh chắc chắn em sẽ làm chuyện đó với anh hả?
- Ôi không. - Anh quay lại nhìn cô. - Cứ có mặt em ở đâu là anh không thể biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Anh chỉ muốn được chuẩn bị sẵn sàng. Anh giống như một nam hướng đạo sinh vậy.
Cô bật cười, và họ tiếp tục đi ra cửa.
- Vê nhà với anh đi.
- Em phải làm đến sáu giờ.
- Anh sẽ đón em sau vậy. Chúng ta có thể ăn tối rồi sau đấy em có thể cho anh xem hình xăm của em. - Anh hôn tay cô. - Sáu giờ anh đến đón nhé.
- Không, em sẽ tự đi xe đến nhà anh.
Cô muốn đi xe mình, chỉ để phòng trường hợp có trục trặc. Không hẳn là cô mong chở có chuyện bất trắc xảy ra. Anh nhẹ nhàng hôn cổ tay cô rồi buông ra.
- Nếu em không ở nhà anh lúc sáu rưỡi. - Anh vừa nói vừa mở cửa. - Anh sẽ đi tìm em.
- Anh sợ em không cho anh xem à?
- Anh đã nói với em là anh chưa bao giờ đòi hỏi em điều gì mà.
- Em sẽ đến. - Cô nói rồi quay đi.
Cô bước lên vỉa hè, liếc lại nhìn xem anh có dõi theo cô không. Có. Anh đang đứng, khoanh tay, đầu hơi nghiêng nghiêng, dõi theo bước chân cô. Rob Sutter là một kẻ phụ tình chỉ trực chờ cơ hội, nhưng trừ khi một cô gái ngốc nghếch trót yêu anh ta. Quá khứ đã chứng minh anh cư xử rất tệ trong các một quan hệ. Nhưng nếu một cô gái không đòi hỏi điều đó từ anh thì cũng chẳng quan trọng.
Kate len qua giữa hai chiếc xe đỗ bên cạnh cột đèn. Nếu mọi thứ một cô gái muốn hay đòi hỏi chỉ là một khoảng thời gian tuyệt vời, ham muốn không chút hối hận, thì khi đó, Rob Sutter hoàn toàn là người đàn ông của cô. Hai giấc mơ đã thành hiện thực. Còn chín trăm chín mưoi tám lần nữa, anh đã nói thế. Tất cả những gì một cô gái muốn là một người đàn ông trong mơ, trong trường hợp này Rob Sutter thật hoàn hảo.
Nguồn: http://vietmessenger.com/